1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vĩnh hằng không tồn tại - Lý Duy Duy(42c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29 : Thực



      Linh lực của Kagome bị Magatsuhi phong ấn, thể thanh tẩy được mảnh ngọc tứ hồn bị ô nhiễm của Kohaku, nhất thời tinh thần vô cùng sa sút. Kohaku vẫn hôn mê bất tỉnh, Sango càng thêm lo lắng.


      Aoko thử cởi bỏ cấm chế cho Kagome, nhưng cũng thất bại.


      Ban đêm, Kagome và Aoko ngồi chuyện phiếm ở ngoài phòng.


      Kagome chống tay xuống đất, ngơ ngác nhìn bầu trời tối đen như mực, đột nhiên hỏi : “Tiền bối, có phải em rất vô dụng ?”


      Aoko sửng sốt, lập tức lắc đầu : “ đâu, ai trong chúng ta là hoàn hảo cả, cuộc sống luôn có những chuyện ta thể làm được. Nghĩ thoáng hơn , mọi chuyện tốt thôi.” Kagome gật gật đầu, nhưng Aoko vẫn nhìn ra nàng yên lòng, bèn khuyên nhủ : “Nếu em về nhà thời gian , thay đổi tâm tình.”


      “Đúng rồi, về chuyện ngọc tứ hồn.” Kagome nhớ tới điều gì, “Nhà em ở trong đền thần, ông nội thường xuyên bán những thứ bùa hộ mệnh linh tinh, trong đó có lá bùa được phỏng theo ngọc tứ hồn. Em nghe ông nội , lúc ngọc tứ hồn ưng thuận nguyện vọng của người cuối cùng có được nó, ngọc tứ hồn bị tinh lọc rồi biến mất thế giới. Tiền bối có biết nguyện vọng đó là gì ?”


      Sau khi Aoko trầm mặc lúc lâu mới lắc đầu : “ biết.”


      Kagome chán nản gục đầu xuống : “Ngay cả tiền bối cũng biết à.”


      Aoko lấy mũi tên Toutousai vừa đúc ra giao cho Kagome : “Mũi tên này…vào lúc cuối cùng nhất định phải dùng đến nó.”


      Kagome sửng sốt: “Em hiểu ý chị.”


      Aoko từng chữ : “Dùng mũi tên này có thể hủy diệt được ngọc tứ hồn. Kagome, chỉ mình em mới có thể dùng được nó.”


      Ngày hôm sau, Inuyasha và Kagome trở về thế kỉ 21.


      Sango và Miroku trông Kohaku buổi tối, sau đó bị Kaede bà bà khuyên nghỉ ngơi. Aoko xung phong nhận việc tới chăm , ngồi bên cạnh Kohaku ngủ say bất tỉnh, nàng đột nhiên cởi bỏ băng vải quấn quanh tay trái, nhàng đặt lên lưng Kohaku – chỗ có mảnh ngọc tứ hồn.


      Lòng bàn tay phát ra ánh sáng màu tím nhè , mảnh ngọc tối đen dần dần trở nên trong suốt.


      Mảnh ngọc tứ hồn bị ô nhiễm của Kohaku được Aoko thanh tẩy.


      Nàng cắn cắn môi, ngón tay chậm rãi tới gần mảnh ngọc của Kohaku, lại nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, tiếng Rin kinh ngạc vang lên : “Aoko tiểu thư, Kohaku tỉnh rồi !”


      Aoko giật mình, cúi đầu nhìn xuống mới phát ngón tay Kohaku hơi cử động, đôi mắt chậm rãi mở ra, ngẩng đầu nhìn thấy hai người, gian nan mở miệng : “Rin, Aoko tiểu thư…”


      “Tốt quá rồi, ta báo cho Sango đại nhân !”


      lâu sau, túm người chạy ào vào phòng. Sango khóc ôm lấy Kohaku, Miroku ở bên cạnh an ủi. Tuy rằng vẻ mặt Kohaku mỏi mệt, nhưng nhìn ra được rất vui vẻ.


      Aoko yên lặng nhìn màn trước mắt, đáy lòng đột nhiên sinh ra chút đành lòng, nàng xoay người rời khỏi căn phòng, đường tới rừng cây cách đó xa.


      bóng người mặt trắng bệch xuất phía sau lưng nàng, u nhìn nàng : “Aoko tiểu thư.”


      Aoko lạnh lùng quay lại nhìn .


      Magatsuhi cười dữ tợn : Ta biết suy nghĩ của Aoko tiểu thư, ngờ nhiều năm như vậy rồi, cũng chỉ có mục đích này, là vĩ đại quá. Nhưng bây giờ ngọc tứ hồn lại là thứ duy trì sinh mạng của tiểu quỷ kia, đành lòng tổn thương nó.”


      Aoko lạnh lùng : “Ngươi cố ý lảng vảng quanh đây, đừng cho ta biết là vì muốn tìm ta chuyện tán dóc nhé.”


      “Đương nhiên phải, ta muốn làm giao dịch với Aoko tiểu thư.”


      Aoko dừng lại lát, cũng trả lời.


      Magatsuhi cười u : “Nếu Aoko tiểu thư mực giữ ý định cũ, ta vĩnh viễn cũng có cơ hội lấy được mảnh ngọc người thằng nhóc kia. Nhưng ý muốn ngưng tụ ngọc tứ hồn của Aoko tiểu thư cũng là nguyện vọng của ta. Nếu Aoko tiểu thư có thể mang mảnh ngọc đó tới đây, ta mang tìm Naraku.”


      Aoko cười lạnh : “Điều kiện này nghe thế nào cũng thấy người bị thiệt là ta, hơn nữa…dựa vào cái gì mà muốn ta hợp tác với ngươi, dù sao diệt trừ ngươi mới là mục đích của ta !”


      giết được ta, hay là thể giết ta. khi ta chết , cân bằng chính tà trong ngọc tứ hồn bị đánh vỡ, đến lúc đó ngọc tứ hồn biến thành thứ gì phải ai cũng có thể đoán được, dám mạo hiểm.” Magatsuhi thấy nàng vẫn lời nào, bèn hỗ trợ cũng được, ta vẫn có cách đoạt lấy nó, chẳng qua tính mạng những kẻ bảo vệ nó ta dám đảm bảo.”


      Aoko thầm siết chặt tay, thở dài : “Đừng đụng đến bọn họ, ta đồng ý với ngươi.”


      Kikyou, ta chỉ có thể tin tưởng mà thôi.


      Kagome và Inuyasha còn chưa trở về.


      Đêm dài yên tĩnh, mặt trăng nhiễm máu tỏa sáng bầu trời.


      Dùng qua cơm tối, Aoko muốn mang theo Kohaku ra ngoài dạo, những người khác chút do dự liền gật đầu.


      Hai người trước sau dạo đường, đột nhiên Kohaku mỉm cười.


      Aoko dừng lại : “Làm sao vậy ?”


      Kohaku lắc đầu : “ có gì, chỉ là nhớ tới lần trước dạo với Aoko tiểu thư.”


      Aoko chần chờ tới trước mặt , nâng tay đặt lên phía sau lưng , thấp giọng : “Kohaku, xin lỗi..”


      Ngay lúc nàng sắp chạm vào mảnh ngọc, đứa kia đột nhiên ngửa đầu dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng : “Aoko tiểu thư, cám ơn người…”


      Tay nàng run rẩy.


      “Ta biết Aoko tiểu thư muốn mảnh ngọc tứ hồn, ta sợ chết, bởi vì ta biết Aoko tiểu thư nhất định giết Naraku, báo thù cho phụ thân, mọi người, còn có ta. Mỗi ngày ta cũng cần nghĩ tới chuyện chết nữa, cũng sợ hãi…”


      xin lỗi…”


      Tay Aoko do dự tìm đến mảnh ngọc, kéo mạnh nó ra, máu tươi lập tức bắn tung tóe ra ngoài. Đôi mắt Kohaku lập tức mất tỉnh táo, ngã nhào xuống đất. Aoko kinh ngạc nhìn mảnh ngọc đầy máu trong tay, vừa rồi nàng tự tay giết sao. Chờ chút, Aoko cẩn thận nhìn lại, phát chỗ bị thương của Kohaku có ánh sáng nhợt nhạt, mặc dù sáng lắm nhưng vô cùng ấm áp.


      Nàng an tâm nở nụ cười. Kohaku, xin hãy chờ đến khi mặt trời mọc.


      Bên tai đột nhiên vang lên tiếng hét, nàng lập tức quay đầu lại, ngờ là Rin !


      “Ta tới tìm hai người về…” Rin sững sờ nhìn cảnh trước mặt, “Aoko tiểu thư, vì sao người lại lấy mảnh ngọc của Kohaku, vì sao người lại giết huynh ấy…”


      Phía sau truyền đến tiếng xé gió, Aoko còn chưa kịp phản ứng bị quái cắn lấy, lôi vào trong bóng đêm, cùng lúc đó Rin cũng bị quái khác cuốn lấy, kéo về cùng phía !


      Tên Magatsuhi đáng chết, dám uy hiếp Rin !


      Rốt cuộc lần thứ hai ngọc tứ hồn được ngưng tụ, mảnh ngọc cuối cùng kia bị tà khí của Naraku ô nhiễm hoàn toàn.


      Aoko và Rin bị trói trong sơn động, Rin vẫn luôn hôn mê. Aoko trơ mắt nhìn Naraku tổ hợp thân thể lần nữa, lợi dụng ngọc tứ hồn tiến hóa thành tòa thành thịt lớn chưa từng có ! Nàng biết bản thân ở đâu, thể giãy khỏi dây trói nên chỉ có thể chờ đợi.


      Nàng đại khái có thể đoán được mục đích Naraku bắt mình tới đây, chẳng qua là sợ hãi Thiên sinh nha và Bạo toái nha của Sesshomaru.


      Rin tỉnh dậy, sau khi nhìn thấy Aoko sợ hãi lui về phía sau vài bước, khiếp sợ hỏi : “Vì sao Aoko tiểu thư lại tổn thương Kohaku, Aoko tiểu thư giống Naraku sao ?”


      Aoko lắc đầu : “Ta có tổn thương Kohaku, cho dù ta lấy mảnh ngọc Kohaku cũng sống sót, ngươi cần sợ hãi. Đến đây cởi dây trói giúp ta, chúng ta chạy tìm Sesshomaru.”


      Rin dễ dàng bị nàng thuyết phục, lập tức giúp nàng cởi bỏ dây thừng. Aoko nhìn vách tường thịt màu xanh xung quanh, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, tìm kiếm nơi ở của ngọc tứ hồn.


      Tìm được rồi!


      Aoko rút đao bên hông ra, nàng mang theo cung tiễn, đây là vũ khí duy nhất của nàng. Nàng lấy bùa hộ mệnh bên hông Rin xuống, đeo lên cổ của bé, trầm giọng : “Nhớ kỹ, khi gặp nguy hiểm lập tức nắm chặt bùa hộ mệnh này, thời khắc mấu chốt nó có thể tạo ra kết giới bảo vệ ngươi. Còn nữa, nhất định được theo ta !”


      Rin sốt ruột : “Vì sao vậy Aoko tiểu thư, Rin cũng muốn theo người tìm Sesshomaru đại nhân.”


      theo ta càng ngày càng nguy hiểm, nếu ngươi cứ ở đây, có lẽ có thể được mấy người bọn họ đưa ra ngoài. Rin, nghe lời.”


      Naraku thể hấp thu hoàn toàn ngọc tứ hồn, phải vì năng lực của hạn chế, mà bởi vì ngọc tứ hồn muốn vậy. Mặc dù có thể cho sức mạnh tà ác, nhưng ngọc tứ hồn hề muốn bị điều khiển.


      Xunh quanh ngừng truyền đến chấn động, chướng khí lan tràn, hẳn là đám người Inuyasha chiến đấu với Naraku. Sesshomaru…có lẽ ở đây rồi. Dưới chân vang lên tiếng động, nàng ngẩng đầu nhìn lên, chấn động…chấm dứt rồi. Khe hở phía đột nhiên truyền đến ánh sáng chói mắt. Ánh sáng của ngọc tứ hồn khôi phục, cách khác linh lực của Kagome cũng khôi phục rồi.


      Nàng nhìn về phía người vẫn theo mình, sau khi tách khỏi Rin, nàng gặp được thủ hạ của Naraku – Mugen no Byakuya, cũng thấy dùng thanh đao của mình sao chép minh đạo tàn nguyệt phá của Inuyasha. Byakuya cười trêu tức : “Aoko tiểu thư nhìn ta như vậy làm gì ?”


      Aoko nhíu mày: “Ta biết mục đích của ngươi.”


      Byakuya nghi hoặc.


      lực ngươi hấp thu từ minh đạo tàn nguyệt phá chỉ có thể dùng lần, ta biết ngươi muốn làm gì.”


      Byakuya lập tức rùng mình.


      Aoko thản nhiên nhìn : “Ta cho người khác, cũng ngăn cản ngươi, cho nên cần cảnh giác. Nhưng chưa chắc ngươi có thể làm được.”


      Bởi vì… đây cũng là mục đích của nàng.


      Vách tường thịt xung quanh đột nhiên bắt đầu văng tung tóe ngừng, là do Sesshomaru sử dụng Bạo toái nha chém vào.


      Thân thể Mugen no Byakuya bắt đầu xuất cái khe, nam tử đẹp đẽ kia đột nhiên mỉm cười, biến mất tại chỗ.


      Vách tường thịt phía trước bị chém nát, ánh vào mắt nàng là bóng dáng Sesshomaru cầm đao đứng giữa trung. Nàng chưa kịp gọi mặt đất dưới chân đột nhiên vỡ ra, cả người ngã xuống phía dưới.


      Sesshomaru bay tới kéo nàng vào lòng : “ sao chứ ?”


      Aoko gật đầu.


      Phía sau vang lên tiếng la kinh hỉ : “Aoko tiểu thư !”


      Nàng quay đầu nhìn lại, là Rin cưỡi kỳ lân hai đầu, Jaken, còn có Kohaku. Nàng hiểu ý mỉm cười. Kohaku còn sống, dựa vào ánh sáng Kikyou để lại trong thân thể .


      Đây là chuyện Kikyou đồng ý với nàng, để lại cho nàng tia hy vọng.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30 : Ràng Buộc



      Aoko được Sesshomaru mang ra khỏi thân thể sắp hỏng của Naraku, hai người vừa đáp xuống mặt đất, thôn của Kaede bà bà lập tức bị chướng khí trong thân thể Naraku tràn tới phá hủy. Vừa sơ tán đám người tị nạn, Aoko vừa đoạt lấy bộ cung tiễn, trợ giúp trừ sư và pháp sư cùng nhau thanh tẩy chướng khí.




      Sesshomaru vốn khinh thường nhúng tay, nhưng nhìn thấy Aoko vất vả cùng đành nhảy vào hỗ trợ chút.


      Kagome dùng mũi tên Aoko đưa cho bắn trúng ngọc tứ hồn, mảng chướng khí lớn phía trước được thanh tẩy, thôn xóm xem như được bảo vệ. Naraku cam lòng mang theo ngọc tứ hồn biến mất dưới giếng ăn xương, trước khi biến mất còn hiểm : “Khi Mugen no Byakuya chém trúng ngươi, ngọc tứ hồn chấp nhận nguyện vọng của ta. Khi ta chết , nguyện vọng kia được thực …”


      “Naraku…”


      Aoko yên lặng siết chặt tay, thầm nhìn về phía Kagome, nhanh nhanh…


      đám người đứng xung quanh giếng ăn xương, ánh mắt phức tạp nhìn đáy giếng trống rỗng, khí nhất thời tỉnh lặng tiếng động.


      tiếng kêu của Miroku đánh vỡ trầm mặc, nhanh chóng giơ tay phải lên, lộ ra lòng bàn tay trơn nhẵn : “Phong huyệt biến mất rồi, nguyền rủa được giải trừ. Naraku chết !”


      Mọi người thở dài nhõm hơi, Kagome vừa định mỉm cười đột nhiên trừng lớn mắt, sau đó cả người bị kéo vào minh lộ, Inuyasha dùng toàn lực cũng giữ được nàng !


      Cùng lúc đó, giếng ăn xương cũng biến mất !


      Ánh mắt Aoko lập tức trầm xuống, mặt đất phía trước bị san bằng, chỉ còn lại vùng đất màu vàng tung tích, nàng lui về phía sau vài bước, lại ngã vào lồng ngực ấm áp, Sesshomaru bên tai nàng : “ thể trở về cũng sao, nàng ở cạnh ta.”


      Aoko trả lời mà với Inuyasha còn sốt ruột : “Mở minh đạo ra !”


      Inuyasha kinh ngạc.


      Tiểu hồ ly Shippou : “Có lẽ Kagome trở về thời đại của nàng rồi.”


      “Kagome trở về ! Ta còn ở đây chứng minh chuyện này bình thường, Kagome nhất định chưa trở về.”


      Inuyasha gật đầu : “Đúng, Naraku lòng muốn diệt trừ Kagome, việc này nhất định có mưu gì đó.”


      “Dựa theo lời ta , mở minh đạo ra mới có thể tìm được Kagome.” Aoko bình tĩnh lại, thoát khỏi ôm ấp của Sesshomaru, yên lặng nhìn Inuyasha “Nguyện vọng mà ngọc tứ hồn đồng ý với Naraku, chính là mang Kagome vào Minh đạo. Minh đạo là nơi tất cả sinh mệnh kết thúc, ngay cả Naraku cũng thể là ngoại lệ. Ngọc tứ hồn rất cố chấp với thế giới này, nó mê hoặc lòng người, nếu Kagome bị nó hấp dẫn đưa ra nguyện vọng sai lầm, em ấy vĩnh viễn thể quay trở lại, linh hồn còn có thể bị ngọc tứ hồn khống chế.”


      Inuyasha lắc đầu : “ đâu, Kagome bị mê hoặc…”


      “Kagome đúng là dễ bị mê hoặc, nhưng mà…em ấy vẫn là bé, chỉ cần bị chút cảm xúc ảnh hưởng cũng có thể phạm sai lầm. Inuyasha, tìm Kagome , ở bên cạnh em ấy, dẫn đường cho em ấy đưa ra nguyện vọng chính xác, đây là trách nhiệm của ngươi.”


      “Nếu ngọc tứ hồn muốn sống sót, nhất định để Kagome bình an vô !”


      Inuyasha chấn động cả người, lập tức rút Thiết toái nha ra bổ ra minh đạo, sau đó nhảy vào !


      Minh đạo lần nữa khép lại, xung quanh lại khôi phục yên tĩnh.


      Aoko ngồi sụp xuống đất, vì sao phải đánh cược đây, có thể thắng hay . tàn nhẫn..


      Kagome nàng… có lẽ giấc mộng ngọt ngào ..


      Sesshomaru bước tới trước mặt nàng, mạnh mẽ kéo nàng dậy : “Có phải nàng làm chuyện gì bí mật ?”


      Lời này vừa ra, mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn qua.


      “Phải..” ngờ Aoko lại lập tức gật đầu.


      Tay Sesshomaru nắm lấy nàng căng thẳng, ánh mắt dần dần lạnh như băng, Aoko ăn đau đến nhíu mày, nhưng cũng phản kháng.


      Kohaku nhịn được tiến lên bước : “Aoko tiểu thư, rốt cuộc người định làm gì ?”


      Aoko liếc nhìn Sesshomaru cái : “Ta muốn cứu người.”


      Sesshomaru sửng sốt, hình như nhớ tới điều gì : “Nàng…”


      “Kagome và bọn họ từng bước tới ngày hôm nay, ta sớm dự đoán được, nhưng vẫn có ý định cho bọn họ. Người tham lam với ngọc tứ hồn nhất thế giới này là Naraku, cũng có đủ năng lực ngưng tụ lại ngọc tứ hồn, nhưng tuyệt đối có khả năng hấp thu nó, bởi vì ngọc tứ hồn cam lòng bị quái hấp thu, nó chỉ muốn lợi dụng người có được nó mà thôi, cũng dẫn tới việc nó chấp nhận nguyện vọng của Naraku, mang Kagome tới thế giới của người chết – Minh giới. Đúng vậy, là ta đánh cược bằng hai người họ.” Aoko kéo kéo khóe miệng, cười mà như cười nhìn mọi người xung quanh. “Ta hối hận.”


      Mọi người nhất thời trầm mặc.


      Aoko xong những lời này liền ngồi xuống vị trí ban đầu của giếng ăn xương, cũng nhúc nhích.


      Kagome, trở về . Kỳ tôi vẫn chưa cho em biết, em là hy vọng của mọi người. Em phải là người chết rồi sống lại mang theo bi ai và oán niệm, em là sinh mệnh hoàn toàn mới, cũng chỉ có em mới có thể cứu vớt người bị hãm sâu trong bóng tối kia. Mặc dù có hi vọng, em và Inuyasha vẫn tạo ra kỳ tích, phải ?


      Hai người… cho nàng kỳ tích đúng .


      Sesshomaru vẫn đứng phía sau nàng, lời siết chặt tay.


      Đợi suốt ba ngày, nhiều lần Kaede bà bà và Kohaku tới mang cơm cho nàng đều bị nàng lắc đầu cự tuyệt. Sắc mặt nàng tái nhợt như sắp chết, rốt cuộc cũng bị Sesshomaru ép buộc ăn vài thứ. Con người ăn uống chết.


      Sáng sớm ngày thứ ba, dưới chân đột nhiên truyền đến tiếng động, Aoko lập tức đứng lên nhìn chằm chằm vào nơi phát ra cột sáng. Cùng với cột sáng, giếng ăn xương lại xuất ở chỗ cũ.


      mũi tên màu tím mang theo ánh sáng trong trẻo vụt tới, nhắm thẳng hướng Aoko mà phi qua. Lúc mũi tên chỉ còn cách nàng vài cm, Sesshomaru phản ứng cực nhanh nắm lấy nó ! nhíu nhíu mày, muốn ném nó xuống.


      “Đừng!”


      Aoko lập tức ngăn cản , từ trong tay cầm lấy mũi tên vẫn phát sáng kia, nhặt trường cung bên chân lên, đột nhiên xoay người chạy ! Nàng chú ý tới tình huống phía sau, trong giếng ăn xương chỉ có mình Inuyasha trở lại.


      Sesshomaru mặt nhăn mày nhíu, lập tức đuổi theo.


      Aoko bước cũng nghỉ chạy tới thôn trừ sư, nhảy vào trong sơn động có xương cốt của pháp sư Midoriko. Lúc này tình cảnh trong sơn động khác trước rất nhiều, tất cả xương cốt của quái đều biến mất, chỉ còn lại tượng đá của pháp sư Midoriko ở đó.


      Aoko cắn cắn môi, lắp cung tên lên, kéo mũi tên màu tím chỉ thẳng vào ngực tượng đá cách đó xa. Vào thời khắc mấu chốt này tay nàng lại ngửng run lên, ngay cả cung tên cũng thể ổn định nổi.


      Nàng thở gấp từng ngụm, khẩn trương đến nỗi ngay cả hít vào cũng làm.


      Làm ơn, làm ơn đừng run nữa, chỉ còn bước cuối cùng này thôi.


      Nàng cắn mạnh môi, mùi máu tanh tanh lập tức tỏa ra, nhưng nàng chẳng thể nào bình tĩnh lại.


      Sesshoumaru vẫn đuổi theo sau Aoko, nhìn thấy nàng như vậy liền chau mày, đến phía sau nàng, đặt tay lên vai nàng, tay còn lại siết chặt tay nàng, thấp giọng : “Đừng sợ.”


      Sesshomaru…


      Mũi tên rời cung, bắn thẳng tới ngực tượng đá pháp sư Midoriko ! Khoảnh khắc mũi tên bắn trúng Midoriko, ánh sáng rời khỏi mũi tên nhập vào trong tượng đá, rơi xuống mặt đất. Ánh sáng nhanh chóng chui vào trong tượng đá, nháy mắt trải rộng khắp thân thể. Tượng đá bỗng có tia nhịp đập, hình như sống lại.


      Tim Aoko đập thình thịch, làm thế nào cũng bình tĩnh được.


      Tỷ tỷ….cầu xin tỷ, sống lại .


      Ánh sáng dần biến mất, tượng đá vẫn như cũ là tượng đá.


      Hy vọng trong đáy mắt Aoko dần dần lụi tắt, ra vốn dĩ có thứ gì gọi là kỳ tích. Cả người mất sức lực, nàng ngã về phía sau. Sesshomaru lập tức kéo nàng vào trong lòng, muốn an ủi lại biết nên gì, chỉ có thể thấp giọng khuyên : “ phải lỗi của nàng, Aoko, nàng cố hết sức.”


      “Ta chỉ là, chỉ là…” Aoko dúi đầu vào ngực Sessshomaru, run rẩy, “Muốn cứu linh hồn tỷ tỷ từ trong ngọc tứ hồn ra mà thôi, kết quả… thể thay đổi được điều gì.”


      Ài…


      Bên tai vang lên tiếng thở dài như có như : “Aoko…


      Aoko chấn động, ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía tượng đá, vẫn có biến hóa gì, nhưng bên cạnh tượng đá có bóng dáng mơ hồ nhìn về phía này.


      “Tỷ, tỷ tỷ…”


      Gương mặt pháp sư Midoriko lên nụ cười yếu ớt : “Như muội mong muốn, ta sống lại.”


      Aoko đứng lên, ngơ ngác nhìn nàng : “Sống lại…”


      Midoriko gật gật đầu : “Thân thể chết thể sống lại, nhưng toàn bộ linh lực của ta dời lên linh hồn, từ nay về sau ta chỉ có thể làm linh hồn có thân thể. Aoko, muội có thể cho ta biết, vì sao muội muốn ta sống lại ?”


      Aoko sửng sốt: “Muội hiểu ý tỷ…”


      Midoriko thở dài : “Aoko, muội có từng nghĩ qua, hai thế giới này, muội chọn cái nào ? Muội chuyển kiếp đến năm trăm năm sau, vì sao lại trở về, vì sao muốn ta sống lại ?”


      Đáp án là: có.


      “Aoko… Trở về .”


      Quanh thân đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, nàng sợ hãi nhìn gương mặt bình tĩnh của Midoriko. Aoko trừng lớn mắt hình như nhớ tới điều gì, nàng lập tức xoay người nhìn về phía Sesshomaru, nhưng bóng dáng người kia chỉ nhoáng lên cái rồi biến mất, thậm chí ngay cả mặt nàng cũng chưa thấy .


      Chuyện cũ qua lâu như vậy, rốt cuộc cũng thể làm lại.


      ra nàng…


      Vẫn luôn ích kỷ như vậy…
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31 : Đứa



      tháng rồi.


      Aoko ngơ ngác nhìn bóng cây u ám ngoài cửa sổ, lát sau lại vùi mặt vào giữa hai đầu gối.


      Nàng còn nhớ ánh sáng chói mắt ngày đó, chỉ khoảnh khắc toàn bộ cảnh tượng xung quanh thay đổi, nàng trở lại đền thần nhà Kagome năm trăm năm sau. Đền thần bằng gỗ đỏ sừng sững trước mắt, nàng ngơ ngác nhìn nó, buồn bã vô cùng.




      Kagome chạy từ trong nhà ra, nắm lấy tay nàng bối rối đến nỗi năng lộn xộn : “Tiền bối, giếng ăn xương biến mất rồi, phải, là thể tới thế giới kia nữa. Tiền bối, sau khi Inuyasha đưa em về đây liền biến mất, đâu rồi, chúng ta có phải… bao giờ…gặp lại bọn họ nữa …”


      Aoko áp chế khổ sở trong đáy lòng, mờ mịt mở miệng : “Tôi biết…”


      Cả người Kagome như bị rút hết sức lực, ngồi sụp xuống đất, ánh mắt trống trơn, nước mắt tự chủ tràn ra.


      Aoko cũng muốn khóc, nhưng nàng dám, nàng sợ khi khóc thể dừng được. Nàng vẫn nghĩ rằng nếu có thể cứu linh hồn tỷ tỷ từ trong ngọc tứ hồn ra ngoài, tất cả mọi việc tốt lên. Nàng và Sesshomaru cũng có thể im lặng vượt qua khoảng thời gian cuối cùng này.


      Nhưng có ai biết được, bánh xe vận mệnh vĩnh viễn quay theo ý người muốn.


      Sau khi ngọc tứ hồn biến mất, nàng và Kagome bị cưỡng ép trở về thời đại của mình. Lúc ấy sở dĩ hai người có thể xuyên qua thời là nhờ năng lực của ngọc tứ hồn, bây giờ tất cả tan thành mây khói, mọi liên hệ với thế giới kia cũng theo đó bị chặt đứt.


      Nàng còn được gặp lại người kia sao.


      Sinh mệnh ngắn ngủi như vậy, cuối cùng ngay cả ở bên nhau cũng trở thành hy vọng xa vời.





      Tiếng gõ cửa của quản gia đánh gãy suy nghĩ nàng : “Đại tiểu thư, Higurashi tiểu thư đến đây.”


      Kagome từ phía sau bước vào, mặt lộ ra ý cười miễn cưỡng : “Shiina tiền bối, lại quấy rầy chị rồi.”


      Aoko lắc đầu, xoay người mang nàng tới phòng đọc sách. Kỳ thi sắp tới gần rồi, bài tập của Kagome còn đống lớn, mấy ngày nay nàng vẫn luôn bổ túc cho Kagome. Kagome khá thông minh nên Aoko cũng cần phải mất nhiều sức lực.


      Mấy ngày nay hai người thường xuyên ở chung, Kagome liền cho nàng biết chuyện xảy ra ở Minh giới ngày đó, nguyện vọng chính xác kia thực ra là “biến mất ”, ngọc tứ hồn lúc này quả vĩnh viễn biến mất. Cũng chỉ có người hề có dục niệm như Kagome mới có thể chiến đấu đến cùng với ngọc tứ hồn, còn đưa ra nguyện vọng chính xác đó. Nếu đổi lại là nàng, toàn bộ những chuyện phức tạp trong đầu bị ngọc tứ hồn lấy từng chuyện từng chuyện ra mê hoặc.


      May mà cuối cùng nàng cũng có tới Minh giới, mà lựa chọn dùng chú thạch tổ truyền và phù chú của Vương gia cứu lấy linh hồn pháp sư Midoriko từ ngọc tứ hồn ra ngoài.


      Kagome có hỏi Aoko vì sao gần đây thấy nàng học, Aoko cũng thẳng thắn cho nàng biết. Lúc trước nàng tiếp nhận phần lớn chuyện kinh doanh của gia tộc, sau khi tốt nghiệp trung học là người trưởng thành rồi, cả gia tộc Shiina đều đặt lên vai nàng, chuyện thi đại học phía trước cũng còn quan trọng nữa.


      Kagome liền rầu rĩ nhắc lại nữa, thành thành đọc sách.


      Phòng đọc sách ở tầng hai, phía dưới cửa sổ của căn phòng là vườn hoa tường vy. Sau khi Aoko giao đề bài cho Kagome xong, nàng liền đứng bên cửa sổ ngơ ngác nhìn xuống vườn tường vi vừa mới nở hoa kia.


      Ngày đó, nàng hứa hẹn với Sesshomaru ở đây.


      xin lỗi Sesshomaru, cuối cùng ta lại thành thế này, hứa hẹn với chàng có lẽ vĩnh viễn thể thực được rồi.


      “Tiền bối…”


      Aoko quay đầu lại: “Ừ ?”


      Kagome đến bên cửa sổ, chần chờ vươn tay : “Chị khóc…”


      Aoko lặng yên sờ lên mặt, cảm giác lành lạnh.


      “Tiền bối nhớ Sesshomaru sao ?” Kagome đợi nàng trả lời, đột nhiên khóe miệng run lên, nước mắt cũng rơi xuống “Em cũng rất nhớ Inuyasha…Em nghĩ việc giếng ăn xương thể kết nối với thời đại kia là do tình cảm của em…Sau khi giếng ăn xương biến mất, mình bị kéo vào Minh giới, em sợ hãi lo lắng, lại biết bên ngoài trải qua ba ngày, làm cho mọi người trong nhà đều sợ hãi, em cảm thấy rất có lỗi với họ, có thể trở về bên cạnh họ em rất vui vẻ…Sau đó, sau đó giếng ăn xương liền đóng lại.”


      “Kagome…”


      Kagome ngồi xổm xuống khóc đến rối tinh rối mù : “Lúc sau em vẫn nghĩ, vì sao bản thân lại tới thời đại Chiến quốc, vì sao lại gặp mặt Inuyasha, ngọc tứ hồn biến mất, em hoàn thành nhiệm vụ của mình, từ nay về sau…em phải ở lại thế giới của em, thế giới có Inuyasha.”


      “Chỉ là…em rất muốn gặp . Mỗi ngày em đều nhìn giếng ăn xương, nhưng…”


      Aoko hít sâu hơi, đem nước mắt vọt tới hốc mắt bức trở về. Nàng ngồi xổm xuống ôm lấy Kagome, chờ nàng còn run rẩy nữa, Aoko mới : “…Kagome, em có biết vì sao chúng ta có thể xuyên qua thời đại ?”


      “Bởi vì hai thời đại này đều có ràng buộc mạnh mẽ với chúng ta, cho dù làm thế nào cũng thể chặt đứt.”





      Từ sau khi Aoko trở về từ thời đại Chiến quốc, Shimizu Masaki vẫn luôn tới cửa thúc giục. Nếu có làm sao mau tới đây luyện tập cho lão nương a a a a !


      Vài ngày sau nàng cũng phải tới trường học báo tên. Lần này nàng rời đại khái hơn nửa tháng, câu lạc bộ viết kịch vẫn luôn để trống phần diễn của nàng để chờ nàng trở về rồi luyện tập.


      Kougen Terunosuke thân là đội trưởng đội kỷ luật kiêm thành viên hội học sinh, cũng là nhân vật lớn, bởi vậy Shimizu Masaki năm lần bảy lượt mời đến tập luyện đều bị từ chối, nhưng lại nhận được thông báo chỉ cần Aoko trở về là lập tức có mặt.


      Shimizu Masaki : “…” Chết !


      Sau khi buổi tập luyện chiều nay kết thúc, Aoko xin miễn việc để Kougen Terunosuke đưa nàng về nhà, mình rời khỏi trường học. Lúc qua nơi, nàng bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Sesshomaru cũng đứng ở đây chờ nàng. Nàng cười khổ tiếng, nơi nơi đều có dấu vết của , ấm áp của , nhưng bản thân lại đánh mất rồi.


      Lúc qua đền thần nhà Kagome, Aoko bất giác dừng chân, cuối cầu thang là đền thần, cái giếng trong đền thần kia biết bây giờ ra sao rồi.


      Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, lại phát bản thân biết khi nào bước lên bậc thang về phía đó.


      Quả nhiên, nàng nhớ đến phát điên rồi.


      Còn chưa nhấc chân, di động của nàng vang lên. Nàng dừng chân lại nhận điện thoại, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng hưng phấn của Kagome : “Tiền bối, chị mau tới nhà của em, giếng ăn xương phục hồi rồi !”


      Nàng nghe vậy cả người chấn động, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, bên kia điện thoại Kagome vẫn gọi nàng, nhưng nàng mắt điếc tai ngơ, yên lặng cúp điện thoại. Dưới chân vừa động, nàng chậm rãi tới chỗ giếng ăn xương, cúi đầu nhìn xuống.


      Làn gió mát lạnh từ cao thổi xuống, mang theo hơi thở trong trẻo. Nàng vươn tay cảm nhận được dấu vết của dòng thời gian, chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng run rẩy.


      “Aoko, muội có từng nghĩ qua, hai thế giới này, muội chọn cái nào.”


      Ngày đó, nàng đứng trong ánh sáng nghe được câu cuối cùng này, Midoriko như vậy. Nàng cũng hiểu được, đúng vậy, mọi chuyện thế giới này phải lúc nào cũng như ý người muốn, phải tất cả đều có thể tuân theo ý nguyện của nàng.


      Từ sau khi nàng biến thành Shiina Aoko, nàng cũng gánh vác tất cả trách nhiệm của cái tên này. Nơi này có gia tộc Shiina khổng lổ đặt đầu vai nàng, có những bạn bè và người thân những năm gần đây của nàng. Nàng có lỗi với vợ chồng Shiina, đương nhiên thể dễ dàng ném bỏ tất cả những gì họ giao cho nàng.


      Shiina Aoko nhảy vào trong giếng, quỳ gối xuống mặt đất lạnh như băng. Nàng phải là Kagome, cho dù nàng có xuyên qua được, khúc mắc trong lòng vẫn chưa thể cởi bỏ.


      Chỉ là…


      “Sesshomaru, ta muốn ở bên cạnh chàng.”





      Aoko biến mất trong nháy mắt, Sesshomaru theo bản năng đưa tay ra muốn giữ lấy nàng nhưng vẫn kịp.


      Ánh mắt đỏ lên, rút kiếm chỉ vào bóng dáng hư ảo cách đó xa, lạnh lùng mở miệng : “Ngươi đưa Aoko đâu!”


      “Nàng là muội muội duy nhất của ta.” Pháp sư Midoriko nhìn “ So với bất cứ ai ta đều đành lòng tổn thương nàng, ta chỉ đuổi nàng về thời đại của mình mà thôi, sau đó phong tỏa đường về của nàng. Sesshomaru, thế giới này còn người nào tên Aoko, tới từ đâu nên quay trở về nơi đó, đây là lẽ tất nhiên sau khi ngọc tứ hồn biến mất, tất cả trở về điểm khởi đầu.”


      Đáy mắt Sesshomaru lên tia khiếp sợ, tay cầm kiếm cũng run : “Có ý gì.”


      Pháp sư Midoriko thoải mái nhìn : “Ta phong tỏa sức mạnh nối liền hai thời đại của giếng ăn xương, nàng bao giờ…trở lại nữa.”


      “Ngươi…”


      Midoriko nhìn thấy xoay người chạy , biết muốn đến chỗ giếng ăn xương xác nhận, thở dài, vội vàng ngăn lại : “Chỉ là lần khảo nghiệm mà thôi.”


      Sesshomaru dừng chân, lạnh lùng nhìn nàng.


      “Hai thời đại nối liền nhau vốn vi phạm lẽ thường, nàng và bé tên Kagome ngừng tới lui qua hai thời đại, tất cả cơ duyên đều dùng hết. Hai thời đại này sớm muộn cũng phải tách ra, các nàng đều phải lựa chọn. So với việc về sau đột nhiên bắt các nàng quyết định, chi bằng nhanh chóng lựa chọn cho tốt, miễn cho về sau lại hối hận.” Pháp sư Midoriko hơi cúi đầu, lại “ Aoko…là muội muội duy nhất của ta, khi còn sống ta có cơ hội chăm sóc nàng, bây giờ chỉ có thể làm chút chuyện như vậy thôi.”


      Trong sơn động nhất thời an tĩnh lại.


      Aoko nhìn đỉnh sơn động u ám, thở dài hơi.


      “Sesshomaru, nàng có thể trở về hay , toàn bộ đều phụ thuộc vào tình cảm của hai người sâu đậm đến đâu.”


      Sesshomaru rời khỏi sơn động, đứng chờ gần giếng ăn xương, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái giếng xa xa. nhìn Inuyasha lần lại lần nhảy vào trong giếng, sau đó lại thất vọng trèo lên.


      Mà chính , hy vọng trong đáy lòng cũng biến mất từng chút .


      Cho đến khi…


      Inuyasha lôi tên Kagome từ trong giếng ra, hy vọng của lại bùng lên.


      Chỉ là, Sesshomaru đợi bên cạnh giếng đêm, nàng vẫn xuất .


      chưa bao giờ biết, chờ đợi lại dài như thế, dày vò như thế, đau khổ như thế…khiến cho người ta nản lòng thoái chí.


      Sesshomaru bắt buộc bản thân xoay người, từng chút rời xa giếng ăn xương. Ngay sau đó dừng lại, bởi vì chóp mũi truyền đến thứ mùi quen thuộc vô cùng, vĩnh viễn thể quên được hơi thở này ! Đột nhiên xoay người, nhìn thấy bóng dáng kia quen thuộc kia ngồi cạnh miệng giếng nhìn mình.


      “Sesshomaru, ta về rồi.”
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32 : Mang Thai



      Cảm giác mất mà có lại được, Sesshomaru từng trải qua, nhưng chưa bao giờ mãnh liệt như vậy, sâu sắc như vậy.


      mạnh mẽ ôm người kia vào lòng, dùng sức mạnh khắc sâu vào xương tủy. Sesshomaru thể thừa nhận, giữa hai thời đại nàng chọn , khiến vô cùng vui vẻ và may mắn. biết tính cách của Aoko, muốn nàng lựa chọn điều gì khó, nhất là sau khi nàng chuyển thế luôn năm lần bảy lượt phủ nhận tình cảm của bọn họ.




      Nhưng nàng lựa chọn , điều này nháy mắt lấp đầy chỗ trống trong đáy lòng .


      Aoko cũng biết, chuyện này chỉ là khảo nghiệm của Kagome, mà còn là khảo nghiệm của chính nàng. Sau khi Kagome ý thức được tầm quan trọng của Inuyasha, nàng thành công. Còn Aoko, mặc dù cho tới giờ luôn biết tầm quan trọng của Sesshomaru trong lòng mình nhưng lại khó đưa ra lựa chọn.


      Cho đến khi, nàng ra câu kia.


      “Sesshomaru, ta muốn ở bên cạnh chàng.”


      Lòng của nàng, rốt cuộc thay nàng lựa chọn.


      xin lỗi Sesshomaru, để chàng đợi lâu như vậy.”


      Aoko thuận theo tựa vào đầu vai , ôm lấy cổ : “ Sesshomaru, chúng ta ở bên nhau .”


      “Ừ.”


      Hai người im lặng ôm nhau bên cạnh giếng ăn xương, vài người trốn trong rừng cây cười hắc hắc, lúc này mới tự rời .


      Hai người nắm tay nhau tới sơn động, pháp sư Midoriko tựa người vào tượng đá nhìn chằm chằm cửa động, hai người vừa tiến vào nàng nhìn thấy. Nàng thấy hai người nắm chặt tay nhau, khóe môi nhếch lên cái, còn cười chào hỏi với hai người.


      Mặc dù linh hồn Midoriko trở lại, nhưng Aoko vừa nhìn thấy nàng lại nghĩ tới mấy trăm năm nay nàng phải chịu khổ trong ngọc tứ hồn, liền nhịn được đau lòng, đáy mắt cũng lộ ra thương cảm: “Tỷ tỷ…”


      Pháp sư Midoriko thoải mái : “Aoko, muội làm tốt lắm. Lần khảo nghiệm này kết quả ra sao đều là phản ứng chân của muội, ta tôn trọng lựa chọn của muội, còn có bé tên Kagome kia.”


      “Cám ơn Midoriko tỷ tỷ.”


      Aoko nhìn sơn động quạnh quẽ, đành lòng : “Tỷ tỷ, quay về thôn trừ . Tuy rằng thôn trừ bị hủy, nhưng chúng ta có thể sửa lại nó.”


      Midoriko nhàng lắc đầu, thở dài tiếng : “ được, Aoko, bởi vì thân thể bị hủy, cho nên từ nay về sau linh hồn của ta bị hạn chế trong cái sơn động này.” Thấy sắc mặt Aoko thay đổi, nàng vội vàng an ủi “Muội đừng tự trách mình, kỳ có thể rời khỏi ngọc tứ hồn và tiếp tục bảo vệ thôn xóm quanh đây, ta rất thỏa mãn rồi.”


      Aoko thấp giọng : “Là muội tùy hứng, nếu tìm linh hồn tỷ trở về, có lẽ tỷ có thể chuyển thế.”


      Midoriko lắc đầu : “Có lẽ được như vậy. Ta ở trong ngọc tứ hồn quá lâu, phải hồn phi phách tán là thành Phật.”


      Ánh mắt Aoko buồn bã : “Tỷ tỷ, nhất định thành Phật…”


      Sesshomaru nhíu mày : “Nàng ta cũng có trách nàng, được tự trách.”


      Khuyên người mà còn khuyên bá đạo như vậy, là.


      Midoriko nhìn thấy Aoko khôi phục cảm xúc, thầm lắc đầu thở dài, chuyện với tỷ tỷ mà….


      Sức mạnh nối liền giữa hai thời đại của giếng ăn xương được khôi phục, cuộc sống cũng trở về trạng thái bình thường. Kagome và Aoko lại có thể qua lại giữa hai thời đại. Kagome về nhà thảo luận với người thân, mẹ Kagome tuy rằng rất nuối tiếc nhưng cũng vui vẻ thay nàng, đồng ý về sau nếu giếng ăn xương đóng cửa lần thứ hai để cho nàng ở lại thời đại Chiến quốc.


      Aoko tiếp tục phụ đạo thêm cho Kagome, đồng thời cũng bắt tay vào tìm kiếm và bồi dưỡng người thừa kế cho gia tộc Shiina. Việc tập luyện ở câu lạc bộ viết kịch cũng khôi phục tiến độ bình thường, dưới bức hiếp của Shimizu Masaki nàng đương nhiên trốn thoát. May mắn Sesshomaru thường xuyên tới đây ở cùng nàng.


      Nghe Kagome lúc này ở thời đại Chiến quốc rất yên bình, Sango và pháp sư Miroku kết hôn, bắt đầu bắt tay vào việc xây dựng gia đình, thân thể Kohaku khôi phục hoàn toàn, vì muốn trở thành trừ sư xuất sắc nên thường xuyên ra ngoài lịch lãm, còn Rin được Sesshomaru để lại trong thôn của Kaede bà bà để học tập và thích ứng với cuộc sống của con người bình thường.


      Aoko lúc rảnh cũng ghé qua thời đại Chiến quốc, ở cùng tỷ tỷ, cũng thuận tiện đến nhìn vùng đất vĩnh hằng còn như trước.


      Vùng đất vĩnh hằng bây giờ chỉ có thể dùng từ hoang vu để hình dung, cây cỏ dưới đất héo rũ toàn bộ, gốc cây đào hoàn toàn chết héo. Bắt đầu từ nơi này, lại nhìn thấy nó chấm dứt.


      Vài ngày sau, quản gia mang tới cậu bé tên là Shiina Keishou. Nghe từ mất cha mẹ, được gửi nuôi ở nhà người thân, năm nay 10 tuổi, học lực rất giỏi nhưng thân thể hơi yếu, hình như bị ngược đãi, nhìn qua biết có đủ tiêu chuẩn làm người thừa kế.


      Aoko đưa cậu bé tên Shiina Keishou kia về nhà mình, trải qua vài ngày ở chung liền phát kỳ cậu bé này rất hiền lành lại nghe lời, tuy cũng có chút yếu đuối, nhưng được cái rất thông minh, nàng liền quyết định chọn nó là người thừa kế tiếp theo để bồi dưỡng.


      Lúc Sesshomaru đến ngửi thấy mùi khác, bước vào phòng khách liền nhìn thấy cậu bé nhu thuận ngồi ghế sôpha nghe Aoko chuyện.


      Aoko thấy Sesshomaru bước vào liền kêu quản gia dẫn cậu bé lên phòng đọc sách học tập, mặc dù có chút đau đầu nhưng sau khi nhìn thấy chỗ đầu mày của nàng cũng có dấu hiệu giãn ra.


      “Đứa bé cũng là, dù dạy thế nào cũng bỏ được tật xấu nhát gan. ràng trở thành gia chủ của gia tộc, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định bị người ta phế bỏ.”


      Sesshomaru chỉ nhíu mày gì,


      Hôm nay là ngày cuối tuần, buổi chiều Kagome tới tìm Aoko học thêm, sau khi nhìn thấy Sesshomaru ở đó, nàng vốn có chút quen thuộc với nơi này bỗng dưng lại khẩn trương.


      Quản gia đột nhiên cung kính với Sesshomaru : “Sesshomaru thiếu gia muốn kết bạn lâu dài với tiểu thư nhà chúng tôi có phải ?”


      Aoko hiển nhiên là đoán được quản gia hỏi như thế, nàng kinh ngạc nhìn qua. Thấy vẻ mặt thành khẩn của quản gia, nàng cũng hiểu rằng ông ấy là vì muốn tốt cho mình, nghĩ vậy nàng nhìn về phía Sesshomaru.


      Sesshomaru thản nhiên gật gật đầu.


      “Xin thứ cho tôi mạo muội hỏi câu, biết Sesshomaru thiếu gia là người của gia tộc nào ?”


      Sesshomaru hình như suy nghĩ chút mới trả lời :”Khuyển tộc.”


      Aoko, Kagome: “…”


      Quản gia sửng sốt chút mới thử hỏi : “Xin hỏi đây là gia tộc ở đâu ? Có phải gia tộc ở Tokyo ?”


      phải.” Sesshomaru mặt đổi sắc “Ở thời đại Chiến quốc năm trăm năm trước, quốc gia phía Tây.”


      Quản gia bừng tỉnh đại ngộ : “ ra gia tộc của ngài có từ thời Chiến quốc, lịch sử quá dài, là gia tộc ở khu Kyoto, trách được người ở khu Tokyo chưa từng nghe qua.”


      Aoko, Kagome: “…” Lão quản gia, từ nơi nào mà ông kết luận được điều này.


      Lúc Aoko mang theo Kagome vào phòng học phụ đạo, nàng đành phải để Sesshomaru ngồi , nếu muốn trở về cũng có thể.


      Sesshomaru hình như nghĩ gì đó, đột nhiên đứng dậy tới phòng đọc sách ở tầng . Cậu bé Shiina Keishou im lặng ngồi đọc sách trong phòng đọc, đột nhiên hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông có vẻ mặt lãnh khốc kia.


      Sesshomaru híp mắt lại : “Hừ, con người yếu ớt.”





      Lúc Aoko đến gặp Midoriko, nàng liền đem phiền não của mình cho nàng.


      Sau khi Midoriko trầm ngâm lúc lâu mới hỏi Aoko và Sesshomaru : “Sao tự dưng lại quan tâm đến đứa của người khác, vì sao tự sinh đứa ?”


      Aoko xấu hổ : “… phải, người thừa kế tiếp theo của gia tộc Shiina phải ở lại gia tộc, về sau nếu muội muốn dến đây sống, tất nhiên thể để con của muội ở bên kia. phải, ý muội muốn …Tỷ tỷ, vấn đề của tỷ rất kỳ quái !”


      Sesshomaru lại trầm mặc suy nghĩ.


      Midoriko gật đầu : “Cũng phải, hai người các ngươi còn chưa có kết hôn đâu.”


      Aoko kéo tay Sesshomaru chạy như bay khỏi sơn động, nếu tiếp tục ở đó biết tỷ tỷ còn có thể ra lời kinh người đến mức nào nữa. Trước kia Midoriko rất ổn trọng, nhưng từ sau khi ra khỏi ngọc tứ hồn, cả người hình như trở nên có chút nghịch ngợm.


      Trở lại thôn của Kaede bà bà, hai người gặp được Sango và Miroku.


      Miroku cười ha hả cho hai người tin vui, Sango mang thai nên gần đây thường xuyên phải ra ngoài kiếm tiền.


      Gần đây sao khắp nơi đều là chuyện đứa như vậy.


      Aoko mệt mỏi trở về trường học, hôm nay phần diễn của nàng cần luyện tập rất nhiều, nàng và Kougen Terunosuke chạy tới chạy lui cái sân khấu to như vậy suốt nhiều giờ liền, nếu phải Shimizu Masaki ma quỷ thấy nàng mệt đến mức xụi lơ, có lẽ cũng thả người sớm như vậy đâu.


      Lại tiếp đến cái người Kougen Terunosuke này, từ đầu tới chân đều làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.


      Aoko thể cụ thể là đúng ở chỗ nào, chỉ cảm thấy người này rất bình thường.


      Sessshomaru đứng đợi ở cửa tới ôm nàng vào trong phòng, ngồi xuống giường, thấp giọng hỏi : “Mệt lắm hả ?”


      Ủy khuất của Aoko ở trước mặt Sesshomaru chút cũng che giấu : “Ừ, mệt chết được.”


      Sesshomaru sờ sờ mặt nàng, đột nhiên : “Lời tỷ tỷ nàng hôm nay ta nghĩ qua.”


      Aoko nghi hoặc: “Cái gì?”


      Sesshomaru lặng yên nhìn nàng : “Chúng ta quả nên có đứa bé, về sau kế thừa khuyển tộc.”


      Aoko im lặng, qua vài ngày mỹ mãn, thiếu chút nữa nàng quên mất chuyện mình sắp hồn phi phách tán. Ý của Sesshomaru là muốn nàng để lại điều gì đó cho . Nàng im lặng : “Sesshomaru, nếu ta chết , ta muốn để lại bất kỳ thứ gì cho chàng. Thời gian dài lâu như thế, ngày nào đó chàng quên ta . Nhưng nếu để lại nửa điểm liên quan đến ta, chẳng phải mỗi lần nhìn thấy chàng phải đau khổ lần sao ?”


      Giọng của Seshomaru vẫn bình tĩnh như vậy, ánh mắt hề bận tâm : “Aoko, rất lâu trước kia nàng đồng ý, tương lai làm thê tử duy nhất của Sesshomaru ta, là người thừa kế của mẫu thân.”


      Aoko thở dài nhắm mắt lại, sau lúc lâu mới : “Chàng…để ta suy nghĩ thời gian .”


      Ngày hôm sau Sesshomaru trở về thời đại Chiến quốc, là buổi chiều còn có thể trở lại. Aoko gọi điện cho Vương Vũ ở Trung Quốc, muốn hỏi mọi việc tiến triển tới đâu.


      Vương Vũ thở dài, vẫn là đừng ôm hy vọng quá lớn.


      Aoko nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ nửa ngày, tưởng tượng khoảnh khắc mình rời khỏi Sesshomaru vĩnh viễn, đau khổ trong đáy lòng từng chút dâng lên, khiến hô hấp của nàng cũng thuận. Nếu…nàng là nếu, nếu có thể, nàng cũng muốn để lại cho điều gì đó.


      Lúc Sesshomaru tới là nửa đêm, Aoko tựa vào đầu giường ngủ thiếp . yên lặng đắp cho nàng tấm chăn, ngồi bên giường nàng, bảo vệ đêm.


      Ngày hôm sau Aoko mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy người ngồi bên giường lập tức ngồi dậy : “Chang về rồi à, ta chờ chàng nửa ngày rồi, a ? Trời sáng…”


      Sesshomaru ngẩn ra, trách được đêm qua nàng ngủ yên, ra là đợi .


      Aoko giữ chặt tay , mỉm cười : “Sesshomaru, là do ta nghĩ nhiều, chúng ta sinh đứa bé .”


      Sau đó vào lúc giật mình, nàng chủ động hôn lên.


      Ánh mắt Sesshomaru căng thẳng, lập tức đảo khách thành chủ.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33 : Tình



      Trong ôn tập điên cuồng của Kagome, cuộc thi đúng hạn được tổ chức.


      Nghe cuộc thi diễn ra cùng ngày học nên rất đông người, Aoko cũng quan tâm nhiều. Nàng chỉ để ý đến tiến độ luyện tập của câu lạc bộ viết kịch, giờ bước vào giai đoạn chính, cầu mọi người mỗi ngày đều phải dành đủ thời gian để tập luyện, nếu ảnh hưởng đến tập thể.


      Sesshomaru gần đây vẫn luôn ở cạnh nàng, mỗi ngày Aoko học đều chờ nàng ở nhà. Lúc nàng tan học, lại tự mình đón về. Hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau phơi nắng trong sân, ban đêm ôm nhau mà ngủ.


      Như là cuộc sống của đôi vợ chồng bình thường.


      Điều khiến Aoko giật mình là đứa bé Shiina Keishou kia, biết từ lúc nào đứa bé này còn cười gượng gạo, cũng lộ ra sợ hãi hay thẹn thùng linh tinh, vẫn duy trì được gương mặt bình tĩnh, chuyện cũng rất cố gắng sử dụng kính ngữ.


      Nàng kinh ngạc hỏi quản gia.


      Quản gia nghĩ lúc mới , ngày đó Sesshomaru mang Shiina Keishou tới vườn hoa dạy kiếm thuật, hai người rất nhiều chuyện, sau khi trở về đứa bé này cũng chậm rãi thay đổi.


      Aoko biết sao, Sesshomaru chàng rốt cuộc làm gì với đứa bé kia vậy.


      Vì thế, nàng chọn lúc Sesshomaru có ở đây hỏi trộm Shiina Keishou.


      Shiina Keishou thành nhìn Shiina Aoko : “Sesshomaru đại nhân cho em biết, thế giới này thiếu kẻ mạnh, chúng ta muốn thành công phải trở thành kẻ mạnh. Nhát gan sợ hãi chỉ khiến ý chí bị hủy diệt, yếu đuối là cho kẻ địch cơ hội giết ta, muốn làm kẻ mạnh phải sợ tất cả. Sesshomaru đại nhân lợi hại lắm, ngài chỉ cần phất kiếm cái là có thể chẻ đôi cây cổ thụ ! Em cũng muốn trở thành người giống như Sesshomaru đại nhân, sau đó bảo vệ chị Aoko, bảo vệ gia tộc Shiina !”


      Aoko hoàn toàn hiểu ra, cái đứa bé thẹn thùng trước kia có lẽ xuất nữa.


      thời gian sau, việc tập luyện của vở kịch [Tình thời Chiến quốc] vào giai đoạn mấu chốt, trường học phát ra thông báo, trước lễ hội mùa hè hai tuần có đợt thi quan trọng.


      Aoko bẵng thời gian, còn có hơn tháng nữa là đến kỳ thi của khối trung học.


      Thời gian trôi quá nhanh, cuộc thi của cấp trung học đến, Aoko dù muốn hay cũng phải tham dự kỳ thi này. Mặc kệ thành tích ra sao, nàng cũng thi lên đại học.


      Shimizu Masaki bước ra từ trường thi, oán giận bám lấy nàng gào khóc nửa này, toàn cái đề thi quỷ quái này lão nương chưa thấy bao giờ.


      Aoko đau đầu xoa trán, đây là hậu quả cho việc lúc nào cũng ngủ trong giờ học.


      Lúc hai người chuyện, Kougen Terunosuke mới từ trong trường thi bước ra, cười tủm tỉm nhìn Aoko : “Shimizu, Aoko, các em thi thế nào ?”


      Shimizu Masaki lần thứ hai u oán : “Tôi biết mấy cái chữ lòng vòng như giun kia.”


      Aoko thản nhiên gật đầu : “Cũng được.” xong cúi đầu nhìn đồng hồ.


      Kougen Terunosuke tò mò: “Aoko đợi ai sao ?”


      biết vì sao Kougen Terunosuke luôn thích dùng cách xưng hô thân thiết như vậy để gọi nàng, Aoko muốn sửa nhưng lại nghĩ dễ dàng gạt nên cũng lười : “Vâng.”


      Hình thức oán niệm của Shimizu Masaki toàn bộ khai hỏa : “ đợi bạn trai chị ?”


      đợi Aoko trả lời, Kougen Terunosuke sửng sốt: “Bạn trai?”


      Shimizu Masaki nhìn về phía : “ phải cho rồi sao, Aoko có bạn trai.” Là cố tình nghe, còn được thể sáp vào người ta.


      Chính lúc hai người chuyện, Sesshomaru bước tới đây, thấy hai người khác cũng chẳng để ý đến, ánh mắt chỉ lòng dạ đặt lên người Aoko. Shimizu Masaki nhìn thấy Sesshomaru càng oán niệm, đàn ông tốt bây giờ toàn có chủ hết rồi, nàng ôm chặt Aoko vào người sau đó bấu véo loạn lên.


      Cuối cùng vẫn là Sesshomaru đen mặt cứu Aoko ra khỏi ma trảo của nàng. Dám làm càn như vậy trước mặt Sesshomaru, bên thế giới này cũng chỉ có mình vị tráng sĩ Shimizu Masaki này thôi.


      Kougen Terunosuke vẫn nhìn hai người, cho đến khi bóng bọn họ hoàn toàn biến mất trong đám người, mặt tràn đầy vẻ phức tạp.


      Shimizu Masaki vỗ vai , ra vẻ “ cũng đẹp trai lắm, phải buồn”, tấm tắc hở dài : “ sớm với rồi, Aoko người ta có bạn trai nghe, còn uy hiếp tôi nếu để chị ấy làm diễn viên chính giúp đỡ. đừng có hãm sâu như vậy còn nghe, ài ~ đời này nơi nào cũng có cây cỏ, nên đem đoạn tình cảm này làm mối tình đầu tốt đẹp thôi. Chàng trai, buông tay , phía trước có cả thế giới tốt đẹp chờ ~”


      Ý cười mặt Kougen Terunosuke biến mất toàn bộ, thản nhiên liếc Shimizu Masaki cái, xoay người bước .


      Buông tay? Nực cười ! Người buông tay phải là .


      Hai tuần sau, lễ hội mùa hè sắp được tổ chức.


      Người chủ trì lễ hội mùa hè là người của tòa thị chính, ngã tư đường cách trường học xa được dùng để làm nơi tổ chức. Các trường học đều chuẩn bị tiết mục biểu diễn, sân khấu được dàn dựng hết sức công phu.


      Trường Aoko chuẩn bị hai tiết mục, tiết mục là dàn hợp xướng, cái còn lại chính là vở kịch [Tình thời Chiến quốc] do Aoko làm diễn viên chính.


      Shimizu Masaki ỷ vào nhà mình có tiền, trước khi lễ hội mùa hè được tổ chức dán áp phích đầy đường, thậm chí còn thuê cả đài truyền hình, làm cho lễ hội mùa hè năm nay nổi tiếng hơn ít.


      Mấy ngày nay thân thể Aoko mấy thoải mái, nàng thường xuyên bị choáng, thậm chí bắt đầu khát ngủ, nàng sợ chú ngữ người mình sắp mất hiệu lực, làm Sesshomaru và những người khác lo lắng nên vẫn cố chống chịu . Nàng tự nhủ, chỉ cần chờ biểu diễn xong là tốt rồi.


      Ngày mai lên sân khấu biểu diễn, câu lạc bộ viết kịch tổ chức lần tổng duyệt cuối cùng. Tuy rằng mấy ngày nay việc tập luyện rất tốt, nhưng Shimizu Masaki vẫn lo lắng.


      sân khấu, “Terunosuke” điện hạ tiến hành màn cầu hôn “Aoko”.


      “Aoko tiểu thư, xin nàng hãy gả cho ta !”


      “Aoko” nhìn thấy chân thành của “Terunosuke”, trái tim đau đớn : “Địa vị của ta hèn mọn, xứng với ngài. Xin lỗi Terunosuke điện hạ, ta thể đồng ý.”


      “Terunosuke” lo lắng nắm lấy tay “Aoko” : “Ta cần điều này, chúng ta nhau, chỉ cần có thể ở bên nhau quản gì thân phận địa vị, nàng hãy gả cho ta , ta thề vĩnh viễn chỉ mình nàng, chỉ đối tốt với nàng ! Aoko, chẳng sợ bỏ qua hết thảy vinh hoa phú quý, ta cũng muốn ở bên nàng.”


      Shimizu Masaki tặc lưỡi cái, diễn rất , tuy rằng kịch bản là do chính ta viết, nhưng vẫn luôn tự cảm thấy rất vớ vẩn. ngờ hai vị diễn viên này bị kịch bản khủng bố, chẳng bù cho mọi người xung quanh sau khi xem nó xong túa mồ hôi lạnh đầy người, giờ xem hai người này diễn như vậy, nghĩ lại cũng cảm thấy tệ lắm.


      Cho nên mới , vở kịch hay hay phụ thuộc vào tố chất của diễn viên, vở kịch nhàm chán cũng có thể biến thành vở kịch có sức cuốn hút mạnh.


      Thành viên câu lạc bộ đều lặng lẽ giơ ngón cái trong lòng : Shiina tiền bối, Kougen tiền bối, hai người đẹp đôi ~


      “Aoko” mặt lộ vẻ đau thương: “Điện hạ…”


      “Terunosuke” cầm chặt tay nàng, chân thành nhìn nàng: “Aoko tiểu thư…”


      “Aoko” chậm rãi cười: “Ta…”


      Kougen Terunosuke dựa theo kịch bản mở rộng hai tay, chuẩn bị ôm lấy Shiina Aoko, chính khoảnh khắc nàng nhấc chân lên, đột nhiên ánh mắt nhíu lại, thân thể loạng choạng, ngã khuỵu xuống đất !


      “Aoko!”


      Mọi người xung quanh nhìn thấy vội vàng chạy lên sân khấu, Shimizu Masaki cúi đầu nhìn kịch bản, nghe thấy tiếng hét liền chạy vội lên, sốt ruột chen vào : “Sao lại thế này!”


      “Shiina tiền bối đột nhiên té xỉu!”


      “Tránh ra, mau gọi xe cứu thương!”


      Kougen Terunosuke sắc mặt trầm, lao tới ôm lấy Aoko hôn mê, chạy ra ngoài.


      Shimizu Masaki vừa chạy theo vừa gọi điện cho quản gia của gia tộc Shiina.


      Chờ khi Sesshomaru và quản gia đuổi tới bệnh viện, Aoko cũng tỉnh ở phòng bệnh.


      Quản gia thấy bác sĩ từ trong phòng bệnh ra liền ngăn lại, lo lắng hỏi : “Đại tiểu thư nhà tôi rốt cuộc làm sao vậy bác sĩ ?”


      Ai ngờ bác sĩ lại nhìn nhìn Sesshomaru đứng bên cạnh : “Xin hỏi vị này là…”


      “Đây là bạn trai của Đại tiểu thư chúng tôi.”


      Bác sĩ hiểu gật gật đầu, đột nhiên : “Chúc mừng cậu.”


      Quản gia kinh ngạc, Sesshomaru cũng nhịn được nhìn qua.


      “Shiina tiểu thư có bệnh tật gì, ấy mang thai.” Bác sĩ : “Chỉ là sức khỏe của ấy hơi yếu, cũng mệt nhọc quá độ, hơn nữa thai nhi lớn dần lên hấp thu dinh dưỡng của cơ thể mẹ, cho nên ấy mới té xỉu. Nghỉ lại lát là có thể xuất viện.”


      Sesshomaru trừng lớn mắt, lúc lâu sau mới bình tĩnh lại : “Nàng có đứa bé ?”


      “Đúng vậy, chàng trai, cậu phải làm cha rồi.”


      Kinh ngạc mặt quản gia qua , sau đó ông che dấu được vẻ vui mừng như điên : “Quá tốt rồi !”


      Sau khi bác sĩ rời , quản gia lập tức gọi điện thoại về nhà, để người hầu trong nhà lo liệu vài việc. Mà lúc ông chú ý đến, Sesshomaru chạy tới cửa phòng bệnh. Từ trong phòng bệnh vang lên tiếng cãi nhau, Sesshomaru nhíu mày.


      “Shiina Aoko, đầu óc chị có vấn đề gì chứ, chị mới 18 tuổi, chị thể sinh đứa bé được !”


      Trong giọng của Aoko mang theo niềm vui sướng và kiên định: “, chị sinh nó.”


      “Đừng làm trò cười, chị còn chưa học đại học !”


      sao, chị tiếp nhận chuyện kinh doanh của gia tộc, thể phân thân học. Buổi công diễn ngày mai chị cũng trì hoãn.”


      “Chết tiệt, sao chị có thể nghĩ như vậy, lão nương là người buổi công diễn mà hủy quan hệ bạn bè à ! Có phải vì bạn trai chị hay ? phải…Chắc chắn là ta, đứa bé cũng là của ta phải ? là, mặc kệ chị, làm gì chứ !”


      Cửa bị người bên ngoài đẩy ra, Shimizu Masaki liếc mắt cái thấy ánh mắt lạnh như băng của Sesshomaru, sợ tới mức run cả người, nhanh chân bỏ chạy..


      , là đáng sợ.


      Lúc Sesshomaru vào phòng bệnh, Kougen Terunosuke còn đứng bên giường, sau khi nhìn thấy sửng sốt lúc rồi mới với Aoko : “Aoko, nghỉ ngơi cho tốt, về trước.”


      xong cũng thèm nhìn Sesshomaru cái, xoay người bước .


      Cửa phòng bệnh đóng lại, ánh mắt Kougen Terunosuke nháy mắt trở nên lãnh, nắm chặt tay tiếng tới cầu thang có người, đấm mạnh lên tường! Vô lực nhắm mắt lại.


      “Sesshomaru, sao ngươi có thể luôn nhanh chân đến trước. ràng… ràng người gặp được nàng trước là ta, là Kaguya ta…”
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :