1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vĩnh hằng không tồn tại - Lý Duy Duy(42c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5 : Qua lại



      Aoko và Sesshomaru, từ rất lâu trước đó quen biết, lâu đến nỗi nàng quên mình rung động với lúc nào. Khi đó Sesshomaru vẫn còn là thiếu niên, tuy rằng lạnh lùng nhưng lãnh khốc như bây giờ, cao ngạo như mây bay, mọi việc đều làm theo ý mình.




      Shiina Aoko khi đó còn gọi là Aoko, cùng mẫu thân và tỷ tỷ là nữ pháp sư Midoriko sống tại thôn xóm. Phụ thân Aoko từ khi nàng chưa sinh ra bị quái hại chết. Tỷ tỷ mới mười hai tuổi mặc lên áo giáp và kế thừa y bát của phụ thân, đảm nhiệm công việc trừ , thường xuyên ra ngoài.


      Pháp sư Midoriko giết chết vô số quái, khiến cho đám quái vô cùng hoảng sợ, cũng kéo theo lòng thù hận sâu đậm của chúng.


      quái nhện thừa dịp Midoriko vắng nhà bèn lẻn vào trong thôn trừ sư, nó lặng lẽ hạ lời nguyền lên Aoko, rằng từ khi sinh ra tay trái của nàng giấu viên ngọc, viên ngọc này chậm rãi hút hết sinh mệnh của nàng, tạo nên vùng đất có tên là vĩnh hằng.


      Ngày Aoko sinh ra, vùng đất vĩnh hằng xinh đẹp tuyệt trần lặng lẽ xuất trong rừng cây sau thôn trừ sư.


      Mẫu thân vô cùng đau khổ, nhưng hề trách tỷ tỷ, muốn nàng bởi vì việc này mà áy náy.


      Ông trời vẫn rất chiếu cố Aoko, từ khi sinh ra tay trái của nàng mang theo linh lực cường đại.


      Năm sáu tuổi Aoko đổ bệnh nặng, càng ngày càng yếu. Tỷ tỷ mời rất nhiều đại phu, nhưng tất cả đều bỏ cuộc. Chỉ có mẫu thân mới hiểu, nguyền rủa của Aoko buông xuống.


      Chính vào lúc này, quái nhện kia lại xuất , nó có thể cứu vớt tính mạng Aoko, nhưng có điều kiện.


      Lấy mạng đến đổi.


      Mẫu thân đồng ý.


      Ngày Aoko khỏi bệnh, cũng là ngày mẫu thân suy nhược mà chết.


      Aoko cùng tỷ tỷ mai táng mẫu thân, từ đó về sau nàng trở nên trầm mặc ít .


      Nàng cảm thấy mình là người có tội, là kẻ hại chết mẫu thân.


      Midoriko vẫn như trước kia thường xuyên ra ngoài trừ , mà Aoko lại tới vùng đất vĩnh hằng kia sống – nơi dùng chính sinh mệnh của nàng và mẫu thân để tạo thành.


      Sau đó, nàng gặp Sesshomaru khi theo phụ thân đến gặp pháp sư Midoriko.


      Ánh trăng huyền ảo, cánh hoa đào bay đầy trời, nàng nhìn thấy bóng người cao ngạo mà tịch kia.


      Liếc mắt cái, vạn năm.


      Là nàng rung động trước. Người ta đúng, trong tình người rung động trước vĩnh viễn là kẻ thua trận.


      Nếu lúc trước…


      Khi Aoko mở mắt, là nửa đêm. Bầu trời đêm bao phủ hết thảy, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống mặt hồ, đẹp và tĩnh lặng. cánh hoa đào nhàng rơi xuống, dừng lại mu bàn tay nàng.


      Vùng đất vĩnh hằng.


      Nàng nằm trong lòng , cảm giác ấm áp quen thuộc phía sau khiến nàng nhịn được cọ cọ, khẽ cười.


      Đỉnh đầu truyền tới giọng trầm thấp : “Cười gì vậy ?”


      “Rất thoải mái.”Aoko trở mình trong lòng , đầu tựa lên lồng ngực kiên cố của , người kia vươn tay ôm lấy nàng “Trước kia cũng cảm thấy như thế, bộ y phục này của chàng đúng là may quá tốt, ta nằm như vậy rất thoải mái, muốn rời .”


      Sesshomaru sửng sốt, nghĩ rằng sau khi Aoko tỉnh lại nhất định phản kháng mãnh liệt, trách cứ bắt lấy nàng, thậm chí…chạy trốn. Chỉ là tất cả đều xảy ra, nàng ngoan ngoãn như vậy nằm trong lòng , phản kháng hờn giận, thậm chí còn làm nũng.


      thấp giọng : “Nếu muốn, đừng rời .”


      Aoko ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của , kiên định chậm rãi lắc đầu : “Sesshomaru, chàng hẳn phát ra, ta có nhịp tim. Mấy trăm năm qua , ta chết rồi chuyển thế, giữ lại được trí nhớ kiếp trước và năng lực, thậm chí là gương mặt. Tất cả những điều này chỉ có thể chứng minh chuyện, ta quay về nơi này là bởi vì chấp niệm. Chấp niệm của ta là ngọc tứ hồn, chờ sau khi tìm đủ những mảnh ngọc tứ hồn, chấp niệm của ta biến mất. Có thể, ta cũng tan biến theo nó…”


      Sesshomaru nắm chặt tay nàng: “Ta cho phép. Ngọc tứ hồn gì đó, được tìm !”


      Aoko yên lặng thở dài tiếng : “Ta vẫn dám gặp lại chàng, mỗi lần nhìn thấy chàng đều là trốn ở nơi bí mật gần đó, chính là bởi vì sợ giống như lúc này. Chàng rời khỏi ta, ta rời khỏi chàng.”


      khờ, khờ.


      Hai người ở vùng đất vĩnh hằng ước chừng năm sáu ngày, cánh tay có gắn ngọc tứ hồn bị Sesshomaru chán ghét ném , Aoko cười khổ. Trong thời gian này, Sesshomaru có ra ngoài lần, trước khi còn hạ kết giới ngăn cản Aoko rời khỏi đó. Aoko gì, chỉ im lặng đứng dưới tán cây chờ trở về. Buổi đêm ngày thứ năm nàng vẫn chờ ở đó, chợp mắt thiếp .


      Khi Aoko tỉnh lại, trời sáng.


      Nàng vẫn nằm trong lòng Sesshomaru, chỉ là chân chạm đất mà thôi.


      Sesshomaru cúi đầu nhìn nàng : “Tỉnh ?”


      Aoko gật gật đầu, ngồi dậy nhìn tọa kỵ phía dưới, cười vỗ vỗ nó : “Là Ah-un sao ?”


      Ah-un dường như rất vui vì cái tên này, hai cái đầu to lớn lắc ngừng.


      Sesshomaru liếc nhìn nàng cái : “ phải sớm qua với nàng sao, nó có tên.”


      “Cho dù là ai, đều cần có cái tên. Chàng tên là Sesshomaru, ta tên là Aoko, còn nó gọi là Ah-un.” Aoko mỉm cười , chỉ vào Jaken đưa lưng về phía này ở đằng xa “Lão là Jaken. Chẳng qua kỳ lân hai đầu uy phong như vậy mà lại bị ta gọi bằng cái tên buồn cười này, là…”


      Sesshomaru hừ tiếng, so sánh với tọa kỵ, này là…


      Aoko hỏi Sesshomaru mấy ngày trước đâu, Sesshomaru cũng chủ động , hai người đều hiểu nhau, cần thiết phải .


      Từ sau khi Aoko xuất , cảm xúc của Jaken vẫn rất thấp thỏm. Vùng đất vĩnh hằng là cấm địa với người bên ngoài, chỉ có Sesshomaru và Aoko mới có thể vào, lão lo lắng canh giữ ở bên ngoài đêm, chờ Sesshomaru ôm Aoko ra, lão mới dắt Ah-un tới, chủ nhân hạ lệnh về hướng Bắc, lão cứ chờ như vậy cho tới bây giờ.


      Sau khi Aoko kiếp trước chết , lão chứng kiến Sesshomaru sa sút tinh thần, còn lão nhịn được khóc rống lên. Bây giờ Aoko đột nhiên trở lại, lại chưa từng liếc mắt nhìn lão, chính vào lúc lão cảm thấy tủi thân, đột nhiên nghe thấy Aoko gọi tên mình, rốt cuộc cầm lòng được khóc lớn : “Aoko đại nhân, ngài chết, quá tốt rồi ! Ô oa oa oa oa….”


      Aoko nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn về phía Sesshomaru.


      Sesshomaru cười mà như cười, nghiêm túc gọi tiếng : “Jaken !”


      Jaken khóc thút thít trả lời : “Vâng, Sesshomaru đại nhân !”


      “Câm miệng.”


      Jaken lập tức đình chỉ, ủy khuất nhìn hai người.


      Aoko bất đắc dĩ quay vào trong lòng Sesshmaru, lười biếng hỏi : “ đâu vậy ?”


      Sesshomaru siết tay : “Núi Phú Sĩ ở phía Bắc, thân thể trước kia của nàng ở đó.


      Im lặng thời gian dài, Aoko đột nhiên nhìn về phía : “Sesshomaru, từ sau khi trở về thế giới này, ta qua rất nhiều nơi, bởi vì nghe được nhiều lời đồn về chàng. Sesshomaru, chàng có thể cho ta biết, tại sao chàng lại bắt đầu chán ghét con người ?”


      Sesshomaru siết chặt tay nàng, nhưng trả lời.


      Aoko cũng thúc giục : “Là bởi vì ta sao ?”


      Lúc này Sesshomaru mới lắc đầu : “ phải.”


      “Ta tin.” Aoko nâng tay, nhàng vuốt ve văn đỏ tươi mặt Sesshomaru, đáy mắt lên mất mát : “ Là bởi vì năm đó ta phản bội chàng đúng ? Vì thế ngay cả huynh đệ cùng cha khác mẹ chàng cũng chán ghét, Sesshomaru, là lỗi của ta đúng …”


      Sesshomaru nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, từ từ mở miệng : “ phải lỗi của nàng, ta cũng chán ghét con người. Ta chỉ là…oán hận con người yếu ớt. Năm đó nàng chính là bởi vì bị cướp mất trái tim mà chết . Con người rất yếu ớt, dễ dàng bị quái nguyền rủa, bị cắn nuốt, bị giết chết. Ta chán ghét con người yếu ớt, chỉ cần chạm chút, cũng có thể chết .”


      Aoko bật cười : “Cho dù là con người hay quái, có trái tim thể sống được. Sesshomaru..là chàng đối với ta quá cố chấp.” đến đây, giọng của nàng chậm rãi trở nên ưu thương “Sesshomaru, từ đầu tới cuối chuyện giữa chúng ta chỉ là bi kịch, mà bi kịch này chấm dứt, bắt đầu từ ba trăm năm trước, ngày ta chết .”


      Sesshomaru mạnh mẽ nắm chặt cổ tay nàng, buộc nàng phải quay lại nhìn mình, lạnh lùng ra từng chữ : “Aoko, bắt đầu từ giờ khắc này, ta cho phép nàng nhắc tới chuyện nàng chết , ta cũng cho phép nàng rời khỏi ta ! Aoko, từ khoảnh khắc ba trăm năm trước ta và nàng quen nhau chuyện này định rồi, nàng là người của Sesshomaru ta !”


      Aoko bị đau, nhưng cũng rên tiếng, cắn răng chịu đựng đau đớn ở cổ tay, nâng bàn tay phải lên ôm lấy cánh tay , thầm : “Sesshomaru, ta chàng…”


      Kỳ lân hai đầu uy phong lướt bầu trời.


      Trong gió truyền đến mùi máu tươi, nhàn nhạt mà quen thuộc.


      Sesshomaru bất giác nhíu mày, lẩm bẩm : “Mùi máu và dã thú…có điều mùi máu này…”


      Aoko thấy thế, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”


      Sesshomaru lắc đầu : “ có gì, hình như ta từng ngửi thấy mùi máu này. thôi, cần phải xen vào.”


      Aoko ngẩn ra, vỗ vỗ đầu kỳ lân : “Ah-un, xuống đưới.”


      Kỳ lân hai đầu rống tiếng, thay đổi hướng , hạ cánh an toàn xuống bãi cỏ.


      Sesshomaru ôm Aoko nhảy xuống, để nàng chạm chân xuống đất, sau đó kéo tay nàng về phía rừng cây đen tối. được bao lâu, đám người nhìn thấy bé mặc kimono màu đỏ nằm dưới đất cách đó xa.


      Aoko tránh khỏi tay Sesshomaru, vội vàng chạy tới, dò xét hơi thở của bé này, thương tiếc thở dài : “ bé còn như vậy, những vết thương người này, xem ra là bị dã thú giết chết, tàn nhẫn…”


      Nàng thấy được quẩn quanh người đứa bé kia có vài vị sứ giả đến từ thế giới khác.


      Jaken tới : “Mất máu mà chết, xem ra là bị sói hoang cắn. Sesshomaru đại nhân, ngài quen con nhóc này sao ?”


      Aoko cũng nhìn qua.


      Sesshomaru chậm rãi trả lời : “Lúc trước sau khi bị Inuyasha chặt đứt cánh tay, ta từng dưỡng thương ở trong này, đứa bé này… từng giúp ta.”


      Aoko yên lặng thở dài tiếng, ngẩng đầu thấy ánh mắt Sesshomaru lơ đãng liếc qua chuôi kiếm bên hông, phát tay cũng đặt lên đó, nhịn được thào ra tiếng : “Thiên sinh nha…”


      Thanh kiếm này, Aoko từng nhìn qua. Lúc trước khi Inu no Taisho đến thăm Midoriko tỷ tỷ, lão tự tay ban thanh kiếm này cho Sesshomaru, còn câu rằng “ Thiên sinh nha là thanh kiếm thể chém giết”, cách khác nó thể giết cả người lẫn quái.


      Sesshomaru nhíu mày, chậm rãi rút Thiên sinh nha ra, thấp giọng : “Thiên sinh nha thức tỉnh…”


      Jaken gào to : “Cái gì, sao Thiên sinh nha lại thức tỉnh vào lúc này ?”


      Aoko ngẩn ra, nàng rất hiểu Sesshomaru, cao ngạo, lạnh lùng, đối với sinh mệnh chưa từng coi trọng, lúc trước vì muốn thay đổi nàng mất rất nhiều tâm tư, chỉ là tất cả những thứ này đều trở về điểm khởi đầu sau phản bội và cái chết của nàng, thậm chí còn trầm trọng hơn trước.


      Thiên sinh nha là thanh kiếm hồi sinh người chết, nếu Thiên sinh nha thức tỉnh, đại biểu cho Sesshomaru muốn cứu người này.


      Aoko quay sang hỏi Jaken : “Sao lại thế này ?”


      Jaken chần chừ nhìn Sesshomaru, lúc này mới trả lời : “Mấy ngày trước thừa dịp Aoko đại nhân ngủ say, tiểu nhân và Sesshomaru đại nhân tới tìm Toutousai nhờ lão tạo ra thanh đao lợi hại hơn so với Thiết toái nha, chỉ là lão Toutousai kia lại chạy tìm tên bán Inuyasha, làm hại Sesshomaru đại nhân suýt nữa bị Phong Chi Thương đánh trúng, là Thiên sinh nha vào thời khác mấu chốt cứu Sesshomaru đại nhân. Hơn nữa…”


      Jaken than thở lúc mới ủy khuất : “Sesshomaru đại nhân còn lấy tiểu nhân ra thử đao, mặc dù tiểu nhân có chết nhưng mà trong lòng rất tổn thương…”


      Lúc này Sesshomaru giơ Thiên sinh nha lên rồi lại hạ xuống, lẩm bẩm : “ ra là vậy, thấy được rồi, đây là sứ giả của thế giới kia sao ? Phải thử chút mới được, sức mạnh của Thiên sinh nha.”


      Aoko đứng lên, lùi sang bên.


      Jaken túa mồ hôi lạnh ra như tắm.


      Trường kiếm đột nhiên chém ra, dường như có thứ gì đó vô hình vừa bị chém giết.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6 : Thay thế



      Shiina Aoko vẫn nghĩ rằng, có thể khiến cho Sesshomaru có những cảm xúc khác chỉ có nàng. Vì vậy con người vừa cố chấp vừa lạnh lùng này mới khiến người khác muốn tới gần. Cho đến khi bé tên “Rin” kia thức tỉnh trong lòng , ánh mắt lên kinh ngạc, nàng mới biết mình sai rồi.




      phải người khác muốn tới gần, mà là Sesshomaru dễ dàng chấp nhận. Có lẽ lúc trước và nàng quen nhau, cũng phải là chuyện ngoài ý muốn.


      Chỉ là lòng tham của nàng rất lớn, nghĩ rằng điều này vốn chỉ thuộc về mình.


      Nhưng người chết được phép mong muốn, bởi vì dù sao cũng chiếm được, từ khắc sinh mệnh của nàng kết thúc kia, bọn họ chấm dứt.


      Vĩnh viễn chấm dứt.


      Cho dù là ai, cũng có thể bị thay thế.


      Nàng đột nhiên cười rộ lên, nước mắt chịu khống chế trào ra, muốn ngừng cũng được.


      Bên tai là giọng huyên náo của Jaken : “ ngờ Sesshomaru lại cứu con người, tuy rằng làm tiểu nhân giật mình, nhưng mà…nhưng mà quả nhiên là lấy tiểu nhân ra thử đao, Sesshomaru đại nhân, Jaken rất tổn thương…tổn thương quá mất…”


      Aoko lui về phía sau nửa bước, muốn xoay người né ra, chân lại nghe lời đứng im chỗ cũ.


      Sesshomaru buông Rin ra, xoay người thấy Aoko khác thường, cau mày hỏi : “Làm sao vậy ?”


      Aoko lấy lại tinh thần, cố gắng ngừng nước mắt, cười lắc đầu : “ có gì.”


      “Khó coi chết được.” Sesshomaru đến trước mặt nàng, lau nước mắt nơi khóe mắt, khẽ nhíu mày “ được khóc, ở cùng với ta, nàng chỉ có thể cười.”


      Aoko gật đầu, nở cười so với khóc còn khó coi hơn : “Được.”


      Sesshomaru càng phiền muộn : “ muốn cười đừng cười, như vậy càng khó nhìn ! Nàng rốt cuộc làm sao vậy, cho ta biết !”


      Aoko lắc đầu, nhào vào trong lòng : “ sao cả, Sesshomaru, ta sao.”


      Cho nên làm ơn đừng hỏi nữa, ta tạm thởi ở lại bên cạnh chàng. Bởi vì ta cũng tham lam ấm áp của chàng, khiến ta ngày càng muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.


      thôi.”


      Hai người cùng nhau ra ngoài bìa rừng, được hai bước, Aoko đột nhiên dừng lại nhìn về bé ở phía sau, vươn tay với nó, mỉm cười : “Cùng thôi.”


      bé sửng sốt, lập tức gật mạnh đầu “Dạ !”


      Sesshomaru liếc nhìn bé, vừa vừa : “Tại sao lại dẫn nó theo ?”


      Aoko nắm bàn tay mềm mềm trắng trắng, cười : “Đứa bé này xem ra là nhi, nó đáng như vậy nuôi nó cũng tốt. Huống chi nó cũng là ân nhân cứu mạng của chàng, chúng ta phải báo ân.”


      Sesshomaru cắt lời : “Sesshomaru ta cần bất kì kẻ nào tới cứu.”


      Aoko gì.


      bé ngồi kỳ lân hai đầu, mắt cười vui vẻ, vỗ vỗ lên đầu kỳ lân : “Ah-un, ah-un !”


      Aoko sửng sốt, mỉm cười hỏi : “Ngươi tên là gì ?”


      bé vui vẻ nhìn nàng : “Rin, Rin tên là Rin !”


      Aoko gật đầu : “Ta tên là Aoko, là Sesshomaru, bên cạnh ngươi là Jaken.”


      bé cái hiểu cái gật gật đầu, vui vẻ chỉ vào từng người : “Aoko đại nhân, Sesshomaru đại nhân, Jaken đại nhân !”


      Jaken cằn nhằn : “Con nhóc lớn mật, Aoko đại nhân và Sesshomaru đại nhân là ngươi có thể gọi sao ?”


      Rin vẫn cười, chỉ vào Jaken : “Jaken đại nhân !”


      Aoko dựa vào trong lòng Sesshomaru, im lặng nhìn màn này : “Rin sợ quái sao ?”


      Rin lắc đầu : “Con người tốt, Sesshomaru đại nhân và Jaken đại nhân tốt lắm.”


      bé đơn thuần lại thiện lương, về sau xin hãy thay ta bảo vệ , nguyện cho ngươi cả đời bình an.





      Giữa trưa ngày hôm sau, bọn họ tới chân núi Phú Sĩ.


      Rin và Jaken bị để lại dưới chân núi, kỳ lân hai đầu phụ trách an toàn của bọn họ, Sesshomaru ôm lấy Aoko, phi lên đỉnh núi, vào sơn đồng quanh năm tuyết đọng.


      Trong sơn động rất lạnh, Aoko chỉ mặc y phục hằng ngày mùa hạ, lập tức run lẩy bẩy. Sesshomaru nhíu mày, tay kéo người kia vào trong lòng, lấy áo choàng của mình bao lại kẽ hở. Aoko tựa vào trong lòng , cơ hồ co lại thành đoàn.


      Sơn động rất ẩm ướt, nơi nơi đều là băng tuyết.


      bao lâu sau, hai người tới chỗ sâu nhất trong sơn động, Sesshomaru cúi đầu nhìn nàng cái, Aoko ló đầu nhìn qua, chỉ liếc mắt cái ngây dại.


      Chỗ vách tường của sơn động có chiếc quan tài bằng băng. Trong quan tài bằng băng có bóng dáng quen thuộc, mặc bộ kimono màu xanh da trời, trước ngực chảy máu đầm đìa, vẻ mặt yên tĩnh, dường như chỉ lẳng lặng ngủ.


      Aoko nhận ra đó là kiếp trước của mình, khi nàng chết .


      Ngực nàng dường như lại bắt đầu đau đớn, cả người lạnh như băng, tất cả những điều này chỉ lên điều, nàng thực chết rồi.


      Sesshomaru qua mở quan tài băng ra , thi thể mất lực lượng duy trì cân bằng lập tức rơi xuống, được đỡ vào trong ngực, Sesshomaru quay đầu nhìn nàng. Aoko qua, nàng vừa mới đưa tay chạm vào thi thể lạnh lẽo, nó tựa như nước đá nháy mắt biến thành đám sương mù, thấy đâu nữa.


      Thứ duy nhất chứng minh nàng từng tồn tại đời cứ như vậy biến mất…Aoko nhịn được rơi lệ, có cảm giác đứng vững.


      Sesshomaru bất đắc dĩ kéo người kia vào trong lòng : “Gần đây sao nàng lại thích khóc như vậy ?”


      Aoko rầu rĩ lắc đầu.


      Buổi đêm dần đến, Sesshomaru mang theo Aoko trở lại dưới chân núi. Lúc đó Rin và Jaken ở trong rừng nướng cá, đột nhiên thấy Sesshomaru trở về liền hoảng sợ, sau đó lại vui mừng hô lên “Sesshomaru đại nhân, Aoko đại nhân.”


      Sesshomaru chỉ gật đầu, sau đó ôm Aoko đến gần đống lửa, sưởi ấm cho nàng, lại sợ làm ấm quá chậm, đành tự dùng lực của mình.


      lúc sau, thân thể Aoko khôi phục lại bình thường, sau đó nằm trong lòng nặng nề ngủ.


      Lúc nửa đêm, Rin vì buồn tiểu mà tỉnh lại, đứng lên chạy vào trong rừng cây, khi bé trở về lại thấy Aoko nhàng hôn lên khóe môi Sesshomaru, đứng dậy vào sâu trong rừng cây.


      Nàng tò mò theo sát, lại thấy Aoko quay đầu nhìn mình, thấp giọng kêu lên : “Aoko đại nhân.”


      Aoko gật đầu : “Rin, ta phải rời khỏi đây, ngươi nhớ thay ta chăm sóc Sesshomaru, thay ta quan tâm . cho Sesshomaru, đừng cố gắng cướp đoạt Thiết toái nha nữa, phải vì vĩnh viễn sử dụng được nó mà là đừng tiếp tục khó xử Inuyasha, dù sao đó cũng là em trai duy nhất của .”


      Còn nữa, thay ta .


      Rin khó hiểu nghiêng đầu : “Aoko đại nhân phải đâu sao ? Rin cùng với ngài.”


      Aoko nở nụ cười : “ cần đâu, Rin chỉ cần theo bên cạnh là được rồi, Rin, hẹn gặp lại.”





      Núi lửa, xung quanh đều là nham thạch nóng chảy phun trào đỏ tươi. núi có bộ hài cốt quái, răng nanh dữ tợn giương ra, bên ngoài có vài quái ba mắt nhìn trừng trừng tứ phía.


      Trong lò rèn làm bằng hài cốt quái, Toutousai nấu nồi canh, mà ở bên cạnh lão ngờ lại là người vừa lặng lẽ rời khỏi Sesshomaru – Shiina Aoko.


      Myoga đứng ở vai Toutousai, híp mắt ngửi mùi thơm tỏa ra từ nồi canh .


      Toutousai liếc mắt nhìn Aoko, hiếm khi thở dài : “Aoko tiểu thư, và Sessomaru lại làm gì vậy ? vất vả mới có thể trở về, vất vả mới gặp lại , vì sao lại rời khỏi, còn chạy đến chỗ của lão già ta tố khổ nữa, ta cũng giúp được .”


      Aoko lắc đầu : “Toutousai, ông hiểu.”


      Toutousai thở dài, múc bát canh đưa cho nàng, sau khi nàng nhận lấy, lúc này mới quay đầu với Myoga : “Ngươi lại tới đây làm gì, mỗi lần tới đều phải chuyện tốt.”


      Myoga nhìn nhìn Aoko, tò mò hỏi : “Nàng là ai vậy ? Có quan hệ gì với Sesshomaru đại nhân ?”


      Toutousai trắng mắt liếc nhìn Myoga : “Theo lão gia lâu như vậy, ngươi còn biết Aoko tiểu thư là ai ?”


      Myoga giật mình : “Nàng chính là năm đó Sesshomaru đại nhân say đắm, Aoko tiểu thư ?”


      Toutousai gật đầu.


      “Năm đó lão hủ mực lo lắng đến chuyện của đại nhân Inuyasha, chưa gặp được Aoko tiểu thư, ra chính là vị này.” Myoga quay đầu thở dài với Aoko : “Aoko tiểu thư, xin chào, lão hủ là người hầu trung thành của lão gia, Myoga”.


      Aoko buông bát xuống, cười khổ tiếng : “ cần khách khí như vậy, gọi ta là Aoko được rồi.”


      Myoga lúc này mới với Toutousai : “Ta cảm thấy mùi của đại nhân Inuyasha có chút kỳ quái, mau đem Mo-mo của lão cho ta mượn, ta phải đuổi theo nhìn qua mới được.”


      Toutousai phất tay : “ , !”


      Myoga rời khỏi sơn động, cưỡi Mo-mo rời .


      Toutousai tự múc canh uống, nhìn thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết của Aoko, nhịn được : “Aoko tiểu thư, có chuyện gì là thể giải quyết được, đừng nhìn vẻ mặt đại nhân Sesshomaru giống như bất cần, thực tế ba trăm năm trước sau khi chết suýt nữa hỏng mất. Nếu hai người vẫn nhau như cũ, vậy nên ở cùng chỗ, sao lại nháo ra nhiều chuyện như vậy làm gì.”


      “Khoảng cách giữa sống và chết là thể thay đổi.” Aoko hít vào hơi sâu để bản thân bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt đau khổ lại thể nào che dấu được “Ta chết, mặc dù là mang theo chấp niệm chuyển thế, ta vẫn là con người nên sống đời, giúp ta chống đỡ sống tới lúc này là chấp niệm, chấp niệm với tỷ tỷ và ngọc tứ hồn. Chờ đến ngày ngọc tứ hồn bị thanh tẩy hoàn toàn, đó chính là ngày ta biến mất. Toutousai, ta sao có thể để lại nhìn thấy ta chết lần nữa. Rất tàn nhẫn, như vậy rất tàn nhẫn…”


      “Ta cố gắng kiềm chế bản thân, nghĩ tới nữa, tìm nữa, chỉ là ta lại bắt gặp chiến đấu với Inuyasha trong phần mộ của Inu no Taisho, ta nhìn thấy cánh tay bị chém đứt, nhưng thể làm gì để ngăn cản ! Ta dám… dám tưởng tượng người kiêu ngạo như sau khi mất cánh tay ra sao, ta sợ hãi, sợ hãi nỗi nhớ và đau lòng khắc cốt này đem ta buộc chặt bên người .”


      “Ta biết ta rất ích kỷ, so với rời xa ta càng muốn ở bên cạnh , nhưng cuối cùng được mấy ngày, ta phải dùng rất nhiều nhẫn nại mới có thể khống chế mình được phép trở về bên ông có biết ! Ta quá sâu, ta thể để lại trơ mắt nhìn ta chết , để lần nữa đau đớn.”


      đến đây, dường như khóc thành tiếng.


      thế giới này bất kì kẻ nào cũng có thể bị thay thế, thời gian là liều thuốc tốt nhất.


      Xin ngươi hãy thay ta chữa khỏi cho , cầu ngươi.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7 : kiếm



      Bò ba mắt Mo-mo trở lại, mang theo Inuyasha, chính xác hơn mang theo Inuyasha và Thiết toái nha.


      Tiếng khóc khàn khàn khó nghe của Toutousai lập tức vang xa ba dặm, hung hăng chỉ trích Inuyasha ngồi quệt miệng ở bên : “Ô a a a, ngươi, ngươi là đồ ngu sao ?! Tại sao lại biến Thiết toái nha đáng của ta thành thế này ?”




      Inuyasha mất kiên nhẫn : “Dài dòng muốn chết, có sức khóc mau sửa nó cho ta !”


      Toutousai trừng mắt : “Tiểu tử thối, ngươi nghe dễ thế !”


      Inuyasha kinh ngạc : “Chẳng lẽ phải ?”


      Toutousai hừ tiếng, cầm lấy thanh đao : “Lấy tay nghề của Toutousai ta, ba ngày ba đêm là có thể sửa xong, nhưng cần phải có nguyên liệu đặc biệt. “ xong lén cầm lấy cái kìm, hiểm : “Inuyasha, hé miệng ra nào.”


      Inuyasha hiểu chuyện gì, lập tức mở miệng lớn.


      “A ——“ Tiếng kêu thê lương cắt qua sơn cốc yên tĩnh, chim bay tán loạn.


      Khi Aoko bước vào, chỉ thấy Inuyasha che miệng trừng mắt nhìn Toutousai, còn mặt Toutousai sưng vù, bất đắc dĩ đưa thảo dược cho .


      Inuyasha thấy nàng liền kinh ngạc : “Tiền bối của Kagome, sao lại ở đây ?”


      Aoko để ý tới, chỉ : “Thảo dược kia là để giảm đau, ngậm ở miệng là được. Đừng có đánh Toutousai nữa, thảo dược này chính là lão nhờ ta tìm.”


      Toutousai lôi từ cao xuống cái túi : “Răng nanh là tài liệu quan trọng nhất mà !”


      Inuyasha hừ tiếng, cầm thảo dược ngậm vào miệng, cũng quay đầu lại : “Hừ, ba ngày sau nhớ sửa cho xong !”


      Toutousai gật đầu: “Ừ, cứ giao cho ta !”


      Aoko nghi hoặc hỏi : “Toutousai, ba ngày có thể sửa xong sao ?”


      Toutousai bắt đầu chuẩn bị dụng cụ : “Đương nhiên có thể sửa xong, Toutousai ta là ai !”


      Aoko gật đầu, lầm bẩm : “Chỉ hy vọng như thế , dù sao cũng là thanh đao Inu no Taisho rất thích, cứ gãy nát như vậy rất đáng tiếc. mới nhớ, Thiết toái nha sao lại gãy đôi thế này ?”


      Toutousai cũng quay đầu lại : “Hình như là bị quái cắn, nghe tên là ngộ tâm quỷ, bán tách từ thân thể quái tên Naraku.”


      Aoko suy nghĩ chút, bán …Đám người Kagome rốt cuộc gặp những chuyện gì, xem ra nàng bỏ lỡ rất nhiều chuyện, cần phải trở về chuyến mới được.


      Toutousai thở dài : “Thiết toái nha phải được sửa nhanh mới được, nếu rắc rối lớn.”


      Aoko sửng sốt.


      Toutousai tiếp tục : “Lúc trước khi Thiết toái nha được đúc ra, chủ yếu vì hai mục đích, là vì bảo vệ Inuyasha bị quái tấn công, hai là để phong ấn dòng máu quái trong người . Thiết toái nha khi bị phá vỡ tương đương với cái chết, nhưng bản năng muốn sống đánh thức dòng máu quái trong người . Inuyasha chỉ là bán , có khả năng kiểm soát được nguồn lực đó. Đến lúc ấy, hoàn toàn biến thành quái điên loạn.”


      Aoko kinh ngạc : “Như vậy quá nghiêm trọng.”


      Toutousai gật đầu : “Cho nên nhất định phải sửa nhanh.”


      Toutousai làm suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc vào đêm thứ ba mang ra Thiết toái nha được sửa xong. Lão leo lên Mo-mo bay , Aoko cũng cùng ngồi ở phía sau. đường nàng nhịn được hỏi : “ sửa xong rồi sao ?”


      Toutousai bất đắc dĩ : “Tất nhiên thể hoàn mỹ như lúc đầu.”


      Từ xa hai người thấy được dấu hiệu chiến đấu, nhìn kỹ quả nhiên là Inuyasha chiến đấu với quái cầm trong tay thanh kiếm đầy tà khí.


      Lúc này Inuyasha ở hình dạng con người, quá lỗ mãng, mất lực rồi mà còn khinh suất như vậy.


      Aoko bất đắc dĩ thúc giục Toutousai : “Nhanh ngăn Inuyasha lại, cứ như vậy chết chắc.”


      Toutousai thở dài ra lệnh cho bò ba mắt Mo-mo “chặn ngang” cuộc chiến, mạnh mẽ tách hai tên này ra. Trong mắt đám người Kagome, khi Inuyasha chiến đấu với Kaijinbo, đột nhiên có đạo sấm sét từ bầu trời giáng xuống, con bò ba mắt xuất trước mắt mọi người, ngồi lưng nó là hai người — Toutousai và Aoko.


      “Toutousai ? Thiết toái nha sửa xong chưa ?”


      “Aoko tiền bối ?!”


      Aoko gật đầu với Kagome cách đó xa, nhảy xuống đất, nhìn thấy Inuyasha kêu gào đòi Thiết toái nha ở bên : “Toutousai, lão chậm quá, mau mang lại đây !”


      Myoga biết từ đâu nhảy tới : “ được Inuyasha đại nhân, hình dáng con người mất lực thể làm cho Thiết toái nha biến hóa đâu.”


      Bên kia Toutousai cùng Kaijinbo “ôn chuyện”, mọi người ngạc nhiên, Aoko đành đem quan hệ thầy trò giữa hai người cho mấy người.


      Kagome kinh ngạc : “Sao tiền bối lại biết như vậy ? Còn nữa, khoảng thời gian này tiền bối những đâu ? Ngay cả điện thoại cũng nhận, dọa em sợ gần chết.”


      Aoko lấy từ trong túi ra chiếc di động tối đen : “Hết pin, giờ chỉ để bày thôi.”


      Inuyasha lại phóng tới chỗ Kaijinbo, Kagome lo lắng hỏi : “Thiết toái nha sau khi sửa xong, có phải mạnh hơn trước kia ?”


      Toutousai trả lời, chỉ nghi ngờ nhìn về phía thanh kiếm trong tay Kaijinbo : “Chuyện gì xảy ra với thanh kiếm kia… khí lớn.”


      “Thanh kiếm kia được tạo ra từ răng của quái cắn vỡ Thiết toái nha !”


      Toutousai giật mình a tiếng, quay đầu nhìn qua. Chẳng phải thua sao ?


      Quả nhiên bao lâu sau, Inuyasha bị Kaijinbo dùng kiếm đánh bắn sang bên.


      Kagome khẩn trương cực kỳ, lại nghe Aoko bình tĩnh : “ cần lo lắng cho Inuyasha, thanh kiếm tà khí kia tuy rằng lợi hại, nhưng Thiết toái nha qua lần rèn luyện thứ hai nhất định còn tốt hơn. Hơn nữa trời bắt đầu sáng, lực của Inuyasha cũng sắp khôi phục rồi, Kaijinbo tuyệt đối phải là đối thủ của . Quay về việc chính, tôi có chuyện muốn hỏi em, Kagome…”


      Aoko yên lặng nhìn nàng : “Hơi thở của ngọc tứ hồn người em vì sao lại yếu ?”


      Lúc này bên ngoài cực kỳ hỗn loạn , sau khi Inuyasha khôi phục lực khó khăn lắm mới sử dụng được Thiết toái nha. Bản thân Kaijinbo cũng chỉ là thợ rèn, phải là quái có đủ sức mạnh để chiến đấu , cơ thể của chịu nổi khí của thanh kiếm và bị nó phá tan. Gieo gió gặt bão.


      tìm thấy cách giải quyết vấn đề của Thiết toái nha, Inuyasha tức giận nổi trận lôi đình, lại lôi Toutousai ra hành hung.


      Thanh kiếm tà khí kia cắm xuống đất, nhưng khí vẫn tiếp tục bức xạ, ai cũng dám đến gần, cũng biết làm cách nào để áp chế cỗ khí này. Cuối cùng Inuyasha đặt mông ngồi xuống đất chịu đứng lên, cái gì mà phải chờ người cầu đúc thanh kiếm này chạy tới đây.


      Kagome bất đắc dĩ, lại bị Aoko giữ chặt, cầu trả lời vấn đề vừa rồi, Kagome kinh ngạc : “Tiền bối ? Sao chị lại biết chuyện về ngọc tứ hồn ?”


      “Tôi làm sao mà biết phải là việc em cần quan tâm, mau cho tôi biết xảy ra chuyện gì.”


      Từ Shiina Aoko khí chất đặc biệt, làm cho người ta bất giác sinh ra lòng tôn kính với nàng, Kagome cũng vậy. Kagome gật gật đầu, đem mọi chuyện ra với nàng.


      Từ mối hận cũ và hiểu lầm giữa Inuyasha và Kikyou, đến chuyện Kikyou bất ngờ sống lại, lúc sau còn muốn giết Inuyasha, rồi Naraku là tên tạo ra tất cả oán hận, cuối cùng là gặp phải Sango cũng bị Naraku hãm hại và pháp sư Miroku.


      đến đây, giọng Kagome càng ngày càng trầm : “ xin lỗi tiền bối, ngọc tứ hồn vất vả lắm mới tìm được nửa, lại bị Kikyou lấy , còn giao cho Naraku.”


      Aoko trầm tư suy nghĩ.


      Kagome xong mới cảm thấy đúng. Nàng giải thích với tiền bối làm gì đây, vừa muốn mở miệng hỏi chuyện tiền bối vì sao biết ngọc tứ hồn bị cướp mất, lại bị Aoko đánh gãy.


      “Tôi biết em có rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi, bây giờ phải là lúc, chờ trở về thôn tôi đem mọi việc cho em.”


      Kagome vội vàng đứng lên, quay đầu hét với Inuyasha : “Này, Inuyasha, trở về thôi !”


      Inuyasha quệt miệng : “ về, ta phải đợi !”


      Kagome gì, xin giúp đỡ nhìn về phía Aoko.


      Từ sau khi rời khỏi Sesshomaru, mỗi lần Aoko nhìn thấy người ngoài luôn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, chỉ thản nhiên gật đầu : “Tôi cố gắng.”


      Kagome, Sango và Miroko nhìn nhau : “Cố gắng cái gì ?”


      Aoko đến trước thanh kiếm dính đầy tà khí, cởi bỏ băng vải quấn quanh tay trái, đưa tay về phía trước, sau đó nhắm mắt lại lẩm bẩm chú ngữ, lòng bàn tay phát ra ánh sáng tím nhạt.


      “Tiền bối làm gì vậy ?”


      Toutousai vẫn bị bỏ quên ở bên lạnh nhạt mở miệng : “Từ khi Aoko tiểu thư sinh ra, tay trái mang linh lực cường đại, hơn nữa sau khi nàng ta học được nhiều thuật pháp, năng lực ở tay trái được khai phá đầy đủ, sở hữu nguồn năng lượng rất lớn. Bây giờ nàng ta xóa trí nhớ của thanh kiếm kia.”


      Kagome ngạc nhiên : “Sao ông lại biết, ông và tiền bối quen biết nhau sao ?”


      Aoko thu tay về, vài giọt mồ hôi chảy xuống trán, nhanh chóng làm vài đồ hình ngạch tâm, xoay người với Kagome chạy tới : “Kagome, từ giờ trở em hãy nhớ kỹ, lát nữa cho dù là ai tới đây, hỏi em thế nào cũng được cho biết em gặp tôi, cũng được cho biết tôi ở đâu.”


      Kagome nghi hoặc : “Tiền bối gì vậy ? Em hoàn toàn hiểu.”


      cần nghe hiểu, chỉ cần nhớ kỹ, tôi ở thôn phía trước chờ em.” Aoko đem vải băng lại tay trái, với Toutousai : “Toutousai, ta đây.”


      Toutousai gật gật đầu.


      Chờ bóng dáng Aoko vừa biến mất, Toutousai lập tức than thở : “Xong rồi xong rồi, ta hình như đoán được là ai.”


      chứng minh, Toutousai đoán đúng rồi.


      Người cầm theo trường kiếm khí phát ra bốn phương đến đúng là Sesshomaru !


      Sesshomaru cưỡi kỳ lân hai đầu, nháy mắt xuất trước mặt đám người Inuyasha và Toutousai, giống như thần giáng !


      Sesshomaru nhíu mày, bình tĩnh hỏi : “Aoko ở đâu ?”


      Mấy người sửng sốt.


      “Ta hỏi lại lần nữa, Aoko ở đâu ?”


      Inuyasha quát : “Ngươi đến là vì thanh kiếm này ?”


      “Kiếm là của ta, người cũng là của ta.” Sesshomaru qua, chút do dự nhổ thanh kiếm ra, mắt lạnh quét về phía Toutousai núp sau mọi người “Nàng ở đâu ?”


      Toutousai giả bộ hồ đồ : “Ai cơ ? Aoko tiểu thư phải qua đời nhiều năm rồi sao ? Hơn nữa, muốn biết Aoko tiểu thư ở đâu, ngươi ngửi cái là biết mà.”


      “Nàng am hiểu nhất là che dấu hơi thở, ngươi biết sao !” Sesshomaru siết chặt tay cầm kiếm “ người ngươi, còn có con bò thối của ngươi đều lây dính mùi của nàng, Toutousai, ngươi muốn chọc giận ta ?!”


      Kagome ngạc nhiên : “Ai ?! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Sesshomaru quen biết tiền bối Aoko !!! Ta hoàn toàn hiểu !”


      Inuyasha giơ chân : “Sesshomaru, ngươi đừng có phát điên ở đây, ai cho ngươi chứ !”


      “Các ngươi đúng là gặp nàng !” Mắt Sesshomaru nheo lại, tia sáng sắc lạnh lộ ra “ cũng được, rút đao ra Inuyasha ! Giết tên bán ngươi xong ta tự mình tìm nàng !”


      chậm làm nhanh, chỉ thấy bóng trắng nhoáng lên cái, Sesshomaru cầm lấy thanh kiếm mới “Nanh quỷ” giao chiến với Thiết toái nha của Inuyasha ! Đao kiếm va chạm, phát ra những tia lửa sáng chói, Inuyasha cầm Thiết toái nha nặng trịch rất nhanh bị Sesshomaru áp chế, mạnh mẽ ném sang bên, Inuyasha cố gắng giương đao, muốn vọt lên, lại bị Sesshomaru dùng kiếm ép xuống !


      Sau đó, Inuyasha hóa!


      Sesshomaru nheo mắt, chút do dự cầm kiếm chém tới, lại bị Toutousai phun ra biển lửa ngăn cản, nhân cơ hội đó chạy trốn mất dạng !


      Sesshomaru trầm mặc nhìn vùng đất trống trải phía trước, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8 : Trở về



      Khi đám người Kagome và Inuyasha trở lại thôn, Aoko ngồi cùng Kaede bà bà ở trong phòng chờ bọn họ. Mấy người bị thương kia cũng trở về, nghe là đụng phải phân thân của Naraku.


      Inuyasha vừa nhìn thấy nàng, cũng bất chấp lễ độ mà xông tới : “Tiền bối của Kagome, rốt cuộc đắc tội như thế nào với Sesshomaru mà khiến đuổi theo ? Còn nữa, làm sao mà quen được lão già Toutousai, thoạt nhìn còn thân thiết như vậy, đắc tội Sesshomaru cũng đừng làm liên lụy đến chúng tôi…”




      Kagome vội vàng cười làm lành : “Đại não Inuyasha được sạch cho lắm, tiền bối đừng để trong lòng.”


      Sango và Miroku cũng nhanh chóng giúp, tiểu hồ ly Shippou và Kirara ở bên cạnh khanh khách cười đùa ngừng, bị khí bên này ảnh hưởng chút nào.


      Aoko cầm lấy chén trà nóng đưa qua, Kagome vội xua tay : “Tiền bối, em khát.”


      Aoko thản nhiên nhìn qua : “ phải cho em uống, là tôi định nhờ em rót thêm ít nước, tôi có hơi khát.”


      Kagome: “…”


      Uống nước xong xuôi, Inuyasha cũng tỉnh táo lại, mọi người trông mong nhìn vào Aoko. Kaede bà bà cũng yên lặng ngồi bên chờ đợi.


      Aoko vuốt ve chén trà thô ráp trong tay, chậm rãi mở miệng : “Chuyện này, nếu muốn từ lúc bắt đầu, phải nhắc tới ngọc tứ hồn.”


      Kagome kinh ngạc : “Lại là ngọc tứ hồn ?”


      Aoko nhìn về phía Sango : “ mặc y phục của thôn trừ sư, đúng ?”


      Sango sửng sốt, gật gật đầu: “Vâng.”


      “Như vậy nhất định là từng nghe qua truyền thuyết về ngọc tứ hồn.”


      Sango gật đầu.


      “Người sáng tạo ra ngọc tứ hồn, pháp sư Midoriko, là tỷ tỷ của ta.”


      “Cái gì ?”


      Aoko nhìn mọi người sửng sốt, khóe môi khẽ tạo thành hình vòng cung : “Đây là chuyện của ba trăm năm trước, lúc đó quái so với bây giờ nhiều gấp mấy lần, phụ thân ta là võ sĩ và cũng là trừ sư lợi hại, sau khi ông chết tỷ tỷ kế thừa nghiệp của ông, trở thành pháp sư. Từ khi sinh ra ta bị quái nguyền rủa, mẫu thân vì giải trừ lời nguyền mà bị quái hại chết. Midoriko tỷ tỷ cũng biết chuyện ta bị nguyền rủa, vẫn như trước tổ chức trừ giết hại quái.”




      “Lúc ấy Midoriko tỷ tỷ quen biết với rất nhiều quái thống lĩnh, trong đó có thủ lĩnh khuyển tộc Inu no Taishou, chính là phụ thân của Sesshomaru và Inuyasha. Lúc Inu no Taishou dẫn theo Sesshomaru tới gặp Midoriko tỷ tỷ, ta với quen biết, sau đó nhau…”


      ?” Kagome trừng lớn mắt, ngay cả Inuyasha cũng tin được “Cái tên, cái tên Sesshomaru kia !”


      Aoko gật gật đầu, cười khổ tiếng : “Rất kinh ngạc phải , người lạnh lùng như cũng biết . Khi đó Sesshomaru cũng lạnh lùng vô tình như bây giờ, dịu dàng của , nụ cười của , ta đều nhìn qua…Chỉ là, ta tự tay phá hủy tất cả.”


      Kagome mẫn cảm phát giọng Aoko lên chua xót và khổ sở, nhịn được giọng : “Tiền bối…nếu chị muốn thôi vậy.”


      Aoko lắc đầu : “Chỉ là tỷ tỷ lại cho ta biết, ta từng đính hôn với vương tử của tòa thành Kaguya điện hạ, ta thể ở cùng Sesshomaru. Nhưng tỷ tỷ vẫn nghĩ cho ta, tự mình tìm Kaguya điện hạ giải trừ hôn ước, sau đó Kaguya tới thôn trừ sư, cự tuyệt giải trừ hôn ước, còn muốn lập tức dẫn ta , ta đồng ý. Lúc sau Kaguya bị ta thuyết phục, từ bỏ hôn ước. Chỉ là, chỉ là…”


      Hai tay đặt đùi của nàng run lên nhè , Kagome lập tức cảm thấy sau chuyện này nhất định là có biến cố lớn xảy ra, vội vã cầm lấy tay nàng : “Tiền bối, tiền bối đừng nữa, chúng ta nghe nữa, nghe nữa là được !”


      “Ta muốn hết lần.” Aoko cắn cắn môi “Sau khi Kaguya rời , thôn trừ sư đột nhiên bị bầy quái che kín chân trời tập kích, tỷ tỷ vì bảo vệ ta, đem bầy quái này dụ vào trong sơn động, thiết hạ kết giới, thể vào cũng thể ra ! Cuối cùng tỷ tỷ kiệt sức mà chết, đem linh hồn của chính mình và quái tạo thành ngọc tứ hồn, trước khi lâm chung giao lại nó cho ta.”


      “Sau đó Sesshomaru trở về…Chỉ là ta thể đối mặt với , đối mặt với quái là , huống chi sau này ta phải gánh vác vận mệnh bảo vệ ngọc tứ hồn, ta thể liên lụy , ta đem bản lĩnh tỷ tỷ dạy cho ta, dùng nó toàn lực đả thương , đuổi …”


      đám người trầm mặc.


      Kagome lo lắng nhìn Aoko tuy rằng bình tĩnh mà kỳ thực là đau khổ, thấp giọng an ủi : “Tiền bối, xin lỗi, em biết…”


      biết chuyện cũ của chị lại bi thảm đến vậy.


      Kagome biết, Aoko kể lại nhàng bâng quơ như vậy, vốn chỉ là đại khái mọi việc, mà cụ thể càng đau đớn, càng tê tâm liệt phế hơn. Nàng cũng dám mở miệng hỏi thêm.


      Ngay lúc mọi người trầm tư, giọng trầm tĩnh của Aoko lại vang lên : “Ta mang theo ngọc tứ hồn hành tẩu trong thời đại loạn lạc đó, Kaguya vài lần phái người tới đón ta, vẫn bị ta cự tuyệt. Đám quái bị ngọc tứ hồn hấp dẫn ngừng xông tới cướp đoạt, ta dùng tay trái mang theo linh lực cường đại sáng tạo ra mũi tên thanh tẩy, đuổi hết chúng . Sau đó, ta gặp Kikyou.”


      Inuyasha lập tức trừng lớn mắt : “Chuyện này sao lại liên quan đến Kikyou !”


      “Ngươi muốn biết…ngọc tứ hồn của Kikyou từ đâu mà có sao ?”


      Sango sửng sốt : “Chẳng lẽ phải do tiền bối trong thôn trừ sư chúng ta tìm được, sau đó giao cho pháp sư Kikyou thanh tẩy sao ?”


      “Chỉ cần ta còn tồn tại ngày, ngọc tứ hồn thể rơi vào trong tay bất luận là kẻ nào, trừ phi là ta tự nguyện.”


      Inuyasha nhìn nàng : “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”


      Aoko bĩnh tĩnh nhìn mấy người : “Ta bảo vệ ngọc tứ hồn hơn hai trăm năm, lại gặp Kaguya điện hạ tới cướp ngọc tứ hồn. con người thể nào sống hơn hai trăm năm, ta là bởi vì ngọc tứ hồn, còn Kaguya…là bị quái nhện từng nguyền rủa ta đoạt xác.”




      “Lúc sau ta gặp pháp sư tên là Kikyou, phát mệnh cách của nàng và ngọc tứ hồn rất thích hợp, liền hỏi nàng có nguyện ý bảo vệ nó thay ta hay . Nàng trả lời, ta liền vứt nó cho quái định xông tới cướp đoạt, cho nàng, nếu nàng và ngọc tứ hồn có duyên, ngọc tứ hồn nhất định bay tới tay nàng, đến lúc đó nàng thể từ chối. Kikyou đồng ý.”


      Inuyasha lạnh lùng nhìn về phía Aoko : “Là ngươi giao ngọc tứ hồn cho Kikyou, là ngươi làm hại ta và nàng bị quái tính kế, biến thành như bây giờ !”


      Aoko lạnh lùng quét mắt nhìn Inuyasha : “Lúc trước ta cảnh cáo nàng, bảo vệ ngọc tứ hồn phải toàn tâm toàn ý, được sinh ra ý muốn chiếm giữ, nếu nàng động tâm với ngươi, xảy ra chuyện gì. Còn nữa, ngươi đừng quên, bởi vì thứ gì mà các ngươi mới gặp nhau.”


      Inuyasha sửng sốt, được gì.


      Kagome suy nghĩ nửa ngày, mới khiếp sợ hỏi :


      đúng, tiền bối, vậy chị…chị…”


      “Chết thế nào ?” Khóe môi Aoko giương lên tạo thành nụ cười lạnh lùng, nhàng “Ta làm gì được quái nhện kia, nhưng tay trái của ta có được sức mạnh thanh tẩy quái, cho nên cùng quái đồng quy vu tận. Ta đem nó thanh tẩy, để Kaguya được giải thoát, nhưng quái kia chịu chết dễ dàng, nó vùng vẫy kịch liệt, dùng chút sức lực cuối cùng giết ta. Sau đó, ta chuyển thế tới thời đại năm trăm năm sau…”


      Inuyasha nhìn Aoko cái, siết chặt tay, quay đầu ra ngoài. Kagome vội vàng giải thích với Aoko, sau đó cũng đuổi theo.


      Miroku và Sango nhìn nhau, Sango chần chừ mở miệng : “Nghe …Kirara là bạn đồng hành với tỷ tỷ , có muốn nhận lại nó ?”


      “Bây giờ nó gọi là Kirara à, trước đây ta gọi nó là Obu.” Aoko vuốt ve Kirara rúc vào lòng nàng, thấy Kirara thoải mái mà rầm rì “Sớm hay muộn ta cũng phải rời , nó vẫn nên ở cùng với các ngươi tốt hơn..Huống chi…nó dường như nhớ ra ta. Năm đó sau khi ta rời khỏi thôn trừ sư, vứt bỏ nó mình ở đó, trong lòng nó có lẽ vẫn còn ghi nhớ.”


      Sango lắc đầu: “Kirara ghi hận.”


      Dường như là hưởng ứng lời của Sango, Kirara nhu thuận kêu lên tiếng.


      Aoko sửng sốt, ừ tiếng.


      Sango và pháp sư Miroku đứng dậy rời , để bọn họ lại với nhau.


      “Obu..”Aoko ôm chặt thân thể nho của Kirara vào lòng, nước mắt cuối cùng cũng trào ra : “Tỷ tỷ, tỷ tỷ xin lỗi…”


      Khi Kagome trở về, Aoko khôi phục vẻ mặt bình thường, vuốt ve bộ lông mềm mượt của Kirara, ngẩng đầu nhìn nàng : “A, Kagome, tôi phải về nhà chuyến.”


      Kagome kinh ngạc : “Tiền bối, em cũng phải về chuyến, trùng hợp, chúng ta cùng thôi. mới nhớ, tiền bối có thể trở về thông qua cái giếng kia ?”


      Aoko gật gật đầu.


      Hai người tới bên cạnh giếng ăn xương, Aoko đột nhiên hỏi : “Em cần với tiếng sao ?”


      Kagome ý thức được “” là chỉ Inuyasha, mặt lập tức đỏ hồng : “Tiền bối, em từ biệt mọi người rồi.” Hơn nữa, tên Inuyasha ngốc nghếch kia…


      Hai người đồng thời nhảy vào giếng, nhìn thấy dòng thời gian cuồn cuộn như nước lũ chảy quanh người, giọng của Aoko như có như bay tới tai Kagome : “Đừng sa vào đó.”


      Chờ nàng nhìn sang, Aoko gì nữa.


      Sau khi rời khỏi giếng, Kagome mỉm cười mời : “Tiền bối, chị có muốn đến nhà em ăn cơm , mẹ em làm món ăn rất ngon.”


      Aoko vỗ vỗ tro bụi người, sửng sốt lúc lâu, bị chân thành trong ánh mắt Kagome làm cảm động, gật gật đầu.


      Kagome đẩy cửa ra, vui vẻ với người nhà : “Mọi người, con về !”


      Mẹ Kagome vui vẻ ra đón : “Hoan nghênh con trở về, a, đây là…”


      Kagome chạy tới kéo Aoko đến giới thiệu : “Đây là tiền bối trong trường của con, Shiina Aoko, là khách con mời đến nhà.”


      Mẹ Kagome vui vẻ : “Hoan nghênh hoan nghênh, Aoko-chan, buổi tối hôm nay làm nhiều món ngon cho cháu.”


      Aoko có chút câu nệ, lễ phép cúi đầu : “Cám ơn ạ.”


      Kagome lôi kéo Aoko : “Tiền bối, chúng ta tắm .”


      Người nhà Kagome rất nhiệt tình, ngay cả em trai Souta mới chín tuổi của nàng cũng rất biết chiếu cố vị khách là Aoko. Đây là lần đầu tiên Aoko được cảm nhận ấm áp của người nhà, đột nhiên có chút xúc động.


      Ăn qua cơm chiều, Kagome vào trong phòng ngủ lúc, sau đó liền kéo Aoko chạy về thời đại Chiến quốc.


      Aoko xoa xoa thái dương, rất muốn cho Kagome biết mình còn chưa về nhà, nhưng đầu óc còn mơ mơ màng màng cứ như vậy bị Kagome kéo …Lại xuyên qua.


      Chờ khi ra khỏi miệng giếng, Kagome mới phản ứng lại, vội vàng ngừng giải thích với nàng.


      Bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, ngay cả khi nhìn bằng kính thiên văn cũng đẹp bằng, đẹp dẽ mà chói mắt.


      Kagome kéo Aoko tò mò chạy tới nơi, nhìn về phía sâu trong rừng cây, ánh mắt nhất thời trừng lớn. Aoko kinh ngạc nhìn qua, ánh mắt lập tức trong trẻo mà lạnh lùng. Nàng nâng tay che mắt Kagome lại, thản nhiên : “ muốn nhìn đừng nhìn.”


      Dưới bóng cây cổ thụ, tử hồn mờ nhạt vờn quanh, Inuyasha và Kikyou ôm nhau, thâm tình mà uyển chuyển.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9 : Chấp niệm



      Mãi cho đến khi Kikyou mình rời , balo tay Kagome mới rơi xuống đất.


      Inuyasha bị tiếng động làm bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn qua, rồi sau đó trầm mặc.


      Aoko lạnh lùng nhìn : “ muốn giải thích gì với Kagome sao ?”




      Inuyasha im lặng : “ có gì…phải giải thích.”


      Kagome lắc lắc đầu, câu cũng , gần như chạy trốn khỏi đó.


      Aoko lạnh nhạt xoay người, Sesshomaru sao lại có loại em trai như thế này, quả quyết…


      Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, phát trời bắt đầu sáng, nàng bất đắc dĩ trở về trong phòng Kaede bà bà, lại thấy Kagome cầm dược phẩm và vài thứ linh tinh chia cho Sango và pháp sư Miroku, hai người này kỳ lạ nhìn Kagome : “Kagome, làm sao vậy ?”


      Kagome lắc đầu, chia xong mọi thứ, nàng mới đứng dậy kéo tay Aoko : “Cứ như vậy , ta trước.” xong có chút xin lỗi nhìn Aoko : “ xin lỗi tiền bối, mơ mơ màng màng kéo chị tới đây, giờ chúng ta về .”


      Aoko lắc đầu, ý bảo nàng cần giải thích.


      Sau khi ra khỏi dòng thời gian, Kagome vẫn nhúc nhích ngồi dưới đáy giếng, rốt cuộc nhịn được rơi lệ, nghẹn ngào biết làm sao.


      Aoko thở dài, xoa đầu nàng : “Kagome, đừng khóc.”


      Kagome nhào vào lòng nàng, khóc lớn lên : “Tiền bối…có phải em rất ngốc , em nên thích Inuyasha, em biết người Inuyasha thích là Kikyou, nhưng thể kiềm chế được. Ngay từ đầu người thích chỉ có Kikyou, em vẫn biết , chỉ là, đau, trái tim, đau quá…”


      Sau khi Kagome khóc lớn hồi, lau khô nước mắt, bình tĩnh về nhà. Aoko cố ý cho mẹ Kagome tiếng, tâm trạng Kagome được tốt, mong bà chú ý chút.


      Aoko mệt mỏi về nhà, quản gia chờ nàng ở phòng khách.


      Mặt Aoko mỏi mệt : “Tôi nghỉ chút, buổi tối cần gọi tôi.”


      Quản gia gật gật đầu, muốn lại thôi.


      Aoko nhìn lão : “Còn chuyện gì sao ?”


      Quản gia gật đầu : “Có vị khách từ Trung Quốc tới, là bạn cũ của lão gia và phu nhân. ta có chuyện quan trọng muốn gặp tiểu thư, bởi vì đợi lâu mà thấy tiểu thư trở về, cho nên chỉ để lại danh thiếp rồi ra về, còn đến sau. Đại tiểu thư có muốn gọi điện mời khách tới ?”


      Aoko ngáp cái, cầm lấy danh thiếp : “ cần, bây giờ tôi mệt chết được, vài ngày nữa tôi gọi sau.”


      Quản gia cúi đầu : “Vâng thưa Đại tiểu thư.”


      lần nghỉ ngơi này của Aoko, chính là bốn đến năm ngày, trong đó có ba ngày là để ngủ, từ sau khi trở về từ thời đại Chiến quốc, biết vì sao đầu nàng luôn đau nhói, cho nên vị khách đến Trung Quốc kia cũng bị nàng ném ra sau đầu.


      Quản gia thấy nàng để ý đến chuyện này, hơn nữa tinh thần được tốt, cũng ngượng ngùng nhắc nhở. Làm quản gia của gia tộc Shiina, phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân mới là chức trách quan trọng nhất.


      lần khi Aoko đến nhà Kagome, thấy bé yếu ớt kia nằm trong lòng mẹ khóc lớn, nàng lại lặng yên rời .


      Cho nên mới , đừng sa vào quá sâu, nếu muốn dứt ra rất khó.


      Nhưng nàng có tư cách gì để người khác, phải chính nàng cũng như vậy sao ?


      Sau khi nghỉ ngơi tốt, nàng đến gặp Kagome, mới phát Kagome tới thời đại Chiến quốc. Mẹ Kagome rất nhiệt tình đón tiếp nàng, còn cười cảm ơn nàng quan tâm Kagome. Mẹ Kagome Kagome tốt hơn nhiều rồi, cho nên mới trở về thế giới kia, bảo nàng cần lo lắng nữa.


      Aoko trầm mặc, sau khi hai câu lễ phép liền rời , trở về nhà.


      Mà lúc này ở thời đại Chiến quốc, Kagome cùng Inuyasha, Sango và Miroku chạm trán với nhóm đạo tặc, mà thủ lĩnh của nhóm đạo tặc này lại là quái ! Inuyasha thể vận dụng linh hoạt Thiết toái nha nặng trịch, đành phải tay ra trận, chọc thủng thân thể của quái, sau đó lập tức xé nát !


      Kagome trơ mắt nhìn lại ngăn cản được, trong lòng vô cùng sợ hãi : “ cười…sau khi giết người, vậy mà lại còn cười…”


      Tình huống hết sức nghiêm trọng, chỉ mành treo chuông, người có thể ngăn cản được Inuyasha chỉ có Sesshomaru !


      Mấy người kinh ngạc nhìn thấy Sesshomaru đột nhiên xuất , lại thấy Sesshomaru lạnh lùng cười : “Đến đây Inuyasha, để ta xem sau khi ngươi biến thân, sức mạnh của ngươi lớn thế nào.”


      Hai mắt Inuyasha đỏ đậm dường như mất hết bình tĩnh, đón lấy kiếm áp của Nanh quỷ trong tay Sesshomaru, nhảy vọt lên cao !


      Sesshomaru lạnh lùng đứng tại chỗ, tránh né, thẳng đến khi Inuyasha đánh tới trước mặt mới xoay người, Inuyasha gắt gao đuổi theo, động tác chút đình trệ !


      Sesshomaru dễ dàng né tránh, nháy mắt đáy lòng lên vô số suy nghĩ, cuối cùng híp mắt lại, đợi Inuyasha giơ lên móng vuốt, thân kiếm bỗng phát ra điện quang mạnh !


      Inuyasha rống lên tiếng, ngã phịch xuống mặt đất, ngất .


      Kagome nhìn thấy Sesshomaru cầm kiếm bước tới gần, kinh hoàng chạy tới bên người Inuyasha, hét với Sesshomaru : “ được lại gần !”


      Sesshomaru nhìn thấy bọn họ, ánh mắt vẫn yên lặng như cũ, dường như hề bận tâm, thản nhiên : “Nếu ngươi muốn ngăn cản , phải dùng Thiết toái nha để ngăn biến thân, nếu khi khôi phục ý thức, lại bắt đầu trở thành quái điên loạn. ngày nào đó ta giết , nhưng lúc này ngay cả bản thân mình là ai cũng biết, có giá trị để giết.”


      Dứt lời, xoay người bước .


      Kagome sững người nhìn bóng dáng , nhịn được hô lên: “Chờ ! Sesshomaru, ngươi, muốn biết chuyện của Aoko tiền bối sao…”


      Sesshomaru quả nhiên dừng bước chân, xoay người : “Ngươi biết Aoko ? Lúc trước nàng đúng là mặc kiểu y phục kỳ quái giống ngươi, tạm thời tin tưởng, nàng ở đâu.”


      Kagome biết lúc này nên phản đối, nhưng khóe miệng vẫn run rẩy, cái gì gọi là y phục kỳ quái, ở thế kỷ 21 y phục của mới kỳ quái ! Bây giờ Sesshomaru thoạt nhìn so với lúc trước bình tĩnh hơn, nàng mới dám như vậy.


      Kagome khụ tiếng : “Sesshomaru ngươi cũng biết tiền bối chuyển thế đến thời đại kia của ta phải , bây giờ nàng tên là Shiina Aoko, là tiền bối của ta, lúc này nàng hẳn là…ở nhà.”


      “Nhà ?”


      Kagome gật đầu : “Ở nhà…năm trăm năm sau.”


      Ánh mắt Sesshomaru càng trầm : “Ngươi trở về với nàng, ta cho nàng cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn trở về bên cạnh ta, nếu ta chặt đứt tất cả cánh chim của nàng, cho dù phải buộc nàng bên người cũng được. Sesshomaru ta là người như thế nào nàng rất hiểu, đừng ép ta làm vậy.”


      Mọi người đều bị khẩu khí lạnh băng của dọa tới mức liên tục nuốt nước miếng.


      Mãi cho đến khi Sesshomaru rời , mấy người mới bình tĩnh lại.


      Kỳ Sesshomaru rất tức giận, từ sau khi tỉnh lại nhìn thấy Aoko đâu phát điên rồi. ngờ được, mấy ngày nay Aoko thuận theo là vì muốn thuận lợi trốn , thừa dịp lực của hẳn sụt giảm ngủ say, chỉ cho Rin có mấy câu như vậy rồi cứ thế lặng yên biến mất !


      Aoko, nàng quá ngây thơ rồi. Từ lúc ban đầu gặp nhau , chúng ta định phải vĩnh viễn ở bên nhau, mặc dù nàng chết hay chuyển thế, nàng cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi ta ! Nàng đừng ép ta, ta …vì muốn nàng ở lại mà chặt đứt đường lui của nàng.





      “Cho nên…mọi chuyện là như thế ạ.”


      Kagome khẩn trương nhìn Aoko ngồi im lặng ở ghế sô pha đối diện, có chút bất an.


      Lúc này nàng thực rất khẩn trương, sau khi nghe xong mấy lời của Sesshomaru ở thời đại Chiến quốc, mấy người mang theo Inuyasha người đầy vết thương về thôn của Kaede bà bà, bị vài chuyện trì hoãn, mới vội vàng nhảy vào giếng ăn xương trở lại đại. Từ sổ liên lạc tìm được địa chỉ của Aoko, ăn sáng xong rồi lập tức chạy tới đây.


      Nhưng nàng ngờ rằng, nhà của Aoko tiền bối lại to như cái tòa thành !


      Ở bên ngoài bồn chồn nửa ngày cũng dám ấn chuông cửa, may là vị quản gia tốt bụng kia chủ động đến hỏi nàng có chuyện gì, nàng mới vội vàng là mình tới tìm tiền bối.


      Quản gia bừng tỉnh, vội vàng lễ phép ra là hậu bối của Đại tiểu thư, xin mời theo ông.


      Kagome khẩn trương phía sau, nhìn thấy ven đường toàn là cây cảnh quý giá, hòn non bộ sừng sững, suối phun nước chạm khắc tinh tế, hoa viên rạng ngời. Nơi này là Nhật Bản sao, là Nhật Bản sao ?


      Ô oa oa —— nhà tiền bối rốt cuộc có bao nhiêu tiền đây ?


      Trước đây đúng là nàng nghe qua tập đoàn tài chính Shiina vô cùng khổng lồ, nhưng nghĩ tới lại lợi hại như vậy !!


      Tiền bối ở trường cũng chỉ mặc đồng phục, cho dù gặp mặt cũng chỉ mặc quần áo hàng ngày rất bình thường, có những thứ hàng hiệu xa xỉ. Trong nhà có tiền như vậy cũng dùng đến, tiền bối rất khiêm tốn.


      Lần thứ năm Kagome cầm tách hồng trà cao cấp kia lên uống, muốn hóa giải khẩn trương trong lòng. Quản gia thấy cái tách trống , lập tức rót tới tách mới.


      Kagome : “…” Ô ô ô, đừng rót thêm nữa, tôi ngừng uống mất.


      “Tiền, tiền bối…”


      Aoko lấy lại tinh thần: “Chuyện gì ?”


      Kagome : “Tiền bối định làm gì, có muốn gặp Sesshomaru ?”


      Aoko đáp mà hỏi lại : “Em cảm thấy thế nào ?


      Kagome sửng sốt : “Em ý của tiền bối, Sesshomaru…là người của tiền bối.”


      Aoko khoát tay, ý bảo quản gia ra ngoài.


      “Ba trăm năm trước phải, bây giờ, phải.” Aoko gục đầu xuống, mặt chôn giữa hai đầu gối, nét mặt “Kagome, có phải tôi chưa cho em hay , vì sao tỷ tỷ tôi lại sáng tạo ra ngọc tứ hồn.”


      Kagome giật mình : “Vâng, nhưng…” Có liên quan gì đến Sesshomaru.


      “Tất cả quái thế giới này đều giảo hoạt và vô sỉ, nguyền rủa mà quái nhện kia hạ lên người tôi sau cái chết của mẹ vẫn chưa biến mất, nó còn tồn tại. Tỷ tỷ dùng linh lực của nàng và linh hồn của bầy quái sáng tạo ra ngọc tứ hồn, là vì muốn áp chế lực nguyền rủa người tôi.”


      “Lúc tỷ tỷ chết tôi mới hiểu được, ra nàng vẫn biết chuyện tôi bị nguyền rủa, nàng cảm thấy tất cả những việc này đều là lỗi của nàng, cho nên cho dù dùng hết sinh mệnh cũng phải bù lại cho tôi. Tôi ngốc nhưng tỷ tỷ còn ngốc hơn, mỗi lần nhớ tới đều rất đau khổ.”


      “Ngọc tứ hồn vì tôi mà tồn tại, bi kịch tạo ra ngọc tứ hồn cũng là bi kịch của tôi và tỷ tỷ , tôi phải làm cho nó hoàn toàn biến mất trong thế giới này, cho nên trước khi lâm chung tôi cầu nguyện, nếu có kiếp sau, hãy để tôi phá hủy ngọc tứ hồn, để tỷ tỷ có thể ngủ yên.”


      Ánh mắt Aoko sâu kín nhìn Kagome : “Cho nên như em thấy, chuyện tôi có thể giữ lại trí nhớ kiếp trước trở về đó, chính là bởi vì chấp niệm của tôi với ngọc tứ hồn, chờ khi ngọc tứ hồn biến mất, tôi cũng biến mất, hơn.”


      Sau khi Kagome trầm mặc lúc, đột nhiên : “Tiền bối tại sao thừa nhận phần chấp niệm này cũng bao gồm tình với Sesshomaru !”


      Lời vừa ra, Aoko ngây ngẩn cả người.


      Kagome đúng lý hợp tình nhìn nàng : “Tiền bối vẫn đến chấp niệm, tự cho là đúng nghĩ rằng tất cả nhân quả đều liên quan đến chấp niệm về ngọc tứ hồn. Lúc trước tiền bối yên tâm giao ngọc tứ hồn cho Kikyou, là bởi vì cảm thấy Kikyou có thể xử lỷ chuyện này tốt, như vậy chấp niệm của tiền bối với ngọc tứ hồn biến mất !”


      “Nhưng tiền bối vẫn mang theo trí nhớ chuyển thế, vì sao chịu thừa nhận chấp niệm lớn nhất là tình với Sesshomaru, tiền bối là người thông minh như vậy, vì sao lúc này lại tự lừa mình dối người ?”


      “Tiền bối…xin đừng trốn tránh…”


      Aoko im lặng lúc lâu, cười khổ tiếng : “Em so với tôi còn thấu hiểu hơn, Kagome. Chỉ là…tôi có kiên trì của bản thân, tôi gặp .”


      Kagome nhất thời biết gì.


      Chính vào lúc này, quản gia gõ cửa tiến vào, với Aoko : “Đại tiểu thư, vị khách đến từ Trung Quốc kia lại tới nữa, muốn gặp .”


      Aoko gật gật đầu : “Để ta vào , phiền ông chuẩn bị phần trà bánh.”


      Quản gia gật đầu: “Vâng, Đại tiểu thư.”


      Kagome xấu hổ : “Tiền bối, nếu em về trước.”


      Aoko lắc đầu, ảm đạm cười : “Trước lúc em tới tôi để bọn họ chuẩn bị cơm chưa, vẫn muốn cảm ơn lần trước mẹ em chiêu đãi thôi, hôm nay em ở lại nếm thử cơm trưa , có thể tới phòng bếp cho bọn họ khẩu vị của em cũng được, để lần sau bọn họ chuẩn bị tốt hơn.”


      bao lâu sau, quản gia mang theo vị khách kia đến đây.


      Người đến là chàng tóc đen, gương mặt nhã nhặn, đeo kính gọng vàng, mặc bộ vest đen, thấy Aoko lập tức : “Shiina Aoko tiểu thư, xin chào, tôi là Vương Vũ đến từ Trung Quốc, quấy rầy tiểu thư rồi.”


      Aoko nhíu mày, lộ ra nụ cười như có như : “Trong phòng khách có hai người, sao lại biết tôi là Shiina Aoko.”


      Vương Vũ gật đầu : “Bởi vì gia tộc chúng tôi và cha mẹ có quan hệ rất sâu, có người chuyên phụ trách đem ảnh chụp hằng năm của gửi đến Trung Quốc.”


      Sắc mặt Aoko trầm xuống : “Xin hỏi Vương tiên sinh mấy ngày nay đến là có chuyện gì ?”


      Vương Vũ gật gật đầu : “Về chuyện cha mẹ , có muốn nghe ?”


      Sắc mặt Aoko càng thêm trầm.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :