1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vĩnh an - Mặc Bảo Phi Bảo (Chương 14)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 14 (2)

      Người dịch: Phương và Vân

      Vỗ về Hoàng tôn, là chỉ gút mắc giữa ta, Lý Thành Khí và Lý Long Cơ, nếu ta chết nút thắt này khó gỡ; trấn an Thái tử là chỉ việc họ đổ thêm dầu vào lửa trong chuyện này, nếu ta chết e họ ngày đêm bất an; làm yên lòng thúc phụ, có lẽ là chỉ trấn an người họ Võ, nếu ta bị ban chết e ảnh hưởng tới rất nhiều người; an ủi Thái Bình... có lẽ, chỉ vì Người là người mẹ, khó thể từ chối lời khẩn cầu của con mà thôi.

      Ta trầm ngâm lát, mới : “Vĩnh An nghĩ ra.”

      phải nghĩ ra, mà là dám .” Hoàng tổ mẫu cười nhìn ta, “Sợ lời con liên lụy tới ai đó?”

      Ta lắc đầu, “Vĩnh An nghĩ ra.”

      Người nhìn ta sâu, “Tại sao con sợ?”

      Ta gượng cười, “Sợ, nhưng lực bất tòng tâm.”

      Người thở dài, “Con ở bên Long Cơ bao năm mà vẫn con cái, xem ra giờ lại là may mắn. Vĩnh An, Hoàng tổ mẫu nghe, con cố ý đúng ?”

      Ta lắc đầu, đáp, “ phải như Hoàng tổ mẫu nghĩ, con cũng từng nghĩ tới việc sinh con cho ngài ấy, nhưng mấy năm nay thấy thảm khốc từ cuộc chiến Hoàng quyền,Vĩnh An muốn con mình lại rơi vào vòng xoáy này, chỉ vậy mà thôi.”

      Người nhìn ta đăm đăm, như thể muốn xem xem lời này là hay giả, cuối cùng Người nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt, “Trẫm ban cho con chiếu chết, con phải rời khỏi Lâm Tri Vương phủ để trấn an Thái Nguyên Vương thị.”

      Giọng Người có phần mệt mỏi, đưa ra quyết định cuối cùng, “Cái gọi là chiếu chết, là vì Trẫm muốn, cũng thể chiều theo ý con, bởi Long Cơ và Thành Khí đều cực kì coi trọng con, coi như đây là tư tâm của Trẫm, khiến con trở thành quân cờ của Thái tử và Thái Bình, ở lâu dài trong cung .”

      Mỗi từ trong lời Người đều vô cùng đanh thép, ta nhìn gương mặt Người, lúc hoảng hốt, lúc lại ngạc nhiên, đau xót, và cảm giác thoải mái như sóng ùa tới, cuối cùng chỉ còn lại những giọt nước mắt lã chã tuôn rơi, ta dập đầu mạnh: “Vĩnh An khấu tạ thánh ân của Hoàng tổ mẫu.”

      Cái dập đầu này, đối với Thiên tử mà , chẳng qua chỉ là khác biệt giữa “Hoàng tổ mẫu” và “Hoàng tổ mẫu”, nhưng chỉ chữ tạo nên khác biệt đó, bảy năm ban hôn sống trong vây khốn của ta, cuối cùng trôi qua.

      ***

      Thánh chỉ tới Lâm Tri Vương phủ thế nào, rốt cuộc Lý Long Cơ phản ứng ra sao, ta đều biết, ngoài việc Hạ Chí và Đông Dương vào cung theo hầu dường như Lâm Tri Vương phủ và ta còn quan hệ gì nữa. Dù là Uyển Nhi hay những người khác miệng đều như bị niêm phong, nhắc tới chuyện của cậu ta nửa chữ.

      Ta giống như chưa từng xuất cung, mà vẫn là Võ gia quý nữ trước kia.

      Ta vâng theo ý chỉ, ở lại cung tiếp tục chép kinh. Giờ Nghĩa Tịnh đại sư xuất cung, dịch kinh tại chùa trong thành Lạc Dương. Nhạn Tháp quạnh quẽ nhiều, ra năm xưa khi Nghĩa Tịnh đại sư còn ở đây, Nhạn Tháp cũng rất yên tĩnh, nhưng mỗi lần ta chép mệt, luôn có thể lên tầng bảy tán gẫu với đại sư đôi câu, nhưng giờ chỉ còn lại mình ta.

      Hạ Chí và Đông Dương mới đầu còn chưa quen, nhất là Đông Dương, suốt ngày khóc tới sưng cả mắt, nàng cho rằng đời này ta thể quay về Lâm Tri Vương phủ được nữa, hạnh phúc suốt đời của người phụ nữ cũng xem nhu tan vỡ. Nhưng lâu dần cũng đỡ hơn, thế vì sống an nhàn bên ta nên mặc sức chơi đùa trong cung.

      Hôm nay ta chép đến lưng eo tê nhức mới giật mình nhận ra qua giờ cơm trưa. Đúng lúc bụng đói cồn cào, Đông Dương bê cơm vào, nào ngờ lại có thêm mấy con cá.

      Ta vô cùng kinh ngạc, “Sao lại có cá tươi?”

      Hoàng tổ mẫu vừa dỡ bỏ lệnh cấm tàn sát, thành Lạc Dương nay đến con cá cũng khó kiếm, ngoài Hoàng tổ mẫu thỉnh thoảng ban thưởng trong cung ai có may mắn được ăn đồ thủy sản tươi sống. Hôm nay Hoàng tổ mẫu ở trong cung, sao lại có cá được?

      Đông Dương chớp mắt, “Quận vương đưa tới ạ.”

      Ta thoáng sửng sốt, thấy nàng cười vui vẻ lập tức nhận ra người nàng là Lý Long Cơ, bởi vậy khó tránh có phần áy náy, ta cầm đũa ăn miếng : “Ta thích ăn cá lắm, ngươi và Hạ Chí cùng ăn .”

      Vẻ mặt Đông Dương ỉu xìu, “Tấm lòng của Quận vương, nô tỳ dám ăn.”

      Chung quy nàng vẫn là người của Lý Long Cơ, dù có theo ta lòng vẫn hướng về phía cậu ta. Ta nỡ gì, chỉ bảo là dạ dày tốt, ăn thêm vài món khác rồi buông đũa tiếp tục chép kinh.

      Hạ Chí thấy vậy, lập tức bảo Đông Dương thu dọn. Đông Dương rất vui, tới khi bưng trà lên, cuối cùng nhịn được mà : “Quận vương liên tục sai người tới tặng đồ, lẽ nào phu nhân thấy nhớ Quận vương ư?”

      Ta ngừng tay, nhưng ngẩng đầu lên: “Lời này chỉ có thể với ta, sau này được nhắc lại nữa.”

      Mắt nàng lập tức đỏ hoe, “Quận vương...”

      Ta đặt bút xuống, nghiêm túc nhìn nàng, “Hôm vào cung ta ý chỉ của Thánh thượng cho hai ngươi nghe, ta và Quận vương thể nữa rồi, nếu ngươi muốn về Vương phủ, ta có thể cho ngươi về...”

      Còn chưa dứt lời nàng quỳ phịch xuống, nước mắt lưng tròng: “Trước kia nô tỳ thề với Quận vương, đời này có chết cũng theo phu nhân, từ khi theo phu nhân đến nay, cũng dám hai lòng, chỉ là nô tỳ nỡ thấy Quận vương như thế...”

      Ta lẳng lặng nhìn nàng, biết nên gì.

      Nàng lại tiếp lời, “Thánh chỉ được mấy tháng, nhưng tới giờ Quận vương vẫn chưa viết hưu thư. Tấm lòng của Quận vương, lẽ nào phu nhân hiểu?”

      Ta vẫn đáp lời, đối với nàng mà , đó là tình thâm ý trọng.

      Nhưng đối với ta mà , đó lại là gánh nặng.

      Cuối cùng vẫn là Hạ Chí tới kéo nàng dậy, lắc đầu rồi đưa nàng ra ngoài.

      Ta ngồi ghế, nhìn trời đông qua khung cửa sổ, nhớ tới đêm ấy khi Uyển Nhi thấy ta bình yên ra ngoài, nàng câu, “Vĩnh An, mọi chuyện tốt lên thôi.”

      Trong đôi mắt nàng có quá nhiều thứ, có lẽ cho ta nghe, có lẽ đó cũng là lòng tin nàng gieo cho mình.

      Có lẽ, rất nhiều chuyện có thể tốt lên.

      Trước kia vì lệnh cấm tàn sát mà Địch công quản bao nguy hiểm mà bày tỏ ý kiến với Hoàng tổ mẫu, hi vọng ngài có thể giải trừ lệnh cấm này, để bách tính Giang Nam có thể tiếp tục đánh bắt cá, giữ kế sinh nhai. Khi ông những lời đó điện, mồ hôi lạnh người ta tuôn ra như thác, chỉ lo cho ông và Lý Thành Khí.

      Giờ người , lệnh cấm cũng được gỡ bỏ, mọi chuyện đều qua.

      Nghĩ hồi lâu mà vẫn thể tĩnh tâm chép kinh. Ta bèn quyết định xuống lầu, tới bên hồ thư giãn, mới chớp mắt mà vào đông, cây cối bên hồ chỉ còn sót lại cành khô chỏng chơ, có cảnh gì. Ta dạo hơn nửa vòng mới chọn chỗ ngồi xuống, ngẩn người nhìn đăm đăm vào lớp băng mỏng mặt hồ.

      Đúng lúc chân tay lạnh cóng, định đứng dậy về nghe thấy tiếng khóc của trẻ phía sau.

      Ta bất giác quay đầu lại, nhìn thấy Lý Long Cơ cách đó xa, cậu ta mặc cẩm bào màu tím, choàng áo khoác màu đen ra ngoài, càng tôn thêm gương mặt tái nhợt, còn đôi mắt kia nhìn ta chớp, dường như nhìn rất lâu.

      Tự Trực được Lưu thị ôm, khóc toáng ở phía xa, như thể hoảng sợ điều gì đó.

      Ta đưa mắt , bước tới hành lễ, “Lâm Tri Quận vương.”

      Cậu ta vẫn nhìn ta chăm chú, chịu lời.

      Từ khi ta nhập cung tới nay từ giữa hạ sang đầu đông, nhiều tháng gặp. Mấy tháng nay cậu ta lén gửi đến mười mấy phong thư, ta để yên án sách hề đụng vào, những gì cậu ta muốn ta đều biết, mà rốt cuộc lòng ta nghĩ gì, cậu ta cũng hiểu. Từng bị hôn ước ràng buộc, cũng từng thử chấp nhận tình cảm sâu đậm quá mãnh liệt ấy, nhưng cuối cùng chỉ là quá khứ.

      Lưu thị nhìn ta, dường như rất vui. Ta thấy cậu ta mãi gì, muốn ở lại thêm nữa, bèn hành lễ rồi , “Vĩnh An xin cáo lui.”

      xong bèn quay người, nào ngờ mới được hai bước bị cậu ta nắm chặt tay, “Vĩnh An.”

      Ta dừng bước nhìn cậu ta, cậu ta nhìn ta với vẻ do dự, hai bên im lặng lúc, ta mới lên tiếng trước: “Bên hồ lạnh lắm, mau đưa Tự Trực về .”

      Mắt cậu ta đỏ lên, cuối cùng cũng , “Ta rất nhớ nàng.”

      Ta mỉm cười, “Long cơ, trước kia Hoàng tổ mẫu ban hôn tạo nên mối duyên bất đắc dĩ, giờ cũng nhờ Thánh chỉ của Hoàng tổ mẫu đưa chúng ta ai về vị trí người nấy. Cám ơn ngài lòng đối xử với ta suốt hai năm qua, tình cảm thuở thiếu thời ta quên, nhưng suy nghĩ của ta ngài hiểu, đời này trái tim ta chỉ có thể chứa người, dù có thể ở bên nhau hay , cũng chỉ có mình người ấy mà thôi.”

      Tay cậu ta nắm rất chặt, ta lắc đầu, mím môi gì nữa.

      Rất lâu sau, Lý Long Cơ mới chịu buông tay, “Bao năm qua, trong mắt nàng, ta chẳng qua chỉ là chữ sai.” Cậu ta quay người , rảo bước về phía Lưu thị, ôm chặt Tự Trực vào lòng, “Vĩnh An, chỉ cần là điều nàng muốn, ta đều cho nàng, kể cả tờ giấy hưu thư đó. Tối qua ta tuân chỉ, hưu thư nằm trong tay phụ vương nàng, hi vọng lần này ta làm sai.”

      xong, Lý Long Cơ nhìn ta nữa, rảo bước rời khỏi nơi này.

      Ta nhìn bóng lưng của cậu ta, cuối cùng cũng thở phào nhõm. Cậu ta chỉ mới mười tám, sau này có rất nhiều thê thiếp con cháu, và cả giang sơn mà cậu ta muốn giành lấy, rồi quên ta thôi.

      Ta lại đứng mình ở đó lúc, mới thong thả quay về Nhạn Tháp.

      Khi lên tới tầng ba, nào ngờ lại nghe thấy tiếng líu ríu của Đông Dương. Ta lấy làm lạ, ngó nghiêng xung quanh, biết nha đầu này lại tót đâu rồi? Cửa mở rộng, ta quay đầu định bước vào khựng lại.

      Lý Thành Khí đứng ngay bên cửa sổ, im lặng lật xem kinh thư. lát sau chàng như nhận ra điều gì đó, bèn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt ấm áp như ngày xuân.

      Ta dám cử động, cũng dám lên tiếng, chỉ bần thần đứng đó nhìn chàng, sợ khẽ chớp mắt chàng biến mất, sợ tất cả chỉ là ảo giác...

      Chàng cũng lẳng lặng nhìn ta, cho tới khi gió lùa vào thổi tung xấp giấy bàn, chàng mới đưa tay xếp gọn từng tờ, ta nhìn cử chỉ của chàng, lúc này mới ngẩn ngơ bước qua, đứng trước mặt chàng, hé miệng lại biết nên gì.

      Chàng sắp xong tờ giấy cuối cùng bèn xoay người lại, nhìn ta bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng, đưa tay về phía ta.

      Ta ngơ ngác nhìn chàng, tim đập chậm dần, chỉ vỏn vẹn có hai bước chân mà lại như cách ngàn năm. Cái ôm của chàng ấm áp nhường nào, từ lâu ta nhớ nữa, hoặc có lẽ vẫn dám hồi tưởng những ngày trong thiên lao, Khúc Giang, thậm chí vào lần gặp đầu tiên ngoài Thiều Hoa Các, chàng kiên định ôm ta vào lòng như thế nào...

      Thoáng chốc khung cảnh trước mắt trở nên mờ nhoà, hai gò má đẫm nước mắt, còn đôi đồng tử đen nhánh lại dịu dàng kia vẫn nhìn ta chăm chú.

      Tới khi ta nhào vào trong lòng chàng, ôm chặt lấy chàng, nức nở nghẹn ngào, chàng mới ôm chặt lấy ta, rất khẽ, rất khẽ: “Vĩnh An, ta vẫn luôn đợi nàng.”

      Chàng với ta... Vĩnh An, ta vẫn luôn đợi nàng.

      Phải rất lâu sau, ta mới dám ngửa mặt lên nhìn chàng. Đôi mắt ấy quá đỗi quen thuộc, nhưng lại phủ tầng nước mỏng manh, thoáng phiếm hồng. Quen biết mười năm, trừ ngày mẫu phi của chàng mất tích, dù có ở trong ngục, chàng vẫn điềm tĩnh thản nhiên. Mà giờ... ta thấy tim mình như phình to, hé miệng muốn gì đó, chàng vươn tay lau nước mắt cho ta, “Đối với nàng mà , lựa chọn tốt nhất giờ là tránh xa tranh đấu, tìm cơ hội nào đó đưa phụ vương nàng , tránh xa Hoàng quyền.”

      Ta bỗng hụt hẫng, nắm lại tay chàng, định chàng cắt lời: “Ta biết nàng muốn gì, nghe ta xong .”

      Ta nhìn chàng chăm chú, sợ chàng mấy lời như để ta xa, đúng lúc nỗi đau dần dâng lên, chàng đột nhiên cúi đầu hôn lên môi ta, nụ hôn ấy rất dịu dàng nhưng hề do dự.

      Cảm giác như thiên trường địa cửu, chạm tới tận đáy lòng.

      Ta nhắm mắt lại, để mặc trái tim mình đón theo.

      Chàng hơi ngừng lại, lát sau liền hoàn toàn chìm đắm, cướp đoạt bất ngờ ấy như nuốt gọn mọi lí trí. Từ bờ môi tới trái tim, như thế nào cũng thấy đủ. Hai ta quấn quýt như vậy đến khi chàng dời nụ hôn từ môi tới mang tai, cổ, ta kìm được mà run rẩy, nắm chặt vạt áo chàng, giọng run run, “Thành Khí, ở đây được.”

      Chàng ôm lấy eo ta, chậm rãi, chậm rãi ngừng lại.

      Chàng vẫn lưu luyến hôn lên mặt ta, như nhẫn nại và thương đứa bé.

      Sau đó, chàng mới khẽ thở dài bên tai ta, thủ thỉ: “Nếu xưng đế, giang sơn cùng hưởng, nếu thất bại, sống chết rời.”

      câu đơn giản, vẻn vẹn mười hai chữ, chàng luôn hứa hẹn đơn giản với ta như thế... từ xưa tới giờ câu chữ ngày càng ít, ngày càng sâu nặng.

      Ta nhìn chàng đau đáu, chốc cười, chốc lại khóc, lúc lâu sau mới thở hổn hển nhìn chàng, “Lý Thành Khí, chàng cố ý để tới cuối mới đúng ?” Câu lựa chọn tốt nhất vừa nãy của chàng, ngay cả nụ hôn bất ngờ kia cũng như quyết tâm chia ly, khiến ta tưởng chừng như rơi vào tuyệt vọng, nhưng giờ ... Ta lườm chàng, cho tới khi chàng bật cười thành tiếng mới , “Chàng cố ý!”

      Chàng bế ta lên, ngồi xuống sập, rồi mới cúi đầu nhìn ta, khẽ cười: “Đúng là ta cố ý, nhưng chẳng qua chỉ muốn cho nàng cơ hội cuối cùng, rời khỏi nơi đây thôi.”

      Ta nằm trong lòng chàng, nghe tiếng tim chàng đập, ngờ cũng có vẻ loạn nhịp, lát sau mới khẽ , “Nhưng chàng đâu cho ta cơ hội lên tiếng.”

      Chàng đáp, “Phải, bởi ta hối hận rồi.”

      Chàng ở ngay đây, ôm ta vào lòng, ngăn cách mọi hơi lạnh đầu đông mà ôm ta ngồi, “Mấy năm nay nàng nghĩ gì, làm gì, ai hơn ta. Ta xin lỗi, Vĩnh An, những lời đó phải là mong muốn của ta.”

      Ta khẽ thưa, thấy tim mình đập ngày càng chậm, hạnh phúc tới muộn này khiến ta dám tin, “Những lời ấy giống hệt những gì Địch công trước khi mất, ông cũng khuyên ta đừng liên quan tới những chuyện này.”

      Vẻ mặt chàng có phần tối lại, thoáng cười khổ, “Lời Địch công đêm ấy, ta cũng nhớ .”

      Ta biết chàng xứng với lời khen ân nghĩa hoa quỳnh năm ấy, nhớ tới vẻ tuyệt vọng ánh lên trong mắt chàng hôm đó, và cả câu dám quên”, ta bỗng thấy tim mình nhói đau, từ từ ngồi thẳng dậy nhìn chàng, “Hình như ta chưa từng với chàng điều gì, giờ lại có rất nhiều lời muốn , chàng có muốn nghe ?”

      Chàng mỉm cười nhìn ta, “Xin rửa tai lắng nghe.”

      Từ đầu tới cuối đều là chàng .

      Kể từ trận tuyết lớn ở Long Môn, mỗi lần gặp nhau đều là chàng trước, để ta lúng túng đáp lời. Hoặc có lẽ còn sớm hơn, ngay từ bữa tiệc nhậm chức Tể tướng của Địch công, câu thơ khiến ta thể đối lại của chàng khiến ta dần lún sâu...

      Ta ôm lấy cổ chàng, dựa đầu vào vai chàng, mặt nóng như lửa đốt, dường như chỉ có tránh nhìn vào mắt chàng, ta mới dám ra những lời giấu kín bao năm.

      ra, từ hồi rất ta được nghe về chàng.” Ta cố gắng khiến giọng mình bình tĩnh, nhưng dường như vẫn có chút đắng chát, “Thầy giáo luôn nhắc tới đại danh của Vĩnh Bình Quận vương, chữ của chàng, tài văn chương của chàng, và cả tinh thông luật, nhất là khúc sáo khi Hoàng tổ mẫu đăng cơ. chàng trai trẻ mà có thể giành được nhiều lời khen ngợi như vậy khiến ta rất tò mò, rốt cuộc chàng có dáng vẻ ra sao? đẹp như tranh vẽ, nhìn là thể quên được như lời thầy giáo ư?”

      Hình như chàng cười, ta lại càng ngượng ngùng, nhưng vẫn tiếp, “Có điều ngờ, lại gặp chàng ngay tại nơi ấy, còn... còn nhìn thấy cả cảnh tượng ấy nữa.”

      Bên hồ nước gợn sóng lăn tăn với cảnh tượng đầy xuân sắc, ta bị chàng ép chặt vào ngực, bịt miệng lại, giờ nghĩ lại cũng thấy thú vị.

      Chàng cất giọng vui vẻ, “Hôm ấy ta cũng tình cờ ngang qua, nàng quá liều lĩnh.”

      Ta ngượng ngùng thú nhận, “ ra ta chỉ nổi hứng nhất thời thôi, ai ngờ lại gặp phải chuyện xấu hổ như vậy.”

      Chàng mỉm cười kéo ta ra khỏi đầu vai, cúi đầu nhìn ta, “Vĩnh An, nhìn ta .”

      Ta sửng sốt nhìn chàng, chỉ cảm thấy đầu ngón tay mình nóng lên, khẽ lẩm bẩm, “Nhìn chàng, ta nên lời.”

      Chàng cúi đầu cụng vào trán ta, “Những lời này ta ghi nhớ suốt đời, chỉ từng câu chữ, mà ngay cả vẻ mặt, ánh mắt của nàng, ta cũng muốn được nhìn .”

      Ta lúng túng nên lời, hôm nay chàng kì lạ, hay là tại ta chưa từng có cơ hội được thấy chàng như vậy? Tâm trí ta khỏi lên hình ảnh trong tửu lâu ngày hôm đó, hiền thê ái thiếp, giữa chúng ta dường như có thêm rất nhiều người.

      Ta chần chừ, cuối cùng cũng hỏi: “Bình thường, chàng... cũng chuyện với thê thiếp của mình như thế ư?”

      Chàng lắc đầu, nắm lấy tay ta, đôi mắt ấy như nhìn vào sâu trong tim, chừa nơi nào: “Họ đều tới quá muộn, tình cảm của ta, chỉ có thể dành cho người.” Chàng tiến lại gần tai ta, dịu dàng , “Vợ của ta, Vĩnh An.”

      Hơi thở ấm áp bên tai, lời chàng , như hòa thành ánh nước.

      Ta còn nhìn được bất cứ thứ gì nữa, gò má ẩm ướt bởi nước mắt tuôn rơi.

      Sao lại thế này, hôm nay ràng nên vui vẻ mới đúng.

      Nhưng những giọt nước mắt lăn má so với bất kể lúc nào đều nhiều hơn, muốn ngừng mà được, càng muốn kìm nén, lại càng nghẹn ngào. Chàng ôm chặt ta như thể đau lòng, giọng dỗ dành, bao lời rót vào tai lại càng khiến nước mắt tuôn ra nhiều hơn, cuối cùng chàng đành phải thở dài hết cách, “Vĩnh An, nàng làm ta thấy mình là vô dụng.”

      Ta thắc mắc nhìn chàng, lúc này chàng mới cười , “Mỗi lần ta thử khuyên nàng đều phí công vô ích, thậm chí còn khiến nàng khóc nhiều hơn.” Chàng ngưng lát, lại tiếp lời, “May mà ở đây có người ngoài, nếu đường đường Hoàng tôn Lý gia lại sợ vợ như thế, chẳng phải khiến người khác chê cười ư?”

      Mặt ta nóng bừng, lúng túng nên lời, ngập ngừng hồi lâu mới , “Ta vẫn chưa xong mà.”

      Chàng cười, “Nàng muốn hết những lời của mấy chục năm sau trong ngày hôm nay?”

      Ta chột dạ lừ mắt nhìn chàng, “Chàng thích nghe ta nữa.”

      Chàng ừ khẽ, như có chút suy nghĩ, “ tới đâu rồi nhỉ? Đêm ta ôm nàng?”

      Ta dở khóc dở cười, “Chàng có nghe đấy?”

      Lúc này chàng mới gật đầu, “Nghe.”

      Ta thầm thở phào trong bụng, cách nghiêm túc, “Sau đó, ta mới giật mình khi nhìn thấy chàng trong bữa tiệc nhậm chức Tể tướng của Địch công, bấy giờ ta mới biết chàng là Vĩnh Bình Quận vương.”

      Chàng tiếp lời, “Vậy ban đầu nàng tưởng ta là ai?”

      Ta nhớ tới bao suy đoán trong đêm hôm ấy, khỏi phì cười, “Chàng tuấn tú quá, ta tưởng chàng là... của Hoàng tổ mẫu...”

      Lần này tới lượt chàng dở khóc dở cười, chàng lắc đầu thở dài, “Khi ấy ta mới có mười lăm tuổi, trí tưởng tượng của nàng phong phú .”

      Ta nóng bừng mặt, nhưng lại có vài thắc mắc, “Vì sao chàng lại với ta câu đó.”

      Chàng vờ như hiểu, dịu dàng hỏi lại, “Câu nào?”

      Ta tức, bèn giãy giụa muốn đứng dậy, chàng lại dễ dàng trói ta lại, “Khi ấy ta nghĩ, tiểu Quận chúa của Võ gia này, đầu tiên là lén nhìn Hoàng tổ mẫu, rồi lại to gan lớn mật ra ngoài với ta, rốt cuộc là muốn làm gì?”

      Mắt chàng ngập tràn những tia sáng, còn mang theo vài phần trêu chọc, ta lẩm bẩm, “Chẳng qua chỉ muốn cảm tạ ơn cứu mạng của chàng thôi.”

      Suốt chiều hôm ấy, hai ta ở bên nhau như thế.

      Bao năm qua, thậm chí ta còn dám tưởng tượng. Dường như từ khi quen biết chàng, nhìn chàng vật lộn giữa ranh giới sống chết đến hôm nay, nhiều lần rơi vào nguy hiểm rồi lại gặp dữ hóa lành. Với chàng, ta chỉ dám nghĩ tới hai chữ “bình an”, ta quen mơ tưởng, cưỡng cầu...

      Bởi vì cửa sổ mở nên khí có hơi lạnh, ta tự nhiên nép sâu vào lòng chàng hơn.

      Chàng ôm ta chặt, “Vĩnh An, tuy giờ ta và có chút qua lại, Hoàng tổ mẫu cũng ngầm chấp nhận mối quan hệ của chúng ta, nhưng họ đều biết, nàng là điểm yếu của ta, cho nên dễ dàng thả nàng ra khỏi cung.”

      Ta khẽ đáp, “Ta biết, khi Hoàng tổ mẫu hạ chỉ ràng, Người tác thành cho hai ta. Thế nhưng mấy tháng nay ta nghĩ thông rồi, so với trước kia mặc người thao túng, giờ chàng có thể khiến Thái Bình vì mình mà vào cung diện thánh, mọi thứ đều chuyển biến tốt, phải ?”

      Đôi lông mày của chàng dường như hơi cau lại, nhưng khi nhìn ta lại dần dãn ra, “Phải, mọi thứ rồi tốt lên, chúng ta sắp về Trường An rồi.”

      Ta kinh ngạc, “Về Trường An?”

      Chàng gật đầu, “Chả mấy chốc nữa thôi, hôm qua Hoàng tổ mẫu ban cho chúng ta ở tại Hưng Khánh Phường ở Trường An, sai chúng ta về Trường An trước.”

      Ta có phần ngẩn ngơ, Trường An, nhiều năm về đó rồi.

      Tới khi chàng vén lọn tóc ra sau tai hộ ta, ta mới hỏi, “Vậy còn ta?”

      Chàng khẽ cười, “Nàng cũng về.”

      Ta sung sướng, nhìn chàng dám tin, “ ư?”

      Chàng gật đầu, cười như cười nhìn ta, rất lâu sau mới : “ giờ Thái tử định, trước khi Lý gia nắm vững thiên hạ Hoàng tộc họ Lý vẫn là người nhà. Nếu họ cho rằng nàng có thể trói buộc ta, sao để họ yên tâm cho trót?”

      Chàng ôm lấy eo ta, rồi đột nhiên áp ta xuống sập, nhìn vào mặt ta ở khoảng cách rất gần. Ta sợ hết hồn, đành ấn tay chàng, khẽ thở dốc, “Sao chàng lại...” Chưa được nửa lời biết phải tiếp thế nào, tim ta như muốn phá ngực mà ra, còn chàng lại rất thong dong, ghé vào tai ta , “ phải nàng muốn hỏi ta định làm như thế nào sao?”

      ràng là gần trong gang tấc, lại như xa tận chân trời, đôi mắt ta chỉ còn mỗi hình bóng của chàng, như kẻ say nghe chàng dịu dàng thầm, rồi hoàn toàn chìm đắm trong đôi mắt nhu hòa ấy, còn nghe thấy bất kỳ thanh nào khác nữa.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :