1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vĩnh An - Mặc Bảo Phi Bảo ( 82 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      CHƯƠNG 10: Trâm ngọc (2)



      Lý Thành Khí vững vàng đón lấy chén trà, đặt lên bàn cạnh sườn, : Đa tạ.




      Khi đưa trà cho Lý Long Cơ, đột nhiên hỏi: Hôm nay quận chúa thay đổi mùi hương sao? Ta dừng chút, mới hiểu Lý Long Cơ gì, xấu hổ cười nhìn : Trí nhớ quận vương tốt. : Mùi hương này đặc biệt, đương nhiên có thể nhận ra. Ta cảm tạ câu cho có lệ, bưng chén uống ngụm trà, lại quên mới vừa rồi pha trà là nước sôi, đầu lưỡi khỏi bị bỏng, phát run lên.




      Trước khi xuống xe, Lý Long Cơ mới từ bên hông lấy ra kiện áo choàng màu đen có nón che được viền lông, trông vô cùng mềm mịn ấm áp.




      cười : Nếu ngươi muốn gióng trống khua chiêng vào, để cho mọi người hành lễ kính bái khoác cái áo choàng màu đỏ kia của ngươi. Nếu thay chiếc này, lấy nón che mặt, theo chúng ta tận hứng mà .




      Ta hiểu ý của , dù sao trong Quốc Tử Giám đều là nam tử ra ra vào vào, dù là tuân theo ý chỉ bệ hạ làm chuyến du ngoạn, nhưng nếu bị người xung quanh vây xem cũng khó có thể vui hết mình. Ta hiểu được điều này nên do dự, nhanh chóng cởi áo choàng người xuống, thay qua chiếc trong tay hắ , đem mũ trùm đầu kéo xuống che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.




      Cũng may là vào đông, nếu muốn che cũng khó.




      Áo choàng của tên này lớn, thể thấy được giày của ta, chỉ cần lưu ý chút có người nhận ra.




      Mới vừa đổi áo xong, xe tới trước cửa Quốc Tử Giám, người hầu theo xuất ra thẻ bài, liền cho xe ngựa lưu lại ngoài cửa.




      Lý Thành Khí dẫn hai người chúng ta vào, đường vừa vừa giải thích. Lý Long Cơ cũng lắng nghe cực kỳ nghiêm túc.




      Vừa vặn tới gần toà đình, nghe thấy nơi đó có vài học tử* cao đàm khoát luận**, đều là thảo luận việc triều đình xem trọng Lạc Dương hơn Trường An, lẽ ra nên cân bằng hai nơi mà trị thiên hạ. Lý Thành Khí nghỉ chân, yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên gật đầu tán thành. Sắc mặt Lý Long Cơ cũng dần dần trầm, cuối cùng nổi lên hứng thú, vừa nghe được vài câu ngờ lại tiến vào tham dự biện ngôn.




      *Học tử: học sinh, sĩ tử




      **Cao đàm khoát luận: Bàn luận những vấn đề cao siêu, to lớn, hệ trọng nhưng thiếu thực tế.




      Ta thấy như thế, khỏi lo lắng: Quận vương tuổi còn , nếu gì đó ổn truyền vào tai bệ hạ, chẳng phải là phiền toái sao?




      Lý Thành Khí lắc đầu, cười : Thư thả nghe xem đệ ấy có thể gì, nếu có gì ổn ngăn lại.




      Ta gật gật đầu, lắng nghe biện ngôn trong đình. Ba người chúng ta đều mặc thường phục hàng ngày, các học tử kia vẫn chưa nhìn ra thân phận Lý Long Cơ, thấy đứa bỗng nhiên lên tiếng đều kinh ngạc, mang theo ý thích thú nhìn . Đến khi nghe , vài người trở nên nghiêm túc, về chính trị quân đến thương nghiệp nông nghiệp, tiếng tranh cãi.




      Lý Thành Khí từ đầu đến cuối chỉ đứng ở bên cạnh nhìn , trong mắt mang theo ý cười thản nhiên.




      Luận địa thế, Lạc Dương bắc thông U Yến, tây tiếp Tần Lũng, đông đến Đại Hải, nam tới Giang Hoài, xác thực có thể đứng giữa mà trị thiên hạ. Luận quân chính, Lạc Dương có thể khống chế ba sông, kiên cố bốn cửa [1]. Lý Long Cơ vừa chắp tay từ xa vừa : Chính vì điều này nên bệ hạ mới coi trọng Lạc Dương. Nhưng Trường An từ thời Tây Chu được chọn làm kinh đô, trải qua mười hai triều đại, từ lâu thành nơi mà lòng dân khắp thiên hạ hướng đến, thành vị trí ‘nhất cương nhất thổ’ [2], chỉ có ở Trường An mới có thể chân chính trấn an lòng dân, thiên hạ bốn biển đồng lòng quy phục!




      Thiếu niên khí bừng bừng, giống như ánh mặt trời chiếu sáng trong ngày dài u, làm chói mắt người khác.




      Các học tử thích thú nhìn , nhưng trong nhất thời ai câu nào.




      Lúc này, mọi người bên ngoài đình bỗng nhiên đều lặng yên tách ra hai bên nhường đường, cung kính hành lễ. vị lão giả đến, vuốt râu cười khoan khoái, : Lời của vị tiểu công tử này rất giống người cách đây mấy năm trước, cũng còn trẻ tuổi mà có cách giải thích độc đáo như thế.




      Ta thấy mọi người hướng lão hành lễ, đoán chừng là vị tiên sinh đức cao vọng trọng.




      Lý Long Cơ nâng tay áo : Để lão tiên sinh chê cười, biết theo như lời tiên sinh người đó là người phương nào? hành lễ có nề nếp, rất giống học sinh vô cùng tôn kính vị tiên sinh.




      Lão tiên sinh : Là Vĩnh Bình quận vương, năm đó ngài cũng chỉ là tiểu công tử còn như ngươi. Thực ra ngài ấy nhiều lắm, nhưng đều là nhất châm kiến huyết [3], lão ngừng lại chút, hồi tưởng lại câu nhiều năm trước, cười thở dài: Trường An, chính là thiên hạ ‘trường trì cửu an’ [4].




      Mọi người nghe đến tên Vĩnh Bình quận vương thấp giọng bàn tán, đều lộ vẻ ngưỡng mộ thán phục .




      Tim ta nhảy nhót cũng trở về chỗ cũ. Vài câu ngắn gọn, chỉ bằng hai chữ, có thể biện luận thành công. Chính như lời Lý Long Cơ , cái gọi là quốc đô sớm vượt qua ý nghĩa ‘nhất cương nhất thổ’, trong lòng triệu triệu lê dân bá tánh chỉ cần bốn chữ 'Trường trì cửu an’là đủ.




      Lý Long Cơ bỗng nhiên cười, hướng ánh mắt về phía chúng ta, mới giả vờ giả vịt : Vốn nghe danh Vĩnh Bình quận vương, quả nhiên nhất châm kiến huyết, so với ta nãy giờ thao thao bất tuyệt đúng là lược bớt chữ nghĩa hơn rất nhiều.




      Lão giả hỏi: biết tiểu công tử có muốn với lão chút, tán gẫu vài câu?




      Mọi người lại ồ lên, mặc dù ta biết thân phận lão giả này, nhưng thấy phản ứng của mọi người mừng thay cho Lý Long Cơ. Bất quá là đứa tám tuổi mà có thể biện luận thắng các nho sinh, giấu diếm thân phận lại được Quốc Tử Giám tiên sinh thưởng thức...




      Lý Long Cơ cũng mang sắc mặt vui mừng, vội đáp ứng: Đệ tử từ chối bất kính, nghiêng đầu nhìn Lý Thành Khí: Đại ca, các người dạo trước, sau đó ta lại đến tìm. Được Lý Thành Khí gật đầu, lập tức xuống đình cung kính chào các đệ tử nho sinh, rồi theo lão giả kia rời .




      Đến khi mọi người tan hết, Lý Thành Khí mới nhìn ta : Sùng Văn các giờ này đóng cửa, có muốn xem ?




      Ta gật đầu: Thường nghe người ta Sùng Văn các sưu tầm hầu hết thư điển trong thiên hạ, nay mới có được cơ hội, tất nhiên là muốn .




      Sùng Văn các ở trong rừng cổ tùng, là toà nhà độc lập, yên tĩnh hơn so với các nơi khác của ngôi trường. Thủ vệ lão tiên sinh thấy hai người chúng ta, muốn ngăn trở, khi thấy ngọc bài Lý Thành Khí, liền lặng yên hành lễ, cho chúng ta vào.




      Bên trong tràn ngập hương khí của tùng trúc, chưa tới giờ đốt đèn, lại đúng vào khi trời u, ánh sáng hiển nhiên là tối ít.




      hình như cực kì quen thuộcnơi này, dẫn ta lên lầu hai, xuyên qua ba bốn giá sách cũ kỹ, mới từ nơi kệ lấy ra quyển trục, đưa cho ta : Đây là bản dập 'Lan đình kí' của Âu Dương Tuần, nếu quận chúa có hứng thú có thể mang về Thái Sơ cung nghiên cứu kỹ hơn. Ta tiếp nhận quyển trục kia, cởi bỏ dây buộc mở ra, quả là Lan Đình Kí, trong lòng cực kì vui vẻ, : Đa tạ quận vương.




      Lý Thành Khí khẽ mỉm cười nhìn ta: Ở chỗ này nàng có thể tháo mũ trùm đầu xuống.




      Ta vội buông quyển trục, đưa tay tháo mũ trùm đầu. Phần nón bị vướng vào trang sức tóc, tiếng thanh thúy vang lên, cây trâm ngọc cố định búi tóc rớt xuống đất vỡ thành hai đoạn. Lòng ta nhảy dựng, thầm mắng bản thân cẩn thận, vừa khom người Lý Thành Khí nhanh tay nhặt trước hai đoạn trâm ngọc kia lên, yên lặng lúc mới nhàng : Nàng có từng nghe qua điển cố trâm ngọc chưa ?




      Ta cúi đầu ừ tiếng. Hán Vũ Đế Lưu Triệt vô cùng ân sủng Lý phu nhân. lần ông đến cung của Lý phu nhân, đột nhiên cảm thấy da đầu ngứa ngáy, liền rút cây trâm ngọc đầu Lý phu nhân xuống gãi ngứa. Mái tóc đen của nàng chảy xuống càng lộ vẻ lười nhác phong tình, khỏi làm cho Vũ đế càng sủng ái nàng hơn. Từ đó nữ tử trong cung đều noi theo, điển cố về trâm ngọc cũng được lưu truyền đến nay.




      Câu chuyện này lúc vui vẻ có thể lấy ra tán gẫu, cũng ít người quan tâm, nhưng tâm tư nữ tử trong cung chờ đợi thánh sủng phải là giả.




      Lý Thành Khí cũng vội vã tiếp. Trong đầu ta nghĩ đến truyền thuyết kiều diễm kia, càng cảm thấy ngượng ngùng, đành tuỳ tay thắt lại dây buộc quyển trục mới vừa đưa, cố gắng ổn định tâm trạng.




      Qua lát, mới : Đa tạ nàng.




      Ta khó hiểu: Quận vương cảm tạ việc gì?




      Mắt đầy ý cười: Đa tạ nàng ngày ấy trợ giúp Long Cơ tránh được tai hoạ.




      Lúc này ta mới hiểu, chỉ cúi đầu : Ngày ấy là ta tình cờ ngang qua, gặp tiểu quận vương giằng co với người khác ở cửa cung, mới nổi lên chút lòng tốt muốn khuyên giải can ngăn, chỉ là cử chỉ vô tâm tùy tính thôi.




      cúi đầu nhìn ta: Mặc xiêm y cung tỳ, lại xuất ở Phượng Dương môn, nếu là cử chỉ vô tâm có chút gượng ép .




      Ta bị vạch trần, mặt lại nóng lên, ngắc ngứ lúc lâu mới : Việc này quả thực có người cố ý ám chỉ qua, nếu ta cũng khéo như thế, có thể đoán được thời điểm và địa điểm phát sinh tình.




      trầm mặc trong chốc lát, khẽ thở dài: Ta biết, là Lương vương bày ra cái bẫy này.




      Đây là lần đầu xưng 'Ta', mà phải 'Bổn vương'. Ta nghe xong tránh khỏi tim đập mạnh, mới hiểu ra sớm biết việc này, liền truy vấn: Quận vương biết, vì sao còn để việc này phát sinh?




      thản nhiên nhìn ta: Việc này ta sớm biết tình hình, mặc dù là bẫy cũng có kế sách ứng phó. Nếu Lương Vương muốn làm như vậy, tùy ông ta . Muốn bắt chúng ta lâm vào hiểm cảnh là ông ta, nhưng người chân chính có thể quyết định sinh tử lại chỉ có bệ hạ.




      rất mịt mờ, nhưng ý tứ trong lời lại rất ràng. Vận mệnh của bọn họ nằm ở việc bệ hạ có có lưu tâm đến, có bằng lòng che chở cho con cháu hay . Nếu bệ hạ muốn bọn họ chết, mặc dù là phạm lỗi tày trời cũng bị trị tội, nếu bệ hạ xem bọn họ là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, mặc dù là sai lầm chăng nữa cũng có thể khiến đầu người rơi xuống đất.




      Tuy ta biết được tình cảnh hoàng tự Lý thị, nhưng hôm nay tự ra mấy câu đó, mới lĩnh hội được cảm giác cá nằm thớt.




      Mà cây đao cũng chính là tổ mẫu ruột thịt của họ, tấm thớt đó chính là chiếc long ỷ kia.




      Tuy ta có cách ứng phó nhưng dự đoán được ngày ấy nàng xuất , chăm chú nhìn ta: Nếu Lương vương có thể báo cho nàng biết việc này, nhất định ông ta cũng biết ta và nàng có quen biết. Ta cúi đầu Vâng tiếng, mới vừa rồi đè nén hoảng hốt, lại bị mấy lời của mà bùng phát trở lại. Ta với kỳ bất quá gặp nhau mấy lần, cái gọi là quen biết cũng chỉ là ngày ấy diễn trò cho Uyển Nhi xem ...




      Lý Thành Khí đưa đoạn trâm cho ta: Nửa cây trâm ta giữ, nàng có thể xả thân cứu Long Cơ mạng, ngày sau nếu có gì đó ta có thể tương trợ, nhất định làm hết sức.




      Ta tiếp nhận nửa đoạn trâm kia, miết ở trong tay biết đáp lại như thế nào.




      Lúc ta bối rối, bỗng nhiên nghe thấy chỗ sâu trong góc có tiếng sách rơi xuống đất, thân mình khỏi cứng ngắc nhìn Lý Thành Khí. ra ý muốn ta lên tiếng, đúng lúc muốn xoay người tìm hiểu, nơi phát ra tiếng vang truyền đến tiếng bước chân, giây lát từ cạnh giá sách lộ ra khuôn mặt thiếu niên, cẩn thận quan sát hai người bọn ta lát, mới bỗng nhiên cười : Lý huynh!




      Lý Thành Khí gật đầu: Ngươi lại trốn ở chỗ này đọc sách .




      Thiếu niên từ sau giá sách bước ra, lắc lắc đầu, ngáp cái : Sách trong lâu các này nhiều như vậy, đương nhiên phải mất ăn mất ngủ mới có thể đọc thống khoái. Ước chừng cách ba bốn bước xa, vị thiếu niên mới dừng lại tinh tế đánh giá ta, ánh mắt sáng quắc.




      Ta bị nhìn chòng chọc được tự nhiên, biết làm thế nào cho phải, đột nhiên mở miệng : Vị này chính là tẩu tẩu sao? Dám ở Quốc Tử Giám Sùng Minh các chuyện đương, quả thực tầm thường, tầm thường. Tại hạ Trương Cửu Linh, bái kiến tẩu tẩu.




      Trương Cửu Linh xong, lập tức nâng tay áo, cung kính hành đại lễ.




      Hết chương 10




      CHÚ THÍCH:




      [1] Trong cv là 控以三河, 固以四塞 – Khống dĩ tam hà, cố dĩ tứ tắc. Mình chỉ edit theo cách hiểu bản thân. Edit đoạn này mà chóng mặt.




      [2] Nhất cương nhất thổ: biên giới lãnh địa




      [3] Nhất châm kiến huyết: nghĩa đen là châm thấy máu, nghĩa bóng là trúng tim đen, gãi đúng chỗ ngứa. Mình giữ nguyên để nghe văn chương hơn.




      [4] Trường trì cửu an: ổn định và hoà bình lâu dài.

    2. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      CHƯƠNG 11: Trâm ngọc (3)


      Ta ngờ Trương Cửu Linh lại hiểu lầm, đứng ngốc ra đó.




      Lý Thành Khí chỉ lắc đầu, với ta: Vị này là hậu nhân của Tây Hán Trương Lưu hầu, Quốc Tử Giám vốn chỉ thu nhận đệ tử lớn hơn mười bốn tuổi, nhưng chỉ bằng câu thơ phá bỏ được lệ này.




      tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, ta vội lảnh tránh: Bàn mưu trong màn trướng, quyết thắng ngàn dặm xa [1], ngờ ở nơi này lại còn có thể nhìn thấy được con cháu của Trương Lưu hầu. Tây Hán Trương Tử Phòng trợ Lưu Bang nhất thống thiên hạ, lưu danh muôn đời, mà vị thiếu niên này phong vận khí phách, quả cũng giống với người bình thường.




      Trương Cửu Linh xấu hổ cười: Lý huynh mỗi lần về ta đều nhắc đến lão tổ tông từ ngàn năm trước, hại ta dám gặp ai. Tẩu tẩu đừng vội khen ta, lúc trước để thuyết phục được lão tiên sinh nên thể viết, chẳng qua là tính tình ta chịu từ bỏ.




      cứ câu lại câu tẩu tẩu, làm ta vô cùng quẫn bách, vội : Trương công tử có thể gọi thẳng tên ta, ta ——. Ta vừa muốn mở miệng lại thấy ổn, gọi Lý Thành Khí là Lý huynh, nhưng hành lễ, chẳng lẽ Lý Thành Khí vẫn chưa tiết lộ thân phận với hắn?




      Lý Thành Khí dường như nhìn ra do dự của ta, tiếp lời : Vị này là Vĩnh An quận chúa.




      Trương Cửu Linh khẽ a tiếng: Chẳng lẽ ta đây mới vừa rồi gọi sai sao ? Lý Thành Khí cười cười trả lời, mới giật mình nhìn kỹ lại ta, rồi cung kính hành lễ: Quận chúa, tại hạ đường đột .




      Ta nói nhỏ: Trương công tử cứ tiếp tục bái lạy nữa, thủ vệ lão tiên sinh kia lên đây đó.




      Xem ra đã sớm biết được thân phận Lý Thành Khí, lại gọi thẳng Lý huynh mà phải quận vương, chắc là chỗ tri giao tri kỷ. Ta thấy vui vẻ tràn đầy sinh khí, bất giác đối với thiếu niên này thêm vài phần hảo cảm, thấp kém cũng thanh cao, nhìn như tùy ý nhưng trong lòng đều có chừng mực, nếu là ngày sau ắt sẽ thành triều thần được trọng dụng.




      Trương Cửu Linh gật đầu: Vậy ta sẽ câu nệ lễ tiết nữa, vừa vừa giơ cuốn sách mở phân nửa tay, lên trước hai bước : Trước khi ngủ ta đọc sách ở đây, trong lòng kích động mà người chia sẻ, ai ngờ ông trời đưa Lý huynh tới, đúng lúc đúng lúc.




      cũng câu nệ, thực sự cùng Lý Thành Khí bắt đầu bàn luận thư điển.




      Lý Thành Khí chỉ bảo ta có thể tuỳ ý dạo quanh chút, sau đó cùng Trương Cửu Linh đến chỗ sáng bên cửa sổ, thấp giọng chuyện với nhau. Trương Cửu Linh hiển nhiên là một tên mọt sách, đến đoạn tâm đắc nhiệt tình trào dâng, vui vẻ kìm chế được, mà Lý Thành Khí chỉ khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng thêm vào hai ba câu, nhưng chữ chữ đều là châu ngọc, chỉ rõ vào trọng tâm.




      Ta dạo giữa những kệ sách, đảo mắt lướt nhìn từng quyển thư tịch, trong đầu lại nghĩ đến đoạn đối thoại mới vừa rồi. Xuyên qua khe hở giữa những quyển sách, ngắm nhìn dáng người đứng bên song cửa sổ kia, ngay cả sắc trời có vẻ u cũng hiện lên chút ấm áp.




      Trong tay Lý Thành Khí còn nắm nửa thanh trâm ngọc, thản nhiên lưu lại nửa đoạn trâm ngọc kia, đến tột cùng có ý gì? ... Đúng lúc suy tư, hai người bọn họ đột nhiên ngừng , Lý Thành Khí yên lặng nhìn cây tùng ngoài cửa sổ, Trương Cửu Linh lại quay đầu lén nhìn ta, khẽ cười gì đó. Người cách quá xa, ta nghe được gì, thấy Lý Thành Khí quay đầu nhìn ta, mỉm cười gật đầu.




      đường trở về, ta hỏi thăm câu thơ của Trương Cửu Linh rốt cục ra sao mà có thể làm cho lão tiên sinh Quốc Tử Giám chấp nhận phá lệ.




      Lý Thành Khí nhẹ nhàng đọc: Thảo mộc hữu bản tâm, hà cầu mỹ nhân chiết. (Cây cỏ vốn có tâm, cần gì người đẹp ngỏ). Ta cẩn thận ngẫm nghĩ câu này, câu chữ đơn giản lại trực tiếp chạm vào lòng người, quả thực câu hay. Ta cầm chén trà uống ngụm, : Đáng tiếc chỉ có câu, nếu sau này có thể viết ra đầy đủ, chừng có thể lưu truyền hậu thế. Lý Thành Khí gật đầu : Một câu hay có thể tiện tay viết ra, nhưng muốn có một bài thơ hay lại phải cân nhắc đắn đo từng chữ, có lẽ ngày sau nếu Trương Cửu Linh có tâm có thể hoàn thành nỗi tiếc nuối này.




      Lý Long Cơ nghe hai ta xong, nghiêng đầu : Các ngươi cũng gặp được kỳ nhân ? Ta cười gật đầu: Là một kỳ nhân. liếc nhìn ta, hỏi: Là ai ? Ta lén quan sát Lý Thành Khí, đáp: Là bằng hữu của quận vương. Ta nghĩ nghĩ, lại bồi thêm câu: Là hậu nhân của Trương Lưu hầu.




      Hứng thú trong mắt hắn dần dần dày lên: Nghe ngươi bằng hữu của đại ca, ta biết người này bất phàm, quả thực đúng như thế. xong, nghiêng đầu nhìn Lý Thành Khí: Đại ca làm sao có thể quen biết được bằng hữu như vậy, thế mà cũng cho đệ nghe.




      Lý Thành Khí cười nhìn : Quen biết ở Trường An Túy Tiên Lâu. Nhất thời mặt Lý Long Cơ biến hoá đủ mọi màu sắc : Đại ca, Túy Tiên Lâu... khó hiểu liếc nhìn ta cái, tiếp.




      Ta cũng hiểu, quay sang nhìn Lý Thành Khí. Túy Tiên Lâu, chỉ cần nghe tên này biết là chốn hưởng lạc, Lý Long Cơ lại mang vẻ mặt này, hay là... Lý Thành Khí tao nhã uống ngụm trà, thích thú nhìn thoáng qua ta, mới trả lời Lý Long Cơ: Chốn yên hoa cũng là nơi tụ tập hiền tài, xưa nay bao nhiêu văn nhân nhã sĩ đều thích hồng tụ thiêm hương*. Ngày ấy Trương Cửu Linh là vì trộm sách, mà ta lại là vì tìm kiếm người tài, trùng hợp chạm mặt cũng xem như có duyên.






      *Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ. Nghĩa ban đầu là thi sĩ trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan giúp đốt thêm hương. Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”.




      Lời giải thích thẳng thắn rõ ràng, Lý Long Cơ nghe xong ngượng ngùng đứng lên, ho tiếng, : Đệ sai lầm rồi, đại ca xưa nay luôn giữ mình trong sạch —— Lý Thành Khí nhẹ nhàng ngắt lời: Người này quả bất phàm, sau này triều đình ắt sẽ có chỗ cho hắn. Lý Long Cơ gật đầu, đôi mắt đen thẳm yên lặng nhìn xuống, giống một đứa trẻ chút nào.




      Lý Thành Khí cầm quyển sách tay lật xem, nữa.




      Tay ta cầm ấm trà, loay hoay đặt lên bếp lò, cảm thấy có chút bối rối, dám nhìn nữa.




      Bởi vì tối hôm qua Hoàng tổ mẫu mệt mỏi, mọi người được dịp lén nghỉ ngơi, đem tiệc tối dời qua hôm nay. Khi chúng ta đến ngoài điện, ánh đèn rực rỡ mới được thắp lên, tất cả cung tỳ đều bận rộn chuẩn bị. Vị trí dành cho địa vị tôn quý đầy đủ người ngồi, phẩm trà cùng bệ hạ .




      Ta theo hai người hắn vào hành lễ, sau đó tới bàn trà ngồi xuống. Tiên Huệ ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn ta, giọng hỏi: Hôm nay tỷ tỷ du ngoạn có vui ? Ta cười nhìn nàng: Muội thì ta quên, sao hôm nay muội cùng ? Tiên Huệ bĩu môi liếc ta, : Long Cơ ca ca có tới tìm ta, nhưng hôm qua dạo với tỷ dính nước nên bị cảm, bây giờ còn đau đầu đây này.




      Ta ừ tiếng, nhìn kỹ sắc mặt nàng, quả thực có chút nóng sốt ửng hồng, nhân tiện : Thế sao còn thị yến ? Sai cung tỳ đến bẩm báo tiếng là tốt rồi, cũng phải yến tiệc gì quan trọng.




      Tiên Huệ ai oán nhìn ta, thấp giọng kể lể: Ta cũng đã nghĩ như vậy, nhưng trước bữa tiệc hoàng tổ mẫu đã đặc biệt sai người các cung phân phó, bảo tiệc tối hôm nay người nào được vắng mặt.




      Ta hơi sửng sốt, hiểu ý tứ này. Nhưng nàng chỉ là một đứa khẳng định cũng ràng lắm, thể truy hỏi được gì, nhưng thầm lo rằng việc này đơn giản như thế.




      Hôm nay mọi người đến đầy đủ hết, phía sau bệ hạ là Uyển Nhi và Vi Đoàn Nhi, bên tay phải là các thúc phụ ta, bên tay trái là Thái tử cùng các hoàng tôn, Thái Bình công chúa vẫn chưa đến. Tầm mắt ta lướt qua chạm phải đến ánh mắt Uyển Nhi, chậm ngừng chút, thấy nàng nhíu mày nhìn ta lắc đầu, trong lòng khỏi lộp bộp tiếng.




      Chu quốc công Võ Thừa Tự vừa ngừng , bệ hạ nhìn nhìn ông ta, rồi bỗng nhiên quay sang Lý Long Cơ : Hôm nay Long Cơ Quốc Tử Giám, có chuyện gì mới mẻ thú vị? cho hoàng tổ mẫu nghe chút.




      Lúc này Uyển Nhi cúi đầu, trái lại Vi Đoàn Nhi lại lạnh lùng nhìn Lý Long Cơ, bày ra tư thế xem kịch vui. Ta thấy tình hình này, chợt nhớ lại lời Uyển Nhi, Vi Đoàn Nhi muốn gả cho Thái tử lại bị từ chối khéo léo, nhất định sẽ tìm thời cơ trả thù. Mà cái thóp nàng ta nắm được, chẳng lẽ là chuyến dạo Quốc Tử Giám hôm nay?




      Lý Long Cơ cung kính đứng dậy, trả lời: Tôn nhi hôm nay Quốc Tử Giám, có duyên xảo ngộ Sùng Văn quán học sĩ Đỗ Thẩm Ngôn, sau theo ngài ấy lại gặp được Thôi Dung, cùng hai người họ trò chuyện cả ngày, học hỏi ít điều hay. Bệ hạ gật đầu: Trong dân gian truyền tụng 'Thôi Lý Tô Đỗ', ngươi lại may mắn gặp được cả hai. Thôi Dung từng là theo hầu Tam Hoàng thúc Lư Lăng vương của ngươi đọc sách, văn chương hoa mỹ, trẫm còn nhớ .




      Ta nghe Hoàng tổ mẫu nói mới nhớ đến, năm đó khi Lư Lăng vương Lý Hiển còn làm Thái tử vô cùng ỷ lại người này, nhiều việc lớn nhỏ trong Đông cung đều qua tay người này, nhưng rốt cuộc cũng đã là quá khứ. Thấy sắc mặt bệ hạ vẫn như thường, có lẽ dựa vào mấy người này giận chó đánh mèo.




      Lý Long Cơ trả lời: Tôn nhi khi còn bé cũng từng nghe qua danh hào của bốn người này, hôm nay coi như là hữu duyên.




      Bệ hạ gật gật: Người đọc sách ít nhiều có chút tâm cao khí ngạo, ngươi là tiết lộ thân phận làm hai người hắn chú ý tới ? Lý Long Cơ lắc đầu, cười : Tôn nhi từ đầu đến cuối cũng nói ra thân phận, chỉ là cùng các học tử thảo luận kinh thư, mới làm cho Đỗ Thẩm Ngôn nghỉ chân ở đó chú ý. Bệ hạ cười cười: hổ là tôn nhi của trẫm, tám tuổi đã có thể bàn luận thư với học tử Quốc Tử Giám. Đã nói về cái gì?




      Tim ta bỗng giật thót, Lý Long Cơ cũng cứng đờ, mới đột nhiên phát lời kia hôm nay cực kỳ ổn.




      Sau khi bệ hạ ́ch thân xác ̣nh Lạc Dương làm Thần đô, tất cả mọi sự kiện bà làm đều để nâng cao địa vị Lạc Dương. Từ khi bắt đầu đăng cơ đã ở Lạc Dương xây dựng Võ thị thất miếu, di chuyển mười vạn hộ, đem khoa cử từ Trường An di chuyển tới Lạc Dương, đề cao ̣a vị Lạc Dương Quốc Tử Giám. Nay lại chiêu mộ nho sinh khắp thiên hạ trình bày và phân tích tầm quan trọng của thành Lạc Dương. Đúng vào lúc này Lý Long Cơ ở Quốc Tử Giám dám luận ra câu ấy, Hoàng tổ mẫu làm sao lại biết?




      Các thúc phụ hình như đã sớm biết, đều ở bên thích thú lắng nghe. Lý Long Cơ dần thay đổi sắc mặt. Ta nhìn lén Lý Thành Khí, thấy vẫn như cũ khóe miệng mỉm cười, chỉ là trong mắt còn nửa phần độ ấm.




      Bệ hạ hỏi lại lần, sắc mặt Lý Long Cơ trắng bệch, chầm chậm quỳ xuống, trả lời.




      Một cái quỳ này làm nhiều người ở đây thấy có kỳ quái. Thái tử Lý Đán thu lại tươi cười, đôi mắt đầy vẻ lo lắng.




      Bệ hạ hỏi nữa, chậm rãi nhìn mọi người phía sau, sau cùng đem tầm mắt dừng lại người ta: Vĩnh An, hôm nay Long Cơ đã nói gì ? Ngươi có còn nhớ ?




      Ta cả kinh đứng dậy, suýt nữa va phải cạnh bàn, cứng ngắc lúc mới tiến lên quỳ xuống. Nếu ta , chính là cố ý thiên vị, càng chứng tỏ hắn có tư tâm, nếu ta , cũng mang lại điều gì tốt. Ta nắm chặt tay do dự, nửa chữ cũng ra.




      Trong điện tức an tĩnh lại.




      Bệ hạ yên lặng lát, mới trầm giọng ra lệnh: Vĩnh An, ngươi chỉ cần . Ta cúi đầu, cắn chặt môi, trong đầu lặp lặp lại từng lời từng chữ hùng hồn Lý Long Cơ hôm nay, giờ nghĩ lại đúng là mỗi chữ đều chọc giận thánh nhan, mỗi câu đều là gây ra đại họa.




      Hoàng tổ mẫu.




      Lý Thành Khí bỗng nhiên đứng dậy hành lễ, ngắt lời : Vĩnh An quận chúa tuổi còn , bị sợ hãi nên nhớ ràng, biết liệu tôn nhi có thể thay nàng tấu bẩm ? Tim ta đập mạnh, dám ngẩng đầu nhìn, chỉ nghe bệ hạ trầm mặc, lát sau mới : Cũng tốt, Thành Khí .




      đôi giày đen xuất trước mắt, Lý Thành Khí đứng bên cạnh người ta, đều đều : Lời Long Cơ rất nhiều, chỉ là kiến giải vẽ rồng điểm mắt. Luận địa thế, Lạc Dương bắc thông U Yến, tây tiếp Tần Lũng, đông đến Đại Hải, nam tới Giang Hoài, xác thực có thể ở giữa mà trị thiên hạ. Luận quân chính, Lạc Dương xác thực có thể khống chế ba sông, kiên cố bốn cửa. Chính vì điều này nên bệ hạ mới coi trọng Lạc Dương, nhưng Trường An từ thời Tây Chu được chọn làm kinh đô, trải qua mười hai triều đại, sớm thành nơi mà lòng dân khắp thiên hạ hướng đến, từ lâu thành vị trí ‘nhất cương nhất thổ’, chỉ có ở trong Trường An, mới có thể chân chính trấn an lòng dân, thiên hạ bốn biển đồng lòng quy phục!'




      Ta nghe đến câu cuối cùng lòng bàn tay lạnh lẽo, ngoại trừ ngữ khí giọng , chữ sai! Nếu trước đó có người bẩm báo, nếu có ý định đọc sai lệch đó là tội khi quân. Cho nên, bẩm báo đúng , ngữ khí mặc dù ôn hòa, nhưng giữa từng câu chữ đều che dấu được ngạo khí của hoàng tộc Lý thị.




      Bệ hạ im lặng, lát sau mới : Lời rất hay, bà dừng chút, hỏi ta: Vĩnh An, có đúng là như thế ?




      Ta cắn chặt môi, ngẩng đầu đáp lời: Hồi Hoàng tổ mẫu, chữ sai.




      Thần sắc bệ hạ càng lạnh lùng, mọi người ai dám lên tiếng, ngay cả phụ vương muốn thả chén trà cũng dám động, chỉ có thể nắm chặt chén trà nhìn ta chằm chằm. Tất cả mọi người hiểu được lời này nghiêm trọng thế nào, nhưng người nào có thể đoán được bệ hạ đến tột cùng làm gì, bao gồm kẻ quỳ là ta, Lý Long Cơ, người đứng thẳng lưng Lý Thành Khí.




      Thành Khí, bệ hạ hỏi: Ngươi cho rằng lời này của đệ đệ ngươi là ý gì?”




      Lý Thành Khí chưa lập tức trả lời, chỉ vén áo, thẳng người quỳ gối, : Tôn nhi khấu thỉnh hoàng tổ mẫu giáng tội.




      phải ngươi xuất ngôn, tại sao lại giáng tội?




      Lý Thành Khí trả lời: Long Cơ tuổi , thực ra là năm đó nghe tôn nhi ra, mới nhớ ở trong lòng. Hôm nay vào Quốc Tử Giám gặp chúng học tử cao đàm khoát luận nên nổi lên tâm tư hiếu thắng tranh đua. Tuy lời này là Long Cơ , nhưng lúc ban đầu là do tôn nhi dạy đệ ấy.




      Bệ hạ thâm trầm nhìn : Năm đó ngươi thế nào?




      Lý Thành Khí bình tĩnh đáp: Mấy năm trước tôn nhi rảnh rỗi Quốc Tử Giám. Lúc đó tâm tính còn tuỳ tiện từng qua 'Trường An, thiên hạ trường trì cửu an', ngờ lại làm cho các học tử đều phụ họa theo, nên tránh được vui quá lại quên. Hôm nay qua chốn cũ, thuận tiện ghé vào tán gẫu với các học đệ, ngờ lại khiến Long Cơ nổi lên lòng hiếu thắng. Do vậy, lời này căn nguyên là từ tôn nhi, chứ phải Long Cơ.




      Bệ hạ quan sát , : Trường An, thiên hạ trường trì cửu an, cũng là lời hay.




      Ta nghe tới đây, lưng áo ướt đẫm, mặc dù trong điện đốt lò ấm áp, nhưng so với gió lạnh thổi ngoài điện còn muốn lạnh hơn mười phần.




      Lời này tuy hay nhưng cũng là ngôn từ ngỗ nghịch. Thân là hoàng thất Lý gia nên thận trọng từ lời đến việc làm, vì triều thần làm gương. Hoàng thất an, mới là thiên hạ an, Thần đô tuyệt đối thể dễ dàng dao động. Lý Thành Khí chậm chậm dập đầu:




      Thỉnh hoàng tổ mẫu giáng tội, răn đe.




      Sắc mặt Lý Long Cơ trắng bệch, muốn đứng dậy bị nhị ca Lý Thành Nghĩa vững vàng đè lại.




      Bệ hạ yên lặng nhìn , mới : Mấy năm trước vô tâm năng tuỳ tiện, trẫm vốn nên truy cứu. Nhưng mấy ngày trước trẫm hạ chiếu thư, cho học tử cả nước luận bàn về tầm quan trọng của Lạc Dương, hôm nay các ngươi lại lấy thân phận hoàng tôn ở Quốc Tử Giám ra lời ấy, thể phạt. Bà đưa chén trà trong tay cho Uyển Nhi, thở dài : ra ngoài điện quỳ gối mười hai canh giờ, tự suy ngẫm lại.


      -----------------------------------------------------------------------------------------

      BONUS LỊCH SỬ




      [1] Nguyên văn: “Vận trù duy ác chi trung, quyết thắng thiên lý chi ngoại”




      Trương Lương phò trợ Lưu Bang giành thiên hạ. Lưu Bang lên ngôi hoàng đế, tức là Hán Cao đế. Tháng Giêng năm 200 TCN, Hán đế phong cho các công thần. Trương Lương chưa hề có công về chiến trận, Cao đế :




      -Bàn mưu kế ở trong màn trướng, quyết định thắng lợi ở ngoài ngàn dặm, đó là công của Tử Phòng! Cho ngươi tự chọn lấy ba vạn hộ ở đất Tề.




      Ông :




      -Xưa kia thần khởi nghĩa ở Hạ Bì, tới đất Lưu gặp bệ hạ. Đó là trời đem thần giao cho bệ hạ! Bệ hạ dùng mưu kế của thần, may mà có lúc trúng, thần xin được phong ở Lưu là đủ rồi, dám nhận ba vạn hộ.




      Cao đế bèn phong Trương Lương làm Lưu hầu. ( nguồn Wiki)

    3. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      CHƯƠNG 12: Tuyết Thái Sơ cung (1)


      Yến tiệc trong điện đến hồi cao trào, ngoài điện tuyết cũng rơi trắng xoá.




      Ta ngồi đây thể nhìn tới bên dưới bậc thang, mắt thấy tuyết rơi càng dày, gió mạnh ùn ùn thổi ập vào, mặc dù ngồi ở trong điện mà tay chân còn lạnh cóng. Lý Thành Khí ra khỏi điện lại khoác áo choàng, quỳ gối giữa gió to tuyết lớn như thế, làm sao chịu được?




      Yến tiệc huyên náo ồn ào, so với khi nãy náo nhiệt ít, mọi người đều cố ý che giấu khí gượng gạo. Các thúc phụ xem ra vui sướng ít, nhiều lần bắt chuyện với Thái tử, làm ra vẻ như huynh đệ thân thiết. Tiên Huệ bị bệ hạ gọi ngồi cùng, thần sắc có vẻ mệt mỏi, cũng may là vẫn biết phải lấy lòng Hoàng tổ mẫu. Lúc này bên cạnh ta còn ai, chỉ có cung nữ thỉnh thoảng tiến lên đổi trà nóng.




      Tuyết ở Lạc Dương là tệ, Uyển Nhi bưng chén rượu đến cạnh ta, ngồi xuống : Ngày mai bệ hạ muốn lên chùa Phụng Tiên, tối nay sợ có người cả đêm ngủ, quét dọn tuyết bàn thờ Phật.




      Ta ừ ừ, tiếp.




      Nàng thay ta sửa sang lại tóc, : Lần trách phạt này là nhất. Ta ngẩng đầu nhìn nàng, giọng hỏi: Nếu là trọng phạt thế nào? Uyển Nhi nghĩ nghĩ, đáp: Loạn côn đánh chết. Tay ta khẽ run, chăm chú nhìn nàng, nhưng gì nữa, thầm nghĩ hoàng thất cháu ruột chẳng lẽ tới nỗi như thế?




      Uyển Nhi khẽ nhếch miệng cười: phải ta hù dọa muội, hôm nay vừa nghe được việc này, ta sai người chuẩn bị.




      Ta im lặng, chờ nàng tiếp tục.




      Nàng thầm: Nhớ hôm ấy muội và Lý Long Cơ đại náo ở trước Phượng Dương môn, bệ hạ vô cùng vui mừng, lúc ấy ta hiểu được dụng ý của bệ hạ, hôm nay nghĩ lại hiểu.




      Ta nghe vậy cũng nghĩ nghĩ, lại càng thấy hồ đồ. Lấy thái độ của Hoàng tổ mẫu đối với các tôn nhi tôn tử của bà, Lâm Tri quận vương dám cả gan công khai khiêu khích cung quy, còn những lời như ‘Triều đình Lý gia ta’, bệ hạ tất nhiên tha tội, nhưng bà lại bỏ qua, thực rất kỳ quái. Ta vốn tưởng rằng bà cuối cùng quyết định để con cháu Lý gia kế thừa đế vị, lẽ nào ta suy nghĩ quá mức đơn giản ?




      Uyển Nhi nhấp ngụm rượu, trông thần sắc ta, thở dài: đứa tám tuổi sao có thể ra những lời như thế? Tất nhiên là học theo phụ thân của , mà phụ thân dính dáng đến triều đình Lý gia.




      Ta nắm chặt tay, nghe nàng tới đây sáng tỏ.




      Cho nên tình ngày ấy thoạt nhìn tưởng cứ như là ân sủng, kỳ sớm bị phán tội chết. tại ở Đại Chu, còn ai dám nhắc đến triều đình Lý gia? Nhất là Thái tử hữu danh vô thực, chẳng khác gì mưu toan cướp thiên hạ, mang dã tâm muốn sửa hướng đổi họ.




      Ngày ấy phải phạt, mà là muốn phạt phụ thân của , chứ phải Lý Long Cơ.




      Cho nên Hoàng tổ mẫu muốn mượn hôm nay —— ta bất giác thốt ra, lại bị ánh mắt Uyển Nhi ngăn lại. Nàng gật đầu: phải có khả năng, huống chi Thái Bình ở đây, có người có thể đỡ cho Lý Long Cơ.




      Cho nên Lý Thành Khí mới đích thân ra mặt, cho nên mới ấu đệ là do nghe mình dạy bảo, đem hết mọi tội lỗi gánh người. Cho nên trong nháy mắt, gần như hiểu toàn bộ việc, hoặc là từ sau hôm ấy đoán trước ngày như hôm nay - hứng lấy tội danh xúi giục đệ đệ, thay cha chịu phạt?




      Ta nghĩ đến đây, tay hơi run rẩy. Uyển Nhi rót chén rượu, đưa cho ta, ý bảo ta uống.




      Muội xem trận tuyết này rơi đến khi nào? Uyển Nhi cao giọng, ai thán : Trông muội lạnh như thế, uống chút rượu ấm người . Ta gật đầu đáp lại, cũng cảm thấy lạnh, vô thức uống xuống chén, dòng nước nóng bỏng cay xè từ cổ họng chảy xuống, tầm mắt ta lập tức mơ hồ, lau phen, mới nhìn thấy Uyển Nhi cười lắc đầu.




      Nàng chỉ chỉ ngón tay vào trán ta, : giống người Lý gia, sao có thể đa sầu đa cảm như vậy.




      Ta rầu rĩ : Là do rượu cay.




      Nàng nhắc lại, hàn huyên chút chuyện về việc lên chùa. Ta uống chén rượu cay, cũng hoãn lại tâm tư. Nếu đúng như lời Uyển Nhi, đây là hình phạt nhất, chỉ là... Hoàng tổ mẫu có cứ như vậy từ bỏ, hay là tiếp tục thử Thái tử Lý Đán?




      Sắc mặt Thái tử vẫn như thường, bình thản bàn luận thi từ với các thúc phụ.




      Lý Long Cơ cũng bình tĩnh lại, ăn uống. Tiên Huệ tìm chuyện, cũng mặc kệ.




      Ta lo lắng nhìn Lý Long Cơ, thấp giọng : Vẫn là trẻ con giấu được tâm . Uyển Nhi lắc đầu: Như vậy cũng tốt, nếu thần sắc như thường mới đúng là có vấn đề.




      Ta nhìn chén rượu trong tay, cảm giác đau đầu từng cơn, nhíu mày nhìn ra bên ngoài thấy tuyết vẫn rơi dày, với Uyển Nhi: Ta về trước. Uyển Nhi gật đầu: thôi. Ta lướt nhìn qua Lý Long Cơ, đứng dậy đến trước mặt bệ hạ, là ban ngày hứng gió lại uống rượu, có chút đau đầu. Hoàng tổ mẫu hỏi thăm đơn giản vài câu, cho ta lui xuống.




      Ta đến cửa đại điện, cung tỳ thay ta khoác áo choàng, buộc chặt dây lưng, khom người tiễn ta ra điện.




      Cả Thái Sơ cung rộng lớn trở nên mờ mịt, tất cả toàn bộ đều bao phủ bởi tuyết, tuyết vô tận. Ta từng đọc qua vô số thơ từ viết về tuyết, nhưng lúc này thể nhớ nổi câu nào. Giữa đất trời trắng xoá dường như chỉ có người thẳng lưng quỳ gối kia, đôi mắt trong suốt lướt qua sa mạc tuyết, lẳng lặng nhìn ta.




      thanh náo nhiệt vui vẻ từ trong điện vọng ra, cung tỳ đứng hầu bên ngoài cũng vì tuyết lớn mà trốn sau cánh cửa. Ta bước xuống thềm đá, chỉ vài bước mà giày ướt đẫm. Từ thềm đá đến chỗ quỳ cũng chỉ có vài chục bước. Ta nghĩ thế, theo bản năng muốn đến gần hơn, lắc đầu, nhìn thấy lòng ta nhói đau, chợt dừng chân.




      Nếu lúc này ta qua tuyệt đối có ai phát . Huống hồ, ban ngày chúng ta cùng Quốc Tử Giám, nay bị trách phạt, ta có tới hỏi thăm cũng là hợp tình hợp lý. Trong đầu nghĩ vậy bèn bước thêm hai bước, thấy ôn nhu nhìn ta, lại lắc đầu.




      Trong đôi mắt đen thẳm ấy, có vài phần kiên định, cũng có vài phần răn đe.




      Ta chỉ có thể dừng chân lần nữa, lẳng lặng nhìn , cũng nhúc nhích nhìn ta. lát sau, cảm giác choáng váng ban nãy đều tan biến, chỉ còn lại đáy lòng đau đớn, mới vừa rồi uống rượu yết hầu đắng chát. Ta hít sâu hơi, kéo lại áo choàng, xoay người bước nhanh rời xa đại điện, chỉ mấy bước nhưng suýt nữa lại ngã xuống đất, dám quay đầu nhìn tiếp.




      Đợi khi về đến cung, Nghi Bình chờ ta rất lâu. Nàng đem áo choàng người ta cởi ra, giũ sạch hết tuyết vương áo, ngừng hỏi ta hôm nay ra ngoài du ngoạn có vui , có tin đồn gì thú vị kể nàng ấy nghe. Ta lại thủy chung lời nào, mặc nàng sắp xếp thay đổi xiêm y, ra hiệu bảo nàng thả màn trướng, ngã thẳng lên giường lẳng lặng nằm đó.




      Bên ngoài Nghi Bình phân phó bưng thêm chậu than, rồi dặn dò ngày mai chuẩn bị đồ điểm tâm sáng cho ta. Các câu đều cực khẽ, ta lại nghe vô cùng ràng. Vốn tưởng lúc này tâm trạng hỗn loạn, ngờ vẫn có thể phân tâm nghe cung tỳ trò chuyện.




      Đèn tắt, ta nằm trằn trọc đêm, giấc ngủ sâu. Vài lần muốn gọi Nghi Bình tìm hiểu, cuối cùng từ bỏ.




      Bởi vì bão tuyết, đến khi sáng bầu trời vẫn tối đen. Nghi Bình từ ngoài trướng vào, thắp đèn xong nàng quay đầu muốn chuyện, bỗng kinh hô tiếng: Quận chúa sao lại nổi mẩn đỏ nữa? Ta sửng sốt chút, sờ sờ mặt, mới đột nhiên nhớ lại chén rượu đêm qua, cười khổ : Lần này phải mụn, là bị dị ứng.




      Nàng bước tới nhìn kỹ hơn, : Có cần thỉnh Thái y đến xem?




      Ta nghĩ nghĩ: , phải nhanh chút. Hôm nay phải lên chùa dâng hương, vẫn nên cẩn thận chút, nếu đường bỗng nhiên phát sinh việc gì, ngược lại tốt.




      Nàng tuân lời, vội vàng , đến khi trở về, phía sau theo ngờ lại là Thẩm Thu.




      Đuôi mày còn dính tuyết, mặt lại mang nụ cười ấm áp, hành lễ rồi : Quận chúa đúng là lắm bệnh nhiều tật. Ta bất đắc dĩ nhìn : Lần này là do uống rượu, sao dám làm phiền Thẩm thái y tự mình đến. đứng dậy lắc đầu, con ngươi sáng rỡ: Quận chúa sai rồi, bệnh dị ứng so với mụn còn hung hiểm hơn vạn phần, nếu may còn có thể chết người, tiểu nhân sao dám đến.




      Nghi Bình bưng hai chén trà nóng lên, cũng uống, chỉ cười nhìn ta : Bệnh này tiểu nhân cần thanh tĩnh chẩn đoán, thể có người ngoài ở đây. Ta thầm nghĩ tên này nhiều tật xấu, ra hiệu Nghi Bình ra ngoài, : Đây là bệnh từ , Thẩm thái y cần khẩn trương như thế.




      tự động ngồi xuống, đợi Nghi Bình thả mành, mới giọng : Cũng là thay người khác đến xem, tất nhiên phải dụng tâm cẩn thận.




      Ta hiểu ý cho nên nhìn , thấy ý cười mơ hồ, tựa hồ còn cất giấu điều gì khác. Nhưng cùng chuyện với nhau mấy lần, biết tên này làm việc theo khuôn phép, dứt khoát thèm truy vấn, hớp ngụm trà thông cổ.




      lát sau, mới tằng hắng cổ họng, : Xem ra quận chúa đối với người nọ hình như để tâm lắm, tiểu nhân cũng làm chuyện mất mặt, chẩn bệnh sớm cáo lui sớm. vừa xong, vừa ra hiệu bảo ta đưa tay phải cho .




      Ta vừa vươn tay, chợt đoán được điều gì, quan sát , buột miệng hỏi: Người Thẩm Thái y là người phương nào?




      Thẩm Thu nhắm mắt, cẩn thận bắt mạch, để ý tới ta. Ta càng cảm thấy người có thể là Lý Thành Khí, trong lòng khỏi sốt ruột, vừa định kéo cổ tay, cũng buông ngón tay: sao cả, bệnh cũ hàng năm thôi. Tuy là thuở mang bệnh, quận chúa cũng thể bỏ qua, ngày sau vẫn nên hạn chế uống rượu.




      Ta để ý tới lời , nhìn chòng chọc.




      lại tằng hắng cổ họng, mới trả lời: Người quận chúa nghĩ đến lúc này là ai ?




      dứt lời, ta càng khẳng định , thành khẩn nhìn : Quận vương vẫn còn quỳ ? Nếu có thể thản nhiên như thế, ắt là có giao tình thân thiết với Lý Thành Khí, ta cũng bất chấp cái gì khác, trực tiếp hỏi ra điều ta quan tâm nhất.






      Tất nhiên còn, Thẩm Thu lắc đầu: Nếu còn phạt quỳ trước điện, kẻ nào dám thăm ? Bệ hạ thấy quỳ cả đêm cũng mềm lòng, sai người đỡ đến Thượng Y cục, ta mới bắt mạch cho . Ta nghe chữ “Đỡ” kia, trong lòng nhói đau, vội hỏi: Có gì đáng ngại ?




      cười tủm tỉm: Tuổi trẻ, chẳng qua quỳ tuyết đêm, dưỡng thương mấy ngày ổn cả. Có điều ta vừa muốn kê đơn thuốc, cung tỳ của ngươi vội vã kéo ta đến đây, chưa kịp nhìn kỹ. Ta vội la lên: Vậy ngươi còn mau trở về?




      thở dài: dám trở về, quận vương đích thân phân phó ta đến đây chẩn bệnh cho quận chúa, ta chưa chẩn bệnh tốt làm sao dám trở về?

    4. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      CHƯƠNG 13: Tuyết Thái Sơ cung (2)

      Ta bị Thẩm Thu chặn nghẹn họng, thốt ra được lời.




      Đợi khi cầm bút kê đơn, ta vẫn còn hoảng sợ, suy nghĩ trăn trở nửa ngày, rốt cuộc hỏi: giờ còn ai liên quan ở Thượng Y Cục ? quả quyết hạ bút, mây bay nước chảy lưu loát sinh động viết đơn thuốc, : Nghĩ nghĩ lại, hình như có gì bất tiện. xong, thả bút cầm giấy thổi thổi, lấy nghiên mực đè lên đặt ở bàn.




      Ta trầm mặc hồi, cũng cảm thấy bản thân đường đột, nhanh tay rút tờ giấy trắng, muốn đề bút viết gì đó nhưng trong đầu lại trống trơn mảnh.




      thấy ta như thế, cũng cáo lui, xoay người bước . Ta hoảng hốt thốt lên gọi lại: Thẩm Thái y có thể giúp ta nhắn vài lời? quay đầu liếc ta, cười : Mới vừa rồi quên , bệ hạ có ý chỉ, hôm nay muốn quận vương theo xa giá đến chùa Phụng Tiên. Quận chúa nếu có gì muốn , vẫn là tự mình tốt hơn.




      Ta kinh ngạc nhìn : Hôm nay ?




      Quỳ cả đêm tuyết, hôm nay vẫn phải theo phụng bồi bệ hạ? Tuy là lần đầu ta đến Lạc Dương lễ Phật dâng hương, nhưng được biết chùa Phụng Tiên được xây dựng sườn núi, giữa hang đá Long Môn, đường lên núi lại gập ghềnh, do bệ hạ đến dâng hương nên được dọn dẹp ít, nhưng vẫn có vài con dốc phải bộ, nhuyễn kiệu thể qua.




      Thẩm Thu gật đầu: Nếu quận chúa muốn gửi lời, chờ thêm vài canh giờ nữa gặp mặt rồi sau. Tiểu nhân còn muốn châm cứu cho quận vương, chữa trị chu toàn trong ngày hôm nay, xin cáo lui trước. Nếu sau này khó đảm bảo trị dứt bệnh. Ta vội vàng gật đầu, ngăn nữa, cũng khách khí, xốc rèm che bước nhanh mà .














      núi có hạ nhân vẩy nước nóng lên tuyết, đoàn người đều tập họp dưới chân núi, đợi tuyết tan hết mới bắt đầu leo lên.




      Võ Thừa Tự bên cạnh Hoàng tổ mẫu, cười rằng đến ông trời cũng phải e sợ long uy của bệ hạ, hôm nay bệ hạ lễ Phật, sáng sớm tuyết rơi ít , giờ đến dưới núi ngừng hẳn. Thái tử và các quận vương theo đứng ở bên, từ xa xa ta nhìn thấy Lý Thành Khí đứng phía sau Thái tử, vẫn là thần sắc bình thản như trước. Ngẫu nhiên khi Hoàng tổ mẫu quay đầu hỏi gì đó, đều cung kính cúi đầu đáp lời, hai bà cháu họ vẫn như trước hoà thuận vui vẻ, việc đêm qua sớm tan thành mây khói.




      Ước chừng sau lúc lâu, mọi người đều bắt đầu lên núi. Chỗ phía trước được cung tỳ dọn đường, bởi vì đường lên núi quá hẹp, ngoài trừ bệ hạ, còn lại tất cả mọi người đều cho cung tỳ nội thị của mình lưu lại chân núi.




      Ta kéo tay Tiên Huệ ở cuối cùng để ngắm cảnh, thấy nàng an phận, liền đẩy nàng vào phía trong: Để ý chút. Nàng trừng mắt nhìn ta: Tỷ tỷ hôm nay muốn làm cung tỳ của ta sao ? Ta nhéo nhéo mũi nàng, cười : Muội là hoàng tôn, làm sao ta dám che chở muội? Nàng nghe lời này, nhịn được bật cười, rồi thở dài : Cái gì mà hoàng tôn, làm sai chuyện còn bằng hạ nhân.




      Ta im lặng lát, mới nghiêm túc : Những lời này ngày sau được nữa. Đứa này nhất định là nhìn chuyện hôm qua mới có suy nghĩ đó, đạo lý họa là từ ở miệng mà ra, nàng vẫn chưa hiểu được.




      Tiên Huệ lên tiếng: Đêm qua lúc ở đó ta còn nghĩ, nếu là ta và tỷ tỷ họ Võ giống nhau tốt rồi, có thể tự do tự tại chút, có thể hưởng thụ tôn vinh vô thượng, cha mẹ cũng được khoẻ mạnh yên vui. Ta nghe lời này, trong lòng có tư vị khó phân biệt, cũng biết nên lại như thế nào, đành cười đùa: Việc đó đơn giản sao, sau này ta tìm tiểu quận vương Võ gia gả cho muội.




      Tiên Huệ tiện tay nắm tuyết đọng vách đá, híp mắt cười : cần tỷ tỷ tìm, ca ca ta sớm qua, nữ nhi Lý gia tám chín phần mười phải gả cho Võ gia, Võ gia nữ nhi cũng như thế, nàng đem tuyết vo tròn cục, ném lên người ta, cười vui vẻ: Hoàng tổ mẫu thích tỷ tỷ như vậy, chừng còn có thể vì tỷ tỷ nhọc công chọn ra phu quân tốt.




      Ta bị ném tuyết cả nửa người, dở khóc dở cười nhìn nàng: Ca ca nào của muội ?




      Tiên Huệ : Đại ca ruột của ta.




      Ta phủi tuyết người, thuận miệng : Khó được nghe muội nhắc tới , ta còn tưởng rằng muội đem Vĩnh Bình quận vương coi như ca ca ruột rồi, trong mắt có người khác. Hiếm khi nghe nàng nhắc đến ca ca ruột, nghĩ lại mới nhớ ra ngày ấy trong điện, có thiếu niên kêu la mới là ca ca ruột của Tiên Huệ. Sau mới biết được đó là Lý Trọng Nhuận, trưởng tử của Lư Lăng vương, cũng là Thái tử được lập rồi lại bị phế.




      Đêm qua khi huynh ấy uống rượu như thế. Tiên Huệ tỏ vẻ thần bí: Huynh ấy còn , chừng Hoàng tổ mẫu sinh thêm vài cái họ khác, ngày sau hoàng thất có tới ba bốn năm họ, tuyệt đối là chuyện lạ từ xưa đến nay chưa hề có.




      Ta sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận, rồi như hít ngụm khí lạnh, nhanh chóng kéo nàng đứng lại, trầm giọng hỏi: Khi , bên cạnh trừ muội ra còn có ai? Lời này của ràng là ám chỉ trai lơ của Hoàng tổ mẫu, là điều tối kỵ nhất trong cung, thế mà lại tùy tiện với đứa bảy tuổi, nếu bị người ngoài nghe thấy... Nghĩ đến đây người phát lạnh từng trận, dám tiếp tục nghĩ sâu.




      Tiên Huệ hoảng sợ, vội đáp: có ai cả.




      Ta tĩnh tâm chút, nắm tay nàng : Nhớ kỹ, hoàn toàn quên những lời này , bất luận kẻ nào cũng được kể lại. Nếu đại ca muội còn nữa muội cũng xem như nghe thấy gì cả! Về sau muội tuyệt đối được lén lút bàn tán về Lý gia Võ gia, còn có hoàng tộc, cái gì liên quan cũng được ! Tiên Huệ tâm tư vốn đơn thuần, lại gặp phải tên hoàng huynh năng biết giữ mồm giữ miệng, hôm nay dặn nàng nhớ kỹ kẻo ngày sau tất thành đại họa.




      Tiên Huệ ngây ngốc nhìn ta, ta nhìn chằm chằm nàng lặp lại lần, nàng mới gật gật đầu, mặc dù hiểu được hết nhưng dám thêm nữa.




      Ta bị mấy câu đó quấy nhiễu, còn tâm tình thưởng cảnh. Nàng cũng bị ta giáo huấn sợ hãi, yên lặng sau ta, thêm chữ.




      Ước chừng sau lúc, trời thế nhưng lại bắt đầu có tuyết , gió cũng dần mạnh lên. Phía trước mọi người chậm lại, ta cân nhắc có nên dừng chân đợi tuyết ngừng lại tiếp hay , có ai đó lướt qua mọi người bước tới, là Lý Thành Khí cùng Lý Thành Nghĩa. Ta khó hiểu nhìn hai người họ, Lý Thành Nghĩa mở miệng giải thích: Bệ hạ sai người hộ tống các nàng lên núi, đại ca sợ bọn hạ nhân tay chân vụng về, để tránh sai sót gì nên tự mình đến đây.




      Lý Thành Nghĩa vừa xong, vừa đến kéo tay Tiên Huệ: người tiếp người, thôi.




      Ta gật gật đầu, Lý Thành Khí né người nhường đường cho ta, khi qua ta lơ đãng liếc nhìn cái. nhìn ta, chỉ bước nhanh theo phía sau.




      được chốc lát, Tiên Huệ có lẽ là bị ta răn dạy nên trong lòng có oán khí, bỗng nhiên với Lý Thành Nghĩa: Thành Nghĩa ca ca, phía trước phải có noãn đình sao? Ta mệt mỏi rồi, nhanh thôi. Nàng vừa vừa vội vàng trước vài bước, Lý Thành Nghĩa thấy nàng như thế chỉ cười bất đắc dĩ, theo sát lên.




      Ta thấy hai người dần dần cách khá xa, nghe tiếng bước chân sau lưng phát ra càng ràng, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn tuyết bậc thang, cố ý thả chậm tốc độ. Mặc dù y thuật Thẩm Thu cao minh tới đâu cũng có khả năng chỉ bằng mấy cây ngân châm mà có thể tiêu trừ hết khí lạnh đêm qua, chậm chút, có lẽ đau nhức lắm.




      Xích sắt chắn mép núi vẫn còn đọng tuyết, chỉ chớp mắt phủ tầng dày, trận tuyết này đúng là đến nhanh, cũng nhanh.




      Bỗng nhiên, giữa sườn núi lờ mờ truyền đến tiếng kêu la của ai đó, xem chừng là tuyết quá lớn, các quận vương công chúa đều phải dừng lại. Cung tỳ chạy trước lấy nước ấm trừ tuyết, đợi tuyết tan lại tiếp.




      Ta thấy Tiên Huệ và Lý Thành Nghĩa vào đình, dự tính lên thêm chút nữa cũng có thể vào đình nghỉ chân. Đúng lúc do dự thấy cổ tay bị nắm chặt, chưa kịp phản ứng bị người phía sau kéo đến thạch bích bên cạnh. Tiếng kêu la giữa lưng chừng núi vẫn còn vang lại, nhưng ta chẳng phân biệt được ràng, chỉ cảm nhận được vách đá nham nhám kề sát sau lưng. Còn có ánh mặt trời chiều tà phản chiếu trong đôi mắt đen thẳm của Lý Thành Khí.




      Thạch bích nơi này có chỗ lõm vào, nhìn thấy dưới núi, cũng thấy bất cứ ai ở sườn núi.




      Lý Thành Khí yên lặng ngắm nhìn ta lát, mới : Lạnh ? Ta hồi sau mới phản ứng, gật gật đầu, sau đó lại liền lắc lắc đầu. thấy ta như thế, mỉm cười ộn nhu, bỗng nhiên hỏi: Nghe sinh nhật nàng là mồng tám tháng giêng? Ta bị hỏi đầu đuôi nên có phần ngẩn ngơ chưa nắm bắt kịp, sau lúc lâu mới Vâng tiếng. Ý cười của càng sâu thêm ba phần, lại hỏi: Đến sang năm là mười hai tuổi ? Ta lại gật gật đầu, càng trở nên hồ đồ khó hiểu.




      khẽ thở dài tiếng: Vẫn còn , nhưng mà Văn Đức hoàng hậu khi xuất giá cũng mới mười hai tuổi. Ta nghe tới đây mới đoán được chút ít, chỉ câu ngắn ngủi thôi nhưng cũng chạm tới nơi mềm mại nhất trong lòng, nhất thời vừa sợ hãi vừa lúng túng, dám nhúc nhích chút nào.




      Đợi tới sang năm, ta tìm thời cơ tốt thỉnh Hoàng tổ mẫu tứ hôn. Lý Thành Khí buông tay mỉm cười nhìn ta, dường như cũng cần ta đáp lại.




      Ta mông lung nhìn , há mồm muốn gì lại mắc kẹt trong cổ họng, phát ra được nửa chữ.




      Lúc này, cũng lui ra phía sau từng bước, : thôi.




      Nghe , ta mới phát người phía xa đến gần, vội sửa sang lại áo choàng, tiếp tục theo hướng lên núi. chừng vài chục bước, có hai nội thị cầm theo ấm đồng tới, trong đó người lớn tuổi hơn thấy chúng ta liền hành lễ : Tiểu nhân còn tưởng rằng phía sau có người, cũng may cố ý kiểm tra lại, mời quận vương mau , đường phía trước được dọn sạch .




      Lý Thành Khí gật đầu: Về phía sau nhìn lại , miễn cho để sót.




      Hai tên nội thị vâng dạ, nhanh chóng lách người chạy xuống đường núi. Ta biết phía sau có người, biết là cố ý như thế, cũng gì, chỉ cúi đầu theo đường tới trong đình. Lúc này hơn phân nửa số người lên giữa núi từ lâu, chỉ có Tiên Huệ và Lý Thành Nghĩa cố ý chờ hai người bọn ta, ở trong đình sưởi tay trước chậu than.




      Tỷ tỷ, Tiên Huệ thấy ta đến lập tức nhảy tới: Ta còn tưởng rằng các người lăn xuống núi rồi . Nàng nhanh nhẹn túm tay ta, quả lo lắng.




      Ta buồn cười: Muội muội ngoan, muội cứ như ta có tiền đồ lắm vậy? đúng là tính trẻ con, lúc nãy bị mắng nên thèm để ý ta, giờ lại đối xử tốt như vậy.




      Tỷ tỷ, Tiên Huệ bỗng nhiên nhích tới gần, kéo tay ta thầm: Muội nhịn được, ra rồi. Ta kinh hãi nhìn nàng, thấy nàng cười tủm tỉm: Ta và Thành Nghĩa ca ca , nếu Võ gia quận chúa nhất định gả cho ca ca ta, vậy để cho huynh ấy cưới tỷ, còn hơn gả cho người khác. Ta ngạc nhiên nhìn Lý Thành Nghĩa, Lý Thành Nghĩa lập tức vội la lên: Quận chúa đừng tưởng , Tiên Huệ chỉ đùa thôi.




      Ta thấy cuống quít giậm chân, tất nhiên hiểu là bị Tiên Huệ trêu cợt, cười : Ta đương nhiên tin là .




      Lý Thành Nghĩa thở dài hơi: Xem như ta sợ muội ấy rồi, lần trước ép ta thổi sáo, lần này bức ta đón dâu, tiếp theo chừng còn bắt ta thắt cổ ? xong, cũng bất đắc dĩ nhìn nhìn Lý Thành Khí: Sớm biết vậy vừa rồi đem muội ấy giao cho đại ca .




      Tiên Huệ khẽ hừ tiếng, : Huynh muốn kết hôn, ta còn chưa bằng lòng đâu, có thể xứng với tỷ tỷ của ta , tất nhiên phải là Thành Khí ca ca phong lưu phóng khoáng, ngâm thơ viết chữ, thổi sáo bắn tên thể mới được.




      câu này, làm ta mới vừa mới bình tâm lại bắt đầu lúng túng. Ta theo bản năng vội nhìn về Lý Thành Khí, thấy mỉm cười lắc lắc đầu, cũng đưa ánh mắt khẽ nhìn ta.

    5. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      CHƯƠNG 14: Năm Như Ý (1)



      Thiên Thụ năm thứ ba, Thái tử và các hoàng tử chính thức dọn về Đại Minh cung, thường xuyên hầu bạn với bệ hạ.




      Thoạt nhìn ý chỉ này tựa như ân sủng, nhưng lại tràn ngập nguy cơ bốn phía. Lời đùa của Lý Trọng Mậu sai, mặc dù từ xưa có đại thần lộng quyền, có thế chân vạc tam quốc, trước thời Đại Đường khai quốc cũng có chia năm xẻ bảy, nhưng chưa bao giờ xuất loại tình này: hoàng thất hai họ. Tra tìm từ cổ chí kim, làm gì có vương triều nhà nào mà có loại tình trạng này, đương nhiên cũng chỉ có mình Hoàng tổ mẫu là nữ nhân mà có thể ngồi lên chiếc long ỷ kia.




      Sau sinh nhật, phụ vương lâm bệnh nặng, ta tạm thời trở về vương phủ chăm sóc, chỉ có Nghi Bình theo.




      Vĩnh An, phụ vương khoác áo choàng, ngồi sau án thư lên tiếng gọi ta. Ta cầm quyển sách ngẩn người bị giật mình, vừa muốn lên tiếng trả lời thấy phụ vương đứng lên, cúi đầu nhìn quyển sách của ta, ông cười : Con vừa trở về liền đọc quyển“Thích tư luận” này, có nhìn ra cái gì đặc biệt ? Ta le lưỡi, ngượng ngùng : Chỉ là lật qua lật lại, quyển sách này có nhiều ý nghĩa thâm sâu con vẫn chưa hiểu hết .




      Phụ vương sờ sờ đầu ta: Kê Khang chi đạo cốt ở chỗ tu thân dưỡng tính, con lớn hơn chút nữa mới có thể đọc hiểu. Ông ngồi xuống ghế cạnh ta, sờ chén trà, : Trà lạnh rồi, sai người đổi chén trà mới .




      Phụ vương chưa dứt lời, có người bưng khay tiến vào cửa: tiểu nương, đừng cả ngày trà trà, uống chút canh cửu lý hương hạt ý dĩ . Dương thị vào cửa, trực tiếp bưng canh đến tay ta, ôn hòa : Mặc dù thể so với trong cung nhưng cũng là di nương tự tay hầm.




      Ta nhìn nhìn, bưng lên uống ngụm, nhất thời cảm giác ấm áp lan tràn tứ chi. Đây là tiểu thiếp phụ vương mới rước vào cửa, so với mấy thiếp thất kia tốt hơn nhiều. Ta trở về nhiều ngày gặp qua vài lần, mà nàng lần nào cũng đều ôn nhu mềm giọng, chiếu cố ta chu đáo.




      Dương thị nhìn ta uống xong, mới tìm chuyện : Đợi qua mấy tháng, con theo bệ hạ Lạc Dương, đáng tiếc chúng ta đều ở Trường An, có cách nào chăm sóc con. Ta cười cười: Nếu là ý nguyện di nương phụ vương cũng dời , thành Lạc Dương cũng rất náo nhiệt, di nương đến đó khẳng định thích.




      Dương thị cười nhìn phụ vương: Ta vốn có tâm tư này, chẳng qua mấy ngày trước có nghe bệ hạ hạ chỉ cho phép trồng mẫu đơn rộng rãi ở Lạc Dương, quả thực làm cho ta có chút ngứa ngáy. Ta với bệ hạ là đồng hương, từ có thói quen ngắm mẫu đơn, đến Trường An lại thấy thiếu thiếu. Ta a tiếng, có chút tò mò, nửa tháng nay ở trong cung, sao đột nhiên Hoàng tổ mẫu nổi lên hứng thú như vậy.




      Nàng còn thêm hai câu, rồi bưng khay ra ngoài. Phụ vương thấy ta xuất thần, liền giải thích: Mấy ngày trước đây Chu quốc công cho bày ít hoa cỏ danh phẩm ở ngự hoa viên, đều là từ phương Nam nghìn dặm vận chuyển đến, phần lớn đều là hoa cuối hạ đầu thu mới nở, cũng coi như mất ít tâm tư. Chỉ có Tây Hà mẫu đơn khi chuyển đến bị khô héo, bệ hạ tức giận ngay tại chỗ, trở thành kiếp trong cung.




      Tây Hà là quê nhà lúc Hoàng tổ mẫu còn , các nơi khác nở hoa chỉ có nơi này mẫu đơn khô héo, trong mắt bà tất nhiên là điềm xấu, cũng khó trách bệ hạ tức giận. Nhưng di nương mới vừa rồi còn ở Lạc Dương cho trồng mẫu đơn? Ta khó hiểu nhìn phụ vương, : Hoàng tổ mẫu chẳng lẽ là muốn giận chó đánh mèo thúc phụ ?




      Phụ vương lắc đầu: Giận chó đánh mèo là Thái tử, phải Chu quốc công. Ta giật thót hỏi: Vì sao lại giận chó đánh mèo Thái tử? Phụ vương thở dài: Thúc phụ con đem hoa đưa đến trong cung, có người kiểm tra thực hoàn hảo mới giao Thái tử trông giữ. Khi bệ hạ đến ngắm hoa hoa tàn, tất nhiên giận chó đánh mèo người trông giữ.




      Sau đó? Ta bất giác khẩn trương đứng lên, đuổi theo hỏi: Thái tử như thế nào?




      Phụ vương dừng lát, hơi thâm trầm liếc nhìn ta, cười : Thái tử gì, nhưng mà Vĩnh Bình quận vương có mấy câu, làm cho bệ hạ chuyển giận thành vui. Lúc ấy mới hạ chỉ vận chuyển mẫu đơn từ Tây Hà đến Thần đô Lạc Dương, xây dựng Mẫu Đơn viên để ngày sau hoàng thất ngắm cảnh.




      Ta nghe được tên của , khẩn trương hỏi: Vĩnh Bình quận vương gì?




      Mẫu đơn là từ thiên đình mà có, tất nhiên có thể thông hiểu thánh ý, ở trong Trường An Đại Minh cung khô héo là do cam lòng sinh trưởng ở kinh đô thứ hai. Hoàng tổ mẫu ngại hạ đạo thánh chỉ thỉnh 'Mẫu Đơn tiên tử' di cư về thần đô, nhất định làm cho hoa nở khắp Lạc Dương, trở thành giai thoại mọi người truyền tụng, phụ vương lặp lại câu của , cười thở dài: Lời này xong, đúng hợp tâm tư bệ hạ đối với Lạc Dương, kết quả chuyển giận thành vui.




      Ta thế này mới yên tâm, nhớ lại lời hứa của , duyên cớ kiêu ngạo thêm ba phần.




      Phụ vương trầm ngâm lát, : Vĩnh Bình quận vương thưở văn chương hơn người, lại biết cách che giấu tài năng, nhưng hôm nay tình thế ép buộc muốn giấu cũng giấu được, ông đột nhiên chăm chú nhìn ta: Lương vương từng thử qua, con hình như có ý với Vĩnh Bình quận vương ?




      Ta suy tư lát, đáy lòng ngọt ngào, khẽ gật đầu: Thúc phụ , nghĩ tới phụ vương hỏi trắng ra như thế. Lương vương thử ta, vậy chính là chuyện ở Phượng Dương môn, ta tự tiện đến đó sợ là ứng với phỏng đoán của ông ta. Nhưng... Nếu ông ta nhắc đến chuyện tứ hôn, giấu giếm phụ vương có gì tốt?




      Phụ vương lại hỏi: tính toán như thế nào?




      Ta cúi đầu, ngón tay vẽ hoa mặt bàn, lí nhí : Quận vương , đợi đến khi nữ nhi được mười hai tuổi, tìm thời gian thỉnh bệ hạ tứ hôn. Nay sinh nhật qua, mỗi ngày nhớ đến lời này ta đều có chút khẩn trương, biết trong miệng Lý Thành Khí cái gọi là thời cơ tốt đến cuối cùng là khi nào, mà Hoàng tổ mẫu thế nào, đáp ứng ra sao?




      Phụ vương : Hôn của con vi phụ cũng quyền quyết định, cứ xem bệ hạ thế nào. Chính là phải nhớ kỹ, ngày chưa khấu thỉnh tứ hôn, con phải ngày thể lộ ra quan hệ con với . Trong cung tình thế hay thay đổi, ai cũng đoán ra tâm tư bệ hạ, ông ngừng lại chút, tiếp: Lương vương chung quy là thúc phụ con, cũng là nghĩ nhiều vài phần cho con.




      Ta đáp vâng. Thúc phụ có phải thử ta hay ta biết được, nhưng mấy người con trai của Thái tử, có ai mà bị thúc phụ bọn họ ngày ngày lưu ý? Nhưng lời phụ vương ta hiểu được, giấu giếm việc này là lợi cho ta, cũng là vì bảo vệ Lý Thành Khí, nhất là ở ngôi vị Thái tử ăn bữa hôm lo bữa mai, nên có việc gì lại bắt xuất đầu lộ diện.




      Ta tiếp tục lật xem quyển sách trong tay. Từng con chữ mạnh mẽ cứng cáp nhưng thâm tàng bất lộ, tựa như hình dáng quỳ tuyết trước điện.




      Mấy ngày trôi qua đến tết hoa đăng Nguyên Tiêu.




      Nghi Bình bưng trà bánh ra phía ngoài, vừa vừa quay đầu, khuyên nhủ ta: Hôm nay tết hoa đăng Nguyên Tiêu, quận chúa đừng ngồi buồn ở trong phòng đọc sách nữa —— nàng còn chưa dứt lời, nghe loảng xoảng tiếng, nước trà điểm tâm đều hắt lên người tới.




      Ta nghe tiếng vang liền quay đầu lại xem, thấy Lý Thành Nghĩa vẻ mặt hậm hực nhìn áo choàng của mình, trước mắt bị nước thấm ướt hơn nửa người, lại dính ít bã trà, vô cùng chật vật. Mà người bên cạnh đúng lúc đứng xoay lưng với ánh mặt trời, trong đôi mắt mang theo ý cười nhìn ta.




      Ta trong lúc nhất thời bối rối ngổn ngang, sửng sốt lúc mới tiến lên hai bước hành lễ : Vĩnh Bình quận vương, Hành Dương quận vương.




      Lý Thành Khí gật đầu: Đứng lên .




      Ta vừa đứng dậy, Lý Thành Nghĩa mở miệng, : Ngươi cũng đứng lên . Nghi Bình tính tình vốn yếu đuối, lúc này mặt đỏ ửng cả lên, ngây ngốc đứng dậy bên biết phải làm gì, ngay cả lời xin lỗi cũng quên . Ta vội ra lệnh: Nhanh tìm khăn ướt sạch , đưa quận vương lau khô người, rồi bưng chút trà nóng đến. Nghi Bình nghe lời này lập tức xoay người chạy , mới chạy bảy tám bước lại chạy trở về, hướng Lý Thành Nghĩa cúi đầu, nhặt khay lên rời khỏi.




      Ta nhanh chóng mời hai người vào trong thư phòng, đợi ngồi xuống mới hỏi: Hai vị quận vương có việc gì đến đây?




      Lý Thành Nghĩa cúi đầu phủi xiêm y, : Bệ hạ thấy Hằng An vương bị bệnh nửa tháng, sai hai người chúng ta đến thăm hỏi. Ta gật gật đầu, lại : Khó được dịp tết hoa đăng có thể ra cung, tiện đường cũng có thể ngắm cảnh phen. Ta nhìn nhìn , cười : Hay lý do sau mới là nguyên nhân quận vương muốn ra ngoài?




      Lý Thành Nghĩa nhíu mày: Quận chúa đoán sai, nguyên nhân thứ ba là ta muốn trốn khỏi Tiên Huệ.




      Lời này ba phần thực bảy phần giả, nhưng ta khỏi cười ra tiếng, hơn tháng nay cũng biết Tiên Huệ ép buộc như thế nào mà làm cho phải mượn cớ trốn ra ngoài cung. Lý Thành Khí nãy giờ gì, chỉ ngồi nhìn ta cười, lúc này mới lắc đầu : Long Cơ nhiễm phong hàn tránh khỏi, lúc này ở trong cung cùng Tiên Huệ. Ta nhìn Lý Thành Khí cái, vội lảng tránh : Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lấy tính tình Lâm Tri quận vương, chừng mới có thể áp chế Tiên Huệ.




      Nghi Bình bưng trà lên, dùng khăn ướt thay Lý Thành Nghĩa lau áo choàng.




      Ta đứng dậy, đem trà bưng cho Lý Thành Khí, : Quận vương gặp phụ vương ta chưa? Lý Thành Khí tiếp chén trà, gật đầu: gặp, Hằng An vương nghe hai người chúng ta muốn ngắm đèn, liền dặn dẫn theo nàng theo. Ta Vâng tiếng: Ta có huynh đệ tỷ muội thân thiết, lo có người cùng.




      Lý Thành Nghĩa ngẩng đầu : Lời này sai rồi, ta và đại ca dù phải là ca ca nàng, nhưng ngày sau ở trong cung còn có thể thường xuyên gặp. Ta nghe lời này, bưng chén trà đưa cho Lý Thành Nghĩa: Cũng đúng, các ngài trở về cung, ngày sau cũng náo nhiệt.




      Chúng ta ngồi đối diện, câu được câu chuyện, đợi khi trời dần tối, mới đứng dậy ra cửa.




      Bởi vì ngày thường ban đêm cấm lại, nên tết hoa đăng Nguyên Tiêu náo nhiệt phi thường. đường người người qua lại, xiêm y rực rỡ đủ màu, nhìn về phía xa hơn ngàn chiếc đèn lồng được treo lên, đúng là khung cảnh “Đèn hoa rực rỡ đêm ngủ, mai rơi như tuyết giai nhân cười”.




      Ta và Nghi Bình đều chưa bao giờ được ngắm đèn hoa đăng ngoài cung, sớm ngắm nhìn vui đến quên cả trời đất. Lý Thành Khí cùng Lý Thành Nghĩa lại cực kì cẩn thận, người ngừng che chở chúng ta , người cố ý chậm phía trước, tránh cho chúng ta bị dòng người tách ra. Mặc dù vậy, mới trong chốc lát chỉ còn lại ta cùng Lý Thành Khí, hai người kia biết bị đẩy tới nơi nào.




      Khi ta có chút sốt ruột, Lý Thành Khí lại đưa ta đến quầy hàng phía trước. Quầy hàng này ở đầu đường, chủ quầy bày bán gì đó đều là sách, ở tết hoa đăng đương nhiên ai chú ý. ngồi xổm xuống, bên lật xem sách bên cùng chủ quầy chuyện, người chủ quầy chọn quyển đưa cho , thần sắc bình thản tiếp nhận, còn chăm chú nhìn kỹ.




      Ta khó hiểu nhìn , thấy quyển sách tay là cuốn “Kim Cương Kinh”, cũng phải là thứ gì hiếm lạ. Lúc muốn thu hồi tầm mắt để tìm người trong đám đông, thấy lật qua tờ, đó có đính mảnh giấy, phải chữ viết giống quyển sách, mà là chữ tiểu Khải được viết vô cùng .




      yên lặng nhìn mảnh giấy kia, dần chau mày, sau lại chợt giãn ra.




      Ta đứng ở bên nhìn, trong lòng yên tâm, chỉ theo bản năng di chuyển thân mình, giả bộ như chọn sách, che khuất phân nửa người .




      Dường như nhận thấy được biến hóa của ta, khẽ ngẩng đầu nhìn ta cái, cúi đầu nhìn thêm vài lần mới đem mảnh giấy thu lại trong tay. đứng lên, mặc dù giương khóe miệng nhưng trong mắt có nửa phần ý cười: Đưa nàng mua đèn, được ? Ta gật gật đầu, theo qua mấy quầy hàng, phàm là ngang qua quầy sách, đều phải ngồi xổm xuống nhìn xem trong chốc lát.




      Đến khi qua hơn nửa con phố mới tùy tiện chọn chiếc đèn hình hoa sen cho ta. thanh toán tiền xong cầm đèn dẫn ta ra khỏi đám đông, tiện tay đem tờ giấy đốt thành tro tàn, ngọn lửa đỏ tươi ở trong tay giây lát tắt ngúm, ta khỏi hoảng sợ, bật thốt lên: Quận vương làm như vậy sợ người khác nhìn thấy?




      cầm đèn để vào tay ta, : có vật chứng, mặc dù nhìn thấy cũng gây trở ngại .




      Ta cầm ngọn đèn kia, im lặng theo , trong lòng bất ổn. Nếu tránh né kiêng kị ta, ta hỏi có sao? Nghĩ đến đây, ta tạm ngừng cước bộ, giọng hỏi: Việc này có liên quan gì đến an nguy của ngài ? tờ giấy kia viết gì ta cũng quan tâm, nhưng có thể làm cho mạo hiểm phiêu lưu tới lấy, sợ là chuyện rất quan trọng.




      im lặng nhìn ta trả lời, lát sau, từ trong mắt mới lộ ra chút lo lắng, lắc đầu : Việc này quan hệ với ta, là Lai Tuấn Thần muốn hãm vu Địch Nhân Kiệt tội mưu nghịch. Ta kinh ngạc, suýt nữa làm rớt đèn, cũng may bị cầm tay giữ lại: Cẩn thận chút. Ta há miệng muốn hỏi lại, buông lỏng tay ra.




      Đại ca.




      Lý Thành Nghĩa rốt cục tìm đến, theo bên cạnh là Nghi Bình co quắp bất an. đẩy đám người ra đến cạnh chúng ta, cúi đầu thoáng nhìn ngọn đèn kia, cười tủm tỉm : Đại ca khi nào lại có thú vui này vậy ?




      Ta bị trêu chọc, quẫn bách biết như thế nào cho phải, chỉ trừng mắt nhìn Lý Thành Nghĩa liếc mắt cái.




      Lý Thành Khí lắc đầu, cười nhìn : Khi xuất cung Long Cơ có cố ý dặn dò, muốn đưa Vĩnh An quận chúa mua chiếc đèn lồng. Lý Thành Nghĩa a tiếng, : Huynh ta cũng quên, Long Cơ có qua.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :