1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vĩnh An - Mặc Bảo Phi Bảo ( 82 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25


      CHƯƠNG 81: Trộm trời đoạt ngày (2)

      Ánh mắt Thái Bình vốn còn mang một chút cầu may, nhưng khoảnh khắc ta cầm chén trà lên, tất cả đều tiêu tán.




      Trong đầu bỗng nhiên thoáng về ngày tuyết ấy, Thành Khí bao bọc ta trong chăn gấm, thấp giọng kể về đêm tuyết lúc chàng bị thương ở tay, chàng thấy y sư sắc mặt trắng bệch, mới biết là mình ở bờ vực sống chết. Lúc ấy chàng lại chỉ nghĩ đến ta làm gì, là đọc sách, luyện chữ, hay là đã ngủ? Giờ khắc này, thế mà ta và Thành Khí lại cảm giác giống nhau, chỉ muốn biết chàng làm gì.




      Trải qua bao nhiêu lần hung hiểm, chỉ cần qua kiếp này, đó chính là Thái Bình Thịnh Thế mà chàng mong muốn.




      Ta nhắm mắt lại, ngửa đầu uống hết chén trà kia, rồi đặt chén trà lên mặt bàn ngọc thạch: Xin yên tâm, cho dù hôm nay kết cục ra sao, cũng sẽ ảnh hưởng đến chiến biên quan. biết Thái Bình dùng loại độc dược nào, chỉ phút chốc mà tầm mắt của ta mơ hồ, như có nghìn vạn con kiến cắn xé, chạy dọc cơ thể... Thái Bình có lẽ đứng lên, giọng nói trở nên vô cùng mờ mịt: Vĩnh An, niệm tình ngươi vì Lý gia nhiều năm như vậy, ta cho ngươi chết ở một nơi thanh tĩnh.




      Ta siết tay thành quyền, nhìn thân ảnh Thái Bình xa, dám buông lỏng một phút giây.




      thể động, dám động, chỉ có thể cắn răng chịu đựng đau nhức.




      Tới lúc hai mắt dần trở nên trắng xoá, ta gấp đến hốt hoảng. Thái Bình vốn rất được Hoàng tổ mẫu sủng ái, tới giờ ngày này căn cơ được củng cố từ rất lâu, nếu nàng phải là nữ tử, Lý Long Cơ làm gì còn cơ hội xoay người. Chính bởi vì nàng là nữ tử, cho nên nàng mới muốn thừa dịp hôm nay Vi hậu hành thích vua, nhảy vào Đại Minh cung, thu hoạch tội chứng, giành lấy danh vọng.




      Long Cơ, nếu ngươi đến, sẽ còn cơ hội...




      Vĩnh An? ! Bỗng nhiên sức lực lớn kéo mạnh ta xuống ghế đá, máu độc vốn ́ gắng kiềm nén phút chốc trào lên, ngụm tinh ngọt phun mạnh ra. Đơn giản hai chữ này thôi chấn động ông ông vào tai.




      Cảm giác mê man thật lớn, tràn ngập mỗi tấc thần kinh, ta chỉ biết là được ai đó ôm lấy, rốt cuộc nên lời.




      Vĩnh An... Tiếng Lý Long Cơ ngay tại bên tai: Vĩnh An... Vĩnh An...




      Chỉ cần câu, chỉ cần câu.




      Nhưng là tim đập càng lúc càng chậm, cổ tay bị siết sinh đau, đau như là muốn cắt đứt. Lý Long Cơ hắn vẫn là biết nặng như vậy, lúc trước ta vì quỳ gối trước phòng Vương Hoàn, cũng là bị kéo tay lôi đến nỗi đầu gối bị thương... Rất nhiều rất nhiều ý nghĩ trong đầu lần lượt hiện lên rồi đứt quãng, thể nhớ hết tất cả... ̉ tay dần dần còn cảm giác đau nhức, cuối cùng mất tri giác.




      Trong mông lung, ta như thấy được Thành Khí.




      Quần áo thân chàng bị cởi, lộ ra vết thương cũ ngang dọc năm xưa, còn có ít vết thương mới rất sâu. Ta chỉ nhìn lướt qua, dám tiếp tục xem nữa, phải đem tầm mắt chuyển lên mặt chàng. Khuôn mặt rất đỗi quen thuộc, từ hàng lông này nhíu lại, đến mũi, đến đôi môi trắng bệch... Cảnh tượng này quá mức quen thuộc, nhưng lại nhớ nổi là ở nơi nào.




      Ta chỉ biết đó là Thành Khí, liền cảm thấy cả người đều đau, rất nhanh qua, nắm lấy tay chàng ở một bên.




      Cánh tay chàng hơi run rẩy, cũng mở mắt, chỉ chầm chậm xoay tay, nắm tay ta.




      Chỉ một động tác rất nhỏ, ta nghẹn ngào ra tiếng, đau phát run.




      Nếu mười năm trước ta đừng tự tiện nắm lấy tay chàng, thì sẽ có nhiều ràng buộc như vậy, nhiều bất lực như vậy.




      ...




      đúng, ta và Thành Khí thành thân, phải là tình cảnh hiện tại.




      Ta có Tự Cung cùng Niệm An, sẽ ngọt ngào gọi ta là mẫu thân...




      Vĩnh An. Giọng nói thật nhẹ gọi ta, giống như chứng thực ý niệm trong đầu ta. Đúng vậy, tất cả đã sớm qua ... còn là những ngày đau khổ giãy dụa chịu nổi kia nữa. Ta dùng hết sức mở mắt, rốt cuộc thấy được tia ánh sáng. Trong ánh mặt trời mông lung chói mắt, đây là Đại Minh cung ? đúng, là phủ Thái Bình công chúa.




      người mỉm cười nhìn ta, đúng là Thẩm Thu vạt áo dính đầy máu: Một ngụm máu của ngươi văng lên hết mặt hết người ta, so với năm đó cứu tráng sĩ moi tim còn chưa có chật vật như vậy. Ta nghe lời lẽ hắn bông đùa, nhưng là đáy mắt kia lại giấu được vẻ đau thương, hẳn là dùng hết biện pháp mới cứu ta tỉnh lại, nhưng độc Thái Bình ban cho, làm sao có thể đơn giản như thế ?




      Ta áp chế hỗn loạn trong lòng, dám chậm trễ, đảo mắt nơi nơi tìm Lý Long Cơ.




      Đến cuối cùng mới phát mình còn nằm trong lòng , cặp mắt phượng kia đỏ bừng, sớm còn thần thái hiên ngang năm xưa.




      Bệ hạ... Ta ấm ách mở miệng, lập tức nói thay: Ta biết, Vi hậu và Khoả Nhi độc chết Tam thúc, ta biết từ lâu, Vĩnh An nàng cần nữa ... Giọng hắn tắc nghẹn, vội vã quay mặt .




      Ta nhìn trộm lau khóe mắt, khỏi giễu cợt : nam nhân khóc lóc, sao có thể làm hoàng đế.




      quay đầu nhìn ta, trong mắt là tầng tầng bi thương, nên lời câu.




      Ta cử động bàn tay, cảm giác vẫn nắm cổ tay ta, trong lòng cũng chua xót: Long Cơ, túi hương của ta.




      kinh ngạc nhìn, ta nhíu mày, lại động đậy cổ tay.




      Lúc này Lý Long Cơ mới giật mình, vội tháo túi hương bên hông ta xuống, thấy ta dõi theo tay hắn, lập tức ngầm hiểu mở túi hương ra, lấy ra một mảnh giấy được gấp gọn, lại quay đầu nhìn ta.




      Ta gật đầu, ý bảo mở ra.




      Trước khi đến ta đã dùng bút vẽ vòng quanh con chữ mật lệnh, ngay mảnh giấy này. Ta sớm có chuẩn bị, nếu có ai đến thì nhất định phải nắm chặt lấy túi hương, để cho khi nhìn thấy thi thể ta thì cũng nhìn đến túi hương này.




      Lấy tài trí Lý Long Cơ, nhìn thấy chữ viết huynh trưởng, lại thấy ta dùng bút son vẽ vòng quanh một chữ, làm thế nào đoán được?




      Hi vọng, quả nhiên là đến đây cứu ta.




      chậm rãi mở mảnh giấy ra, nhìn thấy con chữ kia, đột nhiên cứng đờ người.




      Đây là, chữ đại ca ngươi tự tay viết, ta chậm rãi kéo dài hơi thở, cố gắng nói xong lời cần nói: Trong vòng tròn là chữ 'Niệm', đây là mật lệnh binh phù, tâm phúc trong cung của Thành Khí thấy chữ như thấy người. Long Cơ…, ta dùng sức chụp tay hắn: Nhanh đoạt cung, tính mạng gia ̀nh phụ vương ngươi, tính mạng người Võ gia, ta đều giao cho ngươi .




      Vi hậu dám hành thích vua, dĩ nhiên phải có sắp đặt trong cung.




      Thái Bình thiếu niên đã xuất giá, thế lực phần lớn ở ngoài Đại Minh cung, ba phần rủi ro trong miệng nàng tức là ám chỉ nội ứng trong cung. Lý Long Cơ chỉ cần có nội ứng này, liền có cơ hội giành trước Thái Bình vào cung, chém giết hậu!




      Mà sau này, Lý Long Cơ có thể buông tha chúng ta hay , phải điều ta có thể biết trước ...




      Lý Long Cơ ngơ ngác nhìn mảnh giấy kia, qua hồi lâu mới cẩn thận gấp kĩ, bế ta đặt lên ghế dài, nhẹ nhàng lấy mu bàn tay xoa mặt ta, ôn nhu : Chữ đại ca ta nhận ra, trước và sau vụ án oan trong ngục Lai Tuấn Thần, nét chữ có thay đổi rất . Vĩnh An. Vẻ mặt hắn cực kỳ sầu não: Ta chỉ biết đại ca nàng sâu đậm vô cùng, lại ngờ vào thời điểm đó cho nàng hứa hẹn như thế. Ta so với đại ca, kém quá xa.




      Nghe nhắc tới Thành Khí, lòng ta ấm áp, khẽ mỉm cười, gì.




      Nhiều năm trôi qua, cho dù là ở nơi nào, ta đều luôn mang theo mảnh giấy này. Nét chữ kia đã sớm khắc sâu vào xương tuỷ, lực đạo đè bút rất nặng, chỉ có ngắn ngủn mười sáu chữ:




      sợ niệm khởi, chỉ sợ giác chậm, khi cầm tay, đời này phụ.




      —————————————————————————




      Đường Trung Tông đột ngột băng hà.




      Vi hậu bí mật phát tang, ngày kế ban lệnh cấm các quan lại triều thần nhập cung, cho năm vạn binh lính đóng quân canh giữ kinh thành. Lý Long Cơ lấy được mật lệnh, nhờ nội ứng bên trong mở cửa cung, giành trước Thái Bình chiếm được thời cơ, lại chưa chém giết Vi hậu lập tức, trái lại tâm tình cả ngày, chỉ mỉm cười ủng hộ lập ấu tử Trung Tông lên làm hoàng đế.




      Vi hậu vừa sợ vừa vui, vui vẻ đáp ứng.




      Ít ngày sau, ấu tử của Đường Trung Tông Lý Trọng Mậu lên ngôi hoàng đế, tôn Vi hậu làm Hoàng thái hậu, thay quyền nhiếp chính.




      Ta nghi hoặc đủ thứ, biết ngày ấy rốt cuộc phát sinh chuyện gì, lại khiến Lý Long Cơ làm ra quyết định này. Hạ Chí giúp ta uống nước, Thẩm Thu khoanh tay đứng bên giường, cười : Nếu bà ta an phận ở hậu cung cũng sao, thế mà còn muốn học cái gì gọi là lâm triều nghe báo cáo, xử lý chính sự. Hiện nay trong triều lời oán thán ngừng, trong dân gian sớm đồn đại bà ta độc chết tiên đế, quả nhiên là khiến nhân thần công phẫn.




      Ta nằm ở giường, ngay cả mắt đều mở ra được, khi nghe Thẩm Thu đến đó, rốt cuộc bừng tỉnh mộng. Tay hắn cầm mật lệnh có thể giết người, nhưng lại muốn dụ Vi hậu làm ra chuyện ngu xuẩn như lâm triều chấp chính... Ta khẽ cười cười, với Thẩm Thu: Nhanh thôi, đao của sẽ đặt ngay ̉ Vi thị, chỉ cần nhích tay động thủ, sẽ trở thành bất thế chi công*.




      *công lao to lớn cho thế hệ, cho triều đại




      Nay Đại Minh cung đã hoàn toàn ở trong tay .




      Chỉ cần lúc thích hợp nhất, diễn một màn tru sát hậu, chiếm được lòng dân thiên hạ.




      Mấy ngày sau, trong lúc lời đồn đãi bay ngập trời, Lâm Tri vương Lý Long Cơ cùng Tiết Sùng Giản dẫn vạn kỵ binh tấn công Huyền Vũ môn, tru sát Vi thị.




      Ngày hai mươi tư, Tương vương Lý Đán kế vị hoàng đế, lấy hiệu Đường Duệ Tông, đổi niên hiệu thành Cảnh Vân.




      Sau khi phụ hoàng đăng cơ, ba ngày nay từ trong cung truyền đến đây mấy đạo chỉ, ý muốn lập Thành Khí làm Hoàng thái tử.




      Lại bởi vì trong phủ người tiếp chỉ mà lần lượt trì hoãn.




      Ta vẫn luôn ở bên bờ sinh tử, khi thanh tỉnh, khi lại hôn mê. Mỗi khi mở mắt đều là nhìn thấy Thẩm Thu tay cầm ngân châm, đến cuối cùng cảm thấy buồn cười, giọng : Ngươi hiện tại phải là ngự y, lại cực nhọc cả ngày lẫn đêm chăm sóc cho ta, Thành Khí ở xa ngoài ngàn dặm, ngươi sợ truyền ra lời đồn nhảm gì sao ? Thẩm Thu dở khóc dở cười: Năm đó ta thân là diệu thủ thần y ở Thượng Y cục, cứ mỗi đêm khuya lại vào tẩm phòng của ngươi, nếu có đồn nhảm gì thì đã có từ lâu rồi. Giờ đây già , da dày thịt béo, sợ gì nữa.




      Ta mím môi cười, vừa muốn , lại thêm câu: Sau khi bệ hạ đăng cơ, đại quân Lý Thành Khí liên tục báo tin chiến thắng, nay khải hoàn hồi hương, hình như còn là ở ngoài ngàn dặm nữa. Ta vô cùng bất ngờ, vui sướng nhìn , lại bởi vì tin vui bất thình lình này mà dẫn tới tim đập nhanh trận, hít thở xong.




      Thẩm Thu nhíu mày, mạnh tay đả thông vài huyệt đạo người ta, nhẹ rút châm : Chớ vui chớ buồn, nếu ngay cả sư phụ ta có đội mồ sống dậy cũng cứu được ngươi. Ta nghe lời hắn, nhắm mắt một lúc, mới từ từ thở dài: Ta còn có thể đợi chàng trở về hay ? Xung quanh im lặng thần kỳ, Thẩm Thu trả lời ta.




      Ngay cả Thẩm Thu cũng dám mở miệng, sợ là vô vọng.




      Ta thầm thở dài, ngày ấy nếu có Lý Long Cơ dẫn Thẩm Thu theo, ta e là đã trở thành hồn dưới suối vàng mất rồi, làm gì còn lòng tham như thế? Ta mở mắt nhìn , : Ta có thể đứng lên chút ? Đề bút viết vài chữ? Thẩm Thu lắc đầu cười: Ngươi muốn giả mạo chữ Lý Thành Khí, từ chối ngôi Thái tử này ?




      Ta cũng cười, nhẹ gật đầu.




      lập tức phân phó Hạ Chí chuẩn bị giấy viết, tự mình cùng Đông Dương đỡ ta đến án thư.




      Tuy rằng đây là quyết định của Lý Thành Khí, nhưng khi đầu bút chạm vào giấy, trong lòng tránh khỏi dâng lên trận chua xót. Do dự lâu, mới hạ bút viết: Thái tử, là ngôi vị của quốc gia, quốc gia thái bình thì lập con trai đích trưởng, quốc gia gặp nạn thì lập người có công. Nếu xử lý thoả, đó là bá tánh thất vọng, phải phúc khí cho xã tắc. Thần cả gan lấy cái chết thỉnh cầu lập thần làm Thái tử. Tam lang diệt Vi thị, dẹp yên chiến loạn, bất thế chi công, xứng làm Thái tử...

    2. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25


      CHƯƠNG 82

      Ngày hai mươi bảy, trưởng tử Lý Thành Khí nhiều lần tỏ ý muốn nhường, cuối cùng Đường Duệ Tông lập Lý Long Cơ làm Hoàng Thái tử.




      Uyển Nhi chết, là khi Lý Thành Khí trở về ta mới biết được.




      Ngày Lý Long Cơ vào cung tru sát Vi hậu, Uyển Nhi dẫn cung nữ ra nghênh đón, thậm chí đưa ra 'Di chiếu' của tiên đế ủng hộ lập Lý Long Cơ làm vua. Chỉ tiếc, ngày ấy người vào cung là Long Cơ... Có cơn gió mạnh thổi qua, đống tro tàn mộ phần cuồn cuộn tung bay, dần lộ ra góc tờ giấy cháy dở, chỉ còn lại ba chữ ‘Mộng giai kì’ được viết ngoáy.




      Trương Cửu Linh vẫn là đến đây.




      Ta cúi người ngồi xổm xuống, nhặt lên ba chữ còn sót lại kia.




      Hải thượng sinh minh nguyệt ,




      Thiên nhai cộng thử .




      Tình nhân oán dao dạ ,




      Cánh tịch khới tương tư.








      Diệt chúc lân quang mãn ,




      Phi y giác lộ tư.




      Bất kham doanh thủ tặng ,




      Hoàn tẩm mộng giai kỳ .








      Bài thơ này của Trương Cửu Linh khi lưu truyền ra dễ dàng chiếm được trái tim của vô số thiếu nữ trong thành Trường An, chỉ tiếc người nào biết là vì ai mà viết ra. đoạn tình cảm luyến tiếc người biết tới, rồi sẽ bị vùi lấp giữa những thăng trầm của năm tháng, đến cuối cùng còn ai nhớ .




      Ta quay đầu nhìn Lý Thành Khí: Trăm năm sau bài thơ này vẫn tồn tại, nhưng có ai có thể đoán được làm ra vì ai? Lý Thành Khí cười , chỉ sâu lắng nhìn ta.




      Từ sau ngày ấy chàng trở về vẫn như thế, buồn vui, chính là ôm ta sâu vào lòng, yên tĩnh nhìn ta lời nào.




      Ta bị chàng nhìn đến ngượng ngùng, quay đầu lại nhìn mộ phần của Uyển Nhi, giọng : Năm đó khi ta cùng với Long Cơ khắc khẩu, từng qua nếu có ngày lựa chọn giữa tính mạng người thân và Uyển Nhi, ta nhất định sẽ hi sinh Uyển Nhi. nghĩ tới cũng là câu đó, nàng thật sự vì ta mà chết.




      Nếu là Thái Bình diệt Vi hậu trước, nhất ̣nh tổn hại đến tính mạng Uyển Nhi.




      Nhưng vì ta và Lý Thành Khí, vì thành toàn cho nghiệp lớn của Lý Long Cơ, chính là đem mạng Uyển Nhi đặt dưới kiếm Lý Long Cơ.




      Vĩnh An, Lý Thành Khí ôm ta vào lòng, ôn nhu : Nàng quên Thẩm Thu gì sao, chớ vui chớ buồn ?. Ta dạ, bất đắc dĩ : còn quá lên, ta đợi được chàng trở về... Tay Lý Thành Khí bỗng nhiên siết chặt hơn, làm ta sinh đau, ta chỉ đành phải cầu xin tha: Đau... Chàng lập tức thả lỏng tay, nói thêm câu nào.




      Qua lâu, ta mới dám ngửa đầu nhìn chàng: Thành Khí, nếu ta mất , phụ vương của ta, Võ gia, còn có các con của ta, đều phải phó thác cho chàng. Chỉ có chàng ở đây, Huyền Vũ môn mới tiếp tục đổ máu Lý gia.




      Thẩm Thu dùng hết toàn lực kéo dài mạng sống từng ngày cho ta, nhưng kịch độc sao dễ giải trừ, rồi có ngày dầu hết đèn tắt.




      Nay Lý Long Cơ là Thái tử, nếu ngoài dự liệu, trong ba năm nhất ̣nh sẽ đăng cơ làm hoàng đế. Thái Bình là miếng thịt thớt, thiên hạ này người duy nhất có thể kiềm chế Lý Long Cơ, chỉ còn chàng.




      Thành Khí nắm giữ hùng binh, lại có Vương Nguyên Bảo phú khả địch quốc tương trợ, mặc dù Lý Long Cơ xưng đế, cũng phải thoái nhượng ba phần.




      Thiên hạ giang sơn, mặc dù chàng còn ý ̣nh tranh giành nữa, nhưng cả đời này vẫn phải luôn duy trì cân bằng hoàng quyền, mới đổi được thái bình chân chính cho con cháu Lý gia.




      Đôi mắt kia mông lung một tầng nước mắt, hơi hơi phiếm hồng, ta giơ tay lau khóe mắt của chàng, cảm thấy đầu ngón tay ẩm ướt: Hơn mười tuổi là Vĩnh Bình quận vương vang danh thiên hạ, hai mươi mấy tuổi là Thọ Xuân quận vương lãnh binh đại phá Đột Quyết, mấy tháng trước còn là vị trưởng tử nhường ngôi Thái tử, phu quân của ta Lý Thành Khí, có thể nào chịu được một kích như thế ?




      Lời còn chưa dứt, chàng bỗng nhiên cúi đầu, hôn ta thật sâu.




      Ta nhắm mắt lại, cố gắng đón nhận chàng, thèm để ý mấy trăm binh lính chỉ cách hơn mười bước ngoài kia.




      lâu sau, Lý Thành Khí mới khẽ thở dài tiếng bên tai ta, thì thầm: Nếu xưng đế, giang sơn cùng hưởng, nếu thất bại, sinh tử rời. Vĩnh An nàng còn nhớ những lời này ? Ta dạ, mở mắt ra nhìn chàng: Chàng luôn thích lấy mấy câu này ra lừa ta, làm thế nào ta nhớ ?. Bên miệng Lý Thành Khí vẫn giữ ý cười: Cho nên, nàng nhất định phải vui vẻ còn sống.




      Ta dám tin nhìn chàng: Chàng dám, nếu chàng dám làm chuyện gì mà 'Sinh tử rời', kiếp sau ta nhất định tái giá. Chàng cười ngạc nhiên: Theo như bổn vương thấy, kiếp sau nàng vẫn sẽ sớm ái mộ ta, giống như cuộc đời này.




      Ta tức cười nhìn chàng, cảm thấy cả đầu ngón tay cũng muốn nóng lên, nhưng vẫn ra ước muốn trong lòng: Cuộc đời này ta là Võ gia quý nữ, mặc dù hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng cũng trải qua bao kiếp nạn sinh tử. Nếu thực có kiếp sau, chỉ tình nguyện sinh ra ở nhà thường dân, gia đình hoà thuận vui vẻ. Chàng cười gật đầu: Vậy bổn vương liền gánh nhiệm vụ thái rau giúp nàng. Ta nhất thời biết nên khóc hay cười: Thôi, chàng vẫn nên là thiếu niên phong lưu thiên hạ tốt hơn, như thế mới là Lý Thành Khí. Chàng nhướng mày: Được. Ta càng cười đến tự đắc: Độc sủng? Chàng mỉm cười gật đầu: Độc sủng.




      Những lời thì thầm to nhỏ vụn vặt, dần dần phiêu tán giữa chốn núi rừng hoang sơ.




      Rất đáng để chờ đợi, chúng ta đều chờ đợi từ lâu lắm.




      Từ khi chàng chỉ là một Thái tử bị phế, ta quyết tâm muốn bảo vệ chàng. Khi đó ta chỉ là một Võ gia quý nữ có quyền thế, tận mắt chứng kiến chàng chịu tang mẫu thân, bị hạ ngục oan uổng, lại chỉ có thể vụng trộm dám khóc, thể làm ra tình gì, e sợ liên lụy phụ vương. Ngay cả lời hứa hẹn lúc đó với chàng cũng dám giữ vững, e sợ bị Hoàng tổ mẫu phát dẫn tới đại họa sát thân, chỉ có thể tự mình khấu thỉnh cùng em ruột chàng thành hôn... Bao nhiêu thứ xa vời vọng tưởng, nghĩ rằng cuộc đời này vô duyên, nhưng cuối cùng lại có thể ở bên chàng.




      Những gì chúng ta muốn làm chỉ là gần nhau.




      Chỉ tiếc ta và chàng, đều phải là người ngoan tâm quyết tuyệt.




      Đến cuối cùng ta mới vòng tay ôm chàng, giọng : Năm đó ở ngự hoa viên, khi chàng đọc cho ta câu 'Nhất bồi chi thổ vị kiền, lục xích chi hà thác' [2], ta hiểu được chàng có nhiều thứ đành lòng. Ta chưa bao giờ đoán được sẽ có ngày tự mình thay chàng thỉnh cầu từ bỏ ngôi Thái tử. Thành Khí, có lỗi, Thịnh Thế Vĩnh An của chàng, ta khó có thể hoàn thành.




      Lý Thành Khí chỉ cười, ngắm nhìn mặt trời dần lặn xuống dưới thành Trường An: Vĩnh An, điều ta vẫn luôn mong muốn, nàng làm được.




      Ta khó hiểu nhìn chàng. Đôi mắt đen kia dưới ánh mặt trời, dần tan biến hết tất cả giết chóc quyết phạt, lại thoáng như năm đó mới gặp, trong suốt như nước, chính là bình yên nhìn ta như thế, sau hồi mới ôn nhu :




      Thịnh thế, Vĩnh An.








      Thịnh Thế Vĩnh An.




      Thịnh thế, Vĩnh An.




      ——————————————————————————




      Năm Duyên Hoà thứ nhất, Lý Long Cơ kế vị Hoàng đế, năm tiếp theo đổi niên hiệu thành Khai Nguyên.




      Năm Khai Nguyên thứ nhất, Thái Bình công chúa mưu phản bị tru sát. Từ đó mở ra Đại Đường Khai Nguyên Thịnh Thế .




      Năm Khai Nguyên thứ tư, bởi vì kỵ huý thân mẫu Đường Huyền Tông là Chiêu Thành Đậu hoàng hậu, Lý Thành Khí đổi tên thành Hiến, tấn phong làm Trữ vương.




      Tới năm Khai Nguyên hai mươi chín, Trữ vương Lý Hiến qua đời, Huyền Tông bi thương, Gào to thất thanh, tả hữu đều giấu nước mắt, ngày kế hạ chiếu phong thụy cho Lý Hiến là Nhượng hoàng đế.




      Cùng năm, Huyền Tông Lý Long Cơ giao chức vụ cho An Lộc Sơn, từ đó kết thúc hai mươi chín năm Khai Nguyên thịnh thế.




      TOÀN VĂN HOÀN




      CHÚ THÍCH




      [1] Ngắm Trăng Nhớ Người Xa – Trương Cửu Linh




      Trăng nhô biên khơi,




      Cùng lúc ở ven trời .




      Tình oán xa vời mãi ,




      Đêm thâu tưởng nhớ hoài .








      Tắt đèn , thương ánh giãi ;




      Khoác áo , thấy sương rơi .




      thể đầy tay tặng ,




      Đành mơ để gặp người .




      [2] Ý nghĩa đại khái (tra theo baidu): Mộ phần tiên đế còn chưa khô, mà con cháu nhi của ngài đã bị lưu lạc tới phương nào. Ám chỉ Võ Tắc Thiên, sau khi Đường Cao Tông Lý Trị chết, liền loại trừ hết con trai của ông, người đày người phế người giết, để cuối cùng Võ Tắc Thiên có thể lên ngôi vua.




      Trích trong bài hịch văn thảo phạt Võ hậu của Lạc Tân Vương. Võ hậu nghe lúc đầu còn mỉm cười, đến hai câu: Nhất bôi chi thổ vị can, Lục xích chi hà thác, bất giác hỏi: Ai làm bài hịch này ? Tả hữu trả lời Tân Vương, Võ Hậu than: Tể tướng làm sao mà để mất người này! Về sau Kính Nghiệp bại trận, Tân Vương cũng biến mất ai biết ở đâu.

    3. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      BONUS THÔNG TIN LÝ THÀNH KHÍ




      Lý lịch Lý Thành Khí (Đường triều Nhượng Hoàng đế)




      Lý Hiến (679 – 742), tên Lý Thành Khí, Tôn thất nhà Đường, con cả của Đường Duệ Tông Lý Đán. Mẹ là vợ cả của Duệ Tông - Minh Lưu hoàng hậu. Vốn làm Thái tử, sau nhường lại cho em trai Lý Long Cơ.




      Lý Thành Khí khi thiếu niên tài văn chương hơn người, sau khi thành niên tinh thông nhạc, hơn nữa đối với nhạc Khâu Từ Tây Vực có hiểu biết nhận xét độc đáo. Có thể thơ ca, thông hiểu luật, giỏi đánh trống Hạt, thổi sáo. Từng đảm nhiệm nhiều chức vụ Thái phó, Thái úy, Phong Trữ vương. Lại kính cẩn giữ mình, vọng kết giao, dự triều chính, được Huyền Tông kính trọng, phong thụy làm Nhượng Hoàng đế.




      Khai Nguyên năm hai mươi chín (742), mùa đông kinh thành đặc biệt rét lạnh, sương tuyết ngưng kết đóng băng cây trồng, lúc ấy học giả cho rằng đây chính là Mưa băng được nhắc tới trong sách Xuân Thu, Lý Hiến thấy cảnh ấy mà thở dài: Theo dân gian đây gọi là thụ giá, ngạn ngữ : ‘thụ giá, quan to sợ’, nhất định có đại thần gặp tai kiếp, ta e là mình sắp chết. Quả ông qua đời gần sau đó, hưởng thọ sáu mươi ba.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :