1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vĩnh An - Mặc Bảo Phi Bảo ( 82 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      CHƯƠNG 56: Cuối cùng duyên mỏng (1)

      Bàn tay Nghi Bình bưng nước có chút run rẩy.




      Mặt nước cứ dập dờn gợn sóng, ta thấy mà cứ lo nàng làm đổ, mới khàn giọng : Để ta tự mình làm. Nàng nhìn nhìn ta, vốn định gì nữa, ta nhanh chóng cầm lấy chậu đồng, đặt ở bên.




      Lau rửa qua loa chút mà nước đục chịu nổi, nàng vừa định bưng đổ, ta liền giữ cổ tay nàng: Ngươi còn muốn sao?. Nàng sợ run, mím môi gượng cười: thể quên được, cũng muốn quên. Ta quan sát khuôn mặt Nghi Bình, chua xót dâng trào: Có khó khăn với bản thân quá hay .




      Những lời này là hỏi nàng, dường như cũng hỏi chính ta ?




      Rất khó, có lúc Nghi Bình rất muốn làm theo lời quận chúa, cứ như vậy quên , nhưng cuối cùng mới phát , quên hết tất cả mới là đáng giá. Tại sao nô tỳ phải vì tên như Lý Trọng Tuấn mà lãng quên ngài ấy ? Nàng xoay tay nắm tay ta: Nô tỳ bằng quận chúa đầy bụng học vấn, được đạo lý gì cao xa, chỉ thầm nghĩ, đời người trải qua lần, nếu ông trời để cho ta gặp được ngài, bên nhau vài năm, như vậy cũng đủ rồi.




      Ta nhìn nàng, nhớ tới vẻ mặt Lý Thành Nghĩa khi nâng chén vừa rồi, muốn gì đó, nhưng đến cuối cùng đều nuốt trở vào, chỉ giọng: Mau , đứng đây lâu, Lý Trọng Tuấn khẳng định có lời hay.




      Nàng cười khổ : như hổ rình mồi, chẳng phải ngóng trông có thể bắt được gì đó sao ?




      Ta lắc đầu, vỗ vỗ tay nàng: .




      ———————————————————————




      xe ngựa về vương phủ, ta lặp lại lời Nghi Bình trong đầu, làm cho bản thân phân tâm, muốn nghĩ tới màn ở trường đua khi nãy, càng muốn nhớ tới thương thế của Lý Thành Khí. Lý Long Cơ vẫn luôn ngồi cạnh ta lời, tới khi xuống xe được ba bốn bước, mới bỗng nhiên dừng lại: Nàng nghỉ ngơi sớm , cần nghĩ nhiều.




      Ta quay đầu, cũng dừng lại, đường về phòng mới thấy hai chân mềm yếu run rẩy, phải vịn cửa chống đỡ.




      Đông Dương vốn chờ bên ngoài, thấy ta như vậy mặt lập tức trắng bệch, chạy lên cuống quít hỏi: Phu nhân làm sao vậy? Ta lắc đầu, tim đập càng ngày càng nhanh, có thể té xỉu bất cứ lúc nào, mở miệng cũng động đậy. Nàng thấy thế càng nôn nóng, muốn đưa tay giữ ta, lại bị Hạ Chí thấp giọng quát bảo ngưng lại: nên cử động phu nhân, rót chén trà.




      Đông Dương run sợ nhìn ta, lại nhìn nàng: Có cần... đỡ phu nhân vào trước hay ?




      Hạ Chí lắc đầu, Đông Dương thấy nàng chắc chắn cũng dám trì hoãn, lập tức rót chén trà. Ta đều thấy, đều nghe, nhưng cảm thấy hết thảy đều quan hệ đến ta, chỉ ngơ ngác nhìn ánh sáng hắt từ ngọn đèn, hai mắt lúc mờ lúc tỏ.




      Hạ Chí tiếp nhận trà, bỗng nhiên quỳ xuống, Đông Dương bị nàng dọa, cũng lập tức quỳ xuống. Phu nhân, bất kể hôm nay phát sinh tình gì, cũng xin người hãy uống chén trà này trước. Ta lắc đầu, dựa vào khung cửa, chậm chạp ngồi xuống, trầm mặc lâu mới khàn khàn : Đều xuống .




      Chén trà kia gần trong gang tấc, nàng cắn môi nhìn ta, như bưng chén thuốc cứu mạng.




      Ta lời nào, nàng cũng nhúc nhích.




      Ta khó có thể lời, chỉ thầm muốn ngồi yên như vậy trong chốc lát, ngẫm lại thời gian lúc trước cùng Uyển Nhi cả ngày vui cười tức giận mắng nhau, ngẫm lại Hoàng tổ mẫu từng hiền hoà ôm ta vào lòng, ngẫm lại cảm xúc vui sướng khi mới vào Đại Minh cung.




      Lý gia Võ gia, ta vì quan hệ phức tạp trong đó mà lo lắng ngày đêm gần mười năm, nhưng sao vẫn nhìn thấy tia hy vọng. Lúc trước còn trẻ ngây thơ, chỉ tâm tâm niệm niệm là phải gả cho vị Vĩnh Bình quận vương sáo ngọc phong lưu kia, sau đó từng bước vào vòng xoáy, lại khó bứt ra. Ngôi vị hoàng đế đến tột cùng có quan hệ như thế nào với ta? Quý nữ Võ gia vốn được thánh sủng, đáng lẽ nên ngày ngày hoan ca, sau đó cưới lang quân như ý, mang theo núi đồ cưới, hưởng phúc khí cử án tề mi, phải sao?




      Từ Đại Minh cung đến Thái Sơ cung, phàm là nữ tử tình, có mấy ai được chết già?




      Thái Bình tận mắt chứng kiến Tiết Thiệu chết trong tù, Uyển Nhi tự tay viết chiếu phế Lý Hiền, ngay cả tỳ nữ nho như Nghi Bình, trước bị lạc thai, sau lại bị người khác chuyển tặng. Cho nên Thái Bình quên, Uyển Nhi quên, mà ta làm sao có thể quên?




      Ta cúi đầu nhìn bàn tay, bởi vì hôm nay té ngựa, từ lòng bàn tay tới cánh tay đều trầy xước, chỗ sâu chỗ nhạt rất đáng sợ, trước mắt lại lên vô số vết thương chồng chéo người Lý Thành Khí...




      loại tình cảm, đến chết quên.




      Nên cho dù kết cục ta và chàng rất bất hạnh chăng nữa, nhưng rồi qua hết đời, cũng thể nào quên được.




      Nếu đời có Vĩnh An, chàng bớt phần gánh vác, mà ta cũng cần cả ngày lo lắng đề phòng, quá vất vả như thế... Nghĩ vậy, trước mắt biến thành từng trận màu đen.




      Bỗng nhiên cảm thấy mệt chết , thầm nghĩ muốn ngủ tỉnh lại nữa.




      tiếng vỡ thình lình vang lên, Hạ Chí buông chén trà trong tay, vỡ tan tành.




      Lúc này ta mới xoay qua, mờ mịt nhìn nàng. Đôi môi của nàng đỏ hồng khác thường, ngờ bị tự mình cắn nát. Nàng chưa nhìn ta, trái lại nhìn Đông Dương trước: Ngươi lui ra, ta có vài lời muốn với phu nhân. Đông Dương bình thường nghe lời Hạ Chí nhiều hơn, lúc này thấy bộ dáng nàng như thế, lại nhìn nhìn ta, rồi liền rời khỏi phòng, canh giữ ở ngoài cửa.




      Hạ Chí thấy còn người ngoài, mới mở miệng: Quận chúa, nô tỳ biết hôm nay xảy ra việc gì mà làm cho quận chúa như tro tàn như thế. Nô tỳ chỉ biết là, nếu tới hôm nay, nhất định phải tiếp, chỉ có còn sống, mới có thể chân chính nhìn thấy Thịnh Thế Vĩnh An.




      Thịnh Thế Vĩnh An?




      Ta nhìn nàng, qua lâu mới lên tiếng: Lời này... Là chàng dạy ngươi ư? Nàng thẳng tắp nhìn ta: Nô tỳ theo quận chúa lâu như vậy, tận mắt thấy quận chúa hóa giải từng đoạn nguy nan, lại ngờ có ngày hôm nay, phải những lời giống hệt quận vương.




      Giống hệt ? Ta cười khổ nhìn nàng: ngờ chàng đoán được ta có thời điểm chống đỡ nổi nữa. Vậy chàng có từng cho ngươi, nếu có ngày ta chết , ngươi phải làm thế nào ? Hạ Chí mím môi lúc lâu, mới đáp: Huynh muội hai người chúng ta thề sống chết theo hầu quận vương, nô tỳ vâng mệnh theo quận chúa, phải là sống chết rời, bất kể dương hai giới.




      Lại là kẻ sống chết rời.




      Ta ngây người lúc, mới : Vì sao ngươi lựa chọn thề sống chết theo Thọ Xuân quận vương. Kỳ tính ra, những thứ ta biết về chàng chỉ có vài lần gặp gỡ ít ỏi, mối thân tình với Địch công, hay tình bạn với Trương Cửu Linh, còn lại hầu như đều là nghe lời đồn từ người khác.




      Hạ Chí ở bên ta hai năm, ta lại chưa bao giờ hỏi nàng câu về Lý Thành Khí. Sớm quên có bao nhiêu thứ muốn lại thôi, chỉ sợ tùy tiện hai câu khiến cho bản thân nhớ tới chàng, nhớ lại rất nhiều việc qua.




      Ta lẳng lặng nhìn nàng, nàng do dự lâu mới giọng đáp: Cha mẹ nô tỳ đều là chết dưới tay người Võ gia, là quận vương sai người đến cứu mới giữ lại tính mạng. Ta nhìn thấy bi thương ràng trong mắt nàng, thở dài nặng nề: có lỗi. Nàng gượng cười: Mặc dù xem như nợ máu trả bằng máu, nhưng Võ Thừa Tự chết, ân oán này cũng coi như xong. Nô tỳ mặc dù đọc sách nhiều lắm, nhưng vẫn chưa hồ đồ đến mức ghen ghét tất cả người Võ gia trong thiên hạ.




      Mặc dù nàng như thế, nhưng Võ Thừa Tự dù sao cũng là thúc phụ ta.




      Ta tiếp tục hỏi, trong ngực vẫn nhói đau từng cơn. Nàng hiểu tình huống, vậy cần vô duyên cớ bắt thêm người phải lo lắng. Ta nhìn nàng, mệt mỏi : Đa tạ chén trà của ngươi thức tỉnh ta. Nàng nhàng thở ra, vừa đưa tay đỡ, lại bị ta vẫy tay ngăn trở: Đêm nay, có thể ngồi cùng ta ở đây được ?




      Nàng kinh ngạc, trầm tư lát mới gật gật đầu, đứng dậy ra khỏi cửa, dặn dò Đông Dương mấy câu, Đông Dương lập tức khóa cửa sân lại. Hai người trái phải đứng cùng ta, ta cứ ngồi ở cạnh cửa xuất thần như vậy, trong đầu trống trơn, có gì ý nghĩ trong đầu.




      biết qua bao lâu, Hạ Chí nấu trà, đến đưa cho ta.




      Ta vừa tiếp nhận, chợt nghe cửa sân bị gõ mạnh, dùng sức rất lớn. Ta mặc kệ, các nàng cũng động đậy, đến khi vài tỳ nữ trong viện bừng tỉnh chạy đến, gặp chúng ta đều để ý tới, có người dám lên trước mở cửa.




      Trong lúc nhất thời, toàn bộ sân ít người vây quanh, lại im lặng cực kì.




      Người bên kia tựa hồ càng nóng nảy, rốt cục để ý lễ tiết mở miệng kêu to phu nhân phu nhân. Ta nghe ra là tiếng Lý Thanh, mới dần ổn định lại, ra hiệu bảo Hạ Chí đuổi . Hạ Chí thế này mới đến cạnh cửa, thấp giọng với người bên ngoài: Phu nhân ngủ, có chuyện gì ngày mai sau.




      Lý Thanh nghe được tiếng trả lời, lập tức kêu: Xảy ra chuyện lớn rồi, nhanh thỉnh phu nhân xuất ! Hạ Chí quay đầu nhìn ta cái, ta lắc đầu, cái gì cũng muốn quản, nàng mới trả lời: Hôm nay phu nhân thoải mái —— lời còn chưa dứt, Lý Thanh gấp đến độ đập cửa: Quận vương muốn dùng kiếm chém chết vương phi, nếu phu nhân tới còn kịp rồi!




      Lòng ta cả kinh, Lý Long Cơ lại làm cái gì? Thế nhưng dám động tới Vương gia?




      Hạ Chí cũng bị hoảng sợ, quay đầu chờ ta. Ta quan sát ánh mắt hạ nhân trong viện, lại nhìn Đông Dương mặt còn chút máu, cuối cùng kéo tay áo Đông Dương: Đỡ ta đứng lên. Nếu Vương Hoàn chết, Lý Long Cơ biết gặp tai họa gì, tất cả người trong phủ này đều bị liên lụy...




      Ta bỗng nhiên muốn cười, cười vì đến lúc nào rồi còn hơi sức xen vào việc của người khác.




      Nhưng rốt cục quen biết từ , tuy ngày mai ta có chết, cũng mong hôm nay mặc kệ vào chỗ chết.




      Hạ Chí thấy ta đứng dậy, vội ra mở cửa.




      Ngoài sân chỉ có mình Lý Thanh, bộ dạng chật vật chịu nổi, xem ra là mình chạy tới tìm ta. vừa thấy ta lộ diện, lập tức phù phù tiếng quỳ xuống, vừa định mở miệng, ta xua tay: Ngươi mau trước liều chết ngăn , ta lập tức qua. chưa nghe ta xong, cũng cố đáp lời, liền lập tức chạy nhanh .




      Ta ngồi đến nửa đêm, cả người đều mỏi mệt, chân lại sinh đau .




      Khi Đông Dương dùng sức đỡ ta đến cửa lớn, ta mới dịu chút, lại cảm thấy tim bỗng đập nhanh lợi hại. Hạ Chí cầm đèn lồng đến cạnh ta, lập tức : Phu nhân bị nhiễm bệnh ư ? Vừa rồi còn tốt, tại sao cả mặt đều nổi nốt hồng?




      Ta giật mình, mới chợt nhớ ra.




      Hôm nay ta uống rượu.




      có gì, nhanh . Ta xong, liền bảo Đông Dương giúp đỡ ta mau, lúc này cũng bất chấp dị ứng cái gì, chỉ ngóng trông Lý Long Cơ còn đủ tỉnh táo, để cho ta có thể đuổi kịp tới.

    2. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25


      CHƯƠNG 57: Cuối cùng duyên mỏng (2)

      Vừa vào cửa liền nhìn thấy đám người quỳ, bất kể là hạ nhân chỗ Lý Long Cơ hay Vương Hoàn, ai nấy đều sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, co rúm thân mình, ngay cả thở mạnh cũng dám.




      Lý Long Cơ ngồi ghế, đặt kiếm ngay vai Vương Hoàn, kề sát cổ, ràng có vết máu. Ta hít sâu hơi, muốn tiến lên bỗng nhiên bị Đông Dương kéo lại. Ta nhìn ánh mắt nàng, mới chú ý tới cánh tay Lý Thanh bị thương cúi đầu quỳ gối bên, tức liền hiểu ra.




      Lý Thanh vừa rồi có bị thương, mà bây giờ hiển nhiên là vì chạy tới khuyên can nên mới bị Lý Long Cơ chém nhát.




      là tâm phúc Lý Long Cơ mà cũng bị thương, xem ra hôm nay Lý Long Cơ hạ sát tâm.




      Ta đẩy Đông Dương về phía sau, mới mở miệng: Đều lui hết . Mọi người nghe ta vậy, có thở phào cũng có khẩn trương, do dự có nên lùi hay , đến khi Lý Thanh bình tĩnh nhìn ta cái mới dập đầu lui ra. Tất cả đều theo rút lui sạch .




      Qua lát, trong phòng chỉ còn hai bọn họ, còn có người ngoài là ta.




      Ta qua hành lễ với Vương Hoàn: Vương phi bị sợ hãi. Vương Hoàn tuy thần sắc cứng đờ, nhìn thấy ta có chút phản ứng, lên tiếng. Sau đó ta mới nhìn sang Lý Long Cơ: Quận vương uống nhiều rượu quá ư ? lạnh lùng nhìn ta: Vĩnh An, có phải nàng lại thầm mắng ta biết tốt xấu, xúc động tùy hứng hay ? Ta nở nụ cười: Vĩnh An dám.




      bình tĩnh : Chuyện hôm nay, ta muốn liên lụy tới nàng. Ta cười: Vương phi vi tôn, nếu quận vương muốn lấy tính mạng của nàng, Vĩnh An há có thể ngăn cản ? ngớ ra, từ bên môi tràn ra chút cười khổ, đôi mắt dần trầm xuống, qua lúc lâu mới : Nếu ta , hôm nay là ả ta làm hại nàng, làm hại đại ca sao?




      Ta sửng sốt, đợi phản ứng lại, tim nhói mạnh cái, cảm giác đau đớn thấu xương lan tràn toàn thân.




      Cái gì nên đến cuối cùng đến, có lẽ năm đó khi ta quỳ ở Thái Sơ cung, nhất định bị nàng ta ghi hận trong lòng. Buồn cười là, thế mà ta còn tưởng rằng bản thân có thể ngăn lại, có thể hóa giải, đến cuối cùng cũng chỉ báo ứng người ta, còn liên lụy tới Lý Thành Khí.




      Vương Hoàn thèm nhìn ta, ngược lại với Lý Long Cơ: Là ta, như thế nào? Lý Long Cơ lắc lư đứng lên: Vương Hoàn, ngươi cho rằng ta dám giết ngươi?




      Vương Hoàn lạnh nhạt nhìn : Giết sao ? giết thế nào? Lúc trước vào ngày đại hôn, ngươi bỏ ta lại hỉ phòng, vội vàng rời , ta biết nhất định cả đời này đều phải ở dưới Võ Vĩnh An. Hoặc là lâu hơn trước đó, ở Tam Dương cung nghe ngươi với nàng ta ngày sau mặc kệ cưới danh gia vọng tộc gì, cũng để nàng ta chịu chút ủy khuất nào, ta cũng nhận mệnh. Nàng dừng lại, thần sắc dần hoang mang: Ta nhường lần lại lần, ngươi lại bức ta lần này qua lần khác, thân là Vương phi nhưng cả đời thể có cốt nhục, trong vương phủ này ta còn địa vị chỗ nào hả ?




      Lý Long Cơ mím môi, tay tăng thêm khí lực: Ta biết ta mắc nợ ngươi rất nhiều, ngày đại hôn ta từng rất ràng cho ngươi, thế gian này ngươi có thể đánh bất cứ kẻ nào, duy nhất phụ huynh của ta, và Vĩnh An, ngươi thể động vào bọn họ, nếu cho dù ngươi là Thái Nguyên Vương thị, hay là loại người nào, đều chỉ có chữ chết.




      Nàng ta chỉ cười, tránh, mặc kệ lưỡi kiếm khứa sâu thêm phần: Mời quận vương ra tay , giày vò lâu như vậy, trì hoãn quận vương nghỉ ngơi. Trong mắt Lý Long Cơ ràng là sát khí, kiếm kia chỉ cần sượt sơ qua là ngay cổ họng...




      Nhưng cuối cùng do dự.




      Ta đứng tại đây, nhớ lại vết thương của Lý Thành Khí cùng với màn ở trường đua ngày hôm nay. Trong lòng bỗng có tiếng cười nhạo, ân oán khúc mắc thiên hạ này, ai có thể chân chính được đúng sai, cho dù tranh cãi đúng sai có ích gì ? ngày vợ chồng trăm ngày ân, nên hóa giải hóa giải, nên chấm dứt có ngày cũng chấm dứt.




      Năm đó ta tự cho mình thông minh, giữ được nhất thời, lại khó tính tới kết cục bây giờ.




      Nếu có mệnh đế vương, tuyệt đối chém lưỡi kiếm này xuống, nếu đoản mệnh, cho dù ta làm gì cũng uổng công.




      Nghĩ đến đây, ta dứt khoát can thiệp nữa, khom người : Thỉnh quận vương cân nhắc, Vĩnh An cáo lui. xong, ta xoay người hướng ra cửa, còn chưa được hai bước liền cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, mất tri giác...




      ————————————————————————————————




      Khi tỉnh lại là ở phòng của mình.




      Bởi vì ngủ lâu, vừa mở mắt ra đều thấy xung quanh như phủ tầng sương mù. Xa xa có tiếng ai kêu tỉnh rồi, sau đó có bóng người đến gần, trong mông lung hình như là khuôn mặt Thẩm Thu cười khổ nhìn ta.




      Ta nhắm mắt lại, sau lúc mới mở ra: Sao ngươi lại tới đây?. Thẩm Thu nhăn nhó bất đắc dĩ: , bạn bè cũ gặp mặt hẳn là phải cao hứng, nhưng nhìn tình cảnh của ngươi lúc này làm người khác cao hứng nổi. Ta kìm được bật cười: Đúng vậy, quen biết nhiều năm, phàm là nhìn thấy ngươi đều có chuyện gì tốt. bưng chén thuốc lên, ra hiệu Hạ Chí nâng ta dậy rồi mới đưa chén cho ta, oán giận : Ta là thần y tế thế cứu nhân, sao từ miệng ngươi lại biến thành kẻ ai ưa như thế ?




      Có lẽ nhiều ngày nay tâm tình hay thay đổi, hiếm khi gặp lại bạn cũ, trong lòng có hơi lo lắng.




      Ta nhìn chén thuốc kia, chậm rãi nở nụ cười: Thế nào, phải ngay từ lần đầu gặp ngươi thế sao ? Mỗi lần gặp xác thực đều có việc gì vui. Ta bất quá chỉ là té xỉu lại cho mời ngươi đến, nghĩ lại thấy dọa người.




      thở dài, lắc lắc đầu: Vĩnh An à Vĩnh An, nhớ khi đó ta có , dị ứng rượu có thể lớn có thể , vạn vạn lần thể khinh thường sao? Ta a lên, mới biết thuốc này là để làm gì.




      Có điều, hoàn hảo, Thẩm Thu sâu kín nhìn ta: Nhờ vậy mà lần này ngươi cứu được mạng người. Ta biết là Vương Hoàn, chỉ ngồi hớp từng ngụm thuốc , uống hết hơn phân nửa chén mới : ngày vợ chồng trăm ngày ân, Lý Long Cơ giết liền giết. Thẩm Thu nhìn ta, muốn lại thôi.




      Ta nhìn cái, cầm chén đưa cho Hạ Chí, tựa vào đầu giường: , vì sao ngươi đến? Lâm Tri vương phủ tuy rằng nghèo túng nhưng cũng có thầy thuốc riêng, sao lại làm phiền đến Thẩm đại nhân trong cung?




      chỉ mới trầm mặc trong chốc lát, ta cảm thấy đầu óc mờ mịt, nhoi nhói từng đợt.




      Lần này Lý Long Cơ náo động rất lớn, chọc giận Thái Nguyên Vương thị, Thẩm Thu nhàng bâng quơ : Thánh Thượng hạ chỉ, triệu ngươi vào cung. Ta vốn suy đoán tới nhiều giả thiết, lại ngờ đến là kết quả này, tim đập loạn hồi, mới giọng hỏi: Lệnh chết, hay là sống? Kinh động tới hoàng tổ mẫu, vậy chuyện tuyệt đối đơn giản.




      Ta có thể nghĩ đến, lệnh sống và lệnh chết khác nhau.




      Chết, là lấy mạng của ta áp chế việc này.




      Sống, là muốn ta vào cung, rời xa Lâm Tri vương phủ.




      Giữa hai bên, người có thể định đoạt chỉ có Hoàng tổ mẫu. đơn giản hơn là Hoàng tổ mẫu có còn ân sủng ta như trước hay . Ta hỏi xong, quan sát vẻ mặt Thẩm Thu nhưng phân biệt được là tốt hay xấu, cười gượng : Mạng ta như chỉ mành treo chuông, trái lại ngươi đúng là thản nhiên, ít ra chết hay sống cũng nên câu, để ta có thể an tâm ngủ giấc.




      chầm chậm lắc đầu: Đoán ra, biết. Ta hiểu , có lẽ là vì mới uống thuốc nên đầu óc dần mơ hồ, chỉ thấp giọng : Lý Long Cơ có phải lại vào cung ? Thẩm Thu lắc đầu: Nếu Hoàng tổ mẫu ngươi hạ ý chỉ như vậy, làm gì để dễ dàng vào cung?




      Ta ừ, dứt khoát kéo ghế dựa ngồi xuống, cẩn thận đánh giá ta: Vĩnh An, sao ngươi cũng thản nhiên như thế? Ta nhìn cái, đầu vô cùng choáng váng, đơn giản nhắm mắt dựa vào giường: Ta làm phiền lòng Hoàng tổ mẫu rất nhiều năm, sống hay chết, tất cả đều do ý nghĩ của bà mà thôi, nghĩ nhiều vô ích.




      Khi chuyện, Hạ Chí lui ra ngoài, lưu lại mỗi hai chúng ta.




      cười: Thịnh Thế Vĩnh An, ngươi muốn thấy ư?




      Ánh nến chói lọi chiếu lên nụ cười Thẩm Thu, ta kinh ngạc nhìn : Ngươi cũng biết câu này? dựa vào lưng ghế, thấp giọng trả lời: Ngươi xem? Ta chuyện, lại : Đại ca của ta mất thánh sủng, rời xa chốn phù hoa ồn ào, hàng ngày ta ở lại trong cung này, còn phải do bị bốn chữ này của lừa.




      ” trong miệng Thẩm Thu chỉ có thể là Lý Thành Khí.




      câu này, trong đầu ta bỗng nhiên nhớ lại đêm ở Thiều Hoa các kia.




      Lúc trước do ta vô ý đụng phải lúc Hoàng tổ mẫu tình tự với Thẩm Nam Liệu, nhưng vì sao Lý Thành Khí cũng ở ngoài Thiều Hoa các nhìn lén? Hay là vì cái gì khác? Nhiều năm qua nhưng ta có cơ hội đến hỏi chàng.




      Nhìn lông mày ngươi kìa, lại có chuyện phiền nhiễu ? Thẩm Thu thấp giọng cắt ngang mạch suy nghĩ của ta. Ta giương mắt nhìn , do dự hỏi: Lúc trước đại ca ngươi cũng là người của Lý Thành Khí ư ?. Thẩm Thu giật mình, bỗng nhiên bật cười: Vĩnh An, cả đời ngươi có phải chỉ có mỗi Lý Thành Khí trong lòng hay ? Tính mạng bản thân như đèn sắp tắt còn ngồi đó lo lắng mấy chuyện vụn vặt.




      Ta buồn cười nhìn Thẩm Thu, nhưng là... lần đầu tiên có người hỏi ta như thế.




      Qua lát, ta mới gật đầu rất : Đúng, sau việc xảy ra ở trường đua, ta mới hoàn toàn hiểu được, ta với chàng đời này chỉ có thể là đến chết quên. Thẩm Thu giọng lặp lại bốn chữ kia —— đến chết quên, cuối cùng thở dài tiếng, đứng dậy : Phong lưu thiên hạ, thiên hạ phong lưu, thế gian này e chỉ có Lý Thành Khí mới đảm đương được bốn chữ này, ai có thể nghĩ đến, hai chữ 'phong lưu' của lại chỉ có mình ngươi.




      Ta hơi đắn đo, vẫn muốn hỏi ra: Thương thế của chàng thế nào rồi ?




      Đây là lần đầu tiên ta hy vọng Lý Thành Khí có thể mê man bất tỉnh mấy ngày, đừng rơi vào vũng nước sâu này nữa.




      Thẩm Thu dường như nhìn thấu ta, lắc đầu cười : Rất tỉnh táo, nếu ngươi cần, ta có thể làm như ngươi mong muốn, cho ngủ mê hai ba ngày. Ta ừ: Vậy dựa vào ngươi. Thẩm Thu nhíu mày: Nếu nhúng tay, nhiều nhất chỉ có hai người các ngươi chết, nhưng nếu ta dám làm bỏ qua thời cơ, sợ là mang theo đống người chôn cùng ngươi. Vụ mua bán này có lời, có lời.




      Ta bị chọc dở khóc dở cười, nhưng nhờ đó mà vơi bớt ít nghẹn ứ trong lòng.




      Vĩnh An, thần sắc Thẩm Thu bỗng dưng nghiêm chỉnh: Nhiều năm trôi qua, từ lâu còn là Vĩnh Bình quận vương mặc người khác thao túng nữa, ngươi chỉ để ý vào cung , còn lại giao cho chúng ta.




      Ta chợt cả kinh, vừa định mở miệng truy vấn, lại cho ta cơ hội, lập tức gọi Hạ Chí vào, rồi hướng ta cung kính hành lễ: Bệnh tình phu nhân đáng ngại, sau này phải tránh uống rượu. Thánh Thượng có chỉ, khi phu nhân tỉnh lại tức khắc vào cung diện thánh, thể trì hoãn, xong mới vỗ trán cười : Hỏng rồi, bên ngoài có Uyển Nhi chờ, sao ý chỉ này lại bị ta trước rồi.




      Ta biết là cố ý lảng tránh, nhìn chòng chọc lúc lâu, cuối cùng đành từ bỏ: Thẩm Thái y, còn mệnh gặp lại.




      Thế này Thẩm Thu mới khom người lần nữa, lui ra ngoài cửa.




      Hạ Chí đỡ ta xuống giường, vội hầu hạ rửa mặt, đợi ngồi vào trước gương đồng chải đầu, nàng mới giọng hỏi: Phu nhân ? Ta ừ, để ý nàng, trong lòng lặp lặp lại lời Thẩm Thu. Nàng thấy ta lơ đễnh, lại gọi thêm tiếng, ta mới nhìn nàng: Làm sao vậy?




      Phu nhân lần này vào cung... mặc cái gì được ? Mặt nàng tái nhợt, hình như rất lo lắng.




      Ta nghĩ nghĩ, mới : Lúc trước khi theo Nghĩa Tịnh đại sư sao kinh có mấy bộ xiêm y trắng thuần, tùy tiện chọn bộ .

    3. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25

      CHƯƠNG 58: Cuối cùng duyên mỏng (3)

      Từ ngoài sân đến cửa phủ đều là người trong cung.




      Bởi vì phụng chỉ vào cung, ta mang theo tỳ nữ, mình rời vương phủ. Lúc này đúng giờ lên đèn, trước cửa Lâm Tri vương phủ náo nhiệt như thường ngày, chỉ có mỗi chiếc xe ngựa chờ. Uyển Nhi đứng gần xe, vừa nhìn thấy ta lập tức nhíu mày: Khuôn mặt này của muội mà muốn làm 'hồng nhan họa thủy' trông cũng khó coi quá .”




      Ta biết là nàng nốt hồng nổi mặt, bất đắc dĩ cười cười, đảo mắt qua hình hoa mai trán nàng: Sẹo này còn chữa lành được ? Từ lúc Uyển Nhi dùng kiểu trang điểm vẽ hoa mai che dấu vết thương, trong ngoài cung thiếu các thích kiểu làm đẹp này, đẹp đẹp , nhưng ai đoán được nguyên nhân sau lưng ?




      Nàng lắc đầu, giúp đỡ ta lên xe, đợi buông màn che mới : Ngày ấy, đa tạ muội. Ta cười: Tất cả đều do tỷ tỷ tự mình hóa giải, nếu có ta ở đó chừng càng dễ dàng hơn. Nàng giữ chặt tay ta, nắm lâu mới : Ta là tạ trong lòng muội còn có ta, ngày ấy muội quỳ xuống vì ta, sợ là trong cung này ai dám làm .




      Hoa mai giữa trán nàng đỏ bừng, rất đẹp, cũng rất chói mắt.




      Nàng từng qua lời này, lúc còn trẻ nghe cũng quá thổn thức, giờ nghe lại mới thấy cảm động vô cùng. Chỉ mới trải qua sinh tử phập phồng mấy năm, tinh thần ta kiệt lực như thế. Còn Uyển Nhi, từ sau khi tổ phụ mất, nàng ở trong cung biết bao nhiêu năm, mình chống đỡ đến hôm nay, còn khổ sở đến thế nào nữa ?




      Những gì lúc trước tỷ tỷ từng làm cho ta, ta chưa từng quên, ta xoay tay cầm tay nàng, ra lời tận đáy lòng: Thái tử yếu đuối quá mức, cho dù có ngày giành được thiên hạ, nhất định cũng rơi vào tay Vi thị. Bà ta làm sao chịu dung nạp người như tỷ tỷ ? Tỷ có thể tưởng tượng ra được?




      Lập trường của ta, Uyển Nhi hiểu rất .




      Tim có Lý Thành Khí, thân gả Lý Long Cơ, vì thế cả đời ta đều chỉ có thể là người của con cháu Tương vương. Nhưng nàng lại cố tình lựa chọn Thái tử, ta muốn thành kẻ địch với người thông minh như Uyển Nhi, lại càng mong phải đối đầu với nàng vào ngày binh đao khói lửa xa. Bằng năng lực và thánh sủng của nàng, nếu có thể dựa vào phe Lý Thành Khí, tất nhiên là tốt nhất. Cho dù muốn dựa vào, nếu có thể đặt mình ở ngoài cuộc cũng tốt hơn ngày khác thành địch.




      Nàng bình tĩnh nhìn ta, qua lâu mới thở dài: Bởi vì con cái Thái tử thịnh dương suy, mới có chỗ náu thân cho ta, muội hiểu ? Vĩnh An, muội ngẫm lại , nay những người đó như hổ rình mồi ngôi hoàng đế, người nào mà có thế lực cậy vào? Tương vương có mấy người con trai hăng hái tranh giành, Thái Bình vốn dĩ có quyền lực trong tay. Ta đối với bọn họ là có cũng được mà có cũng sao, chỉ có chỗ Thái tử, ta mới còn có giá trị tồn tại.




      Nàng thế, ta phải nghĩ qua, nhưng... Ta còn muốn khuyên nữa, nàng lắc đầu chuyển hướng đề tài: Được rồi, hôm nay là muội vào cung lĩnh tội, hẳn là nên lo lắng chuyện của mình trước mới đúng, vẫn còn phân tâm quản chuyện của ta, Uyển Nhi vỗ vỗ hai má ta, cười : Đừng sợ, ta cầu tình cho muội.




      Xe ngựa lắc lư như cũ, hướng về Thái Sơ cung.




      Ta nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của nàng, nhất thời nên lời.




      Hai người trầm mặc lâu, ta mới lên tiếng: Chuyện này tỷ cần xen vào, nếu phía Thái tử rất khó giải thích. Thẩm Thu là Thái Nguyên Vương thị gây nháo đến trước mặt Hoàng tổ mẫu, nhưng đến tột cùng ở sau lưng có ai trợ giúp, thể ràng được ?




      Thái tử ? Thúc phụ Võ Tam Tư ? Hay là Thái Bình công chúa ?




      Uyển Nhi thở dài, buồn bã : biết vì sao, có lẽ là nhìn muội từ đến bây giờ, che chở gần như thành thói quen. Nếu ta bất lực cũng thôi, nhưng ta vẫn có thể ở chỗ Hoàng tổ mẫu giúp muội hai câu, chẳng lẽ cứ trơ mắt như vậy nhìn muội vào chỗ chết ?




      Ta lắc đầu: Nếu là chết sống lại sao? Có lẽ hoàng tổ mẫu muốn nhìn xem, người nào ra mặt vì ta? Có lẽ.... Nàng cười ngắt lời ta: Vĩnh An, muội đừng có lẽ nữa, ta đáp ứng muội, vào cung tuỳ thời chuyện. Kỳ Thái Bình ở đó, ta chưa đoán chính xác nàng ta muốn làm cái gì.




      Đến ngoài cửa điện có mấy cung tỳ lạ mặt chờ đợi, nhìn thấy Uyển Nhi lập tức khom người : Bệ hạ có chỉ, muốn Võ phu nhân vào điện mình.




      Uyển Nhi thoáng run rẩy, đoán được lại có ý chỉ như vậy, quay đầu nhìn ta. Ta gật đầu với nàng: Tỷ tỷ trở về nghỉ ngơi . Nàng siết chặt lấy tay ta: Bất kể thế nào, đến cuối cùng cũng phải bảo vệ mình trước. Ta lại gật gật đầu, rồi mới theo cung tỳ vào cửa.




      Vào bên trong, Thái Bình cũng cáo lui, có điều vội vàng lướt mắt liếc nhìn ta cái, như là có rất nhiều ý tứ hàm xúc.




      Ta còn chưa kịp nghĩ nhiều, Hoàng tổ mẫu tựa vào giường, vẫy vẫy tay gọi ta: Vĩnh An, cần quỳ, trực tiếp đến bên người trẫm. Ta vâng lời, vội qua, ngồi thấp ở bên, cười khổ : Vĩnh An lại gây rắc rối cho Hoàng tổ mẫu.




      Bà kéo tay ta, rất chậm đảo mắt qua miệng vết thương cánh tay: Mặc dù trẫm ở trong cung, nhưng chưa tới mức tai điếc hoa mắt. Vương Hoàn làm gì, gì, trẫm đều nghe. Ta cúi đầu: Nếu Hoàng tổ mẫu biết, vậy Vĩnh An gì nữa, hết thảy chỉ nghe Hoàng tổ mẫu an bài.




      Lúc trước mỗi lần quỳ gối ở trong này đều là vì Lý Thành Khí. Chuyện tối nay có chút quan hệ với chàng, ta lại cảm thấy thoải mái nhõm, muốn hao tốn sức lực tranh cãi nữa. Chết, hay sống, chẳng qua là ý nghĩ của Thiên Tử mà thôi.




      Ngoài ý muốn, bà trầm mặc lâu, mới đột nhiên hỏi câu: Vết thương này xử lý chưa ? Ta dạ: Đều xử lý qua. Bà mỉm cười: Nữ nhân sợ nhất là bị thương ngoài da, Thẩm Thu kế thừa Tôn Tư Mạc, lão nhân kia giỏi nhất là phương pháp bảo dưỡng. Sau này bảo ta cẩn thận trị liệu cho ngươi, miễn cho lưu lại sẹo.




      Câu Sau này kia rất là tùy ý, ta nghe lại có chút hoảng hốt.




      Chẳng lẽ vượt qua nhàng như thế, có dễ dàng vậy ?




      Tay bà hơi dùng sức, ý bảo ta đứng dậy ngồi vào bên cạnh. Ta liền đứng lên, yếu ớt ngồi cạnh bà. Tư thế này, thần sắc này, rất giống tình cảnh năm xưa ở Đại Minh cung, mỗi khi Hoàng tổ mẫu nhớ tới chuyện thời niên thiếu đều kéo tay ta, để ta dựa vào bà, chậm rãi nghe bà kể chuyện.




      Kể trước khi bà vào cung là như thế nào, sau khi vào cung là như thế nào.




      Trong miệng người ngoài là mưa máu gió tanh, hoàng quyền tranh đoạt. Nhưng từ lời kể của bà chỉ là phong cảnh trong Đại Minh cung kiều diễm xa hoa thế nào, thành Trường An náo nhiệt ồn ào ra sao. Cho dù là tháng ngày ở chùa Cảm Nghiệp, bà xem việc quy y xuất gia chỉ như nước chảy mây trôi, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể cười lúc ấy ngại mình xấu xí thế nào.




      Có lẽ bởi vì ta là người Võ gia, lại là tuổi vào cung, khi đó bà đối với ta quả thực rất là đặc biệt.




      Nếu phải gặp Lý Thành Khí, ta an phận tứ hôn cùng với Lý Long Cơ, chừng ta chính là ân sủng của bà.




      Thành Khí vì ngươi làm được như thế, trẫm quả thực có dự đoán được, bà thở dài: Lúc trước trẫm chỉ nghĩ, Long Cơ coi trọng ngươi như vậy, nên Lâm Tri vương phủ mới là nơi chốn tốt nhất. tại nhìn lại có lẽ sai lầm rồi. Tim ta nhảy dựng, dám lời nào, chỉ yên tĩnh nhìn bà.




      Hoàng tổ mẫu lúc trước bức ngươi thành hôn, là muốn nhìn thấy huynh đệ bọn họ vì ngươi tranh chấp, bà nhìn ta, tiếp tục : Tâm tư của Long Cơ với ngươi, trẫm xem hiểu được, tính nết của , trẫm cũng vô cùng ràng. rất giống Thái Tông hoàng đế, xử trí theo cảm tính. Thành Khí lại giống con trẫm Chương Hoài Thái tử, lại nghiêng về tình cảm sâu nặng. ngờ trong lòng cả hai đứa đều có ngươi, vô cùng may mắn, cũng cực kỳ bất hạnh.




      Ta miễn cưỡng nở nụ cười: Nếu sớm biết Hoàng tổ mẫu nhìn thấu hết thảy, ngày đó Vĩnh An cũng cần diễn màn kịch kia, để rồi rơi vào kết cục ngày hôm nay. Nếu bà vạch trần, ta cần gì phải cố gắng tiếp tục đóng kịch.




      Bà dường như ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn ta rất sâu: Vĩnh An, ngươi là lần đầu tiên chuyện với Hoàng tổ mẫu như vậy, có đúng là hoàn toàn chết tâm? Ta lắc đầu, cười khổ : Vĩnh An chỉ nghĩ rằng, mặc dù Vĩnh An biết Hoàng tổ mẫu khổ tâm, nhưng cũng hao hết tâm lực đến hôm nay, rất đơn giản là muốn bọn họ sống bình an. Nhưng nghe được lời Hoàng tổ mẫu vừa , mới xem như chân chính hiểu được, tất cả những gì Vĩnh An làm chẳng qua chỉ là màn chê cười, dù cố gắng mấy cũng chỉ là đơn phương tình nguyện mà thôi. Nếu sớm biết có hôm nay, chi bằng lúc trước giống như Uyển Nhi thề lấy chồng, vào chốn thanh tịnh.




      Bà lắc đầu cười: Ngươi phải Uyển Nhi, ngươi cũng làm được như Uyển Nhi.




      Ta gật đầu: Vâng, Vĩnh An phải Uyển Nhi.




      Bà mỉm cười nhìn ta như cũ, trong mắt thêm vài phần phức tạp: Nếu ngươi là Uyển Nhi, hôm nay trẫm triệu kiến ngươi đến, mà là trực tiếp ban chết ở Lâm Tri vương phủ. Bên người trẫm chỉ cần Uyển Nhi, có thể vong tình đoạn nghĩa, suy nghĩ như nam tử, nhưng cũng phải biết nghe lời, làm trẫm vui lòng.




      Ta trầm mặc xuống, trong lòng lại nhớ tới Thái Bình .




      Điều Uyển Nhi có thể làm, Thái Bình làm sao làm được? Nhưng Uyển Nhi mắt thấy Lý Hiền chết tha hương, Thái Bình chứng kiến phò mã Tiết Thiệu chết oan trong ngục, rồi sau đó... vẫn tiếp tục ca múa tiệc tùng, tiếp tục cười sống sót. Bất đồng là, Uyển Nhi dù có kiêu ngạo tài giỏi vẫn phải phụ thuộc vào người khác, mà Thái Bình là trời sinh quý nữ, có thể sống thoải mái tùy tính hơn.




      Cho dù các nàng là người nào, đều xem như nữ tử đặc biệt, giống như Hoàng tổ mẫu trước mắt đây.




      Mà ta, người nào cũng đều làm được.




      Ngày ấy Lý Thành Khí bảo hộ ta trong ngực, ta chỉ biết, hôm nay chàng liều mạng vì ta, ngày sau chàng gặp phải sinh tử đại nạn, ta cũng tuyệt đối khoanh tay đứng nhìn. Cho nên, nữ tử như Thái Bình và Uyển Nhi lưu danh sử sách, còn ta chỉ cầu mong có thể cùng chàng nhìn thấy Thịnh Thế Vĩnh An, thế là đủ.




      Bà nhìn ta, tựa hồ là nghĩ đến điều gì. Ta biết đây là lúc quyết định, liền đứng dậy rót cho bà chén trà, ngay ngắn đến trước mặt, quỳ xuống : Hoàng tổ mẫu lâu như vậy cũng mệt mỏi, uống chút trà nhuận giọng trước . Bà tiếp nhận chén trà, chưa bảo ta đứng dậy, ta cứ như vậy cúi đầu quỳ, xuất thần nhìn dưới mặt đất.




      Ngươi cũng biết vì sao Thái Bình vừa rồi tới?




      Ta nghĩ nghĩ, trả lời: Hẳn là vì biện hộ cho Vĩnh An.




      Thẩm Thu nếu có mười phần nắm chắc tuyệt đối khẳng định với ta như vậy. Nay Thái tử là người kế vị chính thống, Uyển Nhi và Võ Tam Tư đều trong sáng trong tối đứng về phía bên kia. Nếu Thái Bình muốn làm gì, có thể giúp nàng chỉ có chỗ Lý Thành Khí, đối với nàng mà , kết thành đồng minh chẳng qua cũng là giúp bản thân nàng.




      Hoàng tổ mẫu thản nhiên thừa nhận: Đúng vậy, nữ nhi này của trẫm khó có khi vì người khác mở miệng, mà hôm nay lại tới biện hộ cho ngươi, là làm cho trẫm ngoài ý muốn. Có điều nghĩ lại liền ràng, nàng dù sao cũng là người Lý gia. Vĩnh An, ngươi có gì muốn cầu trẫm ?




      Ta sửng sốt, ngờ rằng Hoàng tổ mẫu bỗng nhiên hỏi như vậy.




      Qua lát, mới lắc đầu : Vĩnh An có.




      Ngẩng đầu nhìn trẫm.




      Ta ngẩng đầu nhìn bà, bà mới tiếp: Trẫm muốn mạng của ngươi, nhưng muốn trấn an Thái Nguyên Vương thị, còn muốn trấn an các hoàng tôn của trẫm, cũng muốn để chỗ Thái tử an tâm, cho thúc phụ ngươi Võ Tam Tư an tâm, càng muốn cho nữ nhi trẫm an tâm, ngươi xem, trẫm nên làm như thế nào?

    4. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      CHƯƠNG 59: Đời này phụ (1)

      Hai câu trước khó lý giải, nhưng hai câu sau lại hàm chứa biết bao quan hệ phức tạp trong đó.




      Trấn an các hoàng tôn, là chỉ khúc mắc giữa ta, Lý Thành Khí và Lý Long Cơ, nếu ta chết nút thắt giữa hai huynh đệ họ khó tháo gỡ. Trấn an Thái tử, là ám chỉ bọn họ đứng sau Vương gia cố ý thúc đẩy nên tình hôm nay, nếu ta chết bọn họ ngày ngày lo lắng bất an. Trấn an thúc phụ, phải chính là trấn an Võ gia, nếu ta bị ban chết e rằng ảnh hưởng tới nhiều người Võ gia. Trấn an Thái Bình... Có lẽ, bản thân bà là người mẹ, khó có thể cự tuyệt lời cầu khẩn hiếm hoi của con mình.




      Ta trầm ngâm lát, mới trả lời: Vĩnh An thể nghĩ được.




      Ngươi phải thể nghĩ được, là dám , Hoàng tổ mẫu mỉm cười: Bởi vì ngươi sợ ra làm liên luy tới ai ? Ta lắc đầu: Vĩnh An quả thực thể nghĩ được. Bà thâm trầm nhìn ta: Vì sao ngươi sợ? Ta cười khổ: Sợ, nhưng bất lực. Bà thở dài: Ngươi ở bên Long Cơ nhiều năm nhưng vẫn chưa có con, ngược lại lúc này lại thấy đó là may mắn. Vĩnh An, cho Hoàng tổ mẫu, ngươi có ý như thế sao?




      Ta lắc đầu: Đều phải như Hoàng tổ mẫu nghĩ. Vĩnh An cũng từng nghĩ tới, vì lưu lại huyết mạch. Nhưng nhiều năm tận mắt thấy hoàng quyền tranh đoạt khốc liệt, Vĩnh An muốn đứa con của mình rơi vào vòng lẩn quẩn đó, chỉ thế mà thôi.




      Bà nhìn ta chằm chằm, như là muốn kiểm tra xem lời này hay giả, đến cuối cùng nhắm mắt, nặng nề thở dài: Trẫm đưa cho ngươi là sinh chiếu (được sống), bắt ngươi rời khỏi Lâm Tri vương phủ, dẹp yên Thái Nguyên Vương thị. Giọng của bà mang theo chút mệt mỏi, cuối cùng ra quyết định: phải là tử chiếu (ban chết), là vì trẫm thể, cũng muốn thành toàn cho ngươi, bởi vì Long Cơ và Thành Khí đều rất xem trọng ngươi. Coi như là trẫm có tư tâm, xem ngươi như Thái tử và Thái Bình, ở lại lâu dài trong cung .




      Từng lời từng chữ đều chậm rãi nhưng mạnh mẽ có lực. Ta nhìn khuôn mặt bà, chớp mắt, từng cảm xúc hoảng hốt, kinh ngạc, chua xót, rồi nhõm lần lượt lướt qua. Đến cuối cùng chỉ còn đôi mắt đẫm lệ, nặng nề đầu khấu cái: Vĩnh An khấu tạ Hoàng tổ mẫu thánh ân.




      cái dập đầu này, trước mặt Thiên Tử mà , chỉ khác biệt giữa 'Hoàng tổ mẫu' và 'Hoàng tổ mẫu', nhưng chữ hơn kém nhau đó vây khốn ta suốt bảy năm tứ hôn, cuối cùng trôi qua.




      ————————————————————————




      Thánh chỉ đến Lâm Tri vương phủ như thế nào, Lý Long Cơ phản ứng ra sao, ta hề biết . Ngoài trừ Hạ Chí và Đông Dương vào cung theo hầu, Lâm Tri vương phủ hầu như còn nửa điểm quan hệ với ta. Bất kể là Uyển Nhi, hay là những người khác đều như bị bịt miệng, chữ cũng chuyện của .




      Giống như ta chưa bao giờ rời khỏi cung, vẫn là Võ gia quý nữ như lúc trước.




      Ta theo ý chỉ, ở lại trong cung tiếp tục sao chép kinh. Nay Nghĩa Tịnh đại sư chuyển ra cung, ở trong chùa chiền thành Lạc Dương dịch kinh. Nhạn Tháp trở nên lạnh lẽo, kỳ lúc trước Nghĩa Tịnh đại sư còn ở đây, Nhạn Tháp cũng rất thanh tĩnh, nhưng mỗi khi ta sao kinh mệt mỏi vẫn có thể leo lên tầng bảy chuyện phiếm với đại sư hai ba câu. giờ chỉ còn mỗi mình ta.




      Hạ Chí và Đông Dương mới đầu còn quen, nhất là Đông Dương, suốt ngày khóc sưng đỏ mắt, cảm thấy nếu ta thể trở về Lâm Tri vương phủ xem như chặt đứt hạnh phúc cả đời nữ nhân. Nhưng lâu ngày cũng dần dần tốt lên, bởi vì theo ta tự tại thoải mái, ở trong này tha hồ chơi đùa dạo mát.




      Hôm nay ta ngồi sao kinh tới khi thắt lưng hơi mỏi, mới giật mình thấy qua giờ ngọ thiện. Đúng lúc đói bụng kêu vang, Đông Dương bưng cơm đến, ngoài ý muốn có thêm chút cá.




      Ta kinh ngạc nhìn nàng: Vì sao có thịt cá nữa ?




      Hoàng tổ mẫu vừa bãi bỏ lệnh cấm, lúc này ở thành Lạc Dương món cá là khó tìm nhất. Trừ phi Hoàng tổ mẫu ngẫu nhiên ban tặng, phải ai cũng may mắn được ăn. Hôm nay Hoàng tổ mẫu ở trong cung, tại sao lại có cá ?




      Đông Dương trợn mắt : Quận vương đưa tới. Ta vô cùng bất ngờ, thấy nàng cười đến vui vẻ, lập tức biết nàng là Lý Long Cơ, trong lòng khó tránh khỏi chút áy náy, chỉ cầm đũa ăn nửa miếng: Ta thích ăn cá lắm, ngươi và Hạ Chí cùng nhau ăn . Vẻ mặt Đông Dương rầu rĩ: Tâm ý của quận vương, nô tỳ dám ăn.




      Nàng chung quy là người của Lý Long Cơ, tuy rằng theo ta nhưng tâm vẫn hướng về . Ta đành lòng gì, chỉ khẩu vị tốt, qua loa ăn mấy thứ khác, rồi buông đũa tiếp tục sao kinh.




      Hạ Chí thấy vậy, lập tức bảo Đông Dương thu dọn xuống hết. Đông Dương rất vui, tới khi bưng trà lên, cuối cùng nhịn được mới : Hai ba ngày đầu quận vương đều sai người đến tặng đồ, chẳng lẽ phu nhân nhớ quận vương ư ? Tay ta hơi dừng chút, ngẩng đầu: Lời này chỉ trước mặt ta, ngày sau được nhắc lại . Nàng lập tức đỏ mắt: Quận vương...




      Ta buông bút, nghiêm mặt nhìn nàng: Ngày đó vào cung, ta qua với hai ngươi ý chỉ của Thánh Thượng, ta với quận vương thể. Nếu ngươi muốn về vương phủ, ta có thể thả ngươi trở về ——. Lời còn chưa dứt, Đông Dương quỳ xuống, nước mắt lưng tròng : Lúc trước nô tỳ từng thề với quận vương, cả đời này thề sống chết theo phu nhân. Từ lúc theo phu nhân cũng tuyệt đối dám có ý đồ khác, chỉ là nô tỳ đành lòng nhìn quận vương như thế...




      Ta trầm mặc nhìn nàng, biết thế nào mới tốt.




      Nàng lại tiếp: Thánh chỉ ban ra mấy tháng, nhưng tới nay quận vương vẫn chưa chịu viết hưu thư. Tâm tư của quận vương, chẳng lẽ phu nhân sao?




      Ta trả lời như cũ, với nàng mà , đó đều là tình sâu ý nặng.




      Nhưng với ta mà , cũng là gánh nặng chồng chất.




      Đến cuối cùng, vẫn là Hạ Chí đến kéo nàng, lắc lắc đầu, mang nàng ra cửa phòng.




      Ta ngồi ghế nhìn trời đông giá rét ngoài cửa sổ, nhớ tới đêm đó Uyển Nhi thấy ta bình yên ra, nàng : Vĩnh An, tất cả đều tốt lên. Ánh mắt nàng mang rất nhiều hàm ý, có lẽ là cho ta nghe, có lẽ cũng là cho chính nàng tin tưởng.




      Rất nhiều việc, có lẽ tốt lên.




      Lúc trước vì lệnh cấm tàn sát, Địch công màng nguy hiểm góp ý cho Hoàng tổ mẫu, hy vọng có thể hủy bỏ lệnh cấm này, để dân chúng Giang Nam tiếp tục bắt cá, duy trì kế sinh nhai. Thời điểm ông ở trước mặt Hoàng tổ mẫu nhắc tới việc đó, ta chẳng phải đổ mồ hôi lạnh, vì lo lắng cho ông và Lý Thành Khí sao ?




      Mà nay người mất, lệnh cấm cũng giải trừ, tất cả đều qua .




      Ngồi lâu vẫn khó tĩnh tâm chép sách, ta dứt khoát bước xuống lầu, đường đến bên hồ giải sầu. Đảo mắt tới mùa đông, cây cối bên hồ đều chỉ còn trơ trọi cành, có cảnh trí gì bắt mắt. Ta hơn nửa vòng, mới chọn chỗ ngồi xuống, ngẩn người nhìn mặt hồ đóng tầng băng mỏng manh.




      Tới khi tay chân lạnh lẽo, chuẩn bị đứng dậy quay về, lại nghe thấy phía sau có tiếng trẻ con khóc.




      Theo bản năng quay đầu, mới nhìn thấy Lý Long Cơ ở cách đó xa mặc cẩm bào màu tím, khoác áo choàng màu đen, cổ áo viền lông màu trắng. Mà đôi mắt kia cứ nhìn ta chớp, như là nhìn lâu.




      Tự Trực được Lưu thị bế ở cách đó xa khóc lớn, dường như bị kinh sợ gì đó.




      Ta dời tầm mắt, qua hành lễ: Lâm Tri quận vương.




      nhìn chằm chằm ta như cũ, chịu câu.




      Từ ngày vào cung là lúc cuối hạ đến nay đầu đông, mấy tháng gặp. Mấy tháng đó lén gửi tới hơn mười phong thư, ta đều đặt bàn sách hề đụng tới. Điều muốn ta đều biết, mà trong lòng ta rốt cuộc muốn gì, cũng hiểu được. Từng bị hôn ước trói buộc, cũng từng thử đón nhận thâm tình quá mức mãnh liệt kia, nhưng mà cuối cùng tất cả đều thành quá khứ.




      Lưu thị liếc mắt nhìn ta cái, xem chừng rất vui. Ta thấy cứ lời nào, cũng muốn ở lại thêm, dứt khoát hành lễ : Vĩnh An cáo lui. xong liền xoay người, vừa mới hai bước bị nắm lấy cánh tay: Vĩnh An. Ta dừng lại nhìn , có hơi do dự, hai bên trầm mặc giây lát, ta mới mở miệng trước: Bên hồ rất lạnh, vẫn nên mang Tự Trực trở về .




      Đôi mắt hơi đỏ lên, cuối cùng mở miệng: Ta rất nhớ nàng. Ta cười cười: Long Cơ, lúc trước Hoàng tổ mẫu tứ hôn, tạo nên hồi duyên phận bất đắc dĩ. Nay cũng là đạo thánh chỉ của Hoàng tổ mẫu, cho ngươi và ta ai về chỗ nấy. Đa tạ hai năm qua ngươi hết lòng đối đãi, tình cảm niên thiếu ta quên, nhưng tâm tư của ta ngươi hiểu được, cả đời này trong lòng ta chỉ có chỗ cho người, mặc kệ có thể ở bên nhau hay , cũng chỉ có mình Thành Khí mà thôi.




      Tay Lý Long Cơ nắm rất chặt, ta nhìn lắc lắc đầu, mím môi nhắc lại.




      Qua lâu, rốt cuộc mới buông tay ra: Nhiều năm như vậy, ta ở trong mắt nàng cũng qua được chữ sai, xoay người về hướng Lưu thị, ôm Tự Trực vào lòng: Vĩnh An, chỉ cần là nàng muốn, ta đều cho nàng, bao gồm tờ giấy hưu thư kia. Hôm qua ta tuân chỉ, hưu thư ở trong tay phụ vương nàng, hy vọng lần này ta có làm sai.




      xong, nhìn ta thêm lần nào nữa, nhanh chóng rời khỏi bờ hồ.




      Ta ngắm nhìn bóng dáng của , cuối cùng nhàng thở ra. chỉ mới mười tám tuổi, ngày sau rồi có rất nhiều nữ nhân và con cái, còn có giang sơn muốn tranh đoạt. Rồi quên thôi.




      Ta đứng mình thêm lát, mới chậm rì rì trở về Nhạn Tháp.




      Khi leo đến tầng ba, ngoài ý muốn nghe thấy thanh líu ríu của Đông Dương, khỏi cảm thấy kỳ quái. Quan sát trái phải vài lần, tiểu nha đầu này lại chạy chỗ nào ? Cửa mở toang, lúc ta muốn quay đầu bỏ , đột nhiên ngừng lại.




      Trong phòng có người đứng cạnh cửa sổ, im lặng lật xem kinh thư.




      Qua lát, người đó mới như cảm thấy được gì, nghiêng đầu nhìn ta, trong mắt nổi lên ý cười nhàn nhạt. Ta dám động đậy, cũng dám lên tiếng, cứ nhìn người đó xuất thần, sợ chớp mắt chỉ còn lại mình, sợ tất cả trước mắt đều chỉ là ảo giác...




      Người đó cũng lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn ta như vậy, bỗng có cơn gió ùa vào thổi tung những tờ giấy bàn.




      Sau đó, trong tiếng giấy xào xạc, Lý Thành Khí chậm rãi vươn hai tay về phía ta.




      Ở Thiên Lao, ở Khúc Giang, ở ngoài Thiều Hoa các, được ôm trong lòng chàng đến tột cùng có bao nhiêu ấm áp, ta nhớ nổi, hoặc là dám nhớ đến.




      Mà nay, chàng vươn tay với ta, còn bất cứ trở ngại nào, mở rộng vòng tay.




      Trong giây lát tầm mắt trở nên mơ hồ, ngờ lệ tràn đầy mặt. Đôi mắt đen thẳm ôn nhu kia vẫn chăm chú nhìn ta như trước.




      Đến khi ta bổ nhào vào lòng chàng, nghẹn ngào thở nổi. Chàng gắt gao ôm chặt ta, giọng đè xuống tới rất thấp rất thấp, lại dịu dàng đến mức làm ta kìm được rơi lệ: Vĩnh An, ta luôn luôn chờ nàng.




      Chàng với ta... Vĩnh An, ta luôn luôn chờ nàng.

    5. Hyuga Chan

      Hyuga Chan Active Member

      Bài viết:
      333
      Được thích:
      25
      CHƯƠNG 60: Đời này phụ (2)

      Qua lâu, ta mới dám ngước mặt nhìn Lý Thành Khí.




      Ánh mắt kia rất quen thuộc, nhưng lại như phủ lớp sương mù, hơi hơi phiếm hồng. Quen biết mười năm, ngoài trừ lần mẫu phi của chàng mất tích , mặc dù là bị khổ hình ở Thiên Lao, chàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh nhạt. Mà tại... Ta cảm thấy tim khẽ nhói đau, há miệng muốn , chàng giơ tay giúp ta lau nước mắt mặt: Đối với nàng mà , lựa chọn tốt nhất lúc này là rời xa tranh đấu, chọn thời cơ cùng phụ vương nàng rời xa hoàng quyền.




      Lòng ta chợt trầm xuống, vừa định chuyện lại bị Lý Thành Khí giành trước: Ta biết điều nàng muốn , hãy nghe ta xong. Ta lo lắng nhìn chàng, sợ chàng ra những điều như muốn thả ta tự do hay bảo ta rời khỏi chàng. Nỗi lo sợ dần choáng hết tâm trí, chàng bỗng nhiên cúi đầu, cho ta cơ hội thoái lui, lập tức hôn lên môi ta, vô cùng ôn nhu, nhưng hề do dự.




      Cảm giác như thiên trường địa cửu, dễ dàng chạm vào nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng.




      Ta thả lỏng trái tim mình, nhắm mắt lại nghênh đón.




      Lý Thành Khí thoáng dừng lại, giây lát sau liền đắm chìm hoàn toàn, bất thình lình chiếm đoạt tất cả lý trí của ta. Chàng hôn từng chút môi lưỡi, dường như làm thế nào cũng đủ, cứ trằn trọc như vậy. Cho đến lúc hôn đường đến bên tai, bên cổ, ta khống chế được run rẩy, nắm chặt vạt áo của chàng, mềm yếu gọi: Thành Khí, thể ở trong này.




      Chàng ôm thắt lưng ta, rất chậm, rất chậm ngừng lại.




      Vẫn còn lưu luyến, hôn lên mặt ta, như là dỗ dành trẻ , kiên nhẫn và sủng ái.




      Sau đó, chàng mới thở dài tiếng bên tai ta, rất khẽ: Nếu xưng đế, giang sơn cùng hưởng, nếu thất bại, sinh tử rời. Câu ngắn gọn mười bốn chữ, chàng luôn luôn hứa hẹn đơn giản như thế... Từ mười sáu chữ lúc trước, cho tới bây giờ càng ngày càng ít, lại càng ngày càng nặng.




      Ta nhìn Lý Thành Khí chằm chằm, lúc khóc lúc cười, qua lâu mới nức nở oán trách: Lý Thành Khí, chàng là cố ý lưu lại câu cuối cùng sao? Vừa rồi bảo gì mà lựa chọn tốt nhất, rồi cả nụ hôn bất ngờ mãnh liệt như sắp phải ly biệt kia, làm cho ta gần như lâm vào tuyệt vọng, nhưng mà tại... Ta trừng mắt, tới khi Lý Thành Khí bật cười lớn, mới tức giận : Chàng cố ý !




      Chàng ôm lấy ta, ngồi xuống thảm, rồi mới cúi đầu nhìn ta, khẽ mỉm cười : Ta đúng là cố ý, chẳng qua muốn cho nàng cơ hội cuối cùng, cho nàng rời khỏi nơi này. Ta nằm trước ngực chàng, nghe tiếng tim đập, tâm trí có chút rối loạn, qua lúc mới giọng : Nhưng chàng căn bản chưa cho ta cơ hội chuyện. Chàng mỉm cười: Đúng, bởi vì ta hối hận.




      Cơ thể Lý Thành Khí rất ấm áp, như xua tan hết khí lạnh đầu mùa đông: Nhiều năm qua nàng nghĩ thế nào, làm thế nào, có ai so với ta ràng hơn. có lỗi, Vĩnh An, những lời đó đều phải là ý muốn của ta. Ta dạ, chỉ cảm thấy tim đập càng ngày càng chậm. Hạnh phúc này đến quá lâu, làm cho người ta dám tin: Những lời của chàng rất giống lời Địch công trước khi từ thế, ông cũng khuyên ta cần tiếp tục nhúng tay.




      Thần sắc Lý Thành Khí có hơi ảm đạm xuống, cười khổ: Lời Địch công đêm đó, ta cũng nhớ . Ta hiểu là chàng đến ‘Ân tình hoa quỳnh’, nhớ tới đêm đó trong mắt chàng lên tuyệt vọng, còn có câu ‘ dám quên’ kia, lòng chợt phiếm đau, liền chậm rãi ngồi thẳng người nhìn chàng: Ta cảm thấy hình như ta chưa bao giờ kể cho chàng điều gì, có rất nhiều lời muốn , chàng muốn nghe ? Chàng cười có vẻ hứng thú: Chăm chú lắng nghe.




      Từ đầu tới cuối, đều là Lý Thành Khí .




      Từ núi Long Môn cho tới trận tuyết lớn ở Thái Sơ cung hay trong Thiên Lao, đều là Lý Thành Khí mở miệng trước, khiến ta lo sợ dám tiếp tục đáp lời. Hoặc là sớm hơn chút, từ lúc ở tiệc rượu phủ Địch công, câu thơ chàng đọc làm ta biết ứng đối thế nào, rồi cứ thế từng bước đến hôm nay... Ta vòng tay qua cổ chàng, dựa đầu lên vai, mặt nóng bừng bừng. Dường như chỉ có tránh né ánh mắt của chàng, ta mới dám ra những lời nhiều năm qua vẫn luôn giấu trong lòng.




      Kỳ , lúc ta còn rất từng nghe kể về chàng, ta cố gắng làm giọng mình bình tĩnh, nhưng nghe qua vẫn hơi khàn khàn: Tiên sinh nhắc tới đại danh của Vĩnh Bình quận vương, chữ viết rồi tài văn chương của chàng, còn có chàng thông hiểu luật, thổi khúc sáo vang danh thiên hạ khi Hoàng tổ mẫu đăng cơ. thiếu niên có thể được tán dương ca tụng như thế, ta rất tò mò, đến tột cùng chàng có bộ dạng thế nào ? Có như lời kể tiên sinh, mặt mày như vẽ, làm cho người ta gặp qua là quên được ?




      Lý Thành Khí hình như cười, ta càng ngượng ngùng, nhưng vẫn tiếp tục : Chỉ là nghĩ tới, đúng ngay tại chỗ kia nhìn thấy chàng, còn... còn gặp ngay tình cảnh đó. Nước gợn dập dờn bên hồ, cảnh tượng tràn đầy xuân sắc, ta bị Lý Thành Khí che miệng ép chặt trước ngực, tại ngẫm lại đúng là thú vị.




      Giọng chàng mang theo ý cười: Đêm đó ta vốn cũng là ngang qua, nàng quá mức lỗ mãng. Ta đỏ mặt gật đầu: ra ta chỉ là nhất thời bộc phát, ai biết đụng ngay chuyện xấu hổ như thế. Chàng bật cười, kéo ta dựa vai xuống, cúi đầu nhìn ta: Vĩnh An, nhìn ta .




      Ta ngượng ngùng, cảm thấy cả đầu ngón tay đều nóng lên, giọng lẩm bẩm: Nhìn chàng ta nên lời. Lý Thành Khí cúi đầu chạm vào trán ta: Những lời nàng ta nhớ kỹ cả đời, riêng gì từng chữ, bao gồm vẻ mặt ánh mắt của nàng, ta đều phải nhìn xem hai ràng.




      Ta quẫn bách nên lời, hôm nay chàng giống lúc bình thường, hay là do ta chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy? Trong đầu khỏi lên hình ảnh trong tửu lâu ngày ấy, thê dịu dàng, thiếp xinh đẹp, ra bất tri bất giác giữa chúng ta có nhiều người như vậy.




      Ta do dự, cuối cùng hỏi thẳng: Chàng ngày thường... cũng chuyện với thê thiếp như thế sao?




      Lý Thành Khí lắc đầu, nắm tay của ta, đôi mắt đen như soi vào đáy lòng, cho ta cơ hội trốn tránh: Các nàng ấy đều tới quá muộn, dù ta có dốc hết tất cả tâm tư, cũng chỉ có thể dành cho người, chàng kề sát vào lỗ tai ta, ôn nhu : Vợ ta, Vĩnh An. Hơi thở ấm áp, lời thầm bên tai, làm ta như muốn tan chảy thành nước.




      Trước mắt còn nhìn , mặt lại nóng hổi, nước mắt rơi đầy mặt.




      Rốt cục là làm sao vậy, hôm nay ràng nên vui vẻ.




      Nhưng nước mắt so với khi nãy còn rơi nhiều hơn, dừng cũng dừng được, càng muốn khống chế càng nghẹn ngào nức nở. Lý Thành Khí có chút đau lòng ôm sát ta, thấp giọng dỗ, rất nhiều rất nhiều lời thổi vào tai, ta lại khóc to hơn, đến cuối cùng chàng bất đắc dĩ thở dài: Vĩnh An, nàng làm ta cảm thấy thất bại.




      Ta khó hiểu nhìn, Lý Thành Khí mới cười : Mỗi lần ta thử dỗ nàng đều vô ích, ngược lại nàng càng khóc dữ dội hơn, chàng dừng chút, lại tiếp: May mắn nơi này có người ngoài, nếu đường đường hoàng tôn Lý gia lại sợ vợ như thế, chẳng phải làm cho người khác chê cười.




      Mặt ta nóng lên, xấu hổ trả lời, nghẹn nửa ngày mới : Ta còn chưa xong đâu. Lý Thành Khí buồn cười: Nàng là muốn đem hết chuyện hơn mười năm đều vào hôm nay sao? Ta yếu ớt trừng mắt liếc chàng cái: Nếu chàng muốn nghe, ta nữa.




      Chàng ừ tiếng, có chút suy tư : đến chỗ nào rồi? Đêm đó ta ôm nàng ? Ta dở khóc dở cười: Chàng nghe hay là nghe?. Lý Thành Khí dứt khoát gật đầu: Nghe. Ta thầm thở phào, nghiêm túc nghĩ nghĩ: Sau đó tại tiệc nhậm chức của Địch tướng, ta nhìn thấy chàng vô cùng hoảng sợ, mới biết được hoá ra chàng chính là Vĩnh Bình quận vương. Chàng liền tiếp lời: Nếu phải ta, nàng cho là ai?




      Ta nhớ lại đêm đó nằm trằn trọc suy đoán, kìm được cười lớn: Chàng nhìn đẹp như vậy, ta nghĩ rằng chàng là..nam sủng của Hoàng tổ mẫu. Lúc này đổi thành Lý Thành Khí dở khóc dở cười, lắc đầu thở dài: Khi đó bất quá ta mới mười lăm tuổi, nàng còn dám suy đoán tới như vậy. Ta hơi xấu hổ, hỏi ra nghi vấn: Vì sao chàng với ta câu kia?




      Lý Thành Khí giả bộ hiểu, ôn nhu hỏi: Câu gì?




      Ta tức giận vùng vẫy muốn đứng lên, chàng lại dễ dàng khoá ta lại: Lúc ấy ta suy nghĩ, tiểu quận chúa Võ gia, đầu tiên là nhìn lén Hoàng tổ mẫu, sau lại cả gan dám theo ta rời tiệc, rốt cuộc là muốn làm gì ? Trong mắt chàng loé ra tia sáng , còn mang theo vài phần trêu đùa, ta thấp giọng than thở : Chẳng qua là muốn cảm tạ ân cứu mạng của chàng thôi.




      Cứ như vậy ngồi bên nhau tới chiều.




      Nhiều năm rồi, ta thậm chí ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ. Tựa hồ từ lúc bắt đầu quen biết Lý Thành Khí, nhìn chàng đường phập phồng đến hôm nay, nhiều lần bị vây hãm trong hiểm nguy lại đều gặp dữ hóa lành. Đối với chàng, ta chỉ mong hai chữ 'bình an', quen cầu xin xa xôi, bắt buộc... Bởi vì cửa sổ mở, xung quanh hơi lạnh, ta theo bản năng rúc sâu vào người Lý Thành Khí hơn chút.




      Chàng ôm siết ta: Vĩnh An, tại mặc dù ta có lui tới với , Hoàng tổ mẫu cũng ngầm thừa nhận quan hệ của ta và nàng. Chỉ là bọn họ đều biết nàng là điểm yếu của ta, cho nên tuyệt đối dễ dàng thả nàng ra cung. Ta dạ: Ta biết. Hoàng tổ mẫu khi hạ chỉ rất ràng, bà thành toàn cho chàng và ta. Có điều mấy tháng nay ta nghĩ thông suốt, so với lúc trước cam chịu để người khác sắp đặt, chàng có thể làm cho Thái Bình giúp chàng vào cung diện thánh, hết thảy dần chuyển biến tốt lên, phải sao?




      Lông mày Lý Thành Khí khẽ nhíu lại, rồi dần dần giãn ra: Đúng, hết thảy đều tốt lên, chúng ta phải về Trường An . Ta kinh ngạc nhìn chàng: Về Trường An? Chàng gật đầu: Rất nhanh, hôm qua Hoàng tổ mẫu ban thưởng Hưng Khánh phường ở Trường An, bảo chúng ta về Trường An trước bước. Ta có chút bất ngờ, Trường An a, rất nhiều năm rồi trở về.




      Lý Thành Khí giúp ta vén sợi tóc qua tai, ta mới nhớ tới hỏi: Còn ta sao? Chàng mỉm cười: Nàng cũng trở về. Trong lòng ta vui vẻ, dám tin nhìn chàng: ? Chàng gật đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, qua lâu mới : Trước mắt Thái tử định, trước khi Lý gia chắc chắn giành lại thiên hạ, hoàng tộc họ Lý vẫn đều là người nhà. Bọn họ nhận định nàng có thể ràng buộc ta, sao để bọn họ hoàn toàn an tâm?




      Ta nhất thời hiểu được ý của Lý Thành Khí, tiếp tục truy vấn: Vậy chàng tính làm như thế nào ?




      Lý Thành Khí ôm thắt lưng ta bỗng nhiên xoay người đè ép ta xuống thảm, đôi mắt nhìn rất gần. Ta bị chàng làm hoảng sợ, đành vỗ vỗ tay chàng, thở hổn hển : Sao chàng lại... đến nửa, cũng biết tiếp thế nào, tim đập mạnh như muốn nhảy ra. Trái lại Lý Thành Khí vội, dán sát tai ta : phải nàng hỏi ta muốn làm như thế nào sao?




      ràng là gần trong gang tấc lại như cách nhau rất xa. Trước mắt ta chỉ còn có Thành Khí, cảm giác phảng phất như say rượu nghe được tiếng thầm dịu dàng của chàng. Sau đó liền hoàn toàn bị đắm chìm vào cặp mắt ôn nhu kia, rốt cuộc nghe được thanh gì nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :