1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Văn Ngọc Thanh Hiên truyện - Thu Vân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 19

      Khi tôi hổn hển bật dậy từ giấc mộng là quá trưa. Với tay lấy cốc nước bàn, tôi vừa uống nước vừa khẽ vuốt ngực.

      hơn nửa tháng trôi qua sau giấc mộng đau đớn kia, bây giờ, chỉ cần nhắm mắt ngủ, tôi mơ thấy rất nhiều chuyện cũ. Chuyện ngày mẹ tôi cầm tay nắn nót viết những chữ đầu tiên, chuyện chơi với Đa Đa, chuyện những trưa nắng nghịch đất chơi trò gia đình ngoài vườn, chuyện những linh hồn quẩn quanh. Chuyện mối tình đầu cũng là mối tình duy nhất tôi có vừa trong trẻo thơ ngây, vừa nghịch ngợm với những suy nghĩ mà sau này lớn lên, người lớn dám cũng thể nghĩ vậy nữa. Chuyện những tháng năm này, tôi và Ngọc sống chung trong căn nhà thuê, nấu cho nhau ăn bữa cơm đơn giản, hoặc cùng học, lên mạng gửi CV vài nơi, hoặc chỉ cuộn tròn trong chăn nghe Ngọc kể về chàng trai nào đó, bộ quần áo hay đôi giày vừa mới ra, bộ phim này hay bộ phim kia dở tệ, chỗ nào mua mỹ phẩm xịn chỗ nào ngon-bổ-rẻ, chỗ nào vừa đắt vừa gạt người…

      Sau lần mơ thấy mẹ lớp học, tôi gặp lại giấc mơ ấy lần nào nữa, những giấc mộng gần đây đều phải ác mộng, thậm chí đó là những gì đẹp đẽ nhất trong kí ức của tôi, là nơi xấu xí của nỗi đau. Những êm đềm tốt lành ấy lên chân thực, chân thực như tôi bước lên cỗ máy thời gian để quay về quá khứ, chân thực tới mức giữa những dịu dàng tôi muốn ở lại trong giấc mơ mãi mãi, muốn tỉnh dậy. Tôi trong giấc mộng biết rằng đây phải , tôi mồ côi, sống hững hờ trong căn nhà thuê mà dám về lại nhà mình, tôi sắp kết thúc quãng đời sinh viên mà có lòng nhiệt huyết của người trẻ, cái tôi có là trái tim khô cằn già cỗi biết thế nào là , cũng muốn có ai hiểu mình nữa. Mỗi khi trong giấc mộng nghĩ tới mình của ngoài đời thực, tôi lại muốn quay về, và khi đó, tôi tỉnh dậy.

      Nhưng mộng mơ nào cũng có mặt trái. Tôi thể trở về dễ dàng nữa, thậm chí có chút khó khăn. Khi bắt đầu, tôi thực muốn ở lại, nhưng chỉ cần muốn tỉnh giấc, tôi thức dậy. Bây giờ, khi tôi muốn tỉnh giấc lại có cảm giác những người trong giấc mơ kia đều nhìn tôi, hỏi rằng sao tôi lại thế, sao tôi muốn rời , tôi thể tiếp tục cùng họ sống hạnh phúc hay sao. Khi tôi muốn tỉnh giấc, tôi nhắm chặt mắt rồi mở mắt ra vẫn là khung cảnh trong mơ. Bây giờ, tôi giãy giụa để tỉnh giấc, và luôn giật mình nhận ra tôi ngủ quá nhiều. Lỡ mất vài buổi học rồi, may mắn là bình thường tôi nghỉ học nên vẫn còn số buổi phép để bây giờ phung phí. Và dù môn của Thanh Hiên tôi nghỉ quá số buổi cho phép, tôi vẫn có suy nghĩ “hiên ngang” rằng chẳng sao cả. Tôi cũng cần thi tốt nghiệp nên càng rảnh rỗi.

      Nhưng giải quyết những cơn buồn ngủ liên tục đánh úp mình và những cơn mộng mị dài này như thế nào đây? Chẳng lẽ cuộc sống của tôi thực đến nỗi mà từ trong tiềm thức tôi chỉ còn muốn tôi ngủ mãi mãi?

      Hay tôi trong tiềm thức muốn tôi thức tỉnh nên mới luôn giãy giụa trốn khỏi giấc mơ?

      Tôi đặt cốc nước về đúng vị trí, chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay là bốn chín ngày của Ngọc .

      Rời khỏi nghĩa trang, rời khỏi ngăn mộ - nơi đựng tro cốt mà bố mẹ chuẩn bị cho Ngọc , tôi lặng lẽ lên tầng thượng tòa nhà.

      Có ai đó từng rằng, khi thể được chỉ có thể vẽ thôi. Tôi biết vẽ, nhưng nhà luôn có giấy và bút chì. Như lúc này, tôi ngồi ở chỗ khá vắng, nguệch ngoạc đen trắng, có lúc lại ngẩn mặt ngắm hoàng hôn của những ngày cuối xuân. Gần đây, quá nhiều việc xảy ra.

      Thi thể của Ngọc trở lại, người nhà làm lễ hỏa táng. Câu chuyện về Ngọc khép lại, những lời xì xầm mất dần, ngẫu nhiên, có thể về cái chết, ai muốn về đoạn thời gian ngắn ngủi cái xác đột ngột biến mất kia.

      Chúng tôi sắp kết thúc bốn năm đại học, khóa luận của tôi khá đầy đủ, đợi thầy hướng dẫn gửi nhận xét. H68 chọn được người mới, nhưng chỉ chọn được người. Văn Thanh Hiên tiếp tục giảng dạy nốt kỳ học cuối này, nhằm tìm người nữa cho đủ chỉ tiêu của công ty. AMB thực ngôi trường uy tín, chỉ H68, nhiều công ty cũng săn đầu người, các sinh viên cũng nóng lòng tìm cho mình chỗ ổn định. Buổi lễ tốt nghiệp hứa hẹn là đêm quẩy tưng bừng rục rịch được chuẩn bị. Nhất thời, khí xung quanh tôi trở nên sôi động.

      Hơn tháng, tôi gặp thêm linh hồn nào. Chiếc nhẫn vẫn yên vị cổ. thương đau, chỉ cần giữ nhẫn yên ổn. Từ ngày mẹ mất, tôi đủ dũng khí đeo nhẫn tay, cũng thể rời khỏi chiếc nhẫn nếu muốn bị linh hồn quấy phá hay những vết thương dây dưa cả tháng lành. Từ ngày gặp lại Thanh Hiên, tôi có chút phòng bị, liệu ta có muốn lấy chiếc nhẫn lần nữa? Liệu ta có lợi dụng tôi để làm gì đó? Bốn năm qua, tôi và ta sau khi mất liên lạc cũng chuyện thẳng thắn lần nào, tôi ngầm hiểu nhiều chuyện. Tôi hận nữa, vì mẹ tôi mất rồi, bà mất phải vì ta, mà vì ngu xuẩn nông nổi của tôi, vì cả mẹ tôi và Đa Đa đều muốn tôi sống tiếp lành lặn, khỏe mạnh, chứ phải cuộc sống méo mó trong hận thù. Tôi hận nữa, vì tôi cảm thấy hận thù cũng là loại ngu xuẩn. Tôi cần sống tiếp, sống cho tử tế. Có bằng cấp, có công việc, sau này có khi phải có cả gia đình. Gia đình, ôi trời.

      Việc tôi là Người Chỉ Đường ai biết trừ tôi, mẹ tôi và Thanh Hiên. Kể cả Ngọc tôi cũng giấu. Bốn năm, số lần tôi là Người Chỉ Đường đếm đầu ngón tay, thực ra đó chỉ là thời gian đầu đại học. Sau này, tôi rút ra vài mẹo để tránh linh hồn, tránh rắc rối cần thiết. Tôi chuyện nhiều trong lớp, cố hết sức để thành người vô hình. Tôi có người , cuộc sống này của tôi thể bị xáo trộn chỉ vì người. Lâu dần cũng quen. Ngọc mất, cuộc sống của tôi lại chỉ còn có mình. Tôi khe khẽ thở dài, giá mà… Nhưng đời làm gì có chỗ cho hai chữ “giá mà”, thế là tôi lại thở dài, tự cho phép mình thở dài to, ràng, đầy đủ dư vị. Sau hơi thở dài này, từ ngày mai tôi sống bình thường tiếp tục. Đúng là như thế.

      Kể ra sắp xếp ổn thỏa được mọi việc trong lòng cũng lòng. Hoặc chính vẽ được bức họa theo trường phái “ấn tượng” đầy bí hiểm như thế này cũng khiến người ta thực lòng. thể được nên lời, chỉ có thể vẽ thôi. Tôi giơ bức tranh lên che mặt trời, ngắm kỹ lần rồi gấp thành chiếc máy bay, phi lên trời. Nhảy từ bục đá xuống, phủi quần, ra về.

      Chiếc máy bay bay vòng vèo trong trung, bay từ tầng cao nhất xuống dưới, lấy nóc chiếc xe hơi làm sân bay. Cửa xe mở ra, Văn Thanh Hiên bước xuống xe, với lấy chiếc máy may, mở ra, chăm chú nhìn bức tranh, tự nhiên bật cười rồi gấp gọn, bỏ vào túi áo, phóng xe . Vừa vừa tự cười mình lần nữa vì dám nghĩ kia leo lên tầng thượng để tự tử. Người mạnh mẽ như vậy, dễ dàng rời bỏ cuộc sống, cũng dành thời gian oán oán hận hận rơi lệ trách móc người khác. Người mạnh mẽ như vậy, phải làm sao với người mạnh mẽ như vậy?

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 20

      - Ai ui! Này, sao cậu lại va vào tôi – đứa trẻ hét lên

      - Hừ, cậu va vào người khác có – Tôi cũng hét to kém. ràng tôi đường học về, nó va vào tôi lại còn ăn vạ.

      - Bắt đền cậu. Va vào người khác phải đền. Đền ! – Đứa trẻ hét to hơn
      Thấy nó sắp khóc, vậy mà hiểu sao tôi vẫn gào lên: “Sao phải đền! đền!”. Gào xong tôi cũng muốn khóc. Vậy là cả hai cùng khóc ầm lên.

      - Này – đứa trẻ lấy tay dụi mắt rồi quẹt quẹt mũi. Tôi biết đứa trẻ ấy có nước mắt, nó có khóc bao nhiêu nữa mắt cũng ráo hoảnh – đừng khóc nữa, chơi trốn tìm .

      Tôi gật đầu, hai đứa chơi trốn tìm dưới gốc đa gần đó. Tôi bịt mắt, đứa trẻ trốn. Nhưng trốn bao lần nó cũng chỉ trốn quanh quẩn gốc đa già, toàn bị tôi tìm thấy. Nó méo xệch mặt, tôi biết nó chẳng thể rời quá xa gốc đa được, muốn trốn chỗ khác, trừ khi đứng ra giữa đường rồi làm bộ tôi trốn thôi. Tôi cũng chịu khó “chết”, bịt mắt rồi tìm kiếm.

      Chơi mãi, đến lúc chán, hai đứa chúng tôi ngồi bệt xuống đất, dựa vào gốc cây.

      - Cậu tên gì?

      - Thanh Hiên

      - Ai đặt tên cho cậu thế?

      - Mẹ tớ, hỏi hâm thế?

      - Tớ còn chẳng có tên cơ…

      - Ê, đừng làm mặt mếu nữa. Cậu tên là… - tôi đảo mắt nhìn quanh, rồi nhìn ngửa mặt nhìn tán lá – tên là Lá , xanh lè y như mặt cậu.

      - Tên xấu thế - đứa trẻ mặt càng méo hơn

      - Thế tên là Đa , cây Đa có rất nhiều rất nhiều cái lá.

      - Ừ, tớ cai quản cả vùng này, gốc cây này là địa bàn của tớ. Tớ là Vua Đa.

      - Thế Vua Đa có biết cây đa này có bao nhiêu cái lá ha ha ha :))

      Đúng, là lần đầu tiên tôi gặp Đa Đa. Tôi lớn như thế này, lại vô thức cư xử như hồi . Rồi tôi dẫn Đa Đa về nhà, y như xưa.

      - Thanh Hiên, cậu lớn rồi – đường , Đa Đa chợt khẽ.

      - Ừ. Ai cũng phải già , chỉ có cậu là còn bé tí. Tớ còn tưởng cậu tan biến rồi. – Tôi thà quay đầu lại nhìn cậu ấy.

      - Tớ còn ở đây. Cậu có muốn ở đây ? – Đa Đa nhìn chăm chú vào mắt tôi, ánh mắt cậu ấy sáng, trong, đầy chờ đợi.

      - …

      Tôi gì, quay lại tiếp.

      - Chỉ cần cậu muốn, bọn mình ở đây. Mẹ cậu cũng ở đây. Rồi Văn Thanh Hiên cũng ở đây, Ngọc chờ cậu ở thời gian kế tiếp. Trẻ mãi già, thậm chí, mãi mãi vui vẻ như thế. ai bắt nạt cậu, ai ghẻ lạnh cậu, ai khiến cậu đau lòng, chỉ cần cậu muốn thôi, Thanh Hiên. – Đa Đa bước theo tôi nữa, lớn tiếng.

      -

      Tôi đau lòng nhắm nghiền mắt. Mộng, tất cả chỉ là mộng. Mẹ tôi chết rồi, Đa Đa chết rồi, Ngọc cũng thế. Thanh Hiên là do tôi hiểu nhầm, tôi ngộ nhận, tôi ngu ngốc.

      - Tớ phải tỉnh lại thôi Đa Đa – tôi mở mắt, mỉm cười.

      - Cậu ở lại đây . Tớ chờ cậu rất lâu rồi, tớ đếm đủ, biết cây đa này có bao nhiêu chiếc lá. Lại đây Thanh Hiên, lại đây tớ cho – Đa Đa rời mắt, chầm chậm tiến về phía tôi. Tôi cảm thấy ánh mắt cậu ấy sáng rực, cũng hơi… lành lạnh.
      Tôi vùng chạy, ngược hướng đường về nhà, xuyên qua Đa Đa mà chạy. Đa Đa đuổi theo sau lưng. Dù quay lại, tôi cũng cảm nhận được ánh mắt sáng rực của cậu ấy, cảm nhận cậu ấy lướt mặt đất về phía tôi, cảm nhận rằng nếu cậu ấy bắt được, tôi ở nơi này vĩnh viễn. Tai tôi tràn ngập lời thầm kể về kỷ niệm, kể về những chuyện ngây ngô ngày cũ. Tôi cố nghe, nhưng thể. Chân tôi chạy chậm dần, chậm dần, muốn nghe, nghe nhiều hơn nữa. “Cậu quay về làm gì? Đâu có điều gì níu giữ cậu ở đó” Vì câu này, tôi khựng lại. Tôi muốn quay về vì cái gì? buồn khổ, còn đơn nữa, có mẹ, có bạn, có… người . Vậy quay về thực tế lạnh lẽo khủng khiếp kia làm gì?

      Tôi cứ đứng đó. Giây phút Đa Đa vươn tay đến, tôi lại giật mình vùng chạy. ức chế được tuyến lệ , tôi vừa khóc vừa điên cuồng chạy tiếp. Tôi biết lí do tại sao, nhưng đau khổ thế này, vẫn cứ phải tỉnh mộng thôi. Tỉnh dậy, tỉnh dậy, tỉnh dậy Thanh Hiên, tôi nghẹn ngào gọi mình, cố gắng đánh thức mình.

      - Tỉnh dậy, tỉnh dậy, tỉnh dậy Thanh Hiên.

      Ai gọi thế? Mau gọi tôi , mau lay tôi tỉnh, mau lay tôi tỉnh. Phải tỉnh lại.
      Tôi mở mắt ra, vẫn còn thút thít chưa dừng. Ánh sáng ban ngày xuyên qua cửa sổ làm tôi chói mắt. Tôi kiềm chế được, run rẩy đưa tay ôm lấy mình. bàn tay tóm lấy tôi.

      Chưa thoát sao?

      Tim chết lặng, tôi hốt hoảng hét lớn.

      Khoan .

      Văn Thanh Hiên, làm cái quái gì ở nhà tôi vậy.

      - làm gì ở đây? – chưa nghĩ xong tôi hỏi.

      - Khoan , tại sao lại vào nhà tôi?

      - , tại sao biết nhà tôi?

      - Từ từ, buông tôi ra . Buông ra ngay.

      Tôi hỏi, ta vừa hé miệng tôi hỏi câu tiếp theo. Vừa định hỏi tiếp nhớ ra điểm trọng yếu, tôi vùng vẫy khỏi ta, nhảy ra khỏi giường, ôm chặt gối, nhìn ta đầy cảnh giác. Con mẹ nó, ta cười cái gì. Tôi chửi bậy trong lòng, cố duy trì vẻ mặt nghiêm túc, trầm trọng.

      - Lại đây – ta vẫy tay, nhìn sâu vào mắt tôi.

      Tôi kiên quyết duy trì khoảng cách “!”

      - Hàng xóm

      Tôi bắt đầu nghĩ xem tôi quen bao nhiêu người xung quanh, tôi có gửi chìa khóa nhà ai . đúng, tôi ra ngoài lúc sáng sớm, lịch trình thất thường, có lúc chỉ ở nhà, ngoài quen mặt cũng thân thiết với ai trong khu chung cư này chứ đừng đến gửi chìa khóa.

      - là hàng xóm của em – Văn Thanh Hiên giọng lịch đúng mực ra sáu chữ ngắn gọn.

      - Ở đâu – Tôi tin. Kể cả quen biết, tôi vẫn có mắt, có thói quen quan sát. Tôi biết nhà bên cạnh là gia đình, nhà đối diện là trẻ sống chung với người . Nhà bên cạnh nhà đối diện là ông cụ già thỉnh thoảng mới thấy con cái về thăm. Con ông cụ, lấy chồng ở thành phố khác, tết mới về, con trai dọn ra ngoài sống lúc lấy vợ, cuối tuần hoặc ngày cúng giỗ đưa cả nhà về. Tôi thừa nhận, tôi có chuyện vài lần, có mang ít đồ cho ông cụ, nhưng Văn Thanh Hiên chẳng lẽ là con trai thất lạc vừa được tìm về của ông ấy?

      Vô lí. Hay ta sống thử với kia? Hay là call – boy? Nghĩ thế tôi tròn mắt.

      Tay ta chỉ ra phía cửa sổ. Bên kia cũng là tòa nhà chung cư, cao cấp hơn tòa nhà của tôi rất nhiều. Tôi biết vì tôi tham quan bên ấy khi chọn thuê nhà. Cơ bản tôi thể mơ sống ở bên đấy được, tôi lấy cớ sang xem phòng, xem nhà có căn phòng có cửa sổ đối diện cửa sổ phòng ngủ của tôi, chỉ để biết nhà ấy chưa ai mua, và cẩn thận hơn, khi tôi nhìn từ cửa sổ bên kia, với khoảng cách giữa hai tòa nhà, soi mói kỹ được phòng của tôi, cùng lắm là biết đèn sáng đèn tắt, có người lại là hết, tầm nhìn cũng khá hẹp. Căn nhà tôi thuê giờ, là căn duy nhất trong tòa nhà này đối diện với căn nhà chưa chủ, giảm thiểu tối đa khả năng soi mói. Lúc ấy, Ngọc cười tôi, bảo rằng nếu có hàng xóm đẹp trai càng tốt, còn có thể “You belong with me” với đẹp trai độc thân có chung cư sang chảnh.

      Căn phòng có cửa sổ đối diện cửa sổ căn phòng tôi, căn phòng luôn buông rèm che bây giờ vén rèm lên, tôi có thể nhìn thấy chiếc kính viễn vọng đặt ở đó. Khoảng cách này, cùng với chiếc kính thiên văn.

      Aaaaaaaaaaaaaaa – tôi đáp gối vào ta, hét lớn, chạy thẳng ra khỏi phòng.

      Tôi trốn học nhiều lắm, ta nhìn thấy tôi ngủ, trốn học, để ngủ, trốn học giờ của ta để ngủ.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 21

      Đây là nhà tôi, sao người chạy lại là tôi?

      Tôi quay lại phòng ngủ, nghiêm túc đuổi khách. Cảm xúc của giấc mơ bị màn này đánh tan. Bình tĩnh lại rồi tôi bực mình , tôi rất ghét gian riêng tư đột ngột bị xâm phạm. Dù là ai chăng nữa, nhất là người này.

      May mắn ta biết điều, lập tức đứng dậy. Trước khi , ta bỏ lại câu “Ngủ mãi tốt”, vẫn cái giọng lịch trong trẻo hỉ nộ ái ố. Tôi tức giận đóng sầm cửa phòng ngủ. Rồi lại mở ra, định ra ngoài khóa cửa. Tôi tròn mắt nhìn cửa nhà đóng lại, có tiếng khóa cửa vang lên. ta, ta có chìa khóa nhà tôi? Trời ạ! Chiều nay nhất định phải gọi thợ đến thay toàn bộ khóa cửa, thay luôn rèm cửa, phải chọn loại tối màu và dày hơn mới được, à mà tốt nhất là kéo rèm ra nữa. Tôi vừa nghĩ vừa sửa soạn học. Vừa kịp giờ lên lớp hôm nay.

      Lên lớp lại nhận được tin hôm nay nghỉ, tôi tiện tay mở laptop, làm vài thứ giấy tờ. Suy nghĩ quẩn quanh hồi, tôi tắt máy, sắp xếp đồ đạc rồi ra khuôn viên bắc.

      Gần trưa, trời nắng nóng. May mà ghế đá là nơi có bóng mát. Bây giờ mà mở laptop ra càng nóng hơn vì máy phả hơi nóng, lại đặt trước tiếp lên đùi. Ngồi lúc rồi về làm tiếp vậy. Quái lạ, sao vừa ngủ dậy buồn ngủ thế này. Khóe mắt tôi nhìn thấy bóng lướt qua ngay trước khi tôi đầu hàng cơn buồn ngủ.

      Ngọc Thanh Hiên trong mắt lớp trưởng chính là ngất xỉu ghế đá. Cậu ta được nghỉ học liền tập bóng rổ lúc. Cả người đầy mồ hôi vào khuôn viên bắc đúng lúc Ngọc Thanh Hiên ngã xuống. Vội vàng đỡ lấy đưa Thanh Hiên vào phòng y tế. y tá kiểm tra lúc, rằng các chỉ số bình thường, bạn nữ chỉ ngủ, đợi bạn tỉnh dậy là được.

      - , kiểm tra kỹ xem. Em tận mắt chứng kiến bạn ấy ngồi liền ngất xỉu mà?

      - Thanh niên các cậu, bạn có hắt hơi cái cũng nghĩ là bệnh lây nhiễm được – y tá liếc mắt nhìn lần nữa rồi bước ra ngoài.

      Có thể ngủ ngồi được sao? Tự nhiên lăn đùng ra ngủ? Thôi đành đợi vậy.

      Lớp trưởng ngồi bên giường bệnh, nhìn chằm chằm trước mặt. Bình thường, Thanh Hiên là ít . Nhìn qua tưởng như hiền lành, nhút nhát, sợ giao tiếp. Nhưng nhìn kỹ, ánh mắt ấy rất sâu. Đối với những chuyện xảy ra bất ngờ, có khi chỉ chút xao động rồi lại trở lại như cũ. Giống như mặt hồ yên ả, khẽ động vì chiếc lá rơi, rồi mặt hồ nuốt chiếc lá, trở về vẻ lặng yên vốn có của nó. Đôi lúc cậu tự hỏi, có bao giờ mặt hồ dậy sóng ?

      Ngọc phải tốt, lẳng lơ, thích chưng diện lại còn hay đàn đúm. Điểm tốt của kia chỉ có hai việc, là có thể khơi dậy khí của lớp, hai là bầu bạn với Thanh Hiên, điểm thứ hai quan trọng hơn. Kể cả ta có xấu này sau lưng, nhưng cũng có điểm dừng, và lớp trưởng cũng quan tâm sâu hơn nữa. Con , luôn lắm chuyện như vậy.

      Chỉ có điều chính lớp trưởng cũng hiểu, Thanh Hiên này nhút nhát hay . Bị xì xầm, phản ứng. Điểm cao, phản ứng. Điểm thấp, phản ứng. Cậu thừa nhận lén lút hack tài khoản sinh viên của Thanh Hiên để theo dõi lúc biết Thanh Hiên dùng mạng xã hội, và bất ngờ nhận ra này có những môn điểm rất cao, chỉ có hai môn lại cực kém, phải kiểu làng nhàng dốt dốt có gì đặc sắc như ấy hay thể . khó hiểu như nhiều người nghĩ khi Thanh Hiên nhận được thư mời của H68, điểm tổng kết rất cao, bài khóa luận lớp trưởng nghe ngóng các thầy rằng khá tốt rồi. Cậu cũng hay mua vài thứ ở cửa hàng tiện lợi gần nhà Thanh Hiên, đơn giản vì đồ ở đó chất lượng tốt thôi, nên nhận ra Thanh Hiên có người , dẫn trai lạ về nhà, cuộc sống khá đơn giản. Nghĩ vòng, vẫn cảm thấy này hiền lành nhút nhát, mà có gì đó rất kỳ lạ, rất hợp tuổi. lòng muốn bắt ấy khai hết ra những gì ấy giấu kỹ. lòng rất muốn hiểu ấy.

      suy nghĩ lớp trưởng giật mình bởi tiếng kêu ú ớ của Thanh Hiên. Thanh Hiên lúc co quắp lúc lại đạp chăn lung tung, miệng ú ớ, mồ hôi túa ra ngay trong phòng điều hòa. Cậu vội vã lay Thanh Hiên, gọi lớn tiếng dần, mà thể đánh thức được. Lớp trưởng muốn ôm Thanh Hiên, đúng lúc Thanh Hiên đạp thẳng chân vào bụng. Cú đạp mạnh bất ngờ khiến cậu ngã nhoài, chiếc ghế sau lưng đổ kềnh, gây tiếng động lớn. Lớp trưởng lập tức đứng dậy, hiểu Thanh Hiên lấy đâu ra lực mạnh thế. Cậu vẫn lại gần, tóm tay Thanh Hiên, giữ chặt, liên tục gọi mà Thanh Hiên tỉnh lại, chân đạp mạnh hơn nữa.

      Y như điên cuồng chạy.

      Lớp trưởng giơ tay tát mạnh, vậy mà người trong cơn mộng mị kia phản ứng với cái tát. Giữ được tay Thanh Hiên, ấn xuống giường để ấy lao xuống đất hay đập đầu vào thành giường phía cực kỳ vất vả. Đúng lúc lớp trưởng biết phải làm sao ngoài hét lớn gọi tên Thanh Hiên cửa phòng bật mở, Văn Thanh Hiên lao vào. Đúng, người thầy mà lớp trưởng luôn thấy trong bộ dáng thong dong vừa lao vào cực kỳ vội vã, ánh mắt giấu được lo lắng.

      - Thầy…

      Văn Thanh Hiên trực tiếp bỏ qua người con trai kia, cắt tay, dùng lực bóp miệng Thanh Hiên, máu của mình vào. Cuối cùng Thanh Hiên giật giật vài cái rồi cũng dịu xuống. Lớp trưởng thả tay Thanh Hiên, hơi xấu hổ nhìn bên má bắt đầu sưng lên, hằn dấu tay.

      - Bạn ấy …

      lần nữa lớp trưởng bị bỏ qua, Văn Thanh Hiên cúi thấp, thầm vào tai Ngọc Thanh Hiên điều gì đó, thầm rất lâu, rất lâu. Cuối cùng, Ngọc Thanh Hiên cũng mở mắt.

      Cả lớp trưởng và Văn Thanh Hiên đều thầm thở phào.

      - Bạn ra ngoài – Văn Thanh Hiên ngẩng lên.

      - Em ở lại xem bạn ấy thế nào.

      - Cậu ra ngoài – Ngọc Thanh Hiên cuối cùng cũng cất tiếng . Vì câu này, lớp trưởng đột ngột cảm thấy khó chịu, nhưng cậu vẫn ra ngoài. Cửa phòng lập tức đóng lại, tiếng chốt cửa vang lên ngắn gọn. Lớp trưởng cứng đầu đứng bên ngoài, tức giận, muốn biết bên trong tình ra sao.

      Trong phòng

      - Cậu ta nghe được, cũng vào được. , bị như thế này bao lâu rồi?

      - Mấy ngày gần đây làm việc nhiều nên hay ngủ mơ thôi.

      - Gần tháng mà gọi là mấy ngày? Ngủ mê mệt tỉnh lại được, cần phải gọi hồn về mới có thể tỉnh mà gọi là ngủ mơ thôi?

      - sao? – Ngọc Thanh Hiên ngẩng mặt, bất cần.

      - Tôi là giảng viên của bạn, bạn nghỉ quá số buổi cho phép của môn này để có thể được thi rồi đấy.
      Ngọc Thanh Hiên mặt đổi, vẫn nhìn thẳng vào người đối diện. cảm thấy mình liên quan tới người này, thành tích hay bất cứ vấn đề nào của mình cũng cần người này tham gia vào. Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, gian chết lặng.

      Cuối cùng, Văn Thanh Hiên lịch sạch gọn gàng mặt chút tức giận nhàng ra về, cũng thêm tiếng. Ngọc Thanh Hiên vừa định đứng dậy sửa soạn lớp trưởng xông vào.

      - Hai người…

      - có gì, tôi lại ngủ tiếp. Vừa mở mắt dậy thôi, thầy từ lúc nào rồi.
      Lớp trưởng với Ngọc Thanh Hiên rằng thầy vừa mới bước ra mình xông vào, cảm thấy Ngọc Thanh Hiên xưng hô thầy – trò nghiêm túc cơn tức cũng vơi bớt. Nhìn má Thanh Hiên sưng lên cảm giác có lỗi còn nhiều hơn.

      - làm cậu đau rồi. Muốn bắt đền ?

      Lớp trưởng làm Thanh Hiên nhận ra má mình rát lên. Tát mạnh như vậy mà trong mơ cảm thấy gì, cũng tỉnh lại được.

      - Tôi ngủ nhiều ?

      - Từ trưa, tôi nhặt cậu từ khuôn viên bắc đấy. Ngủ lăn ngủ lóc giữa sân trường, còn chảy rất nhiều nước dãi nữa, kinh dị – Lớp trưởng làm mặt nhăn nhó, khôi phục vẻ bất kham và giọng điệu đáng ghét thường ngày. khí vì thái độ này mà dễ chịu hẳn.

      - Cám ơn cậu – Thanh Hiên cười cười, đứng dậy sửa soạn lại. Lớp trưởng làm động tác khoa trương kéo ghế ngồi như đại boss nhìn Thanh Hiên. Vừa đợi Thanh Hiên sửa soạn vừa nghịch đồ đạc trong phòng y tế. Thanh Hiên cũng chỉ biết cười với cái tính trẻ con này. Chợt, Hiên chú ý, vài động tác của lớp trưởng hơi gượng gạo, phần eo cậu ta… Cùng với việc hai cổ tay Thanh Hiên in dấu tay cũng tím tái lên, chẳng lẽ cậu ta cố giữ mình, còn mình lúc điên cuồng chạy trong giấc mơ dùng hết sức bình sinh đạp cậu ấy chỉ cú?


      - Tới đây thôi. Cám ơn cậu vì ngày hôm nay – Thanh Hiên bước xuống khỏi xe địa hình của lớp trưởng. Mặt hơi ngượng vì xe địa hình này có yên sau, chỉ có thể ngồi ở thanh ngang phía trước, người lái xe giơ tay giữ tay lái là ôm trọn lấy người đằng trước. Thanh Hiên đoán lớp trưởng “nhặt” được mình lúc vừa chơi bóng rổ xong. Người đầy mồ hôi, còn ngồi điều hòa, còn đợi trước cửa phòng y tế đợi hàng giờ, cả ngày tắm, mùi nặng chịu được. thế, xe đạp nhanh được, hai người lớn được, mùi “nồng nàn” cứ thế bao trùm Thanh Hiên cả đoạn đường. Thanh Hiên muốn cũng thể phàn nàn gì, vừa đến dưới chung cư vội nhảy xuống lời tạm biệt.

      - Cậu sao chứ? – Lớp trưởng nhìn Thanh Hiên chăm chú. Cậu ta cao ráo, mặt mũi tuy ngang bướng nhưng thô kệch, còn học đòi undercut, đeo khuyên tai bên trái, nhìn chỉ như cậu nhóc năm nhất đầy nông nổi. Nhưng giọng cậu ta rất ấm, cũng rất quan tâm.

      - sao – Thanh Hiên cười xòa – cứ về . về, về .

      Thanh Hiên vừa cười vừa đẩy đẩy lớp trưởng, cuối cùng cậu ta cũng bắt đầu đạp xe.

      - Có gì gọi tôi – lớp trưởng chắc chắn. Ngay sau câu đó, cậu ta vừa đạp xe vừa rống lên

      “I'm only one call away
      I'll be there to save the day
      Superman got nothing on me
      I'm only one call away”

      ít người đường ngoái lại nhìn, có người bụm miệng cười, có người cười ha ha. Thanh Hiên vừa hít thở chút khí trong lành nghe tiếng hát, đứng đờ ra biết phản ứng sao. Lớp trưởng đủ xa tới khi nghe tiếng hát to như bò nữa, Thanh Hiên loạng choạng, ba chân bốn cẳng chạy lên nhà, dám nhìn khuôn mặt cười đến còn thể diện của bác bảo vệ chung cư nữa.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 22

      Tôi ném mình lên giường. Chưa kịp duỗi lưng liên bật dậy, kéo kín rèm lại. Bên kia cũng kín rèm.

      Tắm rửa xong xuôi, tôi nằm giường, đầu lại nghĩ đến chiều nay. hiểu sao, trước mặt Văn Thanh Hiên tôi luôn thất bại trong việc tỏ ra lạnh lùng, trầm ổn, chững chạc. Lần nào tôi và ta đụng mặt nhau, tôi cũng cử xử ngu ngốc. Tôi giấu được cả thế giới, đứng trước ta, lại như có gì che đậy. Tôi ghét mình yếu đuối, cũng ghét cảm giác an toàn này, càng ghét hơn nữa việc cuộc sống tự nhiên bị xáo trộn, còn tôi nằm đây và vụng trộm nghĩ về ta.

      Tôi với điện thoại, mở ứng dụng chơi nhạc, nghĩ lúc rồi search One call away. Chàng trai hát bài này giọng cực hay, giống như người rống lên kia. Tôi bật cười, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.

      -----

      Mộng

      Lần này tôi tỉnh táo, tôi nhớ , tôi hành xử như tôi hồi quá khứ theo quán tính, để giấc mơ "giật dây" nữa. Tôi phải tìm cho ra ngọn ngành.
      Cảnh trong mơ là ngày đầu tiên Thanh Hiên chuyển đến lớp tôi. Tôi cười nhạt, ngồi vào chỗ. Cậu ta vẫn thế, khuôn mặt có ngây thơ hơn.

      - Chúng mình làm bạn nhé – Khung cảnh quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, nụ cười có độ cong đẹp đẽ. Rất đẹp, đáng tiếc, nhiều năm nhìn lại, tôi còn là bé khi xưa để cảm nhận độ ấm của nụ cười đó nữa.

      - Cút - Tôi mỉm cười đáp lại. Tôi hơi run rẩy khi nhìn ánh mắt tốt lành của cậu ta. Phải, ánh mắt đó từng cứu rỗi tôi, nhưng tôi quên được sau đó. Hơn nữa, đây là mơ, tôi cần phá giấc mơ này. Tôi nắm chặt tay, kiên quyết hất cằm, lạnh lẽo nhìn cậu ta.

      Thanh Hiên trong giấc mơ hơi giật mình, cả lớp cũng vậy. Mọi người lom lom nhìn, tiếng xầm xì lan dần, ai hiểu chuyện gì diễn ra. giáo bước vội xuống, quở mắng tôi. Tôi nhìn , nhìn vẻ mặt “vô tội” của Văn Thanh Hiên lượt rồi đập bàn, xách cặp ra khỏi lớp.

      Khung cảnh lập tức méo mó. Kịch bản chệch đường. Giây phút này, tôi định đòi mẹ chiếc nhẫn. Tôi chợt mông lung, nếu tôi thực chưa từng đeo chiếc nhẫn này, có phải mọi chuyện khác . Tôi nuốt hết lời muốn , chống cự vào phòng. Khi con rối nghe theo lời sợi dây, mọi thứ ắt rối vào nhau. Tôi cử động khó khăn hơn rất nhiều, khung cảnh xung quanh cũng trở nên giả giả, u ám, hệt như phim trường vụng về.

      Mở cửa, bước vào phòng. Tôi bước ngay đến cái ngày tôi nếm trận đòn kinh hồn kia. Tôi cuống cuồng chạy. Cảm giác bị đòn đau ấy thực kinh hoàng. Chạy. Chạy. Chạy. Chạy lúc lại chạy tới đêm cuối cùng mẹ tôi con đời. Tôi cứng người, òa khóc, tôi biết cái gì sắp đến. lần nữa nghe Ma Già về mẹ, về mười năm tuổi thọ, về mối tình nông nổi của mình, lần nữa mang xác mẹ lếch thếch ra giữa đường.

      Tôi đặt mẹ nằm xuống, bước về phía có bóng trắng. Theo trí nhớ của tôi, đó là nơi Đa Đa dùng chút sức cuối cùng với tôi lời tạm biệt trước khi hoàn toàn tan biến. Ngày xưa, tôi quá đau lòng mẹ, cũng sững sờ về người bạn thuở ấu thơ này, nhưng cảm giác mất mẹ choáng ngợp tất cả.

      Bây giờ, tôi bước dần về phía Đa Đa. Cậu ấy tan biến, mà đứng đó. Chờ tôi.
      Vòng quanh cổ tay tôi là chiếc dây chuyền, mặt nhẫn lắc lư. Chiếc nhẫn rung lên từng hồi. Cảnh báo.

      Tôi tiếp tục bước. Đa Đa nhìn xoáy vào mắt tôi. Tôi cũng mở to mắt nhìn cậu ấy.

      - Ở lại được , Thanh Hiên - Đa Đa nhàng xòe tay ra.
      Tôi đưa tay nắm lấy tay cậu ấy. Vào lúc tay tôi sắp chạm vào bàn tay bé bỏng kia, tay còn lại ấn thẳng vào trán Đa Đa. Tôi nhảy lùi lại sau vài bước.

      Trán Đa Đa điểm màu đỏ. Máu tôi lặn sâu xuống. Từ điểm đó, vang lên tiếng xèo xèo. Đa Đa lăn lộn đất, oán hận nhìn tôi, mắt cậu ấy còn trong sáng mà đầy cay độc, dữ tợn. Cậu ấy há miệng gầm gừ thứ ngôn từ quái đản. Miệng cậu ấy há rộng, càng ngày càng rộng, cho tới khi rách da, xé thịt. Giống như cởi bỏ chiếc phéc mơ tuya, lớp vỏ Đa Đa rơi ra, rách nát đất. Từ bên trong, bò ra người con tóc tai rũ rượi, người ngợm ghẻ lở hôi thối. ta mắt che kín mặt, nhưng che được ánh mắt ngoan độc. Giãy giụa đất như kén lột xác. Khi ta vươn tay muốn tóm lấy tôi, tôi rút con dao, xoẹt ngang tay, đâm xuống.

      Aaaaaaaaaaa

      Tiếng hét chói tai. quằn quại như đỉa phải vôi. Nghiến răg kèn kẹt. loạt từ ngữ quái đản vang lên như nguyền rủa. Nhưng con dao giết được ta. ta quặt quẹo bò trườn đến chỗ tôi như loài động vật bò sát, cười quái dị. Tôi đứng chết trân tại chỗ. Tôi cử động được. ngược kịch bản đến chỗ Đa Đa, còn cắt tay khiến tôi đau đớn vô cùng. Giây phút đâm xuống thực rút toàn bộ sức lực còn lại. Con rối tự tiện nhảy múa, mắc lấy biết bao nhiêu dây rối, tự nhiên cứng đơ.

      Bàn tay ghẻ lở nắm được cổ chân tôi. Cảm giác nhầy nhụa, nhớp nhớp cùng mùi hôi thối vẫn xộc thẳng lên óc khiến tôi nổi da gà. Tôi nghiến răng vật lộn muốn cử động. Cái miệng kia mở ra, lưỡi ta liếm liếm chân tôi khiến tôi suýt nôn. Khi ta cắn xuống cũng là lúc tôi cắn vào lưỡi mình. Máu ồng ộc chảy ra. Dây rợ thít chặt con rối bị cắt, con rối rơi xuống đất, vỡ tan tành.

      Thanh Hiên trong mộng cảnh khuôn mặt dịu dàng hơn Thanh Hiên ngoài đời thực rất nhiều. Cậu ta xuất từ bao giờ, rút con dao từ người nữ quỷ.

      - Xin lỗi - Cậu ta rồi cắt sâu thêm vết thương tay tôi, dùng chính con dao ấy xoạt ray mình, đâm vào lưng nữ quỷ vẫn ghim hàm răng bén nhọn vào cổ chân tôi kia. Vị trí đâm này, độ sâu này, xuyên tim.

      Nữ quỷ kia giật giật vài cái rồi nằm im. Khung cảnh xung quanh hệt như chiếc TV đời cổ mất tín hiệu, có chỗ có thể thấy, có chỗ nhiễu loạn. Từ nữ quỷ, rất nhiều linh hồn đen thoát ra. Cùng lúc, gian đầy tiếng khóc than, ai oán. Bọn họ chọn ở lại giấc mơ, cũng là chọn bán linh hồn cho quỷ. Bây giờ, chờ đợi họ là địa ngục. giấc mơ nào là phải trả giá. Quang cảnh xung quanh càng nhiễu hơn nữa. Giấc mơ này dần sụp đổ.

      Máu từ lưỡi, từ cổ chân tôi đều chảy có dấu hiệu ngừng. Vòng rời khỏi vị trí, đau đớn gấp biết bao nhiêu lần. Mẹ tôi đeo nhẫn, tôi đeo vòng, nhẫn ở trước trái tim. Tháo vòng ra, dù quấn quanh cổ tay cũng tác dụng. Văn Thanh Hiên túm tóc, giật đầu nữ quỷ ra. Từ những vết răng sâu hoắm máu ồng ộc chảy. Đen.

      Cậu ta với dây chuyền, gỡ ra rồi đeo lên cổ tôi. Vết thương ở lưỡi đỡ, nhưng vết thương dưới chân vẫn có dấu hiệu hồi phục. Cậu ta dùng máu của chính mình vào vết thương. Cứ khi có máu cậu ta máu tôi chuyển đỏ, khi ngưng máu, máu chảy ra lại là màu đen. Cậu ta dứt khoát xốc tôi lên. Chạy.

      Tôi choáng váng vì xóc nảy và mất máu quá nhiều. Tai tôi ù , tiếng linh hồn oán giận xé màng nhĩ. Trước khi ngất xỉu, tôi nhớ khi Thanh Hiên nắm tóc nữ quỷ kéo ra, lộ khuôn mặt ta, bẩn thỉu, thối rữa, giòi bọ lúc nhúc, nhưng đường nét quen thuộc. Ngọc .

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Tôi cứ thế hu hu khóc. Tôi biết, sau cánh cửa kia, Văn Thanh Hiên, người luôn sạch , luôn gợi cảm giác đúng mực, thân thiện, đơn giản kia lặng lẽ châm hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Đàn ông phải khóc, chỉ là nước mắt của họ là giọt nước rơi xuống, mà trở thành khói thuốc bay lên. Văn Thanh Hiên từ sau khi rời bỏ Ngọc Thanh Hiên bắt đầu tập hút thuốc, chưa từng tìm hiểu vì sao mình muốn cầm điếu thuốc lên, cũng chưa từng tìm hiểu vì sao mỗi đêm, ở New York, lặng lẽ châm điếu thuốc lại luôn vô thức nhìn về hướng mặt trời mọc. Tự lừa mình rằng đợi bình minh.

      CHƯƠNG 23

      Tôi tỉnh dậy, nhìn thấy Văn Thanh Hiên ngồi lẳng lặng bên cạnh. Sạch , gọn gàng, cảm xúc. Tôi và ta im lặng nhìn nhau.

      Cả người nặng nề mệt mỏi khiến tôi mở mắt được lâu cũng chẳng nghĩ được nhiều. Tôi chậm rãi nhắm mắt, cứ thế chìm dần vào giấc ngủ.

      Trước khi ngủ sâu hoàn toàn, tôi cảm nhận đệm lún xuống, bàn tay vươn ra, ôm lấy tôi. Ôm quá chặt, quá lỏng, vừa vặn, độ ấm cũng vừa vặn. ra phải có mùi hương, tôi chỉ kịp nghĩ thế.

      -----

      Khi tôi mở mắt lần nữa, trời sáng trong, thân thể nhàng, sảng khoái. Bên cạnh lạnh lẽo. Tôi mở chăn, nhìn cổ chân, có vết thương. Da thịt mềm mại, sờ vào trơn nhẵn.

      Chẳng lẽ tất cả là mơ thôi?

      Tôi bước xuống giường, tới bên cửa sổ, he hé rèm. Bên kia rèm vẫn khép chặt. Tôi vòng quanh nhà, đồ đạc vẫn thế, cửa ra vào vẫn khóa.

      Tôi quay lại giường, nhắm mắt. có cơn buồn ngủ nào dễ dàng ập đến nhấn chìm xuống. Tôi đứng phắt dậy, vươn vai đầy khí thế. Tôi thích ngủ, nhưng làm chủ bản thân tốt hơn nhiều!

      -----

      Cảm giác dậy sớm, học sớm, ngồi yên lặng nghe giảng tốt đẹp.

      Hôm nay lớp ở lại họp bàn kế hoạch bế giảng. Mọi người sôi nổi thảo luận, lớp trưởng hăng say phác thảo kế hoạch. Ánh mắt cậu ta bừng sáng, chiếc khuyên tai hơi hơi lóe lên. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy, kiểu người hùng như cậu ta cũng tệ, và chiếc khuyên tai kia dễ ghét như bình thường tôi vẫn thầm ghét. Nhưng dù sao tôi cũng hợp với việc đóng góp ý tưởng quái dị hay thêm màu mè vào những dịp vui chơi thế này, tôi mà bỏ về cũng ổn, nên tôi chỉ chăm chú nghe. Ý kiến được thống nhất khá thú vị, khi mọi người đồng loạt rầm rầm vỗ tay, tôi cũng vui vẻ theo.

      Xong xuôi, tất cả lục đục ra về. Tôi nhanh chậm thu dọn sách vở. Bình thường, tôi vốn luôn sớm về thong thả. Thói quen này trở lại, tôi lần nữa cảm thấy thói quen này, cảm giác này tốt, quá tốt

      Ánh sáng trước mặt bị che lấp. Tôi ngẩng lên. Vừa vặn bị lớp trưởng dí trán " nghe kế hoạch lấy chữ mà vỗ tay hớn hở như vậy". Tôi cũng phản bác, vì tôi nghe . " ăn kem , dẫn tới chỗ này ăn kem rất ngon"

      - Tới BR - Tôi mỉm mỉm cười. Tôi biết hãng kem này mở chi nhánh ở Hải Phòng.

      Và khi cầm hộp BR to đùng trong tay, tôi công nhận tên lớp trưởng này thông minh. Hoặc nhất thời tôi bị đần. Vào siêu thị hàng ngoại phải là có BR hay sao. Nhưng tâm trạng tôi vốn tốt, lại có kem ăn, nên cũng phàn nàn gì, cúi đầu xúc kem.

      - Hôm nay cậu học sớm nhỉ? - Lớp trưởng ngứa miệng bắt đầu hỏi han

      - Ừ

      - Ghi chép bài đầy đủ?

      - Ừ

      - Bây giờ ăn xong về nhà?

      - Ừ

      - Về nhà xong mai cùng tôi chơi?

      - Ừ

      Tôi ngậm miệng, biết mình hớ rồi. tập trung ăn, cứ hỏi hỏi mấy câu nhảm nhảm nên tôi "ừ" cho xong. Cứ nghĩ cậu ta hỏi về nhà rồi hỏi mấy chuyện vặt vãnh gì đó. Tôi ai oán nhìn cậu ta. Cậu ta lại dí trán tôi " rồi rút lại được"

      Tôi ai oán nhìn cậu ta.

      "Mai vườn trẻ chơi, cuối tuần ở rịt trong nhà làm gì"

      Tôi vẫn ai oán nhìn cậu ta.

      "Lâu lâu ra đường cho thoải mái. tầm 4 5h chiều, mát mẻ. Chơi vài trò hay hay, rồi cam kết trả cậu về nhà"

      Tôi chấp nhận, cúi xuống ăn tiếp. Cậu ta vui vẻ ngồi nghịch linh tinh sau đó lai tôi về nhà. Dặn tôi nhớ ngày mai. Tôi gật gật.

      Quả nhiên, cậu ta vừa vừa nghêu ngao tiếp

      “I'm only one call away
      I'll be there to save the day
      Superman got nothing on me
      I'm only one call away”

      Tôi bịt tai, chạy ù vào nhà. Vâng, bác bảo vệ vẫn cười rơi cả thể diện.

      -----

      Tôi hiểu sao mình lại bước ngay vào phòng ngủ, khe khẽ vén rèm lên. Khung cửa đối diện, rèm vẫn buông kín. Trời tối, bên kia cũng có ánh đèn.

      -----

      đêm này yên giấc. mộng mị, giãy dụa, mê mệt.
      Tôi tỉnh dậy sớm muộn. Bước xuống giường, tôi vô thức liếc mắt về phía cửa sổ. Nhưng rồi tôi lại gần mà nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

      -----

      Dọn dẹp, làm vài việc.
      Sau khi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tôi đứng dậy, bắt đầu sửa soạn, tính toán thời gian xuất phát. Tên lớp trưởng kia lại hẹn bà sắp ra trường chơi vườn trẻ, chỗ của tụi bé con. Mà cũng chỉ lớn xác. Tôi bất giác mỉm cười.

      -----

      Ăn mặc gọn gàng thoải mái, tôi đeo túi xách, khóa cửa.

      Chiếc vòng chợt nóng rực khiến tôi giật mình. Người tôi lạnh toát, tim đập mạnh. Chiếc vòng rất nóng khiến tôi đứng vững. Tôi ngồi thụp xuống, tay nắm mặt nhẫn rồi vội vàng buông ra vì thể cầm được. Tôi cứ thế cúi đầu ngồi xổm thở hổn hển ngay trước của nhà. Mặt nhẫn rơi ra ngoài áo phông, lơ lửng, quay cuồng xoay như con lắc điên loạn.

      Tôi bật dậy, chạy nhanh sang tòa nhà đối diện.

      Chung cư sang chảnh, cửa nhà là khóa điện tử. Phải dùng thẻ từ hoặc mật mã. Tôi gõ ngày sinh nhật ta. đúng. Tôi gõ ngày sinh nhật tôi. đúng. Chỉ còn lần thử nữa trước khi chuông báo động kêu. “Này! Sao biết được mật mã điện thoại em?” “Còn hét lên nữa à, ai bảo em luôn đặt mật khẩu là 1 1 1 1 chứ. Ai nhìn qua cũng đoán được, đồ ngốc”. Ký ức lướt qua như flashlight, tôi ấn 1 1 1 1.

      Cửa mở ra, tôi cuống cuồng lao vào nhà. Căn nhà tối om. May mà trời còn chưa tắt nắng, và vì là chung cư nên tất cả đều nằm mặt sàn. Tôi nhanh chóng tìm được Văn Thanh Hiên nằm lặng lẽ giường. Gọi vài câu được, tôi tiến tới lay lay ta. Người ta rất lạnh. Tôi run run đưa tay lên mũi xem thử, rồi thở phào vì ta còn thở. Nhưng hơi thở này vô cùng yếu, khi có khi .

      Người ta rất lạnh, hơi thở yếu, tôi sơ cứu nhưng có dấu hiệu khả quan hơn. Tôi quyết định gọi cấp cứu, bấm số thấy chiếc nhẫn trơn nhẵn nằm bàn cạnh giường. Nhẫn này, xa lạ, cùng kiểu với chiếc cổ tôi. Nhẫn này, ta luôn đeo. Nhẫn rời người, hậu quả như thế nào chúng tôi biết .

      Tôi đánh rơi điện thoại, tiếng alo alo của nhân viên trực vang lên vài lần nhưng tôi còn thời gian để nghĩ. Tôi lao đến chiếc nhẫn, nó nóng bỏng như chiếc cổ tôi. Vội vàng đeo vào tay Văn Thanh Hiên. Lúc nhấc tay ta lên, tôi nhận ra lòng bàn tay có vết cắt ngang. Tôi sững người. Vội vàng tung chăn. Tôi cần tìm, máu lên láng cả giường, chiếc chăn dày che khuất khiến người nằm đó như ngủ. Kỳ thực, chảy máu như vậy từ đêm qua đến giờ, người bình thường cũng chết rồi.

      Nhẫn đeo vào tay, vết thương cũng từ từ khép miệng. Tôi nhìn chằm chằm cổ chân ta, chỗ đó bị khoét thịt, sâu đến tận xương. phải vết cắn, mà là khoét thịt.

      Tôi cúi xuống, sờ sờ cổ chân mình, muốn nghĩ.

      Đợi Văn Thanh Hiên sắc mặt bớt trắng nhợt, cả người ấm dần lên cũng là vài tiếng sau. Tôi lôi kéo ta ra khỏi giường, lột lớp ga toàn máu. Máu thấm cả xuống đệm. Toàn bộ ga giường chăn đệm thay hết may ra mới tiếp tục sử dụng được. Tôi lại vất vả nửa cõng nửa lôi nửa kéo ta sang phòng ngủ khác.

      Lúc tìm kiếm tôi nhận ra căn nhà này có hai phòng ngủ lớn, phòng ngủ . Bây giờ cẩn thận quan sát mới thấy, phòng ngủ này đầy đủ chăn đệm đồ dùng, nhưng có hơi người, khác với phòng ngủ lúc tôi phát ra Văn Thanh Hiên. Tôi đoán phòng ngủ còn lại cũng vậy. Phòng ngủ Thanh Hiên dùng, là phòng đối diện phòng ngủ của tôi.

      Tôi tìm chỗ bật đèn, cả căn nhà bừng sáng, nhà rất rộng, sạch , nội thất cũng đơn giản. Bếp đầy đủ đồ dùng, tủ lạnh rất nhiều thức ăn. Người này nếu có thể nấu nướng, chậm rãi ăn món mình nấu. Sau đó thuê người rửa bát. Tôi từng cười ta đại lãn, nấu đại ăn xong rồi rửa chứ. Nhà ta trước kia nuông chiều ta tới mức cho ta ở riêng, thuê người giúp việc chuyên đến dọn dẹp và rửa bát. Nếu thế, ngày xưa, tôi và ta cũng thể tự do tung hoành ngang dọc bất kể lúc nào như vậy. Tôi lén lút trốn mẹ, ta ngang nhiên.

      Tôi đam mê nấu nướng, cần nấu, vậy nên bây giờ cũng chỉ định làm vài thứ đơn giản. đảo nồi thịt, vòng tay chầm chậm ôm lấy tôi, tiếng hít thở đều đặn vang lên bên tai. Thực ra phải có mùi, chỉ là mùi rất nhạt. Tôi quay đầu, vừa mở miệng đôi môi kia đặt môi tôi. ta dịu dàng hôn, bàn tay vươn lên che mắt tôi lại.

      Vì sao khi hôn người ta nhắm mắt. Bởi vì khi đôi mắt khép xuống, mọi rào cản, trói buộc đều còn nữa, thực tại bị đẩy lùi về sau cảm giác. có chỗ cho bất kỳ điều gì, chỉ thuần túy là cảm xúc lên ngôi và là điều duy nhất hữu.

      Tôi nhìn ta nhàng dừng lại, tay vẫn ôm lấy tôi, tay vươn ra tắt bếp. Món thịt cháy đành bỏ . Bữa cơm này diễn ra trong im lặng, tôi gắp cọng rau xào, chầm chậm nhai. Ăn xong, tôi đứng lên rửa bát. Rồi lặng lẽ ra về. ta cản tôi, chỉ im lặng ngồi trong bếp.

      Tận khi ra khỏi tòa chung cư, tôi mới có cảm giác dễ thở.

      Mấy giờ rồi nhỉ, tôi đinh mở điện thoại xem giờ, thấy cả hai túi quần đều xẹp lép. Điện thoại. Tôi vội mở túi xách. Túi xách đâu rồi? luồng gió đêm lành lạnh thổi qua. Tôi để não ở đâu rồi, sao tôi ra về người vậy?

      Điện thoại, ví, chìa khóa cửa. cách nào khác, tôi đành quay trở lại nhà Văn Thanh Hiên. Ngón tay giơ lên chưa chạm vào chuông cửa mở. Tôi bị lôi vào nhà. Cánh cửa đóng lại sau lưng, con người nho nhã lịch kia ép tôi lên cánh cửa, hôn xuống. Nụ hôn dữ dội mang theo đau đớn. Ngay khi tôi sắp ngạt thở, ta đột ngột rời ra, giọng vẫn bình thản rối loạn "quên cậu ta ". Tôi há miệng thở gấp, nghe câu này nhất thời hiểu "tôi chỉ là quên điện th... ". Từ "thoại" chưa thốt ra bị ta nuốt xuống.

      Lần thứ hai dừng lại, ta ôm tôi giữa phòng khách, giọng dịu dàng vang lên bên tai "Ở lại đây"."Tôi còn quên túi x...", tôi chưa quên mục đích của mình nhưng hoàn thành câu được. Hễ tôi mở miệng đều bị hôn. Hôn đến choáng váng, đến nỗi tôi dường đầu hàng xúc cảm ngọt ngào đó. Lần thứ bao nhiêu khi dừng lại, Văn Thanh Hiên ghé sát môi tôi, giọng khàn khàn “Tin ”.

      Bừng tỉnh.

      Lồng ngực tôi như bị dội đòn chí mạng, tôi mở choàng mắt, giãy dụa. Văn Thanh Hiên siết chặt hơn nữa “Tin . Ngọc, tin .”

      Cần bao nhiêu tình cho lời hứa nhỉ? Có phải là rất nhiều, rất lớn lao ?

      Nhưng mà tình so sánh với sinh tử, lại quá đối bé và yếu ớt. Dân mạng có câu vui mà rất hóm như này “Hứa nhau đến chết mà chưa Tết hết ”. Tin tưởng ư? trải qua cái chết của người thân duy nhất đời, trận đòn thừa sống thiếu chết, biến mất đột ngột của mối tình đầu luôn ngập tràn những lời đương mặn nồng, cơn sóng lòng tình ái này xóa được nghi kỵ chất chồng của bốn năm ư?

      Tôi nhắm mắt, phản ứng lại lời vừa của Văn Than Hiên, cũng bản thân là muốn hay muốn.

      Tôi đoán Văn Thanh Hiên cảm nhận được chán nản sâu trong lòng đó, ta đưa tay khẽ bóp cằm tôi “Nghe lần”. Môi kề môi, lời thốt ra tôi nuốt trọn. Tôi lại giãy giụa muốn đẩy ta ra.

      phải muốn nghe, biết vì điều gì mà tôi dám nghe.
      Nhưng tôi càng giãy dụa, Văn Thanh Hiên càng kìm chặt, nụ hôn buông xuống như mưa.

      giọt, hai giọt, … những giọt nước xuống áo sơ mi Văn Thanh Hiên, vừa vặn rơi đúng lồng ngực phập phồng. Nước sắc như dao, đâm thẳng vào tim, cả người Văn Thanh Hiên cứng đờ. ta vội vã lau nước mắt cho tôi. Tôi cũng sững sờ, vốn dĩ cho rằng trong đám tang mẹ, tôi khóc cạn nước mắt đời này rồi, sau này điều gì có thể làm tôi bật khóc nữa. Vậy mà bây giờ lại dễ dàng khống chế được mình như vậy...

      Tôi sợ

      ở đây rồi

      Chúng tôi im lặng nhìn nhau, cả hai ngầm hiểu, cũng ngầm thỏa thuận với đối phương. Nhưng kể cả khi tôi biết ta hiểu lòng tôi, tôi vẫn hoảng hốt. Người hiểu bạn nhất, hoặc là người bạn nhất hoặc là người thù bạn nhất. Tôi . Từ ngày gặp lại, tôi luôn cố gắng né tránh ta, giờ tôi nhìn thẳng, tham lam nuốt lấy hình ảnh ta vào lòng.

      bốn năm, nét ngây thơ dần chỉ còn là đường họa nhạt mờ, đường họa đậm nét của tại là dùng mực trưởng thành phác thành, khuôn mặt góc cạnh hơn, đôi mắt sâu hơn. Hoặc là vốn dĩ đôi mắt ấy luôn thăm thẳm như vậy từng bị chủ nhân phủ lớp dịu dàng che đậy lại. ngại gần người, ngại hiểu người, chỉ là, cho ai hiểu mình.

      bốn năm, tôi mới đủ dũng khí nhìn ta sâu. Tại sao ta lại trở lại. Cổ tích chỉ là dối trá, bên trong vỏ bọc đường lại thường là dao găm. Ai đó từng rằng, nếu gặp người đàn ông tốt, phụ nữ cần trưởng thành; còn nếu ấy từng ngày lột xác thành người phụ nữ trưởng thành đó là vì ấy gặp người chưa đủ tốt. Tôi dám nhận mình lớn hay chưa, nhưng tôi của ngày hôm nay, liên quan rất nhiều đến người đàn ông trước mắt.

      Văn Thanh Hiên nhìn tôi, ánh mắt ta luôn trắng đen ràng, rất sâu, cũng rất trong trẻo, chỉ cần ngây thơ, cảm nhận ta có địch ý, có thù hằn, nhàng và sạch . Chỉ cần bị ta đâm cho dao, thấy, thực ra chẳng hề hiểu gì về ta cả. Vậy mà giờ này, ánh mắt của ta lại mang cho tôi cảm giác chủ nhân của nó rất buồn. ta nhìn tôi, trăm nghìn lời muốn . ta cam đoan sao, ta hứa hẹn sao, ta với tôi rằng khi người phụ nữ dũng cảm trưởng thành, ấy có cơ hội gặp người đàn ông tốt sao.

      Khi tôi thấy ta tốt, tôi cuồng dại, ngỗ nghịch, bồng bột, ngu xuẩn.

      Giờ khi tôi ngu xuẩn cũng cuồng dại nữa, làm sao để có thể thấy ta vẫn tốt như ban đầu

      Sợi chỉ đỏ của chúng tôi đứt đoạn từ lâu, làm sao để khâu được vết rách trong lòng.

      Tôi bỗng nhớ đến câu thơ của Xuân Diệu

      “Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu,
      Sương bám hồn, gió cắn mặt buồn rầụ

      Giờ biệt ly cứ đến gần từng phút,
      Chúng tôi thấy xa nhau chút...

      Người lặng im, và tôi bâng quơ,
      Chúng tôi ngồi ở giữa bài thơ,

      bài thơ mênh mông như vũ tru,
      Đầy khói hương xưa, tràn ân ái cũ.

      Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu,
      Tay trong tay, đầu tựa sát bên đầu.

      Tình bảo: "Thôi các ngươi đừng khóc,
      Các ngươi đoàn viên trong mộng ngọc"

      Cứ nhìn nhau rồi lại vẫn nhìn nhau,
      Hạnh phúc ngừng giữa đôi trái tim đau”

      Tôi đưa tay lên, chạm tay vào má ta. Tay tôi vương nước mắt nên ẩm ướt. Ngón tay ướt đường, vẽ cho người này dòng cảm xúc. "Chúng ta đừng nên gặp nhau nữa Văn Thanh Hiên", hít sâu hơi, tôi chậm rãi . Tôi giỏi giang, xinh đẹp, giàu có, quyền lực, trái tim này dùng hết dũng khí để , cũng kiên cường chịu đựng tổn thương sâu sắc vì , lần rồi lần rối bời vì trở lại. Nhưng, dù trăm suy ngàn nghĩ, dù trong lòng dậy sóng bao nhiêu, cũng chỉ là chuyện cảm xúc mà thôi, còn chuyện trước mắt, vẫn cứ là bỏ qua nhau để mỗi người tiếp con đường riêng của mình .

      ta mỉm cười nhìn tôi, buông tay.

      Tôi xoay người mở cửa.

      Cửa vừa đóng lại, tôi ngồi thụp xuống. Hai tay ôm lấy mình, òa khóc. hiểu tại sao, tôi rất hụt hẫng. Chính xác là, tôi hiểu sao mình hụt hẫng đến thế. giây trước tôi vừa quyết định dứt khoát, cũng vừa tin rằng đau ngắn còn hơn đau dài, mà bây giờ đột ngột thấy chỉ muốn khóc. Tuyến lệ của con người khô cạn được. Vì cuộc đời luôn biết cách để lần lại lần, cho ta đấm, cú sau đau hơn cú trước, thể tránh né.

      Suy nghĩ nhiều chỉ rối loạn.

      Vậy đừng nghĩ nữa.

      Tôi cứ thế hu hu khóc. Tôi biết, sau cánh cửa kia, Văn Thanh Hiên, người luôn sạch , luôn gợi cảm giác đúng mực, thân thiện, đơn giản kia lặng lẽ châm hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Đàn ông phải khóc, chỉ là nước mắt của họ là giọt nước rơi xuống, mà trở thành khói thuốc bay lên. Văn Thanh Hiên từ sau khi rời bỏ Ngọc Thanh Hiên bắt đầu tập hút thuốc, chưa từng tìm hiểu vì sao mình muốn cầm điếu thuốc lên, cũng chưa từng tìm hiểu vì sao mỗi đêm, ở New York, lặng lẽ châm điếu thuốc lại luôn vô thức nhìn về hướng mặt trời mọc. Tự lừa mình rằng đợi bình minh.

      Văn Thanh Hiên khi trở lại phương Đông, hút thuốc nữa. Phương Đông là nơi ở của mặt trời, có thể cảm nhận được tồn tại của bình minh. Con người ai cũng đổi thay theo tháng năm, nhưng vẫn cứ muốn giây phút xuất trước mặt ấy, mình còn giữ lại chút sạch của ngày xưa.

      Đột ngột, Văn Thanh Hiên nhớ tới điều gì đó, dụi thuốc, mở cửa.

      ngồi co ro ngoài cửa vẫn khóc, chỉ là thấm mệt, tiếng khóc . vất hết dáng bỏ thanh cao, học tập bộ dáng tự cao tự đại, ồn ào, ngốc nghếch của ai đó bốn năm trước, ngồi xổm xuống, nét mặt hồn nhiên ngây thơ tràn đầy tình , đọc tràng thơ ngừng nghỉ:

      “Em phải , phải , và phải
      Bằng lời riêng nơi đáy mắt, đầu mày
      Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say
      Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết
      Bằng im lặng bằng chỉ có biết
      Cốt nhất là em chớ lạnh như đông
      Chớ thản nhiên bên kẻ cháy lòng
      Chớ yên ả như mặt hồ nước ngủ”

      Ngọc Thanh Hiên giật mình ngẩng lên, ngẩn người, nhớ ra chuyện gì đó liền đỏ mặt, Văn Thanh Hiên rất hợp với bộ dáng thiếu nữ tuổi dậy tràn đầy thương và vô cùng sùng bái người mình này . Rồi Ngọc Thanh Hiên nhớ ra, cùng là Xuân Diệu, lòng mình vừa chỉ nhớ ra lời thơ li biệt, liền cúi cúi đầu, cảm giác hỗn độn nhưng buồn bã.

      Văn Thanh Hiên tiến tới, ôm người con trước mặt. Ngày về phương Đông, coi đó là phép thử. Như kẻ nghiện tưởng cai được thuốc, ràng nên thẳng thừng ra , lại thể lén lút cho mình cơ hội có thể nghiện trở lại. Nhưng rồi lại phát ra, tâm tình chôn giấu bốn năm, muốn lừa người phải lừa chính bản thân mình, phức tạp mang vỏ bọc giản đơn, tất cả lại chỉ đơn giản là hai chữ: còn thương. Nếu còn thương, dẫn tới loạt biến cố này. vậy , giữ ấy ở lại.

      Ngọc Thanh Hiên co cụm trong lòng Văn Thanh Hiên, nước mắt vương khóe mi. Nhớ ra điều gì, lục lọi túi quần Văn Thanh Hiên, rút ra bao thuốc lá. Vết xé ở vỏ còn mới, nhưng cả bao chỉ còn hai điếu thuốc. Ngọc Thanh Hiên nhét vào giữa hai môi Văn Thanh Hiên điếu, tự cho mình điếu, tay với đến túi quần Văn Thanh Hiên tìm bật lửa, tay tiện thể vo viên vỏ bao thành hình cầu, ném . Vỏ bao vẽ đường parabol, rơi thẳng vào sọt rác.

      Nếu có em rồi tôi cần gì nghiện thuốc.

      Văn Thanh Hiên tay ôm Ngọc Thanh Hiên, tay tước hai điếu thuốc. Nụ hôn dịu dàng buông xuống. Cánh cửa đóng lại, hai điếu thuốc đáng thương bị ném hững hờ thương tiếc, vẽ đường cong rơi xuống đúng chỗ vỏ bao vừa hạ cánh.

      Đêm đó, dưới xoa dịu của nụ hôn nồng nàn và vòng tay ấm, Ngọc Thanh Hiên đầu hàng cơn mệt mỏi, ngủ thiếp. Chỉ có Văn Thanh Hiên vẫn thức. Mắt nhìn vào gian lặng im. Nghĩ tới điều gì, Văn Thanh Hiên nở nụ cười bất đắc dĩ “Tôi hạ quyết tâm rồi, nhưng em lại cho tôi câu trả lời khẳng định”. Ngón tay luồn vào tóc mây, khẽ vuốt “Nhưng sao, tôi đợi em”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :