1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vú em là Bạch Cốt Tinh - Tối Ái Pha Cân Hài (35/91+1PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5:: Này, hóa ra là hai trăm năm

      Chương 5.1.

      Editor: Thiên Vi

      Bạch Cốt Tinh ôm Bạch Tiểu Linh đường chạy trốn được hơn mười dặm.

      Bước của nhanh như bay, trong lúc qua hoang sơn dã lĩnh lại rất tự nhiên, thẳng đến khi chạy đường ngang qua con suối, bỗng nhiên dừng lại. Sau đó liền sửng sốt chút, ở tại chỗ vòng vo thành cái vòng tròn , bắt đầu có điểm mờ mịt.

      Này, hóa ra trong đầu của chút thể nghĩ ra nhiều chuyện này nọ như vậy, mới vừa rồi chạy trốn coi như còn chuyên chú, lúc này thấy dòng nước màu trắng xóa, lại nghĩ ra vì sao mình phải bỏ chạy. (=. =|||)

      đứng ở ven bờ suối thâm trầm suy tư trận.

      Nhưng mà chỉ số thông minh cơ bản của quái này cùng cấp bậc. có biện pháp giống con người, chỉ cần có thể tập trung tinh thần suy nghĩ lúc là có thể nghĩ ra chuyện tình. đến lúc, bắt đầu yên lòng nhìn ngó xung quanh.

      Tiếng nước chảy "ào ào" liền dẫn lực chú ý của . cúi đầu nhìn về phía nước suối trong vắt ở dưới chân, đôi huyết đồng bông nhiên sáng ngời. để Bạch Tiểu Linh ngồi khối đá lớn ở ven bờ suối, còn mình xoay người cái, mãnh liệt nhào vào trong dòng nước. Theo đà, dòng nước bắn tung tóe lên những bọt nước lớn.

      Linh Linh nghĩ rằng muốn bơi lội đâu, nàng thẳng chụp đôi tay bé hoan hô.

      Nhưng này, hiển nhiên là có khả năng , thân Cốt Đầu xấu xí khi xuống nước liền mạnh mẽ chìm vào trong nước, đến lúc liền thẳng tắp chìm hẳn xuống tận đáy. thế nhưng chút cũng sốt ruột, thản nhiên nằm ngửa ở dưới đáy nước đầy bùn đất rong rêu, xuyên thấu qua mặt nước trong vắt nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao.

      Bạch Tiểu Linh ở bờ quá sợ hãi, nàng thấy Cốt Đầu, gấp đến độ oa oa kêu to.

      Nàng tuổi còn quá , kham kham bất quá mới năm tuổi, nàng nào có biết được nhiều như vậy, người này đến cướp nàng , nàng chính là mất hứng, quay đầu lại liền nhớ được nhiều như vậy .

      Cốt Đầu trầm mình ở dưới nước suối lạnh lẽo, thập phần hưởng thụ. Bản thân là tà vật thuần , theo Dương Ngũ Hành, lửa thuần dương, nước thuần , tự nhiên thích nước. Lại thêm mới vừa rồi bị trọng thương, đúng là thời điểm cần tu dưỡng, nước suối này khí đầy đủ, nằm xuống liền muốn lên.

      Bạch Tiểu Linh hồi quá sợ hãi, nàng liền ngay ở ven bờ suối ngồi xổm xuống nghịch nước.

      Từ , nàng được mẫu thân dạy qua đạo lý phải sạch , nàng bị Cốt Đầu cướp về ngày đêm, vẫn chưa có tẩy rửa qua. Lúc này nàng nhớ đến lời mẫu thân dạy, liền ngồi xổm xuống ở ven bờ. Sau đó, nàng nhàng rút xuống bạch bố (vải trắng) ở khuỷu tay, đem góc tẩm nước ướt nhẹp, tinh tế rửa khuôn mặt, lại nhã nhặn cởi hài, chỉnh tề để ở lớp cỏ bờ, vén cao làn váy, vươn ra đôi chân trắng noãn ngâm mình ở trong dòng nước suối mát. Nàng bên nghịch bọt nước bên đá nước, chơi đùa bất diệc nhạc hồ*.

      Bất diệc nhạc hồ*: trích trong sách Luận ngữ:
      Tử , học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.
      -> Có học tập còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới còn gì vui hơn. Người đời biết, trong lòng ta oán hận, đấy là người đức hạnh.

      Cốt Đầu ở dưới nước thấy bên bờ sóng nước dập dờn, đôi chân đô đô toàn thịt ở trong nước đá tới đá lui, nhìn hồi, sau đó ở dưới nước lặng lẽ từ từ qua. vươn ngón tay nhàng cọ cọ lòng bàn chân của nàng. Bạch Tiểu Linh tưởng là cá cắn nàng, chân nàng ngứa cười "hì hì", hai chân ngắn ở trong nước đá loạn ngừng.

      Hai người vui đùa náo loạn trận, Bạch Tiểu Linh đá nước, chính mình rước lấy thân ướt nhẹp. Cốt Đầu liền ôm nàng lên bờ, chính mình lại lẻn vào trong nước.

      Bạch Tiểu Linh ngồi xổm ở bờ vùi đầu vào nghịch bèo. Nàng nghịch trong chốc lát, nhớ tới Cốt Đầu, nàng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Cốt Đầu thúc thúc..."

      Xung quanh nơi này hoang tàn vắng vẻ, đêm dài tĩnh lặng, dã thú ở nơi thâm sơn thỉnh thoảng tru lên, thanh quanh quẩn trong bầu trời đêm trống vắng, nàng nhất thời có chút sợ hãi, ném bèo ở trong tay xuống, sau đó liền chạy về hướng lòng suối.

      Nàng chạy về phía trước quá vài bước, nước suối liền thấm ướt mép váy của nàng, thấy nước vẫn qua ngực, nàng tiếp tục hướng ở chỗ sâu hơn, vừa vừa kêu. Cốt Đầu nhàn nhã ở trong nước, nghe thấy thanh của nàng liền từ trong nước ra, Linh Linh lập tức nhào vào trong lòng của .

      Cốt Đầu thấy vậy thập phần cao hứng, ôm lấy nàng từ trong nước lên bờ.

      Ánh trăng u tĩnh, ôm Linh Linh ở bờ ngơ ngác đứng hồi. Ban đêm gió lớn, Bạch Tiểu Linh bị gió thổi qua, nhịn được đánh hắt xì cái.

      Cốt Đầu tự nhiên cẩn thận được như con người, chỉ có thể nhận thấy được nàng thân ướt đẫm, nếu trúng gió ổn, liền ôm chặt nàng. thích ôm nàng, tiểu nhân nhi nhiều thịt, ấm áp mềm mại , hoà thuận vui vẻ như vậy, ôm rồi nghĩ muốn buông ra. nhìn xung quanh, quyết định tìm cái sơn động đem nàng giấu .

      Dưới ánh trăng, đường chạy vội theo hướng thâm sơn bên cạnh, y phục của Bạch Tiểu Linh vốn ướt đẫm, lại bị gió lạnh thổi qua, nàng đánh hắt xì liên tục ngừng.

      Cốt Đầu này là kẻ có đầu óc, căn bản thể nuôi dưỡng được đứa . Cũng lạ, thể nuôi dưỡng được đứa có thể vui vẻ khỏe mạnh, người nào sau đó đều nửa chết nửa sống bị trả về. Sinh mệnh của tiểu nương này chính là khoẻ mạnh, nhưng nếu cứ nuôi dưỡng theo phương pháp như vậy, sớm muộn gì cũng ép buộc nàng sinh bệnh.

      Nhưng Cốt Đầu này trước kia nuôi dưỡng thất bại rất nhiều đứa , mấy trăm năm ở xung quanh cướp đứa , ít nhất cũng nuôi dưỡng trăm người. Nhưng nuôi dưỡng được đứa nào vượt qua tháng, ngay cả khi có trí nhớ, đoạn thời gian dưỡng dục thất bại này, vẫn để lại cho tâm linh yếu ớt của bóng ma lớn hơn nữa còn khắc sâu.

      Cho nên, khi thấy Bạch Tiểu Linh ho khan vài tiếng, đánh vài cái hắt xì, lập tức liền khẩn trương vạn phần.

      Lấy kinh nghiệm của , đứa khi khóc nháo ngớt chịu ăn cái gì, phải đưa nó trở về. đối với đứa chính là tình thương bọn họ, mỗi khi đến lúc này, liền đặc biệt khổ sở. thường ôm đứa ngơ ngác ngồi ở đỉnh núi, tốt nhất là ngồi lâu. Đối với đứa , luyến tiếc buông tay, nhưng cuối cùng vẫn phải buông tha cho bọn , nếu bệnh tình của bọn họ càng ngày càng nặng.

      đứng dưới tàng cây cổ thụ, trước mắt thời tiết vào thu, từng quả lớn đỏ tươi treo đầy ở ngọn cây, tỏa ra mùi hương thơm mê người.

      Linh Linh nuốt nước miếng, nàng chính là thấy đói, từ buổi sáng ăn cơm, sau đó đến giờ nàng còn chưa có ăn cơm. Nàng ngẩng khuôn mặt nhắn nhìn quả lớn treo đầy ở cây đại thụ, lại xoay mặt nhìn về phía Cốt Đầu, ánh mắt vụt lên những tia sáng, giống như những ngôi sao sáng lung linh trong bầu trời đêm tối, đặc biệt sáng ngời chói mắt.

      Cốt Đầu ở cây hái được mấy quả đỏ thẫm như máu, sau đó liền nhét vào trong tay của Bạch Tiểu Linh, nàng cầm lấy liền 'A ô' cắn ngụm.

      yên lòng, sau đó, tiếp tục chạy vội ở trong gió đêm.
      sanone2112, Tuyết Liên, Trâu2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.2

      Editor: Thiên Vi



      Hướng bắc hơn mười dặm, ngoài huyện lý tấp nập có đỉnh thâm sơn, Cốt Đầu vào núi bao lâu liền đoạt hang của con hổ.

      Này, hóa ra cướp lấy hang của con hổ kia thập phần thủ thục, chỉ sợ trước kia thiếu những lần đoạt lấy như thế này. Cốt Đầu vừa vào liền đem con hổ hung mãnh uy phong kia mạnh mẽ đánh ngã.

      nhấc hai chân trước của con hổ lên, dễ dàng nhấc tới nhấc lui, đập mạnh người con hổ lên vách đá cứng rắn vài cái, sơn đại vương uy phong lẫm liệt kia nhanh chóng đầu rơi máu chảy nhãn mạo kim tinh*, ôn thuần giống như con mèo lớn chịu đựng để cho người này đến xâm lược.

      Nhãn mạo kim tinh* nghĩa đen ‘sao bay đầy trời’, chỉ chứng chóng mặt choáng váng.

      Cốt Đầu đem Bạch Tiểu Linh đặt ở trong góc động, lôi con hổ chết khiếp kia ra ngoài.

      Lần trước thấy Bạch Tiểu Linh bị đầu con lợn rừng máu me chảy đầm đìa dọa sợ tới mức khuôn mặt nhắn trắng bệch, lúc này còn hơi nhớ tình huống lúc đó chút, lại ở trước mặt của nàng giết chết con hổ.

      đem con hổ lớn kia lôi ra ngoài động, đến bên bờ dòng suối tẩy cho sạch , dùng lá của cây đại thụ lấy ít máu của con hổ kia trở về uy nàng uống mấy ngụm. Lại nướng thịt uy nàng ăn khối lớn, vuốt bụng tròn vo khi ăn no của nàng.

      Lúc này sắc trời rực rỡ, Cốt Đầu liền ôm nàng ở góc động ngủ.

      Ôi Cốt Đầu chết được ý….(づ  ̄ ³ ̄)づ

      Buổi chiều, Bạch Tiểu Linh bắt đầu phát sốt , ngẫu nhiên ho khan vài tiếng, nàng muốn ăn cái gì, Cốt Đầu này cũng biết nên để ý như thế nào.

      Ngày huyết nguyệt(trăng máu) xảy ra sắp đến, bắt đầu yên lòng, ban ngày ôm Linh Linh ngủ ở trong sơn động, khi tỉnh liền cùng nàng chơi đùa, buổi tối ở ngoài sơn động hút ánh trăng, rất nhiều, thỉnh thoảng còn nhìn ngó xung quanh.

      Như vậy qua hai ngày, Bạch Tiểu Linh vẫn ốm yếu như cũ, cũng có giống lúc mới đầu vui vẻ hăng say, lại thêm yết hầu sưng đau, nàng nguyện ý ăn uống cái gì.

      Cốt Đầu đặc biệt lo lắng, lên xuống dưới khắp nơi ở trong thâm sơn chung quanh vơ vét cái ăn.

      Các loại cầm(loài chim), loại thú, loại hoa quả rau dưa đều bị vơ vét mang về để đầy dưới chân của Linh Linh.

      Linh Linh bị bệnh rất khó chịu, làm sao có khẩu vị ăn được cái gì, thấy cái gì cũng đều lắc đầu, luôn mơ mơ màng màng thỉnh thoảng giọng khóc nức nở, mơ hồ còn gọi phụ thân.

      bắt đầu lo lắng rồi lại lo lắng.

      Ban đêm, đứng ở ngoài động hút ánh trăng, còn ngừng quay đầu hướng vào bên trong động.

      người Bạch Tiểu Linh bọc da của con hổ kia, bị lạnh, nàng bệnh tính là nghiêm trọng.

      Thể chất của nàng rất tốt, khi sinh ra trong nhà mời cao nhân đến vì nàng phán qua mệnh, cao nhân kia đưa cho nàng cây hồng thằng chuông(?_?), là đeo trong người có thể trừ bỏ được bách bệnh mang đến bình an.

      Từ để cho tiện, nàng vẫn mang ở cổ tay, thực nàng chưa bao giờ sinh bệnh qua, lần này cũng giống như vậy, nàng bị Cốt Đầu ép buộc như vậy, nếu đổi thành tiểu hài tử khác chỉ sợ sớm đời nhà ma.

      Linh Linh có thể qua được mấy căn bệnh kia, nếu muốn quy công, cao nhân tặng bảo vật cho nàng kia có công rất lớn.

      Bạch Cốt Tinh thấy nàng ngủ coi như an ổn, lại quay đầu nhìn lên trời kia, minh nguyệt viên (tròn) dần dần chuyển sang màu đỏ sậm.

      Đêm huyết nguyệt sắp xảy ra, khí trong nhân gian bắt đầu tăng lên, ma quỷ quái núp từ nơi bí mật gần đó bắt đầu rục rịch, cũng bắt đầu khống chế được cảm giác xao động phát ra từ trong cơ thể của mình.

      xoay người vào trong động, cúi người ôm lấy Linh Linh, khuôn mặt của nàng nhàng sờ sờ, cái mũi cọ cọ xuống từ đôi cánh tay mập mạp của nàng, tấc tấc lần lượt ngửi từ da thịt lên.

      Như là phi thường vừa lòng hương vị này, càng ngửi thấy lại càng cao hứng, trong bóng đêm, đôi huyết đồng dần dần trợn to, hồng quang đại thịnh.

      Dừng chút, lại ngửi ở khuôn mặt nhắn phấn nộn của nàng, từ xuống dưới tả tả hữu hữu qua lại ngửi thấy vài vòng , bộ dáng kia tựa như con chó lớn ở lưu luyến ngửi hương vị người mà nó nhất, chỉ cần ngửi thấy vui vẻ.

      Linh Linh trong lúc ngủ mơ cái mũi bị ngửi liền biến thành ngứa, nhịn được thẳng đánh cái hắt xì, mở mắt ra, đôi đồng tử dã hồng quang đột nhiên chìm xuống, ôm lấy Linh Linh cùng ra ngoài phơi ánh trăng.

      Này hóa ra chính là người hai trăm năm, Bạch Tiểu Linh vốn bị phong hàn, nửa đêm ôm nàng ra ngoài, gió thổi mạnh lại làm cho nàng bị trúng gió.

      Ngày thứ hai số mệnh của Bạch Tiểu Linh quả nhiên giống như những đứa ngày trước, lại bắt đầu bệnh đến chết sống lại.

      Vào đêm sau, nàng phát sốt lợi hại, hai má đỏ bừng giống như thục thấu phiên gia(?_?), cái trán rịn ra từng tầng mồ hôi màu trắng bạc, Bạch Cốt Tinh sờ soạng hồi khuôn mặt nhắn nóng bỏng của Bạch Tiểu Linh.

      Thấy nhiệt độ cơ thể so với bình thường cao hơn rất nhiều, động tác nhanh chóng nhấc Bạch Tiểu Linh hướng ra ngoài động. Ngoài sơn động, cách đó xa có dòng suối , trực tiếp đem nàng nhấn vào trong nước suối để hạ nhiệt độ. =. =

      Bạch Tiểu Linh vốn ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên bị nhúng vào trong làn nước lạnh lẽo, nàng cả kinh ở trong nước vừa thông suốt vừa cố gắng nhuận khí, bị nghẹn thẳng ho khan.

      Bạch Cốt đầu đè nàng trong suối nước trong chốc lát, sau đó đem người ướt đẫm ở trong nước nhấc lên, lại nhấn vào trong nước, như thế vài lần qua 3 lần, Bạch Tiểu Linh liền hấp hối, ngay cả khí lực khóc cũng đều có.

      Thân thủ sờ sờ khuôn mặt nhắn ướt sũng của nàng, chỉ thấy lạnh lẽo cùng lạnh lẽo, còn dào dạt đắc ý.

      Xem, tốt lắm.

      Hoàn chương 5
      sanone2112, Hale205, kabi_ng0k3 others thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 6: Cốt Đầu cũng điên cuồng

      Giữa đêm khuya vắng, Bạch Cốt Tinh ôm Bạch Tiểu Linh về hướng thị trấn.

      Hai ngày nữa là chính giữa tháng bảy, lại vào đúng lễ vu lan, lại còn là đêm huyết nguyệt trăng máu, khí đại thịnh, thiên thời có thể trăm năm khó gặp, là kiện mà toàn bộ loài ma quỷ quái đều mong ngóng. Nó ôm Bạch Tiểu Linh đường cái, trong màn đêm tối đen, bỗng phát trong bóng đêm khí thầm di động, thị trấn này bên trong biết tụ tập biết bao nhiêu ma quỷ quái.
      Nó là tội phạm bị triều đình treo thưởng tróc nã số tiền lớn, vậy mà lúc này lại dám ngông nghênh tiêu sái ở giữa ngã tư đường, trái phải bốn phía xung quanh ngó nghiêng ngừng. Bạch Tiểu Linh bị tên ngốc sống 200 năm này ngâm nửa ngày dưới suối nước, lúc này ngược lại thanh tỉnh ít, ở trong lòng nó cũng nhìn ngó xung quanh mọi nơi, tròng mắt đen lúng liếng tò mò ngó nghiêng ngừng.

      Bốn phía xung quanh là mảnh tĩnh lặng, ràng đây là thành trì dân sinh đông đúc, vậy mà nghe thấy dù chỉ thanh tiếng người, quỷ dị giống như tòa thành chết.

      Hai “người” tất nhiên biết, do dạo này ma quỷ quái hay lui tới nơi đây, trong thành nhiều ngày liền liên tục xảy ra việc lạ, thỉnh thoảng lại nghe chuyện đứa nào ban đêm thấy con dâu nhà ai đụng phải ma tà quỷ quái, người chết sống dậy muôn vàn chuyện để , ban ngày đường cái lại tự dưng xuất đống đạo sĩ độ duyên, gặp ai cũng sắp tới đêm trăng máu, mua đạo phù để bảo đảm bình an, cứ thế chuyện giật gân làm lòng người hoảng hốt, nhà nhà đều sợ tới mức vừa đến đêm liền đóng cửa, tắt đèn, nào dám ra ngoài.
      Lúc này, chỉ có huyện nha còn ánh lửa, Lộ Hồi mấy người đạo sĩ thắp đèn lập đàn làm pháp quyết.

      ...

      Hậu viện huyện nha đèn đuốc sáng trưng, Bạch đại nhân vẻ mặt sầu khổ: "Thưa đạo trưởng... Ngài sắp đến đêm trăng máu, đám ma dốc toàn bộ lực lượng, nếu đạo trưởng lúc này khai đàn thực , hội phủ..." ma khắp nơi bị thu hút tới, thành đêm quần ma loạn vũ trăm quỷ đến? Đến lúc đó, dân chúng trong thành gặp nguy hiểm sao?
      Lộ Hồi tử đạo trưởng lại khoát tay ngăn lời ông lại, tràn trề tự tin : "Hai ngày nữa tới đêm huyết nguyệt, ma khắp nơi đến đóng giả làm người thường, thậm chí là đóng giả đạo sĩ, bần đạo ứng phó dư dả. Bần đạo bày ra cửu tinh tụ linh trận hấp thu tinh hoa ánh trăng như thế này, trong vòng phạm vi trăm dặm tà đều bị thu hút tới, Bạch Cốt Tinh kia lấy tinh hoa ánh trăng mà sống, thấy nơi hấp thu nhiều ánh trăng như vậy, ắt lọt bẫy thôi."

      Lộ Hồi tử chỉ còn chưa đến lúc đó có thể đem nó đánh đến hồn phi phách tán vĩnh viễn siêu sinh.

      Lộ Hồi tử đạo trưởng là kẻ lòng dạ hẹp hòi, ngày ấy bị tên quái lên nổi mặt bàn là Bạch Cốt Tinh dưới mí mắt chạy thoát, là vô cùng nhục nhã, giờ phải vấn đề tiền bạc Bạch đại nhân cho là bao nhiêu, mà giờ nhất định phải vãn hồi danh dự của chính mình.

      Bạch đại nhân nhất thời trầm mặc. mặc dù quan tâm ái nữ, nhưng cũng thể bí quá hoá liều mạo hiểm lớn như vậy để ý tới an nguy của dân chúng, vào lúc này đây, do dự.

      Lộ Hồi tử : "Mới đầu bần đạo có thể lấy thần thức do thám biết chỗ ở của vật kia, nhưng mấy ngày trước nó bị bần đạo dùng linh hỏa đốt cháy linh hồn, nguyên thần suy yếu, nay ngược lại khó có thể tìm thấy nó, bần đạo mới đành ra hạ sách này. Đại nhân, bần đạo cũng là người chuyên tróc trừ ma, nay trong thành ma hoành hành, bần đạo đưa tới cũng có thể tiêu diệt toàn bộ, đại nhân thỉnh cần lo."

      Bạch đại nhân tuy rằng lo sợ phiêu lưu quá lớn, nhưng lo lắng an nguy của khuê nữ, thời gian càng dài càng lo, lòng nóng như lửa đốt, hàng ngày đứng ngồi yên, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, thôi biết có được , cũng đành thử lần.

      Canh giờ vừa đến, Lộ Hồi tử tức khắc khai đàn, nhảy vào trong trận tay niết quyết, kiếm gỗ đào trong tay chỉ thẳng vào mặt trăng màu đỏ hồng dần nhô lên cao, có vài tia sáng màu đỏ như nghe lời gọi của liền tụ lại ở đầu kiếm, bắn vào trong trận, chín cây nến hình đóa sen dần sáng rực lên, chín ngôi sao trong trận toàn bộ sáng lên, trong vòng phạm vi trăm dặm, huyện nha trở thành nơi khí nguyệt tụ tập nhiều nhất.

      Cốt Đầu ôm Linh Linh đường cái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía bầu trời, ánh trăng màu hông lưu quang dứt cuồn cuộn hướng về phía hậu viện huyện nha, xung quanh khí lởn vởn, nguyên bản ngã tư đường vắng lặng dần dần náo nhiệt lên, ma quỷ quái mình trong bóng tối lục tục thân, châu đầu ghé tai trận, liền quần kết thành đội giống như dự tiệc, cao hứng phấn chấn mà về phía huyện nha.

      Cốt Đầu cũng theo hướng mấy kẻ đó mà , đường nữ quỷ mặc hồng y trang điểm vô cùng xinh đẹp bay qua bên cạnh bọn họ, tò mò vây quanh lớn , vòng vo hai vòng, đến khi phát Bạch Tiểu Linh nguyên lai là tiểu nương loài người, nàng ta liền có tâm hù dọa, ngay tại chỗ lắc lắc eo, làm bộ giống như thanh xuân hoạt bát, rồi lại trừng ra đôi mắt to như hạt châu, hai hàng huyết lệ rơi xuống, gương mặt bỗng trở nên trắng bệch như đắp bột mỳ, thanh mang quỷ khí dày đặc, buồn bã : "Tiểu ~ muội ~ muội ~ a ~~, ngươi tiểu tỷ tỷ ta có đẹp hay ?"
      Bạch Tiểu Linh dùng hai tay bé che mắt oa oa gọi bậy: "Ai da bà xấu xí, người chết xấu xí xấu xa…"

      Nữ quỷ 'Oa' tiếng, ói ra búng máu, u oán bay về phía trước, nhàng mấy thước lại dừng lại, cước bộ thê diễm quay đầu: "Tiểu muội muội, tiểu tỷ tỷ ta kỳ mới 28 cái xuân xanh..."

      Bạch Tiểu Linh cũng thèm để ý nàng, khuôn mặt nhắn nhăn nhó, chỉ vào cửa hàng kẹo kéo, "Cốt Đầu thúc thúc, nơi đó nơi đó, ta muốn nơi đó."

      Nàng làm động tác và cơm, động tác này Cốt Đầu cũng biết, nó cân nhắc chút, nó ăn cái gì, bảo bối ăn cái gì so sánh với nhau, cuối cùng vẫn là việc cho bảo bối ăn quan trọng hơn, liền dừng lại, hồng y nữ quỷ lại vây quanh bọn họ nhàng lượn hai vòng, cả hai cũng thèm để ý, nàng chỉ đành ngượng ngùng về phía nha môn.

      Giờ này là nửa
      [​IMG]
      sanone2112, Hale205, kabi_ng0k3 others thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 7: hắc bào lão huynh kén chọn

      Hồ ly tinh chút hoang mang xuống giường, thuận tay phủ thêm tầng sa y mỏng manh nửa kín nửa hở, che thân thể tuyết trắng đầy đặn, tóc đen lay động theo từng bước , nhàng bước tới, mỗi cái giơ tay nhấc chân, là phong tình vạn chủng.

      Đây là thời điểm gần đêm huyết nguyệt, đúng là lúc nghiệt hoành hành, nay trong ngoài thành tấp nập đủ thể loại quái hại người, hồ ly tinh đạo hạnh cũng thấp, bình thường nàng cũng khinh thường làm trò này, nguyên dương của phàm nhân cũng chẳng còn có ích là mấy cho tu vi của nàng nữa rồi, ngược lại nhiều thêm sinh sát tội nghiệt, tự nhiên có lời.

      Bất quá là thành viên trong đám ma quỷ quái, đêm huyết nguyệt sắp tới, đại thịnh hội trăm năm khó gặp nếu làm chút đỉnh gì đó, e nàng khó được tham gia. Cho nên nàng xem xét tìm công tử tuấn tú để xuống tay, coi như là ăn no nê bữa, thỏa mãn khao khát của chính mình.

      Nàng lên vài bước, nhìn thấy Bạch Cốt Tinh tay ôm tiểu nương, nhất thời giận dữ!

      Con quái này, chỉ là Bạch Cốt Tinh tầm thường, thế mà dám phá hỏng chuyện vui của nàng!

      Hồ ly tinh này tuy chỉ là quái có hơn ngàn năm đạo hạnh, vẫn là có chút kiến thức, loại sinh vật như Bạch Cốt Tinh ngày trước nàng cũng từng gặp qua vài con.

      Những khô lâu tinh này phần lớn vì nguyên nhân nào đó, hồn phách thể thoát ly thân thể đầu nhập luân hồi, nhiều năm sau, thu thập thiên địa oán khí, mượn xương cốt sống lại, là loại tinh cấp bậc thấp kém nhất, cơ bản cũng biết cách dùng thuật, trong mắt nàng lóe lên tia khinh thường, giống loài này chỉ là mặt hàng tầm thường, nàng cho dù thèm để ý, chúng nó mà thấy nàng cũng đường vòng.

      Hồ ly tinh này tu vi cũng tạm coi là cao, cho nên đương nhiên bằng hữu của nàng vòng luẩn quẩn cũng có tu vi tương đối, nàng trước kia cũng từng gặp qua Bạch Cốt Tinh cũng là cấp bậc có vẻ cao, cũng có năng lực hóa ra chỉnh tề thân thể, nhưng chí ít ra cũng có đầu óc, dù thế nào, Bạch Cốt Tinh có thân thể rất khó hình thành, vô cùng ít ỏi, lại thêm việc loài này hình thành tổ chức đoàn thể, các Cốt Đầu Tinh hình thành đều phân tán ở khắp nơi, phần lớn còn chưa tu luyện ra gì bị các quái khác săn bắt làm đồ ăn, bởi vậy chúng nó số lượng sống sót được ít càng thêm ít, tộc Bạch Cốt Tinh này chính là loài thấp kém yếu đuối, giống hồ ly tộc là tộc khổng lồ, những Bạch Cốt Tinh này mà có chút suy nghĩ đều biết thể trêu vào, thấy hồ ly tinh là tìm mọi cách tránh né đường vòng. Bởi vậy, nàng vẫn đều có cơ hội biết được việc...

      Thí dụ như, khô lâu tinh tuy rằng yếu ớt về phương diện pháp thuật, nhưng là chúng nó tu luyện hình thành nanh vuốt sắc nhọn; thí dụ như, chỉ khô lâu tinh giai đoạn trước là đầu óc ...

      Hồ ly tinh am hiểu mị thuật, nhưng tên Bạch Cốt Tinh ngốc nghếch trước mặt này , có đầu óc làm sao trúng mị thuật của nàng được?

      Nàng sử dụng mị thuật đến cả nửa ngày với Cốt Đầu, liếc mắt đưa tình đến khóe mắt cũng rút gân, còn Cốt Đầu vẫn ôm Bạch Tiểu Linh đờ đẫn nhìn nàng mị nhãn bay tứ tung, làm lòng tự trọng của hồ ly tinh bị thương nghiêm trọng, nàng ta liền giận dữ : "Ngươi ít nhất cũng phải phản ứng chút chứ!"

      Bạch Tiểu Linh đúng là chỉ lo thiên hạ chưa đủ loạn, nàng trừng lớn mắt thấy đằng sau hồ ly tinh có tới ba cái đuôi lông xù to tướng, liền la to: "A a a... Hồ ly tinh, quái quái! Cốt Đầu thúc thúc mau giết nàng giết chết nàng!"

      Cốt Đầu hai lời, giương móng vuốt đồ sát “ quái”.

      Nó vẫn luôn bế đứa trong tay, ngày ngày đều trầm mê trong việc nuôi dưỡng đứa , muốn vài ngày mỗi khi mặt trời lặn liền ra ngoài đánh quái. Cũng dể hiểu thôi, bé con này cả ngày khóc gào muốn bổ đôi quái, đương nhiên người thương bé, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa là Cốt Đầu đây, làm sao có thể đánh cho Tiểu Linh vừa lòng!

      Hồ ly tinh bất ngờ, kịp phòng bị thấy Cốt Đầu bay tới, nó động tác nhanh như thiểm điện, năm ngón tay mọc ra móng vuốt, đầu ngón tay sắc nhọn giống như thần binh lợi khí trảm kim xẻ ngọc, đột nhiên đâm vào bụng nàng móc ra nội đan, có lẽ hồ ly tinh trước đây cũng thể ngờ được giờ này hơn ngàn năm nội đan nàng dày công tu luyện lại bị đoạt mất trong tay con đạo hạnh yếu ớt thấp kém, đến đầu óc còn chưa hình thành này.

      Nàng che bụng ngã xuống đất run rẩy, máu tươi màu bạc theo vết thương bụng ròng ròng chảy ra, nàng là đại quái, cho dù bụng bị rạch ra, bị móc mất nội đan cũng phải chết ngay tức khắc, vẫn còn sức đánh trận, nhưng giận điên người rằng móng vuốt của Cốt Đầu lại cùng lúc cắt luôn mọi mạch máu của nàng, móng tay sắc bén chỉ nhàng phất qua cái, hồ ly tinh ngay cả cái rắm cũng chưa phóng liền đời nhà ma .

      Cốt Đầu ăn xong nội đan, lại đem thân thể chết của hồ ly tinh sau đó hóa nguyên hình cũng ăn sạch , ăn tới mặt dính đầy máu, lại còn rơi vãi, làm cho mặt đất toàn máu là máu, đến cuối cùng huyết nhục ăn lọt vào lồng ngực, hóa thành nhiều điểm hồng quang đều di động tới bên trong nội đan màu đỏ ở vùng não.

      Bạch Tiểu Linh ở bên xem sợ nổi da gà, nàng quay đầu chạy tới bên giường, ghé vào đầu giường nhòm nhòm, nam tử trẻ tuổi giường cả người mảnh quần áo, da thịt khô quắt, bị hút gần hết dương khí, mặt mày tái xanh, hơi thở mỏng manh, Bạch Tiểu Linh nghiêng đầu nhìn nửa ngày, ánh mắt đen lúng liếng như hạt châu đảo tới đảo lui: "Cốt Đầu thúc thúc, chết chưa?"

      Cốt Đầu ăn no ngồi mặt đất vận hành nội tức, nghe thấy giọng của tiểu bảo bối, nó liền mở mắt ra đứng dậy tới, ở đầu giường vòng vòng hai vòng. Ánh mắt của nó quá mức lạnh nhạt lạnh lùng làm Bạch Tiểu Linh sợ hãi đến rùng mình cái.

      Có cảm giác như cái tên giường phải là người mà là đầu lợn chết, mà Cốt Đầu suy nghĩ xem tốt nhất nên hầm, hấp hay kho tàu cái đầu lợn này ngon?

      Bạch Tiểu Linh sợ tới mức chạy nhanh tới, lay lay xương đầu ngón tay của nó, ngẩng khuôn mặt nhắn nhìn nó, giọng nài nỉ: "Cốt Đầu thúc thúc, đừng ăn , đừng ăn..."

      Cốt Đầu ngẩn người. Nó nghe có hiểu, bất quá... Nó cúi đầu nhìn ngón trỏ của mình bị cái tay mềm nộn bé của tiểu Linh Linh nhàng nắm lấy, mắt sáng lên, cúi người ôm nàng, mang tâm trạng vui vẻ mà về.

      ...

      Cốt Đầu ở nóc nhà vội vàng chạy, phía xa xa huyện nha đèn đuốc sáng trưng làm Tiểu Linh nhớ tới cha mẹ, liền nức nở: "Phụ thân... Ta muốn phụ thân!"
      Cốt Đầu cúi đầu nhìn nàng, lấy từ trong lòng ra con chuồn chuồn làm bằng vỏ cây trúc.

      Bạch Tiểu Linh tức giận dùng sức đánh nó, nó lại vội vàng lấy ra kẹo đường dỗ nàng ăn, Linh Linh vẫn giật giật đầu nó hướng về phía huyện nha: "Nơi đó, nơi đó, tới đó, ta muốn phụ thân..." Nàng chỉ về phía huyện nha, nàng nhớ phụ thân làm quan lớn, khẳng định ở nơi chủ chốt của địa phương, nơi đó lớn như vậy, phụ thân nhất định là ở đó.

      Nàng muốn nhéo lỗ tai của Cốt Đầu lại nhéo được, liền nhõng nhẽo muốn nó đưa mình tới đó, nhưng Cốt Đầu ăn no, lười biếng muốn , huống hồ trời sắp sáng, nó nghĩ muốn trở về động ôm nàng ngủ, cho nên nó cũng quan tâm Linh Linh muốn đâu, đường thẳng tiến bay ra khỏi thành, Bạch Tiểu Linh thương tâm ghé vào nó ngực khóc òa lên.

      Sau hôm đó, Bạch Tiểu Linh mới hoàn toàn nguyện ý lại gần nó .

      Nàng theo Cốt Đầu đợi vài ngày, cảm giác mới mẻ qua , bắt đầu nhớ tới cha mẹ, Cốt Đầu đưa nàng trở về, nàng thực vui, lại thêm cảm mạo cũng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nàng rất khó chịu, bắt đầu khóc nháo ầm ĩ, Cốt Đầu nếu tới gần nàng liền lại bị đánh, tuyệt muốn cùng nó thân cận.

      Cốt Đầu thực thương tâm, giữa đêm chạy tới thị trấn mang đống kẹo trở về, Linh Linh vốn là ngủ ngon giấc, bị nó cứng rắn ép ăn kẹo đường, liền tức giận đến mức đem kẹo mà đánh nó, lại trèo lên người nó mà cắn xương bả vai.

      Cốt Đầu thập phần cao hứng, nhanh ôm chặt nàng, nó nghĩ rằng Linh Linh lại cùng nó thân cận .
      Đến buổi chiều, Bạch Tiểu Linh khóc thút thít nghẹn ngào ở trong lòng Cốt Đầu, Cốt Đầu lại ngủ gà ngủ gật, gắt gao ôm nàng, Linh Linh vốn ghét bỏ nó thân toàn xương xẩu, ôm nàng thoải mái, lúc này lại càng thêm tưởng niệm phụ thân.

      "Ta muốn phụ thân, ô ô, phụ thân..." Bạch Tiểu Linh lại nước mắt lưng tròng.

      Cốt Đầu bị nàng nháo tỉnh, loay hoay dùng khuỷu tay vuốt vuốt xoa xoa muốn dỗ nàng, Bạch Tiểu Linh chỉ lo ầm ỹ muốn 'Phụ thân', Cốt Đầu nghe thanh này riết, đại để cũng biết là có ý tứ gì, nháy mắt, nó thực bi thương, cúi đầu dùng mặt xương nhàng ma sát mặt của nàng, chậm rãi phe phẩy khuỷu tay dỗ nàng, ánh sáng trong đồng tử màu đỏ nhợt nhạt lưu chuyển, dường như chứa đầy thương tâm cùng khổ sở.

      Đến nửa đêm, Cốt Đầu ra ngoài động hấp thụ ánh trăng, Bạch Tiểu Linh ở trong động ngủ say, nhưng vẫn ô ô khóc. Cốt Đầu thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng, nó nghe thấy thanh liền tiến vào, yên lặng đứng hồi trong bóng đêm.

      Linh Linh mơ mơ màng màng khóc nức nở, nó cúi người ôm nàng vào trong lòng, xương ngón tay nhàng đụng vào lông mi cong cong dính đầy nước mắt, dòng lệ trong suốt ngừng tràn ra dưới lông mi, Cốt Đầu lại nhìn ra ngoài hồi, tiếng động sờ sờ khuôn mặt nhắn ướt sũng của nàng.

      Đêm ngày thứ hai, Cốt Đầu lại ôm Linh Linh tiến vào thị trấn.

      Bạch Tiểu Linh ở trong lòng nó đặc biệt hưng phấn, nàng tưởng Cốt Đầu muốn đưa nàng trở về, nàng cao hứng đến hỏng rồi, liền chủ động ôm lấy cổ Cốt Đầu, ngẩng mặt nhìn nó cười ha ha ngừng, hai lúm đồng tiền đều lộ ra.

      Cốt Đầu cúi đầu nhìn nàng, trầm tư chút, sau đó... Xoay người hướng về phía cửa hàng kẹo mà .
      Hôm nay chính là đêm huyết nguyệt, lại là ngày mở cửa phủ, qua giờ tý, trăm quỷ xuất hành, vô tình đường cái cũng có thể gặp những con quỷ thực lực cực mạnh, đến đại quái hàng năm thâm sơn tu luyện cũng xuất động đến góp vui, mấy con quái này cũng có gì gọi là tình bằng hữu, đường lại đây, gặp ít tiểu quái liền bắt lấy ăn luôn.

      Cốt Đầu bình thường ăn mấy thứ này, những thứ nó ăn đều là đồ thượng đẳng đại bổ, mấy con tiểu này nó mới khinh thường thèm ăn.

      Nhưng mà nó khinh thường người ta, mấy đại quái cũng thèm để ý nó, toàn thân bộ xương, đến hai lạng thịt cũng có, cả người cao thấp có thể ăn cũng chỉ là viên nội đan, bộ dạng còn đẹp mắt!

      Nhóm đại quái vây quanh Cốt Đầu hai vòng, lại nhìn kĩ tiểu nương trong lòng nó từ đầu đến chân, ngửi vài cái, châu đầu ghé tai bàn bạc với nhau phen, Linh Linh trong lòng Cốt Đầu tò mò nghe nửa ngày, câu cũng hiểu, chúng nó lại lập tức giải tán.

      Cốt Đầu dường như thèm để ý, ôm Bạch Tiểu Linh tiếp tục hướng về phía cửa hàng kẹo mà , ở trước ngã tư đột nhiên vọt tới cả đống tiểu , nhiều đến mức tưởng như thủy triều tràn tới, chúng nó giống như đằng sau có mãnh quỷ đuổi theo, sắp mất mạng đến nơi mà hướng về đằng sau Cốt Đầu chạy hộc máu mồm, nháy mắt cái vô tung vô ảnh.
      Cốt Đầu ngu ngu ngơ ngơ, ôm Linh Linh mình đứng ở đường cái trống trải, đột nhiên, ở trước chỗ rẽ nhảy ra quái thân thể dài mặc hắc bào, nó thấy Cốt Đầu ngẩn người, có lẽ đây chính là quỷ chết đói , đối với Cốt Đầu chỉ có mỗi xương cũng có thể chảy nước miếng, nó 'Ngao' tiếng, giương nanh múa vuốt hướng về phía Cốt Đầu mà xông tới.

      Cốt Đầu chiếm ưu thế ở chỗ sức mạnh cùng tốc độ, con mặc hắc bào còn chưa kịp xông tới, thân hình nó vừa động, lắc mình xa đến mấy chục trượng, đại quái hắc bào trảo thành lại đánh tới trảo thứ hai, Cốt Đầu ôm Linh Linh né tránh khắp nơi, nó liền theo sát sau đó trái chưởng phải chưởng, đường lao thẳng về phía hướng cửa hàng kẹo ở phố phía đông.

      Lúc này phố đông sớm được quan quân bao vây lập trận địa, Bạch đại nhân ôm cây đợi thỏ, sớm chờ ở nơi này.

      Đêm trước Lộ Hồi tử đạo trưởng bị bầy đánh cho hộc máu, nay vẫn trọng thương nằm giường, Bạch đại nhân hai ngày nay khắp các thị trấn phụ cận tìm các đạo quan, mời tới rất nhiều đạo sĩ, tu vi so le đồng đều, thắng ở nhiều người, liền mong muốn phá hư cái vụ tụ tập huyết nguyệt đêm lần này. Trăm quỷ xuất hành, ma hoành hành, cửa hàng kẹo bị vây trong ánh lửa mấy ngày liền, tự nhiên đưa tới vô số quái vây xem.

      Những đạo sĩ này bình thường thu tróc quỷ tuyệt đối là chơi, nhưng mà tối nay là trăm năm khó gặp đêm trăng chí , là kiện đặc biệt được ma quỷ quái mong chờ, số lượng ma ra quấy rối nhiều đến kinh người, bọn họ cũng dám tùy tiện hành động, chỉ là đám quái này thấy bọn họ liền rất khó chịu.

      Đám đạo sĩ này bình thường đối phó chúng nó tính, tối nay là kiện đặc biệt quan trọng mà chúng nó chờ đợi từ lâu, thế mà còn biết điều muốn ra đây gây rối, đám quái này rất muốn cho bọn họ bài học.

      Chúng nó mới đầu còn dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là giống như hổ rình mồi mà vây quanh đây trong vòng trăm trượng, trời dưới đất đầy những hồn dã quỷ, số lượng khổng lồ dày đặc tầng tầng lớp lớp, che khuất cả bầu trời cùng mặt trăng, khắp nơi đầy ma quỷ quái, ngay cả nơi để đặt chân cũng có, nhóm đạo sĩ liền kiên trì cùng chúng mắt to trừng mắt , đám mặt ngoài trấn định, bên trong lặng lẽ run rẩy tâm hồn.

      Sau quái càng tụ tập càng đông càng nhiều, chúng nó dần dần thôi lo lắng, biết là kẻ nào la lên tiếng, bầy nhất loạt xông lên, đầu là đại Mãng Xà tinh dũng ở trước nhất, nó dùng cái đuôi cuồn cuộn nổi vân đập lên tiểu đạo sĩ, hứng trí bừng bừng trêu đùa vô cùng vui vẻ, mặc ta chạy nhanh như bay, rồi lại dùng cái đuôi kéo tiểu đạo sĩ 'Sưu' chút bay qua bên này, lại 'Sưu' chút bay qua bên kia, làm tiểu đạo sĩ choáng váng nôn thốc nôn tháo, còn nó chơi vui đến bất diệc nhạc hồ.

      Trước cửa hàng kẹo thời điểm đắt hàng nhất còn náo nhiệt bằng lúc này, bầy chính thức bắt đầu cuộc vui của chúng nó, đường cái cũng chỉ toàn gặp quái đuổi quái, quái đuổi đạo sĩ, quái đuổi quan binh, khắp nơi gà bay chó sủa.
      sanone2112, kabi_ng0k, Tuyết Liên2 others thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 8: Mãng Xà tinh- thuốc đại bổ

      Hắc bào quái kia theo Cốt Đầu, đường đánh tới tận đông phố, bọn nha dịch lập tức nhận ra: con này chính là quái ngày ấy giúp Bạch Cốt Tinh chạy trốn, lại còn đánh cho Lộ Hồi tử đạo trưởng hộc máu, làm bị thương ít nha dịch.

      Hắc bào quái hiển nhiên biết nó ở dân gian có 'Danh vọng', nó liếc mắt cái, thấy nơi này đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, đúng là bữa tiệc tụ tập đầy quái, hai mắt nó liền tỏa sáng, ngao ngao kêu lên tiếng, xông thẳng vào giữa bầy .

      Hắc bào quái này vốn hề kén chọn, sau khi chen vào giữa đám ăn lộn bậy vài con tiểu tinh, nó thỏa mãn vui đùa với vài con , Bạch đại nhân đứng ở giữa mấy tên đạo sĩ, bận rộn chỉ huy mọi bề, chợt nhận ra hắc bào quái ở giữa đám nghiệt, vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy Bạch Cốt Tinh đứng ở phía xa xa, đầu là ánh trăng đỏ sậm như máu, nhàn nhã vô cùng, khuê nữ bảo bối bị nó ôm vào trong ngực, nhất thời hai mắt phun lửa, tức hộc máu.

      khổ sở thủ thế chờ đợi cả nửa đêm, rốt cục cũng đợi được nó xuất , lập tức tinh thần phấn chấn, vung tay hô tiếng, kết quả trái dòm phải ngó, phát ra cả đám đạo sĩ mình mang đến đều bị tụi quái đuổi tới đuổi lui, loạn thất bát tao, ốc còn mang nổi mình ốc, sao rảnh mà còn để ý tới . cắn răng cái, nhặt cây kiếm gỗ đào, xốc lại đai lưng lỏng lẻo, hướng về phía Cốt Đầu ở cao mà phi tới.

      Cốt Đầu đứng ở nóc nhà nhìn xuống, cân nhắc xem làm như thế nào mới có thể phá vòng vây, vào cửa hàng kẹo, bỗng con đại Mãng Xà tinh vốn chơi vui vẻ chạy nhanh như bay, bỗng nhiên xem xét đến con hắc bào quái phàm ăn, nó vứt luôn tiểu đạo sĩ mà xông đến chơi cùng.

      Hắc bào quái cùng nó đại chiến ba trăm hiệp, Mãng Xà tinh dùng thân mình mềm mại mà rắn chắc của nó, gắt gao cuốn chặt con mặc hắc bào, đột nhiên, nó uốn éo đầu lại thấy Bạch Cốt Tinh đầu mình ngó nghiêng xung quanh, nó lại ném hắc bào quái, xông tới đánh Bạch Cốt Tinh.

      Con đại Mãng Xà tinh này ấy à, giống hệt như hầu tử (khỉ) vậy, nghịch cái, quăng cái, nó bắt mấy con chẳng phải để ăn mà là do quá buồn chán, hằng năm đều ở núi, chẳng bao giờ gặp mấy thứ này, giống như con dế nhũi chui từ đất lên vậy, thấy cái gì mới mẻ, nó đều muốn chơi tới bất diệc nhạc hồ.

      Khổ nỗi Bạch Cốt Tinh này thân như yến, nó tốc độ phản ứng đều cực nhanh, cũng phải là dễ bắt được, Mãng Xà tinh ngay cả đập liên tục mấy cái cũng trúng cái nào, nó nhất thời giận dữ, cho nên khi Cốt Đầu nhàng trở xuống nóc nhà, mải ngó nghiêng nhìn khắp nơi, Mãng Xà tinh bỗng nhiên rơi từ đầu Cốt Đầu xuống, thân thể con Mãng Xà này quá khổng lồ, né tránh kịp, dường như trong nháy mắt nữa thôi là bị nó đè bẹp.

      Bạch Tiểu Linh khóc.

      Tiếng tiểu hài tử nỉ non khóc dưới gian đột nhiên trở nên tối om làm Bạch Cốt Tinh bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, nó liền dùng hết sức tung Bạch Tiểu Linh , Mãng Xà tinh thân thể nặng tới ngàn cân, dùng sức rơi xuống, chợt nghe ầm ầm tiếng nổ, cả cửa hàng kẹo bị đập sụp xuống dưới, mặt đất tạo ra cái hố vừa to vừa sâu, bụi bặm bay khắp nơi, Mãng Xà tinh đắc ý dào dạt, vẻ mặt dường như rung đùi đắc ý( rắn có thể rung đùi đắc ý sao???@@”), đem Cốt Đầu đè bẹp ở đáy hố, lưỡi phun nọc độc liên tiếp.

      Bạch đại nhân được nửa đường liền nhìn thấy màn kinh khiếp như vậy, run rẩy tâm thần, hồn phi phách tán, quan tâm gì nữa, phi thân vọt ra, tiếp được Bạch Tiểu Linh giữa trung, hung hăng ngã thẳng vào bụi hoa, quăng ngã cả con hồ ly đuôi vàng.

      Cũng may ôm nàng cẩn thận, Bạch Tiểu Linh hoàn hảo vô khuyết, chính là sợ tới mức oa oa khóc to.

      Mất mà lấy lại được, vui mừng như điên làm cho Bạch Ngọc Thư hồn nhiên quên đau đớn, hốc mắt ông nóng lên, cả người run run, gắt gao ôm Bạch Tiểu Linh, hung hăng hôn lên mặt nàng mấy cái, Bạch Tiểu Linh thần hồn chưa ổn định lại được, ôm cổ khóc thành tiếng: "Phụ thân, phụ thân..."

      Bạch đại nhân ôm bảo bối khuê nữ nghĩ thừa dịp loạn mà rút lui, ở kia Mãng Xà tinh đè ép được Bạch Cốt Tinh ở dưới thân lại bắt đầu ở trong đám người tìm kiếm mục tiêu mới, bỗng nhiên nhìn thấy Bạch đại nhân, nó thè thè lưỡi phi tới.

      Bạch đại nhân bị buộc liên tục lui về phía sau, thân thể con Mãng Xà khổng lồ vô cùng, mười cái Bạch Ngọc Thư cũng phải đối thủ, cái đuôi của nó chỉ cần đập ba nhát là có thể khiến hai cha con thành đống thịt vụn! Bạch Ngọc Thư bị buộc tới góc tường, cuối cùng thể lui thêm được nữa, Bạch Tiểu Linh còn khóc trong lòng , khóc đến mức cái mũi cũng kịp thở, đỏ bừng lên, cúi đầu âu yếm hôn lên trán nàng, bỗng nhiên nhắm mắt, nhẫn tâm đem nàng dùng sức tung : "Cốt huynh, tiếp lấy!"

      Cốt Đầu từ hố bò ra, lồng ngực nó có mấy cái xương vỡ toang toác, nghe tiếng Bạch Ngọc Thư nó liền phi tới, tiếp lấy Bạch Tiểu Linh, lòng bàn chân nhanh nhẹn xoay cái, ý đồ muốn chạy.

      Mãng Xà tinh giận dữ, nó cảm giác bị đùa giỡn, nộ khí xung thiên, nhanh như tia chớp xoay người lại muốn tóm lấy Cốt Đầu.

      Hai kẻ trước sau càng đuổi càng xa, hắc bào quái xen lẫn trong đám quái vẫn chơi đến vui vẻ, chân còn dẫm lên tên đạo sĩ, ngẩng đầu nhìn cảnh này hai con ngươi truy ta trốn rất thú vị, nó cũng xông lên giúp vui.

      ...

      Ba kẻ ở vùng ngoại thành, trong rừng rậm tối đen mà chạy đuổi bắt tới vài trăm vòng.

      Bạch Cốt Tinh ôm Bạch Tiểu Linh ở phía trước chạy trốn nhanh hơn gió, Mãng Xà tinh theo sát sau nó đuổi theo bỏ cuộc, mệt hộc máu, hắc bào quái truy ở cuối cùng. Bạch Tiểu Linh lúc này khóc cũng khóc xong rồi, nắm tay giơ lên cổ vũ cho Bạch Cốt Tinh, làm Cốt Đầu càng chạy trốn càng dũng cảm.

      Con hắc bào kia rất lười, nó hứng lên đuổi theo mấy trăm vòng, sau khi ăn xong vận động xong, bắt đầu chạy cho có lệ, mắt thấy Bạch Cốt Tinh ở phía trước chạy nhanh hơn gió, y như tàn ảnh xẹt qua, nó liền tùy tiện chui vào rừng cây gần đó, nằm ngay đơ.

      nén nhang sau, Bạch Cốt Tinh chạy nhanh bay qua người nó.

      Hắc bào quái liền đứng lên đuổi theo, đuổi được mấy đoạn đường, nó lại bắt đầu lười, tùy tiện hướng vào chỗ nào đó xông tới, lại nằm ỳ ra.

      Lại nén nhang nữa trôi qua, Bạch Cốt Tinh lại chạy qua chỗ nó nằm.

      Hắc bào quái đứng lên lại đuổi, sau đó lại lười, lại tìm chỗ nào đó nằm vật ra.

      Lại tiếp tục nén nhang nữa trôi qua, Bạch Cốt Tinh lần thứ ba bay qua chỗ nó nằm. Nửa đường còn dừng lại, dẫm lên người nó, nghi hoặc cúi đầu nhòm nhòm, hai đôi mắt nhìn nhau chòng chọc... rồi lòng bàn chân Bạch Cốt Tinh lại tiếp tục nảy lên chạy vô cùng vui vẻ.

      Hắc bào quái nằm mặt đất tự hỏi.

      Cứ như thế bị bỏ lại mấy vòng, con hắc bào quái này chỉ số thông minh vẫn khá cao, nó rất nhanh phát vấn đề—— khỉ gió, nguyên lai chỉ có mỗi Cốt Đầu vẫn luôn chạy vòng vòng!

      Cho nên chờ Bạch Cốt Tinh lần tiếp theo sắp chạy tới, chuẩn bị dẫm lên chỗ nó nằm, con mặc hắc bào này liền lẳng lặng nằm lùi ra, vươn chân ngáng đường...

      Bạch Cốt Tinh kịp phanh lại, bị nó lừa văng ra xa mấy trượng. Mãng Xà tinh đầu đầy tức giận thấy thế liền cười to: "Ha ha ha ha... Lão tử cuối cùng đuổi được ngươi !"

      ...

      Mãng Xà tinh đuổi theo Cốt Đầu hơn nửa buổi, lúc này dừng lại, nó có điểm nghĩ ra tại sao mình lại liều mạng đuổi theo Cốt Đầu ?

      Nó vòng quanh con mồi vừa đuổi được, đắc ý thè thè lưỡi, uyển chuyển lượn tới lượn lui vài vòng, Bạch Cốt Tinh ôm Linh Linh ngồi dưới đất vẫn nhúc nhích mặc kệ nó vây quanh xem xét, chỉ có đôi mắt màu đỏ có ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển ở bên trong, giống như có chủ ý quái quỷ nào đó.
      Mãng Xà tinh nghĩ xem nên xử lí nó như thế nào, hay lại đè bẹp lần nữa?

      Lúc này, thanh ngọt ngào non nớt vang lên, Bạch Tiểu Linh ngồi trong lòng Cốt Đầu mở cái miệng nhắn đô đô : "Con rắn to lớn béo ị nhà ngươi, nếu thiêu cánh rừng này, ta liền bảo phụ thân bắt ngươi trở về đánh bằng roi. Cha ta làm đại quan ..."

      Nàng còn chưa hết, Cốt Đầu liền che cái miệng nhắn của nàng lại.

      Con Mãng Xà tinh này là quái có mấy ngàn năm đạo hạnh, cùng thuốc bổ bình thường Cốt Đầu ăn phải cùng cấp bậc, nó biết chính mình phải đối thủ, nhưng đối với thuốc bổ Mãng Xà tinh thượng đẳng bổ dưỡng này nó lại khống chế được mà chảy nước miếng, thế nên mới chạy mấy trăm vòng quanh rừng để tiêu hao thể lực của đối phương, lại giả vờ yếu thế, kì thực chờ đợi thời cơ để khống chế địch.

      Bạch Tiểu Linh hé miệng, xà tinh liền bị hấp dẫn, nó vây quanh Cốt Đầu trườn qua trườn lại, tìm hiểu xem rốt cuộc Bạch Tiểu Linh là cái thứ gì, con mắt nó to như hai hạt châu khổng lồ, lấp lóe ánh lục u đáng sợ, Linh Linh khiếp đảm nhắm thẳng vào trong lòng Cốt Đầu mà rúc vào. Nó thập phần khinh thường hừ lạnh: " dám đánh ta bằng roi ư, lão tử đuôi đập ba cái đánh chết !" xong nó còn vặn vẹo thân thể khổng lồ ở cỏ như để khoe khoang.

      Bạch Tiểu Linh vốn có điểm sợ hãi, nghe nó như vậy, cũng xoay mặt qua hừ hừ mấy tiếng: "Cha ta cha mới sợ ngươi đâu... Hừ, ta gọi Cốt Đầu thúc thúc giết ngươi!"

      Mãng Xà tinh ở cỏ trườn tới trườn lui, Bạch Tiểu Linh cùng nó cãi nhau, nó tự nhiên phục, thân thể khổng lồ mặt đất uốn éo, trong nháy mắt liền biến thành bộ dáng bé bốn năm tuổi.

      Tiểu nương ngồi cỏ, mặc chiếc váy mềm điểm hoa hồng nhạt, sau đầu cũng điểm nụ hoa bằng ngọc đỏ, bím tóc chỉnh tề, đôi mắt to đen nhánh như hạt nhãn, trong suốt lấp lánh, giống Bạch Tiểu Linh như đúc.

      Linh Linh ngơ ngác trừng lớn mắt, a a kêu to: " quái quái!"

      Cốt Đầu vừa thấy thế, nhất thời mờ mịt. Nó nhìn tiểu nương trong lòng, rồi lại nhìn bé con mặt cỏ, lại nhìn tiểu oa nhi trong lòng, rồi lại ngó cỏ, con xà tinh liền huyễn động thân thể, học cách phát của Bạch Tiểu Linh: "Cốt Đầu thúc thúc, ôm..."

      Cốt Đầu nhất thời thập phần do dự.

      Bạch Tiểu Linh thấy thế liền ôm lấy cổ Cốt Đầu tuyên bố quyền sở hữu, quay đầu hung hăng trừng Mãng Xà tinh.

      Cả hai đều oa oa kêu Cốt Đầu thúc thúc. Xà tinh lừa được Cốt Đầu tới, liền ngồi dưới đất ô ô khóc lớn, nước mắt rơi thành chuỗi thành chuỗi cuồn cuộn chảy xuống. Cốt Đầu có chút rục rịch nghĩ muốn tới, Bạch Tiểu Linh liền sử dụng hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ đến giờ mà gắt gao ôm chặt nó, mùi hương ngọt ngào nhàng tỏa ra, Cốt Đầu vẫn có biện pháp nhận ra hương vụi này, nó cúi đầu ghé vào gương mặt nhắn của Linh Linh cẩn thận ngửi ngửi, liền ôm lấy Linh Linh định .

      Mãng Xà tinh ngồi dưới đất đầy bụng bất mãn, cái miệng nhắn đỏ au thập phần đáng chu lên, thanh ngọt ngào mềm mại: "Ngươi như thế nào nghe thấy ta?"

      Cốt Đầu đầu cũng thèm quay lại, xà tinh oán khí đầy đầu lăn lộn dưới đất: "A a a, ta mặc kệ, ngươi phải nghe ta!"

      Hắc bào quái nằm mặt đất nhìn có vẻ thú vị, nó cũng chạy vô góp vui, đánh chưởng mạnh về phía tiểu nương lăn lộn cỏ.

      Xà tinh quá sợ hãi, lập tức hóa về nguyên hình cùng nó đánh nhau, Cốt Đầu nhân cơ hội ra tay, tình thế nháy mắt xoay chuyển, biến thành cục diện 2 Vs 1. Xà tinh tức điên chửi ầm lên hai tên tiểu nhân, Linh Linh thơm cái, thưởng Cốt Đầu vì đánh thắng, ôm cổ Cốt Đầu đắc ý dào dạt hừ hừ mắng: "Đánh lại liền mắng chửi người ta, quỷ hẹp hòi!"
      Khốn nỗi Mãng Xà tinh này cũng có chút đạo hạnh, dù hai con có liên thủ cũng tạm thời thể chiếm chút tiện nghi nào, ba con quân lấy nhau đại chiến trong rừng cây, Mãng Xà tinh phun hỏa ra khắp nơi chung quanh, sóng nhiệt khắp nơi cuồn cuộn dâng trào, ở phía đông, mặt trời dần lên cao, tốc độ Cốt Đầu dần chậm lại, sức mạnh cũng yếu dần.

      Hắc bào quái cũng là loại tà vật, nhưng đối với ánh sáng mặt trời sức kháng cự của nó hơn xa Cốt Đầu, nó tuy bị ảnh hưởng mạnh, nhưng vốn tà vật đối với ánh mặt trời luôn sinh lòng e ngại, hành động nó liền hơi có chút bó tay bó chân hoàn toàn phát huy được sức mạnh, Mãng Xà tinh này hóa vẫn có chút thông minh, vừa thấy mặt trời lên sức chiến đấu của đối phương giảm xuống, nó liền thừa cơ vồ đến, thân thể 'Bồng' tiếng lại bành trướng gấp mấy lần, cái miệng to như chậu máu liền há ra, ngụm nuốt trọn hắc bào quái... còn về phần Cốt Đầu...

      Cốt Đầu quyết định nhanh, xoay người nhoáng cái chạy xa vài trượng.
      sanone2112, Hale205, kabi_ng0k3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :