1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Võng du ] Mang theo cục cưng chơi game - Trang Cầu Đích Bình Tử ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18

      Ngày nghỉ cuối cùng, cũng chính là ngày bọn họ rời khỏi khu rừng sương mù. Thu Dĩnh nhanh chóng thu xếp đồ đạc lại, chuẩn bị quay về trường học

      Trở về trường học, vừa mở cửa kí túc xá liền thấy Lục Lộ nằm thành hình chữ đại giường, đối diện cửa, vừa nhìn thấy liền điên cuồng chạy đến cọ cọ cổ

      “Dĩnh Dĩnh, cổ nhân xa cách ngày như cách ba thu, huống chi chúng ta mười ngày thấy, đúng là làm nhớ em chết được ! em lương tâm, chịu gọi cho , trong game cũng biết tìm , chỉ biết cùng chồng em tiêu dao tự tại quên cả trời đất......”

      Thu Dĩnh cố gắng giãy khỏi Lục Lộ, vừa sửa sang lại vừa trả lời: “ phải cậu có sư phụ rồi sao? Chẳng lẽ cậu hy vọng mình phải đơn nhìn hai người tình nồng ý mật sao?"

      “Chúng ta phải quan hệ đó.” Lục Lộ xấu hổ giải thích.

      “Huh? Vậy quan hệ gì ? Là người sao? Mình chưa gì nga!”

      “......”

      Thu Dĩnh nhìn Lục Lộ khó đỏ mặt, nhìn ấy có ý tứ trả lời, vui vẻ đội mũ giáp lên đầu, vào game

      Diệp Lạc nhìn Thu Dĩnh vào, hỏi: “Sửa soạn xong rồi ?”

      “Uh.”

      Sao Diệp Lạc lại hỏi vậy chứ ? Cũng mới cách ngày thôi a !

      Kì hạn nghỉ 11 ngày kết thúc, ngày cuối cùng, log out vào game

      Thu Dĩnh: “Ngày mai em học, tối nay lên.”

      Diệp Lạc: “Được, chờ em.”

      Vì thế, còn có đoạn đối thoại nữa

      “Mama, mama, cá cá cá.” Bé hưng phấn túm lấy quần áo Thu Dĩnh

      Thu Dĩnh quăng cho Diệp Lạc ánh mắt nghi vấn

      Diệp Lạc sờ sờ bé hưng phấn, cười “Ha ha, vừa rồi đồng ý với con hôm nay câu cá.” xong, ôm bé thả lên lưng sói bạc, với Thu Dĩnh: “ thôi.”

      Đến bờ sông, nhiều người chơi khác ngồi cỏ thả câu, thỉnh thoảng còn mấy con ngựa vội vàng chạy qua, khiến mấy con cá sợ chạy hết, vài người chơi trợn mắt nhìn nhau, có mấy người thậm chí lời hợp ra tay quá nặng, sau đó càng nhiều người chơi gia nhập trợn mắt nhìn hàng ngũ.

      Thu Dĩnh tìm góc thanh tĩnh, phủi phủi đất cát mặt đất, sau đó cẩn thận đặt cục cưng xuống

      Diệp Lạc lấy cần câu và mồi câu ra, còn có cái sọt đựng cá, Thu Dĩnh ngồi xổm bên nhìn Diệp Lạc, sau đó nhìn thoáng qua, thấy bé đến cạnh hòm cá, hướng hòm cá giơ móng vuốt ra

      Thu Dĩnh nhanh chóng bắt lấy móng vuốt kia, ra vẻ tức giận : “Con ngoan nga, con ngoan bị đánh nha !”

      Bé nhanh chóng nắm tay lại, cảm thấy tay bị nắm lại bị đánh, sau đó ngây ngốc cười với Thu Dĩnh

      Thu Dĩnh bị bộ dáng của bé làm cho tức cười, bé thấy Thu Dĩnh nở nụ cười, sau đó bé cũng cười to, ánh mắt loan loan, miệng mở to.

      Diệp Lạc đứng bên cười nhạt, thả cần câu xuống nước, cố định cần câu xong, sau đó nhà ba người chờ cá mắc câu

      Đợi trong chốc lát, khi bé và Thu Dĩnh buồn ngủ đến sắp híp , con cá rốt cục cũng mắc câu.

      Nhìn thấy con cá trích[1] được Diệp Lạc kéo lên, bé nhắm mắt lại trong nháy mắt mở mắt to, buồn ngủ cũng còn nữa, hưng phấn vỗ vỗ tay kêu:“cá cá cá cá"

      Thu Dĩnh ngáp cái, lau nước mắt, bỏ con cá Diệp Lạc vừa câu được vào sọt

      Bé ngồi cạnh cái sọt , tham lam nhìn vào

      Diệp Lạc tiếp tục thả cần câu xuống nước, chờ con cá khác cắn câu

      Lúc này, thanh kiêu ngạo vang lên: “Này, đây là chỗ của tôi, ai cho mấy người ở đây ! Mau cút ra ngoài cho tôi"

      Thu Dĩnh quay đầu nhìn lại, bốn chàng trai vây quanh hai , vừa rồi chuyện là người mặc áo trắng đứng trước mặt, hai được vây quanh kiêu ngạo ngẩng cằm, trong mắt đầy khinh thường, người khác mặc quần áo tím, vẻ ngoài thoạt nhìn rất ôn hoà, nhưng trong thâm tâm ra sao, chỉ người đó mới hiểu được

      Thu Dĩnh đánh giá xong, quay đầu để ý đến

      Chàng tai áo trắng thấy mình bị xem , nhìn gáikia bất mãn, giọng cũng nâng cao hơn, “ NÀY, mấy người nghe được sao? Tôi kêu mấy người cút ngay!"

      Chàng trai kia lớn tiếng chuyện làm con cá chạy mất, bé trông mong bỗng thấy con cá kia bỏ chạy, trừng mắt nhìn về phía chàng trai kia, chu miệng : “Mama, mama, đều do chú kia chuyện lớn tiếng như vậy, cá đều bị doạ chạy hết rồi“ Cuối cùng còn bỏ thêm 1 câu, ” Người xấu mà!”

      Nhìn thấy những ánh mắt cười nhạo hướng về phía mình, phẫn nộ quát cục cưng: “Tiểu quỷ! Mày cái gì?”

      Bé bị giọng gầm rú kia làm cho hoảng sợ, bổ nhào vào lòng Thu Dĩnh : “Mama... chú chú kia... đáng sợ a....”

      Thu Dĩnh ôm bé, đau lòng vỗ bé trấn an : “Con ngoan, đừng sợ a.”

      Lúc này, ba chàng trai áo lam ra : “ Mấy người biết chúng ta là ai ? Tôi cho tụi bây, chúng ta nhưng là Ô Lai bang [là bang phái xếp thứ 5], thế nào, biết sợ chứ ?! Tôi khuyên tụi bây vẫn ngoan ngoãn rời tốt hơn, nếu , đừng trách tôi nhắc nhở mày, chọc chúng ta là..."

      Diệp Lạc sờ sờ cái đầu của bé, lấy miếng mồi câu bỏ vào miệng người kia.
      chàng trai áo lam kia lập tức ngừng lại, cố gắng muốn nhổ mồi câu ra, nhưng mồi câu kia bị nuốt mất, nên thể dụng công, phát phun được, thẹn quá thành giận rút cây kiếm ra định đâm về phía Diệp Lạc, đâm trúng ngựa làm đắc ý, ai ngờ sau đó, ngực trở nên đau như cắt, sau đó biến thành hồn, tan thấy nữa

      Những người đằng sau bị chàng trai áo lam che lại nên thấy Diệp Lạc ra tay, nhưng Thu Dĩnh ở bên cạnh đều thấy , trước khi kiếm đâm trúng, trong vạt áo mỏng manh của Diệp Lạc xuất 1 phi đao, phi đao kia nhanh chóng bắn vào trái tim người áo lam kia, sau đó là tình cảnh mà mọi người đều thấy

      Diệp Lạc giải quyết áo lam xong, thản nhiên quay người về sau , “Chỉ mới cấp hai mươi mấy mà kiêu ngạo vậy sao.”

      Ba người kia tự giác lui về sau, giống như che dấu sợ hãi trong lòng họ vậy

      Vẫn là áo trắng kia mở miệng trước: “ Mày, mày đừng đắc ý, dám trêu đến Ô Lai Bang, mày, mày hối hận.” xong, xoay người vội vàng chạy.

      Bọn họ liếc mắt hai người cái, sau đó vội vàng chạy, hai kia cũng thèm để ý

      “Chúng ta bỏ qua tụi bây.”

      “ Tụi bây chờ đó.”

      Thu Dĩnh gì, sao lại có người cực phẩm vậy a......

      Nhìn hai bị bỏ lại, áo hồng hừ tiếng sau đó nghênh cằm , áo tím cũng gật gật đầu cái, sau đó chạy theo áo hồng

      Sau khúc nhạc đệm này, bọn Thu Dĩnh lại tiếp tục câu cá...

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Cá trích: là loài cá biển thuộc chi cá xương, họ Cá trích (Clupeidae). Đây là loài cá có giá trị kinh tế lớn, là đối tượng quan trọng của nghề cá thế giới. Ở Việt Nam, cá trích có khoảng 10 loài, quan trọng nhất là cá trích tròn (S. aurita) và cá trích xương (S. jussieu). Cá trích là loại cá ít tanh, ăn rất lành, thịt trắng, ít mỡ ăn rất béo và là trong các loại cá dễ đánh bắt nhất.


      --------------------

      Chương 19

      Ngày hôm sau, buổi sáng Diệp Lạc hoàn thành xong 2 tiết học liền theo thói quen login vào game, lại ngoài ý nhìn thấy Thu Dĩnh ngồi uống trà, vì người login trước luôn là , sau đó mới đến Thu Dĩnh

      Ngồi bên cạnh Thu Dĩnh : “Hôm nay sao sớm vậy ? Con đâu?”

      “Hôm nay thầy nghỉ, cho nên cả buổi sáng đều có tiết, Lộ Lộ vừa mang bé chơi, chua lâu.”

      Diệp Lạc đứng dậy, vươn tay ra trước mặt Thu Dĩnh, cười tủm tỉm : “Phu nhân, khó khi chỉ có 2 người chúng ta, chúng ta dạo "

      Thu Dĩnh bắt lấy tay , nhờ Diệp Lạc kéo dậy, cười trả lời: “Tốt.”

      Hai người rời lâu sau, trong đại sảnh truyền đến tiếng gầm rú: “Diệp Lạc! Lại dám bỏ !!”

      Người qua đường giáp: “Phó Các chủ đáng thương.”

      Người qua đường ất ngoáy ngoáy lỗ tai, bình tĩnh tiêu sái

      Người qua đường bính thương hại liếc mắt cái, cũng bình tĩnh tiêu sái

      ......

      Phố Vân Bạch, con đường Vân Bạch, Thu Dĩnh và Diệp Lạc đường này

      Ngọc phiến công tử [chính là người mặc đồ trắng] hôm nay mặc thân cẩm y màu xanh nhạt, tự nhận tiêu sái phe phẩy cái quạt, vốn ra ngoài dạo chơi, lại nhìn thấy Thu Dĩnh và Diệp Lạc, cười, hừ, nhắn tin cho Ô Lai bang chủ -- Đồ Long.

      “Đại ca, hai người hôm qua em với , dạo phố Vân Bạc.”

      Hôm đó, Ngọc Phiến công tử chạy trốn về, kể chuyện còn thêm mắm thêm muối với đại ca, xem bang chủ ra gì, tên kia lớn tiếng to: “Về sau gặp lại hai người đó, chú em gọi đại ca, đại ca giúp chú hả giận!” Cho nên a, bang chủ sau khi nhận được tin nhắn của Ngọc phiến công tử liền nhanh chóng chạy qua.

      “Ở đâu ? em kia hai người ở đâu ?”

      “Đại ca, chính là hai người đó!” Ngọc phiến công tử chỉ vào Thu Dĩnh cùng Diệp Lạc .

      Đồ Long cầm Đồ Long đao hùng dũng đến trước mặt Thu Dĩnh và Diệp Lạc, phía sau còn có 20 tiểu đệ

      “Này! Hôm qua là mày khi dễ em tao hả ?”

      Thu Dĩnh và Diệp Lạc đứng trước cửa hàng bán đồ chơi, thảo luận nên mua cho con cái gì, sau đó nghe thấy 1 thanh , quay đầu nhìn lại, quýnh, là tên to con a !

      Nhìn thấy Ngọc Phiến công tử hiểm đứng phía sau, nhìn lại tên to con trước mặt, ách, tiểu nhân bị khi dễ về nhà tìm đại nhân?

      Diệp Lạc nhìn thấy Đồ Long, sau đó quay mặt lại thèm để ý, tiếp tục thảo luận về món đồ chơi

      Đồ Long nhìn thấy roi màu xanh giắt bên hông Thu Dĩnh, trong mắt nháy lên ý niệm tham lam, sau đó tự nhận khoan hồng độ lượng : “ Tụi bây chỉ cần đưa cái roi đó cho tao, chuyện em tao truy cứu nữa.”

      Thu Dĩnh và Diệp Lạc đương nhiên có khả năng chuyện cùng , càng có khả năng đưa roi mềm cho

      “Mấy người kia biết tôi là ai ?” Thu Dĩnh nâng cằm lớn tiếng .

      “Nga? Mày thử xem?!”

      ấy là Diệp Lạc các chủ, còn tôi là Các chủ phu nhân.”

      “Ha ha ha ha, mày là Diệp Lạc Các chủ? Tao thấy qua Diệp Lạc các chủ, ta cũng giống nó, hừ, nếu tụi bây chịu phối hợp, vậy đừng trách tao biết phân phải trái ! Các huynh đệ! Lên cho tao !”

      Thu Dĩnh nghi hoặc khẽ với Diệp Lạc: “Khi nào Diệp Lạc Các chủ thay người ?”

      Diệp Lạc trả lời: “Trong ấn tượng của có.”

      Thu Dĩnh: “Ai, khó có lúc có người dám uy hiếm nha.”

      Diệp Lạc: “ nên cảm thấy có lỗi sao?” ghé sát vào bên tai Thu Dĩnh cười : “Ha ha, phu nhân, chúng ta giải quyết trước những người này thế nào?"

      Thu Dĩnh nhìn hai mươi mấy người nhìn chằm chằm hai người như đàn hổ nhìn con mồi, gật gật đầu, lấy roi mềm bên hông ra, lắc lắc lắc, tránh bang chủ to con kia, nghênh đón về phía chúng tiểu đệ

      Bộ pháp của Diệp Lạc thuận lợi như mây bay nước chảy, gia nhập cuộc chiến, tránh được bang chủ to con.

      Đồ Long vung Đồ Long đao, nhưng mỗi lần đều bị Diệp Lạc né được, càng quơ, Diệp Lạc càng tránh , quơ lại, Diệp Lạc lại tránh , kết quả càng đánh càng tức giận lên, cuối cùng, những tiểu đệ tội nghiệp nhà mình mất mạng dưới 1 đao của Đồ Long, trong chốc lát, chỉ còn lại Đồ Long và Diệp Lạc đứng, mà Ngọc Phiến công tử kia sớm bị roi của Thu Dĩnh đưa về địa phủ

      Đồ Long càng truy đuổi Diệp Lạc càng thấy kinh ngạc, nhìn lại bốn phía chỉ còn mình mình, nhất thời muốn rút lui, định thần lại, giơ đao về phía Thu Dĩnh, bộ dáng như muốn liều mạng

      Thu Dĩnh nhìn Đồ Long Đao rơi xuống trước mặt mình, lắc lắc roi chuẩn bị nghênh đón, ai ngờ Đồ Long hề công kích, Thu Dĩnh cứ đứng đó trơ mắt nhìn bỏ trốn

      Diệp Lạc cũng có chút ngoài ý muốn, mặt có chút giật mình, nhưng sau đó lập tức biến mất, thu lại ám khí về tay áo, sau đó lôi kéo Thu Dĩnh tiếp tục dạo phố

      Hai người tiếp tục dạo trong chốc lát, mua cho cục cưng đồ chơi cùng đồ ăn vặt, sau đó nhận được tin nhắn của Tiếu Lăng Phong

      “Diệp Lạc, mau trở về các, chúng ta ở đại sảnh chờ ông.”

      Trong đại sảnh Diệp Lạc các

      Hai người vào, liền cảm nhận được khí nghiêm trọng, mặt mọi người đều là biểu tình nghiêm túc, ngay cả Tiếu Lăng Phong cũng có rống giận

      Thất Hàn nghiêm túc mở miệng : “Diệp Lạc, có người lấy danh nghĩa của cậu lừa người ta.” Dừng chút, tiếp tục : “Gần đây, có người bước vào cửa hàng của chúng ta , Các chủ của chúng ta mua đồ trả tiền, chỉ lấy giấy nợ ra, trước kia cũng từng xuất tình huống này.” tới đây, nhìn thoáng qua Diệp Lạc rồi tiếp: “Cho nên mới trả nợ dùm , nhưng, qua thời gian sao, chuyện này càng lúc càng xuất nhiều, hơn nữa số tiền cũng càng lúc càng lớn, bộ tài vụ phát liền báo với tôi, nhưng theo tôi được biết, lần đó, người cậu mang rất nhiều bạc, hề mang theo giấy nợ hay ngân phiếu"

      “Hôm nay tôi cũng mới biết, có người muốn giả mạo tôi.” Diệp Lạc vuốt cằm .

      “Hừ, mấy trò xã giao cậu đều đưa cho tôi, tại trong game có đến 80% người biết cậu, cậu kêu người ta ngu gì giả mạo cậu sao !?” Tiếu Lăng Phong thầm, thanh nhưng đủ để mọi người nghe được

      Diệp Lạc được tự nhiên khụ hai tiếng, da mặt dày đến mấy cũng thoát nổi năm ánh mắt khiển trách kia, “Khụ khụ, kêu ít huynh đệ với mọi người, nếu còn ai tự nhận là các chủ lấy ra giấy nợ vậy giữ người đó lai, chúng ta cảm tạ.”

      có biện pháp giải quyết, vậy chúng ta tiếp tục luyện cấp .” Tự Nhất Mi

      “ Tôi và A Kì cũng luyện cấp.” Phi ngư cười hì hì lôi kéo Thất Hàn .

      “Phu nhân, chúng ta cũng luyện cấp .” Diệp Lạc trực tiếp kéo Thu Dĩnh ra đại sảnh

      Vì thế, cuối cùng chỉ còn lại phó các chủ vĩ đại của chúng ta ngồi mình trong đại sảnh

      “Này! Sao lại hết rồi ! Mấy người mau trở về cho tôi!!” Tiếu Lăng Phong giơ chân rít gào trong đại sảnh

      ---------------------

      Chương 20

      Ba ngày sau, Tiếu Lăng Phong vừa login liền hỏi chuyện người giả mạo Diệp Lạc, dù sao bị lừa cũng là số tiền lớn, tuy so với tổng số tài sản đáng kể lắm, nhưng mỗi lần ngẫm lại, Tiếu Lăng Phong đều rất đau lòng a !

      Hôm nay, Tiếu Lăng Phong vừa lên là có tin tức tốt

      Tên trộm kia bị ông chủ của cửa hàng vũ khí bắt lại

      tin tức này cho bọn Diệp Lạc, sau đó bọn họ nhanh chóng đến cửa hàng vũ khí kia

      Diệp Lạc nhận được tin nhắn, lập tức đưa Thu Dĩnh và bé đến đó

      Chỉ thấy chàng trai tuấn mặc áo trắng ngồi ghế, chàng trai áo đen ngồi cạnh bên có lẽ là ông chủ của cửa hàng, mà bàn giữa hai người bày thanh chuỷ thủ đen, trước khi bọn họ vào dường như bàn luận gì đó

      Nhìn thấy bọn họ vào cửa, áo đen đứng lên, cười : “ vậy, vị này hẳn là Diệp Lạc các chủ Diệp Lạc Bi Ai, nghe danh lâu, tại hạ là ông chủ Tâm Lão .”

      Diệp Lạc đáp lễ: “Ông chủ, Diệp Lạc cảm ơn ngài trước, chúng ta thiếu ngài cái nhân tình.”

      “Ha ha ha, Diệp Lạc các chủ xử lí vụ trước , qua chuyện này chúng ta mới bàn đến chuyện đó.” xong vén rèm vải ở góc lên ra sau phòng.

      Thu Dĩnh thầm quan sát chàng trai áo trắng nãy giờ vẫn mở lời, 1 hành vi của Thu Dĩnh cũng thấy được, khi lão bản “Diệp Lạc các chủ”, mặt nam tử áo trắng kia thoáng tia khẩn trương, nhưng lập tức bị ly trà nâng trong tay che dấu, đến khi buông ly trà ra, mặt khôi phục lại vẻ thong dong như cũ, xem ra là có chút can đảm, hơn nữa cấp bậc còn cao, ít nhất, lấy cấp 60 tại của Thu Dĩnh mà thấy được cấp của , chắc chắn là cao hơn so với Thu Dĩnh,[ cấp cao có thể thấy được 1 ít tư liệu cơ bản của cấp thấp, mà thấp lại thể nhìn được từ cấp cao], hẳn là nghĩ mình cấp cao mà bình tĩnh vậy ?

      Diệp Lạc cùng Thu Dĩnh ngồi xuống, nhìn áo trắng lên tiếng.

      chàng trai áo trắng, cũng chỉ mong là mọi chuyện chưa bại lộ nên mới tìm đến đây, nhưng dưới ánh mắt lạnh của Diệp Lạc, rốt cuộc ngồi yên nữa, đứng dậy đến trước cửa, nhưng vừa đứng lên Diệp Lạc mở miệng: “Đứng lại.”

      Lạc Dạ ra vẻ nghe thấy, tiếp tục bước , nhưng nhanh chóng bị ngăn lại, chỉ thấy phi đao mỏng mang xát qua má cắm thẳng vào tường, chỉ nghe tiếng sói rống, tiếp theo, bị sói dữ màu bạc bổ nhào đến, hàng răng cưa của sói nhanh chóng xuất trong mắt , trong nháy mắt, ứa cả mồ hôi lạnh ra, cố gắng trấn định : “Vị huynh đài này, chúng ta oán thù, sao lại công kích tôi ?”

      “Ha ha, xem ? Dám làm phải dám chịu a.” Diệp Lạc thâm ý .

      “Ha ha, vậy xin huynh đài kêu sói bạc này buông trước, có cái gì chúng ta từ từ , từ từ .”

      Diệp Lạc ra hiệu sói bạc buông Lạc Dạ ra, Lạc Dạ đứng lên

      Lúc này, giọng kiều mị tiến vào, “Lạc Dạ ca ca, còn chưa mua xong sao ?”

      Ngay sau đó, áo trắng mang theo hương khí nồng đậm vào trong

      Trong nháy mắt nhìn thấy kia, Thu Dĩnh nhíu nhíu mày, nghe thấy trong khí có mùi hương khí nồng đậm, Thu Dĩnh nghi ngờ có phải ta đổ cả bình nước hoa lên người

      Lạc Dạ nhìn co áo trắng -- Ngọc Linh Nhi, nhíu mày vội hỏi: “Linh Nhi, sao em lại đến đây !?”

      Ngọc Linh Nhi ôm lấy cánh tay Lạc Dạ, làm nũng : “Người ta cùng bọn Vũ tỷ tỷ chờ ở núi Vân Bạch nha, thấy đến, người ta mới đến đây tìm Lạc......”

      Còn chưa xong, bị lực đạo mạnh đưa về phía sau ca ca, lúc này mới phát trong phòng còn có Thu Dĩnh, Diệp Lạc và baby, còn có sói dữ phát ra ánh sáng màu bạc, loại khí sắc bén quay chung quanh

      Ngọc Linh Nhi nhìn thấy roi mềm màu xanh giắt bên hông Thu Dĩnh, mắt sáng ngời, uyển chuyển đến trước Thu Dĩnh nó: “Này, cái roi kia bao nhiêu tiền ? Tôi mua.”

      “Roi này phải muốn mua mua được nha.” Thu Dĩnh buồn cười lắc đầu, xem ra sau này nhất định phải giấu nó rồi

      Ngọc Linh Nhi nghe thấy vậy, nghĩ Thu Dĩnh khinh thường , hừ tiếng, dùng giọng điệu khinh thường : “Mắc cười, tôi mua nổi ? Côi có biết tôi là ai ? Tôi là phu nhân tương lai của Diệp Lạc các chủ! tôi mua nổi sao?” Tuy rằng nhìn thấy ánh mắt Lạc Dạ cảnh báo được ra

      Lạc Dạ đứng bên thầm rên tiếng, vốn muốn dối tránh tội, bây giờ được lắm, bị người nhà hết, quên trừng mắt nhìn Ngọc Linh Nhi

      Diệp Lạc đột nhiên mở miệng : “ Tôi là Diệp Lạc Các chủ.”

      Nghe thấy Diệp Lạc , Lạc Dạ nản lòng nhắm mắt lại

      Ngọc Linh Nhi còn chưa hiểu gì, hỏi câu: “Có ý tứ gì?”

      Thu Dĩnh đứng cạnh tủm tỉm cười : “Ý tứ là vị bên cạnh là giả"

      “Giả !?” Ngọc Linh Nhi trừng lớn hai mắt dám tin nhìn về phía Lạc Dạ, “Lạc Dạ ca ca, bọn họ là giả ? làm sao mà giả được ?”

      Lúc này, Tiếu Lăng Phong vào trong cửa hàng, vào trong nhìn thấy Thu Dĩnh và Diệp Lạc ở đó, mà đối diện là đôi áo trắng.

      Khi Tiếu Lăng Phong vào trong cửa hàng, bọn Thất Hàn cũng vừa đuổi tới

      Tự Nhất Mi vừa vào liền bịt mũi lại, “Sao hôm nay thơm vậy a ? Đâu đâu cũng có mùi !”

      “Còn lo thơm hay thơm cái gì, người giả mạo đâu ? Giả mạo đâu?” Phi Ngư hưng phấn hỏi.

      “Đúng vậy! Giả mạo đâu ? Là sao?” Tiếu Lăng Phong nhìn chằm chằm Lạc Dạ hỏi.

      Thất Hàn cũng có hứng thú : “Diệp Lạc, nhìn thử xem, Các chủ này có thể sánh bằng các chủ cậu .”

      Cũng phải đúng, so với Diệp Lạc, Lạc Dạ có vẻ đạo mạo hơn, tướng mạo càng xuất sắc hơn, nếu chỉ nhìn bình thường, Diệp Lạc cũng như những người chơi bình thường khác, giống đại nhân vật tí nào

      Lạc Dạ lắm ý tứ của bọn họ, giống như chỉ có chàng trai áo đen kia chú ý đến chuyện giả mạo, còn 3 người kia chỉ đến xem náo nhiệt, về phần nhân vật chính làm như liên quan đến mình vậy

      Chúc mừng bạn, người giả mạo ! Tiếu Lăng Phong đau lòng muốn lấy bạc về, cho dù tìm được hay cũng được bồi thường lại, còn bọn Thất Hàn kia đơn thuần chỉ là đến xem, về phần Diệp Lạc có nửa cũng giống Tiếu Lăng Phong, lấy lại bạc về, tuy chỉ là con số nhưng cũng là kết tinh của các huynh đệ trong các, thể ra minh bạch như vậy được

      --------------

      Chương 21

      Tiếu lăng phong: “Tên.”

      “Lạc Dạ.”

      Tiếu Lăng Phong, Tự Nhất Mi, Phi Ngư và Thất Hàn cùng lên tiếng : “Diệp Lạc?!” Sau khi xong liền quay đầu nhìn Diệp Lạc

      Cảm giác được tầm mắt của mọi người, Diệp Lạc ngẩng đầu, hỏi: “Như thế nào?”

      Tự Nhất Mi ngạc nhiên : “Diệp Lạc, tên giống cậu a!”

      Diệp Lạc vươn ngón tay, sửa đúng: “Sai, đừng quên tên đầy đủ của tôi là Diệp Lạc Bi Ai, tôi có 4 chữ, mà chỉ có 2 chữ.”

      “...... phải là chuyện đó, là lạc đà lạc, dã ban đêm.” Lạc Dạ cẩn thận .

      “Hả? còn đứng đây a!” Phi ngư giật mình , “ Tôi nghĩ nhân lúc chúng ta để ý trốn rồi chứ ?”

      Lạc Dạ nhất thời nội ngưu đầy mặt (nước mắt đầy mặt), tôi cũng muốn a ! Nhưng dưới ánh mắt sát khí của người kia, tôi muốn cũng được a !

      chút, tuy tất cả tầm mắt đều dời về phía Diệp Lac, nhưng giây sau, Tiếu Lăng Phong nhanh chóng chuyển về Lạc Dạ, dùng ánh mắt sát khí nhìn chằm chằm

      “Các của chúng ta tổn thất khoảng 4 ngàn 5 trăm 29 lượng bạc, ông tính làm sao bây giờ?!” Tiếu Lăng Phong

      Bị ánh mắt của làm cho sợ hãi, Lạc Dạ nhất thời lui về sau bước, sau đó, dưới ánh mắt của mọi người lấy ra ba thứ, cái nhuyễn kiếm, hai cái nhuyễn giáp, còn cái gói to, “Cái kia...... Trong gói này có 3 trăm.”

      “Cộng lại hết cũng chỉ có 2000 lượng, còn lại đâu ?” Thất Hàn cầm lấy đồ .

      “Còn lại, ở chỗ Ngọc Linh Nhi.”

      Sau đó, mọi người mới phát , nữ tử kêu Ngọc Linh Nhi kia chạy mất từ lúc nào

      “Ách, tôi cũng thấy, nhưng lúc đó mọi người thảo luận chuyện tên người a.” Thu Dĩnh nhanh chóng

      Nhìn Thu Dĩnh vẻ mặt vô tội, Tiếu Lăng Phong đúng là có lửa giận mà biết trút ra từ đâu, chỉ có thể mắng vài câu phát tiết: “Shit! Về sau đừng để tôi thấy người tên Ngọc Linh Nhi nữa, thấy 1 lần đánh 1 lần"

      “Vậy mày có biết phương thức liên hệ với Ngọc Linh Nhi ?" Tiếu Lăng Phong mắng xong quay sang truy vấn

      biết, mấy ngày trước tôi mới quen được ấy, bình thường cũng là ấy liên hệ với tôi.”

      “Tại sao mày lại giả mạo Diệp Lạc chứ ?” Phi Ngư nghi hoặc .

      “Lần trước tôi đến 1 cửa hàng mua đồ, ông chủ hỏi tên tôi, tôi là Lạc Dạ, nhưng lão bản kia nhầm lẫn, nghĩ tôi là Diệp Lạc các chủ, sau đó tôi liền......”

      “Sau đó mày mới có ý tưởng giả mạo Diệp Lạc.” Thất Hàn tiếp. Lạc Dạ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, cần mình ra tiền có thể mua đồ được, tuy rằng rất phiêu lưu, nhưng có ai lại nghĩ đến có người dám giả mạo Diệp Lạc các chủ a.....

      Diệp Lạc vuốt cằm : “Cậu có thể rồi.”

      Lạc Dạ nhìn phía Diệp Lạc, giật mình :“ ?”

      “Đợi chút, tiểu tử, lại đây cho tôi đấm quyền" Tiếu Lăng Phong vừa xoa xoa tay phải vừa

      Sau đó, qua 2 phút, mọi người bên ngoài liền thấy có người chơi ra từ cửa hàng, có thêm 2 đôi mắt mèo sưng lên

      Thất Hàn lấy hết các thứ bàn, : “ Tôi đem xử lí hết.” xong liền đưa Phi Ngư

      tình giải quyết xong rồi, tôi đây.” Tự Nhất Mi phất ống tay áo, sau đó cũng ra khỏi cửa hàng

      “A Phong, chuyện còn lại giao cho cậu.” xong, ôm lấy bé ra khỏi cửa hàng, phía sau còn có Thu Dĩnh cùng sói bạc.

      “Được.” Tiếu Lăng Phong tâm tình tốt

      Diệp Lạc và Thu Dĩnh ra khỏi cửa hàng liền đến rừng Vân Bạch, ngoài rừng Vân Bạch là thảo nguyên, kêu là Đại Thảo Nguyên, Đại Thảo Nguyên có các quái ít nhất từ cấp 15 trở lên, giống như tiểu bạch thỏ (thỏ trắng ) giờ ở trong tay cục cưng -- khi cục cưng nhìn thấy tiểu bạch thỏ này, liền lộ ánh mắt thèm muốn với Diệp Lạc, sau đó Diệp Lạc bắt lấy tiểu bạch thỏ này, dùng sợi dây thừng quấn quanh cổ để ngừa nó đào tẩu, mặt khác cũng bị cục cưng chặt chẽ ôm lấy

      Dưới ánh mắt nghi hoặc của Thu Dĩnh, Diệp Lạc lấy ra miếng vải bố lớn đặt mặt đất, sau đó đặt cục cưng lên , sau đó lấy đầu dây thừng bị cục cưng cầm chặt trong tay cột vào phi đao, cắm phi đao xuống đất, làm xong tất cả, nằm ngã vào bên cạnh cục cưng nhắm hai mắt lại.

      Thu Dĩnh:“......”

      Nhìn cục cưng chơi đùa con thỏ cục cưng cầm tay giữ chặt lấy lỗ tai con thỏ, vì tay cục cưng quá, thể nắm hết hai cái nên chỉ nắm được 1 cái, tay kia đặt lên lông mềm như tơ của con thỏ, miệng mở to, ánh mắt cũng cười loan loan, mà con tiểu bạch thỏ (thỏ trắng ) kia cũng nhắm mắt lại, còn dùng đầu cọ cọ tay cục cưng

      Nhìn nhìn, Thu Dĩnh bỗng thấy buồn ngủ dưới ánh nắng ấm áp, chậm rãi ngồi xuống, nằm trong lòng Diệp Lạc

      lát sau, có lẽ là nửa giờ sau, Thu Dĩnh chậm rãi mở to mắt, sau đó phát nằm trong lòng Diệp Lạc, lưng là tay Diệp Lạc, cẩn thận ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phát cục cưng vẫn chơi đùa cùng con thỏ ở sau lưng, chẳng qua là chỉ thay đổi phương thức, nếu ngay từ đầu là ôn nhu bây giờ là thô bạo, chỉ thấy cục cưng dùng 2 tay nắm lấy tiểu bạch thỏ, kéo khoảng xa, sau đó dùng dây thừng kéo lại, sau đó lại kéo ra, lại kéo lại...... Bây giờ tiểu bạch thỏ uể oải khép lại hai mắt, giống ban đầu cọ cọ vào tay cục cưng nữa.

      “Thu Dĩnh.”

      Thu Dĩnh nghe thấy tiếng kêu của Diệp Lạc, quay đầu lại, lúc này, cục cưng thấy Thu Dĩnh tỉnh lại, vui mừng hớn hở chạy đến phía Thu Dĩnh

      Cục cưng dùng lực lớn bổ vào lưng Thu Dĩnh, làm Thu Dĩnh đổ về phía trước, môi hướng về phía trước Diệp Lạc.

      Diệp Lạc cảm thấy mềm mại, đôi mắt tối sầm lại, trước khi Thu Dĩnh ý thức ôm chặt eo của làm sâu sắc nụ hôn này.

      Qua 1 phút sau, Diệp Lạc buông ra, sau đó Diệp Lạc cười : “Phu nhân, khi nào chúng ta gặp mặt.”

      “A?”

      “Ngày mai là ngày cuối tuần, đứng trước cửa trường học chờ em.” Diệp Lạc tiếp:

      “Đúng rồi, số điện thoại.”

      “XXXXXXXXXXX.” Thu Dĩnh ngây ngốc xong, còn chưa hiểu gì

      lâu sau, Thu Dĩnh nhớ tới chuyện hôm đó mới hỏi Diệp Lạc: “Nếu lúc ấy em cự tuyệt sao ?”

      Diệp Lạc dùng tay ôm lấy thắt lưng của , : “Em cự tuyệt.” Dưới ánh mắt nghi hoặc của Thu Dĩnh, tiếp: “Bởi vì lúc ấy em có đẩy ra, còn nữa, lúc đó mặt em đỏ ửng.” Huống chi trong mắt em hề có phản cảm, mà là thích, tuy rằng rất nhạt nhưng nhất định biến nó thành sâu...

      ------------------------

      Chương 22

      Mộng Tích Du từ biệt bạn trai xong, trở về kí túc xá liền thấy Thu Dĩnh ngồi ngây ngốc giường, hai mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ biết suy nghĩ cái gì, qua lại rồi ngồi xuống, sau đó hai má Thu Dĩnh chậm rãi ửng hồng, khóe miệng từ từ dâng lên, nhịn được kêu vào tai tiếng, “Dĩnh Dĩnh.”

      Thu Dĩnh hoàn hồn, nhìn Mộng Tích Du vẻ mặt tò mò hỏi: “Du Du, gọi mình có chuyện gì ?”

      có việc gì a.”

      “Nga.”

      Ngắn gọn đối thoại qua , hai người lẳng lặng ngồi, lát sau, Thu Dĩnh chuyển sang Mộng Tích Du,“Du Du......”

      “Huh?”

      Thu Dĩnh lần đầu tiên phát mình cũng có điều bí mật thể cho ai biết, trước kia mặc kệ ai bí mật với , cũng tuân thủ ra ngoài, cho người khác nghe, vì thấy chuyện mình biết tất yếu để mọi người đều biết, nhưng lần này biết sao, rất muốn ra để có người chia xẻ

      “Cái kia......” Thu Dĩnh cắn cắn môi dưới, sau đó chuyện ngày mai gặp mặt cho Mộng Tích Du nghe

      Mộng Tích Du nghe xong, có chút lo lắng hỏi: “Có phải là gạt người hay ?”

      Thu Dĩnh lập tức lắc đầu phủ định : “ đâu, Diệp Lạc tuyệt đối phải hạng người này.”

      Mộng Tích Du ngẫm lại, tuy rằng ở chung với Diệp Lạc chưa lâu, nhưng cũng hiểu Diệp Lạc phải hạng người thích lừa , dù sao khí chất từ người thay đổi trong mắt người khác, cũng tin tưởng ánh mắt của Thu Dĩnh đối với người khác, còn ánh mắt của mình, trừ lần đó ra, [ tác giả lên tiếng: chính là người nam sinh chia tay với Thu Dĩnh ở chương ] nghĩ vậy, Mộng Tích Du mất hứng nhíu mày.

      Thu Dĩnh nhìn thấy Mộng Tích Du nhíu mày, hỏi: “Du Du, làm sao vậy?”

      có việc gì.”

      “Đúng rồi, hai người có hẹn mấy giờ gặp mặt ?”

      “Ách......” Thu Dĩnh lắc đầu, tiếp: “ đến lúc đó gọi điện thoại cho mình.”

      Kế tiếp, cuộc chuyện bị tiếng mở cửa đánh gãy, tiếp theo liền nghe Lục Lộ la hét, “Hai đại mỹ nữ, trẫm về rồi!”

      Lục Lộ quăng ba lô vai mình lên giường, sau đó nằm lên giường với tư thế hình chữ nhất

      Cảm giác được vui vẻ, Thu Dĩnh cười hỏi: “Hôm nay cậu làm gì, sao lại vui vẻ vậy a ?”

      Lục Lộ xoay người cái, ngồi dậy, “Hắc hắc hắc hắc, hôm nay mình hẹn với người ! Là người mấy u biết, mấy u đoán xem là ai?”

      này còn mở cái nút, Thu Dĩnh cùng Mộng Tích Du liếc nhau, nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương, sau đó đều tỏ vẻ có hứng thú, truy vấn Lụ Lộ

      Lục Lộ nhìn các có ý tứ truy hỏi, chỉ có thể tự mình ra, “ Mình cho các cậu nha, là Cao đại tài tử nha!” xong vẻ mặt đắc ý.

      Cao đại tài tử a, tên là Cao Thành Thiếu, là danh nhân trong trường của các , tại là hội trưởng hội học sinh, chỉ có thành tích tốt, gia thế tốt, đẹp trai, tính tình lại rất ôn nhu, Cao đại tài tử trong trường học có vị trí cố định, để có thể tiếp xúc với ta, mọi người phải sớm để giành chỗ ngồi

      “À.” Thu Dĩnh nghe thấy tên , nhưng chưa từng gặp qua, tuy diễn đàn trường học có đăng ảnh chụp lên, nhưng Thu Dĩnh cũng chưa từng lên diễn đàn, cho nên nhận thức được người này

      Mộng Tích Du là cán bộ trong hội học sinh, cho nên tiếp xúc qua rất nhiều lần, gật gật đầu hỏi: “Sau đó sao ?”

      Lục Lộ thấy hờn giận với thái độ lạnh nhạt của hai người: “Hai người phản ứng cũng quá nhạt nhẽo ! Du Du biết nguyên nhân, còn Dĩnh Dĩnh sao em lại thờ ơ vậy a!”

      Mộng Tích Du trêu ghẹo : “Bởi vì tâm tư của ấy đều dành hết cho ngày mai, những chuyện liên quan dĩ nhiên là lạnh nhạt rồi.”

      “Ngày mai có chuyện gì a?” Lục Lộ hỏi.

      Thu Dĩnh bình tĩnh lại lần nữa

      ? !” Lục Lộ kinh ngạc kêu lên, tiếp theo dường như nghĩ gì đó, ghé miệng vào Thu Dĩnh, giọng câu.

      “ Cậu cái gì?”

      Lục Lộ thở dài, sau đó nhấn mạnh giọng : “ Tôi , tôi đồng ý Cao đại tài tử, hẹn Thu Dĩnh ngày mai ra gặp mặt với ấy.”

      Thu Dĩnh lúc này còn bình tĩnh nữa, hỏi thêm lần nữa: “ Cậu cái gì?!”

      Ngay cả Mộng Tích Du cũng kinh ngạc, theo biết, Cao đại tài tử hẳn là quen Dĩnh Dĩnh a...... Chẳng lẽ là lần đó, cầm hình của ba người ra ngoài, sau đó lại đánh rơi mất, vừa lúc Cao đại tài tử ngang qua nhặt lên giúp , lúc ấy, còn hỏi Dĩnh Dĩnh là ai, sau đó còn ít chuyện của Dĩnh Dĩnh...... Trời ạ, phải đâu...... Nghĩ đến đây, Mộng Tích Du nhất thời hoảng hốt trong lòng, nhưng mặt vẫn có biểu

      “Ô ô ô ô, Dĩnh Dĩnh, làm sao bây giờ a? Tại cậu tới bây giờ vẫn chưa có bạn trai, Cao đại tài tử lại rất tốt, cho nên mình mới đồng ý, Dĩnh Dĩnh, cậu đừng giận mình......” Lục Lộ vẻ mặt cầu xin .

      “Ngày mai cậu giúp mình từ chối ấy .”

      “Uh....” Lục Lộ nghiêm mặt đáp ứng .

      Ngày hôm sau.

      Trời còn mông lung mơ hồ, Thu Dĩnh tỉnh ngủ, đúng hơn là bị ác mộng làm cho tỉnh ngủ

      Ở trong mộng, Thu Dĩnh gặp được Diệp Lạc, sau đó, khi Diệp Lạc xoay người lại nhìn , liền bừng tỉnh, khuôn mặt ấy rất khó xem, mặt gồ ghề, ánh mắt , cái mũi thấp, duy chỉ có cái miệng là đỡ nhất, hơn nữa khi quay người lại, cơ thể thon dài lại trở nên béo ú, tuy Thu Dĩnh phải là người trọng bề ngoài, nhưng trong lòng cũng thích người có ít nhan sắc hơn

      Trải qua việc này, Thu Dĩnh rốt cục cũng hiểu cái gì gọi là ngày suy nghĩ nhiều đêm nằm thấy ác mộng

      Vì thế, Thu Dĩnh liền mở to hai mắt, đầu trống trơn chờ hừng đông.

      Ba người ăn xong bữa sáng đến kí túc xá vừa đến 8 giờ, di động của Thu Dĩnh vang lên.

      Nhìn thấy dãy số xa lạ, Thu Dĩnh theo bản năng muốn tắt điện thoại, nhưng đột nhiên nhớ tới có thể đây là số điên thoại của Diệp Lạc, hồi hợp tiế điện thoại

      “Alo?”

      “Hoà Mạt, là Diệp Lạc, vốn muốn gọi em sớm chút, nhưng sợ em chưa dậy, ăn sáng à ?”

      Khi nghe được thanh trầm thấp chuyển qua điện thại, khẩn trương trong lòng liền biến mất, trở lại vẻ thong dong như ngày thương, “Uh, vừa ăn xong, còn ?"

      cũng vừa ăn xong, có lẽ 11 giờ đến, đến gọi điện thoại cho em, chúng ta cùng ăn cơm trưa.”

      “Được, em đợi .”

      “Vậy đến lúc đó gặp, bye bye.”

      “Bye bye.” Thu Dĩnh mỉm cười tắt điện thoại, khi xoay người liền thấy Lục Lộ và Mộng Tích Du cười trộm nhìn nàng

      Lục Lộ hỏi: “Dĩnh Dĩnh, hẹn mấy giờ vậy ?”

      “Uh, 11 giờ, khi đến gọi điện thoại cho mình.”

      “Ách, 11 giờ ?”

      “Đúng vậy, sao vậy ?"

      “Ha ha, a, mình cũng hẹn Cao đại tài tử 11 giờ.”

      “Đó là chuyện của u.” xong, để ý đến vẻ mặt đáng thương của Lục Lộ, mở máy tính lên vào diễn đàn

      Mộng Tích Du vỗ vỗ bả vai Lục Lộ, “Chúc bạn may mắn.” Sau đó cũng mất
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23

      Tới gần 11 giờ, Lục Lộ ngồi yên, nhìn qua nhìn lại, cho đến khi di động Thu Dĩnh vang lên

      Thu Dĩnh nhận điện thoại, “Alo, Diệp Lạc?”

      “Uh, đến rồi"

      “Diệp Lạc, chờ chút, em lập tức ra.”

      “Được, chờ em.”

      Thu Dĩnh tắt điện thoại, nhanh chóng chạy về phía cửa trường

      Lục Lộ chú ý toàn bộ quá trình của Thu Dĩnh cũng lấy túi xách theo

      Cửa trường của Thu Dĩnh có 2 cây đại thụ, trái phải, trong đó, dưới góc cây có 2 chàng trai đứng đấy, trong đó có người làm Lục Lộ phiền não -- Cao Thành Thiếu.

      Cao Thành Thiếu ra từ rất sớm, nghĩ đến có thể nhìn thấy mình thích từ lâu, nụ cười mặt càng ôn nhu hơn

      Thu Dĩnh chạy chậm đến cửa, liếc nhìn thấy chàng trai ngoắc tay với , cùng người trong game cũng khác bao nhiêu, nhưng so với game còn chân hơn, tim đập nhanh hơn, sau đó mỉm cười đến trước mặt chàng trai ngoắc tay với

      Cao Thành Thiếu thấy Thu Dĩnh đến hướng mình, mỉm cười đón nhận, nhưng trong nháy mắt, nụ cười của y trở nên cứng đờ, vì Thu Dĩnh dừng lại mà thoáng qua y

      Lục Lộ theo Thu Dĩnh nhìn thấy tình cảnh này, nhịn được lấy tay che mặt, trong lòng yên lặng rơi lệ vì cục diện rối rắm mà mình dựng lên

      Thu Dĩnh đến trước mặt Diệp Lạc, mỉm cười : “Diệp Lạc?”

      “Tự giới thiệu chút, Diệp Lạc, 22 tuổi, năm ba đại học XX.” xong, tạm dừng chút rồi tiếp:“Uh, còn những phần sau, làm phiền phu nhân tự đào bới .”

      “Ha ha, vậy em cũng làm phiền vi phu tự đào bới , bao gồm cả tên của em.” Thu Dĩnh nhịn được hay giỡn .

      Diệp Lạc buồn rầu nhíu mày, : “Vậy ngẫm xem nên xưng hô như thế nào, nên gọi em là phu nhân như trong game, hay là thân thiết hơn chút, vợ , bà xã, bảo bối......” Vừa vừa nhìn những biến hoá mặt Thu Dĩnh

      Thu Dĩnh nghe được những xưng hô vô cùng thân thiết, ửng đỏ cả mặt, nhìn thấy Diệp Lạc vẫn muốn nữa, vội vàng mở miệng, “ cần, gọi em Thu Dĩnh là tốt rồi.”

      Diệp Lạc nhìn Thu Dĩnh ửng đỏ cả mặt, thấy mục đích đạt tới, vội vàng mỉm cười ngừng lại, : “Ha ha, Tiểu Dĩnh, bọn Hằng Mi ở khách sạn chờ chúng ta.” xong, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thu Dĩnh, mới sực nhớ tới chưa biết bọn Hằng Mi là ai, vội vàng giải thích : “Chính là bọn Tự Nhất Mi"

      “Bọn Tự Nhất Mi cũng đến đây sao ?” Thu Dĩnh kinh ngạc .

      “Uh, chuyện và em gặp mặt Tự Nhất Mi cũng biết, đòi cho bằng được, sau đó, nhờ cái miệng rộng ồn ào của , rốt cuộc ai cũng biết, sau đó theo tới.” Diệp Lạc có chút bất đắc dĩ .

      “Chúng ta nhanh , đừng để bọn họ chờ.”

      Diệp Lạc giữ chặt Thu Dĩnh vội vã muốn chạy, có chút bất mãn : “Để bọn họ chờ , yên tâm, bọn họ đói bụng tự biết kêu đồ ăn, chúng ta cần phải gấp gáp.”

      Thu Dĩnh: “?”

      Diệp Lạc gật đầu.

      Đúng là Diệp Lạc sai, trong căn phòng khách sạn, Hằng Mi: “A Lạc sao còn chưa tới a, tôi đói bụng muốn chết rồi.”

      Vân Thiên ghé vào bàn oán giận: “A Lạc chậm a! A Kì, em đói bụng.”

      Hàn Kì: “Chúng ta kêu đồ ăn trước , A Lạc nhất định trách chúng ta đến phá đám nên đến nhanh đâu a.” xong, tuỳ tiện chọn vài món

      Cao Thành Thiếu nhìn hai người dần dần xa, trong lòng có chút khổ sở.

      Lục Lộ cẩn thận mở miệng : “Cái kia, Cao học trưởng......”

      Cao Thành Thiếu yên lòng ừ tiếng.

      “Cái kia, Cao học trưởng, chân trời nơi nào có cỏ thơm......” tiếng cười đánh gãy lời Lục Lộ

      “Ha ha, ấy là bạn tốt của em , bạn bè có phúc cùng hưởng, nên hôm nay em thay ấy hẹn với .” Cao Thành Thiếu cười

      “A!?”

      Thu Dĩnh và Diệp Lạc đến đó, bọn Hằng Mi vừa lúc ăn xong, đồ ăn bàn còn chưa xử lí xong bị hai nguời nhìn thấy

      Tận lực giới thiệu, lúc này, Diệp Lạc ăn đồ ăn, thấy mọi người đàm tiếu, lâu lâu lại sáp vào câu

      Hằng Mi : “ em nè, Thu Dĩnh, A Lạc trước đây thường bị dì ép mặc đồ nữ, còn thắt hai bím tóc, ha ha ha ha......”

      Diệp Lạc liếc mắt cái: “Huh? Khi đó tôi nhớ có người muốn cùng tôi kết hôn a.”

      Vân Thiên vỗ tay: “Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nhớ, là A Mi !”

      Hằng Mi giơ chân: “Khi đó ai mà biết ông là nam, chẳng những mặc váy, còn thắt bím tóc, giọng cũng tinh tế như thế, đương nhiên nghĩ cậu là con a"

      Thất Hàn cười : “Lúc ấy A Mi còn khóc trận, còn , tại sao A Lạc sinh ra phải con a.”

      Thu Dĩnh nhìn bộ dáng tại của Diệp Lạc, khó tưởng tượng nổi bộ dáng thắt hai cái bím tóc cộng thêm mặc đồ con , đẩy đẩy cánh tay Diệp Lạc, ghé vào bên tai hỏi “Có ảnh chụp ?”

      Diệp Lạc nhíu mày, “Muốn xem?”

      Thu Dĩnh chờ mong gật đầu, “Uh.”

      Diệp Lạc cười : “Tốt, ở nhà, khi nào về nhà với , enh cho em xem.”

      Thu Dĩnh: “......”

      [ Tác giả: Tiểu Diệp tử, chú em cũng đừng nên nóng vội a, nóng vội quá còn chưa kịp ăn đậu hũ, doạ Tiểu Dĩnh của chúng ta chạy mất rồi. Diệp Lạc lộ ra nụ cười “tình thế bắt buộc”: Yên tâm, tôi cho em ấy cơ hội trốn, ha ha......]

      Ăn cơm chiều xong, mỗi người ngã

      Diệp Lạc nắm tay Thu Dĩnh đường, nhìn thấy cửa hàng có hứng thú, hai người liền vào, nhưng cũng mua gì

      Hai người vào cửa hàng tinh phẩm, vào trong phòng, chỉ thấy kệ bày ra đủ loại thú bông to , Thu Dĩnh ở trước con gấu bông cao bằng nửa người nghỉ chân.

      Lông tơ màu trắng sờ lên vừa mềm vừa , ôm lấy chắc chắn rất thoải mái, biểu tình ngơ ngác ngây ngốc thực đáng .

      “Muốn?”

      “Uh.”

      Sau đó, Thu Dĩnh cầm theo con gấu bông từ cửa hàng tinh phẩm ra

      Thu Dĩnh dùng hai má cọ cọ vào lông tơ mềm mại của gấu bông, vui vẻ nheo lại hai mắt.

      Diệp Lạc nhìn Thu Dĩnh dùng hai má cọ cọ, cảm thấy Thu Dĩnh thực đáng , cảm thấy trong lòng ăn dấm chua với con gấu kia, híp lại hai mắt, giật lại con gấu bông từ trong tay Thu Dĩnh, Thu Dĩnh được gì tiêu sái vào cửa hàng bán đồ uống lạnh

      Đặt gấu bông lên ghế, Thu Dĩnh cầm hai ly trà sữa ra liền vuốt ve gấu bông mãi buông, cũng đặt nó trở về chỗ cũ

      Diệp Lạc ngồi đối diện, giọng hô: “Tiểu Dĩnh.”

      “Huh?”

      Thấy quay đầu lại, thay đổi xưng hô: “Phu nhân.”

      Lần này Thu Dĩnh có quay đầu, nhưng tay vẫn buông ra: “Làm sao vậy?”

      Diệp Lạc bất mãn chỉ vào gấu bông : “ ghen tị.”

      Thu Dĩnh: “......”

      --------------------------------

      Chương 24

      Khi hai người ra từ cửa hàng bán đồ uống lạnh, trời dần đen lại, có vẻ như sắp mưa.

      Thu Dĩnh nhìn sắc trời, thấp giọng : “Trời mưa a.” Buổi sáng nhìn bầu trời rất tốt, ai mà biết lúc sáng trời tốt như thế, bây giờ lại sắp mưa, chỉ có thể thời tiết đúng là thay đổi thất thường, khắc trước còn rất tốt, khắc sau liền chuyển xấu

      Diệp Lạc nhíu mày: “ thôi, thừa dịp còn chưa có gió, đưa em về trường học.”

      Thu Dĩnh biết có lúc Diệp Lạc rất bá đạo, giống như tại, cho nên cũng dám cự tuyệt, trực tiếp gật đầu đáp ứng, nhưng khi đến siêu thị gần nhà, Thu Dĩnh lôi kéo Diệp Lạc vào mua áo mưa, thừa dịp mưa còn chưa xuống

      đến nửa đường, áo mưa Thu Dĩnh mua cũng phát huy được tác dụng, đầu tiên là thưa thớt vài giọt, sau đó liền biến thành mưa lớn

      Thu Dĩnh cảm thấy may mắn mình mua áo mưa trước, nếu về trường học cũng có chỗ trú mưa, hai người nhất định ướt sũng. [Trường của Thu Dĩnh khá xa, bộ phải mất 15 phút]

      Diệp Lạc tay cầm áo mưa, tay nắm tay Thu Dĩnh, cứ như vậy hai người nhanh chóng đến trường học Thu Dĩnh

      Khi đến trước cửa trường học, Thu Dĩnh lôi Diệp Lạc chạy , lợi dụng lúc bảo vệ thấy liền chạy vào, bảo vệ chỉ nhìn thấy bóng dáng hai người chạy qua, khi kêu lên hai người chạy mất

      Thu Dĩnh đưa Diệp Lạc vào thư viện gần cửa trường học, vì sợ trận mưa này đến quá đột nhiên nên có nhiều người đến trú mưa, thư viện có hai tầng, tầng thứ nhất là tạp ký tiểu thuyết, tầng thứ hai là các tư liệu tham khảo, trú mưa đa số ở tầng thứ nhất, nên Thu Dĩnh đưa Diệp Lạc vào tầng thứ 2.

      Diệp Lạc khó hiểu, hỏi: “Sao lại phải chạy ?”

      Thu Dĩnh đặt gấu bông lên ghế , sửa lại tóc mình, : “Nếu người ngoài muốn vào phải đăng kí ở phòng bảo vệ, rất phiền toái, cho nên em thừa lúc bảo vệ thấy liền chạy vào.” xong, cười nghịch ngợm

      Lúc này, thanh xác định vang lên từ phía sau: “Tiểu Dĩnh! Đúng là em!”

      Hai người quay đầu nhìn lại, Diệp Lạc híp mắt lại, tuy biết người này là ai, nhưng người này để ý Thu Dĩnh, khẳng định sai......

      Vươn tay giữ thắt lưng Thu Dĩnh, cúi đầu hỏi: “Tiểu Dĩnh, là ai vậy?”

      Thu Dĩnh lắc đầu, kì quái nhìn Tống Văn trước mặt : “ biết.” [tác giả: Tiểu Dĩnh vốn nhớ những người nên nhớ ╮[╯_╰]╭]

      Tống Văn nghe Thu Dĩnh biết, xấu hổ cười cười, “Tiểu Dĩnh, là Tống Văn.”

      Thu Dĩnh ngẫm lại, trong ánh mắt chờ mong của Tống Văn vẫn lắc lắc đầu, : “ biết.”

      Kỳ , Thu Dĩnh khi biết xong liền nhớ đến người này, nhưng chuyện bị đá lúc trước, vẫn cảm thấy thoải mái, nên khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của , biết cũng thành biết

      Tống Văn còn muốn gì đó, nhưng giọng mềm mại sau lưng ngăn cản : “Tống Văn, chúng ta thôi.”

      Thu Dĩnh nhìn cánh tay giữ chặt cánh tay Tống Văn, từ cánh tay nhìn lại, hé ra khuôn mặt đầy ý cười, ánh mắt sáng ngời.

      “A, tốt.” xong, quay đầu định với Thu Dĩnh gì đó, nhưng nhìn thấy cánh tay giữ chặt bên hông , trong lòng cười khổ tiếng, lúc trước vì tiền đồ của mình mà buông tay, vốn tưởng còn có thể làm bạn, nhưng biết trở thành biết , thở dài tiếng, : “Tiểu Liễn, chúng ta thôi.”

      Làm như nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Diệp Lạc hỏi: “Tiểu Dĩnh, là ai vậy?”

      Thu Dĩnh thèm để ý trả lời:“Tống Văn.”

      Diệp Lạc bất mãn nhíu mày: “Tống Văn là ai?”

      Thu Dĩnh biết ý tứ của Diệp Lạc, nhưng vẫn giả ngu : “Tống Văn là Tống Văn a.”

      “Em biết ý tứ mà.”

      “...... Bạn trai trước.” Nhìn ánh mắt truy vấn của Diệp Lạc, trong lòng xem thường cái, trong game cũng thấy Diệp Lạc thích ăn dấm chua vậy a, hai ba câu liền muốn biết chuyện của và Tống Văn

      xong, Thu Dĩnh nhìn về phía cửa sổ, “Hết mưa rồi.”

      Nhìn Thu Dĩnh mỉm cười nghiêng mặt, Diệp Lạc phát hôm nay mình ăn dấm chua đúng là quá nhiều, có phải nên đòi lại quyền lợi chút ......

      Nghĩ đến liền làm, Diệp Lạc khẽ nâng cằm Thu Dĩnh, cúi đầu hôn xuống

      Bức màn màu lam bay bay theo gió, mọi người ngoài cửa sổ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi nam nữ đứng hôn nhau sau bức màn.

      ----------------------

      Ngoại truyện: tồn tại của baby

      Con làm sao mà có ? Hôm nay tác giả tiết lộ cho mọi người

      Người sáng tạo trò chơi “Tiêu Dao” này có hai người, mà hai người đó là đôi tình nhân

      ngày, hai người họ tranh luận về vấn đề -- hai người có cảm tình có thể vì đứa ngoài ý muốn mà sinh ra tình ? [ về phần vì sao họ tranh luận vấn đề này, có lẽ mọi người cần biết]

      Dư Dương cho rằng , còn Tần Hiểu lại

      Hai người vì vấn đề này mà tranh luận phen, nhưng hai người đều kiên trì với ý kiến của mình, nghĩ mình là chính xác nhất

      Tần Hiểu nhớ đến trò chơi “Tiêu Dao” hai người cùng sáng tạo ra, hai mắt nhất thời sáng ngời, với Dư Dương: “Chúng ta thí nghiệm chút biết"

      Dư Dương hỏi: “Tìm ai thí nghiệm?”

      Tần hiểu nêu lên: “Hắc hắc, “Tiêu Dao”.”

      Dư Dương hiểu được ý tưởng của Tần Hiểu. Vì thế hai người cùng nhau thương lượng kế hoạch

      Lần đầu tiên, đem hạt giống cho hai người chơi để họ tưởng là linh diệu dược, nhưng sau đó hai người bọn họ ra tay với nhau để giành lấy nó, rốt cuộc nó cũng phát huy được công hiệu, vì hạt giống chỉ có thể phát huy khi hai người cùng hợp lại

      Lần thứ hai, chính là bọn Thu Dĩnh Diệp Lạc, Dư Dương và Tần Hiểu nhìn thấy cục cưng của hai người sinh ra, tình cảm của hai người phát triển, Tần Hiểu cười rất đắc ý, mà Dư Dương cũng hiểu được nụ cười đắc ý của Tần Hiểu

      Cho nên, baby vì cuộc tranh luận nhàm chán này của hai người mà sinh ra, biết có phải nên cám ơn cuộc tranh luận nhàm chán này của hai người hay , vì nhờ có cuộc tranh luận này, mới sinh ra cặp tình nhân Diệp Lạc - Thu Dĩnh

      ------------------------

      Ngoại truyện: Diệp Lạc ăn dấm chua

      Người viết: Hoàng Phủ Vũ Nguyệt

      Diệp Lạc chờ Thu Dĩnh tuần lễ mà thấy online, thế là bắt đầu dỗi. Tại sao quan tâm đến chứ? cũng thèm gửi tin nhắn cho nữa.
      Bây giờ làm gì? ở đâu? Và… ở cùng với ai. Có thể người đó là người mà thích nữa chứ.

      “Baba, con muốn ăn bánh bao.” Tiếng cục cưng vang lên làm giật mình.

      Diệp Lạc xoay người nhìn cái cục thịt trăng trắng tròn tròn cố sức trèo lên người mình mà cảm thán. Tên nhóc này chẳng được gì tối ngày cứ đòi ăn thôi. biết sau này có béo phì nữa. May mà ở trong này có KFC hay Burger King, lại phiền phức nữa rồi.

      “Con đó, chỉ biết ăn thôi. Mẹ sắp tìm ba khác cho con rồi mà con chỉ biết đòi ăn.” Diệp Lạc nhéo cái má mềm mại của cục cưng.

      Đôi mắt tròn xoe của cục cưng ngân ngấn nước vì đau. Baba làm sao vậy? Sao lại nhéo cục cưng? Còn nữa, cái gì là ba mới?

      “Ba mới là gì? Có ăn được ?” Cục cưng nghiêng đầu suy nghĩ.

      Diệp Lạc: “…”

      “Ba mới là người lấy mẹ con. Có ba mới rồi mẹ con quan tâm con nữa, mua đồ ăn cho con ăn, dẫn con chơi…” Diệp Lạc bắt đầu kể tràng.

      “Vậy là có kẹo hồ lô ăn nữa sao?”

      “Đúng.”

      có cánh gà nữa à?”

      “Đúng.”

      có…”

      có, có, cái gì cũng có.” Diệp Lạc bắt đầu mất hết kiên nhẫn, sao tên nhóc này hỏi nhiều thế biết.

      “Vậy con cần ba mới nữa đâu, oa oa, có ba mới mẹ cần con nữa, oa oa oa…” Cục cưng khóc lên.

      Diệp Lạc áy náy khi làm cục cưng khóc nhưng…

      “Vậy lần sau mẹ vào, con gì?”

      “Con ba mới là xấu, xấu lắm, mama đừng có lấy, mama có baba là được rồi.” Cục cưng gật gù .

      Diệp Lạc hài lòng xoa xoa đầu cục cưng, quên mua hai cái bánh bao thưởng cho nó. Còn cục cưng thấy đồ ăn là mắt sáng lên hoàn toàn biết là mình bị baba tính kế.


      “Mama, mama có ba mới à?”

      Hả? Ba mới? Chuyện gì vậy? Thu Dĩnh vừa mới online bị cục cưng quấn lấy hỏi những câu khó hiểu. Hãy thông cảm cho con người chậm tiêu như nhưng hiểu thằng bé gì.

      Cục cưng thấy Thu Dĩnh tưởng là có ba mới nên òa khóc.

      “Oa oa, cho, mama được có ba mới…”

      “Này…”

      Tự nhiên cục cưng khóc rống lên làm Thu Dĩnh luống cuống tay chân. nhìn Diệp Lạc thấy nhàn nhã ngồi uống trà xem kịch vui. nhíu mày nhìn , lại làm như có chuyện gì.

      Thu Dĩnh bó tay, đành phải bế cục cưng lên dỗ dành: “Cục cưng ngoan, mẹ làm gì có ba mới nào.”

      sao?” Cục cưng chu miệng hỏi.

      ! Con tin sao?” Thu Dĩnh nhìn thẳng vào cục cưng nhưng thằng bé chỉ đăm chiêu nhìn .

      tin! Nhất định là mama gạt con, ngày mai mama bỏ con tìm ba mới, oa oa…” Cục cưng lại khóc nữa.

      “Hazz, phải làm sao con mới tin đây?” Thu Dĩnh vò đầu hỏi.

      “Mama kiss baba rồi con tin.” Đột nhiên cục cưng .

      “Cái này, cái này…” Thu Dĩnh lưỡng lực.

      “Hu hu… mama gạt con, con biết mà…”

      “Được rồi, được rồi.” Thu Dĩnh nhức đầu nhìn Diệp Lạc cầu cứu.

      nhàn nhã từng bước lại phía , chờ chủ động. Thu Dĩnh rụt rè hôn phớt cái, tính chuồn bị túm lại, hôn cách điên cuồng.

      Diệp Lạc vừa hôn vừa cắn môi như trừng phạt đếm xỉa đến mình trong suốt tuần.

      Thu Dĩnh nào biết mình bận ôn tuần kịp cho biết mà lại bị trừng phạt đến thở nổi, toàn thân mềm nhũn còn sức lực.

      Còn về phần đồng phạm – cục cưng, chuồn chơi từ lúc nào biết rồi.

      Chỉ tội nghiệp cho mình Thu Dĩnh thôi.


      - Hoàn -
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :