1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Võng du ] Chi trận tiện thiên nhai - Tử Ai Mạt Lỵ ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 41*

      Chờ thức dậy sửa soạn gọn gàng đến giữa trưa, còn em ấy biến đâu mất hút, chạy xuống lầu giúp dì Phương chuẩn bị bữa trưa, lại bị mẹ ngăn cản chuyện cùng bà. Mặc Vân hóa ra phải chạy ra chỗ làm giải quyết công việc.

      nhớ lại chuyền hồi tối đột nhiên cảm tưởng giống như đêm tân hôn sáng ra vấn an mẹ chồng vậy.

      Thời điểm về chạm mặt ngay cửa, ngượng ngùng cúi đầu. Trong đêm tối có thể lớn mật truy tìm kích thích, ban ngày liền thẹn thùng thôi. tuần rất nhanh trôi qua, Nam Nam ngây ngẩn ở trong nhà Mặc Vân bốn ngày. Trong khoảng thời gian đó mang ra khách sạn, giới thiệu với Trương sư phụ và cậu nhóc kia, hai người đều kinh diễm, đều cậu chủ ánh mắt sai, có được người bạn đẹp như vầy xa cũng cam nguyện.

      Nam Nam còn muốn gặp người, chính là Tần Càng, đến đây nên lãng phí còn có hủ nữ kia nữa, thực hứng thú nha.

      Kết quả có hơi thất vọng, Tần Càng bị công ty phái công tác, khó được năm ngày nghỉ cậu ấy lại tăng ca. Vì thế Nam Nam tò mò hỏi Mặc Vân: “Cậu ta có bạn ?”

      “Em biết, cậu ấy chưa bao giờ bàn về vấn đề này. Sao hả? Chị có hứng thú?” ra vẻ bất mãn, thổi mạnh vào chóp mũi .

      “Đúng đúng, nữ nhân mà nhiều chuyện chết. Còn có, muốn được người ta tôn trọng phải gọi người ta là , biết chưa?”

      Mặc Vân cười: “Bởi vì em sợ cậu ta bị sắc đẹp của chị mê hoặc mà, với lại bộ dáng cậu ta cũng tốt lắm.”

      “Tốt là tốt thế nào?”

      “Cao cao gầy gầy, thực thanh tú, sạch , nhưng giống con , dù sao rất có hương vị.” xong vừa thấy Nam Nam lộ ra biểu tình hắc tuyến liền đen mặt: “Này, chồng đứng trước mặt còn tơ tưởng nam nhân khác, chị, chị rất muốn bị đánh!”

      Tháng năm qua, mùa hạ liền nối gót. Nắng ngày hè chói chang chiếu rọi, đối với bọn sắp thi vào đại học là mùa hè bận rộn. Còn đối với đây là thời điểm thực tập, còn Tiểu Cầm thi tốt nghiệp.

      Khi còn ở D thị khảo sát qua, cũng biết S xí nghiệp ở đó tuyển thực tập sinh, nhưng là trả lương, chỉ cung cấp cơ hội rèn luyện, về phần muốn được ưu đãi khác phải xem năng lực mỗi người.

      Tiền lương cái gì chứ, đối với thực tập sinh đó là mong ước xa vời, có cơ hội là tốt rồi, cho nên muốn đến thử. Công ty S ở C đại có văn phòng làm việc, chỗ này cũng tiếp nhận hồ sơ của thực tập sinh. Nam Nam tham gia phỏng vấn, cách phát của rất khá cộng thêm ngoại hình tốt, thực nhàng thông qua.

      Cùng cha mẹ thương lượng, giải thích ý nghĩ của chính mình, bọn họ đương nhiên đồng ý cho đứa con bảo bối đến đó, nhưng vẫn lo lắng con ở bên ngoài mình. Nam Nam dối rằng, bạn học ở D thị, có thể ở nhờ nhà “ ấy”, đương nhiên phải góp sinh hoạt phí, như vậy mới có thể chiếu cố lẫn nhau, khuyên cha mẹ cần lo lắng.

      Về phần Mặc Vân, tự nhiên chuẩn bị tốt hết thảy. S thị gần nhà . Mỗi buổi sáng đưa làm, ấm áp ^_^

      Kỳ thi chấm dứt, trước ngày khởi hành ngủ chung với Tiểu Cầm, hai cái cổ vũ lẫn nhau, nửa đêm tâm còn cười ùm góc, tuổi này đối tương lai tràn đầy hi vọng a. Còn có Đại Dũng, cậu ta cũng đến C đại tìm chỗ thực tập. Hơn nữa sau khi tốt nghiệm cậu ta tính định cư ở đây, cùng Tiểu Cầm chỗ. Hai người bọn họ nhất định viên mãn, chính mình cùng Mặc tiểu trư cũng như thế, Nam Nam tin tưởng vững chắc.

      Trở lại D thị, cho dù là chạng vạng, vẫn tỉnh táo, vừa ra khỏi nhìn thấy đứng sẵn chờ , giống như đứng giữa mùa đông lạnh lẽo vẫn cảm thấy ấm. chạy tới ôm chặt lấy , hề ngượng ngùng, hề sợ hãi, chẳng sợ người qua lại tò mò nhìn, càng muốn cho họ xem, cho bọn họ chứng kiến hạnh phúc của chính mình.

      Mà đối với là cả thế giới của , vì những người phụ nữ quan trọng nhất đời, đều cam nguyện ra sức chăm lo.

      “Hôm nay còn có người tới đón chị nữa.” gắt gao ôm , che chở đến chỗ đậu xe.

      “Ai a?” Nam Nam nghi hoặc, mình còn quen người nào nhỉ? Bỗng nhiên linh quang chợt lóe: “A, là Càng tỷ!”

      “Tỷ cái đầu ấy, Lí Nam Nam, chào!” giọng nam nhàng vang lên.

      “Sao lại đây, ở trong xe chờ ?” Mặc Vân giơ lên khóe miệng, mỉm cười nhìn về phía Tần Càng.

      Đúng như lời miêu tả của Mặc Vân, bộ dáng Tần Càng thực dễ nhìn. Mặc Vân phát nhìn chăm chú liền lên cơn ghen: “Vợ à, đây là Càng tỷ.”

      “Càng tỷ hảo!” thực nhu thuận kêu lên, nhưng xưng hô này. . . . . .

      Tần Càng tức giận cười: “ so với con nít, tùy mấy người kêu gì kêu.” Cậu ta thực phong độ xách hành lý giùm Nam Nam, ngượng ngùng : “Cám ơn, Càng. . . . . . Ca.”

      “Nếu xem hình trước, hôm nay bị kinh diễm phen quá.” Tần Càng thấy sửa lại cách xưng hô rất là vui mừng.

      Mặc Vân nhanh tiếp lời: “Kia đương nhiên, vợ của tôi là đẹp nhất.” xong còn quên hôn lên má cái.

      Tần Càng cười khẽ, nhớ tới thần thái như muốn bay lên của khi nãy cậu cao hứng thay . Về gia đình Mặc Vân, có chút hiểu biết, cậu cũng khá khâm phục cậu trai trẻ này, lúc ấy mẹ làm phẫu thuật, cậu còn cho mượn chút tiền tỏ chút thành ý.

      Sau khi ổn định chỗ ngồi lại hỏi: “Càng. . . . . . Ca sao lại đến đón em?”

      “Nghe người nào đó muốn gặp avừa lúc rãnh rỗi nên đến đổi gió.” Tần Càng dừng chút, hỏi Mặc Vân: “Về trước nhà trước rồi kiếm gì ăn?”

      “Vâng, được ạ.” Gặp tỏ ra nghi vấn, Mặc Vân liền giải thích: “Càng tỷ muốn đãi tụi mình bữa, chốc lát chồng cậu ta cũng đến nữa.”

      Vừa nghe xong hai mắt tỏa ánh sáng: “Là Ta Ngự Tỷ sao?! Hai người hợp lắm đấy!” Về JQ này sớm kể cho Mặc Vân biết.

      Tần Càng hắc tuyến, ở ghế lái hô to: “Mặc đầu heo, dám lung tung tôi cắt lưỡi cậu!”

      “Càng tỷ, đừng thẹn nữa, đây là chuyện tốt mà, chồng cậu vì cậu cố gặng vậy nên có hồi báo, hì hì.” Tần càng bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ: “ ngờ bị đứa tính kế.”

      Mặc Vân lặng lẽ ghé vào lỗ tai giọng : “Chồng cậu ta vừa tốt nghiệp, cho nên bọn họ là thành phần tri thức còn tụi mình vẫn còn .”

      Nam Nam mỉm cười, mùa xuân đến với hủ nữ, mọi người đều có niềm vui, tốt ^_^

      Về đến nhà được dì Phương và mẹ Mặc tiếp đón sau đó ba người đến nhà hàng đặt trước. Có nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, nhìn qua sáng sủa, thấy bọn họ đến đây, liền nhiệt tình tiếp đón, bất quá lời chào hơi quái dị:

      “Vợ ơi, đây này!”

      Tần Càng mặt đổi sắc, cũng quen thôi, thè lưỡi, này đúng là hợp khẩu vị! Về phần Mặc Vân cũng sớm kiến thức qua đôi quỷ dị.

      Hủ nữ nương nhìn Nam Nam cười đến sáng lạn, ở trò chơi hai người xem như quen thuộc, nàng cũng sớm kêu là Nam Nam, tự nhiên mở miệng: “Nam Nam, cậu xinh, Mặc đầu heo có phúc khí!”

      “Ngự tỷ đại nhân cũng xinh lắm.” Lời này mặc dù khách sáo nhưng cũng là lời .

      Ở trò chơi đâu phải quen nhau hai ngày nên rất nhanh quen thuộc lẫn nhau, rất nhanh bốn người liền hi hi ha ha, càng biết thêm nhiều chuyện vặt về Tần Càng.

      Nguyên lai nàng hủ nữ này tên Hạ Nhàn, là thanh mai trúc mã với Tần Càng, chuyện thầm mến này trong lòng hai người sớm biết , chính là cậu ta mập mờ chẳng đáp lại. Bất quá nhờ kiện “truy thê” mới khiến cho bốn người ngồi ở đây.

      Hai liên tục rỉ tai nhau, Tần Càng bất mãn : “ cái gì lớn lớn chút, có chuyện thể cho tôi nghe?”

      “Vợ hiểu đâu, phải thế nào vợ mới hiểu đây?”

      “Em làm sao biết?”

      “Tốt, em đây hỏi , ngược lại cường công là cái gì?”

      Tần Càng khinh thường : “Đương nhiên là dùng trí a, chuyên ngành của là tiếng Trung mà.”

      đợi Hạ Nhàn khinh bỉ, Nam Nam quăng qua ánh mắt sắc bén, tao nhã : “Đáp án là nhược thụ, trời ạ, hiểu.”

      Tần Càng cùng Mặc Vân quả hiểu, hơn nữa cũng muốn tìm hiểu, hai trước mặt thực hòa hợp cách quỷ dị, khiến hai người đàn ông có chút đứng ngồi yên. Bất quá cho dù thế nào đó là mà họ muốn bảo vệ cả đời.

      Cơm chiều qua , Tần Càng muốn khuyên nên nhanh trở về nghỉ ngơi, ngồi xe lửa lâu như vậy thế nào mệt chứ. Nào biết Nam Nam cùng Hạ Nhàn lại là hận gặp nhau quá trễ, nhất kiến như cố, cao hứng chuyện biết điểm dừng, còn muốn chơi tiếp, cho nên bốn người chạy vào KTV.

      Tần Càng cùng Hạ Nhàn nhất thời kinh diễm, mới đầu còn may mắn xem qua hình chụp Nam Nam sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghĩ khi cất tiếng hát thực ma mị, rung động vạn phần. Chỉ có Mặc Vân yên lặng kiêu ngạo thưởng thức, thầm cảm khái mình nhặt được bảo bối.

      Bốn người hi ha đến khuya, Tần Càng mới đưa bọn họ về nhà.

      Nam Nam tắm xong mệt mỏi mới kéo đến, thỏa mãn đánh cái ngáp, đây là nhà Mặc tiểu trư, sao cho cảm giác ấm áp như nhà mình vậy. Nghĩ nghĩ, có điểm buồn ngủ bỗng nghe được tiếng Mặc Vân kêu , mới chậm rãi nhận ra mình ở nơi nào. Nhưng lại cả người vô lực, nhướng mắt lên nổi, chung quanh nước ấm giống như hải triều đánh úp, nhiệt khí như thấm tận xương tủy, có điểm khó chịu, có điểm thở nổi!

      Khi ý thức được ở nơi nào mới giật mình hoảng hốt. Bất quá trong nháy mắt, từ trong bồn tắm lao ra, có gió lạnh phất tới, lá phổi mới thu được dưỡng khí, lần nữa hô hấp thông thuận.

      “Nam Nam!” Là Mặc tiểu trư kêu , mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của , nhếch miệng cười hắc hắc, vô ý thức : “Mệt ghê…”

      Mặc Vân nhàng thở ra, nguyên lai ngủ. Thấy lâu cũng chưa ra, gọi vài tiếng cũng phản ứng, còn tưởng rằng bị hôn mê, liền tông cửa vào, phát nằm trong bồn “Bất tỉnh nhân ”, lúc ấy hại sợ ít. May mắn, vì mệt nên ngủ gục.

      chuẩn bị trách vài câu, lại phát dựa vào chính mình tiếp tục ngủ. Mặc Vân nhìn thân thể xích lỏa kia, lắc đầu cười yếu ớt, thần sắc tia tạp niệm, ngược lại trưng ra vẻ mặt sủng nịch.

      ôm vào phòng ngủ, mặc áo ngủ cho . Cuối cùng chỉnh lại quạt gió, đốt thuốc xua muỗi. Cuối cùng hôn lên trán :

      “Đêm nay em tha cho chị đó…”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 42*

      Mặc Vân từ phòng Nam Nam ra, chuẩn bị dọn dẹp phòng tắm phát mẹ của đứng ở đầu cầu thang. cả kinh, thân thiết :

      “Mẹ, trễ thế này ngủ ? Mau về phòng nhanh a.”

      “Con ngoan, cơ thể của mẹ nên mẹ biết, tại rất tốt. Con dọn phòng tắm rồi ra đây chuyện với mẹ.”

      “Vâng.” Mặc Vân sắc mặt cũng dần ngưng trọng, tựa hồ đoán được mẹ muốn cái gì, trước tiên đỡ bà về phòng.

      Nhanh chóng dọn xong sau đó rót cho bà ly nước ấm, ngồi ở bên người: “Mẹ, cái gì thể ban ngày sao, tại trễ thế này. Uống nước , thời tiết nóng, mẹ lại thể ngồi trước quạt, xem xem môi cũng nứt hết rồi kìa.”

      Mẹ Mặc tiếp nhận ly nước, mang ánh mắt thương nhìn , nhàng thở dài: “Đêm nay ngủ yên được, nghe thấy hai con trở lại nên muốn chuyện tý. Huống hồ ban ngày con có tâm tư nghe mẹ chuyện sao, ánh mắt luôn hướng về ai kia.”

      “Mẹ. . . . . .” Mặc Vân ngượng ngùng cười, biết bà trêu ghẹo, còn có điểm áy náy dường như hỏi: “Mẹ muốn chuyện về Nam Nam?”

      Bà liền ôn nhu : “Đúng vậy, lần trước đến mẹ cái gì. Nhưng lần này là nguyên kỳ nghỉ hè nên mẹ muốn dạy con chuyện.”

      “Dạy con cái gì?”

      “Sao nào, làm mẹ cũng có quyền dạy con.”

      phải, ai nha, mẹ. . . . . .” xong thở dài: “Xin phu nhân thỉnh giáo, vãn bối nguyện chăm chú lắng nghe.”

      Bà cười dịu dàng kéo tay con qua, thấm thía : “Nam Nam là tốt, mẹ cũng phản đối, mẹ đoán cha mẹ ấy chưa biết chuyện giữa hai đứa .” Gặp con có chút ảm đạm gật đầu, bà tiếp tục: “Nhà chúng ta tại thể so với trước, con cũng đến trường, vậy nhà người ta dễ dàng đồng ý. Nhưng là mẹ tin con trai ngoan của mẹ, như vậy họ mới phát ra điểm tốt ở con, nhất định họ cảm động, chỉ cần con và Nam Nam có lòng tin. Đúng hay ?”

      Mặc Vân trịnh trọng gật đầu, ánh mắt lộ ra cổ kiên nghị. Bà lại cười khẽ: “Cho nên, mẹ tại muốn dạy con là phải có trách nhiệm với Nam Nam. Ý mẹ là đừng làm bẩn trong sạch của nó. Chuyện về sau hai đứa có viên mãn hay rất khó , dù sau này có xảy ra tình huống xấu mặt mũi Mặc gia vẫn còn. Con hiểu chưa?”

      “Con hiểu, mẹ. Lần trước mẹ dạy con rồi, phải sao?”

      “Con hiểu là tốt. Cho nên con vào phòng mẹ ngủ , con đừng giận đây là muốn tốt cho con, có biết !” Bà thấy cam lòng cho nên giả bộ giận dữ.

      Mặc Vân chỉ phải gật đầu đồng ý, nỗi khổ của bà rất hiểu, tuy rằng trong lòng kêu khổ thấu trời. Sau đó từ đêm này phải qua phòng bà ngủ, chăn nệm dì Phương chuẩn bị tốt lắm.

      Hôm sau, tỉnh dậy đầu đau như muốn nứt ra. Liền đánh răng rửa mặt chuẩn bị xuống dưới lầu: “Sớm a.”

      Mặc Vân trực tiếp hôn lên trán , đem ôm vào lòng. Thừa dịp mẹ cùng dì Phương tản bộ nên tranh thủ thân thiết mới phải đạo.

      “Tối hôm qua?” giọng hỏi.

      “Chị ngủ ở bồn tắm nên em ẵm chi ra giường.”

      “A, nhưng….quần áo?”

      “Đương nhiên em thấy hết.” Mặc Vân cười xấu xa, thích xem bộ dáng khẩn trương của , “ sớm nhìn thấy hết, ngượng cái gì?”

      Nam Nam dám tái dây dưa vấn đề này, chạy nhanh : “Hôm nay làm?”

      . Ngày mai chị chính thức làm em mới ra đó, cho nên hôm nay em cùng chị chơi nhé. Muốn đâu?”

      “Ừm. . . . . Bờ biển! Chị muốn ngắm biển.”

      “Được a, bất quá ăn sáng trước .” Nhìn căn nhà sạch , em trai đúng là đảm nha ^_^ Về sau gả cho em ấy hạnh phúc biết bao?

      “Suy nghĩ cái gì? Vẻ mặt háo sắc.” Mặc Vân đưa bữa sáng lại đây, mỉm cười .

      “Nghĩ đến em.”

      “Nghĩ cái gì? Có phải hay . . . . . .” Cho dù trong nhà tại có người, lại kề sát . Nam Nam lập tức đẩy ra, đỏ mặt trách mắng: “Sắc lang!”

      Mặc Vân vô vị nhún nhún vai, chính là khuyên ăn nhanh . Ăn xong hai người trước dạo phố, còn muốn mua áo tắm đâu. Ở trong tiểu khu gặp được mẹ cùng dì Phương, hai người ngừng tỏ ra thân thiết với Nam Nam còn khiến cho bác bảo vệ tiểu khu nghĩ họ là người nhà.

      Nam Nam mặc áo tắm do chọn, tuy muốn mặc Bikini lắm, nhưng rất ích kỷ, vợ của tốt như vầy nên để mình nhìn thấy thôi. Khi chọn xong khiến xấu hổ thôi. Đó là bộ hai kiện, áo dưới phần chân ngực có họa tiết nhúng, màu hồng nhạt, có dây đeo quàng qua cổ và lưng, Mặc vào cực kỳ, như mới lớn tràn đầy sức sống.

      Đương nhiên, Nam Nam quyết tâm ngó lơ, nhưng là buổi chiều khi diện bộ đồ ấy thu hút ít ánh mắt. Bất quá, nhanh chóng bị cảnh biển bao la trước mặt xua tan, hơn nữa còn có mỹ nhân bồi bên cạnh mà.

      Chơi cho tới khi mệt lã vào nghỉ mệt dưới tán ô, cùng Mặc tiểu trư chuyện phiếm.

      Mặc Vân tự thoa kem chống nắng cho , sẵn tiện vuốt ve làn da trắng noãn, khỏi có chút đau lòng : “Đen da rồi này, chị có là con đấy?”

      “Chị cao hứng mà hơi đâu quan tâm mấy cái đó.”

      “Nha, tiểu trư.”

      “Hử?”

      “Em tính kinh doanh khách sạn mãi à. . . . . .”

      Mặc Vân ngốc lăng, lập tức thoải mái, chung quy chính mình phải khiến có cảm giác mình là chỗ dựa vững chắc. Xoa xoa tấm lưng mịn màng thản nhiên : “Vậy chị thấy em nên làm cái gì?”

      “Tiểu trư, em giận à? Chị có ý đó.” Nam Nam nhanh chóng giải thích: “Chị cảm thấy em còn trẻ cho nên…hử.”

      dùng môi ngăn chặn lại, hôn xong liền cười : “Em đâu có giận, đúng là cũng muốn làm cái gì đó.”

      “Là cái gì?”

      “Kỹ sư a, hai năm nay em tự học ít đâu.”

      Lại tiếp, Nam Nam thấy ở sopha nhà ít sách nhưng chẳng chú ý tới.

      “Này, cần học môn trụ cột là mỹ thuật tạo hình .”

      học qua. Em có quen mấy vị giảng viên dạy môn đó.” đến việc này mắt hơi hơi tỏa sáng, tiếp tục : “Quan trọng là có tiền hay thôi chứ muốn học giờ nào mà chẳng được.”

      Nghe thế Nam Nam liền hiểu: “Cho nên Vân Vân muốn ổn định mới tiếp tục học?”

      “Chính là vậy.” Mặc Vân tiếp: “May Trương sư phụ đỡ phần, huống hồ em còn trẻ mà?”

      Nam Nam cao hứng ôm cổ : “Chị nhất định luôn luôn ủng hộ em!”

      Từ đó về sau Nam Nam luôn chú tâm vào công tác, công ty S vậy mà có đồng phục, mặc lên rất có hương vị tiếp viên hàng . Nam Nam chỉnh lại búi tóc, khiến Mặc Vân chảy nước miếng.

      Mỗi sáng vẫn đưa làm, ngày thường rãnh rỗi ở bên kia đường ngồi chờ. Từ đây nhìn sang bên kia đường nhìn làm việc, cũng tiến lên quấy rầy, hai người bốn mắt đầy ý cười thực hạnh phúc. Có lần, ngay cả Tần Càng cùng Hạ Nhàn cũng đến đây, bọn họ muốn chờ cùng chơi, nhìn bộ dáng làm việc thành thục của , Hạ Nhàn nhịn được cảm thán: chậc chậc, này đúng là cái mỹ nhân bại hoại.

      Mặc Vân ấn theo kế hoạch tiến từng bước , dần dần bổ sung kiến thức, Nam Nam tự nhiên trở thành lão sư tốt. Khó khăn gì cũng sợ, bọn họ còn trẻ, nhân sinh còn dài, nên liều mạng liều.

      Tương lai, ai đoán trước được, tựa như thể hứa hẹn gì, điều mà hai người có thể làm chính là nắm chắc tại, tùy ý nhân sinh sáng lạn nở rộ, đợi cho khúc hát thanh xuân kết thúc cũng oán hối.

      Bạn dám , bạn muốn chúc phúc cho họ sao?


      [HOÀN]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      PHIÊN NGOẠI*


      Hi, mọi người hảo, tôi tên là Mặc Thiên Thần, năm nay 17 tuổi.

      Cái gì, bạn hỏi tôi là ai à, vâng, tôi đánh đánh đánh đánh đánh, bạn dám bạn biết tôi! Tôi là nhân vật trong truyện của Cây Hoa Lài bất lương, bổn tiểu thư tốt xấu gì cũng xuất lần, tuy lúc ấy tay ngậm kẹo còn mông lỏa, khiến cho mọi người gợi lên cảm xúc tà ác, bạn còn dám bạn biết ?!

      Ai quên , bạn nhớ ra tôi giới thiệu ba mẹ tôi cho bạn biết vậy. Mẹ tôi, tên là Lí Nam Nam, là xinh đẹp, dụ hoặc, trí tuệ cùng thiếu đánh – nữ vương; ba tôi, kêu Mặc Vân, là cái thủy nộn, trắng nõn, nắm gạo nếp…..mỹ nhân. Nếu ngay cả ba mẹ tôi mà bạn còn biết, vậy tôi đây hỏi bạn câu: bạn ngốc hay sao?

      Ba mẹ tôi, nữ vương kết hợp với mỹ nhân, thực hài hòa đúng ? Được rồi, kỳ nữ vương là ba ba dạy tôi kêu vậy đó, mỹ nhân là mẹ dạy tôi. Tuy rằng lúc ấy tôi còn , bất quá lại nhớ rất ràng, hai người bọn họ ở bàn cơm dạy tôi hai cái xưng hô này xong bắt đầu chụm đầu , ba ba mặt vẫn như vậy bạch, nhưng mặt mẹ tôi thoắt cái hồng lên. cần tôi , mấy bạn cũng có thể đoán được, bọn họ lúc ấy chuyện tà ác.

      Đừng chuyện cấm trẻ em trước mặt nó, bởi vì nó hiểu được nga. Bạn năm nay tôi 17 tuổi, như vậy ba mẹ tôi là đôi vợ chồng trung niên hã. Đúng, đúng vậy, bọn họ kết hôn ba năm sau sinh ra tôi, tính đến tại hai mươi năm nhỉ, năm tháng buông tha ai, tuổi càng tăng, bọn họ đương nhiên bước vào tuổi trung niên. Nhưng là tôi cho bạn biết, nếu bạn thấy họ, cảm thán rằng thời gian dường như quên mất họ, ít nhất thực sủng họ, nhất là ba ba mỹ nhân của tôi.

      Nhờ năm tháng khiến ba ba tôi trở nên thành thục ra nhưng chẳng có dấu vết già nua. Làn da kia vẫn trắng nõn, riêng mẹ thích cắn ba, tôi cũng thích cắn. Mẹ mỗi khi cắn để lại dấu vết ở xương quai xanh, mà mỗi khi tôi cắn là cánh tay. Ba từng với tôi, mỗi khi thấy người có ấn ký gì đó, ba cảm thấy thực hạnh phúc, cảm thấy đây là huy chương vinh dự.

      Tôi thích ba đến trường đón lắm, bởi vì mỗi khi ba đến đều khiến đám con nhìn chằm chằm khiến tôi rất hãnh diện. Bạn tốt từng mắng tôi lương tâm, làm sao tìm được vị bạn trai cực phẩm đến nhường này, tôi lúc ấy cười đến co rút, rất đắc ý cho nàng, đây là ba ba của tôi khiến nàng ấy kinh ngạc há hốc cả miệng.

      Cho nên mẹ cho tôi biết, ba phải người, mà là tinh. Chờ ngày nào đó mọi người phát già, tìm chỗ cư. Tôi lúc ấy thực thương tâm, hỏi lại: “Nếu ba ba cư, chúng ta làm sao bây giờ?”

      “Thần Thần yên tâm, mẹ con cũng là cái tinh, muốn cư ba người chúng ta ở cùng chỗ.” Ba ba khi đó ở bên cạnh vẽ vẽ, là vẽ tôi cùng mẹ, mặt bây giờ chỉ ngập tràn sủng nịch.

      Đúng vậy, bây giờ là cái tay vẽ rất nổi danh, rất nhiều mô hình trò chơi do thiết kế, cũng có rất nhiều tạp chí, tác gia nổi danh mời vẽ tranh minh hoạ. Nghe , ba ba năm đó điều kiện học tập tốt nhưng vẫn thành tài. Từ thiết kế sư bất quá kém dương sai trở thành như ngày hôm nay, sau liền chậm rãi nổi danh. Cho nên, phần lớn thời gian ba ba đều ở nhà, còn tiếp chuyện bếp núc và dọn dẹp với mẹ nữa.

      Đừng mẹ tôi lười, đó là vì mẹ mệt mà, do thời gian mang thai mắc bệnh. Ba ba đau lòng đến đòi mạng, tôi cũng đau lòng theo. Trước kia mẹ có làm cho công ty kia, phấn đấu đến chức chủ quản, thường xuyên ra nước ngoài công tác, nếu bà nội gấp chuyện ôm cháu, lúc ấy cũng nhanh như vậy liền sinh ra tôi.

      Bởi vì mẹ thực có thời gian chăm sóc tôi, thậm chí cả tháng còn gặp mặt. Nhưng tại, mẹ đổi công tác, dứt khoát từ chức, ở D thị mở phòng làm việc, có nhiều thời gian và công việc cũng khá nhàng, rốt cục cả nhà lại đoàn tụ.

      Trước đây cảm thấy mẹ lạ nhưng bây giờ vô cùng. Phải biết rằng cả đời người, người mình nên đặt mọi tín nhiệm chỉ có người sinh ra ta.

      Cái gì, bạn bảo tôi hình dung mẹ qua hai chữ á, ha ha, còn cần tôi sao, các bạn cũng biết mà, chính là “Thiếu đánh”!

      Là do dì Cầm dạy tôi đó, mà ba ba như vậy, ba mẹ là “Tròn vo”, mới đầu tôi nghĩ mãi mà thông, mẹ cũng béo nha, sau này tôi mới hiểu được, “Tròn vo” chính là “Thiếu đánh”. Mượn tên của tôi mà , là mẹ đặt cho: Mặc Thiên Thần, Thiên Thần rốt cuộc có hàm nghĩa gì, mẹ có gì, bởi vì nhìn thực thuận mắt o(╯□╰)o

      Đương nhiên ngoài danh hiệu mẹ còn có cái biệt danh là Sọt. Tỷ như thèm kẹo que lại với ba ba là tôi thèm; khi mẹ công tác trở về có mua hai con búp bê, kêu tôi chọn cái, chọn rồi được đổi chỉ chơi được con, còn con kia mẹ lấy; sau đó đồ chơi, vật văn phòng phẩm hễ mẹ thích là dụ tôi đưa cho. Mỗi lần như vậy tôi đều giả ngu, sau đó đem tích này kể cho ba ba nghe, khụ…Đúng, chính là cáo trạng, nhưng là đừng vạch trần tôi. Nhất định đêm đó mẹ bị trừng phạt, ngày hôm sau vội tới chỗ tôi ngoan ngoãn nhận sai. Về phần bị trừng phạt như thế nào, các bạn tự h tưởng tượng ^_^ (Lén lút , tôi từng ở bên ngoài phòng họ nghe lén lần, ai nha, quân cua đồng đến rồi, tôi ).

      Mẹ ba thực hiền lành, mà mẹ cũng thực “Nhàn ”: nhàn mới . lần mẹ hứng lên muốn nấu cơm cho cha con tôi, kết quả thịt màu hồng chuyển thành đen. Bất quá mỗi lần công tác bên ngoài về mẹ đều nấu món mới cho cha con tôi thử. Tuy rằng ăn vào vị rất lạ nhưng đó là do chính tay mẹ nấu nha, bạn chỉ cần nhìn khuôn mặt hạnh phúc của ba ba là biết thức ăn ngon đến nhường nào.

      Năm xưa sau khi bị ông bà ngoại phát , mẹ dọa bỏ nhà nên ông bà ngoại mới chấp nhận. Mà tại, ông bà ngoại thực thích ba ba đâu, trừ bỏ ba ba ai có thể xứng với con họ?

      Trong ký ức của tôi, ba mẹ rất ít cãi nhau, ba ba luôn luôn nhường mẹ, nhưng có lần tôi nhớ ba ba vì cái gì rất giận mẹ, khiến mẹ phải lấy lòng xin lỗi, còn lôi tôi vào nữa.

      Con cái ai chẳng sợ ba mẹ cãi nhau? Thấy tôi lo lắng ba ba lén an ủi: “Thần Thần ngoan, ba ba sớm hết tức giận, chỉ là muốn cho mẹ con cái giáo huấn, con giữ bí mật cho ba nhé?”

      Cái gì? Bạn hỏi ba ba vì sao giận á? Hì hì tôi là quên rồi mà há há.

      Ai nha, hết thời gian lãi nhãi rồi a. Bởi vì hôm nay là ngày kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của hai người! Ba ba mời rất nhiều khách, nhà dì Cầm, còn có nhà dì Nhàn, thậm chí vị đại thúc họ Đoạn gì đó ba ba cũng có mời. Tôi đây, các bạn , bye bye!
      Nhược Vân thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :