1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Võng du ] Chi trận tiện thiên nhai - Tử Ai Mạt Lỵ ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 31*

      cảm giác như mình rơi xuống đáy cốc, ngón tay run rẩy, nhất thời biết nên tiếp cái gì. Lí Nam Nam thấy im lặng đành tiếp:

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: chẳng lẽ em gặp là cho công đạo? Chúng ta có tình cảm gì gặp nhau chẳng ý nghĩa gì cả. Vốn muốn duy trì quan hệ bạn bè với , nhưng tại em chỉ có thể , mọi người hảo tụ hảo tán .

      Nam Nam muốn dứt khoát tất cả, từ khi mến Mặc Vân hết hi vọng nơi rồi. Đoạn Thành Vũ cười khổ, hoàn toàn thanh tỉnh, nguyên lai mình chính là kẻ ngốc. Nhưng vẫn chất vấn:

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: năm trước em có cảm tình với ?

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: có lẽ. . . . . .

      Đây là , Nam Nam muốn dối .

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: nên thấy đủ chứ nhỉ. tại truy cứu chẳng ý nghĩa gì, Trái Táo , cám ơn em mang đến cho nhiều niềm vui, từ đêm nay offline mãi mãi.

      【Tổ đội】【Nhị Nam】:. . . . . .

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: tên là Đoạn Thành Vũ, ít nhất em có thể cho biết cái tên ?

      Nam Nam nghĩ nghĩ, cái tên của mình phi thường bình thường nên liền .

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: Lí Nam Nam. . . . . . .Thực xin lỗi, .

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: cục diện này là do tạo ra, trách em đâu, Nam Nam. rồi, em phải hạnh phúc đó.

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: cũng biết mà, hết thảy đều thuận lợi.

      Sau đó lui đội, rất nhanh ở Lạc Dương có pháo hoa bay đầy trời, biểu tượng vật phẩm xa xỉ. Lúc này Nam Nam đọc được dòng chữ loa vừa phát, nguyên lai vì Tương Tư Hải mà phóng, cáo biệt, cáo biệt Thiên Long, cáo biệt bang hội của mình, ngoài bằng hữu còn có kẻ thù. lý do mà chỉ ‘Hẹn gặp lại’. Rất nhiều người ăn theo, người tiếc nuối, người hỏi lý do, cũng có vây xem náo nhiệt, còn có vui sướng khi người gặp họa. Nhưng mặc kệ thế nào, Đoạn Kiếm Ẩm Lệ là đại thần, ngay cả lúc rời cũng có vẻ náo nhiệt, thực làm càn, thực tiêu sái, cũng chỉ có Nam Nam hiểu nỗi khổ trong lòng .

      cũng muốn lời từ biệt, nhưng khi viết xong lại có dũng khí gửi . Vì thế, chỉ có thể nhìn tên của trở nên ảm đạm.

      Đoạn Thành Vũ thoát khỏi trò chơi, đến ban công châm lên điếu thuốc. Chấp nhất lâu như vậy, rốt cục lọt vào cự tuyệt, kích thích quá mức mãnh liệt ngược lại làm cho cảm thấy chết lặng. sớm biết kết quả mà vẫn chấp nhất, quyết đoán buông tha cũng tốt, nhưng là vì sao mắt lại ướt. . . . . .

      Lí Nam Nam bắt đầu kế hoạch chuẩn bị. chọn xong ca khúc để biểu diễn, là “Result”, gọi điện báo cho Từ Dương, cậu cũng thích ý tưởng của : “Tốt, tớ đồng ý với cậu, ca khúc này đủ làm náo động cả sân khấu.”

      “Đừng lời vô nghĩa, nhanh chút sắp xếp nhóm nhảy , đêm nay bắt đầu.”

      “Ok, 7 giờ tối gặp ở phòng tập số 4.”

      Nam Nam ngắt điện thoại, bắt đầu ngâm nga tìm cảm giác. Ăn qua cơm chiều, thay bộ đồ hưu nhàn rộng thùng thình hướng phòng tập tới. thể C đại đối với văn nghệ rất coi trọng, tinh thần văn nghệ truyền lại từ xưa. Bên trong trường có rất nhiều phòng dự thính, hội văn nghệ liền trưng dụng. Từ Dương có lão ba là phó hiệu trưởng nên mọi chuyện khá dễ dàng.

      Thời điểm đến, Từ Dương cùng bạn bè cậu chờ sẵn, họ luyện động tác cho bài “Result”. Nam Nam cũng có chút quen biết với đám nam sinh này, cơ bản đều là năm hai, lão đại là Từ Dương, xem , danh hiệu này đó khiến cậu ta càng ngày càng tự kỷ.

      “Hey, chị Nam Nam!”

      nam sinh đứng lên kêu to, Từ Dương liền hướng cười cười, mới vừa thực động tác lộn mèo 360 độ khiến cậu thở hổn hển, nụ cười sáng lạn ngày thường trở nên bình thường ít.

      Cậu bỗng nhiên thủ thế, mấy nam sinh nhảy dựng lên.

      “Cậu xem này, đây là động tác đầu tiên.”

      “Tớ ý kiến, cậu lo là được, tớ ở chỗ nào?” lâu vận động, Nam Nam xoa xoa tay.

      “Động tác hoàn toàn giống tụi này, điều chỉnh tý là được.”

      “Giỡn mặt à, tớ còn phải hát đấy, mệt muốn chết.”

      “Hết cách rồi, ai kêu cậu chọn bài này, động tác so với bản gốc giản lược nhiều lắm đấy, có lão sư tốt đứng ở đây, cậu còn sợ cái gì?” Từ Dương ý vị thâm trường nhìn Nam Nam.

      Đúng vậy, ở hội văn nghệ là do tay Từ Dương làm đạo diễn, gần tốt nghiệp ba cậu muốn cậu xuất ngoại. Bạn bè của cậu ít ỏi trong đó có Nam Nam, xác thực năm nhất nhìn vừa mắt tý nào, nhưng biết từ khi nào lại chuyển sang thưởng thức, nhất là cỗ sức quyến rũ phát ra mỗi khi nhảy sân khấu, thực làm người ta mê muội.

      Tuy rằng người khác bọn họ là cặp đôi hoàn hảo, nhưng Từ Dương hiểu , đó là chuyện thể nào, bởi vì chính mình xứng. Cậu thừa nhận chính mình thực hoa tâm, bạn đến ba tháng đổi, nếu chỉ cùng cái , cậu ngấy. Cậu cam đoan có được trong tay trong bao lâu chán, cậu muốn phá hoại cảm giác tốt đẹp này, cũng muốn thương tổn . Cho nên, làm bạn bè là lựa chọn tốt nhất, cũng là vị trí tốt nhất để tiếp cận ngoại trừ làm người . Nhưng cậu nghĩ tới này quá mạnh mẽ, lam nhan tri kỷ loại này ái muội căn bản hề tồn tại trong thế giới của , cho nên, cậu xem như người bạn nam tính.

      Từ Dương tựa như con mèo rình cá, chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất. Cũng may, năm ba rồi mà chưa ai câu con cá này chứng tỏ thuộc tính siêu trạch của , mới làm cho cậu an tâm ở bên tiếp tục thưởng thức. Lí Nam Nam tuy rằng trạch, tuy rằng lười, nhưng hễ quyết tâm làm việc gì gặp khó từ bỏ. Cho nên, Từ Dương biết việc tập vũ đạo này càng dấy lên hứng thú nơi , ngày đầu tiên nhiệt tình mười phần lâm trận.

      Từ đó về sau, ban ngày có tiết luyện hát, buổi tối luyện nhảy.

      Có điểm làm cho được tự nhiên là, Từ Dương luôn làm những động tác nóng bỏng với . rất được tự nhiên, liên tiếp bật cười, cũng bài xích cùng cậu quá thân cận, rất ái muội, có biện pháp, buộc Từ Dương phải thay đổi động tác, tuy rằng giống nhau nhưng là độc diễn.

      Lúc nghĩ ngơi, Nam Nam luôn nghĩ tới hai chuyện múa thế nào và hát ra sao, ngẫu nhiên cùng đám nam sinh tán gẫu, mọi người đều mệt, cho nên cũng nhiều, ngay cả Từ Dương cũng là rầu rĩ uống nước, chỉ những lúc Nam Nam chú ý cậu mới nhìn chằm chằm.

      Đến đêm 30 tháng 12, bởi vì hôm sau chính là diễn tập, cho nên việc tập luyện cơ bản chấm dứt, đoàn người mới có tâm tình chọc ghẹo nhau. Đề tài ngẫu nhiên xả lên người .

      “Chị Nam Nam, sao chị tìm bạn trai . Xinh như vậy, đáng tiếc chậc chậc.”

      “Ai, cậu quan tâm phương diện này quá đấy!”

      Nam Nam đổ mồ hôi hột, khinh thường : “ đám lăng nhăng, lọt vào pháp nhãn của chị được.”

      “Thôi , cậu quyết tâm chịu gả ra ngoài sao.” Từ Dương ngồi thảm dùng khăn ướt lau mặt.

      “Ai dô, ngượng quá, tớ chuẩn bị gả ra ngoài đây.” Nam Nam nhún vai, vẻ mặt đắc ý.

      Từ Dương đầu tiên là sửng sốt, sau là cuồng tiếu: “Bớt giỡn , cậu trạch đến mốc meo rồi kìa, nếu nhờ tớ kéo cậu ra phơi nắng, chỉ sợ cậu sớm biến chất!”

      Nam Nam thở dài “Cậu tin thôi.” đương mạng thực mờ ảo , Từ Dương đương nhiên biết nên mới vậy.

      Bỗng nhiên xúc động, cậu vò tóc , ôn nhu : “Nếu có ai, tớ làm chỗ dựa cho cậu.”

      Cậu ôn nhu khiến tập thể nam sinh nôn mửa: “Lão đại, hình tượng này hợp đâu, nôn.”

      Nam Nam nhanh tay đẩy cậu ra, nghiêm túc : “Cậu xứng làm chỗ dựa của tớ.”

      “A, cậu tưởng sao.” Từ Dương lại tiếp tục cười run rẩy hết cả người.

      “Lão đại à, may mắn còn có tính người, dù sao chị Nam Nam là bạn của tụi này a!” cái nam sinh xong mọi người liền ồn ào cười phụ họa, Nam Nam có chút mệt chỉ thản nhiên cười chút, bất quá hiểu những lời này có chỗ nào đáng cười.

      Nguyên lai phàm là nữ sinh kết giao với Từ Dương, cơ bản đều bị cậu ta bóc tem. Loại tình này tuy rằng đàng hoàng, bạn bè cậu đều biết, vì thế Nam Nam càng muốn cuốn vào cái vòng luẩn quẩn này.

      Trong lúc Từ Dương đùa cười, nghĩ nghĩ nếu thực có bạn trai sao trong lòng có cảm giác như bị kim đâm.
      Nhược Vân thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 32*

      Thời gian này, trừ bỏ Lí Nam Nam luôn lăng xăng bên ngoài, Tiểu Cầm, Đại Dũng cùng Mặc Vân cũng có việc.

      Nam Nam ban ngày luyện hát, ban đêm tập vũ đạo nên Tiểu Cầm ở sau lưng làm chuyện mờ ám gì đương nhiên biết. Đại Dũng đặt xong hai vé xe lửa, buổi chiều mùng đến C đại, sau đó Tiểu Cầm đón bọn họ, mấy ngày nay cũng ở phụ cận trường học xem phòng xong rồi. Nàng dự định cho hai người hai phòng, Đại Dũng khó lắm mới đến được đây lần, nàng đương nhiên bồi, về phần Mặc tiểu trư liền người độc hưởng phòng cũng tốt lắm.

      Mặc Vân liên hệ bảo mẫu phải vắng trong tuần, người làm lo lắng chính là mẹ . Tuy rằng tại bệnh tình ổn định, nhưng sắp xa lại nỡ, trước kia do sơ sẩy suýt mất bà khiến kinh sợ, cho nên tuyển chọn người chăm sóc phải tỉ mỉ, ngàn dặn vạn dò mới dám yên tâm.

      cũng lý do vì sao phải xa, vất vả mới tìm được người tâm đầu ý hợp, mẹ biết cũng chỉ trích gì. Nhưng là bà vẫn thổn thức, võng luyến có thể có bảo hiểm sao? Có hay bị lừa? Nhưng là bà biết con mình trưởng thành ít, vấn đề hẳn là lớn.

      Mặc Vân khởi hành. hẹn trước với Đại Dũng, ngày thứ hai cùng nhau xuất phát, nửa ngày đến C đại. Trước cùng nhau trao đổi ảnh chụp, cùng tưởng tượng sai biệt lắm, nam sinh rất sáng sủa, nhìn thấy tướng và giọng điển hình cho người phương bắc có lực xuyên thấu vô cùng lớn.

      Bởi vì ba Mặc Vân là người phương nam, trông có vẻ thanh tú, làm cho Đại Dũng lần đầu gặp phải ngây ngốc sợ hãi than: “Tiểu trư, sao da của em còn nộn hơn con !”

      Đại Dũng có cho xem ảnh chụp của Tiểu Cầm, muốn cho cái kinh hỉ, đến 1 giờ chiều khi nhìn thấy Tiểu Li Li đứng ở sân ga mà mặt nhăn nhó, Mặc Vân than , hảo có nét đẹp cổ điển. Nhưng khi nàng mở miệng chuyện, thanh tuy rằng tinh tế mềm mại len vào tận xương, nhưng lại làm cho người ta chống đỡ được.

      Bởi vì sau khi nàng nhìn thấy , vui vẻ kêu to: “Trời ạ, Mặc… Tiểu trư, em, em quả thực rất hợp với khẩu vị của Nam Nam đó!”

      ⊙﹏⊙b đổ mồ hôi hột, gì vậy?

      Tiểu Cầm đương nhiên ràng chính mình cái gì, cao 1m82, so với Đại Dũng còn cao hơn chút, thân hình cân xứng, làm cái móc treo quần áo tốt lắm. Còn có hé ra cái mặt oa nhi thủy nộn, làn da cũng thực trắng, nhất là khi cười, quả thực có thể so với ngày xuân ấm áp, nhìn qua quả thực ngon miệng.

      Xong rồi, Nam Nam mà thấy chắc chắn nuốt chửng thèm nhả xương.

      Mặc Vân nghe xong quả thực yên tâm hơn, hẳn làm vợ thất vọng.

      Sau khi ổn định chỗ nghỉ, Tiểu Cầm dắt bọn họ ăn cơm, 7 giờ tối hôm nay buổi biểu diễn mới bắt đầu, nàng chuẩn bị vé đâu ra đấy. Hàng năm người ngoài vào xem quả thực rất đông, nhà trường thể thu tiền vé.

      Giờ phút này, Nam Nam chuẩn bị xong, đổi trang phục, hoá trang, tập lại lần cuối. có chút buồn bực, bởi vì Tiểu Cầm đột nhiên mất tích, bất đắc dĩ thời gian an bài thực gấp, cũng nghĩ nhiều, lo chuyện của mình xong cái .

      Khi ba người đến hàng dài người xếp hàng, bọn họ nhanh chóng xếp hàng vào.

      Mặc Vân có chút khẩn trương, sắp được gặp vợ bằng xương bằng thịt, so với nghe giọng của càng có vẻ kích thích. Rốt cục vào hội trường, đại sảnh vờn quanh loại nhạc hành, tiệc tối còn chưa chính thức bắt đầu, nhân viên công tác chạy tới chạy lui chuẩn bị những khâu cuối cùng, nhóm biểu diễn tốp năm tốp ba ngồi trang điểm, rộn ràng nhốn nháo, vẻ mặt hưng phấn.

      “Hai người tìm chỗ ngồi , tớ tìm Nam Nam, trước đừng cho cậu ấy biết, nếu khi hát cậu ấy khẩn trương cho xem.” Tiểu Cầm xong liền biến mất trong đám người, Mặc Vân cúi đầu nhìn nhân viên công tác bận bịu, tổng cộng có 24 cái tiết mục, tiết mục của Nam Nam thứ 17, xem ra phải chờ khá lâu đây.

      Từ Dương cố ý xếp tiết mục của ở phía sau, gần với thời gian khí lên đến cực điểm, thứ hai là để cho mình có thêm nhiều thời gian ở với Nam Nam hơn.

      Tiểu Cầm rất nhanh tìm được Nam Nam ở sau cánh gà, kiểm tra đôi giày cao gót. Hôm nay trang phục mặc thực lóa mắt, áo sơ mi bó sát, áo khoác da màu đen bên ngoài, cổ áo mở rộng đến ngực, bộ ngực phi thường xinh đẹp, chiếc váy ngắn bằng lưới màu đen nhiều tầng, đôi ủng bằng da cao đến gối, phi thường thích hợp với đôi chân thon dài. Nhìn qua lượt, mười phần mùi vị ngự tỷ, trang điểm tinh xảo, kiểu tóc uốn lượn, mê chết người mới là lạ.

      Giờ phút này khoác áo lông dày, hai chân trần nhằm thả lỏng, cuối cùng kiểm tra đôi giày rất chắc chắn mới mang vào. Nhìn thấy Tiểu Cầm, Nam Nam càng thêm bất mãn, bắt đầu oán giận đứng lên. Tiểu Cầm cười đến dị thường quỷ dị, còn diễn xong cho cái kinh hỉ, bồi thường vụ mất tích lúc nãy. Còn dặn dò trăm ngàn cần ra, hảo hảo đứng ở sau hậu trường xem tiết mục , nếu kinh hỉ biến mất. Lí Nam Nam méo miệng, mới rãnh ra đâu, vẫn ngồi đây nhớ lại cho kỹ từng động tác, cũng tò mò có cái kinh hỉ gì, chỉ cần diễn xong đãi ăn bữa no là được.

      Có đôi khi, đầu óc đơn giản như thế thôi ╮(╯_╰)╭

      Từ Dương bận đến mức tối mặt tối mày, rốt cục khâu chuẩn bị mới được xem là hoàn tất, cậu lại chỗ kến bên Nam Nam ngồi vào, đường đụng mặt Tiểu Cầm, hai người còn chào hỏi nhau.

      “Khẩn trương sao?” Cậu ngồi cạnh Nam Nam, thuận miệng hỏi.

      “Hoàn hảo, khi nào tớ khẩn trương đâu.”

      Đúng vậy, biểu diễn như thế này ít. Còn có, đêm nay rất xinh đẹp.

      Tiệc tối đúng giờ bắt đầu, Mặc Vân đối chuyện này mấy hứng thú, lòng tràn đầy hi vọng vợ của cậu mau mau biểu diễn, bởi vì Tiểu Cầm sau khi trở về đối :

      hồi cần phải trấn định nha, chị có khăn giấy này, tý cho em lau máu mũi.”

      Nhiều giờ sau MC thông báo: “Sau đây là màn biểu diễn của đôi kim đồng ngọc nữ Lí Nam Nam và Từ Dương, xin thưởng thức!”

      Thực ràng MC như vậy là do Từ Dương ngấm ngầm đồng ý. Khán giả cười vang, trừ bỏ người ngoài, sinh viên trong trường nghe qua, còn Lí Nam Nam lâu lên sân khấu, cũng lần này đến là vì mà đến.

      Mặc Vân hết sức chăm chú nhìn chằm chằm, lòng thầm : “Tôi mới là bạn trai Lí Nam Nam.” tự giác bỏ thêm câu: hẳn là vậy

      Ánh sáng sân khấu chợt tắt, có bóng người di động, đám nam sinh cùng , bọn họ bày ra đội hình. Rốt cục, nhạc vang lên, phong cách rất mãnh liệt, Nam Nam cất tiếng hát, ngọn đèn chiếu theo tiếng hát mà nhảy múa.

      Mặc Vân cảm thấy tim như ngừng đập, ánh mắt lăng lăng nhìn hát sân khấu. thân hắc sắc bao vây dáng người lung linh, hai chân thon dài tuyệt đối gợi cảm, giọng hát của , ánh mắt của , đôi môi đỏ mọng khi khép khi mở, cùng vũ đạo kích thích võng mạc, rung động tâm trí.

      khắc kia, Mặc Vân thấy thế giới như yên lặng, chỉ có ánh sáng quỳnh quang lay động, ngắm nhìn thân hình hắc sắc nhảy múa, vũ điệu uyển chuyển, kèm theo đôi cánh tượng trưng cho tàn ác, khiến như rơi vào bàn tay ác ma, khiến muốn dâng hiến hết thảy. Vẻ đẹp của , như nếm qua cam lộ, trong nháy mắt trúng độc sâu.

      Đúng như Từ Dương dự đoán như vậy làm cho người ta mê muội.

      Cho nên, ca khúc kết thúc toàn bộ hội trường như vỡ òa vì tiếng vỗ tay và hoan hô, tự nhiên buổi tiệc tối đến cao triều, mà Mặc Vân vẫn chưa thoát khỏi tiếng hát và vũ điệu của .

      “Mặc tiểu trư, em choáng váng? Nhanh ra sau hậu trường gặp cậu ấy !” Tiểu Cầm dùng sức đẩy phen, vừa mới thấy trong mắt tràn ngập lửa nóng, nàng chỉ biết, tiểu tử này bị hãm sâu rồi. Đại Dũng còn nhiệt liệt vỗ tay cũng bị Tiểu Cầm giục rời khỏi chỗ ngồi.

      “Wase, biết có hiệu quả đến vậy, chị Nam Nam, chị quả thực quá tuyệt vời!” nam sinh tán dương.

      “Trách được cậu chút nữa nhảy sai, nguyên lai là phân tâm a?” Từ Dương giả bộ giận dữ, kỳ lúc ấy ánh mắt của cậu cũng chưa từng rời khỏi Nam Nam.

      Lúc này Nam Nam uống nước vừa khôi phục nhịp thở, chính thức diễn xuất so với tập luyện càng hăng hái, cho nên diễn xong muốn ngã quỵ. chỉ cười cười, mệt nên nghĩ chuyện.

      “Nam Nam!” Tiểu Cầm vọt lại đây, ôm cổ : “Rất lóa mắt ha ha!”

      Nam Nam thiếu chút nữa bị nàng ôm ngã, ánh mắt chiếu vào Đại Dũng:

      “Nga, khó trách vứt bỏ tớ, cái đồ trọng sắc khinh bạn!”

      Đại Dũng cười đến ngốc ngốc: “Nam Nam tốt nhất.”

      “Thiết, xem lại , tớ mang đến cho cậu cái kinh hỉ này.” Tiểu Cầm phản kháng , vỗ vỗ vai , làm cho cẩn thận nhìn lại.

      Vì thế, Lí Nam Nam nhìn lại, Mặc Vân vừa từ góc tối ra.

      Hai người đối diện, cũng biết nên cái gì, chính là cười, cười đến ngon miệng mà ấm áp, ngay cả ánh mắt cũng ánh lên ngọt ngào. Nhưng hai tay đặt trong túi vì quá khẩn trương mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

      Đám nam sinh nhìn thấy hai nam nhân mà Tiểu Cầm dẫn vào chào hỏi Nam Nam giật mình ngây người.

      Trực giác, trực giác cho biết, đứa cao cao này là tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân đó, nhất thời hô hấp khó khăn, này, này cũng quá đột nhiên.

      “Khụ khụ, đây là Mặc tiểu trư, vừa rồi có ngồi ở dưới xem cậu biểu diễn nha.” Tiểu Cầm đắc ý.

      , cao…”

      rốt cục nghẹn ra câu, lại hề có giá trị dinh dưỡng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 33*

      Mặc Vân rốt cục cười ra tiếng, hướng đến gần, cúi đầu giọng : “Chị, em đến.”

      Sau đó ngoài dự kiến của mọi người, nâng hai tay lên nhéo cái mặt , dùng sức chà đạp phen mới : “, mềm a, tốt, tốt. . . . . . Nhưng. . . . . . Ơ!”

      “Khi nào chị ăn lắp bắp vậy?” Bị Nam Nam chà đạp phen, khẩn trương trong lòng sớm tiêu tán, chỉ còn lại vui vẻ cùng ngọt ngào, rốt cục được chạm vào vợ rồi, , là vợ chủ động chạm vào mình đó nha.

      gương mặt còn lưu lại dấu vết bị vuốt ve, ai kêu dùng lực quá lớn làm chi. Quá gần, có thể cảm nhận hơi thở từ đối phương, Mặc Vân rốt cục nhịn được ôm cổ .

      Tiểu Cầm cùng Đại Dũng hé miệng cười.

      Lí Nam Nam sợ run cả người, lúng ta lúng túng hỏi: “Mặc tiểu trư? là em?”

      “Ừm.” Mặc Vân càng ôm chặt chút, liền buông ra, dù sao mới lần đầu gặp mặt nên dám quá mức. Bất quá hai mắt sáng lên: “Em đáng quá!! A, em trai, em cao oa, da còn mịn màng nữa, bảo dưỡng sao vậy?”

      Tiểu Cầm hóa đá… Nha đầu này lại ngứa mình, nào có chuyện vừa gặp đối tượng mạng mà những lời này, tư tưởng của cậu ấy thường dân như nàng quả nhiên hiểu được!

      “Lí Nam Nam, cậu nên cho tớ cái công đạo ?” Từ Dương nghĩ tiếp tục nhìn họ thân mật, giọng điệu lạnh nhạt .

      Mặc Vân nhìn tràn ngập thương, đây là bạn , là vợ nha, ngày hôm qua còn ở trong ảo tưởng, hôm nay xuất ở trước mắt, quá tốt ^_^ Bất quá khi Từ Dương mở miệng chuyện, Mặc Vân liền nhìn về phía cậu ta, đây là nam sinh được ghép với vợ sao, chính là cái người lúc nãy sân khấu nhảy những vũ điệu nóng bỏng với vợ đây mà, để ý, hơn nữa phi thường để ý, lại xuất tình địch?!!

      “A, công đạo gì?” Nam Nam ngoài miệng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Mặc Vân, chỉ khi đứng trước mặt , mới cảm thấy có bạn trai là điều kỳ diệu cỡ nào.

      Từ Dương nhíu mày, thèm nhìn mình cơ đấy, vì thế tức giận : “Cậu có bạn trai, sao tớ biết? Có phải bạn bè vậy.”

      Lúc này Lí Nam Nam mới quay đầu nhìn cậu: “ phải tớ gả ra ngoài rồi sao, chính cậu tin đấy thôi.”

      Trong trường hợp này, Mặc Vân biết nên cái gì, chỉ là đối Từ Dương cười cười, Tiểu Cầm hợp thời chen vào: “ thôi Nam Nam, đừng đứng ở chỗ này nữa, mau về kí túc xá thay đồ, sau đó kiếm cái gì ăn lót bụng.”

      Hậu trường người đến người chú ý bên này, Từ Dương cũng nghĩ khiến cho nhiều động tĩnh, rầu rĩ câu: “ hồi toàn thể diễn viên chụp ảnh lưu niệm, cậu nếu có việc có thể trước, tớ có việc, bye bye.” xong, cậu liền ra ngoài. ra khỏi hậu trường, Từ Dương cười nhạo chính mình, mấy ngày nay cùng chỗ lâu như thế nào cũng có nghĩa gì đâu, bạn bè mà thôi, ngay từ đầu phân quan hệ, mặn nhạt vậy mới thích hợp, tâm tình dư thừa đều quan trọng. có bạn trai hay liên quan gì cậu.

      Mặc Vân đối cụm từ “gả ra ngoài” rất hưởng thụ, chờ thu thập xong xuôi liền nắm tay , cùng Tiểu Cầm Đại Dũng thẳng ra ngoài, động tác tự nhiên đến vậy, tựa như bọn họ kết giao lâu.

      đường gặp rất nhiều người quen, đều kinh ngạc thấy Nam Nam thế nhưng có bạn trai, nhất là đám nam sinh nhảy cùng , còn có nhóm nữ sinh trong hội văn nghệ, đương nhiên càng cảm thấy tò mò đối với vị soái ca mới xuất .

      Khi đường gió đêm thổi vù vù làm cho đầu óc thanh tỉnh ít, văng vẳng bên tai là giọng Tiểu Cầm vui sướng kể lại kế hoạch tuyệt vời này, nhưng chẳng quan tâm nữa mà chỉ cố gắng cảm thụ độ ấm từ lòng bàn tay siết chặt, thầm cảm thán: trời ạ, em trai nắm tay mình!

      Hai người đàn ông chờ dưới kí túc xá, mà sinh vật 1, 2 chạy đến ban công hướng dưới lầu nhìn xung quanh, muốn nhìn thấy tiểu mĩ nhân trong truyền thuyết. Đại Dũng hăng hái chào hỏi, sẵn tiện giới thiệu cả Mặc Vân, làm cho hai nàng thụ sủng nhược kinh. Sợ hãi than hai cái trạch nữ phòng mình câu được rùa vàng, so sánh lại mình, thầm quyết tâm đẩy mạnh tiêu thụ /(ㄒoㄒ)/

      Rốt cục tẩy trang xong lộ ra gương mặt mộc, thay đổi quần áo, trước khi , Nam Nam đứng ở trước gương lại hỏi Tiểu Cầm: “Em ấy thực đến đây sao?”

      Tiểu Cầm kiên nhẫn đáp: “Đúng đúng! Hàng giá mà!”

      Đêm nay, ba người ăn qua cơm chiều tiếp tục trải qua ăn khuya mới Nam Nam, cũng làm tính tìm nơi thích hợp để chuyện. Mặc Vân tinh tế quan sát Nam Nam, cảm thấy chính mình nhặt được bảo vật, sao vợ có thể đẹp đến như vậy, mà Nam Nam đối Mặc Vân thủy nộn rất vừa lòng, hơn nữa, nhiều lúc chuyện hơi quá đà nhưng bọn có trụ cột tốt lắm.

      Bất quá, hành động thân mật lúc đầu còn hơi gượng gạo, rồi sau đó, chính là thực tự nhiên nắm tay nhau.

      Đêm đó, Tiểu Cầm qua đêm với Đại Dũng ở bên ngoài, nhưng Nam Nam muốn trở về phòng ngủ, làm sao lần đầu tiên gặp mặt liền cùng qua đêm, ngẫm lại có chút hơi quá. Cho nên, Mặc Vân đưa tới cổng, thiếu chút nữa xúc động lên ôm vào lòng, nhưng là vẫn nhịn xuống, cái gì đến đến.

      Được ba ngày nghỉ, ngày đầu tiên công viên trò chơi, ngày hôm sau vòng quanh thành phố C, ngày thứ ba, Tiểu Cầm và Đại Dũng tách nhau riêng, Nam Nam với Mặc Vân dạo trong khuôn viên trường.

      Đại học, là nơi rất muốn vào. Vì mẹ hay phát bệnh, cha xảy ra biến cố có lẽ cũng là sinh viên bình thường như người khác.

      Từng qua trường trung học từng học có lối kiến trúc đẹp hơn C đại nhưng là thua về khí thế. Vườn trường này lớn, phân ra bắc và nam khu; đường lát đá, có bốn làn xe chạy; kiến trúc hùng vĩ, bên trong đều có lo lắng lạc đường; hoàn cảnh tuyệt đẹp, có con sông vắt ngang, xanh mướt rộng lớn, hoa cỏ khó phân.

      nắm tay Nam Nam, nghe về chuyện xưa của từng ngóc ngách. Nhất là ngang qua dãy học, thế nhưng muốn vào phòng học ngồi. Vì thế thấy được phòng học lớn trắng tinh, máy tính, máy chiếu thiết bị đầy đủ hết, bàn có mấy cuốn sách dày cộm đặt ngẫu nhiên, mở ra xem thử toàn là những kiến thức cao thâm, nhưng ngồi ở trong đó, bắt đầu ảo tưởng lão sư giảng bài, đồng dạng với khí khi còn học ở cao trung, có bao nhiêu tuyệt vời.

      lại dẫn đến thư viện, đại môn rộng lớn ngay trước mắt, bên trái là cái hồ mới xây, cửa sổ theo lối gothic, còn có đài phun nước ở giữa hồ, đàn vịt trời tung tăng bơi lội. Lúc tiến vào bị khí im ắng và mùi của sách gây áp lực ít, qua loạt giá sách, Mặc Vân liền hối hận vì sao mình lại bỏ lỡ chuyện học hành, vì sao lúc còn có cơ hội nắm chặt trong tay.

      dạo nguyên buổi sáng, hai người ngồi ghế nghỉ ngơi, nơi đây là thánh đường tình , cây liễu trụi lũi vì tại là mùa đông, là nghỉ lễ nên các cặp tình nhân lựa chọn ra ngoài chơi, cho nên thánh địa tình trong trường vắng vẻ.

      Hai người thân mật ít, nhưng là hôm nay Mặc Vân lại trở nên có chút trầm mặc, Nam Nam hỏi :

      “Mệt à? Trường học rất to .”

      “Em thực hâm mộ mấy người. . . . . .” thản nhiên thốt câu: “Có hoàn cảnh tốt như vầy để học tập, tốt.”

      Nam Nam tựa hồ nghe ra tia manh mối, an ủi : “Con đường mỗi người đều khác nhau, chỉ cần chính mình cố gắng đạt được hạnh phúc.”

      Mặc Vân dùng sức nắm tay , há mồm muốn cái gì lại thôi, Nam Nam lẳng lặng nhìn , càng đợi, đại khái có thể đoán được muốn cái gì.

      Quả nhiên, mở miệng:

      “Em căn bản xứng với chị. . . . . . Chênh lệch đó hai ta đều nhận thấy, chị vĩ đại, trường học cũng có nhiều nam sinh vĩ đại, em thua bọn họ nhiều lắm, chị có ủy khuất ?” Mặc Vân hơi xong, giống sợ đánh gãy, ánh mắt biểu lộ bất đắc dĩ cùng thản nhiên bi thương.

      Nam Nam chăm chú nhìn vào mắt , môi giật giật, nhưng gì, nghiêng người hôn lên môi . Gặp Mặc Vân ngẩn người, Nam Nam cười :

      “Em quên cách nhìn của chị với nam sinh? Đúng, trong đây thiếu thiên tài nhưng đâu phải ai học đại học cũng là vĩ đại, có thể thích ứng với xã hội hay bị xã hội lợi dụng. Cho dù là chị, có lẽ ngoại nhân cảm thấy vĩ đại, nhưng chị biết khuyết điểm cùng nhược điểm của mình, chị thực lười, có đôi khi thậm chí nghĩ bước tiếp, chị thích học, cũng giống mọi người ganh đua nhau. Mỗi người cũng hẳn là phế vật, trừ phi chính mình muốn từ bỏ.”

      Mặc Vân nghe đến nhập thần, nâng tay lên xoa xoa mặt , Nam Nam tiếp tục : “Huống hồ, em còn a, trong nhà trải qua biến cố, chị hiểu em trải qua những khó khăn gì, em có thể kiếm tiền, có thể nuôi gia đình, em là nam nhân địch thực rồi, cho nên sau này cho phép em linh tinh như thế nữa.”

      “Chị. . . . . .” Mặc Vân ôm cổ , đặt đầu vào bả vai , cọ cọ: “Cám ơn chị, gặp được chị tốt.”

      “Hừ, nít ranh.” Nam Nam vỗ vừa an ủi.

      “Nam Nam, em hôn chị nhé?”

      “. . . . . .”

      là đồng ý.”

      Vì thế Mặc Vân buông ra, cúi đầu xuống, Nam Nam trong lòng “Bang bang”, thấy càng ngày càng gần, lúc này có nên nhắm mắt lại ?

      “Chị khẩn trương a? phải mới vừa rồi còn hôn em sao?” gần trong gang tấc, khi chuyện hơi nóng phả vào mặt, ngứa ngáy khó chịu.

      “Nào có. . . . . .” ràng lo lắng quá mức, vì thế Mặc Vân hôn lên trán , tuy cảm nhận được đôi môi mềm mại ấy, nhưng trong lòng có điểm thất vọng.

      thôi, bờ sông rất lạnh, đến khu thể dục dạo .” Nam Nam đứng lên theo. Nhưng vừa lên phía trước, bị kéo qua, khoảnh khắc xoay người , đôi môi bị cảm giác ôn nhuyễn bao trùm.

      “Ô. . . . . .”

      “Ngoan, mở miệng ra. . . . . .” dẫn đường cho .

      “Ô. . . . . .”

      Đầu lưỡi vói vào bên trong dây dưa, lưỡi thi thoảng bị răng nghiền qua, nguyên lai hôn môi chính là loại tư vị này sao?

      Rốt cuộc qua bao lâu Nam Nam biết, cảm thấy cả người vô lực, bị người khảm vào lòng mới khụy xuống. Kỳ Mặc Vân cảm thấy hôn rất ngắn, lo ngại khó thở nên mới buông ra, còn quên nhàng liếm môi chút.

      “Em. . . . . . đây phải lần đầu tiên em hôn người khác ?” đêm kéo vào lòng mới rầu rĩ lên tiếng.

      “Như thế nào phải. . . . . . em cũng là lần đầu tiên.”

      “Gạt người, ràng. . . . . .thuần thục.”

      “Trực giác của nam nhân. . . . . .” Mặc Vân dùng sức ôm lấy , cười : “Nguyên lai chị ngây thơ như vậy, hôn chút mà thôi xấu hổ thành như vậy.”

      “Ai cần em lo!”

      Mặt nóng lên, đáng giận mà, hừ ╭(╯^╰)╮

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHƯƠNG 34*


      Mặc Vân ở C đại ngây người năm ngày. Nguyên đán qua mỗi ngày đều có tiết, trừ bỏ chuyên ngành đều đến dự thính cùng . Buổi sáng nay lười rời giường, chiều mới bồi . Vì thế, toàn ban mới biết có bạn trai.

      Tuy rằng mọi người đều tò mò muốn biết lai lịch chàng này, nếu học trong trường cực phẩm thế này sao đến bây giờ mới phát ? giải thích, nhiều lắm chỉ câu: “Người ta học ở trường khác, mấy người tất nhiên biết.”

      Bất quá Mặc Vân lại dương dương tự đắc, hảo hảo thể nghiệm phen tư vị nghe giảng ở đại học, cũng kiến thức qua tư thái học của : hoặc là buồn ngủ, hoặc là xem tiểu thuyết, hoặc chính là nhìn cười quỷ dị.

      Hai ngày rất nhanh trôi qua, buổi sáng hôm sau đúng 11h có đoàn xe lửa đưa và Đại Dũng trở về, cho nên hai lựa chọn trốn học để tiễn bọn họ đến nhà ga.

      Từ đó về sau tập trung ôn tập, ol game nữa, nhưng mỗi đêm đúng giờ lên QQ chuyện, nge thanh đối phương khiến bớt tưởng niệm. Mỗi tin nhắn đều quý trọng, chủ đề bắt đầu về gia đình.

      Mẹ đối Nam Nam thực vừa lòng, chỉ cần con cao hứng bà liền cao hứng, mà Nam Nam phiền toái hơn, còn chưa khai ra cho cha mẹ hay. Cha mẹ Nam Nam đều là giáo viên trung học, tư tưởng bảo thủ là tất nhiên, trước mắt đồng ý cho con họ quen với người chỉ có cái bằng trung cấp, lại còn quen mạng. Mặc Vân đối này tỏ vẻ lý giải, trái lại an ủi Nam Nam!

      tháng sau, cuộc thi chấm dứt, khởi hành về nhà vì đến tết lịch. Nhà của cũng ở tỉnh C, ngồi xe lửa buổi sáng là đến. Nhưng là vạn vạn thể tưởng được, chính mình trở về gặp ai.

      Đoạn Thành Vũ rời Thiên Long cũng tháng, buông tha trò chơi ngoài có chút đơn nhưng cuộc sống hằng ngày có gì biến hóa. Cho nên càng ham thích tăng ca cùng ra ngoài xã giao, khiến cho thành tựu trong công việc ngày hồng, boss có thêm nhiều niềm vui.

      Nhưng hàng năm tết lịch nhất định phải về nhà, về nhà lại nghe mẹ cằn nhằn chuyện kết hôn. Bất quá luyện được tĩnh tâm thần công, cho dù bà la hét ngay bên cạnh cũng bỏ ngoài tai.

      Đêm nay sau khi giải quyết công việc xong, nghe điện thoại của bà:

      “Thành Vũ, con nhớ thầy Lí ?”

      “Có chút ấn tượng, bất quá lâu như vậy, con còn nhớ kỹ làm gì.”

      “Khi đó con mới 7, 8 tuổi, vừa vào tiểu học, ngỗ nghịch hết sức nhưng vẫn rất lễ phép thầy ấy!”

      “Mẹ, sao nhắc lại chuyện này?”

      “Bởi vì mẹ biết họ dọn đến nơi nào!”

      “Cũng tốt, mẹ liên lạc chưa?”

      “Ừm ừm! Nhân dịp con về nhà, chúng ta hỏi thăm bọn họ, trước kia quan hệ hai nhà tốt a, cũng nhờ thầy Lí mới khiến con chịu học. Tuy ở N thị, bất quá hai giờ là tới, con phụ trách quà tặng đấy!”

      “Vâng, con biết.”

      “Thầy Lí có đứa con , con còn nhớ . . . . . . A, đúng rồi, tên là Lí Nam Nam!”

      Đoạn Tthành Vũ nhất thời sửng sờ!

      Lòng khẽ nhói. Bất quá chỉ là cái tên thôi, cũng đại biểu cho cái gì.

      Ba mưới đến, cha mẹ cùng ông bà nội ở phòng khách xem chương trình xuân chán ngấy, lẻn vào phòng chuyện qua YY với Mặc Vân. Nhà sắp có khách, là hàng xóm từ lâu mất liên lạc, nhân tết lịch này gặp lại hàn huyên đôi chút.

      Sau khi gia đình được cả gia tiếp đón ngồi ở phòng khách, bưng dĩa trái cây từ phòng khách bước ra, ngồi bên người , hai người lễ phép cười.

      “Ơ, đây là Nam Nam , lớn lên xinh đẹp!” A di ca ngợi : “Mới đây mẹ còn ẵm tay bây giờ lớn đến thế này.”

      Con của dì cũng rất có hương vị thôi, Nam Nam ở trong lòng YY, nguyên lai cha mẹ quen được bạn bè có con là trai tốt như vậy.

      “Là dì Chu mến con lắm đấy.” Mẹ khách sáo tiếp, ánh mắt ý bảo mau chào.

      “Con chào dì, em chào .”

      “Mau mời họ dùng trái cây !” Ba ba ra lệnh tiếng, nhanh cầm lên cái dao, Đoạn Thành Vũ nhanh : “Đừng phiền toái.”

      , , có việc gì, đây là chuyện nên làm.” Ở trước mặt cha mẹ, luôn là đứa bé ngoan.

      “Đúng rồi, đây là Thành Vũ, lúc còn con cứ đòi ôm, bây giờ nghiệp Thành Vũ rất tốt, con nên học hỏi.”

      “Ai nha, bây giờ em chỉ mong nó kiếm cho em nàng dâu thôi!”

      Thành Vũ……Đoạn Thành Vũ?!!

      Bỗng nhiên, suýt trượt dao cắt trúng tay.

      “Cẩn thận!” Đoạn Thành Vũ nhanh tay đánh rớt con dao xuống đất.

      “Nam Nam, có sao con!” “Nam Nam, có việc gì .” “Đừng trách đứa , có việc gì là tốt rồi.” Cha mẹ cùng dì Chu, Đoạn thúc , Nam Nam kiếm cớ rời :

      “Thực xin lỗi, con rửa dao.” Sau đó, vọt nhanh vào phòng bếp.

      Ông trời, đùa đấy à?! Phòng khách truyền đến thanh, đề tài chuyển lên người , nhắc tới 28 tuổi, quản lý công ty XX, hoàn toàn ăn khớp với vị trai mạng kia. Nam Nam mở khóa, tiếng nước ào ào, trong lòng cực kỳ loạn, so với khi gặp Mặc Vân là kinh hỉ, cùng chính kinh khủng!

      ở phòng khách cũng chịu khổ sở, nghe mọi người xác thực chính là trái táo .

      biết nên đối mặt với như thế nào. Ô ô, Mặc tiểu trư, chị nên làm cái gì bây giờ?

      “Nam Nam, làm cái gì lâu vậy!” Ba hô lên, đành phải đáp:

      “Vâng, con ra ngay đây.”

      “Con xem em ấy.” Thanh tràn đầy từ tính của vang lên.

      Hai người đối mặt ở cửa, gì.

      bỗng hỏi: “Là em sao?” khẽ nuốt nước miếng, gật đầu.

      Sau đó xoay người, trực tiếp ấn vào vách tường, như bóng ma bao phủ lên , ngay cả hô hấp cũng cảm nhận .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHƯƠNG 35*


      Đáy lòng Nam Nam vừa kinh hoàng cùng bất lực nhìn dần dần cúi xuống. . . . . .

      Khuôn mặt càng ngày càng thấp, càng ngày càng gần, muốn cảm nhận được hô hấp nóng rực nơi .

      Hé ra khuôn mặt bất đồng với Mặc Vân, cơ thể cường tráng, ánh mắt có loại thành thục của nam nhân; đồng tử phải trong trẻo màu hổ phách như Mặc Vân, thực đen, rất thâm thúy, dường như xem thấu đáy lòng người đối diện, nhưng là ánh mắt mặc dù ôn nhu lại lộ ra vẻ vô vọng; cỗ thản nhiên truyền tới, có cái loại trêu hoa ghẹo nguyệt giống Từ Dương, lại như có như , mang theo tia lịch tao nhã, quần áo sạch , nam nhân tốt đẹp.

      Nhưng là, stop! Đem con nhà người ta đẩy vào tường, tư thế ái muội còn hơi cúi xuống chẳng lẽ muốn hôn ? Lí Nam Nam muốn phản kháng nhưng lại vô lực(Zet: mê troai đó bà coăn), dưới cái nhìn chăm chú từ thế nào cũng chống đỡ nổi, chỉ có thể liều mạng trừng lại.

      phải muốn hôn , nhìn ra nỗi nghi hoặc, bất lực cùng phản kháng của . vẫn giữ khoảng cách cũ yên lặng nhìn.

      Đây chính là đối tượng say đắm, từ thế giới ảo ra ngoài đời thực, ở khoảng cách rất chi là gần, gần đến mức có thể thấy hàng lông mi, cái trán mượt mà, cùng cặp mắt to chật vật phản chiếu bóng hình trong đó.

      “Nam Nam, còn ra!” Ba ba lại gọi , gì Chu lập tức : “Ha ha, có thể là tụi nó làm quen nhau , coi như ăn chậm chút vậy!”

      Nam Nam nhất thời giống như bắt được phao cướu sinh, chủ động trước, cúi đầu : “Thực xin lỗi. . . . . .” Sau đó né đường cho .

      “Em. . . . . . Kia. . . . . . khéo.” năng lộn xộn, ngón tay xiết chặt, biết làm sao nhìn bóng dáng cao ngất ấy, trong lòng chột dạ.

      “Đúng vậy, là quá khéo, khéo đến tuyệt vọng.” sắp bị bức điên lên được.

      Nam Nam thầm nhủ muốn chạy trốn càng xa càng tốt!

      mà như lầu bầu trong miệng: “Thế chúng ta có thể làm bạn chứ?” xong mắt dỏ lên. sắp khóc khiến liền hoảng, chút suy nghĩ ôm vào lòng, vội vàng :

      “Nam Nam thực xin lỗi, là sai, là do tạo thành cục diện như bây giờ, em muốn huề huề, làm em khó xử nữa, được chứ?”

      Nam Nam cắn môi : “Đừng thế…” Sau đó chạy nhanh lau mặt. Sau đó vào phòng chuẩn bị ra ngoài, kiếm cớ có hẹn với bạn, cơm chiều thể bồi mọi người, thực có lỗi.

      đường tùy ý dạo, tết lịch nơi nơi dào dạt khí vui mừng, nhưng trong lòng lại rối loạn ngừng, liền tìm cách liên lạc với Mặc Vân.

      “Đại nhân! Gọi cho em có chuyện gì ?” Em ấy có vẻ vui, nam nam cười :

      thể sao, em làm gì. . . . . .”

      “Bồi mẹ tản bộ.”

      “A, gì có bên cạnh .”

      có, mẹ em ngồi bên kia, hơi xa em chút, nhớ em à?”

      “Ừm. . . . . . Rất nhớ em.”

      “Em cũng vậy.” Mặc Vân ánh mắt trở nên ôn nhu mà ngọt ngào.

      “Bây giờ chị rất muốn ăn em!”

      “Chị, chị là cái sắc nữ.”

      “Hừ. . . . . . Em mới là người tư tưởng thuần khiết.”

      “Chị muốn ăn em?”

      “Em chính là nắm gạo nếp, chị muốn ăn ô ô!”

      Mặc Vân 囧, nắm gạo nếp á, đúng so sánh mới mẻ, bất quá nghĩ tới chuyện, có hảo ý cười:

      “Tốt, hoan nghênh chị tới ăn, em còn sợ chị đến đâu.”

      “Nha, Mặc tiểu trư, nghỉ hè chị đến được chứ?”

      ?!”

      “Thực đó, chị kiếm cớ. Em có hoan ngênh chị đến ?”

      “Chị xem?” Mặc Vân vui sướng thở dài: “Nhưng là nghỉ hè lận, chờ lâu lắm.”

      “A học kỳ sau có kỳ nghỉ dài. . . . . .” Nam Nam ngụ ý muốn đến C đại, nhìn ra được, tiếc hận :

      “Mẹ em sắp làm phẫu thuật, cho nên phải ở bên cạnh chăm sóc, cho nên, vợ à. . . . . .”

      “Em có hiếu nha! Chị hiểu rồi, tại công nghệ phát triển như vầy xem như hai ta vẫn chung chỗ!”

      Hai người bọn họ lại thêm trong chốc lát, sau đó hẹn nhau buổi tối lại chuyện tiếp. Nam Nam tìm địa phương giải quyết cơm chiều, gọi điện về nhà hỏi khách chưa, mẹ mời họ ra ngoài ăn cơm, sau đó tiễn họ về rồi.

      Nam Nam tranh thủ thời gian này quay lại game. Nhờ Mặc Vân thường xuyên ol giúp nên giờ cấp 87. tại acc này có thể xoát bản sao chung với Mặc Tử Lưu Niên. Trừ chung với vợ ra chuyện luyện cấp, kiếm tiền đều hứng thú, chỉ cần vợ ở đây, mọi chuyện còn lại đều xem .

      Đêm nay Nam Nam có hứng xoát phụ bản, ràng chuyển sang chạy thương, làm mã xa phu kéo . Hai người khanh khanh ta ta nửa ngày, đường bỗng nhiên có người sáp đến, hóa ra là Vân Phá Nguyệt.

      【Tổ đội】【Vân Phá Nguyệt】: phiền ?

      【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: , Càng tỷ, có việc gì thế?

      Nếu có ngoại nhân ở đây, Mặc Vân gọi cậu là “Nguyệt tỷ”, tại liền cố ý kêu cậu là “Càng tỷ”.

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: a Càng tỷ Càng tỷ Càng tỷ tỷ! *cười to*

      【Tổ đội】【Vân Phá Nguyệt】: *vuốt mồ hôi* Nam Nam thối, đừng tưởng rằng tôi dễ khi dễ, tôi là đàn ông đích thực!

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: nhìn cứ như con là đàn ông đích thực *chu miệng*

      【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: tiểu Càng Càng, cậu làm cái gì mà thối?

      【Tổ đội】【Vân Phá Nguyệt】: *giận* Mặc Vân, bớt giỡn , tôi lớn hơn cậu đấy! Cả ngày đánh đánh đấm đấm nhàm chán mới tìm hai người đấu võ mồm.

      【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: *kinh ngạc* cậu cũng có lúc chán? Mỗi ngày có cái hòa thượng truy cậu cũng nhàm chán kém.

      【Tổ đội】【Vân Phá Nguyệt】: oh, no!!!! Đừng bàn chuyện đó trước mặt tôi!!

      Nam Nam cùng Mặc Vân cười cười, đến cái hòa thượng kia, quả thực rất chê cười, theo tin lá cải đó là đại thần của game khác chạy sang.

      Kết hôn game rất tùy tiện, huống hồ Vân Phá Nguyệt xinh đẹp như vậy, còn chưa lấy chồng quả thực rất hấp dẫn. Tần Càng từ lâu chán ghét mấy chuyện này, kiên trì chủ nghĩa độc thân, nhưng bây giờ đụng phải cái hòa thượng khó chơi này rồi.

      Theo như cậu ta gặp được hòa thượng kia lúc Yến Tử Ổ, tên là Tôi Ngự Tỷ, 102 cấp, thân sặc sỡ loá mắt, xoát xong kéo vị hòa thượng đó đến lôi đài, kết quả thua vài lần, lập tức sinh ra cảm giác sung báo đối với cậu, mỗi ngày ngụm “Nữ vương”, hai ngụm “Ngự tỷ”, bỏ thêm bạn tốt , theo đuổi đến mức phô thiên cái địa. Thường thường xoát loa tỏ tình, quả thực là làm trò cười cho mọi người.

      Tần Càng đương nhiên buồn rầu, thậm chí còn mình là gay, kết quả cái hòa thượng kia xoát loa cần dối gạt , em ngạo kiều thôi! Huống hồ, là nam hay là nữ cần *mặt đỏ*” lúc ấy loa này xuất , ở tuyến, là bị sét đánh . Vởi vì Tôi Ngự Tỷ phát loa rối loạn, làm cho rất nhiều người chơi đều đau đầu, khuyên Vân Phá Nguyệt mau mau lấy hòa thượng , để cho người ta thanh tĩnh.

      Loại tình này, hai người họ cũng biết giải quyết như thế nào, chỉ có Nam Nam biết trong đầu mình YY vô hạn. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :