1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Võng du ] Chi trận tiện thiên nhai - Tử Ai Mạt Lỵ ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 26*

      【Bang phái】【Mặc Tử Lưu Niên】: đúng, game thôi, cũng muốn gây mâu thuẫn với ai, mời mọi người cân nhắc.

      【Bang phái】【Vũ Phượng Hoàng】: Lưu Niên, tôi nghe Mèo Con cậu là người hiểu lý lẽ, nhưng mấy câu đó tôi nghe chướng tai lắm.

      【Bang phái】【Mặc Tử Lưu Niên】: Miêu tỷ, mọi người rất đúng, tỷ quá mềm lòng, bang này của tỷ cũng là của tôi, tôi đành làm người ác vậy.

      【Bang phái】【Vũ Phượng Hoàng】:bởi vì trái với bang quy, bị khai trừ ra khỏi bang.

      【Bang phái】【Thanh Đảo Hư Trúc】:bởi vì trái với bang quy, bị khai trừ ra khỏi bang.

      Mặc Vân thân là phó bang chủ, tất nhiên chẳng do dự đem bọn họ đá ra.

      【Bang phái】【Mặc Tử Lưu Niên】: ai đồng ý với Vũ Phượng Hoàng tôi đá người đó. Cho là tôi giết gà dọa khỉ .

      【Bang phái】【Mèo Con Phấn Hồng】: Lưu Niên, em. . . . . .

      【Bang phái】【Ta ⑨④ Suất】: vì hồng nhan mà nổi cơn thịnh nộ *cười to*

      【Bang phái】【Mặc Tử Lưu Niên】: Miêu tỷ, từ lúc mới chơi đến giờ tôi rất cảm kích tỷ, lâu như vậy, tôi cũng luôn luôn kính trọng các người, chính là lần này bạn của tỷ khiêu khích tôi.

      【Bang phái】【Vân Phá Nguyệt】: xem ra cậu thực thích Nam Nam, ha ha.

      【Bang phái】【Mặc Tử Lưu Niên】: Miêu tỷ có thể cho ta trở về, đương nhiên điều kiện tiên quyết là tôi phải người trong bang này. Chiến Thiên Thánh Hỏa, vui khi quen biết mọi người, chúc mọi người chơi vui vẻ, hẹn gặp lại.

      【Bang phái】【Mặc Tử Lưu Niên】cùng bổn bang bất đồng chí hướng nên rời khỏi.

      “Di, nhanh như vậy liền lui, chị đây cũng lui.” Nam Nam nhìn màn hình đối với ống nghe với Mặc Vân. Hôm qua, bọn họ biết tên của nhau.

      【Bang phái】【Mèo Con Phấn Hồng】: Nhị Nam, em còn ở nên chị có lời muốn .

      Mặc Vân ở bên kia hỏi Nam Nam muốn làm gì, lại nghe Nam Nam : “Đợi chút, có người muốn với chị.”

      【Bang phái】【Nhị Nam】: bang chủ có việc xin mau, tôi rời khỏi ngay lập tức.

      【Bang phái】【Mèo Con Phấn Hồng】: tôi chính là muốn mau rời , từ khi tham gia, bang này chẳng còn bình yên nữa!

      Nam Nam trái tim băng giá, nhớ lại chính mình gia nhập Chiến Thiên Thánh Hỏa là nỗ lực xây dựng, nhưng mọi việc đều do sai hay sao? Cố ý gây chuyện sao? Thường ngày cũng khá hòa đồng, có có cười, và em trai kết hôn còn xoát loa ngừng để chúc mừng? ra mạng đều dối trá vậy sao?!

      【Bang phái】【Nhị Nam】: ha ha, mấy người tự vấn lương tâm chính mình , tôi làm gì để phải xin lỗi mấy người? Cố ý cãi nhau hay đánh nhau? Bán đứng bang? Tôi mỗi ngày đều kiên trì chạy thương làm nhiệm vụ, mở ra xem xem cống hiến của tôi ít sao, mà các người lại là bao nhiêu!

      【Bang phái】【Mèo Con Phấn Hồng】: mời cho!

      【Bang phái】【Thượng Cổ Phong Hoa Tuyết Nguyệt】: đừng “các người”, tôi cũng chưa cái gì.

      【Bang phái】【Nhị Nam】: đây là lần cuối gọi là ‘bang chủ’, cám ơn nể mặt, có lẽ là cho Lưu Niên mặt mũi, ngoài tầng Internet còn tầng da bụng, tôi thể nhìn thấu mấy người, hơn nữa cách làm người của tôi cũng đến phiên mấy người dạy, tái kiến!

      【Bang phái】【Nhị Nam】cùng bổn bang bất đồng chí hướng nên rời khỏi.

      Tốt rồi, cuối cùng được thanh tịnh, Nam Nam lắc đầu cười khổ, gia nhập cái bang này, Phấn Hồng Mèo Con cho rằng mang đến rắc rối, làm sao điều khiển mọi thứ được chứ. Game chủ yếu là tìm vui vẻ, nếu hợp đường ai nấy , mắt thấy tâm phiền.

      Mặc Vân nghe cười khổ, khỏi hỏi: “Bọn họ tìm vợ có chuyện gì? Cần chồng hỗ trợ ?”

      “Sao. . . . . . hết chuyện rồi tiểu mỹ nhân ơi.” Nghe được thanh em trai, Nam Nam lòng bình ổn, người mình coi trọng ở bên, trong Thiên Long này chỉ cần có thể là đáng mừng rồi: “Chị vừa rời bang, chờ ngày mai trạng thái cho nhập bang biến mất chúng mình vào bang Tiểu Cầm , chị phải tìm chỗ chạy thương.”

      “Ha ha, vợ là cái cuồng nhân chạy thương, tiểu hào chạy được bao nhiêu chứ, vợ lo thăng cấp !” Mặc Vân cùng Nam Nam chuyện, vừa trả lời tin nhắn, cơ hồ là toàn an ủi, nhưng Mặc Vân cần quan tâm dối trá đó, đối những người đó trả lời cho có lệ, tại thầm nghĩ phải hảo hảo quý trọng Nam Nam.

      Bỗng nhiên phát giác lên tiếng, hỏi câu: “Làm sao vậy?”

      “Ừ. . . . . .” Nam Nam điều khiển Nhị Nam vào thànhTô Châu, người đến người náo nhiệt, nhưng lại cảm thấy đơn. Đêm nay là lần đầu tiên login sau bang chiến, cho nên cùng Lưu Niên ở nơi, hơn nữa ở bên kia trong phụ bản. Bất quá nghĩ kêu lại đây, cho nên cảm thấy đơn.

      “Muốn chồng cùng , dù sao bọn nhị ca sắp xong rồi, ở đâu, chồng tổ vợ.” Mặc Vân tựa hồ nghe ra giọng của khá bất thường.

      “Chị hỏi em nha, cấp bậc của chị có phải xứng với em?”

      Mặc Vân sửng sốt, lập tức giọng : “Chị ngốc quá, lo lắng cái này làm gì? Chị thường game mà thôi, để tâm quá sao được, cấp bậc từ từ luyện, nếu xứng là đúng.”

      “A?” Nam Nam phản ứng lại, đồng ý lời mời tổ đội của .

      “Em chỉ có cái bằng trung học, chị học đại học trọng điểm, nhẽ ra em xứng với chị mới đúng?” Mặc Vân những lời này bây giờ là muốn yên tâm, lại khó nén trong lòng chút sầu lo. Nếu muốn tiến xa hơn, điểm này rất quan trọng đấy.

      Nam Nam tự nhiên hiểu được, còn muốn xác định hỏi ngược lại: “Mặc tiểu trư, em sj muốn kết giao với chị?” những lời này thực cần rất nhiều can đảm, nhưng cần phải .

      “Bởi vì em thích chị, phải sớm qua sao, vậy chị có nguyện ý hay ?” Võng luyến cần vượt qua nhiều lắm, cho dù rất điểm này, nhưng cách nào ngăn cản.

      “Nếu như vậy, em chưa hiểu sâu rồi, làm sao xứng chứ. Lần sau lại nhắc đến chuyện này, chị giận em thiệt đó!” Nam Nam khỏi ôn nhu .

      “Nam Nam, ý của chị là đồng ý kết giao với em sao?” Mặc Vân muốn xác định lại lần nữa.

      “Ừ hừ, tuy rằng em là cái đầu heo, như vậy còn hiểu!” Lập tức Nhị Nam làm cái động tác lắc đầu bó tay với Mặc Tử Lưu Niên, cũng giống như trêu tức .

      “Nam Nam, cám ơn chị!” Mặc Vân cười vui đồng thời cho Mặc Tử Lưu Niên đảo quanh Nhị Nam, liên tiếp hôn gió, cuối cùng là ôm hôn. Này màn, vừa vặn bị Vân Phá Nguyệt ngang nhìn thấy, Vân Phá Nguyệt thế nhưng ngừng lại, đánh dòng sau:

      【Phụ cận】【Vân Phá Nguyệt】: Lưu Niên, Nam Nam, tôi chúc phúc hai người, hy vọng chúng ta vẫn là bạn bè *mỉm cười* *mắt lấp lánh*

      Nam Nam cười khẽ, đối vị phó bang chủ thứ hai của bang này nhiều lắm, gặp bang chúng cãi nhau tham dự vào, làm người mọi việc đều thuận lợi, tính tình mang tiếng tốt, cũng hội đắc tội với ai, tuy rằng ngẫu nhiên khó tránh khỏi vài câu thô tục true đùa, nếu Phấn Hồng Mèo Con là loại ‘mặt đen’, nàng uyệt đối là cái ‘mặt đỏ’.

      Trước khi làm vợ Mặc Vân, Nam Nam quan hệ với nàng cũng tốt lắm, ít nhất cho phép nàng gọi bằng cái tên thân mật là ‘Nam Nam’, ít nhất mỗi lần muốn chạy thương đều do nàng cấp, động tác còn thực nhanh chóng khiến chờ đợi. Nhưng chung quy vẫn là kẻ xảo trá giỏi che dấu, quá mức khéo léo đưa đẩy, cũng thể làm nơi thổ lộ tâm .

      【Phụ cận】【Mặc Tử Lưu Niên】: Nguyệt tỷ, cám ơn *hoa tươi*

      Gặp tiểu mỹ nhân như thế như vậy, Nam Nam cũng khách sáo :

      【Phụ cận】【Nhị Nam】: *bái tạ* *mỉm cười*

      【Phụ cận】【Vân Phá Nguyệt】: quấy rầy nhị vị, bye bye *vẫy tay*

      Vân Phá Nguyệt rồi, Nam Nam bỗng nhiên click chuột vào nàng, mới phát nàng cũng mang trạng thái cấm tham gia bang hội. Đây là trạng thái đặc thù sau khi lui bang, 24 giờ thể gia nhập bang phái khác.

      “Di? Nàng như thế nào cũng lui bang?” Nam Nam nghi hoặc.

      “Kỳ nàng. . . . . .là nhân .” Mặc Vân do dự chút vẫn là ra.

      “A?!” Nam Nam khiếp sợ, nhân trong Thiên Long rất nhiều, vốn có gì đáng để kinh ngạc, bất quá đó là Vân Phá Nguyệt, cùng chỗ lâu như vậy lại phát giác! Hơn nữa, chẳng có dấu vết gì để nhận biết, tiểu mỹ nhân làm sao biết được! Nếu biết còn cả ngày Nguyệt tỷ Nguyệt tỷ kêu như đúng rồi, thậm chí ngay cả Mèo Con Phấn Hồng cũng xem cậu ta như con , chính cậu ta cũng thường hay quở trách nam nhân là lũ thối nát mà?!

      “Em làm sao biết được! Chẳng lẽ cậu ta chỉ cho em biết, chẳng lẽ cậu ta là Gay!!”

      Nhắc đến phương diện nào đó, Nam Nam trở nên có chút hưng phấn.

      “Á, vợ nghĩ nhiều rồi, chồng có quen cậu ta.”

      Mặc Vân vừa , càng thêm hưng phấnvì thế quyết tâm phải biết :

      Nguyên lai Mặc Vân đúng là quen được Vân Phá Nguyệt. Có lần trong nhà cúp điện, lẻn ra ngoài tiệm net. Bên cạnh có nam sinh thanh tú, nhìn qua tuổi so với lớn hơn chút, trong khi chờ đợi mở máy nhìn thấy cậu ta chơi Thiên Long, sau khi nhìn vài lần xong như bị sét đánh, bởi vì màn hình chính là Vân Phá Nguyệt, nhưng chuyện qua kênh đội với Mèo Con Phấn Hồng.

      Đương nhiên, Vân Phá Nguyệt bị Mặc Vân phát có chút kinh hỉ lẫn kinh sợ, nghĩ tới bọn họ ở cùng thành phố, bất quá thành phố này rất sầm uất nên gặp đồng bọn cũng dễ hiểu thôi. Tên của cậu ta là Tần Càng, chơi nhân còn biết xấu hổ mà còn chơi xuất sắc, ngược lại hào phóng thừa nhận chính mình thực thích, cậu ta nam hào game này quá xấu, thể lọt vào mắt xanh cậu ta, còn ngoạn nữ hào có tình thú riêng, cho nên chơi nữ hào là điều tất nhiên.

      Bất quá, cậu ta tuyệt đối là thẳng, phải Gay! Mặc Vân cực lực khẳng định, cường điệu lặp lặp lại với Nam Nam.

      Tuy rằng Tần Càng hào phóng thừa nhận, nhưng vẫn xin Mặc Vân giữ bí mật, trong game hễ phát ai là gay đều bị người chơi mắng xối xả, vì muốn ảnh hưởng đến tâm tình của mình, duy trì tình trạng tại là tốt nhất.

      Mặc Vân cho rằng, mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình, làm nhân chỉ cần lừa gạt tình cảm hay tiền tài của người khác là ok rồi, đây là game, có gì là thể? Tần Càng lại cùng ai kết hôn, cho nên, có thể lý giải cậu ta, cũng liền giúp cậu ta bảo hộ bí mật này.

      “Nhưng là cậu ta làm nhân cùng việc rời bang liên quan gì nhau?” Nam Nam tiếp tục phát triển vấn đề.

      “Bởi vì, cậu ta cũng chịu đủ, nam nhân đều có giới hạn nào đó. Đừng nhìn cậu ta bình thường để ý gì, luôn vẻ ta đây người tốt, nhưng là điển hình phái hành động, lúc đá Mộ Vũ Ôn Nhu là cậu ta, phải Mèo Con, vừa rồi đá Hư Trúc cũng là cậu ta, em chỉ đá Phượng Hoàng thôi.”

      “A, nguyên lai là vậy. . . . . .” Nam Nam cảm thấy quả nhiên cách tầng Internet mình thể nhìn thấu rất nhiều chuyện, đối Vân Phá Nguyệt tựa hồ có hảo cảm, khỏi nhớ tới người.

      Túy Thiên Thu, , hẳn là Đoạn Kiếm Ẩm Lệ, từng hiểu lầm đủ loại, có lẽ nên hảo hảo chuyện lần.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 27*

      Túy Thiên Thu từng cho cảm giác an tâm là điều thể nghi ngờ, Lí Nam Nam căn bản là quên được, nếu xảy ra hiểu lầm chẳng muốn rời Thiên Long, nếu giờ vẫn còn chơi hẳn là hơn 100 cấp rồi nhỉ.

      Bất quá nếu xảy hiểu lầm kia, tại làm sao có thể gặp được Mặc Vân, làm sao muốn thử cảm giác võng luyến? nghĩ gặp Mặc Vân là do duyên cùng phận, còn Túy Thiên Thu hay Đoạn Kiếm Ẩm Lệ chỉ có cái duyên gặp nhau thôi. Mà duyên phận mặc dù kỳ diệu cũng thực ích kỷ.

      Đêm nay login hạ quyết tâm cùng ca ca làm mọi chuyện, may Đoạn Kiếm Ẩm Lệ ol. Nhưng chủ động liên lạc với , trong lòng cảm thấy ấm áp, ca ca ôn nhu săn sóc ở quá khứ lại ra, tại gây áp lực gì cho cả, như trước để tự suy nghĩ. Thương tổn Nam Nam có chút đành lòng, nhưng cần kết thúc mọi chuyện thôi, dây dưa trong chuyện tình cảm đó phải là tính cách của .

      Vì thế Mặc Vân chuẩn bị kéo lên Tầng Hoàng Địa Cung train cấp, :

      “Chồng ơi. . . . . .”

      “Chuyện gì vợ? Ô, quên, nên về Lạc Dương lĩnh song.”

      phải, vợ thấy Đoạn Kiếm Ẩm Lệ, có thể chứ?”

      Mặc Vân hơi ngẩn ra, nhưng lập tức thông suốt:

      “Ừm, gặp ta rồi ràng mọi chuyện .”

      “Tiểu mỹ nhân thông minh!”

      “Ha ha, đương nhiên, chồng là ai a.”

      “Cái miệng thực ngọt, trước kia có theo đuổi ai ?” Nam Nam hỏi cái này thực trôi chảy, đương nhiên con ai mà chẳng để ý mấy chuyện này.

      Mặc Vân lắc đầu cười yếu ớt, giọng điệu thành : “Chồng chỉ theo đuổi vợ thôi, chứ trước giờ hứng thú.”

      Lí Nam Nam ức chế máu mũi chảy ra, tiếp tục : “Thôi, lui đội đây.”

      tra qua Đoạn Kiếm Ẩm Lệ có đội, cho nên tổ .

      “Vợ ơi, ta dám làm khó vợ gọi ngay cho chồng.”

      “Ai dám chứ, chỉ có vợ là ăn thịt người ta thôi.”

      “Ha ha. . . . . .” Mặc Vân cười xong liền im lặng, tinh tế nghe Nam Nam bên kia thở dốc rất , mặc kệ muốn gặp ai, là người của rồi, như vậy quá đủ. tại rãnh rỗi, hay là dạo qua mấy sạp kiếm pet ngon mua tặng vợ nhỉ.

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: chuyện chút nhé!【Tổ đội】

      【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: cũng được, Trái Táo có gì muốn ?

      chờ giây phút này lâu, khẳng định em ấy tìm đến.

      Thấy chấp nhận có chút ngốc lăng, nếu gọi mình là Trái Táo , còn gọi tự nhiên như thế làm như chưa từng phát sinh chuyện gì.

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: là Túy Thiên Thu?

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: ừ, là .

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: tìm nơi nào im lặng chuyện nhé.

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: Dạ Tây hồ?

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: có thể.

      Nhị Nam chạy đến Dạ Tây hồ thấy đại thần đứng đó chờ sẵn.

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: chạy ra nhanh .

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: thành của đặt ở Tây hồ mà, lúc nhàn rỗi là chạy ra đây.

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: a, giống như trước kia.

      Khi chuyện, hai người thu tọa kỵ, trực tiếp ngồi ở cỏ, tuy rằng đây là võng du bàn phím, nhưng phải làm bộ làm dáng cho có khí chớ.

      Mặc Vân nhàm chán kiểm tra tọa độ của liên tục, phát ở Dạ Tây hồ, liền cười : “Vợ à, đến Dạ Tây Hồ chuyện a, đúng là đầy hoài niệm nhỉ.” Vô hình trung giọng điệu của tràn ngập ghen tuông nồng đậm.

      Nam Nam đương nhiên nhìn ra được: “Tiểu mỹ nhân ngoan, nơi này im lặng, cũng dẫn ấy đến chỗ mà mình hay đến.”

      Mặc Vân ngoan ngoãn câm miệng, trong lòng hơi hơi ngọt ngào, đối với , chính mình dù sao cũng là đặc biệt.

      Mà bên này Nam Nam và đại thần trong khí trầm mặc, tuy mọi việc nằm trong kế hoạch nhưng khỏi khẩn trương trong lòng. Gặp được em ấy quả rất cao hứng, cảm thấy chẳng biết gì cho phải. Nhưng kế hoạch nếu định rồi, từng bước , hiểu mình nên làm cái gì.

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: em muốn ?

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: a nha theo em là có ý gì?

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: rồi, ngày em kết hôn, còn có cuộc bang chiến khiến đau lòng, cho nên mới ra .

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: chỉ có vậy?

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: nếu tin, thành tâm chúc phúc hai người, chúc phúc em cùng Lưu Niên. Nếu em thực vui, đương nhiên cũng thấy vui *mỉm cười*

      Ai, thế nhưng tỏ ra rộng lượng? Nam Nam kinh ngạc, vốn định rộng lượng nhưng lại thôi.

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: . . . . . . Cám ơn.

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: người cám ơn phải là mới đúng. may mắn khi gặp lại em.

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: em nghĩ tới.

      Lại là trận trầm mặc. . . . . .

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: trước kia chưa kịp giải thích với em, làm cho tiểu nha đầu chịu nhiều ủy khuất, thực xin lỗi.

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: đừng lo, nếu là hiểu lầm sớm phai nhạt. Mà sao nhận ra em?

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: ha ha, là tiểu hào của ca ở Đôn Hoàng gặp được em, bởi vì trước đó chúng ta cũng quen nhau như thế, cho nên liền chú ý đến *mỉm cười*

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: nhân gian trùng hợp vô số. . . . . .

      Nam Nam xấu hổ, nhớ ngày đó ở Đôn Hoàng gặp được Wahspg mang đầy thổn thức, kết quả là cùng người.

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: sau lại bỏ thêm bạn tốt, liền cảm thấy chuyện với em rất giống, thẳng đến lần xoát Ác Bá mới xác định là em.

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: ai. . . . . . đúng vậy, trách được nhận ra em.

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: đó là bí mật của riêng hai ta. . . . . .

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: đừng hiểu lầm.

      Đến lúc này lời đôi bên có vẻ ái muội. Đoạn Thành Vũ cũng nhận ra ý tứ của , khóe miệng nổi lên cười khổ, trong lòng nhớ kỹ: Trái Táo , có biết hay rất đau, nhưng tại chỉ có thể nén xuống.

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: *cười to* *cười to* tiểu nha đầu, hù dọa em nữa. Lần trước ở trong phụ bản bang chiến với em những lời đó, ha ha, coi như ở hay giỡn , đừng để trong lòng. Chúng ta vẫn là làm bạn bè được chứ, chỉ cần em vui tốt rồi.

      Ha? có thể hay cần như vậy rộng lượng a, Nam Nam càng đành lòng. Từng cùng trải qua nhiều chuyện, đối với vị trai này, trừ lần hiểu lầm đó ra, nhớ lại cũng chỉ có là tốt với , ôn nhu, bao dung cùng rộng rãi, còn có thương . Túy Thiên Thu ba chữ đó từng làm cho ấm áp, đó là loại cảm tình chỉ có giữa người thân trong gia đình, nhưng phải tình nhân!

      Nghĩ đến đây, Nam Nam cắn cắn môi dưới, đánh chữ :

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: nghĩ như vậy sao? Kỳ em cũng hy vọng nghĩ như vậy, hiểu lầm tuy rằng gỡ bỏ, nhưng em nghĩ chúng ta trở về lúc ban đầu, nên hiểu cho em.

      Đoạn Thành Vũ rất đau, nhưng chỉ có thể nhẫn, vì kế hoạch của chính mình, chỉ có thể nhẫn:

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: nha đầu này, hôm nay những lời trong lòng cho em nghe nhé.

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: ngày em kết hôn rất khó chịu đến nỗi phải uống chút rượu, hơn nữa ngờ em lại ol sever cũ cho nên có hơi kích động. Đúng, trước kia bắt đầu thích em, nhưng hiểu chúng ta có khả năng, đành đứng bên toàn tâm toàn ý chúc phúc em. ra chỉ nhằm cho lòng thanh thản mặc kệ em quyết định ra sao. Trái Táo à đừng lo lắng nhé! *mỉm cười*

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: cho nên, tuy em xem như trai hoặc bạn bè đều muốn có khoảng cách. Em muốn Lưu Niên tức giận hay lo lắng, hơn nữa đừng tìm cậu ấy gây khó dễ nhé? Tuy đây là game, em cũng rất mong hiểu cho em.

      tuyệt tình, nhưng là Nam Nam phải , bỗng nhiên cảm thấy thực thả lỏng, đem hết thảy trút hết ra, như vậy tốt.

      Đoạn Thành Vũ ánh mắt híp lại, nha đầu kia hảo tinh, xem ra phải quả hồng mềm, kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi đây? Thực nghẹn, hung hăng hừ tiếng tục phối hợp:

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: ok…em trưởng thành rồi. đáp ứng em, mà em thấy lắm lời nhỉ? Bất quá sau này đừng tránh xa nhé *mỉm cười*

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: cám ơn ,

      Nam Nam dần sung sướng, mặc kệ giờ phút này ta những lời tình hay là giả ý, ít nhất mặt ngoài êm xui, dù sao Internet ta vẫn là ‘người xa lạ’, có muốn làm quá hơn bằng cách nào chứ? Nếu để Đoạn Thành Vũ biết suy nghĩ lúc này của chắc chắn tức đến hộc máu.

      Bởi vì kế hoạch vốn đặt ra là nhượng bộ , muốn gặp ngoài thực tế. Nhưng qua lần chuyện này phát , thành thục hơn nhiều, cũng bị người khác hái. tạo thị phi nhằm tạo ra vết rách trong quan hệ giữa hai người, làm cho thất vọng, sau đó bình tĩnh tự nhiên chen vào an ủi, rộng lượng cùng khoan dung, làm cho buông lỏng cảnh giác rồi đưa ra cầu gặp mặt. Thực tế bị lay động, nhưng đối với Mặc Vân là lòng.

      cam lòng, đương nhiên cam lòng, đối tượng động lòng sao phải là chứ! Chính cùng có nền tảng vững chắc nhưng vẫn bị người ta cướp , nếu gặp ngoài đời, tuyệt đối buông tay! Ánh mắt dần sắc bén, thậm chí có chút…đáng sợ?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHƯƠNG 28*


      Đoạn Thành Vũ rốt cuộc là nam nhân như thế nào? Kỳ trước kia qua, cuộc sống có chất lượng, bản tính ôn nhu, thành thục ổn trọng, nghiệp thành công, là thành phần tri thức chạm tay có thể bỏng – người đàn ông độc thân hoàng kim.

      Theo hình tượng như , cần người bạn biết săn sóc, nếu đem vị trí tại của so với cổ đại công tử có địa vị, sóng mắt lưu chuyển hiển ôn nhuận.

      Nhưng đây là tại, ngay cả chính cũng biết có bao nhiêu đáng sợ, nửa mặt bị bóng đen bao trùm, khóe miệng giơ lên độ cong khinh thường, ánh mắt trừ bỏ cam lòng còn là dục vọng chiếm giữ mãnh liệt, dục vọng chiếm giữ người đàn bà của mình.

      Thành thục a, mỗi người đều khen như vậy, nhưng có những lúc tùy hứng ? Tranh giành nữ nhân mạng có đáng ?

      còn nhớ Wahspg này ở Đôn Hoàng gặp được Nhị Nam, cùng chuyện còn có ý muốn nhận thành đồ đệ, bị cự tuyệt , lý do là có bạn nhận làm đồ đệ rồi. cách khác, Mặc Tử Lưu Niên thực là bạn , thích , vậy cho thấy là bạn trai ?

      , tuyệt đối có khả năng.

      Bởi vì tra qua Mặc Tử Lưu Niên, là ngoạn gia chơi lâu, chỉ là vợ chồng game với Nhị Nam chứ chưa gặp ngoài đời. Hơn nữa, trước kia quen , mọi mối quan hệ đều kể nghe, đối tính cách của cũng có chút hiểu biết, là trạch nữ, phương thức giao tiếp đa phần là mạng. Cho nên, đó là lý do dùng để từ chối cầu từ người xa lạ.

      Nếu người khác sao phải là ? Đoạn Thành Vũ nhớ tới có lẽ nhìn ra được ý nghĩa của Wahspg tim băng giá, tránh né khiến đau lòng; tưởng niệm, chấp nhất, hiểu; đau ra sao đều hiểu. câu bảo trì khoảng cách đem tâm tình vui sướng khi gặp lại tất cả đều đánh tan.

      Cho nên, Đoạn Thành Vũ mới hạ quyết tâm phải gặp ngoài đời, có được . Nhưng là hiểu được mục đích ban đầu khi gặp nhằm thực lòng qua lại nay chỉ còn chấp nhất mà thôi.

      Đêm đó, vì ổn định cảm xúc của lên loa thông báo quan hệ giữa hai người rất trong sạch, đơn thuần là bạn bè mà thôi, còn chúc phúc đôi vợ chồng mới cưới, áp chế dư luận, sau đó phát qua tin nhắn cho Mặc Tử Lưu Niên, cam đoan sau này quấy rầy hai người nữa.

      Mặc Vân nhìn những hành động của nhưng vẫn có tia hoài nghi, cảm thấy chỉ diễn cho mọi người xem, sau đó tranh giành trong bóng tối với mình. Đoạn Thành Vũ kỳ rất có bản lĩnh, có rất nhiều thủ đoạn nhằm lung lạc lòng người, ở nơi công tác còn thừa huống gì đối phó với thằng nhóc?

      nhận định chỉ là cái nam sinh nho , bởi vì có sở thích mấy em trai tuổi đâu.

      Mặc Vân sở dĩ buông lỏng cảnh giác cũng là bởi vì đoạn thời gian sau, đại thần an phận.

      Nam Nam cùng Mặc Vân đương nhiên gia nhập vào bang của Tiểu Cầm, Mặc Tử Lưu Niên cũng có chút danh tiếng, hơn nữa đôi vợ chồng này là bạn được đại thần chúc phúc, khiến cho hai người khá nổi tiếng.

      Thế ưu đãi nhờ được chú ý có giá trị bao nhiêu? Chính là bang chủ đích thân ra mặt hoan nghênh sau đó được bang chúng phụ họa. Bang mới tham gia này chủ trương là hòa bình, hỏi thế , tuy bang cấp 4 nhưng thuần túy là cái bang sinh hoạt, đánh, nháo, muốn bang chiến, tuyển nhận ngoạn gia đều là thích luyện kỹ năng cuộc sống, cho nên ngày thường trừ bọn há mồm muốn làm thương* chẳng có gì để (Zet: muốn chạy thương phải có chức Thương Nhân cần BC hay PBC bổ cho).

      Đại Dũng là cái người thích PK khi tham gia bang này rất là nghẹn khuất, nhưng bất đắc dĩ chiều theo vợ, muốn phát tiết chỉ có thể lôi đài tìm người PK phát tiết.

      Sở dĩ cái bang ưa hòa bình lại thu nhận đôi vợ chồng ‘thị phi’ này là vì bang chủ Chi Phương bán cho Ưng Chi Cao Tường cái mặt mũi, cũng hy vọng bang của mình có thêm nhiều bảo tiêu để mọi người chạy thương an toàn. Đại Dũng cũng hướng bang chủ cấp cho Mặc Vân cái chức Nội Vụ Sứ và Nam Nam chạy thương cấp cho chức Hồng Hoa.

      Cũng may đây là cái bang khá hài hòa, mỗi người đều có việc riêng của mình, đối với ai làm quan, hoặc là bang chúng đều quan tâm, chỉ cần cam đoan cho bọn họ chạy thương, đem nhiệm vụ kiến thiết làm tốt để tăng kỹ năng cuộc sống là ok.

      Huống hồ, bang này ở Tây hồ, tiếp theo Nhạn Nam, tuyến đường chạy thương thực ngắn, thực hoàn mỹ tiết kiệm rất nhiều thời gian cùng sức lực. đúng khẩu vị của Nam Nam, ăn năn sao tham gia cái bang này sớm hơn chứ! Cũng may tại gia nhập còn cũng trễ, cấp thấp chạy thương lợi ích rất , quyết định luyện cấp!

      Vì thế Mặc Vân tạm gác mấy phụ bản cấp cao, kiếm tiền cái gì chứ, cùng vợ thăng cấp mới là vương đạo, mỗi ngày login, hai vợ chồng lĩnh song rồi chạy đến Tần Hoàng Địa Cung trầm mình trong đó, chậm rãi xoát từ tầng lên đến tầng hai, còn có chín tầng ở Cổ Mộ cũng tha. Xoát quái chán chê log cái tiểu hào xoát bản sao với Nam Nam. Rất nhanh chóng nửa tháng sau lên 70 cấp.

      Nhưng là Mặc Vân vẫn tự trách, cho rằng đứng lập trường sư phó kiêm lão công chơi hơn tháng chỉ mới 70 cấp, bởi vì game này tốc độ thăng cấp rất nhanh, chịu tập trung kéo mà còn để chịu nhiều ủy khuất. Nam Nam an ủi rằng chẳng quan tâm đâu, chỉ cần hai người luôn bên nhau là vui rồi.

      “Cám ơn chồng, , nhờ có chồng mà vợ thấy game này hấp dẫn hơn nhiều.” Mỗi lần Mặc Vân nghe câu này tâm hoa nộ phóng, cảm thấy chính mình vĩ đại(Mỗ tác giả: – - tiểu P quả nhiên mau mau lớn lên ai).

      Còn chuyện cần quan tâm.

      Khi Nam Nam 65 cấp, vẫn dùng thần khí cấp 42, thế nào nữa cũng là rất thiệt thòi cho nên quyết tâm kéo làm thần khí cấp 62. Liên tục vài ngày có tiết xoát chay, buổi tối theo lăn lộn. Đến khi trong tay có 15 mảnh Tân Mãng Thần Phù cấp 3 tăng tốc xoát để nhanh chân luyện thần khí mới.

      Vì thế đêm đó sau khi hạ được boss Dư Độc, lập tức tiến quân vào rừng trúc Tô Châu giết Hùng.

      Kết quả mấy lần suýt diệt đoàn, game thường thường lag*(Zet: game bị đứng)làm cho đêm nay vận khí có chút xấu. đường còn có người hy sinh, Nam Nam vốn định lời xin lỗi, làm Nga Mi chuyện đồng đội chết phải có trách nhiệm, nhưng việc thêm huyết khiến thể ngừng lại đánh chữ, may mắn người nọ cũng chưa cái gì. Kết quả đến boss Hùng Vương, thế nhưng trừ bỏ ai cũng hy sinh, cũng may đội lúc trước tranh thủ thời gian, sống lại mọi người vẫn tiếp tục.

      Nam Nam áy náy : “Thảm, thế nhưng diệt đội, vợ muốn bị mắng ô ô.” Mặc Vân an ủi : “ có việc gì, bọn họ dám mắng vợ, chồng giết sạch bọn họ.”

      Nhưng là Nam Nam vẫn là cảm thấy áy náy, chờ giải quyết xong boss, lập tức đánh chữ:

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: thực xin lỗi mọi người *giải thích*, mạng chỗ tôi tốt lắm để cho mọi người hy sinh, là tôi sai… rất xin lỗi!

      Dưới tình huống này, Nga Mi xác thực dễ dàng bị mắng, Mặc Vân cũng ràng, nếu Nga Mi này phải Nam Nam, là người khác, mặc dù đến mức lời thô tục, cũng là đánh ra vài câu trách móc. Tỷ như : làm ơn Nga Mi chuyên nghiệp chút , thêm huyết đừng phân tâm linh ta linh tinh. Nhưng tại đây là vợ của , chỉ cần những người đó dám mắng, giết người.

      nghĩ tới có người :

      【Tổ đội】【Đỉnh Quyết Chiến】: đừng quan tâm, ai cũng lag *mỉm cười*

      Tiếp theo lại có người :

      【Tổ đội】【Thương Vũ Phi Thường】: là máu của tụi này ít, trách đâu. Nga Mi thực vất vả a.

      【Tổ đội】【Tử Lạc Nhi】: tôi từng luyện qua Nga Mi, mệt chết, thêm huyết muốn điên luôn, người khác cũng nên nhìn lại mình có tư cách hay , tại mình mà cứ trách Nga Mi, ngoài mệt ra cũng chẳng có gì.

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: ha ha, Nga Mi chính là dâu trăm họ.

      【Tổ đội】【Tố Nhan Ю】: nhiều người hiểu Nga Mi a, tôi cũng từng luyện qua ha ha.

      【Tổ đội】【Cuốn Vân Thư】: nguyên lai Nga Mi đáng được tôn kính như thế, trước kia tôi chẳng biết *cười to* vợ à, khổ cho vợ rồi!

      【Tổ đội】【Tử Lạc Nhi】: là vợ cậu á, giấu kỹ thiệt! *cười to*

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: cám ơn mọi người hiểu cho tôi *mắt long lanh*

      Khi chuyện bọn họ muốn đánh xong vòng cuối của nhiệm vụ* (Zet: phải qua 3 phụ bản mới xem như xong nhiệm vụ, đánh boss phụ bản thứ 3 mới hên xui ra Tân Mãng Thần Phù), boss Cát Vinh nằm xuống, Nam Nam hên nhặt được cái Tân Mãng Thần Phù, khiến rất vui vẻ, sau đó bỏ những người chung trong đội vào list bạn tốt, mới với Mặc Vân:

      thế giới vẫn có nhiều người tốt ai.”

      “Vợ à, vất vả cho vợ quá.” Mặc Vân cũng vui vẻ, khi vui cũng khiến người ta vui theo.

      Nam Nam cứ như vậy thẳng lên 75 cấp, nhờ vậy Mặc Vân dựa vào lượng kinh nghiệm tồn len 92 cấp. tại Nhị Nam thướt tha trong bộ trang phục cao cấp, Mặc Vân rất muốn mua trang phục mốt cho mặc nhưng kiên quyết phản đối, cho tiêu tiền hoang phí. còn mang theo Bắc Cực Hùng có kỹ năng Cao Huyết Tế*(Zet: biến 50% máu pet thành mana), cùng pet Viêm Hỏa màu tím, tay cầm thần khí 62 lòe lòe sáng.

      Nam Nam mỗi lần login đều ngơ ngẩn trận, rất xinh đẹp, trước kia hơn 80 cấp mới cầm thần khí, hơn nữa pet cũng chưa tốt tới mức này, nay thành tựu dường như hơn trước làm say mê.

      Hai người bọn họ thuận lợi thăng cấp, ổn định phát triển. là ổn định thà rằng thẳng ra là trì trệ tiến. Tuy lưu số điện thoại của nhau, nhưng là còn chưa xem hình của nhau, Mặc Vân có lần đề nghị sử dụng Webcam nhưng từ chối, biết vì sao trong lòng có chút e ngại, tuy rằng đối diện mạo chính mình khá tự tin, nhưng sợ tiến thêm bước nữa, lỡ hai người hợp thế nào, tuy có khuyên đừng sợ hãi, nhưng làm sao bỏ qua cho được?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 29*

      Trao đổi số điện thoại có nghĩa là hai người chính thức bước vào con đường võng luyến, mỗi bước đối với đều là khiêu chiến. Khi trò chuyện, dùng cái giọng ngọt như đường gọi vợ ơi vợ à, đồng ý cùng kết giao, mỗi đêm cùng nấu cháo điện thoại, ngọt ngào đồng thời cũng làm cho càng ngày càng sợ hãi.

      Đây là mối tình đầu của a, kích thích cùng mới mẻ, tim đập loạn xạ, nghĩ lại như là hư ảo, càng thích càng sợ hãi, khốc liệt, cho dù mình nguyện ý, cha mẹ lại đồng ý, về sau có thể thuận lợi?

      Nhìn Tiểu Cầm và Đại Dũng phát triển rất nhanh, cũng hâm mộ, dù sao Đại Dũng là sinh viên, chẳng sợ trời nam đất bắc, luôn môn đăng hộ đối.

      Tiểu Cầm nhìn ra nỗi khổ sở của Nam Nam, nha đầu này, tuy khiến người ta đánh cảm thấy thoải mái, nhưng cả ngày keo sơn gắn bó (bởi vì hai người đều trạch, có biện pháp ╮(╯▽╰)╭), tính ra sao Tiểu Cầm vẫn nhìn ra được, có thể có chút hiểu biết. Huống hồ võng luyến, loại chuyện này nàng là người từng trải, làm sao có thể hiểu bạn tốt đâu?

      về Mặc Vân nàng chỉ biết qua lời kể của Nam Nam, phần em ấy cũng sơ qua với Đại Dũng, cho cùng em ấy là lòng kết giao.

      Vì thế, Tiểu Cầm quyết định kêu Đại Dũng mang em ấy đến đây! Quản được tương lai sau này chắc, ngồi đây lo lắng được lợi gì chứ?

      Đại Dũng cũng đồng ý với ý kiến của Tiểu Cầm mang em ấy đến thành phố C, mà chỗ Mặc Vân ở cũng rất gần với trường của Đại Dũng, hơn nữa Đại Dũng cũng muốn gặp mặt em ấy, bằng hữu rất hợp nhau mạng lý nào gặp nhau cơ chứ.

      Vì thế kế hoạch này được tiến hành cách thầm lặng, đương nhiên thể cho Nam Nam biết, đến lúc đó cấp cho cái kinh hỉ đủ hù chết người! Hừ, Tiểu Cầm đắc ý nghĩ lại chạy thúc giục Đại Dũng.

      Mặc Vân khi biết cũng là kinh hỉ vạn phần, nửa tháng nữa là tết nguyên đán, ngày lễ cũng làm ăn phát đạt hơn. Vốn có lão Trương và thanh niên 20 tuổi hỗ trợ, nhưng là ngày tết lão ấy phải sum hợp với gia đình, còn thanh niên kia lớn hơn chút nhưng thể trông cậy hết vào, đem khách sạn giao lại cho mình cậu ta khiến lo lắng. Cho dù ngày lễ lợi nhuận tăng lên ít, bất quá cái lợi gặp lão bà đương nhiên hơn hẳn! Cho nên quyết định đóng cửa tuần.

      Đối kế hoạch này Nam Nam chẳng mấy cảm kích. Cuối năm là khoảng thời gian nghỉ ngơi lý tưởng và cũng sắp bước vào năm cuối. Năm nay nghỉ lễ trễ nên kết thúc kỳ thi cũng trễ, buổi tối rãnh rỗi nên ol game, từng thông báo tháng này ngừng ol để ôn thi. nghĩ tới em ấy thực sảng khoái đồng ý, những lời an ủi chuẩn bị sẵn có dịp thốt ra, vui mừng :

      “Tiểu mỹ nhân, xem ra lớn rồi.”

      “Đúng, chị của em kiêm vợ ơi, nên thưởng cho em cái gì ?” Mặc Vân nghĩ sắp được gặp rồi cho nên trong lúc chuyện càng ngọt ngào.

      “Có thể, em muốn gì.” Nam Nam trôi chảy , thấy ra sung sướng, lại hỏi tiếp: “Hôm nay sinh ý tốt hay sao mà cao hứng quá ta.”

      “Đừng đánh trống lãng, em muốn chị hôn em.”

      “Ê, em lại quên! Cái chuyện hôn gián tiếp qua microphone ngu ngốc này chị tuyệt làm!” Tuy rằng ngoài miệng như vậy, Nam Nam mặt ửng đỏ.

      “Được rồi, cho chị nợ đó, tới khi gặp mặt em đòi lại đủ.” Mặc Vân đắc ý.

      “Được thôi.” chốt lại câu: “Có giỏi đòi , hừ.”

      Sau đó, theo lệ thường xoát quái thăng cấp, nhưng có chút chậm chạp, vẫn biết thăng cấp là chuyện trọng đại, nhưng có em ấy bên cạnh, tùy thời đều có thể chuyện, cảm giác ngay bên người, tuyệt đơn.

      Dạo này với Vân Phá Nguyệt thân hơn trước. Vân Phá Nguyệt thực thông minh, trực tiếp hỏi Nam Nam có biết cái bí mật kia , Nam Nam sợ cậu ấy nghĩ Mặc Vân biết giữ lời cho nên giả ngu: “Bí mật gì *nghi vấn*.”

      “Đừng có giả bộ, Mặc Vân kể hết rồi, chúng ta là bạn bè ha ha, bạn Lí Nam Nam à *mỉm cười*”

      Nhìn đến đây Nam Nam cười vui vẻ, lập tức hướng Mặc Vân chứng thực sau đó hàn huyên với Tần Càng lâu, còn kém chọc cho bình dấm kia nhảy dựng lên.

      Đoạn Kiếm Ẩm Lệ giữ khoảng cách tốt lắm, đôi khi cũng có chào hỏi nhau, nhưng so với trước kia bây giờ lạnh nhạt nhiều. Gặp thái độ cứng rắn của Nam Nam đành dậm chân tại chỗ. Chưa kịp làm ra cái gì bị phá hư. Chẳng lẽ muốn quỳ xuống cầu xin hay sao?

      Mặc kệ Đoạn Thành Vũ giãy giụa ra sao vẫn là khí định thần nhàn chạy làm nhiệm vụ, cùng Mặc tiểu trư xông pha đây đó, vốn ban đêm yên tĩnh lại bị tiếng đập cửa phá vỡ, sau đó có nữ sinh ló đầu vào hỏi: “Xin hỏi chị Nam Nam có ở trong phòng hay ?”

      “Có, chuyện gì?” Cực kỳ ngắn gọn, đậm nhiệt tình. Đây là thái độ Lí Nam Nam đối đãi với người lạ.

      Bên kia Mặc Vân nghe ra giọng điệu lạnh lùng của , nghi hoặc hỏi: “Vợ làm sao vậy?”

      “A, phải với em, lát tiếp.” Dứt lời, đặt ống nghe xuống bàn. Nữ sinh kia lại trước mặt Nam Nam lễ phép : “Buổi tối hảo, quấy rầy chị rồi.”

      “Ừm, hình như chị quen em.” Nam Nam mặt chút thay đổi đánh giá người trước mặt, thái độ bình thản là loại khí chất điển hình của thành viên trong hội văn nghệ.

      Ánh mắt kiêu ngạo, vừa vênh váo vừa tự đắc, mặc dù giọng nhưng sợ hãi ai. Người trong hội văn nghệ, Lí Nam Nam luôn luôn khinh thường, tuy năm nhất có tham gia qua, cho nên coi như có chút hiểu biết. Bởi vì nhóm người này luôn tỏ ra người có chức có quyền, thực nghĩ mình là nhân tài cho nên thông minh hơn người sao? Là có thể nhờ người ta với bộ dáng hách dịch? Có giáo viên đứng sau lưng nên muốn làm mưa làm gió?

      Đương nhiên, lúc đó rất tức giận nhưng đó chẳng phải là việc có thể quản, chính mình khinh thường đừng quan tâm là được rồi. Rất nhiều năm sau, Nam Nam nhớ lại thái độ hách dịch của bọn trong hội văn nghệ cười giễu, mà cũng hẳn là xấu, trước khi bước vào xã hội đầy cạm bẫy cũng nên bốc đồng phen chứ nhỉ.

      “Em biết chị biết em, nhưng em lại biết chị.” Nữ sinh tiếp tục cười , Nam Nam nghe những lời này nghe có chút giống Cổ Long đâu? Sách của Cổ Long hư hư ảo ảo, người nào chuyện trực tiếp và ràng, làm cho người ta thích đoán a đoán (Khụ khụ. . . . . . ).

      “A, em đến đây chơi trò võ hiệp hay là trinh thám?” Nam Nam nhướng mày, quay đầu nhìn màn hình máy tính, Nhị Nam gần đến lúc hoàn thành nhiệm vụ.

      “Chị là tài nữ khoa Ngoại ngữ, nổi danh như vậy ai mà chẳng biết.”

      Tiểu Cầm bên nghe mà buồn cười, đúng vậy, Nam Nam là danh nhân, nhưng là chuyện của hai năm trước, tại ai còn nhớ vị trạch nữ này? Nam Nam cố nén tức giận : “Rốt cục là có chuyện gì?”

      “Em là KK ở lớp Văn 8, cũng là phó hội văn nghệ. Đêm nay em đến đây là hỏi chị tham gia buổi lễ mừng năm mới. Hội trưởng muốn chị tham gia góp vui.” Nguyên lai là sinh viên năm hai, quả nhiên là người của hội văn nghệ.

      “Thế à, nhưng chị thoái giang hồ lâu rồi mà.” Nam Nam buồn cười, là sinh viên năm ba ai lại quan tâm mấy cái trò này! Cũng chỉ có Từ Dương thích tự kỷ cố bám nhiều năm ở cái ghế hội trưởng này thôi, hưởng thụ đám mỹ nữ hầu hạ.

      Bất quá khi xong nhóm sinh vật trong phòng cảm thấy xấu hổ: nha nha, lại phát cái bệnh thiếu đánh.

      “Nhưng trông chị còn trẻ lắm! Vẫn may em có dịp thấy chị biểu diễn, nhưng có nhiều sinh viên mới vào chưa thấy phong thái chị diễn đâu! Mà chị năm ba rồi, về sau càng khó, chị nên cho chính mình cơ hội huy hoàng!”

      Những câu này đánh sâu vào lòng người, Nam Nam tâm động. Ngẫm lại trạch quá lâu rồi, trời sinh có tế bào nghệ thuật cho nên phải để mọi người chiêm ngưỡng, nên đồng ý.

      “Chị tốt quá, hội trưởng chị là băng sơn mỹ nhân, khó chuyện, nhưng em cảm thấy chị dễ chuyện và dịu dàng nữa!”

      “Em cụ thể để chị chuẩn bị.” Mấy câu nịnh nọt này khiến bớt chút ác cảm lúc đầu nhưng vẫn tỏ vẻ đạm mạc.

      Theo lý hội văn nghệ rất hút nữ sinh xinh đẹp, nhìn gương mặt trước mặt hẳn là có chút bản , chính là khả năng nịnh nọt có lợi bao nhiêu biết, ngược lại nó khiến phản cảm.

      “A, ngày mai hội trưởng cho chị biết, đêm nay em chỉ phụ trách thông báo mà thôi.” KK vừa những lời này vừa khôi phục lại bộ dáng bình thường.

      “Đừng lầm, phải thông báo, mà là mấy người mời tôi đến, nếu tâm tình hôm nay xấu chưa chắc tôi đồng ý đâu à.” Đối mặt với hội viên chỉ biết hất cằm sai khiến, Nam Nam luôn biết cách đánh trả.

      có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh nở nụ cười chuẩn mực, chúc ngủ ngon sau đó liền rời khỏi. Tiểu Cầm và hai sinh vật còn lại bắt đầu thảo luận sôi nổi, đối với cái loại chó săn thế này đương nhiên thể nể mặt!

      “Cậu thực muốn tham gia?” Tiểu Cầm đến trọng điểm.

      “Ừ, mai hỏi cho kỹ mới được. Vì sao tham gia? Lão hổ xuống núi cho tớ là mèo bệnh chắc, hừ hừ.”

      Tiểu Cầm nhún nhún vai, xem ra Mặc tiểu trư lần này đến rất con mắt ^_^

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHƯƠNG 30*


      Lí Nam Nam chỉ để ống nghe bàn nhưng là Mặc Vân nghe được hết.

      kinh ngạc phát mặt khác mà Nam Nam vừa lộ ra. chưa từng dùng loại giọng điệu này chuyện với , tuy giọng vẫn còn gợi cảm nhưng ở chung lâu tập miễn dịch. Rốt cuộc còn bao nhiêu mặt đáng giá để khai phá? Đến nay mới biết giọng hay như vậy hóa ra là dân chuyên nghiệp.

      Bên kia thực ồn ào, mơ hồ nghe được tiếng đóng cửa, xem ra mới đến , sau đó thanh thảo luận vang lên, có đoạn đối thoại giữa Nam Nam và Tiểu Cầm, tại biết tên của vợ chồng họ. Lại sau đó nghe được tiếng Nam Nam thở dốc, trở lại.

      “Vợ ơi, xong rồi à.”

      “Xem ra tháng này hết rãnh rồi, thời gian tới có lẽ bận nhiều chuyện.” Giọng của lại khôi phục độ ấm, hề lạnh băng như hồi nãy.

      “Chuẩn bị tiết mục để biểu diễn trong tiệc mừng năm mới?”

      “Em nghe được? Ha ha, còn có xác định đâu, ngày mai hỏi cho .”

      “Là đàn ?”

      , cùng năm, hồi đó quen trong hội văn nghệ.”

      “Cố lên! Vợ là nhất.” Kỳ Mặc Vân còn cảm thấy kỳ quái khi dùng giọng điệu lạnh lùng, bởi vì kia cũng khá lễ phép, toàn lời hay ý đẹp. Thẳng đến lúc nghe cùng Tiểu Cầm đối thoại mới hiểu được, phỏng chừng hội văn nghệ đó cũng chẳng tốt lành gì.

      Nam Nam cười mãn nguyện, hi vọng mãi mãi duy trì tình trạng giống giờ, bởi vì lo càng tiến xa phá vỡ cục diện tốt đẹp này. Nhưng chỉ có mới hiểu được chính mình có bao nhiêu khát vọng phát triển mối quan hệ này, muốn tiếp xúc bằng người với em ấy, sợ xa, chỉ sợ đây chỉ là mộng đẹp.

      Mặc Vân phát cuộc sống hằng ngày của biết rất ít, nhân chuyến sắp tới phải ra sức tìm hiểu mới được.

      Đúng như Nam Nam , Từ Dương là bạn của .

      Bất quá bạn chia làm nhiều loại, giống Tiểu Cầm là loại, mấy tỉ muội trong phòng là loại, còn có bạn bè chơi thân trong xã đoàn là loại. Như vậy, Từ Dương là loại nào, lam nhan tri kỷ? A đừng bậy, cái từ ái muội như vầy thích hợp với Nam Nam đâu, làm bạn thân khẳng định đủ tư cách, làm tỷ muội cũng có khả năng, nhưng so với bạn học tốt hơn nhiều.

      Nam nhân mà có tính cách như vầy lọt vào mắt của Nam Nam được đâu, tự kỷ đến quái đản trong cuồng vọng, con toàn thế giới dường như vì cậu ta mà hét chói tai. Mặc dù ở C đại, cậu ta xác thực có lực ảnh hưởng, bất quá Nam Nam nằm trong đám fan kia.

      Thời điểm năm nhất, hai người đều tự cao về tài văn chương nên vừa mắt đối phương, nhưng ngoài ý muốn bị đồn là cặp đôi hoàn hảo. Đương cho đó là chuyện đáng chê cười, bất quá hội văn nghệ kết duyên cho hai người, bọn họ thành bạn bè.

      Có số của nhau nhưng ít liên lạc; đường có thể nhiệt tình chào hỏi hoặc là làm như quen biết; nếu có việc gấp cần đối phương hỗ trợ cũng hết lòng chạy giúp; nhưng là hai người tuyệt tâm cho nhau bất cứ điều gì, nếu phải bởi vì chuyện công, bọn họ tuyệt ngồi cùng bàn ăn cơm chung.

      Tựa như hôm nay vậy, Lí Nam Nam và Từ Dương ngồi chung với nhau.

      Loại tình huống này thực hiếm thấy, Từ Dương cười : “Số lần ăn cơm chung của hai ta chỉ đếm đầu ngón tay nhỉ.”

      “Ý gì?” Nam Nam nhướng mày nhìn cậu bày ra nụ cười vô lại, cậu là loại nam sinh mang hương vị bại hoại có lực sát thương khá cao với nữ sinh, Nam Nam thực ra đối loại này có sức phòng ngự vô cùng tốt.

      “Vinh hạnh, rốt cục mời được băng sơn mỹ nhân ra ăn cơm.” Từ Dương vừa vừa dùng chiếc đũa gẩy gẩy đồ ăn trong khay, phân loại rồi để mỗi thứ qua bên. Cậu quá mức chú ý hình tượng của chính mình, gừng và tỏi là loại thức ăn ảnh hưởng đến hình tượng đều bị cậu phán án tử. Vì xem Nam Nam là bạn cho nên chút lễ phép làm chuyện này.

      Nếu có thể, cậu tận lực cùng nữ sinh ăn cơm, ít nhất cậu cảm thấy sinh viên thời nay ra ra vào vào mấy quán ăn nên người toàn là mùi dầu khói. Hơn nữa trong lúc ăn cơm chính là dễ bại lộ bộ dáng mất mặt, cậu quyết cho phép chính mình ở trước mặt nữ sinh xảy ra chuyện mất mặt. Cho nên trừ đối tượng ước hẹn ra nhà hàng ăn bữa, ngày thường ở trường học cùng nữ sinh ước hội cũng chỉ chọn tám giờ buổi tối mông mông lung lung ra thánh địa đương tiêu khiển.

      Cho nên khi cậu hẹn Nam Nam ra quán ăn tàm tạm ngoài trường, có thể thấy được Nam Nam đối với cậu có ý nghĩa hơn đám tình nhân kia.

      “Cậu đem tớ so với người rừng tớ nên thụ sủng nhược kinh mới phải.” Nam Nam buồn cười, Từ Dương là bạn tốt chứ phải là bạn trai tốt, cùng cái theo chủ nghĩa bới móc kết giao quả thực rất khủng bố.

      “Ha ha, tớ ‘mời’ cậu khó đến nỗi suýt chút nữa ‘cầu’ tới như mấy vị tai to mặt lớn làm sao giống người rừng chứ.”

      Nam Nam ngại mấy lời móc này, nếu ngày nào Từ Dương móc mới lo đấy. Là KK cho cậu ta biết , hơn nữa, cái đám nữ sinh trong hội văn nghệ là chuyên gia xuyên tạc, hà cớ gì tranh thủ dặm mắm thêm muối chứ?

      “Bàn chính , buổi tiệc đó tổ chức ra sao.”

      Từ Dương nhanh chậm : “ hồi cho cậu xem sổ ghi chép, thời gian địa điểm đều viết rất ràng. Mà cậu đồng ý khiến tớ giật mình đấy.”

      “Tựa như KK , năm ba rồi nếu cúi đầu khó mà có cơ hội.”

      “KK cũng như vậy.”

      “Nhưng chính là ý này.” Nam Nam nhún nhún vai: “ đó có chê tớ già , có hay tức giận , cả ngày trạch đến mốc meo, cũng chưa có nam nhân nào. Xem ra tớ nên tự PR cho chính mình.”

      Từ Dương lại lộ ra nụ cười mê người: “Nữ sinh đều cùng dạng, tranh cường háo thắng.”

      “Cậu là cái thằng tự kỷ, trước đừng chê người khác rồi trừ chính mình ra. Cũng may hôm nay cậu tỏ ra ngoan ngoãn, có cái thứ kia.” Nam Nam trợn mắt, muốn đem cậu ta đánh thành cái đầu heo, rồi thảy cậu ta ra trước cái đám nữ sinh mê cậu ta đến chết mê chết mệt.

      Từ Dương thoáng thu liễm nụ cười sáng lạn: “Tớ đương nhiên nhớ, hơn nữa muốn xài cái thứ kia cũng khó.”

      Lại tiếp, nửa năm trước, người Từ Dương có mùi nước hoa nào đó khiến Nam Nam khó chịu, cưỡng chế cho cậu ta xài cái mùi đó nữa.

      “Gần đây chiến tích oanh liệt , câu được mấy em ?”

      “Gì chứ, tôi sợ lắm rồi.”

      “Tốt như vậy?”

      “Khi nào tớ đối tốt với cậu?”

      Thôi , trợn mắt dối, ít nhất cũng phải quản cái miệng của mấy nàng dùm, lời gì khó nghe đều , nếu vô tình nghe được mấy nàng chuyện, còn biết chính mình nay còn bị người “nhớ mãi quên”. Nam Nam bĩu môi nghĩ tới nữa:

      “Vậy, theo quy củ, chờ tớ tuyển xong cho cậu.”

      Theo quy cũ chính là Nam Nam hát chính, Từ Dương sắp xếp đội nhảy để tô đậm khí. Đương nhiên, Nam Nam cũng phải nhảy vài đoạn. Cho nên phải thu xếp dành thời gian tập vũ đạo.

      “Nhanh chút, thời gian còn rất ít.”

      “Hi hi, hội trưởng đại nhân. Đừng nghi ngờ thiên phú trời cho của tớ, cái tiết mục thôi, ba ngày là xong ngay.”

      Từ Dương thản nhiên cười, nha đầu kia, đừng thiếu đánh như vậy chứ, nhưng thiếu đánh cũng đáng đến thế. . . . . .

      Đêm đó, Mặc Vân nhắn tin thể bồi , nhưng Nam Nam vẫn quyết định ol game, trước đem nhiệm vụ hằng ngày hoàn thành, sau chạy thương, thừa dịp ngồi chọn ca khúc. Phỏng chừng ngày mai có thể bắt đầu là hết thời gian chơi bời, buổi tối khẳng định phải tập.

      Lúc này bưu kiện lóe ra, là Đoạn Kiếm Ẩm Lệ lâu chuyện:

      “Trái Táo , có chuyện cần tâm , ol cũng tìm .”

      “Vậy a, được rồi, chờ em tý.”

      Vì thế chờ , hết nhẫn nại, kế hoạch tự cho là đúng đẩy càng xa . muốn trực tiếp đưa ra cầu gặp mặt, coi như cho bản thân cái công đạo.

      Mười phút sau Nam Nam hỏi lại: “Xong rồi, ở đâu?”

      lập tức mời vào đội:

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: cần lại đây, đánh chữ là đủ rồi.

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: ừm.

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: muốn gặp em.

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: ớ. . . . . . từng chẳng cần gặp em sao?

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: thực muốn gặp em.

      Nam Nam sửng sốt.

      Đoạn Thành Vũ cũng đoán phản ứng như thế, đành tiếp tục :

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: muốn lừa dối mình nữa, thích em, khi năm sau gặp lại người mà mình từng thích liệu có thể nhẫn? Ít nhất cho gặp em , nghĩ nên có trách nhiệm với tình này.

      Nam Nam tạm thời suy nghĩ được gì, Mạt Lỵ, muốn tôi làm sao đây!!

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: chúng ta là em mà. . . . . . hai ta có khả năng, hiểu chứ?

      【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: là em hiểu, thích em lâu như vậy mà bây giờ mới , còn chưa lần nào gặp mặt, rất thống khổ em có biết. . . . . . Trái Táo , em chọn địa điểm , yên tâm có ý gì khác chỉ là muốn gặp em mà thôi.

      Nam Nam trầm mặc, cần bình tĩnh suy nghĩ chút, nên xử lý như thế nào. thử đặt mình vào vị trí của nên có hiểu đôi chút.

      chưa từng nghĩ thương tổn ai, chuyện tình tam giác luôn cười nhạt, cho nên, thể kéo dài hoài, thương tổn cũng chỉ làm cho Mặc Vân khổ sở. đương nhiên thể để cho Mặc Vân khổ sở.

      Vì thế đánh chữ:

      【Tổ đội】【Nhị Nam】: có lỗi, em chấp nhận lời đề nghị của vì nó chẳng giải quyết vấn đề gì cả.
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :