1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Võ Tướng Cướp Cô Dâu - Nguyên Nhu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9

      Edit: Hoàng Vân & Quảng Hằng





      Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, xét Trầm gia ở Giang Ninh, nhi nữ của Trầm Đông Thanh, là truyền nhân của bàn long chức pháp, tài nghệ trân quý bất phàm, tính tình thiện lương, thông mình tài trí, tài mạo song toàn. Nay Trẫm hạ lệnh ra chiếu, phong Trầm nữ Lâu Đậu làm huyện quân Giang Ninh huyện, khâm thử
      Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, huyện quân Trầm thị năm vừa mới mười tám, hôm nay tứ hôn, gả cho quan Tứ phẩm Tả kim ngô tướng quân Uất Trì Tú, tài tử giai nhân, ông trời tác hợp cho, tìm ngày tốt ngày tốt, bái đường thành hôn, khâm thử --
      Hai đạo thánh chỉ cùng ngày đến Trầm gia, nhất thời oanh động toàn Giang Ninh, dân chúng nghị luận đều thảo luận chuyện này, ngày đó ở cửa Trầm gia có rất đông dân chúng, càng đem chuyện đã phát sinh ngày ấy lưu truyền rộng rãi.
      Trong khoảng thời gian ngắn, Trầm gia mất hết mặt mũi, mỗi người đều phỉ nhổ Trầm Đông Thanh vì lợi ích mà làm ra chuyện quá đáng, càng thêm đồng tình Trầm Lâu Đậu.
      Trầm Đông Thanh chẳng những đánh mất mặt mũi, còn bị đóng cửa bởi nữ nhi được phong làm huyện quân, mà tang sự của Trầm lão gia, thậm chí được tổ chức ở Trầm gia, mà di linh của ông được dời đến nhà của Trầm Lan tiểu thư Trầm gia, người đã mất tích bao năm qua -- cũng chính là Vương Vân, phụ trách tang của lão gia.
      Cùng mấy ngày trước đây, ngược lại với màu đỏ rực rỡ bay đây trời, nay màu trắng phủ khắp nơi, đạo sĩ đánh tiếng chuông ngừng, Quan tài của Trầm lão gia tử được đặt ở phía trước, tiền đường làm linh vị, đón người tới tế bái.
      Dưới ánh nến trắng lung linh, Trầm Lan cùng Trầm Lâu Đậu hai người quỳ mặt đất, để tang, mặc tang phục trắng thuần sắc, giúp Trầm lão gia đốt tiền giấy, hy vọng ông có thể an nghỉ nơi cửu tuyền.
      Gian phòng này là do người ở Giang Ninh, hào phóng cho mượn tiện việc bô trí tang , ngoài việc hộ tống linh cữu, còn có ít binh tướng cũng tới.
      Uất Trì Tú tuy rằng chưa có cùng Trầm Lâu Đậu bái đường thành thân, nhưng Thiên Tử tứ hôn, danh phận trước, cho nên hai nữ nhân thể đáp tạ hết lễ những người đến thăm viếng đều do tay thay mặt nam nhân của Trầm gia hoàn thành.
      Nhưng người của Trầm gia đương nhiên cam lòng, nhất là Trầm Đông Thanh, vì sai lầm này thể thu được cơ hội tốt có lợi, hận nghiến răng nghiến lợi,nhưng lại vô phương pháp tới gần bọn họ từng bước được, bởi bốn phía ở căn phòng này, có rất nhiều binh lính trấn giữ, khiến cho thể làm càn tiến vào đem Trầm Lâu Đậu mang , hơn nữa Trầm Lan đối căm thù đến tận xương tuỷ, như thế nào cũng chịu để cho vào nhà, cho nên chỉ có thể tức khí ở Trầm gia phát giận.
      Duy nhất người Trầm gia có thể vào đây, chỉ có Trầm phu nhân.
      Trầm phu nhân đối với những gì trượng phu gây nên tâm cũng rét lạnh, bởi vậy theo Trầm Lâu Đậu rời khỏi Trầm gia, vào nơi này.
      “Đại nhân, cám ơn ngài, nếu phải ngài tới đúng lúc......” Nhìn linh đường trắng trước mặt, Trầm phu nhân nhịn được cay cay mũi, lấy ra khăn ra nhàng thấm nước mắt
      “Nhạc mẫu cần phải khách khí như vậy, nếu tiểu tế đến nhanh chút nữa , có lẽ......” Lời Uất Trì Tú chưa dứt, khẽ ngập ngừng, nhưng trong đó tiếc nuối vô cùng, đau là ràng như vậy.
      Hai mắt tối tăm gắt gao chăm chú nhìn bóng người nhắn quỳ bên ánh lửa . Nếu có thể đến mau chút tốt rồi......

      Nửa tháng trước --
      “Gia gia!” Cơ hồ chạy khắp cả Uất Trì phủ, Tiểu Tự rốt cục tìm được Trần bá, thở phì phò vọt tới bên cạnh ông.
      “Làm gì a? Tiểu Tự, lễ phép!” cùng người khác chơi cờ Trần bá bị cháu dọa hoảng sợ, hờn giận trách cứ tiếng.
      Tiểu Tự có thời gian nhiều để giải thích, dám đem người bạn thân nhất của gia gia ngồi ở đối diện kéo dậy,“Gia gia! Có chuyện lớn rồi!” Dứt lời, nàng đem vật gì đó trong lòng đặt lên bàn cờ.
      “A! Ta sắp thắng a!” Trần bá đau lòng nhìn bàn cờ làm xáo trộn, hốc mắt ngấn lệ, hung tợn trừng mắt nhìn cháu .“Làm gì?” Khẩu khí hung ác cực kỳ.
      Nàng vội vàng đem chuyện xảy ra vừa rồi hết với ông.
      Trần bá sau khi nghe xong, sắc mặt chuyển xanh mét. Lấy trực giác của mình, đại ca Trầm tiểu thư đến  đưa nàng trở về, chỉ sợ là có chuyện gì tốt, vừa nghĩ như thế...... xong! Tình cảnh của Trầm tiểu thư tại phải rất nguy hiểm sao?
      “Gia gia! tại làm sao bây giờ? Thiếu gia cùng lão gia đều còn tại trong cung đầu, chúng ta nào có biện pháp tiến cung chứ?” Tiểu Tự gấp đến độ sắp điên rồi.
      “Đừng ầm ỹ.” Trần bá trừng nàng liếc nàng. nghĩ ra biện pháp, nha đầu chết tiệt kia còn ồn ào bên cạnh nữa!
      Ông suy nghĩ hồi lâu, phút chốc đạo linh quang lên,“Đúng rồi! Ngụy tướng quân phải người nghỉ lễ sao?” Ông nhớ Ngụy Tề tướng quân bởi vì đắc tội thiếu gia, bị thiếu gia hung hăng sửa chữa chút, ước chừng hưu hơn mười ngày rồi!
      Tiểu Tự gật gật đầu,“Đúng vậy.”
      Trần bá vội thu lại bức thư bàn cờ tướng vào trong lòng, vội vàng đứng lên, nhắm thẳng đại môn chạy .
      Nàng sửng sốt chút,“Gia gia! Ông muốn đâu?”
      tìm Ngụy tướng quân......” Thanh chưa dứt, người chạy mất thấy bóng dáng.
      Trần bá vội vàng chạy tới Ngụy phủ, hướng Ngụy Tề tình nghiêm trọng , lập tức chuẩn bị tiến cung, tuần thay cho Uất Trì Tú.
      Uất Trì Tú ra cung,Trần bá nhìn thấy lập tức lấy thư ra cho , dám trì hoãn chút thời gian nào.
      nhìn thư, càng xem sắc mặt càng ngưng trọng, đến cuối cùng, mặt đều đen, lửa giận tận trời, làm cho Trần bá nhìn thấy vô cùng sợ hãi.
      Uất Trì Tú nhìn thư, suy tư hồi lâu, đột nhiên đứng lên rời .
      “Thiếu gia, người đâu?”
      “Tiến cung.” lạnh lùng ra hai chữ, xoay người rời .
      Hết thảy đều thực khẩn cấp, sau khi Uất Trì Tú tiến cung cũng nhiều lời, trực tiếp tìm đến ngự thư phòng, vừa đấm vừa xoa còn xuất ra kim bài mà tiên hoàng ban cho Uất Trì gia, chỉ để đổi thánh chỉ tứ hôn.
      Kỳ , sớm tính hướng Hoàng Thượng cầu chỉ, thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn, bởi vì theo lời của Vân di , biết Trầm gia muốn là hiệu quả và lợi ích thế nào, nếu muốn thuận lợi cưới Lâu Đậu làm vợ, trừ bỏ tranh hôn ra, còn phương pháp khác chính là Thiên Tử tứ hôn. Lúc trước còn vẫn cho rằng thời cơ chưa tới, nghĩ tới tình lại phát triển ra ngoài dự liệu của
      Cao Tông vốn rất nhân từ, tận mắt thấy nữ tử quỳ gối ở Ngự thư phòng chịu đứng dậy, cho dù đáy lòng đau muốn mất rể hiền, nghĩ chỉ là nghĩ, nhưng cũng dành nhiều ân tình cho , ban cho Trầm Lâu Đậu danh hiệu "Huyện quân".

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9

      Edit: Hoàng Vân & Quảng Hằng



      Danh hiệu Huyện quân này chỉ có những người làm thê tử của những quan có chức quan từ ngũ phẩm, mới được ban tặng

      Mọi chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.

      Trầm Lâu Đậu lưu lại thư, ngoài việc cho , nguyên nhân nàng vì sao phải rời khỏi nhà ra ngoài, còn có khẩn cầu khác, chính là hy vọng có thể mang theo Vân di cùng nhau đến Giang Ninh tìm nàng.

       

      Vân di có trở về Trầm gia hay , đối với Uất Trì Tú mà cũng quan trọng, nhưng cũng lường trước, nếu tình phát triển theo phương diện khác, cũng rất cần thân phận này của Vân di.

      “Vân di, người quyết định rồi sao?” vào Tống phủ, Uất Trì Tú cũng quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi Vương Vân.

      “Ta......” Bà khó xử nhướng mi, trong lòng ngừng giãy dụa. Máu mủ tình thâm, dù sao bà thể quên phụ thân từng thương bà như thế nào, nhưng vừa hận người đối chính mình còn có Tống Khải vô tình như vậy.

      “Vân di, Lâu Đậu xuất phát về Giang Ninh, nàng vì sao lại đột nhiên trở về, trong lòng người hẳn là biết. ?” Uất Trì Tú nhìn thẳng nàng.

      Vương Vân kinh ngạc ngước mắt nhìn, vẻ mặt trong lúc nhất thời có chút mờ mịt,“Trở về......” Lâu Đậu đột nhiên trở về? Vậy phải có nghĩa là cha sắp......

      “Phu nhân, chúng ta trở về .” Tống Khải đến bên cạnh bà, thở sâu sau đó :“Những chuyện năm đó, nàng quên hết . Nhạc phụ có tâm tìm nàng trở về, chứng tỏ rằng ông hối hận, nếu ông hối hận sao có thể để cho Lâu Đậu ngàn dặm xa xôi đến Trường An tới tìm nàng chứ?”

      Kỳ , Tống Khải chính là lấy tâm tình của phụ thân mà thông cảm với Trầm lão gia, nếu sinh nữ nhi, đồng dạng đương nhiên cũng hy vọng nữ nhi có thể gả cho người giàu có. Năm đó chỉ là tiểu tử, cái gì đều có, nghĩ trèo cao, cũng khó trách Trầm lão gia lại tức giận như vậy. Vất vả nuôi lớn nữ nhi, muốn con làm thiếu phu nhân, cuộc sống thoải mái lo nghĩ, ai dám gả cho văn nhược thư sinh cái gì cũng có, đổi lại là , cũng đáp ứng.

      “Khải ca......” Vương Vân chần chờ nhìn trượng phu.

      Thở dài, Tống Khải vỗ vỗ tay nàng,“Ta biết, nàng có nửa cũng là băn khoăn ta, sợ lòng ta có khúc mắc, nhưng ta cho tới bây giờ cũng để ý, nàng cũng biết mà đúng ?” Nhất là chính mình cũng làm bây giờ cũng làm cha, bắt đầu có thể lượng giải năm đó Trầm lão gia tử làm, chỉ có thể là vì ái nữ mà sốt ruột.

      “......” Vương Vân cầm nước mắt nhìn , rốt cục nhàng gật đầu.

      Uất Trì Tú chờ ở bên, nhàng thở ra, cúi mắt xuống nhìn lòng bàn tay mình hơi hơi nắm chặt. Lâu Đậu, nàng chờ ta, ta lập tức đến tìm nàng......

      Vì phải chờ hai đạo thánh chỉ kia, bọn họ thể ở Trường An đợi mấy ngày, lễ bộ chậm chạp phái người đem thánh chỉ giao cho Uất Trì Tú, tức giận đến mức lấy kiếm chém lễ bộ thượng thư.

      Cuối cùng mười sáu vệ tướng sĩ, cùng các huynh đệ, cầm đao vây quanh phủ lễ bộ thượng thư, mới đưa kia hai đạo thánh chỉ giao ra.

      Dọc theo đường , Uất Trì Tú trước tình huống tại với vợ chồng Tống Khải, cũng để cho bọn họ biết, tình cảnh trước mắt của Trầm Lâu Đậu nên phải làm thế nào.

      Tuy rằng lòng hắn nóng như lửa đốt muốn nhanh chóng đến tìm Trầm Lâu Đậu, nhưng cùng vợ chồng Tống Khải, hành trình mau được, ước chừng chậm gần mười ngày mới tới Giang Ninh. Vừa đến Giang Ninh, bọn họ chạy hề dừng chân chạy tới Trầm phủ, thế này mới vừa vặn đụng phải Trầm gia ép Trầm Lâu Đậu thành thân, mà Uất Trì Tú vừa mới vượt qua cứu người......

       

      Cúng bái hành lễ xong, Trầm Lâu Đậu cùng Trầm Lan đứng dậy dâng hương, các đạo sĩ lại bắt đầu tụng kinh siêu độ, hai người lúc này thối lui đến bên cạnh Trầm phu nhân cùng Uất Trì Tú.

       

      Uất Trì Tú vươn tay khẽ vuốt hai má Trầm Lâu Đậu, mày kiếm chau lại, vẫn nhìn nàng,“Hay về phòng nghỉ tạm trong chốc lát ?” Hôm nay cúng bái hành lễ quá mức dài dòng, lo lắng thân thể của nàng chịu nổi.

      Tuy xa cách ngắn ngủn nửa tháng, trong lòng nóng như lửa đốt, tưởng niệm thành bệnh, ban đêm thể ngủ say, tính tình càng ngày càng nóng nảy, luôn cứ lo lắng nàng ở phương xa có thể xảy ra chuyện gì hay .

      Mỗi khi nghĩ đến nàng, ngực liền như bị tảng đá lớn đè nặng, làm thể thở dốc, chỉ có thể ở ban đêm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, mong nàng có thể bình an mạnh khỏe.

      Đáng tiếc ánh trăng hề nghe thấy nguyện vọng của , người của Trầm gia vẫn đem nàng đày đọa ra hình người, toàn bộ gầy yếu rất nhiều, gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt , đôi mắt ngập nước, cũng càng nhu nhược khiến lòng người đau.

      Quyến luyến rúc vào người , Trầm Lâu Đậu gật gật đầu, tuy rằng thân thể cảm thấy thực mệt mỏi, nhưng lòng của nàng cũng rất thỏa mãn, có làm bạn, nàng rốt cục còn thao thức suốt đêm nữa rồi, tâm tình bối rối cũng từ từ bình ổn xuống.

       

      “Đợi chút.” Trầm Lan gọi hai người muốn xoay người rời .

      Hai người đồng thời xoay người nhìn bà, mà Trầm phu nhìn nàng gật đầu, bà tiếp theo mở miệng :“Qua mấy ngày nay, chờ qua thất đầu, Lâu Đậu hãy theo trở về Trường An , con trực tiếp về Trường An xuất giá luôn .”

      Đau lòng nhìn Trầm Lâu Đậu, Trầm Lan dưới đáy lòng thầm thở dài.

      Lại là bi ai của Trầm gia, nương năm đó đem chức pháp dạy cho Lâu Đậu, đến tột cùng là đúng hay sai? Lâu Đậu tuy rằng học xong chức pháp, ở Trầm gia có địa vị, nhưng chưa bao giờ tự do, đôi tay làm cho người ta bảo hộ muôn phần, vì cũng là đôi tay kia có thể sáng tạo ra cái đẹp, mà nay, nhưng cũng là vì ích lợi, đem nàng bức ép thành bộ dáng thế này.

      “Phải xuất giá nhanh như vậy sao?” Trầm Lâu Đậu , nhìn mẫu thân cùng . Theo tập tục, nàng biết trăm ngày có thể thành thân, nhưng rời khỏi Giang Ninh...... Ít nhất cũng phải đợi làm thất cho gia gia xong rồi hẳng ?

      “Lâu Đậu, hãy nghe lời, qua thất đầu, còn cùng thôi. Đồ cưới của con, nương đều chuẩn bị tốt rồi, qua hai ngày đưa cho . Đến Trường An, cũng đừng bao giờ trở lại.” Trầm phu nhân tiến lên bước, thương vỗ lấy tay nữ nhi. Sau bao sóng gió, rốt cục có thể an tĩnh, nữ nhi số khổ của bà tìm được vị lang quân tốt như vậy, bà làm nương, về sau cũng cần phải lo lắng.

       

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9

       Edit: Hoàng Vân & Quảng Hằng
       

      “Nương, có phải cha......” Tâm minh bạch, nàng lập tức nghĩ đến có thể là cha còn chịu buông tha cho, cho nên nương mới muốn nàng nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      Trầm phu nhân thở dài, miễn cưỡng nở nụ cười,“Việc này con đừng quan tâm, nghe lời của mẹ, việc này hãy tính như thế . Lan muội, muội cùng Lâu Đậu xuống nghỉ ngơi trước .” Bà quay đầu nhìn tiểu .

      Trầm Lan gật gật đầu,“Lâu Đậu, thôi.” Bà biết đại tẩu có điều muốn , muốn cùng Tú nhi mình đàm chuyện.

      Trầm Lâu Đậu cũng biết, liếc mắt nhìn Uất Trì Tú.

      trấn an vỗ vỗ đầu nàng,“Nàng nhanh , lát nữa ta vào phòng cùng nàng.”

      Nàng nghe vậy mới theo , lưu lại mẹ vợ cùng con rể tương lai chuyện.

      “Đại nhân, ta cầu gì, chỉ hy vọng ngài có thể đối xử tốt với Lâu Đậu, đừng bao giờ để lòng nó bi thương. Ta biết quan lớn tướng lãnh các người khó tránh khỏi có ba vợ bốn nàng hầu, ta cũng mong ngài có thể cả đời chỉ cưới mình Lâu Đậu, nhưng ta muốn ngài cam đoan, Lâu Đậu vĩnh viễn là tướng quân phu nhân, ngài cả đời chiếu cố nó.” Trầm phu nhân ra những lời giấu ở đáy lòng mình.

      Đôi mắt đen thâm thúy của Uất Trì Tú, ánh mắt kiên định, nhìn thẳng bà,“Nhược thủy ba ngàn, ta chỉ lấy kiều thê. Nhạc mẫu, thời gian còn rất dài, mong người hãy nhìn thấy con cả đời chỉ bảo vệ mình Lâu Đậu như thế nào.” dùng lời vô cùng kiên quyết, cho Trầm phu nhân hiểu có bao nhiêu tình ý, bao nhiêu kiên quyết.

      Đôi mắt ngăm đen trong suốt như nước, hề dao động, nhìn lúc lâu sau, bà an tâm,“Lâu Đậu, liền giao cho ngài.”

      “Lâu Đậu.”

      nhàng đẩy ra cửa phòng, Uất Trì Tú thong thả vào trong phòng, nhìn thấy nàng ngồi ở trước gương, ngơ ngác nhìn chính mình.

      cười khẽ, vào phía sau nàng, học nàng nhìn ảnh ngược trong kính,“Làm sao vậy?” Thấy cây lược gỗ bên, cầm lấy giúp nàng chải mái tóc đen dài.

      Trầm Lâu Đậu bĩu môi, lắc đầu, vui đem mày liễu thanh tú nhăn chặt,“Tú ca, hình như ta thay đổi?” phải nàng ảo giác, so với chính mình trước đây, nàng biến dạng. Cái này làm sao bây giờ? Vốn phải là quốc sắc thiên hương gì, bây giờ còn biến dạng, Tú ca có thể ghét bỏ nàng hay ?

      Uất Trì Tú sửng sốt, hoàn toàn nghĩ tới vấn đề này, chuyển nguwoif đến trước mặt nàng, nhìn từ xuống duối, nhìn lần kĩ, sau đó cúi đầu dùng sức ở đôi môi khéo léo của nàng hôn mạnh cái.

      “Nào có biến dạng? Ta thấy vẫn như trước kia.” Là trở nên gầy phải biến dạng, nhìn bộ dạng ngốc nghéch của nàng.

      Nàng cảm động nhìn , trong lòng ấm áp, vươn tay ôm lấy gáy , cả người lại ở trong lòng ,“Giống trước là tốt rồi.” Cười, chỉ cần Tú ca biết nàng có biến là tốt rồi.

      Uất Trì Tú sủng nịch xoa xoa đầu nàng, cẩn thận ôm nàng chặt, đáy lòng tràn đầy thương tiếc hết, phát ra vòng eo của nàng áo gầy rất nhiều, dám dùng sức quá mạnh, luôn sợ ôm đau nàng.

      “Sau khi trở lại kinh thành, đợi cho định ngày thành thân xong, nàng phải ngoan ngoãn dưỡng béo thân mình, chuẩn bị làm nương tử của ta.” dưỡng béo, về sau ôm vào mềm mại.

      phải gấp như vậy sao? Huyện quân phong ban thưởng, phải đợi đến lúc huyện phủ lão gia đến nơi đây thưởng cho ta sao?” Nàng muốn ở cùng gia gia lâu chút.

      Nếu phải gia gia liều chết làm hoãn thời gian, chỉ sợ nàng sớm lên kiệu hoa của Trần Hùng, gả đến Trần gia rồi, làm sao còn chống đỡ được đến lúc Tú ca tới cứu mình.

      Bất quá nàng nghĩ được, cho dù nàng cùng Trần Hùng thực bái đường, Tú ca hẳn là vẫn quyết liều lĩnh đem nàng mang về.

      cần, trở lại kinh thành, Hoàng Thượng bảo với lễ bộ làm lễ cho nàng, ngay cả phong chức huyện quân cũng thế.” nghĩ ở Giang Ninh từ bỏ mục đích, nhìn thấy người của Trầm gia luôn luôn ở bên ngoài phủ, còn có cổ xúc động muốn giết người, nếu phải Vân di cực lực ngăn cản, tuyệt để những người đó còn sống.

      “Cha ta...... Ông ấy hẳn là vẫn chưa buông tha việc muốn gặp ta, đúng ?” Trầm Lâu Đậu khẽ thở dài. Trò hôn lễ khôi hài kia, dưới hai đạo thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng, Thiên Tử tứ hôn, cho dù hôn lễ làm nửa, tiệc cưới hai nhà Trần Trầm cũng coi như là xong rồi, tất cả những người có mặt ở trường, có ai dám phạm thiên uy? Người của Trần gia cũng sớm ôm lấy Trần Hùng bị chặt đứt tay chạy mất rồi,

      Buồn cười là, cha mình đối xử với con như vậy nhưng sau khi nghe được nàng sắp sửa gả cho người so với Trần Hùng còn tốt hơn gấp trăm lần, nhất thời lại bày ra gương mặt của người cha, muốn nha hoàn giúp đỡ nàng vào phòng nghỉ ngơi.

      Tú ca đương nhiên để nàng ở lại Trầm gia, vung tay lên, vài cấm vệ quân lập theo từ ngoài cửa tiến vào, khách khí bước đến đẩy bọn nô bộc ra.

      Lười lời vô nghĩa, Tú ca đưa tay ôm lấy nàng, phân phó cấm vệ quân xử lý chuyện của gia gia nàng, sau đó lập tức theo bác cùng nhau chuẩn bị rời khỏi Trầm phủ.

      Mà cha nàng làm sao có thể để miếng thịt béo dễ dàng mất, đương nhiên muốn có biện pháp ngăn cản, thao thao bất tuyệt, bị cấm vệ quân đặt dao cổ , liền im lặng tiếng động.

      có việc gì, nàng đừng lo nghĩ gì cả, hảo hảo nghỉ ngơi là tốt rồi.” Uất Trì Tú chuyển mở lời đề, nghĩ nàng lại vì chuyện của Trầm gia mà phiền lòng.

      Biết ý tứ của , nàng cũng truy vấn.“Vâng, vậy chàng khuyên trở về như thế nào?” Nghiêng đầu tựa vào bên gáy , nàng lười biếng hỏi.

      phải ta.” ôm nàng đến giường, đem nàng mềm đặt lên giường, cẩn thận đắp cáichăn.

      “Là dượng?” Tròng mắt dạo qua vòng, Trầm Lâu Đậu lập tức nghĩ đến người khác, đồng thời nàng còn xốc lên chăn góc, vỗ vỗ giường, kỳ vọng nhìn .

      Giai nhân tiếng động mời mọc, thân là nam tử hán, hơn nữa là nam tử hán nàng tha thiết, làm sao có thể làm cho nàng thất vọng chứ?

      Uất Trì Tú lập tức hai lời, thoát hài liền leo vào ổ chăn, duỗi tay ra, đem nàng kéo vào lòng.

      Quanh thân nàng có mùi thơm ngát, cười khẽ, hy vọng đời này đều có thể ôm nàng như vậy.

      Trầm Lâu Đậu tựa vào trong lòng , nghe tiếng tim đập vững vàng, mí mắt dần dần ngặn xuống, nàng dịch chuyên tư thế, cả người nhắn của nàng nửa nằm ở người .

      “Tú ca......” chìm dần vào giấc ngủ, nàng thào lên tiếng.

      “Ừm?” Thanh của Uất Trì Tú từ đỉnh đầu nàng truyền đến, tay theo quy luật vỗ về phía sau lưng của nàng.

      “Đời này, chúng ta đều cần lại tách ra......” Nhắm mắt lại, nàng thầm nho ra ý tưởng cuối cùng lưu lại trong đầu.

      Cúi mặt nhìn giai nhân trong lòng muốn ngủ say,đôi mắt đẹp của Uất Trì Tú chan chứa tình , đôi môi cười là thâm tình, khẽ hôn mắt nàng nhắm lại, giọng ở nàng bên tai :“Được.”

      Nàng ngủ, như là nghe thấy được trả lời, khóe miệng mỉm cười ngọt, vui vẻ.

      Đời này, cũng tách ra nữa.

       

       

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 10


      Edit: hathai & Quảng Hằng
      Sau khi trở lại Trường An, cuộc sống liên tiếp bận rộn chiếm cứ hầu hết thời gian của Trầm Lâu Đậu, ngày thành thân, từ ngàn chọn trăm chọn, trong trăm ngày có duy nhất ngày lành là tháng sau.

      Thời gian tháng quá mức ngắn ngủn, nhưng Tống gia cùng Uất Trì gia hai nhà đều hết sức chuẩn bị hôn , mà Trầm Lâu Đậu cả ngày bị người ta kéo qua đến, kéo lại chuẩn bị gả, nhiều việc đến độ có thời gian rảnh suy nghĩ đến tột cùng Trầm gia sau này ra sao.

      Kết cục của Trầm gia, cũng chỉ có chữ thảm có thể hình dung.

      Từ sau khi chuyện Trầm Lâu Đậu bị buộc gả truyền ra sau, mọi người ở Giang Ninh chán ghét Trầm gia chức phường, rất nhiều nhà giàu thậm chí khởi xướng câu dùng hàng dệt Trầm gia, trong khoảng thời gian ngắn, hàng hóa Trầm gia hoàn toàn đường tiêu thụ, cho dù hàng giới bán rẻ cũng có người muốn mua.

      Trần gia cũng như thế, bởi vậy người của hai nhà suốt ngày khắc khẩu ngớt, trách tội đối phương, cảm thấy đều là lỗi của đối phương mới có thể tạo thành cục diện hôm nay.

      Dựa vào danh vọng Uất Trì gia , tứ phương các nơi đều có người tới cửa chúc mừng hôn Uất Trì Tú .

      Tống Khải tuy rằng là vị tướng , nhưng tùy tính kể công, tính tình lại rất tốt, cũng làm cho các đại tướng quân đối với ông rất cảm mến, lễ vật đưa lên, nhiều đến mức Tống gia đều nhanh bỏ xuống được.

      Lúc Uất Trì Tú đến Tống gia tìm Trầm Lâu Đậu, nàng liền khẩn cấp kéo xuất môn, suốt ngày vẫn ngừng bị người ta chăm bẳm như đứa trẻ, nàng cũng sắp chịu nổi nữa rồi.

      đường cái, tuấn nam mỹ nữ tự nhiên khiến cho ít người chú mục, người có chút mắt sắc, lập tức nhận ra bọn họ là Uất Trì Tú cùng Giang Ninh huyện quân Trầm Lâu Đậu sắp thành hôn.

      Kỳ , cho tới nay, Trầm Lâu Đậu cũng chưa thực dạo trong thành Trường An, rất khó tin, người ở Trường An ở gần hai tháng, ngay cả món ăn vặt nổi tiếng trong thành nhất là cái gì cũng biết.

      Chuyện này cũng thể trách nàng, ai bảo sau khi vào Trường An, nàng đầu tiên là số khổ ở trong thành bôn ba chung quanh, tiếp theo Trần gia đuổi khỏi nhà, thời gian sau nàng đều tránh ở trong phủ Uất Trì, địa phương duy nhất lúc xuất môn qua là tòa mỹ mãn trấn kia mà thôi.

      Vì thế, nàng mở to tròng mắt, bên đường thấy cái gì đều cảm thấy thú vị, cái gì đều cảm thấy rất vui, mà Uất Trì Tú cưng chìu nàng, mặc kệ nàng làm cái gì, đều chính là cười bồi ở bên người nàng.

      “Oa, tướng quân đại nhân thực thương phu nhân tương lai của ngài ấy a......”

      đám nương tụ cùng chỗ, đồng thời hâm mộ nhìn đôi phu thê kia.

      Nhìn kìa, Trầm tiểu thư cúi đầu chọn vật phẩm trang sức, Uất Trì tướng quân liền canh giữ ở bên, chờ nàng chọn vừa lòng cao hứng mới thôi, cái gì cũng chưa , còn vẻ mặt sủng ái cứ mãi gật đầu.

      Ăn thức ăn cũng thế, canh nóng là tướng quân đại nhân thổi nguội chút mới đưa cho nàng, đồ ăn vừa lên bàn, Trầm tiểu thư cần động ngón tay, ngồi ở chỗ chờ, tướng quân đại nhân tự động liền giúp nàng chia thức ăn, như thế tự nhiên toát ra đủ loại che chở, nửa điểm đều lừa được người, liếc mắt cái có thể nhìn ra được tướng quân đại nhân có bao nhiêu tiểu thư Trầm gia.

      “Này, tướng quân đại nhân, biết ngài có thiếu thiếp thất hay ?”

      Trong đó nương nhịn được bật thốt lên, nàng cầu làm chính thê, chỉ cần có thể lên làm thiếp của nam nhân này, hẳn là cũng thực hạnh phúc.

      “Ngươi nằm mơ thôi!” Chúng nữ đồng thời trợn trắng mắt liếc nàng cái, trăm miệng lời .

      Câu chuyện tình của Uất Trì tướng quân cùng Trầm tiểu thư, trải qua bao gian truân khổ sở, sớm truyền khắp toàn bộ Trường An thành, biết có bao nhiêu người ủng hộ đôi uyên ương này của bọn họ! Nếu ai dám chia rẽ bọn họ, xác định vững chắc là đối địch với tất cả dân chúng ở thành Trường An!

      Cũng nhiều gin khổ như thế, bằng Hoàng Thượng vốn dĩ còn có ý định, bằng lúc trước đại nhân tình mà ông ta cho Uất Trì Tú, để cho cưới công chúa hẳn là thành vấn đề… tại xem nhóm dân chúng ủng hộ bọn họ như vậy, ông có muốn tứ hôn, khẳng định khiến cho bạo động, Hoàng Thượng nghĩ nghĩ, ông vẫn là đừng có việc gì tìm phiền phức vào mình là tốt nhất.

      “Ăn ngon sao?” Uất Trì Tú thương dùng ống tay áo lau mồ hôi trán nàng, cười xem bộ dáng nàng tham ăn .

      Trầm Lâu Đậu miệng cắn ngụm lại ngụ bánh bao thơm ngon, luyến tiếc nhả ra: “Muội chưa từng ăn qua bánh bao ngon như vậy nha!”

      Bánh bao lớn như vậy, nàng chưa ăn qua, rất giống người thường, mới làm cho nàng “ thích buông tay” như thế. Chỉ là cầm đến, còn có mùi hương ngọt ngấy xông vào mũi, ngụm cắn xuống, trong miệng tư vị lại dầy đặc, hương vị ngọt ngào, là ăn quá ngon!

      “Ăn chậm chút, có người tranh với nàng đâu.” thương lắc đầu, sờ sờ mặt của nàng, thổi bát canh nóng đưa cho nàng.

      “Ừ.” Bởi vì bánh bao ăn quá ngon, nàng hai ba miếng liền ăn sạch, còn muốn ăn tiếp.

      “Bánh bao này ăn ngon như vậy, đợi lát nữa chúng ta mua mấy cái đem về cho , dượng cùng Uất Trì bá phụ ăn nhé.” Nàng tò mò nhìn gian đại tửu lâu này buôn bán tốt! Đông nghẹt dưới lầu.

       



    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 10

      Edit: hathai & Quảng Hằng



      Bọn họ ngồi ở lầu 2, cho nên Trầm Lâu Đậu nhìn từ xuống, bên ngoài tửu lâu còn có ít người đứng bên ngoài!

      “Đây là có khả năng.” Chờ sau khi nàng ăn no, Uất Trì Tú mới .

      “Vì sao?” Ủa? Trầm Lâu Đậu nhìn phía dưới, tiểu nhị từ tửu lâu ra, bên đối với người xếp hàng phát ra giấy trắng, phát tới khi tay giấy trắng có, quay lại đối mặt với những người xếp hàng phía sau cười cười.

      trận cảm thán vang lên, những người dưới lầu lấy được giấy trắng đều phát ra thanh thất vọng, vài người vốn dĩ cam lòng còn muốn chờ, nhưng sau khi điếm tiểu nhị khuyên bảo, cũng ủ rũ ly khai.

      “Gian tửu lâu này bánh bao ngày chỉ bán hai canh giờ, hai trăm cái bánh bao bán xong rồi, cho dù là Hoàng Thượng muốn ăn, cũng phải chờ ngày mai thỉnh đến sớm.” cùng với Trầm Lâu Đậu có thể có bánh bao ăn, là đặt trước ngày, nếu sớm bị tranh mua còn, sao đến lượt bọn họ.

      “Vì sao ngày chỉ bán hai trăm cái?” Bán nhiều chút được sao? Tốt như vậy, bán nhiều chút nhất định kiếm được nhiều tiền.

      Uất Trì Tú liếc nhìn nàng cái,“Chuyện này với chuyện nàng năm chỉ có thể chức ra bàn long chức giống nhau.”

      dự đoán được như vậy, Trầm Lâu Đậu đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ ra chút xấu hổ cười,“Chàng cũng biết?”

      Kỳ cái gì bàn long chức khó tạo, hơn phân nửa đều là gạt người, đúng vậy, phần là kĩ thuật đó tiêu tốn rất nhiều thời gian, nhưng năm muốn làm ít nhất được năm bảy thành phẩm, nàng nhắm mắt lại cũng có thể làm

      Tuy rằng Trầm Đông Thanh phải phụ thân tốt, nhưng là thương nhân xuất sắc, nắm chặt ý tưởng thế nhân “Vật lấy hi vì quý”, cố ý năm chỉ làm ra món, cho dù có làm nhiều, cũng tuyệt lấy ra bán, trắng ra, đây là phương pháp thương nhân kiếm tiền, cũng là cách phát tài của bọn họ.

      “Lão bản tửu lâu này chính là cái chi nhánh ngân hàng ở Trường An, chủ tử tửu lâu, ở trong quân chúng ta cũng rất có danh khí, chú kiếm thế gia Sở gia đến từ Tứ Xuyên.

      Sở gia thế hệ trước kia, chuyên môn vì quân đội đúc vũ khí, cho đến thế hệ này, Sở gia chỉ lo việc kinh doanh, gã kinh thương thiên tài, chẳng những mở rộng phạm vi buôn bán của Sở gia , còn giao thiệp với những công việc kinh doanh khác, xem tửu lâu này kinh doanh có bao nhiêu phát đạt, là biết có bao nhiêu thành công.” Uất Trì Tú xong, cũng nhớ đến vị bạn cũ kia.

      “Chàng cùng giống như rất quen thuộc?” Trầm Lâu Đậu tò mò đến bên người , xem bộ dáng Tú ca , giống như cùng vị kinh thương thiên tài của Sở gia kia hiểu biết.

      gật gật đầu, mở miệng mới muốn gì, bên đạo thanh vang lên trước bước --

      “Đúng là rất quen thuộc.”

      Trầm Lâu Đậu quay đầu vừa thấy, nhìn thấy bên cạnh đứng đôi vợ chồng, nam tuấn mỹ, nữ xinh đẹp khả ái, phụ nhân bên người còn nắm tiểu nương ước chừng ba, bốn tuổi, thập phần đáng .

      Hai nam nhân nhìn nhau, Uất Trì Tú đứng lên bước lên từng bước, hai người hào khí vỗ ngực ôm nhau, cảm tình xem ra tốt lắm.

      “Rốt cục cũng đến rồi, có thể cho ngươi di động tôn giá vào Trường An, ta còn nghĩ đơn giản.” Uất Trì Tú cười .

      Nam tử kia khí chất cùng có vài phần xấp xỉ cười: “Hôn lễ của ngươi, sao ta dám đến chứ? Tướng quân đại nhân.”

      Lời này còn có ý tứ khác.

      Uất Trì Tú vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu,“ là thích so đo, năm đó ngươi thành hôn, ta vừa vặn đến biên quan đóng quân, cũng phải là ta cố ý , chút việc ấy ngươi muốn để trong lòng đến bao lâu đây?”

      “Cả đời.” Nam tử rất nhanh đáp trả , hai người lại liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó cao giọng cười to.

      Quá trong chốc lát, Uất Trì Tú giới thiệu bọn họ cho Trầm Lâu Đậu nhận thức.

      ra đôi vợ chồng này, chính là chủ nhân gian tửu lâu này, Sở Hòa Khiêm cùng Man Tiểu Nhu, còn có nữ nhi Sở Phù Nhu của bọn họ, bọn họ là cố ý đến Trường An tham gia hôn lễ của nàng cùng Uất Trì Tú.

      Hai nam nhân kêu mấy bình rượu, bắt đầu nhàn thoại việc nhà, hai phụ nhân nhìn nhau, cũng theo các nam nhân cùng nhau tán phiếm đùa.

      Trầm Lâu Đậu ôm đôi má mịn màng đáng của Sở Phù Nhu, nhịn được cứ mãi hôn lên đôi gò má phúng phính của bé tiểu oa nhi chán ghét nàng đụng vào, theo nàng chơi tiếp, hai người thân qua, thân lại.

      “Ngươi thích oa nhi như vậy, chờ sau khi thành thân, ngươi có thể tự mình sinh cái để đùa mà.” Man Tiểu Nhu xoa bóp hai má phì nộn của nữ nhi, cười khanh khách .

      Mặt nàng đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu,“Này còn phải đến duyên phận......” sau khi thành thân vợ chồng làm chuyện gì, bác sớm cho nàng, cũng bắt đầu dạy nàng ít phương pháp bắt lấy tâm trượng phu.

      Phong tục của thời Đường thập phần mở ra, đối với tình hình nam nữ, so với tiền triều càng lớn mật rất nhiều, đến việc khuê phòng, hơn phân nửa đều là rộng rãi tự nhiên.

      “Yên tâm, vừa thấy biết ngươi là mẫu thân tốt, Tống tử nương nương thực nguyện ý đem đứa đưa cho ngươi.” Man Tiểu Nhu rất thích nương mềm mại trước mắt này, rất khó có thể nhìn thấy đôi ánh mắt trong suốt như vậy , làm cho nàng nghĩ đến muội muội gả xa phương xa.

      “Hy vọng như thế.” Trầm Lâu Đậu quay đầu nhìn về người ngồi ở bên người liếc mắt cái, cười ngọt ngào mật mật, tay mơn trớn bụng mình, hy vọng có thể nhanh chút xuất , đứa của nàng cùng Tú ca. mặt

      Uất Trì Tú thấy nàng nhìn mình cười ngây ngô, đưa tay nhéo nhéo của nàng,“Ngốc nghếch.” Nàng muốn làm nương, vậy suốt ngày lo lắng đề phòng, ai bảo nàng lại biết chiếu cố chính mình như vậy.

      “Ta nào có?” Vuốt ve tay , nhìn đến vợ chồng Sở Hòa Khiêm che miệng mà cười, nàng ngượng ngùng cúi đầu, ở dưới bàn, khéo léo phát tiết lên chân Uất Trì Tú.

      biểu ra bộ dáng rất đau,“Tha ta .” Diễn xuất phi thường phối hợp

      bàn người bị hành động của làm cho cười, hạnh phúc rất đơn giản, đến từ hai trái tim nhau sâu.

      Mũ phượng nặng nề, mặc gả y hoa mỹ, Trầm Lâu Đậu lẳng lặng ngồi ở mép giường, cùng đợi.

      Mặc quần áo tương tự, nhưng tâm tình của nàng cũng là hoàn toàn bất đồng, nhớ lại bi thương thống khổ qua, cũng giống trải qua giấc mộng, mà nay tốt đẹp, đối nàng mà , cũng là giống giấc mộng, hồi mộng đẹp vĩnh viễn muốn tỉnh lại.

      “Tiểu thư, người có đói bụng ? Có muốn ăn chút điểm tâm hay ?” Mặc hồng sam vui sướng, Tiểu Lục cũng mặt mày hớn hở, rốt cục nàng đợi đến ngày mà tiểu thư thành thân rồi.

      nhàng lắc đầu, trước mắt trân châu sở xuyến thành dây cũng theo chớp lên, làm cho Trầm Lâu Đậu cảm thấy có điểm say, khối mũ phượng làm bằng vàng lớ sáng làm cổ nàng nặng trịch gần như nhúc nhích nổi.

      “Ta đói bụng.” Nàng khẩn trương đến mức quên đói bụng.

      “Tiểu Lục, sao còn gọi ;à tiểu thư? Phải gọi là Thiếu phu nhân.” Người săn sóc dâu liếc Tiểu Lục cái, ra dáng “Ngươi thực hiểu quy củ”. Tân nương tử làm sao có thể lộn xộn? Nhất định phải đợi cho chú rể quan trở về mới được.

      Tiểu Lục phun thè lưỡi, dám lại lung tung nữa, ngoan ngoãn đứng ở bên làm rối gỗ. Nàng hôm nay cao hứng sắp bay lên trời rồi, nghĩ tới tiểu thư xuất giá, còn nhớ muốn nàng cùng nhau đến đây, vì thế, nàng mừng rỡ ba ngày đều ngủ được.

      Nhìn sắc trời lần nữa, những chỉ mới giữa trưa thôi, tối thiểu cũng chờ đốt đèn, chú rể quan mới có thể vào cửa.

      Trong lúc người săn sóc dâu nghĩ như vậy, cửa tân phòng đóng chặt bất chợt được đẩy ra.

      “Tướng quân đại nhân?” Người săn sóc dâu kinh ngạc nhìn người tới.

      Ngồi ở giường, hai tay Trầm Lâu Đậu nắm chặt, khẩn trương khinh thở phì phì, nghĩ tới...... Tú ca nhanh như vậy vào phòng?

      Uất Trì Tú mặc hồng áo mãng bào, đầu thắt dây đỏ, trước ngực còn cột viên đồng tâm kết, cho rằng nhìn thực ngốc. Nhưng ngốc ngốc, hôm nay là ngày tốt, vẫn rất vui vẻ.

      “Đại nhân, thời điểm còn chưa tới mà!” Người săn sóc dâu lại .

      “Đều xuống .” khoát tay, sớm cùng mười sáu vệ các tướng quân chuyện xong rồi, nếu ai kéo dài vào động phòng, vậy chờ ngày sau gặp nhua giáo trường .

      Cho nên, còn lại mười lăm vị tướng quân, người người đều sờ sờ mũi, nghĩ rằng quên . Đánh là cần thiết thất bại, nhưng thắng được hẳn là cũng tốt quá, chỉ cần nhìn người Ngụy Tề còn quấn vải trắng cũng đủ biết.

      “Đại nhân, còn có......” Người săn sóc dâu bưng bàn vào bên người Uất Trì Tú, còn muốn dài dòng, đột nhiên giơ lên tay ngăn lại, xuất ra hồng bao phóng tới tay nàng

       
      trangmai1234 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :