1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Võ Tướng Cướp Cô Dâu - Nguyên Nhu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 7:

      Edit: Quảng Hằng

      Trong thư phòng, đôi vợ chồng ngồi đối diện nhau, tay nam tử cầm những thư từ sửa sang lại, nữ tử đùi đặt chiếc giỏ thêu, tay cầm kim chỉ xỏ kim khâu.

      Vừa thấy bọn họ bước vào, Vương Vân buông việc trong tay ra, cười khanh khách đứng dậy,“Tú nhi.” Bà tò mò đánh nương bên cạnh .

      Ừm, khá xinh xắn, dáng vẻ thanh nhã cao quý, tuy rằng phải mỹ nhân tuyệt thế, nhưng khí chất sai, đứng ở bên cạnh Tú nhi, hai người giống như kim đồng ngọc nữ.

       “Vân di, lâu gặp.” Uất Trì Tú cười lên tiếng chào hỏi.

      Bà hơi trách cứ nhìn ,“Còn nữa, mấy hôm trước Văn nhi có với ta có nhắc với con vài lần Vân di nhớ con, nhưng con cũng thèm bước đến cho Vân di nhìn cái, đứa này, là.” Bà liếc mắt nhìn , ý muốn trách cứ hăn bên người có người nhưng lại với bà tiếng.

      Uất Trì Tú nhìn nàng hồi lâu, hồi lâu mới :“Thời gian trước, cháu giúp Lâu Đậu tìm người.”

      Vương Vân cùng trượng phu Tống Khải đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lộ ra biểu tình tò mò,“Tìm ai thế?” Vợ chồng đồng loạt lên tiếng.

      Trầm Lâu Đậu đáy lòng căng thẳng, khẽ hít hơi, tay vì quá khẩn trương nhưng ngừng đổ mồ hôi lạnh, nín thở chờ mong.

       “Lâu Đậu...... Người Thẩm Dương, đến từ Giang Ninh, thuộc thế gia làm nghề dệt, nàng tới tìm tìm vị thân nhân, vị...... Thân nhân lâu rồi gặp.” Uất Trì Tú giọng trả lời.

      Khóe miệng của Vương Vân vốn dĩ cong lên, chậm rãi hạ xuống, ánh mắt nháy mắt trở nên lạnh như băng, bà chậm chạp quay đầu nhìn thẳng vào mắt của Trầm Lâu Đậu.

      Sao bà lại có thể chú ý tới, khuôn mặt của nương này rất giống như bà thuở còn trẻ đến bảy tám phần, hơn nữa rất giống nương qua đời rất lâu của bà ......

       “ ra ngoài, nơi này có người của Trầm gia.” Vương Vân lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.

      Tống Khải buông thư tín trong tay, đến bên người thê tử, khẽ ôm thắt lưng của bà, cho bà khích lệ tiếng động.

      ......” Trầm Lâu Đậu cười khổ, tiếng “ ” này gọi có chút yếu đuối vô lực.

      Vương Vân xoay qua, chịu nhìn mặt nàng thêm lần nào nữa,“ ra ngoài!” Ngữ khí vừa sắc bén vừa gấp gáp xúc động.

      Đáy lòng nổi lên cơn đau xót, hốc mắt nàng dần dần đỏ lên,“ ......” Bà đối với từ này có khát khao, cho dù là người nàng chưa từng gặp qua. Nhưng là người thân duy nhất của nàng trừ gia gia và bà bà.

       

      Cho dù lớn lên ở Trầm gia, nhưng người trong gia đình cũng có nhiều thân tình nồng hậu, ngược lại chỉ có lão bộc là người thân thiết và từ làm cho nàng có cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ.

      Cỡ nào bi ai...... Nàng muốn chẳng qua là chút thân tình nhoi, mà nàng thể tìm thấy người cha hay nương, hay trong các huynh đệ tỷ muội, bây giờ ngay cả cũng......

       “Vân di, trước hết hãy nghe Lâu Đậu muốn .” Thấy nàng thần sắc tái nhợt dọa người, Uất Trì Tú lo lắng cau mày chặt.

      Vương Vân gì, ngược lại là Tống Khải mở miệng,“ .” Trong lòng ông có nhiều hận rối rắm giống như thê tử.

       

       “ à, gia gia rất nhớ ......” trận choáng váng đánh úp lại, lời của Trầm Lâu Đậu chưa thành, , thân hình lắc lư muốn ngã xuống.

      Uất Trì Tú bước bước dài, ôm lấy thân mình mềm nhũn của nàng , đồng thời phát thân thể của nàng tản phát ra độ ấm tầm thường,“Lâu......” muốn cái gì đó, nàng lại vươn tay che cái miệng của .

      lay động lắc đầu, Trầm Lâu Đậu tiếng động ngăn mở miệng.

      Quay đầu , Vương Vân đương nhiên phát giác đến tình huống khoẻ của nàng, nghe lời của nàng dừng lại, khỏi hừ tiếng :“Ông ta nhớ ta? Năm đó ông ấy đối với ta cũng Khải ca vô cùng tuyệt tình, ngươi biết, Khải ca là văn sĩ , lại dùng hết sức lực của huynh ấy đễ làm việc chỉ vì muốn nuôi sống ta cùng đứa , Khải ca thậm chí còn kéo thân thể thư sinh ốm yếu của mình lên chiến trướng, thiếu chút nữa bỏ mạng. Nhưng ông ta chỉ thờ ơ lạnh nhạt, muốn......” Bà gằn từng tiếng thong thả xong, trong thanh vẫn tràn ngập phẫn uất.

       “ , tuy con biết ăn , nhưng con chỉ muốn cho biết , gia gia vẫn rất tưởng nhớ , , lúc trước đuổi ra người ra khỏi nhà, ông hối hận, hối hận rất nhiều, rất nhiều năm.” Trầm Lâu Đậu thể những gì để biện giải giùm cho gia gia, chỉ có thể đem những chuyện mà nàng tận mắt chứng kiến ra.

      Rất nhiều chuyện, nếu trôi qua, như vậy đem cừu hận mang theo cuộc sống, có quá mệt mỏi hay ? Nàng hiểu, gia gia ràng có hơn hai mươi năm thời gian cũng đủ tìm đến , nhưng vẫn kéo dài tới lúc bệnh nặng, mới phái người thông báo cho trở về, mà cũng thế, khoảng thời gian dài như thế, bác cũng có thể nghĩ rằng gia gia có thể thay đổi tâm ý. Nhưng sau khi bà xoay người ra khỏi nhà, bao giờ quay đầu nữa.

       “Hối hận...... Cho nên tại mới đến tìm ta sao? cần, trở về . Trầm Lan chết, tại, ta chính là Tống Khải phu nhân, Vương Vân.” Bà cách dứt khoát.

      Trầm Lâu Đậu lung lay được vài bước, đến phía sau Vương Vân mới từ trong lòng lấy ra túi thêu,

      , đây là vật của , những năm gần đây, gia gia vẫn mang ở người.” Tay bé run rẩy cơ hồ cầm được, bỗng dưng cổ tay nóng lên, bàn tay to đỡ lấy cỏ tay của nàng.

       “Ngươi nhanh , ta trở về gặp ông ta đâu.” Vương Vân từ đầu đến cuối cũng hề quay đầu liếc nhìn nàng cái.

      , gia gia thực hy vọng có thể trở về gặp mặt ông ấy lần cuối...... Gia gia, ông có thời gian nữa.”

      Thân mình rốt cục vô lực, tựa vào thân thể ấm áp bên cạnh.

      Uất Trì Tú quả thực ôm nàng, tới gần nàng như vậy, mày nhíu lại toàn bộ, cả người nàng nóng giống như lò lửa cháy.

      Nghe vậy, thân mình Vương Vân chấn động,“ có thời gian...... Lời này là có ý gì?” phải là cha bà sắp......

      Trầm Lâu Đậu chậm rãi mở miệng :“Trước khi con , gia gia bệnh nghiêm trọng, , nếu quay về, chỉ sợ ...... còn kịp rồi.”

      Câu kịp” của nàng, mọi người trong thư phòng đều hiểu đó là có ý gì.

       “ có khả năng! Cha tôi thân thể luôn luôn cường tráng, điều này sao có thể chứ?” Vương Vân phút chốc quay đầu lại, lại bị sắc mặt tái nhợt như tuyết của Trầm Lâu Đậu làm hoảng sợ, tầm mắt theo cánh tay của nàng thấy thứ nàng cầm trong bàn tay.

      Chậm rãi vươn tay cầm túi thêu , nhìn có chút xuất thần.

       

      “Túi thêu này, , là ta đưa cho cha, nhưng......” Bà còn nhớ , năm đó khi bà bị đuổi ra gia môn, cha giận dữ đem túi thêu này ném đường.

      Trầm Lâu Đậu khoát tay, ,“Gia gia nhặt nó về, à, trở về , đừng giận nữa, làm hối hận cả đời.” Nàng ở người gia gia nhìn thấy được điểm này, hy vọng mình cũng như vậy.

       “Lâu Đậu, ta mang nàng đến gặp đại phu trước .” Uất Trì Tú đành lòng nhìn nàng đau khổ chống thân thể còn muốn những lời này.

       “Nhưng.....”Dù cảm thấy thể lực chính mình từng giọt từng giọt trôi qua, nhưng vẫn chưa nghe thấy bác trả lời, nàng thể rời , gia gia còn thời gian đợi nữa.

      Tống Khải thở dài,“Trở về .” Ông .

      Vương Vân giật mình nhiên quay đầu nhìn trượng phu, tay nắm chặt chiếc túi thêu,“Khải ca, nhưng......” Năm đó mỗi chuyện, mỗi cảnh vẫn giống như vẫn còn ghi tạc trong đầu của bà, làm sao bà có thể quên được?

       “Tú nhi, Trầm nương tựa hồ thực thích hợp?” Tống Khải đối mặt với khuôn mặt cùng ái thê tương tự, thấy nàng thập phần khổ sở như thế đành lòng.

       

       “Vân di, hy vọng người có thể từ từ nghĩ ràng, cháu mang Lâu Đậu đến khách phòng nghỉ ngơi ta trước. Tống thúc, phiền thúc cho cháu ở lại đây nghỉ tạm.” xong, Uất Trì Tú dễ dàng đem Trầm Lâu Đậu bế bổng lên.

       “Ừm, thôi.” Tống Khải gật đầu. Có số việc, có lẽ nên để phu thê ông bàn riêng với nhau thích hợp hơn.

      Uất Trì Tú hiển nhiên cũng biết đạo lý này, ôm người xoay người rời .

      “Tú ca, ta vẫn chưa nghe được câu trả lời của ......” Trầm Lâu Đậu nằm ở trong ngực giãy dụa.

      để ý đến nàng tại giãy dụa giống như con mèo , trầm ổn hữu lực ôm nàng, về phòng dành riêng cho khách ở Tống gia.

       “Yên tâm , ngày sau có rất nhiều thời gian, tại nàng bị bệnh, cần xem đại phu.”

      “Ta bị bệnh sao...... Khó trách ta rất lạnh.” Trầm Lâu Đậu lúc này cảm thấy càng ngày càng lạnh.

      Uất Trì Tú cước đá văng cửa phòng ra, vội vàng đem nàng đặt lên giường, lại kéo ra chiếc chăn bông rất dày bọc nàng lại kĩ,“Lâu Đậu?” khẽ gọi.

      Ậm ừ đáp lại tiếng, nàng nhắm mắt lại nhúc nhích, nằm ở tong chăn, thân hình run rẩy ngừng.

      cau mày rất chặt, khuôn mặt đầy tức giận. Tiểu tự làm gì thế này? Chăm sóc tiểu thư như thế nào mà để cho nàng bị bệnh đến mức này!

      Uất Trì Tú thấy hai gò má của Trầm Lâu Đậu bởi vì nóng sốt mà đỏ bừng, tim đau, vươn tay kéo chăn đắp lên, cầm chạt tay nàng, chậm rãi vận chuyển nội lực của mình cho nàng, giúp nàng đẩy lùi cơn sốt, cũng làm cho nàng thoải mái chút.

      vội vàng kiểm tra nhiệt độ người nàng, , đau lòng nguôi nhìn gương mặt ngủ say của nàng, vươn tay lau nhwgx giọt mồ hôi trán nàng, cúi đầu khẽ khàng đặt nụ hôn lên trán nàng.

       “Nàng là, nương ngốc này......” bao hàm tình ý tựa vào bên tai nàng .

      Trầm Lâu Đậu mê sảng đáp tiếng, thân mình nhắn càng rúc vào thân thể ấm áp bên cạnh, ngủ càng trầm.

      ngồi làm bạn ở nàng bên cạnh, nghĩ rằng: Thân mình mảnh mai như vậy, nếu vào đông đến làm sao bây giờ? Nàng chịu đựng được giá lạnh của kinh thành sao? Ai......

      lâu sau, nha hoàn của Tống phủ dẫn đại phu đến đây, đại phu giúp nàng bắt mạch, sau đó ra thuốc, nha hoàn ngya sau đó nấu thuốc mang đến ngay.

      Uất Trì Tú cần ai giúp, tự mình chiếu cố Trầm Lâu Đậu bị bệnh, ôn nhu gọi nàng dậy, muỗng muỗng dỗ nàng uống thuốc.

      Hành động ôn nhu như thế của , làm cho những gia nhân đứng hầu bên cạnh, người người đều hâm mộ Trầm nương có thể được vị phu quân đệ nhất như thế này,

      Ai...... đời này lại thiếu nương gia gả cho nam nhân tốt nữa rồi

      Lại qua ba ngày sau, Trầm Lâu Đậu thực nhận mệnh ở trong phủ Uất Trì tĩnh dưỡng thân thể, ai bảo nàng hai ngày trước lại bệnh đến mức thể xuống giường được chứ.

      Uất Trì Tú vì thế cũng lầm bầm với nàng chút, còn cưỡng chế nàng nằm ở giường nghỉ ngơi, trước cùng cặp kè, sau cũng cặp kè, suốt hai ngày thời gian đều bồi ở bên người nàng.

      Trầm Lâu Đậu ngay từ đầu còn rất vui vẻ , nhưng qua nửa ngày sau, nàng bắt đầu cảm thấy tình nghiêm trọng, bởi vì nàng ngay cả xuống giường muốn nhà xí, cũng cho phép, còn dám bảo Tiểu Tự mang thùng vệ sinh đến tận trong phòng.

      Kháng nghị hồi lâu, Uất Trì Tú giống như để ý tới nàng, cuối cùng còn ràng đem hết tất cả sách vở công văn ở thư phòng chuyển đến trong phòng nàng, trực tiếp tọa trấn trong phòng nhìn chằm chằm nàng nghỉ ngơi.

      Suốt hai ngày nàng đều bị loại đãi ngộ này, biết nên khóc hay nên cười.

      Đợi cho nàng có thể xuống giường để tự mình rửa mặt mặc quần áo, cũng là chuyện ba ngày sau.

      Hôm nay, nàng vừa mới mặc xiêm y, dự định chuyến đến Tống phủ, cửa liền truyền đến tiếng vang.

       “Tiểu thư, nô tỳ là Tiểu Tự.”

      “Vào .” Đối diện với gương đồng sửa sang lại khuôn mặt, Trầm Lâu Đậu đem tóc dài quấn quanh ở sau đầu, sau đó nhìn ngắm, vừa lòng với dung mạo tại, cười hài lòng.

       “Tiểu thư, trong đại sảnh có người muốn tìm ngài.” Tiểu Tự vào bên cạnh nàng .

      “Là ai?”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng
      Ti Ti, cùng Võ ca đều ở trong phòng, ở Trường An nàng lại có bằng hữu, chẳng lẽ là tìm đến nàng?

       “Là ca ca của tiểu thư.” Tiểu Tự cười . Mới vừa rồi lúc nàng vừa bước qua đại sảnh, vừa vặn thấy gia gia dẫn Trầm công tử tiến vào, gia gia phân phó nàng đến thông tri cho tiểu thư tiếng.

      Trầm công tử cùng tiểu thư có mấy phần giống nhau, nhưng khí chất của người kia kém hơn rất nhiều, tiểu thư làm cho người ta nhịn được muốn thương bảo bọc, Trầm công tử nhưng ra có vài phần giảo hoạt của thương nhân.

      Nghe vậy, Trầm Lâu Đậu cả người choáng váng, như thế nào cũng nghĩ tới . Đại ca đến Trường An? Vì sao?

      Chẳng lẽ là gia gia......

      Tâm rùng mình, nàng hoảng sợ đứng dậy, vội vàng chạy về đại sảnh của Uất Trì phủ.

      Vừa vọt vào đại sảnh, nàng liếc mắt cái nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của huynh trưởng ngồi ở ghế, bình phục nhịp tim hỗn loạn, dự cảm bất hảo trong lòng dần dần mở rộng.

       “Đại ca.”

      Trầm Dục Nhiên ngẩng đầu nhìn ra cửa, đáy mắt lên tia sáng lấp lánh, nhưng lập tức thay bằng sắc mặt ngưng trọng,“Lâu Đậu.” Ánh mắt ta thăm dò bốn phía chút chút, phát bóng người quen thuộc.

       “Đại ca, sao ca lại tới đây? lẽ là......” Nàng dám ra miệng, hai tay run run lợi hại.

      nặng nề thở dài, khí bi thương đột nhiên bao phủ chung quanh hai người, hồi lâu sau, mới mở miệng,“Lâu Đậu, mau cùng ta hồi Giang Ninh .”

      Ý tứ trong lời muốn gián tiếp thừa nhận suy đoán của nàng.

      Nàng che miệng, hốc mắt phút chốc đỏ lên, dám tin lắc đầu, rơi xuống thành chuỗi nước mắt,“Gia, gia gia......Ông......” Nghẹn ngào gần như ra lời.

       “Nhanh lên, tại lên đường trở về, chừng còn gặp mặt được gia gia lần cuối.”

      Trầm Lâu Đậu thể ức chế run run, nước mắt càng ngừng chảy xuống, nàng thương tâm khóc nức nở,“Ta, ta...... Võ ca cùng Ti Ti......”

      “Lâu Đậu, có thời gian chờ bọn họ trở lại, mới vừa rồi ta hỏi qua nô bộc trong Uất Trì phủ, Võ Quân Nhạc cùng Vạn Ti Ti đều ra phủ, chúng ta phải tranh thủ thời gian, nhanh chút nào hay chút đó, nhanh .” Ánh mắt Trầm Dục Nhiên lóe lên tia sáng xảo quyệt chừng, nàng đắm chìm ở trong bi thương khóc sướt mướt lại hoàn toàn có phát .

      Lúc này, Trầm Lâu Đậu cũng suy nghĩ được nhiều như vậy, trong đầu thầm nghĩ muốn chạy trở về gặp mặt gia gia lần cuối cùng, vì thế gật gật đầu với huynh trưởng. Nàng quay người lại trở về phòng mình thu thập hành lí.

      Tiểu Tự cùng Tiểu Lục vừa mới sửa sang lại phòng, định đến đại đại sảnh tìm tiểu thư, nhìn thấy nàng vội vã chạy về đến, các nàng còn kịp mở miệng hỏi, nàng muốn mở tủ quần áo ra đem quần áo của mình lấy hết ra ngoài.

       “Tiểu thư? Xảy ra chuyện gì?” Tiểu Lục chậm nửa nhịp mới phát Trầm Lâu Đậu khóc hồng hai mắt, vội vàng truy vấn. Nhìn thấy dáng vẻ thu thập vội vã của tiểu thư như thế này, lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi?

       “Tiểu Lục, mau thu thập hành lí, tại chúng ta phải theo đại thiếu gia quay về. Tiểu Tự, em nhớ với Võ công tử cùng Vạn tiểu thư tiếng, còn có tú ca......” Nghĩ đến Uất Trì Tú, Trầm Lâu Đậu chần chờ chút, nhưng Tú ca ngày mai mới có thể hồi phủ, nàng tại có thời gian đợi!

       “Tiểu, tiểu thư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Người phải ? Em, em phải với thiếu gia như thế nào đây?” Tiểu Tự hốt hoảng, sao êm đẹp, đột nhiên muốn ?

      Tiểu Lục nghe vậy tâm cả kinh. Tiểu thư khóc thương tâm như vậy, chỉ có khả năng -- đại thiếu gia mang đến, chẳng lẽ là tin tức lão gia gia sắp qua đời? Nghĩ thế, nàng cũng vội vã thu thập hành lí.

       “Tiểu thư, thể chờ ngày mai thiếu gia về rồi hẳng sao?” Tiểu Tự lo lắng cho nàng khi mình rời như vậy, nhưng tình huống lại giống như thực khẩn cấp. Làm sao bây giờ? Lão gia cùng thiếu gia, có bất kì ai ỏ trong phủ!

       “ được.” Trầm Lâu Đậu lắc đầu, biết khó xử của nàng, suy nghĩ chút, rồi :“Tiểu Tự, ta để lại phong thư cho Tú ca, chờ Tú ca về, em giúp ta giao cho chàng.”

       “Vâng......” Như vậy được ? Tiểu Tự lo lắng trong lòng, nhưng tại lại có biện pháp gì tốt hơn.

      làm liền làm, Trầm Lâu Đậu xoay người chạy đến bên bàn, , đề bút viết phong thư lưu cho Uất Trì Tú, tiếp theo nàng cắn cắn môi, lại đề bút viết phong thư cho Võ Quân Nhạc cũng Vạn Ti Ti.

      Viết xong thư, nàng đem thư giao cho Tiểu Tự, cầm lấy hành lí thu dọ xong, mang theo Tiểu Lục theo Trầm Dục Nhiên.

      Tiểu Tự nghĩ như thế nào đều cảm thấy thích hợp, trong đầu luôn cảm thấy là lạ, nhưng lão gia cùng thiếu gia tại vào cung, cũng phải nô bộc trong phủ như nàng muốn gặp là được.

      Lúc nàng vẫn còn suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên bắt đầu đổ mưa, nwhngx giọt mưa ngừng tuôn xuống, bao lâu sau biến thành đại dông tố.

      tiếng sấm ầm ầm vang lên, làm cho đáy lòng Tiểu Tự càng thêm bất an, chỉ có thể ở trong đại sảnh tới qua, ngĩ cách nào có thể đem chuyện này thông báo cho mọi người nhanh chút.

      Trong lúc nàng hốt hoảng gấp rút đến phát điên Võ Quân Nhạc cùng Vạn Ti Ti quay trở lại nhanh như điện chớp.

       “Tiểu Tự, tiểu thư đâu?” Mái tóc dài của Ti Ti bị nước mưa làm ướt đẫm,  hai tay lạnh như băng nhanh chóng bắt lấy hai vai của nàng hỏi.

       “Tiểu thư rồi!” Tiểu Tự vội vàng từ trong lòng lấy ra lá thư mà Trầm Lâu Đậu viết cho nàng,“Đây là lúc tiểu thư rời , có dặn em giao cho Vạn tiểu thư.” Cuối cùng có người trở lại, tốt quá!

      rồi!” Mặt trắng nhợt, nàng kinh ngạc trừng lớn mắt,“ với ai?”

      Võ Quân Nhạc bước len phía trước đoạt lấy là thư trong tay của Tiểu Tự, mở ra, thư, chỉ có mấy câu đơn giản, ước chừng là Trầm Lâu Đậu sau khi nghe huynh trưởng của mình báo tin tức may, nên theo trở về Giang Ninh.

       “Là đại ca của Trầm tiểu thư, Trầm công tử.” Xem sắc mặt hai người trước mắt đều khó coi như vậy, trong lòng Tiểu Tự vốn bất an càng sâu hơn,“Rốt cuộc là chuyện gì?”

       “Lâu Đậu còn gì nữa ?” Vạn Ti Ti quay đầu vội hỏi.

      Võ Quân Nhạc đem thư đưa cho nàng,“Cái này nguy rồi.” nghĩ tới động tác của Trầm Dục Nhiên lại nhanh như vậy, ngay lúc bọn họ vừa rời khỏi Giang Ninh, lập tức đuổi theo sau,

      cùng Ti Ti ra khỏi phủ sớm, vì thám thính hướng trước mắt của Trầm gia, bọn họ đến phân bộ của Vạn gia ở Trường An tiêu cục, vừa vặn thu được lá thư đến từ Giang Ninh.

      Vạn lão gia viết, Trầm gia trước mắt bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, giống như thực muốn đem Trầm Lâu Đậu gả cho Trần Hùng làm thiếp thất, còn muốn bọn họ cẩn thận, bởi vì Trầm Dục Nhiên cũng theo đến kinh thành.

      Hai người nhận được thư thấy ổn, vội vàng gấp rút trở về, muốn thông báo cho Lâu Đậu biết mà đề phòng đại ca của nàng, nghĩ tới Trầm Dục Nhiên nhanh hơn bước mang theo Lâu Đâu rời .

       “Tiểu Tự, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, phải nhanh chóng tông báo cho Uất Trì tướng quân trở về nhanh lên, nếu chậm trễ ......” Võ Quân Nhạc lau nước mưa mặt, sắc mặt vô cùng khó coi.

       “Chậm, chậm trễ...... như thế nào?” Tiểu Tự lắp bắp, bị tình thế phản ứng nghiêm trọng của hai người bọn họ làm sợ hãi.

      “Chậm trễ, chỉ sợ Uất Trì tướng quân...... Rốt cuộc tìm ra nàng nữa.” xong, đồng thời từ trong lòng lấy ra mấy phong thư, cùng nhau giao cho Tiểu Tự.

      “Đây là cái gì?” Lại là thư? Mặt nàng trắng khác gì tờ giấy tay.

       “Những thứ này ngươi giao cho Uất Trì tướng quân, ta cùng Vạn tiểu thư phải về Giang Ninh lập tức hồi. Nhớ ! Nhất định phải dùng phương pháp nhanh nhất giao cho Uất Trì tướng quân!” Võ Quân Nhạc thận trọng dặn dò xong, vội cùng Vạn Ti Ti, hai người lập tức xoay người rời .

      cầm đống thư tay, Tiểu Tự sắp khóc. Giao cho thiếu gia? Nàng phải tiến cung giao cho thiếu gia như thế nào đây?

      “Gia gia! Gia gia a......” Cuối cùng nàng đành phải vừa há miệng kêu to, vừa lao ra tìm thân ảnh gia gia nhà mình.

       

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 8 

      Edit: Zennie


      ']beta:Quảng Hằng



      Màu đỏ như son phủ cả sảnh đường, những dãy lụa đỏ cũng bay bay nóc, ngôi nhà được phủ mởi màu đỏ rực, đèn lồng dán chữ song hỉ, vừa thấy biết chuyện tốt của chủ nhân Trầm gia sắp tới gần.

      việc vô cùng vui như vậy khiến mặt mỗi người đều là tươi cười, nhưng ở gian phòng hẻo lánh trong Trầm gia lại tràn ngập đau thương cùng nước mắt.

      Tiếng khóc nhưng mang nhiều bi thương ngừng truyền ra bên ngoài. Đứng trước cửa phòng là hai gã nam tử mặc toàn đồ đen, cửa phòng lại dung khóa bằng sắt to mà khóa lại.

      phụ nhân mặc quần áo màu đỏ bước đến trước cửa phòng, theo phía sau là nha hoàn, tay cầm mũ phượng cùng khăn quàng vai của tân nương.

      “Mở cửa, ta muốn đem hỉ phục cho nữ nhi của ta.” Phụ nhân thanh tú cao nhã, ngữ khí chuyện có vài phần khí thế, làm cho người ta dám vi phạm lời của bà.

      Hai gã hộ vệ đứng ở cửa phụ trách trông coi tân nương, đầu tiên là nhìn thoáng qua, rồi sau đó nhíu mày. Lại thấy tay phụ nhân cũng cầm đồ gì khác liền mở khóa to để cho các nàng vào phòng.

      “Động tác mau chút.” Nam tử mở cửa lạnh lùng .

      Phụ nhân cũng quay đầu lại, khẽ hừ tiếng, bước vào trong phòng.

      Vừa bước vào phòng, gian khuê phòng này vốn dĩ lịch tao nhã mộc mạc cũng sớm bị đống vải điều bao phủ, trước gương đồng bày ra rất nhiều trang sức bằng vàng, thô tục chán ghét.

      Tiếng khóc từng trận kia là của ngồi trước gương đồng. Vẻ mặt nàng tái nhợt, hai mắt sớm sưng đỏ, thân mình vốn mỏng manh lại trở nên càng thêm gầy yếu.

      “Lâu Đậu.” Phụ nhân đành lòng đỏ mắt, tiến lên ôm lấy nàng,“Nữ nhi số khổ của mẹ...... Làm sao con có thể biến thành như vậy?” Đứa này mới trở về hơn mười ngày, sao có thể gầy thành hình người thế này?

      “Nương......” Trầm Lâu Đậu hai mắt đẫm lệ nhìn phụ nhân. Nàng vừa mở miệng, cổ họng khàn khàn làm cho người ta nghe thanh của nàng, tiếng ngọt mềm nhàng ngày xưa kia còn nữa gặp.

      Tría tim của Trầm phu nhân tâm co thắt lại, chỉ có thể thương tâm ôm nữ nhi mà khóc rống “Lâu Đậu, Lâu Đậu, con đừng như vậy mà, nương rất thương tâm, Lâu Đậu......”

      “Nương, con lấy chồng, con muốn lấy Trần Hùng......” Nàng khàn khàn xong, cho dù biết cũng vô dụng.

      tình làm sao có thể biến thành cái dạng này chứ?

      Nàng phong trần mệt mỏi theo huynh trưởng cùng nhau trở lại Giang Ninh, ngay từ đầu cũng phát ra điều gì thích hợp. May mắn chính là gia gia còn sống, đồng thời đem chuyện tìm được kể cho gia gia.

      Qua hai ngày sau, nàng mới bắt đầu phát trong phủ có thêm rất nhiều người, mà phụ thân đối với nàng rất lạnh mạc. Huynh trưởng đột nhiên thập phần quan tâm tới nàng, còn phái Lý tú nương ơt phường thêu may số lượng lớn y phục giúp nàng. Quan trọng nhất là trong phủ bắt đầu giăng đèn kết hoa, tựa hồ có việc vui muốn làm.

      Nàng từng hỏi qua huynh trưởng, nhưng từ chối cũng vòng vo.

      Thẳng đến mười ngày trước, sau khi Võ ca từ Trường An trở về, muốn vào Trầm phủ lại thấy nàng ở ngoài cửa. Là nàng vừa vặn bước qua đại môn, muốn bước lên ra lệnh cho hạ nhân mở cửa. nghĩ tới sau khi Võ ca dắt cánh tay của nàng ra ngoài, lúc này trong phủ biết từ nơi nào có rất nhiều đại hán quần áo xanh đen, hai lời liền xông tới đánh nhau cùng Võ ca.

      Nàng hiểu ra sao, hiểu xảy ra chuyện gì Võ ca kêu nàng chạy mau, là nửa tháng sau Trầm gia muốn gả nàng làm thiếp thất thứ ba cho Trần Hùng!

      Tin tức tựa sét đánh ngang tai, nàng ngạc nhiên chậm từng bước tới hỏi huynh trưởng, tin có thể đem chính muội muội của mình bán đứng cho Trần gia.

      Tiếp theo, đại hán chạy ra ngày nhiều, thậm chí ngay cả quan binh quan phủ cũng xuất . Đồng thời rất nhiều hạ nhân Trầm gia cũng dám giữ tay nàng, đem nàng vào trong phủ.

      Võ ca cho dù có võ công cao cường, nhưng mình cũng đánh lại bọn đại hán kia, cùng lúc vừa phải quan tâm tâm đến Ti Ti, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị người ta đưa .

      Bị kèm hai bên về phòng, nàng lớn tiếng chất vấn huynh trưởng, bộ mặt của rốt cục hiển ra, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, muốn nàng ngoan ngoãn ở trong nhà. Bởi vì hứa đem nàng gả cho Trần Hùng, mà Trần gia cũng tận lực giúp phát triển con đường làm quan......

      Loại đả kích này khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn thể thừa nhận, kinh ngạc đến lúc lâu nên lời. Chờ sau khi nàng lấy lại tinh thần trời tối rồi. Tuy rằng nàng dùng hết các phương pháp trốn khỏi Trầm phủ, nhưng nghĩ tới cư nhiên ngay cả chính cửa phòng mình cũng ra được, chỉ có thể bị nhốt ở nơi này, chờ hôn lễ năm ngày sau.

      Nàng khóc, hô to, điên cuồng cũng có ai nguyện ý thả nàng ra ngoài, hạ quyết tâm khóa nàng tại gian nhà tù này, chờ đến khi gả nàng đến nhà giam khác.

      Mà mười ngày này, Võ ca ngừng thử xông vào Trầm phủ mang nàng ra ngoài. Nhưng cuối cùng lại bị huyện lão gia cảnh cáo hạ lệnh nếu còn dám tấn công vào Trầm phủ, Vạn gia tiêu cục phải ngừng kinh doanh, càng bị uy hiếp nếu lại nhúng tay vào bất kể chuyện gì của nàng Vạn gia ở Giang Ninh cũng thể sống yên ổn.

      Bởi ngừng kêu khóc, yết hầu của nàng như là bị lửa đốt, rốt cuộc thể ra câu đầy đủ, nước mắt ngừng rơi xuống.

      “Ngoan nữ nhi, nương phải giúp con, mà là......” Trầm phu nhân tay ôm môi khóc, ống tay áo chảy xuống khuỷu tay, lộ ra những vết thâm cánh tay. Đúng vậy, nàng cũng từng đau khổ cầu xin lão gia buông tha nữ nhi, lại chỉ đổi lấy trận đòn hiểm, nữ nhi của bà...... Rốt cuộc nên làm thế nào mới giúp được nữ nhi đây?

      Trầm Lâu Đậu mắt to vô thần nhìn cánh tay mẫu thân, trong lòng nảy lên bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng, ánh mắt ảm đạm ánh sáng, tầm mắt quay lại nhìn người trong gương, nàng lại với chính mình lần nữa, vô luận như thế nào nàng cũng thể gả ...... Nàng sớm quyết định, cuộc đời này chỉ là thê tử của Uất Trì Tú.

      Năm ngày sau --

      Chiêng trống vang trời, tiếng pháo dứt bên tai, trước Trầm phủ náo nhiệt phi phàm. Hai đại thế gia ở Giang Ninh kết thân, phải là chuyện . Trầm gia gả nữ, tuy là gả cho Trần gia làm thiếp thất, nhưng hai phủ vẫn là làm giống như cưới chính thê.

      Trần, Trầm hai nhà bày ra trăm bàn, từ cửa thành Đông đường mở tiệc chiêu đãi đến cửa thành Tây, dân chúng trong thành chưa từng tham gia tiệc cưới nào như vậy, mở to mắt ăn chút món ngon.

      Trần Nhã nhìn nhìn sắc trời, giờ lành đến, thúc giục Trần Hùng tiến đến đón dâu, nghênh tiến đại tài thần năm mươi năm tương lai của Trần gia.

      Đội ngũ đón dâu đường khua chiêng gõ trống vào cửa Trầm gia, người ta thấy chú rể cũng khỏi đồng tình với nữ nhân sắp phải gả cho , bộ dạng chẳng những lông mày dựng ngược, mắt lại trợn to, vẻ mặt hung tướng, xem hình thể kia, có thể biết hạ thân của to lớn đến mức nào.....



    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 8 

      Edit: Zennie


      beta:Quảng Hằng
      Dân chúng trong thành mang theo tâm tình xem kịch vui, nay nhìn thấy chú rể là người béo ục ịch như vậy, tất cả đều che môi cười trộm.

      Chú rể còn biết người khác cười , còn tưởng rằng đoàn người đều thực nhiệt tình, thậm chí còn giơ lên bàn tay vẫy vẫy hướng tứ phương tiếp đón. Khi ánh mắt chuyển tới phương nào, nơi đó có thể nghe thấy tiếng hoan hô sấm dậy, làm càng thêm cười vui vẻ, hai mắt híp lại như đường thẳng.

      Trần Hùng này ở Giang Ninh có tiếng là háo sắc, người nào biết trưởng tử của Trần gia là tên đại sắc quỷ, dựa vào gia thế ở Giang Ninh tác uy tác phúc, ngày thường hay tới hoa phường thanh lâu. Nghe , khuê nữ Trầm gia gả qua làm thiếp, khó nghe hơn, là bằng kĩ nữ ở nhà! Bởi vì thê thiếp Trần Hùng sớm nhiều đến chật nhà.

      Y theo tập tục, tại đúng là lúc tân nương bái biệt cha mẹ, sau đó bà mối có thể đưa nàng tới cửa, để cho chú rể đón nhận kiệu hoa.

      --” Ai ngờ lúc này từ trong hỉ đường Trầm phủ lại truyền đến tiếng kêu thê lương.

      “Làm sao vậy?”

      “Xảy ra chuyện gì?”

      Các tân khách đều nhìn về hướng Trầm phủ, chỉ thấy nguyên bản là tân nương phải quỳ mặt đất bái biệt cha mẹ, nhưng thế nào nàng cũng chịu quỳ xuống, thậm chí bên người còn còn có hai đại hán đè nặng nàng, ngay cả khăn đỏ đều mũ phượng.

      Thấy thế, dân chúng cũng hiểu. Xem ra, khuê nữ Trầm gia này cũng phải tự nguyện gả ra ngoài.

      rồi, có ai chịu gả cho người như Trần Hùng chứ?

      Trầm Lâu Đậu đầu đội mũ phượng, hai tay bị giữ lấy, hai nam tử đứng bên cạnh nàng thương hương tiếc ngọc chút nào, nhấc chân đá vào chân nàng, làm cho nàng quỳ xuống.

      “Ta lấy chồng! Ta muốn...... Nương!” Nàng bi thương khóc kêu, thể động đậy mà bị người ta đem đầu nàng ấn xuống, ước chừng dập đầu ba cái.

      “Lão gia! Lão gia! Ông buông tha nữ nhi !” Trầm phu nhân kéo lấy ống tay áo trượng phu, chảy nước mắt đau khổ cầu xin. Nữ nhi của bà cứ như vậy mà gả ra ngoài, nhất định chết!

      Trầm Đông Thanh giận thể nhấc tay tặng Trầm phu nhân bạt tai, phẫn nộ quát:“Buông tay! Ngươi còn ngại đủ mất mặt phải ?” Dọa người đều quăng về nhà, tân khách bên ngoài thấy nhìn vào cuộc hôn lễ này thế nào chứ.

      Tất cả mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt, có ai tiến lên để giúp Trầm Lâu Đậu phen, Trầm Dục Nhiên thậm chí còn quay đầu , cũng để ý mẫu thân cùng muội muội.

      Cái tát này , Trầm phu nhân bị đánh té ngã đất, nhưng bà chịu buông tha mà về phía trước bắt lấy quần trượng phu,“Lão gia! Tôi cầu ông! Tôi van cầu ông, đừng đem Lâu Đậu gả cho cái loại người này......”

      “Cái loại người này?” Trần Hùng ở cửa nghe được, sắc mặt trầm xuống, khuôn mặt ngừng tươi cười, hài lòng trừng về hướng đại sảnh.

      “Im miệng!” Trầm Đông Thanh nhìn lên gặp sắc mặt khó coi của Trần Hùng, nhấc chân liền đạp thê tử cước. Nữ nhân ngốc nghếch! giúp còn phá hư chuyện tốt của , quay đầu lại muốn cho bà biết tay!

      “Nương --” Trầm Lâu Đậu nhìn mẫu thân, thân thể tựa như cái búp bê vải bị người kéo .

      “Còn mau mang tiểu thư lên kiệu hoa! Sai giờ lành các ngươi có thể chịu trách nhiệm sao?” Trầm Đông Thanh tức giận, bà mối liền vội chạy lên .

      Vẻ mặt bà mối đồng tình nhìn Trầm Lâu Đậu. Bà làm mai mối cho biết bao nhiêu đám, lúc này đây làm cho bà đặc biệt khó chịu, những người này chẳng khác nào muốn nàng đem nương trong sạch đẩy vào hố lửa. Nếu sớm biết rằng hôn này khó làm như vậy, bà đến đây.

      “Trầm tiểu thư, lên .” Bà mối đưa lưng về phía nàng, chờ nàng nằm úp sấp lên.

      Trầm Lâu Đậu dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa, nhưng nàng chỉ là nương, thể thắng được khí lực hai nam nhân, bị ép buộc đặt lên lưng bà mối.

      “Ta muốn, ta muốn...... Tú ca! Tú ca, cứu ta, cứu ta......” Vô lực ghé vào sau lưng bà mối, nàng khóc rống nước mắt chảy ngừng, khóc cả người đều phát run.

      Bà mối muốn ra cửa, nhưng chịu được tiếng khóc thảm sau lưng truyền đến kia, lại nhìn những người bên ngoài, đa số đều vì vận mệnh Trầm tiểu thư mà toát ra ánh mắt đồng tình.

      “Bà mối, động tác ngươi còn mau lên? Lấy tiền rồi cũng phải làm chứ!” Thấy bà mối đứng ở tại chỗ nhúc nhích, Trầm Đông Thanh gấp gáp cách đáng kinh tởm vọt tới bên người bà, rống to, còn đẩy bà cái.

      Bà mối bị làm cho hoảng sợ, cũng bị đẩy mất hứng,“Trầm lão gia, gấp cái gì mà gấp! Bán nữ cầu vinh có gì tốt a?” Bà với câu.

      “Ngươi bậy bạ gì đó?” Mặt ta tức giận đến đỏ bừng

      , có chút chật vật nhìn những người vây xem ngoài cửa.

      “Ây da! Ta sai rồi sao? Ai chẳng biết ngươi đem nữ nhi bán cho Trần gia là vì cái gì, phải là bán nữ cầu vinh sao?” Bà mối lớn. Bà lĩnh tiền, nếu bà thực cầm đồng tiền dơ bẩn đó còn ngại ô uế tay a!

      “Ngươi!” Trầm Đông Thanh giơ tay lên, ngay cả bà cũng muốn đánh.

      Bà mối trừng lớn mắt, đứng thẳng thân mình, hai tay chống thắt lưng, bộ dạng thách thức “Muốn đánh đến a” .“Ngươi dám chạm vào lão nương chút thử xem!”

      Tay giơ lên giữa trung hồi lâu, vung tay áo, quay đầu rống to với nha hoàn,“Còn mau đem tiểu thư mang ra ngoài! Đem bà mối đuổi ra cho ta!”

      “Dạ!” Bọn nha hoàn sợ tới mức kinh hãi, ba chân bốn cẳng chia làm hai nhóm, đám lôi kéo bà mối ra ngoài, còn lại là dắt Trầm Lâu Đậu hướng ra đại môn.

      Bọn nha hoàn tuy rằng cũng thực đồng tình tiểu thư, nhưng cũng bất lực, lôi lôi kéo kéo, các nàng sắp đến gần đại môn.

      cần -- ta cần! Buông!” Trầm Lâu Đậu liều mạng lắc đầu, nàng bị kéo càng ngày càng gần Trần Hùng, cơn sợ hãi từ đáy lòng thoát ra làm cho nàng sợ hãi, dưới chân mềm nhũn, nếu phải nha hoàn giúp đỡ nàng, nàng sớm té lăn đất.

      “Dừng tay!”

      Nhưng vào lúc này, thanh giã nua vang lên, mọi người đều quay đầu nhìn theo tiếng --

      Trầm lão thái gia được nô bộc cùng Trầm phu nhân đỡ, thong thả ra.

      “Gia gia......” Mở to hai mắt đẫm lệ, Trầm Lâu Đậu nức nở, nghĩ tới gia gia xuất .

      “Cha?” Trầm Đông Thanh cũng rất kinh ngạc.

      Người của Trầm gia ai cũng biết Trầm lão thái gia bệnh nặng lâu, nay lại có thể xuất đứng ở đây liền phi thường giật mình. Càng làm người ta kinh ngạc là khí sắc lão thái gia hồng nhuận, thoạt nhìn giống như là có bệnh...... Đây là có chuyện gì?

      Trầm lão thái gia đau kịch liệt nhìn bộ dáng thê thảm của cháu , đau lòng vô cùng.

      Vốn dĩ là lão thái gia nằm ở giường cử động được, nhưng con dâu đột nhiên vọt vào trong phòng, quỳ mặt đất cầu lão thãi gia cứu Lâu Đậu. Khi nghe được tin Đông Thanh cư nhiên cứng rắn muốn bức Lâu Đậu gả cho Trần gia, luồng sức mạnh biết từ đâu đột nhiên dâng lên, làm cho ông run run đem thân thể già yếu xuống giường, run rẩy theo con dâu vào đại sảnh.

      “Cha! Việc này cha đừng quan tâm! Ngài còn bệnh, nhanh chút trở về nghỉ ngơi!” Trầm Đông Thanh vội vàng .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 8 

      Edit: Zennie


      beta:Quảng Hằng
      Trầm lão thái gia liếc mắt nhìn con cái, lệ bi thương chảy xuống,“Nghiệt tử! Còn mau buông Lâu Đậu ra!” đáng buồn, đáng buồn mà, đứa con lớn nhất cư nhiên giống như mình, tàn khốc đối với chính đứa con ruột của mình như vậy, giống như năm đó mình đem nữ nhi đuổi ra khỏi phủ. Báo ứng! Này hết thảy đều là báo ứng a......

      Thấy phụ thân rơi lệ kinh sợ mà nghẹn lời, trong khoảng thời gian ngắn chân tay luống cuống, biết có nên tiếp tục nữa hay .

      Trầm Dục Nhiên biết tình huống đúng, đứng dậy,“Cha! Tên dây, thể bắn!” với phụ thân, muốn phụ thân nhìn sắc mặt của Trần Hùng đứng ở cửa muốn đen nửa.

      Hừ! muốn cưới nhi nữ Trần gia làm thiếp thất, Lâu Đậu lấy chồng cũng được!

      Trầm Đông Thanh cả kinh, liếc mắt nhìn phụ thân rơi lệ, còn muốn đem nữ nhi gả sau khi phụ thân rời khỏi đây. Trầm gia có thể đạt được lợi ích, kiếm tiến bao nhiêu tiền tài...... càng ngoan cố, quay đầu hề để ý tới cha già,“Đem tiểu thư áp ra ngoài!”

      “Nghiệt tử! Khụ......” Trầm lão gia tức giận đến giơ quải trượng trong tay lên đánh , giận dữ công tâm, thiếu chút nữa thở được.

      “Gia gia!” Trầm Lâu Đậu nhìn gia gia, ánh mắt cùng thanh tràn ngập bi thương.

      Trái tim Trầm lão gia trầm xuống. Ông thể trơ mắt nhìn cháu bị gả ra ngoài như vậy! Ông bỏ quải trượng xuống, bất chấp hết thảy, xông lên đẩy tất cả bọn nha hoàn ra.

      Bọn nha hoàn buông lỏng tay ra, ai cũng dám động thủ động cước đối với Trầm lão gia, càng đến là đẩy ông để mang tiểu thư ra ngoài, ngoài ra, các nàng đâu phải là người tuyệt tình, có thể bất động, tất nhiên là làm đồng lõa.

      Trầm lão gia run run dắt cháu , thở từng hơi mệt nhọc, đột nhiên trong lúc đó, cả người liền thể hô hấp! Bước chân ông loạng choạng, vô lực té lăn đất.

      “Gia gia!” Nàng kinh hô tiếng.

      “Cha!” Trầm phu nhân cũng hoảng sợ.

      Trầm Lâu Đậu quỳ xuống, vươn tay ôm lấy gia gia nằm mặt đất thở, hai mắt sưng đỏ nhìn hai gò má gia gia huyết sắc dần xói mòn, nước mắt giọt giọt rơi ở mặt,“Gia gia......” Nàng quả nhiên nghĩ sai, khí sắc hồng hào mới vừa rồi của gia gia, chỉ sợ đúng là cái gọi là hồi quang phản chiếu.

      Trầm lão gia biết là sinh mệnh mình đến giờ cuối, ông thở phì phò, mở to mắt, nâng tay lên xoa mặt cháu ,“Lâu, Lâu Đậu......” Cháu đáng thương, lão thiên gia giúp, giúp nàng ......

      “Gia gia, gia gia đừng bỏ con lại......” Cái gì nàng cũng có, gia gia thậm chí còn chưa nhìn thấy lần cuối cùng...... thể, thể để lão nhân gia như vậy, gia gia còn chưa có chuyện với mà!

      Đứng ở cửa làm môn thần hồi lâu, rốt cục Trần Hùng nhịn được . nổi giận đùng đùng vọt tới bên cạnh Trầm Lâu Đậu, nắm lên tay nàng,“Đủ chưa? Trình diễn đủ rồi, ngay !”

      đụng chạm vào tay, nàng cảm thấy ghê tởm. Nàng đá , tay kia vẫn nắm chặt tay gia gia, chịu theo rời .

      !” Muốn nàng gả cho , thà rằng nàng chết còn hơn.

      Trầm Lâu Đậu kêu lên, bỗng dưng cúi đầu, dùng sức cắn tay --

      Trần Hùng bị đau liền rút tay về, cúi đầu vừa thấy mu bàn tay bị nàng cắn đến chảy máu, nổi giận liền giơ tay lên định cấp nàng cái tát.“Con tiện nhân!”

      “A!” những người đứng xem đành lòng, nhắm mắt lại, cùng đợi tiếng vang kia.

      “A -- a! A a a......” Ngoài dự đoán ngoài, vang lên tiếng kêu thảm thiết phải đến từ chính Trầm Lâu Đậu, mà là tiếng kêu thảm thiết giống giết heo.

      Đoàn người nghi hoặc mở to mắt, lại hướng bên trong nhìn lại, chỉ thấy Trần Hùng cúi xuống, mà chính là ôm tay nằm mặt đất......

      Mọi người khỏi cả kinh, vừa thấy biết, tay bị chặt đứt.

      “Tú ca......”

      Trầm Lâu Đậu giật mình nhìn người xuất trước mắt. Mấy ngày nay phải chịu thống khổ, bi thương cùng khuất nhục, hình ảnh Tú ca ngừng lên trong đầu nàng. Tầm mắt mảnh sương mù, khiến nàng thậm chí thấy hết thảy trước mắt.

      Uất Trì Tú nâng thân thể của gầy yếu vô lực nàng dậy, nhìn thấy bộ dáng nàng, trái tim co rút lại thành đoàn, hai tay hơi hơi phát run,“Lâu Đậu, ta đến đây......” ngữ khí mềm đến cực điểm, giống như sợ làm nàng sợ hãi.

      “Tú ca......” Là mộng sao? Nàng có thể thấy người mình ngày nhớ đêm mong sao? Người ôm nàng là Tú ca sao? sao?

      “Lâu Đậu, là ta, ta đến đây, thực xin lỗi, ta tới quá chậm.” Uất Trì Tú bi thống hơi nhếch môi, trong nháy mắt, tuấn mâu hơi hơi đỏ lên, đau lòng, nỡ, cùng tự trách, tất cả cảm xúc trong nháy mắt bộc lộ ra.

      Trầm Lâu Đậu si ngốc nhìn , chậm rãi lắc lắc đầu,“Tú ca, huynh đến là tốt rồi, đến đây là tốt rồi......”

      Mười ngày nay nàng chưa ngừng rơi lệ. Giờ khắc này lại càng rơi nhiều.

      ôm nàng, ngón cái lướt qua mắt của nàng,“Đừng khóc, Lâu Đậu, nàng cần phải khóc.” Hai mắt của nàng tràn ngập tơ máu, sưng đến mức cơ hồ làm cho đều nhận thức được. Thời gian ngắn ngủi như thế, nàng thế nhưng liền biến thành bộ dáng này? Chết tiệt! Trầm gia đối đãi với nàng như thế nào đây?

      “Ta khóc, Tú ca, huynh cũng đừng khóc a.” Nàng nhàng nâng bàn tay bé, lau lệ khóe mắt , khóe miệng nở ra nụ cười.

      “Ta dẫn theo người trở về, cho nên mới chậm như vậy. Nàng đừng tự giận mình.” Uất Trì Tú đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, ức chế được hốc mắt nóng rực, cảm nhận thân mình trong lòng càng thêm mảnh mai, đau lòng đến sắp thể hô hấp.

      “Người?” Ánh mắt Trầm Lâu Đậu chậm rãi dời về phía đại môn, nhìn thấy đôi vợ chồng trung niên chậm rãi bước tới gần bọn họ, Vạn Ti Ti cùng Võ Quân Nhạc theo phía sau bọn họ “ ......”

      “Trầm Lan!” Trầm Đông Thanh cùng Trầm phu nhân đồng thời kinh hô, cũng nhận ra đôi vợ chồng này.Bọn họ chính là Trầm Lan cùng Tống Khải năm đó bỏ trốn rời .

      Vương Vân thấy thảm trạng của Trầm Lâu Đậu, đáy lòng đau xót, đành lòng nhìn, khóe mắt nhìn thấy người phía sau bọn họ

      “Cha?” Bà dám tin trừng lớn hai mắt.

      Uất Trì Tú ôm Trầm Lâu Đậu thối lui ít gian, để vợ chồng Vương Vân cùng Tống Khải có thể dựa vào bên người Trầm lão gia.

      “Cha! Cha......” Vương Vân ngồi xổm xuống, cầm tay Trầm lão gia ngã xuống đất dậy nổi, càng ngừng gọi.

      Vốn dĩ thần trí của Trầm lão gia sắp mê man bỗng ngón tay giật giật, hai mắt dần dần ngưng thần, chậm rãi nhìn Vương Vân, khóe mắt lệ quang lóe ra. Ông trời cuối cùng cũng cho ông gặp được nữ nhi rời nhà hơn mười năm!

      Dùng hết phần khí lực cuối cùng, Trầm lão gia thở phì phò chậm rãi :“Lan, Lan, Lan...... Cha...... Thực, thực xin lỗi...... Con......”

      Bao nhiêu hận, bao nhiêu đau khổ, Vương Vân tận mắt gặp cha già rơi vào kết cục chật vật như thế, tất cả đều tan thành mây khói, câu “Thực xin lỗi” như vậy, bà biết cha dùng hết sức lực.

      “Cha......” Bà nhìn phụ thân, nghĩ tới cha con bọn họ gặp mặt trong tình huống này.

      Nghe được bà lại gọi mình là cha, Trầm lão gia nở nụ cười, hai mắt dần dần lại mất sáng rọi,“Chiếu, chiếu cố Lâu......” Ánh mắt Trầm lão gia cuối cùng dừng lại ở Uất Trì Tú.

      Uất Trì Tú thận trọng gật đầu, cho ông cái hứa hẹn,“Con .”

      Đủ loại chuyện cũ từng chuyện lên trong đầu Trầm lão gia, cuối cùng ông còn có thể nhìn thấy nữ nhi, mà cháu bên người cũng có nam nhân tốt như vậy làm bạn, ông còn gì tiếc nuối.

      Bạn già...... Tôi tới tìm bà đây......

      “Cha!”

      “Gia gia!” Tiếng la khóc vang lên cực kỳ bi ai, Trầm lão gia nhắm hai mắt lại, nỏ nụ cười, hề vướng bận rời khỏi trần thế này......

       
      trangmai1234 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :