1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô sắc công tử -Thẩm Tiểu Chi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 20
      by khanhdoan

      Từ lâu, Chiêu Hòa đế của Triêu quốc muốn tìm nhi tức phụ, thẩm định chọn lựa mãi mới được hơn mười vị tiểu thư khuê các, tất cả đều để dành cho Đại hoàng tử xem mắt. Năm ấy Cảnh Hiên cũng chỉ mới mười bảy tuổi, ra vẻ chẳng có gì quan trọng, xem từ xuống dưới, cuối cùng phán câu.

      “Dung mạo các nàng còn đẹp bằng ta nữa.”

      Lời này vừa ra, đám khuê tú đều tan nát cõi lòng. Lúc ấy các nàng kiên cường gượng tươi cười, nhưng qua hôm sau tất cả đều che mặt rơi lệ bỏ chạy mất.

      Sau chuyện đó, trong dân gian Triêu quốc đều đồn đãi, là Đại hoàng tử mọi thứ đều tốt, duy chỉ có mỗi chuyện tuyển thê tử là rất khó khăn, phàm nương nào cũng lọt được vào mắt xanh của , họa chăng chỉ có thần tiên muội muội nào đó giáng trần tản bộ, mới bằng lòng chịu cưới.

      ra ngày ấy tuyển tú có ít nữ nhi con của trọng thần trong triều. Lời đồn đãi rơi vào tai triều đình, khiến đám lão thần bảo thủ lấy gì làm vui vẻ. Chiêu Hòa đế tuy là hoàng đế, đắc tội với người ta, cũng còn mặt mũi nào, vì thế, từ đó về sau hề đề cập đến việc tuyển hoàng phi nữa.

      Cứ như vậy kéo dài đến khi được hai mươi tuổi, bọn hạ nhân xa xa gần gần hầu hạ Cảnh Hiên, có người thích long dương, có người đoán có bệnh tiện ra, dù sao bọn họ chưa từng thấy qua Đại hoàng tử nghiêm túc xem trúng người nào, cũng hề động chút tâm tư nào về vấn đề cưới gả.

      Lúc này, Vân vĩ lang đến Phi Nhứ lâu để xem mắt, lời dối ngờ ngờ như thế, ngay cả Tư Hạnh cũng phải khịt mũi cười nhạt. Nguyễn Phượng quay đầu , lén quan sát cặp mắt của , nhưng cũng chỉ cười mà gì.

      Chỉ có Thư tiểu Đường là bị lừa. Vẻ mặt nàng kinh ngạc, quay qua trái, quay qua phải nhìn nhìn lại vài lần, thà hỏi “Vậy sao thấy tẩu tử?”

      Lúc đó Vân Trầm Nhã uống trà, nghe xong câu này, ngụm trà bị sặc trong họng, thở nổi.

      Thư Đường vỗ lưng giúp hết nghẹn. Sau lúc lâu, Vân vĩ lang mới nháy cặp mắt vô tội, rầu rĩ : “Xem mắt thất bại.” Ngừng chút, còn “Vị nương kia chấm trúng ta.”

      Việc này còn hơn cả việc thể tưởng tượng nổi rất nhiều. Nếu muốn Thư tiểu Đường chọn, nàng thà tin thỏ ăn sói, cũng thể tin đời này còn có thể có vị nương nào vừa mắt thần tiên ca ca của nàng.

      Vân vĩ lang bày ra bộ dạng buồn rầu, trong buồn rầu lại mang ba phần lo lắng. Thư Đường vừa thấy liền sốt ruột, nàng xoay cả người về phía Vân vĩ lang ngồi, tỉ mỉ nhìn , giọng vô cùng quan tâm : “Vân quan nhân, ngươi làm sao vậy? Cứ với ta .”

      Vân Trầm Nhã thở dài tiếng, lời nào.

      Thư Đường càng sốt ruột, lại đến bên cạnh , : “Vân quan nhân, ngươi đừng nén trong lòng, ta thấy mà trong lòng cũng khó chịu.”

      Nghe thế, Vân Trầm Nhã hơi vui sướng trong lòng, lúc này mới hươu vượn bịa ra câu chuyện dung tục cũ kỹ, ra nương kia cũng phải là vừa mắt , chỉ là nhà nương đó gia thế hiển hách, chấp nhận người sa cơ thất thế như , thế nên người nhà của nàng ấy mới bổng đả uyên ương, cưỡng ép chia rẽ bọn họ. đau khổ cầu xin, thế là lão cha hung ác của nương kia mới chịu tạm gác lại chuyện này, bảo phải thi khoa cử, trong vòng ba năm phải đỗ Trạng Nguyên, trong vòng năm năm phải bò lên được cái chức Đương triều tam phẩm, lúc đó mới chịu gả khuê nữ nhà mình cho .

      Thư Đường lại muốn hỏi tên của vị nương kia. Vân vĩ lang phe phẩy cây quạt, là có cũng vậy, cũng vậy thôi.

      Đầu kia, Tư Hạnh nhìn tình cảnh này, quả muốn nôn ra. Xưa nay mỹ nhân kế đều là vì hùng nan quá mỹ nhân quan. Hôm nay ngược lại, đường đường Đại hoàng tử của Triêu quốc, tại nơi phố phường thô tục như vầy lại thi hành mỹ nam kế với tiểu nha đầu ngốc nghếch. Giả dạng phiền muộn đáng thương để lấy lòng Thư nương.

      Công phu hàm dưỡng của Nguyễn Phượng khá tốt, thấy tình cảnh này, ngắt lời, cũng tiếp lời, chỉ bình tĩnh ngồi xem.

      Vân Trầm Nhã lừa lung tung trận, cuối cùng lại than thở, hôm nay tới đây, cũng chỉ muốn cảm nhận khí vui vẻ khi mọi người đến xem mắt, ngờ là vừa đến cảm thấy mủi lòng “trông người mà nghĩ đến ta”.

      tới đây, khép cây quạt lại nắm trong lòng bàn tay, mình trầm mặc hồi lâu, sau đó Vân vĩ lang thở dài tiếng “ quấy rầy rồi”, vẻ mặt đau thương đứng dậy, bỏ xuống dưới lầu.

      Tất nhiên là Tư Hạnh theo. Nguyên cái bàn giờ chỉ còn lại Nguyễn Phượng và Thư Đường hai người, khí sớm còn như trước nữa. Thư Đường quên bẵng câu hỏi của Nguyễn Phượng lúc nãy, giờ nàng như đứng trong đống lửa, như ngồi đống than. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ngượng ngùng cười : “Nguyễn công tử, ta…, ta thấy Vân quan nhân tâm tình tốt, ta xem chút.”

      xong, nàng vội vàng thêm vào câu “Ngày khác tái ngộ”, rồi vội vã xuống lầu rượt theo.

      Dưới gốc liễu rũ cách Phi Nhứ lâu xa có hai người đứng. Sói ba đuôi xoay mặt vào gốc cây, cười hì hì với Tư Hạnh: “Ngươi có tin hay , ta ở dưới tàng cây này đếm đến trăm, tiểu nha đầu ngốc nghếch kia nhất định rượt đến.”

      Vẻ mặt Tư Hạnh vô cùng bội phục tin.

      lâu sau khi Thư Đường rời , Nguyễn Phượng trả tiền trà, rồi theo tiểu nhị khác lên lầu ba.

      Lầu ba của Phi Nhứ lâu, ngoại trừ khách quý hiếm có, rất ít người có thể lên nơi này. Vì tòa lâu này vốn là nơi chuyên để xem mắt, nên cũng ai có hứng thú với lầu ba.

      Lầu ba bày trí cũng rất bình thường, trong phòng khách có người ngồi, toàn thân mặc y phục bằng vải bố, tuổi tác khoảng độ ba mươi, dung mạo cũng rất tầm thường. Nhưng Nguyễn Phượng vừa gặp, cung kính chắp tay gọi: “Công tử.”

      Người trong bộ y phục vải bố ngồi trước bàn gật gật đầu, hỏi: “ hỏi ra được gì à?”

      Nguyễn Phượng thở dài tiếng, : “Vốn định xuống tay từ nơi Thư Đường kia, xem rốt cuộc Cảnh Hiên biết được bao nhiêu về chuyện Liên Binh phù. ngờ còn chưa hỏi ra được nửa câu, đến Phi Nhứ lâu này. Tại hạ nghĩ Cảnh Hiên là người quỷ kế đa đoan, nên dám dò xét nữa.”

      Người mặc bộ y phục bằng vải bố trầm ngâm lát rồi hỏi: “ ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng có nhìn ra thân phận của Thư Đường hay ?”

      Nguyễn Phượng sửng sốt, lắc đầu : “Có vẻ giống như nhìn ra.” Suy nghĩ trong chốc lát, lại “Nhưng Cảnh Hiên này hành động vô cùng khó lường, tại hạ cũng đoán ra tâm tư của .”

      Người trong bộ y phục bằng vải bố lại suy tư hồi, bèn : “Nếu như thế, bất động chúng ta dẫn rắn ra khỏi hang. Chuyện của Thu Đa Hỉ và Đường Ngọc cần quan tâm nữa, đỡ phải cùng đối đầu trực tiếp, cứ xuống tay từ phía Thư Đường .”

      Nguyễn Phượng vâng dạ rồi rời . Người trong bộ y phục bằng vải bố ngồi tĩnh tọa trước bàn lúc lâu, đột nhiên giơ tay phất lên bàn cái, toàn bộ ấm tách trà đều rơi xuống đất vỡ tan tành, mà vẻ mặt của vẫn mảy may thay đổi.

      Sau cuộc gặp ngày ấy với Nguyễn Phượng ở Phi Nhứ lâu, Thư tiểu Đường về nhà suy nghĩ lại, cảm thấy mình nửa đường bỏ của chạy lấy người thực là đúng. Qua vài ngày, nàng viết bức thư tạ lỗi, tự mình đưa đến phủ của Nguyễn Phượng. Lúc đó Nguyễn Phượng có ở nhà, Thư Đường cũng vào trong phủ ngồi đợi. Nàng kiếm cớ là phải về nhà, đường về ngang qua vườn đào.

      Cuối mùa hạ, quả đào cây đều chín lựng, vừa to tròn vừa hồng mọng. Thư tiểu Đường nhìn mà chảy nước miếng, nàng nhìn trái nhìn phải hồi, thấy có ai, bèn tiến lên hái được năm, sáu quả giấu vào trong váy, sau đó bỏ chạy.

      Chạy được đoạn đường, Thư Đường cảm thấy lương tâm cắn rứt. Nàng nghĩ nghĩ, lại vui vẻ quay trở lại, đặt dước gốc cây vài đồng tiền, sau đó mặt mày sợ hãi mà chuồn mất.

      tới lui như thế hồi, cuối cùng khi Thư Đường trở lại khách điếm là buổi chiều. Nàng giấu mấy quả đào vào trong ngực, gục đầu xuống như tên trộm, lén lút ra sau hậu viện.

      Thình lình vai bị vỗ cái, Thư tiểu Đường tức cả kinh nhảy dựng lên, quả đào trong lòng cũng lập tức rơi xuống. Chỉ thấy thân ảnh lên trước mắt, Thu Đa Hỉ trong bộ xiêm y xinh đẹp vừa lúc bắt được mấy quả đào.

      “Ngươi sao thế, mới vừa rồi ta và Vân công tử gọi mấy tiếng, ngươi cũng nghe?” Thu Đa Hỉ nhìn mấy quả mật đào thơm ngon, cũng thèm lau rửa, lập tức cầm trái lên ăn.

      Thư Đường nghe xong, nhìn lại về hướng Thu Đa Hỉ vừa tới, quả nhiên Vân Trầm Nhã cười tủm tỉm ngồi ở đó.

      Thư tiểu Đường đoạt lại quả đào trong lòng Thu Đa Hỉ, tiến lên đưa cho Vân Trầm Nhã, : “Ta hái đường, ngươi nếm thử xem?”

      Vân vĩ lang được món bở, cũng khách sáo, cầm quả đào xoay tròn trong tay.

      Thư Đường còn vội vàng : “Sau khi ta hái có để lại tiền, Vân quan nhân ngươi cứ yên tâm .”

      Vân Trầm Nhã nghe thấy liền cười rộ lên. đặt quả đào lên bàn, với Thư Đường: “Hôm nay ta đến là để đáp tạ ngươi ngày đó an ủi ta.” đề cập đến là chuyện hôm nọ ở Phi Nhứ lâu, lúc đó Thư Đường từ trong lâu rượt theo, tốn đống nước miếng an ủi cả buổi chiều.

      Thư Đường nghe thấy, khỏi ngượng ngùng cười cười.

      Vân vĩ lang lại lấy ra hộp gấm, đẩy đến trước mặt Thư Đường, giọng : “Quà tạ lễ.”

      Thư tiểu Đường hồ nghi mở hộp gấm ra. Bên trong ràng là cây sáo ngọc lúc trước, nhưng chính giữa cây sáo là kim phiến đồng ti, xem ra là để nối lại chỗ bị nứt.

      Thấy Thư Đường nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, Vân Trầm Nhã ho khan tiếng, sờ sờ mũi, : “Đúng vậy, là cây sáo ngọc trước đây. Mặc dù bị gãy qua, nhưng giờ được nối lại khá tốt. Ta thử rồi, điệu cũng khác gì lúc trước cả.”

      Có những chuyện ra. Ví dụ như, biết, nếu lại mua ngọc làm ra cây sáo khác tặng cho Thư Đường, theo tính cách của Thư tiểu Đường, nhất định nhận lấy, nhưng cũng nhất định trả tiền lại cho . Ví dụ như, ngày đó, được Thư Đường an ủi trận, đêm đó trở lại phủ, ma xui quỷ khiến thế nào liền gọi hạ nhân toàn phủ dậy, đốt đèn thắp đuốc tìm cây sáo bị bẻ gãy làm hai đoạn kia. Ví dụ như, dùng kim phiến đồng ti nối lại hai đoạn gẫy của cây sáo kia, số bạc bỏ ra để hoàn thành chuyện này, ra là đủ để mua đến ba cây sáo ngọc mới, vì cửa hàng nối ngọc này, đắt ở chỗ tay nghề tinh xảo.

      Thư Đường sờ sờ lên cây sáo ngọc, lại lướt qua mảnh kim loại kia. biết vì sao, tim của nàng đập nhanh, bên tai cũng hơi bị nóng lên. Sau lúc lâu nàng vẫn chuyện, lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Vân Trầm Nhã, bỗng nhiên cảm thấy bối rối, tay chân thừa thãi biết để ở đâu, đôi mắt cũng biết phải nhìn về hướng nào.

      lúc biết phải làm như thế nào, nàng đành phải quay đầu nhìn nhìn Thu Đa Hỉ. Thu Đa Hỉ vẫn còn tập trung tinh thần gặm đào.

      Thư Đường lại trầm mặc quay đầu sang, đóng hộp gấm lại ôm vào trong ngực, : “Đa tạ Vân quan nhân.” xong, nàng lại vươn tay, đẩy quả đào bàn đến trước mặt Vân Trầm Nhã, giống như để đáp lễ lại.

      Hai người đều có chút được tự nhiên. Vân Trầm Nhã rút quạt ra, ra sức mà quạt. Sau khi đầu óc thanh tỉnh chút, mới : “A, đúng rồi, ta mới vừa nghe Thu nương , hôm nay nàng ấy tới đây là có chuyện quan trọng muốn tìm chúng ta.”

      Lúc này, Thu Đa Hỉ cũng gặm xong quả đào. Nghe Vân Trầm Nhã nhắc tới chính , nàng vội vàng chạy tới, vỗ mạnh lên bàn cái, lớn tiếng : “tiểu Thư, Vân công tử, xảy ra chuyện lớn rồi!”

      Vừa mở miệng, họng đầy lông đào của nàng văng lên đầy mặt hai người. Thu Đa Hỉ thấy thế cũng có chút ngượng ngùng, nàng nghiêm mặt rút khăn lau miệng, môi ngậm lại cách khó nhọc: “tiểu Thư, hôm qua ta vừa được cha ta thả ra nghe người ta Đường Ngọc xảy ra chuyện. Ta chạy tới ngoại ô Đông thành xem, ngươi đoán thử coi? ấy vậy mà, ấy vậy mà thích nam nhân như thế!”

      Sói ba đuôi bí hiểm phe phẩy quạt.

      Thư Đường nghe xong, khó hiểu hỏi: “Như thế là thế nào?”

      Thu Đa Hỉ căn bản có trả lời nàng, lại duỗi tay đập lên bàn cái, vô cùng phẫn hận: “Lúc đó ta với , ta , cho dù có muốn làm đoạn tay áo, cũng thể coi trọng loại mặt hàng như thế này a. Ta giận hết sức, muốn dẫn . Nhưng lại cố tình chịu theo ta, muốn chờ Vân công tử đến, mới có thể rời . Ta nghĩ tâm coi trọng Vân công tử, nhưng lại tìm được chỗ ở của Vân công tử, đành phải đến đây tìm ngươi. Nào ngờ may mắn, mới đây gặp được hai người các ngươi.”

      xong, nàng vừa túm lấy Thư Đường kéo , vừa kêu gọi Vân Trầm Nhã sặc trà bên cạnh “Cứu người như cứu hoả, chúng ta mau chạy đến thành Đông xem .”

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 21
      by khanhdoan

      Vở kịch ở ngoại ô thành Đông đúng là trò hề.

      Diệp tiểu bảo khóc lóc ầm ĩ đòi thắt cổ, Đường Ngọc bị buộc còn cách nào khác, bản thân lại nhảy sông trước. Lúc Vân Trầm Nhã vớt Đường Ngọc từ dưới sông lên, Đường nhị thiếu gia nửa chết nửa sống.

      Lúc này, Đường Ngọc nằm giường ú ớ lầm rầm văng tục. Thu Đa Hỉ kê sát tai vào nghe, nhưng vẫn thể nghe ra cái gì, bèn kéo Thư Đường vào trong thôn hỏi thăm.

      ra chuyện này đến cũng chỉ là hiểu lầm. Trước đó vài ngày, Đường Ngọc biết nghe tin tức từ đâu, là ở ngoại ô thành Đông có người biết thuật dịch dung. Vì Phương Diệc Phi rất am hiểu về thuật dịch dung, Đường Ngọc mới chắc mẫm người này chính là Phương Diệc Phi. thu thập hành lý, tính đến ngoại ô ở mấy ngày, khuyên bảo “Phương Diệc Phi” về nhà. ngờ khi đến lại thấy tên quỷ “Phương Diệc Phi” này khẩu vị hơi bị nặng, cải trang thành bộ dáng bất nam bất nữ.

      Đường Ngọc cũng là người thà, thấy “Phương Diệc Phi” như vậy, tuy rằng kinh hãi, nhưng càng thêm tin tưởng bộ dáng quỷ này của nhất định là dịch dung ra. “Phương Diệc Phi” khi đó cũng là dịu ngoan, Đường Ngọc hỏi cái gì, đáp cái nấy. Đường Ngọc bảo theo mình về nhà, cũng được. Đường Ngọc lão bà ngươi khắp nơi tìm ngươi, việc đến mức này rồi ngươi hãy ngoan ngoãn quay về chấp nhận cuộc hôn nhân này , “Phương Diệc Phi” nghe xong, khuôn mặt đỏ bừng, Ngọc nhi ngươi là xấu.

      Bình thường Phương Diệc Phi dịch dung, tính cách và thói quen cũng thay đổi theo. Lúc đó Đường Ngọc chỉ nghĩ là nhập vai diễn quá đạt, cũng quá chú ý đến lời cử chỉ của “Phương Diệc Phi” này. Đến đêm, “Phương Diệc Phi” đề nghị muốn nâng ly rượu chúc mừng hai người gặp lại. Đường Ngọc ngẫm lại, cảm thấy hai người mấy tháng gặp, cũng nên chúc mừng, chúc mừng, thế là cùng “Phương Diệc Phi” uống rượu.

      Uống cái là tới thiên hôn địa ám luôn. Qua hôm sau, Đường Ngọc tỉnh lại, chỉ thấy nam tử trần trùi trụi ngủ bên cạnh. Nam tử này khi ngủ, bộ dáng trông rất ngây thơ. Đường Ngọc cảm thấy hồ nghi, liền đến bóc da mặt của ra. Có bóc mới biết nhận sai người.

      Khi đó, Đường Ngọc vô cùng kinh hoảng. cẩn thận mặc áo mang hài, định bỏ chạy, lại bị nam tử giường kia bắt được. Nam tử này tóm chặt lấy Đường Ngọc, trước mặt mọi người, bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, đêm qua tuy rằng hai người còn chưa được việc, nhưng tốt xấu gì Đường Ngọc cũng hứa hẹn với , còn muốn dẫn về nhà.

      Mãi đến lúc này, Đường Ngọc mới biết nam tử này tên là Diệp tiểu Bảo. Mà mẫu thân của Diệp tiểu Bảo chính là hạ nhân trong phủ của Vân Trầm Nhã.

      Người trong thôn vốn qua lại với Diệp tiểu Bảo, mặc ầm ĩ như thế nào, cũng ai giúp giùm . Sau đó, biết từ khi nào, trong đám đông có vài gương mặt lạ nhảy ra, có tên đóng vai mặt đỏ, có tên đóng vai phản diện. Vừa Đường Ngọc bội tình bạc nghĩa chịu trách nhiệm. Lại vừa Đường Ngọc là hy sinh bản thân mình, vì người trong trấn mà giải quyết tai họa. Mấy người này càng lúc càng hăng hái bừng bừng, dần dần, người trong thôn cũng ồn ào theo, chửi bậy theo. Ầm ĩ ầm ĩ lại, cuối cùng kết luận – cho Đường Ngọc .

      Đường Ngọc mặc dù thà, nhưng cũng ngu ngốc. nhìn thấy tình cảnh này, liền đem tình trước sau trong ngoài suy nghĩ thấu đáo lại lượt từ đầu đến cuối, cuối cùng ra được cái kết luận – đây là chiêu ngáng chân của Vân vĩ lang. Hiểu ra vấn đề, Đường Ngọc liền lập tức vô cùng tuyệt vọng. biết rơi vào tay Vân Trầm Nhã rồi là nhất định chạy thoát, bèn tìm góc tối ngồi buồn rầu ấm ức, vẻ mặt như chết rồi. Mãi cho đến khi mọi người ầm ĩ xong, mới chạy đến đám đông, tóm lấy gương mặt mới đóng vai phản diện vừa rồi, hỏi: “Nếu hôm nay ta bỏ chạy, làm sao mà bắt ta?”

      Gương mặt mới này là thủ hạ của Vân vĩ lang, nghe Đường Ngọc hỏi như vậy, gương mặt mới liền thành thành đáp: “Đại công tử , nếu hôm nay Đường công tử bỏ chạy, …” lấy tay chỉa chỉa vào Diệp tiểu Bảo thẹn thùng đứng đó “Trang điểm cho xinh đẹp hơn, sau đó dẫn về Lâm Nam gặp hương thân phụ lão ở cố hương của Đường công tử…”

      Đường Ngọc nghe xong những lời này, ngay cả hơi để cũng còn, đành ráng gượng hít vào thở ra ba ngụm mới bị ngất xỉu, sau khi nghẹn lúc lâu, nghẹn ra câu: “… vậy ta ở lại đây là được rồi.”

      Thu Đa Hỉ và Thư Đường ở trong thôn trấn nghe đồn đãi như thế, tình tiết vô cùng sống động chân . Nhưng nghe người ta đồn, thiếu vai phụ đặc sắc là vị Vân vĩ lang, nên mức độ thú vị của câu chuyện bị giảm bớt, ngược lại, nghe có vẻ hơi bị hoang đường.

      Thu Đa Hỉ ngồi xổm bên bờ sông, vừa ném những viên đá cuội xuống sông vừa thở dài: “ ở đây thoải mái, nên trở về sớm chút a, có cần phải để ý phụ trách gì đó đối với tên Diệp tiểu Bảo kia hay chứ? Giờ tốt rồi, hai người ầm ĩ đến trời long đất lở, lại nhảy sông nữa chứ…”

      Thư Đường cũng biết trả lời làm sao. Mới vừa nghe các vị hương thân trấn , giữa trưa hôm nay Diệp tiểu Bảo lại quậy Đường Ngọc nữa, uy hiếp muốn tự sát cho xem. Hai người cãi nhau đến bờ sông, Đường Ngọc bị ầm ĩ chịu nổi, đột nhiên đâm đầu xuống sông, muốn trước bước cho rồi.

      Sau khi suy nghĩ lâu, Thư Đường : “Ta thấy, chuyện này là tại hai ta.” Thu Đa Hỉ “A?” tiếng. Thư Đường ngồi xuống cạnh bờ sông, bẻ hai nhánh cỏ lau ngắm nghía, lại : “Lần trước hai ta ở sau hậu viện, mắng Đường Ngọc trận, ngươi còn nhớ ?”

      Thu Đa Hỉ gật đầu tỏ vẻ nhớ .

      “Ta cân nhắc kỹ lưỡng hồi, thấy con người Đường Ngọc mặc dù được tốt, nhưng cũng phải là hạng xấu xa. Dù sao lúc trước giả trang thành Thang Quy ở lại khách điếm của chúng ta, cũng thà thà, gây ra chuyện ác gì. Ta nghĩ hôm đó hai ta mắng quá ác, nghĩ lại, muốn lấy công chuộc tội. Ngươi và từ cùng nhau lớn lên, nghe trong thôn trấn ở ngoại ô thành Đông này có người giống Phương Diệc Phi, nên muốn tìm giùm ngươi.”

      Thu Đa Hỉ nghe xong, cặp mắt chớp chớp liên hồi, lúc sau mới hỏi: “Ngươi chứ?”

      ra khi Thư Đường kể lại chuyện này, tự dưng trong lòng nhớ lại. Lúc trước, phụ thân của nàng – Thư Tam Dịch “Thang Quy” dường như mắc phải chứng bệnh tương tư đối với tiểu thư nhà nào đó, xem tình hình hôm nay, Đường Ngọc này có lẽ là thầm phải lòng Thu Đa Hỉ, cho nên mới vội vã đến đây tìm hôn phu giúp nàng ấy.

      Thư Đường cứ như vậy tự cho là đúng, hết sức chân thành gật đầu : “, ta thấy rất tốt đối với ngươi.”

      Hiểu được ý tứ của Thư Đường, Thu Đa Hỉ tự suy xét trong chốc lát, lại vươn tay ra chọc chọc tay Thư Đường, hỏi: “Ngươi cũng thấy thầm thích ta ?”

      Thư tiểu Đường gật gật đầu.

      Thu Đa Hỉ lại suy tư lát, vô cùng buồn bực: “ ra mà , con người Đường Ngọc cũng rất tốt. Mặc dù tính tình quá mức khô khan, tuy làm việc chăm chỉ, mạnh khỏe phóng khoáng, nhưng thể văn tài phong lưu bằng Diệc Phi.” Thu Đa Hỉ mặt nhăn mày nhíu, bĩu môi mếu máo “Thôi như vầy , Đường Ngọc võ công giỏi, nay lại gặp nạn, thiếu người bảo vệ. Gần đây ta cũng tìm ra Diệc Phi, nhàn rỗi có gì làm, vậy cố mà bảo vệ chút. Dù sao thầm thương trộm nhớ ta, đây cũng là ân tình. Ta chỉ có thể đền đáp lại phần ân tình này của , mới có thể thanh thản yên tâm mà gả cho Diệc Phi.”

      Thu Đa Hỉ xong, tâm tình liền thoải mái lên rất nhiều. Nàng đứng dậy vỗ vỗ quần áo, kéo lấy Thư Đường. Hai người đồng lòng về phía căn phòng của Đường Ngọc.

      Lại lúc này, trong căn phòng của Đường Ngọc chỉ có hai người, là Đường nhị thiếu gia vừa tỉnh lại lửa giận ngập trời, hai là Vân vĩ lang phe phẩy quạt ngắm gió mát trăng thanh. Hai người nhìn nhau, lời nào. Đường Ngọc ăn phải rùa đen trận như vậy, nay kẻ thù ngay tại trước mắt, báo thù là chuyện tất nhiên phải làm. Nhưng trong lòng hiểu được, nếu đấu trực tiếp với Vân Trầm Nhã, bản thân nhất định là chịu nổi.

      Giây lát sau, Đường Ngọc lời chất vấn, cũng tranh cãi ầm ĩ, chỉ gục đầu xuống thu dọn sạch quần áo tất vớ, lẳng lặng trầm mặc. Vân Trầm Nhã thấy động tác này của ngoài dự đoán, liền ngồi bên hứng thú quan sát. Đường Ngọc sửa sang quần áo lại xong xuôi đâu đó, với Vân Trầm Nhã, thấy buồn bực khó chịu, muốn Vân vĩ lang cùng ra ngoài dạo chút.

      Hai người đường ra khỏi phòng. Trong thôn trấn, nhà tranh vách ngói hai ba nơi, lại có con sông uốn lượn, cây cối xanh rì, cảnh sắc hài hòa. Lại thêm đoạn nữa, thấy cái chợ , có xay bột, có giết heo, có bán thức ăn, mọi thứ đều đủ cả.

      Đường Ngọc có chủ ý là đâu, cứ , mãi cho đến khi nhìn thấy đầu chợ bên kia xuất thân ảnh của Thư Đường và Thu Đa Hỉ, mới chậm rãi dừng chân lại. Vân vĩ lang khó hiểu, cũng dừng lại theo. Chỉ thấy Đường Ngọc đột nhiên nở nụ cười, với Vân Trầm Nhã: “Giả bộ, phải ngươi thích giả bộ sao? phải ngươi với tiểu Đường và Đa Hỉ là bản thân ngươi có võ công sao…”

      cuối kéo dài ra, Đường Ngọc nhổ ra cây gậy của cửa hàng kế bên, hung hăng đập vỡ cây cột của quán, nghiến răng nghiến lợi: “Có bản lĩnh ngươi dùng võ công đánh ta trước mặt các nàng ấy , nếu , đợi lão tử lấy cây gậy này đập chết ngươi nha!”

      Đây là cái gọi là con thỏ bị ép quá cũng biết nổi nóng mà cắn người. Đường Ngọc xong, cầm cây gậy đập lên người Vân vĩ lang.

      Vân Trầm Nhã cuống quít nhảy dựng lên tránh thoát, cái khó ló cái khôn hô to lên tiếng: “Ngươi chờ chút, aizz, ngươi chờ chút , ta với ngươi chuyện này.”

      ra Đường Ngọc vốn muốn dừng lại, nhưng nghe thấy giọng Vân Trầm Nhã có chút đứng đắn, động tác khỏi chậm lại.

      chứng minh, đối phó con sói ba đuôi nên tay chút nào a. Vân Trầm Nhã thừa dịp này, vội vàng lắc mình trốn phía sau cửa hàng bán thịt heo. Đường Ngọc phát bị trúng kế, thầm nghĩ tốt, lại vung gậy lên, ào vào giết chóc.

      Ai ngờ, nửa khắc sau, cũng là Đường Ngọc vẻ mặt kinh hãi lui ra từng bước .

      biết từ khi nào Vân Trầm Nhã lượm được con dao mổ heo, lưỡi dao còn nhễu nhão máu heo từng giọt từng giọt tươi rói. cầm con dao trong tay, vừa thảnh thơi vui vẻ bước ra ngoài, vừa cười hì hì với Đường Ngọc: “Ôi, bị đánh sợ đến mức muốn sống nữa. Ta chính là người biết võ công, ta bị bức quá hóa liều chém lung tung được sao?”

      xong, liếc mắt thấy Thư Đường và Thu Đa Hỉ sắp đến gần, lại hất hất cằm về phía Đường Ngọc, vẻ mặt khiêu khích: “Ngươi tới đây a, tới mà đánh ta nè.”

      Cho thấy, giờ phút này Đường Ngọc bị vô sỉ của Vân vĩ lang làm cho kinh sợ. đứng đực tại chỗ, khóe miệng ngừng run rẩy, ra sức hít vào thở ra mà vẫn hết giận.

      Hai người giằng co hồi. Bỗng dưng, Vân Trầm Nhã biến sắc, bày ra bộ dáng đứng đắn. vứt con dao bên đường, giọng nhàng lại nghiêm túc: “Tốt xấu gì hôm nay Thu nương cũng trăm cay nghìn đắng đến đây muốn mang ngươi về, ngươi mới gặp có chút cố suy sụp mà coi thường mạng sống của mình? Như thế cũng được, nếu ngươi muốn đâm đầu xuống sông tự vẫn, chi bằng ta đao giải quyết ngươi cho rồi .”

      Mới vừa rồi, người trong trấn còn nhìn thấy cảnh giương cung bạt kiếm, chưa dám xúm lại gần xem. Mãi đến khi Vân Trầm Nhã ném dao , bọn họ mới lục tục chạy lại, người ngăn cản nhào lên ngăn cản, kẻ khuyên can ùa vào khuyên can. Vân vĩ lang tự nhiên có nguyên nhân ném đao khi Thư Đường và Thu Đa Hỉ đến.

      Thư Thu hai người thấy tình cảnh này, cuống quít chạy tới khuyên giải, an ủi Vân Trầm Nhã. Vân vĩ lang thấy bậc thang được hạ xuống, sau khi được trấn an vài câu, cũng rộng lượng “hết giận”.

      Đường Ngọc vốn muốn nhân nhượng, nhưng vì hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây, người tính tình luôn luôn bạo ngược hay xen vào chuyện người khác như Thu Đa Hỉ, lúc này cũng quở trách . Chỉ lẳng lặng giúp bỏ gậy gộc xuống, dường như còn vài câu an ủi cho thoải mái.

      Cứ như thế, bốn người mang tâm tư khác nhau, tính lên đường trở về Kinh Hoa thành.

      Vốn chuyện này đến đây là chấm dứt. Ai ngờ lúc bọn họ ra khỏi thôn trấn, lại gặp được thím Diệp và Diệp tiểu Bảo. Thím Diệp biết tình, chỉ nghĩ con mình khi dễ bằng hữu của Vân đại công tử. Bà nơm nớp lo sợ túm lấy Diệp tiểu Bảo đến đầu trấn xin lỗi Vân Trầm Nhã.

      Lúc đó mặt trời chiều ngã về phía tây, dòng sông lững lờ trôi làm nổi bật lên khuôn mặt hết sức xinh đẹp của Thư Đường. Nhưng khuôn mặt dễ nhìn như vậy, phải ai thấy cũng đều cảnh đẹp ý vui. Diệp tiểu Bảo vừa thấy Thư Đường, liền hoảng sợ trừng lớn cặp mắt. Đột nhiên, giãy thím Diệp ra, dồn sức chạy về hướng Thư Đường.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 22
      by khanhdoan

      Mắt thấy Diệp tiểu Bảo sắp đâm sầm tới, Vân Trầm Nhã dưới tình thế cấp bách, tay ôm Thư Đường, gót chân điểm , vọt lui về sau hơn mười bước. Mọi việc xảy ra quá đột ngột, ba người còn lại đều chưa kịp phản ứng.

      Thư Đường ngẩn người nằm trong lòng Vân Trầm Nhã, kinh ngạc nghe : “Tiểu Đường muội, ngươi nhìn kìa.”

      Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp tiểu Bảo đuổi tới nửa đường, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống liên tục dập đầu. Thím Diệp vài lần tiến lên kéo lại, nhưng đều bị giãy ra, ngoài miệng ọ ẹ ư ử, cũng nghe cái gì.

      Thu Đa Hỉ và Đường Ngọc đứng đờ người ra bên cạnh. Thư Đường thấy cảnh này cũng có chút kinh hoảng. Nàng trừng lớn đôi mắt biết làm sao, đành phải hô hoán: “Vân quan nhân…”

      Vân Trầm Nhã phảng phất như nghe thấy. Đôi mày hơi xoắn lại, đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, tia sáng mãnh liệt thoáng lướt qua đôi đồng tử đen của . “Lên xem thử xem sao.” Giây lát sau, với Thư Đường như vậy.

      Thư tiểu Đường có chút do dự. Diệp tiểu Bảo tuy có bệnh điên, nhưng ngày thường ngoại trừ hơi bị diêm dúa lòe loẹt chút, lời cử chỉ cũng coi như bình thường. Nhưng bộ dáng lúc này như hoàn toàn mất thần trí, là quỷ dị nên lời.

      Nhưng mà, đợi Thư Đường lên tiếng trả lời, Vân Trầm Nhã nắm tay nàng tiến lên, giọng : “Đừng sợ, cứ theo phía sau ta.”

      Hai người cùng nhau đến gần. Diệp tiểu Bảo dập đầu càng lúc càng dồn dập, mi tâm xuất vết máu loang lổ, ngay cả mũi cũng bị vỡ. Đợi Thư Đường đến gần chưa được nửa trượng, bỗng nhiên Diệp tiểu Bảo hét thảm tiếng, nhào vào trong lòng thím Diệp run rẩy cả người.

      Thím Diệp mặt trấn an con, mặt năng lộn xộn xin lỗi Vân Trầm Nhã. Trong bốn người, ngoại trừ Vân vĩ lang điệu bộ như có chút suy nghĩ, ba người còn lại chỉ biết ba mặt nhìn nhau. Qua nửa ngày, Vân Trầm Nhã đột nhiên tiến lên, ngồi xổm xuống nhìn nhìn chỗ Diệp tiểu Bảo dập đầu xuống vừa rồi, trong lòng như hiểu ra chuyện gì. lập tức hỏi lại thím Diệp: “Trước đây Diệp công tử cũng như vậy?”

      Thím Diệp nhất thời thể phản ứng, chỉ mơ hồ là Diệp tiểu Bảo phải cố ý, cầu Đại công tử đừng trách tội. Vân Trầm Nhã lại kiên nhẫn từng chút từng chút hỏi vấn đề lại lần nữa. Lúc này thím Diệp mới : “Đứa này vẫn có chứng bệnh điên, nhưng phát bệnh như vầy, tổng cộng chỉ có ba lần thôi. Hai lần trước xảy ra cách nay lâu, ta tưởng khỏi rồi, ai ngờ hôm nay lại tái phát.”

      Vân Trầm Nhã nghe xong, chỉ : “Dẫn về Vân phủ dưỡng bệnh , bệnh điên này phải tĩnh tâm, ở lại ngoại ô phải là biện pháp tốt.”

      Thím Diệp liên tục đáp tạ. Vì con nhà mình mạo phạm người ta, bà cũng tiện ở lâu, viện cớ là phải thu thập hành trang, túm lấy Diệp tiểu Bảo lôi . Vân Trầm Nhã thấy bọn họ rời khỏi, nháy mắt ra hiệu, lập tức cách đó xa liền có hắc y nhân đuổi theo.

      Đến tận lúc này, ba người bọn Thư Đường mới kịp phản ứng lại. Trước tiên là về Thu Đa Hỉ. Mới vừa rồi trong tích tắc Vân Trầm Nhã hiển lộ khinh công lui về sau hơn mười bước, khiến nàng ta vô cùng thán phục. “Ngươi biết võ công?” Nàng hỏi.

      Nhưng Vân Trầm Nhã cũng trả lời. Khi quay người lại, sắc mặt trầm như nước, quay đầu liếc mắt nhìn Thư Đường cái, ánh mắt lộ ra vài phần sắc bén. Thư tiểu Đường nghe Thu Đa Hỉ hỏi xong, trong lòng cũng nổi lên nghi ngờ. Lúc cuối xuân đầu hạ, hai người ở đầu đường bị đám đâm thuê chém mướn đuổi giết. Thần tiên ca ca nhà nàng ràng là tay trói gà chặt còn phải nhờ nàng bảo vệ. Nhưng mới vừa rồi, thân hình nhanh như chim cũng chính là .

      Vân vĩ lang lời nào, Thư tiểu Đường cũng chuyện. Hai người giữ lấy chừng mực. Qua lát sau, Vân Trầm Nhã : “ thôi.” Thư Đường khó chịu “Ừ” tiếng.

      Vân Trầm Nhã lại liếc nhìn nàng cái, xoay người , mở quạt ra phe phẩy, ngẩng đầu lên, vẻ mặt như có chuyện gì về phía trong thành. Thư tiểu Đường theo phía sau , chắp tay sau lưng, gục đầu xuống, mím môi lại, điệu bộ như bà cụ non quan tâm đến thế .

      Lúc này bốn phía là hoàng hôn, trong thành đèn đuốc sáng choang. Thu Đa Hỉ nhìn hai người hề hé răng phía trước, tâm tình vô cùng phức tạp. Nàng chọc chọc cánh tay Đường Ngọc, hỏi: “Ngươi , yên lành, bọn họ bày đặt làm trò gì vậy a?”

      Vẻ mặt Đường Ngọc cũng như suy nghĩ chuyện gì đó sâu xa lắm, trả lời lại Thu Đa Hỉ. Thu Đa Hỉ lại hỏi lần nữa, Đường Ngọc vẫn để ý đến nàng.

      Từ trước Thu Đa Hỉ và Đường Ngọc, Phương Diệc Phi ba người cùng chơi đùa chỗ, võ công của nàng cũng kém, còn giỏi hơn cả Đường Ngọc. Mỗi khi gặp chuyện gì trôi chảy, Thu Đa Hỉ liền lấy Đường Ngọc ra làm nơi trút giận. Đường nhị thiếu gia là người hiền lành, những đợi nàng hết giận, đợi nàng mắng mỏ xong, còn hỏi đúng sai mà lời xin lỗi với nàng.

      Hôm nay Đa Hỉ nương bị xem , thập phần tức giận, bệnh cũ lại tái phát. Nàng kiễng chân đập lên ót Đường Ngọc cái, mắng : “Ta kêu mà ngươi dám phân tâm, kêu mà ngươi dám để ý gì tới ta, ta rủa ngươi về sau cưới phải ngoại bà của sói!”

      Ai ngờ Đường Ngọc trúng đập, thân hình lảo đảo về phía trước, vừa đứng vững lại chìm vào suy nghĩ nữa. Thu Đa Hỉ cảm thấy rất thú vị, vừa , vừa tò mò nhìn . Ánh hoàng hôn phớt qua khuôn mặt nhìn nghiêng của Đường Ngọc trông hết sức tuấn. Thu Đa Hỉ nhìn hồi lâu rồi với : “Hắc hắc hắc, phải chứ, con người ngươi tuy vô dụng, nhưng lúc này cau mày nghiêm túc như vậy, rất dễ xem a.”

      Đường Ngọc vẫn đáp lời nàng. Thu Đa Hỉ mình nhàm chán, như mắc bệnh. Nàng hứng chí bừng bừng : “Bất quá ta thấy, nam nhi là phải có khí khái của nam tử. Giống như Diệc Phi vậy, vị trí Mục Đông vương chỉ chờ ngồi vào thôi, thường ngày chỉ thấy bận bịu chuyện chính . Điều này lên cái gì? Điều này lên là người có trách nhiệm. Nếu , cứ như ngươi loại người vai chả có trách nhiệm gì lớn lao cả, chi bằng ngươi hoa tâm chút, phong lưu chút, cả đời dây dưa chốn thanh lâu, bệnh hoa liễu chết quyết ngừng a!”

      “Nhìn lại ngươi mà xem, ngươi nay ra sao? Gia nghiệp tiền tài ở Lâm Nam đều do thúc thúc và ca ca của ngươi đảm đương. Ngươi dù sao cũng xuất thân gia đình giàu có, lại đùa giỡn hoa hoa nương. Thân phận Đường nhị thiếu gia xứng với tính cách này của ngươi, chậc chậc, ta tiếc gì mà tặng ngươi bảy chữ – sửa người dựa vào khuôn mẫu a…”

      Trời về khuya, dù là trong Kinh Hoa thành, cũng chỉ lác đác vài người đường. đường cái, chỉ có hai nam hai nữ tới. Ba người đều trầm mặc, duy chỉ có người say sưa chuyện, còn thường thường tự cười ngặt nghẽo. Cảnh tượng này là quỷ dị.

      Đến con đường cái cách hẻm Đường Hoa ở thành Đông xa, Vân vĩ lang mới đột nhiên dừng chân lại. Thư Đường cứ mãi gục đầu , thình lình đụng đầu vào sau lưng . Đến lúc này, tâm tư hai người cũng chưa bình thường trở lại. Vân Trầm Nhã thản nhiên liếc nhìn nàng cái, : “Phía trước là con hẻm Đường Hoa.”

      Thư Đường “Ừ” tiếng, lại chắp tay sau lưng, người lẻ loi vào con hẻm .

      Bóng Thư tiểu Đường kéo dài dưới ánh trăng, có chút tĩnh mịch. Vân vĩ lang thấy, trong lòng chợt phiền muộn. vốn muốn tiếp tục đưa tiễn Thư Đường, nhưng lúc này lại lắc lắc cây quạt cho có lệ, tự giác theo.

      Hai người vẫn im lặng bước , trước sau. Cuộc bình luận của Thu Đa Hỉ bị tiết mục trước mắt này phá vỡ, sửng sốt chút, lại tìm câu chuyện khác lầm rầm tiếp.

      Đến khách điếm, lúc này Thư Đường mới quay đầu lại lời từ biệt cùng mọi người. Vì chuyện Vân Trầm Nhã biết võ công mà giấu trong lòng nàng từ đầu đến cuối vẫn là cây châm, nên lúc này nàng đối với Vân vĩ lang, ngay cả câu cũng muốn chuyện.

      Thư tiểu Đường tính tình đơn thuần, mọi việc đều ràng, chưa từng bị người thân lừa gạt qua, cũng chưa bao giờ giấu diếm ai điều gì. Ngày đó, nàng phải cố lấy hết dũng khí liều mạng mới bảo vệ được cho , ai ngờ ra đây chỉ là trò cười.

      Thư Đường mím môi, khóe môi căng cứng. Nàng với Vân Trầm Nhã câu, chỉ cúi đầu về phía khách điếm.

      lát sau, đáy lòng Vân vĩ lang lạnh lẽo. sửng sốt đứng tại chỗ nửa ngày, đột nhiên kêu lên tiếng: “Này”

      Trước khách điếm có đốt đèn, nhưng ánh sáng le lói mờ mịt. Thư Đường quay đầu lại, nét mặt nhìn là cảm xúc gì. Vân Trầm Nhã chỉ thấy nốt ruồi son giữa mi tâm gương mặt xinh đẹp của nàng, vài sợi tóc vương trán, có chút đìu hiu.

      : “Ra ngoài làm việc, khó tránh khỏi có số việc phải giữ kín. Đôi khi, có chút bản lĩnh, nếu phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, cũng lộ ra.” tự biết mình giải thích vụng về. Nhưng đường đường là hoàng tử của Đại Triêu quốc, có từng phải giải thích với ai bao giờ đâu?

      Vân Trầm Nhã phiền muộn khép cây quạt lại, rũ mắt xuống, lại rầu rĩ : “Ta phải… cố ý …”

      Lúc này Thư Đường mới giương mắt nhìn chút, chỉ chút thôi. Sau đó nàng “Há” tiếng, rồi mình vòng ra sau hậu viện.

      Đợi Thư Đường rồi, Vân Trầm Nhã mới lộ ra khuôn mặt sa sầm lạnh như băng. vung cây quạt trong tay, “chát” tiếng đập lên tường. Cây quạt bị chấn động, vỡ vụn thành từng mảnh , nhìn ra hình dạng ban đầu.

      Thu Đa Hỉ và Đường Ngọc mới vừa rồi đều chỉ lo mãi nghĩ về chuyện của mình, chú ý tới tình hình của hai người bên kia. Mãi đến khi nghe được tiếng vang này, bọn họ mới hồi phục tinh thần lại. Đôi mắt Vân vĩ lang trong đêm như sói, thâm sâu mà sắc bén, bên trong chứa bão tố. Ngay sau đó, thản nhiên đưa mắt nhìn khách điếm Thư gia, tung người nhảy lên, sử khinh công mình vào bóng đêm.

      Thu Đa Hỉ ngẩn người ra : “Thế này là thế nào?”

      Đường Ngọc nghĩ nghĩ, với nàng: “Ngươi về nhà trước , mọi việc cứ làm như cũ, đừng với ai là gặp ta.”

      Thu Đa Hỉ hiếm khi nào thấy Đường Ngọc nghiêm nghị như vậy, bèn hỏi: “Ngươi sao vậy?”

      Đường Ngọc lại trầm ngâm, cắn răng : “Tạm thời ta phải ở lại trong Vân phủ.”

      Vân vĩ lang hôm nay về phủ, bọn hạ nhân ai nấy cũng cảm thấy đằng đằng sát khí, ngay cả Măng Tây Cải Trắng cũng dám tiến lên. Rất nhanh sau đó, nha hoàn bưng trà đến, Vân Trầm Nhã tiếp lấy uống hai ngụm, bỗng tiện tay ném , tách trà bể tan tành, nhàn nhạt bảo hạ nhân quỳ: “Kêu Tư Hạnh đến thư phòng của ta.”

      Trong thư phòng, ánh sáng ít ỏi tỏa ra từ cây đèn dầu như hạt đậu. Vân Trầm Nhã dựa vào lưng ghế, day day mi tâm: “, Thư Đường là loại người nào?”

      “Việc này…” Tư Hạnh chần chờ “Thuộc hạ biết.”

      biết?” Đột nhiên Vân Trầm Nhã nở nụ cười “Đúng vậy, ta cũng biết. Có thể mình ở bên cạnh ta thời gian dài như vậy, điệu bộ thành , dáng dấp thơ ngây, còn tự nhiên ra vào Vân phủ, ta quá xem thường bản lĩnh của nàng ta.”

      Hạnh nhịn được lên tiếng: “Đại công tử, thứ lỗi thuộc hạ thẳng. Cho dù thân phận Thư nương có chỗ đáng nghi, nhưng điệu bộ, cử chỉ của nàng xưa nay thành , nửa điểm cũng giống như giả vờ.”

      Vân Trầm Nhã nghe xong, trong lòng càng thêm rối loạn. Nghĩ lại dáng điệu của Thư Đường thường ngày ngây thơ như hoa cúc, làm sao có chút làm bộ làm tịch nào? Nhưng hôm nay phản ứng của Diệp tiểu Bảo lại…

      lại hít sâu vào, trấn tĩnh lại: “Ý ngươi , chỉ sợ ngay cả chính bản thân của Thư Đường cũng biết?”

      Hạnh : “Thuộc hạ dám phán đoán bừa bãi.”

      Vân Trầm Nhã khoát tay áo: “Quên , ngươi xem, hôm nay tra hỏi được gì từ chỗ thím Diệp?”

      Hạnh muốn trả lời, chợt nghe lão quản gia gõ cửa ba tiếng, : “Đại công tử, Đường công tử trở lại, là có chuyện quan trọng muốn gặp ngài.”

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 23
      by khanhdoan

      Sau khi Đường Ngọc vào phòng, Vân Trầm Nhã cũng nhiều, dùng đầu cây bút lông sói chỉ chỉ vào chiếc ghế bành bên tay trái, bảo ngồi xuống.

      Hạnh thấy Đường Ngọc, có chút lưỡng lự. Vân Trầm Nhã bưng trà lên nhấp ngụm, : “ sao, ngươi tiếp .”

      Từ chứng bệnh điên của Diệp tiểu Bảo tra ngược lại nguyên nhân, bản thân thím Diệp cũng biết , chỉ chứng bệnh này nhất định có liên quan đến việc cha bị mất tích. Năm đó Diệp tiểu Bảo mới chín tuổi, cả nhà bọn họ từng đến Mục Đông. Mục Đông, tên như ý nghĩa, là vùng phía đông của Nam Tuấn quốc. Mục Đông có ba châu thành, đều thuộc quản lý của Phương gia. Năm ấy, cha của Diệp tiểu Bảo vẫn còn. Có hôm, sáng sớm Diệp bá bá mang theo tiểu Bảo ra ngoài, là tùy tiện dạo chút. Thím Diệp đợi mãi đến tối, lúc trở về chỉ có mỗi mình Diệp tiểu Bảo. Lúc ấy miệng cũng chỉ ư ử lầm rầm cái gì đó, liên tiếp dập đầu xuống đất, giống y như tình cảnh ngày hôm nay.

      Bệnh điên của Diệp tiểu Bảo được điều trị khoảng nửa năm, nhưng Diệp bá bá rốt cuộc cũng chưa từng trở về. Thím Diệp vốn định từ miệng tiểu Bảo hỏi xem cha ở đâu, nhưng mặc cho bà hỏi han như thế nào, Diệp tiểu Bảo đều im miệng , đôi lúc còn tỏ vẻ vô cùng kinh hãi. Nửa năm sau, thím Diệp thấy bệnh điên của con mình đỡ hẳn, bèn dẫn về Kinh Hoa thành. Sau đó bệnh của Diệp tiểu Bảo lại lên cơn hai lần, nhưng nguyên nhân.

      Hạnh xong, liền lui sang bên.

      Vân Trầm Nhã cầm cây bút lông sói, gõ gõ mặt bàn, quay đầu lại hỏi Đường Ngọc: “Ngươi thấy thế nào?”

      Năm nay Diệp tiểu Bảo hai mươi ba tuổi, khi chín tuổi là mười bốn năm về trước. Liên Binh phù năm năm đổi lần, mười bốn năm trước, chính là lúc đến phiên Phương gia bảo quản. Đường Ngọc trầm ngâm lát, chỉ : “Vốn là năm đó đến phiên thay đổi bảo quản Liên Binh phù, lại là ở Mục Đông, sợ rằng phải đơn giản chỉ là chuyện trùng hợp.”

      Lời này ý tứ quá ràng, Đường Ngọc nổi lòng nghi ngờ đối với Phương gia.

      Vân Trầm Nhã nhìn cười tiếng: “Vấn đề là miệng vết thương của .” Cây bút trong tay vòng hai vòng, dùng cán bút điểm lên mi tâm “ở đây.”

      Đường Ngọc khó hiểu.

      Vân Trầm Nhã : “Người bình thường dập đầu, nếu có bị thương đều là giữa trán, vì sao Diệp tiểu Bảo lại cố tình bị thương ở mi tâm?”

      Đường Ngọc sửng sốt: “có lẽ… do thói quen?”

      phải.” Vân Trầm Nhã như trảm đinh tiệt thiết “Hôm nay ta cẩn thận xem qua, khi Diệp tiểu Bảo dập đầu, mỗi lần va xuống đất, mi tâm đều đụng phải viên đá sắc nhọn mặt đất. Dập đầu như thế, toàn bộ gương mặt đều đập xuống đất, càng làm bị thương đến mũi và xương gò má. Người bình thường ai dập đầu như vậy cả.”

      Cười tiếng nữa, Vân Trầm Nhã lại : “Thư Đường phải giả vờ, nốt ruồi son ở mi tâm kia ra được đâm vào rất chính xác.”

      Đường Ngọc lại sửng sốt. Đúng rồi, đời này, có ai khéo mà vừa có nốt ruồi son, vừa có nốt ruồi nơi khóe mắt. Mặc dù trời đất bao la, gì là thể xảy ra, nhưng nốt ruồi son giữa mi tâm của Thư Đường đỏ sẫm như máu, giống như là bẩm sinh.

      “Ý ngươi , Diệp tiểu Bảo hôm nay lên cơn điên, là vì thấy nốt ruồi son giữa mi tâm của tiểu Đường. Mà mười bốn năm trước, nguyên nhân bị bệnh điên cũng có liên quan đến người có nốt ruồi son nơi mi tâm?” Đường Ngọc ngẫm nghĩ “Mười bốn năm trước, trùng hợp lại là lúc Phương gia ở Mục Đông tiếp nhận Liên Binh phù…”

      “Ngươi cần gì phải tránh chỗ trọng tâm mà ?” Vân Trầm Nhã tiếp lời: “Ta nghe , Liên Binh phù của Nam Tuấn quốc, mặc dù là ba nhà các ngươi chia nhau ra bảo tồn, nhưng cách để mở ra lại phải tùy thuộc người.”

      cười cười, nụ cười tản ra lãnh ý nên lời.

      “Người này là nữ tử, giữa mi tâm có nốt ruồi son đỏ thắm, là người hoàng thất?”

      ra cách mở ra Liên Binh phù vốn là bí mật thể tiết lộ ra ngoài. Nhưng Vân Trầm Nhã thần thông quảng đại, tra ra được nữ tử có nốt ruồi son giữa mi tâm là mấu chốt đầu tiên của vấn đề. đời này, nữ tử có nốt ruồi son giữa mi tâm ít, nhưng cũng tuyệt đối nhiều lắm. Có lẽ là vì còn gặp qua Thư Đường, có lẽ là vì Thư Đường trời sinh tính thà lại đơn thuần, Vân Trầm Nhã có tính toán tinh vi cỡ nào, nhưng vẫn chưa hề hoài nghi đến thân thế của nàng.

      Lời này vừa ra, Đường Ngọc hiểu ý của Vân Trầm Nhã. nghĩ nghĩ, nhịn được : “Nhưng tiểu Đường… Ngươi đừng hoài nghi tiểu Đường…”

      Vân Trầm Nhã trầm mặc hồi lâu, lại đổi sang chuyện khác, thản nhiên : “Chuyện này, trắng ra có ba điểm quan trọng. Thứ nhất, lúc trước Diệp tiểu Bảo và cha của , tất nhiên nhìn thấy gì đó ở Mục Đông. Thứ hai, Phương Diệc Phi có dã tâm đối với Liên Binh phù, chuyện này có thể xác định. Thứ ba…” chút để ý lấy tay gõ gõ bàn “Cần phải điều tra Thư Đường có phải là người hoàng thất của Nam Tuấn quốc các ngươi hay .”

      chưa dứt lời, Đường Ngọc hiểu . Liên Binh phù là thần vật, Phương gia ở Mục Đông vốn thế lực to lớn, nếu lợi dụng vật ấy, chỉ sợ tất cả các quốc gia ở Thần Châu đều phải lâm vào nước lửa, huống hồ gì chỉ Đường gia ở Lâm Nam của bọn .

      Mà trước khi thời điểm núi sông đảo lộn xảy ra, Đường gia bọn thế đơn lực bạc, thay vì chỉ đơn độc chiến đấu, chi bằng phụ thuộc vào thế lực cường đại hơn. Mà người trước mắt, Đường Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, tuy rằng ngoan giả dối, thâm sâu khó lường, nhưng cũng là Đại hoàng tử Triêu quốc quyền thế ngập trời.

      Đường Ngọc cũng là người thà. thấy tình thế trước mắt, càng phân tích các mặt lợi hại của vấn đề. Tạm thời bỏ qua cái gọi là trò đùa dai lúc trước, cắn cắn môi, : “Sau này… mọi việc tùy Đại công tử sai khiến…”

      Cả đêm vẻ mặt đều bình tĩnh nghiêm nghị, đến lúc này, Vân Trầm Nhã mới lộ ra nụ cười như con sói ba đuôi “Ồ, tất nhiên là được.”

      Cơn mưa phùn báo hiệu mùa thu tới. Chưa đến mấy ngày, thời tiết liền chuyển lạnh. Mấy ngày nay, Thư tiểu Đường ra khỏi cửa trước, bước đến gần cửa sau. Tô Bạch Tô tướng công tìm đến, là cuối thu đính hôn. Thư Đường , ngươi cứ xem rồi làm là được rồi.

      Mấy hôm nay Thư Tam Dịch cũng nhàn rỗi, cả ngày chắp tay sau lưng dạo đường, thường hóng hớt tán gẫu tìm niềm vui. Thư Đường cũng tụ tập, nghe được vài tin tầm phào, cũng cười hai ba tiếng, nhưng hứng chí như trước kia nữa.

      Biết con ai bằng cha, chỉ sau hai ba ngày, Thư Tam Dịch nhìn ra manh mối, kéo Thư Đường tới hỏi. Thư tiểu Đường vốn muốn , tiếc rằng trong lòng kềm nén đến mức ngột ngạt, bèn năm mười đem ngọn nguồn kể lại hết với cha nàng.

      Chuyện này kể đến cũng vô cùng đơn giản. Vân Trầm Nhã biết võ công, lại lừa nàng biết, khi gặp chuyện hai người bỏ chạy trối chết giống như trò hề, trong lòng nàng lúc này khi nghĩ lại vẫn còn chán ghét chấp nhận được.

      Nhưng Thư Đường cũng là người thức thời biết điều. Sau khi xong chuyện buồn bực trong lòng, nàng lại thành thành với Thư Tam Dịch: “ ra ta sớm biết Vân quan nhân phải là người bình thường. là người làm đại , có những bí mật riêng, mọi chuyện thể lúc nào cũng với nương dân chúng tầm thường như ta được. Nhưng chuyện biết võ công này chỉ là chuyện bình thường thôi. Tuy có nỗi khổ bất đắc dĩ, nhưng ta vẫn có chút vui.”

      đến đây, Thư Đường lại rầu rĩ vui đứng dậy: “Hơn nữa, ngày đó cũng thèm quan tâm đến ta.”

      Thư Tam Dịch vừa nghe ngữ khí ai oán này của nữ nhi mình, cả người run lên kinh hãi. kề sát vào hỏi: “Hồng Nữu a, dường như ta cảm thấy là ngươi phải lòng Vân quan nhân a?”

      Thư Đường vừa nghe thấy, cũng hoảng sợ nhảy dựng lên. Nàng lập tức lắc đầu quầy quậy, liên thanh : “, , , ta có phải lòng . Ta chỉ thấy Vân quan nhân là người tốt, nương nhà nào có thể làm thê tử của , cả đời này cũng viên mãn rồi. Nhưng bản thân ta thấy mình có cái phúc đó.”

      xong, nàng lại thở dài: “Mỗi người có phúc phận riêng của mình. Ta là người thành , gia cảnh lại bần hàn, nếu gả cho ‘Thần tiên trời’, hưởng thụ nổi đâu.”

      Thư Tam Dịch nghe xong mới yên lòng. Nhưng nghe Thư Đường nàng xuất thân bần hàn, trong mắt của như thoáng qua tia buồn bã. Sau khi trầm tư lúc lâu, Thư Tam Dịch mới khuyên nhủ: “Nữ nhi a, cho dù Vân quan nhân có võ công hay , có nhiều chuyện ngươi để ý cho nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì a. đời này, chuyện gì ngươi nên biết biết, còn những chuyện khác, đừng cố ý truy hỏi. Ai cũng đều có chỗ khó xử riêng của bản thân mình, có phải hay ? Có đôi khi, chỉ là kiến thức của bản thân chúng ta ít, thể nào hiểu hết được nỗi khổ bất đắc dĩ của người khác.”

      Khi Thư Tam Dịch chuyện, vẻ mặt ba phần buồn bã, bảy phần hoảng hốt, như nhớ tới chuyện gì đó. Thư Đường mãi gục đầu xuống, thể nhìn thấy điệu bộ của cha nàng. Nàng chỉ để tâm suy nghĩ về lời của cha nhưng có lên tiếng trả lời.

      Thư Tam Dịch lại : “ nhiều ngày qua ngươi thoải mái, chỉ sợ Vân quan nhân cũng chịu nổi. Mấy hôm nay ta ra ngoài, tổng cộng đụng phải ba lần rồi. Cả ba lần này, đều đứng xa xa ở đầu ngõ Đường Hoa, ta bảo vào, nhưng được. Nếu hai ngươi kết nghĩa huynh muội, ra nên quý trọng nhau. Vân quan nhân là người Triêu quốc, sau này nhất định rời khỏi nơi đây. Duyên phận giữa ngươi và , dài cũng dài.”

      Duyên phận giữa ngươi và , dài cũng dài.

      Thư tiểu Đường nghe xong câu này, trong lòng căng thẳng. Nàng cúi đầu suy nghĩ lát, quanh co : “Ta, ta rất nhớ Măng Tây Cải Trắng. Ta đến Vân phủ thăm chúng nó chút. Thuận, thuận tiện với Vân quan nhân.”

      Thư Đường hái mấy cọng dây mướp vách tường sau hậu viện, dùng túi vải bố gói lại, lẳng lặng ra khỏi khách điếm. chưa được vài bước gặp Vân vĩ lang nhiều ngày thấy ở đầu ngõ Đường Hoa.

      Thân phận Thư tiểu Đường, phái người điều tra. Thăm dò đường nước bước của Phương Diệc Phi, phân công cho Đường Ngọc. Ở phương Bắc Triêu quốc chiến căng thẳng, vị huynh đệ cao ngạo kia của nhận danh hiệu Phó tướng quân, mỗi ngày tin tức được cập nhật thường xuyên.

      Cũng biết tại sao, nhiều ngày nay, mỗi khi rảnh rỗi, liền đến đầu con ngõ Đường Hoa đứng mình. Có khi dựa vào tường, ánh nắng chiếu vào mặt. Có khi giương dù, tiếng mưa rơi tí tách đất. như luôn luôn bận tâm suy nghĩ cái gì, lại như vô tâm phế, để chuyện gì trong lòng.

      Vân Trầm Nhã nhìn Thư Đường, có chút ngẩn ngơ. Sau đó phục hồi lại thái độ bình thường, kêu lên: “Tiểu Đường muội.”

      Nụ cười của Thư Đường vẫn còn chút miễn cưỡng, đến bên cạnh , gục đầu xuống thấp giọng : “Vân quan nhân, chúng ta uống trà ?” Nàng siết chặt chiếc túi bằng vải bố trong tay chút, sau lúc lâu cũng nghe tiếng trả lời.

      Thư Đường ngẩng đầu lên, phát giác Vân vĩ lang nhìn nàng, ánh mắt sâu như biển.

      Sau đó thản nhiên cười rộ lên: “Ừ.”

      Thư Đường cũng nhếch miệng cười lại cách miễn cưỡng, mới lên phía trước được vài bước, Vân Trầm Nhã lại kéo nàng về phía sau, thanh oang oang thô ráp “Tiểu Đường muội, thực xin lỗi.”

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 24
      by khanhdoan

      Lúc này trời cao mây xanh, ánh mặt trời ngày thu như bản tình ca hiếm muộn, nhuộm trán hai người tầng mồ hôi mỏng manh.

      Vân Trầm Nhã theo Thư Đường dùng trà, qua bảy tám khúc quanh, chừng canh giờ, mới vòng đến đầu đường khá tĩnh lặng.

      Góc đường này có tòa lầu hai tầng với mái ngói vểnh cao cong vút, Thư Đường lấy tay chỉ chỉ, ý chính là nơi này.

      Vân Trầm Nhã ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy nở nụ cười. trần thòng xuống tấm biển lớn, biển có đề ba chữ to: Hồng Nho lâu. Lại nhìn vào trong lâu mới thấy, xung quanh đều là tú tài nghèo kiết hủ lậu ngâm thư xướng từ, tự xưng mình là thi sĩ.

      Mà lúc này Thư Đường đứng trong lâu trông như cọng cải trắng lạc lỏng giữa rừng trúc um tùm, vô cùng thích hợp.

      Nhìn cảnh tượng này con sói vui vẻ vô cùng a. ngờ cọng cải trắng kia lại khá quen thuộc nơi này, chào hỏi với tiểu nhị tiếng, sau đó dẫn Vân Trầm Nhã lên lầu hai.

      Lầu hai là nơi rất thích hợp để bàn chuyện trăng gió. Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, Vân Trầm Nhã sà lại gần, mở quạt ra phe phẩy, hỏi: “Tiểu Đường muội, ngươi thích chỗ này sao?”

      Mới vừa rồi đường , hai người thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, khí dĩ nhiên hòa hoãn ít. Nghe Vân Trầm Nhã hỏi như thế, Thư tiểu Đường chân thành nghiêm túc đáp: “Ta biết nơi này hay ở chỗ nào, nhưng Tô tướng công với ta, trong thành Kinh Hoa này, hễ là người có chút trình độ, đều thích đến nơi lịch như vầy.”

      Nàng ngụ ý cho rằng Vân Trầm Nhã cũng thập phần văn nhã, rất hợp với nơi này.

      Tô Bạch Tô tướng công là ai, dĩ nhiên Vân vĩ lang biết. Nhưng vừa nghe chính miệng Thư Đường đề cập tới, trong lòng liền nổi lên cảm giác thoải mái. Đặt cây quạt sang bên cạnh, Vân Trầm Nhã nhấc ấm lên châm trà, lời nào.

      Thư Đường nghĩ còn khó chịu chuyện lần trước, bèn cúi đầu xuống nhìn chiếc túi bằng vải bố trong tay.

      Vân Trầm Nhã chậm rãi châm tách trà cho Thư Đường, rồi lại châm cho mình tách, bầu khí lại nặng nề lên. lát sau, Thư Đường cúi đầu gọi tiếng: “Vân quan nhân…” Sau đó nhanh chóng đặt chiếc túi vải bố lên bàn.

      Nàng vẫn cúi đầu, giọng như muỗi kêu: “Ta, ta xin lỗi ngươi về việc thất lễ lần trước.”

      Đầu kia vẫn có tiếng trả lời.

      Thư Đường lại : “Cha ta , bất kể là ai cũng đều có chỗ khó xử của riêng mình. Đôi khi, chỉ vì mình kiến thức ít ỏi nên làm sao hiểu được nỗi khổ bất đắc dĩ của người khác. Ngày đó ta biết ra ngươi có võ công, vốn có chút vui, nhưng ta giận ngươi. nhiều ngày nay ta suy nghĩ kỹ lại, ta thấy ta, ta thấy ta…”

      đến đây, nàng nhăn chặt hàng lông mày, dường như biết phải mở miệng như thế nào. hồi sau, nàng mới duỗi tay đẩy túi vải bố đến trước mặt Vân Trầm Nhã, giương mắt nhìn cẩn thận.

      Đầu thu, ánh nắng . Thần sắc mặt Vân Trầm Nhã mơ hồ, ngừng hồi lâu, mới giọng hỏi: “Đây là cái gì?”

      Thư Đường cũng trầm mặc. Sau lúc lâu, nàng mở túi vải bố ra. bàn bày ra mấy cọng dây mướp, vừa bất ngờ vừa buồn cười. Nhưng Vân Trầm Nhã lại cười nổi, đột nhiên như hiểu được chuyện gì.

      Ngay sau đó Thư Đường lên tiếng. Nàng : “Vân quan nhân, ngươi là người làm đại , hễ ra tay đều xa xỉ. Còn ta, ta chỉ là nha đầu con nhà bình dân, có kiến thức gì. Ngươi dạy ta đọc thi niệm từ, hễ tặng quà là dễ dàng tặng ta vòng ngọc, sáo ngọc. Ta lại chẳng làm được gì cho ngươi, nếu đáp lễ cũng chỉ có thể tặng chút quả đào dây mướp.”

      “Nhưng duyên phận là kỳ lạ. Ban đầu khi ta vừa gặp ngươi, cảm thấy chúng ta người trời, người dưới đất, vốn thể cùng nhau xuất nơi. Nhưng sau này, ngươi lại nhận ta làm nghĩa muội, mọi chuyện đều đối xử tốt với ta.”

      Thư Đường gãi gãi đầu, đôi môi mím chặt như có nỗi khổ tâm “Ta, ý ta muốn , ngươi tốt với ta, ta đều biết được hiểu được. Ta mặc dù thể hồi báo ngươi vật gì quý giá, nhưng vẫn khắc ghi trong lòng. Quả đào là ta dùng đồng tiền của mình để mua, dây mướp cũng là chính tay ta trồng hái.”

      “Ta thấy… Ta thấy cho dù hai ta người trời người dưới đất, nhưng duyên phận này có được cũng dễ dàng gì. Ta thấy ta nên biết quý trọng, nên giận dỗi cùng ngươi, nên hôm nay đến đây nhận lỗi với ngươi …”

      Dứt lời, Thư Đường lại cúi đầu xuống thấp hơn.

      Vân Trầm Nhã nhìn nàng. Từ góc độ của nhìn lại, có thể thấy làn da nõn nà của nàng, nố ruồi đen nơi khóe mắt nổi bật lên, và hốc mắt dần dần hồng lên.

      “Ngươi… sao vậy?” hỏi.

      Thư Đường mím môi, gượng gạo hỏi: “Vân quan nhân, sau này ngươi về Triêu quốc phải ?”

      Vân Trầm Nhã sửng sốt.

      Thư Đường lại : “Cha ta , duyên phận của hai ta, dài cũng dài.”

      Dưới lầu có người gọi thêm rượu, tuy là tú tài nghèo kiết hủ lậu, cũng phần nào tự cảm thấy hăng hái vui vẻ an nhàn. Ngoài cửa sổ có lầu các, có con phố dài, có non xanh nước biếc, tuy chỉ là Kinh Hoa thành nho của Nam Tuấn quốc, cũng ồn ào náo nhiệt mảnh trời riêng.

      Nhưng có người, từ định sẵn phải gánh vác giang sơn xã tắc. Dù cho có là người cao cao tại thượng nhìn đời bằng nửa con mắt, cũng có khi gặp phải chuyện biệt ly giữa phố phường như thế này, cảm giác giống như mắc phải xương cá.

      Vân Trầm Nhã gì, cầm tách trà như chén rượu, uống hơi cạn sạch, lúc này mới : “Còn nhớ hai con chó khi xưa của ngươi ?”

      Thư Đường gật đầu. Vân Trầm Nhã cười : “Ban đầu khi chúng nó , ngươi thể chịu nổi. Nhưng sau này, ngươi vẫn có thể vui vẻ sống tiếp. Khi đó ngươi cũng hiểu được, mọi việc đều có số mạng định sẵn. Có thể làm bạn thời gian là duyên phận. Huống chi nếu có duyên, sau này nhất định có ngày gặp lại. Sau này, sau này nếu ta lại có cơ hội đến Nam Tuấn quốc, nhất định đến tìm ngươi.”

      Thư Đường nghe được những lời này, tâm tình mới khá hơn được chút. Nàng ngẩng đầu lên cười với Vân vĩ lang, : “Vân quan nhân, ngươi đối với ta tốt.”

      Vân Trầm Nhã lại cười rộ lên. Trong mắt có vài phần ảm đạm mà Thư Đường nhìn thấy. “Sao ngươi biết ta tốt với ngươi?” hỏi, có chút tự giễu.

      Thư Đường nghĩ nghĩ, đáp lại, chuyển đề tài, : “Đúng rồi, Vân quan nhân, vị nương mà ngươi phải lòng lần trước, giờ ra sao?”

      Vân vĩ lang sửng sốt, lúc này mới nhớ lại lúc trước gạt Thư tiểu Đường, mình phải lòng vị nương. liếc mắt ra ngoài cửa sổ, điệu bộ như có gì quan trọng, : “ cưới, muốn cưới người khác.” Ngừng chút, biết mà còn cố hỏi: “Còn ngươi, ngươi xem mắt ra sao?”

      Thư Đường ngượng ngùng cười rộ lên, đem chuyện của Tô Bạch năm mười kể với Vân Trầm Nhã, còn hôn lễ định tổ chức vào cuối thu, nhiều nhất cũng chỉ hơn hai tháng nữa, nếu đến lúc đó Vân vĩ lang còn chưa có rời khỏi, mời đến nhận lạy của bọn họ.

      Vân Trầm Nhã chuyển sang nhấm nháp tách trà: “Tô tướng công này, ngươi hài lòng sao?”

      Thư Đường gật gật đầu: “ rất tốt, là người thà, chuyện rất hợp với cha ta. Ta thấy, sau này nếu gả cho , cuộc sống nhất định rất hòa thuận.” Ngừng chút, nàng lại có chút tiếc nuối “Nhưng biết sau này có chịu dẫn ta đến Triêu quốc thăm Vân quan nhân lần hay . Ta còn muốn sau này đối xử tốt với Vân quan nhân chút.”

      Vân Trầm Nhã cười rộ lên: “Ta đây sau này cũng…”

      Ta đây sau này cũng đối xử tốt với ngươi.

      Những lời này còn chưa kịp ra, bị người khác cắt lời.

      “Tiểu Đường.” Tô Bạch bắt gặp Thư Đường ngồi chung bàn với vị công tử khác, trong lòng khỏi căng thẳng.

      Mặc dù Tô Bạch nghĩ Vân Trầm Nhã và Thư Đường, người trời người dưới đất, người là bảo ngọc ngàn năm, người là hòn đá ven đường, dù sao cũng thể liên quan gì đến nhau. Nhưng thấy thê tử tương lai của mình cùng người khác cười cười, trong lòng vui nổi.

      Tô Bạch tiến lên, lễ phép chào hỏi: “ ra là Vân công tử, may mắn tình cờ gặp nơi đây.”

      Vân Trầm Nhã cũng gật gật đầu chào .

      Tô Bạch lại : “Sáng hôm nay ngang qua vương phủ của Lục Vương gia, Vương gia mời ta vào dùng trà, ta từ chối được, vừa khéo gặp được Nguyễn Phượng Nguyễn đại quan nhân trong phủ. Nguyễn quan nhân tán gẫu với ta hồi, cũng có đề cập đến Vân công tử, Vân công tử mặc dù có lấy nửa chức quan địa vị gì, nhưng văn nhã phong lưu, có thể là nhân trung long phượng.”

      Có người tâng bốc tán tụng mãi thành thói quen. Vân Trầm Nhã nghe ra ý tứ của , chỉ cười cười mà để ý gì đến .

      Tô Bạch lại quay đầu nhìn Thư Đường, làm bộ làm tịch lắc lắc tay nàng, : “Mùa thu trời lạnh, sao mặc chút xiêm y mỏng manh thế này tùy tiện ra ngoài với người ta? Có lạnh ?”

      Thư Đường im lặng, rút tay trong tay Tô Bạch lại, quay đầu nhìn Vân vĩ lang.

      Vẻ mặt Vân Trầm Nhã vẫn bình thường, đón ánh mắt của nàng, cười cười: “Nếu Tô công tử đến đây, Vân mỗ xin trước.” Dứt lời, cũng đợi ai trả lời, ngay cả nhìn cũng thèm liếc mắt nhìn Tô Bạch cái, đứng dậy lập tức bỏ .

      Thư tiểu Đường ngây ngẩn nhìn theo bóng dáng Vân vĩ lang, quay đầu lại gì.

      Tô Bạch hỏi nàng làm sao vậy. Thư Đường ngẩng đầu lên liếc cái, nhịn hết nổi, cuối cùng : “Mới vừa rồi ngươi nên Vân quan nhân như vậy. Mặc dù Vân quan nhân có chức quyền gì nhưng là người rất tốt.” Trầm mặc trong chốc lát, nàng lại , “Ta xem chút.” xong liền rượt theo xuống lầu.

      Vân Trầm Nhã còn chưa xa, thấy Thư Đường vội vã đuổi theo, bèn cười cười đứng lại chờ nàng.

      Thư Đường chạy gấp, thở phì phò, nghiêm mặt : “Vân quan nhân, ngươi đừng để ý đến lời của Tô tướng công vừa nãy, phải cố ý đâu.” Sau đó nàng còn “Vân quan nhân, ngươi đừng buồn.”

      Đầu đường vắng vẻ, xa xa trời xanh mây trắng càng làm sắc đỏ hồng đôi gò má của Thư Đường nổi bật hơn. Vân Trầm Nhã khỏi kềm lòng được, giơ tay vuốt ve mái tóc của nàng, mềm mại dịu dàng, hệt như tính nết đơn thuần thà của nàng vậy.

      “Ta có buồn, ta rất vui.” .

      Sau đó lại nhàng tiếp: “Tiểu nha đầu ngốc nghếch, sau này nếu ta rời khỏi, ngươi đừng đuổi theo nữa, như vậy khiến người ở lại vui.” xong lời này, liền bỏ , thảnh thơi nhàn nhã phe phẩy cây quạt, thân ảnh càng lúc càng xa con phố dài.

      Thư Đường nhìn theo, cảm thấy trống trải hoang vắng, dường như trong lòng có thứ gì đó chậm rãi mất .

      Đêm đó, Vân vĩ lang về phủ. ra hậu viện mấy lần xem bầy gà. Bầy gà mau lớn, vào thu, đầu bọn chúng to hơn gấp bội. Vân Trầm Nhã nhìn nhìn, nở nụ cười quỷ dị, trong chốc lát, tìm cái xẻng .

      ngồi xổm trong vườn hoa cạnh bờ ao , ánh trăng dìu dịu bao phủ khắp đất trời. Măng Tây Cải Trắng khoan khoái chơi đùa cách đó xa, bầu khí thấm đẫm hương phù dung, hương thơm hai mươi bốn dặm cũng chưa dứt.

      Vân Trầm Nhã dùng chiếc xẻng cuốc cuốc đất hồi, xem trái xem phải, vẻ mặt khó hiểu. Lão quản gia thấy , liền tiến lên hỏi thử: “Đại công tử, ngươi đây là…”

      “Xới đất.” Vân vĩ lang nghiêm trang đáp. chỉ vào nhúm đất trước mặt, “Trước đây ta chôn hạt đào trong này, chăm sóc cẩn thận. Giờ ta vun xới đất cho nó.”

      Lão quản gia nghe , nghẹn đáp lại được tiếng nào. Hạt đào kia chôn xuống lâu, nay mới để ý đến sớm bỏ lỡ thời tiết rồi.

      Vân vĩ lang cũng bỏ cuộc.

      ngồi xổm tại chỗ, lẳng lặng vốc nước tưới lên nhúm đất.

      Màn đêm thanh tĩnh nhưng lạnh lẽo, Vân Trầm Nhã xoay lưng về phía lão quản gia, lại hỏi: “Ngươi , bây giờ ta chăm sóc cẩn thận cây đào này, trước khi ta về Triêu quốc, nó có kịp nở hoa hay ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :