1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô sắc công tử -Thẩm Tiểu Chi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 85
      by khanhdoan

      Thời gian trôi qua như nước chảy, thấm thoát hơn năm. Nam Tuấn quốc vào lúc phồn hoa thịnh thế.

      Năm nay, mùa Đông vừa qua khỏi, Kinh Hoa thành bắt đầu vào mùa Xuân. Ngoài cửa thành Đông có tửu quán vừa khai trương.

      Tửu quán này chỉ bán rượu và trà, chưởng quỹ là người bị ruồng bỏ, nàng có đứa con trai gần tuổi.

      Mới đầu tửu quán nhà họ Thư buôn bán được tốt lắm, nhưng cũng đến nỗi quá tệ. Sau này, Bình Dương vương Nguyễn Phượng ghé thăm qua vài lần, tiểu Thế tử Nam Tuấn quốc lại tặng tấm biển “Đồng tẩu vô khi”, từ đó về sau Thư tửu quán mới nổi tiếng, đông đúc náo nhiệt. (Tạm dịch ”Đồng tẩu vô khi” có nghĩa là được khi dễ chị dâu và cháu )

      Hôm nay, trời vừa hừng Đông, sương sớm đọng lá còn chưa tan, bên ngoài tửu quán truyền đến tiếng xe ngựa.

      Tào Thăng xuống ngựa, vừa chỉ bảo gã sai vặt chuyển rượu, vừa bước vào trong tửu quán, hô to: “Tiểu chưởng quỹ, tiểu chưởng quỹ …”

      Thư Đường vội vàng ra đón, kinh ngạc hỏi: “Tào đại ca, sao ngươi lại tới đây?”

      Tào Thăng tiện tay quơ lấy vò rượu đặt bàn, cười to : “Bữa trước ta Lâm Nam tìm vài hộ ủ rượu ngon, giờ đưa đến giúp ngươi.” Ngừng lát, nhìn chung quanh hỏi tiếp “Tiểu tử đâu?”

      Thư Đường ngẩn ra, cảm tạ trước rồi cười đáp: “Tiểu Sắt ngủ.”

      A Sắt là nhũ danh. Còn tên chính thức là Vân Vô Sắt.

      Năm đó, Vân Trầm Nhã chân trước vừa rời , chân sau Thư Đường mời đại phu khám, được báo cho biết là có thai ba tháng.

      Tiểu tử an phận, trong bụng mẹ mới tám tháng vội vội vàng vàng đòi chui ra xem thế gian to lớn này.

      Lúc đó Thư tiểu Đường sinh con mà trong lòng vô cùng lo lắng. Nàng đọc sách nhiều nên biết đặt tên gì cho con. Thư Tam Dịch lúc trẻ tuy là tài tử, tiểu oa nhi trước mặt lại là cháu ngoại của lão, nhưng dù gì cũng là nhi tử của Thái tử Triêu quốc, nếu đặt tên tùy tiện, sợ mang tội danh bất kính.

      Cha và con hai người nghĩ tới nghĩ lui lâu, Thư Đường bèn : “Trước đây Vân quan nhân thường mong muốn được làm công tử vô sắc, chi bằng đặt tên là Vô Sắc .”

      Thư Tam Dịch thêm phẩy nét dọc, đổi “Sắc” lại thành “Sắt”.

      Hai chữ Vô Sắt đại khái là hy vọng cả đời gập ghềnh, cả kiếp được an vui.

      Khi tiểu Sắt được sinh ra, mặt mày nhăn nhúm vô cùng khó coi. Mấy tháng sau, dung mạo thoáng chốc định hình, đúng là tiểu oa nhi tuấn mỹ hiếm có.

      Tào Thăng được thấy tiểu Sắt nên có chút thất vọng. Nhìn lại Thư Đường, thấy trán nàng rịn mồ hôi vì quá bận rộn. Lòng trắc khẽ động, Tào Thăng kéo Thư Đường qua bên.

      “Tiểu chưởng quỹ, phải ta với ngươi rồi hay sao, mình ngươi kinh doanh tửu quán này vất vả lắm.”

      Thư Đường lắc đầu, thà thà : “Tào đại ca, ta sao.”

      Tào Thăng lại vào bên trong tửu quán xem, lúc này trời còn sớm, chỉ có vài bàn là có khách ngồi.

      tiếp: “Nếu ngươi muốn mở tửu quán, ta tìm người hỏi thuê giùm mặt bằng rộng lớn hơn phố Lâm Giang hoặc phố Thượng Giang. nay ngươi được tiểu thế tử ban tấm biển “Đồng tẩu vô khi”, sao kiếm chỗ nào tốt hơn chỗ này chút?”

      “Nhưng nay ở đây buôn bán rất khá …”

      “Tuy giờ khá, nhưng sau này sao? Tiểu chưởng quỹ, ngươi nên suy nghĩ cẩn thận lại . Mở tửu quán ở thành Đông này, khách quan hầu như đều là các tiểu thương qua lại từ Nam chí Bắc, dừng chân nghỉ ngơi ở tửu quán này của ngươi lát, có uống trà cũng nhiều lắm là hai bình, thể buôn bán lớn hơn được.”

      Thư Đường nghe xong chỉ cúi đầu xuống.

      Tào Thăng tưởng nàng động lòng, lập tức thêm: “Dân thường chúng ta buôn bán, ngoại trừ phải làm đến nơi đến chốn, còn phải nhìn xa trông rộng, thể chỉ để ý tại. Ta thấy chi bằng…”

      Còn chưa đợi xong, Thư Đường đột nhiên lắc đầu.

      “Tào đại ca, cám ơn ngươi, nhưng ta… vẫn muốn ở lại chỗ này.” Thư Đường ngừng lát, nuốt ngụm nước miếng cho thông cổ họng “Ta rất thích gặp gỡ những người từ Nam chí Bắc. Hơn nữa, những thương khách này biết rất nhiều chuyện, đôi khi ta còn có thể nghe bọn họ kể lại số chuyện về Triêu quốc…”

      Tào Thăng nghe xong giật mình há hốc mồm, vốn muốn gì đó, nhưng bỗng dưng nhớ tới tin đồn kinh thiên động địa nghe được vào tối hôm nọ.

      Tào Thăng vốn nghĩ đó là , nhưng giờ, nhìn thấy bộ dạng thà của Thư tiểu Đường, nhịn được trong lòng cũng thầm mong tên sói ba đuôi kia thực bỏ Vĩnh Kinh thành mà về đây.

      Nhưng lời đồn kia Tào Thăng thể ra miệng được. giao rượu xong, cùng Thư Đường hàn huyên hồi, điệu bộ muốn lại thôi rồi bỏ .

      Nhưng đời này, chuyện lạ ly kỳ luôn luôn lưu truyền cực nhanh. Qua giữa trưa, bên trong tửu quán náo nhiệt hơn, lập tức có khách quan mở màn cuộc tán gẫu.

      người : “Năm ngoái Triêu quốc đại chiến ở Bắc Hoang là mạo hiểm kích thích a. Oa Khoát quốc biết Nhị hoàng tử thành lập lũy chắn ở miền Nam nên dứt khoát tập trung toàn bộ binh lực dồn về miền Bắc, muốn xuất kỳ bất ý tấn công miền Bắc. Ai dè cả hai đại tướng quân của Triêu quốc đều tiến đến Bắc Hoang. Cuối cùng vẫn là Mạc Tử Khiêm dũng mãnh phi thường điều động cấm quân đả bại bọn giặc Oa Khoát quốc.”

      người xì tiếng rồi : “Ai Mạc Tử Khiêm dũng mãnh phi thường? Trước đó nếu phải Cảnh Phong Nhị hoàng tử lấy bảy ngàn binh đánh tan mấy vạn đại quân của Oa Khoát quốc, cho dù Mạc Tử Khiêm có mang theo cấm quân cũng dễ dầu gì thắng được? Ta rất bội phục Cảnh Phong nhị hoàng tử, binh lực hai bên hơn kém nhau nhiều như vậy vẫn có thể bất bại, còn bảo toàn được quốc thổ Triêu quốc. Nam Tuấn quốc ta nếu có thể có được vị hoàng tử như vậy, chậc chậc…”

      “Ai Nam Tuấn quốc ta có? phải tiểu thế tử cũng dẫn binh tham gia cuộc đại chiến Bắc Hoang hay sao? phải chiêu xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị của Cảnh Phong tướng quân là nhờ tiểu thế tử hỗ trợ hay sao?” xong, lại thở dài “Chỉ tiếc, hoàng tử tốt như Cảnh Phong vậy cuối cùng lại mất, cả đời vất vả vì Triêu quốc, sau khi qua đời mới được truy phong danh vị Cận vương…”

      Lời vừa dứt, cả tửu quán đều yên lặng, lát sau, bỗng có người lên tiếng.

      ra ta còn nghe … Quên , cũng được, ta cũng chỉ tán dóc thôi, cũng phải gì…”

      Úp úp mở mở như thế, mọi người sao có thể buông tha người nọ. Ai nấy đều kêu la khích lệ tiếp.

      Người nọ bèn tiếp: “Là như thế này. Ta có họ hàng làm quản cho quan lại trong Kinh Hoa thành. Vị quan đó thích tán gẫu, mười có hết tám bị họ hàng của ta nghe được. là… đúng rồi, sáu năm trước, chuyện Đại hoàng tử Triêu quốc cưới Hoàng phi, các người còn nhớ ?”

      Có người lên tiếng đáp: “Nhớ chứ, nhớ chứ, Đại hoàng phi đó gia thế cũng khá hiển hách, nghe dung mạo cũng rất đẹp. Ai dè thành thân vừa được ba ngày, Hoàng phi lại bị rơi xuống nước mà chết nên lại mặt được. Theo thông lệ của Triêu quốc, cuộc hôn nhân này thể tính.”

      “Đúng, chuyện đúng là như vậy đó. Nhưng sau đó, chuyện càng lúc càng ly kỳ hơn. Ta nghe họ hàng của ta , ra người rơi xuống nước phải là Đại Hoàng phi, mà là huynh trưởng sinh đôi của nàng. ra Đại hoàng phi nữ cải nam trang, thay thế huynh trưởng của nàng vào triều làm Lễ Bộ thị lang.”

      Toàn bộ khách khứa xung quanh lại ào ào thổn thức.

      “Còn chưa hết…” Người nọ tiếp “Năm ngoái, thân phận Đại Hoàng phi bị vạch trần, lấy giả thay , khi quân phạm thượng, vốn là trọng tội phải bị chém đầu và tru di cửu tộc. ngờ nàng ấy chỉ bị ba mươi đại bản rồi hết tội. Các người đoán coi là tại sao?”

      Lại có người đáp: “Còn phải nữa sao, nàng ấy là nguyên phối phi tử của Đại hoàng tử. Đại hoàng tử Triêu quốc hùng tài vĩ lược, thủ đoạn hà khắc, nổi tiếng trong khắp Thần Châu này. Có Đại hoàng tử che chở, cho dù là mười người bị tội tru di cửu tộc cũng chết được a.”

      “Vậy là ngươi đoán sai rồi. Quả Đại hoàng tử có vài lời giúp ‘Đại Hoàng phi’, nhưng người liều chết bảo vệ cho nàng ấy chính là Nhị hoàng tử Cảnh Phong.”

      Toàn bộ khách khứa xung quanh lại hít hà ngạc nhiên.

      “Nhị hoàng tử Cảnh Phong còn , người được gọi là ‘Đại hoàng phi’ này ra là phu nhân thất lạc mấy năm trước của .”

      “Vậy còn Đại hoàng phi, nàng thừa nhận sao?”

      “Lạ là lúc đó ‘Đại hoàng phi’ hùng hồn chống chế, nhưng sau đó khi Nhị hoàng tử Cảnh Phong đánh giặc, nàng lại chạy theo đến Bắc Hoang. Nghe sau khi nàng nhìn thấy Nhị hoàng tử rơi xuống núi, bản thân nàng cũng nhảy xuống theo…”

      Những câu chuyện phiếm kiểu này phải là lần đầu tiên Thư Đường nghe kể đến. Nhưng lần nào nghe được nàng cũng đều nhịn nổi cảm khái, khổ sở.

      Năm đó Cảnh Phong mất thê tử đau đớn ra sao, Thư Đường thấy mà cũng đau lòng lây. ngờ và Thẩm Mi gặp lại nhau chưa đầy năm lại rơi vào kết cục kẻ mất người còn như thế.

      Thư tiểu Đường suy nghĩ mông lung, chợt nghe có vị khách cười khẽ tiếng.

      “Các ngươi chuyện này ly kỳ sao? Toàn là những chuyện cũ mèm cả. Để ta kể chuyện mới nhất cho các ngươi nghe, bảo đảm nghe xong nửa câu các ngươi cũng thốt nên lời.”

      Giọng điệu của người này vô cùng ngạo mạn. Mọi người nghe xong, có người nín thở lắng nghe, có người mỉa mai la hét.

      Người nọ vẫn điềm tĩnh giơ ấm trà lên, : “Chưởng quỹ, hết nước rồi.”

      Thư Đường giật mình hoàn hồn “Ờ” tiếng, vội vàng mang ấm trà châm thêm nước.

      Lúc này người nọ mới từ từ : “Thừa Hiên đế của Triêu quốc đúng là kỳ tài mà đương thời hiếm có người nào có thể so sánh được.”

      “Mấy năm trước, xuôi Nam đến Nam Tuấn quốc, ngược Bắc lên Mạo Lương quốc, bình ổn mối loạn tiềm Liên Binh phù ở hai đầu. Thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn khiến ai nấy đều tâm phục khẩu phục. Cuối Hè đầu Thu năm ngoái, mới về lại Vĩnh Kinh thành của Triêu quốc, vừa về đến tiện tay phá mấy vụ án lớn.”

      “Vì Chiêu Hòa đế sớm có ý truyền ngôi lại, sau khi Triêu quốc xuất binh chinh phạt, Thừa Hiên đế liền được phong làm Thái tử. Lúc ấy, gần tru diệt loạn thần tặc tử, xa bình ổn dân tâm, nội chỉnh lý quốc , ngoại bình định chiến loạn, nhiều trọng trách khó khăn như vậy, hầu như chỉ mình Thừa Hiên đế gánh vác.”

      “Cũng phải những công tích vĩ đại này đều do mình Thừa Hiên đế làm ra, nhưng tính theo ngày tháng, từ khi Triêu quốc bắt đầu bị loạn lạc, cho đến khi bình ổn xong, vừa đúng thời gian Thừa Hiên đế chấp chính.”

      “Mà từ cuối mùa Hè đến mùa Đông cũng chỉ mới gần nửa năm mà thôi.”

      “Thử hỏi, thế gian này có vị thái tử nào, hoàng đế nào, có thể trong vòng nửa năm bình ổn loạn lạc, khiến giang sơn trở nên tứ hải thái bình? Đương thời này, có vị đế vương nào có thể so kịp với ?”

      Toàn bộ khách khứa ai nấy hai mặt nhìn nhau, tất cả đều trầm mặc.

      Lát sau, có người lên tiếng : “Nhưng những gì ngươi bọn ta đều biết cả rồi, cũng đâu có gì mới mẻ.”

      Người nọ nhàn nhã cười, bưng trà lên nhấp ngụm, mới tiếp: “Hồi nãy chỉ là màn dạo đầu đệm cho tin chấn động sắp kể mà thôi.”

      Khêu gợi trí tò mò của mọi người xong, buông tách trà xuống. Ngón tay gõ gõ bàn, chậm rãi : “Người như thế vậy mà lên làm Hoàng đế được ba ngày, liên tiếp ngày nào cũng chịu vào triều đúng giờ.”

      “Ba ngày sau, Thừa Hiên đế nghênh ngang hạ thánh chỉ, là tân đế ngu ngốc, vô ích cho triều chính xã tắc, rồi tự biếm mình xuống làm quan Ngự sử, ngay trong hôm đó phải chu du khắp các nơi trong Thần Châu điều tra dân tình. Cuối cùng, còn phong cho vị đệ đệ mới năm tuổi của Cảnh Hiền – làm hoàng đế, lại bắt cha ra làm Nhiếp chính vương. Các ngươi , tin này có sốt dẻo hay ?”

      Nhưng hỏi xong mà xung quanh đều yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe tiếng.

      Sau hồi lâu, có người mới lắp bắp : “Chuyện này, chuyện này phải chứ? Cảnh Hiên làm Hoàng đế nữa? Vậy là, là…”

      “Sao ?” Người nọ cười “Đây là chuyện mới xảy ra cách đây năm ngày trước, nay sớm đồn đãi ầm ĩ náo nhiệt khắp từ xuống dưới Triêu quốc rồi, ta còn gạt các ngươi được sao?”

      Vừa xong, chỉ nghe tiếng “lạch cạch” vang lên, tách trà tay Thư Đường rơi xuống đất bể tan tành.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 86
      by khanhdoan

      Đêm mùa Xuân trời lạnh, lại có muỗi. Thư tiểu Đường trằn trọc mãi mà chưa ngủ được. Trong đầu lẩn quẩn, khi là tiếng cười của tiểu Sắt, khi là tin đồn về Thừa Hiên đế bỏ lại giang sơn.

      Lời đồn cũng chỉ do kẻ qua đường truyền miệng. Tuy Thư Đường biết tính tình Vân Trầm Nhã xưa nay theo lý làm ra những chuyện này, nhưng đột nhiên xảy ra tin đồn như vậy khiến ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy mơ hồ.

      Tiểu Sắt thừa hưởng khá nhiều di truyền của sói, bình tĩnh như , ngủ mê còn chậc lưỡi, vung vẩy hai nắm tay khiến muỗi chỉ dám bay vòng vòng xung quanh dám cắn .

      Sáng sớm hôm nay, Thư Đường đến tửu quán như thường lệ, mà lại vòng đến Bình Dương Vương phủ.

      Ngồi ở đại sảnh uống được tách trà, Nguyễn Phượng vén rèm bước vào, toàn thân bộ áo cẩm bào màu tím than trông vô cùng phong lưu thuần thục.

      Nguyễn Phượng liếc mắt qua tách trà nóng hổi bàn, cười : “Trà Kính Đình Lục Tuyết thượng hảo hạng mà nàng cũng chả thèm thử ngụm.”

      Thấy Thư Đường vẫn hề có phản ứng gì, ánh mắt mơ hồ chứa lo âu, Nguyễn Phượng lại thêm câu: “Trà Kính Đình Lục Tuyết này ba ngày trước được đưa tới từ Triêu quốc.”

      Nghe được hai chữ “ Triêu”, Thư Đường sửng sốt. Nàng do dự lát rồi bưng tách trà lên uống ngụm .

      Nguyễn Phượng cười hỏi: “Thấy sao?”

      Thư Đường thà lắc đầu : “Ta biết phẩm trà, chỉ muốn nếm thử vị thôi.” Ngừng lại lát, đặt tách trà lên bàn, ngập ngừng : “Nguyễn đại ca, ta muốn hỏi thăm ngươi chuyện này.”

      Nguyễn Phượng nhàn nhã ngồi xuống ghế, gật gật đầu: “Nàng hỏi .”

      Thư Đường nhẩm lại trong đầu lượt mấy tin đồn nghe được gần đây, hỏi: “Nguyễn đại ca, Vân quan nhân làm Hoàng đế nữa, chuyện này… rốt cuộc có phải hay ?”

      Nguyễn Phượng im lặng lát, đến trước lan can, nhìn chùm hoa Hải Đường trong viện.

      Hoa nở rực rỡ như ráng chiều.

      Nguyễn Phượng xoay người lại, trầm giọng cười rộ lên: “Bỏ ngôi vị Hoàng đế, bỏ giang sơn, chuyện kinh thế hãi tục như vậy, nếu là người khác chắc chắn làm được, nhưng nếu là Cảnh Hiên cũng cần phải kinh ngạc.”

      Lúc Nguyễn Phượng những lời này trời vào cuối Xuân.

      Hoa Đỗ Quyên nở rộ, hoa Sen mới hé nụ, tiểu Sắt ngủ li bì suốt ngày như lọt vào trong đám sương mù, biết ngày hay đêm gì cả.

      Đến khi tiểu Sắt có thể há miệng gọi nương là cuối mùa Hạ, trời bắt đầu vào mùa mưa.

      Lúc đó Nam Tuấn quốc như chốn thiên đường, kinh thành phồn hoa thịnh vượng, tửu lâu mọc lên đầy phố, khách ngồi chật cả sảnh đường.

      Thiếu sót đáng tiếc duy nhất là, tiểu Sắt phát ràng, tiếng “Nương” bị kêu thành “Sói”.

      Hôm nay, ánh mặt trời gay gắt quá mà cũng mờ nhạt quá chiếu lên bệ cửa tòa tửu lâu. Trong tiểu lâu có ba vị công tử ngồi bên lan can. Ngoại trừ người dung mạo xinh đẹp bất phàm, hai người còn lại bề ngoài trông cũng bình thường.

      biết có phải vì khí chất quá xuất chúng hay mà những người ngồi bàn xung quanh đó đều nhịn được lén đưa mắt nhìn trộm ba người nọ.

      lát sau, vị công tử dung mạo xinh đẹp bất phàm : “Ta nghĩ chuyện này dễ đâu. Nàng đợi ngươi hai lần, sinh cho ngươi thằng nhóc. Nếu ngươi trực tiếp gặp nàng, dù nàng giận hờn ngươi, cũng khó tránh khỏi lạnh nhạt với ngươi vài ngày, quan tâm để ý gì đến ngươi.”

      Vị cẩm y công tử ngồi bên trái vị công tử tuấn tú phe phẩy quạt, vừa nghe xong, cẩm y công tử xoẹt tiếng khép quạt lại, cười khẩy tiếng “Bộ ngươi tưởng nàng là ngươi sao.”

      Vị thanh y công tử vốn ngồi im cạnh bàn, nghe đến đó, vừa hớt lá trà sang bên vừa hỏi: “Vậy nàng tính làm thế nào đây?”

      Vị công tử tuấn tú sửng sốt lát nhưng trả lời.

      Nàng lấy tay sờ sờ lên tách trà, bị nóng nên đổi sang sờ tách trà của vị thanh y công tử, cười : “Trà của chàng nguội hơn, hay là hai ta đổi nhé?”

      Vị thanh y công tử chỉ cười rồi đổi tách trà của hai người với nhau.

      Vị công tử tuấn tú nhấp ngụm trà, với vị cẩm y công tử: “ ra, chuyện này khó cũng khó lắm, quan trọng là phải biết người biết ta. Trước khi ngươi gặp nàng, hãy tìm người nàng quen biết lân la dọ hỏi xem lòng nàng ra sao, ví dụ như nàng thấy ngươi là người như thế nào, nghĩ như thế nào về chuyện ngươi làm. Đến lúc đó ngươi chuẩn bị sẵn tâm lý, khi gặp nàng cũng dễ tùy cơ ứng biến hơn. Chỉ là…”

      Vị công tử tuấn tú ngừng lát, hít hà buông tách trà xuống “Làm sao tìm được người mà tiểu Đường quen biết, mà ngươi lại có thể tin được, người đó phải được việc chút, thông minh lanh lợi, mồm miệng mau lẹ, đó mới là vấn đề lớn.”

      Vị cẩm y công tử cũng buông tách trà xuống, ngón tay gõ nhịp bàn, chậm rãi : “Mao Toại tự tiến cử còn biết khiêm tốn ba phần. Có ai như ngươi, tự tâng bốc bản thân mình lên tận mây xanh.”

      Vị công tử tuấn tú ngây người ra hồi, để ý tới lời , chỉ nhìn về phía vị thanh y công tử, : “Chàng thấy sao?”

      Vị thanh y công tử : “Nàng muốn cũng được, nhưng đừng dây dưa quá lâu, ta và Đại ca chờ nàng ở tửu quán ngoài ngõ Tam Điều.”

      Vị công tử tuấn tú nhếch miệng cười: “ lâu đâu, lâu đâu.”

      xong bèn đứng lên bước ra ngoài lâu. Ánh mặt trời mùa hè dìu dịu tỏa lên khuôn mặt tuyệt mỹ của vị công tử tuấn tú. Nhưng tư thế nàng có chút khập khiễng, dường như đùi từng bị thương.

      Vết thương ấy là năm ngoái trong trận đánh Bắc Hoang, Cảnh Phong lỡ tay đâm trúng đùi nàng.

      Vị công tử tuấn tú này ai khác chính là khuê nữ nhà họ Thẩm cải nam trang – Thẩm Mi.

      Cảnh Phong sững sờ nhìn chân của Thẩm Mi, ánh mắt ảm đạm dần.

      Vân vĩ lang lại nhấp ngụm trà, giơ cán quạt lên gõ gõ bàn, thản nhiên : “Hoàn hồn lại !”

      Cảnh Phong giật nảy mình, lẩm bẩm : “Năm đó nàng giả làm người què trước mặt ta, ngờ giờ …” Thở dài, lại bưng trà lên uống hơi cạn sạch như uống rượu, cười : “Theo tính tình của tiểu Đường, cho dù ngươi có trực tiếp gặp nàng, nàng cũng oán hờn gì ngươi đâu.”

      “Nhưng cách biệt năm gặp, nàng lại sinh cho ngươi đứa con trai, theo tính tình của ngươi, chỉ sợ là bị gần hương tình khiếp mà thôi.”

      Vân vĩ lang nhíu mày : “Vậy sao? Ta đâu phải thánh hiền, chẳng qua đời này kẻ rảnh rỗi phàm tục quá nhiều. Thất tình lục dục, cái gì nên có ta đều có.” xong, lại cười giảo hoạt: “ ra chân của tiểu Mi nhi bị khập khiễng cũng hay, an phận hơn, đỡ phải suốt ngày rảnh rỗi có việc làm, toàn suy tính cách trêu ghẹo người khác…”

      Tửu quán làm ăn buôn bán cũng tệ. Quá giờ Ngọ bỗng dưng có cơn mưa bất chợt rơi xuống, ít người sau khi vào thành dừng chân nghỉ tạm tại tửu quán Thư gia.

      Thư Đường ngồi bên quầy, vừa gẩy bàn tính vừa lầm bầm đọc ra miệng, chú ý chút là trong đầu liền lo ra nghĩ vẩn vơ, nàng ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy vị công tử tuấn tú đứng ngoài cửa.

      Trong khách điếm có ít người đều bị vị công tử tuấn tú kia hấp dẫn ánh mắt.

      Vị công tử tuấn tú dung mạo vô cùng tuyệt mỹ, tuy có chút nữ tính nhưng giơ tay nhấc chân đều rất phong lưu tiêu sái.

      Thẩm Mi đứng ở cửa tửu quán nhìn xung quanh lát, thấy Thư tiểu Đường ra đón, đôi mắt khỏi ngời sáng lên.

      Thư Đường thà thà với nàng: “Vị khách quan này, bên ngoài hết chỗ, nhưng bên trong còn bàn trống, để ta dẫn ngài vào.”

      Thẩm Mi gật đầu theo Thư Đường vào bên trong, vừa vừa lân la làm quen: “Tửu quán này nằm ở vị trí rất khá, khách khứa từ Nam chí Bắc đường mệt mỏi, tất phải dừng chân nghỉ ở đây lát. Có thể thu nhập nhiều lắm, nhưng được cái là nghe được vài câu chuyện tán gẫu, tin tức từ phương xa cũng đỡ buồn. Rất tốt, rất tốt.”

      Lời của Thẩm tiểu Mi trước nay thường làm mất lòng người khác, nhưng có lẽ là vì có duyên với nhau, nên những lời này lại rất hợp ý Thư Đường.

      Thư tiểu Đường dẫn Thẩm Mi đến ngồi xuống bên chiếc bàn vuông, gật đầu : “Ta cũng thấy vậy, tiền bạc nhiều hay ít, ta cũng để ý mấy, chỉ muốn nghe chuyện từ Nam chí Bắc thôi.”

      Lại tiếp: “Vị khách quan này, muốn uống trà hay là uống rượu? Có muốn ăn chút điểm tâm ?”

      Thẩm Mi lung tung hơi, Thư Đường cái nhớ cái .

      Cuối cùng, Thư Đường nhìn Thẩm Mi lát rồi hỏi: “Vị khách quan này, ngài phải là người Nam Tuấn quốc phải ?”

      Thẩm Mi nghe vậy, nhanh nhẹn bỏ tách trà xuống, chắp tay : “Mới gặp nương mà cứ ngỡ như là quen lâu, nên ta cũng quên tự giới thiệu. Tiểu đệ họ Thẩm, tên chữ Phong, là người Vĩnh Kinh thành Triêu quốc, biết…”

      “Thẩm công tử là người Vĩnh Kinh thành?” Thư Đường sửng sốt.

      Thẩm Mi giọng điệu vô cùng kinh ngạc, thăm dò hỏi “Sao vậy? Chẳng lẽ nương có quan hệ gì với Vĩnh Kinh thành hay sao?” xong, lại phủi phủi chiếc ghế trước mặt, nương, xin đừng khách sáo với ta, mời ngồi xuống chuyện.”

      Thư Đường nhìn thoáng qua trong tửu quán, thấy mấy gã sai vặt có thể tự xoay sở được, liền ngồi xuống, ngập ngừng : “Thẩm công tử, ngươi, ngươi có thể kể cho ta nghe chút chuyện ở Vĩnh Kinh thành Triêu quốc được …”

      Thẩm tiểu Mi sinh ra ở Vĩnh Kinh, lớn lên ở Vĩnh Kinh, nên khá rành mọi ngõ ngách trong thành, nàng bèn đem chút chuyện trời dưới đất từ cấm cung đến trong thành xổ ra, chỉ trong chốc lát hoàn toàn trở thành bằng hữu của Thư Đường.

      Hai người trò chuyện với nhau vui vẻ, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời chiều ngã về hướng Tây.

      Thẩm Mi thấy sắc trời muộn, mặt lộ vẻ do dự.

      Thư Đường thấy thế, bèn : “Thẩm Phong tiểu ca, ngươi gặp chuyện gì khó khăn hay sao?”

      Thẩm Mi nhìn khắp xung quanh, thấy có ai khả nghi, bèn kéo ghế lại gần Thư Đường, : “A Đường muội muội, ta muốn hỏi thăm ngươi chuyện này.”

      “Ừ, ngươi hỏi !”

      “Ta nghe …” Thẩm Mi ngừng lát “Trong Kinh Hoa thành có chỗ gọi là Phù Sinh đường, là đệ nhất….khục khục….thanh lâu trong Kinh Hoa thành, có đúng ?”

      Thư Đường ngẩn ra: “Chuyện này… Ta cũng rành mấy. Nhưng ta cũng có nghe qua tên hai ba tòa thanh lâu nổi tiếng, hình như có tòa như thế.”

      Thẩm Mi lại hỏi: “Vậy ngươi có thể dẫn đường cho ta đến đó được ?”

      Thư Đường ngẩn ngơ.

      “Thẩm Phong tiểu ca, ngươi…”

      Thẩm Mi bịa chuyện : “A Đường muội xin đừng hiểu lầm, ta đến thanh lâu này là vì muốn tìm vị muội muội thất lạc nhiều năm. Nếu có thể tìm được tốt quá, nếu , aizz…”

      Rời khỏi tửu quán Thư gia trời tối sầm. Vân vĩ lang và Cảnh Phong biết tính Thẩm Mi nên ăn cơm tối trước rồi mới đến tửu quán chờ nàng. Thẩm Mi vừa đến liền đem tình hình chung thuật lại, biết Vân-Cảnh hai người ăn cơm xong, khỏi than thở, : “ đáng tiếc! Ta vừa đàm đạo với tiểu Đường lâu, mới gặp mà như quen lâu. Cuối cùng, nàng còn giới thiệu vài món ngon ở miền Nam này cho ta. Ta nghe chỗ rất tuyệt, tính cùng các người thử. Ai dè các người ăn rồi, mà ta xưa nay vốn rất hiểu ý người khác, chi bằng hôm nay để ta xung phong trước, nếu ngon mai chúng ta đến đó ăn chung.”

      xong lập tức rảo bước về phía con đường có ánh đèn rực rỡ chói chang nhất trong thành.

      mới được mấy bước, Thẩm Mi chợt thấy bên hông bỗng , nàng giơ tay lên sờ sờ, đờ đẫn xoay người lại.

      Chỉ thấy nơi đầu đường, Vân Trầm Nhã nhàn nhã cười, còn sắc mặt Cảnh Phong lạnh nhạt hờ hững, trong tay cầm đúng là túi tiền to đùng của nàng.

      Thẩm Mi ngẩn ra, rồi vui vẻ chạy lại, muốn giật lại túi tiền trong tay Cảnh Phong.

      Cảnh Phong cao hơn nàng nửa cái đầu, lại giơ túi tiền lên cao, dù chân nàng bị khập khiễng cũng thể với tới.

      Vân vĩ lang : “Ta nghe trong thành có tòa thanh lâu tên là Phù Sinh đường, nương trong lâu rất xinh đẹp, mà tiểu quan cũng tệ chút nào.”

      Mặt Cảnh Phong giận đến tái xanh .

      Thẩm Mi kinh hãi, vội vã : “Ta tuyệt đối biết tòa thanh lâu đó có tiểu quan. Đó giờ ta dạo khắp thanh lâu trong Vĩnh Kinh thành, uống gần hết hoa tửu Triêu quốc. Giờ đến Nam Tuấn quốc này, hai nước khác nhau, chỉ muốn đến thanh lâu xem qua chút thôi. Ta đến Phù Sinh đường để mở mang kiến thức, phải là vì tiểu quan, càng phải vì kỹ nữ…”

      xong, lại nhón chân lên tính đoạt lại túi tiền.

      Cảnh Phong sầm mặt, nhét túi tiền vào trong lòng, hờ hững : “Về khách điếm!”

      Vân vĩ lang mở quạt ra phe phẩy, vừa về phía trước vừa cười rộ lên: “Nhà người ta đều là tướng công thanh lâu, phu nhân ngăn cản, còn các ngươi ngược lại, phu nhân thanh lâu lại bị tướng công giật mất túi tiền.”

      Châm chọc xong, bỏ được đoạn đường khá xa.

      Chỉ còn lại Thẩm Mi và Cảnh Phong đứng ngẩn ngơ nhìn nhau.

      Trăng sáng mênh mang, đèn đuốc rạng ngời. Nhất thời cảnh như mộng như ảo.

      Thẩm Mi nhìn theo bóng lưng của Vân vĩ lang, nhớ lại ước hẹn cùng Thư tiểu Đường hôm nay, trong lòng khỏi vui vẻ lên.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 87
      by khanhdoan

      Ban đêm, Cảnh Phong gối đầu lên cánh tay nằm giường, điệu bộ như suy nghĩ chuyện gì đó.

      Thẩm tiểu Mi vừa tính kế trong lòng vừa xoay người lại nhìn .

      Bỏ xuống vật gì đó tay, Thẩm Mi chạy đến sửa lại góc mền cho Cảnh Phong, rồi mới yên tâm bước trở lại bên bàn, đếm tiếp đống ngân phiếu của nàng.

      hồi sau, Cảnh Phong xoay người lại nhìn về phía Thẩm Mi, hỏi: “Rốt cuộc là cách gì vậy?”

      Thẩm Mi mãi mê đếm ngân phiếu nên vẫn để ý đến câu hỏi của . Nàng xếp ngân phiếu lại nhét vào túi tiền của mình, rồi lại dời túi tiền cách xa Cảnh Phong ra.

      Cảnh Phong thấy điệu bộ của nàng như vậy, nhịn được nở nụ cười.

      Thẩm Mi trở lại trước giường, nhấc lên góc chăn, vừa leo lên giường vừa : “Lúc nãy chàng độ lượng tí nào, biết ta Phù Sinh đường là vì Đại ca của chàng, vậy mà chàng lại cướp mất túi tiền của ta. Đồ xấu xa!”

      Cảnh Phong ôm choàng lấy eo Thẩm Mi đẩy vào bên trong giường, dùng mền bọc nàng lại, cười : “Phải, phải…nàng tiểu nữ nhân này lúc nào cũng thích sinh , gây rối loạn, nhưng hôm nay chuyện quan trọng như vậy mà lại chu toàn từng chút , minh mẫn, sáng suốt. Hồi tối này, đòi ăn thử món ngon miền Nam, sơ hở lộ ra quá nhiều, phải phong cách của nàng.”

      Thẩm Mi nghe vậy, trong lòng vui vẻ, nỗ lực giải thích: “ Cảnh Hiên biết ta thích dạo chơi thanh lâu, ta nhắc tới chuyện đó chẳng qua là muốn nhớ lại Phù Sinh đường thôi.”

      “Tại sao?”

      “Ta hỏi thăm trước rồi, tiểu Đường rất tốt bụng, ở Kinh Hoa thành này ai nấy đều thích, nhưng chỉ có duy nhất người thù địch với nàng mà thôi.”

      “Phù Sinh đường?”

      “Trong Phù Sinh đường có nương tên là Lan Nghi, hồi trước làm kỹ nữ, giờ làm tú bà. Lâu nay, Lan Nghi này hay giở thói kiếm chuyện với tiểu Đường. Mặc dù tiểu Đường so đo ả ta, nhưng Lan Nghi là người rất thù dai.”

      Cảnh Phong suy tư hồi, cười liếc nhìn Thẩm Mi: “Thảo nào, ra là phép khích tướng.”

      Thẩm tiểu Mi hăng hái bừng bừng lên, nhìn chằm chằm Cảnh Phong hỏi: “Chàng nghĩ xem, cách này của ta có ổn ?”

      Cảnh Phong nghĩ nghĩ: “ đời này, sợ là ai có thể lừa gạt được Đại ca đâu. Cho dù cách này của nàng có thất bại, bị lật tẩy, cũng thể làm gì được.” xong, vươn tay kéo Thẩm Mi ôm lại gần “Mấy ngày nay nàng ngày đêm thầm tính tính toán toán, ngờ cũng nghĩ ra được cách tệ lắm.”

      Thẩm Mi : “Cũng chỉ là khổ nhục kế mà thôi, điểm yếu của Đại ca phải là tiểu Đường sao…”

      Cảnh Phong giương mi: “Xưa nay nàng quen nhàn rỗi nghiêm túc, ta ngờ, nàng lại để tâm đối với Đại ca như vậy.”

      Thẩm Mi cả kinh: “ lẽ dấm chua của Đại ca chàng mà chàng cũng muốn ăn nữa sao?”

      Cảnh Phong dịu dàng cười cười, cũng trả lời lại.

      Thẩm Mi vươn móng vuốt ra vỗ vỗ lên ngực của . Qua hồi sau, thu nét mặt cười đùa lại, nghiêm trang : “ đến mới , so với chàng, Cảnh Hiên chắc chắn xấu xa bại hoại hơn nhiều. Nhưng nếu hỏi cả đời này của Thẩm Mi ta có những đại ân nhân nào, là người đầu tiên phải đến. Mặc dù ta làm người theo khuôn mẫu sáo rỗng, để ý đến ba chuyện vặt vãnh như có ân phải báo gì đó, nhưng ta cũng hiểu được.”

      Đúng vậy. Năm ngoái, Cảnh Phong rơi xuống vực thẳm, Thẩm Mi ngất tỉnh lại, lòng như tro tàn, hoàn toàn tuyệt vọng.

      Sau đó, vẫn là Cảnh Hiên cứu được Cảnh Phong. Biết được hai người Cảnh – Thẩm chỉ muốn sống cuộc sống phu thê bình thường, nên đem Cảnh Phong bị trọng thương đến Giang Châu, rời xa Vĩnh Kinh thành, bản thân mình cũng vứt bỏ toàn bộ giang sơn.

      Cảnh Phong nghe xong, gối đầu lên cánh tay, ánh mắt lăng lăng nhìn lên đỉnh phòng: “Cả đời của Đại ca gánh vác trách nhiệm quá nặng. Ta và nàng đều thiếu rất nhiều.”

      Thẩm Mi suy nghĩ lát, lại : “Chàng còn nhớ , ở trận chiến vừa rồi, chúng ta ở Giang Châu nhận được thư của Tư . Trong thư có , hôm nay tiểu Sắt biết kêu nương rồi. Đại ca xem thư, ngoài mặt thể gì khác biệt. Nhưng hôm đó, cả đêm cũng ngủ được.”

      Cảnh Phong cười : “Có lẽ là vì nghĩ mình phụ bạc tiểu Đường nương quá nhiều chắc.”

      “Chắc thế. Đại ca tuy xấu xa vô hạn, nhưng là người rất có trách nhiệm.”

      “Ta nghe chàng kể lại, trước đây cũng từng chia ly với tiểu Đường thời gian. Lúc đó giữa hai người phát sinh tình cảm, Đại ca bỏ chỉ vì trong lòng , trách nhiệm nặng nề hơn, quan trọng hơn.”

      “Lần này lại giống như vậy. Tiểu Đường là thê tử của , lại thân mình độc lẻ loi ở lại Nam Tuấn quốc, mang thai 10 tháng, sinh ra và nuôi nấng đứa con trai cho . Giữa và tiểu Đường, những chỉ là tình, mà còn là trách nhiệm.”

      “Đại ca là người xem trọng trách nhiệm như vậy, nhưng từ đầu đến cuối lại phụ lòng tiểu Đường. Hèn chi tuy mặt dày, đầu óc thông minh đến thế mà lại biết phải đối mặt với tiểu Đường như thế nào.”

      Cảnh Phong liếc mắt thấy Thẩm Mi càng càng hăng hái, nhịn được cười : “Thế cho nên nàng muốn mang tiểu Đường nương đến Phù Sinh đường, để Đại ca lo lắng yên, kích thích , như thế…”

      “Ta tính như vậy đó!” Thẩm Mi đến chỗ hứng chí, kềm được bám víu như muốn leo lên người Cảnh Phong “Mấy ngày nữa ta tìm tiểu Đường, cùng nàng đến Phù Sinh đường. Đến lúc đó, chàng và Đại ca cũng đừng có dịch dung nữa, cứ theo hai người bọn ta, ta… ơ…ơ…”

      chưa xong miệng bị lấp kín. Cảnh Phong đỡ lấy gáy của nàng, đầu lưỡi như linh xà tách hàm nàng ra, thâm nhập vào càn quét.

      Răng môi dây dưa, hơi thở càng lúc càng gấp. Cảnh Phong xoay người đặt Thẩm Mi dưới thân, bàn tay thám hiểm bên trong lớp áo của nàng.

      Thẩm Mi sửng sốt, cả kinh, vội : “Chàng đừng sốt ruột!”

      Cảnh Phong để ý gì đến lời của nàng, chỉ thản nhiên đáp lại câu: “Muốn nàng!” xong, lại dùng đầu gối tách hai chân của nàng ra.

      Thẩm Mi vội vàng kéo tấm mền lại ngăn giữa hai người, tranh thủ tiếp: “Chàng đừng sốt ruột, ta còn chuyện quan trọng hơn muốn bàn với chàng mà.”

      Cảnh Phong ngừng lại.

      Thẩm Mi ngượng ngùng cười: “Hồi nãy khi ta chuyện với chàng, thấy chàng có chút phản ứng, sau cọ cọ người chàng vài cái, quả nhiên, chàng chịu nổi muốn bốc lửa ngay, lẽ giờ định lực của chàng kém như thế, chút khiêu khích cũng chịu nổi…”

      đợi nàng xong, Cảnh Phong kiên nhẫn giật chiếc mền che trước ngực nàng ra, tiếp tục động tác dở dang lúc nãy.

      Thẩm Mi lại : “Hoặc là như ta đoán, chàng thấy tiểu Sắt được tuổi, cam lòng thua kém Đại ca chàng, nên chàng mới vội vội vàng vàng, cũng muốn cùng ta tạo ra thằng nhóc? ra chàng cũng cần phải quýnh quáng như vậy, hôm qua ta tính sơ rồi, ngày Năm tháng sau là thời cơ tốt. ra, nếu chàng muốn hàng đêm cố gắng, ta cũng ngại đâu, biết tối nay có thể đổi tư thế mới …”

      Mấy ngày sau, mưa rơi xuống báo hiệu mùa Thu chấm dứt.

      Thư tiểu Đường chuẩn bị đâu đó xong xuôi, đeo chiếc túi vải bố xéo xéo sau lưng, dẫn Thẩm Mi về phía Phù Sinh đường.

      đường , Thẩm tiểu Mi ra vẻ biết ơn, : “Nếu có A Đường muội muội chịu dẫn đường, dựa vào hiểu biết về đường sá của kẻ hèn này, biết phải lạc trong Kinh Hoa thành rộng lớn mất bao lâu.”

      Thư Đường hiền hậu gục gặt đầu: “Tư vị bị thất lạc thân nhân khổ sở biết bao nhiêu, hy vọng Thẩm Phong tiểu ca có thể tìm được muội muội của mình.”

      Thẩm Mi gấp quạt lại, chắp tay : “Hy vọng được may mắn như A Đường muội muội .”

      Thư Đường do dự lát, tiếp: “Thẩm Phong tiểu ca, lúc chúng ta tìm người, nên nhanh nhanh chút. Trong Phù Sinh đường, có người… có người có quan hệ tốt mấy với ta.”

      Thẩm Mi nghe xong, đương nhiên là liên tục gật gù vâng dạ, nhưng trong lòng lại tính toán chủ ý khác.

      Hai người vòng qua đầu đường, chỗ ngã tư liền có hai vị công tử xuất .

      Dung mạo của cả hai vị công tử đều như được chạm trổ điêu khắc tinh tế, chợt nhìn còn tưởng là thần tiên giáng thế.

      Vân vĩ lang xoay xoay cây quạt trong tay, nhíu mày lại: “Rốt cuộc nàng ấy muốn làm gì vậy?”

      Tuy ngoài miệng hỏi như thế, nhưng trong đầu đoán được bảy tám phần.

      Cảnh Phong liếc cái, chỉ : “Cùng theo xem .”

      Thẩm Mi , muội muội của nàng tên là Thẩm tiểu Hiên. Tất nhiên là làm gì có nhân vật Thẩm tiểu Hiên nào trong Phù Sinh đường.

      Thẩm Mi ra vẻ sầu não, lôi kéo Thư Đường muốn mượn rượu giải sầu. Nhưng tửu lượng của nàng vốn tệ, uống được hai, ba chén phải bắt đầu giả say, ói ra bụng mật xanh mật vàng, tìm khắp Đại Giang Nam Bắc mà vẫn tìm ra Tiểu Hiên Hiên.

      Ban đầu Thư tiểu Đường còn kiên nhẫn an ủi, sau đó “Thẩm Phong tiểu ca” kia hoàn toàn mất kềm chế, xốc lên bàn rượu của người ta, dọa khách làng chơi và kỹ nữ chạy mất dạng.

      Tú bà Lan Nghi của Phù Sinh đường lầu hai nhìn xuống, thấy người cùng “Thẩm Phong tiểu ca” lại là Thư Đường, trong lòng nảy sinh kế.

      Hai năm nay, Thư tiểu Đường đâu còn như xưa, thể kiếm chuyện đụng chạm gì đến nàng nữa. Nhưng giờ, Thư Đường tự nạp mạng lên tới cửa, còn quấy phá Phù Sinh đường, vậy đừng trách Lan Nghi nàng.

      Lan Nghi hắng giọng hai tiếng, bầy đầu trâu mặt ngựa đánh thuê từ bên trong Phù Sinh đường ào ra. “Thẩm Phong tiểu ca” đột nhiên tỉnh táo lại, nắm cổ tay Thư Đường bỏ chạy. Nhưng nàng biết đường, người ta chạy trốn đều chạy ra ngoài cửa, còn nàng lại cứ nhằm vào bên trong Phù Sinh đường mà chạy vào. Bọn người đánh thuê bị hành động này của nàng làm cho đầu óc hồ đồ, nhất thời thể đuổi kịp.

      Hai người chạy trốn tới hậu viện, thấy bọn đánh thuê rượt theo đến. Thẩm Mi lại bày ra vẻ mặt gấp gáp trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, khoa trương với Thư Đường hoang mang rối loạn: “A Đường muội, chúng ta trốn như vậy cũng phải cách tốt.”

      Thư Đường vô cùng sốt ruột hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Mặc dù ta cũng biết chút công phu, nhưng ta đánh lại bọn họ.”

      Thẩm Mi nhìn nhìn khắp nơi xung quanh, quyết định nhanh : “Như vầy , tạm thời ta đánh lạc hướng bọn họ, ngươi mau chạy tìm chỗ nào đó núp kỹ. Đợi đến đêm, ngươi bôi mặt mày lem luốc rồi lén chuồn ra.”

      xong, liền bỏ tay Thư Đường ra, khua chân lên chạy về hướng khác trốn mất dạng.

      Tất nhiên Thẩm tiểu Mi thể đánh lạc hướng bọn đánh thuê, Thư Đường đứng đờ ra tại chỗ nửa khắc, trong vườn hoa lập lòe xuất vài bóng hắc y nhân.

      Hắc y nhân liếc mắt thấy Thư Đường còn ơ ơ à à kêu la, bèn hè nhau tất cả cùng xông lên. Nhưng vào lúc này, chỉ thấy bóng người nhanh như sấm chớp vung quạt lên gạt lưỡi đao của tên trong số bọn chúng.

      Lưỡi dao ở đầu quạt xoay chuyển vài vòng, mượn lực bay ra, đợi những tên hắc y nhân khác kịp phản ứng, đâm trúng người bọn chúng.

      Người nọ thu quạt lại, giọng thản nhiên quát: “Cút !”

      Bọn hắc y nhân đều là người biết thời thế, vội ù té chạy mất. Trong vườn lại tĩnh lặng như cũ.

      Thư Đường kinh ngạc nhìn thân ảnh trước mặt, bóng dáng thon dài cao ngất trong bộ trường sam màu nguyệt bạch, tuy tận mắt trông thấy nhưng cũng thể tin nổi.

      Chỉ sợ đây là giấc mộng, vì thế nàng thở , sợ giấc mộng bị quấy nhiễu, người lại tan biến mất.

      Sau lúc lâu, hai người đều gì. Khoảng cách trước mặt tựa như sáu năm qua, rốt cuộc cũng thể đoàn tụ sum vầy.

      Thư Đường cẩn thận từng bước về phía trước, nhàng kêu lên: “Vân, Vân quan nhân?”

      “Vân quan nhân, là chàng sao?”

      Người trước mặt đột nhiên nở nụ cười . Thanh như vang vọng lại từ xa xưa, lại vẫn quen thuộc như cũ.

      “Sáu năm trước cũng như thế này. Khi đó, Hồ Thông dẫn theo đám tay chân cản đường chúng ta lại. Nàng nàng bảo vệ ta, ta lại lừa nàng, ta biết võ công. Sau đó… đánh nàng ngất xỉu, dùng cách tương tự đuổi bọn người xấu ấy . Kết quả là, ngày ấy sau khi bọn chúng khỏi, nàng lại vẫn ngủ say sưa.”

      “Lúc đó, ta ôm nàng ngồi đống rơm, đột nhiên nhớ tới chuyện ngày xưa, lúc đó nàng hỏi ta có phải muốn cưới tiểu nương tử hay . Hồi xưa nàng như tại, tiểu nha đầu to gan, còn hôn ta cái. Cho nên sáu năm về trước, ta nghĩ, là Ông trời để ta gặp lại nàng, để ta đòi lại nợ nần lúc trước. Cho nên lúc đó ta nhất thời nổi hứng muốn chọc ghẹo nàng, liền… liền thừa dịp nàng ngủ say, hôn lại nàng chút, xem như trả lại cho nàng.”

      ngờ, nếu có duyên phận với nhau, khi bắt đầu dây dưa mãi…”

      Vân Trầm Nhã xong, xoay người lại, biết giải thích như thế nào nên năng có chút lộn xộn.

      có ai tên là Thẩm Phong tiểu ca cả. Nàng ấy là Thẩm Mi, là đệ muội của ta. Những chuyện xảy ra hôm nay…cũng là… cũng là do nàng ấy sắp xếp. Mặc dù ta có thể nhìn ra mưu mẹo của nàng ấy, nhưng… ra nàng ấy cũng chỉ là vì nghĩ tốt cho ta, biết ta biết đối mặt với nàng như thế nào, nên dùng cách này để khích ta ra mặt. Đúng rồi, Cảnh Phong cũng đến đây, khỏe lắm. Ta thấy hai người bọn họ bên nhau, …rất nhớ nàng, ta…”

      Thư Đường ngây người. Nàng lại bước về phía trước từng bước: “Ta cũng rất nhớ Vân quan nhân, nhưng lại sợ người phương Bắc gây phiền toái cho chàng, nên dám viết thư cho chàng, chàng đừng giận ta.”

      Vân Trầm Nhã lắc đầu: “ giận.”

      ra bọn họ cũng giống như nhau, vẫn lo lắng cho đối phương, cũng chưa bao giờ giận đối phương.

      Có rất nhiều điều muốn , lại biết như thế nào. Thư Đường vội vàng kể: “Vân quan nhân, ừm, Măng Tây Cải Trắng lớn hơn trước rất nhiều, giờ bọn chúng biết canh nhà giúp cha ta, mỗi ngày ta ra ngoài đều yên tâm trong lòng hơn.”

      “Ừ.”

      “Tết năm ngoái, hai con thỏ màu tro chết rồi. Đại phu thỏ xám tro tuổi thọ ngắn, chỉ có thể sống được năm năm thôi. Nhưng cuối cùng ta cũng đặt được tên cho bọn chúng, con tên là A Bụi, con tên là A Trảo.” (Tạm dịch: bụi là màu xám tro, trảo là chân. Tên hai con gộp lại thành: thỏ chân xám tro.)

      “Ừ.”

      “Vân quan nhân, ta, ta sinh được đứa con trai cho chàng. Ta biết đặt tên là gì, nhưng nhớ lúc trước chàng hay nhắc đến công tử vô sắc, cho nên gọi là Vân Vô Sắc. Sau đó cha ta , chi bằng thay dùng chữ Sắt, ý nghĩa là có thể được cả đời an vui.”

      Lúc Thư Đường những lời này, hai mắt cố mở lớn, nước mắt giọt giọt chảy xuống từ hốc mắt, nhưng nàng hề chớp mắt lấy cái.

      Vì sợ chớp mắt cái lại xa cách nhau lần nữa, kẻ nơi chân trời, người nơi góc bể.

      Vân Trầm Nhã nghe xong, lại trầm mặc. Qua lúc sau, cúi đầu : “Vân Vô Sắt, tên này hay lắm, hay lắm.”

      Thư Đường bước lên phía trước thêm vài bước nữa: “Vân quan nhân, tiểu Sắt biết kêu nương rồi, biết vài từ đơn giản, nhưng biết kêu cha. Ta, bọn ta, từ trước đến nay đều… chờ chàng.”

      Vân Trầm Nhã nghe đến đó, đột nhiên ngẩng đầu lên. Trong mắt ươn ướt, hàng mi dày lay động, nước mắt từng giọt chảy xuống, đọng lại mu bàn tay.

      Sau đó ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.

      Gió miền Nam dìu dịu thổi qua, mang theo rất nhiều chuyện cũ xa xưa, dừng lại mảnh đất trần ai này.

      Khóe miệng Vân Trầm Nhã nở nụ cười cực nhạt cực , tựa như tất cả mọi việc đều qua.

      Mở mắt ra lại là Vân vĩ lang trước kia, vẻ mặt điềm nhiên vững chãi, ngông nghênh tùy tiện: “Tiểu Đường muội, ta trở về, nữa…”
      sanone2112 thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 88
      by khanhdoan

      Con ngõ Đường Hoa vẫn y như xưa. Cây Ngô Đồng già chút, hoa Hải Đường mùa Thu nở rộ như mây.

      Vân Trầm Nhã theo Thư Đường về nhà.

      Trước cửa khách điếm Thư gia vắng lặng, bên trong vọng ra tiếng xôn xao. Vân vĩ lang sửng sốt, theo bản năng né qua bên, sau đó đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn hai con chó ngao trắng nhào tới mừng.

      Sao lại phải tránh né chứ? Dù sao, lần này, thực trở lại, bao giờ nữa.

      Măng Tây Cải Trắng thuận lợi bổ nhào vào người Lang chủ tử, ăng ẳng kêu to, quẫy đuôi mừng rối rít.

      Vân Trầm Nhã cười vươn tay tính sờ đầu bọn chúng, nhưng bàn tay giơ lên đến giữa trung dừng lại.

      Sau đuôi Măng Tây Cải Trắng là thân ảnh thấp bé. tập tễnh bước tới, đôi mắt sâu như hồ, ngây người nhìn Vân Trầm Nhã.

      Vân vĩ lang há miệng ngậm miệng mấy lần, cuối cùng mới khàn khàn giọng kêu lên được tiếng: “… A Sắt?”

      Tiểu Sắt nhìn chằm chằm sói, lát sau, đột nhiên quay đầu , chạy đến bên chân Thư Đường, giang hai tay ra, thanh trong vắt giòn tan : “Mẫu thân, ôm.”

      Thư Đường ngồi xuống, ôm tiểu Sắt đến trước mặt sói.

      Nàng cúi đầu mím môi, ý cười nơi khóe miệng có chút thà, có chút thẹn thùng. Sau đó nàng : “A Sắt, đây là… cha ngươi.”

      Vân Trầm Nhã chưa bao giờ hồi hộp như vậy, ngay cả thở cũng thở rất , sợ thở mạnh dọa sói con của , khiến sói con ghét bỏ .

      Thế nhưng Vân Vô Sắt rốt cuộc vẫn là sói con. nghiêng đầu nhìn chòng chọc sói hồi lâu, cuối cùng cẩn thận vươn tay sờ lên mắt sói, sờ lên miệng sói..

      Thư tiểu Đường giọng bên tai Vân Vô Sắt: “A Sắt, kêu cha !”

      Nhưng Vân Vô Sắt chỉ trợn to mắt nhìn sói cách kinh ngạc.

      Qua lát sau, mở bàn tay ra, như muốn đòi tín vật nhận người thân, chìa đến trước mặt Vân Trầm Nhã.

      Tim Vân vĩ lang đập dồn dập như trống. chưa từng tiếp xúc với tiểu oa nhi bao giờ, lần đầu ra trận, lại là sói con vốn trí tuệ hơn người của mình.

      Sói nhìn nhìn khắp nơi, ánh mắt cuối cùng ngừng lại ở chiếc túi gấm đeo bên hông.

      Chiếc túi gấm này đeo nhiều năm. ai biết bên trong đựng cái gì. Chỉ vì Thừa Hiên đế của Triêu quốc giữ gìn cẩn thận như bảo bối, nên ít người cho rằng nó là vật báu vô giá.

      Khi sói cởi túi gấm xuống còn có chút tiếc rẻ. ướm thử túi gấm lên bên hông sói con, cảm thấy hơi bị lớn quá so với thân hình của sói con, bèn mở túi lấy ra chiếc hầu bao hơn bên trong.

      Thư tiểu Đường thấy hầu bao liền ngây cả người. Đây là chiếc hầu bao nàng tự tay may sáu năm về trước.

      Chuyện trước kia bao lâu rồi? Lâu đến nỗi nàng cũng quên mất.

      Khi đó, bọn họ mới quen biết nhau bao lâu. Sói vẫn còn là người tâm ngoan thủ lạt, ngoài mặt gạt tiểu Đường muội xin bùa bình an cho mình, thực tế lại mưu đặt thuốc nổ ở khách điếm Thư gia.

      Nhưng tiểu Đường muội vẫn thà dậy sớm xin bùa bình an cho Vân Trầm Nhã, còn tự tay may thêm hầu bao, tặng hết cho Vân quan nhân của nàng.

      Thủ công may hầu bao vụng về thô sơ, bùa bình an cũng nhất định linh nghiệm. Lúc đó chưa động tình, nàng cũng chưa động tâm. Nhưng hiểu sao, bùa bình an này vẫn được Vân Trầm Nhã đặt trong túi gấm, kè kè mang theo bên người.

      nhiều năm qua, trong lòng giấu tình cảm sâu đậm mà lời nào có thể giải thích hết, vĩnh hằng như vầng nhật nguyệt.

      Tiểu Sắt tò mò tiếp lấy hầu bao, lật trái lật phải xem, điệu bộ vô cùng thích thú. Giây lát sau, học theo sói, đeo hầu bao lên thắt lưng, nhưng vì còn , bàn tay tí hon vụng về lóng ngóng mãi mà cũng cài được.

      Sói con ngẩng đầu, bất lực nhìn sói cha, chỉ chỉ vào hầu bao, giọng non nớt giòn giã hô lên tiếng: “Cha… ”

      Rất lâu, rất lâu sau này, sói thường với Thư tiểu Đường: “Năm đó lần đầu tiên tiểu sói gọi ta là cha, ta thấy khóe miệng của khẽ lệch bên, cười trông hư hỏng vô cùng. Lúc đó ta nghĩ, sau này thằng nhãi con này nhất định là tên trứng thối, rất giỏi giả bộ… ”

      xong, sói lại đắm chìm vào hồi ức, suy tư hồi, lại mừng khấp khởi cười thêm câu: “Nhưng như vậy cũng tốt, da mặt dày, bị thiệt thòi, còn có thể ăn hiếp người khác.”

      Có điều là chỉ năm sau, Vân Vô Sắt quả có thể ăn hiếp người khác.

      Nhưng cứ giả vờ giả vịt khiến hàng xóm láng giềng ai nấy đều vô cùng thích .

      Còn Vân vĩ lang sao?

      Vân vĩ lang khi ở tửu quán, khi ở khách điếm, khi cùng Thư Đường ủ rượu, lúc rảnh rỗi ngồi chiếc ghế trúc trong viện sưởi nắng, thỉnh thoảng truyền thụ vài chiêu hại người cho sói con.

      Kinh Hoa thành lại có thêm cảnh tượng…

      đôi phụ tử, lớn gì dung mạo cũng đều giống như thần tiên. Cả hai thường dạo đường cái, nhàn nhã thảnh thơi, vui vẻ hớn hở.

      Sau đó, đôi phụ tử dần dần thay đổi. Người lớn vẫn cao ngất như trước, nhưng người mỗi ngày cao lớn hơn. Hai người mỗi người cây quạt, nhìn ngắm xung quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ, quả là phong lưu vô cùng.

      Đương nhiên, có khi còn có nương cùng. nương này dung mạo rất xinh đẹp, mi tâm có nốt ruồi son, khóe mắt có nốt ruồi đen , lúc cười rộ lên trông y hệt con thỏ thà phúc hậu.

      Ai trời sinh sói và thỏ là kẻ thù của nhau?

      Trong phố phường của Nam Tuấn quốc lưu truyền câu chuyện như vậy.

      Kể rằng nhà họ Thư có con thỏ, gả cho con sói thành tinh có ba cái đuôi to họ Vân. Bọn họ trải qua mấy lần hợp hợp tan tan, sau này sinh được con sói con, lại sinh thêm mấy con sói con khác. Mười năm sau, sói tìm thức ăn cho thỏ, chiếu cố bảo bọc thỏ suốt đời bình an và hạnh phúc.

      Đúng vậy, bọn họ sống bên nhau bình an và hạnh phúc rất nhiều, rất nhiều năm sau.

      Nhiều năm như vậy, nếu muốn đơn cử ví dụ để kể, vậy kể lại mùa xuân năm đó khi Trường Dương đế lên kế vị ở Nam Tuấn Quốc .

      Cuối mùa xuân niên hiệu Trường Dương đế, sói con hơn ba tuổi, có thể chạy có thể nhảy. Cảnh Phong và Thẩm tiểu Mi ôm cặp khuê nữ đến Nam Tuấn quốc khoe với ca ca và tẩu tẩu.

      Vì thế bốn người cùng nhau ẩm rượu bên ban công.

      Dưới ban công là hồ nước tỏa sương mù dày đặc.

      Rượu qua ba tuần, kể lại chuyện năm xưa. Cảnh Phong đề cập đến tấm mộc bài ước nguyện, đùa ước nguyện năm xưa nay thành thực, Cảnh Hiên cưới được thê tử hiền thục, Cảnh Phong cưới phải thê tử hư hỏng.

      Vân vĩ lang lại mặt dày lấy từ trong người ra tấm mộc bài, mặt trái viết “Nguyện gia huynh trường an, thế vô can qua”.

      Nhìn tấm mộc bài này, nhớ lại năm xưa gió lửa sát phạt, sinh tử ly hợp, bốn người đều trầm mặc.

      lát sau, vẫn là Thẩm tiểu Mi lên tiếng phá tan yên lặng trước.

      “Nam Tuấn quốc cũng có tục lệ viết mộc bài ước nguyện, nhưng quy củ khác với Vĩnh Kinh thành, phu thê hai người có thể cùng viết lên mặt, nếu có con, đứa con đó viết lên mặt còn lại. Lần trước ta và Cảnh Phong đến đây cũng thử qua lần rồi, ước xong cũng buộc lên cành cây.”

      Thế là Vân Trầm Nhã nghĩ, nếu lời ước tấm mộc bài linh nghiệm như vậy, chi bằng mang theo tiểu Đường muội và sói con thử xem.

      nhà ba người lên đường đến nơi ước nguyện, Thư tiểu Đường hỏi Vân Trầm Nhã, biết Cảnh Phong và Thẩm Mi ước cái gì?

      Vân vĩ lang cười rộ lên, vẻ mặt như chả có gì quan trọng, , tám phần là vạn thủy thiên sơn, tuế nguyệt trường cửu gì đó.

      Trước khi ba người viết ước nguyện, sói cha mua cho sói con cây quạt. Sói cha phe phẩy quạt, sói con thông minh cũng bắt chước phe phẩy quạt theo.

      Sói cha cười , tiểu tử ngươi đúng là chân truyền của cha ngươi a.

      Hai mặt của mộc bài ước nguyện, sói cha viết giúp sói con lên mặt, mặt còn lại Thư Đường viết cho bản thân mình và Vân Trầm Nhã.

      Viết xong buộc lên ngọn cây, thế là công đức viên mãn.

      Ngày đó dưới ánh chiều hoàng hôn, chân trời đỏ rực như hoa Hải Đường lặng lẽ nở rộ.

      Xa xa là thân ảnh của ba người bên nhau.

      Vân vĩ lang bên trái, Thư thỏ bên phải, chính giữa là sói con. giống hệt cha mình, phe phẩy quạt, khóe miệng nở nụ cười, nhàn nhã vô cùng, vui vẻ vô cùng.

      Sau lưng bọn họ, ánh sáng cuối ngày soi lên hai mặt của tấm mộc bài, đung đưa lay động trong gió.

      Kỳ quái là tấm mộc bài, mặt nét chữ cứng cáp tiêu sái, mặt nét chữ ngăn nắp gọn gàng, cùng viết bốn chữ giống y nhau.

      Công tử vô sắc.

      Đây là nguyện vọng cả đời của Vân Trầm Nhã.

      ― Hết―

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :