1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô sắc công tử -Thẩm Tiểu Chi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 75
      by khanhdoan

      Đêm mùa thu mát lạnh.

      Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua ô cửa sổ nghiêng nghiêng rọi lên đống y phục hỗn độn.

      Trong phòng tràn ngập hơi nước. Hơi nước ngưng tụ thành bụi sương. Trong sương có tiếng người thở dốc dần dần trở nên gấp gáp, ngâm nga kéo dài.

      Sâu trong đôi mắt mê ly của Vân Trầm Nhã như có ngọn lửa bốc cháy lên.

      Tay vuốt ve khuôn mặt của Thư Đường chậm rãi trượt xuống vòng ra sau cổ nàng. Đầu ngón tay khều , chiếc yếm của nàng chảy xuống lộ ra thân hình trắng nõn nà như đóa tuyết liên bừng nở.

      Tay Thư Đường siết chặt lại đặt ở hai bên người.

      Nàng thở hổn hển dồn dập theo chút quy luật nào, ánh mắt có chút kinh sợ, vững vàng nhìn Vân Trầm Nhã cách chăm chú.

      Nam tử người nàng lúc này trông đẹp, đôi mắt tràn ngập ham muốn, bờ vai rộng lớn, lồng ngực rắn chắc ấm áp phủ lên thân thể nàng theo tư thế xâm nhập.

      Nàng rất khẩn trương, Vân Trầm Nhã nghĩ. khẽ than tiếng, tay ôm chặt Thư Đường vào trong lòng nhàng trấn an nàng, tay kia như vô ý trượt xuống người nàng tìm kiếm nơi cao ngất mềm mại, nhàng nắm chặt, tiếng ưm liền bật ra từ khóe môi của nàng.

      Tiếng ưm này hoàn toàn đoạt mất thần trí của Vân Trầm Nhã.

      Thân hình dưới người lung linh mềm mại, phập phồng kiều, thích thú quấn chặt lấy như dây leo, hoàn toàn vây hãm vào bên trong.

      Lúc nãy còn ngập ngừng do dự, hoang mang biết làm thế nào, cảm thấy thể tin nổi. Người trước mặt này, hai má lúm đồng tiền của nàng dường như luôn luôn tràn ngập trong giấc mơ của ba năm nay nay, giờ , thuộc về .

      Nhưng tại, Vân Trầm Nhã suy nghĩ được gì nữa.

      Khi thân hình Thư Đường kề sát thân hình của , hai điểm đào đỏ hồng trước ngực nàng cọ sát lên ngực , Vân Trầm Nhã cảm thấy bụng dưới nóng đến mức sắp bùng nổ.

      thể kềm chế nổi nữa, yết hầu của bật ra tiếng gầm trầm thấp, tay lướt dọc xuống người Thư Đường, nâng chân của nàng lên.

      say đắm mờ mịt, Thư Đường đột nhiên hoàn hồn. Nóng rực cương cứng đặt trước lối vào. Theo bản năng nàng có chút sợ hãi, vừa vươn hai tay vòng qua ôm lấy cổ nghe rên lên tiếng.

      Vũ khí dưới thân tiến quân thần tốc, đau đớn kịch liệt dọc theo lưng nhanh chóng lan tỏa lên. Toàn bộ thân hình như bị xé rách.

      Thời gian như ngưng đọng lại. hẹp , chặt chẽ của xử nữ khiến Vân Trầm Nhã khó thở. Còn Thư Đường cũng đau đến mức nín thở.

      lâu sau, nàng mới hổn hển thở gấp từng hơi.

      Vân Trầm Nhã ôm chặt Thư Đường vào lòng, gắng sức vuốt ve dọc theo lưng nàng.

      “Tiểu Đường, thả lỏng chút. Nàng… quá chặt …”

      Giọng khàn khàn trầm thấp, như hết sức chịu đựng.

      Nhưng Thư Đường chỉ cảm thấy đau, chỉ cảm thấy dưới thân nóng bỏng khác thường.

      Đau đớn dần dần biến mất, hai thân thể dán sát kẽ hở, chỉ cần hơi cử động khiến từng ngọn lửa bốc lên. Mỗi đầu dây thần kinh đều căng ra, hưng phấn cực độ chậm rãi lan tỏa khắp nơi trong thân thể Vân Trầm Nhã.

      khẽ run lên.

      Cả đời này chưa từng cảm thấy hưng phấn như vậy, cảm giác này như thả người nhảy xuống từ đỉnh núi cao nhất.

      “Tiểu Đường.”

      “… Ừ.”

      “Ta bắt đầu đây…”

      “Ừ…”

      tay ôm chặt nàng, tay chống lên đầu giường. Vân Trầm Nhã nhắm chặt mắt lại thâm nhập vào. Mới đầu chậm rãi, mỗi lần ra vào đều khiến tim run động. Sau đó, tựa như chiến trường dậy lên khói lửa, hàng ngàn hàng vạn thiết kỵ giẫm đạp lên cánh đồng hoang, như dòng sông băng sục sôi cuồn cuộn, như tiếng chiêng trống ngoài mặt trận, mãnh liệt bao phủ hoàn toàn lý trí của .

      Đều là lần đầu tiên của bọn họ.

      Thư Đường đau, mà Vân Trầm Nhã ra cũng rất đau.

      Khi sóng triều đánh ập lại, rốt cuộc thể tự kềm chế được nữa. Càng nhanh chóng va chạm lên xuống ngừng. Vân Trầm Nhã điên cuồng say mê, bỗng dưng có loại cảm xúc như bi như hỉ.

      Lớn lên trong thâm cung, tranh đấu ngừng giữa sóng gió ba đào đầy gian trá xảo quyệt chốn triều đình. Hai mươi mấy năm qua, đứng nơi cao nhất, chỉ có hai năm ở bên cạnh Hoàng đệ mới xem như chân chính có người làm bạn.

      Từ trước đến nay, Vân Trầm Nhã biết những tháng ngày như vậy là tốt hay tốt. Nhưng giờ, đột nhiên có được người hoàn toàn của riêng mình.

      Người này là Thư Đường, có chút khờ khạo ngốc nghếch, lại vô cùng thành , nhưng nàng nguyện ý tin tưởng trước sau như , chút nghi ngờ.

      Vân Trầm Nhã hít hơi sâu, vẫn ngừng luật động, cúi người xuống bên tai Thư Đường, lần rồi lại lần gọi tên nàng.

      Cứ như thế đắm chìm vào, thể tự kềm chế.

      Hôm sau tỉnh dậy, bên ngoài nắng lên nhưng nhìn ra là mấy giờ. đêm phóng túng khiến đầu óc mê man, Vân Trầm Nhã trầm ngâm lúc lâu, chuyện đêm qua mới từ từ lên trong óc.

      Nhớ hai người quấn quýt si mê mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, sau đó… biết là ngủ từ lúc nào…

      Dưới thân mềm mại mà ấm áp, Vân Trầm Nhã bỗng dưng sửng sốt, lúc này mới phát Thư Đường vẫn cuộn tròn trong lòng mình, hai má tái nhợt, hàng lông mày nhíu lại, ngủ sâu.

      Thử cử động thân mình, Vân vĩ lang hoàn toàn ngây người ra. ra bất tri bất giác ngủ , mãi cho đến giờ, lại…vẫn còn chôn vùi trong cơ thể của nàng.

      Vân Trầm Nhã kinh hãi, nín thở, cẩn thận rút ra khỏi thân thể Thư Đường, xoay người ngồi giường, biết phải làm sao. Sửng sốt trong chốc lát, ngước mắt nhìn chung quanh thấy y phục vương vãi hỗn độn. Vân Trầm Nhã lại giật mình, nhịn được quay đầu lại nhìn Thư Đường.

      Ánh nắng mùa thu ấm áp nghiêng chiếu lên gương mặt đẹp như họa của nàng, bờ vai trắng nõn như tuyết, hai má đỏ hồng hấp dẫn vô cùng.

      Tim đập thình thịch, Vân Trầm Nhã kềm được cúi người xuống, hạ môi hôn dọc theo đôi mắt, khóe miệng, hàng xương quai xanh của Thư Đường, cẩn thận phác họa theo từng đường nét của nàng.

      Người dưới thân đột nhiên giật mình thức dậy, hàng lông mi dài run run, Thư Đường chậm rãi mở mắt ra.

      Đối diện với nàng là đôi mắt trong như nước, Vân Trầm Nhã dường như cũng vừa tỉnh lại, vẫn chưa mặc quần áo vào. Thư Đường đỏ mặt lên, kêu: “Vân quan nhân.”

      Vân Trầm Nhã sửng sốt lát, trả lời: “Tiểu Đường.”

      Hai người đều có chút ngượng ngùng. Qua lát sau, Vân Trầm Nhã mới vươn tay, vén lọn tóc nàng lên sau tai, giọng : “Tối hôm qua… ta làm đau nàng sao?”

      Thư Đường mím môi, mặt càng đỏ hơn: “Ừ.”

      Vân Trầm Nhã nhíu mày lại: “Thực xin lỗi, lúc đó, ta thể khống chế được bản thân mình, ta…”

      , sao.” Hai má Thư Đường như bị bỏng. Nàng nhìn sang bên, nuốt ngụm nước miếng xuống “Vân quan nhân, mấy giờ rồi?”

      Vân Trầm Nhã nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời dìu dịu, nửa sáng nửa tối.

      Ngoại trừ lúc bị bệnh, đây là lần đầu tiên Vân vĩ lang ngủ quá giờ Thìn. gác tay lên trán, nở nụ cười tự giễu.

      “Ta cũng biết nữa.” xong, Vân Trầm Nhã tiện tay quơ lấy chiếc áo ngoài bên cạnh khoác vào. Đẩy cửa sổ ra, mới phát bên ngoài trời mưa.

      “Chắc là qua giờ Ngọ rồi.” Vân Trầm Nhã . quay đầu lại, cười rộ lên: “Hèn chi người ta vẫn là hồng nhan họa thủy, nếu sau khi ta kế vị cưới nàng, sợ là có khi cả năm cũng lâm triều được.”

      Thư Đường ngồi dậy, sững sờ nhìn nụ cười lóa mắt của , hoàn hồn lại, mới giật mình nhận ra mình là thê tử của người này.

      Dây dưa mười bốn năm, sau đó lại chờ đợi ba năm, ngờ có ngày hôm nay.

      Thư Đường cũng cúi đầu nở nụ cười. Cầm xiêm y mặc vào, nàng : “Ta…để ta múc nước cho Vân quan nhân rửa mặt.”

      Nhưng còn chưa di chuyển được li thấy nửa người dưới nhũn ra như hết sức, thể cử động nổi.

      Thư Đường sửng sốt, Vân Trầm Nhã cũng sửng sốt.

      Trong giây lát, Vân vĩ lang lại cười rộ lên, : “Để ta , nàng chờ ở đây.” xong, sửa sang lại áo ngoài rồi ra khỏi cửa.

      Mới được hai bước, đột nhiên Vân Trầm Nhã ngừng lại. Do dự lát, quay lại. Nhặt lên chiếc lược gỗ đưa cho Thư Đường, Vân Trầm Nhã sờ sờ mũi, rũ mắt xuống : “Ừm…tiểu Đường, nàng bới tóc lên trước .”

      “Sao?”

      Vân Trầm Nhã ho khan chút: “Hôm nay nàng bới tóc lên .”

      Thư tiểu Đường vẫn hiểu vì sao.

      Hai má Vân vĩ lang hơi hơi đỏ lên.

      “Ý ta là, tuy cha nàng, ờ, giờ cũng là cha ta, tuy lão có lý, trước khi Vũ Văn Sóc đến, việc hôn nhân của chúng ta nên công khai ầm ĩ. Nhưng dù sao nàng cũng gả cho ta, giờ là người của ta, cho nên, nàng nên búi tóc lên, như vậy mới chứng tỏ…” Vân Trầm Nhã lại ho khan tiếng “…nàng là của ta.”

      Thư Đường chớp chớp mắt, hiểu tại sao Vân vĩ lang lại cố chấp câu nệ vì búi tóc như vậy. Nàng “Ừ” tiếng, cầm lấy cây lược gỗ, nhặt lên cây trâm cài bên gối, bới tóc lên.

      Vân Trầm Nhã đứng bên cạnh nhìn, hai mắt tự nhiên cong lên, vui sướng vô cùng.

      Cũng khó trách vui vẻ như vậy. Người lòng dạ càng thâm sâu, tính cảnh giác cũng cao hơn. Từ xưa đến giờ bậc đế vương vốn độc lẻ loi, huống chi là Cảnh Hiên “cao xử bất thắng hàn”. (Tạm dịch:đứng chỗ cao chịu nổi cái lạnh. người nếu như lên đến vị trí quá cao tránh nổi phải chịu cảnh tịch mịch)

      Vì thế hai mươi mấy năm qua, đây cũng là lần đầu tiên Vân Trầm Nhã hoàn toàn có được người của riêng mình.

      đột nhiên cảm thấy những tháng ngày sau này nhất định còn như xưa nữa, bởi vì cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng người, như chiếc đuôi , theo sau lưng , khiến vô cùng yên tâm.

      Trong đầu lúc cảm khái, lúc hưng phấn, suy nghĩ thay đổi xoành xoạch hồi, Vân vĩ lang bỗng nhiên thông suốt đạo lý.

      ra cả đời này, có thể thua trong tay con thỏ thà này cũng tệ. Cho nên sau này nhất định phải quý trọng con thỏ này, phải đối xử tốt với nàng hơn trước đây.

      đến cũng lạ, Thư Đường chuyển vào sống trong Vân phủ, dường như là chuyện đương nhiên phải thế. Mấy ngày sau đó, Thư tiểu thỏ và sói cùng ra cùng vào Vân phủ, người ngoài cũng chẳng thấy ai có chút ngạc nhiên nào.

      Nhưng ra hôm lại mặt, người xung quanh con hẻm Đường Hoa thấy Thư tiểu Đường rốt cuộc gả ra ngoài, lại còn gả cho vị thần tiên ca ca như vậy nên đều xúm lại xem, chúc mừng có, hâm mộ có.

      Tháng Chín trời càng lúc càng lạnh, Hải Đường thu hé nụ. Vì Cảnh Phong muốn đến vùng Vân Hà, ngại đường xa giá rét, nên nhiều ngày nay vội vã lo liệu xong chuyện ở Nam Tuấn quốc, thu thập hành lý lên đường.

      Chỉ là trước khi , có chuyện vẫn canh cánh bên lòng.

      Hôm nay, Vân Trầm Nhã và Thư tiểu Đường đến Vọng Quy lâu kết sổ cuối tháng. Cảnh Phong từ trong cung trở về, nhớ tới lời của tiểu Thế tử Đỗ Tu, khỏi cảm thấy ưu phiền.

      Đúng lúc Bạch Quý từ tiền viện trở về, gặp phải Cảnh Phong, từ xa hô lên: “Nhị công tử, hôm trước Đại công tử bảo chuẩn bị áo dài cho ngài, lão nô đặt trong bọc hành lý, đầu thu Triêu quốc lạnh hơn Nam Tuấn quốc nhiều…”

      Chưa xong, Bạch Quý thấy Cảnh Phong cau mày, ngừng lại chút “Nhị công tử, ngài sao vậy?”

      Cảnh Phong trái lo phải nghĩ, cuối cùng ra được ý.

      trầm giọng, : “Bạch đại nhân, thân phận tiểu Đường nương, lão có biết là làm sao điều tra ra hay ?”

      Bạch Quý sửng sốt.”Thân phận tiểu Đường nương, Đại công tử sớm có qua, Nhị công tử ngài hỏi vậy là có ý gì…”

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 76
      by khanhdoan

      Cảnh Phong nhìn cành hoa trước đình, khóe môi khẽ nhúc nhích: “Bạch đại nhân.”

      Bạch Quý nghe giọng như vậy, cả người rùng mình, tiến lên thở dài kêu: “Nhị hoàng tử.”

      Cảnh Phong xoay người lại, : “Mẫu thân tiểu Đường nương vốn là Mộ Dung công chúa của Bắc quốc năm xưa? Nhưng phụ thân ruột của tiểu Đường nương là ai, Bạch đại nhân ngươi có biết ?”

      “Chuyện này…”

      “Theo tính tình của Hoàng huynh, việc gì cũng đều tra đến tận gốc. Nhưng vì sao chuyện này tra được nửa rồi bỏ dở nửa chừng?”

      “Ý Nhị hoàng tử là…”

      sai.” Cảnh Phong gật đầu “Bởi vì Đại ca ta biết, thân phận phụ thân ruột của tiểu Đường nương ra quan trọng. Chỉ cần Vũ Văn Sóc đến Nam Tuấn quốc này, chuyện Triêu quốc ta phải đối đầu với mười hai nước Bắc quốc là thể tránh nổi.”

      Đúng vậy. Đầu mùa xuân khi Vân Trầm Nhã trở lại Nam Tuấn quốc, vốn muốn từ cuộc giao dịch mua bán Bắc Nam mà tra ra manh mối có liên quan đến Liên Binh phù. Sau đó, Đường Ngọc tiếp nhận việc này, bắt đầu điều tra từ nguồn gốc nguyên liệu lúa mì Thanh Khoa của rượu Trầm Đường.

      Đường Ngọc trước lấy danh nghĩa của xưởng Tây Lâm, thôn tính cửa hàng trà phố Đông Môn, khuyếch trương thế lực. Sau dựa vào nguồn tài lực khổng lồ có được, tra ra người đứng sau lưng cuộc giao dịch mua bán lúa mì Thanh Khoa là phụ tử Đỗ Lương.

      Phụ tử Đỗ Lương lợi dụng cuộc mua bán này để liên lạc với phương Bắc.

      Mà ở phương Bắc, người liên lạc bàn bạc với phụ tử Đỗ Lương chính là Cửu vương gia của Mạo Lương quốc – Vũ Văn Đào.

      Vũ Văn Đào là cửu thúc của thế tử Vũ Văn Sóc, hơn hai mươi năm trước lão lại là phu quân của Thủy Tĩnh.

      ràng, Vũ Văn Sóc đến Nam Tuấn quốc lần này nhất định là vì nữ nhi của Thủy Tĩnh – Thư Đường. Theo quy củ, Thư Đường là nữ nhi của công chúa Bắc quốc, chỉ có thể gả cho hoàng thất của mười hai nước Bắc quốc. Chuyện nàng gả cho Đại hoàng tử Triêu quốc là tuyệt đối được.

      Trong vườn gió rít lên thành tiếng.

      Bạch Quý do dự : “Như vậy, ý của Nhị hoàng tử là…”

      Cảnh Phong đứng yên lâu sau, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sính lễ Hoàng huynh đưa cho tiểu Đường nương là ngọc tỷ Triêu quốc ta?”

      Bạch Quý ngẩn người ra. “Đúng vậy.”

      Ánh mắt Cảnh Phong chợt động “Lão kê lỗ tai lại đây…”

      Gió thổi khiến lá khô rơi xào xạc. Trong vườn vang lên tiếng khe khẽ. Qua lúc lâu, giọng Bạch Quý đầy ngạc nhiên sợ hãi vang lên: “Nhị hoàng tử?”

      Cảnh Phong : “Hoàng huynh bao giờ làm việc lỗ mãng. Chuyện cưới tiểu Đường nương, ngoài mặt tuy biết là chuyện thể làm, nhưng ra, cuộc hôn nhân này cũng như con dao hai lưỡi, nếu lợi dụng tốt, cũng có thể xoa dịu mối nguy từ các nước phương Bắc với Triêu quốc, chỉ là…”

      Cảnh Phong đến đây, chậm rãi ngừng lại.

      Chỉ là, nếu chỉ cần lợi dụng, sao lại đem ngọc tỷ tặng cho người, lấy giang sơn làm sính lễ?

      xa rời li, cả đời bên nhau, quả nhiên là thứ giày vò con người nhất trong cuộc sống.

      Chỉ sợ, vị Đại hoàng tử kia còn là người ngoan tuyệt như ngày xưa nữa, nếu quyết định lý trí nhất đối với thời cuộc, đối với bản thân mình và tương lai.

      Chỉ sợ, tình như nước tràn, khó cản khó thu.

      đời này, hễ từng trải qua mất mát mới biết hối hận. Đạo lý này, Cảnh Phong hiểu hơn ai hết.

      “Bạch đại nhân.”

      “Có lão thần.”

      “Nếu chuyện đến mức đó, cứ làm theo những gì ta .”

      “Chuyện này… thần tuân mệnh.” Bạch Quý do dự lát, cuối cùng chấp thuận. Lão dường như nhớ ra việc gì đó, lại : “Nỗi khổ tâm của Nhị hoàng tử, Đại hoàng tử thông minh như vậy, nhất định hiểu được. Mong rằng tương lai Nhị hoàng tử cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Đại hoàng tử.”

      Cảnh Phong rời vào ngày bảy tháng Chín.

      Vân vĩ lang dẫn theo thuộc hạ, Thỏ nương tử chu đáo tiễn Cảnh Phong đến trường đình cách Kinh Hoa thành hơn mười dặm đường.

      năm đó là thời gian quan hệ giữa hai huynh đệ bọn họ hòa thuận nhất.

      Sói và Quốc sư đại nhân, ai biết mình bị đối phương bày mưu tính kế. Sau đó, khi bọn họ nhận được cái gọi là “kinh hỉ” từ đối phương, đều ghi hận trong lòng lâu, sau khi gặp lại hai người rầy rà cãi nhau ầm ĩ thời gian.

      Nhưng trong chốn thâm cung, chỉ có huynh đệ gặp nhau cãi vã ầm ĩ mới là huynh đệ tốt của nhau.

      Trước khi , Cảnh Phong quay đầu ngựa lại, lấy trong lòng ra quyển sách ném cho Vân Trầm Nhã.

      “Cuốn tiểu thuyết này viết cũng tệ, nếu ngươi rảnh rỗi đọc thử xem.”

      Bản tiểu thuyết kia tựa đề “Cuộc ước hẹn trong bụi hoa của tuyệt sắc công tử”, chính là sau cuộc gặp mặt đầu tiên giữa Vân vĩ lang và Thư tiểu Đường mười bốn năm trước, Thư lão tiên sinh linh cảm bộc phát, vung bút viết thành đại tác phẩm.

      Dưới tiêu đề còn thêm hàng chữ vài chuyện bí mật thể tiết lộ giữa ta và Đại hoàng tử”. Ánh mắt Vân Trầm Nhã dừng ở hàng chữ này, biết Cảnh Phong chế nhạo . tiện tay vỗ vỗ cuốn sách giấu vào trong lòng, lơ đãng “Đúng rồi, đợi đầu năm sau khi ngươi trở về Vĩnh Kinh thành, ta cũng tặng lại phần đại lễ cho ngươi.”

      Cảnh Phong cười cười.

      Tuy biết phần đại lễ này chẳng tốt lành gì, nhưng đoán ra đó là cái gì. Cảnh Phong thể ngờ, người mà mình tìm khó khăn gian khổ kia lại là Cố “Đại hoàng phi”…Thẩm Mi.

      Trời cao mây trắng, cánh đồng hoang vu um tùm vang lên tiếng gió lạnh thấu xương.

      Cảnh Phong xoay người lên ngựa, tà áo xanh tung bay.

      chuyến đến Nam Tuấn quốc này phải công cốc. Gặp được huynh trưởng, lại lần nữa gánh vác trách nhiệm mới, chuyện xưa trong lòng cũng thông suốt rất nhiều. Quan trọng nhất là, ra nàng còn sống, cho dù nàng ở bất kỳ nơi đâu thế gian này, cũng ngày, ngại đường xa vạn dặm tìm ra nàng.

      Vó ngựa được vài bước, Cảnh Phong khẽ kéo dây cương, quay người lại.

      “Đại ca.”

      Vân Trầm Nhã cười : “Hử?”

      “Chuyện Đại ca muốn làm nhất là gì?”

      “Ta à.” Vân Trầm Nhã chậm rãi mở quạt ra, “ ngày nào đó được mặc sức tự do tự tại, bị gò bó nữa là tốt rồi. Nhàm chán có thể du ngoạn sơn thủy, mệt mỏi, có thể yên tâm nghỉ ngơi.”

      Cảnh Phong cũng cười rộ lên. gật gật đầu: “Ta cũng vậy, nhưng bây giờ còn chưa thể.”

      Vân Trầm Nhã : “Chưa thể, nhưng sau này nhất định có thể, phải sao?”

      “Đại ca.” Cảnh Phong lại hô lên tiếng.

      “Ừ.”

      “Cùng nỗ lực vì vua.”

      “Được, cùng nỗ lực vì vua.”

      Ngày mười tháng Mười, tiết trời rét lạnh. Nếu là ở Vĩnh Kinh thành, lúc này hoa mai cũng sắp trổ bông. Mùa đông ở miền Nam ấm hơn so với miền Bắc, nhưng cảnh vạn vật tiêu điều ở đâu cũng giống nhau mà thôi.

      Thư Đường ở trong phòng nhóm bếp lò sưởi ấm, nhịn được nhìn ra ngoài viện.

      Vân Trầm Nhã đứng trước khóm hoa Hải Đường sau hậu viện khách điếm Thư gia lâu. Sáng hôm nay sau khi xem xong phong thư do Tư Hạnh đem lại, liền trông như có tâm .

      Thư Tam Dịch gõ mạnh đôi đũa lên miệng bát, bĩu môi nhìn ra ngoài phòng.

      Thư tiểu Đường vội vàng chạy ra, kéo kéo ống tay áo của Vân Trầm Nhã.

      “Vân quan nhân, vào ăn cơm . Nếu có chuyện gì, đợi về nhà ta giúp chàng nghĩ tiếp.”

      Vân Trầm Nhã liếc nhìn nàng, cười : “Cũng tốt, đợi về nhà rồi nàng nghĩ cách giúp ta.”

      ra chỉ cho vui mà thôi. Chuyện khó giải quyết như vậy, Thư tiểu Đường làm sao mà nghĩ ra biện pháp.

      Từ khi Thư Đường theo Vân Trầm Nhã, Thư Tam Dịch vốn nghĩ rằng khuê nữ gả ra ngoài như bát nước hắt . ngờ, Vân Trầm Nhã đường đường là Đại hoàng tử Triêu quốc quen sống an nhàn sung sướng hơn hai mươi năm nay, những chăm sóc Thư Đường vô cùng chu đáo, mà còn sợ nàng lo lắng cho phụ thân ở nhà, nên mỗi ngày đều cùng nàng đến thăm lão.

      Quả nhiên đời có việc gì khó, chỉ sợ người có lòng mà thôi.

      Thư Tam Dịch ban đầu còn sợ Vân Trầm Nhã có lỗi với tiểu Đường Đường của lão, giờ xem ra Vân vĩ lang chịu ở lại căn phòng xíu như thế này dùng cơm với hai cha con lão, rốt cuộc dường như nhà mình mới có lỗi với .

      Thấy điệu bộ tâm nặng nề của sói, Thư Tam Dịch nhịn được gắp đũa thức ăn thả vào trong chén của .

      “Nếu có chuyện mà giấu trong lòng tốt, chi bằng ra thấy thoải mái hơn, giải quyết cũng dễ hơn.” Thư Tam Dịch khuyên như vậy. Ngừng lại lát, lão tiếp “Mai ngươi muốn ăn gì, ta mua về sẵn.”

      Vân Trầm Nhã sửng sốt nhìn xung quanh, mặc dù bên ngoài trời lạnh, nhưng trong phòng ấm áp dễ chịu, thức ăn bàn tuy tinh xảo, nhưng nóng sốt thơm lừng.

      cần đâu, giống hôm nay rất ngon rồi.”

      Buông đũa xuống bưng lên chén canh, ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Vân Trầm Nhã, đột nhiên kêu lên: “Tam bá.”

      Thân phận Vân Trầm Nhã quá quý giá, Thư Tam Dịch cho gọi mình là cha vì sợ bị giảm thọ, chỉ cho gọi mình tiếng Tam bá.

      thời gian sau, có lẽ ta phải về Triêu quốc chuyến. biết bao lâu mới trở lại đây.”

      Thư Tam Dịch sửng sốt nhìn Thư Đường.

      Vân Trầm Nhã cũng nhìn Thư Đường. trầm mặc lát rồi : “Tam bá, ta muốn mang tiểu Đường .”

      Vân vĩ lang là Đại hoàng tử của Triêu quốc, phải về Triêu là chuyện tất nhiên. Thư Đường vốn nghĩ, nếu rời , nàng ở lại chờ . ngờ sau khi thành thân ở bên nhau, hai người đều thể xa nhau nữa.

      Trong lòng Thư Đường cũng do dự, nhớ lại phong thư Vân Trầm Nhã nhận được sáng hôm nay, tay ngừng lại lát, đột nhiên hỏi: “Vân quan nhân, có phải là người nọ đến rồi hay ?”

      Người nọ, ý là Vũ Văn Sóc. Tính theo ngày, Vũ Văn Sóc chắc là đến.

      Thư Đường đoán sai. Sáng hôm nay Vân Trầm Nhã nhận được thư là về vấn đề này. Nhưng phong thư này phải do Nam Tuấn vương gửi, mà là từ chính tay của Vũ Văn Sóc.

      Vũ Văn Sóc vừa đến Nam Tuấn quốc, ngay lập tức cầu được gặp nữ nhi của Thủy Tĩnh – Thư Đường.

      “Ừ.” Vân Trầm Nhã “Vũ Văn Sóc năm ngày sau đến.”

      Thư Đường và Thư Tam Dịch đồng thời ngẩn người ra.

      Thư Tam Dịch : “ đến Nam Tuấn quốc này rốt cuộc là để làm chi?”

      Vân Trầm Nhã tránh câu hỏi này đáp, chỉ cười : “Chờ biết việc này, Tam bá cũng cùng theo với ta chứ?”

      Nhớ tới thời tiết giá rét tại thành Vĩnh Kinh, sợ Thư Tam Dịch và Thư Đường vốn ở Nam Tuấn nhiều năm nay quen, Vân Trầm Nhã lại : “Nếu Tam bá muốn lên phía Bắc, có thể cùng tiểu Đường ở lại Thông Kinh. Nơi đó khí hậu ấm hơn nhiều so với Vĩnh Kinh.”

      “Vân quan nhân…”

      “Nếu ta về Triêu mà tiểu Đường vẫn ở lại Nam Tuấn, thế như mong muốn của Tam bá hơn…” Vân Trầm Nhã cúi đầu “Nhưng nếu tiểu Đường có thể ở gần ta chút, nàng ở Triêu, hễ xảy ra chuyện gì ta cũng có thể biết ngay lập tức, thế bảo hộ nàng tốt hơn.”

      Thư Tam Dịch sửng sốt lát, bỏ đũa xuống, lắc đầu thở dài: “ thôi, ai bảo Hồng Nữu gả cho ngươi. Nếu muốn vào mùa Đông này, vậy lo mà đóng cửa khách điếm lại, tính toán thu dọn dần dần là vừa.”

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 77
      by khanhdoan

      Miền Nam trời ấm hơn, mùa Đông tuyết rơi sớm. Tuyết vừa chạm đất tan, khiến mũi giày Vũ Văn Sóc ướt đẫm.

      Vũ Văn Sóc đến Nam Tuấn quốc được ba ngày nay. là người Bắc quốc nên sợ tiết trời lạnh giá nơi đây, lúc này cũng chỉ mặc chiếc áo đơn mỏng, bên ngoài phủ thêm chiếc áo choàng.

      Vũ Văn Sóc đứng ngoài Quỳnh Hoa tiểu tạ ngắm nhìn ánh mặt trời mùa đông tỏa mặt hồ mênh mông gợn sóng.

      Trong tiểu tạ có xông hương thơm, có lò sưởi ấm và vài người ngồi trò chuyện.

      giọng cực kỳ nho nhã ấm áp mang theo chút ý cười vang lên, khiến người nghe có cảm giác như đây phải là người phàm tục.

      “Chắc Vũ Văn đại thế tử biết đó thôi, Quỳnh Hoa tiểu tạ này nguyên là đình nghỉ mát ven hồ sen. Đầu mùa thu này, ta đánh trận vô cùng thống khoái ở đây, vô ý hủy cái đình này. May là Nam Tuấn vương trách tội, chẳng những bắt ta bồi thường, mà còn sai người xây sửa cái đình giữa hồ này lại thành nhà thủy tạ rộng lớn như nay.”

      Lời này là do Vân Trầm Nhã thốt ra. xong, cả nhà thủy tạ đều vô cùng tĩnh lặng.

      Trong nhà thủy tạ, ngoại trừ Vân vĩ lang và Thư Đường, còn có Nam Tuấn vương Đỗ Kỳ.

      Hôm trước xảy ra trận chiến ở Minh Hà Thiên uyển, Vân vĩ lang bị thương, sau đó điểm mặt chỉ tên thẳng người gây ra là Lục Vương gia Đỗ Lương. Giờ nhắc lại chuyện xưa, tất có ý tốt.

      Đỗ Kỳ cầm tách trà lên, cười : “Đại hoàng tử biết đùa. Đại hoàng tử đường xa đến đây, là Nam Tuấn quốc ta tiếp đãi chu đáo.”

      Vân Trầm Nhã và Đỗ Kỳ kẻ xướng người họa, Vũ Văn Sóc nghe mà nhướng mày.

      Đại hoàng tử Triêu quốc bị ám sát ở Nam Tuấn quốc, Vũ Văn Sóc sớm nghe tin, chẳng những vậy còn biết nguyên nhân trong đó.

      ra, đằng sau kế hoạch lén đả thương Đại hoàng tử này, phải Đỗ Lương là chủ mưu duy nhất, mà còn có người khác tham gia vào. Đó chính là Cửu thúc của Vũ Văn Sóc – Vũ Văn Đào.

      Đỗ Kỳ lên tiếng phụ họa theo, chẳng qua là thuận nước giong thuyền mà thôi.

      Nhưng, nếu Vân Trầm Nhã nhắc tới chuyện này trước mặt Vũ Văn Sóc, như vậy chứng tỏ cũng có thể điểm mặt chỉ tên Vũ Văn Đào và Mạo Lương quốc đứng sau vụ này.

      Còn chưa bắt đầu đàm phán, tự tìm cho mình lợi thế trước.

      Đại hoàng tử Triêu quốc quả thực danh bất hư truyền.

      Vũ Văn Sóc trầm giọng, thong thả bước vào nhà thủy tạ.

      “Cảnh Hiên hoàng tử, xin cho phép ta giải thích nguyên nhân ngài bị thương ở Minh Hà Thiên uyển vài bữa trước.”

      Vân Trầm Nhã ngừng động tác tay lát, nhướng mày lên, mỉm cười nhìn Vũ Văn Sóc.

      Đại hoàng tử Triêu quốc bị thương ở miền Nam lại được người ở miền Bắc giải thích lý do. Việc này mặc dù nghe có lý lắm nhưng Vân vĩ lang lại rất tán thưởng tính tình hào sảng của người phương Bắc, có sao vậy, vòng vo.

      “Mời Đại thế tử.”

      Vũ Văn Sóc : “Chắc Cảnh Hiên hoàng tử cũng biết, Mạo Lương quốc ta có giao dịch mua bán với Nam Tuấn quốc…”

      Mua bán hai đầu, người mua là Lục Vương gia Đỗ Lương ở Nam Tuấn quốc; người bán là Cửu Vương gia Vũ Văn Đào ở Mạo Lương quốc.

      Hai người bề ngoài là mua bán lúa mì Thanh Khoa, nhưng thực tế chỉ lấy việc mua bán lúa mì Thanh Khoa để ngụy trang, thầm thông đồng với nhau, muốn phục hồi Nam Liên Binh phù.

      Nguyên nhân vì sao nhất định phải phục hồi Nam Liên Binh phù, tạm thời chưa biết được. Nhưng, quả là Đỗ Lương và Vũ Văn Đào cùng nhau mưu ám sát Đại hoàng tử Triêu quốc để chiếm lấy thời cơ phục hồi Liên Binh phù .

      “Kế hoạch ám sát Cảnh Hiên hoàng tử, ta và phụ hoàng hề biết , nhưng cũng vì sơ sót của bọn ta mà khiến Đại hoàng tử gặp phải đại nạn lần này. Mạo Lương quốc thể tránh khỏi có liên quan, vì thế, lần này ta đặc biệt đến Nam Tuấn quốc để xin lỗi với Đại hoàng tử.”

      “Xin lỗi?” Hai mắt Vân vĩ lang cong lên “ biết ‘lỗi’ này phải xin như thế nào đây?”

      Vũ Văn Sóc : “Sau khi vụ ám sát xảy ra, phụ hoàng ta đưa Cửu hoàng thúc Vĩnh kinh, giao cho Triêu quốc xử trí. Ngoài ra, vạn lượng hoàng kim, ngàn hộc châu báu, tuy chỉ là vật tầm thường dung tục, nhưng chắc cũng có thể biểu đạt áy náy của Mạo Lương quốc ta. Còn nữa, Mạo Lương quốc ta nguyện ký kết hiệp nghị vĩnh bất khai chiến với Triêu quốc, nếu Đại hoàng tử…”

      “Hiệp nghị vĩnh bất khai chiến?” Vân Trầm Nhã cười rộ lên. đặt tách trà lên bàn, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn “Đại thế tử biết tính toán.”

      buồn cười, Triêu quốc ta thiếu gì hoàng kim châu báu, cần gì Đại thế tử dệt hoa gấm? Ta bị thương là chuyện xảy ra, giờ Mạo Lương quốc có giao cả ngàn tên Vũ Văn Đào cho ta, cũng đâu thể cải biến đó? Hiệp nghị vĩnh bất khai chiến ra là bài tính rất hay. Đại thế tử ngươi cũng biết, chỉ bằng vụ việc ta bị thương lần trước, Triêu quốc ta có lý do đường đường chính chính xuất binh tấn công Mạo Lương quốc.”

      Liên tục ba câu, câu nào câu nấy khí thế hùng hổ dọa người. Tuy Vũ Văn Sóc biết nếu Vân Trầm Nhã xuất binh tấn công Mạo Lương quốc, đối với Triêu quốc cũng có lợi gì. Nhưng Mạo Lương quốc chỉ là nước trong các nước Bắc quốc, muốn cùng Triêu quốc lấy cứng đối cứng, chẳng khác gì châu chấu đá xe, tự rước lấy diệt vong.

      “Vậy theo Đại hoàng tử, Mạo Lương quốc phải tạ lỗi như thế nào?”

      dám.” Vân Trầm Nhã đứng dậy thong thả đến đẩy cửa sổ ra, luồng gió lạnh ùa vào trong nhà thủy tạ.

      “Cũng cần hiệp nghị vĩnh bất khai chiến, trong vòng năm mươi năm xâm phạm lẫn nhau là được rồi. Chỉ có điều…”

      Vân Trầm Nhã quay người lại, gió mang theo hơi nước từ hồ thổi vạt áo bào tung bay, đôi đồng tử đen trong suốt vốn mang theo ý cười giờ lộ vẻ sắc bén. “Chỉ có điều hiệp nghị này phải do cả mười hai nước Bắc quốc của ngươi ký kết với Triêu quốc ta. À đúng rồi, có thể trừ ra Oa Khoát quốc tính.”

      Thủ đoạn này chẳng khác nào cách Vân Trầm Nhã đối phó Nam Tuấn quốc lúc trước. Trước khi Vũ Văn Sóc đến đây, đoán được tình huống như thế này.

      ra cũng phải thể khiến mười nước Bắc quốc ký kết tình bang giao với Triêu quốc. Nhưng đây là nhượng bộ cuối cùng của mười nước Bắc quốc. Mà trước khi đưa ra bước nhượng bộ này, Vũ Văn Sóc còn phải tranh thủ cho được điều kiện.

      Điều kiện này chính là Thư Đường – Mộ Dung Đường.

      Mộ Dung là dòng họ hoàng thất của Bắc quốc mấy trăm năm về trước.

      Sau đó, Bắc quốc bị diệt, mười hai nước trong Bắc quốc thành lập, huyết thống của công chúa dòng dõi hoàng thất Mộ Dung vẫn được bảo tồn. Huyết thống này chính là chỗ dựa cho Liên Binh phù Vì thế, muốn phục hồi Liên Binh phù, muốn sử dụng binh lực của Liên Binh phù, trước tiên là phải cần được công chúa Bắc quốc ban máu.

      Nhiều năm qua, mười hai nước phía Bắc mỗi nước hùng cứ phương, ai phục ai, nhưng vẫn duy trì truyền thống bảo lưu Liên Binh phù này. Chỉ có dùng Bắc Liên Binh phù mới có thể khiến các nước còn lại phía Bắc cùng đồng ý ký kết hiệp định vĩnh bất khai chiến trong vòng năm mươi năm với Triêu quốc.

      Liên Binh phù là truyền thống, là bắt buộc phải tuân theo, là thánh vật duy nhất có thể khiến người Bắc quốc tin phục.

      Mà Thư Đường là di mạch huyết thống còn sót lại cuối cùng để bảo hộ thánh vật này, cũng phải được mang về phương Bắc .

      Vũ Văn Sóc trả lời Vân Trầm Nhã.

      trầm mặc hồi, đột nhiên đến trước mặt Thư Đường, đặt tay lên tim, thi lễ “Công chúa, ta đại diện cho thị tộc Vũ Văn đến đây, ngoài chuyện xin lỗi Đại hoàng tử Triêu quốc ra, còn là vì để rước người về Bắc, về lại nhà của người.”

      ra, ba dòng dõi hoàng thất đại diện cho ba nước gặp nhau tại nhà thủy tạ này, có thể chứng tỏ cuộc gặp mặt hôm nay chính thức. Vân Trầm Nhã đáp ứng lời mời của Vũ Văn Sóc, mang công chúa Bắc quốc đến gặp lần.

      Từ đầu đến cuối, Thư tiểu Đường đều trầm mặc ngồi bên. Vũ Văn Sóc và Vân vĩ lang đối đáp vô cùng ràng minh bạch, Thư Đường ngu ngốc, đương nhiên có thể nghe hiểu tất cả. Nhưng lúc này hỏi ý nàng, nàng lại cảm thấy vô cùng khẩn trương.

      “Sao lại là nhà của nàng?” Vân Trầm Nhã đột nhiên cười “Tiểu Đường gả cho ta từ trước, ta ở đâu nàng ở đó. Chẳng lẽ Mạo Lương quốc ngươi muốn cướp Đại hoàng phi của Triêu quốc ta?”

      “Cảnh Hiên hoàng tử.” Vũ Văn Sóc xoay người lại, nhìn thẳng vào mặt Vân Trầm Nhã “ phải Cảnh Hiên hoàng tử ngươi vì biết được thân phận của Mộ Dung công chúa nên cố ý cưới nàng làm thê tử sao? Di mạch công chúa Bắc quốc từ trước đến nay chỉ có thể gả vào hoàng thất Bắc quốc ta. đời này nữ tử xinh đẹp nhiều vô kể, chỉ cần Cảnh Hiên hoàng tử chịu giao trả Mộ Dung công chúa, Mạo Lương quốc ta dù phải dốc hết tài lực của cả nước cũng tìm hết mỹ nữ đời này dâng cho Hoàng tử, có được ?”

      “Lời này buồn cười.”

      “Ta là người phương Bắc, tính tình thẳng thắn có gì đó, biết quanh co lòng vòng. Cảnh Hiên hoàng tử có cầu gì, bọn ta tận hết khả năng đáp ứng. Nhưng chuyện thể nhượng bộ bọn ta cũng quyết tuyệt đối nhượng bộ.”

      “Vậy sao?” Vân Trầm Nhã cười : “Ta chẳng có cầu gì nhiều, chỉ mình Thư Đường mà thôi, ngươi đáp ứng cũng được, đáp ứng ta cũng nhượng bộ.”

      “Cảnh Hiên hoàng tử, ngươi…”

      “Vũ Văn đại thế tử.” Đột nhiên, Đỗ Kỳ trầm mặc bên mở miệng : “Đại hoàng tử và Đại thế tử, chi bằng nghe ta lời này.”

      “Mời Nam Tuấn vương .”

      “Vốn hôm nay Vũ Văn đại thế tử đến Quỳnh Hoa tiểu tạ này là vì muốn gặp mặt Mộ Dung công chúa lần. Mà Đại hoàng tử dẫn Mộ Dung công chúa đến, phải cũng là vì để công chúa gặp gỡ người cùng xứ hay sao? Về phần Liên Binh phù và công chúa, Đại hoàng tử và Đại thế tử tranh cãi ngừng, chi bằng cùng nhau ngồi xuống, điều tra chuyện này ràng , rồi sau đó hẵng quyết định.”

      Cũng phải. Nguyên nhân vì sao Vũ Văn Đào và Đỗ Lương nhất định phải phục hồi Liên Binh phù còn chưa điều tra .

      “Tuy lời của Nam Tuấn vương có lý nhưng phù hợp với tình hình trong Bắc quốc ta giờ.” Trầm mặc lúc sau, Vũ Văn Sóc “Lúc trước, Nam Tuấn vương có thể đáp ứng điều kiện của Cảnh Hiên hoàng tử là vì Liên Binh phù vốn là vật mượn đến từ Bắc quốc ta, ở miền Nam này cũng có truyền thống tuân theo và bảo quản Liên Binh phù.”

      “Nhưng Mộ Dung công chúa đối với Bắc quốc ta mà , là tượng trưng cho Hoàng mạch, tượng trưng cho tôn nghiêm. Chỉ dựa vào điểm này thôi, dù Cửu hoàng thúc của ta hay Lục vương gia của quý quốc vì bất cứ nguyên nhân gì muốn phục hồi Liên Binh phù, chuyện rước Mộ Dung công chúa về Bắc vẫn tuyệt đối thể chậm giây!”

      xong, Vũ Văn Sóc quay đầu nhìn Thư Đường: “Công chúa, xin để ta…”

      “Ta theo ngươi trở về đâu.” Đột nhiên, Thư Đường .

      “Ta theo ngươi trở về, Bắc quốc ở đâu, Mạo Lương quốc ra làm sao, ta căn bản hề biết chút gì về những nơi đó cả. Ta sinh ra ở Nam Tuấn quốc, lớn lên ở Nam Tuấn quốc, là người của Nam Tuấn quốc.”

      “Tháng trước, ta gả cho Vân quan nhân. là Đại hoàng tử của Triêu quốc. Ta gả cho , cũng phải bởi vì là hoàng tử, mà là vì ta thích , nguyện ý ở bên cạnh .”

      “Bắc quốc phải là nhà của ta, cho dù mẫu thân ta là người nơi đó làm sao? Ta nghe , mẫu thân của ta trốn đến đây từ Mạo Lương quốc. Ta nghĩ lúc đầu bà nhất định vui khi ở Bắc quốc, nếu tại sao lại bỏ trốn khỏi nơi đó?”

      “Ta hiểu cái gì là đạo lý, cũng có chí hướng gì lớn lao, chỉ hy vọng có thể sống tự do tự tại. Huyết thống duy trì Liên Binh phù khiến cho ta, mẫu thân của ta, nhiều thế hệ dòng dõi bọn ta đều bị vây khốn ở Bắc quốc. Cuộc sống như vậy ta muốn tiếp diễn nữa.”

      “Ta và cha ta đáp ứng Vân quan nhân là theo Triêu quốc. Sau này, Vân quan nhân ở đâu ta ở đó. Vân quan nhân là người nơi đâu, ta chính là người nơi đó.”

      Thư Đường xong, gục đầu xuống, thấp giọng : “Vũ Văn đại ca, ngươi trở về . Sau khi trở về, cứ là ta muốn theo ngươi, liên quan gì đến Vân quan nhân cả, cũng liên quan gì đến Triêu quốc cả.”

      câu “Vũ Văn đại ca” khiến lòng Vũ Văn Sóc chợt động.

      Đúng vậy, ra người trước mặt này có huyết thống của hoàng thất Bắc quốc, cũng có thể xem như là muội muội của , muội muội thà như thế.

      Mà lúc này, Vân Trầm Nhã lại nở nụ cười.

      Hôm nay, đồng ý mang Thư Đường đến, đó là vì muốn tận tai nghe suy nghĩ trong lòng nàng.

      Quả nhiên là nha đầu ngốc a. Ngốc như thế mà vẫn hiểu biết đến vậy, thông suốt đến vậy, tâm tư trong sáng đến vậy, khiến người ta theo kịp.

      “Tiểu Nữu ngốc.” Vân vĩ lang thích ý hô lên tiếng.

      vươn tay về phía nàng “Gặp cũng gặp rồi, chúng ta về thôi.”

      “Ừ.” Thư Đường gật gật đầu, đứng dậy.

      Nàng dừng lại chút, lại chần chờ liếc mắt nhìn Vũ Văn Sóc cái, gục đầu xuống “Vũ Văn đại ca, nếu, nếu ngươi đề cập đến chuyện về Bắc quốc, rất hoan nghênh ngươi đến làm khách ở Đường Tửu hiên. Ta mời ngươi uống rượu, ngươi kể cho ta nghe ít chuyện về mẫu thân của ta. Cha ta… Cha ta cho đến bây giờ vẫn chưa từng kể qua với ta.”

      Vân Trầm Nhã dắt tay Thư Đường, cười : “Đúng rồi, ngươi đề cập đến chuyện đó cứ đến Đường Tửu hiên làm khách, ta làm chủ.”

      Vũ Văn Sóc có chút sững sờ.

      Hai người trước mắt, người tùy tiện tiêu sái, người thà ngốc nghếch, nhưng bọn họ ở chung chỗ với nhau lại xứng với nhau như vậy. Cứ như thể Thư Đường bẩm sinh nên gả vào hoàng thất Bắc quốc, bẩm sinh cùng Vân Trầm Nhã là đôi trời đất tạo nên.

      Nhưng mà…

      “Cảnh Hiên hoàng tử, Mộ Dung công chúa.” Vũ Văn Sóc bước đến phía trước từng bước, đột nhiên trầm giọng : “Nhị vị có lòng như vậy, ta cảm thấy rất vinh hạnh. Nhưng rước công chúa về Bắc quốc là nhiệm vụ mà ta phải hoàn thành.”

      Lời vừa thốt ra, Vân Trầm Nhã cũng có đáp lại. dắt theo Thư Đường, chào Nam Tuấn vương tiếng, xăm xăm bỏ . Đột nhiên nghe Vũ Văn Sóc : “Chẳng lẽ cha ruột của Mộ Dung công chúa là ai, Cảnh Hiên hoàng tử ngươi cũng nghĩ đến chút nào sao?”

      Bước chân Vân Trầm Nhã chậm lại chút.

      “Thân phận cha ruột Mộ Dung công chúa ra làm sao, Đại hoàng tử ngươi nửa điểm cũng lo lắng?”

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 78
      by khanhdoan

      Vân Trầm Nhã ngây ngẩn cả người.

      khả năng luôn tính tới, nhưng vẫn dám suy nghĩ sâu theo hướng đó, có lẽ là vì dám, cũng có lẽ là vì muốn.

      Cha ruột của Thư Đường cho dù là bất kỳ ai cũng được, duy chỉ có Thư Tam Dịch là thể.

      Vân Trầm Nhã quay đầu lại: “Ngươi muốn gì?”

      Vũ Văn Sóc : “Cảnh Hiên hoàng tử tâm tư tinh tế, thể nào biết thân phận của Thư lão tiên sinh.”

      Thân phận của Thư Tam Dịch ra cũng rất đơn giản. Lão là người Giang Châu của Triêu quốc, từng thi khoa cử đậu tiến sĩ. Sau khi lão đậu tiến sĩ, vì đối được câu đối rất khó đối của người mà được Lễ Bộ Thượng thư để mắt đến, tuyển vào làm việc trong triều đình.

      Chức quan của Thư Tam Dịch lớn, chỉ là Lễ Bộ thị lang. Hai tháng sau khi lão nhậm chức bèn được Lễ Bộ Thượng thư đề cử làm sứ thần, sứ Mạo Lương quốc.

      Năm đó đúng là lúc Cửu Vương gia Mạo Lương quốc cưới công chúa Mộ Dung Tĩnh. Cửu Vương gia Vũ Văn Đào mới cưới phu nhân nên tổ chức tiệc chiêu đãi, có mời các sứ thần của các nước. Trong buổi tiệc, các sứ thần đều dâng tặng lễ vật chúc mừng, mà lễ vật từ Triêu quốc do Thư Tam Dịch đưa lên, chính là thanh thất huyền cầm do nhạc công Sương Lộ chế tạo nên.

      Từ đó, vì sao Mộ Dung Tĩnh trốn theo Thư Tam Dịch, làm thế nào cải danh thành Thủy Tĩnh đến cư trú tại Nam Tuấn quốc, ai có thể biết được. Công chúa Bắc quốc bỏ trốn , chuyện lớn như vậy tại sao ai điều tra, cũng ai biết được.

      Chuyện cũ hơn hai mươi năm trước giờ tan thành mây khói, nay, chỉ có thể tra được vài manh mối vụn vặt, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định chính là, lúc ấy, quả viên Lễ Bộ thị lang của Triêu quốc dẫn theo công chúa Bắc quốc bỏ trốn.

      Đôi mắt Vân Trầm Nhã như chiếc giếng cổ, sâu thấy đáy. Sau lúc lâu, điềm nhiên lạnh lùng mở miệng: “Vậy sao?”

      “Cảnh Hiên hoàng tử! Năm đó, nếu vì Cửu Hoàng thúc của ta cố tình giấu diếm, chỉ sợ công chúa Bắc quốc muốn trốn , cũng dễ dàng như vậy đâu. Vì thế, trong chuyện này, Mạo Lương quốc ta và Triêu quốc ngươi cũng phải chịu phần trách nhiệm.”

      “Nhưng nếu Mộ Dung công chúa nay phải là hậu duệ hoàng thất dòng họ Vũ Văn ta, mà là nữ nhi thân sinh của Thư Tam Dịch sao?”

      Vũ Văn Sóc bước đến phía trước từng bước .

      “Nếu Mộ Dung công chúa là hậu duệ hoàng thất dòng họ Vũ Văn ta, như vậy cho dù người nàng có huyết mạch của công chúa Bắc quốc, nhưng vẫn là thân nhân của Vũ Văn Sóc ta, chuyến này ta đến là có trách nhiệm phải rước Mộ Dung công chúa về.”

      “Nhưng nếu Mộ Dung công chúa là nữ nhi thân sinh của Thư Tam Dịch, như thế huyết mạch công chúa Bắc quốc được mười hai nước phương Bắc bảo hộ mấy trăm năm nay bị triều thần Triêu quốc làm ô uế, đây là sỉ nhục rất lớn đối với mười hai nước phương Bắc ta.”

      “Nếu thế chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất, mời Cảnh Hiên hoàng tử trả lại Mộ Dung công chúa, hơn nữa còn phải giao ra tội nhân Thư Tam Dịch. Thứ hai, nếu Cảnh Hiên hoàng tử nhất định chịu giao người ra, như thế…”

      “Như thế trở thành địch nhân của cả mười hai nước phương Bắc các ngươi hay sao?” Vân Trầm Nhã cười rộ lên “Ngươi uy hiếp ta?”

      Vũ Văn Sóc trả lời lại.

      Ánh mắt Vân Trầm Nhã lạnh như băng, giọng lạnh thấu xương.

      “Buồn cười, Cảnh Hiên ta khi nào sợ qua uy hiếp?!”

      Hạt tuyết mịn rơi xuống tiếng động, đọng lại mặt hồ, đọng lại hàng mi tràn đầy khí của Vân Trầm Nhã.

      Cho đến nay, dù là làm Đại hoàng tử Triêu quốc hay là Vân vĩ lang, Vân Trầm Nhã chưa từng sợ qua điều gì. Nhưng hôm nay, đứng trong gió tuyết ở miền Nam này, trong đầu thầm nhận ra được cái gì gọi là cậy mạnh.

      Trong đầu tuy nhận thức như vậy nhưng lại liều mạng muốn bảo vệ người có quan hệ với mình, hề nghĩ đến việc buông người ấy ra.

      Đúng vậy, phụ thân ruột của Thư Đường có thể là bất kỳ kẻ nào, nhưng thể là Thư Tam Dịch. Vì Thư tiểu Đường và Thư Tam Dịch có tình máu mủ cha con, bảo Vân Trầm Nhã giao ra Thư Tam Dịch, giải Thư Tam Dịch về Mạo Lương quốc, chuyện như vậy làm sao có thể làm?

      Nhưng nếu làm như vậy, có khác nào triều đình Triêu quốc bao che tội lỗi cho Thư Tam Dịch những hai lần.

      Huyết thống công chúa Bắc quốc bị ô uế, Triêu quốc lại dung túng tội nhân như thế, chọc giận mười hai nước phương Bắc mới là lạ.

      Lấy binh lực của quốc gia như Mạo Lương quốc để chống lại Triêu quốc, có lẽ là châu chấu đá xe. Nhưng nếu mười hai nước phương Bắc bị chọc giận, liên kết chống lại Triêu quốc, mặc dù là thắng bại khó phân, nhưng cũng rơi vào kết cục máu chảy thành núi, sinh linh đồ thán.

      Huống chi, tại biên giới vùng Bắc Hoang, Triêu quốc còn có Oa Khoát quốc lúc nào cũng như hổ rình mồi…

      “Nhưng mà…” đột nhiên, Thư Đường : “Nhưng mà ta hỏi qua cha ta, ông ta phải là nữ nhi thân sinh của ông. Chẳng qua, ông chỉ nuôi dưỡng ta như con ruột của mình, còn ta cũng chỉ biết mình có phụ thân như vậy.”

      “Nỗi băn khoăn của Mộ Dung công chúa, ta hiểu. ra hai mươi năm trước, chuyện Thư lão tiên sinh có phải là cha ruột của công chúa hay , ngoại trừ công chúa Bắc quốc Mộ Dung Tĩnh, ai có thể biết được. Cửu hoàng thúc của ta cũng chỉ mới biết đầu đuôi tình vào ba năm trước đây mà thôi.” xong, Vũ Văn Sóc lại quay sang Vân Trầm Nhã “Nếu Cảnh Hiên hoàng tử, Mộ Dung công chúa thắc mắc về chuyện này, chi bằng bảy ngày sau, chúng ta chính thức gặp nhau tại Minh Hoa điện, đến lúc đó, ta giải thích ràng với Hoàng tử và Công chúa.”

      Vân Trầm Nhã trầm ngâm lát rồi : “Vậy cứ theo lời Đại thế tử .”

      Kể từ khi vào mùa đông, vườn hoa sau hậu viện Vân phủ được sửa sang lại. Vài cành hoa mai lộ ra, đỏ như ráng chiều, trong trắng thuần khiết như áng mây.

      Áo choàng Vân Trầm Nhã buông thõng rũ xuống tảng đá, lặng lẽ đứng bên gốc mai.

      vừa mới trở về, khó có được lúc ít như giờ, ngoại trừ bảo Thư Đường cần phải lo lắng vì Thư Tam Dịch, Vân Trầm Nhã hầu như vẫn trầm mặc suốt.

      Thư Đường biết lo buồn, nhưng bản thân nàng lại nghĩ ra cách nào giúp , nên chỉ đành đứng bên cạnh , lẳng lặng ngắm hoa mai.

      Đóa hoa mai màu đỏ nhụy vàng trông vui mắt. Trong lòng Vân Trầm Nhã chợt động, đột nhiên quay đầu lại kêu: “Tiểu Đường.”

      “Vân quan nhân?”

      “Đầu mùa Đông năm kia, nàng có may bộ xiêm y mới, là loại vải mà ta và nàng cùng chọn đấy!”

      “Ừ?”

      “Bộ xiêm y đó, nàng…” Vân Trầm Nhã rũ mắt xuống, giọng : “Nàng mặc đến đây cho ta xem .”

      Thư Đường sửng sốt. Sau khi tỉnh táo lại, nàng vội vàng lên tiếng: “À, được, Vân quan nhân, chàng chờ chút!” xong liền chạy vào trong phòng.

      Bộ xiêm y màu vàng nhạt, bên ngoài là chiếc áo ngắn bằng vải nhung, váy có thêu cành hoa Hải Đường.

      Trước nay xiêm y của Thư Đường đa số đều là vải thô, chỉ có mấy bộ đẹp đẹp chút, nhưng cũng phải loại quý giá sang trọng gì. Nhưng bộ xiêm y màu vàng nhạt này giống vậy, chất vải là hàng gấm thưa Cẩm Châu do Vân Trầm Nhã chọn, cành hoa Hải Đường dưới váy được thêu hai mặt. Váy được may thành hai tầng, bên ngoài phủ sa, bên trong có thêu ngầm hoa văn mây trời.

      Vân Trầm Nhã nghĩ, bộ xiêm y này cũng giống như Thư Đường vậy.

      Bên ngoài trông ngốc nghếch, nhưng trong lòng còn ràng hơn bất kỳ ai khác, bên ngoài chất phác tự nhiên, nhưng khi rút lớp sa mỏng, mới phát lớp lót bên trong áo tốt đẹp gì sánh kịp.

      “Vân quan nhân.”

      Thư Đường đứng trước cửa phòng, gọi Vân Trầm Nhã tiếng.

      Chiếc áo ngắn bằng nhung màu trắng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng. Cổ tay áo màu vàng nhạt lộ ra đôi cổ tay mịn màng nhẵn nhịn như ánh trăng.

      Vân Trầm Nhã nhìn mà trống ngực đập thình thịch, như lần đầu tiên năm xưa nhận ra, Thư tiểu Đường ngốc nghếch hay giận hờn kia ra là nương xinh đẹp như vậy.

      vịn cành bẻ đóa mai đỏ cài lên mái tóc của Thư Đường: “Như vậy đẹp hơn.”

      Khóe môi lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhưng hàng chân mày vẫn như ngấm ngầm lo buồn. Điệu bộ của Vân Trầm Nhã, Thư Đường nhìn thấy rất .

      “Vân quan nhân…” Thư Đường đột nhiên kêu lên.

      Nàng vươn tay, ôm lấy đầu ngón tay của Vân Trầm Nhã: “Vân quan nhân, đừng lo lắng.”

      Vân Trầm Nhã sửng sốt.

      Thư Đường cười rộ lên, điệu bộ có chút ngượng ngùng, “Vân quan nhân, đừng lo lắng. Mặc dù ta làm được gì, nhưng ta lo lắng, cũng sợ hãi. Cũng như ba năm trước kia ta giúp chàng cùng đuổi đám người xấu Hồ Thông, lần này, chúng ta cũng nhất định có thể.”

      Ánh mặt trời mùa Đông mỏng manh chiếu xuống mặt đất, nhàn nhạt như tầng sương.

      Đôi đồng tử của Vân Trầm Nhã như chợt sáng chợt tối, lập lòe ngừng trong màn sương mù. lâu sau, hít sâu hơi, chậm rãi cúi xuống vùi đầu vào cổ Thư Đường.

      “Làm thế nào bây giờ?”

      “Hử?”

      “Tiểu Đường, ta thể rời khỏi nàng được, làm thế nào bây giờ…”

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 79
      by khanhdoan

      Hai ngày sau, Thư Tam Dịch đến Vân phủ kể lại chuyện xưa.

      Hai mươi năm trước, ở Bắc quốc có vị nương vô cùng thà. nương ấy tên gọi là Mộ Dung Tĩnh. Cuộc sống của nàng bắt đầu vào năm nàng được mười tám tuổi, cũng chấm dứt ở năm mười tám tuổi đó.

      Trời cao gió , câu chuyện xưa của Thư Tam Dịch êm tai.

      Trời tối dần, nhà ai nấy đều lên đèn.

      Nhưng Thư Tam Dịch cứ kể mãi, kể mãi.

      ra câu chuyện cũ chất chứa trong lòng lão hai mươi năm qua vẫn dường như hề kết thúc. Nha đầu mà lão nuôi dạy như con ruột của mình hai mươi năm qua lại chính là máu mủ ruột thịt của lão.

      Chẳng qua, người thế gian này, chuyện thế gian này đều lên lên xuống xuống, nhưng đa số cuối cùng lại rơi vào kết cuộc chia ly mất mát.

      Qua ngày hôm sau, trong cung Nam Tuấn quốc truyền ra thánh chỉ biếm Lục Vương gia Đỗ Lương làm dân thường, chịu hình phạt lưu đày, phải rời khỏi ngay trong ngày, đến phía Tây Lâm Nam là miền đất hoang vu, cả đời được trở lại.

      Ngày Đỗ Lương rời khỏi, hạ nhân trong Lục vương phủ đều được giải tán, bản thân lão ngừng bước tại đình nghỉ mát nơi ngoại ô cách kinh thành mười dặm đường.

      Trong đình chỉ có ba người đưa tiễn, đó là Nguyễn Phượng, Đỗ Tu, và Thủy Sắt nhiều năm gặp.

      Thủy Sắt ôm cầm trong lòng, bên cạnh đặt bọc hành lý. Nhìn thấy Đỗ Lương, bà bước về phía trước hai bước, giọng : “A Sắt cùng công tử.”

      Đỗ Lương sửng sốt, sau lúc lâu, lão bèn cười : “Nàng ngược đời, hai mươi năm qua chịu gặp ta dù chỉ lần, nay ta nghèo túng đến mức này, nàng lại nhớ đến.”

      Thủy Sắt : “Nay A Sắt mới biết, công tử cố tình phục hồi Liên Binh phù là vì có nỗi khổ trong lòng.”

      Đỗ Lương nhìn Nguyễn Phượng. lát sau, lão khẽ với Thủy Sắt: “Con lớn như vậy rồi, nàng và ta cũng tuổi già xế bóng, mà còn công tử và A Sắt, xưng hô xa lạ như thế.”

      Thủy Sắt trầm mặc hồi, giọng gọi: “Phu quân.”

      Trong lòng Nguyễn Phượng vui buồn lẫn lộn, sau lúc lâu mới chắp tay : “Phụ thân, hôm nay từ biệt tại đây, đợi nhi tử sắp xếp xong mọi việc còn lại ở Kinh Hoa thành, tìm người và mẫu thân.”

      cần đâu.” Đỗ Lương khoanh tay nhìn cánh đồng hoang vu xa xa “Ngươi tuổi trẻ, là thời điểm tốt đẹp của đời người. Nam Tuấn quốc ta tuy , nhưng đương kim Thánh thượng và Thế tử đều là những quân chủ đáng quý, thời kỳ hưng thịnh tất sắp đến. Ngươi ở lại Kinh Hoa thành này theo phụ tá Thánh thượng và tiểu Thế tử, sau này nhất định có tương lai. Ta ở xa biết được thịnh thế phồn hoa của Nam Tuấn quốc sau này có phần công sức của ngươi, dù có gian nan vất vả đến đâu cũng nhất định rất hãnh diện.”

      Gió phớt qua ngọn cây đưa đến hương hoa mai mát lạnh.

      Nguyễn Phượng trầm giọng : “Nhưng phụ thân và mẫu thân tuổi đều cao, còn khỏe mạnh như xưa, mà miền Tây của Lâm Nam đất hoang lại rất cằn cỗi, nếu có ai hầu hạ bên cạnh, ta…”

      “Đường huynh yên tâm.” Đỗ Tu trầm ngâm hồi rồi “Có người có thể tin được, nguyện ý muốn cùng với thúc phụ.”

      sao?”

      “Phải, nhưng người này vì có tội nên chịu hình phạt, hôm trước bị đánh tám mươi gậy, thể lập tức khởi hành được. Mong thúc phụ tạm ngừng ở trấn Đại Ngô cách đây bảy mươi dặm chờ .”

      Vân vĩ lang ngủ giấc thỏa thuê.

      Sáng tinh mơ, theo thường lệ dắt theo nương tử thỏ, mang Măng Tây Cải Trắng tản bộ. Quá giờ Ngọ, sói mới sửa sang trang phục, cùng ba người bọn Bạch Quý lên đường về phía cấm cung Tuyên Hợp thành.

      Năm nay, khí hậu ở Nam Tuấn quốc khá khác thường, mới tháng Mười mà rét lạnh đến tận xương, cách vài ngày là có trận tuyết rơi , nhưng đến tháng Mười , ngày nào cũng đều trời trong nắng ấm.

      Sói vốn thích nắng. nghĩ, hễ trời nắng đều là điềm tốt.

      Trong Minh Hoa điện của Tuyên Hợp thành, Vũ Văn Sóc sớm đến từ canh Ba, chờ bên trong.

      Minh Hoa điện nhìn sơ cũng giống như Chu Tước điện của Trầm Tiêu thành – Triêu quốc, là nơi Hoàng đế triệu kiến trọng thần quan trọng. Vân vĩ lang trước giờ ở những nơi trang nghiêm quyền quý như thế này ít, nhưng nay, xuất cung du ngoạn ba năm bên ngoài, tính tình lêu lỏng phóng túng quen, nên vô cùng thích bầu khí triều đình nghiêm cẩn này.

      Vũ Văn Sóc tính tình thẳng thắn, vừa thấy Vân Trầm Nhã vào thẳng vấn đề, đề cập đến thân thế của Thư Đường.

      ra, thân phận của Thư Đường sở dĩ có thể giấu giếm nhiều năm như vậy là vì có người đồng ý bao che.

      Ngày xưa, sau khi Mộ Dung Tĩnh và Vũ Văn Đào thành hôn, vì thân thể Mộ Dung Tĩnh mắc bệnh , nên tuy có danh nghĩa phu thê, nhưng cũng hề phát sinh quan hệ xác thịt, sau đó Mộ Dung Tĩnh lấy lý do phải chữa bệnh, đóng cửa ở riêng năm để tĩnh dưỡng. Mãi hơn năm sau, Vũ Văn Đào mới biết, Mộ Dung Tĩnh làm như thế chỉ để ngụy trang, nàng sớm theo Thư Tam Dịch du ngoạn thăm thú các danh lam thắng cảnh từ lâu.

      Khi Vũ Văn Đào tìm đến Nam Tuấn quốc, Mộ Dung Tĩnh chỉ sống mình. Lúc ấy nàng lâm bệnh nguy kịch, hết phương cứu chữa.

      Lúc lâm chung, Mộ Dung Tĩnh vẫn hề với Vũ Văn Đào chuyện mình có nữ nhi, nguyện vọng duy nhất của nàng là xin đừng trách tội Thư Tam Dịch. Sau đó, vì được Đỗ Lương bao che giúp đỡ hết mình, mặc dù Vũ Văn Đào có thử thầm điều tra nghe ngóng, nhưng chỉ toàn phí công.

      Mãi đến ba năm trước Vân Trầm Nhã đến Nam Tuấn quốc, lúc đó, Tam đại gia tộc bị tan rã, Nam Liên Binh phù bị tổn hại, thân thế của Thư Đường mới làm dấy lên lòng nghi ngờ.

      Vì thế, Vũ Văn Đào điều tra tình, dùng bồ câu đưa tin cho Lục Vương gia Đỗ Lương của Nam Tuấn quốc. lấy danh nghĩa muốn mua bán lúa mì Thanh Khoa, lại lấy việc phục hồi Nam Liên Binh phù làm mồi, dụ Đỗ Lương hợp tác với .

      Đỗ Lương cũng phải tay vừa. Vũ Văn Đào có ý như thế, lão bèn tương kế tựu kế, quyết định lợi dụng tài lực của Vũ Văn Đào để phục hồi Nam Liên Binh phù. Nhưng nếu muốn dùng máu của công chúa Bắc quốc là Thư Đường phải công khai thân phận của nàng.

      Trước nay, Thủy Sắt đối với Đỗ Lương có mối khúc mắt thể hòa giải. Năm đó Mộ Dung Tĩnh qua đời, nguyện vọng duy nhất của bà là hy vọng Thư Đường có thể làm nương tầm thường lớn lên trong phố phường dân gian, sống bình thường cả đời.

      Hành vi này của Đỗ Lương, bề ngoài nhìn như ngược lại nguyện vọng của Mộ Dung Tĩnh. Nhưng thực tế, lão cũng là chỉ muốn giúp Thư Đường thôi.

      Thư Đường tuy là Công chúa Bắc quốc, nhưng phụ thân của nàng phải là người hoàng thất trong Bắc quốc, mà là Thư Tam Dịch.

      Nếu thân phận xấu hổ này của Thư Đường rơi vào tai người Bắc quốc, như vậy hai cha con Thư Đường và Thư Tam Dịch thể chết yên lành.

      Nhưng nếu Đỗ Lương lợi dụng máu của Thư Đường phục hồi Nam Liên Binh phù, chính là ra tay trước người phương Bắc bước, công nhận Thư Đường là công chúa Bắc quốc, đem máu của nàng hòa tan vào Liên Binh phù. Đến lúc đó, mặc dù thân phận của Thư Đường có bị Vũ Văn Đào tra ra, nàng cũng đến mức nguy hiểm tính mạng.

      Như thế, vì binh lực của miền Nam, cũng là vì tính mạng của Thư Đường, Đỗ Lương cho dù phải làm Vân Trầm Nhã bị thương nặng, cũng muốn giành thời cơ, bố cáo thân phận của Thư Đường với thiên hạ, cử hành nghi thức phục hồi Nam Liên Binh phù.

      ngờ, Đỗ Lương tính toán đâu vào đó lại bị Vân vĩ lang cao tay hơn mức, tất cả kế hoạch của lão bị huynh đệ Cảnh Hiên, Cảnh Phong làm xáo trộn tại Minh Hà Thiên uyển.

      Sau khi Đỗ Lương tính sai, vốn vô cùng phiền muộn, ngờ ngay sau đó, tình lại càng lúc càng rối loạn hơn.

      Tên sói ba đuôi xưa nay tâm cơ thâm trầm, bình tĩnh cơ trí, ấy thế mà lại chấm trúng khuê nữ thà nhà họ Thư, hơn nữa, lại còn vì nàng mà sẵn sàng ngọc nát đá tan.

      Nghe Đại hoàng tử Triêu quốc thông minh tháo vát sắp cưới vị công chúa Bắc quốc lưu lạc trong dân gian, lúc này mười hai nước phương Bắc mới lúng túng nhận ra sơ xuất của mình.

      Kết quả là, Vũ Văn Đào đành gánh tội thay, bị áp giải đến Triêu quốc. Vũ Văn Sóc lập tức đại diện mười hai nước Bắc quốc, lặn lội đường xa đến Nam Tuấn quốc để thương lượng với Vân Trầm Nhã, muốn rước công chúa về phương Bắc.

      “Chuyện là như thế. dám gạt Cảnh Hiên hoàng tử, lần này vì được biết Cảnh Hiên hoàng tử muốn cưới Mộ Dung công chúa, nên ta mới vội vã đến đây. Chuyến này của ta, cũng phải chỉ vì mình ta hoặc là vì mình Mạo Lương quốc chúng ta, mà là vì quyết định sau cuộc thương nghị của mười hai nước phương Bắc.”

      “Mười hai nước phương Bắc ta muốn trở mặt thành địch với Triêu quốc, chỉ hy vọng có thể giải quyết việc này trong hòa bình. Chỉ cần Cảnh Hiên hoàng tử đưa trả Mộ Dung công chúa về Bắc, châu ngọc mỹ nhân, bảo vật vô giá, chỉ cần Cảnh Hiên hoàng tử lên tiếng, bọn ta lập tức dâng lên.”

      “Aizz, châu ngọc mỹ nhân, bảo vật vô giá?” Vân Trầm Nhã tiếp nhận bản danh mục quà tặng mà Vũ Văn Sóc đưa, tùy tiện mở ra: “Đều là những thứ cũ rích, chẳng có chút mới lạ nào.”

      “Vậy… theo Cảnh Hiên hoàng tử, phải dùng đại lễ như thế nào cho mới lạ?”

      Vân vĩ lang đặt danh mục quà tặng sang bên: “Ta hỏi ngươi, nếu tiểu Đường theo ngươi về Bắc, các ngươi đối đãi với nàng như thế nào?”

      “Chuyện này mười hai nước phương Bắc bọn ta sớm bàn qua. Tất nhiên là theo lễ nghi của công chúa, kể gì đến chuyện cũ.”

      “Vậy còn Thư Tam Dịch?”

      “Thư Tam Dịch dụ dỗ cố công chúa, khiến công chúa mệt nhọc bôn ba, nhiễm bệnh thể chữa khỏi, phải sống cực sống khổ. Nhưng nếu Cảnh Hiên hoàng tử chịu trao trả lại Mộ Dung công chúa cho bọn ta, mười hai nước phương Bắc ta đồng ý giữ lại mạng cho Thư Tam Dịch.”

      “Vì mạng của Thư Tam Dịch mà bắt ta trả công chúa lại cho bọn ngươi?” Vân Trầm Nhã cười lạnh .

      Ánh mặt trời mùa Đông chiếu vào tận Minh Hoa điện. Vân Trầm Nhã đứng dậy, bước vài bước đến nơi có ánh sáng ngoài cửa, xoay người lại “Còn nữa, nếu tiểu Đường về Bắc, có thể muốn đâu , muốn làm gì làm, bị lễ pháp ràng buộc, bị người khác tôn sùng là vị công chúa cao cao tại thượng hay ?”

      “Thân phận Mộ Dung công chúa vốn là cao cao tại thượng. Những gì Cảnh Hiên hoàng tử tranh cãi hơi bị quá…”

      “Quá vặt vãnh?” Vân Trầm Nhã “Ai bảo cứ là hoàng tử phải nhất định chuyện quốc gia đại ? Hôm nay ta cứ muốn tranh cãi những chuyện vặt vãnh như thế, vậy sao?”

      “Trong dân gian, gia cảnh Mộ Dung công chúa bần hàn, nhưng nếu trở về Bắc, hoàng thất Mạo Lương quốc ta tất nhiên tận tâm tận lực để nàng sống thoải mái.”

      “Trở về hoàng cung làm sao có thể sống thoải mái được? Cuộc sống trong cung tuy xa hoa tráng lệ, nhưng gò bó vô cùng. Hơn hai mươi năm qua ta còn quen nổi, tiểu Đường tuy nề nếp gia giáo, nhưng nội tâm nàng là người thích tự do tự tại, muốn làm gì làm, là người hám mộ vinh hoa phú quý, nàng sao có thể sống nổi trong Hoàng cung?”

      “Các ngươi luôn mồm gọi nàng là công chúa. Có ai biết được, dòng dõi Mộ Dung công chúa nàng từ sau khi mất nước, qua nhiều thế hệ đều bị mười hai nước phương Bắc các ngươi giam cầm, được tự do, được chết già. Còn ở đó mà đến sống thoải mái, đến tôn trọng?”

      “Chuyện này…” Vũ Văn Sóc cúi đầu xuống “Đây là chuyện của mười hai nước phương Bắc ta, cũng là truyền thống của bọn ta, cần Đại hoàng tử xen vào.”

      “Chuyện vớ vẩn như vậy ta cũng chẳng thèm quan tâm đến làm chi. Nhưng trả Thư Đường về Bắc, ta nhất định đáp ứng. Còn nữa, Thư Tam Dịch người này, ta cũng cho phép các ngươi động đến lão dù chỉ sợi tóc!”

      “Trong ấn tượng của ta, Cảnh Hiên hoàng tử ngươi bình tĩnh cơ trí, cân nhắc trước sau, phải là người xúc động làm liều, bất kể hậu quả.”

      “Còn trong ấn tượng của ta, ta lúc nào cũng xúc động, tùy tiện bừa bãi, muốn giết người giết, muốn đắc tội ai đắc tội triệt để hoàn toàn tới cùng.”

      “Cảnh Hiên hoàng tử!” Vũ Văn Sóc bước về phía trước từng bước, cao giọng : “Chẳng lẽ Cảnh Hiên hoàng tử muốn gây ra cảnh binh đao khói lửa với mười hai nước phương Bắc bọn ta?!”

      Vân Trầm Nhã phẩy tay áo mạnh cái, khoanh tay hiên ngang đứng thẳng: “Muốn uy hiếp ta? Cảnh Hiên ta mà lại sợ ngươi uy hiếp sao?”

      “Chẳng lẽ Cảnh Hiên hoàng tử lại là hạng người làm ra chuyện ngu ngốc như vầy sao? Vì nữ tử mà khơi động chiến tranh, khiến dân chúng rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng? Chẳng lẽ Cảnh Hiên hoàng tử ngươi quan tâm đến hàng ngàn hàng vạn tính mạng dân chúng Triêu quốc, quan tâm đến lãnh thổ thiên lý sơn hà Thần Châu? Phải biết rằng nếu giao tranh, bứt dây động rừng, đến lúc đó, phía Bắc có loạn lạc, phía Nam có chiến tranh, loạn trong giặc ngoài, chẳng lẽ Hoàng tử ngươi có thể gánh vác nổi?”

      “Ngươi cũng hễ có chiến tranh, bứt dây động rừng lộ ra đủ loại tai hại. Tai hại trong Triêu quốc ta, trong lòng ta hiểu . Nhưng mười hai nước phương Bắc ngươi có thể đồng tâm hiệp lực, liên hợp chống lại Triêu quốc ta hay còn chưa biết a!”

      “Hơn nữa, Cảnh Hiên ta khi nào là người tốt? Khi nào làm chuyện tốt? Sinh linh đồ thán cũng thú vị, chỉ cần mười hai nước phương Bắc ngươi muốn thử, ta ngại gì theo?!”

      “Cảnh Hiên hoàng tử ngươi… ”

      “Ngươi nhớ cho kỹ, cho dù giang sơn thiên hạ này có mất, ta cũng giao tiểu Đường cho bất kỳ kẻ nào!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :