1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô sắc công tử -Thẩm Tiểu Chi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 60
      by khanhdoan

      Hôm nay Thất Tịch, hoa Hải Đường trong sân khách điếm Thư gia nở rộ. Sáng sớm, chim khách kêu chíu chít cành cây. Thư Đường mở cửa sổ ló đầu ra nhìn quanh, trông thấy Thư Tam Dịch mặc bộ y phục bằng vải bố màu xanh, khoác áo choàng ngắn, chuẩn bị đâu đó xong xuôi, nàng hỏi: “Cha muốn ra ngoài sao?”

      Thư Tam Dịch thấy Thư Đường dậy, vẫy tay gọi nàng.

      Thư tiểu Đường ra khỏi phòng. Nàng vận bộ xiêm y màu trắng gọn gàng sạch , sau lưng đeo xéo xéo chiếc túi bằng vải bố nho , búi tóc cài cây trâm Hải Đường.

      Thư Tam Dịch đánh giá khuê nữ của mình từ xuống dưới hồi rồi : “Ta ra ngoài dạo chút, biết khi nào mới trở về. Nếu ngươi có ra ngoài, nhớ khóa cửa khách điếm cẩn thận”. xong, lão nhìn về góc sân hướng Tây bĩu môi, tiếp “Ngươi có rảnh coi chừng Măng Tây Cải Trắng chút . Sáng sớm tinh mơ hôm nay hai tụi nó lại giành củ cải với mấy con thỏ nữa, lại còn tha xương heo ép hai con thỏ ăn. Ta bao nhiêu lần rồi, răng thỏ cứng, cắn nổi mấy cục xương đó. Hai con chó ngao phá phách này, là đãng trí a!”

      Ngoài sân phía Tây, hai con chó ngao trắng vốn nằm chỏng bốn vó lên trời giả chết, nghe xong mấy câu này, bọn chúng lăn lông lốc đứng dậy, nức nở ư ử hai tiếng, nhìn Thư Đường cách vô tội.

      Thư tiểu Đường thấy thế, vui tươi hớn hở : “Được, mấy ngày trước đây Vân quan nhân là rất nhớ Măng Tây Cải Trắng, muốn rước bọn chúng về chơi mấy ngày. Hôm nay rảnh, để ta mang bọn chúng qua bển, tiện thể bảo bọn chúng để ý mấy chuyện này chút.”

      Vừa dứt lời, Măng Tây Cải Trắng toàn thân run lên, ngã bẹp xuống đất dậy nổi.

      Đường phố sáng sớm vô cùng mát mẻ, chuông đồng xe lừa vẫn còn đọng sương. Thư Đường rất nhanh đến Đường Tửu hiên, vầng thái dương mới ló ra khỏi áng mây, khắp đất trời chìm trong ánh sáng vàng rực.

      Đường Tửu hiên vừa mở cửa, Bạch Quý ngồi ghế thái sư ngủ gà ngủ gật. Trong tiệm mấy gã sai vặt đếm rượu, thỉnh thoảng tán gẫu với nhau vài câu.

      Vân vĩ lang vén rèm lên, liếc Bạch Quý cái, ung dung nhàn nhã bước vào tiệm. Đầu ngón tay xoay quanh cây quạt, “chát” tiếng đập lên quầy thu ngân. Bạch Quý cả kinh đứng bật dậy từ ghế thái sư, lo sợ yên nhìn nhìn xung quanh, đối diện với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Vân vĩ lang.

      Bạch Quý bày ra vẻ mặt khổ sở: “Đại công tử, lão nô chỉ mới chợp mắt chút thôi mà.”

      Vân vĩ lang gõ gõ cán quạt xuống mặt quầy ba cái, vô liêm sỉ : “Ta tỉnh nên muốn thấy người khác ngủ.” xong, chắp tay sau lưng thảnh thơi nhàn nhã bước ra khỏi tiệm dạo.

      chưa được xa nghe tràng tiếng chuông đinh đinh vọng lại từ phía sau. Vân Trầm Nhã ngừng chân xoay đầu lại, quả nhiên thấy Thư tiểu Đường dừng xe trước cửa Đường Tửu hiên, vén màn xe lừa lôi kéo cái gì đó. Sói tò mò kê sát người vào nhìn trái nhìn phải. Măng Tây Cải Trắng trong xe ngửi được mùi của Lang chủ tử, nức nở ư ử tiếng chui ra.

      Thư Đường quay lại thấy Vân Trầm Nhã, Vân vĩ lang cười tủm tỉm chào nàng: “Tiểu Đường muội.”

      Thư Đường : “Vân quan nhân, hôm bữa chàng là nhớ Măng Tây Cải Trắng, nên ta dẫn chúng nó đến đây.”

      Măng Tây Cải Trắng lại nức nở lên tiếng nữa.

      Vân Trầm Nhã nhớ lại lần trước lúc mình và Thư Đường nhận nhau, hai con chó này từng chứng kiến chuyện mất mặt của mình, mặt mày liền hớn hở : “Trở lại rồi sao, tốt lắm, tốt lắm!” xong dẫn Thư Đường vào tiệm.

      Bạch Quý vì vừa rồi bị sói đánh thức, lúc này vẫn còn ai oán, thấy Thư Đường chỉ chào tiếng rồi bày ra vẻ mặt mặn nhạt ngồi đó. Vân Trầm Nhã thản nhiên liếc lão cái, thèm quan tâm đến lão nữa, dẫn Thư tiểu Đường thẳng ra sau tiệm.

      Xuyên qua con hẻm đến Vân phủ, lúc này trời quang mây tạnh, trong Vân phủ các loại hoa mùa hè tranh nhau đua sắc.

      Thư Đường biết Vân Trầm Nhã có thói quen tản bộ nên cứ chậm rãi theo dọc theo con đường mòn trải sỏi.

      Vân phủ ngày nay khá khác xưa, náo nhiệt hơn nhiều, nha hoàn dập dìu qua lại chỗ khúc quanh và ngoài vườn hoa. đến cuối đường là kho hàng sau hậu viện, gã sai vặt quen thuộc sắp xếp lại rượu.

      Vân Trầm Nhã dừng lại, nhìn xung quanh lát tựa như nghĩ đến việc gì đó, khóe môi gợn lên nụ cười, hô lên: “Tiểu Đường.”

      Thư Đường nhìn dáo dác xung quanh, nghe gọi vội vàng quay đầu lại.

      Ánh nắng chiếu vào bộ y phục màu nguyệt bạch của Vân Trầm Nhã, xoay xoay cây quạt trong tay, tươi cười vô cùng phong lưu phóng khoáng: “Ta định xây thêm mấy gian nhà sau Vân phủ, chuyển kho hàng nơi khác, nới rộng vườn hoa ra, còn khu vườn hoang kia… ừm, ngoại trừ cây đào, trồng thêm chút Hải Đường, nàng thấy sao?”

      Thư Đường gật đầu : “Trước giờ ta thấy Vân phủ chút nào, hôm nay nhìn lại mới thấy dường như đông người hơn. Tuy rằng náo nhiệt cũng tốt, nhưng Vân quan nhân thích thanh tĩnh, vẫn nên xây rộng hơn chút.”

      Vân Trầm Nhã trầm mặc lát. Ánh mắt của dừng lại gốc hoa Hải Đường, đóa hoa vẫn còn ướt đẫm giọt sương trong suốt.

      “Ý ta là…” Cổ họng Vân Trầm Nhã giật giật, cuối kéo dài, biết tiếp làm sao.

      Thư Đường bước lên hai bước, thành thành : “Vân quan nhân, chàng , ta nghe đây.”

      Có câu giữ ở trong lòng lâu.

      Vân Trầm Nhã xoay đầu lại nhìn Thư Đường. Đôi mắt của nàng long lanh trong suốt như giọt sương đọng lại đóa hoa Hải Đường, vẻ mặt vô cùng phúc hậu, búi tóc cài cây trâm Hải Đường trông tao nhã, nhưng sau lưng đeo chiếc túi vải bố xéo xéo lại trông vô cùng dung tục.

      Thư Đường bị nhìn chằm chằm đâm ra mất tự nhiên, nuốt ngụm nước miếng, để ý nhìn chiếc túi vải bố của mình, từng cử chỉ hành động trông vừa khờ dại lại vô cùng ngây ngô.

      Vân Trầm Nhã thấy buồn cười, khoanh tay trước ngực dựa vào thân cây, lại chằm chằm nhìn nàng hồi.

      Vẻ mặt Thư tiểu Đường kích động hẳn lên. Nàng mím môi, tự nhìn mình từ xuống dưới lượt, cẩn thận hỏi: “Vân quan nhân, ta có chỗ nào ổn sao…”

      “Tướng đẹp.” Vân vĩ lang đột nhiên .

      Thư tiểu Đường sửng sốt “A?” tiếng.

      Vân Trầm Nhã đứng thẳng dậy rời khỏi thân cây, chậm rãi vươn tay ra : “Lại đây, ta dắt nàng .”

      Thư Đường lại ngẩn ngơ, nàng cúi đầu mím mím môi, ngập ngừng thả tay mình vào móng vuốt sói.

      mềm mại mịn màng như tay nương nhà người ta, lòng bàn tay Thư Đường có vết chai nhưng vô cùng ấm áp. Vân Trầm Nhã nắm tay nàng dắt , phảng phất như ấm áp từ lòng bàn tay nàng truyền thẳng đến đáy lòng .

      Móng vuốt sói nắm móng vuốt thỏ, hai người lời nào, nhưng trong lòng sói lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thư Đường theo phía sau , đếm từng bước chân của , mãi mãi, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ cao hứng vô cùng.

      Trong vườn hoa, cạnh hồ nước có gã sai vặt loay hoay đốt lò nấu nước sôi ùng ục. Vân Trầm Nhã thấy bộ ấm trà bên đường, trong đầu hiểu được, nhưng ngoài mặt vẫn hỏi: “ làm gì đó?”

      Gã sai vặt thấy Vân Trầm Nhã, vội vàng đứng dậy hành lễ rồi đáp: “Bạch chưởng quỹ cảm thấy mệt mỏi, bảo tiểu nhân đun nước pha trà cho lão.”

      Bên cạnh chiếc ấm tử sa là lá trà Phổ Nhị – cống phẩm mà Hoàng Thượng ban cho. Vân vĩ lang nhướng mày, quay đầu lại hỏi Thư Đường: “Có mệt hay ?”

      Thư tiểu Đường lắc lắc đầu.

      Vân Trầm Nhã vẫy tay bảo gã sai vặt lui ra, vén vạt áo ngồi xổm xuống. Trước tiên dùng nước sôi rửa qua ấm và tách trà, sau đó cho lá trà vào ấm, châm nước vào ấm lần thứ nhất để tẩy trà, lắc lắc ấm rồi đổ bỏ nước đó , lại thay lượt nước sôi mới lần thứ hai, lúc này mới dùng để uống. Vân Trầm Nhã vừa nâng ấm châm trà vào tách vừa cúi đầu cười : “Nghệ thuật pha trà ba cái việc này, ta chỉ biết bảy tám phần thôi. Nghe nước suối là tốt nhất, kế nữa là nước sông, sau cùng mới là nước giếng. Vừa may đầu nguồn chảy xuống cái ao này vốn là con suối, Bạch Quý là rất biết hưởng thụ, kiếm chỗ này để pha trà.”

      xong, đưa tách trà trong tay cho Thư Đường, khẽ : “Nếm thử xem?”

      Mặt mày ôn nhuận như ngọc, nét tươi cười nhu hòa như hương trà lượn lờ tỏa ra trong khí.

      Tim Thư Đường đập như sấm, nàng tiếp lấy tách trà, đờ đẫn ra : “Từ trước đến giờ ta biết pha trà lại phức tạp như vậy.” xong, nàng lại gục đầu xuống “Nhưng ta có thể học.”

      Vân Trầm Nhã sửng sốt, lại tự châm cho mình tách trà, cười : “ cần phải học, ta biết là được rồi.”

      Trà vào đến đầu lưỡi lưu lại hương thơm quấn quít mãi tan, Vân Trầm Nhã nhớ đến chuyện, trong lòng càng vui vẻ, bèn : “Đúng rồi, Phong nhi về.”

      Thư Đường kinh ngạc : “Mục công tử về rồi sao?” rồi nhìn khắp nơi tìm kiếm, sau đó buồn bực hỏi “Sao thấy đâu cả?”

      Vân vĩ lang nhích đầu ngón tay vẽ vẽ lên ấm trà, xoay xoay tách trà rỗng trong tay: “Sáng sớm luyện võ rồi, mãi đến giờ này chưa về.” Sau đó đứng dậy “Trà này của Bạch Quý hương vị tệ, mang đến cho lão nếm thử chút.”

      Thư Đường gật gật đầu, đứng dậy theo Vân Trầm Nhã, vẻ mặt vô cùng cao hứng.

      Vân vĩ lang thấy nàng như vậy, nhịn được cười hỏi: “Sao nàng vui vẻ dữ vậy?”

      Thư Đường ngẩn ngơ, thành thành đáp: “Vì ta… chưa bao giờ thấy Vân quan nhân vui vẻ như vậy.” xong, nàng nhìn khắp chung quanh vòng, gục gặc đầu, tươi cười giờ Vân phủ vô cùng náo nhiệt, Vân quan nhân trở lại, Mục công tử trở lại, Măng Tây Cải Trắng cũng trở lại.”

      Đúng vậy, cho dù là ba năm trước đây gặp gỡ nàng, bừa bãi tùy tiện, bất cần đời, cũng giống như ngày hôm nay, nụ cười xuất phát tự đáy lòng.

      Mặt ao lăn tăn gợn sóng, sắc hoa cuối hạ soi bóng trong nước càng tôn đậm ý xuân.

      Vân Trầm Nhã nhìn Thư Đường. Vẻ mặt nàng khờ khạo chất phác, chỉ vì vui vẻ mà tự đáy lòng nàng cũng vui theo.

      Phảng phất như có ánh trăng nhàn nhạt chảy qua tim mình, ánh mắt Vân Trầm Nhã dần dần mềm : “ chỉ Phong nhi trở lại, ta trở lại, còn có nàng nữa…”

      “Đại công tử ―― ”

      Lời còn chưa dứt, từ tiền sảnh có gã sai vặt ôm chiếc hộp gỗ dài vội vàng tới, thấy Vân Trầm Nhã, gã sai vặt : “Đại công tử, mới vừa rồi người của Tiểu vương gia đến, là muốn đem vật này giao cho Thư chưởng quỹ.”

      Vân Trầm Nhã thấy chiếc hộp, ngẩn ra, hỏi gã sai vặt: “Sao lại đưa tới Vân phủ?”

      Gã sai vặt : “Người của Tiểu vương gia , hôm nay nhất định phải giao tận tay vật này cho Thư chưởng quỹ. Từ sáng tinh mơ đến khách điếm Thư gia nhưng tìm thấy Thư chưởng quỹ, nên thử đến Đường Tửu hiên xem sao.”

      Vân Trầm Nhã thấy chiếc hộp kia làm bằng gỗ trầm hương khá cũ, hình dạng hẹp dài, dường như khá quen mắt.

      quay đầu nhìn Thư Đường, ngạc nhiên hỏi: “Nàng biết khảy thất huyền cầm?”

      Thư Đường sửng sốt trả lời: “Ta biết.” Ánh mắt nàng dừng chiếc hộp dài, lại tiếp “Ta chưa từng thấy qua thất huyền cầm.”

      Vân Trầm Nhã nghe vậy khỏi kinh ngạc.

      Đúng rồi, thất huyền cầm rất quý, ở Nam Tuấn lại càng hiếm thấy, thường chỉ có ở vùng sông tiếp giáp giữa Triêu quốc và phương Bắc, chỉ có tiểu thư con nhà quan lại ở các nước phương Bắc mới biết đánh loại đàn này. Thư Đường là nương ở miền Nam, sao có thể biết thất huyền cầm?

      Nhưng… vì sao Nguyễn Phượng nhất định phải đưa cầm này cho Thư Đường vào ngày hôm nay? Hôm nay là Thất Tịch, nếu là tặng lễ nhân ngày Thất Tịch, mặc dù phải là thể, nhưng thanh cầm này ràng là vật cũ nhiều năm, Nguyễn Phượng đường đường là Tiểu vương gia, sao lại tặng lễ vật cũ kỹ như thế?

      Nghĩ đến đây, Vân Trầm Nhã hỏi gã sai vặt: “Người của Nguyễn Phượng còn dặn thêm gì nữa ?”

      Gã sai vặt : “ có gì nữa cả.”

      Vân Trầm Nhã nhăn mày, chuyển ấm trà cho Thư Đường, tiếp lấy cái hộp, xem từ xuống dưới, : “ còn chuyện của ngươi nữa, lui xuống .”

      Gã sai vặt vâng dạ, vội vàng lui xuống. Nhưng vừa mới ra khỏi hậu viện, lại gặp phải Cảnh Phong mới luyện võ trở về. Thấy gã sai vặt, Cảnh Phong gọi lại, hỏi: “Ta dường như mới thấy có người đưa thanh thất huyền cầm đến, để làm gì thế?”

      Gã sai vặt đáp: “Tiểu nhân biết, thanh thất huyền cầm kia là Tiểu vương gia tặng cho Thư chưởng quỹ.”

      Cảnh Phong sửng sốt, lát sau lại hỏi: “Vậy thanh thất huyền cầm kia ở đâu?”

      “Tiểu nhân vừa mới đem cầm giao cho Đại công tử, Đại công tử muốn về phòng xem.”

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 61
      by khanhdoan

      Trong chiếc hộp dài quả nhiên là thanh thất huyền cầm. Đầu cầm có vẽ đóa hoa màu trắng ngà, mặt cầm có khắc đóa hoa mai, chuôi cầm hình bầu dục bóng loáng lên màu nước gỗ lâu năm.

      Vân Trầm Nhã xem qua, chỉ cảm thấy cầm này trông quen mắt, nhưng nhớ gặp ở đâu. Đầu ngón tay lướt huyền cầm, tràng thanh xa xưa thê lương réo rắt vang lên, như nước chảy, như ngọc rơi.

      “Kỳ lạ!” Vân Trầm Nhã trầm ngâm hồi rồi bật thốt ra hai chữ. phất tay lên huyền cầm cái, tiếp: “Cầm này phát ra thanh trong trẻo khác thường.”

      Thư Đường biết gì về cầm, thấy Vân Trầm Nhã phản ứng như vậy, liền hỏi: “Vân quan nhân, cầm này có gì bất thường sao?”

      Vân Trầm Nhã suy nghĩ hồi rồi lắc đầu : “Chắc tại ta lo lắng quá mức.” xong, thả cầm lại vào trong hộp, chợt thấy người vội vã vào từ ngoài cửa.

      Ánh mắt Cảnh Phong rơi xuống hộp đựng cầm, kềm được giật cả mình. bước gần lại hai bước nhìn kỹ, thấy thân cầm được chế tạo theo kiểu dáng Lạc Hà thức, dây cầm dường như làm từ băng tàm ti, trong lòng nổi lên nghi ngờ.

      “Đại ca, thanh thất huyền cầm này…”

      “Ngươi biết sao?” Vân Trầm Nhã sửng sốt, lại lấy cầm ra đặt án.

      Cảnh Phong khẽ nhíu mày, đến gần săm soi đánh giá lần nữa. Ngón tay gõ gõ lên cầm, đầu ngón tay khẽ phất thử vận của huyền cầm, lại xoay thân cầm lại, thấy mặt đáy của cầm bóng loáng, cũng lưu lại ký hiệu gì đặc biệt, chân mày của càng nhăn lại nhiều hơn.

      “Theo ta được biết, đa số nhạc công chế tạo cầm đều thích khắc lại danh tính của mình cầm.” Cảnh Phong “Ít ai cố ý để trống thân cầm.”

      Vân Trầm Nhã nghe nhắc đến, cũng nhớ lại chuyện, : “Ta hiểu biết nhiều lắm đối với huyền cầm, nhưng mơ hồ có nhớ rằng, khoảng trăm năm trước, kể từ khi Phượng Viên hoàng hậu ở Lăng Tiêu các dùng đàn tranh tấu lên khúc Hoàng Thiên, từ đó về sau đàn tranh soán ngôi thất huyền cầm, trở thành loại cầm nổi tiếng và phổ biến nhất Triêu quốc. Sau này, người sử dụng thất huyền cầm càng ngày càng ít, nhạc công tinh thông chế tạo thất huyền cầm ở Triêu quốc chỉ có thể đếm được đầu ngón tay.”

      Cảnh Phong gật đầu: “Lúc ta còn ở Bắc Hoang, từng có chút nghiên cứu đối với thất huyền cầm. Năm đó, có thương đội ở lại Hương Hợp trấn mấy ngày, trong lúc nhàn rỗi vô , bọn họ bày hàng hóa ra bán cho dân chúng địa phương kiếm lời.”

      “Khi đó, tiểu Ngộ mất trí nhớ. Ta dẫn nàng dạo chơi, nàng chỉ vào thanh thất huyền cầm, là biết đàn. Nàng quả đàn rất hay, khúc vừa xong, xung quanh đám đông vây chật như nêm cối. Ta lập tức động lòng, muốn mua thanh cầm đó tặng nàng. Nhưng thương đội kia cái gì cũng bán, duy chỉ có thanh thất huyền cầm ấy là chịu bán. Thanh thất huyền cầm ấy có bề ngoài giống y hệt thanh thất huyền cầm này.”

      Vân Trầm Nhã ngẩn ra: “Sao?”

      Cảnh Phong nâng cầm lên, xoay thân cầm về phía Vân Trầm Nhã: “Đại ca, ngươi xem này.”

      Trước mắt, thân cầm đường nét lưu loát, đầu rộng đuôi hẹp, phong cách cổ xưa mà vô cùng thanh lịch.

      Đôi mắt Vân Trầm Nhã khẽ nhíu lại, ánh mắt phát sáng như sao: “Ý ngươi … kiểu dáng thanh thất huyền cầm này?”

      Cảnh Phong gật đầu “Kiểu dáng thất huyền cầm chia ra có Nguyệt Nha thức, Phục Hi thức, Liên Châu thức và Lạc Hà thức. Ba kiểu dáng đầu khá phổ biến, thông dụng ở Triêu quốc. Nhưng thanh cầm này có kiểu dáng Lạc Hà thức, phong cách tương đối cổ xưa, khó chế tạo ra nhất. Như đại ca , nhạc công chế tạo thất huyền cầm nhiều, theo ta được biết, trong những người đó, cũng chỉ có nhạc công Sương Lộ là biết chế tạo thất huyền cầm theo kiểu dáng Lạc Hà thức, cũng là người duy nhất bao giờ lưu lại ấn ký gì thân cầm sau khi làm thành.”

      “Nhạc công Sương Lộ?” Vân Trầm Nhã sửng sốt “Dường như ta nghe qua.”

      “Sau này, vì ta muốn làm thanh thất huyền cầm tặng cho tiểu Ngộ nên cũng hỏi thăm về người này. ra nhạc công Sương Lộ cũng phải là người, mà là xưởng chế tạo cầm. Thất huyền cầm do xưởng này chế tạo ra vô cùng trân quý, thân cầm làm từ gỗ Bào Đồng trăm năm tuổi, dây huyền cầm làm từ băng tàm ti.”

      “Hèn chi thanh cầm này lâu đời như vậy, nhưng ta vừa mới thử thanh , tiếng đàn trong trẻo dị thường, vật phi phàm.”

      “Ừ” Cảnh Phong lại đặt cầm lên án. ngừng chút, do dự rồi : “Nhưng thường nhạc công Sương Lộ mỗi năm chỉ chế tạo ra ba thanh thất huyền cầm, kiểu dáng là Nguyệt Nha thức, Phục Hi thức, Liên Châu thức…”

      Lòng Vân Trầm Nhã chùng xuống: “Vừa rồi ngươi thanh thất huyền cầm mà Nguyễn Phượng tặng cho tiểu Đường này đều phải theo ba kiểu dáng , mà là… Lạc Hà thức?”

      Cảnh Phong im lặng lát, đột nhiên quay đầu cười với Thư Đường: “Nhạc công Sương Lộ làm thất huyền cầm theo kiểu dáng Lạc Hà thức như thế này vô cùng quý hiếm, tiểu Đường nương may mắn!”

      Nãy giờ hai huynh đệ bọn họ đàm luận, Thư Đường tuy nghe mà hiểu nhiều lắm, nhưng nàng cũng biết thanh thất huyền cầm này có chút kỳ lạ. Nghe Cảnh Phong thế, Thư tiểu Đường vội : “Mục công tử, ta biết đánh thất huyền cầm, thanh cầm này đối với ta chỉ vô dụng thôi, nếu ngươi thích cứ giữ lấy.”

      Cảnh Phong cười , trầm mặc thả cầm lại vào hộp.

      Vân Trầm Nhã chăm chú nhìn Thư Đường lâu, chậm rãi cười : “Thanh cầm này là quà tặng, sao có thể đưa cho người khác dễ dàng như vậy?”

      Thư Đường sửng sốt, suy nghĩ hồi rồi nhận lấy chiếc hộp cầm trong tay Cảnh Phong, gật đầu : “Ừ, vậy nếu Mục công tử muốn xem cầm cứ đến tìm ta. Ngày mai gặp Nguyễn đại ca, ta hỏi thăm chút về thanh cầm này.”

      Xem cầm xong, Thư Đường ở lại Vân phủ thêm nửa ngày. Sáng sớm trời vẫn nắng ráo, nhưng đến giữa trưa, chân trời liền tích tụ mây đen. khí ẩm ướt mà oi bức, có vẻ như sắp mưa. Thư Đường nhớ tới đống chăn mền mới giặt ngày hôm qua vẫn còn phơi nắng trong viện, đành phải vội vã về lại khách điếm Thư gia.

      Vân Trầm Nhã mang hộp thất huyền cầm giúp nàng, đưa nàng đến cửa. Thư Đường nhảy lên xe lừa, vừa tính , nhưng Vân vĩ lang giữ nàng lại.

      Đất trời nổi gió, thổi mái tóc Thư Đường rối tung. Vân Trầm Nhã nhìn nàng hồi, giơ tay vén tóc ra sau tai giúp nàng, sửa ngay ngắn lại chiếc túi vải bố trước người nàng, : “ đường cẩn thận chút.”

      Thanh trong trẻo đầy quan tâm chăm sóc, Thư Đường nghe mà hai má đỏ lên. Nàng lặng lẽ cười rộ lên, : “Vân quan nhân, chàng yên tâm.” Nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Đúng rồi, Vân quan nhân, chiếc bàn tính ở Đường Tửu hiên mua ở đâu vậy?”

      Vân Trầm Nhã ngẩn ra “Chi vậy?”

      Thư Đường ngại ngùng : “Bình thường bàn tính quá lớn, bỏ vào chiếc túi vải bố này vừa, mỗi lần ra ngoài tiện mang theo. Cho nên ta muốn hỏi xem chiếc bàn tính của Đường Tửu hiên mua ở đâu, ta cũng muốn mua cái.”

      Vân Trầm Nhã sửng sốt, kinh ngạc liếc mắt nhìn Thư Đường cái, sau đó xoay người vào tiệm. lâu sau, từ cửa tiệm ra, giơ tay đưa vật ra trước mặt Thư Đường, hỏi: “Nàng cái này sao?”

      Bàn tính chỉ có chín ngăn, được làm từ gỗ trầm hương loại thượng đẳng, hạt bàn tính có tám viên, hạt nào hạt nấy bóng loáng óng ánh, được khéo léo gọt thành hình thoi, phát sáng rạng rỡ. ra chiếc bàn tính này là cống phẩm mới nhất của các nước cho Triêu quốc, tám hạt bàn tính kia là ngọc trai Nam Hải, cực kỳ quý hiếm. Khi Vân Trầm Nhã rời cung, vì muốn ra vẻ thương nhân, nên tiện tay mang theo chiếc bàn tính này.

      Thư Đường nhận bàn tính, lấy tay mân mê. Mặc dù nàng nhận ra trị giá của món hàng, nhưng cũng biết bàn tính này rất quý giá. “Ừ, chính là cái này, nhưng cái này quá quý giá, ta chỉ muốn mua cái có kích cỡ giống như vầy thôi.”

      Vân Trầm Nhã nhìn vẻ mặt thà của nàng, bên môi khẽ cười. cầm lấy bàn tính bỏ vào chiếc túi vải bố của Thư Đường, nhàn nhã : “Bàn tính này chỉ Đường Tửu hiên mới có, giá trị chỉ bằng ba quả đào hoặc là hai bầu rượu của tiểu Đường muội mà thôi.”

      “Vân quan nhân?” Thư Đường giật mình, vội vã muốn lấy bàn tính ra.

      Vân Trầm Nhã ngăn nàng lại, dịu dàng cười : “Giữ lấy .” Ngừng chút lại “Sau này có thiếu cái gì cứ với ta là được rồi.”

      Đợi chiếc xe lừa biến mất ở ngã tư, mây đen nơi chân trời càng lúc càng dày đặc, quá giờ Ngọ, gió mùa hạ mang theo hơi nước ùa lại. Vân Trầm Nhã đứng trong sân lát, lại thả bộ ven theo bờ ao cho cá ăn. Măng Tây Cải Trắng rụt rè theo sát , nhưng sói cũng chẳng hề quan tâm đả động gì đến chúng nó. Cho cá ăn xong, lại dạo bước đến khu vườn hoang, nhìn trái nhìn phải hồi, trong đầu tính toán xem nên trồng đào ở đâu, trồng Hải Đường ở đâu.

      Phía sau có người lên tiếng gọi “Đại ca”.

      Vân Trầm Nhã đưa lưng về phía Cảnh Phong, chậm rãi : “Hôm nay ta nghĩ việc làm ăn buôn bán của Đường Tửu hiên cũng khá, nếu sau này có thể có được tửu quán như vầy để sống qua ngày, cũng tệ.”

      Cảnh Phong trả lời.

      Gió thổi tà áo Vân Trầm Nhã bay phấp phới, trầm giọng, : “Vừa rồi ngươi được nửa rồi ngừng, có chuyện gì thể trước mặt tiểu Đường sao?” Vân Trầm Nhã xoay người lại, lẳng lặng nhìn Cảnh Phong “Thanh thất huyền cầm đó có liên quan đến các nước phương Bắc?”

      “Đại ca còn nhớ vì sao mình phải mở tiệm bán rượu Trầm Đường ?”

      Phục hồi Liên Binh phù cần mượn lực các quốc gia phương Bắc, mà nguyên liệu chế tạo rượu Trầm Đường là lúa mì Thanh Khoa vận chuyển đến từ phương Bắc. Vân Trầm Nhã sở dĩ muốn bán rượu Trầm Đường là vì muốn theo dõi manh mối từ chuyến giao dịch Nam Bắc này để điều tra ra chuyện Liên Binh phù.

      Vân Trầm Nhã trầm mặc gì.

      Cảnh Phong : “Lúc nãy sở dĩ ta tiếp trước mặt tiểu Đường nương là vì thất huyền cầm kiểu dáng Lạc Hà thức này mỗi năm năm nhạc công Sương Lộ mới tạo ra thanh, mà hễ tạo ra rồi đều cống nạp hết cho người trong hoàng thất Bắc quốc.”

      Vân Trầm Nhã vẫn thản nhiên giọng : “Ừ, ta cũng đoán ra được.” Ngừng chút, lại “Trùng hợp lần còn có thể là trùng hợp , nhưng hai lần, ba lần….?”

      Vẻ mặt lạnh lùng dần, ánh mắt ảm đạm như có gió lốc càn quét qua: “Ba năm trước, ta điều tra được những nữ tử có nốt chu sa mi tâm có liên quan đến Liên Binh phù, nhưng ta có hoài nghi nàng. Đầu năm nay, ta tra ra nàng bán rượu Trầm Đường, ta vẫn hoài nghi nàng. Nhưng hôm nay, Nguyễn Phượng tự tay giao cho nàng thanh thất huyền cầm tượng trưng cho hoàng thất Bắc quốc, ta…”

      Những lời tiếp theo, Vân Trầm Nhã làm cách nào để tiếp được.

      Trong vườn hoang hoa cỏ um tùm, tiếng chim hót vang lên, du dương ngân dài, tựa như báo hiệu mùa thu sắp đến.

      Cảnh Phong cũng trầm mặc. Thư Đường thà đơn giản, làm gì có nửa điểm giống như làm bộ. Nhưng theo tính tình của Vân Trầm Nhã, còn có trọng trách gánh vác vai , tin tưởng người đến mức như thế xem như là phá lệ rồi.

      “Đại ca… chi bằng đợi thêm tin tức của Đường Ngọc, dù sao manh mối các chuyến giao dịch Nam Bắc cũng do điều tra. Còn về tiểu Đường nương…”

      “Ta hỏi nàng.” Vân Trầm Nhã bỗng nhiên cắt ngang lời của .

      Cảnh Phong sửng sốt: “Đại ca?”

      Hỏi như thế nào? Hỏi có kết quả gì hay ?

      Vân Trầm Nhã hít thở , lúc này, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lời của nàng từng qua – ”…ta tin, chỉ cần Vân quan nhân , ta đều tin.”

      Phải như thế nào mới có thể kiên định tin tưởng người như thế? Vân Trầm Nhã nghĩ. cúi đầu xuống nhìn chiếc túi gấm bên hông. Chiếc túi gấm thêu vô cùng khéo, màu sắc thanh nhã mà vô cùng quý phái. Chiếc túi gấm này Vân Trầm Nhã đeo hơn ba năm nay, ai biết bên trong đựng cái gì.

      “Ừ, ta hỏi nàng xem sao.” lập lại lần nữa “Nếu nàng phải, vậy phải.”

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 62
      by khanhdoan

      Sáng sớm hôm nay, Tư Đồ Tuyết tay cầm bó dâm bụt mới hái, xuyên qua con hẻm đụng phải Tư Hạnh tới.

      Liếc mắt nhìn qua gốc dương liễu nơi ngã tư phố Lâm Giang, lại dừng mắt bó dâm bụt trong tay Tư Đồ Tuyết, giọng chào: “Sớm vậy Tư Đồ!”

      Hoa dâm bụt kiều diễm càng tôn lên gương mặt xinh đẹp động lòng người của Tư Đồ Tuyết. Tư Hạnh nhìn thấy, trong nhất thời có chút bối rối. Xưa nay bị dị ứng với phấn hoa, lúc này cố hết sức kềm nén, nhưng vẫn hắt xì liên tiếp.

      Tư Đồ Tuyết sửng sốt, đặt hoa dâm bụt xa ra, : “Xin lỗi.”

      Hạnh có chút xấu hổ, giơ tay sờ sờ mũi, thấy nàng kề sát mấy đóa hoa vào hai má, bèn : “Ngày thường quen thấy ngươi múa đao múa kiếm, ngờ ngươi cũng thích mấy thứ hoa cỏ này.”

      Con hẻm chật chội, Tư Hạnh dứt lời liền nghiêng nửa người sang bên để Tư Đồ Tuyết qua. Tư Đồ Tuyết nghe vậy có chút kinh ngạc, lúc lướt qua bên cạnh Tư Hạnh, mới sực hiểu ra là tới bó hoa dâm bụt trong tay mình, nàng lắc lắc đầu, : “Ta hái bó hoa dâm bụt này phải cho bản thân mình, mà là cho Nhị công tử.”

      Hạnh vừa muốn bước , nghe xong câu của nàng, sắc mặt bỗng cứng đờ.

      Tư Đồ Tuyết : “Mấy ngày nay, Nhị công tử thường đến ngoài tiệm ngắm hoa dâm bụt, có lẽ là vì thích loại hoa này. Hôm nay ta thấy hoa dâm bụt mới nở nên hái cho ít.”

      Hạnh ngơ ngác lát. Gió lùa qua con hẻm, cành hoa dâm bụt lay động, ánh mắt chợt ảm đạm . Trầm mặc lát, Tư gật đầu chào Tư Đồ Tuyết, lướt qua nàng về phía cửa tiệm.

      Tư Đồ Tuyết cảm thấy Tư có gì đó khác thường. Sáng sớm hôm nay nàng vốn muốn ở lại tiệm giúp việc. Nhưng trước khi Vân vĩ lang ra ngoài nhờ nàng hái ít hoa dâm bụt cho Cảnh Phong. Tư Đồ Tuyết nghe Vân Trầm Nhã nhắc, mới nhớ ra rằng dường như Nhị công tử rất thích hoa dâm bụt. Nàng vừa hái dâm bụt xong gặp Tư Hạnh trong hẻm, ngờ…

      Tư Đồ Tuyết nghĩ nghĩ, trong lòng yên. Nàng quay đầu nhìn lại con hẻm , trong gian hẹp, bóng hình kéo dài dưới ánh nắng ngày hạ trông vô cùng hiu hắt quạnh quẽ. Tư Đồ Tuyết do dự lát rồi quay trở lại. biết tại sao, nàng muốn giải thích chuyện vừa rồi với Tư .

      Vừa đến ngã tư, có gã nọ mặc đồ như hạ nhân sai vặt ngăn Tư Hạnh lại, cúi đầu : “Tư công tử, xin dừng bước lát.”

      Dưới gốc cây đầu đường phố Lâm Giang, gã sai vặt nhìn nhìn xung quanh hồi, lấy thanh trủy thủ trong lòng ra giao cho Tư Hạnh.

      Thanh trủy thủ trông rất giản dị, duy chỉ có chỗ chuôi đao là có khắc hoa văn Thất tinh củng nguyệt. Tư Hạnh nhìn thấy thanh trủy thủ cả kinh chấn động mạnh, giật mình ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn gã sai vặt, hỏi: “Ngươi là ai?!”

      Gã sai vặt đáp, khom lưng lại lồng hai bàn tay vào ống tay áo, kê sát lại thầm : “Nửa canh giờ sau, căn hộ sáu mươi hai phố Tây Hòe.”

      xong, lại nhìn xung quanh, lui lại mấy bước rồi xoay người bỏ .

      Hạnh cầm thanh trủy thủ trong tay, giật mình đứng lặng tại chỗ. lát sau, nhướng mày, kiễng mũi chân phóng người lên, đột nhiên biến mất nơi con phố dài yên tĩnh.

      Gió thổi tàn cây xanh rì khẽ đong đưa, sau đầu tường cách đó xa, có người bước ra. Tư Đồ Tuyết im lặng đứng nhìn tàn cây trước mặt, ánh mắt ngừng chợt sáng chợt tối. lát sau, nàng lẳng lặng thở dài, vừa xoay người lại bị bóng người trước mặt làm cho giật mình.

      “Đại, Đại công tử?”

      Ý cười chế giễu gợn nơi khóe môi Vân vĩ lang, nhưng đôi mắt của lại lạnh như băng.

      Căn hộ số sáu mươi hai ở phố Tây Hòe vốn là căn nhà hoang, Tư Hạnh đẩy cửa bước vào, cánh cửa gỗ cổ xưa kẽo kẹt vang lên tiếng, trong viện hoang vu, nhiều loại cây tên nở đầy hoa, cỏ hoang mọc rậm rạp.

      Hạnh do dự lát, chợt nghe bên tai có tiếng gió lướt qua, nghiêng người sang bên, sau khi tránh được chưởng sắc bén, lại vọt người hạ xuống trong viện.

      Người ra chiêu thấy võ công lưu loát trác tuyệt, khỏi phát ra tiếng tán thưởng, nhanh như chớp lẻn đến sau lưng công kích.

      Hạnh càng nhăn mày chặt hơn, mím môi lại, lời. Chỉ khoảng nửa khắc, hai người qua lại hơn mười chiêu. Người ra chiêu càng đánh càng hưng phấn, trong tay hàn quang chợt lóe, cặp trủy thủ sắc bén vung lên, đồng thời hô to: “Nhị ca, dùng trủy thủ của ngươi , chúng ta cùng so chiêu chút!”

      Hạnh nghe được hai tiếng “Nhị ca” này, ánh mắt đờ ra lát, thấy Tư Vũ đánh tới trước mặt, vụt quay người lại, rút trường kiếm bên hông ra, dùng vỏ kiếm đánh lên mu bàn tay của Tư Vũ.

      Vũ bị đau kêu lên tiếng, thanh trủy thủ trong tay rơi xuống đất.

      Vũ sửng sốt, nhìn nhìn thanh trủy thủ, lại giương mắt nhìn nhìn Tư Hạnh, hô lên: “Nhị ca?”

      Hạnh chỉ khoanh tay đứng, trầm lặng gì. Ánh mắt Tư Vũ ảm đạm, khom người lượm lên thanh trủy thủ. Đuôi thanh trủy thủ có khắc hoa văn Thất tinh củng nguyệt.

      Trong căn viện hoang phế, hai huynh đệ đứng đối diện nhau, trầm mặc lời nào.

      Sau lúc lâu, Tư Vũ cười lên ha hả, liếc mắt nhìn Tư Hạnh cái, vén vạt áo đến ngồi xuống dưới tàng cây Ngô đồng ở phía Đông Nam của sân, tay vòng ra sau lưng gỡ xuống bầu rượu.

      Tung hứng bầu rượu trong tay, Tư Vũ nháy mắt với Tư Hạnh: “Nhị ca, đến uống chút !”

      Hạnh trầm mặc lát, khóe môi cũng nở nụ cười , “Ừ” tiếng, ngồi xuống bên cạnh .

      Vầng thái dương chói chang tỏa nắng, cây cỏ trong viện đều chìm đắm trong cái nóng bức người. Dưới tàng Ngô đồng râm mát, hai huynh đệ rót rượu cho nhau, ngươi ngụm ta ngụm.

      Rượu quá ba tuần, Tư Vũ cười : “Nhị ca, trong ba huynh đệ chúng ta, chỉ có mình ngươi là chất phác nhất. Lúc trước khi còn cùng làm hộ vệ trong cung Triêu quốc, ngươi từng hỏi ta, làm thế nào mà mỗi lần ngồi dưới tàng cây đều có thể hô biến ra bầu rượu để uống, sau nhiều năm như vậy, cuối cùng ngươi có đoán ra hay chưa?”

      Hạnh tiếp lấy bầu rượu, uống ngụm xuống, gật đầu : “Ừ, trước đó ngươi trộm rượu chôn xuống dưới tàng cây, nắp bầu rượu có cột sợi dây. Khi nào cần, ngươi chỉ cần tìm được đầu sợi dây, sử nội lực nhấc lên, như vậy lập tức có thể hô biến ra bình rượu.”

      Đó là chuyện mười năm về trước.

      Ba huynh đệ nhi, từ được đưa vào cung làm hộ vệ, được học võ nghệ. Trong ba huynh đệ, Đại ca trầm ổn nhất, Tư Hạnh chất phác, Tư Vũ bướng bỉnh. Thời gian huấn luyện làm hộ vệ gian nan khổ sở, lúc nào Tư Vũ nhàn hạ lén trộm chút thức ăn để dành cho cả ba huynh đệ. Tuy nhiên, thứ thích trộm nhất vẫn là quỳnh tương ngọc dịch trong cung.

      Vũ cười ha hả, uống xuống ngụm rượu, dùng tay áo lau miệng, : “Hôm nay ta đến đây là vì đánh cược với Đại ca, ngươi đoán thử xem. Năm đó, đoán ra ảo thuật của ta, Đại ca cũng là ngươi đoán được, nhưng ta ngươi đoán được. Hahaha, quả nhiên ta đoán đúng!”

      Hạnh sửng sốt lát, quay đầu , hỏi: “Đại ca? có khỏe ?”

      .” Ánh mắt Tư Vũ sầm xuống, cũng quay đầu , liếc Tư Hạnh cái, vỗ vỗ lên chân ra vẻ có gì quan trọng “Mấy năm trước, chúng ta vì làm việc cho Lục Vương gia, bị tập kích bất ngờ, Đại ca vì bảo hộ ta, trúng hai mũi tên nên chân bị tàn phế.”

      Trong lòng Tư Hạnh chua xót, giật mình ngẩn ra nhìn Tư Vũ.

      Vũ nhặt cục đá dưới đất lên, tung hứng tay rồi quăng về phía trước. Cục đá bay trong trung theo đường cong, đập vào cánh cửa gỗ xuyên qua bên kia. Tư Vũ thấy thế, khỏi cười lớn vui vẻ.

      “Nhưng sau đó, Lục Vương gia ban cho ta và đại ca tòa nhà lớn cũng bằng tòa nhà này, sân viện hóng mát rất giống cái sân hoang này. Đại ca nhàn rỗi vô , trồng vài ba loại cây trước sân. …” Tư Vũ ngừng chút, quay đầu lại nhìn Tư Hạnh “Đợi sau này nhị ca ngươi cũng trở lại, ba huynh đệ chúng ta được ở cùng nhau, làm chút buôn bán nào đó.”

      Hạnh nghe vậy, cũng giọng cười : “Đại ca tính thích nhàn rỗi, còn ngươi, ngươi cũng có thể bỏ thân phận hộ vệ tùy thân bên người Lục Vương gia mà sống những tháng ngày bình đạm hay sao?”

      Vũ ngừng lát. Sau đó, đặt bầu rượu “cạch” tiếng xuống đất, đối mặt với Tư Hạnh, nghiêm túc gật đầu : “Nhị ca, ta có thể.” Ngừng lát, mặt ửng đỏ, tiếp “Ta thích vị nương, nàng thích cuộc sống đánh đánh giết giết của ta, ta hứa với nàng, sau này làm hộ vệ nữa, chỉ theo Đại ca làm chút buôn bán rồi cầu hôn nàng.”

      Hạnh sửng sốt, lát sau, vươn tay vỗ vỗ lên vai Tư Vũ.

      Hai huynh đệ đồng thời nhìn nhau bật cười to.

      Vũ cười lát rồi dần dần nghiêm mặt lại, : “Nhị ca, ngươi cũng trở về , trở về với bọn ta. Lục Vương gia hứa với ta, chỉ cần ngươi chịu trở về, chỉ cần hai huynh đệ ta liên thủ làm xong vụ cuối cùng này, sau này trời cao đất rộng, chúng ta còn nợ ân tình của lão nữa.”

      Chúng ta còn nợ ân tình của lão nữa.

      chữ “nợ” như dấy lên lốc xoáy trong lòng Tư Hạnh. bao năm nay nhớ lại chữ này.

      Trước đây, ba huynh đệ nhi, được gia đình kia thu dưỡng. Sau này, gia đình đó phá sản, phải đưa ba huynh đệ vào cung làm hộ vệ, đổi bạc để duy trì sinh kế. Đại ca với hai đệ đệ …” chúng ta phải , bởi vì chúng ta nợ bọn họ.”

      Ba huynh đệ Tư ”nợ” Lục Vương gia, nguyên nhân cũng chỉ vì bầu rượu.

      Khi đó, Tư Vũ trộm rượu uống với hai ca ca, bị thái giám trong cung phát . Hộ vệ trộm rượu cũng phải là trọng tội, nhưng vì rượu kia là cống phẩm vô cùng trân quý, cho nên phạt mỗi người tám mươi côn. Lúc đó ba huynh đệ họ còn tuổi, nếu đánh tám mươi côn chẳng khác nào lấy mạng bọn họ. Cũng may Lục Vương gia đến thăm viếng Triêu quốc, thấy ba huynh đệ chịu khổ trong cung, trong lòng nỡ, bèn với Chiêu Hòa đế, bảo ba huynh đệ bọn họ thiên tư rất tốt, xin phép mang về Nam Tuấn quốc.

      Khi đó Tư Hạnh là hộ vệ tùy thân của Cảnh Hiên, nên Lục Vương gia xin mang theo , mà chỉ mang theo ca ca và đệ đệ của . ”Nếu ngươi có thể giúp ta lần này, Cảnh Hiên kia cùng lắm chỉ bị trọng thương thôi, chuyện Liên Binh phù chỉ bị khó khăn chút. Nhưng nếu ngươi vẫn tận tâm trung thành với Cảnh Hiên, như vậy phải bồi thường lại bằng …” Đôi mắt Tư Vũ ánh lệ, gằn từng tiếng mạng của Tư Vũ ta!”

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 63
      by khanhdoan

      Gần giờ Hợi, dưới ánh đèn leo lét, Tư Hạnh nằm giường gối lên cánh tay của mình nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhớ lại lời của Tư Vũ.

      Huynh đệ cách biệt hơn mười năm, tình nghĩa vẫn như xưa. Nếu như ở vào thế đối lập, chỉ sợ chất phác như Tư Hạnh cũng chỉ mong được cùng Tam đệ của mình uống bữa thỏa thích, say về.

      Cao cao bên cửa sổ, ánh sao nhấp nháy chiếu vào phòng, vầng trăng dằng dặc soi sáng khắp sân.

      với , làm xong vụ này, sau này ba huynh đệ bọn họ, trời cao đất rộng, bao giờ nợ ân tình của ai nữa.

      Hạnh lại giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng bao la vô cùng vô tận mê người hơn rất nhiều so với ánh đèn trong phòng. Từ nay về sau ba huynh đệ họ, trời cao đất rộng, bao giờ nợ ân tình của ai nữa. Tâm tư Tư Hạnh chợt động, duỗi tay khẽ đẩy ra chưởng cách tắt ánh nến bàn.

      Đúng lúc này, ngoài phòng đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên, cửa phòng kẽo kẹt bị đẩy ra, Tư Hạnh cảnh giác xoay người ngồi dậy, khỏi giật mình khi thấy người vừa đến.

      “Đại công tử?”

      Vân Trầm Nhã ung dung nhàn nhã tươi cười như dạo chơi nơi gió mát trăng thanh. chậm rãi bước vào trong phòng, ngồi xuống trước bàn, châm lên ngọn nến. Tư Hạnh sửng sốt đứng dậy, thắp hết nến bên bốn vách tường lên rồi đến trước bàn.

      Vân vĩ lang lấy chiếc bình bạch ngọc trong lòng ra đặt bàn, cười : “Đây là mật tương do Bạch Quý điều phối.”

      Chiếc bình bạch ngọc xoay tròn bàn, ánh mắt Tư Hạnh dán chặt lên chiếc bình, tuy hiểu vì sao nhưng vẫn lời cảm ơn: “Đa tạ Đại công tử.”

      Vân Trầm Nhã nhướng đuôi lông mày lên, buồn cười nhìn , gõ gõ cán quạt lên bàn, hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta cho ngươi mật tương hay ?”

      Hạnh do dự đáp: “Thuộc hạ biết.”

      Vân Trầm Nhã đứng dậy, bước đến trước cửa sổ, giơ tay đẩy ra, ngoài sân ánh trăng mênh mông vằng vặc. “Ta nghe Tư Đồ , chứng dị ứng với phấn hoa của ngươi còn chưa khỏi hẳn?”

      Hạnh sửng sốt hồi mới : “Chứng dị ứng với phấn hoa của thuộc hạ thành tật rồi, có cách nào trị tận gốc được, chỉ có thể đề phòng thôi. Vì thường lui tới trong cung nên trước mùa xuân hàng năm, thuộc hạ có uống qua thang thuốc phòng ngừa do thái y kê đơn, cũng khá hơn hẳn. Vì năm nay chưa uống nên hơi khó chịu, nhưng nghiêm trọng gì lắm. Đại công tử cần quan tâm.”

      Vân Trầm Nhã xoay người lại, nhìn thoáng qua chiếc bình bạch ngọc bàn: “Mật tương điều chế từ mật ong hảo hạng, chuyên dùng để đối phó với chứng dị ứng phấn hoa, xem như là lấy độc trị độc. Vân phủ trồng nhiều hoa, ngươi dùng mật tương pha nước mà uống, có thể đề phòng phát bệnh.” Dứt lời, cười, vỗ vỗ lên vai Tư Hạnh, lại chậm rãi bước ra ngoài.

      Hạnh nghe xong, có chút ngẩn ngơ, khi kịp phản ứng lại mới cuống quít khom người kính cẩn chắp tay với Vân Trầm Nhã: “Thuộc hạ đa tạ Đại công tử.”

      Vừa dứt lời, bước chân Vân Trầm Nhã thoáng như khựng lại chút rồi tiếp. Đến ngoài cửa, bỗng nhiên xoay người lại, kêu: “Tư .”

      Hạnh lại hoảng thần, chắp tay thưa: “Có thuộc hạ.”

      Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào chiếc trường bào màu đen của Vân Trầm Nhã khiến chợt trông như trích tiên bước ra từ trong họa. Nhưng tận sâu trong đôi đồng tử đen ôn nhuận lại như cái giếng cổ xưa, bình tĩnh mang theo tia cảm xúc nào.

      “Tư , ngươi theo ta mấy năm rồi?”

      Giọng điệu chuyện ràng là nhu hòa, nhưng từng chữ từng chữ rơi vào trong tai người nghe lại khiến cho người ta phải kinh tâm động phách.

      Cả người Tư Hạnh cứng đờ, lập tức : “Bẩm Đại công tử, … mười bốn năm.”

      Mười bốn năm, chiếm hơn phân nửa số tuổi tại của . Vân Trầm Nhã nghe xong, cũng kềm được chép miệng: “Đúng vậy, đảo mắt cái mà mười bốn năm.”

      Thanh , cuối kéo dài, dư vị như nhớ lại chuyện gì đó.

      Hạnh trong lòng run rẩy, nhớ lại lời Tư với ngày hôm nay, trán kềm được toát mồ hôi.

      “Mười bốn năm qua, Tư được Đại công tử quan tâm chiếu cố, ân nghĩa này xin suốt đời ghi khắc.”

      Nhưng dứt lời cũng nghe ai đáp lại, giống như mười bốn năm tình nghĩa trong phút chốc bỗng hóa thành hư ảo. Trong lòng Tư Hạnh kinh hoàng, trong giây lát, lại cảm thấy có chút sợ hãi, giống như bị người trước mắt nhìn thấy ý nghĩ trong đầu mình.

      Vân Trầm Nhã trầm mặc hồi lâu, khóe môi nở nụ cười, như trêu chọc, như châm biếm. lát sau, tựa người vào cửa, “xoẹt” tiếng mở cánh quạt ra, cười rộ lên: “Ngươi hơn ta hai tuổi, nay cũng hai mươi lăm rồi. Lần trước ta giúp ngươi cưới thê tử hiền thục, ngờ tiểu Mi nhi vốn gả cho Phong nhi từ trước. Chờ thêm thời gian nữa, ta làm chủ chọn mối lương duyên tốt cho ngươi.”

      Mồ hôi nơi thái dương của Tư Hạnh chảy xuống ròng ròng, nhăn mày lại, kiên định chắp tay : “Thuộc hạ…nguyện theo bên cạnh Đại công tử, cho dù có phải vượt lửa qua sông, chết cũng…”

      theo ta?” Vân Trầm Nhã cười khẽ tiếng, cắt lời .

      Bỗng dưng Tư Hạnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy dưới ánh trăng thưa thớt, nụ cười của Vân Trầm Nhã mang theo ba phần tịch liêu.

      theo ta được gì?”

      Đêm khuya, giọt sương run rẩy đọng từng phiến lá. Vân vĩ lang mang theo Măng Tây Cải Trắng dạo hai vòng sau hậu viện, sau đó vòng đến trước thư phòng, thở dài hơi, đẩy cửa ra.

      Trong thư phòng, dưới ánh sáng như hạt đậu của chiếc đèn dầu, Cảnh Phong xem thư chợt ngẩng đầu lên, gật đầu chào: “Hoàng huynh.”

      Vân Trầm Nhã nhìn lướt qua bức thư trong tay , ngồi xuống chiếc ghế thái sư, nhàn nhã bưng lên chén trà : “Xem rồi?”

      Cảnh Phong buông bức thư xuống: “Ừ, Đường Ngọc , tra ra chỗ khả nghi giữa mấy cuộc giao dịch Bắc Nam và Liên Binh phù, muốn chúng ta mang Phương Diệc Phi đến đổi.”

      Vân Trầm Nhã nhấp ngụm trà, ngón tay gõ gõ hai cái chiếc kỷ trà: “Ngươi thấy thế nào?”

      Cảnh Phong suy tư hồi, gạt bức thư sang bên, dùng đồ chặn giấy đè lên, lại rút ra tấm da dê, chậm rãi mở ra.

      tấm da dê là bản đồ các nước trong Thần Châu. Ngón tay Cảnh Phong điểm điểm lên phía Bắc, trầm giọng : “Phía Bắc binh lực tuy mạnh, nhưng tập trung tại Oa Khoát quốc. Bắc Hoang địa thế rộng lớn, đồi núi hiểm trở, giống như lá chắn thiên nhiên. Nếu Oa Khoát quốc tiến đánh Triêu quốc, chúng ta có thể địch lại. Nhưng vấn đề nằm ở…phía Nam.” Cảnh Phong ngừng chút, đầu ngón tay dọc theo bản đồ dời xuống, khoanh vùng phía Nam: “Các nước phía Nam tuy , nhưng khi được Liên Binh phù kết hợp binh lực lại, trở thành thế lực thể khinh thường. Đến lúc đó nếu bọn họ kết hợp với Oa Khoát quốc cùng nhau tấn công Triêu quốc ta, chúng ta bị hai mặt thọ địch, mặc dù có thể phân tán binh lực ra ngăn cản, nhưng dân chúng hai miền Nam Bắc khó tránh khỏi phải lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.”

      Đôi mắt Vân Trầm Nhã thâm thúy như mắt sói trong đêm, gật đầu: “ tiếp .”

      Cảnh Phong tiếp: “Vấn đề nghiêm trọng hơn là nằm tại bên trong Triêu quốc ta. Triêu quốc chia làm mười tám châu, lấy Vân hà làm ranh giới, bắc có chín châu, nam có chín châu. Chín châu phía Nam lại thông đường đến Kinh thành. Dần dà, lòng trung thành của dân chúng địa phương đối với Triêu quốc cũng mãnh liệt gì mấy. khi quân địch xâm nhập, binh lực phía Nam mà địch lại, như vậy, chín châu phía Nam có thể thoát ly khỏi quản chế của Vĩnh kinh thành, lâm vào hỗn loạn.”

      nửa lãnh thổ lâm vào hỗn loạn, phía Bắc Triêu tất cũng sinh ra khủng hoảng. Đến lúc đó, chỉ sợ cần các quốc gia khác cử binh tiêu diệt, mà tự loạn lạc trong nước cũng dẫn đến diệt vong.”

      Vân Trầm Nhã nhướng mi, chậm rãi buông tách trà xuống, đứng dậy bước tới trước bàn, mân mê vòng vòng vị trí Kinh Hoa thành của Nam Tuấn quốc tấm bản đồ da dê hồi: “Theo như ngươi , binh lực của Liên Binh phù này có thể tập kết các thế lực phía Nam, mà hễ các thế lực phía Nam tập kết lại, tất khiến phía Nam Triêu rơi vào hỗn loạn. khi hỗn loạn phát sinh, lãnh thổ Triêu chân chính nguy ngập.”

      “Trong triều các loạn đảng mưu đồ rối ren, các nước phía Bắc lại như hổ rình mồi, thể lo. Mấu chốt là phải diệt các thế lực phía Nam này từ trong trứng nước. Chỉ có như vậy, ngươi ta mới có thể yên tâm đối phó với đám loạn thần tặc tử trong triều, cũng như đối phó với Oa Khoát quốc ở Bắc Hoang.”

      Cảnh Phong nhăn mày lại: “Cho nên ý của Hoàng huynh là ngay tức khắc cứu ra Phương Diệc Phi, đổi lấy tin tức với Đường Ngọc. Nếu các cuộc giao dịch Nam Bắc có liên quan đến Liên Binh phù trực tiếp tiêu diệt khả năng phục hồi Liên Binh phù này?”

      Vân Trầm Nhã gật đầu, thanh lãnh liệt: “Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, gặp thần trảm thần.”

      “Nhưng mà…” Cảnh Phong chần chờ lát “Chuyện Liên Binh phù, ta nửa chừng mới tham gia vào nên cũng lắm. Hôm qua nghe Bạch đại nhân , ba năm trước Hoàng huynh vì tham gia vào chuyện Liên Binh phù và Tam đại gia tộc phía Nam nên phải ước định với Nam Tuấn vương, sau này có đến Kinh Hoa thành cũng được xen vào chuyện triều chính Nam Tuấn quốc nữa. Lần này Hoàng huynh vốn mai danh tích để làm việc cho tiện hơn, nhưng biết vì sao lại tự lộ thân phận ra ngoài, khiến bản thân mình rơi vào thế hiểm?”

      Vấn đề này quả là làm khó Vân Trầm Nhã. vốn lấy thân phận “Vân Diệp” để vào Kinh Hoa thành lần nữa, nhưng tại sao sau đó lại tự lộ thân phận ra ngoài? Chỉ vì… câu Vân quan nhân kia mà thôi!

      Vân Trầm Nhã trầm ngâm lát, nhàn nhã nâng ấm trà rót vào chiếc tách, chậm rãi : “Tại sao ta phải cho ngươi nghe?”

      Cảnh Phong ngẩn ra.

      Vân Trầm Nhã bĩu môi lên, điệu bộ cực kỳ vô lại: “Lúc trước ngươi tự rời khỏi cung, chẳng biết tại sao mười tám tuổi lại trở về làm Quốc sư, còn bảo ta và Phụ hoàng giúp ngươi lừa gạt thân phận giả, ngươi cũng đâu có cho ta biết nguyên nhân?”

      Cảnh Phong nghe Vân vĩ lang ăn lung tung hồi cũng giận. biết tính tình Vân Trầm Nhã, hễ chuyện gì càng ép càng . Cảnh Phong thu dọn lại tấm bản đồ da dê bàn, suy nghĩ nửa khắc, lại hỏi: “Vậy ngươi có chủ ý gì?”

      Nhưng lúc giương mắt lên nhìn, biết từ khi nào Vân vĩ lang đến bên cạnh cửa sổ, trời cao ngoài cửa sổ là vầng trăng cong vút sáng rực, bầu trời trong vắt đầy ánh sao.

      Trong lòng Vân Trầm Nhã nặng nề, khi nhớ tới thanh thất huyền cầm của Thư Đường, khi nhớ tới bộ dáng mồ hôi ướt như mưa của Tư Hạnh lúc chuyện với mình mới vừa rồi.

      lâu sau, mới “Ừ” tiếng, quay đầu lại, vừa đến bên chiếc tủ gỗ vừa đắc ý : “Năm ta rời cung có mang theo vài thứ, vốn nghĩ phải dùng đến, ngờ hôm nay thực phải dùng tới.”

      Cảnh Phong ngồi trước trường án, nghe đầu bên kia “răng rắc” tiếng, giống như tiếng khóa đồng bị mở ra. Giây lát sau, Vân vĩ lang cầm đống gì đó sáng lòe, thảnh thơi nhàn nhã lại.

      bày mấy thứ đó lên bàn, Cảnh Phong tập trung nhìn kỹ, đột nhiên rít sâu vào hơi. bàn là tờ thánh chỉ chưa viết và khối ngọc tỷ xanh biếc. Tuy Vân Trầm Nhã là Đại hoàng tử, nhưng dám mang vật trân quý cỡ này rời cung cả năm trời, là quá to gan.

      Vân vĩ lang nhàn nhã tựa vào nơi cao nhất của chiếc kỷ trà, khoanh tay trước ngực: “Ừ, lần này cứu Phương Diệc Phi, có thể gặp nguy hiểm. Ta muốn ngươi khôi phục lại thân phận Quốc sư Triêu quốc, khi cần giúp ta tay.” xong, giơ tay điểm điểm lên thánh chỉ bàn “Thánh chỉ sắc phong ở trước mặt ngươi đó, ngươi xem rồi tùy tiện viết .”

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 64
      by khanhdoan

      Từ khi Thư tiểu Đường đem thất huyền cầm về nhà, mấy ngày nay, Thư Tam Dịch cơm nước cũng màng tới. Mặc dù Thư Đường nghi ngờ, nhưng cũng chỉ biết giấu nỗi nghi ngờ này trong lòng mà dám hỏi.

      Thất Tịch qua, trời nóng thêm mấy ngày nữa rồi mát dần.

      Hôm nay, bầu trời u, phía Tây mây đen sà xuống cực thấp. Trong con hẻm Đường hoa ở thành Đông, tiếng gió vù vù thổi qua. Thư Đường mở cửa sổ ló đầu ra xem, thấy trời dường như sắp mưa, vội vàng vào trong viện gom áo quần phơi vô, lại mang chuồng thỏ trở vào phòng. Hai con thỏ xám tro như bị đói, tụ lại trước cửa chuồng, giương mắt nhìn Thư tiểu Đường lom lom. Thư Đường lại chạy đến phòng bếp mang cho bọn chúng chút rau củ.

      Bận rộn như thế lát qua giờ Ngọ, nồi cháo bát bảo trong phòng bếp cũng chín sôi sùng sục.

      Thư Đường múc cháo ra chén, đến gõ cửa phòng Thư Tam Dịch, gọi lão dậy ăn. Nhưng gọi mãi mà Thư lão tiên sinh vẫn lên tiếng trả lời, Thư Đường đắn đo hồi rồi tự đến phòng bếp ăn sáng, sau đó múc cháo bát bảo và các món khác vào bát để dành lại cho phụ thân của nàng.

      Thư tiểu Đường dọn dẹp lại phòng bếp, chợt nghe trong viện có tiếng bước chân vang lên. Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vân Trầm Nhã dựa vào cửa, tươi cười dịu dàng nhìn nàng.

      giơ quạt lên chỉ chỉ vào cửa khách điếm Thư gia phía xa xa, : “Mới vừa rồi ta thấy tiểu nhị ngủ gà ngủ gật, cửa thông ra sau viện khép hờ nên trực tiếp vào đây.”

      Thư Đường cười rộ lên, gật đầu : “Vân quan nhân, chàng đợi chút.”

      Nàng rửa sạch chén bát, lắc lắc cho ráo nước, lại dùng khăn lau khô rồi sắp vào trong tủ. Cởi xuống tạp dề treo vách phòng bếp, Thư tiểu Đường hưng phấn chạy đến trước mặt Vân Trầm Nhã hỏi: “Vân quan nhân, sao chàng lại đến đây?”

      Tuy chỉ là nương con nhà bình thường vừa thà vừa ngớ ngẩn, nhưng khi nở nụ cười tươi rói lại giống như làn nước mùa thu dưới ánh trăng, trong veo, tinh khiết đến rực rỡ.

      Vân Trầm Nhã hơi híp mắt lại, vươn tay lau bọt nước dính nơi khóe môi nàng, thản nhiên : “Đến thăm nàng.” xong, đứng thẳng dậy, nhìn xung quanh trong viện, kinh ngạc : “Sao thấy Thư lão tiên sinh?”

      Thư Đường nghe vậy, ánh mắt lập tức ảm đạm hẳn . Nàng gục đầu xuống, thấp giọng : “ nhiều ngày nay, phụ thân vui, tự nhốt mình trong phòng.”

      Vân Trầm Nhã sửng sốt, kinh ngạc nhíu mày: “Sao?”

      Lúc này, Thư Đường lại như nhớ ra chuyện gì đó, vỗ mạnh lên trán, chạy đến trước bếp, mở nắp nồi ra, làn hương thơm phức ngòn ngọt mùi gạo lập tức bay ra. Thư Đường lấy chiếc muỗng khuấy khuấy nồi, quay đầu lại hỏi: “Vân quan nhân, chàng ăn gì chưa?”

      ra sáng sớm hôm nay Vân vĩ lang ra ngoài, vòng vòng đường hồi lâu cảm thấy đói bụng nên đến tửu lâu dùng cơm trưa. Nhưng nghe Thư tiểu Đường hỏi như vậy, lại bị hương gạo thơm ngọt khêu gợi lòng hiếu kỳ, cũng đến trước bếp lò, thò đầu tới hỏi: “Nàng nấu gì vậy? Cháo Bát bảo hả?”

      Thư Đường lấy chiếc muỗng múc cháo trong nồi ra, đưa đến trước mặt Vân vĩ lang, : “Vân quan nhân, chàng nếm thử xem?”

      Vân Trầm Nhã từ sống an nhàn sung sướng, nhưng chưa bao giờ có ai múc trực tiếp trong nồi ra đút đến bên miệng cho . sửng sốt hồi lâu, khóe miệng nở nụ cười, chậm rãi nếm thử.

      Thư Đường thấy như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ. Nàng vội ngồi xổm xuống, thụt ống bễ vài cái, vừa thêm chút củi lửa vừa : “Vân quan nhân, chàng đợi chút, cháo bát bảo hơi bị nguội, ta hâm nóng lại cho chàng ăn.”

      Nhìn điệu bộ bận rộn của nàng, Vân vĩ lang thấy rất là buồn cười. gấp quạt lại, vén vạt áo ngồi xổm bên cạnh Thư Đường, tò mò nhìn ống bễ.

      Xem hồi, Vân vĩ lang bỗng cười hỏi: “Sao tự nhiên giữa trưa lại ăn cháo thế?”

      vốn chỉ lơ đãng hỏi, nhưng Thư Đường nghe xong, vẻ mặt cứng đờ. Nàng vỗ vỗ vạt áo đứng dậy, xốc nắp nồi lên, giọng : “Vì gần đây phụ thân khẩu vị tốt, chỉ có thể ăn món nào mềm mềm dễ nuốt thôi.”

      Vân Trầm Nhã ngẩn ra lát, đứng lên theo, kinh ngạc hỏi: “Thư lão tiên sinh sao vậy?”

      Thư Đường mím môi, nhìn lại nồi cháo, qua giây lát, mới rầu rĩ : “Hôm bữa ta mang thanh thất huyền cầm về nhà, sau khi phụ thân thấy đâm ra vui. Đêm đó, ông uống rượu cả đêm đâm ra đau dạ dày, mấy ngày nay đều tự nhốt mình trong phòng ra.”

      Đồng tử trong mắt Vân Trầm Nhã co rút mạnh, nhíu mày liếc về phía cánh cửa phòng Thư Tam Dịch đóng chặt lại.

      Trong bếp dần dần yên tĩnh lại, chỉ có tiếng sôi ùng ục của nồi cháo, và tiếng củi lửa nổ tí tách trong bếp lò.

      lâu sau Vân Trầm Nhã mới giãn hàng chân mày ra, trong đầu dần dần sáng tỏ. phất tay áo cười cười, giọng an ủi: “Tiểu Đường, đừng lo lắng.”

      Thư Đường vẫn rầu rĩ đứng đó, sau lúc lâu mới gật đầu mạnh.

      Vân Trầm Nhã cười , tiếp: “Thất Tịch vừa qua, Thư lão tiên sinh…chắc là vì nhớ đến mẹ nàng, vài bữa nữa sao đâu.”

      Thư Đường mím môi, trong lòng vẫn buồn bã như cũ, nặng nề gật đầu.

      Vân vĩ lang vui vẻ, nhìn nồi cháo bát bảo bốc khói sôi ùng ục, dùng cán quạt chỉ chỉ, chậm rãi : “Dường như chín rồi, nếu mời ta ăn khét mất.”

      Thư Đường nghe xong, giật mình trấn tĩnh lại tinh thần, nàng “Ai nha” tiếng, ngồi xuống tắt bếp, múc trong nồi ra chén cháo, bưng lên miệng thổi thổi, rồi đưa cho : “Vân quan nhân, cẩn thận kẻo nóng.”

      Vân Trầm Nhã tiếp lấy chén cháo, cầm muỗng lên múc mấy muỗng ăn, hương vị ngọt ngào xông lên tận mũi.

      Lại nghe đầu kia, Thư Đường vui rạo rực : “Vân quan nhân, ta mang cho chàng chút rượu nhé? Trước đây ta có thử qua, thêm vài quả nho lên men rượu vào cháo bát bảo ăn ngon hơn.”

      Vân Trầm Nhã giương mắt nhìn về phía Thư Đường rồi gật đầu, đôi đồng tử thâm thúy thanh nhã gợn lên ý cười.

      Thư tiểu Đường mừng rỡ, lập tức chạy ra khỏi phòng bếp.

      Ngoài phòng mưa tạnh, chỉ còn rải rác vài giọt, bầu trời dần dần trong vắt. Vân Trầm Nhã nhìn theo bóng dáng Thư Đường chìm vào ánh sáng rực rỡ của mùa hạ, ý cười mặt dần dần tắt hẳn.

      hít sâu hơi, đứng lặng trong chốc lát, cúi đầu nhìn chén cháo bát bảo trong tay, khóe môi lại lần nữa nở ra nụ cười chiều mà bất đắc dĩ. Vân Trầm Nhã buông bát xuống, theo ra cửa.

      Hoa Hải Đường héo tàn, cành cây chỉ còn lại những chiếc lá lớn. Thư Đường ngồi xổm dưới tàng cây Hải Đường, trong tay cầm hòn đá đào đào bới bới.

      Vân vĩ lang thấy hồ nghi, đến gần hỏi: “Nàng … tìm rượu?”

      Thư Đường gật gật đầu, lại dời sang phía khác dưới gốc Hải Đường tiếp tục tìm kiếm: “Trong nhà có vài vò rượu trái cây, sợ đặt trong hầm rượu bị hương rượu Trầm Đường át , bình thường đều cất ở phòng bếp. Nhưng mấy bữa nay, vì muốn phụ thân uống quá nhiều rượu nên ta đem rượu trái cây đến chôn dưới tàng cây này.”

      xong, nàng lại ngẩng đầu, mờ mịt nhìn xung quanh trái phải hồi: “Kỳ lạ, vò rượu nho đó chôn ở đâu cà?”

      Vân Trầm Nhã trầm ngâm hồi rồi hỏi: “Lúc nàng chôn rượu xuống có làm ký hiệu gì lưu lại ?”

      Thư Đường gật đầu liên tục, : “Rượu hoa Quế ta buộc miệng vò bằng sợi dây thừng màu hồng. Rượu đào ta buộc dây màu xanh. Còn rượu gạo ta buộc dây trắng. Nhưng ăn kèm với cháo bát bảo phải là rượu nho, ta nhớ là ta buộc dây màu vàng mà.”

      Vân Trầm Nhã nghe vậy, đuôi lông mày nhàng nhướng lên. Tuy mưa lớn, nhưng vì nhiều ngày nay bầu trời u, đất dưới tàng cây vẫn rất ẩm ướt nên có màu vàng nhạt. Vân vĩ lang bỗng nhiên nhớ lại ba năm trước, Thư Đường toàn thân mặc bộ xiêm y vàng rực chói lòa như màu hoa mướp, trong đầu chợt bừng tỉnh đại ngộ.

      Thị lực của vô cùng tốt, nhìn nhìn khắp nơi, chợt thấy có chỗ khác lạ dưới gốc Hải Đường. Vân vĩ lang qua, nắm sợi dây thừng, khẽ dùng lực rút lên, ôm vò rượu trong tay, cười hỏi: “Có phải là vò này ?”

      Thư Đường sửng sốt, ngạc nhiên mừng rỡ : “Sao chàng tìm ra được?”

      Vân Trầm Nhã tay trái nâng vò rượu, tay phải cởi dây thừng buộc miệng vò ra, cười : “Sợi dây này vốn màu vàng, ban đêm đẫm sương, mấy ngày bị phai màu, nhìn giống hệt như màu của đất, phải để ý nhìn kỹ mới thấy.”

      Thư Đường tươi cười rạng rỡ, lại ngồi xuống chỗ chôn vò rượu nho, vừa dùng đá sạn lấp miệng hố vừa : “Vân quan nhân, chàng đợi chút, ta lấp lại rất nhanh.”

      Vân Trầm Nhã nhìn nàng bận rộn hồi, lại ngẩng đầu lên nhìn vào trong viện. Ánh mắt lướt qua xung quanh rồi dừng lại trước cửa phòng Thư Tam Dịch. Trong lòng Vân vĩ lang chùng xuống, do dự hồi, cuối cùng chậm rãi hỏi: “Tiểu Đường, ta hỏi nàng mấy chuyện này được ?”

      Thư Đường vừa lấp đất vừa vui vẻ đáp: “Ừ, chàng hỏi .”

      “Nàng… biết gảy thất huyền cầm?”

      Thư Đường thả nốt hòn đá cuối cùng xuống hố, phủi phủi bùn tay xuống, đứng dậy: “ biết.”

      “Vậy nàng có biết mẫu thân của nàng là ai ? Lúc bà còn sống có từng thích gảy thất huyền cầm?”

      Lúc Vân Trầm Nhã hỏi câu này, Thư Đường phủi bùn dính vạt áo. Nàng vốn cười, nhưng nghe xong câu này, nụ cười cứng lại nơi khóe miệng, động tác tay cũng ngừng lại.

      Gió thổi qua làm vạt áo Vân Trầm Nhã tung bay, cũng khiến lọn tóc mai của Thư Đường vương bên khóe môi.

      Thư Đường mím môi, bỗng cúi đầu, tiếp tục phủi bùn dính người, sau lúc lâu mới thấp giọng đáp: “Bọn họ mẫu thân của ta tên là Uyên Ương, nhưng phụ thân ta chưa bao giờ đề cập đến. Chuyện về mẫu thân ta, cha ta chút cũng chưa bao giờ kể cho ta nghe.” xong, nàng lại cẩn thận ngẩng đầu nhìn Vân Trầm Nhã, ánh mắt lóe lên tia uất ức tủi thân, nhàng thêm câu: “ đó!”

      câu “ đó” của nàng khiến trong lòng Vân Trầm Nhã cảm thấy vô cùng đắng chát. sửng sốt hồi, giọng : “Tiểu Đường, ra ta chỉ là…”

      Nhưng Thư Đường đợi xong, nhận lấy vò rượu trong tay , cúi đầu, khòm lưng về phía phòng bếp.

      Vân Trầm Nhã kinh ngạc nhìn theo nàng.

      Mỗi lần nàng cảm thấy khổ sở đều như thế, điệu bộ giống như bà cụ non.

      Cháo bát bảo thêm chút nho lên men rượu càng thanh mát say lòng người, nhưng Vân Trầm Nhã ăn lại thấy nhạt như nước ốc. Lúc ăn cháo, Thư tiểu Đường chuyển sang ngồi băng ghế trước cửa phòng bếp, nhìn hoa Hải Đường trong viện, nhìn cụm mây nơi chân trời, điệu bộ vô cùng ngơ ngác.

      Nhưng điệu bộ ngây ngốc cố lộ ra nỗi bi thương trong lòng này của nàng lại làm cho Vân Trầm Nhã càng khổ sở hơn.

      Trời sẫm tối, Vân Trầm Nhã đứng lên, Thư tiểu Đường chạy tới trước cửa viện, cầm ô đưa cho , thấp giọng : “Đừng quên ô của chàng!”

      Vân Trầm Nhã nhìn chiếc ô, ráng gượng cười, : “Đúng rồi, hôm nay lúc ta đến trong thành vẫn mưa, nhưng đến thành Đông rồi lại thấy chút mưa nào nữa.”

      Thư Đường cúi đầu “Ừ” tiếng.

      Trong lòng Vân Trầm Nhã vừa đắng chát vừa buồn bã, cũng cúi đầu : “Tiểu Đường, theo tiễn ta thêm đoạn đường nữa, được ?”

      Trong con hẻm Đường Hoa vắng lặng, cuối mùa hạ, cành cây vươn ra ngoài tường rụng hết hoa. Gió cuốn những đóa hoa rơi mặt đất mang theo hơi nước trong khí phả vào mặt mát lạnh.

      Thư Đường theo tiễn Vân Trầm Nhã đoạn đường, ngẩng đầu lên thấy bóng dáng thon dài như ngọc thụ lâm phong, giống người trần thế gian.

      Nhưng vì là người tao nhã tựa tiên nhân như vậy, cho nên có đôi khi khiến cho người ta cảm thấy , thể gần gũi. Thư Đường ngừng bước ở đầu ngõ, nhàng giữ chặt ống tay áo Vân Trầm Nhã, kêu lên: “Vân quan nhân.”

      Vân Trầm Nhã cũng ngừng bước lại, nhàng “Ừ” tiếng, xoay người lại.

      Thư Đường cúi đầu, hỏi: “Vân quan nhân, có phải chàng tin ta hay ?”

      Vân Trầm Nhã nhìn nàng, lắc lắc đầu, nghiêm túc : “ phải.”

      Thư Đường mím môi lại, sắc môi dần dần trở nên trắng bệch. Vân Trầm Nhã nhìn xem mà trong lòng ê ẩm, vươn tay xoa lên gương mặt nàng, ngón tay nhàng lướt qua bờ môi nàng.

      Thư Đường trầm mặc lúc lâu, lại : “Vân quan nhân, chuyện thanh thất huyền cầm kia, ta biết chút nào.”

      Vân Trầm Nhã cười chua xót, cúi đầu thấy nàng siết chặt ống tay áo của , ngón tay trắng bệch run nhè . Ánh mắt ngưng lại, giây lát sau, Vân Trầm Nhã bắt lấy cổ tay nàng gỡ từng ngón tay ra.

      Thư Đường cảm thấy trong lòng bàn tay còn gì, trong lòng cũng trống rỗng, nàng ngẩng đầu lên, giật mình ngẩn ra nhìn Vân Trầm Nhã.

      Chỉ thấy cười đến vô cùng tha thiết quyến luyến, dịu dàng nhu hòa như ngọc, bàn tay vòng qua eo nàng kéo lại, Thư Đường liền rơi vào trong cái ôm vô cùng ấm áp.

      Vân Trầm Nhã cúi đầu hôn lên tóc nàng, giọng : “ phải ta tin nàng. Sau này, bất cứ tiểu Đường cái gì, ta đều tin hết.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :