1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô sắc công tử -Thẩm Tiểu Chi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 55
      by khanhdoan

      Cách Lục vương phủ xa, có tòa trang viên được xây tựa vào núi. Cạnh trang viên là cái hồ xanh thẳm, đến giữa hè, bên bờ hồ dày đặc bóng cây xanh vô cùng mát mẻ dễ chịu. Nguyễn Phượng theo ven hồ đến Mãn Bích đình, lúc đến gần bước chân nhàng chậm rãi hơn.

      Ngoài Mãn Bích đình, Đỗ Lương ngồi ghế tựa cầm cần câu trong tay, hai mắt nhắm khẽ. Đợi lát sau, chỉ thấy đầu dây câu chợt động, Đỗ Lương kéo cần câu, con cá chép gấm đỏ mắc câu quẫy mạnh lên khỏi mặt nước. Lập tức có tiểu đồng chạy lại tháo lưỡi câu thả con cá chép gấm xuống lại trong hồ, rồi thay mồi câu mới giúp Đỗ Lương.

      Nguyễn Phượng thấy thế bèn : “Phụ vương từ bi.”

      Đỗ Lương nhìn mặt hồ yên lặng gợn chút sóng, thản nhiên : “Câu cá chỉ để giết thời gian mà thôi!” xong, lại ra hiệu cho Nguyễn Phượng đến ghế ngồi xuống, lấy thêm cần câu khác cho , : “Phụ tử chúng ta tỷ thí nào!”

      Nguyễn Phượng bật cười: “Câu cá khảo nghiệm tính nhẫn nại, nhi thần kém xa so với phụ vương.”

      Đỗ Lương cũng cười, lão trả lời, tay cầm cần câu ngồi xuống bên cạnh. lâu sau, mặt nước hồ lại gợn sóng, Nguyễn Phượng và Đỗ Lương liếc mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời giật dây câu.

      Bọt nước bắn tung tóe mặt hồ nhưng hai lưỡi câu lại rỗng tuếch, còn mồi câu, cũng có cá.

      Đỗ Lương và Nguyễn Phượng đều sửng sốt, hai người đồng loạt cười rộ lên.

      Đỗ Lương : “Con cá giảo hoạt, đồng thời ăn cả hai mồi câu, lừa được cả ngươi và ta.”

      Nguyễn Phượng trầm ngâm hồi, cười đáp: “Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, nhi thần và phụ vương tỷ thí câu cá, vốn nhi thần chắc chắn phải thua thể nghi ngờ gì nữa, nhưng giờ hai con cá vì tranh mồi câu, ăn nhanh hơn bình thường, thành ra nhi thần huề với phụ vương.”

      Đỗ Lương nghe ra trong lời Nguyễn Phượng còn có hàm ý khác, trầm mặc lát, nâng tay phất phất ra hiệu. Tiểu đồng đứng bên cạnh hiểu ý, cung kính khom người chào hai người rồi lẳng lặng lui ra.

      Bờ hồ yên tĩnh trở lại, Đỗ Lương khoanh tay nhìn về phía hồ, giọng hỏi: “ điều tra ra rồi sao?”

      Nguyễn Phượng gật đầu: “Phụ vương minh, vị công tử họ Mục kia đúng là Nhị hoàng tử Cảnh Phong.” Ngừng chút lại “Ngoài ra, nhi thần còn tra được Cảnh Phong lúc chín tuổi rời cung, mười tám tuổi lấy tên Mục Lâm Giản tham dự khảo thí, đậu chức Quốc sư hàng nhất phẩm. Sau khi nhậm chức Quốc sư được hơn nửa năm, lại từ quan, năm sau lấy lại tên Cảnh Phong lãnh binh chống Oa Khoát quốc.”

      Đỗ Lương nghe vậy nhăn mày, xoay đầu nhìn Nguyễn Phượng: “Ý của ngươi là…”

      Nguyễn Phượng : “Từ trước đến nay huynh đệ hoàng tộc tranh đoạt ngầm, đánh mà thắng. Vả lại, giờ người thừa kế ngôi vị hoàng đế ở Triêu quốc còn chưa lập.”

      Cảnh Hiên là trưởng tử, lại do Chính cung sinh ra. So với , Cảnh Phong chỉ là hoàng tử thứ xuất, thể tranh cao thấp với huynh trưởng của mình. Nhưng cứ nhìn lại những việc làm của Cảnh Phong mấy năm nay, đầu tiên là được tấn phong làm Quốc sư, sau lại lãnh binh đánh giặc, về văn cũng như về võ, đều muốn lập công trạng, mở rộng thế lực bản thân. Vì thế, nhi thần nghĩ, Cảnh Phong có lòng muốn tranh đoạt ngôi vị với Cảnh Hiên.”

      Đỗ Lương gật gật đầu: “Nếu nhìn theo phương diện kiến công lập nghiệp, quả Cảnh Phong có ý như vậy.”

      Nguyễn Phượng tiếp: “Tư từng làm hộ vệ ở cấm cung Triêu quốc. Nhi thần hỏi qua , nhiều năm qua hai huynh đệ gia vẫn luôn bất hòa. Bởi vậy…”

      Đỗ Lương xoay người, nhìn về phía Nguyễn Phượng: “Ngươi muốn mượn sức Cảnh Phong để đối phó với Cảnh Hiên.”

      Nguyễn Phượng : “Phụ vương, Cảnh Hiên lòng dạ quá thâm sâu, chúng ta đối phó với cũng chắc thắng. Nếu có thể lợi dụng Cảnh Phong để làm suy yếu thế lực của , trai cò tranh chấp, chúng ta cũng có thể được như ngư ông ngồi yên thu lợi.”

      Cảnh Hiên lần này trở về là muốn nhổ cỏ tận gốc với binh lực của Liên Binh phù, nhưng đối với Nam Tuấn quốc chúng ta nếu còn Liên Binh phù này ngày sau lấy gì để hộ quốc. gì mà miền Nam giàu có, đông đúc, lắm cá nhiều thóc, lập quốc từ trước đến nay căn bản chỉ dựa vào bốn chữ mà thôi: binh cường lực tráng.”

      Chỉ có bảo hộ Liên Binh phù mới có thể cam đoan Nam Tuấn quốc binh cường lực tráng, mới có thể cam đoan Nam Tuấn quốc có thể tồn tại trăm năm sau, bình yên đứng vững trong Thần Châu này.

      Nhưng nếu muốn phục hồi Liên Binh phù, cái giá mà bọn họ phải trả là…

      Nghĩ đến đây, Đỗ Tu thở dài. ngước mắt nhìn về phía non sông tươi đẹp xa xa, thản nhiên : “Phượng nhi, theo ta chút.”

      Mùa hè núi rừng xanh ngắt, tiếng ve sầu miên man. Ánh mặt trời len lỏi vào đến khu rừng rậm, gió mát mang theo hơi nước từ hồ lùa vào những bậc thang xây bằng đá. Phụ tử hai người bước từng bậc thang, lòng tràn đầy tâm . Sau lúc lâu, đột nhiên Đỗ Lương lên tiếng: “Ta từng gặp qua Thủy Tĩnh, đó là nương vô cùng trung thực, thà chất phác.”

      Bước chân Nguyễn Phượng chậm lại, ngước mắt kêu: “Phụ vương?”

      Đỗ Lương quay đầu lại, mỉm cười: “Có phải tính tình Thư Đường giống như đúc Thủy Tĩnh?”

      Nguyễn Phượng chần chờ hồi lâu rồi gật đầu, câu vừa đến miệng lại phải nuốt xuống.

      Đỗ Lương : “Nếu muốn phục hồi Liên Binh phù, cho dù có muốn mượn lực của các nước Bắc quốc hay cũng đều phải bố cáo thiên hạ thân phận của Thư Đường là nữ nhi của Thủy Tĩnh. Đến lúc đó, quần thần các nước Bắc quốc cũng tham dự vào, tình thế diễn biến đến mức nào còn nằm trong khả năng khống chế của ta và ngươi nữa.”

      “Bắc Hoang cũng là nước thuộc các nước Bắc quốc, đất đai cằn cỗi, khí hậu khắc nghiệt, nhưng vẫn đối với Triêu quốc như hổ rình mồi. Nếu Nam Tuấn quốc ta muốn mượn lực các nước Bắc quốc phục hồi Liên Binh phù, rất có khả năng các nước Bắc quốc này cầu Nam Tuấn quốc bọn ta cùng với bọn họ Nam Bắc giáp công, tấn công Triêu quốc. Nếu việc này phát sinh, ngàn vạn dặm đất đai nơi biên giới của Triêu quốc trở thành chiến trường, tuy Triêu quốc gặp phải hậu quả gì cũng phải là chuyện ta và ngươi cần quan tâm. Nhưng có hai vấn đề, tốt xấu mà chúng ta thể để ý.”

      “Thứ nhất, khi tấn công Triêu quốc, chúng ta nếu thấy tình hình chuyển biến tốt phải lập tức thu binh lại, để thế lực các nước Bắc quốc và Triêu tự khắc chế lẫn nhau, như thế, Nam Tuấn quốc ta lợi dụng cơ hội này để củng cố quốc lực, bình yên tồn tại trong Thần Châu, hơn nữa cũng cần lo lắng ngoại xâm nữa. Đây là vấn đề tốt.”

      “Thứ hai, nếu mượn Bắc lực để phục hồi Liên Binh phù, chuyện đầu tiên phải làm chính là công khai thân phận Thư Đường là nữ nhi của Thủy Tĩnh, trả nàng lại cho các nước Bắc quốc. Trước đây Thủy Tĩnh cầu ta và Thủy Sắt nhất định phải bảo hộ Thư Đường, nhưng nếu bị ép đến đường cùng, ta lại thể lợi dụng thân phận của Thư Đường. Làm chuyện bội bạc như thế đáng khinh.”

      Nguyễn Phượng nghe vậy nhăn mày. Sau lúc lâu vẫn nên lời.

      Phụ tử hai người ngừng bước trong rừng, Đỗ Lương tựa người vào gốc cây cổ thụ, thở dài hơi “ khó a, cũng giống như cuộc tỷ thí câu cá vừa rồi. Liên Binh phù là mồi câu, Cảnh Hiên và Cảnh Phong là hai con cá muốn đoạt mồi câu, ta là người giữ gìn Liên Binh phù Bắc quốc, mà người còn lại là ngươi, có ý muốn hợp tác với ta nhưng lại muốn lợi dụng Liên Binh phù để cân bằng các lực lượng trong thiên hạ, bảo vệ Nam Tuấn quốc. Mỗi người lập trường khác nhau, tính toán khác nhau, ai nhường ai.”

      Nguyễn Phượng : “Cho nên nhi thần mới đề nghị, sau này hẵng phục hồi Liên Binh phù, trước mắt đối phó với con cá muốn hủy hoại Liên Binh phù kia mới là quan trọng hơn. Trước dùng Liên Binh phù dụ dỗ Cảnh Phong mắc câu, thả lại con cá này vào trong nước, để nó đối phó với con cá còn lại là Cảnh Hiên, như thế, hai con cá đều lưỡng bại câu thương, còn chúng ta vẫn có thể giữ được Liên Binh phù.”

      Đỗ Lương lắc đầu, cười : “Nhưng nếu hai con cá kia đồng tâm hiệp lực cùng chung mối thù sao?”

      Nguyễn Phượng giật mình.

      “Tuy rằng trăm năm nay thiếu gì hoàng tử hoàng tôn mượn thế lực bên ngoài để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng dựa vào cái gì ngươi nghĩ Cảnh Phong cũng làm như vậy? Chỉ vì… bề ngoài bất hòa với Cảnh Hiên hay sao?”

      Trong Hoàng gia, trước nay đều tồn tại tượng kỳ quái, huynh đệ càng ngầm tranh đấu đến chết sống lại ngoài mặt càng thân thiết kính trọng nhau, nếu ngược lại.

      Nguyễn Phượng nghe vậy, do dự hồi rồi : “Nhưng nếu được con đường hợp tác với Cảnh Phong này, vậy A Đường…”

      Đỗ Lương hiểu được nỗi băn khoăn của .

      Năm đó trước khi Thủy Tĩnh lâm chung, tâm nguyện duy nhất của bà là thỉnh cầu lão và Thủy Sắt bảo hộ Thư Đường, để nàng có thể như nữ tử bình thường lớn lên giữa phố phường, cả đời sống tự do, khoái hoạt.

      Nhưng nay, Triêu, Nam Tuấn, các nước Bắc quốc, thế lực ba phương giằng co lẫn nhau. Nếu Nam Tuấn quốc bị buộc đến mức đường cùng, chỉ còn cách phục hồi Liên Binh phù là con đường có thể , nếu phục hồi Liên Binh phù, thân phận Thư Đường là nữ nhi của Thủy Tĩnh cũng còn giấu giếm được nữa. Đến lúc đó còn ai có thể bảo hộ Thư Đường? Cảnh Hiên sao? Nhưng người này ngoan, làm việc quả quyết, sao có thể vì tư tình nhi nữ mà buông tha thiên hạ?

      Đỗ Lương chán nản cười, : “ lời hứa đáng giá ngàn vàng, nhưng giữa giang sơn và uy tín, bên nặng bên , ngươi cần phải hiểu.”

      Nguyễn Phượng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Đỗ Lương, cả kinh : “Phụ vương?!”

      Đỗ Lương : “Ta từng đáp ứng Hoàng Thượng, giúp bảo vệ giang sơn gấm vóc này, cùng làm cho Nam Tuấn quốc thịnh thế phồn hoa. Bởi vậy, nếu Cảnh Hiên cố ý hủy Liên Binh phù, chúng ta hy sinh mình Thư Đường đổi lấy biên giới Nam Tuấn quốc được mấy năm yên ổn, ta nghĩ cũng đáng giá.”

      “Nhưng nếu đến lúc đó…”

      “Chuyện đến lúc đó đến lúc đó sau. Nam Tuấn là nước , lại bị các nước phương Bắc kềm chế. Nếu muốn an bang, bảo vệ ranh giới, củng cố binh lực, chú trọng dân sinh, dưỡng sinh tức, tất cả những việc này so với lời hứa hẹn lúc xưa, so với Thủy Tĩnh, Thư Đường – hai người dị quốc – đều quan trọng hơn rất nhiều!”

      Ánh mắt Nguyễn Phượng buồn bã, kềm được phải lui về phía sau mấy bước.

      Đỗ Lương lại liếc cái, thản nhiên : “Chuyện Cảnh Phong, ngươi tạm thời cần để ý tới nữa. Hãy bắt tay vào từ nơi Tư Hạnh .”

      “Năm đó đường lên Vĩnh Kinh thành phía Bắc, ta từng cứu ba huynh đệ Tư mạng, nay lão Đại và lão Tam đều trở về, duy chỉ còn mỗi mình Tư Hạnh còn ở lại bên người Cảnh Hiên. Nếu nguyện cống hiến sức lực cho chúng ta, lo gì đối phó được vị Đại hoàng tử kia?”

      nhiều ngày nay Vân Trầm Nhã bận đến tối mày tối mặt. Vị mỹ nam công tử kia biết ở đâu, nên hoàn toàn thể xuống đòn với ta.

      Mật thám vừa phái chân cẳng khập khiễng trở về. Phái thêm người điều tra, bọn họ ai nấy cánh tay lặc lìa xiêu vẹo trở lại. Sói lấy làm kỳ quái, bảo Tư Hạnh thăm dò. Tư từ sáng sớm đến tối mịt mới trở về, lộ ra vẻ mặt đau khổ, sau lúc lâu mà vẫn lời nào. Sói hỏi nguyên nhân, Tư do dự hồi rồi đáp: “Đại công tử, thuộc hạ phải là đối thủ của .”

      Sói kinh ngạc : “Công khai được ngầm lén?”

      bèn : “Công phu ám khí của thuộc hạ cũng bằng .”

      Kết quả là, tra xét ba bốn bữa rồi mà ngay cả tên họ của vị mỹ nam công tử kia cũng tra ra được nửa chữ. Bạch Quý cung kính khuyên: “Đại công tử, ra tình huống trước mắt này phải là chúng ta địch lại người này, mà là vì ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Tục ngữ có , minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Ta nghĩ chi bằng ngưng vài ngày rồi hẵng quyết định?”

      Khi Bạch Quý những lời này là vào lúc sáng sớm tinh mơ ngày hai mươi bảy tháng Sáu. Lúc đó Vân vĩ lang nhai cọng nhân sâm, vẻ mặt phiền chán ngồi ngoài cửa tiệm. Nghe Bạch Quý xong, ánh mắt sâu thẳm hơn, kềm được nhìn thẳng vào hai mắt Bạch Quý đánh giá. Bạch lão tiên sinh bị như vậy đâm ra được tự nhiên, lui ra sau hai bước, vẻ mặt đề phòng nhìn lại .

      Đúng lúc này, đầu ngã tư đường đột nhiên truyền lại tiếng chuông đinh của xe lừa. Sói phun cọng nhân sâm ra, giũ giũ vạt áo, : “Đến rồi.”

      Bạch Quý ló đầu ra thăm dò: “Đại công tử… đợi tiểu Đường nương sao?”

      Vân vĩ lang cong môi, gõ gõ cây quạt trong lòng bàn tay, đột nhiên : “Ngươi có tin hay , hôm nay ta có cách khiến tiểu Đường muội dẫn ta gặp người này.”

      Bạch Quý sửng sốt, cả kinh hỏi: “Cách gì?”

      Vân vĩ lang liếc lão cách thần bí, để ý đến lão nữa, giũ giũ áo choàng, nghênh ngang xoay ngược đầu lại hướng chiếc xe lừa nơi đầu đường mà .

      Bạch Quý thấy điệu bộ Vân vĩ lang như tính toán trước mọi việc, ngây người đứng tại chỗ hồi rồi nhanh chân chuồn mất ra sau cửa tiệm. Nhưng lão biết, khi lão vừa xoay người, sói ta cũng quay đầu nhìn theo bóng dáng của lão, nở nụ cười đầy thích thú.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 56
      by khanhdoan

      Chiếc xe lừa lộc cộc dừng trước cửa Đường Tửu hiên, Vân vĩ lang bày ra vẻ mặt phúc hậu tiến lên chào đón: “Tiểu Đường muội đến giao rượu a?”

      Thư tiểu Đường thò đầu vào tiệm xem, thấy bên trong chỉ có mỗi mình Vân Trầm Nhã, bèn hỏi: “Bạch lão tiên sinh bọn họ đâu?”

      Vân vĩ lang giắt quạt lên thắt lưng, nhiệt tình xắn tay áo: “Hôm nay chỉ có ta trông tiệm.”

      Thư Đường nhìn “Ờ” tiếng.

      Sói lại : “Tiểu Đường muội, chuyển rượu vào nhé?”

      Thư Đường lại liếc “Ờ” thêm tiếng nữa.

      Vì mấy ngày trước Thư Đường giao đợt rượu rồi nên hôm nay cũng phải chuyển nhiều lắm. Vả lại, hễ là rượu Trầm Đường trực tiếp trưng bày trong cửa tiệm, cần phải chuyển ra hầm trữ rượu sau hậu viện, cho nên Vân vĩ lang và Thư tiểu thỏ chỉ chốc lát là xong việc.

      Vào giờ Thìn, ánh mặt trời mùa hạ chói chang tỏa ra tứ phía. Từ trong tiệm nhìn ra, ngoài đường nắng chói cả mắt, người đường ai nấy đều tranh thủ chen dưới tàng cây. Thư tiểu Đường lướt ánh mắt từ người đường nơi đầu phố đến bụi hoa dâm bụt trước cửa tiệm ngừng lại trong khoảnh khắc rồi nhìn về phía Vân vĩ lang.

      Vân Trầm Nhã châm trà vào tách, thấy Thư Đường nhìn mình, tươi cười đưa tách trà cho nàng, hòa nhã : “Gần đây trời nóng, nên uống nhiều nước chút.”

      Thư Đường cầm lấy tách trà, uống được hai ngụm, cúi đầu xuống nghĩ nghĩ, rồi lại nhìn Vân vĩ lang.

      Lúc này Vân Trầm Nhã tựa lưng vào trường án, nheo mắt lại như suy tư chuyện gì. Ánh nắng rọi lên bên khuôn mặt của , trông vừa tuấn vừa dịu dàng. Vài tia sáng phủ hàng mi dài cong vút, rót vào đôi mắt sâu như hồ đáy của . Cảm nhận được ánh mắt của Thư Đường, đôi mắt chợt động, như mặt hồ bỗng nhiên gợn sóng.

      “Sao thế?” Vân Trầm Nhã quay đầu lại hỏi.

      , có gì.” Tim Thư Đường đập bình bịch, đỏ mặt gục đầu xuống, trông vẻ như biết phải làm sao. Sau lúc lâu, nàng thấy sói có động tĩnh gì, lại cẩn thận giương mắt lên lén nhìn .

      Vân vĩ lang nhìn điệu bộ này của nàng mà cảm thấy vô cùng thú vị. đứng thẳng dậy, nhàn nhã đến quầy thâu ngân, vừa mở sổ sách ra vừa lơ đãng : “Có việc gì cứ thẳng . Còn nếu muốn ngắm ta…” cong môi cười, ánh mắt dừng chiếc ghế dựa ven tường “ lại đằng kia ngồi nhìn cho hơn…”

      Thư tiểu Đường nghe vậy mặt càng đỏ hơn. Nàng nuốt ngụm nước miếng, thành thành đáp: “, ta phải, ta phải muốn ngắm ngươi.” xong, nàng lại lén liếc mắt nhìn Vân Trầm Nhã cái nhanh như chớp.

      Vân vĩ lang càng hứng chí hơn, dứt khoát gập sổ sách lại, tò mò hỏi: “Nàng cảm thấy mắt ta đẹp, hay là mũi ta đẹp?”

      Thư tiểu Đường nghe xong chợt sửng sốt, trong đầu lên nét mặt Cảnh Phong, nàng lại ngập ngừng nhìn lên mặt Vân Trầm Nhã.

      Nhìn kỹ, Vân quan nhân và Mục công tử rất giống nhau. Thư Đường càng nhìn, trong lòng càng thấp thỏm yên. ra thế gian này có rất nhiều người giống nhau, nhưng rất khó có ai có thể so sánh với dung mạo khí chất của Vân Trầm Nhã.

      Vân vĩ lang vốn chỉ đùa, ngờ Thư Đường lại làm . Hai người đều im lặng, hô hấp của dần dần ổn định, ánh mắt lơ đãng dừng chiếc mũi thanh tú của nàng, đôi môi mềm mại và làn da trắng mịn như như dưới cổ áo..

      Đúng lúc này, đột nhiên Thư Đường : “Vân, Vân quan nhân, ta hỏi ngươi chuyện này có được ?”

      Vân Trầm Nhã nghe vậy giật mình hoàn hồn, ho khan tiếng : “Nàng hỏi .”

      Thư Đường do dự lát, : “Vân quan nhân, vị đệ đệ hơn ngươi nửa tuổi kia, tên là gì a?”

      Ánh mắt Vân Trầm Nhã lại đảo qua cổ áo của Thư Đường, trong khoảnh khắc, lòng bàn tay toát đẫm mồ hôi, trong đầu loạn thành đống. Sau hồi lâu mới : “… à, tên chỉ có chữ Phong thôi.”

      “Vân Phong?” Thư Đường sửng sốt, rũ mắt xuống, thào tự mình: “Mục công tử phải sao…” Đuôi mắt khẽ liếc thấy sắc mặt Vân Trầm Nhã ửng hồng, Thư Đường kinh ngạc, kiễng chân, thò tay lên trán thăm dò, hỏi: “Vân quan nhân, ngươi sao vậy?”

      Vân Trầm Nhã từ khi thấy khoảng da trắng kia trở nên choáng váng hồ đồ, trán bị bàn tay ấm áp mềm mại của nàng sờ lên, kềm được cả người run lên. lui ra sau hai bước, lúng túng : “ có gì, chắc là vì trời… hơi nóng.”

      Thư Đường sửng sốt, vỗ ót cái, : “Vân quan nhân, ngươi đợi chút.” xong, nhanh như chớp nàng chạy ra khỏi cửa tiệm, đến xe lừa tìm kiếm hồi rồi lại nhanh như chớp chạy trở lại.

      Đặt túi vải bố trường án, Thư tiểu Đường cởi túi, bên trong lộ ra mấy quả đào. Thư Đường vừa kiếm con dao gọt vỏ vừa giải thích: “Vân quan nhân, cha ta ăn trái cây giải nhiệt.”

      Vân Trầm Nhã im lặng nhìn nàng, qua lát sau mới giọng hỏi: “Nàng giận ta nữa sao?”

      Động tác gọt vỏ đào của Thư Đường chậm lại chút, lọn vỏ đào rơi xuống trường án. Nàng mím môi lại trả lời , tiếp tục gọt vỏ đào.

      Mùa hè oi bức, ngoài đường tiếng ve sầu râm ran như mắc cửi, con phố dài như yên tĩnh hơn. Thư Đường gọt xong vỏ quả đào, đưa cho Vân Trầm Nhã : “Cho ngươi, ăn bị cảm nóng.”

      Vân vĩ lang do dự lát, muốn thò tay ra cầm lấy quả đào, ngờ bỗng nhiên Thư Đường rụt tay lại, tức giận liếc cái: “Ta… ta còn chuyện này muốn hỏi ngươi.”

      Vân Trầm Nhã ngây người nhìn nàng gật đầu.

      Thư Đường cúi đầu xuống, mím môi, nghẹn ngào hồi lâu rồi mới : “Ngươi, ngươi cưới thê tử rồi sao?”

      Vân Trầm Nhã sửng sốt như nghe : “Cái gì?”

      Thư Đường ngước mắt lên, có chút giận dữ nhìn : “Hôm bữa, ngươi đến tiểu Mi nhi gì đó, là chuyện gì xảy ra?”

      “Tiểu Mi?” Lúc này Vân Trầm Nhã mới kịp phản ứng. Nhưng quan hệ giữa và Thẩm Mi khó giải thích, suy nghĩ hồi lâu sau, ngập ngừng , “Ừ, tiểu Mi nhi nàng, tuy danh nghĩa là cùng ta thành thân, nhưng nàng ấy… mà nàng ấy sau khi thành thân ba ngày sau… cũng vẫn chưa lại mặt, nên vẫn chưa…”

      ràng chút nào, mà Thư Đường chỉ chăm chăm nghe được câu quan trọng là “thành thân ba ngày sau…”. Nàng khỏi lui ra sau vài bước, trừng lớn hai mắt nhìn Vân Trầm Nhã cách khó tin, hốc mắt nàng cũng dần dần đỏ lên.

      Vân Trầm Nhã thấy Thư Đường như vậy, trong lòng căng thẳng vội vã muốn giải thích tiếp. Nhưng đột nhiên Thư tiểu Đường dậm chân, hai mắt ánh lệ, nức nở : “Ta, ta thả Măng Tây Cải Trắng ra cắn chết ngươi!”

      Vân vĩ lang tim đập loạn nhịp, bước lên phía trước hai bước : “Tiểu Đường, ta có…chuyện đó, tiểu Mi nhi nàng và ta ra… ra phải là phu thê.”

      Thư Đường vẫn tức đến ngạt thở, thèm tin , xoay người muốn bỏ .

      Vân Trầm Nhã vội vàng : “Lúc đó tình hình rắc rối phức tạp, nhưng ta thành thân với tiểu Mi nhi phải là vì tình, mà chỉ vì cứu tính mạng mấy người thôi, vì xử lý việc. Ở Triêu quốc chúng ta, sau khi thành thân ba ngày có thể thuận lợi trở về nhà phụ mẫu thân sinh mới tính là chân chính hoàn tất lễ. Lúc đó mặc dù nàng ấy có trở về nhà phụ mẫu thân sinh nhưng từ đó về sau có trở về nhà bên ta, cho nên ta và nàng ấy cũng tính là phu thê.”

      Thư Đường nghe vậy, ngừng chân lại, ngập ngừng xoay người, hỏi: “ sao?”

      Vân Trầm Nhã trầm giọng, nhìn nàng : “Huống chi lúc đó, ta và tiểu Mi nhi đều sớm có người trong lòng. Ta và nàng ấy, ngay cả động phòng cũng có. Đều là vì… đều là vì để dành cho nàng thôi…”

      Lời vừa thốt ra, mặt Thư Đường bỗng đỏ lên. Vân Trầm Nhã sửng sốt lát rồi cũng đột nhiên đỏ mặt. Trong tiệm yên lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Vân Trầm Nhã nghĩ Thư Đường da mặt mỏng, chắc nàng tức giận, vừa tính thêm gì đó, thấy Thư Đường cúi đầu, đưa quả đào mới gọt vỏ vừa rồi cho , : “Ăn !”

      Vân Trầm Nhã cầm lấy quả đào, trầm mặc lúc lâu, lại gọi: “Tiểu Đường…”

      Ánh mắt Thư Đường ngây ngẩn nhìn mũi chân mình, qua lát sau nàng : “Ta tin chàng.”

      “Hễ là lời Vân quan nhân , ta đều tin.”

      Trong phút chốc, trong lòng Vân Trầm Nhã như có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngón tay của vô ý thức giật giật, cảm thấy ngực khó chịu.

      Sau lúc lâu, Vân Trầm Nhã ngẩng đầu lên, nghiêm túc : “Ừ, tiểu Đường, hãy tin ta lần nữa, ta nhất định để nàng phải thất vọng.”

      khí có chút ám muội, có chút xấu hổ. Trong lúc nhất thời, hai người cũng biết phải gì. Ánh mắt Vân vĩ lang lại dừng khoảng da trắng mịn lộ ra dưới cổ áo Thư Đường, trong đầu lại rối loạn, lui vài bước : “A, đúng rồi, mới vừa rồi dường như nàng có vẻ thích hoa dâm bụt trước tiệm, chi bằng chút nữa nàng hái mang về nhé?”

      Thư Đường nghe vậy, trả lời: “ phải ta thích, là Mục công tử thích.”

      “Mục công tử?” Ánh mắt Vân Trầm Nhã chợt động, trong lòng nghi ngờ.

      Thư Đường gật gật đầu: “Mục công tử cũng như Vân quan nhân, đều đến từ Triêu quốc, nay tòa nhà mà trước cửa cũng có trồng dâm bụt, còn có hàng liễu rũ.”

      “Liễu rũ, dâm bụt?” Vân Trầm Nhã nghe đến đây, trong lòng sáng tỏ.

      Thư tiểu Đường nghĩ nghĩ, lại thành thành : “Hôm nay ta nhìn chằm chằm Vân quan nhân là vì dung mạo của Mục công tử giống Vân quan nhân đến năm sáu phần. Trước đây Vân quan nhân vị đệ đệ hơn mình nửa tuổi, lúc ta mới gặp Mục công tử còn tưởng rằng chính là đệ đệ của Vân quan nhân, đáng tiếc phải vậy.”

      ra chuyện này Vân vĩ lang nghi ngờ từ sớm. Lúc này, gom những chi tiết khả nghi lại, cẩn thận suy nghĩ lại, lại nhớ đến vẻ mặt Bạch Quý mới vừa rồi, trong lòng hoàn toàn sáng tỏ.

      “Sao lại phải?” Vân Trầm Nhã gõ cán quạt trong lòng bàn tay, cong môi cười “Tiểu Đường, nàng đến Vân phủ chờ ta chút, giờ ta có việc, lát trở lại.”

      Đối diện với Đường Tửu hiên có con hẻm , nối liền với phố Lâm Giang, thông ra hai con đường cái. Vì con hẻm này tối tăm ngột ngạt nên mùa hè ít ai đến. Bạch Quý thấy Vân vĩ lang gặp mặt Thư tiểu thỏ ngoài cửa tiệm, nhân lúc rảnh rỗi, lão bèn vội vàng đến chỗ này.

      Trong con hẻm sớm có thân ảnh trong bộ y phục màu xanh chờ sẵn.

      Bạch Quý tiến lên hai bước, chắp tay chào, gọi: “Nhị công tử.”

      Cảnh Phong gật đầu : “Bạch lão tiên sinh, làm phiền ngài .”

      Bạch Quý giận dữ : “Nhị công tử, lão nô hiểu nổi, ngài hẹn lão nô ra, tốt xấu gì cũng kiếm chỗ nào xa chút. Ở đây cách Đường Tửu hiên có dãy phố, bình thường Đại công tử rảnh rỗi hay vòng vòng ngang đây, nếu lỡ bị nhìn thấy…Aizz, thủ đoạn của Đại công tử chắc Nhị công tử ngài cũng biết đó.”

      Cảnh Phong : “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, tâm nhãn của Đại ca quá lớn, ta chỉ có thể đánh từ bên hông thôi.”

      Bạch Quý lắc đầu : “Ngươi nghênh ngang đến Nam Tuấn quốc, có thể giấu diếm được nhiều ngày như thế này cũng coi như là rất có bản lĩnh rồi.” Ngừng lát, lại “Nhưng ngươi tội gì phải gạt chứ, sao thử tự mình chuyện với xem sao?”

      Cảnh Phong : “ được, chuyện này… dễ dàng đáp ứng, nếu ta nắm dao đằng cán, chỉ sợ bị thất bại trong gang tấc.”

      với ta, sao ngươi biết thất bại trong gang tấc?” Đột nhiên, thanh vang lại từ đầu khác của con hẻm .

      Hôm nay Vân Trầm Nhã cũng mặc y phục màu xanh, cầm trong tay cây quạt mười hai nan, nhàn hạ cười: “Phong nhi, lâu gặp.”

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 57
      by khanhdoan

      Giữa chính Ngọ, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống đầu tường, chân tường khuất nắng sinh ẩm ướt ngột ngạt. Cảnh Phong nheo mắt lại nhìn người vừa đến. Người ấy dáng điệu vẫn như trước, vẻ mặt luôn nhàn hạ ung dung, cười rộ lên vô cùng phong hoa tuyệt đại.

      Cảnh Hiên khí chất vương giả bẩm sinh, ai có thể so sánh với .

      Cảnh Phong trầm mặc gọi: “Đại ca.”

      Vân vĩ lang nhíu mày liếc cái, phủi phủi mặt quạt, nhìn Bạch Quý.

      “Bạch lão tiên sinh, hình như ngươi…nợ ta lời giải thích?”

      Bạch Quý sợ đến mức cả người run rẩy muốn khụm gối quỳ xuống ngay tại chỗ. Cảnh Phong thấy thế, khỏi nhăn mày, tiến lên hai bước : “Đại ca, chuyện này liên quan đến Bạch đại nhân!”

      Ánh mắt Vân Trầm Nhã lướt qua hai người bọn họ, gấp quạt lại, thản nhiên : “Về Vân phủ rồi sau.”

      Trong căn phòng bên hông hậu viện Vân phủ, Tư Hạnh đứng bên đợi ba người nghị luận. Vân Trầm Nhã nghe Cảnh Phong xong, ngón tay gõ lên mặt bàn ba cái, bình tĩnh : “ được.”

      Cảnh Phong sửng sốt, rũ mắt xuống, rồi lẳng lặng đáp lại câu: “Ý ta quyết.”

      Vân Trầm Nhã liếc cái, như hề nghe thấy lời vừa rồi, suy tư lát rồi với Bạch Quý: “Chuẩn bị thêm gian phòng cho Phong nhi.”

      Cảnh Phong ngẩn người ra, ngẩng đầu nhìn Vân Trầm Nhã.

      Vân Trầm Nhã : “Chuyện Liên Binh phù chưa xong, Kinh Hoa thành của Nam Tuấn quốc này vốn là nơi đầy thị phi. Lần này ngươi đến đây cứ xem như là du ngoạn cho khuây khỏa. Chuyện mới vừa rồi, sau này đừng bao giờ đề cập đến nữa.” xong, đứng dậy, lúc bước ngang qua mặt Cảnh Phong ngừng lại “Cũng cần tìm cách uy hiếp ta, chuyện này, dù bất cứ giá nào ta cũng chấp thuận.”

      Bọn ba người Bạch Quý nín thở đến cứng người lại, lẳng lặng nhìn Vân Trầm Nhã phất tay áo bỏ . Từ khi đến Nam Tuấn quốc này, bọn họ chưa bao giờ thấy Vân vĩ lang tức giận như thế.

      Yết hầu Cảnh Phong giật giật, lúc Vân Trầm Nhã đẩy cửa phòng bước ra, gằn từng tiếng : “Nếu đại ca đồng ý, vậy cứ coi như ta chưa bao giờ đến đây. Nhưng mối thù của tiểu Ngộ, mối thù của hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ ở Bắc Hoang, dù bất cứ giá nào ta cũng phải báo.”

      Vân Trầm Nhã ngừng bước, mãi lúc sau mới xoay người lại. Ánh nắng ấm áp sáng rực quanh người , nhưng nụ cười mặt lãnh liệt nên lời: “Ngươi đừng quên, chính thê Liễu Ngộ của ngươi là vì ngươi mà chết, nếu muốn báo thù, sao ngươi tự xuống tay với bản thân mình trước?”

      Giọng điệu tuy , nhưng từng chữ từng chữ sắc bén như đao cứa vào trái tim của Cảnh Phong. Sắc mặt Cảnh Phong trắng bệch, khỏi lui về sau mấy bước.

      Vân Trầm Nhã cười khẽ tiếng, bình tĩnh : “Liễu Ngộ qua đời, ngươi ngay cả bản thân mình còn vượt qua được, huống hồ gì đến chuyện báo thù?”

      Cảnh Phong nhắm mắt lại, bàn tay rũ bên hông dần dần siết chặt lại thành quyền, hết nắm rồi buông. Qua lúc lâu, thấp giọng : “Đại ca, cuộc chiến Bắc Hoang quả là lỗi của ta. Ta nên… dốc toàn lực liều lĩnh mất còn với quân của Oa Khoát quốc. Lúc ấy, tiểu Ngộ khuyên ta nên nhẫn nại chờ viện binh. Nếu ta nghe lời nàng ngàn vạn tướng sĩ, còn có tiểu Ngộ nữa, cũng bị chết như vậy!” đến đây, đột nhiên Cảnh Phong ngẩng đầu “Đại ca, nếu có ngày, ngươi chỉ vì bản thân mình mà hại chết hàng ngạn hàng vạn tính mạng, hại chết người ngươi thương nhất, ngươi làm sao?!”

      Ngoài hiên có trận gió lùa vào, thốc tà áo Vân Trầm Nhã bay lên. lạnh lùng cười rộ lên: “Vì thế, ngươi đem hậu gửi gắm cho ta, muốn mình lén xông vào nơi đóng quân của Oa Khoát quốc? Vì thế, tuy ngươi biết làm như vậy là mất lý trí, còn xin ta cho mười tên ảnh vệ tháp tùng theo ngươi? Đến lúc đó, nếu ngươi có chết, cùng lắm cũng chỉ xuống cửu tuyền gặp mặt Liễu Ngộ mà thôi. Vậy còn tính mạng của mười người đó sao?”

      Đôi đồng tử đen của Cảnh Phong như có ngọn lửa lúc sáng lúc tối bập bùng ngừng, cuối cùng lịm dần rồi tắt hẳn như đống tro tàn.

      Hạnh thấy thế đành lòng, bèn khuyên nhủ: “Nhị công tử, ra chuyện phải là…”

      “Tư !” Đột nhiên, Vân Trầm Nhã trầm giọng kêu lên tiếng.

      Hạnh ngẩn ra nhìn Vân Trầm Nhã, chỉ thấy nụ cười nơi khóe miệng vừa rồi của mất hẳn. ràng là giữa hè, nhưng đại sảnh tràn ngập áp lực lạnh căm căm như trời đông giá rét.

      Bốn phía im lặng, Cảnh Phong ngước mắt lên, thấy trong vườn hoa ngoài phòng có cây liễu xanh lay động trong gió. Trong lòng chùng xuống, giật mình nhớ lại thuở ban đầu khi bọn họ gặp nhau. Vị nương kia đứng dưới tàn liễu rũ, vẻ mặt tò mò nhìn , : “Ta có tên, chuyện lúc trước ta quên hết, ngươi cứ gọi ta là Liễu Ngộ .”

      Liễu Ngộ, gặp nhau dưới tàn liễu mùa hè.

      ra Cảnh Phong biết Vân Trầm Nhã sai. những làm việc nông nỗi kích động, hơn năm rồi cũng có cách nào thoát khỏi bóng ma chuyện cũ. Nhưng có số việc dễ, làm mới khó.

      Cảnh Phong trầm giọng : “Đại ca, ta…”

      giờ ngươi ở đâu?” Vân Trầm Nhã đột nhiên hỏi, gõ gõ cán quạt trong lòng bàn tay, tiếp “Ta xem cùng ngươi.”

      Cảnh Phong ngẩn người. lát sau, cúi đầu ra khỏi phòng, vừa vừa : “Đại ca muốn đến đến, chuyện đến nước này, hai ngày nữa ta rời khỏi nơi đây.”

      Vân Trầm Nhã liếc cái, phất phất tay áo, bỏ thẳng mạch.

      Còn lại ba người – Bạch Quý, Tư Hạnh và Tư Đồ Tuyết – ba mặt nhìn nhau, muốn theo, chợt thấy Vân Trầm Nhã ngừng bước, nghiêng người quét ánh mắt sắc bén lại. Bạch Quý đành phải ngừng lại.

      Hạnh nghĩ lại chuyện vừa rồi, xoay người chắp tay lại : “Bạch lão tiên sinh, tại hạ có chuyện cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao Đại công tử cho Nhị công tử biết Thẩm Mi tiểu thư chính là Liễu Ngộ, mà cuộc chiến Bắc Hoang hai năm trước cũng phải hoàn toàn là lỗi của ?”

      Bạch Quý lườm cái: “ tại phải lúc chuyện này.” Nghĩ nghĩ, lo lắng “Nhị công tử tính tình quật cường, Đại công tử hôm nay lại nổi giận, sợ rằng hai người tránh được trận động thủ.”

      Hạnh nghe vậy, cũng lo lắng nhăn mày lại.

      Lúc này, Tư Đồ Tuyết bỗng nhiên do dự rồi : “Tư , Bạch lão tiên sinh, ta nhớ là dường như tiểu Đường nương còn chờ ở tiền sảnh?”

      Lời này vừa ra, Tư và Bạch Quý liếc mắt nhìn nhau, Bạch Quý chụp mạnh lên ót cái, “Đúng vậy, phải còn có tiểu Đường Đường nhà họ Thư nữa sao!”

      Vân Trầm Nhã và Cảnh Phong vừa ra khỏi Đường Tửu hiên nghe tràng tiếng chuông đinh đinh vang lên từ đầu đường. Thư Đường cười sáng lạn, nhảy xuống từ xe lừa, : “Mục công tử, ra ngươi là đệ đệ của Vân quan nhân.”

      Cảnh Phong sửng sốt, rũ mắt xuống mà trả lời.

      Vân Trầm Nhã liếc cái, với Thư Đường: “Sao lại chờ ở đây?”

      Thư Đường chỉ chỉ vào chiếc xe lừa, : “Lúc nãy Tư công tử với ta là ngựa của Đường Tửu Hiên ăn bậy nên bị đau bụng, kéo nổi xe ngựa, mà Vân quan nhân muốn cùng với Mục công tử chuyến về nhà, bảo ta đánh xe lừa này đưa các ngươi .”

      xong, đợi Vân Trầm Nhã và Cảnh Phong lên tiếng trả lời, Thư Đường chạy lại bên cạnh con la, xốc màn lên, : “Xe lừa này hơi bị nhưng vẫn có thể ngồi được hai người. Vân quan nhân, Mục công tử, ta chuẩn bị sẵn hai đệm mềm cho các ngươi rồi.”

      Vân Trầm Nhã và Cảnh Phong đồng thời ngẩn ra, biết trả lời như thế nào.

      Thư Đường thấy bọn họ như vậy, lại nghĩ rằng bọn họ chê xe lừa mất thể diện. Nàng chạy ra trước xe, vỗ về hai con la, thành : “Vân quan nhân, Mục công tử, hai con la này mặc dù chạy nhanh như ngựa, nhưng la nhà ta nuôi rất kỹ.” Nghĩ nghĩ, nàng lại : “Nếu các ngươi thích chiếc xe này, ta đổi sang xe ngựa của Vân phủ cũng được.”

      Cảnh Phong nghe vậy, nhịn được : “Tiểu Đường nương đừng hiểu lầm, phải ta và… Đại ca chê chiếc xe lừa này đâu.”

      Thư Đường nghe tiếng “Đại ca” này, nhịn được đưa mắt nhìn về phía Vân Trầm Nhã. Vân vĩ lang bị nàng nhìn, hiểu gì nên trố mắt ra nhìn lại, lát sau, chỉ thấy Thư Đường mím môi cười rộ lên như rất vui sướng.

      Chỗ Cảnh Phong ở cách Đường Tửu hiên cũng xa. Xe lừa chạy lúc sau dừng lại trước tòa trạch phủ.

      Ánh mặt trời chiều rất gay gắt, Thư Đường buộc xe lừa dưới gốc cây đại thụ, giơ tay khum khum che trước trán. Vân Trầm Nhã thấy thế, vừa mở quạt ra che nắng cho nàng vừa với Cảnh Phong: “Hai năm nay ngươi đều ở mình sao?”

      Thân hình Cảnh Phong như cứng lại, lát sau, đáp: “Sau khi cuộc chiến Bắc Hoang kết thúc nổi lên bệnh ôn dịch. Ta ở lại Hương Hợp trấn nửa năm, sau khi bệnh dịch được khống chế, ta mới rời khỏi.” xong, đẩy cánh cổng lớn ra.

      Tòa nhà vừa cũ vừa , sâu vào bên trong liền thấy bụi hoa dâm bụt trong viện. Dưới hàng liễu rũ lượn lờ là cái giếng cổ. Vân Trầm Nhã vào trong viện, chỉ cảm thấy tòa nhà này quá mức đơn sơ, mà Cảnh Phong đường đường là Nhị hoàng tử, những vứt bỏ hết công danh, mà còn chịu thiệt ở lại nơi như thế này. Ánh mắt buồn bã, trầm giọng : “Ngươi thu dọn sửa soạn lại , chút nữa theo ta về Vân phủ.”

      Cảnh Phong nghe xong cũng lên tiếng trả lời. đẩy ra cửa phòng, thấy Vân Trầm Nhã theo, bèn với Thư Đường: “Tiểu Đường nương chờ chút, mùa hè thời tiết nóng nực, ta châm chút trà.”

      Đến lúc này Thư Đường mới thấy bầu khí giữa hai huynh đệ bọn họ có gì đó bình thường. Nàng gật đầu với Cảnh Phong, lại nhìn về phía Vân Trầm Nhã, do dự : “Vân quan nhân, Mục công tử …”

      Ánh mắt Vân Trầm Nhã càng ảm đạm hơn nhưng vẫn gì.

      lâu sau, Cảnh Phong bưng mâm trà ra. mâm có bình trà và hai chén rượu. Lúc này ánh mặt trời bị mây đen che phủ, trong sân tràn đầy bóng râm mát lạnh. Cảnh Phong rót cho Thư Đường tách trà, lui ra sau hai bước, cúi đầu : “Đại ca, chuyện ngày hôm nay, lòng ta quyết, chén rượu này xem như ta cáo biệt với đại ca. Sau này nếu đại ca có thể giúp ta tìm được thân nhân của tiểu Ngộ, Cảnh Phong dù ở bất cứ nơi đâu cũng xin ghi lòng tạc dạ ân tình này.”

      Vân Trầm Nhã sửng sốt, lát sau, khẽ cười tiếng, nâng chén rượu lên xoay xoay đầu ngón tay, hỏi: “Vừa rồi ngươi sau khi cuộc chiến Bắc Hoang kết thúc, ngươi ở lại Hương Hợp trấn nửa năm, sau đó sao?”

      Cảnh Phong ngẩn ra, ngước nhìn Vân Trầm Nhã, giây lát sau, : “Ta đến Liễu châu đặt mua tòa nhà, vì khi tiểu Ngộ gặp ta mất trí nhớ nên sau đó ta tìm thân nhân cho nàng. Nhưng tìm tìm kiếm kiếm mãi mà vẫn…”

      “Hoang đường!” Cảnh Phong còn chưa xong bị Vân Trầm Nhã trầm giọng cắt ngang.

      Vân Trầm Nhã ném chén rượu trong tay xuống đất, cười lạnh : “Ta nhớ ta có đệ đệ có tiền đồ như thế!”

      Cảnh Phong nhìn chén rượu bể tan tành, rượu trào ra lênh láng mặt đất, yết hầu giật giật, : “Mong… Mong đại ca giúp ta hoàn thành tâm nguyện, nếu đại ca có thể tìm được thân nhân của tiểu Ngộ, ta…”

      phải thân nhân của Liễu Ngộ là ngươi hay sao?” Đột nhiên Vân Trầm Nhã “Như ngươi , lúc Liễu Ngộ và ngươi gặp nhau, nàng nhớ chuyện trước kia, cho nên nàng làm Liễu Ngộ, vì ngươi mà bắt đầu, vì ngươi mà chết, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mỗi mình ngươi là thân nhân.”

      khom người nhặt lên mảnh vỡ của chén rượu, đưa cho Cảnh Phong, nhạo báng: “Nếu có tiền đồ như vậy, chi bằng tự cắt cổ mình để xuống dưới gặp nàng, tội gì sống tạm nơi trần thế này?”

      Cảnh Phong nghe vậy, ánh mắt chợt vô cùng bi thương. lát sau, nhận lấy mảnh vỡ chén rượu trong tay Vân Trầm Nhã bóp mạnh, mảnh miểng chai đâm sâu vào lòng bàn tay, máu chảy giàn giụa.

      Thư Đường xem mà trong lòng lo lắng, muốn khuyên Vân Trầm Nhã, nhưng khi nàng quay đầu lại, chỉ thấy Vân Trầm Nhã lặng lẽ đứng nhìn máu chảy thành giọt mặt đất, ánh mắt chợt sáng chợt tối như có ngọn lửa bập bùng ngừng.

      Cảnh Phong trầm tĩnh : “Ừ, mặc dù nàng có chút giảo hoạt nhưng lòng dạ vô cùng tốt, có lần nàng cũng với ta như thế, thế gian này tuy lớn, nhưng nàng chỉ có thân nhân là ta mà thôi.”

      Vân Trầm Nhã trầm mặc hồi, lẳng lặng nhìn Cảnh Phong, thanh cực kỳ bình tĩnh: “Người cũng qua đời, nếu cứ mãi chìm đắm vào chuyện cũ, vĩnh viễn thể tiếp tục về phía trước. Khi nào nên buông tha buông tha, khi nào nên quyết đoán quyết đoán. Nếu ngươi thể gượng dậy nổi sau chuyện này, mai sau nếu gặp trở ngại lớn hơn nữa làm sao. kiêu ngạo ngày xưa của ngươi ở đâu? tự phụ của ngươi ở đâu? phải ngươi hằng mong muốn tranh đoạt vị trí kia với ta hay sao? phải ngươi vẫn luôn muốn cùng ta quyết phân cao thấp hay sao? Cảnh Phong, khí phách của ngươi đâu?”

      Vân Trầm Nhã đến đây, đột nhiên cong môi, ung dung cười rộ lên. khoanh tay lại, tựa vào thân cây liễu: “Có phải ngay cả dũng khí đối mặt với chuyện Liễu Ngộ qua đời mà ngươi cũng có?”

      “Phong nhi, nếu chỉ thất bại như thế khiến cho ngươi sa sút tinh thần, nếu ngươi thể thoát khỏi bóng ma của chuyện này, ngươi tin hay , sau này khi ta tìm được thân nhân của Liễu Ngộ, ta tùy tiện tìm đại cái cớ cho cả nhà nàng đều xuống dưới cửu tuyền mà hội ngộ với nàng?”

      Cảnh Phong nghe vậy, thân hình lung lay thể đứng vững, kinh ngạc hô lên: “Đại ca?”

      Vân Trầm Nhã lười biếng cười, nụ cười sáng bừng trong ánh nắng, ấm áp thể diễn tả bằng lời. Sau đó : “Về phòng mang kiếm của ngươi ra đây.”

      Cảnh Phong ngẩn ra.

      Vân Trầm Nhã đứng thẳng dậy, thanh quạt trong tay khẽ chuyển động cơ quan, chỉ nghe lách cách vài tiếng, mũi đao vô cùng bén nhọn vươn ra từ mười hai nan quạt.

      “Nếu hôm nay ngươi có thể phế bàn tay của ta, ta thu hồi lại lời vừa rồi. Sau này, ngươi muốn Oa Khoát quốc cũng được, muốn tìm Liễu Ngộ cũng được, ta cũng xen vào chuyện của ngươi nữa.”

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 58
      by khanhdoan

      Tòa phủ này tuy , nhưng trong viện trống trải, bốn phía chỉ có tàng liễu rũ, cái giếng cổ và gốc cây ngô đồng cao to, xem ra là nơi luận võ khá tốt.

      Cảnh Phong cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt ngời sáng, hỏi: “So như thế nào?”

      Vân Trầm Nhã xoay thanh quạt trong tay, ung dung cười : “Dùng hết toàn lực.”

      Hai huynh đệ từ tập võ, phải chưa từng so tài với nhau, nhưng vẫn phân biệt được thắng thua, bản lĩnh tương đương nhau. Lúc này ánh mắt trời gay gắt chiếu vào viện, xuyên qua đỉnh mái hiên, đổ bóng lốm đốm xuống mặt đất. Lại dường như có gió thổi tung bay tà áo xanh của hai người. Tay áo lay động phần phật khiến toàn sân càng có vẻ yên tĩnh hơn.

      Thư Đường đứng dưới mái hiên, vẻ mặt kích động nhìn hai người bọn họ. Nàng từ chỉ biết chút công phu mèo quào, trận đấu trước mắt này hoàn toàn khác hẳn so với tưởng tượng của nàng.

      lâu sau, trong khí vang lên tiếng gió kiếm, truyền thẳng vào trái tim, khuấy động cả tâm tư, Thư Đường cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai thân ảnh vừa rồi còn đứng chỗ, giờ phi thân bay giữa trung.

      Từng tràng tiếng binh khí va chạm vang lên, giữa trung, hai bóng áo xanh dập dờn như quỷ mỵ, ánh kiếm ánh đao sắc bén loang loáng lạnh lẽo như băng tuyết mùa Đông. Cảnh Phong rút kiếm hoa lên thành vòng liên tục đâm thẳng, Vân Trầm Nhã ngả người tránh , mũi chân khẽ chạm cành liễu mượn lực, bay lên bay xuống, tung quạt lên trả đòn.

      Cảnh Phong thấy thế khỏi giật mình. vốn tưởng rằng hai người luận võ, chỉ điểm đến rồi thôi. ngờ Vân Trầm Nhã ra chiêu như muốn đoạt mệnh, để cho kịp thở dốc. Hai mắt Cảnh Phong khẽ nhắm lại, chỉ đành giơ ngang kiếm lên trước ngực, dùng hiểm chiêu đỡ lại.

      Trong lúc nhất thời, khoảng bao quanh hai người dày đặc đao mang kiếm ảnh, trong viện như có mưa gió sấm sét nổi lên.

      Sau mấy chiêu, Cảnh Phong bỗng đảo ngược trường kiếm, bay lên , xoay người, từ phía sau đâm tới Vân Trầm Nhã. Nghe tiếng gió phía sau, Vân Trầm Nhã gập quạt lại, lưỡi đao sắc bén lập tức từ thân quạt phóng ra, chắn lại đường kiếm từ phía sau.

      Dư lực từ đao kiếm va chạm khiến hai người đồng thời đều phải lui về phía sau.

      Cảnh Phong dùng tay trái chống đỡ, ổn định lại thân hình, tay phải lập tức ném trường kiếm về phía trước.

      Mắt thấy kiếm quang loang loáng như nước xé lao lại, Vân Trầm Nhã vốn định dùng lưỡi trủy thủ trong thân quạt chém lên ngọn cây để mượn lực tránh , nhưng khi ánh mắt lướt qua ngọn cây, khỏi sửng sốt, vốn quạt phóng ra nhưng lại nửa đường bất tri bất giác thu trở về.

      chậm, nhưng mọi thứ diễn ra lại vô cùng nhanh. Thân trường kiếm mang theo tiếng gió rít gào, trong tiếng thét kinh hãi của Thư Đường, mũi kiếm sắc bén đâm thẳng vào vai phải của Vân Trầm Nhã.

      Vân Trầm Nhã kêu lên tiếng đau đớn, đầu gối khuỵu xuống đất, máu từ vết thương tức nhuộm đỏ cả đất.

      Lúc này Cảnh Phong sợ ngây người. Chiêu vừa rồi kia ràng dễ tránh né như trở bàn tay, võ công Vân Trầm Nhã lại đăng phong tạo cực như vậy, sao lại… Nghĩ đến đây, Cảnh Phong ngửa đầu nhìn lên ngọn cây Ngô Đồng.

      ngọn cây, tấm mộc bài đính tua màu đỏ rũ xuống lay động trong gió.

      ra vừa rồi Vân Trầm Nhã thu chiêu là vì sợ chặt đứt mất nhánh cây có treo tấm mộc bài kia.

      Cảnh Phong nhất thời giật mình, sau lúc lâu, chỉ giọng gọi: “Đại ca…”

      Vân Trầm Nhã nhìn Thư Đường đứng dưới mái hiên, thấy nàng mặt mày khẩn trương lo lắng nhìn mình, khỏi cười cười. chậm rãi đứng thẳng dậy, điểm lên huyệt đạo xung quanh vết thương cầm máu, lại rút mũi kiếm ra, vứt trả lại cho Cảnh Phong, thản nhiên : “Luận võ vẫn chưa xong đâu, như ước định lúc nãy, chỉ cần ngươi có thể phế bàn tay của ta, ngươi muốn Bắc Hoang hay Oa Khoát quốc gì nữa, ta cũng ngăn cản ngươi.”

      Trường kiếm leng keng rơi trước mặt Cảnh Phong, nhưng nhặt kiếm lên lại.

      Chân trời đầy mây đen che phủ, tiếng gió trong viện tạm ngưng. Lòng Cảnh Phong trĩu nặng xuống, lẳng lặng : “ thể so nữa, hôm nay xem như ta thua, nhưng mà…” Yết hầu khẽ động, trán nhăn lại, nửa câu còn lại trong cổ họng biến thành tiếng thở dài.

      Cảnh Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông, giật mình nhớ lại thanh chém giết của hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ, nhớ lại bộ gả y đỏ chói và chiếc váy thêu đôi uyên ương. rũ mắt xuống, tim đập loạn nhịp, lát sau mới nhìn về phía Vân Trầm Nhã.

      “Nếu cảm thấy buồn, tự mình ra ngoài dạo chút .” Vân Trầm Nhã .

      Cảnh Phong sửng sốt: “Đại ca?”

      Vân Trầm Nhã dùng cán quạt chỉ chỉ về phía cửa, vẻ mặt kiên nhẫn: “Ra ngoài , ra ngoài , ta thể chịu nổi khi nhìn ngươi sa sút tinh thần như vậy, cẩn thận suy nghĩ cho thông suốt rồi hẵng về.”

      Ánh mắt Cảnh Phong ngừng lại ở vết thương vai Vân Trầm Nhã lát, thêm câu nào nữa, lập tức thẳng ra khỏi cửa.

      Thư Đường thấy thế, nghĩ là hai huynh đệ lại mâu thuẫn cãi nhau. Nàng vội vàng chạy đến bên cạnh Vân Trầm Nhã, hớt hãi gọi: “Vân quan nhân.” Gọi xong, ánh mắt Thư Đường bình tĩnh khóa lại vết thương ở vai phải Vân Trầm Nhã, đôi mày nhăn chặt đầy lo lắng.

      Vân Trầm Nhã thấy điệu bộ của nàng như vậy, khỏi cười, : “ sao, người tập võ bị thương là chuyện bình thường.”

      Nghe xong, Thư tiểu Đường gật đầu, nhưng ánh mắt của nàng vẫn dán chặt lên vết thương đẫm máu. Giây lát sau, dường như nàng nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng với Vân Trầm Nhã: “Vân quan nhân, chàng đợi chút, ta gọi Mục công tử về.”

      Vân Trầm Nhã ngẩn ra.

      Thư Đường lại liếc mắt nhìn cái lên vai phải của , vội vã vén váy đuổi theo ra ngoài viện.

      Giây lát sau, trong viện chỉ còn mỗi mình Vân Trầm Nhã.

      Lúc này trời sắp hoàng hôn. Vân Trầm Nhã lui ra sau hai bước, che tay lên trán nhìn tấm mộc bài cây ngô đồng.

      Tuy cùng là hoàng tử, nhưng Cảnh Phong là thứ xuất, mãi cho đến khi được sáu, bảy tuổi mới được rước về cung. Mà Vân Trầm Nhã là con của Hoàng hậu, từ khi sinh ra ở trong thâm cung nhận hết vinh quang sủng ái, cũng hao hết cả tâm trí.

      Bọn họ cùng lớn lên, trong hai năm, mặc dù thường xuyên tranh cãi ầm ĩ với nhau, nhưng mỗi khi Cảnh Phong đề cập đến cuộc sống ngoài cung, Vân vĩ lang lúc nào cũng tỏ ra say mê vô hạn.

      hôm, Cảnh Phong kể rằng dân chúng ngoài cung ăn mừng lễ tiết cuối năm làm thêm tấm mộc bài ước nguyện. mộc bài chia làm hai mặt, mặt viết lên lời ước nguyện cho chính mình, mặt viết lên lời ước nguyện cho người thân nhất của mình. Sau khi viết xong, đính kèm lên tấm mộc bài đồng tiền rồi treo lên nhánh cây cao nhất trong viện nhà mình. Như vậy thần tiên trời có thể nhìn thấy ước nguyện của người đó.

      Lúc này, Vân vĩ lang thầm đo khoảng cách giữa mình và ngọn cây, cong môi cười. nhún mũi chân cái, mượn lực ngọn cây, thân hình bay lên lấy tấm mộc bài xuống.

      Tấm mộc bài cực kỳ đơn giản, mặt trái chỉ viết bốn chữ – Cảnh Phong Liễu Ngộ.

      ước nguyện lâu dài, mong chờ gặp lại. Có lẽ sau khi Liễu Ngộ qua đời, bản thân cũng còn nguyện vọng gì nữa, cho nên chỉ viết tên hai người chung chỗ treo lên ngọn cây, chôn sâu tận đáy lòng.

      Vân Trầm Nhã trầm mặc lát, xoay tấm mộc bài lại, sau đó, ngây ngẩn cả người.

      mặt sau của tấm mộc bài viết: duy nguyện gia huynh trường an, thế vô can qua. (Tạm dịch: chỉ nguyện gia huynh mãi mãi an bình, cả đời chiến tranh)

      Duy nguyện gia huynh trường an, thế vô can qua.

      Ánh tà dương buổi chiều xuyên qua tán cây, rọi vào trong mắt Vân Trầm Nhã. Đôi đồng tử đen của như khối ngọc bích, ôn hòa ấm áp, lại giống như chiếc giếng cổ, thâm thúy sâu thấy đáy.

      Nhớ hồi , lúc sói mới chín tuổi rượt theo tiểu Cảnh Phong, hỏi viết ước nguyện gì tấm mộc bài. Cảnh Phong bị quấy rầy chịu nổi, chỉ đơn giản hỏi ngược lại ước nguyện của là gì.

      Từ sói ranh mãnh quậy phá, Cảnh Phong hỏi như vậy đúng ngay ý . Lúc đó cười gian trá, vừa đưa tấm mộc bài của mình cho Cảnh Phong xem vừa : “Ngươi xem, mặt ước cho người thân, ta viết tên ngươi, sau này ngươi ước nguyện cho người thân cũng phải viết tên ta.”

      Cảnh Phong nghe xong, vô cùng kinh ngạc, cầm tấm mộc bài lên xem, xem xong suýt chút nữa té xỉu vì giận.

      mặt của tấm mộc bài có viết: ước Cảnh Hiên cưới được thê tử hiền.

      Mặt kia của tấm mộc bài viết: ước Cảnh Phong cưới phải thê tử hư hỏng.

      Lúc ấy, Vân vĩ lang thấy Cảnh Phong xanh mặt, ngay tức khắc đoạt lại tấm mộc bài, treo lên ngọn cây cao nhất trong thâm cung. Sau đó Cảnh Phong rời cung, thời gian trôi qua nhưng tấm mộc bài vẫn còn ở nơi đó. Nhưng biết trải qua mấy năm phong sương vũ tuyết, câu ước nguyện ngày xưa có phai màu hay , có ứng nghiệm hay .

      Lúc này, Vân vĩ lang nhìn tấm mộc bài lâu thấy, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Sau lúc lâu, khóe môi chậm rãi nở nụ cười. Bầu trời nhuộm ánh hoàng hôn sáng rực, chạc cây ngô đồng như tỏa ánh hào quang. Vân Trầm Nhã lui ra sau hai bước, tính treo lại tấm mộc bài lên ngọn cây. Nhưng bỗng nhiên, tâm tư chợt động, vươn tay ra rồi lại thu trở về.

      Xoay xoay tấm mộc bài trong lòng bàn tay, sói cười đắc ý, vô liêm sỉ cất vào trong lòng, chiếm lấy làm của riêng.

      Cảnh Phong vẫn chưa xa, Thư Đường chỉ rượt đến con hẻm kế bên thấy dựa vào tường đứng đợi. Vài sợi tóc trán rũ xuống che đôi mắt trong trẻo như ngọc, khóe môi cong lên tự nhiên, như có gì vui vẻ, cũng có gì khổ sở.

      Thư Đường tiến lên hai bước, cẩn thận gọi: “Mục công tử.”

      Thân hình Cảnh Phong khẽ động, nhưng quay đầu lại, chỉ đáp lại: “Tiểu Đường nương.”

      Thư tiểu Đường cũng phải loại người khéo ăn , nàng suy nghĩ hồi rồi : “Mục công tử, mặc dù ta biết các ngươi gì, nhưng Vân quan nhân chỉ vì muốn tốt cho ngươi mà thôi. Tuy Liễu nương qua đời, nhưng nàng…”

      “Ở ngăn thứ hai.” Đột nhiên Cảnh Phong .

      Thư Đường sửng sốt “A?” lên tiếng.

      Cảnh Phong quay đầu lại, khẽ cười : “Ta cất thuốc trị thương ở ngăn thứ hai trong rương, khó tìm.” Ngừng chút lại “Vết thương của Đại ca nặng, nhưng vẫn phải làm phiền tiểu Đường nương chữa giùm .”

      Khi Thư Đường trở về, Vân vĩ lang loanh quanh trong phòng, tò mò nhìn hết cái nọ đến cái kia. Thấy Thư tiểu Đường, vội vàng ngoắc nàng lại, : “Tiểu Đường muội, đến đây mau, nàng xem đây là cái gì?”

      Thư Đường vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống bên cạnh trong phòng. Trước mắt hai người là cái bồn đồng đen thùi, bên trong còn có tro tàn. Thư Đường thấy thế, : “Đây là chậu than dùng để sưởi ấm mùa đông của bọn ta.”

      Vân vĩ lang nghe xong, càng cảm thấy tò mò: “Chậu than? phải chậu than hình vuông, màu đỏ hồng, dùng bùn đốt sưởi ấm hay sao?”

      Thư Đường : “Ở Nam Tuấn quốc này, đầu mùa đông lạnh lắm. Cái ấm lò màu đỏ đốt bằng bùn mà Vân quan nhân , nhà dân thường mua nổi mà chỉ dùng chiếc chậu bằng đồng này đốt than củi thôi.” Ngừng chút lại “Ta và phụ thân cũng dùng cái này, mùa Đông ở đây cũng dài, chỉ chút xíu trôi qua rồi.”

      Vân Trầm Nhã nghe xong khỏi sửng sốt.

      Ánh mắt Thư Đường lại dừng ở vai phải của , mím môi : “Vân quan nhân, vết thương ở vai phải của chàng có đau ?”

      Nhắc đến Vân vĩ lang mới cuống quít nhớ lại khổ nhục kế Bạch Quý truyền thụ lúc trước. Trong khoảnh khắc, ánh mắt chợt ngưng đọng, nhăn mày lại, lặng lẽ sau lúc lâu mới lắc lắc đầu.

      Thư Đường thấy thế lại cho rằng vô cùng đau đớn, vội vàng mở rương tìm thuốc trị thương, bảo Vân Trầm Nhã ngồi trước bàn, giọng : “À… Vân quan nhân, ta bôi thuốc giúp chàng nhé?”

      Vân Trầm Nhã nghe vậy, trong lòng vui vẻ, mặt ráng giữ bình tĩnh, đáp: “Ừ, làm phiền tiểu Đường muội .”

      Nhưng xong mà Thư tiểu Đường vẫn có động tĩnh gì. Nàng giương mắt lên nhìn Vân Trầm Nhã cách dò xét, nuốt ngụm nước miếng, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

      Vân vĩ lang nhìn thấy mà nghi ngờ, lát sau, hỏi: “Sao vậy?”

      Thư Đường lại liếc mắt dò xét cái, do dự hồi rồi : “Vân quan nhân, để ta bôi thuốc giúp chàng.”

      Vân Trầm Nhã sửng sốt, : “Được.” Ngừng chút, lại khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì sao?”

      Thư Đường ngây người ngẩn ngơ, kỳ quái nhìn , im lặng lát, cuối cùng : “Chuyện này, Vân quan nhân, chàng…chàng phải cởi áo ra.”

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Vô Sắc công tử Chương 59
      by khanhdoan

      Vân vĩ lang đờ mặt ra, cúi đầu nhìn nhìn vết thương vai phải rồi lại nhìn nhìn Thư Đường.

      Thư tiểu Đường cầm cái ấm sắc thuốc, chân tay luống cuống đứng trước mặt . Hai tai nàng đỏ lên, ánh nắng từ song cửa sổ chiếu vào như tỏa ánh hào quang quanh nàng. Đầu óc Vân Trầm Nhã như mất hồn, sau lúc lâu, mới cúi đầu “Ừ” tiếng, sau đó cởi đai lưng ra.

      Vạt áo trước rộng mở lộ ra bờ vai nở nang, da thịt nơi ngực trần trụi bóng loáng. Thư Đường nhìn thấy mà tim nhất thời đập vang như sấm. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, tay đỡ vai phải của Vân Trầm Nhã, tay rắc thuốc bột vào miệng vết thương.

      Vết thương của Vân vĩ lang dài chừng tấc, sâu nửa tấc, mặc dù trúng chỗ yếu hại, nhưng cũng phải băng bó cẩn thận tránh nhiễm trùng. Thư Đường rắc xong thuốc bột, lại tìm cây kéo, loay hoay thử trái thử phải hồi cũng được, đành ấp úng với Vân Trầm Nhã: “Vân quan nhân, ta phải cắt phần áo dính ở miệng vết thương , chàng…” Nàng nhìn xung quanh, rốt cuộc ánh mắt dừng ở góc phòng ở hướng Tây “Chàng có thể đến bên giường, ngồi tựa vào tường hay ?”

      Vân vĩ lang nghe vậy lại sửng sốt. Qua lát sau, “Ừ” tiếng nữa, thành thành đến bên giường.

      Thư Đường nửa quỳ nửa khom người trước mặt Vân Trầm Nhã. Khi chăm chú xem miệng vết thương, mái tóc của nàng rũ xuống, mềm mượt như tơ nhàng chảy xuống trước ngực nàng. Vân Trầm Nhã cả kinh, trong khoảnh khắc như có ngọn lửa tận sâu trong thân thể của bùng cháy lên, cả người run rẩy, hô hấp ồ ồ.

      Thư Đường thấy thế, vội hỏi: “Vân quan nhân, có phải đau lắm hay ?”

      Vân Trầm Nhã lắc lắc đầu, giương mắt nhìn nàng, ánh mắt lại tự động dừng phần da trắng nõn lộ ra chỗ cổ áo nàng. Thất thần hồi, giọng khàn khàn : “ sao cả, đau.”

      Thư Đường vẫn lo lắng, : “Ta phủ thêm lớp thuốc nữa, băng bó lại là xong. Vân quan nhân, chàng kiên nhẫn chút.”

      xong, nàng lại cầm bình thuốc cúi người qua.

      Hơi thở ấm áp của nàng phun cổ , Vân Trầm Nhã chỉ cảm thấy trong ngực vô cùng khô nóng. Ánh mắt lướt theo vành tai mềm mại của Thư Đường, làn da trắng như tuyết nơi màng tang, dời về phía cổ tay của nàng, vòng eo thon của nàng… Đột nhiên, Vân Trầm Nhã đẩy Thư Đường ra, hổn hển thở gấp, : “Nàng… nàng đừng chạm đến, để tự ta làm…”

      Thư Đường sửng sốt: “Vân quan nhân?”

      Nhưng Vân Trầm Nhã đoạt lại bình thuốc, nhanh chóng rắc thuốc bột vào miệng vết thương. cắn chặt đầu mảnh vải, chỉ dùng tay phải băng lại rồi vòng đầu mảnh vải còn lại qua vai trái. Từ đầu đến cuối quá trình băng bó, Vân Trầm Nhã đều dám để cho Thư Đường đến gần nữa.

      Xử lý xong vết thương, Thư tiểu Đường thấy trán Vân Trầm Nhã rịn mồ hôi, nàng vội vàng rót cho chén trà . Uống trà xong, Vân vĩ lang tỉnh táo hơn rất nhiều, nhớ tới chuyện vừa rồi, khỏi có chút xấu hổ. ngờ Thư Đường lại ngại, nàng nhìn nhìn vết thương của Vân Trầm Nhã, nhếch miệng cười, ngồi xuống bên giường chung với , nheo mắt nhìn , cẩn thận : “Vân quan nhân, để ta cho chàng hay chuyện này.”

      Vân Trầm Nhã giật mình, mỉm cười: “Nàng .”

      “Chính là… Mục công tử bảo ta trở về bôi thuốc giúp Vân quan nhân.”

      “Sao?”

      “Mục công tử vốn xa, nên ta mới đuổi theo tìm được ở góc đường. với ta là thuốc trị thương đặt ở ngăn thứ hai trong hòm, còn bảo ta trở về bôi thuốc giúp Vân quan nhân.” Thư Đường , nàng nhìn Vân Trầm Nhã rồi tiếp “Vì thế Vân quan nhân đừng giận Mục công tử nữa. Mặc dù ta biết các người với nhau chuyện gì, nhưng thê tử Mục công tử qua đời, nhất định rất khó vượt qua, Vân quan nhân… đừng ép nữa.”

      Vân Trầm Nhã sửng sốt. lát sau, cúi đầu : “ muốn ép, nhưng thể ép.”

      Thư Đường : “Ta hiểu .”

      Vân Trầm Nhã dựa vào tường, thở hắt ra: “Tư chất của Phong nhi vô cùng tốt, sau này còn rất nhiều trách nhiệm phải đảm đương, trọng trách vai của cũng rất nặng. Nếu giờ ta ép , sau này biết làm sao?”

      “Trọng trách vai? Gia nghiệp Vân quan nhân rất lớn sao?”

      Ánh mắt Vân Trầm Nhã buồn bã: “Phải. Gia nghiệp rất lớn, lớn đến nỗi đôi khi, cho dù kềm lòng nổi, trong lòng bị dày vò, nhưng cũng chỉ có thể…” ngừng lại lát, cười ra tính tình Phong nhi rất đơn thuần, đối với ai cũng chân thành, nếu có thể được sinh ra trong gia đình bình thường, chắc chắn rất hạnh phúc. Còn ta trước đây tính tình được tốt lắm, mọi người ai nấy đều sợ ta, cũng chỉ có mới chịu gần gũi, thân cận với ta.”

      Thư Đường nghe vậy, trong lòng có chút chua chát: “Ta nhớ , Vân quan nhân từng , trừ đệ đệ của chàng ra, từ đến lớn, dường như chàng thân thiết với ai cả?”

      Vân Trầm Nhã kinh ngạc, liếc mắt nhìn Thư Đường, gật gật đầu.

      Thư tiểu Đường gục đầu xuống, nàng nhích lại gần, do dự rồi nắm lấy ống tay áo của Vân Trầm Nhã “Vậy, sau này giữa ta và Vân quan nhân có kết quả ?” xong, hốc mắt của nàng đỏ lên, mếu máo “Hồi xưa, chính là ba năm trước đây, ta cũng hỏi chàng như vậy, lúc đó Vân quan nhân … chàng muốn cưới ta làm thê tử.”

      “Tiểu Đường…”

      “Sau đó chàng bỏ , ta cũng hận chàng thời gian, nghĩ nếu chàng có trở về, ta cũng quan tâm đến chàng nữa. Nhưng ta chẳng có chút tiến bộ nào, nay chàng trở về, vậy mà ta vẫn còn, vẫn còn muốn theo chàng, mùa hè hái quả đào cho chàng ăn, mùa đông phơi chăn giùm chàng.”

      Thư Đường giọng dần, tự lúc lắc đầu: “Có điều là, lần trước chàng hỏi ta có biết cái gì gọi là thích hay , đến giờ ta vẫn chưa biết , ta chỉ biết… đời này, nếu thể theo Vân quan nhân, ta cũng muốn lập gia đình nữa.”

      Thư Đường xong chỉ thấy Vân Trầm Nhã nhìn nàng hồi lâu mà gì, trong đầu nàng khỏi rối loạn. Lúc này mặc dù nàng khẩn trương, nhưng vẻ mặt hề có chút sợ sệt nào, chỉ trừng mắt nhìn lại Vân vĩ lang.

      Vân Trầm Nhã cười, giọng hỏi: “Nàng hận ta?”

      hận.” Thư Đường lắc đầu. Sau lúc lâu, nàng lại mím môi, than thở : “Từ đầu ta cũng giận chàng. Nhưng sau chàng lại lấy cái đó, còn hỏi ta…”

      Vân Trầm Nhã biết nàng về chuyện miếng băng nguyệt , mặt cũng hơi hơi đỏ lên, lại giọng giải thích: “Ta…chuyện đó, ta hiểu lắm…”

      “… Bởi vì ta chưa từng thích qua nương nào khác, cho nên…”

      Thư Đường nghe vậy, khỏi trố mắt lên kêu: “Vân quan nhân?”

      Vân Trầm Nhã im lặng nhìn nàng, gật đầu: “Tiểu Đường, ta vẫn chỉ luôn thích nàng thôi.”

      Tháng Bảy đến, bầu trời nhiều mây hơn. Sau đêm mưa gió, ngoài đình ven sông phía Tây Vĩnh Kinh thành, hoa hải đường càng nở kiều diễm hơn.

      Sáng sớm hôm nay, tiểu nha hoàn A Nguyệt còn chưa tỉnh ngủ nghe thấy có người gõ cửa ngoài viện. Nàng mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, thấy người ngoài cửa, mặt trong phút chốc đỏ bừng lên.

      “Thiếu gia? Thiếu gia đến.” A Nguyệt gục đầu xuống, ánh mắt nhịn được lén ngắm gương mặt của Nguyễn Phượng.

      Nguyễn Phượng : “Ừ, ta đến thăm mẫu thân.”

      A Nguyệt vừa dẫn Nguyễn Phượng ra căn nhà thủy tạ sau hậu viện vừa : “Ta dậy trễ, phu nhân hẳn là dậy từ sáng sớm. Thiếu gia tới vừa đúng lúc, hôm qua phu nhân còn bảo rằng có việc muốn với thiếu gia, bảo ta hôm nay tìm ngài.”

      “Mẫu thân có việc tìm ta?” Nguyễn Phượng sửng sốt nhìn A Nguyệt.

      Đôi mắt sáng tựa sao, mặt A Nguyệt càng đỏ hơn, nàng quay đầu , đáp: “Vâng, phu nhân là Thất Tịch sắp tới rồi, bà…”

      “Ta biết rồi.” Nguyễn Phượng trầm ngâm hồi rồi đáp.

      xong, hai người vào đến viện. Trong nhà thủy tạ cạnh hồ nước có tiếng đàn lượn lờ trôi.

      Thủy Sắt biết Nguyễn Phượng đến bèn ngừng đàn, cười với người ngoài đình: “Hôm qua mới nhắc đến ngươi hôm nay ngươi tới rồi.”

      Trong đình có trải chiếc chiếu trúc, trước chiếu đặt chiếc trường kỷ, trường kỷ là cây thất huyền cầm. Người đánh đàn mặc dù qua tuổi rực rỡ nhất của thời thanh xuân thiếu nữ, nhưng bà mặt mày thanh tú, dáng vẻ thướt tha thùy mị, khiến người khác nhìn qua lần cũng thể nào quên được.

      Nguyễn Phượng quỳ ngồi xuống chiếc chiếu trúc, : “Nhi tử nhớ rằng thường hễ Thất Tịch sắp đến, mẫu thân có việc dặn dò, cho nên đến đây trước hai ngày để hỏi.”

      Thủy Sắt cười, ánh mắt bà chợt động, nhìn A Nguyệt ngoài đình, ôn nhu : “ có chuyện của ngươi nữa, lui ra .”

      Ánh mắt A Nguyệt lưu luyến dừng người Nguyễn Phượng lát, lập tức nhún gối : “Dạ, cám ơn phu nhân.”

      Thấy A Nguyệt xa, Nguyễn Phượng khỏi cười : “Mẫu thân gần đây càng ngày càng hiền hòa, hạ nhân vốn ít, nha hoàn duy nhất hầu hạ bên cạnh lại còn thức dậy trễ hơn so với mẫu thân.”

      Thủy Sắt : “Tiểu nha đầu ham ngủ, vậy cứ để cho nàng ngủ nhiều thêm chút.” Lại nhớ tới vẻ mặt A Nguyệt nhìn Nguyễn Phượng mới vừa rồi, nhịn được hỏi “Ngươi cảm thấy…nàng như thế nào?”

      Nguyễn Phượng ngẩn ra hỏi: “Mẫu thân?”

      Thủy sắt liếc mắt nhìn Nguyễn Phượng, giận dữ : “Ngươi tuổi cũng còn nữa, cưới chính thê cũng nên nạp thiếp chứ!”

      Nguyễn Phượng cúi đầu, trầm mặc gì.

      Thủy Sắt vươn tay xoa xoa thanh thất huyền cầm, đầu ngón tay khẽ phất lên huyền cầm phát ra tiếng gió. “Nha đầu A Nguyệt này, ta chưa bao giờ xem nàng là nha hoàn, mà là nửa nữ nhi. Nàng là con của Uyên Ương. Năm đó Thủy Tĩnh tỷ qua đời, Uyên Ương dốc toàn lực gánh vác trách nhiệm. Ta nợ nàng ấy nhân tình, theo lý cũng nên chăm sóc nửa cuộc đời sau này của nữ nhi nàng ấy.”

      Nguyễn Phượng trầm giọng: “Mẫu thân đừng quá ảo não về chuyện năm xưa nữa, dù sao người cũng mất, cho dù là Thủy Tĩnh di hay là Uyên Ương cũng đều còn thế gian này nữa.” Ngừng chút lại “Nhưng hôm trước, mẫu thân có muốn gặp A Đường…”

      “A Đường?” Thủy Sắt ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Phượng “Nàng có khỏe ?”

      “Nàng khỏe lắm, chỉ là…”

      “Chỉ là cái gì?”

      Nguyễn Phượng trầm mặc lát, điểm lại lời dặn dò của Đỗ Lương trong đầu lần nữa, sau đó mới : “Chỉ là, mẫu thân, thân phận của A Đường thể giấu được nữa.”

      Thủy Sắt nghe thế đứng bật dậy “Cái gì?!”

      Nguyễn Phượng nghiêng đầu nhìn hồ nước lung linh gợn sóng ngoài đình. “Nàng lại quá gần gũi thân mật với Đại hoàng tử Triêu quốc Cảnh Hiên. Cảnh Hiên xưa nay lòng dạ hiểm, quỷ kế đa đoan. Lần này đến Nam Tuấn quốc, chỉ sợ lợi dụng thân phận công chúa Bắc quốc của A Đường để hủy Liên Binh phù.”

      Thủy Sắt nhíu chặt hàng chân mày, bà thầm hít hơi sâu, cũng nhìn ra hồ nước ngoài đình. Gió chợt thổi đến khiến mặt hồ gợn sóng lăn tăn, trong lòng Thủy Sắt lạnh dần . Giây lát sau, bà : “ còn cách nào khác để có thể che chở cho nàng hay sao? Dù sao trước khi Thủy Tĩnh tỷ lâm chung hy vọng nàng có thể lớn lên trong phố phường ở miền Nam này, bình yên sống cả đời cách yên ổn, bình thường.”

      “Có.” Nguyễn Phượng “Nhưng hai chữ yên ổn, bình thường này, ta và cha cũng chỉ có thể bảo đảm nàng được sống yên ổn mà thôi.”

      Triêu quốc rộng lớn hùng mạnh, Nam Tuấn quốc ta thể địch lại, nếu Cảnh Hiên muốn lợi dụng thân phận của A Đường để hủy diệt Liên Binh phù. Chúng ta chỉ còn cách tiên hạ thủ vi cường, trả A Đường lại cho Bắc quốc, vừa có thể liên thủ cùng Bắc quốc, vừa có thể bảo toàn mạng sống của nàng.”

      Sắc mặt Thủy Sắt tái nhợt: “Cho nên, lần này ngươi đến đây là muốn ta gặp Thư Đường, cho nàng biết chân tướng mọi việc hay sao?”

      Nguyễn Phượng : “Tạm thời cũng vội lắm. Nhưng nhi tử muốn dối gạt mẫu thân, cho A Đường biết chân tướng mọi việc quả là phương pháp duy nhất để bảo vệ nàng.”

      Trong mắt Thủy Sắt lên tia bi thương, lát sau, bà trở về ngồi trước thất huyền cầm gảy khúc, điệu nhàng nhưng mạnh mẽ, từ đầu đến cuối chút ưu thương nào. Đợi thanh cuối cùng tắt hẳn, Thủy Sắt cười : “Khúc này vốn do Thủy Tĩnh tỷ dạy cho ta.” Ánh mắt của bà dừng thanh thất huyền cầm “Ngay cả cầm này cũng do nàng tặng ta trước lúc lâm chung. Thế mà…”

      Nguyễn Phượng : “Mẫu thân, người tận sức rồi.”

      Thủy Sắt phất tay áo cầm, ôm cầm dựng lên đưa cho Nguyễn Phượng: “Thất Tịch là ngày sinh thần của Thủy Tĩnh tỷ, cũng là ngày giỗ của nàng, hai ngày sau, ngươi giúp ta đem cầm này trả lại cho A Đường .”

      Nguyễn Phượng rời khỏi nhà thủy tạ, đến trước chiếc xe ngựa dừng ở ngã tư đường cách đó xa. lên xe rồi hắng giọng. Xa phu giơ roi lên, bánh xe liền lộc cộc chuyển động.

      Bên trong xe ngựa có xông đàn hương, Đỗ Lương nhắm mắt dưỡng thần sau lúc lâu, hỏi: “Nàng vẫn muốn gặp ta?”

      Nguyễn Phượng trả lời.

      Đỗ Lương mở mắt ra, ánh mắt dừng cây thất huyền cầm, kinh ngạc hỏi: “Đây là…”

      “Nhi thần với mẫu thân y như lời dặn của phụ vương.”

      “Sao?”

      “Chỉ có khiến mẫu thân hiểu lầm Cảnh Hiên biết thân phận của A Đường, muốn hãm hại nàng, như vậy, mẫu thân mới đồng ý cho A Đường , mà chúng ta, cũng nhân cơ hội thân phận của Thư Đường công khai, phục hồi Liên Binh phù, để Nam Tuấn quốc có thể có đủ thực lực yên ổn tọa lập phía Nam trong Thần Châu này.”

      Đỗ Lương im lặng, lâu sau, lão : “Vì thế nàng cần thanh cầm này nữa?”

      “Vâng, mẫu thân bảo nhi thần hai ngày sau trả cầm này lại cho A Đường.”

      Đỗ Lương tựa vào vách xe, nhắm mắt lại: “Cũng tốt, Thất Tịch là ngày sinh thần cũng là ngày giỗ của Thủy Tĩnh, đến lúc đó, ngươi phái người đem cầm này trả lại, cũng cần toạc hết tình, cứ xem phản ứng của Thư Đường và Thư Tam Dịch trước .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :