1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Vô Diệm Vương Phi ] - [ Phong Vân tiểu yêu ] [144 chương]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chào bạn @Bánh bao trạch nữ, mình là BQT Box ngôn tình.

      hơn 1 tuần bạn post tiếp bài ở topic này, nếu bạn bận post được báo lại cho mình nhé.

      Cảm ơn bạn tham gia vào hoạt động của CQH ^^
      Hằng Lê thích bài này.

    2. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      chương 21 : Lại mặt
      * : hai vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới .

      “Này, điệu cười của ngươi tà ác nha, sau này gặp Vương phi phải nghiêm trang, ít nhất nên cười như vậy!” Nụ cười tươi đến mức khiến cho lòng nàng thấy sợ hãi a, nàng ra sức vuốt ve da gà nổi đầy người, chút khách sáo kháng nghị , mặc dù nàng được sủng ái, nhưng dù sao cũng là Vương phi a, sao có thể có thư đồng nào vô pháp vô thiên như vậy !

      “Vậy xin hỏi chút, ngươi dự định khi nào làm đủ cái vị trí này?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, thuận tiện rút ra nhuyễn kiếm từ bên hông ở người Lăng Tây Nhi khoa tay múa chân.

      ổn, cực kỳ ổn, ý tứ của hình như phải là cảm thấy hứng thú với thân thể của nàng, mà là có hứng thú với tính mạng của nàng!

      “Ngươi… Lấy kiếm ra làm gì?” Lăng Tây Nhi lắp bắp mở miệng, nhìn trộm cái, nhân tiện tìm con đường thuận lợi để chạy trốn.

      “Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!” lạnh lùng liếc nhìn Lăng Tây Nhi, trong con ngươi kia những tia thị huyết càng lúc càng dày đặc.

      “… Chờ lúc Vương gia của các ngươi cần ta nữa!” Lăng Tây Nhi chột dạ mở miệng, trời ạ, chỉ là đơn thuần cho rằng tên tiểu quỷ mà thôi, nhưng mà bây giờ vẻ mặt của ngoan lại dữ tợn, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, giống như diêm vương mặt đen, muốn bao nhiêu kinh khủng có bấy nhiêu kinh khủng, nàng hình như chọc phải người nên chọc!

      hình như cần ngươi ngay từ đầu, nếu cũng khiến cho ngươi phải thân mình chuyển đến ở nơi hậu viện quạnh quẽ này!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên miễn cưỡng mở miệng, con ngươi kiêu ngạo liếc nhìn Tây Nhi, khóe miệng thỏa mãn dấu ý châm chọc.

      Nhuyễn kiếm thay thế cho ngón tay vuốt ở chóp mũi của Lăng Tây Nhi, hàn quang lóng lánh, băng lãnh mà khủng bố.

      Thân thể Lăng Tây Nhi cứng đờ, bây giờ nàng đặc biệt khẳng định tiểu quỷ này đơn giản, ít nhất cũng đơn giản như nàng tưởng tượng! Sau khi nàng tính toán lại tình hình lần nữa, quyết định thỏa hiệp, ở cái xã hội cổ đại gian cực kỳ độc ác này, việc giết người dễ dàng giống như nghiền chết con kiến, nàng cũng nghĩ ruồng bỏ phí phạm lần đến cái xã hội phong kiến này!

      “Vậy cũng gấp, dù sao bây giờ ta cũng có chỗ để , ít nhất vẫn còn chưa tìm ra được mục tiêu của đời ta, hậu viện này tốt lắm, ta rất thích!” Nàng cười hì hì mở miệng, vẻ mặt mang chút nịnh nọt, thân thể lặng lẽ lui về phía sau, nhưng mà thanh kiếm lạnh như băng kia lại ép sát theo từng bước từng bước .

      “Ta vị đại ca này, ngươi cần có việc gì cũng cầm kiếm ra hù dọa người có được hay , ngươi chỉ là thư đồng a, chú ý thân phận và địa vị của ngươi chút!” Lăng Tây Nhi sửa lại xưng hô, nhưng mà trong lòng lại oán giận Đoan Tuấn Mạc Nhiên kia rốt cuộc là quản lý nhà như thế nào, thư đồng cũng dám cả gan cầm kiếm lướt qua lướt lại ở trước mặt nàng, còn có Lục Nhi kia cũng là vô pháp vô thiên, thân là nha hoàn, chỉ có mỗi việc bưng nước pha trà cho nàng mà cũng bĩu môi dẩu mỏ tỏ vẻ khó chịu, biết rốt cuộc đây là cái đạo lý gì, khi nàng làm nha hoàn, nhưng mà nàng cắn răng chịu đựng nuốt oán vào trong bụng! Xem ra nàng cần phải thay quản lý vương phủ chút rồi!

      “Ta hình như quên cho ngươi biết tên của ta!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười hiểm, buông Lăng Tây Nhi ra lui về phía sau hai bước, rốt cuộc tìm được bảo vật rồi, con ngươi càng ngoan mà khủng bố, cái nữ nhân xấu xí này là người thứ trăm lẻ ba bởi vì cười nhạo tướng mạo của là đáng mà chết ở tay ! Nhưng mà trước khi nàng chết, rất tử tế cho nàng biết tên của , oan có đầu nợ có chủ, sau này ở phủ còn biết để mà hận!

      “Bây giờ ta muốn biết, chút cũng muốn biết!” Trái tim đột nhiên run lên, con ngươi kia hung ác, tàn nhẫn lại thị huyết giống như ác ma, những ý nghĩ kinh khủng trong nháy mắt tràn ra trong đầu Lăng Tây Nhi, ở giây tiếp theo, nàng lấy tốc độ trong cuộc thi chạy trăm mét mà phá vỡ cửa phòng, ngã lăn ra ngoài.

      Não của người cổ đại đều có vấn đề, hơn nữa tên thư đồng này có vấn đề nặng nhất!

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh tiếng, đem nhuyễn kiếm cài lại ở bên hông, khóe miệng lãnh khốc nhếch lên, cặp mắt sáng trong kia, trắng đen ràng, vừa to lại vừa tròn, đáng vô cùng, lạnh lùng nhưng lại chợt ra những tia sáng giảo hoạt, quyết định lưu lại tính mạng của nữ nhân này, phi thường có hứng thú, nữ nhân xấu xí như vậy rốt cuộc làm như thế nào để hồng hạnh ra tường!
      Mười phút sau, bàn tay bé ra sức vỗ về ngực, Lăng Tây Nhi khom lưng để xác nhận lại lần nữa tên thư đồng nổi điên kia có đuổi theo, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, thuận tiện đem thân thể nhét vào trong đình nghỉ mát, mắt to chớp chớp, suy xét xem có nên cùng cái ác ma Vương gia kia thương lượng chút hay , đem cái thư đồng kia đến bệnh viện tâm thần , nhưng mà nghe đầu óc của vị Vương gia kia cũng phải rất bình thường, xem ra hay là thôi , cùng lắm sau này cần trêu chọc thư đồng kia là tốt rồi!

      “Đáng thương quá!” Lăng Tây Nhi mếu máo, khụt khịt mũi, khó có được người nam nhân ở cổ đại được nàng coi trọng, bộ dáng đáng , khuôn mặt nhắn làm cho người ta thích, ngoại trừ tính cách kinh khủng đến cực điểm kia ra! Aii.., xem ra nàng vẫn là thích người lãnh khốc, ngẫm lại Lâm Kiếm Hồng kia mặc dù xấu xa, nhưng là so với lại dễ gần hơn rất nhiều!

      Nhớ tới biểu lộ của Lâm Kiếm Hồng, nàng đột nhiên đỏ mặt, mắt to chớp chớp, bàn tay bé ngượng ngùng kéo kéo góc áo, có khỏe ? Thương thế bình phục chưa, đáng tiếc nàng học y khoa, mà là ngành môi trường vô dụng, nếu có thể, nàng hi vọng Lâm Kiếm Hồng có thể đứng lên, phải là nam nhân cam tâm tình nguyện nằm ở giường bị người lăng nhục!

      Từ sau ngày đó, Lăng Tây Nhi có việc gì liền trốn ở trong phòng, nửa bước cũng ra khỏi cửa phòng, để tránh đụng mặt tên thư đồng hung ác kia, thấy người cũng đổi lại đường vòng, sợ mỗi người thư đồng trong vương phủ này đều cũng là người thể đạo lý như vậy!

      Ba ngày sau là thời gian tân nương tử lại mặt , sáng sớm, Lục Nhi mặc dù cam tâm tình nguyện cũng phải tới giúp Lăng Tây Nhi trang điểm, miệng dẩu cao lên, bởi vì hôm nay nàng nhận được tin tức xác thực, Vương gia tự mình đến nhà Vương phi lại mặt!

      Trong phòng khách, quản gia Lưu An chuẩn bị vài hòm lễ vật lớn, cẩn thận tự mình nghiệm thu, có nửa điểm qua loa.

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên với khuôn mặt búp bê lạnh lùng như cũ ngồi ở bên, con ngươi lạnh lùng nheo lại, lâm vào trầm tư.

      “Lưu An, thay đổi y phục, hôm nay, ngươi là Đoan Tuấn Vương gia!” lạnh lùng hạ lệnh, tranh thủ lúc cái nữ nhân vừa ngu ngốc lại vừa xấu xí kia cho rằng Lưu An chính là Vương gia, như vậy, càng có cơ hội thầm điều tra nghe ngóng quan hệ của Lâm gia với thiên địa thịnh!

      “Nhưng mà Vương gia, Vương phi nàng…” Lưu An cả kinh, có chút khó xử, Vương phi tố giác sao?

      “Nàng biết ta chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngược lại, nàng vẫn cho rằng ngươi là Vương gia!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, trong con ngươi đen trong suốt quanh quẩn ngoan.

      “Vâng, Vương gia!” Lưu An cúi người hành lễ lĩnh mệnh xuống.

      Lăng Tây Nhi được Lục Nhi dìu ra cánh cửa của vương phủ, ở phía xa xa trông thấy con ngựa cao to, bên là Đoan Tuấn Vương gia có dáng người cao lớn nhịn được thở dài hơi, vóc người cao ngất, bộ dáng tuấn tú, khoảng tầm ba mươi tuổi, nhưng mà khuôn mặt lại khuyết thiếu cỗ khí phách, ngược lại, thư đồng bên cạnh kia mặc dù có khuôn mặt búp bê đáng , đôi mắt to chớp chớp, cái miệng nho đỏ au, nhưng mà khi nhếch môi, khuôn mặt cỗ khí phách trời sinh, làm cho lòng người phải phát run.

      Lục Nhi cầm tới băng ghế, Lăng Tây Nhi dè dặt giẫm lên, cái mông bé xinh đẹp chậm rãi leo lên xe, giương mắt, con ngươi đối diện với Đoan Tuấn Mạc Nhiên bên lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, giận, chẳng qua là nhếch bạc thần lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên nở nụ cười tàn nhẫn, lòng của nàng biết tại sao lại run lên, tròng mắt trừng to thành cái chuông đồng, nhanh chóng trốn vào trong xe ngựa.

      “Lục Nhi, ngươi trở về , Vương phi đường có người chiếu cố!” Lưu An lạnh lùng lên tiếng, Lục Nhi trộm dò xét chân chính Đoan Tuấn Mạc Nhiên cái, vội vã thu mắt thuận theo, ngoan ngoãn hồi phủ.

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên bước lên lưng ngựa, thân hắc y như ngọc trước gió, theo sát phía sau Lưu An, cũng gì, chỉ là lạnh lùng gật đầu, Lưu An vung tay lên, đội ngũ hướng về Lâm phủ ở Giang Nam bắt đầu chậm rãi .

    3. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      Chương 22: Hoa sen mới nở !

      Những cơn mưa đầu mùa sớm qua , nhưng mưa lại vẫn rơi xuống ngừng, vừa mới lên đường nửa ngày, nguyên là bầu trời vạn dặm mây đột nhiên nổi lên mưa , mưa lớn nhưng quất vào người lại lạnh thấm vào tận sâu trong da thịt, Lăng Tây Nhi lộ ra đầu ngây ngốc nhìn vô số chỉ bạc bện thành màn sương mù kéo dài bao phủ quanh cây cỏ um tùm con đường ở trong rừng, thư đồng kia cùng những thị vệ khác đồng thời cùng Vương gia ở trong mưa, quần áo sớm ướt dầm dề, nhưng cổ họng lại lên tiếng nào, khuôn mặt luôn luôn trong sáng, lúc này cũng u giống như mây đen bầu trời, đôi mắt sáng khắc họa nên vẻ trào phúng và kiên nhẫn khuôn mặt, trong con mắt to đen nhánh càng đầy sắc thái kiên nghị.

      “Này, Vương gia đại nhân, trước hết có thể dừng lại tránh mưa chút được ? Mưa rất lớn, lại là đầu thu, dễ bị cảm lạnh!” Lăng Tây Nhi đành lòng, thò đầu ra, tóc đen như thác nước buông xuống, nhìn vị Vương gia ở xa xa phía trước lớn tiếng kêu to.

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng quay sang, vừa vặn chứng kiến Lăng Tây Nhi hướng chớp đôi mắt to chút, trong con mắt đen trong suốt tràn đầy đắc ý, cái miệng nhắn động động giọng : “Mặc dù ngươi đối với ta bất nhân, nhưng mà ta đối với ngươi bất nghĩa a, mưa lớn như thế vẫn là nên tránh !” Nàng cười đắc ý, đôi mắt to nheo thành nửa vòng tròn, cái miệng nhắn véo von rất đáng .

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên lên tiếng, nhưng trong con ngươi lại là ấm áp, chưa kịp phản ứng, Lưu An ở phía trước nghe thấy Lăng Tây Nhi kêu gọi, cưỡi ngựa quay đầu lại chậm rãi đến xe ngựa.

      “Ngươi vừa gì?” Lưu An nghiêm túc mở miệng, mày rậm nhăn lại, hình thành chữ xuyên to, nước mưa theo đó cuồn cuộn rơi xuống.(từ ‘xuyên’ — ‘川’là mày nhăn a ! như này nè ~~ >”

      “Vương gia, ngươi xem mưa lớn như vậy, chúng ta cũng cần phải gấp gáp, dù sao Giang Nam cũng cách xa Đoan Tuấn thành mấy ngàn dặm mà, hôm nay chắc chắn đến nơi được, thân thể ngài rất quan trọng, bằng nghỉ ngơi chút được ?” Lăng Tây Nhi ra vẻ thẹn thùng cười, học bộ dáng nữ tử cổ đại lời , khéo léo đem trọng điểm trong lời chuyển dời đến quan tâm thân thể của Vương gia.

      Lưu An ngẩn ra, chuyển mắt nhìn chân chính Đoan Tuấn Vương gia cái, gặp chỉ là lạnh lùng nheo lại hai tròng mắt, cũng có ám chỉ cụ thể gì, lại giương mắt nhìn, mưa quả lạnh như băng khiến người cảm thấy lạnh lẽo, liên miên ngừng, cũng biết rơi đến khi nào, nhìn sang khuôn mặt khổ cực của các huynh đệ, lại nhìn lại Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng gật đầu, vì vậy mừng rỡ, xoay người lạnh giọng phân phó: “Đến phía trước tìm nơi tránh mưa, đợi mưa tạnh chúng ta lại !”

      “Vâng!” Bọn thị vệ cảm kích nhìn Lăng Tây Nhi cái, nét mặt ủ rũ của mọi người đều biến thành vui vẻ.

      “Tạ ơn vương gia!” Lăng Tây Nhi mừng rỡ, ngừng nhìn về hướng Đoan Tuấn Mạc Nhiên quan sát sắc mặt , thấy đạt được mục đích, bên chậm rãi gật đầu hướng Lưu An lời cảm tạ.

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nheo lại mắt, khóe miệng châm chọc nhếch lên, trước dẫn đầu, dưới chân kẹp chặt con ngựa hướng về phía trước.

      Phía trước cách đó xa chính là cái miếu, mặc dù cũ nát, nhưng là tốt xấu gì cũng có hai mảnh ngói che đầu, Lưu An mừng rỡ, hạ lệnh cho bọn thị vệ dừng bước tiến vào nghỉ ngơi.

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhíu mi, xuống ngựa, vừa muốn vào, Lăng Tây Nhi nằm bò ở xe ngựa vươn đầu ra giọng hô : “Tiểu quỷ!”

      lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, trong con ngươi chứa đựng vẻ kiên nhẫn, khóe miệng lạnh lùng căng lại, tràn ngập dữ tợn và tàn nhẫn.

      Lăng Tây Nhi hoảng hốt, ủy khuất khụt khịt mũi, mếu máo: “Ngươi cho người ta tên của ngươi, người ta chỉ có thể xưng hô ngươi như vậy thôi!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên như cũ , mạt tàn nhẫn trong con ngươi chậm rãi lui, nhưng hai tròng mắt vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tây Nhi, con ngươi sắc bén giống như muốn nhìn thấu vào trong lòng của nàng.

      “Đây là mấy bộ quần áo sạch , ngươi cầm vào cho Vương gia thay!” Lăng Tây Nhi khom người từ trong xe ngựa ra, đem bao quần áo giao ở tay .
      “Ngươi rất quan tâm ?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hung ác nham hiểm nheo lại hai tròng mắt, lạnh lùng mở miệng, thanh lạnh như băng đến cực điểm, chút độ ấm nào.

      “Bên trong có hai bộ, ngươi cũng có thể thay bộ!” Lăng Tây Nhi giọng , khuôn mặt nhắn tuyệt lệ khó nén được đắc ý.

      “Cám ơn ý tốt của Vương phi, chỉ tiếc ta chỉ là thư đồng, xứng làm cho Vương phi nhớ mong như thế!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn bao quần áo ở tay hừ lạnh tiếng, đột nhiên nghĩ đến hồng hạnh ra tường trong miệng nàng, con ngươi càng u dữ dằn, lạnh lùng trừng lên, giống như muốn giết người.

      “Ngươi cứ tự nhiên, đúng là chó cắn Lã Động Tân* nhìn thấy tấm lòng của người tốt!” Hai tròng mắt Lăng Tây Nhi mở lớn, cái mũi khụt khịt, nàng hừ lạnh tiếng, đem thân thể lui vào trong xe ngựa.

      “Cẩu? !”Sắc mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên xanh đen trận, hung hăng giơ bàn tay to lên, dễ thấy cái xe ngựa hoa lệ kia ở dưới chưởng lực của hóa thành mảnh , lúc này, Lưu An từ trong miếu đổ nát ra, tới phía sau giọng : “Chủ nhân, bên ngoài mưa to, nên tiến vào trong nghỉ tạm!”

      hừ lạnh tiếng, thuận theo thu lại ánh mắt, lại lần nữa đem lửa giận cưỡng chế xuống, cùng Lưu An vào ngôi miếu đổ nát.

      Trong ngôi miếu đổ nát, lửa được đốt lên, vài tên thị vệ vây quanh đống lửa sưởi ấm, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vào, mặc dù rên tiếng, bọn họ cũng có lá gan nhìn sắc mặt chủ tử cái, nhưng bọn họ vẫn cảm giác được luồng khí nổi giận phát ra người của người nào đó là cỡ nào mạnh mẽ bén nhọn. Bọn họ nhanh chóng thận trọng đứng lên, thu lại ánh mắt bộ dáng phục tùng xếp thành hàng, mỗi cử động đều thể ra có huấn luyện. lạnh lùng phất tay, thị vệ lập tức lui về trong góc, mắt to lườm mắt , lặng lẽ vắt khô nước mưa người, thở cũng dám thở mạnh.

      “Chủ nhân, ngài tức giận sao?” Lưu An cung kính đứng ở phía sau, thấp thỏm bất an . theo phục vụ Đoan Tuấn Mạc Nhiên mười mấy năm, mưa như thế này là bữa ăn sáng, chưa bao giờ dừng lại nghỉ ngơi qua, nhưng hôm nay, chủ nhân lại đồng ý nghỉ ngơi , khỏi hoài nghi có phải ba mươi tuổi nên nhìn hoa mắt rồi hay , chẳng nhẽ chủ nhân có gật đầu ra hiệu cho nghỉ ngơi.

      phải chuyện của ngươi, đây là quần áo khô, ngươi thay !” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, đem bao quần áo trước mặt ném cho Lưu An.

      “Chủ nhân, đây phải là ngài muốn giết chết hạ nhân hay sao? Trước hết ngài nên đem quần áo ướt sũng ra…” Lòng dạ Lưu An càng thấp thỏm, phải , chẳng lẽ là Vô Diệm Vương phi kia? dè dặt đem bao quần áo đưa ra trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

      “Cho ngươi đổi lại ngươi đổi , đây là mảnh tâm ý của cái nữ nhân xấu xí kia!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên tàn khốc cười, con ngươi ngoan mà tà nạnh.

      Cẩu? Cả đời này, chưa từng chịu qua xưng hô như thế, rất nhanh làm cho cái nữ nhân xấu xí kia hối hận!

      “Vâng, chủ nhân!” Trong lòng Lưu An khó hiểu, nhưng cũng dám hỏi nhiều, cầm quần áo đổi lại, lặng lẽ ngồi ở bên cạnh Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

      Lăng Tây Nhi người ở xe đợi hồi lâu, thấy mưa tạnh, khí ươn ướt, nàng ở xe nín từ sáng đến tối, trong lòng tất nhiên là phiền muộn, thấy mọi người đều vào ngôi miếu đổ nát, nhưng nghe ai câu nào, trong lòng khỏi thấy kỳ quái, vì vậy lặng lẽ xuống xe ngựa, giầy thêu sạch xinh đẹp giẫm lên bùn, ống tay áo che nước mưa cũng chạy vọt vào ngôi miếu đổ nát.

      Nàng vào miếu, thấy mọi người nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lại bởi vì nàng xuất mà cũng mở ra hai tròng mắt, hơn mười con ngươi hiếu kỳ bắn ở người của nàng. Nàng xấu hổ cười cười, dùng ống tay áo nhàng lau nước mưa khuôn mặt nhắn giọng : “Vương gia, ở trong xe ngựa khó chịu, ta có thể…” Nàng còn chưa hết lời, chỉ thấy con mắt của thư đồng kia sáng ngời, ngay sau đó tối sầm lại, trực tiếp dùng con ngươi đen nhìn nàng chằm chằm, càng xem con ngươi kia lại càng trở nên hung ác nham hiểm tà nạnh, cuối cùng nhìn đến mức trong lòng Lăng Tây Nhi cũng bốc lên hơi lạnh.

      Dưới ánh lửa chiếu rọi, da thịt nàng lóng lánh giống như màu sắc thủy tinh chút tỳ vết, ngũ quan càng tinh xảo xinh đẹp, hai tròng mắt giống như sao ở trời, cái mũi thẳng xinh xắn, xương gò má như pho tượng, hai gò má hồng hồng, chóp mũi cao cao, cái cằm tinh tế, cùng với đôi môi đỏ thẫm như quả đào mật, hoàn mỹ mà bao quanh khuôn mặt là mái tóc đen, bởi vì bị nước mưa ướt nhẹp mà sít sao dán ở mặt, giống như hoa sen mới nở xinh đẹp ngưng động lòng người, điều đáng ngờ nhất, là vết bớt bên trái mặt nàng cánh mà bay, thay vào đó, ống tay áo màu trắng của nàng dính vài vết mực.

    4. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      Chương 23: Ác ma!

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, trong nháy mắt, thấy mình thực thằng ngốc, chẳng trách nàng là cẩu, ra nàng coi như con chó để chơi đùa!

      Bàn tay to vươn ra, kéo Lăng Tây Nhi còn hiểu có chuyện gì vào trong ngực, cùng lúc hai tròng mắt đột nhiên phun ra tia lửa tàn bạo làm cho người ta sợ hãi, lực đạo tay cũng thình lình buộc chặt, ngay sau đó, biểu cảm của Lăng Tây Nhi rất phối hợp, khuôn mặt nhắn trắng bệch, nụ cười lấy lòng kia đông cứng ở mặt, nàng thấy khó thở, chỉ có thể vươn dài đầu lưỡi ra hít thở từng ngụm lớn.

      “Chủ nhân…” Lưu An khẩn trương tiến lên, giọng , câu , làm cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng phẫn nộ điên cuồng, hét lớn tiếng, thân thể tuấn tuyệt bay lên , bàn tay to mang theo Lăng Tây Nhi vọt tới bờ tường của ngôi miếu đổ nát, ngay lập tức bụi đất bốc lên mù mịt, dưới hoàn cảnh này Lăng Tây Nhi hô hấp cực khổ, khuôn mặt càng dính nhiều bụi đất, lần này, nàng thành Vô Diệm Vương phi.

      “Chủ nhân, xin ngài buông tay , nếu tiếp tục như vậy, Vương phi chết mất!” Lưu An Đoan Tuấn Mạc Nhiên vì sao phát hoả lớn như vậy, dè dặt tiến lên, gấp đến độ chân tay luống cuống, muốn trực tiếp gạt tay ra, nhưng lại dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Tây Nhi bắt đầu ngừng lật qua lật lại, khuôn mặt nhắn biến thành màu đỏ tía.

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh tiếng buông bàn tay to ra, Lăng Tây Nhi giống như cái lá cây rách nát rơi mặt đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

      “Ngươi… Nổi điên cái gì hả…” Lăng Tây Nhi tức giận giơ tay lên chỉ.

      “Lặp lại lần nữa!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi xoay người, con mắt băng lãnh lạnh lùng đánh giá Lăng Tây Nhi, trong con ngươi vốn lạnh lùng càng trở nên băng lãnh hơn, hề ngại ngần dù chỉ chút muốn đem tiết mục vừa rồi trình diễn lại lần nữa, đến lúc đó, Lăng Tây Nhi có may mắn như vậy!

      có gì… Ngài ăn cơm xong rồi sao? Có muốn uống nước , khí trời lạnh rồi, mặc nhiều quần áo chút…” Lăng Tây Nhi thu mắt, bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng cúi đầu khom lưng, trước cường thế đương nhiên phải cúi đầu, huống chi người này nổi điên tới mức gần như muốn cái mạng của nàng!

      “Ta cần lời giải thích!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng.

      “Cái gì, giải thích? Ta phải là người cần được giải thích mới đúng?” Lăng Tây Nhi chợt cất cao thanh , nhưng sau khi chống lại đôi mắt làm cho người ta sợ hãi kia, lại chột dạ cười cười, đôi mắt tròn tròn híp thành hình trăng lưỡi liềm, cái miệng bé xinh gượng gạo xé nở nụ cười, khuôn mặt nhắn đen thùi, có chút thấy tức cười.

      “Ngươi có hay ?” lạnh lùng xoay mắt, ngữ khí lại lần nữa lạnh như băng, có hứng thú phí thời gian với nữ nhân lừa gạt !

      “A… Có thể hỏi chút được , ngươi cần ta giải thích cái gì?” Lăng Tây Nhi vuốt vuốt hai tay, ngại học hỏi kẻ dưới.

      “Mặt của ngươi!” Hai tròng mắt phát ra ánh sáng băng lãnh, trực tiếp bắn thắng đến bên mặt trái của Tây Nhi.

      Đột nhiên hiểu ra, nàng nhanh chóng chạy ra khỏi miếu thờ tìm chỗ nước trũng coi như cái gương miễn phí soi nhìn, khuôn mặt nhắn của Lăng Tây Nhi nhăn chặt thành đoàn, trời ạ, ngờ quên, cái vết bớt kia thấy nước … Nhưng cũng cần phải tức giận như vậy a, nàng có xinh đẹp hay , đối với thư đồng như có quan trọng như vậy sao? Hơn nữa vừa mới muốn mạng của nàng a!

      Xoay mắt, nhìn thấy Lưu An đứng ngẩn người ở bên, nàng xoay người, chạy hướng về phía Lưu An khóc lóc kể lể trận: “Vương gia, ngài vừa rồi cũng thấy được nha? Thư đồng kia ngày thường chính là như vậy khi dễ ta, ta là thê tử của ngài, chỉ là thư đồng, nhưng mà hơi tí liền làm ra bộ dáng muốn tính mạng của người khác, mới vừa rồi còn muốn bóp chết ta a…”

      phải làm bộ, là muốn mạng người!” mặt truyền đến thanh run rẩy của nam nhân, Gì? Người nào chuyện, hơn nữa thân thể Vương gia tại sao ngừng run a, hình như run cầm cập?

      Ngước mắt nhìn lên, sắc mặt của Lưu An xanh đen, ngoái đầu nhìn lại lần nữa, ác ma đứng ở phía sau nàng, lần này ánh mắt càng ngoan, khóe miệng tràn đầy nụ cười khủng bố làm kẻ khác sợ hãi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh tay bé của Lăng Tây Nhi đặt ở người của Lưu An, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị vặt hết móng tay của nàng.

      “Vương gia, ngươi nhìn xem, có phải rất kinh khủng đúng , ta cũng có oan uổng a!” Lăng Tây Nhi trốn ở phía sau lưng Lưu An, nghĩ thầm, Đoan Tuấn Vương gia này tuyệt đối phải chỉ là hư danh, ít ra cũng phải ứng phó được cái thư đồng, mặc dù nàng được sủng ái, ít nhất cũng là thân phận Vương phi… a a a, suy nghĩ này còn chưa chuyển động hết, thân thể Lăng Tây Nhi lại bay lên trung lần nữa, áo bị người nào đó xách theo chậm rãi tới bên, Lưu An càng gan vội té lăn ra ngoài, mặc dù bên ngoài mưa vẫn ngừng rơi!

      “Các ngươi, cứu mạng a!” Hướng về thị vệ đứng thành hàng thẳng tắp kêu gào, chỉ thoáng, tất cả đều thấy.
      “… Tất cả đều là đồ vô dụng!” Lăng Tây Nhi hận đến nghiến răng, những người này đến cùng là xảy ra chuyện gì, tại sao lại sợ tên thư đồng này như vậy? Khoan, Vương gia tại sao gọi là chủ nhân?

      Ngoài ý muốn hoang mang ngẩn người ra, trong đầu Lăng Tây Nhi đột nhiên toát ra ý nghĩ phi thường đáng sợ, nhưng là rất nhanh nàng lắc đầu, đem cái ý nghĩ tuyệt đối có khả năng này đá văng ra bên ngoài.

      “Cái kia, ngươi trước buông ta xuống có được ? Ta có thể giải thích cho ngươi nghe!” Tây Nhi lấy lòng mở miệng, người bị xách ở giữa trung trung, tay bé còn quên vỗ vỗ ngực của người nổi giận, thuận thuận khí.

      !” chữ lạnh như băng tới cực điểm, giống như khối băng, xỏ xuyên qua trái tim của Lăng Tây Nhi, nàng hoảng sợ nới rộng ra con mắt, tay bé dừng ở bộ ngực của , vẻ mặt cứng đờ.

      “Ngươi có hay ?” Khuôn mặt nhắn tiến gần lại, hai mắt to, cái miệng nho , nhưng lại chút đáng , có chăng chỉ càng làm người khác vĩnh viễn e ngại, hai tròng mắt lạnh như băng của trừng lớn nhìn Tây Nhi, mạt thị huyết tràn đầy trong con ngươi rằng: kiên nhẫn của tới cực hạn rồi.

      “Ta , ta !” Gật đầu lia lịa giống như con gà con mổ thóc, Lăng Tây Nhi trước nghĩ cách bảo trụ cái mạng của mình quan trọng hơn.

      “Cái này là loại nghệ thuật, gọi là hoa hoàng (trang trí hoa văn), có câu thơ từng , đương song lý vân tấn, đối kính thiếp hoa hoàng*, chính là cái này rồi, nó là loại thủ pháp hoá trang ở quê ta, chỉ là chúng ta họa lên loại này là…” Lăng Tây Nhi lời còn chưa hết, mặt của người nào đó tiến đến càng gần: “Đó chẳng phải là việc tất cả các ở Giang Nam cũng làm sao?” lãnh nheo lại đôi mắt, muốn lừa gạt cũng có dễ dàng như vậy.

      Lăng Tây Nhi hoang mang ngẩn người, trong bụng hiểu ràng ý tứ của , vì vậy sau hồi sửng sốt quả quyết : “ phải, chỉ có ta là loại nữ nhân có dáng vẻ bế nguyệt tu hoa (hoa nhường nguyệt thẹn) mới có tư cách làm như vậy!” Khuôn mặt nhắn ngước lên, vì mạng sống, mặt dày cũng phải làm!

      “Ngươi?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, hàm chứa ý châm chọc.

      “Biết ngươi cho là như vậy, nhưng những người khác lại như vậy! Hơn nữa như vậy an toàn chút!” Lăng Tây Nhi thẹn thùng cười cười, làm dịu bầu khí căng thẳng.

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn thẳng nàng, trầm tư hồi, ngẫm lại cũng có đạo lý, ánh mắt đột nhiên có tia độ ấm, hỏi nữa: “Ngươi còn có cái gì gạt ta?”*

      Lăng Tây Nhi ngẩn ra, nhìn sắc mặt trầm làm cho người ta sợ hãi kia, trán khỏi bắt đầu thình thịch đổ mồ hôi lạnh, cần nghĩ, kiên quyết lắc đầu, tiện thể liều mạng lúc lắc tay bé.

      Lực đạo bàn tay to chậm rãi buông lỏng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh: “Nếu bị ta biết ngươi còn có cái gì dối gạt, ngươi nên biết kết quả của mình!”

      có, đại nhân yên tâm!” Tây Nhi luôn mồm vâng dạ.

      Bên ngoài, mưa biết lúc nào ngừng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhanh bước ra cửa miếu, lưu loát sải bước lên lưng ngựa. Lăng Tây Nhi lui đầu , sợ hãi rụt rè ra, mọi người thấy nàng còn sống, tất cả đều thở dài hơi, thiếu chút nữa thổi sập ngôi miếu đổ nát kia.

      “Ngươi sao chứ?” Lưu An tiến lên, nhìn sắc mặt trắng bệch của Lăng Tây Nhi đột nhiên tràn ngập cảm thông.

      “Ngươi cũng có việc gì? Được rồi, tại sao gọi là chủ nhân? đến cùng là ai?” Lăng Tây Nhi đem hai tay nắm ở bên hông, sợ chết ngửa cổ chờ Lưu An, lần sau còn biết mình chết ở trong tay người nào, đến phủ làm quỷ cũng dễ báo thù. Lăng Tây Nhi nghiến răng nghiến lợi.

      “Ngươi vẫn còn sao? chính là Đoan Tuấn Vương gia…” Lưu An bất an nhìn bóng dáng Đoan Tuấn Mạc Nhiên dần xa, thấp giọng mở miệng.

      “…” Trước mặt tối sầm, sấm chớp chợt loé, khóe miệng co quắp nhiều lần, sau đó thân thể thẳng tắp ngã xuống đất, ác ma!

    5. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      Chương 24: Đoan Tuấn Mạc Nhiên thực sự!

      Sau cơn mưa, hoàng hôn tươi đẹp vô song, vầng tà dương có màu vỏ quýt sáng rực rỡ lóng lánh giữa tầng tầng lớp lớp khói sương chiều, cầu vồng bảy sắc xinh đẹp mỹ lệ, hơn nữa còn có thác nước xé rách tầng mây mà chảy xuống, đại thụ che trời, ở dưới chân núi xinh đẹp, trong gian u cốc thanh tĩnh kia, có tòa tửu điếm xây bằng đá quét vôi trắng toát, bên gian khách sạn treo bốn chữ to ‘du nhiên điềm thích, tĩnh mật đạm nhã’ ( thong thả thư thái, yên tĩnh trang nhã ), càng tô điểm cho cảnh sơn thuỷ phù dung kia thêm xinh đẹp phi thường. Nếu như có tiếng ồn ào huyên náo, líu ríu ngừng của người nào đó, cảnh hoàng hôn này phải là tuyệt mỹ!

      Trong khách sạn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi mình bàn, Lưu An chắp tay đứng ở bên, Lăng Tây Nhi tự do hoạt động tự tìm được chỗ dung thân cho mình, chờ đồng ý của Đoan Tuấn Mạc Nhiên khuôn mặt hưng phấn tiến lên, ngồi ngay ngắn ở trước bàn, nàng giơ ra nửa quả dưa chuột lấy từ phòng bếp, thân thể bé ngồi xuống chăm chú quan sát, mắt to chớp chớp.

      “Vương gia, xin hỏi ngài thân là nhân vật của công chúng có cảm tưởng gì, có cảm thấy cao xử bất thắng hàn (ở nơi cao chịu được lạnh) ?” Trong tay cầm nửa quả dưa chuột, Lăng Tây Nhi làm bộ dáng phỏng vấn.

      Ánh mắt lạnh như băng chậm rãi chuyển từ khuôn mặt nhắn của Lăng Tây Nhi lại dao động đến nửa quả dưa chuột kia, trong ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thoáng qua tia kinh ngạc, kiên nhẫn nhíu mày.

      “Nghe đồn ngài ngoan thô bạo, chuyện này có phải là a?” Dưa chuột lại để sát thêm vài phân nữa.

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên , buông hạ đôi mắt băng lãnh, yên lặng uống trà.

      “Xin hỏi võ công tuyệt học của ngài là gì?” thỏa hiệp, nàng tin tiểu quỷ này mở miệng, dưa chuột lại đưa về phía trước lần nữa.

      Như cũ , yên lặng ăn cơm.

      vấn đề cuối cùng, ngươi tại sao lại để Lưu An giả mạo mình?” Dưa chuột sắp phải đâm đến cái mũi của người nào đó rồi, cái này, Lưu An cố gắng ngăn lại mồ hôi lạnh, nghĩ thầm vị Vương phi này tại sao lại có chừng mực như vậy, cũng biết vừa rồi người nào bị sợ quá mà ngất , vừa tỉnh lại nhao nhao ngừng, tính tình của chủ nhân vốn là nổi danh nóng nảy, quả nhiên, trời ạ trời ạ, chủ nhân muốn phát hỏa rồi, chỉ thấy đôi mắt híp híp của Đoan Tuấn Mạc Nhiên hé mở, cái miệng nhắn hồng phấn chu chu mở ra…

      “Răng rắc!” Microphone cắt đứt, người nào đó nhai nhai, nhạt nhẽo, lại phun ra.

      “A, tại sao ngươi lại phá hỏng của công?” Lăng Tây Nhi bất mãn kêu to, nhưng là ngừng việc phê bình lại rất nhanh, hai mắt to chống lại đôi con mắt lạnh như băng.” trả lời cũng được, mời xuất trình giấy chứng minh nhân dân, hộ tịch bản gốc, ta bây giờ có quyền lợi hoài nghi ngươi là lão công của ta!” Tay bé duỗi ra, mắt to trừng cái, Lăng Tây Nhi gắt gao nhìn chằm chằm Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên như trước giả câm giả điếc giữ nguyên vẻ trầm lặng, nhưng là trong ánh mắt hàn ý ngày càng nhiều.

      “Ôi Vương phi của ta, ngài có việc gì cũng cần kiếm chuyện vào thân, thêm điều gì hãy cẩn thận cái đầu của ngươi!” Lưu An kéo Lăng Tây Nhi đến bên, vẻ mặt căng thẳng lo lắng mở miệng, bên kia, Đoan Tuấn Mạc Nhiên khuôn mặt búp bê lạnh lùng, kẹp kẹp món ăn, bới bới cơm, ngẫu nhiên giương lên con mắt lạnh lùng đánh giá Lăng Tây Nhi, ánh mắt càng ngày càng kiên nhẫn.

      giết người?” Sờ sờ đầu, hồi tưởng màn mới vừa diễn ra, Lăng Tây Nhi chớp chớp mắt to hỏi.

      “Xin đem dấu chấm hỏi đổi thành chấm than, hơn nữa còn là loại chết vô cùng kinh khủng!” Lưu An dùng sức gật đầu, lời còn chưa dứt, ngay lúc đó từ ngọn núi xinh đẹp đám đạo tặc kéo xuống, mặc dù mỗi người đều có vẻ hung thần ác sát (dữ tợn ), nhưng lại mặc áo vải lam lũ, tay là búa, lưỡi liềm lộn xộn các loại binh khí đều đủ cả, nếu trước mặt có cánh đồng lúa, phải bọn họ càng giống đám nông dân.

      “Núi này do ta mở, cây này do ta…” Lời dạo đầu của đạo tặc vẫn còn chưa xong, bóng người màu trắng như con ngân long cao ngất, vụt lên giữa trung, quần áo màu trắng tung bay, thân hình bỗng nhiên trở mình, nhuyễn kiếm bạc quét ngang kéo theo quang ảnh lòe lòe xuất , vù vù, trong chớp mắt có bóng người bay vút lên, kiếm quang vừa nhanh lại vừa dày loe ra vòng tròn hình cánh cung, chớp bạc tung hoành đan vào nhau như màn cuồng phong bão táp dầy đặc , khí thế kinh người, uy danh hiển hách.
      Lăng Tây Nhi ngây người, từ trợn mắt há hốc mồm đến kinh ngạc lên tiếng, cái miệng nhắn há to gần như có thể cho vào thêm con gà mái, tức , gió thổi vù vù cuốn theo từng đợt hàn ý cuồn cuộn nổi lên, dường như muốn cố gắng thổi vào trong từng đầu khớp xương, bông tuyết tinh tế vỡ ra như sợi bông bay bay che mảnh đất màu vàng khô khan, nhuộm tất cả cảnh vật trước mắt thành màu đỏ đẹp đẽ.

      Tuyết đỏ! ? Lăng Tây Nhi hô to tiếng, lúc này mới phát thứ bay ở giữa trung phải là bông tuyết, mà là mảnh da tay, dính tơ máu, ngay cả bắp thịt, dính kèm xương cốt, vù vù rơi xuống đất, máu bay đầy trời, bao phủ cả mặt đất, tửu điếm xây từ bạch thạch cũng trở nên tiên diễm, quỷ mị mà khủng bố.

      Ngân long tung bay, tuyết đỏ phiêu dật, cảnh tượng trước mặt chậm rãi mơ hồ ở trong mắt, máu bắn tung toé ở mặt Lăng Tây Nhi, nàng cũng hề hay biết, đáy lòng tràn ra loại sợ hãi triệt tâm thấu xương, móng tay bóp sâu vào trong thịt, nhưng nàng lại có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy trước mặt hồng hồng bạch bạch, hồng hồng bạch bạch, sau đó ầm ầm ngã xuống đất.

      Chỉ trong nháy mắt, nhưng với đạo tặc này mà cũng là vĩnh hằng, chỉ vừa ngắn ngủn trong chớp mắt, bọn họ ngũ quan, tứ chi, thân thể trước sau đau thương rơi xuống đất, thịt vụn, máu loãng cùng mặt đất thân thiết ôm nhau, trở về với tự nhiên.

      Xong việc, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, bạch y như ngọc, dính tia máu, lấy khăn mỏng lau lau vết máu nhuyễn kiếm, nhàng cất vào trong bao kiếm buộc bên hông.

      Bọn thị vệ đợi Đoan Tuấn Mạc Nhiên mở miệng, bao vây tiến lên thu thập tàn cuộc; tiểu nhị mang nước trà nóng hổi đến, bị rơi xuống bắp đùi của mình, nhưng lại cảm hề cảm thấy đau đớn, rất lâu sau đó, bình loảng xoảng rơi xuống đất, ngay sau khi chống lại hai tròng mắt ngoan, lạnh lùng tới cực điểm kia, cũng thân thiết ngủ cùng mặt đất.

      “Chủ nhân, Vương phi té xỉu rồi!” Lưu An đỡ Lăng Tây Nhi bất tỉnh nhân nâng đến trước bàn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ miễn cưỡng nhìn cái. Lăng Tây Nhi gắt gao nhắm chặt mi mắt, ngón tay ngừng co quắp, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến cơn giết chóc tàn khốc đến vậy, cũng là lần đầu tiên nàng biết đến thủ pháp giết người lãnh huyết kinh khủng đến vậy, càng là lần đầu tiên nàng bị huyết thịt của người khác bám bừa bãi đầy người như vậy… Nàng thà rằng ngất xỉu , coi như đây là giấc mộng, tỉnh lại cái gì cũng như !

      “Đêm nay ở chỗ này nghỉ ngơi, ôm nàng tiến vào phòng của ta!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, trực tiếp lên lầu ở phía trước. vô cùng tò mò muốn biết, biểu đầu tiên của nữ nhân này lúc tỉnh lại sau khi chứng kiến khuôn mặt kinh khủng của ! Đây mới là Đoan Tuấn Mạc Nhiên thực !

      Lưu An gật đầu, ôm Lăng Tây Nhi ở trước ngực, tiến vào phòng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

      “Vương gia, còn việc gì cần phân phó?” Lưu An chắp tay đứng ở bên.

      có!” Ngữ khí vẫn lạnh như băng, đôi mắt băng lãnh kia nhìn ánh nến bỗng trở nên mê ly.

      lâu sau, đứng dậy, chuẩn bị an giấc, nhưng lại khó chịu khi nhìn thấy quần áo cả người Lăng Tây Nhi đầy vết máu, kiên nhẫn nhíu mày, vừa muốn gọi Lưu An, lại đột nhiên thoáng hiểu ràng dụng ý của Lưu An, Lưu An phải là nhìn thấy, cũng phải biết ưa sạch , có điều Lăng Tây Nhi là Vương phi, lần này ra ngoài lại có mang theo nha hoàn.

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, tiến lên lạnh lùng mở ra áo ngoài của Lăng Tây Nhi, lộ ra lớp áo lót màu trắng bên trong, ánh mắt của càng thêm kiên nhẫn, thêm vài động tác đem áo ngoài chướng mắt kia cởi bỏ, chỉ còn lại có áo lót màu trắng, đứng lên tìm khăn lông ướt thô lỗ chà lau khuôn mặt nhắn của Lăng Tây Nhi, sau đó đột nhiên giật mình đứng dậy, cẩn thận chăm chú nhìn, ánh sáng của ngọn nến yếu ớt leo lét khiến cho khí trở nên mập mờ, chiếu rọi ngũ quan đẹp đẽ như phấn điêu ngọc mài của nàng càng thêm mờ ảo mê ly, hai hàng lông mày như lá liễu, kết hợp với lông mi giống như cánh bướm run rẩy, sống mũi thẳng thắn, đôi môi đỏ mọng khéo léo, trận gió thổi tới dáng người như cây liễu của nàng, cuồn cuộn nổi lên mạt mùi hương thoang thoảng làm kẻ khác mê say.

      Bàn tay lạnh như băng chạy dọc gương mặt kiên cường tuyệt đẹp, da thịt nhẵn nhụi nóng hổi lại trơn bóng làm cho trong tim của run lên, đôi mắt đột nhiên tản mát ra tia sáng lãnh liệt, rồi lại vô cùng trầm tĩnh, giống như vì sao ở nơi chân trời, như vậy hư vô mờ mịt, thâm sâu.

      rời ánh mắt, muốn bị nhan sắc của nữ nhân đầu độc, động tác tay càng thêm thô lỗ, dưới vuốt ve của , khuôn mặt nhắn của Lăng Tây Nhi trở nên đỏ rực mảnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :