1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Vô Diệm Vương Phi ] - [ Phong Vân tiểu yêu ] [144 chương]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      chuong 11 :
      Lăng Tây Nhi bị nhốt trong phòng bếp hai ngày, chưa đến cơm, ngay cả ngụm nước uống cũng dễ có, môi nàng khô nẻ, nằm mềm oặt đống củi, trước mặt là cái xe lăn chưa hoàn thành.

      Cửa phòng khẽ động, Lăng Tây Nhi ngẩng đầu, trong mắt thoáng tia hy vọng, cái miệng nhắn khẽ nhếch, muốn mở miệng, chỉ có cảm giác lời bốc hơi mất từ lúc nào, ra tiếng.

      Lâm Y Y ôm nước và hộp thức ăn trong tay, quay đầu lại khẽ phân phó gia đinh phía sau, dặn khép cửa phòng lại.

      “Yên Chi, ngươi có khỏe ?” Lâm Y Y đem hộp thức ăn đặt mặt đất, đỡ Lăng Tây Nhi dậy. Nàng sớm nghĩ đến, chỉ là mẫu thân quản nàng rất nghiêm, Lâm phu nhân cố tình cho Lăng Tây Nhi nếm chút khổ sở!

      Lăng Tây Nhi đùa cợt cười cười, ý bảo chính mình chết được, cầm lấy bình nước uống hơi cạn sạch, nuốt ngụm nước miếng, cổ họng mấp máy, mở miệng cách khó khăn: “Tiểu thư, ta biết ngươi đến cứu ta mà !” Nét mặt bây giờ mới tươi cười vui mừng.

      “Yên Chi, ngươi chớ có trách ta, mẫu thân quản ta rất nghiêm…” Lâm Y Y xấu hổ hạ thấp mi mắt, nàng luôn nhu nhược, chẳng có chủ kiến gì, chỉ có thể nghe theo ý kiến của Lâm phu nhân.

      “Tiểu thư, ta biết, mang cái gì ăn được cho ta vậy?” Lăng Tây Nhi thở hổn hển hơi, đơn thuần tưởng rằng cái vận rủi lần này qua.

      “Có cháo và bánh bao, ngươi hai ngày ăn cơm rồi, được ăn đồ có dầu mỡ!” Lâm Y Y thân mật lấy đồ ăn ra, đau lòng nhìn Lăng Tây Nhi nuốt ngấu nghiến.

      “Ngon quá!” Lăng Tây Nhi vừa vuốt họng, vừa ngừng than thở, ngờ xuyên qua đến cái thời đại xa lạ này, khắp nơi đều bị người ta bắt nạt, ngay cả bụng cũng ăn no.

      “Yên Chi, là bạc đãi ngươi rồi!” Lâm Y Y cụp mắt xuống, biết nên mở miệng như thế nào, làm sao nàng có thể nhẫn tâm bắt Yên Chi tiếp nhận cái vận mệnh bi thảm kia thay nàng chứ.

      “Tiểu thư ngài đối ta tốt lắm rồi!” Lăng Tây Nhi gật đầu, tiểu thư Lâm Y Y vừa xinh đẹp vừa ôn nhu ở cổ đại tính là chủ tử tồi rồi, trong xã hội phong kiến, chẳng nhẽ còn hi vọng hơn thế nữa sao!

      Lăng Tây Nhi đưa bát cho Lâm Y Y, nét mặt tươi cười đầy cảm kích.

      Lâm Y Y cụp mắt xuống, nét mặt ánh lên vẻ khó xử, nàng yên lặng tiếp nhận cái bát, dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Lăng Tây Nhi .

      “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Lăng Tây Nhi mơ hồ có cảm giác bất an, chẳng lẽ tiểu thư phải tới thả nàng ra ngoài sao? Khuôn mặt nàng tại sao lại nặng nề như thế?

      “Yên Chi, ta xin lỗi ngươi…” Lâm Y Y thanh bắt đầu nghẹn ngào.

      “Tiểu thư, làm sao vậy?” Lăng Tây Nhi cả kinh, cho tới nay Lâm Y Y lúc nào cũng hạnh phúc vui sướng, đại tiểu thư, cơm bưng nước rót kẻ hầu người hạ, còn cái gì có thể làm nàng phiền não đây!

      “Dịch Hồng Phi chết…” Lâm Y Y hạ thấp ánh mắt, bất lực. Nàng cảm thấy thương tâm, mê mang, biết tương lai như thế nào.

      “Dịch Hồng Phi?” Cẩn thận nghĩ ngợi kỹ càng lại cái tên này, Lăng Tây Nhi bừng tỉnh, sau đó chép chép miệng: “Chết là tốt!”

      “Ngươi cái gì?” Lâm Y Y cả kinh, bất lực nhướng mắt lên.

      “Dù sao bây giờ ngươi cần gả cho , chết rồi nha!” Lăng Tây Nhi tựa ở đống củi, tinh thần khôi phục được chút, tiếp tục làm xe lăn.

      “Nhưng mà…” Lâm Y Y ngẫm lại, dù sao cũng chỉ là người nam nhân chưa từng gặp mặt.

      có nhưng mà gì cả, bây giờ ngươi tự do rồi, có thể tìm kiếm đối tượng mới, là tốt!” Lăng Tây Nhi vỗ vỗ bả vai Lâm Y Y an ủi.

      cần tìm kiếm nữa, Đoan Tuấn Vương gia kia lại tới cầu hôn rồi!” Lâm Y Y buồn bã buông hạ mi mắt.
      “Vương gia a? Tốt, nhất định có tiền!” Lăng Tây Nhi vỗ vỗ tay.

      “Ngươi nếu biết là kẻ giết người như thế nào, như vậy rồi!” Lâm Y Y khẽ thở dài.

      sao vậy?” Lăng Tây Nhi khó hiểu.

      ma vương giết người, thích nhất là trò chém đôi người sống sờ sờ, nhưng lại chia công bằng, người chết rồi mà tứ chi vẫn còn giãy giụa!” Lâm Y Y xong, sắc mặt trắng bạch, loại tính cách khiếp đảm này làm cho nàng lựa chọn trốn tránh, nàng muốn gả cho ma vương giết người!

      ” Hung tàn như vậy sao ?” Lăng Tây Nhi tự đập đập ba cái vào mồm to vẻ kinh ngạc, lần trước nàng cũng đánh giá tướng mạo Đoan Tuấn Vương gia kia cách cẩn thận, có điều nam hài cùng thần sắc cũng lạnh lùng ma quái tới cực điểm.

      “Yên Chi…” Lâm Y Y lắp bắp mở miệng, nàng nhìn Lăng Tây Nhi, run rẩy vươn bàn tay bé nắm chặt tay Tây Nhi.

      “Sao, có gì tiểu thư cứ !” Lăng Tây Nhi hoàn hồn, còn lo lắng cho Lâm Y Y, tính cách nàng nhu nhược như thế, nếu gả cho nam nhân như vậy … nàng dám tưởng tượng!

      “Ta muốn gả cho Đoan Tuấn Vương gia…” Lâm Y Y sắc mặt đầy vẻ sợ hãi.

      “Có thể lấy chồng sao? Cổ đại các ngươi việc hôn nhân phải là do cha mẹ quyết định sao?” Lăng Tây Nhi nghiêng đầu hỏi.

      “Ngươi nguyện ý gả thay ta ?” Lâm Y Y buồn bực , Lăng Tây Nhi lập tức hét lên tiếng, búa nện trúng tay. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi tròng mắt đầy áy náy của Lâm Y Y. Sau đó, ràng, nàng lại cúi mặt xuống.

      “Yên Chi, nếu ngươi muốn, ta miễn cưỡng ngươi, ta…” Lâm Y Y kinh hoảng vội giải thích, đây cũng phải là chủ ý của nàng, chỉ là… ai cũng muốn sống vì mình !

      “Tiểu thư, ngươi cần phải nữa, ta nguyện ý!” Lăng Tây Nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ kiên định, nàng chỉ là lục bình xuyên qua đến thời đại này, tới chỗ nào chẳng giống nhau. Hơn nữa cái Lâm gia này, nàng sớm muốn tiếp tục ở lại!

      “Ngươi nguyện ý?” Lâm Y Y ngờ Lăng Tây Nhi dễ dàng đáp ứng như thế, nàng vừa vui mừng vừa sợ hãi nắm chặt bàn tay bé của Lăng Tây Nhi.

      “Tiểu thư, ngươi đối đãi với ta rất tốt, ta làm việc này là đương nhiên !” Lăng Tây Nhi cũng thấy làm Vương phi của Đoan Tuấn Vương gia là gánh nặng, vốn ở Lâm phủ nàng chỉ là tiểu nha hoàn ai ai cũng có thể bắt nạt, làm Vương phi ít nhất có thể ăn mặc đầy đủ nha!

      “Ta đồng ý!” Ngoài cửa truyền lại thanh suy yếu của Lâm Kiếm Hồng, gia đinh đẩy cửa phòng ra, cáng cứu thương Lâm Kiếm Hồng nửa nằm nửa ngồi, sắc mặt trắng bệch.

      “Đại ca, ngươi…” Lâm Y Y cả kinh, nét mặt ánh mắt cực kỳ mất tự nhiên, dường như nàng hề muốn Lâm Kiếm Hồng tới nhúng tay chuyện này.

      “Y Y, ngươi quá nhu nhược, lại luôn cam tâm tình nguyện tiếp nhận vận mệnh mẫu thân và phụ thân an bài cho ngươi, ngày ngươi nhất định hối hận !” Lâm Kiếm Hồng gương mặt lạnh lùng khẽ .

      “Đại ca, tương lai hối hận ta biết, nhưng ta muốn gả cho cái tên Ma vương giết người kia!” Lâm Y Y lần nữa lại muốn khóc.

      “Nhưng ngươi cũng thể để Yên Chi thế cho ngươi, nàng vô tội !” Lâm Kiếm Hồng giọng ho khan.

      “Đại thiếu gia, ngươi cần lo lắng, ta nguyện ý !” Lăng Tây Nhi đứng lên, nhìn Lâm Kiếm Hồng cười cảm kích.

      “Tại sao?” Lâm Kiếm Hồng sửng sốt, trong ánh mắt mơ hồ chút bất an.

      “Bởi vì ta muốn rời khỏi Lâm gia!” Lăng Tây Nhi giọng , cái nơi Lâm phủ này tuy có vẻ đạo mạo, nhưng bên trong lại giấu đầy những điều xấu xa, thực nàng muốn tiếp tục ở lại.

      “Nhưng mà…” Lâm Kiếm Hồng vẫn còn muốn gì đó, bị Lăng Tây Nhi cười khẽ tiếng ngăn lại, nàng tiến lên, đẩy cái xe lăn vừa mới làm xong ra trước mặt Lâm Kiếm Hồng : “Cái này là ta tặng cho ngươi, coi như là quà tặng trước khi ta rời !”

    2. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      chuong 12:
      “Đây là…” Lâm Kiếm Hồng nhìn chằm chằm vào thứ đồ vật cực kì quái dị trước mặt, ánh nến hồng hòa cùng ánh trăng thê lương tạc lên từng đường nét khuôn mặt , lúc này trông Lâm Kiếm Hồng còn vẻ lạnh lùng và nhợt nhạt như ban ngày, tinh thần có vẻ khá hơn rất nhiều. khuôn mặt xanh trắng tái nhợt của xuất nghi hoặc, khiến cho Lăng Tây Nhi cảm thấy có chút khó xử, nhưng có hình dung từ cực kì chính xác để miêu tả khuôn mặt lúc này ‘như miếng bạch ngọc đẹp đẽ mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vỡ’.

      “Đây là xe đẩy, ngươi có thể ngồi ở , hai bánh xe có thể dễ dàng chuyển động, ngươi cần bất kỳ đâu, cũng cần phiền người khác phải khuân tới khuân lui!” Lăng Tây Nhi tiến lên, cẩn thận tỉ mỉ giải thích cho hiểu.

      Mặc dù từ trước tới nay Lâm Kiếm Hồng đối với nàng luôn luôn nghiêm khắc, cực kì nghiêm khắc, thế nhưng Lăng Tây Nhi biết, ở cái Lâm phủ này là người đối xử với nàng tốt nhất!

      Con ngươi u ám thâm thúy tối sầm lại, gương mặt tái nhợt của Lâm Kiếm Hồng xuất chút hồng hào, đôi mắt ngước lên liếc nhìn Lăng Tây Nhi đầy cảm kích.

      “Y Y, ngươi thực quyết định rồi sao?” Lâm Kiếm Hồng quay đầu nhìn Lâm Y Y đứng bên cạnh.

      “Vâng, đại ca!” Lâm Y Y cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ánh mắt đầy áy náy hướng về phía Lăng Tây Nhi.

      “Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng đáng sợ giống như ngươi tưởng tượng đâu! nam nhân đáng để ngươi phó thác cả đời!” Lâm Kiếm Hồng cách thành khẩn đầy ý tứ sâu xa, thực muốn Lâm Y Y hối hận.

      “Đại ca ngươi từng gặp qua sao?” Lâm Y Y kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại.

      “Đúng, kỳ thực thương thế của ta cũng do mà ra!” Lâm Kiếm Hồng hơi nhìn xuống, võ công của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đạt tới cảnh giới xuất quỷ nhập thần thể tưởng tượng được, ngay cả cũng phải là đối thủ của y!

      “Là đánh ngươi bị thương! ?” Lâm Y Y kinh ngạc đứng bật dậy, võ công của Lâm Kiếm Hồng trong chốn võ lâm cũng là số số hai, có thể làm cho bị thương nặng đến như vậy… nàng khỏi kinh hãi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên quả nhiên là nam nhân đáng sợ!

      “Đúng, thế nhưng chính nhân quân tử! Đối tượng thích hợp mà lúc trước ta với ngươi chính là ! nam nhân chân chính!” Lâm Kiếm Hồng trầm hạ mi mắt giọng .

      Cả Lăng Tây Nhi và Lâm Y Y đều cực kì kinh ngạc, con mắt chứa đầy sợ hãi nhìn thân hình mỏng manh như tờ giấy kia : “Ca, khiến ngươi bị thương, ngươi vẫn còn…” Lâm Y Y kiên nhẫn mếu máo , nếu như thế nàng càng thể gả cho !

      Tay Lăng Tây Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai, chăm chú lắng nghe, đem hình ảnh nam nhân đáng kính nể từ miệng Lâm Kiếm Hồng so sánh với chút ít ấn tượng còn sót lại về người mình nhìn thấy lúc trước, cũng thể đánh giá được nha, cái tên nam nhân kia thực đáng giá sao? Lòng hiếu kỳ của nàng bắt đầu nổi lên.

      “Lúc ấy chỉ là hiểu lầm! Ngươi khẳng định ngươi lấy chồng?” Lâm Kiếm Hồng cố gắng thuyết phục Lâm Y Y, thế nhưng Lâm Y Y vẫn lắc đầu.

      “Được rồi, ngươi ra ngoài trước ! Ta có lời muốn với Yên Chi!” Lâm Kiếm Hồng khẽ thở dài hơi, hạ mi mắt xuống.

      “Vâng…” Lâm Y Y ngoan ngoãn gật đầu, lần thứ hai áy náy liếc mắt nhìn Yên Chi, xoay người ra ngoài.

      Trong kho củi u, Lâm Kiếm Hồng bảo người hầu đỡ ngồi lên xe đẩy, thử tới lui vài vòng trong phòng, thần sắc khuôn mặt cũng càng ngày càng tốt.

      “Các ngươi xuống phía dưới trước !” Lâm Kiếm Hồng bảo hai người hầu lui xuống. Vì vậy trong kho củi chỉ còn lại Lăng Tây Nhi và Lâm Kiếm Hồng.“Ngươi có lời muốn sao?” Lăng Tây Nhi nhìn Lâm Kiếm Hồng, thực quá gầy yếu, những đường nét gương mặt đều hõm xuống. Nhưng, cũng bởi vậy, ngũ quan của càng sắc nét, sống mũi cao thẳng, môi dày mà bạc, ánh trăng rọi qua khe cửa phản chiếu lên mặt, tạo nên tầng nhợt nhạt như bóng ma, thêm vào đó là vẻ tuấn lãnh cao quý mà tao nhã thuần khiết, dường như từ là người độc và kiêu ngạo, chỉ là do ốm đau khiến sắc mặt hơi tái nhợt.

      ” Nếu như ngươi muốn, cần miễn cưỡng! Ta có thể… giúp ngươi rời khỏi đây!” Lâm Kiếm Hồng trầm ngâm , nhìn thẳng vào Lăng Tây Nhi, trong ánh mắt giấu tia thâm tình, chỉ cần thân thể khôi phục lại chút, bảo vệ nàng, để nàng bị người khác ức hiếp!

      “Cảm ơn ngươi, kỳ thực ta chỗ nào cũng như nhau cả thôi!” Tim Lăng Tây Nhi nhịn được đập loạn lên, ánh mắt nồng nàn kia, khiến nàng thể si mê!

      giống!” Lâm Kiếm Hồng đột nhiên lớn tiếng gào lên, sắc mặt khủng khiếp làm Lăng Tây Nhi giật mình.

      “Ngươi cái gì?” Lăng Tây Nhi thấy Lâm Kiếm Hồng đêm nay kỳ quái, đôi mắt đen sâu thẳm, vẻ mặt lại khác thường, tim nàng bỗng nhiên đập thình thịch.

      “Nếu như vết thương của ta đỡ hơn, cuộc sống của ngươi hoàn toàn khác!” Đôi mắt Lâm Kiếm Hồng lóe sáng, tự trượt xe đẩy lại gần, vươn bàn tay tái nhợt nắm lấy đôi tay bé của Lăng Tây Nhi, nhìn nàng chăm chú, trong con ngươi lấp lánh những tia sáng khác thường.

      Lăng Tây Nhi sửng sốt, ý tứ của là… khuôn mặt nhắn của nàng ửng hồng, hơi cụp mắt xuống, tình cảm này dường như tới quá nhanh, quá dồn dập khiến Lăng Tây Nhi biết phải làm sao.

      “Yên Chi, ở lại , vết thương của ta thực đáng ngại! Ngươi chờ ta…” Lâm Kiếm Hồng thấp giọng , ánh mắt lấp lánh, dường như sợ hãi người kia nghe thấy được.

      tiếng Yên Chi cắt đứt mộng tưởng của Lăng Tây Nhi, nàng cụp mắt xuống, nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Lâm Kiếm Hồng, đột nhiên cảm thấy đau lòng, nàng phải Yên Chi, nàng là Lăng Tây Nhi, hơn nữa cái Lâm phủ này cũng phải là nơi nàng muốn ở lại!

      Lăng Tây Nhi lắc đầu, trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Kiếm Hồng càng thêm trắng bệch! nhìn chăm chăm xuống đất đầy vẻ đơn, hàng mi dài tinh tế như cánh bướm đẹp đẽ, khuôn mặt như chìm sâu vào trong cái bóng mờ ảo của khung cửa sổ !

      Lâm phu nhân phái người tới đón Lăng Tây Nhi, nàng cần chuẩn bị cho đám cưới ngày mai.

      Lăng Tây Nhi chăm chú nhìn Lâm Kiếm Hồng, sau đó cúi đầu, theo sau nha hoàn, đến phòng của Lâm phu nhân.

      Nét mặt Lâm phu nhân chưa bao giờ khách sáo như vậy, lấy ra bộ y phục đỏ thẫm, ân cần dặn Lăng Tây Nhi thử quần áo. Bộ quần áo đỏ thẫm thoáng vụt qua tầm mắt, nàng chỉ yên lặng cúi đầu, đem bộ quần áo đỏ thẫm mặc lên người, trong đầu đột nhiên ra gương mặt đơn của Lâm Kiếm Hồng.

      là vừa vặn!” Lâm phu nhân cười hì hì, tiếp đến giúp Lăng Tây Nhi đội thử mũ hỷ, tỉ mỉ quan sát rồi gật đầu thoả mãn.

      Lăng Tây Nhi giương to mắt, giống như con rối, mặc cho Lâm phu nhân lôi tới lôi lui, đôi mắt thơ ngây mở to, vọng ngóng ra phía xa xa ngoài cửa sổ.

      Đêm khuya, mọi người trong Lâm phủ vẫn bận rộn giăng đèn kết hoa, giống như gả con cưng thực , nhưng Lăng Tây Nhi cũng ngủ được. Nàng ngồi dậy, kinh ngạc nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, đột nhiên cảm thấy đây chính là cơ hội mà mình chờ đợi. Cầm lấy chiếc gương đồng mờ mờ, nhìn vào khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành trong mặt gương, đột nhiên cảm thấy chán ghét, nàng cầm lấy bút kẻ mi, bên góc mi trái vẽ thêm vào đóa hoa mai, có lẽ Đoan Tuấn vương phủ cũng chỉ là trong những điểm dừng chân của nàng mà thôi!

      Ngày thứ hai, giữa tiếng chiêng trống vui mừng náo nhiệt, Lăng Tây Nhi được bà mai dìu ra ngoài, bước lên chiếc kiệu hoa đỏ thẫm!

    3. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      chuong 13:
      Đoan Tuấn vương phủ ở tận kinh thành xa xôi, kiệu hoa đỏ thẫm kia qua thiên sơn vạn thủy (ngàn dặm xa xôi), suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc đến ngày thứ tư, kiệu hoa vào đến cửa thành Đoan Tuấn thành.

      Đoan Tuấn thành, nơi nơi cảnh vật phồn hoa đô hội, hàng thịt , hàng cá, tiệm châu ngọc, nhà trọ, kho hàng, lữ điếm, trà lâu, tửu lâu, kịch quán, kỹ nữ, đào kép, tướng công…đều đủ cả, hơn nữa, đường cái chỉ có những cửa hàng cửa hiệu lớn của các đại phú thương mà còn là chỗ buôn bán của cả các tiểu thương và những hộ bình dân, ngày đêm uống rượu ca múa , từ lúc sáng sớm đến hoàng hôn dứt, tất thảy đắm chìm trong men rượu và ánh hoàng kim xa hoa lãng phí, dấu sau cảnh tượng đó là thối nát. Hơn nữa khi màn đêm vừa buông xuống, bên trong cửa thành đóng chặt, trước cửa mỗi nhà đèn đuốc rực rỡ, tiếng người xôn xao, trong kịch quán kỹ viện tiếng sáo du dương, chiêng trống huyên náo, là cảnh tượng phồn hoa đô hội bậc nhất.

      Lúc Tây Nhi vào thành vừa vặn là buổi tối, đèn thắp lung linh, chiêng trống vang trời, pháo rền vang, nàng ngồi ở trong kiệu hoa đỏ thẫm kia, chỉ nghe bà mối hô tiếng “Tân lang đá cửa kiệu!” kiệu hoa đỏ thẫm đột nhiên lảo đảo chút, Lăng Tây Nhi sợ hãi nắm chặt song cửa, trong lòng thầm nhủ, rốt cuộc vẫn là con quỷ lỗ mãng, sau đó cửa kiệu mở ra, người nam nhân cong lưng trước kiệu .

      Lăng Tây Nhi hiếu kỳ kéo khăn voan đỏ thẫm lên, đôi mắt chớp chớp, cẩn thận nghiên cứu cái bóng lưng kia, nhìn mạnh mẽ rắn chắc, hẳn là thường xuyên rèn luyện, góc cạnh ràng, chỉ là nam nhân kia cong lưng, từ phía sau thể nhìn thấy dáng vẻ của .

      Bà mối ở bên cạnh hừ lạnh tiếng, giọng nhắc nhở Lăng Tây Nhi hạ khăn voan đỏ thẫm xuống, sau đó Lăng Tây Nhi chớp chớp đôi mắt tròn, trong lúc còn chưa kịp nhìn phải gả cho rốt cuộc là ai trong vương nhị mặt rỗ Trương Tam, Lý Tứ*, bị người buông khăn voan đỏ thẫm xuống, trong tiếng chiêng trống rung trời leo lên lưng nam nhân kia.

      Cảm giác ấm áp, hỗn hợp mùi cỏ xanh thoang thoảng hòa vào mùi vị của nam nhân, ở giữa thời tiết đầu mùa thu này, làm cho Lăng Tây Nhi cũng thấy hơi an tâm, nàng nhìn chằm chằm vào cổ người kia, từ khe hở ở khăn voan đỏ thẫm muốn thu thập nhiều tin tức, trong lòng cầu khẩn, “Quay lại đây, nhanh lên chút quay lại đây!” Nếu Đoan Tuấn Vương gia kia lớn lên là xấu, vậy nàng cũng phi thường xin lỗi tiếng ‘bye bye’, tuổi thanh xuân thể lãng phí người xấu nam, mặc dù, xem thân hình của , to lớn rắn rỏi, hẳn là đến mức xin lỗi người xem mới đúng!

      Mái đầu lù xù kia từ đầu chí cuối đều xoay lại, Lăng Tây Nhi hạ thấp đôi mắt xuống, nhàng thở dài hơi, bàn tay bé trắng nõn mềm mại ôm chặt bả vai của nam nhân, từ cửa chính cho tới chính đường.

      Hôn lễ cổ xưa thú vị, tam lạy rồi vào động phòng, Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ mếu máo, hận chính mình đem camera mang tới, có thể chụp được nguyên bản hôn lễ kiểu cổ!

      Ngồi ngay ngắn ở trước giường chiếu đỏ thẫm, cần vén khăn voan, cần ngẩng đầu nhìn, Lăng Tây Nhi cũng biết trong phòng này, nhất định là màu đỏ từ đầu tới cuối, lại nhìn bản thân vận quần áo đỏ từ đầu tới chân, Lăng Tây Nhi thở dài hơi, kế tiếp, hẳn đến lúc tân lang say khướt kia lên sân khấu rồi nha!

      Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, cửa phòng bị loảng xoảng tiếng mở ra, Lăng Tây Nhi bình tĩnh vểnh tai, ngoài sở liệu, cước bộ lảo đảo, hơi rượu nồng nặc, hình ảnh cổ trang thường xuyên xuất trong ống kính có mặt!

      Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, xoay cái bớt hình hoa mai vẽ bên trái khuôn mặt ra đối diện với người đến, thở phào nhõm tiếng, mi mắt chớp chớp chờ đợi.

      Khăn voan bị kéo lên, sau đó là thanh kinh ngạc: “A! ?” Rồi sau đó, người đó lập tức ra bàn tròn làm bằng gỗ lim ngồi xuống, đánh giá Lăng Tây Nhi cách cẩn thận, miệng nhăn nhó, thanh rầu rĩ: “Ngươi xấu!” Giọng tuy trẻ trung nhưng lại lộ ra cảm giác uy nghiêm trời sinh, giống như từng quen biết, Lăng Tây Nhi ngước mắt, trước mặt dĩ nhiên là nam hài ngày ấy, khuôn mặt búng sữa, hai mắt to tròn, cái mũi cao ngất, môi đỏ au, chỉ là nét mặt kia thần tình lạnh lùng mà ngoan, cực kỳ tương xứng chút nào với khuôn mặt tuấn tú.

      “Là ngươi? Ngươi như thế nào ở này?” Lăng Tây Nhi kinh ngạc, phải người hầu sao? Cái tên vương gia giết người như ngóe Đoan Tuấn đâu? Ngẩng cao đầu, tránh thoát nam hài kia, Lăng Tây Nhi nhìn sang chung quanh, cửa phòng đóng lại rồi, trong phòng chỉ có nàng cùng cái nam hài mười tám mười chín tuổi này mà thôi!

      “Ngươi tìm ai?” Nam hài kiên nhẫn mở miệng, ánh mắt càng lạnh như băng, khuôn mặt tuấn tú lãnh thành tảng băng.

      “Ai nha, tiểu quỷ, có việc gì được nhăn nhó cái khuôn mặt nhắn, ngươi có biết như vậy rất khó coi hay ?” Lăng Tây Nhi cảm giác được ít tuổi còn làm ra vẻ người lớn trông buồn cười, nhất định là cái tiểu quỷ chưa lớn, bàn tay trắng nõn bé vươn ra, xiết chặt hai gò má trắng nõn béo mập của nam hài kia, véo , thuận tiện vuốt ve chút, làm ra các loại mặt quỷ, sau đó Lăng Tây Nhi bị bộ dáng đáng của đùa đến cười ha ha, cánh hoa run rẩy loạn lên, đồ trang sức cắm đầy đầu bị quăng sang bên . khí trong phòng đột nhiên trở nên ngưng đọng lại, cơn gió u vù vù thổi tới, từng đợt hàn ý làm cho Lăng Tây Nhi rốt cuộc ngừng cười, mở mắt, lại bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi mất hồn, cái nam hài kia biểu lộ khuôn mặt nhắn ngoan, bao quanh trong con ngươi lạnh lẽo là lãnh băng tan chảy , tàn bạo nhìn chằm chằm Tây Nhi, giống như là có cái gì thâm cừu đại hận, khóe miệng lạnh lùng nhăn lại làm ngũ quan thanh tú dễ thương của thành bộ dáng dữ tợn mà thê lương, sắc mặt như quỷ oa oa** làm cho kẻ khác phải hoảng sợ, kinh hãi đến mức khiến tim của Lăng Tây Nhi đập thùm thụp giống như trống trận!

      “Tiểu… Quỷ…” thành tiểu quỷ rồi, hơn nữa còn là cái loại quỷ phi thường kinh khủng này! Lăng Tây Nhi sờ sờ cổ, lạnh lạnh, tóc gáy sớm dựng đứng lên!

      Nam hài quay sang, thanh lạnh như băng hừ tiếng, sau đó đứng dậy, thoáng cái, cửa phòng sít sao đóng lại, trận gió lạnh thổi vào tới, ngọn nến dập tắt! Trong phòng nhất thời tối om, Lăng Tây Nhi khỏi có chút hoảng sợ, nàng sợ nhất chính là loại này phòng ở từ xưa, mặc dù bố trí lịch tao nhã thanh tân, nhưng là loại phòng ở mấy ngàn năm ( tác giả: dựa theo triều đại của Lăng Tây Nhi tính! ) khó tránh khỏi có kẻ chết ở đó, vì vậy tóc gáy người dựng thẳng càng thêm lợi hại, bất chấp tay bé mồ hôi lạnh ào ào hướng ra phía ngoài, mở cửa phòng, trước của phòng đèn lồng màu đỏ kia theo gió chập chờn, hôn lễ vốn náo nhiệt huyên nháo dường như đột nhiên trong nháy mắt quạnh quẽ xuống, yên tĩnh, áp lực yên tĩnh, dường như tiếng kêu vang của côn trùng bé kêu cũng có thể nghe thấy!

      Trước cửa là hai người tiến ra sân, có gì ngoài đèn lồng chập chờn trong gió, bóng người cũng ! Lăng Tây Nhi rút đầu về, núi giả, đám cỏ cây xanh thẫm xa xa, so với phòng ở cổ xưa này còn kinh khủng hơn rất nhiều, nàng liền rón ra rón rén trở về, nghĩ phải tìm hộp quẹt thắp sáng ngọn nến đỏ thẫm kia, nhưng trong đêm đen lục lọi hồi lâu thu hoạch được gì.

      Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, Đoan Tuấn Vương gia kia còn có tới, hồi tới, nhất định chút đèn nha! Trong đêm đen Lăng Tây Nhi sờ giường, nàng chờ, tay bé ôm lấy đầu, mở to mắt, nhìn xuyên qua song cửa sổ, đôi mắt trông mong nhìn phía ngoài cửa.

      Phía trước sân giăng đèn kết hoa, Đoan Tuấn Mạc Nhiên gương mặt lạnh lùng vào tẩm phòng của , bên tiểu nha hoàn vội vàng hạ thấp tầm mắt bộ dạng phục tùng tiến lên ân cần giúp Đoan Tuấn Mạc Nhiên cởi áo ra trải giường chiếu.

      “Lưu An!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, thân thể chỉ còn bộ áo lót màu trắng, đem vóc người rèn luyện cẩn thận kia hiển lộ ra, làm cho nha hoàn đứng ở bên hung hăng nuốt ngụm nước miếng, hạ thấp mi mắt.

      “Có nô tài!” Lưu An tiến lên, cung kính nghe phân phó.

      “Đem Vô Diệm nữ kia đưa ra sân sau, ta bao giờ muốn gặp lại nàng nữa.” Khuôn mặt nhắn quay qua, lạnh lùng mở miệng, trong hai tròng mắt lạnh như băng hàm chứa tia ác độc, khóe miệng lãnh khốc nhếch lên tới.

      “Vô Diệm nữ?” Lưu An cả kinh, mở to mắt, nhưng trông thấy sắc mặt lạnh lùng của Vương gia nhanh chóng cụp xuống .

      “Chính là cái nàng Lâm Y Y kia! Cái gì là giang hồ đệ nhất mỹ nữ, bọn họ chỉ sợ là chỉ nhìn bên mặt nha!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh tiếng, tiếng này, cả Lưu An và tiểu nha hoàn kia cả người run rẩy đứng dậy, mi mắt dán chặt xuống đất cúi đầu, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận dè dặt, chỉ sợ lớn tiếng làm Vương gia bực mình!

      “Còn mau ! Nhớ kỹ, cho nàng tới trước viện, Bổn vương gia cũng muốn nhìn thấy nàng nữa!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh tiếng, lần nữa lạnh giọng, hai tay ôm quyền lạnh lùng nằm ở giường.

      Đối với việc hôn có mục đích chính trị thể cho ai biết, bản thân tương đương bài xích, cùng lắm cũng chỉ có thể là lạnh lùng đối mặt! Huống chi Vương phi của lại xấu xí như thế!

      “Tuân, Vương gia, nô tài lập tức an bài!” Lưu An nhanh chóng đáp lời, vội vã lui ra ngoài.

    4. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      chuong 14:
      Lưu An tới hậu viện, bị khí hiu quạnh ở hậu viện làm cho sợ hãi, vị Tam tiểu thư Lâm gia này, ngờ chọc giận Vương gia, trong khi đó lại yên ổn nằm ngủ!

      Lưu An tiến lên, gõ mạnh vào cửa phòng, thanh gõ cửa đột ngột như phá tan khí hiu quạnh đầu thu quanh quẩn trong khí.

      Ngồi chồm hổm giường gần như ngủ gật, Lăng Tây Nhi bị thanh gõ cửa bén nhọn làm cho bừng tỉnh, vội vã xuống giường, mở cửa, đứng trước mặt là tên nam tử cường tráng chừng hơn ba mươi tuổi, Lăng Tây Nhi nhìn cái nhận ra đây chính là vị liền nhận ra đây chính là vị Đoan Tuấn Vương gia ngày ấy Lâm phủ cầu hôn, quần áo tuy sang trọng như lúc ở trong Lâm phủ, nhưng vừa nhìn cũng là thượng đẳng tơ lụa, màu đỏ thắm, mà phải mầu đỏ thẫm!

      Tây Nhi giật mình dừng lại, hình như vừa rồi Tiểu Thí Hài kia mặc chính là mầu đỏ thẫm, chẳng lẽ cổ đại này quy củ giống TV sao? Khoan hãy quan tâm, đốt sáng lên ngọn nến rồi sau!

      “…” Lăng Tây Nhi vừa muốn mở miệng, lại bị Lưu An huy phất tay cắt đứt.

      “Đây phải là nơi ngươi ở, xin theo ta!” Thái độ của Lưu An tính cung kính, nhưng cũng tính là làm càn, vươn thẳng người, trực tiếp ở phía trước, khiến cho Lăng Tây Nhi hiểu ra sao.

      Xoay người lại mang đôi giầy thêu màu đỏ kinh khủng vào chân, Lăng Tây Nhi chăm chú theo phía sau Lưu An, qua cửa lục giác của hoa viên, tới mặt sân sau cùng.

      Tây sương phòng, bố trí đương nhiên kém hơn rất nhiều so với phía sân trước. Lưu An cho người thắp đèn, thu thập chút, liền đem Lăng Tây Nhi đón vào, ở trong ánh đèn, cẩn thận quan sát cái bớt hoa mai khuôn mặt của Lăng Tây Nhi, Lưu An cũng thở hơi, nghe giang hồ đồn Lâm Y Y kia xinh đẹp như hoa, nhưng chưa bao giờ nghe tới cái bớt của nàng! Trách được Vương gia phát hỏa lớn như vậy!

      Lăng Tây Nhi lúng túng nhướng mắt lên, nhìn Lưu An cái sâu, tay bé vặn vẹo, do dự mà muốn mở miệng.

      “Xin mời nghỉ ngơi!” Lưu An lễ phép khom người, sau đó xoay người lại khép cửa phòng lại.

      Đối với cái Vô Diệm Vương phi Lăng Tây Nhi vừa vào vương phủ bị biếm lãnh cung này, tự nhiên trong lòng Lưu An cũng cung kính nhiều lắm, ngay cả tiếng Vương phi cũng đều thấy xưng hô.

      Tây Nhi giật mình đứng lại, dường như mọi chuyện so với nàng tưởng tượng còn thuận lợi hơn rất nhiều, cái tên Đoan Tuấn Vương gia này hình như có ý định ở lại, có lẽ là sợ hãi cái bớt hoa mai mặt nàng rồi nha! Tây Nhi cười khổ tiếng, đối ánh đèn, cầm lấy khăn lông ẩm ướt rồi đem bớt nét mặt nhàng lau. Sóng mắt sóng sánh như hồ thủy, trâm long phượng bằng ngọc bích cắm xuyên vào búi tóc nghiêng vẹo đầu rơi xuống. Thơm mát, mềm mại, má lúm đồng tiền đáng thanh tú xinh đẹp như hoa như ngọc, tay như cọng hành tươi miệng đỏ như chu sa, cái chau mày, nụ cười duyên đều động lòng người. ra mỹ nữ với xấu nữ khác biệt là lớn như thế!

      Nhìn tây sương phòng quạnh quẽ, Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, như vậy cũng tốt, nàng bảo vệ được trong sạch, nhân tiện cũng đạt tới mục đích, xem hậu viện này lạnh lẽo như thế, hẳn là rất ít người đến, có lẽ nàng có cơ hội chạy !

      Để nguyên quần áo nằm ở giường, Lăng Tây Nhi chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp.

      Sáng sớm, Lăng Tây Nhi bị những tiềng ồn ào làm cho bừng tỉnh, nhấc người lên rời giường trợn mắt, cửa phòng ngờ bị mở ra, hai ba bốn năm, chưa đếm xong, phải có hơn mười cái đầu tựa như quả dưa hấu lộn xộn ra quả cùng chỗ giống nhau, đám xếp hàng ở trước cửa của nàng.

      “A?” Mọi người truyền ra thanh kinh ngạc, mặt, trong ánh mắt đầy vẻ hồ nghi, phải Vương phi rất xấu sao? Nhưng các nàng chứng kiến lại là tiểu mỹ nhân cần phấn son trang điểm mà nhan sắc như ánh bình minh!

      Lăng Tây Nhi tròn mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, rốt cuộc nhớ ra, trốn trở về giường, lặng lẽ đem bớt hoa mai kia vẽ lên, sau đó lần nữa đứng dậy, chậm rãi đổi qua bên trái mặt.

      “A!” Cửa lần nữa truyền đến hơn mười tiếng hút khí, mọi người hai mắt nhìn nhau lúc sau, chạy trối chết.

      ra Vương phi rất xấu…” Nữ quản gia vương mụ cảm thán mở miệng, nàng béo tròn, cũng là người lương thiện, Đoan Tuấn Vương gia đúng là do nàng từ nhìn lớn lên, tính tình quái dị lạnh lùng, thích đàn bà, từng cho là cả đời này cũng thành thân, nhưng ngờ lại cưới tân nương tử nhanh như vậy, càng nghĩ đến, này giang hồ đồn đãi đệ nhất đại mỹ nhân thậm chí là Vô Diệm nữ!

      “Đúng vậy, nhưng mà hoàn hảo, chỉ có nửa bên mặt mà thôi, trừ bớt, Vương phi thực rất mỹ lệ !” Nha hoàn Tiểu Hồng thấp giọng .

      Đoan Tuấn vương phủ từ trước đến nay quy củ nghiêm khắc, hôm nay các nàng cũng là đại mạo hiểm, mới dám làm cái chuyện náo nhiệt là xem vị Vương phi bị Vương gia vô cùng chán ghét kia.
      “Nhưng tự nhiên có cái bớt ở mặt của Vương phi, xấu nga!” Nha hoàn Lục Nhi lạnh lùng mở miệng, đàn bà xấu như vậy, như thế nào xứng đáng với Vương gia chúng ta!

      “Lục Nhi, chú ý lời và việc làm của ngươi!” Vương mụ lạnh lùng mở miệng, Lục Nhi trong lòng nghĩ cái gì, nàng sớm biết, nhưng bởi vì Lục Nhi là nữ nhi của bà con xa nàng, ít nhiều cũng phải lưu chút thể diện.

      Lục Nhi cúi thấp đầu, khuôn mặt có chút cam lòng.

      Xa xa, Lưu An tới, nhàng vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người im lặng.

      “Chỗ Vương phi cần sai người qua, các ngươi ai muốn ý ! ?” Lưu An cất cao giọng , trước kia chuẩn bị nha hoàn, cũng bởi vì Vương gia câu thay đổi phái trước viện chăm sóc hoa cỏ, nhưng dù sao cũng là Vương phi, dù được sủng ái, đó cũng là Vương phi nương nương có cưới hỏi đàng hoàng, tự nhiên thể bên người ngay cả nha hoàn cũng có.

      câu , tất cả mọi người sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai lên tiếng.

      Vương phi được sủng là chuyện thực mọi người công nhận, vào cửa ngày đầu tiên, ngay cả biệt uyển trong viện cũng ngồi chưa ấm, bị cưỡng ép đưa tới cái sân quạnh quẽ này trong hậu viện, tương lai cũng khẳng định có chút tiền đồ gì!

      “Vậy, Lục Nhi, ngươi !” Lưu An thấy ai đứng ra lên tiếng, lạnh lùng tùy tiện điểm đầu cúi thấp nhất Lục Nhi.

      Lục Nhi sửng sốt, mở to mắt, trong ánh mắt hàm chưa tia cam lòng, nàng chờ hầu hạ vương gia nha, nha hoàn trong phủ mỗi tháng luân chuyển lần, mắt thấy tháng này có thể đến phiên nàng!

      “Nhưng mà… Lưu quản gia…” Lục Nhi lắp bắp mở miệng, thuận tiện dùng sức đâm đâm Vương mụ, ngừng dùng ánh mắt ý bảo Vương mụ mở miệng vì nàng cầu tình.

      Vương mụ chuyển qua đầu, giả bộ làm cái gì cũng có nhìn thấy. Dã tâm của Lục Nhi quá lớn, hầu hạ vương gia căn bản phải là chuyện tốt gì, chỉ có thể là rước họa vào thân!

      “Vương mụ, phải bà từng , phòng bếp có rất nhiều công tác chờ ta làm sao?” Lục Nhi sít sao xé góc áo của Vương mụ, cố để Lưu An trước mặt để ý, giọng nhắc nhở.

      “… Cái này… Có Tiểu Hồng là được rồi, ngươi hầu hạ Vương phi nha!” Vương mụ thanh thanh cổ họng, bất đắc dĩ mở miệng .

      “…” Lục Nhi dừng lại.

      “Nếu như vậy, vậy quyết định rồi, Lục Nhi, hôm nay ngươi dọn đến bên cạnh phòng của Vương phi !” Lưu An lạnh lùng , an bài xong nha hoàn liền trở về hướng Vương gia thông báo.

      Trước viện, tìm được Đoan Tuấn Mạc Nhiên, liền kêu tiểu thư đồng bên người Vương gia tên Thạch Trụ đến gặng hỏi phen.

      “Vương gia rồi?”

      “Vâng, sáng sớm liền ra ngoài, xa nhà!”

      “Xa nhà? đâu?” Lưu An cả kinh, Hoàng thượng phải cho Vương gia mười ngày nghỉ sao?

      biết, có thể là Giang Nam, gần đây ‘Thiên Địa Thịnh’ hung hăng ngang ngược lợi hại, Vương gia hẳn muốn điều tra đầu não phía sau màn!”Thạch Trụ cung kính trả lời.

      “Vương gia vừa tân hôn liền ra ngoài…” Lưu An càng lo lắng, sợ là địa vị trong phủ của Vô Diệm Vương phi kia…

    5. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      chuong 15:
      “Vương phi, dậy thôi, đây là y phục của ngươi!” Mới tờ mờ sáng, Lục Nhi nét mặt u ám gọi Lăng Tây Nhi dậy, cầm bộ tơ lụa hồng nhạt, quần lụa mỏng đưa đến trước mặt Tây Nhi, sắc mặt khó chịu tới cực điểm.

      Nàng lạnh lùng nhìn Lăng Tây Nhi trong cơn buồn ngủ mắt nhập nhèm, trong lòng ứ đầy phẫn hận, nghe Vương gia vừa khỏi phủ, đầu sỏ gây nên đương nhiên là cái ả đàn bà xấu xí này, mới gả đến đây ngày, làm mộng đẹp được hầu hạ Vương gia của nàng trở thành bọt nước.

      “Chuyện gì vậy ?” Lăng Tây Nhi dụi mắt, giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ, cũng chỉ mới năm giờ sáng mà thôi, vừa vội làm, rời giường sớm như vậy, ai da, chẳng lẽ là đến dâng trà cho cha mẹ chồng sao? Nhưng lúc bái đường hôm trước nàng hề thấy cha mẹ chồng!

      “Làm gì? Đương nhiên là rời giường rồi! Coi như ngài là Vương phi cao quý, phải làm bất kỳ việc gì, nhưng chúng tiểu nhân còn phải làm việc, phải gấp chăn, phải quét dọn phòng, còn phải hầu hạ ngài thay quần áo trang điểm, làm xong cũng đến giữa trưa rồi!” Lục Nhi bụng đầy tức khí, cầm quần áo ném cho Lăng Tây Nhi, sau đó đến bên giường, nhanh nhẹn sửa sang lại đệm chăn.

      Lăng Tây Nhi ngơ ngác nhìn thái độ thô lỗ của Lục Nhi, mày liễu nhăn lại, chưa bao giờ nghe việc gấp chăn lại cần nhiều thời gian như thế, mới nửa đêm canh ba phải rời giường, nàng lạnh lùng đánh giá Lục Nhi, ràng nàng đây là ma cũ bắt nạt ma mới mà!

      Nàng quay mặt nhìn sang, trong lòng thầm đánh giá tư sắc của Lục Nhi, tư sắc của Lục Nhi chỉ có thể xem như bình thường. Nàng cười lạnh tiếng, tin nổi là mình làm Vương phi rồi mà vẫn bị người khác ức hiếp.

      Đặt mông ngồi ở cái chăn Lục Nhi mới gấp lại, Lăng Tây Nhi nhíu lông mày: “Bây giờ ta muốn ngủ tiếp, cho nên, cần ngươi gấp chăn, ta gọi ngươi cần đến!” Tây Nhi cố ý nháo nhào cái chăn, chui vào, thò mỗi đầu ra ngoài, giảo hoạt nháy nháy mắt, thỏa mãn chứng kiến nữ tỳ điêu ngoa ức hiếp chủ nhân Lục Nhi tức giận xanh cả mặt.

      “Ngươi…” Lục Nhi thở phì phì trừng mắt nhìn Tây Nhi, nàng biết Lăng Tây Nhi được sủng, mới có thể kiêu ngạo ức hiếp nàng như vậy!

      “Hình như ngươi phải xưng hô với ta là ngài a! Cho dù thế nào chăng nữa, ta cũng là chủ tử của ngươi!” Lăng Tây Nhi chuyển mắt, nét mặt tươi cười khách khí mà cường thế, nàng phải là người dễ dàng để cho người khác ức hiếp, chỉ cần có năng lực phản kháng, nàng hung hăng phản kích cho những kẻ muốn cho nàng mất mặt xem.

      “Vâng… Ngài… Nghỉ ngơi!” Lục Nhi bị vẻ mặt oai phong lẫm liệt của Lăng Tây Nhi làm cho sợ hãi, ngoan ngoãn rời khỏi cửa.

      “Lục Nhi tỷ tỷ, ngươi đừng bắt nạt Vương phi nữa, dù sao nữa, nàng cũng rất đáng thương…” Giữa gian nhà, thấy Lục Nhi vừa thở phì phì vừa làm bữa sáng cho Lăng Tây Nhi, sắc mặt tái lại, Tiểu Hồng biết ngay nàng ta tìm được cái gì tốt ở chỗ Vương phi kia!

      “Đáng thương? Ta mới là kẻ đáng thương đây! Ta khổ sở chờ đợi hai năm, rốt cuộc đợi được đến tháng sau chính là đến lúc ta được hầu hạ Vương gia, nhưng nữ nhân này vừa xuất liền phá hỏng chuyện tốt của ta!” Vẻ mặt Lục Nhi đầy phẫn hận, nàng chịu khuất phục nhanh chóng như vậy, chỉ cần thay đổi chút trong điểm tâm của nàng ta là được!

      “Kỳ Lục Nhi, chúng ta đều là nha hoàn, mà Vương gia là nhân trung chi long*…” Tiểu Hồng cúi đầu, cố gắng thuyết phục Lục Nhi.

      “Ta chưa bao giờ dám mơ làm Vương phi, chỉ cần là tiểu thiếp cũng tốt a!” Hai tròng mắt Lục Nhi trợn trừng, ngoan cố .

      Tiểu Hồng cụp mi mắt xuống, lắc đầu, thở dài hơi, xoay người, cũng chuyện nữa.

      Lục Nhi đem bữa sáng bị thay đổi đưa đến trước mặt Lăng Tây Nhi, che dấu ánh mắt dưới bộ dạng phục tùng cung kính đến đứng ở bên.

      Tây Nhi chậm rãi dò xét Lục Nhi, thấy phản kháng của mình nhận được hiệu quả, tâm tình rất tốt, cầm lấy bát chè hạt sen nấm tuyết vừa trắng lại vừa thơm ngon, dùng thìa quấy lên, nhấm nháp ngụm.
      Hai tròng mắt đột nhiên mở lớn, hai tròng mắt vốn to trợn trừng thành hạt long nhãn, cái miệng nhắn chu ra, sắc mặt từ hồng biến bạch, Lăng Tây Nhi phun vội ra .

      ” Vương phi làm sao vậy, là trù nghệ** của nô tỳ phù hợp khẩu vị của ngài sao?” Lục Nhi biết còn cố hỏi, đôi mắt hồn nhiên mà tròn xoe tỏ vẻ vô tội.

      có, làm rất khá, chỉ là ta đói bụng mà thôi!” Lăng Tây Nhi thuận theo, ràng là Lục Nhi cố ý đem muối thay thế cho đường trắng! Nàng chậm rãi ngước mắt lên, đột nhiên muốn biết tiểu nha hoàn này đến cùng là vì cái gì mà căm thù nàng như vậy! Nàng cũng từng làm nha hoàn, cũng từng bị người kỳ thị, nhưng chưa bao giờ thử nghiệm qua cái việc hại người a!

      Lục Nhi dường như rất kinh ngạc, thái độ bình tĩnh của Lăng Tây Nhi khiến cho nàng mơ hồ cảm thấy bất an, nàng lặng lẽ đánh giá khuôn mặt phía bên phải của Tây Nhi, đột nhiên cảm giác ra Lăng Tây Nhi rất xinh đẹp. Da tay trắng nõn nà, lông mi như lá liễu nhàng vẽ khuôn mặt, đôi mắt mèo hình hạnh nhân lóe lên những tia tinh quái. Sống mũi thẳng thon dài, càng tôn lên đôi môi đào duyên dáng. Nếu như phải có cái bớt hoa mai chướng mắt bên trái khuôn mặt, Lục Nhi biết, Vương phi nhất định là tiểu mỹ nhân!

      Nàng cụp mắt xuống, phẫn hận trong lòng càng dâng lên, nàng thể để cho Vương gia nhìn thấy những chỗ tốt đẹp của Lăng Tây Nhi, trước lúc Vương gia quay lại, nàng phải nghĩ biện pháp đem Lăng Tây Nhi đuổi !

      “Nếu Vương phi đói bụng, vậy Lục Nhi đem thức ăn thu dọn xuống !” Lục Nhi hừ lạnh tiếng, vừa lúc, cho nàng chết đói !

      “Ta muốn ăn bánh bao, ngươi có thể giúp ta cầm mấy cái bánh bao tới ?” Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, có lẽ trước hết nàng cần tìm hiểu xem tại sao Lục Nhi căm thù nàng!

      “Bánh bao?” Lục Nhi bỗng nhiên cất cao giọng thét chói tai, vẻ mặt cực kỳ kiên nhẫn.

      “Đúng vậy, ta muốn ăn bánh bao! Đường đường là Vương phi, có khả năng ngay cả cái bánh bao cũng được phép ăn chứ?” Lăng Tây Nhi cười khẽ, vẻ tươi cười dù nhàng, nhưng ngữ khí lại như chém đinh chặt sắt, cho phép Lục Nhi phản bác.

      Nàng lạnh lùng xoay người, cầm khay xuống, cửa phòng loảng xoảng tiếng đóng chặt lại.

      Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, tiến lên mở cửa phòng ra, lúc này mới nhìn bố cục của hậu viện, cảnh vật thanh tịnh và đẹp đẽ, cây xanh bao quanh, chim chóc hoa cỏ, mặc dù bằng được trung tiền viện trang nhã tráng lệ, nhưng cũng là cảnh vật hợp với lòng người.

      Nàng khẽ thở dài, rảo bước tới đỉnh núi giả trong viện, chậm rãi ngồi xuống, nhìn bầu trời xanh trong, mây trắng phiêu du, cây xanh, hoa đỏ, bắt đầu cảm thấy thích cảnh vật của nơi này, so với Lâm phủ nhiều chuyện tai bay vạ gió, nơi này dù sao cũng thanh nhàn chút. Tây Nhi hơi giơ đôi bàn tay bé lên, che nắng ở trước mắt, nhìn mái đình cao lớn ở phía xa xa, sáng lấp lánh trong nắng, cái miệng nhắn của nàng khỏi lẩm bẩm: “Ngói lưu ly,cái đỉnh ở phía đông kia là ngói lưu ly sao?” biết thứ lòe lòe sáng lên ở phía đông có phải là ngói lưu ly thường thấy ở cổ đại hay !

      Lăng Tây Nhi đứng lên, muốn xem ràng hơn, đột nhiên, bóng đen như đại bằng giương cánh từ nóc nhà phi xuống, che khuất hoàn toàn ánh sáng rực rỡ. Lăng Tây Nhi nhìn đến xuất thần, đột nhiên cả kinh, quát to tiếng “Ai da!” Thân thể đứng vững, ngay lập tức ngã từ đỉnh núi giả xuống.

      Bóng người nọ bay lên chỉ hơi do dự chút, thân thể cong lên hướng về phía Lăng Tây Nhi, thân ảnh màu đen trung vẽ nên đường cong tuyệt mỹ.

      đau đớn như tưởng tượng, cái eo thon mềm mại của Lăng Tây Nhi lơ lửng ở giữa trung được đôi bàn tay kéo lấy rồi rơi vào trong cái ôm ấm áp, nàng hơi nhíu mày, mi mắt run rẩy kích động, hai tròng mắt đột nhiên mở ra, đập thẳng vào mắt là khuôn mặt hồn nhiên, đáng , hai mắt to, cái miệng nho , môi đào đỏ au, nếu như người kia phải thân cao tám thước, Lăng Tây Nhi thiếu chút nữa tưởng rằng nam hài trước mặt chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi mà thôi!

      Chỉ là trong con ngươi kia, khí thế lạnh như băng phá tan vẻ thanh thuần thơ ngây của khuôn mặt nhắn, là , là gã sai vặt của Đoan Tuấn Vương gia kia! Lăng Tây Nhi thở dài hơi, khuôn mặt nhắn nở ra nụ cười tươi rực rỡ như ánh mặt trời, nàng đột nhiên vươn bàn tay bé, tay ôm chặt cổ , tay còn lại vươn lên che khuất hai tròng mắt tản mát ra khí thế lạnh lùng mị hoặc kia, chỉ để lại cái mũi xinh xinh cùng đôi môi đỏ au mà nàng thích.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :