1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Vô Diệm Vương Phi ] - [ Phong Vân tiểu yêu ] [144 chương]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      Chương 130: Chạy trốN
      Chương trướcChương tiếp
      Cả ngọn núi bị san bằng được đồng ý, bốn nam tử từ trời bay xuống hẳn cũng phải là việc gì kì lạ, Mộng hoàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sương rồi lại nhìn bốn nam tử mặt lạnh từ trời bay xuống ngồi ngay ngắn ghế, tà mị, lãnh khốc, tà, vui cười, nhưng mà bốn người mỗi người hai con mắt cũng phát ra tia sáng khiến người ta sợ hãi, ba vị hoàng tử như rồng trong đám người bị đạp ngã mặt đất giống như những con trùng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngoài đầu lại nhìn, dưới chân có ai.

      “Lão đại, hình như dưới chân của ngươi có đệm lót nha, chắc thoải mái nhỉ? Hay là ta tặng cái tên mặt trắng thoạt nhìn thuận mắt hơn này cho ngươi?”

      Long Thanh nghiêng người, đôi chân hung hăng giẫm lên lưng đại hoàng tử, tròng mắt tà mị miễn cưỡng lên tiếng.

      “Đương nhiên là thoải mái, nhưng mà hình như muội phu (em rể) thích cái tên dưới chân ngươi đâu, tên của ta tệ, thâm trầm bình tĩnh, ánh mắt trông có vẻ xấu xa, tên này rất thích hợp!”

      Lãnh Tuyệt Tâm cười mỉa, nheo mắt lên tiếng, khóe môi nhếch lên, mang theo chút phong tình mỉa mai, giấu chút ý tứ.

      “Đúng đấy, muội phu à tên đại ca này cũng tệ, tặng cho ngươi, nếu như ngươi thích ta cũng nhường lại tên dưới chân của ta, tuy là giẫm lên rất thoải mái!”

      Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng , thuận tiện tăng thêm lực dưới chân, hai vị hoàng tử vừa ngóc đầu lên bị đạp xuống mặt đất.

      Hai người mở miệng gọi muội phu khiến cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên liên tục nhíu mày, đối đầu với kẻ địch mạnh nên thèm so đo, chỉ lạnh lùng lên tiếng:

      “Từ trước đến nay ta vẫn thích già hơn, tục ngữ gừng càng già càng cay nên lấy tên kia làm đá kê chân tất nhiên là sướng nhất!”

      tà mị liếc đôi mắt đen lúng liếng nhìn Mộng hoàng, ý tứ trong lời , muốn lấy người có địa vị tối cao kia làm đá kê chân!

      “Ngươi… các ngươi… quả là khinh người quá đáng!”

      Khóe môi Mộng hoàng run rẩy đứng dậy thét lên, bên ngoài lều, ngàn vạn binh sĩ sớm vây quanh lều nhưng ai dám bước vào, bởi vì những văn võ bá quan kia sợ đến run rẩy ngồi mặt đất, chỉ dám vén màn lều lên nhìn.

      “Là do ngươi ngại ngôi vị Hoàng đế này của mình quá yên ổn! Ngươi có nguyện vọng này chúng ta thỏa mãn ngươi!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng lên tiếng, hai chân giơ cao lên, nhìn Mộng hoàng kinh hãi từng đợt.

      “Các ngươi…rốt cuộc muốn thế nào?”

      Mộng hoàng tê liệt ngã xuống khỏi ghế rồng, là vua nước, cho dù chết cũng thể chịu nhục như vậy!

      “Ngươi thử xem! Ta nghĩ thân là Hoàng thượng của Phiên quốc, chút chuyện như vậy cũng có thể hiểu được nhỉ?”

      lạnh lùng cười, hai chân giơ lên cao, nghiêng người bay lên trung, vẻ mặt tỏ ra thoải mái, như muốn vật thứ gì xuống.

      “Ngươi… được, ta lui binh!”

      Đối phương có vũ khí bí mật có thể phá hủy cả ngọn núi, còn có cao thủ võ lâm ở đây, lui binh thế nào, giờ đối phương thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ có thể thỏa hiệp!

      chỉ đơn giản là lui binh, ta muốn Phiên quốc kí hiệp ước, vĩnh viễn được xâm phạm vương triều Đoan Tuấn!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng lên tiếng, ném hiệp ước trước mặt Mộng hoàng.

      “… Ngươi…”

      Mộng hoàng ngơ ngẩn, vĩnh viễn được xâm phạm, như vậy ranh giới của phải bành trường thế nào đây?

      “Uy lực của khẩu đại pháo thần võ vừa rồi ngươi cũng thấy rồi, vương triều Đoan Tuấn chúng ta có đức hiếu sinh nên chỉ cho ngươi bài học nho mà thôi, nếu như ngươi chịu kí, vậy , được, ta đặt ba đứa con trai của ngươi đỉnh núi, lãng phí tên nào, đưa con của ngươi lên tây thiên, đến lúc đó để xem ngươi còn truyền lại giang sơn cho ai!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười tàn, người làm cha mẹ sợ nhất chính là đoan tử tuyệt tôn!

      “Ngươi… Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi quá độc ác!”

      Mộng hoàng run rẩy lần nữa, trong ánh mắt khẩn cầu của văn võ bá quan, trong ánh mắt khuất nhục của ba vị hoàng tử, khẽ cắn môi ấn quốc tỷ xuống.

      tệ, dựa theo hiệp nghị, Phiên quốc phải lui binh năm mươi dặm, cách khu vực biên cương 50 dặm, vĩnh viễn nhìn thấy quân đội của Phiên quốc!”

      “Được!” Cắn môi lần nữa, đồng ý.

      “Nếu quấy rầy biên cảnh để nhân dân chịu tổn thất do Phiên quốc gánh chịu, hàng năm còn phải nộp ngàn xấp vải vóc, hai trăm vạn bạc ròng cho vương triều Đoan Tuấn!”

      “Được!”

      “… như vậy, chúng ta ngồi lâu nữa, trước khi mặt trời lặn, nếu như trong 50 dặm còn người nào ở biên cảnh… , hừ hừ!”

      lạnh lùng , ánh mắt hung ác tà mị, thiệt thòi cho ba vị hoàng tử ở dưới chân lập tức kêu thảm thiết.

      “Ngươi yên tâm!”

      Mộng hoàng gấp gáp lên tiếng, nện bước chân tiến lên, đột nhiên già gần 20 tuổi.

      “Lão đại, có thể rồi chứ? ghế của Phiên quốc rất khó ngồi nha!”

      Long Thanh ở bên bất mãn kêu la.

      “Vậy sao? Có lẽ ngươi có diễm phúc được ngồi chiếc ghế này thường xuyên đấy!”

      Ngoái đầu nhìn lại, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, phất phất tay, trường sam bồng bềnh, phong thái tuấn dật, nhanh nhẹn xoay người dẫn đầu rời , ngay sau đó ba người kia cũng nhanh như chớp, giống như u hồn mở ảo biến mất khỏi lều, năm vạn binh mã thậm chí cả vạt áo của bốn người cũng thể chạm vào, trơ mắt nhìn bốn người biến mất!

      “Phịch!”

      Mộng hoàng ngã ngồi mặt ghế rồng nhưng lại ngờ ghế rồng vỡ ra, nhìn lại thấy có người sớm đánh gãy nó, về phần ra tay khi nào, là ai ra tay mấy chục ánh mắt của văn võ bá quan đều nhìn thấy, càng ai biết được rốt cuộc Mộng hoàng cũng bệnh dậy nổi, nửa năm sau rời bỏ thế gian.

      Nhưng đây là chuyện sau này, trong đó còn có hành trình cầu hôn gian nan của Long Thanh, bởi vì cẩn thận giẫm lên đại ca!

      Cửa khẩu Sơn Hải mùa đông tuyết phủ trắng xóa cả đỉnh núi, núi Tây Loan cao ngất như tấm bình phong, người đủ giữa cho vạn người nơi quan ải thể qua, ngày thường đáy vực cuồng phong gào thét những tiếng sắc lạnh, the thé rống giận, thể nghe thấy gì ngoài tiếng gió nhưng hôm nay tiếng binh lính ầm ĩ áp đảo tiếng gió, tựa như dòng lũ cuồn dời non lấp biển, giống như dòng nham thạch gào thét phun trào, tạo nên những luồng sóng bi tráng phóng đãng, chứa cái chết vô hình.

      Cảnh vật hoàng hôn đỏ như lửa, gió gào làm lòng người phấn chấn, trước lúc mặt trời lặn, Mộng hoàng lui binh 50 dặm theo hiệp ước, lều trại nguyên bản kéo dài vạn dặm san san nơi biên cảnh trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, nhìn từ xa, cửa khẩu Sơn Hải lại khôi phục vẻ tĩnh lặng!

      Dưới chân núi u tĩnh Lăng Tây Nhi kéo cánh tay Lục Nhi đứng nhìn ra xa, trời chiều ngã về phía tây, bầu trời hoàng hôn mênh mông, núi vọng lại tiếng kèn của binh lính từng đợt cộng hưởng với nhau khiến cho lòng người chấn động.

      “Nương nương, tiếng kèn lui binh, xem ra Phiên quốc lui binh!”

      Lục Nhi hưng phấn, nắm lấy cánh tay Tây Nhi, sau lưng, Lưu An sầu khổ nhăn nhó, Long Thanh có ở đây, đương nhiên Lưu An thể rời khỏi Tây Nhi.

      “Ta rồi mà, lão Hoàng đế kia chưa từng thấy thứ vũ khí lợi hại như vậy, có làm cho hoang mang lo sợ, lại có hai vị đại ca võ công tuyệt tác tương trợ, lui binh trừ khi tự tìm đường chết!”

      Miễn cưỡng nằm xe, Tây Nhi chậm rãi lên tiếng, giọng tràn đầy tự đắc.

      “Nương nương, Phiên quốc lui binh, nương nương ngài là đại công thần, chúng ta cũng cần phải tay xách nách mang chạy trốn nhỉ?”

      Lục Nhi bước lên, ghé vào trước mặt Tây Nhi.

      “Ngươi nghĩ rằng ta sợ Vương gia của các ngươi sao?”

      Tây Nhi cười khẽ, giờ Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng chỉ là con cọp giấy ở trước mặt nàng mà thôi, dỗ dành vài câu, làm nũng chút là bớt giận ngay, nàng bỏ nhà quan trọng hơn là nàng muốn tránh Thái hoàng Thái hậu, cây thuốc phiện có thuốc giải, chỉ cần chịu đựng vài lần lên cơn nghiện là có thể bỏ, đến lúc đó nàng khỏi phải tốn nước miếng giải thích, còn có nguyên nhân chính là – nàng phải giúp hai vị nghĩa huynh tìm được người trong lòng, mỹ nữ Giang Nam từ cổ chí kim đều xứng danh!

      sợ sao?”

      Lục Nhi phục bĩu môi, là ai vừa thấy Vương gia nổi giận tìm đường trốn !

      “Đương nhiên sợ!”

      Tây Nhi ngồi dậy, sợ Lục Nhi tin nên càng hăng hái gật đầu, thuận tiện nêu vài ví dụ chứng minh, từ đầu đến cuối đều chứng tỏ nàng sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên là .

      “Nương nương lúc gia nổi giận người lắc mông hát bài sao?”

      Lục Nhi hoài nghi đảo mắt, vừa múa vừa hát, còn gọi là sợ sao?

      “Đúng đó, nóng giận hại đến sức khỏe, ta quan tâm đến thôi!”

      Ừm hừ, chẳng muốn so đo, phải sợ!

      “Lúc gia bị thương, dù người có cam lòng cũng phải ở bên cạnh hầu hạ?” Lục Nhi lại hỏi tiếp.

      “Đúng vậy, ra giả bệnh thôi, nhưng mà ta rất thông minh, chỉ nhìn cái là biết, nếu muốn chơi tất nhiên chơi cùng, nếu người đơn độc vui!”

      Nàng cũng phải bị khuất phục dưới dâm uy của , nam nhân kia chỉ thích làm nũng với nàng thôi!

      “Còn nữa, người chỉ dám sau khi gia mới vào phòng củi nghiên cứu chế tạo thuốc nổ?”

      “Đây là vì muốn lo lắng, tuyệt đối phải sợ ! để cho lão công lo lắng là chuyện quan trọng nhất của người vợ!” nàng dương dương đắc ý .

      “Vậy sao? Nhưng mà hôm nay nương nương lại mình trốn khỏi biên quan…”

      Lục Nhi nhàng lên tiếng.

      “Hả?”

      Ngước mắt lên, chớp chớp mắt, nuốt ngụm nước miếng to, lại đắc ý ngước mắt lên:

      “Nhìn , ta sợ nha, biết căm tức mà vẫn làm!”

      Căm tức? Chỉ sợ đơn giản là căm tức thôi nha!

      Dường như cả doanh trại đều bị lửa giận của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thiêu đốt, Lãnh Tuyệt Tâm, Lâm Kiếm Hồng, Long Thanh sớm ngoan ngoãn tránh xa, mà những thị vệ thể chạy thoát cũng kinh hãi lạnh người, bởi vì nam nhân bị bỏ rơi kia cả ngày bất mãn rít gào, vừa rồi chính là ví dụ sống sờ sờ nha!

      “Lăng Tây Nhi!”

      Tựa như con thú dữ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, chỉ hơi giận mà thôi nàng cũng dám biến mất trước mặt ! Nữ nhân này, xem ra bị sủng lên tận trời rồi!

      đứng dậy, tiện tay hất cái, sách vở bàn, vũ khí bên cạnh rơi rầm rầm xuống đất! Vì để ngừa Mộng hoàng đánh đến nên vẫn ở đây đóng quân vài ngày, sau khi xác định biên quan an toàn mới báo về thành Đoan Tuấn, nhưng mà…

      “Lăng Tây Nhi!”

      tiếng rống tràn ngập tức giận dường như khiến cho toàn bộ thị vệ trong lều đều co quắp mặt đất, Vương gia đáng thương của bọn họ, bị Vương phi chơi xỏ lần, xấu mặt lại còn bị người ta cho leo cây… Hì hì, lá gan của Vương phi là lớn!

      “Long gia!”

      Long Thanh ngủ đông, thân hai người rốt cuộc cũng lộ diện, nụ cười mặt còn ngớt khiến cho thị vệ vô cùng hâm mộ.

      “Thông báo tiếng , ta muốn gặp Vương gia!” nhàn nhạt lên tiếng.

      “Long gia, hay là ngài tự vào !”
      muốn tự tìm chết làm tên chịu tội thay đâu!

      “Hả? Đáng sợ vậy sao?”

      Long Thanh sờ sờ cái mũi bóng loáng của mình.

      phải đáng sợ!”

      Hai gã thị vệ nhìn nhau, yếu ớt trả lời, sau đó đột nhiên ngước mắt lên: “…là khủng bố!”

      “Hả? Quả nhiên là bị giội nước lạnh!”

      Long Thanh cười rạng rỡ, hít thở nâng cao tinh thần, chuẩn bị dùng cước đạp cửa nhưng ngẫm lại như thế cũng an toàn, hay là:

      “Lão đại, ta có tin tức của đại tẩu!”

      Quả nhiên, lời còn chưa dứt lá thư tay trong nháy mắt còn thấy bóng dáng, Long Thanh thả lỏng chút, lúc này hẳn là có nguy hiểm gì, sau đó nghênh ngang bước vào, sau đó chính là:

      “Ông trời của ta ơi!!!”

      Đây là đâu đây? Tất cả mọi thứ đều nằm mặt đất, mặt đất còn chỗ nào để đứng, kể cả cái bàn cùng bình phong, người nổi điên cũng ngồi dưới đất, bởi vì thể ngồi, chiếc ghế dựa bằng gỗ lim gãy chân, nằm ngửa mặt đất.

      “Long Thanh, nơi này giao cho ngươi!”

      Ngước mắt lên, ở biên quan hai ngày, cũng đủ, còn có Lãnh Tuyệt Tâm cùng Lâm Kiếm Hồng, mấy ngày nay chấp nhận thân phận của hai người bọn họ.

      “Được!” Gật gật đầu.

      “Đại pháo giao cho tướng sĩ cửa khẩu Sơn Hải, nếu Phiên quốc làm loạn lần nữa, bắn trước sau!”

      “Được!”

      Lãnh Tuyệt Tâm và Lâm Kiếm Hồng trở về thành Đoan Tuấn chờ ta!”

      “Được!”

      “Trở về hãy cưới Mộng Nhan , ta làm chủ cho ngươi!”

      “Được!”

      ~ Hả? Vừa rồi đồng ý cái gì thế?

      “Cứ quyết định thế !” Lời còn chưa dứt người thấy đâu!

      “Cái gì mà cứ quyết định vậy !”

      Long Thanh hoài nghi đảo mắt, lấy Mộng Nhan? Chuyện gì xảy ra khiến lòng vừa vui lại vừa lo thế này?

      Ba ngày sau, Long Thanh cùng Lãnh Tuyệt Tâm, Lâm Kiếm Hồng trở về thành Đoan Tuấn, rốt cuộc cũng biết chuyện gì xảy ra, bởi vì chất độc nghiện của Thái hoàng Thái hậu phát tác, tất nhiên Đoan Tuấn Mạc Bắc dám gọi Lăng Tây Nhi từ biên quan về “giải độc” cho Thái hoàng Thái hậu nên đành phải tìm ngự y cùng danh y trong thiên hạ.

      Thành Đoan Tuấn trong thời gian ngắn loại bỏ được chiến trở nên náo nhiệt, danh y tụ tập trong thành, nghe gấp gáp vượt đường xa chạy đến thành Đoan Tuấn! Những danh y này, cầu tài có, cầu quan có, lại có người tự xưng là thanh cao, muốn xem loại độc khó giải thiên hạ đến tột cùng là độc gì! Mà Mộng Nhan chính là tiền cược trong trò khôi hài này, nàng phát tin ai có thể cứu Thái hoàng Thái hậu, nếu là nam nhân chưa có thê tử, mặc kệ già yếu nàng gả hết!

      Nghe được tin này, Long Thanh ở trong vương phủ vỗ ngực giậm chân, gào khóc ngừng, tuy nghiên cứu sách thuốc nhưng cũng chỉ học sơ sơ nên lập tức chạy đến núi Bắc Vân cầu cứu lão Bất Tử, nhưng mà ngẫm lại chuyện này… nhất định bị lão Bất Tử cười nhạo!

      “Long đệ…”

      Long đệ, bởi vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên là muội phu của hai họ nên là sư đệ của muội phu, tất nhiên là nhất, cũng là đối tượng bị khi dễ!

      “Làm sao?” Tức giận, buồn nhìn lên!

      ra ngươi cần sầu lo, nếu độc là do Tây Nhi hạ nhất định muội ấy có cách giải, bằng ngươi hãy yên tâm ở đây chờ muội ấy trở lại .”

      Lâm Kiếm Hồng chậm rãi lên tiếng, Tây Nhi là người hiểu chuyện, tuyệt đối nàng bỏ mặc quan tâm đến thống khổ của Thái hoàng Thái hậu!

      “Đúng vậy!”

      Vì Mộng Nhan nên mới khiến cho luống cuống chân tay như vậy, nhưng mà rốt cuộc Tây Nhi ở Giang Nam làm gì thế!

      “Tìm mỹ nữ!”

      Chém đinh chặt sắt, ràng mang thai bốn tháng, hơi có bụng nhưng Tây Nhi lại cố tính nữ giả nam trang, mà ngay cả Lục Nhi cũng ngoại lệ, nha hoàn biến thành thư đồng, hai cái bánh bao biến thành hai cái túi lớn trông rất khó coi!

      “Nhưng…”

      Làm gì có nam nhân nào mang thai lại rêu rao khắp nơi đường, nhìn thấy ai cũng dựng lỗ tai lên, bà tám nghe ngóng xem nhà ai có con xuất chúng! Rất nhanh tất cả đường phố Hàng Châu có lời đồn sắc ma mang thai đến đây!

      “Tuy nữ giả nam trang rất khó khăn, nhưng vì tránh né…”

      được nửa, trợn mắt, sau đó ậm ừ nên lời, cơn lạnh bao phủ từ đầu đến chân.

      “Tránh né ai cơ?”

      Lục Nhi có cảm giác, chậm rãi lên tiếng.

      “Ta!”

      Giọng lạnh lùng băng giá đến cực điểm khiến cho Lục Nhi kinh hãi hét lên rồi té lăn ra mặt đất, nhìn lại Lăng Tây Nhi, hơi khom người, rụt cái đầu lại, lấy cây quạt ngọc cốt che đầu, thấy khe hở của ai là đâm đầu vào, cắm đầu chạy tới, toàn thân là bộ đồ trắng cùng giày đen chói mắt!

      “Lăng Tây Nhi!”

      Quả nhiên là ý kiến hay nha, có lợi hại thế nào cũng ngờ tới Lăng Tây Nhi mang thai bốn tháng lại nữ giả nam trang chạy phố!

      Thân thể cứng đờ, đầu cũng ngẩng lên, tiếp tục lẩn trốn, tấm lưng kia ràng , huynh đài à nhận nhầm người rồi!

      “Nàng còn muốn chạy đâu?”

      đứng trước mặt nàng, cái não thay khuôn mặt đụng vào cái bụng thô sáp, thân thể nghiêng ngả lại bị vịn lấy.

      “Hì hì, huynh đài!”

      Còn giả ngu nữa, lão công lại biến thành huynh đài!

      “Lăng Tây Nhi!”

      “Này nhường đường chút !”

      “Lăng Tây Nhi!”

      “Ngươi nhận lầm người rồi!”

      “Lăng Tây Nhi!”

      “Ơ, được rồi, lão công, có chuyện gì?”

      “Vì sao lại chạy trốn?”

      Chẳng lẽ nàng sợ , đánh chết cũng tin!

      “Muốn biết sao?” Aizz, thở dài.

      !”

      hơn!”

      !”

      “Ta sợ chàng tức giận!”

      !”

      “Trốn Thái hoàng Thái hậu!”

      “Bởi vì ta cho bà ấy uống thuốc phiện, bây giờ bà ấy rất khổ sở trong cung!”

      “… . .”

      “Người uống phải thuốc phiện chỉ có thể dựa vào nghị lực của chính mình, ta có cách nào giúp bà ấy, chỉ có thể trốn !”

      “… . .”

      “Chàng trách ta sao?”

      “… . .”

      “Bà ấy bán nước, coi như là bài học cho bà ấy!”

      “Trở về !”

      “Chàng trách ta?”

      “Trở về !”

      “Woa, lão công tốt!”

      giờ đường cái!”

      “Ở đường cái thể ôm sao?”

      “Có thể, nhưng mà…”

      Bây giờ Lăng Tây Nhi là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân hình dáng kì quái! Hai nam nhân ôm nhau…

      “Quái thai quái thai! Nam tử cũng có thể…”

      Những chữ còn lại bay xa.

    2. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      Chương 131: Trao đổi
      Chương trướcChương tiếp
      phải chàng phải về sao?”

      Người nào đó kháng nghị, hơn nữa lại còn đêm hôm khuya khoắt đứng nóc nhà của người ta mà kháng nghị, đương nhiên chuẩn bị trang phục dạ hành, nhưng mà lại ôm nữ tử áo trắng trong ngực.

      Nữ tử nỗ lực rướn cổ nghiêng người về phía trước, giống như con hưu cao cổ ngắm nhìn trang viên trước mắt, do nhìn từ ngoài vào nên tòa trang viên khí thế bàng bạc, khí phách kia cũng đủ thấy tài thế rất hùng hậu, kiệu có thể từ cửa chính vào đến trước đình, cứ thế vào đại sảnh cùng hành lang, tiểu phú thương thời cổ đại bình thường chỉ sợ đủ sức.

      Trong nội viện đủ hết các loại vũ khí, hẳn là nhà võ, nhưng nhà võ kia vẫn rất lịch tao nhã, nước chảy khắp nơi, liễu dương rủ xuống, những ngôi nhà có gác liên tiếp nhau, đình nghỉ mát được đúc bằng đá quý và gỗ kim, mỗi chiếc ghế khắc hoa đều thể tiền tài cùng quyền thế to lớn, vẻ đoan trang diễm lệ kết hợp với hơi thở mạnh mẽ, gian suối chảy mất vẻ bao la hùng vĩ.

      Cây cối chiếm đa số, kỳ nham quái thạch cũng nhiều, ngoại trừ tòa nhà khiến cho người ta kinh ngạc mà kêu lên hoa hồng tím cùng các loại hoa muôn hồng nghìn tía, nhiều đóa hoa e lệ nảy nở, kì hoa dị thảo nhiều kể xiết, quan trọng nhất là Tây Nhi tìm thấy cây thuốc phiện!

      “Chẳng lẽ chàng nhìn thấy mỹ nhân ban ngày sao?”

      Đêm hôm khuya khoắc chỉ có Lăng Tây Nhi là mặc bộ đồ màu trắng, nàng kiên nhẫn ngoái đầu lại, nhếch miệng hỏi .

      “Mỹ nhân?”

      Lắc đầu, trong mắt của chỉ có nàng là mỹ nhân, tuy người tập võ mắt nhìn tai nghe tám hướng nhưng chỉ cảnh giác kẻ địch tấn công, có nhìn thấy mỹ nhân!

      “Nhưng mà ta nhìn thấy, đăng bất minh tư dục tuyệt, quyển duy vọng nguyệt trường thán, mỹ nhân như hoa cách vân đoan.(*) Chàng có hiểu nỗi sầu khổ của giai nhân !”

      Tây Nhi lườm cái, càng rướn cổ dài hơn.

      (*) trong bài thơ Trường tương tư kỳ 1 của Lý Bạch, dịch thơ của Hải Đà như sau:

      Nhớ nhung da diết đèn lu mờ dần

      Cuốn rèm ngắm nguyệt thở than

      Người thương sau tàn mây trôi.

      sao? Nàng tới đây là để khảo sát đức hạnh của mỹ nhân sao?”

      Đêm hôm khuya khoắt người mang thai như nàng còn bay tới bay lui nóc nhà của người ta, là vất vả nha!

      “Thông minh!”

      Nàng ra hiệu bảo Đoan Tuấn Mạc Nhiên đừng gì, đợi lúc lâu, đến khi cửa phòng của gian phòng còn sáng đèn kia chậm rãi mở ra, nữ tử ban ngày nhìn thấy kia tay cầm đèn, tay khẽ nâng làn váy, bước chân nhàng vào hoa viên, nhàng xoay người ngắt loại hoa lạ, sau đó trở lại, được nửa bước nhìn thấy người hầu áo xanh chạy tới, thở hồng hộc, vừa lên tiếng nữ tử kia hiểu ý, đưa tay giao dược thảo cho :

      “Lấy về sắc lên, bốn chén nước sắc còn chén, dùng hai lần, tới hai ngày bệnh lao đỡ hơn!”

      Người hầu cảm kích quỳ xuống đất:

      “Đa tạ tiểu thư!”

      !”

      kia cười nhạt, tháo cây trâm trân châu ngọc bích xõa mái tóc dài xuống, xinh đẹp như phù dung trong nước, Tây Nhi nhìn thấy mà choáng cả mắt, tiện tay ném túi tiền vào trong nội viện, chỉ thấy kia thong thả cúi xuống, gót sen điểm , bàn tay trắng nõn khẽ nâng lên, mặc dù kĩ thuật ném của Tây Nhi kém cỏi lại phải ném xa nhưng túi tiền cũng vững vàng nằm tay kia.

      biết là vị nào, đến rồi sao còn thân gặp mặt?”

      Giọng mềm mại như chim hoàng ly, nàng nhàn nhạt ngước mắt lên, ánh mắt nhìn về phía hai người nóc nhà, ra nàng ấy sớm biết nóc nhà có người!

      Tây Nhi liếc mắt với Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hiểu ý, ôm lấy thân thể tròn vo của Tây Nhi, bay người lên, biến mất trong bóng đêm vô hạn.

      “Ngày mai chúng ta có thể lên đường.”

      Tây Nhi mệt mỏi trốn giường, ra cỡi “máy bay tư nhân” cũng thoải mái như vậy nha, bay tới bay lui nóc nhà vất vả vô cùng!

      “Rốt cuộc cũng cam lòng rồi sao?”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên nằm bên cạnh Tây Nhi.

      “Nàng ném cho nàng ta cái gì vậy?”

      “Hoàng thượng tìm danh y khắp nơi.”

      Chỉ là có duyên, sợ nàng ấy mắc câu!

      “Nàng ta sao?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, tuy Tây Nhi tỉ mỉ nhưng cuối cùng cũng hiểu ra ý của Tây Nhi.

      “Nếu có duyên .”

      Nhân duyên thế gian phải cũng chỉ là hai chữ duyên phận thôi sao? Như nàng vậy, vượt qua ngàn năm rốt cuộc cũng tìm được người mình !

      Nhưng mà…Tây Nhi nheo mắt, trở mình nằm trước ngực Đoan Tuấn Mạc Nhiên:

      “Phu quân?” Trong mềm mỏng lại mang theo chút gian xảo, nàng nháy mắt mấy cái, ngón tay vẽ vài vòng ngực của .

      “Sao thế?”

      Cảnh giác nheo mắt lại, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên nghiêng người nhìn Lăng Tây Nhi lấy lòng.

      “Có phải đánh bại Phiên quốc công lao của ta rất lớn ?”

      Ngón tay trắng nõn chậm rãi mò vào trong vạt áo của , ngón tay đầy đặn nhàng kẹp lấy hai nụ hồng tiên diễm kia, lồng ngực của nam nhân sờ cũng rất khá!

      Hít hơi sâu, thân thể Đoan Tuấn Mạc Nhiên cương cứng, hạ tầm mắt nhìn khuôn mặt gian xảo của nàng, nàng lại tính toán, chỉ là lần này tính toán gì đây?

      sai!”

      Giọng của hơi khàn khàn, lấy bàn tay bé của Tây Nhi ra, có mang, thể kích động!

      “Vậy …”

      Giọng kéo dài, hoàn toàn để ý đến phản đối của , bàn tay vào lần nữa, lần này nàng càng quá đáng hơn, hai ngón tay nhéo cái vào bộ phận mẫn cảm kia, tựa như đánh đàn, rất khoái trá:

      “Có phải hẳn là phải thưởng cho ta ?”

      Nàng kiều mị lên tiếng, chậm rãi thở ra trước ngực , bắt chước phả ra hơi thở như lan.

      “Nàng !”

      cầm lấy bàn tay ngừng lộn xộn của Tây Nhi, nàng châm lửa đây mà!

      “Ta muốn là người quyết định mọi việc trong nhà, chàng phải nghe ta! lâu đâu, năm là đủ rồi!”

      năm thời gian cũng đủ để nàng làm xằng bậy! A ha ha!

      Lạnh lùng đảo mắt nhìn sang khuôn mặt nhắn kia, bàn nữa!

      “Vậy nửa năm?” Giọng ấm ấm ức ức.

      Khuôn mặt tuấn tú vẫn như cũ, cứng đờ, mí mắt cũng nháy.

      “Được rồi. Ba tháng!” Ô ô, thể quá ít!

      Người nào đó vẫn bất động.

      “Chàng ác như vậy chứ? Hai tháng?”

      Trời ạ, hai tháng nàng có thể làm cái gì đây? Tây Nhi sầu khổ!

      “Nhiều nhất là tháng, hơn nữa kể cả chuyện quốc gia đại trong đó!”

      có sủng ái nàng nhưng từ xưa vương triều Đoan Tuấn có quy định nữ nhân được tham gia vào chính !

      “Đương nhiên, ai có hứng thú với những chuyện quốc gia đại sư kia của chàng đâu, ta là người thường, tất nhiên chỉ tham gia vào chuyện dân sinh!”

      Được rồi, tháng tháng còn tốt hơn có!

      được làm chuyện thương thiên hại lí!”

      “Đương nhiên!”

      được làm chuyện trái đạo lí!”

      “Ok “

      được làm chuyện trái với tam cương ngũ thường!”

      “Chấp nhận!”

      “Chấp nhận?” Người nào đó tàn nheo mắt lại.

      “Ừ!”

      Cái này cũng được! Nhưng chuyện tác hợp mẹ chồng và hoàng thúc có tính là trái với tam cương ngũ thường ?

      Thoả mãn gật đầu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên an tâm nhắm mắt lại.

      “Phu quân, trong tháng này ta muốn Tiểu Tuấn Tử đáng , thích Vương gia lãnh khốc!”

      Hung hăng vung tay như ném rác rưởi .

      “Ừ!”

      “Phu quân phải tuân thủ tam tòng tứ đức…”

      Lời còn chưa dứt Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên hung hăng nghiến răng nghiến lợi :

      “Hồng hạnh vượt tường, bàn nữa!”

      “Ơ? Được rồi, chuyện lớn trong nhà ta định đoạt, chàng hãy nghỉ ngơi tốt trong tháng!”

      “Được!”

      ta nàng nghe chút xem!”

      Khuôn mặt nhắn ngẩng lên, kiểm tra thành quả đàm phán cái.

      “…Nhanh vậy sao!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ giật mình, lật người lại, mệt mỏi quá, tối nay chạy khắp thành Hàng Châu rồi! Đóng mi mắt nặng nề lại, ngủ ngủ !

      “Này, mau !”

      Tây Nhi gấp gáp đẩy đẩy tuy nghe thấy trong mũi người nào đó truyền ra tiếng thở đều.

      “Này, chàng xấu!” quá đáng, lay mạnh.

      “Lão bà, mệt quá!”

      lầm bầm câu, lật người qua, đầu chôn trước ngực nàng, sắc mặt có chút mệt mỏi, vì tìm Tây Nhi mà Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngừng đuổi ngựa chạy tới, tối nay còn phải tăng ca ôm Tây Nhi bay tán loạn nóc nhà người ta!

      “Thôi, tha cho chàng!”

      ngày nào đó nàng phải nghe thấy ba chữ này!

      … … … . .

      Vương phủ Đoan Tuấn, Long Thanh gấp đến độ giống như con kiến bò trong chảo nóng ra đại sảnh chờ từ sáng sớm, ngồi hai bên là Lãnh Tuyệt Tâm cùng Lâm Kiếm Hồng, hai người biết hôm nay nghĩa muội của họ trở về nên cũng ra đại sảnh chờ từ sớm. Trà nóng cùng điểm tâm, chuyện phiếm rất khoái trá, chỉ có Long Thanh là kiên nhẫn tơi lui trong sảnh.

      “Ta trở về!”
      Vừa bước vào cửa chính của phủ Đoan Tuấn, Tây Nhi hưng phấn kêu to, rốt cuộc cũng về nhà, nàng giãy ra khỏi Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhàng vào cửa, đột nhiên trước mặt có con quái vật khổng lồ bay tới cùng với tiếng hoan hô khác thường bay thẳng vào mặt.

      Tây Nhi kinh ngạc, theo bản năng lui về sau, thân thể lại được vòng ôm vịn lấy, nàng ngoái đầu nhìn lại cảm kích cười cười.

      Quái vật khổng lồ dĩ nhiên là Long Thanh, chỉ thấy hai chân bay lên , xoay người như diều hâu, thấy Tây Nhi vừa vào cửa nhiệt tình ra đón, tư thế khá đẹp, thế công sắc bén, chậm mà làm nhanh, mắt thấy hai tay sắp chạm được vào Tây Nhi ngày đêm mong chờ, hai người đứng bên cạnh vừa định tiến lên ngăn cản chợt nghe thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng bên cạnh hừ lạnh tiếng, tư thế duyên dáng của Long Thanh lập tức dừng lại trung, biến thành rơi xuống đất, ràng là tiếng vật nặng rơi xuống, là phục sát đất!

      sao chứ!”

      Mặt Tây Nhi trắng còn chút máu liếc nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, tiến lên đỡ Long Thanh dậy, Long Thanh lắc đầu, hai lời duỗi bàn tay to ra:

      “Cho ta!”

      “Cái gì?” Kinh ngạc, Tây Nhi đột nhiên ngước mắt lên.

      “Đừng giả vờ, sư tẩu, ta muốn thuốc giải!”

      Hai chữ sư tẩu kia được đặc biệt nhấn mạnh, thuận tiện còn nháy mắt vài cái, nhíu mày, ra dáng ngượng ngùng.

      “Ặc…”

      Tây Nhi ngơ ngẩn, nhìn qua xem ra khuôn mặt lãnh khốc tuấn tú kia đỏ bừng, khỏi nhếch môi cười, rốt cuộc Long Thanh cũng kìm nén được rồi sao?

      “Nhanh lên , giờ hơn ngàn mấy trăm lang băm vào hoàng cung, ngộ nhỡ bị người ta nhanh chân đến trước…”

      dừng lại, ánh mắt dò xét cao thấp của Tây Nhi khiến cho được tự nhiên.

      “Nhanh chân đến trước thế nào?”

      Tây Nhi dương dương tự đắc, cố ý trêu chọc .

      “… thế nào cả, ta chỉ muốn thuốc giải! Sư tẩu…”

      trông mong nhìn qua Tây Nhi, tựa như con chó cầu xin thương xót của chủ nhân, chỉ kém phần thè lưỡi ra liếm bàn tay bé của chủ nhân!

      ra hẳn là ta phải cho bà ấy, nhưng mà…”

      Tây Nhi khẽ thở dài hơi, nhìn sang hai con ngươi tràn đầy hy vọng của Long Thanh, nếu như có thuốc giải có thất vọng ?

      “Nhưng cái gì? phải ngươi làm mất rồi chứ?”

      Long Thang kích động, tranh thủ ngồi dậy, ngồi dưới đất lớn tiếng ồn ào rất xấu.

      phải… . . .” Tây Nhi chột dạ cười cười.

      phải? Vậy là ngươi cho người khác?”

      Lần này Long Thanh càng kích động hơn, vươn tay ra vừa định nắm lấy vạt áo Tây Nhi nhưng lại thấy ánh mắt sắc bén của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng sau lưng Tây Nhi trừng lớn, năm ngón tay ngọc dừng lại giữa trung thành đường cong duyên dáng, sau đó nắm chặt quyền ngoan ngoãn thu tay lại, khóe môi lại nhịn được mà run rẩy!

      “Làm sao ta có thể cho người khác được! Nếu có cũng cho ngươi trước chứ!”

      Tây Nhi cười chói lọi, lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi lui về sau, Long Thanh đứng trước mặt cũng theo sát, nàng lại lui thêm bước, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

      “À, lão đại, ta muốn tìm sư tẩu bàn chuyện!”

      hắng hắng giọng, cười nịnh nọt lên tiếng, thuận tiện mời người chướng mắt kia nhường đường.

      “Ta ta làm chủ cho ngươi.”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt lên tiếng, bàn tay to khoác lên đầu vai , giọng điệu an ủi.

      sao?”

      Long Thanh hưng phấn lên tiếng sau đó giật mình vì lỡ lời, cười hì hì, gãi gãi gáy, chậm rãi :

      “Lão đại làm chủ cho ta cái gì? Chỉ cần Tây Nhi đưa thuốc giải cho ta là được rồi, ta tự theo đuổi vinh hoa phú quý!”

      “Bây giờ ta vào cung!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhướn mày, muốn châm chọc nữa.

      “Ta cùng với ngươi!”

      Biết đối phương mới có thể bách chiến bách thắng, cũng muốn biết mấy tên lang băm kia là những hạng gì.

      “Được.” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười nhạt, tiến lên vài câu với Lãnh Tuyệt Tâm và Lâm Kiếm Hồng rồi xoay người rời .

      … … … . .

      Ngự thư phòng trong hoàng cung, hàng chân mày nhíu chặt của Đoan Tuấn Mạc Bắc giãn ra, nhưng sau khi nghe Tiểu Đặng Tử bẩm báo hàng chân mày đao gọt lại nhíu chặt.

      “Nhiều danh y như vậy đều có cách nào sao?”

      kiên nhẫn hỏi, chắp hai tay phía sau, ngừng tới lui trong ngự thư phòng.

      “…Hoàng thượng, nhưng Thái hoàng Thái hậu…”

      Tiểu Đặng Tử dám , chưa từng nhìn thấy Thái hoàng Thái hậu khống chế được như thế, dữ tợn, khủng bố hề có lí trí!

      “Ngươi xuống , trẫm biết rồi!”

      kiên nhẫn phất phất tay, vừa bảo Tiểu Đặng Tử lui lại có thái giám bẩm báo thập lục Vương gia cầu kiến.

      “Nhanh truyền!”

      Đoan Tuấn Mạc Bắc thở phào nhõm, bình tâm lại, ngồi ngay ngắn ở ghế rồng.

      “Thần đệ phụ sứ mạng, binh tướng của Phiên quốc hoàn toàn lui khỏi biên quan!”

      nhàn nhạt lên tiếng, sắc mặt lạnh như băng.

      “Thập lục đệ à!” Đoan Tuấn Mạc Bắc khẽ thở dài hơi.

      “Hoàng thượng có việc gì xin cứ sai bảo!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên giả vờ hồ đồ, giờ tứ hải thái bình, loạn trong giặc ngoài đều dẹp yên, Hoàng thượng như cũng có thể thoải mái rồi!

      “Trẫm muốn hỏi thập lục đệ muội có cùng trở về ? Hoàng nãi nãi rất nhớ nàng ấy!”

      Đoan Tuấn Mạc Bắc cười cười, nịnh nọt hỏi Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

      “Lăng Tây Nhi cũng theo thần đệ về, nhưng mà nàng vào cung!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh tiếng, đó là trừng phạt đúng tội cho Thái hoàng Thái hậu!

      “Vì sao?” Nụ cười của Đoan Tuấn Mạc Bắc lập tức cứng đờ, kinh hãi đứng lên.

      “Hoàng thượng, bệnh của Thái hoàng Thái hậu Tây Nhi có thể chữa, nhưng có điều kiện nữa!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng .

      “Thái hoàng Thái hậu phải tới vương phủ Đoan Tuấn.”

      Trong hoàng cung lòng người nham hiểm thâm độc xảo trá, thể yên tâm để cho Tây Nhi ra vào hoàng cung mỗi ngày.

      “Được được, chỉ cần bữa hết bệnh cho Hoàng nãi nãi, để Hoàng nãi nãi ở trong nhà đệ vài ngày cũng sao.”

      Đoan Tuấn Mạc Bắc vui vẻ đồng ý.

      “Còn chuyện nữa, thần đệ có trình lên tấu chương ghi nhận công lao của từng người, biết Hoàng thượng xem chưa?”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên cao giọng .

      “Trẫm xem rồi, nhưng đối với Lãnh Tuyệt Tâm… là người đứng đầu Thiên Địa Thịnh, mười lăm mươi trước còn là tội thần, khâm phạm triều đình, phong làm Trường Tín hầu hình như ổn lắm?”

      Đoan Tuấn Mạc Bắc uy nghiêm lên tiếng.

      “Hoàng thượng, vụ tham ô mười lăm năm trước bị xử sai, ngài hẳn là tinh tường trong đó liên lụy ít người vô tội!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt lên tiếng.

      “Nhưng đó chính là mệnh lệnh của tiên hoàng, lúc ấy cũng vì trấn an dân chúng, hôm nay việc trôi qua 15 năm, nếu lại phong tội thần làm Trường Tín hầu phải công khai thừa nhận hoàng tộc làm sao, tự mình tát mình sao!”

      Đoan Tuấn Mạc Bắc lắc đầu.

      Việc này thể khơi dòng được.

      “Hoàng thượng, tàn dư của Thiên Địa Thịnh tám chín phần đều là thủ hạ cũ hay con cái của các tội thần, tuy Thiên Địa Thịnh giải tán, hoàn toàn thể gây sóng gió gì nhưng để phòng ngừa bọn họ có giã tâm khôi phục lại, lại gây thêm chuyện gì nữa, Hoàng thượng hãy nghĩ lại xem, lần này Lãnh Tuyệt Tâm lập được chiến công, có thưởng có phạt mới hợp lẽ.”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên những lời thấm thía.

      “Ý của thập lục đệ chính là nhất định phải khơi lại chuyện?”

      Đoan Tuấn Mạc Bắc trầm mặc vài giây, ngẫm lại cũng phải có lý. Nhưng muốn bước bước này cũng rất khó khăn, ngộ nhỡ Lãnh Tuyệt Tâm có ý phản nghịch.

      “Hoàng thượng yên tâm, Trường Tín hầu chỉ là chức vị suông mà thôi, Hoàng thượng có thể cho nhận lộc của triều đình nhưng cho nắm binh quyền!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt lên tiếng, Đoan Tuấn Mạc Bắc lo lắng gì tất nhiên là hiểu.

      “Vậy còn Lâm Kiếm Hồng? là minh chủ võ lâm, trẫm có thể cho chức quan, bóp chặt thế lực của võ lâm Giang Nam!”

      Đây chính là chỗ Đoan Tuấn Mạc Bắc khó hiểu, đối với Lâm Kiếm Hồng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ cho có công mà thôi, cũng cho chức gì!

      “Hoàng thượng, người có biết thứ võ lâm hận nhất là gì ? Chính là làm quan, nếu như Hoàng thượng muốn kéo lại gần vậy hãy chỉ hôn, tìm cho ý trung nhân vừa ý, nhìn xem có công chúa quận chúa nào thuận mắt rồi chỉ hôn cho là được, thần đệ cho rằng cái này càng hữu hiệu hơn so với cho chức quan!”

      “Thập lục đệ rất đúng, như vậy cứ làm theo ngươi !”

      Đoan Tuấn Mạc Bắc trầm mặc lần nữa, cũng tốt, như vậy chẳng những lôi kéo được Lãnh Tuyệt Tâm mà còn có thể khống chế được thế lực của võ lâm Giang Nam trong tay triều đình, có nội loạn, dân chúng càng thêm an cư lạc nghiệp!

      “Vậy còn thập lục đệ muội? Trận chiến này nàng ấy chính là công thần lớn nhất nha? Nghe nàng ấy còn tạo ra khẩu đại pháo thần võ có thể phá hủy ngọn núi trong nháy mắt, thập lục đệ, có chuyện lạ vậy sao?”

      Đoan Tuấn Mạc Bắc rất có hứng với khẩu pháo trong lời đồn, chỉ là có cơ hội được nhìn tận mắt lần.

      “Nàng ấy cần, nàng ấy muốn trao đổi với Hoàng thượng!”

      Nhắc đến Lăng Tây Nhi, thái độ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên có hơi dịu lại, cười nhàn nhạt. Ngồi xuống chiếc ghế khắc hoa bên cạnh.

      “Hả? Trao đổi? Đổi cái gì?”

      Chỉ câu khiến Đoan Tuấn Mạc Bắc hứng thú, nhướn mày, rửa tai lắng nghe.

      “Nàng ấy cũng là gì, còn chưa tới thời cơ, đến lúc đó thỉnh Hoàng thượng khai ân!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên hơi nhíu mày, vấn đề này cũng muốn biết nhưng Lăng Tây Nhi lại ngậm miệng chịu , chỉ cười mập mờ.

      “Cũng được, từ trước đến nay thập lục đệ muội đều biết tiến biết lùi, từ trước đến nay ra điều kiện cũng chưa bao giờ khiến trẫm khó xử.”

      Đoan Tuấn Mạc Bắc gật gật đầu, vừa vuốt chòm râu mới dài ra vừa .

      “Chỉ mong thế!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, cũng dám cam đoan.

    3. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      Chương 132: Nói khích
      Chương trướcChương tiếp
      Duyên Hi Cung sớm trở thành địa ngục trần gian, tất cả những đồ vật bên trong, kể cả đáng giá hay đáng giá, chỉ cần có thể đập bể được bị thái hoàng thái hậu đập bể thành đống lộn xộn, trải qua mấy ngày lăn qua lộnlại,bà ta già nhanh chóng, bộ dạng gầy trơ xương lạnh lùng ai dám nhìn lên, ánh mắt cứng nhắc, nhưng vẫn có người chê, đó chính là Mộng Nhan, ngày đêm chờ đợi tại Duyên Hi Cung,bởi vì khi thái hoàng thái hậu nổi giận tùy tiện giết người, nên trong Duyên Hi Cung còn cung nữ thái giám, mỗi ngày ba bữa ăn đều là Mộng Nhan tự mình hầu hạ, cũng chỉ khi nào nhìn thấy Mộng Nhan, thái hoàng thái hậu mới thanh tỉnh được chút.

      “Nhan nhi, ngươi sựPhiên quốcđã bị đánh bại rồi sao?”Buổi trưa, sau khi lên cơn, thái hoàng thái hậu mệt mỏi thở dốc, mí mắt nặng nề nhắm lại, bà ta khó khăn nhướng mắt nhìn Mộng Nhan ở trước giường, chậm rãi vươn bàn tay gầy gò chỉ còn da bọc xương, thấp giọng hỏi.

      “Vâng, mấy ngày trước phụ hoàng lui binh rồi, hơn nữa hàng năm còn tiến cống vải vóc ngân lượng cho vương triều Đoan Tuấn!”Mộng Nhan khép mi, bây giờ nàng là tội nhân, làm tù binh của vương triều Đoan Tuấn, nàng có khả năng ra lệnh cho bất cứ ai cứu thái hoàng thái hậu, chỉ có thể dùng mạng sống của chính mình làm lợi thế!

      “Vậy sao?”Chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đục ngầu hề có sức sống, bà ta cười thê lương, nếp nhăn nơi khóe mắt khóe môi tầng tầng trùng trùng điệp điệp, đúng là bà ta sai rồi, chẳng những hủy sáu mươi năm uy tín và tôn nghiêm của mình, lại còn làm cho Phiên quốc tổn thất nghiêm trọng!

      “Bà bác, người cần nghĩ nhiều như vậy nữa, Hoàng thượng biểu ca dán cáo thị khắp nơi tìm danh y trong thiên hạ,nhất địnhsẽ có người có thể trị bệnh củabàbác!”Mộng Nhan giọng an ủi bà, nét cười trấn an làm cho thái hoàng thái hậu đau lòng, đứa trẻ ương ngạnh cỡ nào, hôm nay cũng biết đau lòng cho người khác!

      “Nhan nhi, thôi, dù sao tacũngđãgià, tóc bạcrồi, có lẽtình cảnh như ngàyhôm nay đều làdota tự tìmđến, ta rất thống khổ,có lẽ kết thúc cuộc đời ở đây là kết cục tốt nhất,con à,bàbác , dễ dàng hơn cho ngươi, đừng để bà lão già khọm như bà bác làm ảnh hưởng đến cuộc đời ngươi, bất kể là Phiên quốc hayvương triều Đoan Tuấnta đều cảm thấy hổ thẹn!”bà ho đứng lên, thở dài hơi khiến lòng Mộng Nhan càng chua xót hơn.

      “Bà bác,ngoạitrừ Đoan Tuấn Mạc NhiênvàLăngTâyNhi, ai biếtchuyện của bàbác, trong lòngdân chúngvà trong lòng củahoàng thượng biểu ca,bàbácvẫnlàthái hoàng thái hậu cao cao tại thượngđượcvạn người kính ngưỡng,uy tín của ngườikhônghề bịsuygiảmchút nào,ngượclại, quốc dân cũng rất cố gắngtìmdanh y, các danh y cũng đua nhau đến thành Đoan Tuấn, bàbác,bệnh người của bà bác ngày tốt hơn!”Nàng khóc mở miệng, bàn tay trắng nõn bé nắm chặt đôi tay kia, nhìn mái tóc ngày bạc trắng mà đau đớn trong lòng.

      “Ta sợ đợi được rồi!”Thái hoàng thái hậu lắc đầu, bà bây giờ sống đến gần tám mươi tuổi cũng còn gì để lưu luyến , cả đời này chỉ có mối hận là khi về già ngay cả khí tiết tuổi già cũng giữ nổi.

      “Khởi bẩmTháiHoàngTháiHậu,Thập LụcVương phi về nước rồi, nghe nóiThập lục Vươnggiađặc biệt trình tấu vớiHoàng thượng,muốn thỉnhTháiHoàngTháiHậu đếnĐoanTuấnVươngphủ đểchữa bệnh!”Tiểu Đặng Tử vội vàng chạy vào, báo cho Thái Hoàng Thái Hậu tin tốt.

      “Thậtsao?”Mộng Nhan kích động đứng lên, tốt quá, được cứu rồi!

      “Ta !”bà ta giận dữ vỗ giường, để cho ta chết giường của mình là tốt nhất, có thế nào ta cũng !

      “Bà bác, người khôngđượctùy hứng, bây giờ LăngTâyNhi trở lại,ngườiđược cứu rồi!”Mộng Nhan tiến lên, vội vàng khuyên nhủ bà ta.

      “Ta , chừng tiểu tiện nhânkiađang suy nghĩ biện phápđểhại ta, muốn cho ta chết khôngyên,TiểuĐặngTử, ngươi nóivớiHoàngThượnglàta ,cóchếtcũngkhông !”Thái hậu kiên cường ngồi dậy, thở dốc từng hơi, ta mà chết, cũng phải chết trong tôn nghiêm.

      Tiểu Đặng Tử khó xử nhìn sang Mộng Nhan, Mộng Nhan thở dài, lui ra trước.

      “Bà bác,cứ cho làlần nàyLăngTâyNhi hạđộc người,cũngbởi vì. . . . .”Mộng nhan thở dài, thứ nàng ta muốnthái hoàng thái hậu cho, nhưng mà tại sao nàng ta lại chậm chạp đưa thuốc giải khiến cho bác thống khổ cả ngày như vậy, chiến tranh kết thúc, nhưng mà nàng ta hết lần này tới lần khác lại chậm chạp chịu trở về, để mặc bà bác kéo dài hơi tàn trong Duyên Hi cung, đến tột cùng lòng nàng ta màu đen hay màu đỏ đây!

      “Đúng, là ta gieo gió gặt bão, nàngta nhân phẩmcao thượng, chính là ánh bình minhcủadân chúng, cho nên ta cam tâm tình nguyện chết ở tay của nàng ta!”Thái hoàng thái hậu lạnh lùng , chậm rãi nhắm mắt lại, có lẽ ngày này năm sau là ngày giỗ của bà rồi, uy phong lẫm lẫm rồi cả đời, kết thúc lại như thế này!

      “Bà bác,việc làmlần nàycủaLăngTâyNhi có chút đúng,lẽ ranàngtaphải đem thuốc giải đến đây, bây giờkhông biếtlàmsaomà muốn bàbác đếnvương phủ, nhưngbàbácà, bây giờ chúng ta có việc cầu ngườita, ngườiđứngdướicùngmái hiên thể cúi đầu, chờbàbác hết bệnh rồi, chúng ta lại. . . .”

      “Cho dù là tahết bệnh rồi ta cũng thểlàm gìnàngta! Nàngtabây giờ rất là uy phong, đánh bạiPhiênquốc, lại là Vương phimàĐoan Tuấn Mạc Nhiên sủng áinhất, bây giờ talạilà mộtbà lãokhông quyền thế, ngay cả ý chỉcủahoàng thượngnàng tacũng có thể cãi lời, huống chi là ta! Ta sớm đãnghĩ đến rồi, sau nàychắckhông có ngày lànhđâu, thôi thôi!”Bà ta từ từ nhắm chặt hai mắt, thái độ kiên quyết thà chết lùi, điều này làm cho Mộng Nhan càng thêm lo lắng.

      Nàng ra ngoài, gì đó với Tiểu Đặng Tử, Tiểu Đặng Tử đồng ý, vội vàng chạy đến ngự thư phòng.

      “Thái hoàng thái hậu muốn?”Đoan Tuấn Mạc Bắc lo lắng đứng đậy, kinh ngạc hỏi, mặc dù ngày ấy giận thái hoàng thái hậu ích kỷ, nhưng dù gì bà cũng là hoàng nãi nãi, có gì cũng là quá khứ, vì vậy phất tay, lệnh cho Tiểu Đặng Tử dẫn đường, bãi giá đến Duyên Hi Cung.

      Đụng phải khuôn mặt chán nản cũng ra, Đoan Tuấn Mạc Bắc và Mộng Nhan hai người nhìn nhau, lắc đầu, có cách nào.

      “Hoàng thượng, tanghĩ hay làđể choLăngTâyNhi tiến cungđi, bây giờ mặc dùnàng ta có thainhưng cũng đến mức thể đường,Thái hoàng thái hậulạikhông thểchịu đượcxóc nảy!”Mộng Nhan thể làm gì khác hơn là phải lép vế cầu xin.

      “Ngươi cho là trẫm nghĩđếnsao? Nhưng mà Đoan Tuấn Mạc Nhiênvẫn kiên quyết như chém đinhchặtsắtlà LăngTâyNhi tiến cung, trẫm cũngkhôngcó biện phápnào,conngười này,cái gìcũng có thể nhượng bộ, nhưngmà đãliênquanđếnLăngTâyNhi. . . . .”Đoan Tuấn Mạc Bắc lắc đầu, trầm trọng thở dài.

      “Hoàng thượng, ngài phái ngườichăm sóc bàbáccho tốt, ta đếnvương phủ ĐoanTuấn chuyến, ta thểkhuyênĐoan Tuấn Mạc Nhiên,nhưng có lẽ ta mời được LăngTâyNhitiếncung!”Mộng Nhan quả quyết .

      “Được, tốt xấugìngươicũnglà ân nhân cứu mạngcủanàng, có lẽ… . . .”Đoan Tuấn Mạc Bắc gật đầu, tới bây giờ chỉ có thể giải quyết như thế!

      Mộng Nhan nghe được bốn chữ “ân nhân cứu mạng” chỉ có thể cười khổ.

      Vương phủ Đoan Tuấn, sau khi tiến cung chuyến, sau khi biết việc rốt cuộc Long Thanh cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, mấy tên tự cho là danh y kia mỗi người trông đều chẳng đứng đắn, quan trọng nhất là, cho tới bây giờ, ai có thể chữa bệnh cho Thái hoàng thái hậu, hơn nữa Thái hoàng thái hậu đến ở trong vương phủ, vậy Mộng Nhan nhất địnhsẽ đến theo!

      “Ngươi nênvui mừngquá sớm, thái hoàng thái hậu nhất địnhsẽkhông tới!”Lăng Tây Nhi nhịn được tạt cho dáng vẻ hứng phấn kia gáo nước lạnh.

      “Tại sao?”nét mặt tươi cười của Long Thanh bỗng cứng đờ.

      “Bởi vì trong lòng củabà ấysớm hận tamuốnchết, rất khó để tiếp nhận được chuyện này, có lẽ trong lòng cũng chờ cái chết, dù bà ấy có tới bước này bà ấy cũng chấp nhận ta.”Tây Nhi thở dài, ra tính toán thời gian, liều lượng nàng hạ cũng nặng, chỉ cần qua được mấy ngày nữa là tốt rồi, nhưng thường mấy ngày tới lại chính là những ngày nguy hiểm nhất!

      “Ý của ngươi là…”lớn chuyện rồi, nếu thái hoàng thái hậu nghĩ quẩn trong lòng,“Ngươi hãy mau đưa thuốc giải ra đây!”Long Thanh vội vàng tiến lên, thái hoàng thái hậu mà chết, cho dù phải chết tay Lăng Tây Nhi, nhưng mà Lăng Tây Nhi tránh khỏi liên lụy!

      “LongThanh, ta đãnóirồi, ta cóthuốcgiải!”Tây Nhi khẽ thở dài, có lẽ chỉ có cách có thể khiến cho bà ấy có hy vọng sống tiếp!Nàng đứng lên, vừa muốn vài bước thìđã thấy Lưu An đến bẩm báo, là Mộng Nhan công chúa cầu kiến. Nếu sớm chút, Long Thanh nhất định rất hưng phấn, nhưng vào giờ phút này thái hoàng thái hậu tới, thế nhưng Mộng Nhan lại tới, Long Thanh biết, có lẽ Lăng Tây Nhi đoán đúng!

      “LưuAn,báo vớivương gia tiếng, nóilàta muốn vào cung chuyến,LongThanh theo tađược rồi,nóihắn cần lo lắng!”Tây Nhi đứng lên thấp giọng phân phó Lưu An. Vì sao Mộng Nhan lại đến, nàng hiểu !

      “Dạ, VươngPhi nương nương!”Lưu An đáp lời, lập tức xoay người lại về phía sau viện nơi Đoan Tuấn Mạc Nhiên luận võ với hai vị cao thủ võ lâm bẩm báo.

      Chỉ nhàng nhíu mày, Đoan Tuấn Mạc Nhiên biết, có Long Thanh bên cạnh, Tây Nhi có việc gì, vì vậy cũng bỏ qua, sau đó lại nhảy vào giữa sân, ba người tiếp tục hỗn chiến thành.

      Đến phòng khách, Tây Nhi nhìn Mộng Nhan có chút ý cười, lúc này Mộng Nhan đối mặt với Lăng Tây Nhi mà tâm tình vô cùng rắc rối phức tạp, biết hẳn là phải hận hay là…

      “Ta biết trong lòng ngươi nhất địnhđanggiận ta, hận tavìkhôngđưathuốc giảichothái hoàng thái hậu có đúng ?”Tây Nhi tiến lên, nắm lấy bàn tay bé của nàng chậm rãi hỏi.

      “Nếu ngươiđãbiết như thế,vì sao cònlàmvậy, ngươi muốn gìthì bàbáccũngđã cho ngươi rồi, hơn nữaPhiên Quốc cũngđã lui binh, vì sao ngươi vẫn còn muốn trả thùbà ấy,bắt bà ấymỗi ngàyđềuthống khổ tột cùng, chẳng lẽ ngươivẫn cònghi hận việcbị đẩy xuốngnước, chuyện sớm tra rõràng, làhọtự chủ trương mà thôi, khôngliênquanđến bàbác!”Mộng Nhan kích động , sai, nàng đúng là giận Tây Nhi, hơn nữa lại nhìn thấyánh mắt tuyệt vọng của thái hoàng thái hậu lại càng giận!

      “MộngNhan, phảibàbáccủa ngươitrúngđộc, nhưngmàcũng là loại độc, nó là loại dược vậtkhiăn nó thời giansẽlàmcho conngười sinh ratínhỷ lại, ta ra hạ sách nầy cũng là vìvươngtriềuĐoanTuấn,thái hoàng thái hậu là người quật cường, chắc hẳn ngươi cũngrấtrõ ràng, những ngày qua, chắc hẳn bà ấy luôn bị chảy nước mũi,thống khổ tột cùng, tính khí hung bạolà đểcắtđứtsự ảnh hưởng của loại dược vật này, chỉ cầnbà ấyvượtquamấy ngàytớisẽ khôngcó chuyện gì nữa rồi… Bây giờ ngươi hiểu chưa?Loại này dược vật cóthuốcgiải!”Tây Nhi khẽ thở dài chậm rãi .

      cóthuốcgiải?”Mộng Nhan thào, sắc mặt có chút tái nhợt.

      “Bây giờviệccó thể làm chính là đưathái hoàng thái hậu đến vương phủĐoanTuấn, có ta ở đây, ta nhất định sẽđẩy lui được tác dụng của dược vật kia,đồng thờichữacho hếtbệnhtrên người bà ấy,nhưngmàngươi phải giúp ta, ngươi hiểukhông?”Tây Nhi nắm chặt cánh tay của nàng.

      “Tại sao nhất định phải tạiĐoanTuấn vương phủ? Hoàng cung khôngphảicũngnhưnhau sao?”

      Mộng Nhan hiểu, vẫn còn hiểu!

      “MộngNhan, ngươi cho rằng ở trong hoàng cung ta có thể muốn làm gì làm sao? Muốn chữa bệnh nhất định phải nghe ta , nếu ở trong hoàng cung, ta sợthái hoàng thái hậu bệnh cònchưa chữa xongthìta bị HoàngThượngtống giam rồi.”Tây Nhi cười lạnh câu, Mộng Nhan hiểu ra ngay.

      “Nhưng màbàbác… . . . .”

      “Bà ấykhông muốnchứ gì?Để ta, ta có biện pháp làm chobà ấyngoan ngoãn theo ta, nếu chiêu nàyvẫnkhôngđược, chúng ta chỉ có thể dùngmưu kếthôi.“Nàng lắc lắc bình thuốc tay, chính là loại thuốc mê thông dụng nhất, cũng hữu dụng nhất!

      “Được, ta nghe lời ngươi, hy vọng ngươi có gạt ta!”Mộng nhan khẽ cắn môi, đồng ý!

      “Nhưng phải trước, nếu ta chữa chohếtbệnh cho thái hoàng thái hậu,vậy chuyệnchung thân đại sựcủangươi có phải… . . .”

      “Do ngươi làm chủ!”Mộng Nhan cười lạnh, nàng sợ, trong tay nàng còn có cái giao dịch với Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

      “Tốt!”Tây Nhi hài lòng gật đầu, đắc ý dào dạt vỗ về cái bụng tròn trịa, phía sau, Long Thanh nhìn thấy Mộng Nhan chỉ có tiếng cười trong trẻo lạnh lùng, người mình mong nhớ ngày đêm, vậy mà lúc gặp mặt lại gì, có thể là có chút bi ai!

      “Khôngđượcchứng kiến ta chết, có phải ngươi rất thất vọng ?”Thái hoàng thái hậu nhờ Mộng Nhan đỡ bà ta đứng lên, nửa ngồi giường phượng, giữ vững tinh thần.

      “Đúng, ta rất thất vọng, cho nên ta tới thăm, để xemngươi chết như thế nào!”Tây Nhi cười lạnh dù vậy vẫn ung dung ngồi xuống ghế, lạnh lùng .

      “Ngươi. . . . . Đừng tưởng rằng bây giờ ngươithay đổirồithì cho làta dámlàm gì ngươi, nơi này là hoàng cung, phải vương phủĐoanTuấn!”Thái hoàng thái hậu tức giận nên sắc mặt đỏ lên, ngừng ho khan.

      “Là hoàng cung sao?”Ngươi xem nơi này của ngươi còn có bao nhiêu người? Thái hoàng thái hậu, phương pháp tốt nhất để trả thù kẻ địch chính là sống tốt hơn!

      Tây Nhi chậm rãi mở miệng, thái độ kiêu ngạo khiến thái hoàng thái hậu tức giận trợn mắt nhìn nàng.

      “Ngươi. . . . . Ngươi cútđicho ta, ta muốn gặp lại ngươi, muốn gặp lại ngươi!”Bà ta dùng hết sức hô lớn tiếng, bộ dáng điên cuồng làm cho Mộng Nhan lo lắng.

      “Người tức giận là bởi vì ngươi hận ta, mà bây giờlạikhôngsống tốthơn ta,thái hoàng thái hậu, người cũngđãnhìn thấy,vương gia rấtthươngta, hơn nữa trong bụngtacòn cóđứa , mà ngườithì sao, gần đất xa trờithìkhông , sợ là chuyện kiabịvạch trầnthì ngườisẽthân bại danh liệt, có lẽ người nghĩchết là hết, nhưng đó làbiểu hiệnnhu nhượccủangười,thái hoàng thái hậu, ngài kiên cường cả đờirồi, khôngvìmộtlần sai mà lại tiếp tục sai lầm chứ?”Tây Nhi cất cao giọng , thế nhưng thái hoàng thái hậu lại từ từ bình tĩnh trở lại, bà ta nheo mắt, nhìn vào đôi mắt trong sáng như tuyết của Lăng Tây Nhi cười lạnh:“Ngươi cũng khôngcần đảkíchmột bà già như ta, ta sống đối với ngươi mà cũng có gìtốt,tamàchết, phảibớt điphiền toáichongươisao?”

      “Thái hoàng thái hậu, người nghĩ sai rồi, ta muốn người còn sốngđểcho ngườiphảisám hốivềnhững lỗilầm của người, ta muốn người chết nhắm mắt!”Nàng lạnh lùng lên tiếng, đứng dậy:“Đếnhay đếnvương phủĐoanTuấn là tự docủa người, nhưngmà ta khuyên ngườinênnghĩ lại, người cũng muốn ôm tiếc nuốimà rađiđúng ?”

      “Được, ta !”Ta muốn nhìn xem tiểu tiện nhân nhà ngươi còn có có thể làm gì để hại ta! Thái hoàng thái hậu lạnh lùng , vừa dứt lời, Tây Nhi thở phào nhõm, tốt quá, quả nhiên thái hoàng thái hậu rất quật cường, trong lòng vẫn còn chịu thua, chỉ cần cố gắng đến cùng, nhất định có thể vượt qua được!

      … … .

      Ngày thứ hai, Thái hoàng thái hậu được đưa đến vương phủ Đoan Tuấn, đồng thời hoàng Thượng cũng đồng thời ban bố thánh chỉ đại xá thiên hạ, Lãnh Tuyệt Tâm bởi vì có công đáng giặc, được phong làm Trường Tín hầu, đóng ở Giang Nam, về phần Lâm KiếmHồng, bởi vì hoàng thượng có Đoan Tuấn Mạc Nhiên bày mưu đặt kế, vương côngđại thần tranh nhau muốn tạo quan hệ với Lâm Kiếm Hồng, ngừng mở tiệc chiêu đãi mời đến phủ dự tiệc, mong chờ có thể tạo dựng quan hệ tốt đẹp.

      Cầm thánh chỉ tay, Lãnh Tuyệt Tâm cúi đầu, cẩn thận nhìn nhìn lại, đôi mắt sâuvà đen, ánh mắt sâu xa, ngưng trọng làm cho người ta nhìn ra cảm xúc trong lòng .

      “Lãnh huynh, chuyện ta đáp ứng ngươi hoàn thành rồi!”Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên, phảng phất hiểu được suy nghĩ trong lòng , bàn tay to vỗ vỗ bờ vai của .

      “Cám ơn ngươi!”Lãnh Tuyệt Tâm ngước mắt lên, ánh mắt trong suốt.

      “Nhưng là tathay mặttriều đình nóivớingươi tiếng xin lỗi, ta biết câunàykhông đủ để đổi lạitánh mạngcủa cả nhàLãnh huynh, nhưngmà. . . . .”

      “Ngươi khôngphải rồi sao, tahiểu!” phất tay, quay người lại, cần thời gian để tỉnh táo lại, đây là kết cục mà phụ mẫu muốn sao? làm được rồi sao?

      “Bẩm báo Vương gia, Cố vương gia mời Lâm công tử quaphủdự tiệc!”Lưu An tiến lên cất cao giọng , Lâm Kiếm Hồng kinh hãi tê liệt ngã xuống bên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Cái gì? Ta vừa mới quay lại từLiêmvương gia. . .”

      “Lâm huynh, nếuCố hoàng thúcđãcóthịnh tình, Lâm huynhđừng nênchối từ, dưới trướngCố hoàng thúc cóHỉ Ninh quận chúa, nghe tài mạo song toàn,lúcLâm huynhghé qua đónhất định phảilưu ýnhiều hơnđấy!”Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười hì hì nheo mắt lại, cái miệng đỏ hồng khẽ nhếch lên, cười hì hì .

      “Hả? Vương gia vì saolạinhư thế,như vậy. . . .”Mặt biến sắc, mới vừa rồi vẻ mặt vẫn còn lãnh mị, bây giờ…

      “Sao phu quân biếtHỉTrữ quận chúatài mạo song toàn?”Giọng điệu lạnh nhạt tiến tới, ghi đơn thuốc cho thái hoàng thái hậu rồi bảo Lục Nhi lấy thuốc, Tây Nhi vừa vặn nghe được nửa câu cuối của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

      Công chúa hay quận chúa xấu hay đẹp gì cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ muốn Lâm huynh đến gặp thôi! tiến lên lấy lòng, dìu Tây Nhi ngồi xuống, aizz! Đường đường là vương gia ác ma, ngờ cũng có ngày ngoan ngoãn nghe lời như vậy!

      Lâm Kiếm Hồng nhìn hai người nhau, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại thay đổi, nhàng cười cười, xoay người ra khỏi phòng khách, trong lòng tươi cười nhưng lại khó nén cay đắng.

      Ở lại vương phủ Đoan Tuấn là loại ngọt ngào nhưng cũng là loại dày vò, chỉ là lại nhu nhược muốn thay đổi lưu luyến kia, cái gì mà công chúa, cái gì mà tiểu thư giàu có, có gì hay chứ, người muốn chính là gương mặt mỉm cười ngọt ngào, chỉ là nàng cười vì !

    4. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      Chương 133: Nàng là kẻ ngốc
      Chương trướcChương tiếp
      Buổi trưa canh ba, cơn nghiện của Thái hoàng Thái hậu lại phát tác, tuy bệnh trạng giảm bớt ít nhưng vì lười biếng dựa vào Lăng Tây Nhi nên bà ấy lớn tiếng kêu la, dùng sức giãy giụa, muốn mau chóng lấy được thuốc giải.

      “Trói Thái hoàng Thái hậu lại!”

      Tây Nhi thấp giọng , đây là những ngày mấu chốt cuối cùng, nàng thể để cho quá trình cai nghiện của Thái hoàng Thái hậu kiếm củi ba năm thiêu trong giờ.

      “Nhưng mà…nương nương, đây là Thái hoàng Thái hậu mà!”

      Lưu An do dự, đúng hơn là dám, trói Thái hoàng Thái hậu, trừ khi sống đủ rồi!

      “Tây Nhi, chẳng lẽ còn cách nào khác sao? Ngươi xem Hoàng nãi nãi khổ sở như vậy… Ngươi hãy nghĩ xem, có lẽ có cách tốt hơn…”

      Mộng Nhan vội vã bước lên giữ chặt cánh tay Tây Nhi thấp giọng , ánh mắt cùng giọng tràn ngập khẩn cầu.

      “Có, chính là uống thuốc phiện lần nữa bệnh tình của bà ấy biến mất, nhưng mà dùng tiếp thành nghiện!”

      Tây Nhi chậm rãi nhắm mắt lại, ánh mắt tràn ngập đau lòng, trông thấy cơn nghiện của Thái hoàng Thái hậu phát tác, nàng rất hối hận, cho dù Thái hoàng Thái hậu có phạm lỗi lớn thế nào nàng cũng nên dùng thủ đoạn ti tiện này. Dù sao bà ấy cũng là lão hơn 80 tuổi!

      Nàng khẽ cắn môi, quyết tâm bước lên, cầm lấy dây thừng của Lưu An, chậm rãi đến gần Thái hoàng Thái hậu, bất kể thế nào nàng nhất định phải giúp Thái hoàng Thái hậu cai nghiện, coi như bà đền bù tổn thất cho bà ấy vậy!

      Thái hoàng Thái hậu uể oải mở mắt ra, chỉ qua hai khe mắt hẹp lại nhìn thấy ràng dây thừng trong tay Tây Nhi, bà ta đột nhiên phẫn hận, tâm trí vốn khó khống chế lúc ấy lại càng thể khống chế được, bà ta gào thét lao xuống từ giường, phóng thẳng tới Tây Nhi, đè nàng lên giường, lúc ấy đột nhiên cơn đau khiến cho Tây Nhi nhịn được khẽ la lên.

      Mộng Nhan cùng Lưu An thấy thế lập tức kinh hoảng chạy lại kéo Thái hoàng Thái hậu ra, nhưng mà chậm, máu chảy dọc xuống theo chân váy của Tây Nhi, nàng hoảng sợ mở hai mắt ra, toàn thân cao thấp bị bao phủ bởi cảm giác sợ hãi, Lưu An đứng bên cũng rống to lên.

      “Lưu An…Lưu An, đừng la, đừng la, ta sao, sao…”

      Tây Nhi hít hơi sâu, nàng có thể cảm giác được chỉ hơi chảy máu chút mà thôi, sao… sao… Ngay cả khi có vấn đề gì nàng cũng phải phòng ngừa rắc rối xảy ra, lệnh cho Lưu An gọi Lục Nhi vào, dựa theo phương thuốc của nàng bốc ít thuốc dưỡng thai cho nàng.

      “Nương nương, người như vậy là được, nhất định phải cho Vương gia biết, phải mời danh y!”

      Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này ai có thể gánh nổi!

      cần… cần, ta vẫn ổn, thân thể của ta ta tự biết, nếu như mà biết…”

      Tây Nhi đảo mắt sâu xa nhìn sang Thái hoàng Thái hậu, vương triều Đoan Tuấn lại gió tanh mưa máu thế nào đây! Nàng có lỗi với Thái hoàng Thái hậu, lần này xem như báo đáp ân tình !

      “Nhưng mà…”

      Lưu An khó xử, cho Vương gia biết tất nhiên cũng hiểu thế nào, nhưng mà… nhìn sang Tây Nhi yếu ớt nằm giường, thần sắc lạnh lùng.

      có nhưng mà, Vương gia luôn nghe ta, chẳng lẽ ngươi muốn cãi lời ta sao? Chẳng lẽ ngươi muốn về nhà làm ruộng?”

      Tây Nhi kêu to lên khiến cho Lưu An chảy từng đợt mồ hôi lạnh.

      “… . nương nương, Lưu An biết rồi!”

      tại quan trọng nhất là bảo vệ được đứa trong bụng nương nương! Nếu như lão Bất Tử có ở đây tốt rồi!

      Lúc này Thái hoàng Thái hậu từ từ tỉnh táo lại, bà ta trố mắt nhìn Tây Nhi nằm giường há miệng thở dốc vài giây, đột nhiên xoay người bắt lấy tay Mộng Nhan:

      “Chúng ta thôi, nhanh lên, nhất định Đoan Tuấn Mạc Nhiên tha cho chúng ta!”

      Bà ta vừa mới giết con của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

      “Nhưng…”

      Chẳng lẽ đứa trẻ chết như vậy sao? Mộng Nhan thất thần.

      “Thái hoàng Thái hậu, sao, sao…Ta có thể chịu được… Đứa sao… Nhưng mà giờ ta phải trói người lại trước, như vậy lúc độc phát tác người làm tổn thương chính mình…”

      Tây Nhi thở hơi, chỉ huy Lưu An, lúc này Lưu An hai lời, tiến lên trói Thái hoàng Thái hậu lại, tuyệt đối để cho bà ta có cơ hợi thứ hai để là tổn thương đến chủ tử của .

      Ngơ ngẩn, nhìn qua vẻ mặt khổ sở của Tây Nhi, trong lòng Thái hoàng Thái hậu đột nhiên lại cảm thấy rung động, lần này bà ta giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để mặc cho Lưu An trói mình lại, sau đó bà ta từ từ mở mắt ra, nhìn Tây Nhi nằm giường:

      “Ngươi… có sao ?” bất kể vì mình hay vì lo lắng cho Tây Nhi, những lời này cũng làm cho Tây Nhi có lòng tin, có lẽ mâu thuẫn của nàng và Thái hoàng Thái hậu phải thể giải quyết!

      sao, máu ngừng chảy!”

      Tây Nhi ngước mắt lên, sao, sao, chỉ hơi bị đụng đầu cái thôi, chỉ cần con của nàng đủ kiên cường sao cả!

      Trong căn phòng này Tây Nhi ngừng chọc giận mình, Thái hoàng Thái hậu rơi vào trầm tư, bà ta ngước mắt lên lần nữa:

      “Ngươi thà rằng để cho chính mình bị thương cũng đưa thuốc giải cho ta sao? Ngươi hận ta vậy sao?”

      “. . . . .”

      Tây Nhi ngơ ngẩn, nằm giường nhìn lên nóc nhà chậm rãi lắc đầu:

      , ta hận người, lần này là ta đúng, ta nên…”

      Nàng chậm rãi lên tiếng, do dự lúc, nàng hạ quyết tâm:

      “Hoàng nãi nãi, phải ngài trúng độc, chỉ là quá ỷ lại vào loại thuốc mà thôi, loại thuốc này thể giải được, chỉ có thể dựa vào nghị lực của chính mình, ngài chịu đựng nhiều ngày như vậy, chỉ cần chịu thêm vài ngày nữa là được rồi, ngài yên tâm, đến khi từ bỏ được cơn nghiện, nhất định ta trị hết bệnh cho ngài!”

      Nàng chậm rãi , vẫn còn hơi yếu ớt nhưng lời lại rất chân thành, khiến cho Thái hoàng Thái hậu phải nhắm chặt mắt lại.

      “Ngươi hạ độc ta?”

      Bà ta chậm rãi lên tiếng, dường như giọng mang theo chút cảm xúc nào.

      “Có thể như vậy, ngài yên tâm , chỉ cần vài ngày nữa, bởi vì lượng thuốc ngài uống rất nên vài ngày nữa hoàn toàn cai được!”

      Tây Nhi được Mộng Nhan đỡ cố gắng ngồi dậy khẽ.

      “Ta biết rồi, ngươi hãy dưỡng thân thể tốt !”

      Thái hoàng Thái hậu đảo mắt , thấy cảm xúc mặt bà ta.

      Lục Nhi đến, thuốc dưỡng thai nóng hổi, chỉ hơi bị động thai, uống xong chén thuốc cơ bản bị gì, nhưng mà lần này Tây Nhi có kinh nghiệm, nàng muốn yên tĩnh dưỡng bệnh, nếu lại xảy ra chuyện gì, làm mất con của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nàng có thể… chết vô cùng thảm hay ? Hả? Vấn đề này rất đáng để suy nghĩ nha!

      Buổi tối, Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở về, Tây Nhi mỏi mệt nằm ở giường, chỉ nhàng tiếng chào hỏi, sau đó cũng thoải mái quay người .

      “Hôm nay có chuyện gì lớn ? Thái hoàng Thái hậu thế nào?”

      bước lên, cọ cái đầu vào bụng Tây Nhi, cười hì hì hỏi, thấy nét mặt của , hẳn là chưa biết chuyện xảy ra ban ngày, quả nhiên Lưu An lòng với nàng! Tây Nhi giữ vững tinh thần lắc đầu.

      “Ta mời đại phu xem mạch cho nàng.”

      tiếp tục cười , ánh mắt lên vẻ lạnh lùng tà mị.

      “Hả? Vì sao?”

      Tại sao trong lòng lại có cảm giác ổn? Chẳng lẽ …? Tây Nhi nương theo ánh nến dò xét, còn cười, đôi mắt to đen lúng liếng, khóe miệng tinh tế, mặt thon dài, vẫn là Tiểu Tuấn Tử của nàng, có gì khác thường, nhưng mà vừa rồi sao cảm giác lạnh buốt lại kéo đến?
      “Con được bốn tháng rồi, cũng phải để đại phu kiểm tra chút.”

      vỗ vỗ cái đầu của Tây Nhi, sủng nịnh lên tiếng.

      “À, kiểm tra định kì!”

      Có thể chấp nhận, nhưng mà tại sao lại là buổi tối, vội cứ để mai… Tây Nhi vẫn còn chưa nghĩ xong hơn mười đại phu rầm rầm kéo tới, dáng vẻ mỗi người đều phục tùng, ra từng chữ mà sợ tới mức thở mạnh cũng dám!

      “Đây là…” cần dàn trận lớn như vậy chứ? Chẳng lẽ… lòng Tây Nhi lại bất an lần nữa, nhất định biết rồi!

      “Chàng…”

      Nàng lên tiếng nhưng lại bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngắt lời:

      cần gì cả, để cho đại phụ kiểm tra cho nàng!”

      Nguyên đám đại phu bước lên bắt mạch, sau đó mười người tụ lại chỗ nửa ngày, rốt cuộc cử ra người lên bẩm báo:

      “Hồi bẩm Vương gia, sức khỏe của Vương phi nương nương rất tốt, thai nhi cũng sao, chỉ là từ nay phải nằm giường nghỉ ngơi nhiều hơn, ngàn vạn thể phạm sai lầm gì!”

      Chẳng qua là… Lời của đại phu còn chưa dứt Tây Nhi nhảy dựng lên, thảm rồi, biết rồi, ra ở trong vương phủ này, nàng thể mơ tưởng giấu diếm bất cứ chuyện gì!

      “Kê cho nương nương những loại thuốc dưỡng thai tốt nhất!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng , đối với Tây Nhi, tuân thủ lời hứa, nhưng với những người chung quanh mặt của lại càng đen hơn!

      “Vâng Vương gia.”

      Mười người cùng đồng thời lau mồ hôi, là vô cùng khoa trương, sau đó người trước kẻ sao lao ra khỏi phòng, ơn phù hộ, bọn họ nhặt được cái mạng về!

      “Ta sao!”

      Tây Nhi nhìn theo bóng lưng tức giận của , khiếp đảm vươn bàn tay bé ra kéo kéo vạt áo của .

      Thân thể cứng đờ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi ngay ngắn giường, khóe môi đóng chặt lại, ánh mắt lại tàn thô bạo đáng sợ, xoay người lại, chỉ phẫn nộ trừng mắt nhìn về phía trước.

      phải là chàng …”

      Tây Nhi đột nhiên nghĩ đến khả năng nên hoảng lên, chẳng lẽ …Thái hoàng Thái hậu! Mộng Nhan!

      “Nằm xuống, đại phu bảo nàng phải nghỉ ngơi!”

      bất đắc dĩ mở miệng, giọng lại lạnh băng đến cực điểm. Đối với chuyện này, thể giả bộ như điềm nhiên như !

      “Tiểu Tuấn Tử, Thái hoàng Thái hậu đâu? Bà ấy là Hoàng nãi nãi của chàng, phải chàng …”

      loại điềm báo tốt khiến cho nàng thể nằm yên giường, nhưng đôi bàn tay lạnh như băng kia lại vịn chặt lấy thân thể nàng, khiến cho nàng thể ngồi lên.

      Trầm mặc, thân thể Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn cứng đờ ngồi giường như cũ, bóng lưng lạnh lùng khắc vẻ kiên nhẫn cùng phẫn nộ.

      “Tiểu Tuấn Tử, chàng trả lời ta , ta hối hận rồi, ta nên làm như vậy với bà ấy, dù sao bà ấy cũng là bà lão sắp 80 tuổi, dù có mắc sai lầm lớn thế nào ta cũng thể…”

      Hạ độc thủ như vậy, lần đầu tiên làm chuyện xấu, đổi lấy là nỗi đau thiếu chút nữa mất đứa con, đây là cái giá nàng phải nhận, nàng oán hận Thái hoàng Thái hậu!

      Tràn ngập tĩnh lặng, khóe môi Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên run run, mang theo nụ cười lạnh.

      “Tiểu Tuấn Tử, rất xin lỗi, ta làm cho chàng lo lắng, nhưng mà ta cố ý, ta chỉ muốn đền bù cho Thái hoàng Thái hậu, bà ấy bà lão 80 tuổi rất đáng thương.”

      Nàng lại dùng sức giật góc áo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng chỉ đổi lại bóng lưng lạnh lùng.

      “Ta biết chàng buồn lòng vì ta, hận ta bảo vệ tốt cho con, nhưng phải nó vẫn còn đấy sao? Được rồi… chàng yên tâm , ta biết chàng xót con, nhưng…”

      “Im miệng!”

      ngọn lửa giận tràn ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên tàn đảo mắt sang, bàn tay to lớn siết chặt bàn tay bé của Tây Nhi.

      “Đau quá…” Nàng nhíu chặt hàng mi lại, kêu đau khiến cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên vội buông ra.

      Nhưng chén trà lài bên cạnh tốt số như vậy, xoảng tiếng, thanh thanh thúy vang lên, tuyên cáo kết thúc tuổi thọ tại chỗ.

      “Chàng chàng chàng…”

      Tây Nhi sợ hãi giữ chặt lấy tay của , lâu nàng thấy tức giận như vậy, chỉ thấy khuôn mặt non nớt đáng đỏ bừng, gân xanh mặt nổi lên, hai mắt trừng lớn, bắn ra lửa giận khiến người ta sợ hãi, lửa giận hừng hực dường như có thể thiêu rụi của căn phòng nhưng lại lạnh băng, khóe môi đột nhiên run rẩy, bàn tay nắm lại chặt!

      “Lăng Tây Nhi, nàng là kẻ ngốc sao?”

      lúc sau, khuôn mặt khiến cho người ta sợ hãi giằng co hồi lâu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mở miệng rống to, bước lên, lửa giận thiêu đốt, mỗi nơi qua, chiếc ghế dựa khắc hoa, bình phong, từng cái đều ngã xuống, thanh loảng xoảng vang lên.

      “… …”

      Trời ạ, quá kinh khủng! Tây Nhi liều mạng chạy trốn, nhưng bận bịu nửa ngày mới lui về sau được ba bước sau lưng là bức tường, tiến lên từng bước , ôm nàng vào trong lòng:

      “Nàng là ngốc!”

      Giọng như chém đinh chặt sắt lại khiến cho trán Lăng Tây Nhi bị gán lên hai chữ ngu ngốc vinh quang!

      “Ta ta ta…” Tây Nhi muốn phải nhưng…

      Nàng bất lực ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào , nam tử trước mắt tức giận đến cực điểm, hai con ngươi sắc bén trầm hiểm ác, toàn thân tản ra hơi thở khiến cho nàng khỏi tranh thủ cúi thấp đầu xuống, cũng dám nhìn thẳng nữa! Thôi, ngốc ngốc, chỉ cần tức giận là được!

      “Nàng còn có lời gì muốn ?”

      Giọng lạnh lùng, dường như băng tuyết đóng ngàn năm đỉnh núi, mà ngay cả hơi thở phun lên vầng trán trắng nộn của Tây Nhi cũng lạnh băng, khiến cho toàn thân Tây Nhi run rẩy.

      có. . . .”

      Tây Nhi ngoan ngoãn phục tùng, khóe môi hơi ấm ức run run, cái mũi co lại, ra xót xa cho con của , gọi mười đại phu đến, sau khi xác định con sao mới bắt đầu tính sổ… Tây Nhi càng nghĩ càng ấm ức, bàn tay bé nắm chặt lấy vạt áo ngủ bằng gấm, còn có cả tiếng khóc thút thít bật ra từ trong cổ.

      “Nàng khóc sao?”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên kinh ngạc, kẻ ngốc này, chỉ lo lắng cho nàng thôi mà, muốn nàng bị thương thôi mà, tại sao phải khóc chứ!

      có. . . . Có!”

      Tây Nhi nén tiếng khóc nức nở xuống, dành cho nụ cười kiên cường. Làm cha làm mẹ, tất nhiên con phải đứng trước, cũng là người phàm, tất nhiên ngoại lệ!

      “Hãy bảo vệ nó cho tốt, Tây Nhi, nó là con của nàng, quan trọng hơn bất kì kẻ nào khác!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp giọng , những lời lại khiến cho nội tâm kiên cường của Tây Nhi lại cảm thấy bi ai, ra con mới là quan trọng nhất!

      Thiếu chút nữa con mất, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nếu như mất … Tây Nhi hít ngụm khí lạnh, nàng dám nghĩ nữa, có lẽ nàng góp tên vào số người chết tiếp theo.

    5. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      Chương 134: Đừng có mà dụ dỗ ta!
      Chương trướcChương tiếp
      Nàng ngước mắt lên, nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, khôi phục lại ánh mắt lạnh lùng, khí chất lãnh đạm, giọng điệu cũng lạnh lùng, còn là Tiểu Tuấn Tử đáng của nàng nữa, thời gian tháng còn chưa hết, vương gia ác ma trở lại rồi!

      Nàng khẽ thở dài, gật gật đầu, nằm xuống lần nữa, lòng có hơi lạnh, ta nàng, vẫn chịu câu này, thể sao?

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên nằm bên cạnh nàng, duỗi tay ra, ôm lấy thân thể ngừng run rẩy của nàng từ phía sau, nhắm chặt mắt lại, có lẽ nàng hiểu lầm, nhưng chỉ muốn nàng phải bảo vệ mình cho tốt!

      Bất luận kẻ nào cũng thể quan trọng hơn nàng!

      Hôm sau tỉnh lại, Lăng Tây Nhi lại khỏe khoắn như cũ, chỉ là nàng hề xuống giường, chỉ nằm yên giường đếm cừu non, nuôi thành heo mập, sau đó lại hái hoa, thời gian trôi qua nhàm chán đến cực điểm, nhưng vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên, vì con, nàng chỉ có thể nhẫn nại!

      “Phu nhân, ngoài cửa vương phủ có nữ tử, là người vương phi nương nương mời đến chữa bệnh cho thái hoàng thái hậu!”

      Lưu An bước vào thấp giọng .

      “Nữ tử? Xinh đẹp ?”

      Giữ vững tinh thần, Tây Nhi hỏi thẳng theo phản xạ có điều kiện.

      “… . .”

      Lưu An đỏ mặt, tuy hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn chưa đón dâu, tùy tiện đánh giá nữ tử như vậy…

      “Được rồi, ta biết rồi, ngươi để nàng ấy vào ! À, đúng rồi, gọi Lãnh đại ca nữa!”

      Tây Nhi khoát tay, đoán lầm hẳn là hành nghề y ở Hàng Châu, xem ra quả hai người rất có duyên phận!

      kia đến, tối hôm ấy thể nhìn mặt, hôm nay áo trắng như tuyết, phiêu dật như tiên nữ xuất trước mặt Tây Nhi, hàng mi cực dài, mũi thon môi đào, mặc dù phải là tuyệt sắc nhưng lại rất có khí chất, khí chất ấm áp, nhất là khi mím môi cười, dòng nước ấm thể ngăn được xâm nhập vào lòng người.

      “Người đêm đó là ngươi?”

      Nàng ta đánh giá Tây Nhi, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bản tính lương thiện nhịn được bước lên, cẩn thận bắt mạch, khẽ nhếch hàng chân mày đen lên:

      “Hôm qua thiếu chút nữa ngươi sảy thai, bởi vì có ngoại lực gây thương tích!”

      Giọng dịu dàng như nước chảy, làm mềm lòng người.

      “Y thuật của nương quả nhiên là tinh thông, xin hỏi phương danh của nương là gì?”

      Tây Nhi vui mừng rạo rực lên tiếng, cũng hề kiêng nể gì, giữ chặt lấy hai bàn tay mềm mại xương của nàng ấy, tay tuy trắng nõn nhưng lòng bàn tay có vết chai, chắc là do chăm sóc dược thảo trong vườn!

      “Thượng quan Tố Tố!”

      Nàng nhàn nhạt mở miệng, lặng lẽ thu tay lại, lấy giấy ra viết ào ào, giao cho Tây Nhi:

      “Đây là phương thuốc dưỡng thai tổ truyền của sư môn, uống xong ba thang phu nhân có thể khỏe lại, cần nằm giường nữa!”

      Dường như thành thói quen của nàng, hỏi Tây Nhi có muốn dưỡng .

      “À, cảm ơn ngươi!”

      Tây Nhi vui vẻ ra mặt, cầm phương thuốc trong tay, càng đánh giá cao nhân phẩm của Thượng Quan Tố Tố hơn chút.

      “Vậy sau khi phu nhân nghỉ ngơi tốt, có thể dẫn Tố Tố gặp Thái hoàng Thái hậu được rồi!”

      Nàng nhàn nhạt lên tiếng, khẽ cúi đầu, thái độ cũng thân thiện, dường như quen thân thiết với người lạ.

      ra mục đích ta dụ ngươi tới đây…”

      Tây Nhi mỉm cười lên tiếng, lời còn chưa xong cửa phòng vang lên tiếng gõ, nàng vui mừng gọi mời vào, Lãnh Tuyệt Tâm mặc bộ y phục trắng bước vào nhưng chỉ ở bên ngoài phòng khác, bước vào.

      “Nghĩa muội, tìm ta có chuyện gì ?”

      Lúc này giống như xưa, Lăng Tây Nhi cũng phải Yên Chi mà là Vương phi nương nương, càng phải kiêng dè.

      “Có có!”

      Tây Nhi khẽ kêu to, nhưng Thượng Quan Tố Tố đứng trước mặt lại có vẻ kiên nhẫn, nàng nhíu mày, dường như đợi Tây Nhi nhanh chóng ra nửa câu còn lại.

      “Thượng quan nương, có thể phiền nương đưa phương thuốc này cho nghĩa huynh của ta ?”

      Nàng cười cười , sau đó nhịn được cất cao giọng:

      “Nghĩa huynh, Tố Tố nương đưa phương thuốc cho huynh, phiền huynh giúp ta bốc ba thang!”

      Thượng Quan Tố Tố nhàn nhạt gật đầu, trở ra ngủ phòng, nhưng lại nhanh chóng truyền đến giọng kinh ngạc.

      “Long đại ca?”

      Hả? Người quen cũ sao? ra Lãnh Tuyệt Tâm họ Long! Tây Nhi rướn cổ dài.

      “Tố Tố…”

      Ha ha, người quen cũ nhận nhau, nhưng mà lại khiến cho Tây Nhi vừa vui mừng vừa nghi ngờ, người quen còn khó xử lí hơn cả người xa lạ! Tiếp tục rướn cổ lên nghe…

      Im lặng, thể nào? Hai người tiến triển nhanh vậy sao?

      Tây Nhi ngước mắt lên, loại tư tưởng đen tối tràn ngập cái não dưa, mang giày vào, lặng yên khẽ khàng như con mèo, môt hai ba, đưa đầu ra.

      “Bốp” thanh thanh thúy vang lên trong phòng khác, nhìn Lãnh Tuyệt Tâm rồi lại nhìn sang Thượng Quan Tố Tố vung tay lên tát cái, Tây Nhi che khuôn mặt nhắn lại theo phản xạ, may quá, người bị đánh phải là nàng, nhưng mà…

      Trong phòng khách, Lãnh Tuyệt Tâm có vẻ cam chịu, khuôn mặt tuấn tú lên năm ngón tay hồng hồng, Thượng Quan Tố Tố vừa đánh người ánh mắt tràn ngập lửa giận, ánh mắt sắc bèn như muốn đâm xuyên qua Lãnh Tuyệt Tâm, chẳng những có vẻ gì là đàu lòng mà ngược lại ánh mắt tràn ngập hận ý cùng vẻ khoái trá.

      “Ngươi còn sống tại sao lại quay về tìm ta?”

      Giọng lạnh như băng, Thượng Quan Tố Tố nhếch đôi môi kiều diễm lên, giọng điệu tràn ngập chất vấn.

      “… lời khó hết!”

      Lãnh Tuyệt Tâm ngước mắt lên, giọng hơn cả muỗi.

      “Ta chờ ngươi mười lăm năm, có nhiều hơn lời cũng phải cho hết!”

      Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng người , do phẫn hận mà trở nên u oán.

      “Thân ta mang tội!”

      Khẽ thở dài, thân thể có hơi cứng nhắc.

      “Ta từng ghét bỏ ngươi sao?”

      Nàng cắm tức hỏi, nhếch đôi môi đào kiều diễm lên.

      “Ta muốn liên lụy đến muội!”

      “Liên lụy?”

      Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng hơi trầm xuống, vẻ tan nát cõi lòng cùng nỗi hận dâng lên khiến cho Lãnh Tuyệt Tâm có cảm giác tội lỗi!

      “Ta là tên phản nghịch!”

      “Ta biết rồi, thế sao?”

      Nàng cười lạnh, nàng giữ gìn 15 năm còn sợ, tại sao phải sợ thân phận phản nghịch của chứ?

      “Ta nghĩ muội lập gia đình.”

      nhìn qua nàng rồi chậm rãi bối rối lên tiếng.

      “Ngươi cho là vậy?”

      Nàng hung hăng chất vấn, thanh cái tát lại vang lên lần nữa, Lãnh Tuyệt Tâm vẫn hề né tránh.

      “Đây là do ngươi thiếu nợ ta, bắt đầu từ bây giờ chúng ta xóa bỏ hết!”

      Nàng giật chiếc vòng ngọc thạch cổ xuống hung hăng ném vào người , lúc Lãnh Tuyệt Tâm nhìn thấy vòng ngọc thạch sắc mặt biến hóa trong nháy mắt!

      ***

      Ủ rũ ngước mắt lên, thẳng thắn xem Đoan Tuấn Mạc Nhiên như người trong suốt khiến cho người nào đó ngừng kháng nghị:

      “Ta về!”

      Sau đó lại liếc mắt nhìn, xem như người làm nương tử này bước lên thay quần áo đổi giày nhưng câu cũng thèm hỏi sao? Vì sao lại có cảm giác bị xem mãnh liệt vậy nhỉ?

      “Ừm…” Hừ hừ như muỗi kêu, Tây Nhi phất phất tay, ý bảo Đoan Tuấn Mạc Nhiên đừng làm phiền nàng.

      “Ta trở về!”

      lại la lên lần nữa, đôi mắt đen lúng liếng ai oán nhìn nàng.

      “Ừm…” Lần này tay cũng vung lên, trực tiếp quay lưng về phía !

      “Lăng Tây Nhi!”

      vọt tới trước mặt của nàng, khuôn mặt nhắn cam lòng phóng đại trước mặt nàng, bàn tay to giật tai của nàng:

      “Ta về!”

      “Biết rồi!” Ngoan ngoãn, chỉ giật tai của nàng mà thôi, nàng lại chạy đến hét to vào tai khiến cho lỗ tai ong ong cả lên!

      “Ít nhất nàng cũng phải dành cho phu quân nàng khuôn mặt tươi cười chứ?”

      Chẳng lẽ nàng vẫn còn giận sao? Ngày hôm qua chính nàng sai trước mà!

      “Hì hì!”

      Đôi môi đào cứng ngắc nhếch lên, nhe răng ra, lộ ra nụ cười cực kì quái dị, ngoại trừ khóe miệng nhếch lên, con mắt cái mũi cũng nhúc nhích chút nào, nếu như vậy cũng gọi là cười

      là khó xem!” bất mãn lên án, nhăn mày, vui bĩu môi.

      “Ha ha!” Lần này nhếch miệng lên nữa, vất vả lần cả đời nhàn nhã, miệng há to, đại khái có thể nhét vào cả quả trứng muối.

      “Vô tâm!” xoay mặt , mặc kệ nàng!

      “Hình như ta làm sai chuyện!”

      Nàng khẽ thở dài, rốt cuộc cũng nhịn được nữa. Chuyện của Thái hoàng Thái hậu còn chưa giải quyết xong lại chạy đến oan gia của Lãnh Tuyệt Tâm!

      “Lần này là gì nữa?”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, làm sao? Quá thường xuyên!

      “Nữ nhân kia đến đây!”

      Nàng bĩu môi, hai tay đặt dưới đầu, nhìn lên giường gỗ khắc hoa.

      “Ai?” Thái hoàng Thái hậu? phải, sớm đưa bà ta đến nơi bí mật vô cùng an toàn rồi, nếu có muốn ra… dương dương đắc ý.

      “Người làm nghề y ở Hàng Châu lần trước ấy!” Tây Nhi há hốc miệng.

      “Người đêm đó chúng ta tìm sao? Được rồi, muốn gán ghép cho Lãnh Tuyệt Tâm phải !”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên sử dụng ngôn ngữ của Tây Nhi.

      “Nhưng mà tình huống đặc biệt xuất ! Trước kia bọn họ quen nhau, hơn nữa còn là loại rất thân quen!”

      - Quen đến mức vừa thấy mặt vung lên cái tát.

      “Càng tốt!”

      Có thể rút ngắn thời gian lại, như vậy cũng bớt lo chút, mau chóng đuổi Lãnh Tuyệt Tâm để tránh ta mơ tưởng đến vợ con !

      “Nàng ấy đánh nghĩa huynh, bốp bốp, hai cái!”

      Tây Nhi học theo dáng vẻ của Thượng Quan Tố Tố, bàn tay bé đập vào nhau, tiếng gió vù vù.

      Bàn tay cài nút áo đột nhiên dừng lại, lần này tốt nữa rồi:

      “Có thù hận sao?”

      “Cũng khác là mấy.”

      Khuôn mặt khóc tang gật gật đầu.

      cần lo lắng, Lãnh Tuyệt Tâm nhanh chóng đến Giang Nam nhậm chức, chúng ta cần quan tâm đến kẻ thù của !”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên dương dương đắc ý, chậm rì rì lên tiếng. giờ trong phủ rối loạn, Tây Nhi bị động thai, Long Thanh cả ngày mất hồn mất vía, Mộng Nhan cùng Thái hoàng Thái hậu cả ngày nhao nhao lên, khí ở chỗ Hoàng thượng trầm lắng, hơn nữa còn có Lãnh Tuyệt Tâm cùng nữ nhân kia… Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn thấy mảnh trời đen kịt trước mắt, trời ạ, ánh sáng tiền đồ ở đâu đây?
      “Hứ, chàng chuyện là vô trách nhiệm!”

      Tây Nhi kêu to, là do nàng gây ra mà.

      “Bằng thế nào? Giết nàng ta sao?”

      Ý kiến hay, kiếm chém thành hai khúc, lâu được thống khoái như vậy rồi, chỉ sợ khiến cho nương tử dấu sợ thôi!

      “Chàng đùa sao?”

      Trở mình trợn mắt lên, quả là đàn gảy tai trâu!

      “Vậy nhốt nàng ta lại, coi như là nàng ta chưa từng tới đây!”

      Dù sao đại lao vẫn còn chỗ, vừa vặn Thái hoàng Thái hậu cũng có bạn!

      “Chàng thông minh!”

      Tây Nhi thở dài hơi, bay vụt người qua, cái mông đối diện với , mặc kệ !

      “Biện pháp cuối cùng là để cho Lãnh Tuyệt Tâm tự giải quyết!”

      cởi trường bào để sang bên, bò lên giường.

      “Cũng như chưa .”

      Xoay người, tìm chỗ thoải mái nhất người , Tây Nhi lại ảo não thở dài lần nữa.

      “Rốt cuộc là có thù oán gì?”

      lúc sau, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mới hỏi.

      “Lãnh Tuyệt Tâm làm lãng phí 15 năm tuổi thanh xuân của người ta!”

      Tây Nhi thở dài, ra hai người đính hôn từ , chỉ tiếc là gia đình Lãnh Tuyệt Tâm gặp nạn, lại là phản nghịch nên trở về, nhưng mà Thượng Quan Tố Tố lại đợi 15 năm.

      “Vậy thôi sao?”

      Lần này đổi lại là Đoan Tuấn Mạc Nhiên khinh thường, 15 năm thôi mà! Đợi chút, 15 năm, chẳng lẽ…

      “Nàng ta cùng Lãnh Tuyệt Tâm…”

      “Đúng, đính hôn từ , chỉ là Lãnh Tuyệt Tâm quên mất người ta rồi, nhưng…”

      Aizz, 15 năm tuổi xuân nha, nếu như là Tây Nhi, làm sao dễ dàng buông tha như vậy, lấy hết toàn bộ gia sản của … Thôi, lương thiện như Lãnh Tuyệt Tâm làm gì có gia sản!

      “Cái này có gì tốt, nàng ta chưa gả , Lãnh Tuyệt Tâm cũng chưa lập gia đình, hai người họ lại là hôn thê, vừa vặn góp thành đôi!”

      Hì hì, giải quyết xong Lãnh Tuyệt Tâm! có thể thả lỏng nữa rồi.

      đơn giản nhỉ, Thượng Quan Tố Tố vừa thấy tỏ ra hận thể nuốt sống rồi!”

      Khinh khỉnh trừng mắt, trong lòng Tây Nhi tràn đầy buồn rầu.

      sâu mới có thể hận sâu, sao đâu!”

      nằm xuống, ôm Tây Nhi vào trong lòng.

      “Sao chàng biết?”

      Ra vẻ như hiểu chuyện lắm nhỉ? Tây Nhi khẽ giật mình, nàng sao?

      “Ta thành thân!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên vui lên tiếng, sắp sửa làm cha rồi, có gì mà hiểu!

      “Vậy sao?”

      ra là hiểu, chỉ là ra thôi! Thở dài lần nữa, thôi quên quên !

      … …

      “Đoan Tuấn Mạc Nhiên, có phải ngươi hơi quá đáng rồi ? phải Hoàng nãi nãi cố ý!”

      Mộng Nhan vượt lên lạnh lùng .

      “Đó là vì bà ta gieo gió gặp bão!”

      Chẳng muốn nhìn nàng, bước chân của chưa từng ngừng lại phút nào.

      “Đó là nhà lao, Hoàng nãi nãi là Thái hoàng Thái hậu!”

      Dường như Mộng Nhan rống to lên.

      “Từ ngày bà ta bán đứng vương triều Đoan Tuấn bà ta còn nữa!”

      Làm như vậy là vô cùng nhân từ với bà ta rồi.

      “Bà ấy là Hoàng nãi nãi của ngươi đấy!” Mộng Nhan lui bước cầu xin.

      “Từ khi bà ta muốn lấy mạng Tây Nhi còn nữa!”

      phải bà ta cố ý thế nào, khác gì bà ta tạo ra cơ hội.

      “Ngươi... hẹp hòi!”

      nam nhân keo kiệt vĩnh viễn ghi thù!

      “Giờ ngươi mới biết sao!”

      lạnh lùng cười, thương tổn đến Tây Nhi cùng bán đứng quốc gia, vĩnh viễn nhớ !

      “Chúng ta còn có thỏa thuận!”

      Nàng thấp giọng , nàng từ bỏ, triệt để hết hy vọng với người nam nhân này!

      “Ngươi muốn dùng nó để trao đổi?”

      nheo mắt lại, ánh mắt lên vẻ kinh ngạc vui sướng nhưng lại giấu diếm để lộ.

      cần phải giả tạo như vậy, muốn cười cứ việc cười , ta hề muốn mạng sống của ngươi!”

      Mộng Nhan hừ lạnh, nội dung thỏa thuận là sau khi Lăng Tây Nhi sinh con xong Đoan Tuấn Mạc Nhiên phải tự vẫn trước mặt nàng, thứ nàng chiếm được người khác cũng đừng mơ tưởng có được, nhưng mà giờ…

      Nàng còn tơ tưởng đến nam nhân này nữa, lạnh lùng của làm cho nàng tuyệt vọng!

      “Cảm ơn ngươi!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười mà lại chân thành lời cảm ơn.

      “Cảm ơn ta?”

      Mộng Nhan khẽ giật mình, hận nàng sao? Thứ nàng muốn chính là mạng của !

      “Bởi vì từ lúc bắt đầu ta biết ngươi làm như vậy, tuy ngươi điêu ngoa nhưng vẫn rất ngay thẳng!”

      nhìn vào mắt nàng, lần đầu tiên lên tiếng khen nàng.

      “Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi đừng có mà dụ dỗ ta, đừng có cho ta cơ hội ngươi lần nữa!”

      tốt tốt đến cùng , cũng hãy làm cho nàng hết hy vọng!

      “Vậy , Mộng Nhan, ta đồng ý đề nghị của ngươi!”

      Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng , ánh mắt lại tà nghễ trở lại.

      “Ta cũng cảm ơn ngươi.”

      Làm người phải có chừng mực, Đoan Tuấn Mạc Nhiên có thể đến bước này cũng dễ!

      cần, ta cũng buôn bán có lời!”

      Lời được cơ hội trăm năm ở bên cạnh Tây Nhi!

      … . . .

      “Ngươi phải ?”

      Tây Nhi kinh ngạc, chỉ nghĩ đến Thượng Quan Tố Tố lại kiên quyết như vậy, ngày hôm qua vất vẻ mới giữ nàng ở lại được, hôm nay từ biệt từ sáng sớm.

      “Thái hoàng Thái hậu có người khám chữa bệnh rồi, ta có ở lại cũng vô dụng!”

      Nàng chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.

      “Nhưng mà ngươi còn có người phải gặp nữa nha?”

      Tây Nhi ngồi dậy, nàng hồi phục lại, sắc mặt hồng hào, giọng lại vô cùng lo lắng, nhưng vì bóng tối về đứa con trong lòng nên nàng cố gắng ít xuống giường, nàng muốn chứng kiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên vì con mà lấy mạng của nàng, như vậy nàng rất đau lòng!

      “Người phải gặp?”

      Nàng ngước mắt lên nhìn Tây Nhi, phản ứng rất bình thản, nhìn ra bất kì cảm xúc nào từ khuôn mặt nhắn của nàng, chỉ là động tác cắn chặt môi của nàng tiết lộ rung động cùng đau khổ trong lòng nàng.

      “Lãnh Tuyệt Tâm đó!”

      Tây Nhi tốt bụng nhắc nhở, thân thể tiến lại gần.

      phải ! là người ta hận!”

      Nàng lạnh lùng , ánh mắt nồng đậm toan tính, nàng hận lại xem nàng là nữ nhân chỉ quen phú quý thể cùng hoạn nạn, hận bình an vô cũng trở về tìm nàng, trong lòng của , có lẽ cho tới bây giờ cũng có vị hôn thê như nàng.

      “Yên càng sâu hận càng nhiều, ngươi hận có phải bởi vì…”

      Tây Nhi khẽ thở dài, chậm rãi , lời còn chưa hết lại bị Thượng Quan Tố Tố cắt đứt:

      “Ta thương , chỉ đơn thuần là hận!”

      Nàng vui trừng mắt nhìn Tây Nhi, khuôn mặt nhắn xinh đẹp quật cường, theo tầm mắt rủ xuống của nàng lại nhìn ra ngọn lửa nhiệt liệt, ý chí cứng rắn như băng!

      “Được rồi, cứ cho là vậy , nhưng…”

      Tây Nhi có lời nào để , lúc này, Lãnh Tuyệt Tâm đứng ra câu còn có tác dụng hơn trăm lời nàng , nhưng từ hôm qua đến nay biết nam nhân kia núp ở đâu, hy vọng Tố Tố sao?

      “Nhưng mà thân thể của ta còn chưa khôi phục lại như cũ, ngươi cũng thấy rồi đấy, mỗi ngày ta đều phải nằm giường, nếu như ngươi ngại xin hãy ở lại vài ngày, giúp ta trị bệnh, đương nhiên ta để cho ngươi làm , ta giúp ngươi dạy dỗ Lãnh Tuyệt Tâm được ?”

      Nàng gian xảo nháy mắt.

      “Cảm ơn, nhưng mà bắt đầu từ ngày hôm qua người kia còn quan hệ gì với ta nữa!”

      Thượng Quan Tố Tố lạnh lùng , cố ý thu dọn đồ đạc.

      muốn sao?”

      Tây Nhi vội vã , trời ạ, rốt cuộc Lãnh Tuyệt Tâm đâu rồi!

      “Cảm ơn ý tốt của ngươi, nếu như có nghĩa huynh của ngươi, ta nghĩ có thể chúng ta trở thành bạn tốt!”

      Nàng nhàn nhạt lên tiếng, khuôn mặt nhắn rốt cuộc cũng có vẻ tươi cười.

      “Vậy hãy ở lại vì bạn bè !”

      Tây Nhi vội vã , chỉ chỉ vào bụng mình, chắp tay trước ngực khẩn cầu.

      ra thân thể của ngươi sớm có gì đáng ngại rồi!”

      Thượng Quan Tố Tố nhàn nhạt , chỉ là Tây Nhi khoa trương quá mức thôi.

      “Nhưng mà ta vẫn chưa dám xuống giường, ở lại giúp ta được ? Ta có rất ít bạn!”

      Ngay cả tri kỉ cũng có!

      “Để ta nghĩ !”

      Nàng trầm ngâm vài giây, nhìn sang khuôn mặt nhắn đáng của Tây Nhi, gật gật đầu.

      “Tốt quá!”

      Tây Nhi hoan hô, chó ngáp phải ruồi, có lẽ nhân duyên tốt đây!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :