1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Vô Diệm Vương Phi ] - [ Phong Vân tiểu yêu ] [144 chương]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      Chương 6 :

      lúc sau, nha hoàn của phu nhân đưa thức ăn tới, Lăng Tây Nhi lúc này mới hiểu được, nguyên lai, Lâm Kiếm Hồng sớm tính trước thời gian, dừng lại trước khi nha hoàn đưa cơm tới, để cho người khác phát mà thôi.

      Đứng ngơ ngác ở bên cạnh, Lăng Tây Nhi nghĩ đến nát óc cũng biết cuối cùng nửa bình sương sớm có tác dụng gì!

      “Còn chịu đến ăn cơm sao ?” Lâm Kiếm Hồng chậm rãi mở miệng, sẻ bớt phần thức ăn bên trong đặt lên cái bàn bên cạnh.

      Xúc động đến muốn rơi lệ, nàng sớm đói tới mức chịu được, liền vui vẻ tiến lại, hai tay cầm chặt cái khay.

      Lâm phủ có quy định, nha hoàn được ngồi cùng bàn ăn chung với chủ!

      “Ăn luôn ở đây !” kiên nhẫn gõ gõ lên bàn, ngón tay Lâm Kiếm Hồng thon dài mảnh mai giống hệt vóc người của !

      “Nhưng mà…” A, Đại thiếu gia tốt nha, chẳng lẽ trong mắt của có phân biệt dưới sao? Cảm tạ trời đất, nàng rốt cuộc tìm được nam nhân có tư tưởng đại rồi.

      có nhưng nhị gì hết, ta là thiếu gia, ta cái gì làm cái đấy!” Lâm Kiếm Hồng bực bội nhăn mày, thoải mái đem ánh mắt cảm kích của Lăng Tây Nhi thu hết vào trong con ngươi xám tro.

      “Cho ngươi thời gian nén nhang, phải ăn xong cơm, nếu , ngươi cũng được ăn nữa!” Lâm Kiếm Hồng cười lạnh tiếng, biết từ lúc nào, phía sau cây hương đốt, nhưng cháy hết nửa từ bao giờ!

      “Ta…” Lăng Tây Nhi há mồm muốn giải thích, đôi mày rậm của Lâm Kiếm Hồng nhíu lại, hai tròng mắt nheo lại lạnh lùng bực bội.

      Lập tức ngậm miệng, nàng ăn ngấu nghiến, đống cảm kích lúc nãy gom lại thành đống rác rưởi ném trả là được rồi!

      Ngồi ngay ngắn ở trước bàn, nhìn bộ dáng ăn uống ngấu nghiến của Lăng Tây Nhi, trong hai khóe mắt Lâm Kiếm Hồng thoáng tia cười đầy thỏa mãn, nhưng liền nhanh chóng biến mất.

      hết giờ!” thanh Lâm Kiếm Hồng lớn, nhưng lại làm chấn động lòng người, cơm mới ăn nửa lập tức bị giật tới trước mặt Lâm Kiếm Hồng mất.

      Tay vẫn cầm nguyên đũa tre, miệng đầy cơm cùng thức ăn, Lăng Tây Nhi cố gắng nhai ngấu nghiến, mắt trợn ngược, cổ họng đầy ứ, rốt cuộc cũng nuốt được thức ăn, cái miệng nhắn có thể chuyện.

      “Chờ ta ăn xong được ? Ta rất đói bụng mà!” Bộ dạng đáng thương khịt khịt mũi, chu chu miệng, nét mặt Lăng Tây Nhi đầy cầu khẩn.

      Lâm Kiếm Hồng ngoảnh mặt làm ngơ, coi như nghe thấy gì hết.

      Làm vất vả từ sáng sớm, chẳng lẽ cũng thể cho ăn cơm no sao? Người khác xuyên qua là Hoàng hậu Vương phi Công chúa thích cái cũng được, tại sao mệnh nàng khổ như vậy, làm nha hoàn bị người người bắt nạt chứ!

      Ô ô, muốn sống nữa! Thấy có khả năng thương lượng, Lăng Tây Nhi uể oải đem đũa tre đặt lên bàn, lưu luyến đứng dậy, mà nam nhân đối diện tiếp tục có động tĩnh gì, tự lấy ra đôi đũa sạch, chậm rãi hưởng thụ bữa sáng của mình.

      Đến lúc bóng lưng Lăng Tây Nhi biến mất, mới lạnh lùng giương mắt lên, trong con ngươi đầy suy tư.

      Lăng Tây Nhi về phòng, lại nhào lên giường, định bồi bổ lại cho cơ thể giấc ngủ ngon, coi như ít nhất cũng bồi thường chút cho cõi lòng đầy bi thương của nàng.

      “Yên Chi!” Ngoài cửa phòng truyền đến thanh của Đại thiếu gia, nàng vội vàng đứng dậy, lê lê lết lết ra cửa phòng.

      sắc thuốc!” ba chữ vô cùng đơn giản, môi mím lại, phong thái ung dung gì sánh được.

      “Sắc thuốc? Ngày hôm qua ta cực nhọc vất vả …” Lăng Tây Nhi bực bội giơ tay chống hai bên hông, tức khí đầy bụng còn chưa có phát ra hết, Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng giơ tay lên, Lăng Tây Nhi hoảng sợ nhảy dựng lên, chẳng lẽ là muốn đánh nàng sao?

      cần vớ vẩn nhiều như vậy!” Bàn tay giơ lên là dùng để chống vào cạnh cửa, thân thể Lâm Kiếm Hồng suy yếu, sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển hơi, dựa vào khuôn cửa.

      “Có muốn ta giúp đỡ hay ?” Mặc dù vẫn hơi giận dụng tâm hiểm ác của , Lăng Tây Nhi vẫn thiện lương giơ tay, dìu Lâm Kiếm Hồng tới ghế mềm trong phòng khách.

      Lâm Kiếm Hồng khép hờ đôi mắt, xoang mũi truyền đến mùi sương sớm trộn với cỏ xanh, cái mùi này làm cho rất an tâm, sắc mặt cũng đỡ trắng bệch, liếc mắt nhìn sắc mặt nghiêm túc của Lăng Tây Nhi, nhàng dịch đầu gần lại chút, cái mùi kia là từ người nàng bay ra !

      Nằm xuống ghế, thở hổn hển khó khăn liền mấy hơi, đôi mắt lờ đờ của Lâm Kiếm Hồng hơi nhướng lên, quay sang nhìn Lăng Tây Nhi hươ hươ đôi bàn tay trắng xanh : “Nhanh sắc thuốc!”
      Gật đầu nhận mệnh, nếu chẳng may Đại thiếu gia này OVER, mọi tội lỗi đổ lên đầu nàng, chi bằng nàng ngoan ngoãn nghe lời sắc thuốc vẫn hơn!

      Xoay người, quay đầu lại, Lăng Tây Nhi đến phòng bếp tiếp tục đánh vật với cái bếp lò đáng ghét. Trong phòng khách, Lâm Kiếm Hồng cố gắng đứng lên, lấy bình sứ màu trắng, vội vàng uống chút sương sớm.

      nhắm mắt lại, nhàng thở gấp, nghỉ ngơi chút, mở mắt ra, bên trong tràn ngập tinh , ngờ tinh thần so với lúc trước tốt hơn rất nhiều!

      Sắc xong thuốc, lại chỉ nhận được câu rất nhàng, đem thuốc , lần thứ hai Lăng Tây Nhi tức giận đỏ mặt tía tai. Nhưng trải qua thực tế, Lăng Tây Nhi rốt cuộc học được cách nhóm lửa, lần này sắc thuốc chỉ mất chút thời gian mà thôi!

      Cơm trưa, còn vết xe đổ của nén nhang, Lăng Tây Nhi chút hỏi han ngay lập tức ăn ngấu nghiến, cuối cùng trước khi nén nhang tỏa hết hương, thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng của mình.

      Cơm trưa xong, Lâm Kiếm Hồng muốn nghỉ ngơi, Lăng Tây Nhi rốt cuộc được tự do, tâm tình trở nên tốt hơn hẳn, vừa hát, vừa dọn dẹp chén đũa, quét dọn phòng, thuận tiện trở về phòng làm giấc ngủ trưa!

      đôi tay khỏe mạnh bất chợt ôm chặt lấy Lăng Tây Nhi từ phía sau, nàng sửng sốt, hình như cánh tay Tam tiểu thư cứng cáp như vậy a! ?

      Quay đầu lại, nàng lập tức bắt gặp đôi mắt dâm loạn tới cực điểm, hắc hắc cười dâm đãng tiếng, ghé sát mặt lại hôn Lăng Tây Nhi.

      Đôi bàn tay bé vội giơ lên che mặt, Lăng Tây Nhi kinh hô ‘lưu manh’ tiếng, cước đá đến chỗ yếu hại của nam nhân!

      Nam nhân giật mình buông tay, Lăng Tây Nhi nhân cơ hội chạy thoát, ý niệm đầu tiên chính là chạy về phía phòng của Đại thiếu gia, ngờ nam tử cao lớn kia cũng theo sát phía sau.

      “Đại thiếu gia, đại…” Lăng Tây Nhi chạy vào phòng, chỉ thấy Lâm Kiếm Hồng nửa nằm nửa ngồi dựa giường, sắc mặt trắng bệch.

      “Làm sao vậy?” gian nan mở miệng, nhưng lại đột nhiên phun ra ngụm máu tươi!

      Lăng Tây Nhi giật mình đứng lại, bị ngụm máu phun mặt đất như nở hoa kia khiến cho giật mình chết sững.

      “Đại ca, ngươi khỏe !” nam tử phía sau đuổi tiến đến, ánh mắt dâm tà dán chặt vào thân thể ốm yếu tới mức chịu nổi của Lâm Kiếm Hồng, nở nụ cười cực kì hiểm.

      “Đại ca?” Lăng Tây Nhi xoay người, nhìn nam tử dâm tà kia rốt cuộc nhớ lại, trong phủ nghe đồn Nhị thiếu gia gian trá háo sắc, nguyên lai, chính là Nhị thiếu gia Lâm Kiếm Phong!

      “Ngươi tới làm cái gì?” Lâm Kiếm Hồng tận lực khắc chế cảm giác chua chát trong ngực, cố gắng áp chế khí huyết cuồn cuộn dâng lên, khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo, mở mắt, nhưng con ngươi lại hề có chút khí thế, lạnh lùng nhìn Lâm Kiếm Phong.

      “Đến thăm ngươi a!” Lâm Kiếm Phong cười dâm tà, ánh mắt liếc Lăng Tây Nhi ngơ ngác đứng bên, vào, tiện tay vuốt ve đôi tay bé của Lăng Tây Nhi.

      “Ngươi!” Lăng Tây Nhi thở phì phì trợn mắt lên, quả đấm càng nắm chặt.

      “Yên Chi, ngươi ra ngoài trước nha, có chuyện gì ta kêu ngươi!” Lâm Kiếm Hồng giọng .

      Lăng Tây Nhi cam lòng hầm hừ liếc Lâm Kiếm Phong mặt viết đủ bốn chữ ‘hạ lưu hèn mọn’, thở phì phì ra khỏi phòng.

      “Đại ca, ta phát nha hoàn của ngươi còn xinh đẹp hơn cả đám nha hoàn chỗ ta!” Lâm Kiếm Phong ở trong phòng dò xét vòng, châm chọc .

      “Ngươi đừng nảy ra cái ý định đánh nàng!” Lâm Kiếm Hồng trầm giọng .

      “Nàng, Yên Chi? Nàng ta yểu điệu thướt tha, còn xinh đẹp hơn Tam muội rất nhiều, ta để ý nàng từ lâu! Tiểu Lan, là do tình thế bắt buộc ta thôi!” Lâm Kiếm Phong cười lạnh tiếng.

      thích đàn bà, thích nhất là nữ nhân bên cạnh Lâm Kiếm Hồng, bất kể là hồng nhan tri kỷ hay là đơn giản chỉ là nha hoàn bên người, đều phải chiếm thành của mình, giống như việc muốn đem toàn bộ sản nghiệp của Lâm gia biến thành của mình!

      “Kiếm Phong, ngươi cần dính vào, Tiểu Lan hôm nay vẫn còn nằm giường! Ngươi rốt cuộc muốn giày vò tới khi nào mới thôi ?” Lâm Kiếm Hồng ánh mắt trở nên kích động, ngụm máu tươi lại tiếp tục phun ra.

      “Lâm Kiếm Hồng, ngươi cố tự chăm sóc mình nha! Dù sao nơi này chưa có nha hoàn cho ngươi, mẹ vẫn còn tìm người!” Lâm Kiếm Phong cười lạnh tiếng, nhìn bộ dáng ốm yếu chịu nổi của Lâm Kiếm Hồng, hài lòng rời , xem ra, việc thầm ra tay có tác dụng!

      Lâm Kiếm Hồng, cho Lâm Kiếm Phong ta là đứa ngốc sao? Y thầm cầu thầy thuốc tưởng ai biết sao!? sớm đem chén thuốc trong bình sứ đổi lại thành độc dược rồi!

    2. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      Chuong 7 :

      Buổi tối, bệnh của Lâm Kiếm Hồng lần nữa lại phát tác, hơn nữa phát tác rất nghiêm trọng. Trong lúc mời đại phu tới thăm bệnh, Lăng Tây Nhi thấp thỏm bất an canh giữ ở cạnh giường, đôi mắt to chớp chớp, khoé miệng hơi giật giật, được lời, hết thảy mọi người đều đem ánh mắt sắc bén chĩa về phía Lăng Tây Nhi.

      Tây viện chưa bao giờ náo nhiệt như thế, Lâm phu nhân tới đành, rồi Lâm lão gia, Nhị thiếu gia, ngay cả Tam thiếu gia bình thường ít lộ diện cũng xuất , nhất nhị tam tiểu thư càng thể thiếu, lần đầu tiên người của Lâm phủ tụ họp đông đủ thế này.

      “Yên Chi, ngươi còn thuốc chữa! Sắc thuốc cho Đại thiếu gia uống mà ngươi đánh đổ hết toàn bộ sao! ?” Lâm phu nhân căm tức tiến lại gần đánh mạnh vào trán Lăng Tây Nhi .

      Lăng Tây Nhi sợ hãi rụt rè lui về phía sau, bộ dáng đáng thương mấp máy môi, liếc mắt ngóng nhìn Đại thiếu gia của nàng, trong mắt có chút khẩn cầu. Nàng trầm mặc, hề thanh minh, tự mình gánh chịu.

      “Nếu có việc hay xảy ra với Hồng nhi, Yên Chi, ta cho ngươi đền mạng !” Lâm phu nhân tiếp tục day day trán Yên Chi, giọng đầy căm hận .

      Ánh nhìn của mọi người chĩa về phía Lăng Tây Nhi đầy trách cứ và khinh thường, chỉ có Tam tiểu thư Liễu Y Y vẫn nắm chặt bàn tay bé của Lăng Tây Nhi, nhàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng, tiếp cho nàng chút động lực an ủi.

      “Mẹ, nên trách Yên Chi, là hài nhi tốt, biết rất thân thể yếu đuối lại chịu điều dưỡng cẩn thận!” giọng ho khan, Lâm Kiếm Hồng yếu ớt mở miệng, xem như là vì Lăng Tây Nhi mà giải thích.

      Lăng Tây Nhi nhàng nheo lại đôi mắt đẹp, cuối cùng Lâm Kiếm Hồng này cũng có chút lương tâm!

      “Đại phu, bệnh tình của Hồng nhi thế nào?” Đại phu đứng lên, Lâm phu nhân cuối cùng tiếp tục gây phiền toái cho Lăng Tây Nhi, gấp gáp lên đến trước mặt đại phu vội vàng hỏi.

      “Đại thiếu gia bệnh tình , vốn thân thể yếu ớt, bây giờ càng thêm trầm trọng, hai chân cách nào lại, ngày sau càng cần điều dưỡng tốt, nếu …” Đại phu khó xử lắc đầu, nhàng mân mê chòm râu hoa râm.

      “Nếu thế nào?” Lâm phu nhân vừa vội vàng hỏi, vừa cố gắng tự trấn an mình. Lâm lão gia cũng đứng lên, tiến lại gần.

      “Nếu , vĩnh viễn nằm giường dậy nổi!” câu của đại phu làm Lăng Tây Nhi toàn thân chấn động, run run, người tốt như vậy sao lại bị bán thân bất toại chứ? là lỗi của nàng sao? Nhưng tại muốn uống thuốc mà! Nàng kinh hãi nhìn sang Lâm Kiếm Hồng, thấy cũng kinh ngạc nhìn lại, nét mặt thống khổ mà thê lương, thậm chí có chút oán hận.

      Ánh mắt của mọi người đều chĩa thẳng về phía Lăng Tây Nhi, như thanh kiếm sắc bén muốn đâm thủng tâm của nàng.

      Lăng Tây Nhi hoảng hốt, hoảng sợ lui lại phía sau mấy bước, nuốt ngụm nước miếng, là những ánh mắt khủng khiếp, giống như muốn đem nàng ăn sống nuốt tươi.

      “Quả nhiên là nha đầu cẩn trọng, sớm biết như vậy, nên cho nàng tới hầu hạ Hồng nhi!” Lâm phu nhân bắt đầu gào khóc, đầu dựa vào vai Lâm lão gia, vừa dậm chân vừa đấm ngực.

      “Đem Lăng Tây Nhi đánh bốn mươi đại bản rồi đuổi ra Lâm phủ, nha hoàn như vậy còn để làm cái gì!” Lâm lão gia lạnh lùng lên tiếng, tay chỉ vào Lăng Tây Nhi, khí thế lạnh lùng, ngữ điệu tàn khốc.

      Lăng Tây Nhi suýt kêu lên thành tiếng, cái gì, vừa mở miệng bốn mươi đại bản, có vương pháp sao! ?

      “Cha, mẹ, phải lỗi của nàng, là do con chịu cẩn thận chú ý tới thân thể!” Lâm Kiếm Hồng yếu ớt mở miệng, lần nữa vì Lăng Tây Nhi mà phân trần, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Kiếm Phong bên nhìn trò hay, đôi mắt trầm xuống .

      biết mình phải trúng độc lần nữa mới có thể bị nằm giường dậy nổi, kỳ thương thế của nghiêm trọng lắm, do bị người thầm lần lượt hạ độc!

      Lăng Tây Nhi liều mạng gật đầu vì mình giải thích, đôi bàn tay bé chỉ biết mân mê vạt áo.“Cha, mẹ, bốn mươi đại bản sợ rằng lấy mất cái mạng của tiểu nha hoàn này, như vậy , đại ca thân thể yếu đuối, nha hoàn này cũng vụng tay vụng chân thích hợp hầu hạ đại ca, để con đem nha hoàn vẫn sai bảo trong phòng cho đại ca, chuyển nha hoàn này sang bên chỗ con, con giúp cha mẹ dạy dỗ cho tốt!” Lâm Kiếm Phong trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc mở miệng xin Yên Chi.

      Lăng Tây Nhi giật mình, mắt lạnh bắt gặp đôi mắt dâm tà của Lâm Kiếm Phong, lập tức hiểu ràng, nhưng cũng chỉ cười lạnh lùng quay .

      Nàng là nha hoàn, căn bản có quyền tự quyết con đường nào muốn , huống chi là biện bạch! Nhưng Lâm Kiếm Phong muốn khi dễ nàng, sợ là cũng có dễ dàng như vậy!

      “Ngươi muốn? Nhưng nàng là nha đầu ngu ngốc!” Có điều hình dạng cũng là khuynh quốc khuynh thành! Lâm phu nhân mày liễu hơi nhíu, con mình đương nhiên cũng hiểu chút ít.

      “Mẹ, hài nhi chê nàng ngu ngốc, dốc lòng mà dạy bảo, cứu mạng người còn hơn xây tháp Phật bảy tầng!” Lâm Kiếm Phong tung ra chiêu làm nũng, đôi con mắt dâm tà vẫn dán chặt vào bộ ngực sữa của Lăng Tây Nhi.

      “Phong nhi, Uyển Như mang bầu, ngươi chú ý chút!” Lâm phu nhân ngầm thấp giọng .

      biết mà mẹ, cám ơn mẹ!” Lâm Kiếm Phong cười đắc ý, bước vào bước đến trước mặt Lăng Tây Nhi, thanh lạnh lùng : “Yên Chi, từ nay về sau ta chính là chủ tử của ngươi, ta giống như Đại thiếu gia, đánh ngươi, chửi ngươi, nhưng nếu như ngươi lại làm tốt nữa, cả Lâm phủ có chỗ cho ngươi dung thân!” Khóe miệng ngoan nhếch lên, Lâm Kiếm Phong lớn tiếng đe dọa nàng.

      Lăng Tây Nhi khóe miệng hơi giật giật khinh thường, sao, hình như làm nha hoàn cũng hiếm! Nàng lạnh lùng quay , thèm nhìn Lâm Kiếm Phong, nhưng ánh mắt bất giác lại chăm chú nhìn vào Lâm Kiếm Hồng, mơ hồ, nàng cảm giác được Lâm Kiếm Hồng bị bệnh nhất định có tình.

      Lâm Kiếm Hồng và Lăng Tây Nhi đối mắt cái, ánh mắt đơn hơi cụp xuống, lẳng lặng nằm ở giường, lời nào.

      Hội nghị giải tán trong tiếng thổn thức của mọi người, thực ra trừ Lâm phu nhân và Lâm lão gia, chẳng còn người nào quan tâm đến sống chết của Lâm Kiếm Hồng, dường như màn vừa rồi cũng là vì muốn xem tràng náo nhiệt mà thôi.

      Bĩu miệng tỏ ‎ vui, lưng mang khăn gói, chân Lăng Tây Nhi ngừng đá vào những viên đá đường, miễn cưỡng theo phía sau Lâm Kiếm Phong. Nàng từ Tây viện sang Đông viện. giống với Tây viện quạnh quẽ, Đông viện có thể là tráng lệ, màn trướng màu đỏ thẫm đan xen trùng trùng điệp điệp, rường cột chạm trổ, nhìn qua chỗ nào cũng tinh tế khí phái, trong đại sảnh rộng lớn, tám tảng đá lớn hình trụ có chạm trổ hoa văn phượng điểu, ác thú, sơn vân, chung quanh các tầng đủ các dạng hoa văn, sơn đen tuyền. mặt đất, nhất loạt phô trương cánh cửa ngọc thạch màu xanh đen, xuân hạ mát, thu đông ấm áp. Trong phòng quanh năm suốt tháng lúc nào cũng đầy hoa, loại nào giống loại nào, bất cứ lúc nào cũng có thể bày ra tư thái động lòng người.

      Lăng Tây Nhi ngơ ngác nhìn phồn hoa trước mặt, khóe miệng hoài nghi hơi nhếch lên, từ xưa đến nay, trường ấu có thứ tự, đều là con trưởng kế thừa gia nghiệp, nhưng Lâm phủ lại có phần khác lạ, sinh hoạt của Nhị thiếu gia gấp mấy lần Đại thiếu gia!

      “Sao rồi, nhìn chán mắt chưa? Bổn thiếu gia rất nhiều tiền, chỉ cần ngươi theo ta, cam đoan cảm thấy khoái hoạt, cả đời vĩnh viễn hưởng thụ vinh hoa phú quý!” Lâm Kiếm Phong tiến lại gần, dí sát khuôn mặt hèn mọn vào mặt Lăng Tây Nhi, tay đầy xấu xa vuốt ve cánh tay của nàng.

      Lăng Tây Nhi cả kinh, ngờ sắc lang động thủ nhanh như vậy, thân thể vội lui về phía sau, la lớn: “Nhị thiếu gia, xin tự trọng!”

      Lâm Kiếm Phong ngẩn ra, có vẻ như là sợ bị người nghe được, hai tay phẫn nộ xát vào nhau, nguyên hình sắc lang xấu xa tham lam tới cực điểm.

      “Tiểu mỹ nhân, cần gấp gáp, thời gian của chúng ta còn nhiều mà, qua thời gian nữa, ngươi tự nhiên ngoan ngoãn mà nghe theo lời ta phân phó!” Lâm Kiếm Phong cười dâm đãng tiếng, thèm để ý, lớn tiếng hô: “Lâm Phúc, mang Yên Chi đến phòng của Xuân Đào dẫn Xuân Đào Tây viện, nhưng cũng tiện nghi cho Lâm Kiếm Hồng, nha hoàn Xuân Đào là kia ta dạy dỗ ngoan ngoãn !”

      Tiểu mỹ nhân? Lăng Tây Nhi nhịn được cười lạnh tiếng, lớn lên xin đẹp sao, ở trong Lâm phủ chỉ càng khiến người khác khó chịu!

      theo tên tạp dịch tên gọi Lâm Phúc đến phòng của Xuân Đào, nàng thầm đánh giá phòng này, phòng tuy quạnh quẽ, nhưng cũng sạch . Mở cửa sổ phía sau, thoáng nhìn ra, nàng đột nhiên cảm thấy rất hài lòng, phía sau là cái đầm xanh biếc, đảo mắt nhìn qua, mặt trời lặn về phía tây, hoàng hôn gian mênh mông, mặt trời từ từ lặn xuống dưới đầm nước biếc, làm kẻ khác khỏi hoài niệm vô hạn.

      Cuối cùng, Lăng Tây Nhi an tâm ở lại, dù sao nàng xuyên qua đến cái chốn cổ đại vô phương quay đầu này, từ từ rồi nàng thích ứng, chỉ cần chút thời gian mà thôi, sai, chỉ cần có thời gian.

    3. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      Chuong 8 :

      Ban đêm, Lăng Tây Nhi vừa lảm nhảm hát bài “Cong cong ngứa”*, tới nửa đêm, ngờ nàng hoàn toàn buồn ngủ chút nào. Khẽ đứng dậy, mở cửa sổ, hít thở luồng khí trong lành, nàng bị tiếng động khác thường cửa hấp dẫn. Dựa theo ánh trăng sáng ngời rọi vào, nàng chớp chớp mắt, sai, then cửa cổ kia hơi di động chút, thanh đao nhọn sáng loáng khều vào then cửa.

      Tim đập thình thịch, chưa từng thấy qua cảnh như vậy, thân thể Lăng Tây Nhi sợ hãi run rẩy, nàng thuận tay chạm vào băng ghế trong phòng, gắt gao ôm chặt, núp phía sau cửa, cố gắng trấn tĩnh, hai trong mắt kinh hãi mở to, run rẩy chờ kẻ xấu kia xông vào.

      Đột nhiên, động tác khều then cửa dừng lại, Lăng Tây Nhi sửng sốt, bên ngoài chợt truyền đến tiếng khóc kêu trời kêu đất của người đàn bà.

      “Cái đồ có lương tâm nhà ngươi, biết ngươi nửa đêm ngủ tất làm ra cái chuyện gì tốt đẹp, tốt lắm, trước kia thông dâm cùng Xuân Đào, bây giờ đổi nha hoàn mới, lại muốn cùng nha hoàn mới này bắt đầu này nọ có phải hay ? Ngươi là cái đồ vô lương tâm ! Tội cái thân ta cực nhọc vất vả hoài thai năm tháng cho nhà các ngươi!” Tiếng khóc thê lương trong đêm của người đàn bà phá tan u tĩnh, Lăng Tây Nhi kinh hãi, ôm ghế nhanh chóng mở cửa phòng ra, nhờ ánh trăng, có thể thấy kẻ xấu kia đúng là Nhị thiếu gia Lâm Kiếm Phong, còn kẻ khóc nháo kia đúng là Nhị thiếu phu nhân Nhạc Uyển Như mang thai năm tháng, mặt mũi xanh xao, vận y phục màu nguyệt bạch, bụng nhô cao, lúc này nàng hung hăng nhéo lỗ tai Lâm Kiếm Phong, vừa khóc vừa mắng!

      “Ngươi ầm ĩ cái gì, hơn nửa đêm ngươi muốn đánh thức tất cả mọi người trong nhà có phải ?” Lâm Kiếm Phong đảo mắt, thấy Lăng Tây Nhi kinh ngạc há hốc miệng, ôm băng ghế trong tay, ngơ ngác nhìn hai người, liền đẩy Nhạc Uyển Như ra đứng dậy, muốn nhanh chóng bỏ , nào ngờ Nhạc Uyển Như vẫn kiên trì buông tay, đôi tay bé liên tục đấm vào vai , đem toàn bộ phẫn uất trong lòng phát tiết ra! Lâm Kiếm Phong bất đắc dĩ, thẹn quá hóa giận, hung hăng đẩy nàng ra, người chấp chới, Nhị thiếu phu nhân liền ngã lăn ra mặt đất.

      “Ai nha, cẩn thận!” Lăng Tây Nhi kinh hô, vội vàng tiến lại, nhưng tới kịp, Nhạc Uyển Như nằm lăn mặt đất gào khóc thảm thiết, bắt đầu ôm bụng kêu lên đau đớn, máu đỏ thấm ướt váy của nàng .

      “Này… Này…” Lâm Kiếm Phong kinh hãi, ngơ ngác đứng gần đó, sắc mặt xanh mét, mấy phòng trong Đông viện cũng sáng lên ánh nến, ngay cả viện trước, sân của Lâm phu nhân và lão gia cũng bị kinh động.

      “Nhanh tìm đại phu a, Thiếu phu nhân có thể sinh non!” Lăng Tây Nhi hô to, đẩy Lâm Kiếm Phong ra, vội vàng tiến lên đỡ lấy Nhạc Uyển Như.

      “Ngươi cút ngay, cần cái đồ hồ ly tinh nhà ngươi giả bộ tử tế!” Nhạc Uyển Như hiển nhiên tưởng rằng Lăng Tây Nhi thông dâm cùng chồng nàng, đẩy mạnh Lăng Tây Nhi ra, tay ôm bụng, muốn giãy dụa đứng lên.

      “Nhị thiếu phu nhân, ngươi nên cử động, kiên trì chút, đại phu lập tức tới rồi!” Lăng Tây Nhi mặc dù cảm giác bị oan uổng, nhưng vẫn tiến lên, bất kể ngại ngùng, giúp đỡ nàng.

      Nhạc Uyển Như oán hận nhìn nàng cái, cố nén đau đớn quay mặt .

      Ngày thứ hai, người của Lâm phủ lại lần nữa tập trung, lần này càng đông đủ hơn so với lần trước, trừ Đại thiếu gia Lâm Kiếm Hồng nằm giường bán thân bất toại cần nghỉ ngơi, nhị tam thiếu gia tới, nhất, nhị, tam tiểu thư cũng tới, thậm chí người nhà mẹ đẻ Nhị thiếu phu nhân cũng đến đông đủ. Nhạc lão gia gương mặt lạnh lẽo ngồi ở ghế, con của mình bị người hại làm sinh non, đương nhiên muốn đòi công đạo. Vì giữ gìn tôn nghiêm của Lâm gia, rất công bằng, ánh mắt sắc bén của mọi người tất nhiên phải nhằm vào Nhị thiếu gia suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài kia, mà là nha hoàn Yên Chi, cũng chính là Lăng Tây Nhi.

      “Yên Chi kia quả thực là sao quả tạ!” Lâm phu nhân cảm thán, Nhạc Uyển Như sanh non, biết ràng lỗi này hoàn toàn là của Yên Chi, nhưng con mình nàng sớm trách phạt qua, giờ chỉ còn lại ngụm ác khí này mà thôi!

      sai, dạo gần đây Lâm phủ chúng ta liên tiếp xảy ra chuyện, đều là do hồ ly tinh Yên Chi này làm hại!” Đại tiểu thư chua ngoa tiếp, lúc này cũng tới đá cước biểu tình ruột thịt máu mủ.

      “Ả nha hoàn này cũng có thể lưu lại nữa! Nếu ở lại Lâm phủ này mà cứ đần độn thế này, sớm muộn Lâm phủ chúng ta cửa nát nhà tan!” Lâm lão gia trầm mở miệng.

      “Lão gia, phu nhân, phải lỗi của ta!” Lăng Tây Nhi chỉ có thể vì mình biện bạch, mạng của nàng khổ, xuyên qua đến đây, làm cái gì cũng tốt, hết lần này tới lần khác làm nha hoàn bị người ức hiếp !

      “Ngươi còn cái gì! Bề nhìn xem, thân là nô tỳ, luôn miệng tự xưng là ‘ta’, chẳng lẽ ngay cả lễ tiết cơ bản nhất cũng quên hết hay sao?” Lâm phu nhân bất mãn đứng lên, làm bộ tử tế giáo huấn Lăng Tây Nhi.Lăng Tây Nhi mím chặt môi, nàng phải giữ vài chiêu nữ tử phòng thân, tuyệt đối phải loại nhu nhược yếu đuối để cho lão thái bà ăn no rửng mỡ này bắt nạt ! . Nàng trợn to hai mắt, trong ánh mắt chứa cả vô tội cũng như phản kháng.

      “Dừng tay!” Vừa ho tiếng, dĩ nhiên là người bán thân bất toại Lâm Kiếm Hồng, mặt tái nhợt nghiêm lại, vừa được vài người khuân tới cửa ngoài phòng khách .

      Lâm lão gia hơi nhíu mày, kiên nhẫn tiến lên, giọng : “Hồng nhi, thân thể của ngươi tốt, đừng lại khắp nơi, cần an tĩnh mà tĩnh dưỡng !”

      , cha, ta tới cầu tình vì Yên chi, nàng sai, kẻ có lỗi chính là Kiếm Phong!” Lâm Kiếm Hồng ngưng mắt nhìn Lăng Tây Nhi, thở mạnh nghiêm nghị mở miệng.

      “Ngươi cái gì?” Lâm Kiếm Phong bực bội trừng mắt, tiến lên, từ cao nhìn chằm chằm xuống Lâm Kiếm Hồng, ánh mắt ngoan nheo lại.

      “Tại ngươi đêm hôm khuya khoắt khều cửa phòng nha hoàn, bị đệ muội nhìn thấy, làm nàng sinh non mà thôi, chẳng lẽ ngươi vẫn chịu thừa nhận! ?” Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng , mặc dù nằm cáng cứu thương, nhưng cái khí thế nghiêm nghị kia lại thể khinh thường.

      Lâm Kiếm Phong sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng thể giải thích, lạnh lùng đứng ở bên.

      “Ý của đại thiếu gia chính là, Uyển Như sinh non là vì Kiếm Phong sao ?” Nhạc lão gia bực bội nheo mắt lại, hừ lạnh tiếng, đứng lên, quay sang đám người Nhạc gia hô lớn : “Nhạc Thanh, mang muội muội của ngươi về nhà! Cái vị trí con dâu của Lâm gia, Uyển Như nhà chúng ta đảm đương nổi!”

      “Ông thông gia!Ông thông gia!” Lâm lão gia vội tiến lên hoà giải, nhưng Nhạc lão gia thèm để ý tới, lạnh lùng hừ tiếng, dẫn người nhà tức giận rời .

      “Hồng nhi, ngươi làm cái gì! Chỉ là nha hoàn nho , hy sinh nàng rồi, cái chuyện xấu xa này có thể che dấu , bây giờ loạn thành như vậy, ngươi liền an tâm rồi! ?” Lâm lão gia tức giận lớn tiếng quát lớn.

      “Cha, ngài quản gia đình cũng nên có đạo lý của việc quản gia, thể dung túng Kiếm Phong, đem sai lầm đổ lên người người khác !” Lâm Kiếm Hồng ra hiệu cho gia đinh an trí tại đây, hít sâu hơi, nghiêm nghị .

      “Ngươi… cái tên nghịch tử nhà ngươi!” Lâm Thế Vinh cả người run run tức giận, nếu phải thấy Lâm Kiếm Hồng thân thể yếu đuối, sớm tát cho cái.

      Lăng Tây Nhi mi mắt hơi kích động, cảm kích nhìn Lâm Kiếm Hồng cái, hiểu ý cười cười, nụ cười thê lương mà mị hoặc lòng người!

      “Mẹ, ngươi nên làm chủ vì hài tử, Uyên Như , hài nhi cũng muốn sống!” Lâm Kiếm Phong ỷ vào sủng ái Lâm phu nhân, đến bên cạnh làm nũng.

      “Ngươi ít lại chút nha, đều là cái tật phong lưu của ngươi mang lại tai họa! Cũng là do cái đồ hồng nhan họa thủy!” Lâm phu nhân chỉ tay vào Lăng Tây Nhi, càng nghiến răng nghiến lợi căm hận.

      “Người đâu, đem nha hoàn này mang ra ngoài, giam vào kho củi, có mệnh lệnh của ta được thả ra!” Lâm phu nhân lạnh lùng mở miệng phân phó, Lâm Y Y và Lâm Kiếm Hồng liếc mắt nhìn nhau, trước mắt, cũng chỉ có thể như thế, chỉ cần có thể bảo trụ cái mạng của Lăng Tây Nhi, hết thảy chờ sau hẵng .

    4. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      Chuong 9 :

      Kho củi đối với Lăng Tây Nhi mà là địa phương quen thuộc nhất, lúc làm hỏng váy Tam tiểu thư tới nơi này, lúc đốt nửa bên phòng bếp cũng tới qua nơi này, Đại thiếu gia bán thân bất toại, còn chưa kịp vào kho củi, bị Nhị thiếu gia lôi , bây giờ tốt lắm, lại được vào!

      Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, xem ra kho củi chính là gia đình ấm áp nhất của nàng rồi, tìm ít rơm rạ mặt đất làm thành cái giường, nàng biết, lần này phải như lúc ở chỗ của Tam tiểu thư, sợ là có dễ dàng ra như vậy.

      Chậm rãi nằm xuống, dù sao người cũng là áo vải thô, sợ bẩn, chỉ là trong kho củi nóng bức, lại là mùa hè, khiến kẻ khác thở nổi.

      Chớp chớp mắt, Lăng Tây Nhi khẽ thở dài, nhìn sang đống gỗ nằm lộn xộn ở bên, đột nhiên nhớ lại hình dáng nằm ở cáng cứu thương của Lâm Kiếm Hồng, trong lòng mơ hồ có chút đành lòng, bất kể nằm giường dậy nổi có quan hệ hay đến nàng, ít nhất, ở Lâm phủ này, và Tam tiểu thư là người đối với nàng tốt nhất!

      Tìm mấy súc gỗ tương đối lớn, lại tìm búa trong góc, Lăng Tây Nhi cố gắng nhớ lại những giờ thủ công nhàm chán học ở trường, thử làm cho Lâm Kiếm Hồng cái xe lăn.

      Lăng Tây Nhi bị dẫn rồi, khí ở Lâm phủ càng ngày càng trầm trọng, Lâm lão gia gương mặt băng lãnh, bất mãn nhìn Lâm Kiếm Hồng yếu ớt ngồi há mồm thở dốc ở ghế, mặt vẻ chán ghét.

      “Hồng nhi, thân thể ngươi tốt, nên nghỉ ngơi nhiều hơn, ra đây làm cái gì, bây giờ tốt lắm, loạn đến thế này rồi, ngươi xong việc chưa?” Trong lời của Lâm lão gia hàm chứa đầy oán giận, lạnh lùng nhìn Lâm Kiếm Hồng thở phì phì.

      Nhạc gia là nhà thông gia giàu có, Nhạc Uyên Như ở Lâm phủ vừa mới sinh non, tin này nếu truyền ra bên ngoài rồi, mọi người trong giang hồ đối với Lâm phủ như thế nào? Huống chi bây giờ Lâm Kiếm Hồng ốm đau giường, chuyện Lâm phủ sớm thể làm chủ, sau này chỉ còn dựa vào lão Nhị Lâm Kiếm Phong, nếu như chuyện xấu xa này truyền ra ngoài, Lâm Kiếm Phong làm sao có chỗ đặt chân trong chốn giang hồ ! ?

      “Cha, những lời này người đúng rồi, ta có bệnh là sai, nhưng là cũng là phần tử của Lâm phủ, thể ngồi yên để ý tới những chuyện xấu xa như thế này, để cho người ngoài chê cười Lâm gia chúng ta dạy dỗ ra gì!” Lâm Kiếm Hồng trầm trọng thở hổn hển thấp giọng .

      “Đúng vậy, cha, lần này Nhị ca rất quá mức, làm Nhị tẩu ngã đến sanh non, Nhị ca vốn có lỗi, lại còn đem toàn bộ lỗi đổ lên đầu Yên Chi !” Lâm Y Y cũng đứng dậy, tới bên người Lâm Kiếm Hồng phụ họa.

      “Cái nha đầu chết tiệt nhà ngươi kia, ngươi biết cái gì a, bây giờ đại ca ngươi có bệnh, hiểu tình, mà mười tháng tới, chính là đại hội minh chủ võ lâm, Nhị ca ngươi là lựa chọn hàng đầu, lúc này truyền ra việc tai tiếng này, cho dù võ công của cao, nhưng đạo đức làm cho mọi người kính phục, còn có ai chịu đề cử làm minh chủ võ lâm? Địa vị của Lâm gia chúng ta trong chốn giang hồ sao đây!” Lâm lão gia hầm hừ tiến lên kéo đứa con thích nhất lại, dí tay vào trán của nàng với vẻ cưng chiều.

      “Dù chuyện này truyền ra ngoài, Kiếm Phong cũng có khả năng là minh chủ võ lâm!” Lâm Kiếm Hồng hừ lạnh tiếng, lạnh lùng quay mặt .

      “Ngươi cái gì?” Lâm Kiếm Phong hổn hển tiến lên, xem ra độc hạ còn quá , sớm biết như vậy, liền nên nhớ tình huynh đệ, hạ độc chết cái tên gây vướng bận người khác này, chẳng phải sạch gọn gàng hơn sao !

      “Cần ta lặp lại lần nữa sao? Võ công của ngươi như thế nào, cần ta nhắc nhở nha!” Lâm Kiếm Hồng sắc mặt mặc dù tái nhợt, nhưng hai hàng lông mày trong lúc đó cũng là khí tiêu tan, tiếp tục cười lạnh, cười đến Lâm Kiếm Phong trong lòng thấp thỏm bất an.

      “Ngươi… Ta cho ngươi nhìn với cặp mắt khác!” Lâm Kiếm Phong hầm hừ quăng tay áo, vào trong phòng.

      “Tốt lắm, cũng nên ầm ĩ nữa, Hồng nhi, ngươi hãy nghỉ ngơi , sau này việc liên quan tới mình trong nhà này ngươi liền cần lo tới, thân thể còn bệnh, cần tu dưỡng thân thể cho tốt rồi sau hãy tiếp !” Lâm lão gia hừ lạnh tiếng, đứng lên, cũng phẩy tay áo bỏ .
      “Lão gia, lão gia, ngươi nên tức giận a, Hồng nhi cũng là vì muốn tốt cho Phong nhi!” Lâm phu nhân đứng dậy, giận cá chém thớt trách cứ xung quanh : Tào Lô má, Mạt Trịch Huyền, Tứ Ngạc Mạn nhanh chóng rút lui. Còn lại đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, thấy còn có trò vui để xem, cũng lập tức giải tán .

      “Đại ca, thương thế của ngươi có vấn đề gì sao? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, năm kia lúc quay lại, mặc dù nghiêm trọng, nhưng cũng tới mức như vậy a, tại sao thời gian càng lâu, thương thế của ngươi ngược lại càng ngày càng nặng hơn ?” Lâm Y Y tiến lên, quan tâm Lâm Kiếm Hồng mặt mũi tái nhợt .

      càng gầy, hốc mắt cơ hồ hãm sâu rồi xuống, hai mắt có vành mắt màu đen, giống như mấy ngày liền thể ngủ ngon, thân thể lại càng gầy, dù là ngồi ghế, mường tượng chỉ cần gió thổi qua, cũng có thể thổi bay .

      “Cám ơn Tam muội quan tâm, yên tâm , chết được, chỉ là ngươi, nếu có cơ hội, hãy nhanh chóng lập gia đình rời khỏi Lâm gia, cái nhà này càng ngày càng còn người nào có tình cảm nữa rồi!” Lâm Kiếm Hồng khẽ thở dài, năm kia, đụng phải địch thủ trước nay chưa từng có, bị thương hồi phủ, nhưng lại ngờ càng ngày càng nặng, sắc mặt của cha cũng càng ngày càng khó coi, có lẽ giận con mình chịu hăng hái tranh đấu, tham dự minh chủ võ lâm đại hội bại dưới tay đương kim minh chủ Lam Hạo chiêu, sau đó mang bệnh quay lại, cũng khó trách cha canh cánh trong lòng.

      “Đại ca cái gì, cha và mẹ còn là rất quan tâm đại ca, chỉ là thương thế của ngươi mãi thấy khá, hôm nay vừa vạch trần chuyện xấu của Nhị ca rồi, làm cho cha và mẹ bị xấu mặt trước mặt người nhà Nhị tẩu, vì vậy cách chuyện của phụ thân mới hơi nặng nề, ngươi ngàn vạn lần đừng để bụng !” Lâm Y Y nhàng tiến lại, khe khẽ nắm lấy đôi bàn tay to gầy chỉ còn da bọc xương của Lâm Kiếm Hồng, giọng an ủi.

      “Làm con, nào có thể chọn cha mẹ, chỉ là cha mẹ nuông chiều Nhị đệ như vậy, sợ là sớm muộn muốn gặp chuyện may!” Lâm Kiếm Hồng thở dài hơi, thương thế của lo lắng, bởi vì chỉ cần Tạ Nguyên Lãng quay lại, tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên rồi, thương thế của có thể khỏi hẳn, nhưng điều kiện quan trọng nhất là Nhị đệ chịu lưu lại cho cái mạng. ra kẻ làm lo lắng là Lâm Kiếm Phong, cuồng vọng tự đại, chịu nghe người khuyên, sớm muộn là muốn thiệt thòi lớn!

      “Ta cũng có tâm lý sợ hãi như vậy, nhưng mà đại ca… tiểu muội có chuyện tình muốn hướng đại ca thỉnh giáo, biết đại ca…” Thẹn thùng cụp mắt xuống, Lâm Y Y đột nhiên đứng lên, nàng cười tiếng, dùng khăn khẽ miệng, khuôn mặt nhắn sớm đỏ lên, tựa như trứng tôm đun sôi.

      “Tam muội có lời gì cứ thẳng !” Lâm Kiếm Hồng sửng sốt, hiếm thấy Tam muội biểu lộ ra thái độ thẹn thùng như thế, cũng mơ hồ đoán được vài phần.

      “Đại ca, ngươi ở võ lâm đại hội, có gặp được qua Dịch Hồng Phi ở danh kiếm sơn trang ?” Lâm Y Y trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc thẹn thùng mở miệng.

      “Dịch Hồng Phi? Có gặp qua, đúng là nhân tài, chỉ là võ công hơi kém chút chút!” Lâm Kiếm Hồng cười cười, bàn tay to nhàng vỗ về mái tóc đen của Lâm Y Y giọng .

      Dịch Hồng Phi nhát gan, sợ là xứng với Lâm Y Y, ngày đó Lâm Kiếm Hồng muốn Hồng Phi tới cửa từ hôn, kết quả lại bị thương, chuyện này liền trì hoãn lại.

      Nhưng Dịch Hồng Phi chậm chạp chịu đến cửa cầu hôn, sợ là cũng do nguyên nhân này, sợ có Lâm Kiếm Hồng tại đây, đáp ứng việc hôn nhân này!

      “Võ công kém quan hệ, gia tăng khổ luyện tốt rồi!” Lâm Y Y thẹn thùng cười cười, gắt gao cắn môi đào, nữ nhi kiều đột ngột quả quyết.

      “Y Y, , Dịch Hồng Phi kia ở giang hồ chỉ là danh phù kì thực mà thôi, xứng với ngươi! Ngươi cần chờ đợi !” Lâm Kiếm Hồng thấy ánh mắt này của nàng, sợ nàng chìm đắm trong đó, lạnh lùng mở miệng, muốn cắt đứt ý nghĩ của nàng.

      “Tại sao? Ta với phải từ đính hôn sao? Mệnh lệnh của cha mẹ, người làm mai như vậy, sao có thể sửa liền sửa?” Lâm Y Y sửng sốt đứng dậy, khuôn mặt nhắn tràn đầy thất thố, từ khi nàng hiểu chuyện, bị dạy dỗ tư tưởng tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu*, đương nhiên sớm coi Dịch Hồng Phi kia là phu quân tương lai, hôm nay Lâm Kiếm Hồng đột nhiên ra những lời này, làm nàng rất khó tiếp nhận.

      Tất cả chờ sau này hãy !

    5. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      Chuong 10 :

      “Ta kêu tới cửa từ hôn, còn là phu quân của ngươi nữa!” Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng , xong nhịn được lại ho khan vài tiếng, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên.

      “Ca, sao ngươi có thể làm như vậy, Dịch Hồng Phi đắc tội với ngươi sao?” Khuôn mặt nhắn của Lâm Y Y đỏ bừng, nàng đứng dậy, thân thể nho ngừng run rẩy,vị phu quân nàng đợi mười tám năm sao có thể từ hôn là từ hôn!

      “Y Y, đại ca chỉ muốn tốt cho ngươi! Chỉ cần ngươi gặp qua Dịch Hồng Phi kia, biết vì sao đại ca kêu từ hôn! Hơn nữa đại ca chọn được người thích hợp hơn cho ngươi!” Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng , khuôn mặt tuấn tú giấu vẻ nghiêm khắc.

      “Nhưng mà đại ca…” Lâm Y Y buồn bã cụp mắt xuống, khóe miệng phụng phịu rất đáng thương, bảy phần cam lòng, hai phần thất ý, còn có phần phản kháng.

      “Chuyện này cứ quyết định như vậy, bây giờ ngươi cứ xuống trước , ta còn có chuyện cần bàn bạc với Tam ca của ngươi!” Lâm Kiếm Hồng cố gắng áp chế khí huyết nghẹn trong ngực, nuốt nuốt xuống, mệt mỏi phất tay.

      Lâm Y Y cúi người cáo lui, Lâm phủ Tam thiếu gia Lâm Kiếm Vân lạnh nhạt tới, thanh lạnh lùng : “Đại ca có cái gì cần phân phó, thẳng !”

      Lâm Kiếm Hồng thở dài hơi, chậm rãi : “Kiếm Vân, ngươi còn trẻ khí lực còn mạnh mẽ muốn làm nên nghiệp, đại ca hiểu , nhưng Thiên Địa Thịnh là tổ chức cường đạo mà triều đình ra lệnh tiêu diệt, ngươi hãy tự thu xếp!” Trong lời hàm chứa ý nghĩa sâu sắc.

      Lâm Kiếm Vân hơi cúi nhìn xuống, cũng lời nào, chỉ gật đầu.

      Lâm Kiếm Hồng vì vậy cũng thêm, mệt mỏi nhắm mắt lại, ý bảo gia đinh đưa an trí ở cáng cứu thương, trở về Tây viên.

      Ngày thứ hai, trong lúc Lâm Y Y còn phiền não vì việc của Dịch Hồng Phi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lần nữa phái người tới cửa cầu hôn, đồng thời cũng truyền đến lời đồn đại rằng Dịch Hồng Phi trong lúc ở kỹ viện vui chơi tranh chấp cùng người ta, bỏ mạng tại chỗ.

      Lâm lão gia và phu nhân khó xử nhìn về phía mười kiện sính lễ trong đại sảnh mà thập lục vương gia phái người đưa tới, sắc mặt càng lúc càng khó coi tới cực điểm.

      Lưu lại sính lễ, đồng nghĩa với việc đáp ứng hôn với Vương gia, Lâm phủ cả nhà từ già đến trẻ lần nữa lại tụ tập ở trong đại sảnh, đây là lần đầu tiên vì cái nha hoàn họa thủy Yên Chi. Nét mặt mỗi người đều có vẻ khó xử, thiên hạ đồn đại rằng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, người cũng như tên, ít ngôn quả ngữ, ngoan thô bạo, là Vương gia kinh khủng nhất của Đoan Tuấn vương triều, thích nhất là trò đao chém người ta thành hai nửa, nhưng lại chia công bằng, làm cho người ta phải giãy dụa đau đớn trước khi chết. Mọi người ai nấy đều quay nhìn nhau, căn bản người nào muốn đem Lâm Y Y gả cho Ma Vương giết người như thế!

      “Lão gia, ngươi , bây giờ cuối cùng phải làm gì?” Lâm phu nhân đau xót , nghĩ ra biện pháp.

      “Phu nhân, ta cũng biết, bây giờ sính lễ nhận, muốn đổi ý cũng khó! Y Y của chúng ta, mệnh chính là như vậy, hôm nay trốn tránh được, ngày mai chỉ sợ cũng…” Lâm lão gia bi thương , Đoan Tuấn Mạc Nhiên tàn khốc, thô bạo nổi tiếng cả nước, chuyên giúp Hoàng thượng giải quyết các trường hợp khó khăn, sợ rằng lần này cũng là cuộc hôn nhân chính trị, Lâm phủ dù sao cũng là võ lâm thế gia, nhất định là Hoàng thượng muốn mượn quan hệ giữa Thập Lục vương gia và Lâm gia, để kiềm chế võ lâm!

      “Chúng ta chỉ có thể nhìn nữ nhi vào chỗ chết sao?” Lâm phu nhân căm hận , ôm Lâm Y Y thất thanh khóc rống lên.

      Lâm Y Y nghẹn ngào, tin Dịch Hồng Phi chết làm cho nàng lâm vào tình trạng mê mang chưa từng có, hôn ngày hôm nay với Thập Lục vương gia càng làm cho nàng trở tay kịp.

      Theo lời tên thầy bói kia, hoàng thân quốc thích chẳng lẽ chính là tên Vương Gia Đoan Tuấn giết người như ngóe kia sao? Nàng gục xuống vai mẫu thân, nghẹn ngào, nhưng biết nên làm thế nào!

      “Cha mẹ, nữ nhi có ý kiến hay, biết ý của cha mẹ như thế nào!” Nhị tiểu thư vẫn nổi danh là quỷ kế đa đoan từ trước đến nay vừa phe phẩy vung quạt vừa .

      “Ngươi nghe thử xem !” Đôi mày rậm của Lâm lão gia nhướng lên, trong hai tròng mắt tràn ngập kỳ vọng.

      ” Ý của nữ nhi là cho kẻ khác gả thay, dù sao Đoan Tuấn Vương gia kia cũng chưa nhìn thấy hình dáng của Tam muội, tùy tiện tìm nha hoàn khác gả thay cũng sao!” Nhị tiểu thư xong, những lời hợp lý như vậy, cả đám người lập tức nhất trí..

      “Nhưng biết tìm ai… Thập lục vương gia ngoan là nổi danh, chỉ sợ có cho nhiều bạc chăng nữa, cũng có người nào nguyện ý…” Lâm lão gia cũng thấy kế sách này khả thi, chỉ là nhất thời tìm được người thích hợp.

      “Ở trong sài phòng phải giam giữ nha hoàn sao, cho nàng tốt rồi!” Đại tiểu thư cười chua ngoa, chỉ là nha hoàn, cần sinh ra xinh đẹp như thế, khuôn mặt nhắn khuynh quốc khuynh thành kia chỉ mang lại thêm nhiều phiền toái mà thôi!

      “Đúng, Yên Chi rất thích hợp, nàng do chúng ta mua vào phủ làm nha hoàn từ khi còn bé, có thân nhân gì, lại vẫn hầu hạ Y Y, cách ăn mặc, ngôn ngữ cử chỉ cũng giống Y Y đến bảy phần, dạo gần đây dù có hơi kỳ quái, nhưng nàng là người thích hợp nhất rồi!” Lâm phu nhân cũng gật đầu đồng ý.

      “Yên Chi? thể! Yên Chi nàng đáp ứng đâu !” Lâm Y Y kinh hoảng ngước mắt lên, nàng thể bắt Yên Chi vào miệng hổ thay nàng.
      “Y Y à, đừng ngốc nghếch như thế, nàng chỉ là nha hoàn, lại còn là nha hoàn luôn gây ra tai họa, đại ca ngươi, rồi chuyện của Nhị tẩu cũng chưa xử lý, nha hoàn như vậy giữ lại cũng vô dụng, chi bằng đuổi ra ngoài sớm chút, lưu lại ở trong nhà chỉ khiến người khác khó chịu!” Lâm phu nhân trong lòng đầy căm phẫn, xoa xoa hai tay, ước gì có thể lập tức đá bay Yên Chi đến phủ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

      ” Đúng vậy, giữ lại cũng chỉ gây tai họa, chi bằng nhiệt tình đóng góp chút lợi ích !” Đại tiểu thư nhấc tay tán thành.

      ” Đúng vậy, nhanh nhanh đem nàng đuổi , giảm bớt tai hoạ cho người khác!” Nhị tiểu thư phụ hoạ.

      Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia đều lên tiếng, chỉ có điều nguyên nhân thái độ trầm mặc của hai người giống nhau, Lâm Kiếm Phong do sắc tâm chưa chết, muốn buông bỏ, còn bộ dáng Lâm Kiếm Vân lại dửng dưng quan tâm.

      “Đại ca, ngươi chứ, Yên Chi thể thay mặt ta gả !” Lâm Y Y tìm kiếm chỗ dựa cuối cùng.

      Lâm Kiếm Hồng vừa muốn mở miệng, bị Lâm lão gia kiên quyết cắt đứt: “ nha hoàn, cần gì ầm lên như vậy, chuyện này cứ định như vậy ! cho phép bất luận kẻ nào khác thảo luận cái gì nữa!” Lâm lão gia dường như kiên nhẫn nhìn Lâm Kiếm Hồng , lạnh lùng phẩy tay áo bỏ .

      Hôm nay, Lâm Thế Vinh muốn dẫn Lâm Kiếm Phong tới nhà thông gia nhận lỗi, để mang Nhạc Uyển Như quay lại! Có phụ thân chứng kiến, đương nhiên Lâm Kiếm Hồng gây chuyện khiến người khác tức giận ở chỗ này !

      “Đại ca!” Lâm Y Y bất lực nhìn Lâm Kiếm Hồng, chờ mong mở miệng.

      “Y Y, ngươi tin đại ca ?” Lâm Kiếm Hồng hai mắt hơi khép hờ, đột nhiên mở miệng.

      “Tin, đương nhiên tin, đại ca ngươi vĩnh viễn là đại ca của ta, bảo làm gì ta làm!” Lâm Y Y khẽ gật đầu, tay bé bất lực nắm chặt đôi bàn tay lạnh như băng của Lâm Kiếm Hồng.

      “Nếu ngươi chịu nghe lời đại ca, vậy hãy đồng ý gả vào Đoan Tuấn vương phủ!” Lâm Kiếm Hồng khẽ .

      “Cái gì?” Lâm Y Y ngây người, nàng ngờ Lâm Kiếm Hồng lại đồng ý cho nàng gả chỗ có cái tên ma đầu giết người chớp mắt.

      “Ngươi có nghe lầm đâu, ta gả !” Lâm Kiếm Hồng cố gắng xong, lại ho khan vài tiếng.

      “Tam muội, đừng nghe đại ca, bị bệnh nên hồ đồ rồi!” Đại tiểu thư tiến lên, vẻ châm chọc khuôn mặt tươi cười.

      Lâm Kiếm Hồng , chỉ lạnh lùng liếc đại tiểu thư, cũng tiếp nữa.

      “Nhưng mà, đời này mọi người đều biết Đoan Tuấn Mạc Nhiên kia là ma đầu giết người, đại ca làm như vậy, phải muốn lấy tính mạng của Tam muội sao!” Nhị tiểu thư cũng cười lạnh.

      Lâm phu nhân nghe xong lời gièm pha của hai nữ nhi, cau mày nhìn Lâm Kiếm Hồng đầy vẻ trách cứ.

      “Đại ca, ta…” Lâm Y Y thất thố nhìn cả nhà, cúi đầu, bất lực thở dài hơi.

      “Y Y, ngươi làm như vậy, có ngày hối hận !” Lâm Kiếm Hồng thở dài hơi, lần nữa dùng sức khiến ho khan.

      “Cát Tường, Như Ý, hầu hạ Đại thiếu gia trở về phòng, có chuyện trọng yếu gì cần quấy rầy , cần lấy thân thể là trọng yếu!” Lâm phu nhân lạnh giọng phân phó.

      “Vâng, phu nhân!” Gia đinh nhận mệnh, khiêng Lâm Kiếm Hồng xuống.

      “Y Y, ngươi và Yên Chi ở cùng chỗ mười mấy năm, mẹ biết ngươi nỡ, nhưng chuyện này quan hệ đến chung thân hạnh phúc của ngươi, thể qua loa, ngươi hãy khuyên nhủ nàng, để nàng cam tâm tình nguyện xuất giá, đến lúc đó đừng phá hỏng tình!” Lâm phu nhân tiến lên nhàng vỗ vỗ bả vai Lâm Y Y, khẽ .

      “Mẹ, chẳng lẽ nhất định là Yên Chi sao?” Con mắt nàng sưng đỏ, nàng cùng Yên Chi lớn lên cùng chỗ, thậm chí tình cảm còn tốt hơn nhiều so với thân tỷ muội.

      “Đúng, nhất định là Yên Chi, đây là mệnh của nàng!” Lâm phu nhân khẽ thở dài

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :