1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô cùng mập Vô cùng gầy - Mễ Lạp Phấn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41:



      Tuy Thẩm Quốc Huy phong lưu thành thói, nhưng chưa từng làm chuyện ép buộc phụ nữ, đều là những người phụ nữ này cam tâm tình nguyện trả giá vì ông ta. Nhưng mà đối với chuyện của Uyển Như, Thẩm Quốc Huy cũng biết vì sao. Ông ta biết Uyển Như mang thai, cũng biết sau này Uyển Như sinh ra đứa con. Mãi đến khi gặp Phì Phì, dáng vẻ lại rất giống với Uyển Như, ông ta lúc ấy giật mình gọi lền tên Uyển Như. ông ta phỏng đoán sinh nhật của Phì Phì, nghĩ lầm Phì Phì chính là con của ông ta.

      Thẩm Minh Huy tao nhã dụi tắt đầu thuốc lá, tiếp: “Sau này, An Tử Nghi trở thành vợ của Thẩm Quốc Huy, tôi sớm có điều phát ra tâm tư của An Tử Nghi, chẳng qua vẫn cho rằng ta là loại con đơn thuần giản dị. ngờ có ngày, tôi phát bản ghi chép ở nhà họ Thẩm, thuận tay mở ra trang, mặt viết ‘ngồi yên nhìn hổ đấu quả nhiên là diệu kế, methylenedioxymeth amphetamine tác dụng tạo ảo giác khiến cho Trần Uyển Như và Thẩm Quốc Huy trần truồng xuất ở trước mặt Chu Hoàn, trước mặt mọi người là hiệu quả ngoài ý muốn, nhưng ngờ Chu Hoàn yếu ớt như vậy, sau này mình chỉ có thể đối xử tốt với con của ta xem như bồi thường ta vậy….’ từ đó về sau tôi mới bắt đầu tin tưởng người thể nhìn bề ngoài, nước biển thể đo lường, ngờ An Tử Nghi tranh đoạt thành phu nhân của Thẩm Quốc Huy, mà những người phụ nữ tranh đến chết sống lại, đều thua ở chiêu ngồi yên nhìn hổ đấu này của An Tử Nghi.”

      ………….

      Phì Phì hiểu cả rồi.

      Bất giác trong lòng réo rắt thảm thiết, thị phi của thế hệ lẩn quẩn hồi lâu trong lòng Phì Phì, gạt được.

      “Nếu đều qua, hãy để nó qua , tôi kể nhiều chuyện như vậy, là để Thẩm Dục Luận và có thể an tâm đến với nhau.” Thẩm Minh Huy cười, vỗ vai Phì Phì, bước khỏi ban công.

      Phì Phì cũng thầm thề trong lòng, tiếp tục làm con của nhà họ Giả, tiếp tục làm chị em song sinh của Sắt Sắt, những quá khứ này chỉ có thể chôn sâu ở đáy lòng.

      “Phì Phì, chúng ta thôi.” Thẩm Dục Luận kéo tay Phì Phì.

      Phì Phì lại gạt tay Thẩm Dục Luận ra, chỉ hờ hững : “ Giang Đào nhất định tìm em khắp nơi. Em phải về trước.”

      “Em…” sao Phì Phì có thể lòng chỉ nghĩ đến Giang Đào, Thẩm Dục Luận nghiêm túc : “Sau này cho em đến nhà họ Giang nữa.”

      Phì Phì giương mắt nhìn mặt Thẩm Dục Luận, cũng nghiêm túc : “Bác Giang tuyên bố hôn của em và Giang Đào, tháng năm kết hôn, từng , Giang Đào đối với em tệ, em thể phụ lòng ấy.”

      ấy lại có thể nghiêm túc nghe lọt được lời của , đó chẳng qua là lúc ấy ép bỏ đứa nên mới vậy.

      “Phì Phì, biết lòng em, trong lòng em trước nay cũng chỉ có , cho dù trải qua khoảng thời gian làm tổn thương em, trong lòng em cũng chỉ có , em , thể nào người khác. Em biết ? Khoảng thời gian này, nhìn thấy nỗi tuyệt vọng đối với tình trong mắt em, trong lòng đau khổ biết bao.” Thẩm Dục Luận yếu ớt xong, kéo Phì Phì qua bên cạnh: “Phì Phì, em chỉ cần thuận theo lòng mình, em vốn tùy hứng cởi mở như vậy, chuyện còn lại, đều giao cho , cho Giang Đào câu trả lời, đứa trong bụng em là con của , Giang Đào cũng biết, ta em, nghĩ ta làm khó người con mình , chỉ tiếc đời này chỉ có Phì Phì, mà trái tim duy nhất của Phì Phì, lại cho , hạnh phúc hơn ta.” = = sến

      “Nhưng mà, mặt mũi của nhà họ Giang…..” Phì Phì thấy Thẩm Dục Luận hiểu mình như thế, trong lòng cảm động, có tri như vậy, còn cầu gì nữa.

      Thẩm Dục Luận cắt ngang lời Phì Phì: “Phì Phì, hãy giao cho , tin , để nhà họ Giang mất mặt, nghĩ cách giữ mặt mũi cho nhà họ Giang.”

      “Ừm.” Phì Phì đáp khẽ, liền giao hết tín nhiệm cùng tình cả đời, nhàng, giao hết thảy cho Thẩm Dục Luận.

      Phì Phì về đến nhà, bà Giả thấy sắc mặt Phì Phì tươi rói, đây là chuyện gặp qua bao lâu rồi, trong lòng bà Giả khỏi cũng cao hứng, bu lại hỏi Phì Phì: “Phì Phì, bác sĩ thế nào? là song thai chứ? Xem con vui vẻ kìa.”

      Phì Phì sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: “Con có vui vẻ sao?”

      Bà Giả cười ha ha: “Ai hiểu con bằng mẹ, chút tâm này mẹ già của con vẫn còn nhìn ra được, nào, sao vậy? rốt cuộc bác sĩ thế nào?”

      “Mẹ.” Phì Phì mặt nghiêm túc, suy nghĩ hẳn là nên chuyện hàn gắn lại với Thẩm Dục Luận cho bà Giả, cũng để bà Giả quyết định làm sao với nhà họ Giang: “Mẹ cũng biết, đứa của Thẩm Dục Luận.”

      Bà Giả thấy Phì Phì nhắc đến họ Thẩm, nụ cười mặt liền còn, chỉ : “Ừ.”

      “Mẹ. trong lòng con vẫn Thẩm Dục Luận. con muốn đến với Thẩm Dục Luận.”

      “Nhưng mà Thẩm Dục Luận đến với con sao? Hơn nữa, hôn của con và Giang Đào cũng định, con lại đổi ý, chẳng phải tổn thương tấm lòng của Giang Đào?”

      “Con và Thẩm Dục Luận trước đó có hiểu lầm, bây giờ chúng con hàn gắn rồi.”

      “Hiểu lầm gì có thể khiến cậu ta bỏ vợ bỏ con? Mẹ thấy cậu ta phải người tốt, người vì hiểu làm liền muốn bỏ vợ bỏ con có chỗ nào tốt?” bà Giả ủng hộ Giang Đào.

      “Mẹ.” Phì Phì lại thể ra chuyện của mẹ đẻ Trần Uyển Như và Thẩm Quốc Huy, thấy bà Giả chịu chấp nhận Thẩm Dục Luận, trong lòng chỉ lo lắng suông: “Mẹ, con cũng lớn như vậy, trong lòng mình có chừng mực, mẹ đừng lo cho con. Hơn nữa, con mang thai đứa con của Thẩm Dục Luận gả cho Giang Đào, nếu sau này đứa biết, làm sao bây giờ?” Phì Phì nhớ đến người đời trước trong vấn đề hôn nhân đều thích tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vì vậy mới lấy đứa ra .

      Quả Giả quả nhiên vừa nghe đến đứa , thái độ cũng mềm xuống, nghĩ thấy Phì Phì cũng có lý, bây giờ tuy Giang Đào nhìn có vẻ rất rộng lượng rất muốn cưới Phì Phì về nhà, nhưng cậu ta hề để ý đến đứa việc Phì Phì mang thai con người khác sao? Nếu chờ đứa sinh ra, Giang Đào đối xử tốt với đứa , dù sao cũng là con của tình địch, chẳng lẽ còn phải cầu Giang Đào đối xử tốt với con của tình địch, đến lúc đó chẳng phải Phì Phì cũng trăm mối lo.

      Nghĩ tới đây, bà Giả thở dài : “Phì Phì, con tự quyết định . Mẹ mặc kệ con, tóm lại, con phải sống tốt cho chính mình.”

      Phì Phì hôn lên má bà Giả : “Mẹ, con biết rồi.” liền nhàng vào phòng. Bà Giả nhìn dáng vẻ của Phì Phì, nghĩ thầm sức mạnh của tình là vĩ đại, khiến Phì Phì tổn thương thành như vậy, còn có thể quay đầu lại đến với cậu ta. Nhìn biểu trước đó vài ngày cùng bộ dạng tại của Phì Phì, tình này, có sức mạnh mà.

      Bà Giả suy nghĩ, Sắt Sắt đẩy cửa ra.

      Sắt Sắt thấy bà Giả ở trong phòng khách, kêu tiếng mẹ liền muốn về phòng.

      “Sắt Sắt, con làm sao vậy?” bà Giả thấy đôi mắt Sắt Sắt hồng hồng, hiển nhiên là vừa khóc xong.

      có gì ạ.”

      “Còn có gì, có phải Chu Xuyên lại nổi nóng với con ? Hả?” bà Giả lo lắng theo sát sau lưng Sắt Sắt.

      Phì Phì đúng lúc bước ra nghe được lời bà Giả , lại thấy đôi mắt Sắt Sắt đo đỏ, trong lòng liền chuyện gì xảy ra, nghĩ lại dù sao tại mình cũng rảnh, bằng thừa dịp Sắt Sắt ở nhà, đến bệnh viện tìm Chu Xuyên chuyện.

      Phì Phì đến bệnh viện, thấy Lương Sảng Sảng và hai nữ sinh ở ngoài phòng bệnh của Chu Xuyên, Lương Sảng Sảng thấy Phì Phì đến đây, nét mặt trầm tức thời giãn ra.

      “Phì Phì, lâu gặp, chị cũng đến đây gặp thầy Chu sao?” Lương Sảng Sảng xong chỉ chỉ về phía phòng bệnh của Chu Xuyên: “Thầy Chu bây giờ chịu gặp người khác, tôi cũng đến hai lần, đều bị thấy ấy xua đuổi .”

      “Các về trước , qua thời gian ngắn chờ cảm xúc của thầy Chu tốt lên, rồi lại đến.”

      Thấy Phì Phì vậy, Lương Sảng Sảng gật đầu, dẫn hai nữ sinh kia rời .

      “Ra ngoài, ra ngoài hết cho tôi, ra ngoài hết.” Phì Phì mới đến cửa, liền nghe Chu Xuyên gầm thét. Vừa thấy là Phì Phì đứng ở cửa, Chu Xuyên hiểu sao bình tĩnh lại.

      Phì Phì vào, ngồi xuống ghế dựa cạnh giường. Chu Xuyên mới vô lực hỏi câu: “Em đến làm gì?”

      “Chu Xuyên, em chỉ hỏi câu, vẫn Sắt Sắt sao?”

      Nghe xong lời Phì Phì, Chu Xuyên như bị thứ gì đó đánh trúng điểm yếu, ngẩng phắt đầu nhìn Phì Phì, Phì Phì cũng yên lặng nhìn Chu Xuyên, vẻ mặt kiên định.

      Mắt Chu Xuyên dần dần mờ mịt, lâu sau, mới nhàng : “Tấm lòng dành cho Sắt Sắt, chỉ e bao giờ có thể thay đổi.”

      “Như vậy, xin thuận theo lòng mình được ?” Phì Phì cũng học thuận theo lòng mình.

      lấy gì thuận theo lòng mình? bây giờ thế này, còn là người tàn tật, Phì Phì, còn là Chu Xuyên trước đây, bây giờ, chỉ là người tàn tật, em biết ? Sắt Sắt thích , biết ấy thích , nhưng mà trước ia, bỏ được ấy. bây giờ ấy muốn đến với , chỉ là áy náy, chỉ là thương hại, muốn ấy vì áy náy, vì thương hại , mà đến với , đây phải muốn…”

      , sai rồi.” Phì Phì cắt ngang Chu Xuyên: “Chu Xuyên lầm rồi, trong khoảnh khắc lao vào biển lửa kia, Sắt Sắt , có lẽ trước kia trong lòng chị ấy vẫn có , chỉ là chính chị ấy biết, mãi đến khi lao vào biển lửa, chị ấy mới thấy lòng mình. Có lẽ khác vì áy náy, hoặc thương hại mà đến với , nhưng Sắt Sắt , Sắt Sắt trước giờ để lòng mình chịu ủy khuất, Sắt Sắt sống vì trái tim mình, vì trái tim mình, chị ấy thậm chí có thể liều chết, chẳng lẽ hiểu chị ấy sao? Chu Xuyên, Sắt Sắt .”

      Chu Xuyên chỉ lắc đầu bắt đắc dĩ, : “ sao? chỉ thương hại thế nào? bây giờ thế này….”

      “Chu Xuyên.” Trong giọng Phì Phì mang theo chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Chỉ cần tích cực tiếp nhận điều trị, nhất định có thể khá lên, lại , cho rằng Sắt Sắt người chỉ bề ngoài của ta thôi sai? đừng hành hạ Sắt Sắt nữa, cũng đừng hành hạ chính mình, hai người hẳn là nên sớm ở bên nhau, lại hành hạ tới hành hạ lui, đến ngày hôm nay cũng thể dắt tay nhau. Em cho biết, cho dù thế này, chỉ cần trái tim vẫn như trước, vẫn là Chu Xuyên. Nếu càng tuấn càng đẹp trai hơn trước kia, nhưng chỉ có tâm trạng của bây giờ, vậy cũng phải là Chu Xuyên nữa, hiểu chưa?”

      “Phì Phì.” Trong mắt Chu Xuyên tràn ngập nghi hoặc (giống ta = :): “ có thể đến với Sắt Sắt sao?”

      “Chỉ cần đồng ý.” Phì Phì nở nụ cười: “Bây giờ là Sắt Sắt theo đuổi , khi nào đồng ý với chị ấy cũng cũng được. trước kia chị ấy để theo đuổi nhiều năm như vậy, muốn nếm thử sở thích của chị ấy cũng phải thể. chẳng qua là, cũng là người từng , bỏ được Sắt Sắt sao, cho dù chịu khổ ?”

      Chu Xuyên trầm mặc.

      Phì Phì đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện về nhà. Phì Phì cảm thấy mục đích của chuyến này ngày hôm nay hoàn thành. Ngày vui của Chu Xuyên và Sắt Sắt lâu nữa đến thôi.

      “Chu Xuyên, thông minh như , còn có gì làm khó được , hãy nghĩ kĩ . Sớm cho Sắt Sắt câu trả lời, lòng tiếp nhận điều trị, tranh thủ sớm ngày hồi phục. ra vui vẻ cũng là sống ngày, đau khổ cũng phải sống ngày, nếu vui vẻ chút, ngày liền càng có thêm hi vọng, mà niềm vui của , cũng có thể chia cho mọi người bên cạnh quan tâm , mang đến ấm áp, đấy.”

      Chu Xuyên gật đầu, nhìn Phì Phì khỏi phòng bệnh.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42:



      Khi Phì Phì gặp lại Giang Đào, tuần sau.

      Giang Đào, thực xin lỗi.” Phì Phì cúi đầu thấp.

      “Phì Phì, suy cho cùng, là chúng ta có duyên phận.”

      “Nhưng mà, bác Giang và dì Nguyệt Dung….”

      Giang Đào cười khổ: “Phì Phì, em quá thích suy nghĩ vì người khác, luôn đặt chuyện của chính mình ở vị trí sau cùng. hi vọng sau này em có thể nghĩ nhiều cho bản thân. Chúng ta chia tay chia tay, còn người nhà chúng ta nghĩ gì, làm gì, em cũng đừng nên lo lắng, hôn nhân suy cho cùng là chuyện của hai người, những người khác có lẽ bàn tán đủ điều ngay lúc ấy, nhưng chỉ cần đương kiên trì đến cùng, đến cuối cùng, người xung quanh đều tán thành cách nghĩ của đương . em phải lo cho , cũng đừng lo cho người nhà . Bọn đều rất tốt, vẫn khác, kết hôn với khác, cũng có con. Em yên tâm, treo cổ ở cây. Cuộc sống phải tiếp tục, đối với người từng , nếu thực có duyên phận, còn bằng thản nhiên chia tay, để hai bên đều tìm được người thích hợp cho mình.”

      Phì Phì ngờ Giang Đào thản nhiên như vậy, thái độ của Giang Đào khiến Phì Phì lúc này thoải mái rất nhiều, nhưng nghĩ lại, có phải Giang Đào làm ra vẻ thản nhiên như vậy đến để đánh tan cảm giác bứt rứt trong lòng Phì Phì hay .

      Phì Phì ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Giang Đào, hi vọng có thể từ mặt ta nhìn ra chút dấu vết sót lại, nhưng từ khi nào Giang Đào trở nên thâm trầm như vậy, từ mặt ta, vậy mà nhìn ra chút gì. Phì Phì vẫn thoải mái ra thắc mắc trong lòng mình: “ Giang Đào, phải chỉ làm ra vẻ thoải mái, trong lòng rất đau khổ chứ, còn giả vờ thản nhiên.”

      Mặt Giang Đào hơi đổi, trong lòng Phì Phì liền biết đáp án, nhưng Giang Đào có lòng thành toàn cho Phì Phì, Phì Phì cớ gì phải vạch trần , vì thế ha ha nở nụ cười, còn : “ Giang Đào, quả nhiên là Giang Đào trong cảm nhận của em, khí chất giống với người khác, chắc chắn có thể tìm được chị dâu vừa xinh đẹp vừa thông minh lại đáng .”

      “Đó là đương nhiên.” Giang Đào mỉm cười, ra lòng vẫn đau đớn, nhưng mà trong bụng Phì Phì là con của Thẩm Dục Luận, người trong lòng Phì Phì cũng là Thẩm Dục Luận, Thẩm Dục Luận hết toàn bộ hiểu lầm với Phì Phì cho Giang Đào, Giang Đào sao có thể lại làm khó Phì Phì. Những ngày Thẩm Dục Luận và Phì Phì hành hạ lẫn nhau, đó là Giang Đào đến cùng Phì Phì, Giang Đào cũng bằng lòng nhìn đến dáng vẻ đau khổ trầm luân như vậy của Phì Phì.

      Phì Phì, thà rằng nhìn thấy em cười trong lòng người khác, chứ phải khóc trong lòng . ra đây là đáp án Giang Đào muốn nghiêm túc với Phì Phì, nhưng lời ra miệng lại là: “ ra muốn tìm biết sợ quỷ, em thậm chí cả gốc gác của cũng biết, khiến có cảm giác làm đàn ông, lần sau tìm bạn , em được đào gốc gác của ở trước mặt người ta đó.”

      “Cái này, em suy xét chút.” Phì Phì nghịch ngợm cười.

      “Em đám đào gốc gác của lên, cẩn thận cục cưng của em trường thành, lại đào gốc gác của em lên.”

      dám!”

      ………

      Hai người lại đấu võ mồm giống như trước đây.

      Giang Đào rốt cuộc vẫn thể nhìn Phì Phì mỉm cười trong lòng người khác, chẳng qua phải người ích kỷ, muốn nhìn thấy người mình vui vẻ đến với mình. lâu sau, Phì Phì nghe Giang Đào đến Tổng công ty của Phúc Thái ở nước Mĩ. Thậm chí cho Phì Phì, liền lặng lẽ . Giang Đào cũng học được khiêm tốn, người đàn ông khiêm tốn mới mê người.

      Chi mong Giang Đào có thể khiến con say đắm, Phì Phì tin tưởng nhất định có thể.

      Lần đầu tiên Thẩm Dục Luận muốn đến nhà họ Giả làm khách, vậy mà cũng căng thẳng. Khiến Phì Phì cực kì tò mò: “Em này Thẩm Dục Luận, da mặt phải mỏng như vậy chứ.” Phì Phì quen gọi cả tên lẫn họ của , dường như còn có cảm giác vô cùng thân thiết hơn người khác gọi gì mà heo heo, bảo bối.

      “A..? hóa trong hình tượng của ở trong lòng em là mặt dày?”

      phải dày lắm, nhưng đến mức chỉ đến nhà em ăn bữa cơm cũng khiến căng thẳng như vậy chứ?”

      “Phì Phì, em biết, có lẽ là gia đình của em quá hạnh phúc, khiến có chút nhút nhát, sợ mình thể cho em hạnh phúc như vậy.” Thẩm Dục Luận quay đầu nghiêm túc .

      “Ôi.” Phì Phì kêu tiếng .

      “Sao rồi, nó lại đá em? Chắc chắn cũng nghịch ngợm giống em.:” nếu phải lái xe, Thẩm Dục Luận chắc chắn lại muốn nằm sấp xuống nghe động tĩnh của cục cưng.

      “Giống em dĩ nhiên rất tốt, tại thịnh hành loại thâm trầm này của , ha ha.” Phì Phì chế nhạo Thẩm Dục Luận. Thẩm Dục Luận cười, : “Nếu là con trai vẫn nên khiêm tốn chút.”

      “Thâm trầm chính là thâm trầm, cần phải dán vàng lên mặt mình, còn khiêm tốn, từ khiêm tốn đẹp thế này, có thể tùy tiện dùng sao.”

      Trong lúc chuyện, liền đến công viên Thời Phú. Thẩm Dục Luận đỡ Phì Phì lên lầu.

      Hóa ra Giả Kỳ cũng ở nhà họ Giả. mặt mày hớn hở gì đó với bà Giả.

      “Oa, chính là Giang Đào à.” Kỳ Kỳ biết Phì Phì và Giang Đào sớm chia tay, tại vị này cũng phải là Giang Đào, chỉ thấy nét mặt của Thẩm Dục Luận và Phì Phì trong lúc đó lộ vẻ vô cùng thân thiết, liền kết luận vị này là rể tương lai, nhưng rể tương phải nhất định tên Giang Đào.

      Thẩm Dục Luận thấy tình cảnh có chút xấu hổ, vội vàng tự giới thiệu: “ tên là Thẩm Dục Luận, là ba của đứa trong bụng Phì Phì. Giang Đào em là bạn tốt của và Phì Phì.”

      “À.” Lúc này Kỳ Kỳ hiểu ra bảy tám phần, vô cùng hối hận mình nhanh mồm nhanh miệng.

      Phì Phì thấy Chu Xuyên ở trong bếp giúp bà Giả chuyện phiếm với Sắt Sắt. trong lòng có cảm động tên, là cảm động bóng dáng của Chu Xuyên, vẫn giống như trước.

      Sắt Sắt lại làm bàn thập toàn thập mỹ, sắc hương vị đều đủ, thiếu ruột già xào Chu Xuyên thích nhất, còn có món bún thịt hai chị thích nhất.

      “Thẩm Dục Luận, cho phép ra món ăn thích nhất, lần sau đến nhà em, Sắt Sắt chuẩn bị cho .” Phì Phì .

      Thẩm Dục Luận tiến sát vào Phì Phì mới :” chỉ thích ăn món em làm, làm sao đây?”

      “Cắt, bây giờ chê em biết nấu ăn à, muộn rồi, em sớm với , biết rồi con gì.”

      “Ai chê em. Chẳng phải chỉ là bày tỏ nỗi lòng của thôi sao. Món Sắt Sắt làm đương nhiên là Chu Xuyên thích ăn nhất, cũng chỉ thích ăn Phì Phì làm.” tại Thẩm Dục Luận có thể thân thiết kêu tiếng Sắt Sắt, lúc trước ngăn chặn Sắt Sắt có tình cảm đặc biệt đối với , luôn gọi người ta là ‘ Giả’. Hơn nữa Sắt Sắt còn dạy ở học X, Thẩm Dục Luận vì bận công việc, cũng rất lâu rồi đến học viện X nghe giảng. lúc đầu đến học viện X, cũng chỉ vì lúc học đại học học chuyên ngành máy tính, lúc đó tuổi trẻ hiểu chuyện, chỉ học chuyên ngành mình thích, này cũng có công lao của An Tử Nghi, An Tử Nghi ở bên cổ vũ Thẩm Dục Luận chọn chuyên ngành ‘ thích’ của chính mình, bên nhìn chằm chằm Thẩm Dục Luận học chuyên ngành chút nào liên quan đến việc quản lý xí nghiệp. sau khi Thẩm Dục Luận tốt nghiệp vẫn vội vội vàng vàng, mãi đến khi phải đến thành phố N làm Tổng giám đốc của Dụ Thành, mới đột nhiên nghĩ đến mình cũng có thể đến trường cao đẳng học khóa quản lý xí nghiệp, đương nhiên chỉ đơn giản là ‘nạp điện’(thêm kiến thức ấy), liền quan gì đến bằng tốt nghiệp. ngờ ý nghĩ bất chợt xuất này, kéo theo nhiều duyên phận như vậy.

      “Mà chị Sắt Sắt làm đồ ăn ngon.” Kỳ Kỳ quả câu ra tiếng lòng của mọi người.

      Chu Xuyên, hạnh phúc, sau này ngày nào cũng được ăn món chị Sắt Sắt làm, nếu em cũng có thể làm đồ ăn ngon như vậy, Long….” Vừa đến đây, theo bản năng lấy tay che miệng mình, đáng tiếc Phì Phì nghe đến đó, hơn nữa còn nghe ràng.

      “Long Tiểu Cảnh nhất định vui vẻ đúng ?” Phì Phì cố ý bổ sung vào câu này cho Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ vậy mà đỏ mặt, oán trách Phì Phì: “Chị Phì Phì, chị gì thế?”

      Sắt Sắt nghe Phì Phì nhắc đến Long Tiểu Cảnh, ngược lại nghĩ đến Bạo Long đến đây, muốn lên tiếng, liền thấy Phì Phì ra sức nháy mắt ra hiệu với mình. Sắt Sắt hiểu ý của nó, vì vậy có tùy tiện mở miệng, chỉ : “Phải rồi, gần đây Bạo Long thế nào?”

      ra Phì Phì chỉ sợ Sắt Sắt chuyện Bạo Long ở dưới lầu công viên Thời Phú kêu mình, vậy chẳng phải phá hủy hình tượng huy hoàng của bạn học Bạo Long người ta ở trong cảm nhận của tiểu mỹ nhân Kỳ Kỳ sao/

      “Bạo Long thế nào, đương nhiên phải hỏi Kỳ Kỳ rồi.” xong Phì Phì cưới ái muội với Sắt Sắt, lần này cuối cùng Sắt Sắt cũng ràng, hóa ra Bạo Long và Kỳ Kỳ quan hệ tốt, xem ra, Bạo Long đúng là trốn khỏi lòng bàn tay của con họ Giả.

      Kỳ Kỳ nhìn xẻ mặt hai chị liền biết bí mật của mình chẳng còn là bí mật rồi. dứt khoát phóng khoáng : “Bạo Long rất tốt bụng, ấy nghe trường tiểu học của vùng núi Tương Tây bị cháy, chính là chỗ của chị Sắt Sắt đó, người ta tình nguyện bán chiếc Ferrari của mình, quyên cho vùng núi xây lại ngôi trường. biết ấy làm như vậy, em rất cảm động.”

      phải chỉ mình Kỳ Kỳ cảm động, mà là các vị ngồi đây nghe chuyện này của Bạo Long, đều thấy cảm động.

      “Đúng rồi, Sắt Sắt, chừng nào chị về học viện X?” trong lòng Phì Phì hi vọng Sắt Sắt có thể về thành phố N, người nhà sống với nhau, là chuyện Phì Phì vui vẻ nhất.

      Sắt Sắt nhìn thoáng qua Chu Xuyên, mới nhận lời Phì Phì, : “Bọn chị dinh đợi Chu Xuyên làm xong phẫu thuật trở về Tương Tây.”

      “Hả? còn muốn trở về kênh rạch khe núi kia?” bà Giả hét lên tiếng, bà vốn cho rằng Sắt Sắt trở về, nữa, hơn nữa lúc trước Sắt Sắt vồn đến nơi đó vì trốn tránh tình cảm, tại cũng đến với Chu Xuyên, sao vẫn quên được chốn rừng sâu kia?

      “Mẹ, trường tiểu học của làng Ba Tiêu bị cháy, bọn có nơi học, trường học tu sửa lại, cũng có giáo viên đến, bọn con đến, bọn làm sao bây giờ?”

      “Đó là chuyện của chính phủ, con đừng quan tâm, con , con người ta tự nhiên cũng có người khác dạy, con chỉ cần ở nhà là được rồi, vậy cũng được, tìm việc ngay ở thành phố N, chẳng phải vô cùng tốt sao? Chạy xa như vậy làm gì? Mẹ và ba con cũng già rồi, con nhẫn tâm vứt hai ông bà già này ở trong này, nhẫn tâm khiến hai ông bà già này suốt ngày nóng ruột nóng gan lo cho bọn con sao?”

      “Mẹ, chẳng phải trong nhà còn có Phì Phì với mẹ sao? Hơn nữa…”

      , Thẩm Dục Luận nhận điện thoại, nụ cười mặt liền cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Thẩm Dục Luận cúp điện thoại, câu: “ có việc gấp, trước.” liền vội vã rời .

      Chuyện gì có thể khiến Thẩm Dục Luận vội đến như vậy, cả Phì Phì cũng buồn bực.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43:



      Thẩm Dục Luận rồi cả cú điện thoại cũng gọi cho Phì Phì, Phì Phì gọi qua cũng luôn có người nhận. Phì Phì nhớ đến nét mặt lúc sắp , có lẽ là có việc gấp, liền buông tha việc gọi cho Thẩm Dục Luận, nghĩ thầm rằng chờ hôm sau lại .

      Mấy ngày sau, vẫn có tin tức của Thẩm Dục Luận, trong lòng Phì Phì có phần hoảng, nhưng biết đâu tìm .

      Sáng hôm nay, Phì Phì còn chưa rời giường, nghe thấy ông Giả ở bên ngoài lớn tiếng ầm ĩ: “Dụ Thành này chính là Dụ Thành của nhà Thẩm Dục Luận à? Sao trong đêm, liền xảy ra chuyện lớn như vậy?”

      Dụ Thành xảy ra chuyện? Phì Phì vọt dậy từ giường, phủ thêm áo liền ra ngoài.

      “Ba, ba gì?”

      “Nào, con xem.” Ông Giả đưa tờ báo sáng của thành phố N cho Phì Phì đọc.

      “Tập đoàn Dụ Thành thần bí phá sản trong đêm, chủ tịch Thẩm Quốc Huy nhảy lầu tự sát.” hàng chữ to ràng in trang đầu của tờ báo sáng, Phì Phì chỉ cảm thấy bị hàng chữ kia dọa cho giật mình hoảng hốt, Thẩm Quốc Huy tự sát? Vậy Thẩm Dục Luận sao?

      Thẩm Dục Luận ở đâu? có chuyện gì hay ?”

      Phì Phì nghĩ được nhiều như vậy, ba chân bốn cẳng mặc xong quần áo, cầm chìa khóa xe liền chạy xuống lầu.

      “Aiz, Phì Phì…” phía sau truyền đến tiếng kêu la của ông Giả, bị tiếng rầm của Phì Phì nhốt lại trong cửa.

      Đến Dụ Thành, dưới cơ quan Dụ Thành vây đầy phòng viên cảnh sát cùng quần chúng.

      Phì Phì biết phía sau cơ quan có cầu thang thoát hiểm, nhưng phải thang máy, dẫn lên tầng 12. cũng biết Thẩm Dục Luận có ở văn phòng hay . Phì Phì theo bản năng sờ sờ bụng dưới nhô ra của mình, liền bước đến cầu thang thoát hiểm.

      Cuối cùng cũng lên tầng 12, Phì Phì có phần thở nổi, chống lên cầu thang khom người thở phì phò, chỉ thấy thư kí Hồng từ hành lang toilet bên kia đến, thư kí Hồng thấy Phì Phì vui mừng, ông lo lắng cho Thẩm Dục Luận nghĩ thông giống cha , liên tục trông coi , cả WC cũng lo lắng đề phòng, lần này Phì Phì đến đây, thư kí Hồng thở phào nhõm, tiến lên đỡ Phì Phì, : “Giả tiểu thư, đến tốt rồi, Tổng giám đốc từ hôm qua đến nay cũng chịu uống miếng nước, cũng , còn hút thuốc. mau xem chút .”

      nhàng đẩy cửa phòng Tổng giám đốc ra, Phì Phì đứng ở cửa, thấy Thẩm Dục Luận ngồi sofa, bên cạnh tràn ngập sương khói, Phì Phì lại nhìn gạt tàn bàn, đầy tàn thuốc.

      “Phì Phì.” Thẩm Dục Luận giương mắt nhìn thấy là Phì Phì, trong lòng an ủi: “Sao em lên đây?”

      “Thẩm Dục Luận.” Phì Phì qua nhào vào lòng , biết, tại chỉ có , còn có con của họ,ngoài ra còn gì nữa cả.

      “Phì Phì.” Thẩm Dục Luận nhàng gọi Phì Phì, ôm chặt lấy , giống như chính là cọng cỏ cứu mạng : “Phì Phì, có gì hết, chỉ còn lại em, Phì Phì, ba chết, vẫn cho rằng thích ông ta, nhưng nhìn thấy ông ta bị đẩy đến nhà xác, cả trái tim đều trống rỗng, hóa ra tình thân dù làm sao cũng thể mất , vẫn cho rằng thích ông ta, nhưng ông ta là phần trong sinh mệnh của , ông ta rồi, ông ta cứ như vậy rồi…. biết ông ta lựa chọn ra ở thành phố N, là muốn đến gặp , ông ta có thể gọi về HongKong, nhưng mà ông ta đến đây…..Phì Phì, em biết ? Ba rồi, ông ta vừa , xương cốt còn chưa lạnh, các của , phụ nữ của ba , liền bàn bạc chia gia sản, Dụ Thành phá sản, thậm chí ngay cả cái đèn bàn, cái đồng hồ của nhà họ Thẩm họ cũng buông tha…….Phì Phì, muốn nhìn thấy họ, muốn nhìn thấy họ nữa….”

      “Thẩm Dục Luận, đừng gặp lại họ nữa, phải phấn chấn lên, phải phân tích cẩn thận suy nghĩ cẩn thận, Dụ Thành còn có khả năng cải tử hồi sinh hay , chỉ cần có chút hy vọng, chúng ta cũng bỏ cuộc. lỡ như, nếu đến đường cùng, cũng đừng bỏ cuộc, còn có em, có con của chúng ta, chúng ta đều trẻ tuổi, chúng ta làm lại từ đầu, ba có thể gây dựng giang sơn, trong người chảy dòng máu của ông, nhất định cũng có thể….”

      Thẩm Dục Luận ôm Phì Phì lâu lâu, mới dần dần buông ra, : “Phì Phì, chúng ra bây giờ gọi điện thoại, chỉ cần có người đồng ý ra tay kéo chúng ta, chúng ta liền có hy vọng.”

      , liền nghe nghe ngoài cửa ồn ào, giọng cao nhất là của thư kí Hồng: “Mời các người chờ, tôi thông bào cho Tổng giám đốc.”

      “Hừ, Tổng giám đốc cái gì, Dụ Thành cũng phá sản, đừng xem chúng tôi như đứa ngốc, kêu Thẩm Dục Luận ra đây, đừng mơ nuốt hết tiền bạc của nhà họ Thẩm!” đây là giọng của người phụ nữ.

      Thẩm Dục Luận đến cửa, thấy Thẩm Dục Triết và Thẩm Dục n, cùng với mẹ của họ, thấy An Tử Nghi, An Tử Nghi suy cho cùng cũng là phu nhân của Thẩm Quốc Huy, còn chưa đến mức rơi rớt xuống giống như đám phụ nữ này, việc mai táng Thẩm Quốc Huy còn cần bà ta lo liệu. hai người phụ nữ trước mắt này cũng già , nhưng Phì Phì có thể nhìn ra được lúc họ còn trẻ là người rất xinh đẹp.

      “Thẩm Dục Luận, nhà họ Thẩm rốt cuộc còn bao nhiêu tiền, tốt nhất cậu đừng nuốt riêng.” Mẹ của Thẩm Dục Triết lên tiếng trước.

      “Đúng vậy, đúng vậy.” mẹ của Thẩm Dục n phụ họa.

      Thẩm Dục Luận thấy hai trai cúi đầu, chịu nhìn , họ cũng biết xấu hổ sao? Có lẽ cha của họ ra , họ cũng từng đau lòng, chỉ tiếc hai người họ, cả đời cũng thoát khỏi sắp xếp của mẹ họ. họ chẳng qua là quân cờ mà mẹ họ dùng để uy hiếp Thẩm Quốc Huy.

      cho các người biết, Dụ Thành ngoại trừ mang đống nợ nần, còn gì khác, nếu hai trai đồng ý chia sẻ nợ nần với em, vậy các người muốn chia sao cũng được, chia đều cả ba, có lẽ các người nhiều hơn chút, tôi cũng đồng ý.”

      “Cậu gạt người, tiền của ông cụ đều do cậu tự tay quản lý, sao có thể liền có, nhiều tiền như vậy mà, chúng tôi theo ông ta cả đời, ông ta nhún người nhảy lên, liền bỏ bọn tôi lại, bọn tôi chẳng nhận được gì, Thẩm Dục Luận, lòng dạ cậu đừng quá hiểm độc, cậu nhất định còn giấu tiền….” mẹ của Thẩm Dục Triết khóc lóc kể lể bà ta thương cảm cỡ nào.

      “Nếu Dụ Thành còn tiền, ba tôi có thể nhảy lầu sao? Các người nhận được gì? Cả đời các người cần làm việc, bước lên trời, lại còn đeo vàng đội bạc, đó là nhận được cái gì? Chỉ bằng số châu báu ba tôi tặng mấy người cũng đủ cho nửa đời sau của các người, các người cần náo loạn nữa, náo nữa tôi thấy phải mang bất động sản của cả hai ra trừ nợ, tuy các người chỉ là phụ nữ cha tôi nuôi bên ngoài, nhưng họ cũng là người của họ Thẩm, toàn bộ của nhà họ Thẩm đều phải mang ra trừ nợ, tôi biết hai trai có ít bất động sản ở Trung Hoàn, nghe ở Thẩm Quyến cũng có. Thêm châu báu của hai vị nữa, cũng có thể trả được phần nợ…”

      Đám người này vừa nghe chẳng những có thịt béo, mà còn phải bồi thường, vội vã tìm lý do trốn mất.

      “Thấy , đây là em của .” Thẩm Dục Luận cười khổ.

      Phì Phì nhìn thấy đau khổ trong mắt , đều em như tay chân, mà em của Thẩm Dục Luận, nếu phải Phì Phì tận mắt thấy, dám tin đời này có em như vậy. nhàng cầm lấy tay , bàn tay ấm áp của Phì Phì vuốt ve lòng bàn tay dày của , : “Chúng ta nghĩ xem ai có thể cứu Dụ Thành .” ra trong Phì Phì nghĩ đến nhà họ Giang, nhưng nghĩ đến chuyện mình và Giang Đào chia tay, nhà họ Giang hiển nhiên chịu ra tay giúp Thẩm Dục Luận, nhà họ Hách ở HongKong đương nhiên cũng vì chuyện Thẩm Dục Luận và Hách Thiên Thiên hủy bỏ hôn ước, mà nhúng tay vào chuyện của nhà họ Thẩm.

      Lúc này, điện thoại bàn vang, Thẩm Dục Luận nhíu mày, vẫn cầm ống nghe lên, điện thoại hôm nay đơn giản đều là đòi nợ.

      ?” mặt Thẩm Dục Luận lập tức vẻ phấn chấn: “ trở lại?”

      Đầu bên kia là tiếng than thở của Thẩm Minh Huy: “Ba con cứ như vậy rồi, ngờ lần trước là lần cuối cùng gặp ta.”

      , ở đâu? Chúng con gặp .” Thẩm Dục Luận ‘chúng con’, đương nhiên là chỉ Phì Phì, Thẩm Minh Huy vừa nghe liền hiểu.

      biết có thể giúp con hay , dẫn con gặp người. chờ các con ở khách sạn Thái Tử.”

      Cúp điện thoại, Thẩm Dục Luận liền muốn dẫn Phì Phì đến khách sạn Thái Tữ gặp Thẩm Minh Huy.

      “Thẩm Dục Luận, dưới lầu nhiều phóng viên lắm, chúng ta thể thang máy, bằng bị họ chặn, lại lãng phí rất nhiều thời gian.”

      Phì Phì dẫn Thẩm Dục Luận đến cầu thang thoát hiểm vừa lên lúc nãy.

      Ánh sáng ở cầu thang thoát hiểm cực kì tối, Thẩm Dục Luận giữ chặt Phì Phì ở phía sau, mình ở phía trước, sợ Phì Phì xảy ra chuyện.

      “Phì Phì, cẩn thận chút.”

      “Em vừa mới mình lên trong này, sao, yên tâm.”

      , vất vả như vậy, trong lòng ngoại trừ cảm động, còn có đau lòng. Sao có thể khiến người phụ nữ của mình lo lắng cho mình như vậy.

      Phì Phì nhìn ra tâm tư của Thẩm Dục Luận, : “Thẩm Dục Luận, đừng lo cho em, em bây giờ cần làm, mỗi ngày cũng chỉ ở nhà ăn thơm uống cay, thân thể em vẫn rất tốt, cho nên cũng cần phải lo lắng cho cục cưng, nhất định khỏe mạnh như em. chỉ cần lo chuyện của mình là được, nếu có thể vượt qua cửa ải khó khăn này đương nhiên rất tốt, nếu trở thành kẻ nghèo hèn, em cũng ghét bỏ , như vậy mới có cơ hội cùng gây dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đến lúc cũng có thể khoe khoang với cục cưng, ha ha.”

      lạc quan của Phì Phì khiến Thẩm Dục Luận càng cảm động, cho dù cón tiền, trở thành nhân viên bình thường, Phì Phì vẫn bên cạnh , còn có con của họ.

      Thẩm Dục Luận lời này, chỉ cầm chặt tay Phì Phì, ngở làm đau Phì Phì: “Thẩm Dục Luận, làm gì vậy, cầm người ta đau qua.”

      xin lỗi, cố ý.”

      ngốc.” Phì Phì thầm.

      câu ‘ ngốc’ của Phì Phì khiến Thẩm Dục Luận cảm thấy đặc biệt ấm áp, chưa từng có người như vậy với , người người đều chỉ thông minh có bản lĩnh. Thẩm Dục Luận đột nhiên nhớ tới lúc mới gặp Phì Phì, Phì Phì cũng từng ‘diện mạo xấu xí’, cũng chỉ có Phì Phì dám như vậy, ngược lại khiến cảm thấy đặc biệt dễ nghe (= :)

      ở khách sạn Thái Tử, Thẩm Dục Luận và Phì Phì gặp được Thẩm Minh Huy. Thẩm Minh Huy mặc đồ màu trắng, khí chất siêu phàm.

      vừa nghe tin liền vội trở về, việc mai táng ba con do An Tử Nghi lo liệu, con nhất định phải chịu đựng thay ba con cố gắng lần cuối. cũng là người thân nhất của con, làm sao cứ như vậy rồi, nhiều cháu như vậy, cũng chỉ xem con như người thân nhất, con cũng biết…” khóe mắt Thẩm Minh Huy chứa lệ.

      Thẩm Minh Huy nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, mang Thẩm Dục Luận và Phì Phì gặp người bà .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44:


      Hóa ra Thẩm Minh Huy mang Thẩm Dục Luận gặp chủ ngân hàng. Thẩm Minh Huy còn là mối tình đầu của người ta, tuy có đến với nhau, nhung người đàn ông kia luôn ôm ấp tình cảm với mối tình đầu. vì vậy vừa thấy Thẩm Minh Huy vẫn vô cùng nhiệt tình.

      Thẩm Minh Huy luôn thẳng đến thẳng , trực tiếp với người ta ý đồ đến. chủ ngân hàng vừa nghe, khẽ mỉm cười, vẫn dùng loại ánh mắt thưởng thức của năm đó nhìn Thẩm Minh Huy, : “Em bằng lòng nhớ cậy , cảm thấy rất vinh hạnh, chuyện này để và cháu .”

      Thẩm Minh Huy thích thú, dẫn Phì Phì , đến hoa viên bên ngoài.

      “Nhìn ra được, ông ấy .” Phì Phì chớp mắt , trong đầu nghĩ lại tuổi này còn có người đàn ông kiên trì như vậy, thực hành phúc.

      “Đó là chuyện rất nhiều năm trước rồi.” Thẩm Minh Huy chỉ hờ hững .

      “Nếu con là đàn ông, cũng .” Phì Phì thiệt tình .

      “Ha ha.” Thẩm Minh Huy cười to: “Đàn ông bây giờ đều thích người đẹp trẻ tuổi như con. già rồi.”

      “Nhưng mà rất tao nhã.”

      Thẩm Minh Huy nhìn Phì Phì, mới : “Đến lúc đó con già cũng có thể tao nhã, chẳng qua rất nhiều người phụ nữ đều làm được. con có thể.”

      rất thú vị.” Phì Phì .

      “Thẩm Dục Luận cho biết, con cũng rất thú vị.”

      “A? ấy gì con?” lần đầu tiên biết Thẩm Dục Luận đánh giá mình sau lưng, Phì Phì rất có hứng thú tám phen.

      “Còn , muốn cưới con.”

      Cái này Phì Phì biết, nhưng xem ra, Thẩm Minh Huy cho Phì Phì những thứ khác, Phì Phì đành thôi vậy.

      Thẩm Minh Huy trò chuyện với Phì Phì vui vẻ, bà cực kì thích vãn bối này.

      trò truyện hăng say. Thẩm Dục Luận từ bên trong ra, phía sau là chủ ngân hàng.

      Phì Phì vừa thấy vẻ mặt của Thẩm Dục Luận, liền biết chuyện thành

      “Hai đứa về trước , muốn tụ hợp với bạn già.” Thẩm Minh Huy thay chủ ngân hàng hạ lệnh đuổi khách.

      Thẩm Dục Luận về tổng bộ ở HongKong của Dụ Thành, cũng trở về nhà họ Thẩm trống rỗng. sau khi Thẩm Quốc Huy qua đời mọi người ở nhà liền mỗi người ôm tiền bạc tranh giành. Mọi người đều biết Thẩm Quốc Huy chỉ để lại cho Thẩm Dục Luận cục diện rối rắm, ai muốn gánh vác nợ nần mà Thẩm Quốc Huy để lại với Thấm Dục Luận, có thể trốn xa liền trốn xa. An Tử Nghi dù sao cũng là vợ chính thức của Thẩm Quốc Huy, sau khi lo xong việc mai táng Thẩm Quốc Huy, lâu sau liền mang theo con trai của bà ta mai danh tích, chắc chắn bà ta có ít tiền bạc, sợ nhà họ Thẩm bảo bà ta trừ nợ.

      Phì Phì an tâm dưỡng thai ở ngay tại nhà, tin tưởng Thẩm Dục Luận nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, coi như là vì và đứa , Thẩm Dục Luận nhất định có thể kiên trì.

      Thẩm Dục Luận liền mấy tháng, chẳng qua là dù bận dù mệt cũng luôn nhớ gọi điện thoại hỏi thăm Phì Phì, cục cưng thế nào.

      chỉ biết hỏi cục cưng, trong lòng cũng chỉ có cục cưng, có em.” Phì Phì oán trách Thẩm Dục Luận.

      “Nào có, chuẩn bị hỏi cục cưng mẹ của cục cưng thế nào, em cắt ngang rồi.”

      “Vậy sao hỏi em trước, lại hỏi cục cưng trước?” Phì Phì nhất quyết tha.

      Sắt Sắt ở bên cười khúc khích, quay đầu với bà Giả: “Mẹ, mẹ xem Phì Phì chua kìa…”

      Phì Phì cúp điện thoại mới với Sắt Sắt: “Chỉ sợ đến lúc đó chị còn chua hơn cả em, trước đừng cười em, hừ.”

      “Chị thèm giống em đâu, cục cưng là của chính em, cũng phải của người khác, xem em chua thành như vậy.”

      “Vậy có phải chị cũng có hay , em xem thử.” xong Phì Phì liền muốn đuổi theo sờ mó bụng Sắt Sắt. dọa Sắt Sắt chạy khắp phòng, bà Giả ở bên nhìn hai chị đùa giỡn như trước kia, trong lòng lại có loại phiền toái như lúc trước, chỉ cảm thấy thoải mái.

      “Mẹ, sao mẹ giúp con vậy.” Sắt Sắt vừa chạy vừa kêu, bất chợt tiến vào trong ngực của người, giương mắt nhìn, đúng là Chu Xuyên.

      “Đây là ảo giác của sao? Sao ngửi được mùi món ăn em làm, liền vội vàng đến đây.” Chu Xuyên cười, tao nhã như trong quá khứ.

      Chu Xuyên phẫu thuật chỉnh hình cực kì thành công, tuy tại đẹp trai tuấn như xưa, nhưng với tình trạng phỏng nghiêm trọng mà , xem như tốt, tay phải của ta, cũng có thể khẽ động, bác sĩ chỉ cần kiên trì, tình trạng ngày càng tốt, chẳng qua là muốn linh hoạt giống như trước đây, chỉ sợ là khó. Mấy tháng tới, tay trái của Chu Xuyên có thể viết chữ, có thể cầm đũa ăn cơm rồi.

      Hai ngày nữa là đám cười của Chu Xuyên và Sắt Sắt, sau hôn lễ, hai người họ muốn cùng nhau đến làng Ba Tiêu của Tương Tây.

      Lẽ ra lúc trước Phì Phì , Sắt Sắt đám cưới Phì Phì phải làm phù dâu, nhưng mà tại Phì Phì mang thai, cũng ngại làm phù dâu, bà Giả mới nghĩ tới Giả Kỳ là lựa chọn tệ.

      Giả Kỳ và người thân thích của nhà họ Giả đến thành phố N trước hôn lễ ngày. Trong mấy tháng Thẩm Dục Luận rời này, Phì Phì cũng nhàn rỗi, giúp Sắt Sắt chuẩn bị hôn lễ cũng là chuyện lao tâm lao lực nhất, sáng chọn áo cưới Phì Phì liền mệt mỏi nằm xuống, còn phải cố gắng học tập làm sao làm bà mẹ mới.

      Hôn lễ của Sắt Sắt long trọng phức tạp, Sắt Sắt mặc như tiên nữ. tất cả mọi người cảm thán người có tình thành thân thuộc, Phì Phì liền trốn đến góc sáng sủa gọi điện thoại.

      “Thẩm Dục Luận, em cho hay, Sắt Sắt rất đẹp, giống như tiên nữ, hóa ra kết hôn hạnh phúc.”

      “Em cũng sắp kết hôn mà? Chờ về liền cầu hôn em, có được ?”

      “Vậy phải xem cầu hôn thế nào, Chu Xuyên người ta chỉ cưới người của nhà họ Giả bọn em, hơi liền cưới cả em và cục cưng, cuộc hôn nhân này cũng thể để cầu dễ dàng.”

      “Có lý, phải suy nghĩ cẩn thận, sắp xếp tốt.”

      “A, Phì Phì, hóa ra chị trốn ở đây gọi điện thoại!” bị người ta vỗ mạnh lên vai, Phì Phì kinh ngạc quay đầu, hóa ra là Bạo Long.

      “Sao cậu ở đây?” Phì Phì cúp điên thoại hỏi Bạo Long.

      “Oa, hôm nay bạn tôi là phù dâu, tôi có thể đến cổ vũ ấy sao, chị ?” Bạo Long liếc mắt nhìn Phì Phì, giật mình nhảy dựng lên: “Phì Phì, sao bụng chỉ lớn thế?”

      “Vô nghĩa, tôi mang thai, đương nhiên bụng càng lúc càng lớn.” Phì Phì tức giận trách móc Bạo Long.

      “Hiển nhiên, phải rồi.” Bạo Long xấu hổ sờ sờ đầu.

      “Này, Bạo Long, tôi nghe Kỳ Kỳ , cậu bán chiếc Ferrari của cậu, quyên tiền cho trường tiểu học miền núi, tệ nha, Bạo Long.”

      Vừa nghe Phì Phì hề băn khoăn khen ngợi mình như vậy, Bạo Long càng ngượng ngùng, : “ ra cũng có gì, tôi chạy xe cũng sao, có lẽ ngày nào đó có thể thi đạt thành tích tốt, ba tôi lại vui vẻ tặng tôi chiếc cũng được. nhưng nhiều bạn ở miền núi có trường học, nghĩ đến trong lòng liền khó chịu, lần trước tôi cũng là nghe bạn học Giả đến miền núi dạy học, kết quả trường học cũng bị người ta đốt…”

      “Nghe người dân đều rất cảm kích cậu, trường học muốn dùng tên của cậu để đăt á…” đến đây Phì Phì cười đau sốc hông: “Nghĩ lại, trường học kia tên là Trường tiểu học ‘Bạo Long’, đáng mà, ha ha ha..”

      “Chị chỉ bừa, cái đó là các thôn dân đề nghị mà thôi, tôi lại đồng ý, chẳng qua là chờ trường học xây xong, tôi cũng muốn xem, lại sợ các thôn dân coi tôi như đại thần, liền dám .”

      “Chẳng phải xây xong rồi sao?”

      “Lớp học xây xong, vẫn còn vài căn ký túc xá, nghe những bạn này đường núi đến trường rất xa, nếu trường học có ký túc xá, mỗi ngày cần phải chạy tới chạy lui…”

      Ngày đó đưa Sắt Sắt đến sân bay, bà Giả trước đó trốn trong nhà khóc, đôi mắt hồng hồng. Sắt Sắt cũng giống bà Già, khóc đến người ta chỉ liếc mắt cái liền có thể nhìn ra. Phì Phì biết lại coi như biết.

      Sắt Sắt ôm bà Giả hôn rồi lại hôn, sau đó ôm Phì Phì : “Phì Phì, ba mẹ giao cho em, chị cũng nhớ thường xuyên về thăm nhà.”

      “Chị yên tâm, em chẳng những chăm sóc tốt ba mẹ, em còn sinh cục cưng cho họ chơi.”

      “Phải rồi, sinh cục cưng phải cho chị biết trước nhất, chị cũng là dì ruột của nó nha.”

      , chỉ hi vọng chị phải chờ đến cục cưng gọi dì mới về.”

      Ông bà Giả lại ở bên dặn dò Chu Xuyên, Sắt Sắt thích gì, thích gì, Chu Xuyên mực gật đầu đáp ứng, ra so với bất kì ai Chu Xuyên càng biết Sắt Sắt thích gì thích gì.

      đường về nhà, ông Giả thương cảm với bà Giả: “Mẹ bọn , con cũng lấy chồng, còn lại hai người chúng ta còn có ý nghĩa gì.”

      Phì Phì vừa nghe lời này, trong lòng đau xót, lập tức thề son sắt : “Ba. Con thèm lấy chồng, con cưới con rể về nhà cho hai người “

      “Nào có ai như con vậy, lớn gả chồng, ba và mẹ con chuẩn bị tốt tâm lý từ mấy chục năm trước, các con đều gả .”

      “Ba, mẹ, con nghiêm túc, con muốn cưới người về nhà.” Phì Phì tỏ vẻ nghiêm túc .

      “Chẳng lẽ Thẩm Dục Luận đồng ý sau khi kết hôn với con vẫn ở nhà chúng ta?” bà Giả nhịn được kinh hỉ.

      ấy mong còn được, ấy vẫn luôn hâm mộ chúng ta đến chảy nước miếng, lần này nếu chúng ta đồng ý nhận ấy, còn có gì muốn.” Phì Phì có bài bản hẳn hoi.

      có chuyện này?” ông bà Giả lập tức từ trong nỗi mất mát gả con ra, vẻ mặt phấn chấn, thảo nào có câu miêu tả mọi người thể chịu thiệt, gọi là ‘chỉ cưới con dâu, gả con ’.

      “Đó là đương nhiên. Chẳng qua ấy muốn đổi cho con căn phòng mới lớn chút ở, nhưng mà ấy cũng , con sống tại công viên Thời Phú mấy chục năm, nếu nỡ, vậy sống tiếp thôi.”

      “Bỏ được, bỏ được, có gì nỡ, con mẹ đều gả hết rồi, cái nhà có gì quan trọng.” bà Giả vừa nghe chẳng những có thể cưới con rể về nhà, còn có căn nhà mới, cười khép miệng.

      Ban đêm, bà Giả ở giường lăn qua lộn lại thề nào ngủ được. ông Giả biết mỗi lần bà Giả như vậy hẳn là có tâm , vì thế mở đèn ở đầu giường hỏi: “Mẹ bọn , bà làm sao vậy?”

      Bà Giả mở to mắt nhìn trần nhà nòi: “Ba bọn , ông , tôi có nên thân thế của Phì Phì cho Phì Phì biết , Phì Phì cũng sắp làm mẹ, tôi cảm thấy con còn tiếp tục gạt nó, vậy là công bằng với nó, ông , có phải tôi quá ít kỉ ?”

      “Mẹ bọn , lúc đầu tôi vẫn cho rằng ta nên với Phì Phì, nhưng Sắt Sắt vừa , trong lòng tôi cũng trống rỗng, nếu Phì Phì biết thân thế của mình, tìm mẹ ruột của nó, chúng ta làm thế nào sống, bọn ở bên cạnh nhiều năm như vậy, thoáng cái đều hết, tôi khó chịu.” ông Giả lại muốn rơi lệ.

      “Vậy, tóm lại chúng ta hay .”

      Hai vợ chồng nghĩ tới nghi lui, cuối cũng vẫn là quyết định để bà Giả thân thế của Phì Phì cho Phì Phì hay. Phì Phì muốn ở lại nhà họ Giả, hay là tìm mẹ ruột của , đều do chính quyết định.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45:



      “Phì Phì, mẹ có chuyện vẫn luôn với con.” Bà Giả ra lời dạo đầu suy nghĩ cả đêm. ==

      Phì Phì vừa thấy vẻ mặt của bà Giả, cẩn thận suy nghĩ, liền biết bà Giả muốn gì, Phì Phì tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến phải rời khỏi nhà họ Giả, vậy hà tất phải toạt ra. Cứ xem như chính mình chưa bao giờ biết, cũng cần biết.

      “Mẹ, mẹ còn có chuyện gì có thể giấu giếm được con, chẳng phải là chút chuyện thôi sao, con đều biết , mẹ cần phải , phải rồi, con phải đến bệnh viện làm kiểm tra thai, hôm nay. Con trước nhé.” Phì Phì xong đứng dậy vào phòng cầm túi xách liền ra cửa.

      Bà Giả đến cửa, : “Phì Phì, chậm , mẹ cùng con.”

      cần đâu, chẳng phải mẹ hẹn dì nào đó làm tóc sao? Mẹ , mình con đến bệnh viện là được.” xong Phì Phì cố ý bước mau, thoát khỏi bà Giả.

      Bà Giả nghĩ đến câu ‘con đều biết ’ của Phì Phì, rốt cuộc Phì Phì biết cái gì, chẳng lẽ Phì Phì biết thân thế của nó? Làm sao Phì Phì biết được? trong lòng bà Giả nghi hoặc, liền lời của Phì Phì với ông Giả. Ông Giả cũng hiều được hàm ý chứa đầy trong câu của Phì Phì, vì vậy : “Vẫn là thuận theo tự nhiên , biết biết, biết biết.”

      Phì Phì từ khoa phụ sản ra. Phì Phì kiềm nén kích động trong lòng, gọi điện thoại cho Thẩm Dục Luận.

      “Alo, Thẩm Dục Luận, em có tin tức động trời muốn với .”

      “Là gì?”

      đoán xem.” Trời ạ, còn muốn đoán, hẳn là đoán Phì Phì lại nhặt được cục đá đẹp, hay là đoán Phì Phì lại thấy sách gì hợp sở thích.

      đoán…”

      đúng, sao Phì Phì giống như nghe được giọng của Thẩm Dục Luận, giống như trong điện thoại.” Phì Phì hết nhìn đông đến nhìn tây, quả nhiên thấy Thẩm Dục Luận dựa vào cây đại thụ ở cửa bệnh viện, nhìn thẳng vào Phì Phì. Hóa ra sớm nhìn thấy .

      Thẩm Dục Luận vội chạy đến, trước mắt bao ngưởi ôm Phì Phì rồi hôn hôn.

      “Phì Phì, về, vui mừng ?” Thẩm Dục Luận khẽ cười hỏi Phì Phì.

      “Thấy cho em phần kinh hỉ, em cho phần càng kinh hỉ.” Phì Phì cười ngây thơ.

      mau.” Thẩm Dục Luận nhàng bưng mặt Phì Phì.

      “Ừm, cái đó…..cái đó thôi…” Phì Phì cố ý thừa nước đục thả câu.

      “Rốt cuộc là cái gì? Mau .” Thẩm Dục Luận chờ kịp rồi.

      “Chính là cục cưng của chúng ta là song thai.” Phì Phì xong những lời này bằng tốc độ nhanh nhất.

      ư?” Thẩm Dục Luận khoa trương trừng lớn hai mắt, Phì Phì cho kinh hỉ quả nhiên đủ kinh.

      Về đến nhà, ông bà Giả cũng có ở nhà, Thẩm Dục Luận vào phòng liền ôm lấy Phì Phì chịu buông, Phì Phì có thể cảm nhận được kích động của , nhưng nghĩ đến mình mang thai, đành phải dằn lòng dập tắt ngọn lửa dục vọng của Thẩm Dục Luận. Phì Phì đẩy Thẩm Dục Luận ra, chạy đến bên của sổ, : “ cho chạm vào em.”

      “Em là vợ , sao thể cho chạm?”

      “Ai là vợ chứ?”

      ngờ Thẩm Dục Luận vậy mà lấy từ trong túi áo ra chiếc nhẫn kim cương, Phì Phì tham tiền vừa thấy ánh sáng kim cương, vậy mà tới gần muốn nhìn .

      “Oa, đẹp nha. Trước kia lúc em và Sắt Sắt ngang qua quầy kinh doanh trang sức cũng chỉ dám lén nhìn.”

      “Phì Phì, gả cho .” Lần này Thẩm Dục Luận dùng câu cầu khiến, mà là cầu khẩn.

      “Ừm, thấy lần liền cho em cặp song thai, gả cho coi như hết.” giọng điệu kia, giống như chính mình chịu nhiều thiệt thòi.

      Thẩm Dục Luận vốn cho rằng lần cưới cả ba, Phì Phì nhất định phải nghĩ hết biện pháp làm khó xử mới bằng lòng bỏ qua, ngờ chỉ năm chữ thành công, làm hại trước đó nghĩ cả trăm lời kịch toàn bộ đều cần sử dụng.

      Từ sau hôn lễ của Sắt Sắt, Phì Phì cũng có hâm mộ những hôn lê xa hoa long trọng này, mệt người mà, kết hôn mệt mỏi mấy tháng như vậy, Phì Phì cảm thấy vẫn là lấy chứng nhận, sau đó mình muốn kết hôn kiểu nào cũng đều được. Tuyệt đối đừng tổ chúc hôn lễ xa hoa khoa trương, nhìn vẻ vang tinh lệ, ra chịu tội là mình. ngờ Thẩm Dục Luận hoàn toàn đồng ý với quan điềm của Phì Phì. Vì vậy hai người thỏa thuận sau khi lấy chứng nhận bốn miệng nhà liền du lịch.

      Nhưng mà Thẩm Dục Luận vẫn bận rộn, căn bản có thời gian du lịch, bởi vậy nhiều lần xin lỗi với Phì Phì. Phì Phì luôn khéo hiểu lòng người, : “Gấp cái gì, còn nhiều thời gian mà.”

      Bà Giả đâu đâu cũng với bác hàng xóm Phì Phì mang song thai, theo đúng lời bà Giả đó là: “Phì Phì nhà tôi lần này mang song thai, giống tôi đó, ngờ chuyện tốt như vậy cũng có thể di truyền, lần này, nhà của chúng tôi có thể có hai cặp song thai rồi.”

      Vẻ mặt kia của bà Giả, là vô cùng tự hào.

      Hôm nay Phì Phì dọn bàn học, trong lúc vô tình lục ra quẻ bói ngày đó gặp Thẩm Dục Luận, mở ra nhìn, ba điều sau cùng là ràng vừa mắt


      1. 25 tuổi gặp được quý nhân, nhưng nguy cơ khắp nơi, tình cảm hòa thuận dễ bị thương tổn, sau này, thuận buồm xuôi gió.

      26 tuổi kết hôn, bên nam cao 1m78.

      3. Có hai con, mẫu bằng tử quý, cả đời bình an.


      Trong lòng Phì Phì cảm thán sao lại có chuyện kỳ diệu như vậy, quẻ bói này rốt cuộc là ai đặt bàn làm việc của Phì Phì? Chẳng lẽ là Thẩm Dục Luận sớm nhìn tới Phì Phì, hết thảy đều là dự mưu của ? Chuyện này vô cùng có khả năng.

      Hừ hừ, chờ ấy về, liền nghiêm hình bức cung. Tại sao phải sợ ấy nhận tội.

      Buổi tối Phì Phì hỏi Thẩm Dục Luận trước: “ cao bao nhiêu?”

      Thẩm Dục Luận bị Phì Phì hỏi đầu mờ mịt, thấy vẻ mặt Phì Phì nghiêm túc, đành phải chi tiết: “Cởi giầy 178cm, mang giày vào đúng 180cm, tin em có thể đo. Bằng chiều cao này của , tuyệt đối ảnh hưởng đến chiều cao tương lai của cục cưng, em yên tâm.”

      “Ai cái này với . Em hỏi , đây có phải của ?” Phì Phì ném quẻ bói kia đến trước mặt Thẩm Dục Luận, tức giận : “Hóa ra mực sắp xếp em.”

      Thẩm Dục Luận bị Phì Phì hiểu sao cả mà xử oan, trong lòng thầm khổ, cầm quẻ bói kia nhìn, cũng nghi hoặc, mặt nhăn mày nhíu : “Cái này là trước kia nhặt được?”

      Phì Phì thấy vẻ mặt của Thẩm Dục Luận liền biết dối, nhung rốt cuộc là ai, tính cuộc đời của Phì Phì chuẩn như vậy.

      Thẩm Dục Luận từ phía sau nhàng ôm Phì Phì, bàn tay nhàng vuốt ve ở cái bụng to, : “Dựa theo quẻ bói này, cục cưng của chúng ta đúng là hai đứa con trai nha…”

      “Nhưng mà em thích con , em cũng mua xong váy cho con bé rồi.” Phì Phì nhìn quẻ bói kia, trời ạ, vậy chẳng phải có hai con trai sao?

      Là số phận , cũng may Phì Phì tốt số.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :