1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô cùng mập Vô cùng gầy - Mễ Lạp Phấn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36:



      Hóa ra, hai tấm chứng nhận kia, tấm là giấy khai sinh của Sắt Sắt.

      Tấm còn lại, là giấy chứng nhận nhận nuôi Phì Phì.

      Hóa ra, Sắt Sắt sớm chiều sống cùng Phì Phì hai mươi lăm năm, vậy mà phải chị em ruột, lại càng phải là song sinh gì đó.

      Bên ngoài có người đến, Phì Phì vội vã bỏ hai tấm giấy chứng nhận vào trong hộp, đậy kín nó, định bỏ lại nó vào tủ đầu giường.

      Bà nội vào.

      Phì Phì kinh ngạc nhìn bà nội, há miệng thở dốc, nhưng khóng lên lời.

      “Phì Phì, cháu thấy hết?” Giọng bà nội bình tĩnh.

      “Vâng.”

      “Con đến đây.” Bà nội xong đến ngồi xuống ghế sofa. Phì Phì nhàng đến bên cạnh bà nội, cũng ngồi xuống.

      Bà nội ôn hòa giữ chặt tay Phì Phì, dịu dàng : “Lẽ ra mẹ con mang nó đến chỗ này của bà, là muốn để cho con biết, ngờ ngược lại khiến con biết được. nên trách mẹ con, mẹ con sợ mất con, sợ con biết , tìm cha mẹ ruột, về cái nhà này nữa, làm cha mẹ khó tránh khỏi đều ích kỉ…..Năm đó lúc mẹ con ở bệnh viện sinh ra Sắt Sắt, sản phụ ở giường bên cạnh cũng vừa vặn sinh ra , chính là con. Nhưng mà sáng ngày hôm sau, thấy người mẹ chiếc giường kia nữa, chỉ để lại con ở giường khóc oe oe. Mẹ con thấy con khóc thương tâm, liền ôm con đến đút sữa cho con, vòng ôm này, coi như là ôm lên luôn, con vừa rời khỏi mẹ con liền khóc, đòi mẹ ôm mới chịu. Mẹ con thấy cũng còn người cần con, đáng thương, bèn , đứa này có duyên với mẹ con, dứt khoát ôm con trở về làm chị em song sinh với Sắt Sắt. Hàng xóm láng giềng đều thấy mẹ con mang thai mười tháng, lúc mẹ con sắp sanh gọi xe cứu thương, hàng xóm trong chung cư cũng thấy, vì vậy có người ngoài biết chuyện này, mẹ con mỗi lần nhắc đến song thai đều rất đắc ý. Lẽ ra, lúc con còn , ba mẹ con đều nghĩ chờ con trưởng thành, chuyện cho con hay, nhưng con ngày càng lớn, càng khiến người ta thấy thương, mẹ con bắt đầu sợ hãi ngày nào đó, con rời khỏi mẹ con, cứ như vậy, mẹ con dám chuyện này với con, mãi cho đến sau này cuối cùng mẹ con quyết định cả đời cũng với con…”

      “Bà nội….” Phì Phì nhào vào trong lòng bà nội nức nở: “Cả đời con cũng rời khỏi mẹ, rời khỏi nhà con, con và Sắt Sắt vĩnh viễn cũng là chị em, là song sinh.”

      “Đứa ngoan, đứa ngoan.” Bà nội vỗ lưng Phì Phì .

      Phì Phì giương mắt nhìn gương mặt bà nội, mặt kiên định : “Bà nội, bà coi như con chưa từng xem nó, được ? Nếu sớm biết rằng là thế này, con thà rằng con chưa từng xem nó, con muốn cả đời làm con của nhà họ Giả, bà nội, đồng ý với con, đừng với mẹ con xem nó, đừng với bất kì ai, được ?”

      Bà nội đưa tay lau khô nước mắt mặt Phì Phì, kiên định gật đầu.

      Phì Phì nhớ tới hai lần Sắt Sắt cần truyền máu, ba mẹ đều cho Phì Phì truyền, thảo nào đôi song sinh Phì Phì và Sắt Sắt này hề giống nhau, hóa ra là như vậy.

      Phì Phì cũng muốn biết cha mẹ ruột của mình rốt cuộc là ai, rốt cuộc vì sao nhẫn tâm như vậy mà sinh ra liền vứt bỏ , nhưng mà thế giới rộng lớn, Phì Phì biết đâu tìm họ??

      Phì Phì đánh mặt chược khoác lác với đám chị họ nữa, chỉ mình lẳng lặng nằm giường, lục soát trong dòng ký ức xem có bất kì chuyện gì liên quan đến thân thế của bản thân, rời khỏi nhà họ Giả, nhưng cũng thể khống chế được bản thân suy nghĩ đến chuyện có liên quan đến thân thế của mình.

      Phì Phì nghĩ tới An Tử Nghi từng đuổi theo nhìn mình ở siêu thị, nghĩ tới Thẩm Quốc Huy từng luống cuống gọi mình này nọ, tuy Phì Phì nghe thấy, nhưng Phì Phì có thể khẳng định ông ta gọi là tên người, nghĩ tới Thẩm Quốc Huy tìm thăm dò hộ khẩu của .

      Hết thảy những điều này, chẳng lẽ chứng minh thân thế của có liên quan đến nhà họ Thẩm?

      Như vậy, Thẩm Dục Luận biết ?

      Thẩm Dục Luận ngờ Phì Phì gọi điện thoại cho .

      “Thẩm Dục Luận, ở đâu? Tôi muốn gặp .” Phì Phì gọn gàng dứt khoát.

      “Phì Phì? ở Hồng Kong, vài ngày nữa về thành phố N.”

      “Vậy, tôi đến Thâm Quyến, có thể đến Thâm Quyến gặp tôi ?” Phì Phì nghĩ đến mình trong thời gian ngắn thể đến Hồng Kong, mới nghĩ đến Thâm Quyến---gần HongKong, có lẽ Thẩm Dục Luận đồng ý đến Thâm Quyến gặp .

      “Phì Phì, xảy ra chuyện gì? lập tức về thành phố N.”

      có thể sắp xếp cho tôi gặp ba ?”

      “Em gặp ông ta làm gì?” Giọng Thẩm Dục Luận run run.

      Phì Phì trầm mặc, biết nên lý do muốn gặp Thẩm Quốc Huy thế nào. lâu sau, mới : “Tôi chỉ muốn hỏi ông ta chuyện.”

      , em với , lại với ông ấy.”

      cần.” Phì Phì nhàng cắt đứt điện thoại, mờ mịt nhìn trần nhà ngẩn người.

      Thẩm Dục Luận kết hôn với người khác, cũng thay lòng đổi dạ, Phì Phi từ trong ánh mắt nhìn ra được, rất đau khổ, vẫn rất quan tâm tới Phì Phì, nhưng vì sao, nhẫn tâm vứt bỏ Phì Phì như vậy? Vì sao cứ lặp lại câu kia: “ thể giữ lại đứa .”

      ý nghĩ kinh khủng lên trong đầu Phì Phì, chẳng lẽ Thẩm Dục Luận và Phì Phì có quan hệ huyết thống?

      , thể! Làm sao có thể như vậy! An Tử Nghi lén lút theo phía sau Phì Phì, bà ta nhất định biết chuyện tình về thân thế Phì Phì, nếu bà ta có thể cổ vũ Thẩm Dục Luận và Phì Phì đến với nhau, Phì Phì chắc chắn có quan hệ huyết thống với Thẩm Dục Luận, An Tử Nghi dù sao cũng là người nhà với Thẩm Dục Luận, dù hư hỏng vô sỉ cũng thể đến mức mất hết nhân tính thế này.

      Đúng, tìm An Tử Nghi, bà ta nhất định biết gì đó, nếu có biểu kì lạ như thế lúc vừa gặp Phì Phì trong siêu thị, nhưng mà An Tử Nghi ở Hong Kong, Phì Phì làm sao có thể gặp bà ta?

      Dì Nguyệt Dung!

      Nhà họ Giang tuy là đối thủ cạnh tranh với nhà họ Thẩm, nhưng cũng coi như giao tình nhiều đời, chẳng phải dì Nguyệt Dung và An Tử Nghi có giao tình đó sao? Lần trước nhà họ Thẩm cắt băng dì Nguyệt Dung cũng có đến, còn trò chuyện rất thân mật cùng An Tử Nghi ở khách sạn. Như vậy, nếu Giang Đào có chuyện gì, An Tử Nghi cũng nhất định phải đến, thí dụ như hôn lễ của Giang Đào, mừng thọ 60 tuổi của cha Giang Đào.

      Phì Phì nghĩ phải đến nhà họ Giang, em họ của nhà chú Giả Kỳ gọi Phì Phì: “Chị Phì Phì, có người tìm chị.”

      “Ai vậy?” Phì Phì lười biếng xoay người lại, tưởng rằng bọn bạn lúc trong thôn.

      ta ta là Bạo Long, ha ha, tên hài hước.” Giả Kỳ bước vào, gương mặt mười tám tuổi có hai lúm đồng tiền lún sâu.

      Hóa ra là Bạo Long, sao cậu ta tìm đến chỗ này vậy?: “À, đó là học trò của chị Sắt Sắt em đấy, em bảo cậu ta chờ chút, chị đến ngay.” Phì Phì xong lập tức đứng dậy mặc quần áo, lại chui xuống dưới sàn tìm giày khắp nơi.

      “Được, chị Phì Phì, Bạo Long này buồn cười, là em vừa dẫn ta từ đầu làng về, ta ngoan, vậy em ra ngoài gọi ta nha, chị nhanh xuống nhé.” Giả Kỳ xong hoạt bát ra ngoài.

      Chờ đến Phì Phì xuống lầu, thấy Giả Kỳ và mấy em vây quanh Bạo Long hi hi ha ha giỡn. Bạo Long vừa thấy Phì Phì xuống lầu, lập tức thu hồi nụ cười, bày ra kiểu mặt thâm trầm của Lương Triều Vĩ.

      “Phì Phì, chị theo tôi, tôi có lời muốn hỏi chị.” Bạo Long có vẻ trang trọng.

      Phì Phì dẫn Bạo Long ra dưới cây ngô đồng ngoài sân, lá cây ngô đồng sớm rớt rụng xung quanh, chỉ còn lại chạc cây trụi lủi, Phì Phì cười hỏi Bạo Long: “Bạn học Long, năm mới vui vẻ, chúc mau phát tài nha.”

      “Phì Phì, tôi chỉ hỏi chị câu.” Bạo Long hắng giọng, : “Có phải chị phải gả cho người khác hay ?”

      “Phải .”

      Bạo Long nhắm hai mắt lại làm trạng thái tuyệt vọng, giây lát, mới : “ ta đối xử tốt với chị ?”

      “Rất tốt.”

      ra tôi sớm biết rằng có kết cục này, nhưng mà tôi chưa bao giờ hối hận chị. tại cuối cùng tôi hiểu, người nhất định phải đến với ấy, chỉ cần ấy sống vui vẻ hạnh phúc, lòng tôi liền thỏa mãn rồi. Phì Phì, hứa với tôi, chị nhất định phải hạnh phúc.” Bạo Long cực kỳ xúc động.

      “Ừm, tôi nhất định hạnh phúc.”

      “Vậy tôi yên tâm.” xong Bạo Long phòng khoáng xoay người, bước về phía chiếc Ferrari của cậu ta, cũng quay đầu lại mất.

      Giả Kỳ thấy xe Bạo Long rồi, đuổi theo ra chu môi oán trách Phì Phì: “Chị Phì Phì, sao chị giữ người ta lại ăn cơm, đón năm mới, thất lễ.”

      “Ôi, em đây biết chữ ‘lễ’ từ lúc nào vậy vậy, trước kia sao chưa từng nghe em nhắc đến chữ này, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây rồi.” Phì Phì trêu ghẹo Kỳ Kỳ.

      Nếu bình thường bị Phì Phì trêu ghẹo như vậy, Kỳ Kỳ nhất định phản kích, nhưng hôm nay chẳng những Kỳ Kỳ đánh trả, còn nịnh nọt sang đỡ tay Phì Phì, hỏi: “Chị Phì Phì, Bạo Long này đến nhà chúng ta làm chi vậy?”

      “À, cậu ta đến vì chị Sắt Sắt của em đấy, đến chúc tết giáo, thấy Sắt Sắt ở đây, thôi.” Phì Phì tùy tiện dối câu.

      “Wa, ta có phẩm chất…, còn biết đến chúc tết giáo.”

      Kỳ Kỳ hơi hỏi Bạo Long cái này cái nọ, khen Bạo Long dứt miệng.

      Sau cùng mới đến phần quan trọng: “Chị Phì Phì,chị có biết số QQ của Bạo Long ?”

      Phì Phì sớm nhìn ra Kỳ Kỳ có ý với Bạo Long, nghĩ thầm lần này Bạo Long gặp được đối thủ, Kỳ Kỳ chính là đứa ngang ngược nhất ác độc nhất tệ hại nhất nghịch ngợm phá phách nhất nhà họ Giả, 18 xuân xanh, đai học năm nhất, dáng vẻ ngọt ngào đáng .

      Phì Phì nghĩ, cảm thấy việc này siêu có hỉ cảm, vội vã số di động của Bạo Long cho Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ lấy được số liền bỏ mặc Phì Phì, trốn ở góc nhà gửi tin nhắn.

      Phì Phì mất ngủ mấy đêm, nửa đêm sương gió.

      Ông bà Giả muốn cùng đến nhà bác cả, mấy năm qua Phì Phì và Sắt Sắt cũng theo, nhưng tại Phì Phì muốn , Phì Phì kiên trì muốn mình về thành phố N.

      Giả Kỳ muốn đến thành phố N tìm bạn học chơi, liền cùng Phì Phì ngồi xe buýt.

      , bảo Giang Đào đến đón các con ?” Bà Giả nghĩ tới lần trước Sắt Sắt ngồi xe buýt, lòng vẫn còn sợ hãi.

      “Mẹ, Giang ta bận rộn nhiều việc,chẳng phải là ngồi xe buýt thôi sao? Mẹ yên tâm , con cũng có dễ bị bắt nạt như Sắt Sắt đâu, hơn nữa, con và Kỳ Kỳ là hai người, mẹ còn lo lắng gì.”

      xe buýt, Phì Phì nhìn ngoài cửa sổ tình toán làm sao mới có thể gặp An Tử Nghi.

      Kỳ Kỳ xem <Từ Chí Ma toàn tập>, tên nhà văn buồn nôn nhất nhất thế giới chính là Từ Chí Ma, Kỳ Kỳ lật đến < mày >. Phì Phì quay đầu, tình cờ nhìn đến hai hàng chữ, cả người nổi da gà cả lên, Phì Phì trợn trắng mắt: “Trời ạ, sao em xem loại sách này? giống với tác phong của em?”

      “Chị Phì Phì, chị biết, em có bạn học , đọc sách của Từ Chí Ma, mới hiểu được lãng mạn. Bằng , cũng cho chị mượn xem, để chị và rễ lãng mạn?”

      , .” Phì Phì để ý đến , quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, xe buýt chạy vào thành phố N chờ đèn xanh ở giao lộ, trong lúc vô tình Phì Phì nhìn thấy chiếc Lincoln màu bạc phía trước.

      sai, đó là xe của Thẩm Dục Luận.

      ta trở về?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37:


      Thẩm Dục Luận hẹn gặp Phì Phì tại căn phòng thuê của quán bar.

      Phì Phì đến đúng hẹn. Thẩm Dục Luận chờ Phì Phì.

      Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau kia, tim Phì Phì lạc nhịp, vì sao còn có thể nhớ nhung ánh mắt ta.

      Phì Phì mở miệng trước: “Có phải biết thân thế của tôi ?”

      Sắc mặt Thầm Dục Luận thay đổi, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, nhưng lại kết luận được rốt cuộc Phì Phì biết gì, vì thế mặt đổi sắc : “Chẳng phải em con sinh đôi của nhà họ Giả sao? chỉ biết như vậy.”

      “Vì sao muốn tôi phá thai, chẳng lẽ sợ sau này tôi lợi dụng đứa vơ vét tài sản của ?”

      Im lặng, im lặng tựa như chết, người khác im lặng như vàng, Thẩm Dục Luận im lặng như vàng, chỉ giống kiếm sắc, đâm vào tim Phì Phì.

      “Bởi vì…” cuối cùng Thẩm Dục Luận cắn răng, quay mặt chỗ khác: “Bởi vì tôi chưa từng , có tư cách sinh con của tôi.”

      Phì Phì tức giận đến phát run, bước bước dài xông lên, vốn muốn đấm Thẩm Dục Luận đấm, nhưng tay chợt dừng lại giữa trung, Phì Phì đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, tiếp đó là ói, muốn ói.

      Thẩm Dục Luận biết gì đó quay lại, theo bản nặng đưa tay muốn đỡ Phì Phì, nhưng lại rút tay lại, chỉ lạnh lùng : “ cần giả đáng thương ở trước mặt tôi, tốt nhất nên đến bệnh viện xử lí đứa , nếu , tôi công khai với báo chí đứa trong bụng là con tôi, xem mặt mũi của nhà họ Giang phải đặt ở đâu, dù nghĩ cho thanh danh của mình, cũng nên nghĩ cho Giang Đào. Giang Đào bằng lòng đứng ra chịu trách nhiệm cho , ta đối xử với tệ, nên nghĩ cho ta.”

      Phì Phì cảm thấy bực mình, nằm mơ cũng ngờ Thẩm Dục Luận lại đê tiện vô sỉ đến mức này.

      suy nghĩ kỹ , tốt nhất nhanh chóng xử lí đứa , nếu càng lớn càng phiền phức. Tôi được làm được, trong vòng tuàn, nhất định phải xử lí đứa . Đứa còn, tôi và coi như có quan hệ gì với nhau, tôi xem như chưa từng quen biết .” Thẩm Dục Luận xong lời này, đoạn tuyệt mà .

      Phì Phì ngồi xổm mặt đất, sáng ói tối ngất, ‘tôi xem như, chưa từng quen biết .’ Khi nào đến phiên ta lời này, phải là Phì Phì với ta mới đúng.

      Cuối cùng Phì Phì quyết định đến bệnh viện phá thai.

      Giang Đào xác thực ủng hộ quyết định của Phì Phì từ tận đáy lòng, dù sao ai muốn làm cha đứa con của người khác, nhưng Giang Đào lo lắng Phì Phì sợ hãi, vì vậy : “Phì Phì, em hãy nghĩ kỹ , phẫu thuật đó rất đáng sợ.”

      “Em hỏi bản thân, phá thai chết sao? chết, vì sao làm. Huống chi, dù chết, em cũng phải làm.” Phì Phì lạnh lùng : “ giúp em, trở về hãy chúng ta cẩn thận vấp ngã, rồi em sẩy thai.”

      Hôm sau là mừng thọ 60 tuổi của ông Giang, nhà họ Giang phải chào đón khách khứa. Vì vậy Giang Đào liên hệ bệnh viện, hẹn thời gian là ba ngày sau.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Đào liền đến công viên Thời Phú đón bà Giả và Phì Phì đến nhà họ Giang dự tiệc. Nhà họ Giang xa hoa, tất nhiên cần nhiều lời. nơi nơi trong nhà đều được sấp xếp cực kì lịch tao nhã, gia sản có tiếng đều được đặt ở những vị trí thích hợp, Phì Phì ngồi trong bếp ăn bánh trứng. cho dù là phòng bếp, cũng lớn hơn phòng khách của nhà họ Giả.

      Từ cửa sổ phòng bếp nhìn ra là phong cảnh của vườn cây như đường lụa mỏng thông từ cửa đến sân sau, con đường đá của sân sau thông đến trong rừng cây.

      Phì Phì nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhớ mang máng câu ‘nếu có nhiều thiệt nhiều tình , ta liền muốn nhiều thiệt nhiều tiền, có nhiều thiềt nhiều tiền, vậy ít nhất phải có nhiều thiệt nhiều sức khỏe.’.

      Tốt đẹp nhất là tình , thứ hai là tiền, nếu cả hai đều có, ít nhất còn có sức khỏe. huống chi Phì Phì vừa có tiền lại có sức khỏe, so với chỉ có thứ, hay là cả ba thứ đều có, may mắn hơn nhiều rồi.

      “Giả tiểu thư, hóa ra ở trong này, cậu chủ tìm khắp nơi đấy.” Nữ giúp việc đẩy cửa phòng bếp ra cung kính với Phì Phì.

      Phì Phì lục giỏ trái cây tìm quả mận ăn, mấy ngày nay đặc biệt thích ăn đồ chua, vừa mới ăn trái mận vào liền cảm thấy chua chua, lúc này tìm, nghe nữ giúp việc Giang Đào tìm mình, Phì Phì mới đứng lên, mỉm cười :”Tôi ra ngay.”

      Lúc này, Giang Đào cũng tìm đến phòng bếp, Phì Phì hơi ngước mắt, liền đón nhận ánh mắt của Giang Đào, ta mỉm cười, bộ âu phục hoàn chỉnh màu đen, cà-vạt màu xám bạc, ung dung phong độ.

      “Quỷ ham ăn. Lại lén lút chạy vào trong bếp trộm đồ ăn.” Giang Đào cười ngắt mũi Phì Phì.

      “Ăn nhiều chút mới khỏe mạnh.” Phì Phì còn nghĩ đến lý luận tình tiền bạc và sức khỏe kia.

      “Được rồi, rất nhiều khách đến đây, dẫn em gặp khách, để cho tất cả mọi người biết dâu xinh đẹp của . thôi.” Giang Đào ông lấy Phì Phì đến đại sảnh.

      Nếu Phì Phì đoán sai, trong đại sảnh nhà họ Giang hẳn là có thể nhìn thấy người nhà họ Thẩm, loại người nhà giàu có họ xem trọng nhất là có qua có lại, lần trước dì Nguyệt Dung dẫn Giang Đào đến tâng bốc nhà họ Thẩm, chuyện vui của nhà họ Giang, nhà họ Thẩm ít nhất cũng phải cử An Tử Nghi đến.

      Quả nhiên, dì Nguyệt Dung bàn luận viển vong cùng đám phu nhân nhà giàu, trong đó có An Tử Nghi, bà ta làm tóc rối sợi nào, xõa bộ sườn sám, túi xách giày da tao nhã, cổ ba vòng trân châu, hình tượng tươi đẹp mà phục hậu.

      Phì Phì ràng cảm nhận được đôi mắt của An Tử Nghi thỉnh thoảng liếc nhìn mình, nhưng vừa quay đầu sang, An Tử Nghi lại trò chuyện rất thân thiện với những phu nhân kia. Giang Đào giới thiệu bạn bè thân thiết trẻ tuổi nhất cho Phì Phì, sau đó cùng mọi người khiêu vũ, Phì Phì lại vẫn chú ý đến An Tử Nghi, nhiều lần giẫm lên chân Giang Đào.

      “Phì Phì, em làm sao vậy?” Lúc Giang Đào bị giẫm lên chân lần thứ ba rốt cuộc nhịn được hỏi.

      “A,em muốn toilet, lát nữa lại tìm .” xong Phì Phì bỏ Giang Đào ra bước , ra là thấy An Tử Nghi rời khỏi chỗ các phu nhân, về phía toilet.

      An Tử Nghi quả nhiên vào toilet, Phì Phì vốn muốn đứng bên ngoài chờ bà ta ra. An Tử Nghi như là biết Phì Phì chờ bà ta, rửa sạch tay liền ra.

      “Thẩm phu nhân.” Phì Phì thẳng vào vấn đề, : “Có thể tìm chỗ chuyện hay ?”

      An Tử Nghi gật đầu, ý bảo Phì Phì cùng bà ta, Phì Phì theo sau lưng bà, về phía hoa viên đường lát đá. vào rừng, An Tử Nghi mới xoay người, hỏi: “ muốn gì?”

      Đương nhiên Phì Phì biết An Tử Nghi thông minh lanh lợi cỡ nào, hiển nhiên biết mình muốn hỏi cái gì, vì vậy cũng chẳng muốn vòng vo, thẳng: “Bà biết thân thế của tôi đúng ?”

      luồng gió thổi qua, tiếng là cây xào xạc, An Tử Nghi khẽ mỉm cười: “Quả rất giống với người bạn cũ của tôi, nhưng chẳng phải có cha mẹ, có em song sinh sao?”

      “Sao bà biết tôi có em song sinh?”

      An Tử Nghi nhất thời bị Phì Phì hỏi khó, bà ta đương nhiên rằng chính bà ta tìm người điều ra lai lịch vợ tương lai của Thẩm Dục Luận, chỉ : “Lúc Dục Luận trò chuyện với tôi tiện thể nhắc đến.”

      An Tử Nghi cười ha ha tiếp: “Tôi còn nghĩ thích Dục Luận nhà chúng tôi, còn muốn giúp hai người phen, xem ra tôi hiểu sai rồi. chẳng qua là, Giang Đào cũng tệ, có mắt, đều quen biết thanh niên tài tuấn.”

      Phì Phì vào vần đề chính: “Có thể hoàn cảnh người bạn cũ kia của bà cho tôi ?”

      An Tử Nghi im lặng giây lát, thở dài hơi mới : “Cũng qua hai mươi mấy năm, phải bắt đầu từ mẹ của Dục Luận, mẹ của Dục Luận tên Chu Hoàn, là gài xinh đẹp thông minh tuyệt đỉnh, những ai từng gặp bà ấy đều thích bà ấy. ngay từ đầu, ba của Dục Luận cũng say đắm Chu Hoàn, lúc ba Dục Luận còn trẻ phong lưu đa tình, có rất nhiều phụ nữ, nhưng chỉ có Chu Hoàn có thể khiến ông ta mến mộ, ông ta cũng tốn sức theo đuổi Chu Hoàn, Chu Hoàn mới đồng ý gả cho ông ta, sau đó liền có Dục Luận, đến lúc Dục Luận bốn năm tuổi, ngờ, Thẩm Quốc Huy cũng có hai đứa con trai ở bên ngoài, cũng là hai người của Dục Luận, mẹ của hai đứa cũng dẫn theo con tìm đến cửa, sau khi Chu Hoàn biết cũng tức giận thôi, liền dẫn Dục Luận về nhà mẹ đẻ, cũng là thành phố N. ở nhà mẹ đẻ Chu Hoàn có người bạn tri kỷ rất tốt, bây giờ gọi là bạn thân phải , người bạn này tên là Trần Uyển Như.”

      “Trần Uyển Như?” Phì Phì nhớ tới hai chữ Thẩm Quốc Huy ra khi mới gặp Phì Phì, hình như chính là ‘Uyển Như’.

      “Đúng, chính là Trần Uyển Như, dáng vẻ của và giống hệt Trần Uyển Như hai mươi năm trước. Hình như tính cánh cũng khác mấy.”

      “Bà nghi ngờ tôi là con của Trần Uyển Như?”

      “Ngày đó lần đầu tiên gặp ở siêu thị, tôi quả cho rằng gặp được Trần Uyển Như, nhưng nghĩ lại, giờ cũng qua hơn 20 năm, bà ấy cũng nên già như tôi, làm sao có thể trẻ tuổi như vậy, nhưng lại cảm thấy đời làm gì có người giống nhau như vậy, nên mới lén nhìn sau lưng , ngờ bị phát .”

      “Vậy bây giờ Trần Uyển Như kia ở đâu?” Phì Phì có chút kích động, theo lời An Tử Nghi Trần Uyển Như kia có liên quan đến thân thế của mình sao? Thẩm chí Trần Uyển Như chính là mẹ ruột của mình?

      An Tử Nghi lắc đầu: “Nhiều năm sau khi mẹ của Dục Luận qua đời, tôi cũng chưa từng gặp lại bà ta.”

      “Năm đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” ánh mắt Phì Phì sáng ngời nhìn An Tử Nghi, hận thể ra toàn bộ những thắc mắc trong lòng mình.

      An Tử Nghi có vẻ suy tư, gật đầu, : “ hãy nghe tôi . Chẳng phải Chu Hoàn về nhà mẹ đẻ sao, kể với bạn tốt Trần Uyển Như về hôn nhân bất hạnh của bà ấy, Trần Uyển Như nghe xong rất tức giận, phải nghĩ cách trút giận cho Chu Hoàn. Lại Trần Uyển Như cũng kết hôn, nhưng vẫn chưa có con, hình như nghe bà ấy hơn Chu Hoàn hai tưổi. hai người từ là hàng xóm, cùng nhau lớn lên, tự nhiên thân như chị em, nghe chị chịu ủy khuất, em nào tức giận. hai chị em họ bàn bạc ổn thỏa, cùng nhau trở về nhà họ Thẩm ở Hongkong, cụ thể sau khi đến nhà họ Thẩm xảy ra chuyện gì, tôi cũng biết , chỉ biết là bao lâu sau Chu Hoàn liền uống thuốc ngủ tự sát, Trần Uyển Như cũng biết đâu. Tôi và của Dục Luận là bạn học, khi đó thường đến nhà họ Thẩm tìm của cậu ta chơi, chỉ gặp qua Trần Uyển Như vài lần, bởi vì bà ấy rất cá tính khác hẳn những thục nưc đương thời, rất nổi bật, vì vậy rất có ấn tượng với bà ấy.”

      “Bà Trần Uyển Như và chồng bà ấy có con?” Hai mắt Phì Phì mở tròn tròn, nhìn chằm chằm vào An Tử Nghi.

      “Tôi cũng là nghe họ , chắc là có.”

      Phì Phì đảo mắt to phen, lại hỏi: “Thẩm phu nhân, của Thẩm Dục Luận, bây giờ ở đâu?”

      của cậu ta sao, gả đến Canada rồi, từ sau khi ông bà nội của Dục Luận đều qua đời, của cậu ta cũng ít trở về, cũng nhiều năm có trở về, năm nay đúng lúc nhớ nhà mẹ đẻ, liền về ăn tết, tại ở HongKong, chỉ là tháng sau phải trở về Canada.”

      Trần Uyển Như, Trần Uyển Như, cái tên này ở trong lòng Phì Phì như là dấu vế trước mắt. Trần Uyển Như đến nhà họ Thẩm, sau đó thấy tăm hơi.

      ra Phì Phì nghe chuyện An Tử Nghi chỉ tin nửa, về phần nửa kia là , Phì Phì vẫn còn phải cân nhắc kỹ lưỡng. Lúc này trong lòng Phì Phì tính toán làm sao mới có thể gặp được của Thẩm Dục Luận, từ trong miệng của Thẩm Dục Luận ra, chắc chắn đắng tin hơn so với An Tử Nghi ra.

      Chờ Phì Phì trở lại đại sảnh nhà họ Giang, Giang Đào tìm Phì Phì khắp nơi. Vừa thấy Phì Phì đến, Giang Đào lập tức mừng rỡ: “Phì Phì, em đâu vậy, nào, ba muốn tuyên bố hôn của chúng ta, có em ở đây sao được.”

      Phì Phì vào theo Giang Đào, màn vỗ tay nhiệt liệt chào đón Phì Phì, lập tức nghe có người bàn luận: “ tệ, Giang Đào tinh mắt…”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38:



      Ngày kết hôn của Giang Đào và Phì Phì liền định vào ngày mùng tháng năm, bà Giả cả lúc nằm mơ cũng mỉm cười, cộng thêm Sắt Sắt điện thoại đến Chu Xuyên muốn chuyển tới thành phố N để điều trị và làm phẫu thuật chỉnh hình, ông bà Chu về quê trước, chờ Chu Xuyên làm phẫu thuật mới lại đến thành phố N,vì vậy cùng chỉ có Sắt Sắt và Chu Xuyên, hơn nửa năm bà Giả gặp cực cưng dấu Sắt Sắt này, trong lòng càng thêm cao hứng, đường cũng ngâm dân ca.

      “Phì Phì, sáng sớm mai Sắt Sắt đến sân bay, con và Giang Đào đến đón Sắt Sắt , mẹ ở nhà chuẩn bị đồ ăn.” Bà Giả với Phì Phì ngồi sofa xem tivi, bên ngoài Phì Phì giống như xem tivi, ra lại nghĩ chuyện ngày mai đến bệnh viện làm phẫu thuật. Từ đầu đến cuối nghe được bà Giả gì.

      “Đứa này, xem TV cũng mê mẩn như vậy.” trong lòng bà Giả thầm, đến gần Phì Phì lớn tiếng : “Phì Phì, con nghe mẹ chuyện sao?”

      Bà Giả làm Phì Phì giật mình, Phì Phì hoàn hồn nhìn bà Già thắc mắc: “Mẹ, mẹ vừa gì?”

      “Mẹ , con ngày mai cùng Giang Đào đến sân bay đón Sắt Sắt và Chu Xuyên.” Bà Giả kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

      “A? ngày mai Sắt Sắt về nhà??” ra Phì Phì nghe bà Giả Sắt Sắt ngày mai trở về, nhưng lại để trong lòng, giống như cảm giác bạn nhìn thấy thứ đó mỗi ngày, nhưng lại đột nhiên biết nó là gì.

      Bà Giả than thở : “Phì Phì, con sao vậy?”

      “Mẹ, con sao, vừa mới say mê xem <Thiếu Lâm Tự truyền kì>, phản ứng kịp. Ngày mai đến đón Sắt Sắt phải ? Được rồi ạ, con và Giang Đào đón là được rồi.” Phì Phì đồng ý, bà Giả nhìn về phía màn hình TV, nào có <Thiếu Lâm Tự truyền kì> gì đâu, ràng là <Sở Lưu Hương truyền kì>, Phì Phì có thể Sở Lưu Hương phong lưu phóng khoáng thành hòa thượng Thiếu Lâm, còn xem quá mê mẩn?

      Thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Phì Phì, trong lòng bà Giả đau đớn, qua kéo tay Phì Phì, vuốt ve mu bàn tay Phì Phì : “Phì Phì, gả cho Giang Đào con vui, phải ?” Bà Giả nào biết rằng Phì Phì nhìn thấy hộp gấm bảo bối của bà, chỉ cho rằng trong lòng Phì Phì nhớ mãi quên Thẩm Dục Luận.

      Phì Phì cười gượng, : “Mẹ, mẹ gì vậy, chẳng phài Giang Đào đối với con rất tốt đấy sao, con còn có gì vui.”

      “Có phải con, có phải con còn nhớ tên họ Thẩm kia?” Bà Giả cũng kiêng kị, hỏi thẳng.

      Phì Phì cười lạnh, : “Con nhớ ta làm gì? Dù sao cũng đều lập gia đình, con có thể gả cho người đàn ông con, con vui còn kịp, cần gì phải nghĩ đến những người liên quan này?”

      Bà Giả nghe Phì Phì vậy, tuy trong lòng an tâm rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy lời Phì Phì quá bi thương, cái gì gọi là dù sao cũng đều lập gia đình? câu liền lên trong lòng Phì Phì tuyệt vọng với tình , bà Giả biết , nếu người phụ nữ tuyệt vọng với tình , trái tim chẳng khác nào đống tro tàn, dù sao tình với phụ nữ, là hết thảy mạng sống, nhưng cũng là điều quan trọng nhất trong đời.

      Bà Giả gì nữa, chỉ hi vọng Phì Phì chỉ nhất thời xúc động, chờ thêm khoảng thời gian nữa, có thể sống vui vẻ cùng Giang Đào, bà Giả cũng yên tâm, bà Giả xoay người bước vào toilet, vẫn quên xoay đầu dặn dò tiếng: “Ngày mai 10 giờ Sắt Sắt đến, con nhớ nhé.”

      Bởi vì phải đón Sắt Sắt, Phì Phì đành phải bảo Giang Đào lùi ngày phẫu thuật xuống ngày, nghĩ đến ngày mai cần phải làm phẫu thuật, trong lòng Phì Phì lại như trút được gánh nặng, vui vẻ tựa như hồi bé mẹ công tác, có đuổi kịp lên xe phải trở về, dù biết ngày hôm sau mẹ vẫn phải , nhưng dù cho có ngày được gần bên mẹ, cũng vui vẻ như thế.

      Sắt Sắt gầy rất nhiều, người cũng như tên, Sấu Sấu (gầy gầy).

      Hai chị gặp nhau có đấu võ mồm tranh cãi như trước đây, dường như đều trưởng thành rất nhiều.

      “Sắt Sắt.” Phì Phì tiến lên nhàng ôm lấy Sắt Sắt, trong lòng muôn vàn cảm khái, sau khi biết Sắt Sắt và mình phải chị em ruột, lần đầu tiên nhìn thấy Sắt Sắt, nỗi chua xót trong lòng cùng nụ cười tươi mặt hòa thành , ai ai nhìn ra tâm của Phì Phì, chỉ cho rằng thấy Sắt Sắt bây giờ tiều tụy, trong lòng khổ sở.

      Lại nhìn Chu Xuyên bên cạnh, mặc sạch , nếu nhìn mặt và tay , thể nhìn ra có gì thay đổi so với trước đây, nhưng mặt và tay đầy những vết sẹo màu đỏ sẫm, màu trắng xanh lẫn vào nhau. Những vết sẹo kia kéo dài đến cổ áo và trong ống tay áo của khiến người ta nghĩ rằng phải chăng da dẻ khắp người đều như vậy.

      “Chu Xuyên.” Phì Phì vỗ vỗ vai Chu Xuyên, trong mắt là lệ, nhưng dám rơi ở trước mặt Chu Xuyên, sợ gợi dậy cảm xúc của ta.

      Chu Xuyên mỉm cười, người ở bên ngoài nhìn thấy đây là nụ cười rất xấu xí, nhưng Phì Phì vẫn thấy ấm áp giống như trước đây, có lẽ là ảo giác, bởi vì Phì Phì vốn biết nụ cười của Chu Xuyên có vẻ gì, ta : “Phì Phì, có phải dáng vẻ tại của rất đáng sợ phải ?”

      “Chu Xuyên, chịu khổ rồi.” Rốt cuộc Phì Phì vẫn rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào: “ cần lo lắng, bây giờ y học phát triển như vậy, nhất định có thể trở lại với vẻ tuấn như trước đây.”

      “Phì Phì, tại tay thể nhúc nhích, là người tàn tật.” ánh mắt Chu Xuyên trống rỗng.

      “Chu Xuyên.” Phì Phì kiềm lòng được cầm lấy tay phải của Chu Xuyên, đó là cánh tay từng bị thiêu đốt, tại còn lại những vết sẹo đỏ sẫm chằng chịt. da lạnh lẽo, quả có nhiệt độ nên có của người sống: “ đâu, đâu, nhất định khá hơn, Chu Xuyên, nhất định phải khỏi, tuấn như trước kia, như trước kia đến nhà em làm việc cho mẹ em, chuyện cùng mẹ em, nhất định phải tốt lên.”

      Phì Phì có phần kích động, Giang Đào ôm lấy Phì Phì, ý bảo Sắt Sắt và Chu Xuyên lên xe.

      Sắt Sắt nghe xong lời Phì Phì, sớm khóc thành tiếng, nhưng Chu Xuyên còn giống như trước kia vừa thấy Sắt Sắt khóc liền khẩn trương tột cùng, Chu Xuyên bây giò, chỉ yên lặng nhìn Sắt Sắt nức nở, dường như thờ ơ.

      Lúc ăn cơm, bởi vì tay phải của Chu Xuyên thể động, mấy ngày nay đều là Sắt Sắt đút cơm cho , mọi người nhìn cảnh này, đều cảm thấy lòng chua xót, nhà họ Giả lần đầu tiên, có nhiều người ăn cơm như vậy, nhưng ai đùa, cả trò chọc cười ngày xưa của Phì Phì, cũng còn bất kì ảnh hưởng gì.

      Ăn cơm xong Giang Đào lái xe đưa Chu Xuyên đến bệnh viện kiểm tra, Sắt Sắt theo, bà Giả thấy Phì Phì mang thai, sợ chạy tới chạy lui vất vả, liền bảo Phì Phì ở nhà, Giang Đào cũng nghĩ như vậy, Phì Phì đành phải thành thành ở lại nhà, giúp bà Giả thu dọn chén đũa.

      Chu Xuyên vừa ra khỏi cửa, nước mắt bà Giả liền tuôn liên tục như chuỗi trân châu, nếu như Chu Xuyên ở đây, bà Giả cũng dám khóc, Phì Phì thấy bà Giả như vậy, đỡ bà ngồi xuống sofa, rút khăn tay bàn lau nước mắt cho bà Giả, vừa : “Mẹ, mẹ đừng như vậy, Chu Xuyên nhất định có thể chữa lành.”

      “Con xem Sắt Sắt tạo nghiệt gì, trước kia Chu Xuyên nó như vậy, nó nhận, còn vì tên họ Thẩm kia chạy đến khe núi kênh rạch kia dạy học, mới làm hại Chu Xuyên thành dáng vẻ ngày hôm nay, mẹ thấy vậy mà trong lòng khó chịu, đứa xinh đẹp như thế, sao lại bị làm hại thành dáng vẻ thế này….”

      “Mẹ, Chu Xuyên là người tốt, người tốt nhất định có phúc, chúng ta phải tin tưởng ấy có thể tốt lên.” Phì Phì an ủi bà Giả, ra tâm trạng của mình và bà Giả giống nhau.

      “Phì Phì, mẹ nhìn ánh mắt của Sắt Sắt liền biết, tại nó rất Chu Xuyên, so với mối tình đầu kia của nó hay lúc họ Thẩm kia còn sâu hơn rất nhiều, Sắt Sắt tự sát vì họ, nhưng mà Chu Xuyên, Sắt Sắt nhất định nỡ tự sát nữa, Chu Xuyên bảo nó sống tốt, nó sống tốt. ra sống tốt vì người so với tìm đến cái chết vì người, khó hơn rất nhiều. nhưng đứa Chu Xuyên này, mẹ tại lại nhìn thấu, cậu ta tựa như hờ hững với Sắt Sắt, hay là thế nào, hai người này kiếp trước chắc chắn là kẻ thù, kiếp này mới hành hạ nhau như thế, biết ngày nào mới có thể kết thúc.”

      “Mẹ, mẹ nghĩ đâu vậy, Chu Xuyên bây giờ chỉ là cảm xúc ổn định, ấy Sắt Sắt nhiều năm như vậy, chưa từng dao động, tại Sắt Sắt dễ gì nhìn lòng mình, muốn đến với ấy, ấy vui còn kịp, có lý nào lại cự tuyệt Sắt Sắt, mẹ cứ yên tâm , chờ Chu Xuyên chữa trị tốt vết thương, mẹ liền chờ xử lý hôn của hai đứa.”

      Nếu Chu Xuyên thực như lời Phì Phì tốt rồi. ta bây giờ rất lạnh nhạt với Sắt Sắt, thậm chí thường xuyên phát cáu với Sắt Sắt.

      Buổi tối Phì Phì đến bệnh viện đưa canh cho Chu Xuyên, đúng lúc gặp phải Chu Xuyên quát Sắt Sắt: “ ra ngoài, biến , tôi muốn nhìn thấy , Giả Sắt, cút ra ngoài cho tôi.”

      cái gối đập lên người Phì Phì khiến Phì Phì sửng sốt, chưa từng thấy Chu Xuyên nổi giận. Sắt Sắt dựa vào góc tường lời nào, chỉ cắn môi dưới, cũng khóc, cũng dám nhìn Chu Xuyên.

      Chu Xuyên hơi giương mắt, thấy là Phì Phì, lại khôi phục ánh mắt trống rỗng, đôi môi giật giật : “Sau này, hai người cũng cần đến gặp , có bác sĩ và y tá chăm sóc, hai người , .” Chu Xuyên vô lực vung tay lên.

      Phì Phì đành phải đặt canh lên bàn, kéo tay Sắt Sắt : “Sắt Sắt, chúng ta ra ngoài trước, để Chu Xuyên mình yên tĩnh chút .”

      con đường lát đá của bệnh viện, Phì Phì hỏi Sắt Sắt: “ ta thường xuyên đối với chị như vậy sao?”

      Sắt Sắt cúi đầu, lời nào, Phì Phì liền biết đáp án.

      lâu sau, Sắt Sắt mới ngẩng đầu, sâu xa : “Chị biết, ấy chỉ muốn ép chị , tại ấy còn tự tin như ngày đó, ấy muốn liên lụy đến chị, ấy nhất định dùng tỏ thái độ ác liệt với chị, mục đích là muốn bức chị .”

      “Nếu, ấy thay đổi tính tình….” Phì Phì ra lo lắng thầm trong lòng mình.

      Sắt Sắt lại quật cường cắt ngang Phì Phì: “Bây giờ, dù ấy ra sao, dù ấy đối với chị thế nào, chị cũng buông tay nữa, trước kia chị hiểu, mới có thể bỏ lỡ nhiều năm như vậy, tại rốt cuộc hiểu, ấy liều mình vì chị, xả thân như vậy hoàn toàn giống tình cảm cảm tự sát vì tình, chị hiểu.”

      Có lẽ cũng chỉ có Sắt Sắt hiểu, vì tình tự sát, Sắt Sắt từng có, liều mình vì , Sắt Sắt từng nhận được.

      Phì Phì nhìn Sắt Sắt lâu, nghĩ thầm có lẽ mình nên tìm cơ hội mình chuyện với Chu Xuyên, có đôi khi, mượn sức mạnh của ngoại lực cũng có thể xúc tiến vật phát triển.

      Tuy chuyện tốt thích làm khổ nhiều, nhưng làm khổ quá nhiều, tránh khỏi làm người ta quá thương tâm, Phì Phì vẫn thích chuyện tốt ít làm khổ chút.

      Tối hôm nay, Phì Phì ngừng mơ thấy bị người ta đuổi theo, ngừng chạy trốn, nhưng luôn ở lặp lại ở chỗ, đó là ngõ biến chuyển vô số lần, Phì Phì thể chạy khỏi ngõ u này, cũng thể dừng lại. dường như còn nghe được cuối ngõ có tiếng khóc của bé cưng, Phì Phì muốn chạy đến cuối cùng, muốn đến xem bé cưng khóc kia, nhưng đến khi chạy nổi nữa, cũng đến được cuối ngõ, đầu kia, là kẻ biết đuổi theo, hình như là Thẩm Dục Luận.

      Ngày hôm sau, là ngày Phì Phì làm phẫu thuật.

      Sáng sớm Giang Đào liền đến nhà họ Giả đón Phì Phì bệnh viện. chỉ với bà Giả là đón Phì Phì kiểm tra thai nhi, thuận tiện mua vào thứ.

      “Phì Phì, em chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Nghĩ tới tình cảnh lần trước Phì Phì sợ hãi, trong lòng Giang Đào vẫn nỡ để Phì Phì chịu khổ, chỉ cần Phì Phì tiếng , Giang Đào liền quay đầu về.

      Giang Đào, em quyết định rồi.” Phì Phì kiên định . Sau đó xoay người, chạm đến nước mắt mặt mình.

      Hai người yên lặng suốt đường .

      Phì Phì lên bàn mổ.

      Nhắm mắt lại, trong đầu chỉ nghĩ đến biển cả, mặc cho mỗi từng khúc xương đều run rẩy, nhưng mà nghĩ đến gì hết, chỉ nghĩ đến biển cả, nghĩ đến biển cả xanh thẳm….

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39:



      “Rầm” tiếng, cửa phòng phẫu thuật bị đá văng ra, bác sĩ và y tá đều kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt tự xưng xông vào phòng phẫu thuật của khoa phụ sản.

      thể bỏ, thể bỏ đứa .” Người đàn ông gào lên với bác sĩ: “Dừng tay! thể bỏ đứa !”

      Phì Phì nghe được giọng hết sức quen thuộc, là Thẩm Dục Luận.

      Phì Phì mở mắt ra, liền đón nhận ánh mắt lo lắng nóng bỏng của Thẩm Dục Luận, ta vừa mới gì? ta : “ thể bỏ đứa ”? Phì Phì được tiêm thuốc tê, có sức liếc nhìn Thẩm Dục Luận, chìm vào hôn mê.

      Lúc Phì Phì tỉnh lại, phát mình mặc quần áo, nằm ở chỗ ngồi phía sau của chiếc xe, người bọc chiếc áo lông, chiếc áo khoác, đều là cùa đàn ông, là ai? Dám quấn bừa Phì Phì rồi ném lên xe.

      Sao lại thế này? Chẳng phải mình làm phẫu thuật phá thai sao?

      Phải rồi, là Thẩm Dục Luận đến, chẳng lẽ tại xe ta? Phì Phì ngồi dậy, quả nhiên thấy đúng là Thẩm Dục L:uận lái xe ở phía trước. ngày lạnh như thế, chỉ mặc chiếc áo sơ-mi, hiển nhiên áo lông và áo khoác người Phì Phì đều là của cởi ra cho.

      , muốn làm gì? Giang Đào đâu?” Phì Phì mê man hỏi.

      ấy vậy mà vừa tỉnh lại liền hỏi Giang Đào trước tiên, trong lòng thoải mái mà trầm xuống, : “ muốn mang em , Giang Đào nào có thể chặn được ?”

      Lúc này Phì Phì mới nhớ đến thái độ của Thẩm Dục Luận trước kia, lập tức liền thay đổi sắc mặt lớn tiếng : “Thẩm Dục Luận, dừng xe, tôi muốn xuống xe.”

      “Phì Phì, em ngoan ngoãn ngồi đó, đừng lộn xộn, cẩn thận đứa .” Giọng thậm chí có dịu dàng của ngày xưa.

      chết ! Phì Phì bị dắt mũi đâu, chỉ lớn tiếng : “Dừng xe, có nghe ? Tôi muốn dừng xe!”

      “Phì Phì, bây giờ dừng xe, em cũng có cách nào xuống xe, tìm thấy quần của em, liền ôm em ra đây, em bọc áo khoác của mà xuống xe chứ?”

      ….” Phì Phì tức nghẹn lời. nhưng ta cũng sai.

      muốn đưa tôi đâu?” Phì Phì rất thực tế mà hỏi.

      “Đưa em gặp người.”

      “Ai?” Phì Phì hiếu kì, cũng tức nữa.

      người biết thân thế của em.”

      “Rốt cuộc là ai?” Phì Phì dứt khoác ngồi xuống, vừa lấy quần áo che hạ thân của mình.

      của .”

      của ?” chẳng phải Phì Phì muốn gặp của ta sao, nhưng mà kiểu này, làm sao ? Vì thế : “Tôi phải về mặc quần áo trước.”

      “Trái lại em nhắc nhở , vậy về công viên Thời Phú trước .” Thẩm Dục Luận nhìn phía trước có nơi thuận tiện quay đầu hay , Phì Phì lại nghĩ trở về như vậy, còn dọa bà Giả sao, nghĩ lại, vẫn phải nghĩ cách khác, liền : “ được, tôi thể về nhà như vậy, nghĩ cách lấy quần đến cho tôi mặc.”

      “Lấy cái quần có thể, nhừng mà quần lót, cũng chỉ có thể ủy khuất em mặc quần lót giấy lần.” Thẩm Dục Luận thấy phía trước có cửa hàng liền ngừng xe, hỏi Phì Phì số đo, liền xuống xe.

      lâu sau, Thẩm Dục Luận mua cái quần lót giấy và quần jeans màu xanh nhạt cho Phì Phì, Phì Phì chờ xe của Thẩm Dục Luận chạy đến chỗ ít người, mới lặng lẽ mặc quần vào. Phát quần jeans quá lớn, liền ầm ĩ: “Sao mua quần lớn như vậy? hình như nhìn tôi cũng có phì đến thế?”

      “Như vậy mới đè nén cực cưng.” Thẩm Dục Luận vậy mà nghiêm túc .

      Phì Phì để ý đến ta, người này, tình bất định, Phì Phì thèm để ý ta, Phì Phỉ chỉ có hứng thú với của ta.

      Thẩm Dục Luận lái xe vào bãi đỗ xe của khách sạn.

      Ở ban công quán cà phê của khách sạn, Phì Phì gặp được của Thẩm Dục Luận.

      Thẩm Minh Huy.

      u phục màu xám nhạt, giày cao gót nhọn, tóc đen như thác nước, ngồi ghế mây, hút thuốc mình, vẻ mặt dương dương tự đắc này làm cho người ta nhìn thoải mái.

      Thẩm Dục Luận nhàng ho khan tiếng, Phì Phì theo phía sau qua đó.

      Thẩm Minh Huy ngẩng đầu lên, mỉm cười thân mật, khóe mắt phủ đầy nếp nhăn , ràng liếc mắt cái liền có thể nhìn ra tuổi tác cỡ bốn mươi năm mươi của bà, vậy mà cảm thấy bà trẻ tuồi, bà có khí chất thanh niên.

      chính là bé mang thai con của Thẩm Dục Luận sao?” Thẩm Minh Huy thẳng: “Tôi biết tên Phì Phì, xin chào, tôi là Thẩm Minh Huy, gọi thẳng tên tôi là được.”

      “Thẩm…” dù sao cũng là trưởng bối, tuy đối phương có kiểu dáng trưởng bối, nhưng Phì Phì vẫn thể gọi được.

      Thẩm Minh Huy nở nụ cười, tiếp lời của Phì Phì: “Phải, Thẩm Minh Huy.”

      “Ừm, Thẩm Minh Huy.” Lần này Phì Phì kêu lên, có lẽ như vậy càng tốt.

      “Xem ra, lần này tôi về nước để trả lời câu hỏi của mấy đứa rồi.” Thẩm Minh Huy Phì Phì chẳng hiểu ra sao.

      “Thẩm Dục Luận, con mở đầu trước cho Phì Phì .” Thẩm Minh Huy xong liền tìm điếu thuốc chuẩn bị châm lửa, lại theo bản năng nhìn vế phía Phì Phì làm động tác hỏi có thể hút thuốc , Phì Phì gật gật đầu, bà mới dám châm thuốc.

      “Phì Phì,thực xin lỗi.” Thẩm Dục Luận nhìn ánh mắt Phì Phì, ánh mắt như kiếm: “ ra sau khi về HongKong, giật dây diễn với Hách Thiên Thiên, cực kì thuận lợi giải quyết xong chuyện hôn ước giữa ấy, lẽ ra rất vui vẻ về Đông Hoàn tìm em. Nhưng ba tìm đến em, ông ta cho biết, em là em cùng cha khác mẹ với . Ông ta , năm đó mẹ và mẹ em là bạn tốt, ông ta cũng biết xảy ra chuyện gì, tại buổi sinh nhật gặp gỡ của ba , liền xảy ra chuyện nên xảy ra với mẹ em, sau đó còn bị mẹ bắt gặp, còn có những người khác cũng nhìn thấy. mẹ thể chấp nhận chuyện bị chồng và bạn tốt nhất cùng lúc phản bội, đêm đó liền uống lọ thuốc ngủ. còn nhớ trước lúc đó bà còn với nên tin bất kì ai, nhất là người đối xử tốt với . Lúc này mới hiểu dụng ý những lời đó của bà. Ba với những thứ này, cách nào đón nhận hết thảy, lại có thể em mình, lại còn đối với em….cho nên trở lại tìm em. Sau này ở khách sạn Thái Tử, đúng lúc gặp Hách Thiên Thiển, bảo ấy với em chuyện ấy kết hôn.”

      Hóa ra là như vậy, thảo nào sau khi Thẩm Dục Luận về Hong Kong liền mau chóng thay đổi thái độ, ác liệt với Phì Phì như vậy. Phì Phì cúi đầu, nhàng : “Hách Thiên Thiên giải thích với tôi.”

      “Vốn cho rằng như vậy với em, cả đời này chúng ta dính dáng đến nhau, rất tốt, ngờ em lại mang thai. Nếu em là em của , tuyệt đối cho phép đứa này đến thế giới này, cũng cho phép em biết thân thế của bản thân, xin ba , muốn ông đừng nhận con là em, ông đồng ý. Nếu em bao giờ biết, em sống vui vẻ, hết thảy lỗi lầm, có thừa nhận là được rồi. vốn cho rằng, chỉ cần ép em bỏ đứa , liền cao chạy xa bay, còn gặp lại em.”

      “Rốt cuộc tôi là con của ai?”

      “Đừng gấp, để Thẩm Dục Luận hết.” Thẩm Minh Huy nhả khói nhìn Thẩm Dục Luận, ý bảo tiếp.

      “Phì Phì, cảm thấy mỗi tế bào của cả người mình dêu tràn ngập tội ác, em biết ? Cảm giác này, người chưa từng trải qua thể nào tưởng tượng được, mặt với chính mình cả đời qua lại với em, mặt khác lại muốn biết tin tức của em, vậy mà phân được rốt cuộc coi em là em , hay là vợ, chính vì vậy, càng thêm tội lỗi, càng thể chấp nhận bản thân , bên cạnh thậm chí cả người bạn cũng có, mới phát bản thân mình ra đơn như thế, mà người thân của , đều tinh kế lẫn nhau, lợi dụng lần nhau, sớm biết nhà của lạnh lẽo bao nhiêu, mà bây giờ nó càng làm cảm thấy rét lạnh tận xương.

      Ba , ông ta có nhiều con như vậy, và em, đều chỉ là trong số đó, thiếu ai, cũng như nhau. Mà em ở nhà họ Giả, em là Phì Phì duy nhất, em có ba mẹ thương em như thế, còn có chị em coi em là linh hồn, thậm chí hi vọng nhiều năm trước kia, cũng có thể trôi giạt ở bên ngoài, găp phải gia đình tốt như của em vậy. từng hoài nghi chính mình, có thể cho em cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như em từng sống ở nhà họ Giả , thậm chí nghĩ đến buông tay để em và Giang Đào đến với nhau, dù sao nhà họ Giang cũng đơn giản hạnh phúc như nhà họ Giả, Giang Đào luôn mang phong thái vui tươi, mà có, điều này làm cho từng tự ti lâu, em biết ? Nếu gặp em, biết gì là tự ti, bao giờ hiểu phong thái này đáng quý cỡ nào, nhưng em làm hiểu được.

      Cuối cùng vẫn thể buông tha em, lúc nhìn thấy em cùng bơi với Giang Đào ở bể bơi của khách sạn, cách nào kiềm chế……bất ngờ là, ba cho rằng em là con của ông ta, cũng may ông trời chỉ đùa , mãi đến khi trở về, trò đùa này mới chấm dứt, tuy bị vận mệnh trêu đùa hồi, nhưng cũng may, em phải em của .”

      Hóa ra trong lòng Thẩm Dục Luận chịu nhiều khổ sở như vậy, cũng để cho Phì Phì biết chút nào, Phì Phì dám tưởng tượng, nếu trai của Phì Phì, mà Phì Phì lại có đứa con của , Phì Phì còn có thể sống hay . Nghĩ chút cũng cảm thấy sợ hãi, biết trong khoảng thời gian này phải trải qua thế nào.

      Trần Uyển Như, ý là, Trần Uyển Như chính là mẹ ruột của Phì Phì, Phì Phì đột nhiên cảm thấy cái tên trở nên ấm áp, ấm áp khó hiểu.

      Ánh mắt của Phì Phì và Thẩm Minh Huy đều liếc nhìn Thẩm Dục Luận, Phì Phì run rẩy hỏi: “ , mẹ ruột của em là Trần Uyển Như sao?”

      “Đúng vậy, chắc chắn là con của Trần Uyển Như, dời này có chuyện trùng hợp như vậy, đúng lúc Trần Uyển Như có con 25 tuổi, cũng 25 tuổi, còn có dáng vẻ giống nhau.” Thẩm Minh Huy xong lấy từ trong túi xách ra tấm ảnh.

      Phì Phì nhận ảnh chụp, trong ảnh chụp đen trắng có hai tóc dài váy dài, mặc sức cười to trong gió biển, tay áo phấp phới.

      Phì Phì cảm thấy tấm ảnh này quen thuộc, suy nghĩ, hóa ra lúc mới quen Thẩm Dục Luận, Phì Phì bảo ước lượng giá chính mình rồi trả công, Thẩm Dục Luận từng nghiêm túc đưa cho Phì Phì tấm ảnh chụp, hình ảnh trong tấm ảnh kia và tấm ảnh chụp này giống nhau, hơn nữa trong tấm ảnh kia, chính là người trong tấm ảnh này.

      Phì Phì hiểu ra, đây chính là Trần Uyển Như và Chu Hoàn.

      Mẹ của Thẩm Dục Luận, và mẹ của Phì Phì.

      Phì Phì nghi hoặc nhìn Thẩm Minh Huy, Thẩm Minh Huy đọc ra ý tứ từ trong ánh mắt Phì Phì, nhàng gật đầu, dụi tắt đầu thuốc lá, bắt đầu kể chuyện 25 năm trước.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40:



      Chuyện của Trần Uyển Như và Chu Hoàn.

      Chu Hoàn và Trần Uyển Như phải chị em ruột, lại thân hơn cả chị em ruột. Uyển Như từ cha mẹ, ông nội nuôi khôn lớn, đến năm 15 tuổi ấy, ông nội cũng ra , chỉ còn lại mình Uyển Như.

      Cũng may Uyển Như còn có bạn tốt Chu Hoàn, lúc Uyển Như và Chu Hoàn là hàng xóm, sau này nhà họ Chu chuyển , nhưng tình cảm của hai người càng thêm sâu đậm.

      Sau khi lớn lên, Chu Hoàn gả cho gia đình giàu có Thẩm Quốc Huy, Trần Uyển Như gả cho Chân Phẩm---- nhân viên bình thường.

      Sau khi kết hôn hai người đều sống hạnh phúc, tuy người ở HongKong, người ở thành phố N, nhưng thời gian và gian chưa bao giờ có thể ngăn cách tình cảm của hai chị.

      Đột nhiên ngày nọ, Chu Hoàn khóc sướt mướt trở lại nhà mẹ đẻ, hiển nhiên Trần Uyển Như đến nhà họ Chu an ủi Chu Hoàn suốt đêm. Hóa ra chồng của Chu Hoàn, Thẩm Quốc Huy chẳng những nuôi hai tình nhân trước khi kết hôn, sau khi kết hôn còn bao tình nhân, tình nhân sau khi cưới cũng sinh ra nam hay nữ gì, lại có ầm ĩ đến cửa, nhưng hai tình nhân trước khi cưới, mỗi người đều sinh con trai, chỉ vậy, còn tìm đến cửa, Chu Hoàn đâu chịu được uất ức này, trong con tức giận liền mang theo con trai trở về nha mẹ đẻ.

      “Uyển Như, cũng là cậu gả cho người đàn ông bình thường nhưng đối xử tốt với cậu, mình gả cho người có tiền, ta có tiền, nhưng mình cũng chỉ có thể ngủ cái giường, ở căn phòng, ngày cũng chỉ có thể ăn ba bữa cơm, lại thể lấy tiền làm chăn đắp. đáng tiếc bây giờ mới hiểu được. ta có tiền, cho người phụ nữ như hoa khác, cậu biết bây giờ trong lòng mình khó chịu biết bao. Hu hu….”

      Chu Hoàn vừa dùng khăn tay lau nước mắt vừa thổ lộ với chị em tốt của : “Cậu biết ? ta có phụ nữ ở bên ngoài, còn hung dữ hơn cả vợ hợp pháp là mình, giống như mình mới là phụ nữ hư biết xấu hổ, họ mới đúng là chính cung nương nương trong nhà, mình quả thực bị họ làm tức chết…..lúc trước mình cũng phải nhìn tới tiền của Thẩm Quốc Minh, chỉ cảm thấy có tiền càng tốt, lúc đó ta đối xử với mình, cũng giống như Chân Phẩm nhà cậu đối xử với cậu, ta lừa mình khổ, ta cũng có mấy đứa con ở bên ngoài, vậy mà mình hay biết gì, mình quá u mê, ta cái gì mình cũng tin, mình lại có thể ngốc đến mức này, người phụ nữ kia dẫn con đến nhà mình từ hai năm trước, còn ở lại vài ngày, ta là chị họ của ta, chính tai mình nghe được đứa kia gọi ta là ba, chứ phải cậu, ta mình nghe nhầm, vậy mà mình lại tin là mình nghe nhầm….Uyển Như, mình muốn ly hôn với ta, nhưng ta sống chết chịu, ta ta mình, ta ta và những người phụ nữ khác đều là gặp dịp chơi…..mình rời khỏi ta, ta nhất định cho mình mang Dục Luận , cậu nghĩ xem, Dục Luận theo ta, những người phụ nữ kia bắt nạt Dục Luận sao, mình nghĩ đến trái tim đều lạnh giá, Uyển Như, mình, hu hu…”

      Trần Uyển Như sớm tức đến giậm chân, ngờ Thẩm Quốc Huy là người làm bộ làm tịch như thế, giọng điệu này, cho dù Chu Hoàn nuốt xuống, Trần Uyển Như cũng nuốt nổi.

      Trần Uyển Như đập mạnh xuống bàn, đứng dậy : “Tuyệt đối thể để yên cho đám cẩu nam nữ kia, Hoàn, nhất định phải lấy lại công đạo, họ để cậu sống tốt, chúng ta cũng để cho họ dễ chịu.”

      Chu Hoàn lau nước mắt : “Mình cũng muốn để cho họ dễ chịu, nhưng những kia biết xấu hổ, họ cũng ngại cùng chồng với người khác, nhưng mà mình được, mình thể chịu được người phụ nữ khác cùng chồng với mình. Thẩm Quốc Huy quả rất bỉ ổi, ta rất có tâm kế, ta đối xử dịu dàng với họ, họ trái lại càng vây quanh ta, hận thể dùng mặt nóng tới áp lên mông lạnh của ta, đó là ta cố ý, ta gọi cái này là ‘lạt mềm buộc chặt’, ta muốn làm họ thể rời khỏi ta, sau đó với mình, ta vô tội, đều là họ quấn lấy ta. Uyển Như, cậu xem ruồi bọ bu trứng nứt, nếu ta ngay, còn sợ người khác quyến rũ sao? Thậm chí ta còn hào phóng , họ ai muốn rời khỏi ta cũng được, ta đưa 200 vạn, nhưng chẳng ai muốn rời khỏi ta, ai chẳng biết theo ta nào chỉ trị giá 200 vạn, họ trông mong mình và Thẩm Quốc Huy ly hôn, họ liền có cơ hội ‘phù chính’(thiếp lên làm vợ), cho dù thể làm chính, có thể sinh nam hay nữ gì đó, cũng chỉ trị giá 200 vạn, ra ngoài, với người ta là phụ nữ của Thẩm Quốc Huy, mặt dày …..dù sao cái nhà đó, mình về, mình cũng muốn trở về chịu sỉ nhục của họ…”

      , Hoàn, cậu phải về, cậu phải trở về ra mặt cho chính mình, họ cần mặt mũi, cậu còn khách sáo với họ làm gì, phải thế nào liền thế ấy, muốn ly hôn, cũng phải chia gia sản của Thẩm Quốc Huy, giành lấy quyền nuôi dưỡng Dục Luận, sao có thể rời khỏi như vậy. Đây là những thứ cậu nên có, cậu sợ cái gì? Cậu có giấy chứng nhận kết hôn với ta, cậu còn sợ những người phụ nữ hư hỏng lộn xộn kia hay sao? Cậu nhất định phải trở về.” Trần Uyển Như lúc này tỉnh táo lại.

      …….

      Thỏa thuận xong xuôi, Trần Uyển Như mượn danh nghĩa đến HongKong dư lịch theo Chu Hoàn về nhà.

      Uyển Như ở nhà họ Thẩm khoảng thời gian, thực cũng ra mặt hộ Chu Hoàn, những người phụ nữ này đều phải đối thủ của Uyển Như. Có Uyển Như làm người xúi giục ở hậu trường, lòng Thẩm Quốc Huy lập tức muốn thu lại, kế hoạch tiếp theo của Chu Hoàn chính là chia tài sản, đòi đứa con, sau này chặt đứt quan hệ với người đàn ông chung thủy này.

      Uyển Như ra hơn tháng, phát ‘dì cả mẹ’ của mình chưa đến, vốn cho rằng thay đổi hoàn cảnh, thích ứng, mới có phản ứng như vậy, nhưng Chu Hoàn vẫn lo lắng cùng Uyển Như đến bệnh viện kiểm tra, hóa ra là mang thai, bản thân Uyển Như vui sướng vô cùng, lúc này gọi điện với Chân Phẩm, dưới nhà họ Chân đều vui mừng khôn xiết, muốn Uyển Như mai trở về.

      “Uyển Như, theo lý mà , cậu ra cũng hơn tháng, nên về nhà rồi, , chờ tuần sau qua sinh Thẩm Quốc Huy, cậu mới về .”

      “Cũng được.” Uyển Như nghĩ sinh nhật của Thẩm Quốc Huy, đương nhiên rất nhiều chuyện, Chu Hoàn là con dâu nơi khác, lại có người nhà bên cạnh, mình ở lại, có thể phụ giúp cậu ấy.

      Hôm sinh nhật, khách khứa rất đông.

      Sau khi Uyển Như uống xong chút rượu, liền cảm thấy đầu óc choáng váng, hình như là bạn học của Thẩm Quốc Huy --- An Tử Nghi đỡ Uyển Như đến căn phòng dành cho khách nghỉ ngơi. Uyển Như trong lúc nửa tỉnh nửa mê, thân thể nóng lên khó hiểu, dần dần ướt át mềm mại. cửa chợt mở ra, người tiến vào, dáng vẻ mơ hồ . Uyển Như cảm thấy hình như là Chân Phẩm, lại hình như là Thẩm Quốc Huy, mắt ta thay đổi hồi. Uyển Như dần mất ý thức, để người đàn ông vào phòng thoải mái tiến vào trong thân thể .

      Bỗng nhiên Uyển Như sợ hãi, người đàn ông người kia, ta nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng lướt qua , có tức giận, gọi ta: “Chân Phẩm, sao vậy?” ta cúi đầu, nhưng là dáng vẻ của Thẩm Quốc Huy, trong nháy mắt Uyển Như liền ngất , tỉnh lại nữa, chính là bể khổ đến bờ, trước mắt bao người, nghe được tiếng thét chói tai của Chu Hoàn.

      Hòa ra Chu Hoàn tìm thấy Uyển Như và Thẩm Quốc Huy, lúc Chu Hoàn đẩy cửa căn phòng giành cho khách ra, cảnh tượng trước mắt đánh tan ngũ tạng lục phủ của .

      Khi Chu Hoàn hỏi Uyển Như nguyên nhân, Uyển Như thể nên lời. Chính cũng biết vì sao nữa.

      Chu Hoàn cúi đầu, giống xác chết đơn.

      Ngày đó, sau khi Chu Hoàn với Thẩm Dục Luận: “ nên tin bất kì ai, nhất là người tốt với con.”, liền uống lọ thuốc ngủ.

      Uyển Như ngồi máy bay rời khỏi HongKong về thành phố N, liền nhận được tin dữ của Chu Hoàn, Uyển Như ngờ mình muốn giúp Chu Hoàn, ngược lại hại Chu Hoàn, nếu phải vì đứa trong bụng, Uyển Như tình nguyện theo Chu Hoàn. Nhưng mà đứa vô tội, muốn sinh đứa ra, đó là đứa con của người đàn ông nhất, của Chân Phẩm.

      Lúc ấy, trời mưa to, Chân Phẩm chạy xe máy đến sân bay đón Uyển Như.

      “Uyển Như, em gầy quá.” Chân Phẩm thương tiếc vuốt ve mặt của Uyển Như.

      Sắc mặt Uyển Như buồn rầu.

      Chân Phẩm nhàng ôm Uyển Như vào lòng, : “Uyển Như, em cần gì cả, tin em, em đến nhà họ Thẩm giúp Chu Hoàn bày mưu tính kế, chắc chắn ít người hận em, em ở ngoài sáng, họ ở nơi bí mật gần đó, em làm sao đề phòng được họ, hối hận, sao chuyện như vậy lại theo em, bây giờ chẳng những hại Chu Hoàn, còn khiến em đau lòng, đều do tốt, lúc trước nên ngăn em đến HongKong.” Uyển Như tựa nhứ đứa bé tùy hứng, Chân Phẩm việc lớn việc đều theo , mà bây giờ, Chân Phẩm hối hận ngăn cản Uyển Như trẻ tuổiháo thắng, mới có thể phát sinh bi kịch như vậy.

      Ngồi sau xe máy, Uyển Như ôm chặt eo của Chân Phẩm.

      Đột nhiên, Uyển Như muốn nôn khan, đây là phản ứng bình thường mấy ngày qua, nhưng Chân Phẩm lái xe phía trước vẫn lo lắng quay đầu nhìn .

      Ngay trong giây phút Chân Phẩm quay đầu, chiếc xe hàng xông tới…

      Chân Phẩm chết tại chỗ, Uyển Như ôm lấy Chân Phẩm cả người toàn là máu, ngay tại khắc kia, trái tim Uyển Như cũng theo.

      Uyển Như nản lòng thoái chí, vẫn luôn cho rằng đây là trời trừng phạt , muốn theo Chân Phẩm, nhưng phải sinh đứa con của họ ra trước.

      Thân thể của cha mẹ Chân Phẩm vốn tốt, người huyết áp cao, người bệnh tim, sau khi Chân Phẩm gặp chuyện may, hai ông bà cũng chịu đựng đến khi cháu ra đời được liền ra .

      đời này, cũng chỉ còn lại mình Uyển Như, cùng với đứa con chưa sinh ra của .

      Những chuyện kinh khủng tới liên tiếp khiến Uyển Như vô cùng tuyệt vọng với cuộc sống, chờ ngóng trông ngày sớm sinh ra đứa , tìm nhà khá giả cho con, sau đó theo Chân Phẩm và Chu Hoàn.

      Ngày đó Uyển Như ở bệnh viên sinh con, gặp bà Giả cũng sinh con, Uyển Như vừa thấy bà Giả liền biết bà là người phụ nữ hiền từ, Uyển Như còn có thể nhìn thấy phong thái vui vẻ của bà Giả, người phong thái này mới có thể hạnh phúc, nếu con có thể giao cho bà ấy, Uyển Như an tâm.

      “Giả phu nhân, bụng lớn, phải sinh ra song thai chứ?” Uyển Như cười đến gần bà Giả.

      “Nào có may mắn như vậy, sớm kiểm tra rồi, chỉ có . nhưng mà biết là nam hay nữ.” bà Giả cười dịu dàng bình thản, sờ bụng mình, bên trong chính là bảo bối của bà.

      Uyển Như tận lực trò chuyện với bà Giả về chuyện song thai.

      Quả nhiên, bà Giả thể nhìn đứa khóc lớn, lại ai lo, liền ôm đứa về. Uyển Như trốn ở góc của bệnh viện, nhìn bà Giả ôm đứa lên xe, mới lau khô lệ ở khóe mắt, rời . Nhà họ Giả lúc này mới có cặp sinh đôi này, hàng xóm bác đều tận mắt nhìn thấy bà Giả mang thai mười tháng, lại tận mắt nhìn thấy bà Giả lên xe cứu thương đến bệnh viện sinh con, vì vậy ai hoài nghi cặp sinh đôi của nhà họ Giả là như thế nào.

      Sau này, có người phát Uyển Như tự sát ở trong nhà họ Chân, trong di ngôn của chỉ cầu chôn chung với Chân Phẩm, cũng còn gì khác……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :