1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người - Y Lạc Thành ( Hoàn - 66c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      nhảy vô góp vui

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46: Mưu đồ dụ dỗ bà xã.

      Trong căn biệt thự mang phong cách Châu Âu tại Hào Đình Hoa Uyển, với mái tóc đen dài chấm vai ngồi dựa lưng ghế sofa, tay trái cầm khoai tây chiên, tay phải cầm điều khiển tivi vô cùng nhàn nhã xem tivi.

      Từ trong phòng bếp truyền ra tiếng người nấu ăn, An Nhược răng rắc cắn ột miếng khoai tây chiên, đảo mắt nhìn xung quanh.

      Lúc vừa quay về biệt thự, rất tuân thủ giao ước chuẩn bị vào bếp làm cơm. Nhưng chưa được vài bước cổ tay bị Lục Mặc Hiên tóm chặt.

      Cuối cùng biến thành thế này đây.

      An Nhược thoải mái dựa vào ghế sofa vừa xem tivi vừa ăn khoai tây chiên, Lục Mặc Hiên ở trong bếp nấu cơm. Đúng là cảnh trong gia đình tiêu chuẩn.

      Ngón tay An Nhược ngừng di động, tivi bây giờ hầu như toàn chiếu mấy bộ phim tình cảm sướt mướt, vẫn thích xem nhất vẫn là phim trinh thám.

      Nhưng bật bật lại, đều có bộ phim truyền hình hay điện ảnh nào về trinh thám cả.

      An Nhược xoay cổ cái, cuối cùng lại chuyển đến kênh thời của thành phố A, xem xem thành phố A có xảy ra vụ gì lớn .

      Hình ảnh ngừng lại người đàn ông dơ dáy bẩn thỉu, mặt ta dính đầy bùn đất, nhìn cấp bậc lên cầu vai của ta lờ mờ có thể nhìn thấy gạch và ba sao.

      An Nhược càng nhìn càng thấy quen, đây phải là người hầu của Lục Mặc Hiên sao?

      Dưới góc màn hình có lên dòng chữ màu đen, Thượng úy Diệp Hạo của quân khu thành phố A, quản khó khăn và nguy hiểm, mang theo đồng đội, lần hành động tóm gọn tổ chức mua bán vũ khí dưới lòng đất.

      màn hình tivi Diệp Hạo mang khuôn mặt bẩn thỉu trả lời phỏng vấn.

      đột nhiên điện thoại sofa rung lên, đây là điện thoại của Lục Mặc Hiên.

      An Nhược liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, bên lên hai chữ Diệp Hạo. Người hầu gọi điện cũng đúng lúc, An Nhược trực tiếp cầm lấy điện thoại ấn nút nghe.

      "Lục Mặc Hiên, hôm nay cậu đừng xem tin tức của thành phố A, toàn là tin linh tinh. Nhớ , ngàn vạn lần được xem!" Diệp Hạo cao giọng nhanh câu.

      Bình ổn lại tiếng cười, An Nhược bình tĩnh : " chậm bước rồi, bộ quần áo người tệ, dáng người cao ngất, bộ dạng tuấn tú."

      Tiếng của An Nhược nhàng vang lên đúng lúc Lục Mặc Hiên bê thức ăn nghe được, Lục Mặc Hiên nhướng mày. diễ-n-đà-n-lê-quý-đô-n Ngay sau đó liền đảo mắt cái, tầm mắt ngừng lại chiếc điện thoại nằm trong tay của An Nhược.

      Sau khi thấy điện thoại An Nhược cầm tay chính là điện thoại của , Lục Mặc Hiên mới thoáng thở dài nhõm hơi.

      Nhưng mà, An Nhược ngang nhiên dám chuyện thân mật như vậy với người đàn ông khác, coi khí sao!?

      Diệp Hạo nghe thấy giọng của phụ nữ, trong lòng vô cùng hoảng sợ, sau khi phát người đó chính là An Nhược, Diệp Hạo sợ tới mức hồn siêu phách tán.

      Có lầm
      Vậy, người phụ nữ của Lục Mặc Hiên khen tuấn tú, muốn sống nữa sao! nhanh chóng cắt đứt cuộc gọi, nếu như lúc này Lục Mặc Hiên ngồi bên cạnh xong đời rồi! Lần huấn luyện dã ngoại này, chắc chắn có tên của Diệp Hạo!

      An Nhược để điện thoại di động xuống, quay đầu nhìn lại thấy Lục Mặc về phía mình. An Nhược nhàng hỏi câu. “Cơm nấu xong rồi hả ?”

      Lục Mặc Hiên vừa gật đầu vừa đến bên ghế sofa, nhàng vuốt tóc An Nhược. “Vừa chuyện với ai vậy?”

      Mặc dù trong lòng hơi chua, nhưng lời ra vẫn bình tĩnh như cũ.

      Khóe miệng An Nhược cong lên, . “Là người hầu của , Diệp Hạo. Vừa rồi kênh Tân Văn Báo Đại của thành phố A có đưa tin ấy dũng cảm xông vào triệt phá vụ buôn bán vũ khí dưới lòng đất, cả người dơ dáy bẩn thỉu, bộ dáng đó…”

      Lục Mặc Hiên đột nhiên giơ tay kéo người An Nhược về phía mình khiến cả người An Nhược bổ nhào về phía . nhàng vuốt tóc An Nhược.

      “Chúng ta ăn cơm thôi, nếu đồ ăn nguội mất.” Sau khi xong, An Nhược vỗ vỗ cánh tay của Lục Mặc Hiên.

      Hai tay của Lục Mặc Hiên nâng đầu An Nhược lên, ánh mắt yên lặng nhìn An Nhược vô cùng tự nhiên. “So với ăn cơm càng muốn ăn em hơn.”

      Câu thẳng thắn mang hàm ngữ ám chỉ như vậy, từ miệng Lục Mặc Hiên ra lại cực kỳ tự nhiên.

      An Nhược giơ tay đánh vào đầu cái, “Khẩu vị của lớn quá rồi đó, em to thế này, ăn, sợ bị gnhenj hay sao?”

      Lục Mặc Hiên mỉm cười, tiền đà cúi sát vào bên tai của An Nhược, hơi thở ấm áp phả bên tai . “Thử rồi biết có bị nghẹn hay ?”

      An Nhược huých mạnh vào ngực Lục Mặc Hiên thêm cái nữa. “Đàn ông mua vé mà muốn lên xe, quá nguy hiểm. Thượng tá Hiên, vẫn nên ngoan ngoãn thu lịa tiểu huynh đệ của hơn.”

      Lục Mặc Hiên nhíu lông mày. “An Nhược, bây giờ em có súng. Khả năng bắn súng của em tệ, nhưng ràng em chăm chỉ luyện tập thể lực. Cho nên…”

      Hai Chân An Nhược đột nhiên gập lại, đá vào người Lục mặc Hiên, sau đó nhanh nhẹn nhảy xuống ghế sofa, thần tốc chạy về phía trước mấy bước. An Nhược cười tít mắt quay đầu lại, giơ tay lên ra dấu OK với Lục Mặc Hiên. “Sao em lại cảm thấy, công phu mèo ba chân của mình sau khi đánh qua đánh lại với tiến bộ ít nha. Uhm, cảm ơn Thượng tá Hiên.”

      An Nhược vừa xong liền quay đầu về phía phòng ăn, Lục Mặc Hiên ngồi ghế sofa mỉm cười nhìn , quả nhiên, người phụ nữ mà Lục Mặc Hiên để trong mắt phải đặc biệt như vậy đó!

      Ngón tay Lục Mặc Hiên ngàng gõ lên thành ghế sofa, xem ra phải nắm chắc thời cơ, đem An Nhược ăn sạch sành sanh với là vương đạo!

      Lục Mặc Hiên thầm hạ quyết tâm, sau khi vụ Đạt Thuận thành công, lập tức đến ra mắt mẹ vợ.

      Chỉ thương cho ông nội Lục, giờ phút này ngóng trông cháu trai có thể sớm ngày đem cháu dâu về nhà ra mắt.

      Lúc đầu, ông nội Lục cũng thúc ép chuyện hôn nhân đại của cháu trai, nhưng khi nhín thấy đám chiến hữu đều vui tươi hớn hở bế chắt trai chắt chơi, ông nội Lục bực bội. Haizz… chỉ có thể chơi chim và đánh thái thực quyền.

      Nhưng mấy lão già này cũng quá đáng, vừa bế chắt trai chắt chơi lại còn hỏi chuyện hôn của Mặc Hiên. Đây phải là khoe khoang cách trắng trợn hay sao?

      Trong lòng ông nội Lục vô cùng khó chịu, mỗi ngày đều phải mang chim dạo mới bình tính được đôi phần, nên việc lớn việc đều bị ông quẳng hết ra sau đầu.

      Mẹ của Lục Mặc Hiên là Vạn Mẫn Mẫn bưng đĩa hoa quả đến trước mặt ông nội Lục. “Ba, đừng mặt ủ mày ê nữa, mau ăn chút trái cây .”

      Ông nội Lục khoát tay áo. “ ăn, khi nào Mặc Hiên mới đưa cháu dâu về? Con mau thúc giục nó , nếu đưa về lập tức bố trí cho nó buổi xem mặt, cảnh vệ trước đây của ta, bây giờ giữ chức thượng tướng ở thành phố B, ta mới gặp con cậu ta cách đây lâu, xinh xắn, rất xứng với Mặc Hiên nhà ta.”

      Cảnh vệ của ông nội Lục do kết hôn muộn nên đến hơn bốn mươi mới có con .

      Vạn Mẫn Mẫn để đĩa trái cây xuống bàn. “Ba, tính tình của Mặc Hiên thế nào, ba còn hiểu sao? Đâu phải cứ thúc giục nó là được.”

      Tính cách ngang bướng của ông nội Lục lại bắt đầu trỗi dậy, sức mười con trâu cũng kéo lại được. “Chưa có cháu dâu tiến vào nhà họ Lục con và Thần Hạo sinh thêm đứa nữa. Có trẻ con, nhà này mới vui vẻ!”

      Vạn Mẫn Mẫn mang vẻ mặt đau khổ nhìn ông nội Lục, bà hơn bốn mươi rồi, vậy mà ba chồng còn muốn bà sinh thêm đứa con.
      Last edited by a moderator: 13/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 47: Tàn nhẫn đến đáng sợ.

      Tập đoàn Hồng Thiên đặc biệt cử những kỹ sư hàng đầu tới giúp đỡ Mậu Hưng, Tổng giám đốc của Mậu Hưng, Chung Sam Vũ cười đến mức khép miệng lại được, cứ như vậy, ông ta tiết kiệm được khoản tiền lớn.

      Chung Sam Vũ biết tất cả những chuyện này đều nhờ vào công lao của An Nhược, dựa vào mối quan hệ đơn giản giữa Lục Mặc Hiên và An Nhược nên Lục Mặc Hiên mới giúp đỡ Mậu Hưng nhiều như vậy.

      Chung Sam Vũ ngồi trong phòng làm việc lúc, đảo mắt cái, sau đó đứng lên chuẩn bị đích thân đến bộ phận Marketting xem thử.

      Lúc Chung Sam Vũ tới, An Nhược cùng mấy người tổ trưởng ngồi thảo luận về vụ đấu thầu sắp tới.

      Mẫn Cần liếc mắt nhìn An Nhược cái, sau đó lập tức đứng lên cung kính cúi người chào tiếng Chung tổng.

      tiếng chào Chung tổng của Mẫn Cần cắt ngang dòng suy nghĩ của An Nhược,diễn-đ-à-n-lê-quý-đ-ô-n An Nhược đóng tài liệu lại. Sau đó đứng lên, xoay người, trực tiếp vào trọng tâm công việc: "Chung tổng, bộ phận Marketting tính toán xong bảng báo giá. Ông xem xem, cái giá này được chưa?"

      An Nhược xong, liền cầm tập tài liệu bàn đưa cho Chung Sam Vũ.

      Chung Sam Vũ nhận lấy, vừa liếc mắt nhìn cái vui vẻ gật gật đầu: "Lấy giá như này , tôi tin vào thực lực của bộ phận Marketting, tiền thưởng cuối năm chắc chắn bạc đãi bộ phận Marketting. Nếu lần đấu thầu này thành công, Mậu Hưng chúng ta có thể tăng thêm 80 điểm rồi."

      An Nhược nhíu mày, công trình này ngoại trừ phần bảng báo giá ra từ việc thiết kế bản vẽ tới mua sắm diễn-đ-à-n-lê-quý-đ-ô-n nguyên vật liệu đều do mình tập đoàn Hồng Thiên lo liệu.

      Chung tổng có gì mà đắc ý đến vậy, bề ngoài là Mậu Hưng đứng ra đấu thầu, nhưng thực chất bị Hồng Thiên thâu tóm toàn bộ rồi.

      Chẳng bao lâu sau, Mậu Hưng chắc chắn bị Hồng Thiên thu mua. Chỉ chờ xem Hồng Thiên có muốn thu mua Mậu Hưng hay thôi.

      Đối với việc Hồng Thiên có thu mua Mậu Hưng hay , vẫn phải chờ xem Lục Mặc Hiên quyết định như thế nào.

      Nhưng qua nhiều ngày quan sát, An Nhược phát Lục Mặc Hiên hoàn toàn có hứng thú với Mậu Hưng.

      Nếu Lục Mặc Hiên hứng thú với nơi này, chi bằng ...

      An Nhược nhớ tới hình ảnh vài ngày qua mà trào máu mũi, máu nóng xông thẳng lên ót,diễn-đ-à-n-lê-quý-đ-ô-n Lục Mặc Hiên sờ soạng khắp cơ thể , hôn toàn thân , chỉ còn thiếu mỗi bước dắt súng ra trận, lần công phá tấm màng mỏng manh kia của .

      Chỉ tiếc, khẩu súng kia của Lục Mặc Hiên phải chết ngay từ trong trứng nước, công phu mèo cào của càng ngày càng tiến bộ, nhưng cho cùng, vẫn thể sánh được với Lục Mặc Hiên. Lục Mặc Hiên đúng là đao súng , lăn lột vòng lại trở về như cũ!

      Chung Sam Vũ cười tít mắt khép tập tài liệu lại, nhìn An Nhược , "Mấy ngày nay vất vả cho rồi, hôm nay về nghỉ ngơi , ngày mai đấu thầu vẫn phải vất vả phen. An Nhược, đúng là con ngựa đen của Mậu Hưng, qua vụ đấu thầu lần này, Mậu Hưng nhất định trọng dụng !"

      An Nhược cười gượng tiếng, quay đầu nhìn thấy trong mắt Mẫn Cần lóe lên tia ghen tị, lập tức chỉ tay về phía Mẫn Cần: "Trưởng phòng Triệu hôm nay được khỏe nên chưa tới công ty, ngày mai đấu thầu chắc trưởng phòng Triệu cũng đến được. Chi bằng, để cho Mẫn Cần theo tôi ."

      tại,
      Chương 47: Vô địch quân sủng

      chức vụ của An Nhược lớn hơn Mẫn Cần phải chỉ chút, từ trước đến nay Mẫn Cần đều rất tự phụ. Hơn nữa, An Nhược cũng từng nghe người ta về mức độ biến thái của tên thái tử gia Đạt Thuận, vì muốn dính líu tới tên thái tử gia này, nên An Nhược ắt phải mang tấm bình phong theo.

      Cho nên, nghi ngờ gì nữa, Mẫn Cần chính là tấm bình phong tốt nhất.

      tấm bình phong thích đong đưa đàn ông, nếu Thái tử gia của Đạt Thuận có cầu đặc biệt gì, Mẫn Cần chính là ứng cử viên thích hợp nhất.

      Chỉ điểm này, An Nhược tin chắc Mẫn Cần cũng vui vẻ đồng ý.

      Suy nghĩ của An Nhược thay đổi vài lượt, Mẫn Cần vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc.

      Chung Sam Vũ ừ tiếng, có bất kỳ nghi vấn gì, sau khi dặn dò Mẫn Cần vài câu, Chung Sam Vũ liền trở về văn phòng.

      Bóng dáng Chung Sam Vũ vừa khuất, Mẫn Cần liền khẽ hừ tiếng, để ý lắm "An Nhược, đừng cho là vì chuyện này mà tôi cảm kích . Cho dù , tôi cũng có thể đấu thầu thành công!"

      An Nhược cầm túi xách, a tiếng, thèm liếc nhìn Mẫn Cần lấy cái chuẩn bị rời .

      Mẫn Cần thấy An Nhược thèm nhìn ta càng thêm tức giận.

      An Nhược có rảnh mà tán gẫu cùng Mẫn Cần, trực tiếp phủi tay rời . Ngày mai Mộng Lệ phải phá thai, phải đến chợ nông sản chuyến, mua cho ấy con gà về náu canh gà hầm nấm cho ấy tẩm bổ thân thể.

      An Nhược ra khỏi Mậu Hưng, chợ nông sản cách Mậu Hưng xa, qua con đường là đến. Cùng lắm là mất 10 phút, An Nhược vừa hát vừa đến con đường .

      An Nhược vừa đến ngã rẽ, cái gì đó lạnh buốt ngăn eo An Nhược lại.

      "Ngoan ngoãn theo chúng tôi, nếu , phát bắn chết !" giọng đàn ông trầm thấp mang theo uy hiếp vang lên.

      An Nhược xoay người lại, nhìn đến chiếc xe Audi màu đen.

      Chiếc xe Audi màu đen quen thuộc này khiến An Nhược nhớ tới vụ đấu súng mấy hôm trước.

      Chắc chắn đây là kẻ thù của Lục Mặc Hiên tìm tới , chúng muốn lợi dụng uy hiếp Lục Mặc Hiên.

      An Nhược nhìn trộm chiếc xe Audi cái, trong xe có người đàn ông ngồi ở ghế lái. Thêm người đứng sau uy hiếp nữa là hai người.

      An Nhược cười lạnh tiếng, cướp khẩu súng này, đối phó hai người kia, thừa sức.

      An Nhược suy nghĩ trong chốc lát, sau đó tiếng nào theo tên đàn ông kia lên xe.

      Chiếc Audi màu đen phóng như bay, An Nhược ngồi ở phía sau xe, lười nhác hỏi, "Trang thiết bị của xe này, chẳng lẽ được cải tạo rồi sao?"

      Tính năng của chiếc Audi bình thường kém xa Land Rover, xem tình hình trước mắt thấy trong mộ khoảng thời gian ngắn mà chiếc xe này có thể đạt đến tốc độ như này, động cơ chắc chắn được thay đổi.

      Người đàn ông kia vẫn dí súng vào lưng An Nhược như cũ, " , cũng thông minh đó, tất cả thiết bị của chiếc xe này đều là thiết bị chiến đấu. Hôm nay đừng mong có thể trốn thoát."

      An Nhược lắc lắc đầu, "Tôi là yếu đuối, dưới tình huống như này, làm sao có thể thoát được đây? có thể yên tâm để súng xuống."

      Người đàn ông suy nghĩ hồi cảm thấy An Nhược cũng đúng, là phụ nữ mười ngón mảnh dẻ, làm gì có sức mà đấu lại được với người đàn ông vạm vỡ như ?

      Tốc độ xe Audi càng lúc càng nhanh, đường chạy về phía cầu vượt.

      An Nhược thấy người đàn ông bên cạnh buông lỏng cảnh giác, lập tức chọn đúng thời cơ, nâng chân trái dẫm mạnh vào chân , tay trái mạnh mẽ đánh vào mặt , tay phải còn lại rất nhanh tóm lấy khẩu súng của .

      Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, tình thế bị đảo ngược hoàn toàn.

      "Nếu dừng xe, tôi đếm tới ba, bạn của chết ngay lập tức!" Giọng của An Nhược mang theo tàn nhẫn.

      Vứt câu xuống, người đàn ông lái xe vẫn nhẫn mạnh chân ga, tốc độ chút cũng giảm!

      Mẹ kiếp, An Nhược ngầm mắng, sau đó nhàng bóp cò.

      Người đàn ông bị dí súng vào ót sợ tới mức kêu lên, "Mày, con bà nó, mau dừng xe lại, nếu ông đây mất mạng đó!"

      Ngay lúc An Nhược cố gắng để thoát khỏi nguy hiểm Lục Mặc Hiên cũng vội vã tìm kiếm .

      "Báo cáo Thượng tá Hiên, Hệ thống định vị vệ tinh được mở, hệ thống hồng ngoại của thành phố A đóng!"

      Lục Mặc Hiên hơi nhếch môi, ngón tay lướt nhanh bàn phím nhập vào dãy mật mã, vài giây sau, tất cả đường phố của thành phố A đều lên màn hình vi tính.

      Cục trưởng cục Công an và cục trưởng cục Giao thông sợ tới mức dám thở mạnh, chết chắc rồi! Hệ thống hồng ngoại đóng lại, thành phố A xảy ra chuyện lớn rồi!
      Last edited by a moderator: 12/11/14
      honglak thích bài này.

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      đag đoạn hấp dẫn, tiếp ddi @wjuliet43

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 48: Vô cùng tà mị!

      An Nhược di chuyển ngón tay về phía cò súng, ngón út và ngón áp út giữ chặt lấy tay cầm, An Nhược dùng súng gõ gõ vào đầu tên đàn ông ngồi cùng vài cái, lời mang đầy vẻ trâm chọc "Bạn của căn bản là thèm quan tâm đến sống chết của , nếu như vậy, tôi giữ lại cũng chẳng có ích gì."

      An Nhược vừa xong, ngón trỏ nhàng bóp cò.

      Cùng với tiếng hét của tên đàn ông, ầm, tiếng súng đồng thời vang lên, cửa sổ của xe Audi theo tiếng súng vỡ tan tành, cùng lúc đó, xe ngừng lắc lư qua lại.

      Tốc độ xe đột ngột chậm lại, đầu xe đâm mạnh vào chiếc BMW đằng trước, bang bang bốp bốp. chuỗi thanh liên tiếp vang lên, mấy chiếc xe đằng sau kìm được tốc độ khiến tình cảnh cầu biến thành vụ đâm xe liên hoàn.

      Cả sáu chiếc xe đều bị mất kiểm soát đâm mạnh vào giải phân cách cầu, đuôi xe bốc khói đen mờ mịt.

      Tất cả xe lưu thông cầu đều ngừng lại, mọi người đều xuống xe cầm điện thoại gọi 120, đâm xe liên hoàn, có người lái xe gọi cấp cứu mà giọng kìm lại được run rẩy, lần đầu tiên ta nhìn thấy vụ đâm xe lớn đến vậy.

      Khói đen bốc ngùn ngụt ở đằng trước, bốn chiếc xe phía sau đột ngột phanh gấp, thân xe quay bị quay 1 vòng rồi dừng lại, toàn bộ kính xe ô tô đều bị vỡ vụn.

      Có vài người vội vã chạy đến xem có còn người nào sống sót hay . Khi thấy cánh tay đầy máu me vươn ra khỏi ô cửa kính bị vỡ, mọi người lập tức ngồi rụp xuống chuẩn bị cứu người.

      An Nhược vươn cả hai ta ra ngoài cửa kính, chống đỡ lên mặt đất lạnh lẽo, hai tay cố gắng dùng sức, hai chân co lại , người bên ngoài nắm lấy tay của An Nhược cố gắng kéo ra khỏi chiếc xe.

      Hai chân An Nhược càng thêm dùng sức, hai người đàn ông ở trong xe đều chết, người đàn ông lái xe hình như lúc đâm vào giải phân cách tắt thở ngay tức khắc.

      Lúc đó họng súng của nhắm vào là cửa kính xe, gác súng lên đầu tên đàn ông ngồi phía sau, lúc xe Audi bị lật, cả người tên đàn ông đó cũng bị xoay theo chiếc xe, cổ bị mắc kẹt ghế, đường hô hấp được lưu thông dẫn tới tắc thở mà chết.

      Lúc xe bị lật, An Nhược nhanh chóng điều chỉnh tư thế ngồi, hai tay dùng lực chống đỡ lên cửa xe giảm bớt xung lực.

      Lúc đầu An Nhược hề bị thương, nhưng do lúc xe bị lật, phải dùng tay chống lên cửa xe để cố định cơ thể, nên tất cả xung lực đều dồn hết vào cánh tay của . Cổ tay An Nhược bị thương cách vô cùng vinh quang.

      Tiếng máy bay trực thăng ầm ầm vang lên bên tai, nửa người của An Nhược được kéo ra khỏi xe, mở to hai mắt nhìn chiếc trực thăng quân dụng từ từ đáp xuống, nhìn người đàn ông mặc bộ quân phục vô cùng dũng tiến về phía mình.

      Hai mắt Lục Mặc Hiên lộ ra vẻ nặng nề, quanh thân tản mát ra lạnh lùng, An Nhược híp mắt lại nhìn .

      Lục Mặc Hiên ngồi xổm xuống, hai cánh tay to lớn của ôm lấy An Nhược, điều chỉnh tư thế sau đó dùng lực đem An Nhược từ trong xe kéo ra ngoài.

      Lục Mặc Hiên đứng dậy, tay phải ôm An Nhược, tay trái nâng mông của lên.

      Cả người được nâng lên khỏi mặt đất, An Nhược cúi đầu nhìn Lục Mặc Hiên.

      An Nhược nhìn ra bất an lo lắng trong đáy mắt , mái tóc hỗn độn cho biết vừa

      này kích động đến mức nào.

      Trong lòng An Nhược mềm nhũn, hai tay ôm chặt lấy đầu của Lục Mặc Hiên, giọng : “Tại sao bây giờ mới đến?”

      Vừa dứt lời, An Nhược liền nâng mặt lên, cúi đầu áp đôi môi hồng nhuận mềm mại của mình lên môi Lục Mặc Hiên.

      Cái lưỡi nhàng lướt cánh môi của , Lục Mặc Hiên vô cùng kinh ngạc, sau khi phản ứng kịp, lập tức lấy lại chủ động, trong phút chốc há miệng dùng lưỡi của cuốn lấy lưỡi của đưa vào miệng , vừa nhàng liếp láp vừa mạnh mẽ hút lấy, hấp thụ nụ hôn của .

      Quần chúng nhân dân vây xem liền chứng kiến toàn bộ nụ hôn kích tình của đôi tuấn nam mỹ nữ cầu, trong nhát mắt trợn trừng, há hốc mồm kinh ngạc.

      Chẳng bao lâu sau, có trẻ bỗng dưng bật khóc thút tha thút thít , sau khi sinh ly tử biệt, tình mới có thể khắc cốt ghi tâm.

      Vừa kết thúc nụ hôn, tay trái Lục Mặc Hiên nắm chặt lấy tay phải của An Nhược, hai mắt lên xót xa: “Rất đau sao?”

      An Nhược lắc lắc đầu: “Vừa rồi rất đau, bây giờ đau nữa, vô cảm rồi.”

      thống khổ cực hạn trong nháy mắt qua , giống như bị tiêm liều thuốc tê, cổ tay phải rốt cuộc còn cảm giác gì nữa.

      Bất quá trong mắt An Nhược chút thương tích này là gì, bị thương so với chết vẫn còn tốt hơn nhiều.

      Trong lòng Lục Mặc Hiên vô cùng căng thẳng, chỉ sợ vụ tai nạn đó ảnh hưởng đến thần kinh của An Nhược, tay phải nới rộng chiếc áo khoác, đem An Nhược bao bọc kỹ càng rồi bế về phía trực thăng.

      Toàn bộ nhân viên của cục cảnh sát đều được huy động đến trường, ba chiếc xe cứu thương gào rít lao đến.

      Cảnh sát trưởng Chu tiến đến hỏi thăm tình hình của Lục Mặc Hiên, nhưng thấy lạnh lùng trong mắt sợ tới mức dám lên tiếng. Giương mắt nhìn về phía chiếc trực thăng quân dụng đỗ cầu vượt, cả người cảnh sát trưởng Chu khẽ run lên, thượng tá Hiên khí phách uy vũ, ngay cả đến trực thăng quân dụng cũng được điều đến rồi!

      Lúc trực thăng rời khỏi mặt đất, An Nhược ngoái đầu nhìn về phía chiếc cầu vượt, năm cỗ thi thể được kéo ra khỏi xe, được đặt nằm mặt đất, mấy người khác bị trong thương cũng được nằm cáng.

      Lục Mặc Hiên dùng băng gạc lau sạch máu tươi cổ tay An Nhược, “Tới bệnh viện quân khu kiểm tra tổng quát.”

      An Nhược rút tay về, thổi thổi vào miệng vết thương, “Vết thương như này kiểm tra làm gì.”

      An Nhược thờ ơ câu khiến trong lòng Lục Mặc Hiên khỏi trùng xuống. Trước kia An Nhược phải chịu rất nhiều tổn thương sao? Thế nên bây giờ khi bị thương trong vụ đâm xe liên hoàn mới đáng để nhắc tới như vậy sao?

      An Nhược giật giật khóe miệng, nhàn nhạt “Trước đây, mọi người trong thị trấn đều chế nhạo em có ba, thường xuyên đánh chửi em. Bất quá em cũng phải là người hiền lành mà để mặc bọn họ muốn làm gì làm. Bọn họ bắt nạt em như thế nào, em liền trả lại bọn họ như vậy. Có vài đứa bị em đánh đến mức phải nhập viện. Mẹ vì chuyện này mà mất rất nhiều tiền để bồi thường tiền thuốc men cho người ta, sau đó, hai mẹ con em mới rời khỏi nơi đó.”

      An Nhược thầm cười, phải cám ơn những kẻ đánh trước đây. Tính cách kiên cường của chính là được sinh ra từ đó!

      Việc này có trong tài liệu mà Lục Mặc Hiên điều tra được.

      Lục Mặc Hiên cảm thấy người như bị cắt ra thành từng khúc, gắt gao nắm chặt lấy tay của An Nhược, càng hơn, nhàng hôm lên mu bàn tay của , “An Nhược, gả cho , bảo vệ em, đời kiếp, vô lo vô nghĩ.”

      An Nhược liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên cái, “Thượng tá Hiên, màn cầu hôn này của sao đơn giản quá vậy. có hoa tươi, có nhẫn, chọn thời điểm cầu hôn cũng bình thường. Em mới trở về từ Quỷ môn quan đó.”

      Lục Mặc Hiên nhàng cười, vuốt ve khuôn mặt thanh tú của , “Bắt cóc em là tàn dư của bang mafia SK, năm ngoái quân khu phái rất nhiều trinh sát vây bắt băng đản này, nhưng lại chưa xử lý sạch .”

      Lục Mặc Hiên tới đây, mặt mày nhíu lại, “Thân thủ của em hình như cũng tệ , gián tiếp giết chết hai tên tàn dư của mafia, vợ của , rốt cuộc em còn giấu những chuyện gì nữa đây?”

      Việc đến nước này, An Nhược cũng muốn giấu nữa, Tiểu Bạch Thỏ từ đầu phải là tính cách của rồi!

      An Nhược đè đầu của Lục Mặc Hiên xuống, ghé sát vào lỗ tai oán trách : “Thượng tá Hiên, em là rất tà mị đó, người như vậy, vẫn muốn chọc vào sao?”

      Khóe môi Lục Mặc Hiên cong lên, ánh mắt lộ ra tinh quang. “ chọc phải rồi làm gì có lý do để dừng tay, cho nên, quyết định, chọc là phải chọc tới cùng.”
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :