1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người - Y Lạc Thành ( Hoàn - 66c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      60 chương và 3 ngoại truyện bạn nhé!

      Chương 41: Giao chiến ngầm trong thang máy.

      Sau khi để hết hành lý vào cốp xe An nhược thắt chặt dây an toàn, trực tiếp với Lục Mặc Hiên câu:" lái xe đến bệnh viện quân khu trước , em muốn đến thăm Mộng Lệ, biết sức khỏe của ấy như thế nào rồi? Sức khỏe tốt làm sao phá thai được? Hai chuyện cùng xảy ra lúc, cơ thể phải chịu ảnh hưởng rất lớn."

      An Nhược bô bô chuỗi dài, Lục Mặc Hiên ngồi bên lái xe ngầm thở dài. Đến khi nào ấy mới nhỡ chuyện của như thế này?

      Nghĩ tới đây, Lục Mặc Hiên khỏi cảm thấy buồn cười trước ý nghĩ của mình, từ khi nào mà lại ăn bình dấm chua với cả bạn thân của An Nhược vậy?

      Lục Mặc Hiên đột nhiên nhớ tới câu của bà nội trước khi bà mất, đối với chuyện hôn chấu cần phải vội.

      Bà nội qua đời là tiền đề thúc đẩy hôn của , mặc dù cần phải vội, nhưng người ngoài nghe thấy, nghiễm nhiên nghĩ rằng lão phu nhân luôn canh cánh trong lòng chuyện hôn của đứa cháu đích tôn là .

      Cho nên mới bị mẹ cho trận.
      d-i-ễ-n-đ-à-n-l-ê-q-u-ý-đ-ô-n.com
      Nhưng khi ông nội biết chỉ cười : đàn ông nhà họ Lục chính là như vậy, vội kết hôn phải là cần, mà là chưa gặp đúng người, khi gặp, đó chính là trọn đời trọn kiếp.

      Nhớ lại chuyện đó khóe môi Lục Mặc Hiên lại bất giác cong lên, tầm mắt khẽ động nhìn về phía người nào đó lẳng lặng ngồi ở ghế phụ lái quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe.

      Mái tóc dài đen mượt của An Nhược nhàng phiêu dật trong gió, vòng sáng màu vàng, ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của mang theo hương vị hấp dẫn say lòng người đánh thẳng vào trái tim của Lục Mặc Hiên.

      An Nhược bị gió thổi phải nheo lại hai mắt, nhìn dòng người lại vội vàng đường.

      Trong đầu khỏi nhớ tới mẹ ở huyện Tây Ninh, bởi vì công việc quá bận rộn nên rất lâu rồi chưa gọi điện thoại về cho mẹ. Tim mẹ tốt, thời gian này bà có chịu uống thuốc đúng giờ hay ? d-i-ễ-n-đ-à-n-l-ê-q-u-ý-đ-ô-n.com tháng trước có gửi tiền về cho mẹ, mẹ dùng ít hay nhiều, có phải lại vụng trộm tiết kiệm tiền làm của hồi môn cho rồi hay ?

      An Nhược quyết định sau khi làm xong vụ đấu thầu với Đạt Thuận xong về quê chuyến, xin công ty cho nghỉ phép vài ngày, về nhà chăm sóc mẹ tốt.

      Nếu là trước kia, An Nhược bao giờ có ý nghĩ xin nghỉ phép dài hạn. Nhưng là tại có Lục Mặc Hiên ở đây, cho dù có nghỉ phép cũng lo bị Mậu Hưng sa thải.

      Lục Mặc Hiên mặc dù có hơi đáng ghét nhưng cũng còn có chút giá trị.

      Nghĩ như vậy thóag chốc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

      Chính vào lúc này, Land Rover đột nhiên tăng tốc, An Nhược híp mắt trùng hợp nhìn về phía tóc tai hỗn độn ở đường cái phía đối diện, d-i-ễ-n-đ-à-n-l-ê-q-u-ý-đ-ô-n.com đó mang vẻ mặt kinh hoàng hơn nữa thỉnh thoảng còn liếc nhìn phía sau vài cái.

      Nhưng chuyện về sau thế nào An Nhược biết bởi vì tốc độ xe càng ngày càng nhanh.

      An Nhược chép miệng cái, cuối cùng vẫn gì. Ban ngày ban mặt ở đường cái, hàng động của này lại quái dị như vậy chắc chắn rất nhanh có cảnh sát đến hỏi thăm thôi.

      Nếu quả tính mạng của đó bị uy
      Nếu quả tính mạng của đó bị uy hiếp, có cảnh sát ở đây, lại là ban ngày, nên chắc chắn xảy ra chuyện gì lớn. Huống hồ, làm gì có sức mạnh mà quản nhiều đến vậy.

      Lục Mặc Hiên tăng tốc là có nguyên nhân, người con vừa rồi chính là con của thư ký thị trưởng Mã Duy Thành, Mã Vũ Đình.

      Lý Thành Minh vì tội quấy nhiễu mà bị phạt hai năm tù, bây giờ bị giam trong tù. Mã Duy Thành dính líu tới vụ án tham những tự ý thu hồi đất của nông dân nên bị cách chức, vì phạm phải tội nhận hối lộ nên bị phán mười năm tù giam.

      Toàn bộ tài sản của nhà họ Mã đều bị xung vào công quỹ, con của ông ta là Mã Vũ Đình cũng phải là người an phận.

      ta công bố đứa con trong bụng mình là của Sở Cẩn. Sở Cẩn cắn chặt hai hàm răng kiên quyết thừa nhận.

      Thủ đoạn của Sở Vạn Hùng cũng vô cùng ngoan độc, trực tiếp kéo Mã Vũ Đình phá thai, sau khi phá xong mang phôi thai giám định AND.

      Tất cả những thứ này nhà họ Sở đều bị mất tiến hành. Bởi vì Sở Cẩn phái người điều tra An Nhược, cho nên Lục Mặc Hiên đối với Sở Cẩn, thậm chí là nhà họ Sở đều bí mật cho người theo dõi.

      Chính vì vậy nên Lục Mặc Hiên mới biết chuyện của Mã Vũ Đình.

      Bất quá, tất cả những chuyện này đều liên quan tới An Nhược, Lục Mặc Hiên muốn An Nhược tham gia vào bất cứ chuyện gì có liên quan tới An Nhược.

      Đương nhiên với tính cách của An Nhược trốn Sở Cẩn còn kịp chứ gì đến chuyện trêu chọc ta.

      Lục Mặc Hiên ngầm thở dài, nhất định phải tạo áp lực với nhà họ Sở để Sở Vạn Hùng sớm đưa Sở Cẩn ra nước ngoài, tránh việc Sở Cẩn có ý đồ tốt với An Nhược.

      Người con của , những người khác đừng mong đoạt được.

      An Nhược tựa đầu vào lưng ghế, thình lình đảo mắt cái, trùng hợp nhìn thấy ánh mắt ngoan độc thoáng lên trong đôi mắt của Lục Mặc Hiên. Kẻ nào bị Lục Mặc Hiên ghi hận rồi hả? Xem ra số phận người này chắc chắn rất thê thảm.

      Dù sao chăc chắn đó cũng phải là , lúc Lục Mặc Hiên đối mặt với đều mang vẻ mặt hoặc quỷ dị hoặc vô sỉ, ánh mắt cực nóng giống như mặc quần áo vậy.

      An Nhược quả thực chịu ảnh hưởng từ mẹ mình, từ trước đến nay luôn rất bảo thủ. Cảm thấy chuyện diễn ra quá nhanh, quen nhau chưa bao lâu ở chung còn ôm ấp ngủ chung giường, cũng sắp chạm đến ranh giới cuối cùng rồi còn đâu.

      An Nhược thính tình theo kiểu nước chảy đá mòn, hai người cùng nhau trải qua bao song gió sau đó mới tâm đầu ý hợp.

      Mỗi người suy nghĩ, dọc đường ai câu gì.

      Land Rover đường chạy đến bệnh viện quân khu, Lục mặc Hiên vừa mới dừng xe, An Nhược liền ấn phím mở cửa xe bảng điều khiển ở trong xe.

      Thanh mở khóa giòn giã vang lên, An Nhược liền nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống.

      Bác sỹ trong bệnh viện vừa hay nhìn thấy Lục Mặc Hiên, cho nên liền tới chào hỏi .

      Lục Mặc Hiên nhìn theo bóng dáng An Nhược chạy về phái trước, sau đó đáp lại lời chào của bác sỹ.

      ra, Lục Mặc Hiên biết vị bác sỹ này. Nhưng từ được nuôi dạy cẩn thận, Lục Mặc Hiên vẫn rất lễ phép đáp lại.

      May mà vị bác sỹ này cũng rất thức thời, biết Lục Mặc Hiên nhớ mong vừa nãy, cho nên nhiều, chẳng qua lúc trước khi , cười tít mắt câu. “Bạn của Thượng tá Hiên nhìn qua lanh lợi. Lão Thượng tướng chắc chắn rất thích.”

      Những lời này vừa ý Lục Mặc Hiên. Lúc Lục Mặc Hiên đáp lời mặt cũng mang theo ý cười nồng đậm.

      An Nhược thục mạng chạy về phái trước mặc kệ Lục Mặc Hiên trực tiếp chạy vào cầu thang máy, ngờ Lục Mặc Hiên tới nhanh chóng ấn nút đóng cửa.

      Lục Mặc Hiên bước chân vội vàng, chân dài bước nhanh, cả người hơi nghiêng cái, thang máy kêu lên tiếng sau đó mở ra.

      An Nhược hừ tiếng, lập tức đứng dịch về phía bên trái chút.

      Lục ấn số tầng, khóe miệng đột nhiên hạ xuống, ngay sau đó, thân thể nhanh chóng di chuyển, hai chân rất nhanh tiến về phái trước, cả người An Nhược lập tức bị áp trụ, hai tay chống lên vách tường cứng rắn lạnh lẽo bên trong thang máy.

      Mỗi thang mãy đều được trang bị camera, Lục Mặc Hiên đột nhiên làm như vậy khiến An Nhược thể nào nhúc nhích nổi, An Nhược vô cùng khẩn trương. Hai mắt ngừng liếc nhìn camera.

      Lục Mặc Hiên cúi đầu thấp xuống, kề sát vào tai An Nhược. “Cố ý muốn vào thang máy đúng ? ngại diễn cung đồ ở trong thang máy đâu.”

      An Nhược giương mắt nìn Lục Mặc Hiên, ánh mắt khẽ sáng lên. “Thượng tá Hiên, muốn để cho người đàn ông khác nhìn em lõa thể hay sao?”
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      knv123 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42: Chuẩn bị đồ trang điểm cho Lục Mặc Hiên.

      "Đội trưởng, có thể mở camera trong thang máy chưa?" cậu thanh niên diện mạo thà phúc hậu mặc người bộ quân trang màu xanh lục nhìn chằm chằm màn hình máy tính tối đen .

      Vừa nãy ở thang máy tầng khu nhà nội trú phía Đông có trẻ rất xinh xắn vào, ngay sau đó cũng có người con trai với thân hình cao lớn tuấn bất phàm chen vào thang máy, người con trai vừa vào thang máy chưa được bao lâu cả người ta nhanh chóng di chuyển. còn chưa kịp nhìn thấy cái gì đội trưởng đột nhiên tắt toàn bộ camera theo dõi của toàn bệnh viện, màn hình theo dõi đồng thời đen kịt.

      Đội trưởng đội cảnh vệ bệnh viện quân khu nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, suy nghĩ lát sau đó lắc lắc đầu, giọng mang theo vài phần nặng nề."3 phút sau -mở lên."

      Đội trưởng nhìn mấy người cấp dưới chần chừ như muốn thêm gì đó, trực tiếp phất phất tay, nghiêm túc , " có lý do, nhớ kỹ, 3 phút sau mới được mở lên."

      Đội trưởng xong liền đứng dậy đến phòng tư liệu.

      Đội trưởng bề ngoài tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhưng trống ngực ông đập thình thịch liên hồi từ nãy tới giờ, người con trai trong thang máy lúc nãy chính là người nối dõi duy nhất của nhà họ Lục, tại giữ chức thượng tá trong tổng bộ quân khu.

      Chẳng trách hai ngày nay tất cả mọi người trong bệnh viện đều trở nên vô cùng nghiêm túc, ra là có nhân vật tầm cỡ trong quân đội đến đây a!

      An Nhược vừa liếc mắt nhìn về phía camera ngay lập tức đèn led màu đỏ bên trái vụt tắt. trợn tròn hai mắt, biết camera theo dõi bị người khác tắt mất rồi.

      Uy hiếp lớn nhất còn, bây giờ lại bị ghìm chặt giữa thang máy thế này . . . . . .An Nhược ngẩng đầu liếc thấy Lục Mặc Hiên gần trong gang tấc, muốn ăn đậu hũ của sao? để cho ăn đủ, chỉ sợ ăn nhiều đến mức bị mắc nghẹn mà thôi.

      Hai mắt An nhược lóe sáng, sau đó cong lên, hai tay ôm lấy cổ Lục Mặc Hiên, đùi phải co lên cuốn lấy chân trái của Lục Mặc Hiên chậm rãi trêu trọc, lời cũng mang theo vài phần mị hoặc."Thượng tá Hiên, nếu muốn bị xử tử hình ngay tại chỗ cứ việc cường bạo em !"

      Phản ứng của An Nhược nằm ngoài dự đoán của Lục Mặc Hiên, chính vì vậy mà cả người thoáng chốc cứng đờ.

      Đợi đến lúc khôi phục lại bình thường cửa thang máy kêu lên tiếng rồi mở ra, An Nhược vội vã co đùi lại tay chân cũng nhanh chóng rút khỏi người Lục Mặc Hiên, hai tay ôm cổ Lục Mặc Hiên chuyển thành nắm đấm mạnh mẽ đánh vào ngực .

      Ngực bị đánh đòn nghiêm trọng nhưng Lục Mặc Hiên chỉ đứng đó trơ mắt nhìn người con đó chạy ra khỏi thang máy, chẳng những có tức giận mà khóe miệng còn giương lên ý cười nhàn nhạt.

      tệ, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, mà sức lực và tốc độ đánh người của tăng lên ít, chỉ cần liên tục so chiêu với thêm thời gian nữa, bản lĩnh của An Nhược chỉ dừng lại ở mức công phu mèo cào nữa rồi.

      Lục Mặc Hiên sửa sang lại quần áo, mang theo vẻ mặt vui vẻ bước ra khỏi thang máy, hướng phòng bệnh cao cấp nào đó bước đến. Bước chân rất dài nên chỉ chốc lát sau Lục Mặc Hiên mở cánh cửa phòng bệnh ra, người con mới vừa ra tay đánh ở trong thang máy giờ ngồi giường bệnh mang theo nụ cười vô cùngthân thiện, liên tục hỏi tình trạng sức khỏe của người nằm giường.

      Phan Mộng Lệ vỗ vỗ vào tay An Nhược, sau đó ngẩng đầu chào hỏi Lục Mặc Hiên.

      An Nhược chỉ hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Mặc Hiên cái, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn Phan Mộng Lệ, trong giọng mang theo vài phần bất mãn: “Mộng Lệ, thân thể cậu vẫn chưa khỏe hẳn, tuần sau… lại phải… phẫu thuật, như vậy ảnh hưởng tốt tới sức khỏe của cậu!”

      Phan Mộng Lệ vỗ vào tay An Nhược, ý bảo cứ yên tâm, sau đó giơ tay chỉ chỉ về phía Lục Mặc Hiên “Thượng tá Hiên phái người của Tỉnh Bộ đích thân mang loại thuốc bổ tốt nhất đến cho mình, các bác sĩ ở đây rằng có những loại thuốc bổ này chỉ trong vòng 5 ngày cơ thể mình hoàn toàn hồi phục. Cuộc phẫu thuật tuần sau rất thuận lợi, huống hồ, mình cũng nghĩ thông rồi, mình muốn đoạn tuyệt toàn bộ quan hệ với Lý Thành Minh. Để lại đứa bé trong bụng càng lâu, thành hình rồi khi làm phẫu thuật càng phức tạp.”

      Trong giọng của Phan Mộng Lệ còn ủy khuất cùng hận ý nữa mà mang theo thoải mái.

      Phan Mộng Lệ thay đổi, mà đối với thay đổi này của ấy, An Nhược cảm thấy vô cùng hài lòng, bây giờ tỉnh ngộ vẫn chưa muộn. Phan Mộng Lệ mới 24 tuổi, thời kỳ thanh xuân tươi đẹp vẫn còn.

      Lục Mặc Hiên bị ghẻ lạnh, trong lòng có chút thoải mái, vì muốn để cho An Nhược chú ý tới , bất đắc dĩ, phải ho tiếng.

      Khóe miệng Phan Mộng Lệ lên ý cười, chớp chớp mắt nhìn An Nhược, nhưng thấy An Nhược chút phản ứng cũng có, Phan Mộng Lệ cũng chỉ biết cười xấu hổ.

      Tâm tư của Lục Mặc Hiên, Phan Mộng Lệ vừa nhìn hiểu, An Nhược có phúc mới gặp được người đàn ông tốt như vậy.

      Phan Mộng Lệ cúi đầu xuống, kề sát vào lỗ tai An Nhược, nhàng : “An Nhược, phải mình cậu, nhưng cậu cũng 24 tuổi rồi, ngay đến cuộc tình chân chính cậu cũng chưa có. Bây giờ bên cạnh có người đàn ông tốt như vậy cậu còn do dự cái gì?”

      Đúng lúc này Lục Mặc Hiên tới, trực tiếp kéo An Nhược rời khỏi giường, ôm vào trong ngực rồi chậm rãi với Phan Mộng Lệ.” Tuần sau làm phẫu thuật xong, lại tịnh dưỡng thêm nửa tháng nữa, tôi cho xe đưa em về nhà.”

      Phan Mộng Lệ tiếng cám ơn, sau đó lắc lắc đầu, “ cần làm phiền Thượng tá Hiên, có những loại thuốc bổ này sau khi làm phẫu thuật xong nhiều nhất bảy ngày là có thể xuất viện rồi. Hành lý của tôi cũng nhiều lắm, có thể tự mình về nhà cần làm phiền thượng tá Hiên cho xe đưa tôi về đâu.”

      Phan Mộng Lệ nhìn biểu tình cam tâm của An Nhược, tiếp tục , “An Nhược là tốt, nhìn qua tưởng là ngoan hiền chứ thực ra ấy là người vô cùng tàn nhẫn, thậm chí có thể là… chua ngoa. Hơn nữa tư tưởng lại vô cùng cổ hủ bảo thủ. Thượng tá Hiên, phải hao tổn nhiều tâm tư chút.”

      Mặt An Nhược đen lại, Phan Mộng Lệ lôi hết tật xấu của hết cho Lục Mặc Hiên biết rồi. Xem ra khả năng thu phục lòng người của Lục Mặc Hiên vô cùng lợi hại!

      Lục Mặc Hiên mỉm cười, cánh tay ôm An Nhược càng chặt hơn “Cảm ơn nhắc nhở, em là chị em tốt của An Nhược, hi vọng sau khi em trở về nhà, mọi đều thuận lợi. Chúng tôi mua vài thứ cho An Nhược, trong nhà chỉ có mỗi đồ dùng cá nhân của tôi.”

      câu tưởng như vô nghĩa, nhưng lại lộ ra tin tức vô cùng quan trọng. Lục Mặc Hiên kéo An Nhược về sống chung cùng mái nhà!

      Phan Mộng Lệ ngưỡng mộ nhìn An Nhước, mặc dù An Nhược mang theo vẻ cam lòng, nhưng cả người lại tỏa ra loại cảm giác hạnh phúc khó diễn tả thành lời.

      An Nhược thêm vài chuyện riêng tư với Phan Mộng Lệ, còn cả chuyện Mậu Hưng muốn lấn sân sang ngành xây dựng chuẩn bị đấu thầu với Đạt Thuận. Phan Mộng Lệ ngừng cảm khái, dạo gần đây Mậu Hưng phát triển nhanh.

      Phan Mộng Lệ là người thức thời, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Lục Mặc Hiên, liền giục An Nhược làm việc cần làm.

      Cho nên Lục Mặc Hiên liền theo lời Phan Mộng Lệ tự nhiên ôm eo An Nhược rời khỏi phòng bệnh.

      An Nhược vừa bước nhanh hành lang vừa : “ suy nghĩ chu đáo, đúng là em thiếu rất nhiều đồ dùng cá nhân, uhm, đúng rồi phấn lót đủ, phải mua thêm hộp để đêm nay trang điểm cho .”

      Đúng lúc có y tá về phía này vừa vặn nghe hết lời của An Nhược.

      đầu y tá đó xuất hàng dấu chấm than cực dài, Thượng tá Hiên cao lớn đẹp trai giống như vừa bước ra từ trong truyện tranh vậy mà cần còn phải trang điểm sao?

      Khi y tá nhìn thấy Lục Mặc Hiên gật đầu đồng ý chút phản đối cũng ta hoàn toàn hóa đá.
      Last edited: 29/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 43: cần quan tâm

      "Tiểu thư, da của rất trắng nên tôi khuyên nên dùng sản phẩm kem nền này. Loại kem nền này những có thể tạo ra hiệu quả trắng mịn bất ngờ mà còn có thể dưỡng ẩm cho da." nhân viên bán hàng tươi cười mời chào, vừa vừa với tay vào tủ kính lấy ra hộp kem nền trông vô cùng xinh xắn và tinh xảo.

      An Nhược đón lấy hộp kem nền, mở ra, cúi đầu ngửi ngửi.

      phải loại có mùi hương đặc biệt kích thích mà có cảm giác vô cùng dễ chịu.

      Giọng ngọt ngào của nhân viên bán hàng tiếp tục vang lên, "Loại kem nền này được chiết xuất từ thiên nhiên, vì có tính năng dưỡng ẩm nên khi đánh lên da khiến cho làn da của tiểu thư mịn màng vô cùng."

      An Nhược “ừ” tiếng, cầm hộp kem nền quay sang Lục Mặc Hiên. Tay phải lưu loát quệt chút kem nền lên ngón trỏ, ngay sau đó quệt lên má trái của Lục Mặc Hiên.

      Nụ cười môi nhân viên bán hàng thoáng chốc cứng đờ.

      Đây là khách hàng đầu tiên mang bạn trai đến mua mĩ phẩm sau đó lại thử ngay mặt bạn trai mình.

      Nhìn người đàn ông này mà xem, khí mười phần, nhìn có vẻ là người theo chủ nghĩa đàn ông.

      Người đàn ông có tính cách như này làm sao có thể để cho bạn ở trước mặt công chúng mà bôi kem nền lên mặt mình được chứ?

      Lục Mặc Hiên chỉ khẽ nhíu mày nhưng hề ngăn cản .

      Tay phải An Nhược nhàng di chuyển má Lục Mặc Hiên, lòng bàn tay mềm mại ngừng cọ xát lên má Lục Mặc Hiên.

      Lục Mặc Hiên liếc mắt nhìn An Nhược cái, thể , An Nhược sờ lên mặt như thế này khiến vô cùng thoải mái, khiến chỉ muốn kéo An Nhược vào lòng mà hôn ngấu nghiến thôi.

      Trong lòng mặc dù rối thành đoàn nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng tự nhiên.

      Sau khi An Nhược đánh đều kem nền, lùi lại mấy bước, cẩn thận quan sát kĩ hai má của Lục Mặc Hiên.

      tệ, má trái của so với má phải trắng mịn và hồng nhuận hơn niều, loại kem nền này quả nhiên tệ.

      nhân viên bán hàng nhìn Lục Mặc Hiên gật mạnh đầu cái, giọng thanh thúy vang lên mang theo vẻ vui mừng, "Tiểu thư, nhìn má phải của bạn trai mà xem, khác biệt rất lớn đấy. Loại kem nền này vừa xuất thị trường được người tiêu dùng đánh giá rất cao. Còn có nguyên bộ trang điểm, tiểu thư, có muốn xem thử chút ?"

      An Nhược cao giọng “a” lên tiếng, sau đó đến trước mặt Lục Mặc Hiên, lại lấy thêm kem nền bôi lên má phải của .

      An Nhược vừa đánh kem nền vừa , "Trang điểm quan trọng nhất là phải cân xứng, bên trái bôi bên phải cũng phải bôi. Trước tiên cứ tán kem sơ qua, sau khi mua đủ đồ rồi, về nhà trang điểm tỉ mỉ cho ."

      An Nhược chỉ nhàng buông ra câu nhưng lại khiến cho bàn tay nhân viên bán hàng lấy sản phẩm bỗng chốc cứng đờ, bộ trang điểm này hóa ra là mua cho bạn trai sao? kỳ quái, từ trước đến nay chưa bao giờ gặp phải khách hàng nào như vậy. Hơn nữa người đàn ông kia cũng có ý muốn ngăn này lại!

      Hai mày Lục Mặc Hiên nhíu lại, cúi đầu kề sát vào lỗ tai An Nhược, chỉnh lượng chỉ để nghe được, "Vậy em mau mua nhanh , chờ được em trang điểm cho nữa rồi."

      Sau khi xong, Lục Mặc Hiên liền nhướng người, với nhân viên bán hàng, "Gói nguyên bộ sản phẩm này lại."

      Buông câu xuống, trước mặt nhân viên bán hàng liền xuất thẻ mua sắm cao cấp màu vàng chói sáng.

      nhân viên bán hàng biết loại thẻ mua sắm này phải người bình thường nào muốn là có thể có, cao ốc Sáng Thế hạn chế số lượng phát hành loại thẻ này, phải người có tiền nào cũng có thể sở hữu nó.

      mặt nhân viên bán hàng mang theo ân cần và ngưỡng mộ, biết người đứng trước mặt mình có lai lịch kinh khủng đến mức nào.

      Mang theo vẻ sùng kính nên tốc độ quẹt thẻ của nhân viên bán hàng càng nhanh, bao lâu sau gói đồ xong.

      An Nhược cầm lấy túi hàng, tiếng “cám ơn” với nhân viên bán hàng.

      Sau khi Lục Mặc Hiên cất thẻ mua sắm vào ví, hai tay ôm chặt An Nhược kéo về hướng khác trong cao ốc Sáng Thế.

      An Nhược dùng lực túm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Lục Mặc Hiên, kéo về hướng khác, " nhầm rồi, bên này mới là khu bán đồ dùng hàng ngày. Bên kia là …”

      An Nhược hướng mắt nhìn về phía trước, ở đó treo cái biển rất lớn, bên có in hình bộ nội y của phụ nữ.

      Chẳng lẽ, muốn chọn nội y trước mặt Lục Mặc Hiên? Huống hồ căn bản là hề thiếu bra!

      Lục Mặc Hiên chớp chớp đôi mắt, tay phải chống cằm hết sức nghiêm túc , "Em cần phải mua vài bộ nội y tốt chút, em chỉ có mỗi cái hồng nhạt kia thôi sao?"
      Hồng nhạt... An Nhược nhớ tới chiếc bra bị Lục Mặc Hiên ngâm trong bồn tắm, chẳng phải đó là chiếc bra màu hồng của đó sao?!

      An Nhược nhéo mạnh lên lưng của Lục Mặc Hiên cái, "Em thích, được sao? Em chính là thích hồng nhạt đó!" An Nhược hất cằm, ánh mắt nghiêm túc, hung hăng với Lục Mặc Hiên.

      Lục Mặc Hiên cúi người lắc đầu nhìn An Nhược, "Em có thể to hơn nữa được ." xong, Lục Mặc Hiên liền đảo mắt nhìn xung quanh.

      An Nhược nhìn theo tầm mắt của Lục Mặc Hiên, vừa rồi hơi lớn tiếng chút bị người ta nghe hết rồi. Chỗ này lại tương đối gần cửa hàng bán nội y, những người khác sau khi nghe câu kia, khẳng định...

      Thôi, dù sao Lục Mặc Hiên cũng ở đây, mất mặt chút có là gì.

      Lục Mặc Hiên nhàng vuốt tóc An Nhược, "Hồng nhạt hồng nhạt, chỉ cần em thích là được rồi. Nhiều người nhìn như vậy, em xấu hổ sao? , mua đồ dùng hàng ngày."

      Vừa dứt lời, Lục Mặc Hiên liền kéo An Nhược đến nơi bán đồ dùng hàng ngày, lúc này, khóe miệng bất giác cong lên.

      An Nhược nặng nề hừ tiếng, sau đó đẩy bộ mỹ phẩm vào tay Lục Mặc Hiên.

      dạo trung tâm thương mại với đàn ông chính là muốn để người đàn ông đó lao động công! Hôm nay mua rất nhiều đồ, còn mua cả đống lớn thức ăn!

      An Nhược là người ăn rất được, nhưng dù ăn nhiều như thế nào cũng béo. Ở trường đại học, loại người ăn nhiều mà bị béo như khiến cho khối người ghen tị chết.

      An Nhược đến khu bán đồ dùng hàng ngày, được vài bước gặp phải người ngờ tới, chính là bạn hồi đại học của , Thủy Thiến Thiến, hoặc đúng hơn là ... đối thủ mất còn.

      Vào năm hai, Thủy Thiến Thiến vu cho ăn trộm đồ. ta gióng trống khua chiêng An Nhược ăn trộm chuỗi vòng trân châu của ta.

      Lúc An Nhược còn học đại học, từ đầu tới cuối đều hề có hứng thú với trang sức, rảnh rỗi có chuyện gì hay sao mà phải ăn trộm đồ của ta.

      An Nhược phải là quả hồng mềm để Thủy Thiến Thiến muốn nắn thế nào nhào thế ấy. Cho nên đối mặt với vu khống của ta, An Nhược phản kích ngay lập tức khiến cho ta được lòng mọi người trong trường.

      Thủy Thiến Thiến so với lúc học đại học càng lẳng lơ hơn. Tóc quăn ba phần buông xõa xuống vai, đôi giày cao gót chân ta đoán chừng cũng phải 10 phân, môi tô son đỏ chót như muốn chọc mù mắt người xem.

      Lục Mặc Hiên cảm thấy An Nhược có gì đó đúng, cúi đầu nhàng hỏi câu, "Thù hay bạn?"

      Đúng lúc này, Thủy Thiến Thiến cũng quay người lại. Lúc nhìn thấy An Nhược, ta dừng cước bộ lại, nhưng lúc phát bên cạnh An Nhược xuất người đàn ông vô cùng tuấn tú đẹp trai lại càng thêm cứng nhắc.

      An Nhược có bạn trai rồi sao? Bạn trai của ta sao lại đẹp trai đến vậy, người lộ ra khí chất cao quý, phú cũng quý! Trong mắt Thủy Thiến Thiến lên chút ghen tức.

      An Nhược hề để ý đến Thủy Thiến Thiến, lập tức ngẩng đầu cười với Lục Mặc Hiên, "Kẻ thù. cần để ý đến ta."


      Chương 44: Phu thê kết hợp

      Rừng lớn chim gì chẳng có. thế giới này có những loại người mà bạn tuyên bố thèm để ý đến họ nhưng họ vẫn như đỉa bám dính lấy bạn.

      Chính là để những người như Thủy Thiến Thiến, ăn mặc lòe loẹt diêm dúa, mặt treo nụ cười nịnh bợ, lắc mông giẫm đôi giày cao gót mười phân về phía này.

      An Nhược liếc mắt nhìn Thủy Thiến Thiến cái, làm ra cái bộ dạng như vậy là muốn quyến rũ ai đây? Lục Mặc Hiên sao?

      Khóe miệng giương lên nụ cười mỉa mai, bị Lục Mặc Hiên nắm cổ tay, An Nhược liền biến bị động thành chủ động, lập tức khoác lấy tay .

      Đáy mắt Lục Mặc Hiên ánh lên tia thâm sâu khó lường, ngay tức khắc, cũng vươn tay phải ôm lấy eo thon của An Nhược.

      Tuấn nam mỹ nữ, ngọt ngào dựa sát vào nhau, rất nhiều khách mua hàng xung quanh đều quay lại nhìn họ, trong lòng cũng ngừng cảm thán, hôm nay vận khí tốt , ra đường lại có thể gặp đôi trai tài sắc thế này, đúng là được mở rộng tầm mắt!

      Bất quá, lúc ánh mắt mọi người dừng lại khuôn mặt trang điểm dày cộm của Thủy Thiến Thiến khỏi lóe lên tia khinh thường. Trang điểm đậm như vậy lẽ là người của ‘khu đèn đỏ’ sao? là thô tục chướng mắt!

      Thủy Thiến Thiến hoàn toàn bỏ qua ánh mắt soi mói của những người xung quanh. Lúc nhìn thấy cảnh ân ân ái ái của An Nhược và Lục Mặc Hiên, mặt ta liền thoáng chốc lộ ra vẻ ghen tức, nhưng chẳng bao lâu sau lập tức khôi phục lại như cũ.

      ta đến đứng trước mặt An Nhược. Bởi vì giẫm đôi giày cao gót mười phân nên trông Thủy Thiến Thiến có vẻ cao hơn An Nhược rất nhiều.

      Thủy Thiến Thiến tươi cười đon đả, khi chuyện vừa đúng chỉ lộ ra tám cái răng, phô diễn hết duyên dáng của bản thân ra, "An Nhược, từ sau khi tốt nghiệp đại học đến nay tôi chưa lần nào gặp lại đấy. Mặc dù trước kia chúng ta hợp nhau lắm, nhưng cho cùng cũng là bạn học với nhau. là bạn học nên ghi thù có đúng ? Ô.... đây chính là bạn trai của sao?"

      ta rất tự nhiên chuyển hướng câu chuyện lên người Lục Mặc Hiên. Quanh thân Lục Mặc Hiên tỏa ra loại khí thế bức người, bất luận là đứng đường phố đông đúc hay mảnh đất hoang vắng đều thu hút ánh mắt của tất cả những người xung quanh.

      Đối với người đàn ông có sức hút như vậy, Thủy Thiến Thiến đương nhiên bỏ qua cơ hội để làm quen với .

      Phải biết rằng, đàn ông bây giờ ai có thể chống lại sức sức hấp dẫn của Thủy Thiến Thiến , chỉ cần xuất chiêu người đàn ông nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta.

      ta liếc mắt đánh giá Lục Mặc Hiên từ xuống dưới, người đàn ông này, khác hoàn toàn những người đàn ông mà ta từng tiếp xúc trước đây. Thủy Thiến Thiến cười thầm tiếng, tệ, câu được người đàn ông như thế này, đối với Thủy Thiến Thiến thách thức rất lớn.

      An Nhược cười khan tiếng, lập tức giới thiệu Lục Mặc Hiên với Thủy Thiến Thiến, "Đây là bạn trai tôi, Lục Mặc Hiên. Thủy Thiến Thiến, sao thấy cùng Trần Văn Đào? Khi học năm tư, tôi có nghe mang thai con của Trần Văn Đào. Vậy sao hôm nay lại siêu thị mình thế này, Trần Văn Đào cùng sao?"

      tới đây, An Nhược liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên cái, tiếp tục , "Ở điểm này, Trần Văn Đào thua Mặc Hiên nhà tôi rồi."

      Sau khi xong, An Nhược thấy trong đáy mắt Thủy Thiến Thiến lộ ra vẻ cứng nhắc.

      Tầm mắt của Lục Mặc Hiên chỉ dừng lại người Thủy Thiến Thiến hai ba giây, sau đó lại quay đầu nhìn An Nhược, "An Nhược, chờ đến khi nào họp lớp em lại tiếp tục tán gẫu với bạn em nhé. phải muốn mua rất nhiều thứ sao? Sofa thiếu cái gối ôm, hôm nay mua cái , được ?"

      Trái tim Thủy Thiến Thiến thoáng chốc lạnh mấy phần. ta và Trần Văn Đào chia tay ngay sau khi tốt nghiệp đại học, chẳng lẽ An Nhược lại biết?! An Nhược cố ý nhắc tới Trần Văn Đào là muốn làm cho khó xử.
      Hai tay An Nhược ôm chặt lấy người Lục Mặc Hiên, giọng mang theo vẻ hờn dỗi, "Mặc Hiên, lâu lắm rồi em mới gặp lại Thủy Thiến Thiến, có số chuyện còn chưa hỏi hết, sao có thể cho xong việc được? Thủy Thiến Thiến, vì sao và Trần Văn Đào lại chia tay, con cũng có rồi, mà Trần Văn Đào phải là loại người lên xe mua vé nhỉ."

      Ánh mắt lộ ra vẻ hoang mang nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh tiếng, sau khi có thai, Thủy Thiến Thiến liền chạy phá ngay. Chính vì thế, ta và Trần Văn Đào cãi nhau trận ầm ĩ. Nhưng chẳng bao lâu sau, có người lại Thủy Thiến Thiến được người ta bao nuôi.

      Nếu hôm nay Thủy Thiến Thiến biết xấu hổ đến bắt chuyện với , cũng phải nể mặt tí. Dù sao cũng từng là bạn học, nhưng An Nhược phải người cao thượng, khi động vào cũng chẳng có quả ngon mà ăn!

      Thủy Thiến Thiến ho khan mấy tiếng, lời ra mang theo chút thương cảm, "An Nhược, đây đều là chuyện quá khứ rồi, con người phải nhìn về phía trước. Tôi và Trần Văn Đào tính cách hợp, thể sống chung với nhau. chuyện của tôi nữa, An Nhược, bạn trai của đối xử với tốt, nếu có họp lớp, chắc chắc trong số tất cả các bạn học bạn trai là xuất sắc nhất."

      Khi chuyện, lông mày Thủy Thiến Thiến khẽ nhíu, liên tục nháy mắt quyến rũ Lục Mặc Hiên.

      Ý tứ dụ hoặc ràng như vậy, chỉ cần là đàn ông, đều hiểu! Thủy Thiến Thiến từng quyến rũ rất nhiều nam nhân, tin chiêu này có tác dụng với người đàn ông khí bức người này.

      Tay phải Lục Mặc Hiên ôm eo An Nhược, lời ra mang theo vẻ xa cách nồng đậm, "Thủy tiểu thư, tôi quen với bác sĩ chuyên trị chứng co giật mí mắt rất tốt. Nếu cần, tôi có thể giới thiệu cho ."

      Hai mắt Thủy Thiến Thiến lóe lên vẻ mờ mịt, sao tự dưng lại đến chuyện này? Mí mắt căn bản đâu có bị bệnh, sao lại phải điều trị.

      Đúng lúc này, An Nhược do kìm được mà bật cười. Sau đó xấu hổ cười cười với Thủy Thiến Thiến, "Thủy Thiến Thiến, Mặc Hiên đùa đó! cần để trong lòng."

      An Nhược tới đây, quay đầu lại, trong giọng mang theo chút trách cứ, "Mặc Hiên, Thủy Thiến Thiến chỉ theo quan tính nháy mắt mấy cái thôi, phải bị bệnh đâu. đừng dọa ấy, mí mắt giật quá nhiều bị liệt đó!"

      An Nhược lặp lặp lại hai chữ ‘bị liệt’ khiến Thủy Thiến Thiến nhịn được sa sầm mặt mày. Công phu chỉnh người của An Nhược bây giờ so với thời đại học chỉ có hơn chứ có kém!

      Lục Mặc Hiên tiếp lời An Nhược, "Rất nhiều bệnh do thói quen sinh hoạt mà tạo thành đó. Ví dụ như, chắc hẳn Thủy tiểu thư rất hay giày cao gót nên lúc cũng thấy thấp thoáng tư thế chân vòng kiềng rồi."

      Cuối cùng nhịn được nữa, Thủy Thiến Thiến xấu hổ cười tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt lộ ra vẻ nôn nóng nên vội vã có việc rồi liền bỏ .

      An Nhược huých vào bụng Lục Mặc Hiên cái, " được lắm, mắng người cần dùng đến từ thô tục, vậy mà vẫn rất hiệu quả!"
      Cúi đầu xuống, ánh mắt Lục Mặc Hiên giống như mang theo vẻ trêu tức, "Vừa rồi, chiêu này của chúng ta tên là “phu thê kết hợp, kỳ lợi đoạn kim".

      Cho chút nắng, liền mở xưởng nhuộm luôn được!

      An Nhược dùng lực vỗ vỗ bàn tay của đặt eo , "Trái lại, thừa cơ ăn đậu hũ của em có đúng ?"

      Tròng mắt hơi híp lại, Lục Mặc Hiên vô cùng thành khẩn , " đủ nhét kẽ răng, về nhà phải bồi thường cho ."
      Last edited by a moderator: 24/8/16

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44: Phu thê kết hợp.

      Rừng lớn chim gì chẳng có. thế giới này có những loại người mà bạn tuyên bố thèm để ý đến họ nhưng họ vẫn như đỉa bám dính lên người bạn.

      Chính là để những người như Thủy Thiến Thiến, ăn mặc lòe loẹt diêm dúa, mặt treo nụ cười nịnh bợ, lắc mông giẫm đôi giày cao gót mười phân về phía này.

      An Nhược liếc mắt nhìn Thủy Thiến Thiến cái, làm ra cái bộ dạng như vậy là muốn quyến rũ ai đây? Lục Mặc Hiên sao?

      Khóe miệng giương lên nụ cười mỉa mai, An Nhược bị Lục Mặc Hiên nắm cổ tay biến bị động thành chủ động lập tức khoác lấy tay .

      Đáy mắt Lục Mặc Hiên lóe ra đạo ánh sáng thâm sâu khó lường, tức khắc cũng vươn tay phải ôm lấy eo thon của An Nhược.

      Tuấn nam mỹ nữ, ngọt ngào dựa sát vào nhau, rất nhiều khách mua hàng xung quanh đều quay lại nhìn họ,trong lòng cũng ngừng cảm thán, hôm nay vận khí tốt a, ra đường lại có thể gặp đôi trai tài sắc thế này, đúng là được mở rộng tầm mắt!

      Bất quá, lúc ánh mắt mọi người dừng lại khuôn mặt trang điểm dày cộm của Thủy Thiến Thiến khỏi lóe lên tia khinh thường, trang điểm đậm như vậy lẽ là người của khu đèn đỏ sao? thô tục chướng mắt!

      Thủy Thiến Thiến trực tiếp bỏ qua ánh mắt soi mói của những người xung quanh, lúc nhìn thấy cảnh ân ân ái ái của An Nhược và Lục Mặc Hiên, thoáng chốc mặt ta liền lộ ra vẻ ghen tức, nhưng chẳng bao lâu sau liền khôi phục lại như cũ.

      ta đến đứng trước mặt An Nhược, bởi vì ta giẫm đôi giày cao gót mười phân nên trông Thủy Thiến Thiến có vẻ cao hơn An Nhược rất nhiều.

      Thủy Thiến Thiến tươi cười đon đả, khi chuyện vừa đúng chỉ lộ ra tám cái răng, đem hết duyên dáng của bản thân ra mà phô diễn "An Nhược, từ sau khi tốt nghiệp đại học đến nay tôi chưa lần nào gặp lại a. Mặc dù trước kia chúng ta hợp nhau lắm, nhưng cho cùng cũng là bạn học của nhau. là bạn học của nhau nên ghi thù có đúng , ô.... đây chính là bạn trai của sao?"

      ta rất tự nhiên chuyển hướng câu chuyện lên người Lục Mặc Hiên, quanh thân Lục Mặc Hiên tỏa ra loại khí thế bức người, bất luận là đứng đường phố đông đúc hay mảnh đất hoang vắng đều thu hút ánh mắt của tất cả những người xung quanh.

      Đối với người đàn ông có sức hút như vậy, Thủy Thiến Thiến đương nhiên bỏ qua cơ hội được làm quen với .

      Phải biết rằng, đàn ông bây giờ ai có thể chống lại sức sức hấp dẫn của Thủy Thiến Thiến , chỉ cần ra tay người đàn ông nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của .

      ta liếc mắt đánh giá Lục Mặc Hiên từ xuống dưới, người đàn ông này, khác hoàn toàn những người đàn ông mà ta tiếp xúc trước đây,
      Thủy Thiến Thiến thầm cười tiếng, tệ, câu được người đàn ông như này, đối với Thủy Thiến Thiến thách thức rất lớn.

      An Nhược cười khan tiếng, lập tức giới thiệu Mục Mặc Hiên với Thủy Thiên Thiến. “Sao thấy cùng Trần Văn Đào? Khi học năm tư tôi có nghe mang thai con của Trần Văn Đào, vậy sao hôm nay lại siêu thị mình thế này. Trần Văn Đào cùng sao?”

      tới đây, An Nhược liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên cái, tiếp tục . “Ở điểm này, Trần Văn Đào thua Mặc Hiên nhà tôi rồi.”

      Sau khi xong, An Nhược thấy trong đáy mắt Thủy Thiến Thiến lộ ra vẻ cứng nhắc.

      Tầm mắt của Lục Mặc Hiên chỉ dừng lại người Thủy Thiến Thiến hai ba giây, sau đó lại quay đầu nhìn An Nhược, “An Nhược, chờ đến khi nào họp lớp em lại tiếp tục tán gẫu với bạn em nhé. phải muốn mua rất nhiều thứ sao? Sofa thiếu cái gối ôm, hôm nay mua cái , được ?”

      Trái tim Thủy Thiến Thiến thoáng chốc lạnh mấy phần, ngay sau khi tốt nghiệp đại học, và Trần Văn Đào liền chia tay, An Nhược chẳng lẽ biết? An Nhược cố ý nhắc tới Trần Văn Đào là muốn khiến khó xử?

      Hai tay ôm chặt lấy người Lục Mặc Hiên, giọng mang theo vẻ hờn dỗi. “Mặc Hiên, lâu lắm rồi em mới gặp lại Thủy Thiến Thiến, có số chuyện còn chưa xong, sao có thể cho xong việc được? Thủy Thiến Thiến, vì sao và Trần Văn Đào lại chia tay, con cũng có rồi, Trần Văn Đào phải là loại người lên xe mua vé a.”

      Hai mắt lộ ra vẻ hoang mang những trong lòng lại thầm cười lạnh tiếng, Thủy Thiến Thiến sau khi có thai, liền chạy ngay phá thai, chính vì thế nên ta và Trần Văn Đào cãi nhau trận ầm ĩ. Nhưng chẳng bao lâu sau, có người lại Thủy Thiến Thiến được người ta bao dưỡng.

      Nếu hôm nay Thủy Thiến Thiến biết xấu hổ đến bắt chuyện với , cũng phải nể mặt tí. Dù sao cũng từng là bạn học, nhưng An Nhược phải là người cao thượng, khi động vào cũng chẳng có quả ngon mà ăn!

      Thủy Thiến Thiến ho khan mấy tiếng, lời ra mang theo chút thương cảm. “An Nhược, đây đều là chuyện quá khứ rồi, con người phải nhìn về phía trước, tôi cùng Trần Văn Đào tính cách hợp, thể sống chung cùng nhau. chuyện của tôi nữa, An Nhược, ban trai của đối xử với tốt, nếu có hợp lớp, chắc chắn trong số tất cả các bạn học bạn trai là xuất sắc nhất a.”

      Khi chuyện, lông mày của Thủy Thiến Thiến khẽ nhíu, liên tục nháy mắt câu dẫn Lục Mặc Hiên.

      Ý tứ khiêu khích ràng như vậy, chỉ cần là đàn ông, đều hiểu! Thủy Thiến Thiến câu dẫn rất nhiều nam nhân, tin chiêu này có tác dụng với người đàn ông khí bức người này.

      Tay phải Lục Mặc Hiên ôm eo An Nhược, lời ra mang theo vẻ xa cách nồng đậm. “Thủy tiểu thư, tôi quen với bác sĩ chuyện trị chứng co giật mí mắt rất tốt. Nếu cần, tôi có thế giới thiệu cho .”

      Hai mắt Thủy Thiến Thiến lóe lên vẻ mờ mịt, sao tự dưng lại đến chuyện này? Mí mắt căn bản đâu có bị bệnh, sao lại phải điều trị.

      Đúng lúc này, An Nhược do kìm được mà bật cười. Sau đó xấu hổ cười cười với Thủy Thiến Thiên. “Thủy Thiến Thiến, Mặc Hiên đùa đó, cần để trong lòng.”

      An Nhược tới đây, quay đầu lại, trong giọng mang theo chút trách cứ. “Mặc Hiên, Thủy Thiến Thiến chỉ theo quán tính nháy mắt mấy cái thôi, phải bị bệnh đâu, đừng dọa ấy, mí mắt giật quá nhiều bị liệt đó!”

      An Nhược lặp lặp lại hai chứ bị liệt, Thủy Thiến Thiến nhịn được sa sầm mặt, công phu chỉnh người của An Nhược so với đại học chỉ có hơn chứ có kém!

      Lục Mặc Hiên tiếp lời An Nhược. “Rất nhiều bệnh do thói quen sinh hoạt mà tạo thành đó, ví dụ như, chắc hẳn Thủy tiểu thư rất hay giày cao gót nên lúc cũng thấp thoáng thấy tư thế chân vòng kiềng rồi.”

      Cuối cùng nhịn được nữa, Thủy Thiến Thiến xấu hổ cười tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt lộ ra vẻ nôn nóng nên vội vã có việc rồi liền bỏ .

      An Nhược huých vào bụng Lục Mặc Hiên cái. “ được lắm, mắng người mà có lấy từ thô tục mà vẫn rất hiệu quả!”

      Cúi đầu xuống, ánh mắt Lục Mặc Hiên giống như mang theo vẻ trêu tức. “Vừa rồi, chiêu này của chúng ta tên là Phu thê kết hợp – Kỳ lợi đoạn kim.”

      Cho chút nắng, liền mở xưởng nhuộn luôn được!

      An Nhược dùng lực vỗ vỗ bàn tay đặt eo của . “Trái lại thừa cơ để ăn đậu hũ của em có đúng ?”

      Tròng mắt hơi híp, Lục Mặc Hiên vô cùng thành khẩn . “ đủ nhét kẽ răng, về nhà bồi thường cho !”
      Last edited by a moderator: 2/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 45: Năng lực thực .

      An Nhược hoàn toàn coi Lục Mặc Hiên là cửu vạn miễn phí, quần áo, đồ ăn, vật dụng hàng ngày, túi lại túi nằm hết tay Lục Mặc Hiên, thậm chí cổ cũng treo cái túi nilon to oành.

      Trong cái túi treo cổ Lục Mặc Hiên toàn là đồ ăn vặt của An Nhược, tỷ như khoai tây chiên, đậu phộng, thịt bò khô, hạt ngũ cốc, sữa.

      Túi lớn túi cuối cùng đều bị Lục Mặc Hiên nhét hết vào cốp xe, sau đó Lục Mặc Hiên đưa An Nhược tới chi nhánh của Chanel tại thành phố A, mua mấy bộ quần áo công sở, quần áo mặc ở nhà, giày cao gót, giày bệt, nước hoa.

      An Nhược bị trùng tu lại từ đầu tới chân, người quản lý chi nhánh này chính là của Diệp Hạo, hai mắt bà cong lại, ngừng khen Lục Mặc Hiên có bạn xinh xắn dễ thương, trong lời vô tình lộ ra bất mãn với Diệp Hạo khi vẫn mãi đơn lẻ bóng mình.

      Lục Mặc Hiên ôm chặt lấy eo của An Nhược, mặt lộ ra nụ cười đắc ý, chuyện của Diệp Hạo cần phải gấp, chuyện gì đến rồi cũng đến thôi.

      vừa dứt lời, của Diệp Hạo bất đắc dĩ gật đầu nhưng lại lập tức lấy di động nhắn tin cho mẹ Diệp Hạo, tối mai lại sắp xếp cuộc xem mặt cho Diệp Hạo.

      Lục Mặc Hiên giống như chỉ vô tình nhắc đến, nhưng ra là ngầm đâm Diệp Hạo đao, An Nhược thầm thở dài, Diệp Hạo, kết giao nhầm bạn rồi, Lục Mặc Hiên chính là tên tặc nhân!

      Đợi đến lúc rời khỏi cửa hàng, bầu trời bỗng dưng đen kịt, cuồng phong gào thét.

      An Nhược ngẩng đầu nhìn mây đen cuồn cuộn, chắc chắn sắp có mưa to.

      Lục Mặc Hiên kéo An Nhược thẳng đến chỗ đỗ xe.

      An Nhược vừa ngồi vào trong xe thắt dây an toàn xong đùng tiếng trời đổ mưa to.

      Lục Mặc Hiên đóng cửa kính xe, bật cần gạt nước, nhấn ga, chiếc xe nhanh chóng chuyển động.

      Lúc nãy trời vẫn còn sáng trưng vậy mà giờ đen kịt mịt mờ hơi nước, Lục Mặc Hiên đỗ xe trong ga ra, ga ra nằm ở tầng trệt nên sợ bị ướt.

      An Nhược sửa lại mái tóc bị gió thổi loạn, theo thói quen tựa người vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn mui xe.

      Land Rover từ từ bình ổn tốc độ, An Nhược chuyển tầm mắt từ mui xe lên người Lục Mặc Hiên.

      Lục Mặc Hiên gióng trống khua chiêng để cho mọi người nghĩ là người đàn bà của . Suy nghĩ của An Nhược bắt đầu bay tán loạn, chuyện vừa gặp thực xuất người sao?

      Pằng pằng, giữa trời mưa to gió lớn, ngoài cửa xe bất chợt vang lên tiếng súng.

      Dòng suy nghĩ của An Nhược lập tức bị cắt ngang, lưng An Nhược cứng đờ, cảnh giác nhìn về phía cửa sổ xe.

      Hai bên thân xe bỗng nhiên chấn động phen, An Nhược quay đầu nhìn về phía Lục Mặc Hiên, chỉ thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hai cánh môi mím chặt lại với nhau.

      Ngoài xe lại vang lên tiếng súng, thần kinh An Nhược trong phút chốc căng cứng, hai bàn tay siết chặt lại với nhau, có thể nhận ra người bắn súng nhắm thẳng vào chiếc Land Rover này.

      Nếu vậy, mục tiêu của người đó chắc chắn là Lục Mặc Hiên rồi!

      Đột nhiên, đầu An Nhược bị bàn
      tay to lớn mạnh mẽ đè xuống.
      Ầm! cửa kính xe theo tiếng súng vỡ tan tành. Chỉ nghe thấy tiếng Lục Mặc Hiên khẽ chửi thề câu.
      Tốc độ xe giảm, Lục Mặc Hiên mở cửa kính bên trái, nhanh chóng rút ra khẩu súng lục, liếc mắt nhìn về phía xa. Pằng pằng ầm, ba phát súng vang lên.
      Cảnh tượng chỉ xuất trong những bộ phim bom tấn của Hollywood nay lại xuất chân trước mắt .
      Trung Quốc cấm mang theo súng ống vậy mà lúc này là ban ngày ban mặt giữa ngã tư đường lại xảy ra đấu súng!
      An Nhược vỗ vỗ ngực, vừa lo lắng cho Lục Mặc Hiên vừa rút điện thoại gọi 110.
      Tiếng súng vang lên dầy đặc, kẻ tấn công Lục Mặc Hiên sớm có chuẩn bị, Lục Mặc Hiên bị đánh bất ngờ, trong thời gian ngắn muốn biến bị động thành chủ động quả thực rất khó.
      Tay phải Lục Mặc Hiên nắm chặt vô lăng, chân phải khống chế ga, tay trái cầm súng dễ dàng bắn trả. loạt động tác như vậy đòi hỏi phối hợp vô cùng hoàn hảo giữa đại não và chân tay.
      An Nhược hơi ngẩng đầu lên, thông qua kính chiếu hậu, An Nhược thấy có chiếc Audi màu đen rượt đuổi phía sau, An Nhược vừa nhìn liền thấy từ cửa kính bên phải của chiếc xe Audi đột nhiên thò ra người đàn ông cầm súng nhắm vào xe của !
      An Nhược liếc mắt cái rồi nhanh chóng cầm lên khẩu súng ngắn đặt ở giữa xe.
      Lục Mặc Hiên sau khi xử lý xong ba người quay đầu lại liền nhìn thấy An Nhược cầm trong tay khẩu súng lục A45, khẩu súng này Lục Mặc Hiên để trong xe để dự phòng.
      Lục Mặc Hiên định đưa tay kéo An Nhược lại, ai ngờ mắt bé này đột nhiên nhíu lại, họng súng chĩa thẳng vào chiếc xe Audi phía sau, ngón tay thon dài trắng nõn nhanh chóng bóp cò súng.
      tiếng súng vang lên, kính chiếu hậu xuất cái trán bị trúng đạn, máu chảy ngừng trán người đàn ông trung niên kia.
      Lục Mặc Hiên nhắm đúng thời cơ, nhanh chóng nhấn ga, Land Rover nhanh chóng tăng tốc.
      mặt Lục Mặc Hiên lộ ra mâu thuẫn, xem ra tài liệu về An Nhược mà tra được, phải là tất cả.
      tư liệu viết An Nhược chỉ là nhân viên văn phòng bình thường. Mặc dù thỉnh thoảng nổi cáu nhưng hoàn toàn giống biết bắn súng!
      Khi thoát khỏi nguy hiểm, tay phải An Nhược vẫn gắt gao nắm chặt khẩu súng A45.. Mãi cho đến khi điện thoại vang lên tiếng của cảnh sát, An Nhược mới hoàn hồn từ vụ chấn động nổ súng giết người vừa rồi.
      Di động để ở đùi bị Lục Mặc Hiên lấy , Lục Mặc Hiên phân phó vài câu, người cảnh sát kia vừa nghe, lập tức điều toàn bộ người của cục cảnh sát, nhanh chóng lên xe đuổi đến đường Đan Triều.
      "An Nhược, ai dạy em cách bắn súng?" Lục Mặc Hiên bên lái xe bên hỏi.
      An Nhược buông khẩu súng ra, lắc lắc đầu, "Em biết bắn súng, vừa rồi, lực chú ý của đều để hết bên trái, nếu em bắn, hậu quả khôn lường. Huống hồ, lúc ấy em kịp gọi . Cho nên, em hề suy nghĩ gì lập tức nổ súng"
      Lục Mặc Hiên chỉ à tiếng, gì nữa. Mặc kệ như thế nào, hôm nay đáng chết, ngờ vẫn còn tàn dư của SK mafia, nhất định phải giải quyết triệt để lũ tàn dư này.
      Tư thế bắn súng của An Nhược, tác phong bắn súng tàn nhẫn, đôi mắt sắc bén. Trong quân đội, kỹ năng bắn súng của Lục Mặc Hiên có tiếng là chuẩn xác ngoan độc, vừa rồi, người An Nhược, nhìn thấy hình bóng của chính mình.
      Còn cả vẻ bình tĩnh của An Nhược nữa, tất cả đều thể che dấu được thực lực của !
      An Nhược nhìn vào trong mắt Lục Mặc Hiên, may mà hỏi tiếp. thể để lộ thân phận của sư phụ được, trong mắt An Nhược, sư phụ khác gì người ba.
      Lúc trước, khi sư phụ dạy bắn súng, ông từng nhắc nhắc lại với rất nhiều lần rằng, chỉ lúc vạn bất đắc dĩ mới được để lộ sức mạnh của bản thân.
      Cho nên, lúc ở Thịnh Tinh hay lúc An Nhược bị Sở Cẩn uy hiếp ở sở cảnh sát, đều sử dụng những chiêu ngoan độc. Nhưng vừa nãy, nổ súng. Đây là lần đầu tiên họng súng của chiếu vào người , phải cọc gỗ cũng phải bù nhìn.
      An Nhược day trán, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà nảy sinh tình cảm với Lục Mặc Hiên rồi ư? Mẹ thường xuyên dặn dò , con quan trọng nhất chính là trinh tiết, phải có lòng tự trọng. thể quen bạn trai linh tinh, thể dễ dàng giao phó tình cảm cho ai, nếu người hối hận chính là bản thân mình.
      Lời của mẹ ăn sâu bén rỗ trong lòng An Nhược, nhưng mỗi lần đối mặt với Lục Mặc Hiên...
      An Nhược rũ hai mắt xuống, suy nghĩ như vậy khiến tâm tình bất ổn. muốn nghĩ nhiều như vậy, tại, vẫn tiếp tục sống như nhân viên công sở bình thường.
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      sanone2112Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :