1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người - Y Lạc Thành ( Hoàn - 66c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Cảm giác khác thường chân!

      An Nhược uống từng thìa từng thìa canh đậu đỏ, mỗi lần trong lúc vô tình ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy gương mặt mang nụ cười bí hiểm của Lục Mặc Hiên, biết Lục Mặc Hiên còn định mưu tính gì với nữa đây.

      An Nhược cúi đầu uống thêm ngụm cạnh đậu đỏ nữa, nghe thấy tiếng ho khan của ai đó, An Nhược liền buông thìa trong tay ra ngẩng đầu lên với Lục Mặc Hiên "Lục Mặc Hiên, cũng có thể múc cho mình chén canh đậu đỏ mà, sao cứ ngồi nhìn em ăn làm gì!"

      An Nhược vừa vừa tặng cho Lục Mặc Hiên ánh mắt xem thường.

      Khuỷu tay Lục Mặc Hiên tì lên mặt bàn bằng thủy tinh, tay chống cằm. Mày khẽ nhíu lại, sau đó nheo mắt ngắm nhìn An Nhược. phương diện nào đó mà , An Nhược khi ở trước mặt nên mặc quần áo rộng rãi là tốt nhất.

      An Nhược nheo mắt, cảm giác có cái gì đó rất lạ. nhìn theo ánh mắt của Lục Mặc Hiên chiếu lên người mình, vừa nhìn khuôn mặt nhắn của An Nhược liền trầm xuống.

      Chẳng trách cứ ngồi nhìn chằm chằm, ra. . . . . . Chiếc áo sơ mi của Lục Mặc Hiên khi mặc người trở nên quá rộng rãi, bên ngực lộ ra trước mặt , từ góc độ của Lục Mặc Hiên nhìn xuống, vừa hay nhìn thấy chiếc bra màu đen ôm lấy hai bầu nực nõn nà phổng phao của .

      An Nhược vội vã lôi kéo chiếc áo sơ mi che chắn cảnh xuân phơi phới, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên cái, giọng cực kỳ tức giận."Lục Mặc Hiên, có còn biết khí tiết của người quân nhân là gì hả! Bây giờ , so với lưu manh còn lưu manh hơn!"

      Lục Mặc Hiên thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt à tiếng, lập tức đứng lên, từ cao liếc mắt nhìn An Nhược cái xong chỉ nhàng bỏ lại câu, "Cảm ơn khích lệ."

      Khóe môi An Nhược run lên, cuối cùng thèm đáp lại câu nào, tay trái vẫn giữ chặt lấy ngực buông, tay phải cầm lấy thìa tiếp tục uống canh đậu đỏ. Về sau, cũng đừng trông mong gì vào khí tiết quân nhân của .

      Trong lòng An Nhược tỉ mỉ tính toán phen, tòa biệt thự rộng lớn rực rỡ như này, mang phong cách Âu Mĩ đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế.

      Sống ở đây chắc chắn thoải mái hơn căn nhà trọ kia của , nhưng sau này thể tiêu hết tâm tư để đấu trí đấu dũng với Lục Mặc Hiên. Chỉ cần hơi lơ là chút thôi e rằng trinh tiết của giữ được rồi.

      Hôm nay phải làm, trễ những bị trừ tiền lương mà có thể còn bị ảnh hưởng tới tiền thưởng cuối năm của , cho nên An Nhược trực tiếp bê bát lên uống, uống liền hơi đến tận đáy bát.

      Tài nấu nướng của Lục Mặc Hiên cũng tệ, đường cho vào trong cạnh đậu đỏ vừa vặn nhiều ít, uống vào miệng chỉ cảm thấy vị thơm ngọt của canh, dù uống nhiều cũng cảm thấy ngấy.

      Lau miệng xong An Nhược đứng lên, giương mắt nhìn Lục Mặc Hiền cầm quần áo mới tay về phía .

      An Nhược nhạy cảm liếc nhìn bộ quần áo đó phen, toàn bộ thịt người như muốn rơi hết xuống dưới đất.

      Áo sơ mi cổ chữ V màu lam cùng quần jean màu xám. Bộ quần áo này rất quen thuộc với An Nhược,
      trong tạp chí thời trang Mẫn Cần mua tuần trước, bộ quần áo mà người mẫu kia mặc trang bìa tạp chí chính là bộ quần áo này, là kiểu dáng nằm trong bộ sưu tập mới nhất năm nay của Dior.

      Điều khiến An Nhược kinh ngạc phải là giá cả của bộ quần áo này mà là… hôm nay Lục Mặc Hiên mặc chiếc áo sơ mi màu xám, và quần jean màu xanh lam. Nếu như mặc bộ quần áo Dior này lên người, cùng với bộ quần áo mà Lục Mặc Hiên mặc, chẳng khác nào là quần áo tình nhân!

      Lục Mặc Hiên vừa cầm quần áo vừa đưa mắt ngắm nhìn An Nhược, “Chẳng lẽ muốn em mặc bộ quần áo này đến công ty sao?” vừa dứt lời, Lục Mặc Hiên lập tức phóng ra ánh mắt ám muội.

      An Nhược hừ tiếng, trực tiếp túm lấy bộ quần áo tay Lục Mặc Hiên.

      Bộ quần áo Chanel bị ngâm trong bồn tắm ở tầng hai, nhất định là Lục Mặc Hiên lên kế hoạch sẵn rồi, cố ý đem bộ quần áo Chanel kia ngâm vào trong nước, rồi lại cố ý kêu người mang bộ quần áo với màu sắc như thế này tới đây!

      tại tốt rồi, thể nào ngăn cản Lục Mặc Hiên xen vào công việc của nữa. Hôm qua nêu ra hai điều kiện, Lục Mặc Hiên đều gật đầu cả hai, kết quả sao?

      Lục Mặc Hiên nhìn An Nhược cầm quần áo chạy như làn khói, đôi dép bông chân ma sát nền nhà phát ra những tiếng loẹt xoẹt loẹt xoẹt. bóng dáng mảnh khảnh in sàn nhà bóng loáng, khóe miệng Lục Mặc Hiên bất giác cong lên.

      Khi nào đến Mậu Hưng gì cả, chắc chắn những người ở đó tự động coi An Nhược là người phụ nữ của Lục Mặc Hiên .

      Lục Mặc Hiên khoanh tay trước ngực, tay vuốt ve cằm. bé này lại còn phải chạy vào nhà vệ sinh để thay quần áo, thay ở trước mặt phải tốt hơn sao.

      Huống hồ, toàn bộ căn biệt thự này đều có gắn camera, phòng tắm tầng cũng có cái. Chỉ cần đến thư phòng ở lầu hai, mở máy tính, mở máy theo dõi nhất cử nhất động của An Nhược ở trong phòng tắm được thu lại hết.

      Chậc chậc hai tiếng, nếu như An Nhược biết trong biệt thự còn có thứ này, chắc xù lông nhím lên cho mà xem?

      Lục Mặc Hiên cười càng thêm rực rỡ, chân dài khẽ bước đến ghế sofa ngồi xuống.

      Cầm ra điện thoại, đèn báo nhấp nháy báo hiệu có tin nhắn, Lục Mặc Hiên khẽ ấn cái, sau khi đọc xong tin nhắn, Lục Mặc Hiên chỉ cười lạnh tiếng, ngón tay ngay lập tức di chuyển màn hình, nghiêm nghị ra chỉ thị.

      Ít lâu sau, ít quan chức cấp cao của thành phố A phải ăn cơm tù rồi.

      “Lục Mặc Hiên, mau thôi, sắp đến 8 giờ rồi! Chết rồi! Em mà đến muộn tiền chuyên cần chắc chắn mất, tiền lương cũng thiếu khoảng nha!” An Nhược mặc quần áo xong, cầm túi xách ở ghế sofa, vừa cầm điện thoại liền thấy 7h45, mấy con số này suýt chút nữa chọc mù mắt rồi.

      Cho nên An Nhược mặc kệ chuyện lúc nãy ở trong nhà tắm mắng Lục Mặc Hiên là đồ cẩu huyết, bây giờ trực tiếp ra lệnh cho .

      giây trước Lục Mặc Hiên vừa nghiêm nghị ra lệnh cho cấp dưới, vậy mà bây giờ lại vui vẻ chấp nhận mệnh lệnh của giương nanh múa vuốt với .

      Lục Mặc Hiên từ ghế sofa đứng lên, đến cạnh người An Nhược. Vuốt vuốt mái tóc của , chút hoang mang . “Em định đầu tóc lộn xộn, quần áo chỉnh tề ra ngoài sao. Người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng đêm qua cường bạo em.”

      Lục Mặc Hiên xong liền lắc đầu, thở dài, “Nhưng mà ai biết được rằng đêm qua, em mới chính là người mạnh mẽ muốn nha.”

      Bây giờ An Nhược có năng lực thích ứng với phóng đại của Lục Mặc Hiên, đối mặt với người mặt dày biết xấu hổ như Lục Mặc Hiên, mặt hề có chút gợn sóng, mà phải rất tự nhiên : “Phải, là em cường bạo , vậy được chưa! Mau thôi!”

      An Nhược sau khi xong, trực tiếp nắm lấy tay của Lục Mặc Hiên, ngón cái ấn vào bảng điều khiển tường, cửa lớn vừa mở ra, An Nhược liền lôi kéo Lục Mặc Hiên xông ra ngoài.

      được vài bước, An Nhược cảm thấy bàn chân có cái gì đó đúng.

      Cúi đầu nhìn, chết tiệt, dép bông ra ngoài này! Mặc kệ nụ cười xấu xa của Lục Mặc Hiên, An Nhược nhanh chân trở lại phòng khách.

      Đập vào mắt là đôi giày cao gót ba phân màu xanh lam mới tinh, An Nhược cúi người nhìn nhãn hiệu đôi giày, Dior.

      “Nhanh vào, phải em muộn rồi sao?” giọng trầm thấp truyền vào tai An Nhược.

      An Nhược nhìn chằm chằm đôi giày cao gót ba phân này, Lục Mặc Hiên biết thích giày cao gót, cho nên mới cho người mang đến cho đôi giày này sao?
      Last edited by a moderator: 19/10/14
      knv123Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Quỷ kế của An Nhược

      Chiếc Land Rover màu đen vững vàng chạy ra khỏi Hào Đình Hoa Uyển, bảo an đứng nghiêm trang thành hàng thẳng tắp dõi theo bóng chiếc xe của Lục Mặc Hiên xa.

      An Nhược lười nhác tựa người vào lưng ghế, ngón tay gõ vào túi sách đặt đùi.

      Gõ vài cái, đột nhiên lại dừng lại, Lưng An Nhược đột nhiên cứng đờ, tay phải nhanh chóng mò vào túi xách, lấy ra hộp phấn lót. Công ty quy định, đặc biệt là nhân viên của bộ phận marketting, khi làm nhất định phải trang điểm.

      Tay trái cầm hộp phấn lót, tay phải cầm miếng bông phấn dặm lên mặt, hai mắt trợn tròn nhìn vào chiếc gương trong hộp phấn lót, mím môi, bông phấn nhàng di chuyển hai gò má của An Nhược.

      Khuôn mặt An Nhược vốn trắng nay lại đánh thêm phấn nên càng trở nên trắng nõn.

      Ánh mắt Lục Mặc Hiên nhiều lần liếc nhìn về phía An Nhược, chỉ cần trang điểm đơn giản nhưng càng kiến trở nên xinh đẹp và thành thục hơn.

      Cuối cùng An Nhược cất hộp phấn lót vào trong túi xách rồi lấy ra thỏi son nước màu hồng đánh chút lên môi. Chuốt thêm lớp mascara, chỉnh lại mấy sơi tóc lay động trước trán.

      Bộ dáng nhìn lén của người nào đó bị thu hết vào chiếc kính chiếu hậu trong ô tô, môi An Nhược lên ý cười cảm xúc, bỏ thỏi son vào trong túi xách, giương mắt nhìn Lục Mặc Hiên : "Thượng tá Hiên, bị hớp hồn rồi sao? Lúc nào về để em trang điểm cho nhé, đảm bảo chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, trai quân nhân biến thành đại mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần."

      An Nhược cố ý phóng tầm mắt nhìn vào cổ Lục Mặc Hiên, sau đó chậc chậc hai tiếng, " có chiếc cổ rất cao, dáng người cũng rất được. Nếu kết hợp với chiếc váy ren thân dài màu đen chắc chắn rất đẹp!"

      Đúng lúc gặp đèn đỏ, Lục Mặc Hiên nhàng cho xe dừng lại, Land Rover vững vàng dừng lại giữa đường.

      Hai tay vẫn đặt vô lăng như cũ, Lục Mặc Hiên hơi nghiêng đầu nhìn về phía An Nhược, tầm mắt dừng lại gương mặt trắng nõn của An Nhược, sau đó chậm rãi hạ xuống, làn môi phấn nộn, chiếc cằm xinh xắn, cần cổ trắng noãn, đường cong cơ thể phập phồng theo hơi thở của .

      Mặc dù Lục Mặc Hiên bất cứ thứ gì, nhưng ánh mắt thâm sâu như biển kia dường như phát sáng, An Nhược cảm thấy ánh mắt của Lục Mặc Hiên như đôi tay xuyên qua lớp quần áo vuốt ve cơ thể của vậy!

      Đôi mi thanh tú của An Nhược khẽ nhíu lại, chừng cái người này cố những ý nghĩ tốt với !

      Đèn xanh sáng lên, Lục Mặc Hiên nhàng ấn chân ga, lúc chiếc xe bắt đầu chạy về phía trước, môi mỏn của Lục Mặc Hiên mới mấp máy vài cái."Em tinh mắt đấy, bị em nhận ra rồi, quả thực bị em hút hồn rồi, đêm nay về chúng ta thử xem sao. Nhưng mà, muốn trang điểm cho dĩ nhiên dễ dàng như vậy, cầu rất cao."

      Thân thể An Nhược thoáng chốc cứng đờ, trong phút chốc, An Nhược vứt xuống khuôn mặt tươi cười."Bảo đảm khiến hài lòng, em có nguyên bộ dụng cụ trang điểm, sau khi tan tầm em trở về nhà trọ lấy, chắc chắn đêm nay trở thành đại mỹ nhân, khiến cho người cấp dưới họ Diệp kia của cũng nhận ra luôn!"

      An Nhược đến phần sau, ngữ điệu khẽ nâng lên. Có thể kích động sao, có thể chỉnh cái tên Lục Mặc Hiên này phen rồi! Đêm nay, chính là ngày chết của !

      Lục Mặc Hiên biết người cấp dưới trong lời của An Nhược chính là Diệp Hạo, mặc dù Diệp Hạo làm gì, nhưng khi nghe thấy tên người đàn ông khác thoát ra từ miệng An Nhược, trong lòng Lục Mặc Hiên khỏi cảm thấy khó chịu.

      Thương thay cho Diệp Hạo bây giờ còn ở trong đường cống ngầm mò mẫm từng bước , địa điểm giao dịch súng
      Ống đạn dược quả vô cùng bí , dẫn theo những bộ đội xuất sắc nhất, đường tìm kiếm. Rốt cuộc ở trong cống thoát nước gần khu Hồng Đăng của thành phố A tìm ra manh mối, nhưng nếu như thực tấn công trực tiếp vào địa điểm giao dịch, nhất định phải khổ sở chui tiếp xuống tầng cống nữa.

      Diệp Hạo vất vả qua cống thoát nước, người nồng nặc mùi hôi thối, còn Lục Mặc Hiên khổ tâm làm vui lòng người đẹp, hơn nữa còn khó chịu với .

      Cho nên, chuyện Lục Mặc Hiên tới thành phố A hoàn toàn khắc thêm hai chữ khổ bức vào trong cuộc sống của Diệp Hạo.

      “Cứ chạy thẳng qua cửa chính của Mậu Hưng, dừng xe dưới bãi đỗ xe dưới lòng đất.” An Nhược nhìn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, sau đó thần tốc với Lục Mặc Hiên.

      Ngữ điệu này hoàn toàn là ra lệnh cho , chẳng khác gì cấp sai bảo cấp dưới.

      Phải biết rằng, ở trong tổng bộ quân khu, chưa có người nào dám ra lệnh cho Lục Mặc Hiên , cho dù là ông Thượng tướng già cũng có cái lá gan đó.

      Thế lực của nhà họ Lục quá mạnh, tài năng của Lục Mặc Hiên lại xuất sắc như vậy, tổng bộ quân khu sớm coi Lục Mặc Hiên là người thủ trưởng cao nhất trong tương lai của quân khu để mà bồi dưỡng rồi.

      Thế nhưng người đội đầu vô số quầng sáng chói mắt như Lục Mặc Hiên sau khi nghe An Nhược ra lệnh chỉ nhàng ừ tiếng, sau đó ngoan ngoãn lái xe vào bãi đỗ xe của Mậu Hưng.

      Boss cao nhất của Mậu Hưng là Chung Sam Vũ chạy về phía bãi đỗ xe, Chung Sam Vũ lập tức phất tay chạy về phía bãi đỗ xe dưới lòng đất.

      Thương thay cho người đứng phía sau đôi giày cao gót 8 phân là Triệu Thâm Du phải chạy thục mạng đuổi theo sếp Tổng, tất cả các ngón chân của chị ta đều trở nên đau nhức.

      Mẫn Cần càng cần phải , tối qua ta đặc biệt uốn xoăn mái tóc vàng của mình, nhưng trong quá trình chạy theo sếp Tổng, tất cả đều bị gió thổi cho rối tung rối mù.

      Chiếc váy siêu ngắn màu đen ôm trọn bờ mông căng tròn của ta cũng trong quá trình chạy mà bị kéo lên . Thiếu chút nữa quần lót bên trong bị lộ hết ra ngoài, khiến cho Mẫn Cần sợ tới mức toát mồ hôi hột.

      Thời điểm đám người thở hộc hộc chạy đến bãi đỗ xe, thấy vị khách hàng lớn cực kỳ đẹp trai nhu tình vuốt ve mái tóc An Nhược, tròng mắt thiếu chút nữa đều rớt hết xuống đất, đặc biệt là Mẫn Cần.

      Môi của Triệu Thâm Du sớm trở nên trắng bệch, ra, người mà An Nhược bám lấy phải là quản lý Ngô, mà là… Lục Mặc Hiên. Về sau chị ta thể tìm cách lấy lòng An Nhược.

      Mẫn Cần sau khi kinh ngạc, trong ánh mắt lại lộ ra cam lòng. Bộ quần áo này của An Nhược, là bộ quần áo mơ ước của , tiêu sái giỏi giang lại mất vẻ quyến rũ!

      Thượng tá Hiên ra tay hào phóng, ngừng đập tiền lên người An Nhược, trước kia An Nhược đâu dám mặc những bộ quần áo hàng hiệu thế này.

      An Nhược nhấc cánh tay vuốt ve của Lục Mặc Hiên ra, sau đó quay đầu cười với Chung Sam Vũ. Còn chưa kịp mở miệng, bị Lục Mặc Hiên đoạt lời trước.

      “Tôi muốn đến xem phòng kế hoạch của các , còn về phương án của hạng mục xây dựng, trước tiên các cần phải cho tôi thấy bản thiết kế của các .”

      Trong lời của Lục Mặc Hiên mang theo xa cách, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, chút cũng hề phách lối vô lại.

      Chung Sam Vũ liên tục gật đầu, sau đó hai tay duỗi ra phía trước, “Nên vậy, Thượng tá Hiên, mời bên này.”

      An Nhược cảm nhận luồng ánh mắt ganh tị ngừng phóng tới người , ngẩng đầu lên nhìn liền thấy hôm nay Mẫn Cần ăn mặc vô cùng lộng lẫy.

      An Nhược cố ý ôm chặt cánh tay của Lục Mặc Hiên, mặt mang theo nụ cười rực rỡ, “Thượng tá Hiên, phòng kế hoạch ở tầng 3, bên cạnh bãi đỗ xe có thang máy.”

      Lục Mặc Hiên gật gật đầu, lập tức liếc mắt nhìn Chung Sam Vũ cái. “Bộ phận tiêu thụ có An là được rồi, tôi thích có quá nhiều người ở đây. Tổng giám đốc Chung, bên này.”

      Sau khi Lục Mặc Hiên xong, trực tiếp ôm An Nhược rời .

      Chung Sam Vũ phất phất tay về phía Triệu Thâm Du và Mẫn Cần, “Các trở về bộ phận tiêu thụ .”

      Mẫn Cần nhìn Lục Mặc Hiên ôm chặt An Nhược rời , cánh môi bị ta cắn đến mức trắng bệch, An Nhược, ta cố ý!

      Câu được con rùa vàng là Thượng tá Hiên tài giỏi lắm sao?! Còn phải cũng giống như sao, dựa vào đàn ông để thẳng tiến, khác ở chỗ, người mà An Nhược dựa vào tốt hơn của Mẫn Cần .
      Last edited by a moderator: 19/10/14
      knv123Chris thích bài này.

    3. Alice Nguyen

      Alice Nguyen Member

      Bài viết:
      47
      Được thích:
      45
      Like mạnh nàng! Văn án dễ thương quá! :yoyo40::yoyo40::yoyo40::yoyo40::yoyo40:

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39: Trở thành người quan trọng.

      Trưởng phòng kế hoạch nhìn qua cánh cửa bằng thủy tinh thấy có người đàn ông cao lớn, đẹp trai, tư thế oai hùng về phía phòng kế hoạch này, nhìn kĩ lại người con bên cạnh phải là An Nhược của bộ phận maketing hay sao?

      Lý Khánh Dương biết An Nhược là thông qua miệng của Mẫn Cần, có thể Mẫn Cần hận An Nhược thấu xương.

      Lý Khánh Dương lập tức chỉnh lại quần áo, từ ghế đứng lên mang theo nụ cười nịnh nọt nhanh tới cửa phòng.

      Chung Sam Vũ lùn hơn Lục Mặc Hiên hẳn cái đầu cho nên lúc Lý Khánh Dương đến cửa phòng kế hoạch mới nhìn thấy Chung Sam Vũ. Chẳng phải hôm nay Tổng giám đốc Chung phải đến Mexico bàn chuyện làm ăn với đối tác nước ngoài hay sao?

      Chung Sam Vũ vừa vào, liền nháy mắt với Lý Khánh Dương cái, sau đó khom người cười, cung kính với Lục Mặc Hiên, "Thượng tá Hiên, bản vẽ được chuẩn bị tốt từ sớm rồi, lần này Mậu Hưng muốn nhanh chóng giành được công trình Tây Giao của thành phố A từ tay Đạt Thuận."
      ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
      Lý Khánh Dương hiểu ý của Chung Sam Vũ nên lập tức cất bước đến trước bàn làm việc của mình, cầm bản vẽ đêm qua thức khuya để chỉnh sửa lại cho tốt, sau đó nhanh chóng đến trước mặt Lục Mặc Hiên cung kính đưa cho bằng cả hai tay.

      mặt Lục Mặc Hiên mang bất cứ cảm xúc gì, tay phải tiếp nhận bản thiết kế cúi đầu cẩn thận xem.
      ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
      An Nhược đứng bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của , ánh mắt chiếu thẳng vào bản vẽ.

      Những thứ này đều là thuật ngữ chuyên ngành nên An Nhược chỉ hiểu đại khái được số cái.

      Nếu vào sâu chi tiết từng bộ phận An Nhược chẳng khác gì dân thường.

      Ngón trỏ của Lục Mặc Hiên chỉ vào điểm nào đó bản vẽ, "Công ty xây dựng Đạt Thuận muốn mở rộng khu ngoại ô phía Tây của thành phố A trở thành khu ăn chơi chuyên phục vụ tầng lớp thượng lưu. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Bản vẽ này của các chỉ đáng làm phế vật, đủ đẳng cấp để cạnh tranh với người ta. Người phụ trách của Đạt Thuận chắc chắc thèm liếc nhìn bản vẽ này."

      Lời của Lục Mặc Hiên chẳng khác gì đổ chậu nước lạnh lên đầu Lý Khánh Dương và Chung Sam Vũ, họ bị đến nỗi thốt lên lời.

      An Nhược đảo mắt vòng, ngẫm lại cũng đúng thôi, nhiều năm nay Mậu Hưng tập trung phát triển ngành điện tử, đột nhiên muốn gia nhập ngành xây dựng trước hết bản thiết kế công trình phải tốt hơn, hoàn hảo hơn những công ty chuyên nghiệp khác gấp nhiều lần.

      Nhìn Lý Khánh Dương thường ngày vênh váo tự đắc bị câu của Lục Mặc Hiên khiến cho đứng hình, đáy mắt An Nhược đương nhiên là lên ý cười.

      Lâu sau, An Nhược mới bước lên giảm hòa."Thượng tá Hiên, đối với ngành này, Mậu Hưng cùng lắm cũng chỉ có thể coi là mới ra đời. Nhưng mà em tin toàn thể nhân viên của Mậu Hưng từ xuống dưới cố gắng hết mình. Huống hồ, còn có người vĩ đại như Thượng tá Hiên tương trợ nữa cơ mà."

      Chung Sam Vũ thở dài nhõm hơi, sau đó liên tục gật đầu, phụ họa , "Đúng đúng, Mậu Hưng nhất đinh thảo luận lại để chỉnh sửa tốt bản thiết kế này, cẩn thận nghiên cứu tài liệu để làm ra bản thiết kế tuyệt vời nhất."

      Lục Mặc Hiên quay đầu liếc mắt nhìn An Nhược cái, sau đó lạnh nhạt , "Ai bảo tôi đầu tư? Cho đến tận bây giờ tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn mất tiền, hôm nay chẳng qua muốn đến xem xem Mậu Hưng có thích hợp để đầu tư hay mà thôi. Mục tiêu của cách ràng bằng Đạt Thuận người ta rồi,
      Lục Mặc Hiên quay đầu liếc mắt nhìn An Nhược cái, sau đó lạnh nhạt “Ai bảo tôi đầu tư? Cho đến tận bây giờ tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn mất tiền, hôm nay chẳng qua muốn đến xem xem Mậu Hưng có thích hợp để đầu tư hau mà thôi. Mục tiêu của các ràng bằng Đạt Thuận người ta rồi, cực kỳ chuyên nghiệp.”

      Lục Mặc Hiên vừa dứt lời, cả phòng kế hoạch lại trở nên yên tĩnh vô cùng, An Nhược thấy bầu khí này còn mang theo chút quỷ dị.

      Chung Sam Vũ và Lý Khánh Dương đều cảm thấy quanh thân Lục Mặc Hiên toát ra từng hơi thở lạnh lẽo.

      mặt An Nhược vẫn mang theo ý cười như cũ, cách chuyện của Lục Mặc Hiên vô cùng thẳng thắn, nhưng những lời đều là . Bất luận là phương diện tài lực hay nhân lực, Mậu Hưng quả thích hợp đế lấn sân qua ngành xây dựng.

      Cuối cùng An Nhược đành với tay lấy bản vẽ trong tay Lục Mặc Hiên ra, đưa cho Lý Khánh Dương, hất cằm phân phó Lý Khánh Dương, “Thuê kiến trúc sư nổi tiếng ngày đêm hoàn thiện bản thiết kế. Đêm nay toàn bộ nhân viên của bộ phận vật tư phải tăng ca cùng bộ phận tiêu thụ tính toán giá cả, liên hệ với ác đối tác nước ngoài.”

      tới đây, An Nhược xoay người, mặt mang theo vẻ mặt chân thanh với Chung Sam Vũ, “Tổng giám đốc Chung, khoản đầu tư cho dự án này chắc chắn hề , nhưng khi trúng thầu lợi nhuận đạt được tương đối lớn. Chi bằng mạnh tay đầu tư lần, tuyển chọn thêm nhiều nhân tài cho công ty.”

      Chung Sam Vũ nhìn Lực Mặc Hiên, lại nhìn nhìn An Nhược, bắt đầu quẫn bách suy nghĩ. Vạn nhất tất cả đều chuẩn bị vô cùng hoàn hảo nhưng sau đó Đạt Thuận lại tham gia nữa sao? Vậy chẳng phải ngay cả vốn cũng thể thu hồi về được đó sao.

      Lúc này, Lục Mặc Hiên chỉ nhàng cười, hai tay ôm lấy người An Nhược “ sai, có cá tính, nếu Mậu Hưng có nhiều nhân viên có cá tính và quyết đoán như này tôi tin chắc Mậu Hưng càng ngày càng phát triển. Tổng giám đốc Chung muốn tập đoàn Hoằng Lập đầu tư điều kiện tiên quyết chính là người tổng phụ trách phải là An Nhược đây.”

      Chung Sam Vũ nghe thấy Lục Mặc Hiên đồng ý đầu tư, trong lòng vui vẻ như nở hoa, đầu gật như gà mổ thóc.

      Lý Khánh Dương hoàn toàn ngây người, Mẫn Cần lấy cái gì để đấu với An Nhược, lần này giúp được Mẫn Cần rồi. Ngay lập tức chức vụ của An Nhược cao hơn cả trưởng bộ phận , ngay đến cả tổng giám đốc Chung cũng phải kiêng kị An Nhược vài phần.

      Lục Mặc Hiên ừ tiếng, sau đó mang theo ngữ điệu giải quyết việc chung “Để hợp tác thuận lợi, tôi muốn hiểu Mậu Hưng hơn. Tôi nghĩ hiểu biết của An Nhược về Mậu Hưng chắc chắn rất thấu đáo, cho nên trong khoảng thời gian này lịch làm việc của An Nhược do Lục Mặc Hiên tôi phân phó.”

      Hai cánh tay An Nhược cứng đờ, lịch làm việc của do Lục Mặc Hiên toàn quyền phân phó. Hôm qua mới đồng ý mỗi ngày đều nấu cơm cho Lục Mặc Hiên ăn. Cứ như vậy, thời gian riêng tư và làm việc của đều thuộc về Lục Mặc Hiên hết rồi.

      Khóe miệng Lục Mặc Hiên thoáng cong lên, phản ứng nhanh, bất quá muộn rồi, bây giờ tất cả thời gian của đều thuộc về mình .

      Chung Sam Vũ chút nghĩ ngợi gật đầu, mặt mang theo ý cười tha thiết “Thượng tá Hiên rất đúng, tiểu An a, trong khoảng thời gian này cần nghe theo phân phó của Thượng tá Hiên nha. Tiền lương của được tăng lên vạn tháng, tiền thưởng cuối năm tăng lên 40%.”

      Quả là cám dỗ trần trụi, trong đầu An Nhược nhanh chóng tính toán phen, tháng vạn, năm liền là 12 vạn, cộng thêm cả tiền thưởng cuối năm nữa, năm có thể kiếm được 17 vạn. Bình thường chi tiêu tiết kiệm chút mỗi năm tiết kiệm được 15 vạn.

      Tay Lục Mặc Hiên nắm chặt cổ tay An Nhược, cắt ngang giấc mơ của .

      “Tổng giám đốc Chung, tiếp tục hoàn thiện bản thiết kế, trước tôi về rời khỏi Mậu Hưng lúc” Lục Mặc Hiên vứt xuống câu cuối chân vội vã về phía trước, rất nhanh đem An Nhược rời khỏi đây.

      Bàn tay cầm bản vẽ của Lý Khánh Dương có chút run rẩy nhìn chằm chằm cửa thủy tinh nhìn hồi lâu sau mới với Chung Sam Vũ câu “Tổng giám đốc Chung, như vậy có nghĩa là thành công rồi sao?”

      Người sáng suốt vừa nhìn có thể nhận ra mối quan hệ giữa An Nhược và Lục Mặc Hiên hề đơn giản.

      Chung Sam Vũ trực tiếp lườm Lý Khánh Dương cái “Có An Nhược ở đây, lần đấu thầu này chắc chắn thành công. Về sau toàn thể nhan viên nhìn thấy An Nhược, mặt nhất định phải cười, tiền thưởng cuối năm của các các cậu tất cả đều phải xem An Nhược.”

      Chung Sam Vũ tới đây, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Lý Khánh Dương cái “Cậu cũng là người có gia đình, con cũng lên cấp 1 rồi, đừng tưởng tôi biết cậu và người của bộ phận maketing làm chuyện đứng đắn, chú ý chút cho tôi.”

      Tròng mắt Lý Khánh Dương trợn trừng, lập tức ấp úng “Tổng giám đốc Chung, lời của em ghi nhớ trong lòng.”
      Last edited: 25/10/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Cứ cách ngày mình post bài 1 lần nhé!

      Chương 40: Người đàn ông này đáng tin cậy

      Chẳng bao lâu sau An Nhược lại lần nữa ngồi vào trong chiếc xe Land Rover này, nhìn chiếc xe chậm rãi rời khỏi Mậu Hưng.

      Bình thường vào giờ này ngồi trong văn phòng của bộ phận Marketing và xem đống lớn các loại bảng biểu.

      An Nhược quay đầu liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên cái, từ giờ trở công việc của là hầu hạ Lục Mặc Hiên cho tốt, chỉ cần Lục đại thần vui vẻ dưới Mậu Hưng đều vô cùng phấn chấn, tiền lương của cũng theo đó mà tăng lên.

      Bộ phận Marketing thiếu Phan Mộng Lệ và An Nhược, Triệu Thâm Du muốn vì lao lực quá độ mà ảnh hưởng đến dung nhan của chị ta nên tất cả giấy tờ lặt vặt và bảng biểu chị ta đều động tới, chính vì thế mà tất cả công việc mệt nhọc này đều rơi đầu Mẫn Cần

      Thành viên tổ 1 của bộ phân Marketing nhìn thấy Mẫn Cần giận đến run người nhưng người nào chịu đứng lên giúp ta với Triệu Thâm Du, trong lòng tất cả mọi người đều vui mừng khi người khác gặp họa.

      Để xem con Mẫn Cần này còn hung hăng được đến ki nào!

      Mẫn Cần giẫm lên đôi giày cao gót 8 phân lộc cộc rời khỏi phòng làm việc của Triệu Thâm Du, khuôn mặt đánh tầng phấn lót cực dày gắt gao nhíu lại.

      Trong mắt lóe lên tầng hận ý, Lý Khánh Dương làm ăn cái kiểu gì biết, lúc cùng ta lăn lộn giường rất hùng hồn nhưng đến lúc này chẳng khác nào con rùa đen rụt cổ, chút cũng đáng tin.

      Mẫn Cần ôm đống lớn bảng biểu vừa giận vừa thất bại quay trở lại bàn làm việc, hai mắt vừa vặn rơi xuống bàn làm việc của An Nhược.

      An Nhược tốt rồi, chỉ cần nhàng theo Thượng tá Hiên, còn những thứ công việc nặng nề này đều để mình ta làm hết!

      Phan Mộng Lệ cũng biết chết ở xó xỉnh nào, thời gian xin nghỉ phép lâu vậy rồi vẫn chưa thấy quay lại, trưởng phòng Triệu và Quản lý Ngô cũng thèm tiếng nào. Mẫn Cần ta từng có đãi ngộ tốt như vậy chưa!

      Mẫn Cần hai tay ôm đầu, cuối cùng mọi phiền não đều trút xuống dưới gầm bàn.

      ta muốn tìm lại cho mình con rùa vàng, lần này công ty tổ chức đấu thầu là Đạt Thuận, nghe Thái tử gia của Đạt Thuận là người nắm trong tay toàn quyền quyết định.

      Thái tử gia của Đạt Thuận, Mẫn cần nhớ lại câu của người quen kiêm chức tiểu thư ở hộp đêm, đạt thuận Thái Tử Gia là con lai Pháp-Trung, vô cùng bí . Nhưng tính tình so với nhị thiếu gia nhà họ Sở chỉ có hơn chứ hề kém.

      Nhị thiếu gia Nhà họ Sở chơi chết rất nhiều đàn bà, Thái tử gia của Đạt Thuận còn đáng sợ hơn, vô cùng thích SM và nhân thú. Đương nhiên Thái tử gia Đạt Thuận tự mình thể nghiệm nhân thú, mà là nhìn người đàn bà giao phối với động vật trước mặt !

      Hai mắt Mẫn Cần lóe lên tầng sương mù, cuối cùng đưa ra quyết định vô cùng tàn nhẫn. Thân thể của ta bị Lý Khánh Dương giày vò hết lần này đến lầnKhác, nếu vậy, ta liền vứt cái gọi là trinh tiết, ta muốn cá cược ván lớn, tiếp cận Thái tử gia của Đạt Thuận!

      Mẫn Cần ghen tị đến mức tự đào mồ chôn mình, còn An Nhược ung dung ngồi ghế.

      số việc cần thay đổi cách suy nghĩ, Lục Mặc Hiên tất cả thời gian của đều là của , như vậy, cũng học được cách bắt lấy thời cơ để lười nhác. Lục Mặc Hiên phân phó công việc cho , cũng đâu cần phải chủ động mở miệng.

      "Khi lần đầu tiên tới nhà trọ của em, phát trong phòng em cũng chẳng có nổi mấy thứ. Hôm nay thu dọn rất nhanh. Phan Mộng Lệ gì đó do chuyên gia của bệnh viện quân khu phụ trách, đợi đến khi chuyện của Phan Mộng Lệ kết thúc, Phan Mộng Lệ về nhà. Cho nên, nhà trọ của em liên hệ với chủ nhà để trả phòng rồi." Lục Mặc Hiên đỗ xe trước cái ngõ sau đó tràng dài.

      Những lời này mỗi thứ đều là địa lôi.

      Cả người An Nhược tựa vào thành ghế bỗng chốc cứng đờ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Mặc Hiên.

      Muốn tìm cái nhà trọ thích hợp ở thành phố này là chuyện hề đơn giản! Đâu phải ở lại Hào Đình Hoa Uyển cả đời, sớm hay muộn cũng phải trở lại nhà trọ của thôi.

      Bây giờ Lục Mặc Hiên trả phòng, thời kỳ hết hạn tiền thuê nhà còn chưa tới!

      Lục Mặc Hiên nhàng xoa đầu An Nhược, "Đừng vội, về sau em theo rồi, nghỉ ngơi ở đâu em nghỉ ngơi ở đó, đảm bảo tốt hơn nhiều cái nhà trọ kia của em. Giường cũng lớn hơn rất nhiều, xoay mấy vòng cũng ngã xuống đất."

      Giường lớn, làm chút chuyện gì đó mới thuận tiện, lăn qua lăn lại cũng ngã xuống.

      An Nhược trực tiếp gạt phăng cánh tay của Lục Mặc Hiên ra, lập tức mở cửa bước xuống xe, tới trước xe liền quay đầu trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên.

      Thời gian còn dài, trinh tiết của mình mà chiến đấu, cứ chờ xem!

      Lục Mặc Hiên khoanh tay, nhàng cười. Mở cửa xuống xe, chiếc điện thoại lỗi thời bất chợt rung lên.

      Lục Mặc Hiên liếc mắt nhìn, nhướng mày.

      Diệp Hạo to, "Rốt cục cũng giải quyết xong vị súng ống đạn dược rồi, cậu đoán xem, tình hình bây giờ như thế nào?"

      Diệp Hạo lấp lửng, nhưng Lục Mặc Hiên chỉ cần câu đủ khiến khiếp sợ rồi, khuôn mặt cười rạng rỡ đột nhiên tắt ngúm.

      Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây trắng dập dìu, ánh mặt trời tươi đẹp. tại là ban ngày nha, có làm phiền chuyện đó của cậu ta mà.

      Chẳng lẽ? Trong lòng Diệp Hạo cả kinh, chẳng lẽ lúc này mà Lục Mặc Hiên và An Nhược còn làm chuyện đó sao?

      Diệp Hạo thích nghe những tin giật gân, để cho Lục Mặc Hiên kịp mở miệng, liền trả lời nhanh, "Chúng tôi gửi tin nhắn lại cho cậu,"

      Vừa dứt lời Diệp Hạo liền ấn tắt máy, tay phải vuốt ve ngực vỗ vỗ, ngàn vạn lần thể chọc giận Lục Mặc Hiên, nếu vừa rồi tội gì phải lao tâm tổn trí thực tốt nhiệm vụ làm gì.

      An Nhược ở trong nhà trọ thu thập hồi, ba chủ nhà vừa vặn xuống lầu mua đồ ăn, sau khi nhìn thấy An Nhược, liền lập tức vào cửa.

      An Nhược ngẩng đầu chào dì.

      Bà chủ nhà vui tươi hớn hở cười cười, "An Nhược a, dì mừng cho cháu, nhanh như vậy tìm được bạn trai rồi. Dì gặp bạn trai của cháu rồi, mặc dù kiệm lời, nhưng dì vừa nhìn là biết ngay đây là người đàn ông đáng tin cậy!"

      Đáng tin? An Nhược cười gượng tiếng, Lục Mặc Hiên đương nhiên đer lộ bộ mặt vô sỉ của ra ngoài, năng lực ngụy trang thực quá siêu phàm!

      Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

      Lục Mặc Hiên vừa tiến đến, rất lễ phép cúi chào bà chủ nhà. Sau đó nhanh nhẹn thu dọn giúp An Nhược.

      Bà chủ nhà trực tiếp giơ ngón tay cái lên, "An Nhược, có thể tìm đến người đàn ông tốt dễ dàng, cháu nên nắm chặt!"

      Lục Mặc Hiên cười cười, "Dì đừng vậy, người nên nắm chặt là cháu mới phải. Chỉ cần cháu lơ là chút là An Nhược chạy liền."

      An Nhược chỉ có thể cười gượng, cũng muốn giải thích cái gì, các người muốn nghĩ sao nghĩ.

      Mấy ngày nay và Lục Mặc Hiên có thể là luôn ở cùng nhau, Lục Mặc Hiên lấy đâu ra thời gian để tìm bà chủ nhà để trả phòng?

      thể tưởng tượng nổi!

      Sức lực của đàn ông quả thực rất phi thường, làm mọi chuyện đều rất nhanh, quá bao lâu, Lục Mặc Hiên liền khiêng bao lớn bao xuống lầu.

      Lục Mặc Hiên rất khỏe, trái túi phải túi, lưng khiêng hai cái, hơn nữa đầu còn đội cái.. con chó bông lớn màu trắng!

      An Nhược cúi đầu nhìn đồng hồ báo thức trong tay , lại nhớ tới con chó đầu Lục Mặc Hiên, An Nhược phụt tiếng bật cười.

      Bà chủ nhà sau khi nhìn màn ấm áp này, liên tục cảm khái, "Tuổi trẻ là tốt!"
      Last edited: 23/10/14
      knv123 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :