1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người - Y Lạc Thành ( Hoàn - 66c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21: Chủ ý tà ác.


      dáng người to lớn, toàn thân mặc tây trang màu đen thẳng thớm, các ngón tay khẽvuốt ve ly thủy tinh trong suốt.


      Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếulên khuôn mặt vô cùng tuấn lãng của .

      Nếu trong mắt người con trai này lóelên tàn nhẫn, người khác tưởng người con trai vô cùng ôn hòa.

      Sau lưng người con trai khác có dáng người cao lớn kém, nhưng mặtngười này lên vẻ bực tức, hai bàn tay nắmchặt thành quyền, cuối cùng vẫn nhịnđược mà hung hăng đấm mạnh lên tường cái.


      Hành động này khiến cho người con trai cầm ly thủy tinh phải quay lưng lại nhìnhắn, giữa trán chợt lóe lên bất mãn.

      ", em vẫn hiểu nổi, dù là trênthương trường hay chính trị nhà họ Sở chúngta luôn là đại gia tộc vang danh thiên hạ.Còn sợ cái nhà họ Lục hay sao? Cục tức này, em nuốt nổi. Cự nhiên dám nổ súng về phía em, muốn nữa mà!" Sở Cẩnnổi giận đùng đùng rống to tiếng, sau đó lạivung nắm đấm đấm mạnh lên tường.

      Sở Thiệu chậm rãi đến chiếc bàn làm việcđược làm từ gỗ tử đàn thượng đẳng, ly thủy tinhtrong tay cũng được nhàng đặt lên bàn.

      Nhìn bộ dáng mất kiểm soát của Sở Cẩn, Sở Thiệu hừ ra tiếng.


      "Nhìn lại mày xem, chẳng lẽ mày chưa nghequa câu, việc nhịn, loạn mưu lớnsao? Lục Mặc Hiên phải nổ súng với mày, mà là nổ súng với nhà họ Sở. Mày nôn nóng muốn trả thù như vậy, mày nghĩ Lục Mặc Hiên ngồi chắc? dám hướngmày nổ súng chắc chắn sợ về sau mày tìm gây phiền toái! Lục Mặc Hiên vìsao nổ súng với mày, mày còn có mặt mũi đểmở mồm hay sao!"


      Sở Cẩn cứ như vậy bị Sở Thiệu mắng, trong khoảng thời gian ngắn, biết đáp lại thếnào.

      Cuối cùng Sở Cẩn tới trước mặt Sở Thiệu, đôi bàn tay nắm chặt thành bàn tử đàn."Cục tức này em nuốt trôi, cho biết, lầnnày đừng nghĩ ngăn cản được em. Con đàn bà kia, con mẹ nó em nhất định phải dành được,tưởng rằng em sợ thằng đó chắc. Lục Mặc Hiên cùng lắm mới đến được mấy ngày, mà nhà họSở chúng ta lại cắm rễ ở thành phố A này nhiều năm như vậy rồi, nếu lần này mà nhịn , thìcó khác gì bị cắm sừng!"

      Sau khi xong, Sở Cẩn thèm liếc mắt nhìn Sở Thiệu cái trực tiếp xoay người về p
      hía cửa, đạp cửa ra ngoài.

      Hai hàng lông mày của Sở Thiệu nhíu chặt lại với nhau, trong ánh mắt thoáng lên tĩnh mịch

      Sở Thiệu đưa tay xoa xoa mi tâm, sau đó nhấc điện thoại nội bộ công ty, tiếng trầm thấp vang vọng trong văn phòng làm việc rộngrãi.

      "Tra xem người phụ nữ tên An Nhược kia rốtcuộc có quan hệ như thế nào với Lục MặcHiên?"


      Đầu bên kia điện thoại liên tục thưa vâng, sau khi Sở Thiệu cúp điện thoại, lại cầm lấy ly thủy tinh, ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên ly thủytinh khiến nó vô cùng sáng chói.

      Danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Sở trong giới chính trị có từ thời ông nội là Sở VạnHùng, nhưng vì vụ buôn bán vũ khí gần đây gặp chút cố nên khiến tinh thần của ông sa sút trầm trọng.

      Quan chức nhà nước khi bị tra ra có dính líu tới việc giao dịch vũ khí hậu quả khó lường.

      Nếu Sở Vạn Hùng bị đánh đổ giới chính trị nhà họ Sở cũng như mất 2/3 nguồn vốn.

      Cho nên, lúc này, những thể xung đột chính diện với Lục mặc Hiên. Mà còn phải tạo mối quan hệ tốt với .


      Sở Cẩn mới từ trong văn phòng tổng giámđốc ra chạy vào thang máy, bị làn váy dài màu trắng ngăn lại.

      Sở Cẩn trong cơn thịnh nộ, đâu rảnhlằng nhằng cùng với người đàn bà xa lạ này.

      Sở Cẩn nhíu nhíu mày, vung tay tránh thoát khỏi ta."Lôi con đàn bà điên này ra khỏicông ty cho tao, bình thường bảo vệ chúng màyăn bằng cái gì, phép tắc bình thường cũng quênrồi có đúng ? Chó mèo cũng được bước chân vào đây sao!"


      Bảo vệ bị Sở Cẩn mắng chửi phen, mặt tất cả bọn họ đều lên vẻ ngượng nghịu, vị tiểu thư này đâu phải đàn bà điên, ta là con của thư kí trị trưởng, bọn họ sao dám chọcvào a.

      Mã Vũ Đình nghe thấy Sở Cẩn mình như vậy, mặt nhất thời trở nên trắng bệch.

      Nhưng ta sao quản được nhiều như vậy, Sở Cẩn mới chính là cha của đứa bé trong bụngcô. Trước kia Mã Vũ Đình từng qua vớiSở Cẩn, nhưng Sở Cẩn cho rằng bậy nên muốn đánh chết .

      Rơi vào đường cùng, Mã Vũ Đình chỉ có thể tìm người trông có vẻ thành thực như Lý Thành Minh làm thế thân. Bác sĩ với rằng nếu bỏ đứa bé này tương lai muốn mang thai lại cực kỳ khó khăn thậm chí là được làm mẹ nữa.

      Cho nên, đứa này, Mã Vũ Đình nhất định phải giữ.

      Nhưng mà bây giờ thể trôngcậy vào Lý Thành Minh nữa rồi, ba đồngý gả cho Lý Thành Minh. Người trong nhàđều muốn bỏ đứa bé trong bụng , Mã Vũ Đình muốn nên lại đến tìm Sở Cẩn thêm lần nữa.


      Mã Vũ Đình hề giơ tay níu kéo SởCẩn, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, thúttha thút thít với Sở Cẩn."Sở Cẩn, chuyện ba tháng trước quên rồi sao? Trong phòng baocủa cậu lạc bộ Thịnh Tinh. . . . . ."

      Ba tháng trước Mã Vũ Đình cùng với mấy người bạn tốt tới Tịnh Tinh vui chơi, hôm đó Mã Vũ Đình uống nhiều rượu , đường đếnWC, khi quay trở lại vào nhầm phòng.

      Sau khi Mã Vũ Đình tỉnh lại ngườitrần như nhộng, cả người giống như bị xe tải cánqua chua xót đau đớn thôi, mà người nằm người chính là Sở Cẩn.

      Sở Cẩn khẽ vỗ trán, ba tháng trước, đúng lúchắn buồn bực nhất lại có người đến nóichuyện ba tháng tước với . Hôm đó rượu củahắn bị hạ thuốc, uống xong ly rượu kia liền hôn mê bất tỉnh. Làm gì còn hơi sức mà cưỡi đànbà?


      Tính cách của Sở Cẩn hảo sảng tàn ác, nếu quả thực là làm, lập tức thừa nhận. Nhưng phải làm, dù có lấy đao kề vào cổ , cũng nhận.

      Sở Cẩn liếc mắt ra hiệu với bảo vệ, "Đuổicon đàn bà này ra ngoài!"

      Bảo vệ bị khí thế người Sở Cẩn dọa sợ,lập tức lên phía trước, giơ tay len muốn kéoMã Vũ Đình ra khỏi công ty.

      Mã Vũ Đình nóng nảy, lúc qua người SởCẩn, hai bàn tay liền kéo chặt vạt áo của ."Đúng là con của , tôi phải loại con bẩn thỉu. Tôi chỉ làm chuyện này với mình , vì sao chịu thừa nhận, chính là cha của đứa bé trong bụng tôi!"


      Mã Vũ Đình khiến cho tất cả nhân viên đều chấn động, ngại Sở Cẩn ở đây, nên họ dám xì xào bàn tán. Chỉ có thể ngẩng đầu, trợn to hai mắt.

      Sở Cẩn chỉ tay vào mặt Mã Vũ Đình, "Tôicưỡi đàn bà sao tôi lại biết? Đừng ở chỗnày vu oan cho tôi. Có bản lĩnh sinh đứabé ra, tôi giám định ADN!"

      Nước mắt Mã Vũ Đình nhất thời rơi nhưmưa, Sở Cẩn cần , muốn tìm ngườiđàn ông giả kết hôn cũng được nữa rồi.


      Hôm nay lén lút trốn ra ngoài, chỉ cần bị người trong nhà phát , nhất định bị kéo lên bàn mổ bệnh viện.

      Đúng lúc này đàn em của từ cửa lớncông ty vào, vừa thấy Sở Cẩn, lập tức lên phía trước thấp giọng , "Cẩn thiếu, tai An tiểu thư ở cục cảnh sát."

      Mã Vũ Đình cách Sở Cẩn đoạn rất gần, tại lại cực kỳ mẫn cảm. Mặc dù giọng nóicủa đàn em rất , nhưng Mã Vũ Đình vẫn nghe thấy rất .


      thể tin được khóe miệng Sở cẩnlại nổi lên ý cười, ra muốn thừa nhận đứa con trong bụng là vì thích người đàn bà khác rồi!

      Sở Cẩn gật gật đầu, "Bây giờ liền cục cảnh sát tìm An Nhược."

      Lần đầu tiên Sở Cẩn ăn phải cực tức lớn nhưvậy lại là do đàn bà làm hại, nếu như khôngcướp được ta trở về, trực tiếp ném lên giường, tứ chi đều trói chặt. Hung hăng lăng nhục ta phen, để cho ta ba ngày xuống được giường!


      ------ Lạc đề ------

      Sở Cẩn a, ngươi cứ chờ bị Lục Mặc Hiênđánh cho hỏng người . Sờ cằm ~

      Chương 22: Đánh rắn phải đánh giập đầu.

      An Nhược cẩn thận trả lời mấy câu hỏi của cảnh sát, đem mọi chuyện ràng, nhưng những lời An Nhược phải tất cả đều là .

      Trong lời khai, An Nhược hề mình quen biết Lý Thành Minh, mà chỉ nhấn mạnh gặp phải kẻ điên, hơn nữa còn nghiêm khắc cầu cảnh sát xử phạt Lý Thành Minh tốt.

      Cảnh sát liên tục gật đầu, luôn mồm khẳng định nâng cao cảnh giác ở khu vực này, bảo đảm an toàn cho nhân dân, An Nhược nghe xong hết sức hài lòng gật gật đầu.

      Diệp Hạo nhàn nhã đứng dựa lưng vào vách tường phía sau, tất cả những gì An Nhược nghe sót chữ. ra là gặp phải kẻ điên, Diệp Hạo còn tưởng là An Nhược phạm phải trọng tội gì nên bi áp giải đến cục cảnh sát. Sau khi hiểu mọi chuyện, Diệp Hạo lập tức lấy điện thoại di động ra, lại gửi thêm tin nhắn nữa cho Lục Mặc Hiên.

      An Nhược từ ghế đứng lên, cảnh sát lịch bắt tay với , sau khi cảm ơn cảnh sát xong, ra khỏi phòng lấy lời khai.

      An Nhược vừa bước chân ra khỏi phòng lấy lời khai mấy bước liền nhìn thấy đám người áo đen đứng vây quanh tên nhà giàu.

      An Nhược tập trung nhìn, cái vẻ mặt đắc ý của tên nhà giàu này phải là tên Cẩn thiếu đê tiện vô liêm sỉ sao?

      An Nhược nhìn quanh bốn phía, nếu là ở Thịnh Tinh, An Nhược đối mặt với Sở Cẩn như thế này tỉ lệ an toàn rời lớn. Nhưng tại ở sở cảnh sát, nhiệm vụ của cảnh sát chính là bảo vệ nhân dân.

      Cho nên, khí thế của An Nhược lúc này rất lớn, chắc chắn dám làm gì quá phận ở sở cảnh sát, huống hồ, bây giờ còn là ban ngày ban mặt!

      Vẻ mặt An Nhược rất bình tĩnh, đôi mắt nổi lên gợn sóng, vẻ mặt điềm tĩnh thanh nhã này khiến Sở Cẩn vô cùng ngứa mắt.

      Nếu tính đến thời điểm bây giờ mới chỉ gặp con đàn bà này có hai lần, nhưng mỗi lần gặp ả lại có cảm giác khác.

      Lần đầu tiên cảm thấy ả là người phụ nữ khá lanh lợi giảo hoạt và có vài cái võ công mèo cào, bây giờ gặp lại thấy ả vô cùng bình tĩnh.

      Chưa có người phụ nữ nào khi nhìn thấy chút cảm xúc cũng có như vậy! Trong lòng Sở Cẩn bắt đầu cảm thấy khó chịu, mất công cả đêm tìm cách bắt ả về, ả tốt rồi, bộ dáng an nhàn như có chuyện gì!

      An Nhược tự động xem phẫn hận bất mãn trong mắt Sở Cẩn, nghiêng đầu sang chỗ khác lớn với vị cảnh sát lúc nãy lấy lời khai của ."Cuc cảnh sát có khách quý tới kìa!"

      Tiếng kêu của An Nhược vang vọng cả cục cảnh sát, người đầu tiên ra chính là ông chú lấy lời khai.

      Sở Cẩn chẳng thèm liếc mắt nhìn cảnh sát lấy cái, đôi chân dài của tiến lên bước, vươn tay muốn tóm lấy cổ áo của An Nhược. Toàn thân con đàn bà này toàn là hàng hiệu, đúng là con mẹ nó. . . . . . Đẹp mắt, chỗ nên lõm lõm, cặp mông tròn cao vút. Mặc dù ngực lớn lắm.

      An Nhược thấy vậy liền nhanh chân lùi về phía sau vài bước. Sở Cẩn nhìn vào mắt của khiến cảm thấy rất thoải mái, giống như nhìn xuyên qua quần áo của vậy.

      An Nhược lại kêu lên với cảnh sát, "Lại thêm kẻ điên nữa này, chú cảnh sát à sao chú còn đứng im ở đó, động thủ sao!"

      Về sau lại xuất thêm vài người cảnh sát, khi thấy trong cục cảnh sát xuất toán người áo đen bọn họ liền phát hỏa, dám gậy trong cục cảnh sát muốn sống nữa sao!

      Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy tên đàn ông cầm đầu mang vẻ mặt trầm kia lập tức ngậm chặt mồm lại. Nhị thiếu gia nhà họ Sở, sao tự dưng Cẩn thiếu lại tâm huyết dang trào hạ cố tới sở cảnh sát vậy?

      Sở Cẩn khẽ hất cằm cách kiêu ngạo, “ tưởng tôi bắt được sao? Tôi khi muốn ai, cho dù là đến Quỷ môn quan, tôi cũng lôi lại cho bằng được.”

      Tâm tình An Nhược khẽ trầm xuống, chuyện gì xảy ra vậy? Chỉ vì tên Lý Thành Minh vô duyên vô cớ đến gây với làm phải đến cục cảnh sát, tại nửa đường lại xuất thêm tên Trình Giảo Kim.

      An Nhược nhìn nhìn đám cảnh sát đứng bất động xung quanh, tâm đều lạnh nửa, ra những tên cảnh sát này còn hay hơn cả hát!

      “A, tôi chỉ đến xem lại hồ sơ. Vậy mà ngời trong cục cảnh sát lại xuất tên ôn thần.” Tiếng vang dội mang theo ý cười châm chọc của người con trai vang lên sau lưng An Nhược.

      An Nhược quay đầu lại nhìn, ra là bạn tốt kiêm cấp dưới của Lục Mặc Hiên. Nhìn thấy Diệp Hạo, An Nhược liền buông lỏng tâm tình. Diệp Hạo theo phương diện nào đó mà , chính là đại diện cho Lục Mặc Hiên. Mặc dù Lục Mặc Hiên so với Sở Cẩn còn… Nhưng tốt xấu gì ở nơi công cộng Lục Mặc Hiên cũng đánh .

      Huống hồ, có đến thời điểm quan trọng, tuyệt đối thể để lộ bản lĩnh của chính mình, lời sư phụ dạy An Nhược luôn ghi nhớ trong lòng.

      Sở Cẩn nhìn thấy Diệp Hạo, trong mắt liền nổi lên trận phong ba bão táp. ra Diệp Hạo chính là người mà Lục Mặc Hiên phân phó bảo vệ An Nhược, con đàn bà chết tiệt này, nhanh như vậy mà ả ta câu dẫn được Lục Mặc Hiên rồi.

      Từ lúc ở câu lạc bộ Thình Tình, Sở Cẩn nhận ra An Nhược hề quen biết gì với Lục Mặc Hiên cả, nhưng xem ra quan hệ giữa hai người bây giờ rất tốt! lần nữa uy hiếp tới tự tôn đàn ông của .

      An Nhược nhìn cảnh náo nhiệt trong cục cảnh sát, trong đầu thổn thức thôi. Đều cây to đón gió, nhưng đâu phải cây đại thụ, sao lại nổi lên cơn gió to như vậy.

      Cục cảnh sát này là phần của sở cảnh sát thành phố A, tổng cục nằm trong Toàn thị chính. đám cảnh sát đứng bên cạnh chưa bao giờ nhìn thấy trận giao tranh lớn như vậy, bên là nhị thiếu gia nhà họ Sở, bên là Thượng úy Diệp, hai người đều phải là người mà bọn họ có thể chọc vào. Ai, xem ra thân phận của này phải tầm thường nha.

      Cục trưởng phân cục cảnh sát được cấp dưới báo tin bỏ dở bữa tiệc thịnh soạn buổi trưa cấp tốc chạy về cục cảnh sát. Nếu nhanh chóng trở về cái chức cục trưởng này ông cũng đừng mong làm nữa!

      Trận chiến của Sở Cẩn và Diệp Hạo bắt đầu, An Nhược nhìn hồi thấy ở đây chẳng có việc gì liên quan đến cả, chuẩn bị lặng lẽ rút lui, người đàn ông buổi sáng bị hung hăng mắng chửi xuất rồi.

      Toàn thân Lục Mặc Hiên là quân trang màu xanh thẫm thẳng tắp, quân hàm ba sao hai vạch sáng chói cầu vai, bộ mặt nghiêm túc giống pho tượng, mũi cao thẳng, ánh mắt thâm thúy như nước, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên.

      Cho dù là đám cảnh sát này chưa gặp mặt Lục Mặc Hiên bao giờ, nhưng này quân hàm cầu vai đủ để bọn họ phải mở to hai mắt mà nhìn.

      Sở Cẩn khẽ nhíu mày, trong mắt chợt lóe lên tàn nhẫn, lại là Lục Mặc Hiên!

      Trong đầu Diệp Hạo cảm thán liên tục, ánh mắt đại biến nhìn về phía An Nhược, Lục Mặc Hiên quả thực đối xử rất tốt với này !

      “Chuyện ở Thịnh Tinh quên rồi sao? Tôi ngại dụng M80 khiến cậu ghi tạc lòng dạ đâu.” Lục Mặc Hiên tới, môi mỏng nhàng phát ra tiếng, cực kỳ nhạt nhẽo .

      Lời mặc dù nhàng chậm chạp, nhưng lực sát thương lại lớn như mười quả bom họp lại.

      Sắc mặt Sở Cẩn nhất thời biến thành màu gan heo. Lục Mặc Hiên thèm liếc mắt nhìn Sở Cẩn lấy cái, trực tiếp nắm lấy tay An Nhược.

      “Bị kẻ điên bám lấy rồi hả?” Lục Mặc Hiên cau mày hỏi.

      Kẻ điên trong miệng Lục Mặc Hiên chắc chắn là chỉ Lý Thành Minh, nhưng Sở Cẩn biết Lý Thành Minh tới gây phiền phức cho . Cho nên, liền nghĩ rằng kẻ điên trong miệng Lục Mặc Hiên chính là ám chỉ .

      Bàn tay to bè của Sở Cẩn vung lên, “Đánh cho tao! Lục Mặc Hiên, đừng tưởng rằng ông đây sợ mày.”

      Sở Cẩn xong nhưng thuộc hạ của vẫn hề nhúc nhích.

      Sở Cẩn vừa muốn mắng chửi, liền nhìn thấy chiếc ô tô lớn có màn che đổ ngoài cửa cục cảnh sát. Sở Cẩn nhìn lại, sắc mặt lập tức đen thui. Được lắm Lục Mặc Hiên, biết đánh rắn phải đánh giập đầu!

      Sở Cẩn bây giờ nhận ra mùi vị gì, An Nhược cũng thể chạy được đâu. Nguyên nhân cuối cùng phải là do Lục Mặc Hiên ban ngày ban mặc gắt gao nắm tay hay sao.
      Last edited: 2/10/14
      knv123honglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23: Giúp đội lên.

      Mặc dù thân thể Sở Vạn Hùng theo năm tháng có chút hơi 'phì nhiêu', nhưng khí thế người vẫn hề giảm, lờ mờ có thể thấy được phong thái lúc còn trẻ của ông ta.

      Sở Vạn Hùng vào Cục Cảnh sát. Ông ta lễ độ chào Lục Mặc Hiên tiếng, Lục Mặc Hiên cũng lịch đáp lại.

      Sở Cẩn nhìn thấy bộ dáng cung kính của Sở Vạn Hùng với Lục Mặc Hiên, lại nhìn An Nhược như chim nép vào lòng người đàn ông kia, lông nhím người bỗng chốc xù lên. vừa muốn lớn tiếng ồn ào bị ánh mắt lạnh lùng của Sở Vạn Hùng ghìm lại.

      Sở Cẩn biết sợ ai trừ mỗi ông nội của là Sở Vạn Hùng. Vì sao Sở Cẩn lại sợ Sở Vạn Hùng đến vậy? Ngọn nguồn bắt đầu từ lúc Sở Cẩn còn bé.

      Trước đây bất luận là ở trường hay ở nhà, Sở Cẩn đều như vị vương gia phách lối, thường xuyên gây . Sở Vạn Hùng luôn bận rộn chuyện chính , nào có thời gian rảnh mà quản lý cháu trai.

      Về sau, Sở Cẩn gây chuyện tày đình ở trường, đánh bạn học khiến cậu bé đó phải nhập viện. Cha mẹ cậu bé đó làm bộ muốn ầm ĩ lên các cấp chính quyền. Sở Vạn Hùng vì chuyện này mà rất tức giận, liền lôi Sở Cẩn tới bệnh viện, trước mặt mọi người, cầm gậy có gai nặng trịch đánh vào mông Sở Cẩn.

      Mông Sở Cẩn nhất thời nở hoa, máu chảy ngừng.

      khoảng thời gian sau đó, Sở Cẩn chỉ cần nhìn thấy ghế dựa là bắt đầu hoảng sợ, mông đau đớn run lên từng hồi. Trận đòn roi của Sở Vạn Hùng, từ đó, mơ hồ để lại bóng ma trong đầu Sở Cẩn.

      Nụ cười mặt Sở Vạn Hùng có thể là hiền hòa, ông ta mở lời với Lục Mặc Hiên, "Thượng tá Hiên, Sở Cẩn làm cậu khó chịu xin cậu đừng để trong lòng. Ta cam đoan quản giáo lại nó tốt. Rất nhiều năm rồi, ta chưa được gặp lại ông nội của cậu, Lục lão Thượng tướng vẫn khỏe chứ hả?"

      Sở Vạn Hùng vừa vừa nhìn bàn tay nắm chặt tay An Nhược của Lục Mặc Hiên.

      Lục Mặc Hiên gật đầu cái, trong giọng mang theo xa cách ràng, "Ông Sở biết ông nội của tôi cũng coi như là trưởng bối của tôi rồi. Ông cứ gọi tên của tôi là được rồi. Ông nội của tôi giờ về hưu, ở nhà đánh quyền mang chim dạo, sống yên tĩnh qua ngày, nên cả người vẫn còn rất khỏe mạnh. Đâu có giống ông Sở đây, đến bây giờ mà vẫn còn bận rộn với chuyện chính ."

      Mặt Sở Vạn Hùng đột nhiên cứng đờ, lời này của Lục Mặc Hiên nghe như thế nào cũng giống như khuyên ông nên rút lui khỏi giới chính trị.

      khuôn mặt Sở Vạn Hùng thoáng qua vẻ mất tự nhiên, nhưng rất nhanh khôi phục ý cười, "Lục lão Thượng tướng dạy dỗ cháu trai rất tốt. Đây có phải là bạn của Mặc Hiên ?"

      Sở Vạn Hùng cứng họng, rốt cuộc lại đặt vấn đề người An Nhược.

      Cả người An Nhược cứng đờ, muốn trả lời là phải. Ai biết được có người còn sốt ruột hơn cả .

      Sở Cẩn giận tới mức trừng lớn hai mắt, chỉ vào An Nhược , "Ông nội, đây là người đàn bà của cháu!"

      Lời vừa xong của Sở Cẩn làm cho đám cảnh sát ở đây bị dọa sợ. Mọi người nhao nhao thầm nghĩ, nếu theo cách của Cẩn thiếu này hẳn là bạn của Cẩn thiếu. Nhưng tình huống bây giờ ràng là Thượng tá Hiên gắt gao lôi lôi kéo kéo đó mà. Lại nhìn này, mặt chút biểu tình, bộ dáng như mọi chuyện chẳng liên quan tới .

      Lục Mặc Hiên đáp lại, biểu tình mặt vẫn thay đổi, nhưng An Nhược nhạy cảm phát ra ánh mắt Lục Mặc Hiên càng ngày càng trở nên trầm.

      Trong lòng An Nhược cứng lại, màn như thế này phải chỉ nên xuất phim truyền hình dài tập thôi sao! Thế nào mà lại khoa trương đến nỗi rơi trúng đầu như vậy.

      Dựa theo thể loại phim võ thuật, thân là người đàn ông nắm giữ địa vị cao mà lấy cái chết ra để đe dọa, sau đó hai người ân ái phen, rồi hai người sống bên nhau suốt đời, cuối cùng, vẻ đẹp lung linh ấy khiến bạn ngấy chết.

      Sở Vạn Hùng xoay người lại, trực tiếp vung tay mang theo vẻ ngoan độc làm bộ như muốn thưởng cho Sở Cẩn bạt tai.

      Sở Cẩn nhìn thấy cánh tay của Sở Vạn Hùng vung lên, mông lại bắt đầu run rẩy. Mặc dù, Sở Vạn Hùng có vũ khí trong tay, nhưng bóng ma trong lòng Sở Cẩn vẫn thể nào tiêu biến được.

      màn tiếp theo này suýt chút nữa khiến cho bật cười. Con người tàn nhẫn như Sở Cẩn ngờ lại như đứa bé hoảng sợ chạy tới phía sau của cánh cửa thủy tinh, hai con mắt gắt gao nhìn cánh tay của Sở Vạn Hùng.

      An Nhược rất nể tình nên bật cười, nhưng Diệp Hạo khác. Giọng của Diệp Hạo vốn dĩ rất lớn rồi. Hơn nữa, bộ dáng bây giờ của Sở Cẩn nhìn khác hẳn với vẻ mặt tàn nhẫn của khi ở Thịnh Tinh.

      Trong khoảng thời gian ngắn, cả đại sảnh của Cục Cảnh sát vang vọng tiếng cười của Diệp Hạo.

      Lục Mặc Hiên nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Sở Cẩn liền hối hận vì lúc trước lấy M80 ra để uy hiếp , Sở Cẩn hoàn toàn xứng để M80 chăm sóc.

      Sau lúc trốn sau cánh cửa thủy tinh, buồn bực nắm chặt hai tay thành nắm đấm, quá con mẹ nó mất mặt rồi! Sao mỗi lần đụng phải Lục Mặc Hiên đều có được kết cục nào tốt đẹp vậy! Cướp đàn bà cũng cướp rồi. Nhớ ngày đó, dùng thủ đoạn tàn nhẫn để chỉnh biết bao nhiêu người.

      Khuôn mặt Sở Vạn Hùng đen lại, ông mới chỉ vung tay lên chứ chưa có đánh, mà tên súc sinh này có chút tiền đồ nào lại chạy trốn.

      Tiếng cười to của Diệp Hạo vang lên bên tai Sở Vạn Hùng khiến trong lòng ông ta càng thêm tức. Nhà họ Diệp, nhà họ Lục đều sản xuất ra những người ưu tú, tại sao nhà họ Sở lại . . . Trong lòng Sở Vạn Hùng, Sở Cẩn còn thân thiết hơn so với Sở Thiệu chút. Sở Vạn Hùng vẫn luôn muốn giao hết nghiệp lớn nhà họ Sở cho Sở Cẩn, nhưng Sở Cẩn làm gì có chút bản lĩnh nào, chỉ toàn gây chuyện thị phi.

      Sau khi Diệp Hạo cười to trận, phất tay với Lục Mặc Hiên, " thôi, trò cười này kết thúc rồi."

      An Nhược muốn rời khỏi chỗ này từ lâu rồi, vốn định sớm chút, nhưng tay lại bị Lục Mặc Hiên nắm chặt, còn cách nào khác, chỉ có thể đứng ở chỗ này cùng mà thôi.

      Lục Mặc Hiên gật đầu cái, sau đó khách khí với Sở Vạn Hùng vài câu. Cuối cùng, dưới ánh mắt phẫn hận của Sở Cẩn, kéo tay An Nhược rời khỏi đây.

      Mãi đến khi ra khỏi Cục Cảnh sát, thoát khỏi ánh mắt của Sở Cẩn, An Nhược mới bỗng nhiên nâng đùi phải lên, dùng giày cao gót tấn công Lục Mặc Hiên. Mỗi lần gặp lại Lục Mặc Hiên, đều rất kinh ngạc!

      Bề ngoài, An Nhược nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng tính tình của tuyệt đối giống như thế. Điểm này, về sau Lục Mặc Hiên thấu hiểu rất , An Nhược chính là tiểu hồ ly tà mị!

      Lục Mặc Hiên dùng lực giữ chặt tay An Nhược, xoay ngược cổ tay vòng, đùi phải thon dài theo lực đá của An Nhược mà nâng lên.

      An Nhược bi thống phát , những đá được Lục Mặc Hiên, mà ngược lại, ngồi đùi . Hơn nữa, chân của Lục Mặc Hiên còn để ở ‘nơi đó’ của .

      ‘Em ’ của bị quấy rối!

      An Nhược hung hăng trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên, giơ túi xách lên ném vào đầu .

      Lần này, Lục Mặc Hiên hề né tránh, chiếc mũ quân đội màu xanh thẫm của bị đánh văng ra ngoài. có mũ để che giấu, bộ dáng thích thú của Lục Mặc Hiên càng lộ hơn, tất cả đều được An Nhược thu vào trong mắt.

      Diệp Hạo khom lưng nhặt chiếc mũ bị lăn lộn mấy vòng đất lên, chậc chậc tiếng, "Lục Mặc Hiên, cậu vì mà đến ngay cả mũ cũng cần rồi. Câu đầu tiên khi nhập ngũ phải là . . ."

      "Diệp Hạo, cậu ngứa da đúng ! Mình ngại cử cậu tập huấn đâu." Lục Mặc Hiên liếc xéo Diệp Hạo cái, lạnh lùng .

      Diệp Hạo lập tức đưa trả mũ cho Lục Mặc Hiên, "Được, đừng cử mình . Mình sợ cậu rồi, vẫn được sao? Quân mũ ở chỗ này, nên xin Thượng tá Hiên đại nhân đại lượng thu hồi mệnh lệnh vừa ban ra."

      An Nhược trong lòng xấu hổ, quân nhân rất chú trọng quân mũ mà lại đáng rớt quân mũ của Lục Mặc Hiên, đây chính là hành động khác người rồi.

      An Nhược tiếp nhận quân mũ trong tay Diệp Hạo, rồi với Lục Mặc Hiên, " thả em xuống , vừa rồi là do em hơi xúc động. Đối với quân nhân mà . . ."

      An Nhược còn chưa xong, khuôn mặt Lục Mặc Hiên kề sát An Nhược thêm chút. "Nếu là do em làm rơi em đội lên giúp là tốt rồi, so đo khuyết điểm này của em."

      Sau khi Diệp Hạo nghe xong, khóe môi liền giật giật, Lục Mặc Hiên vứt hết mặt mũi đàn ông rồi.
      Last edited by a moderator: 24/8/16
      knv123honglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24: Dù sao cũng là của .

      An Nhược thêm gì nữa, trực tiếp cầm mũ đội lên cho Lục Mặc Hiên, chiếc mũ che khuất phần khuôn mặt của , càng tăng thêm vài phần nghiêm túc và khí khái hùng.

      Chiếc mũ che ánh mắt có phần hơi nhíu lại của Lục Mặc Hiên, hai bàn tay to lớn của Lục Mặc Hiên lập tức nắm lấy eo thon của An Nhược, An Nhược hạ chân đứng vững mặt đất, đôi bàn tay to lớn nắm eo An Nhược lại dùng lực cái.

      Động tác này của cực kỳ nhanh, An Nhược chưa kịp đưa tay ngăn cản, cả người bị Lục Mặc Hiên bế lên.

      Người trong cục cảnh sát qua nghi hoặc nhìn người quân nhân danh tiếng lẫy lừng bế vào trong chiếc xe việt dã quân dụng, sau đó chiếc xe nhanh chóng rời khỏi cục cảnh sát.

      Có mấy người đường hiếu kỳ dừng lại nhìn ngắm chiếc xe quân dụng kia.

      Diệp Hạo bất đắc dĩ ngẩng đầu liếc mắt cái xem thường, cuối cùng lại nghiêm túc giải thích với mọi người." đó lại bất tiện, thân thể lại bị thương nên phải nhập viện ngay lập tức."

      Mấy người qua đường dừng lại nghe thấy thế, bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng lại liên tục khen ngợi: "Giải phóng quân tốt, vì nhân dân suy nghĩ."

      Bên cạnh có trẻ tươi cười phụ họa, "Đúng vậy a, bộ dáng của người quân nhân vừa rồi trông rất chính trực, rất tuấn tú."

      Khóe miệng Diệp Hạo lại liên tục co giật, tên Lục Mặc Hiên này càng ngày càng gian xảo.

      Bị Diệp Hạo oán thầm nhưng Lục Mặc Hiên bây giờ rất tiêu sái vững vàng lái xe, rất nhanh lại qua thêm cái ngã tư nữa.

      Lúc đầu An Nhược tưởng rằng Lục Mặc Hiên đưa tới bệnh viện quân khu, nhưng chiếc xe càng về phía trước, An Nhược lại càng cảm thấy có cái gì đó đúng.

      Khi nhìn thấy bảng hướng dẫn ghi ràng 3 chữ 'đường Hồng Kiều', hai mắt An Nhược ngay tức khắc mở lớn, Lục Mặc Hiên căn bản là có tới bệnh viện quân khu . Đường Hồng Kiều này là hướng ra vùng ngoại ô mà!

      An Nhược quay đầu lại, mở to hai mắt thể bất mãn."Thượng tá Hiên, em muốn tới bệnh viện quân khu. Phía trước là đường Hồng Kiều, muốn dẫn em đâu?"

      Lục Mặc Hiên vẫn hề động đậy, nhàng nhấn chân ga chút, tốc độ xe lập tức tăng lên. Gió qua cửa sổ thổi vào trong xe, tóc An Nhược theo gió nhàng lay động.

      Khi chiếc xe đến đường Hồng Kiều, bàn tay An Nhược vỗ mạnh vào thành ghế, giọng cũng trở nên mềm nhũn."Thượng tá Hiên, xin thương xót, khó khăn lắm em mới được nghỉ ngơi 1 ngày, ngày mai vẫn phải làm nữa, rảnh để cùng ra ngoại ô chơi đâu. Tới chiếc cầu phía trước cho em xuống, chỗ đó đúng lúc là trạm cuối của xe điện ngầm.”

      Mặt An Nhược nhăn nhó như trái khổ qua, vốn dĩ định sáng nay ngồi chuyện với Phan Mộng Lệ, giữa trưa ra ngoài mua chút đồ dùng hàng ngày, buổi chiều ngủ chút sau đó lướt web.

      Kết quả a… bây giờ rất mệt.

      Lục Mặc Hiên khẽ liếc mắt nhìn An Nhược cái, nhưng tốc độ của xe cũng hề giảm. “Thời gian ngày mai của em là của , đằng nào cũng là của , thêm ngày hôm nay cũng chẳng sao.”

      Bản mặt mướp đắng của An Nhược nhất thời đen lại, chính xác, thời gian ngày mai của chính là của Lục Mặc Hiên, ngày mai Lục Mặc Hiên muốn mang thân phận cổ đông đến công ty để khảo sát, tổng giám đốc Ngô rất coi trọng chuyện này.

      An Nhược nắm chặt hai nắm đấm, Lục Mặc Hiên chính là trắng trợn uy hiếp , nếu như hôm nay theo chừng ngày mai hại chết !

      Ánh mắt An Nhược lộ ra tầng tà khí, làm rơi quân mũ của có gì ghê gớm chứ, nên tặng hai cái bạt tai mới phải!

      Lục Mặc Hiên vô sỉ đến mức chuyên nghiệp rồi, An Nhược vuốt trán, lại nhịn xuống, sống ở núi, sợ gì có củi.

      thấy An Nhược có động tĩnh gì, khóe miệng Lục Mặc Hiên lại cong lên, ánh mắt lộ ra ý cười.

      qua Hồng Kiều, lại thêm nửa tiếng nữa, tòa kiến trúc to lắm ra trước mặt, khí giống như được thanh lọc cực kỳ tươi mới trong lành.

      An Nhược nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, trước đây lúc ngồi xe bus trở về nhà, mặc dù xe bus cũng qua vùng ngoại ô, nhưng mà cũng chỉ thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ chút, sau đó đầu lại tựa vào lưng ghế mềm mại, nhắm mắt dưỡng thần.

      “Lần này cần đến thôn Đường thăm hỏi người tham gia chiến đấu trong Hồng quân công nông Trung Quốc.” Lục Mặc Hiên nhàn nhạt .

      Cả người An Nhược cứng đờ, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác. “Tham gia chiến đấu trong Hồng quân công nông Trung Quốc sao? Vậy bây giờ chắc ông ấy cũng phải 80, 90 tuổi rồi nhỉ?”

      Ông nội của An Nhược cũng tham gia kháng chiến chống Nhật, cuối cùng bất hạnh hy sinh, nghe bà nội , ông nội vì bảo vệ cho Tham mưu trưởng nên mới hy sinh. Nghĩ đến ông nội bà nội, trong lòng An Nhược khỏi chùng xuống.

      Lannok nhìn ra đau thương của An Nhược, hôm nay vốn dĩ muốn dẫn tới đây, nhưng lúc nhìn thấy hai tin nhắn của Diệp Hạo gửi tới, Lục Mặc Hiên cũng chẳng thèm quản nhiều chuyện như vậy, trực tiếp lấy xe của cục cảnh sát lao tới.

      “Ông ấy họ Triệu, em cứ gọi ông ấy là ông nội Triệu là được rồi”, giọng trầm ổn nhàng truyền vào tai An Nhược, kéo An Nhược ra khỏi dòng suy nghĩ.

      An Nhược quay đầu cười cười nhìn Lục Mặc Hiên, “Được, ra là tới thăm cựu chiến binh.”

      Làm tưởng rằng Lục Mặc Hiên tự dưng phi xe tới vùng ngoại ô hoang vắng như vậy là để giở trò đồi bại với .

      Nụ cười tươi rói của An Nhược lại bắt đầu tỏa nắng ấm áp, chiếu rọi thẳng vào trái tim của Lục Mặc Hiên.

      “Hôm nay có thể phải ở lại nhà ông nội Triệu ngày.” Cánh môi Lục Mặc Hiên khẽ đóng mở vài cái, phun ra câu như vậy.

      An Nhược nhàng a tiếng, ở lại nhà ông nội Triệu ngày ngày mai làm sao trở về làm được? Vậy chẳng phải hôm nay có ai chăm sóc cho Phan Mộng Lệ hay sao?

      Lục Mặc Hiên đoán được suy nghĩ của An Nhược, “Ngày mai em cùng tới Mậu Hưng.”

      An Nhược mất bình tĩnh, nếu ngày mai Lục Mặc Hiên cùng tới công ty có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa sạch được!

      được, lời đồn đãi trong công ty rất đáng sợ, nếu chuyện này bị đồn ra em chết chắc.” An Nhược trực tiếp lắc đầu phủ quyết Lục Mặc Hiên.

      Sắc mặt Lục Mặc Hiên chùng xuống, cứ tiếp tục trốn như vậy sao? Liên quan tới chẳng phải mọi chuyện đều tốt đẹp hay sao?

      Lục Mặc Hiên khẽ hừ tiếng, An Nhược càng trốn, càng muốn lời đồn được truyền ra. Lục Mặc Hiên có hứng thú với Mậu Hưng chẳng qua là vì An Nhược làm việc ở đó.

      thấy Lục Mặc Hiên đáp lời, An Nhược đưa tay chọc chọc vào cánh tay của Lục Mặc Hiên. “Này, ngày mai phải định cùng em tới Mậu Hưng đó chứ? Đừng a, có vẻ hay cho lắm?!”

      Lục Mặc Hiên khẽ chuyển vô lăng cái, tốc độ xe nhanh chóng giảm xuống, két tiếng, chiếc xe quân dụng việt dã đỗ lại bên đường. Lục Mặc Hiên cởi mũ để ở ghế sau, sau đó nheo mắt nhìn An Nhược.

      An Nhược lui về phía sau chút, tay phải cầm chốt mở cửa xe, nếu Lục Mặc Hiên dám làm chuyện xằng bậy, lập tức nhảy xuống xe.

      Lục Mặc Hiên nhìn An Nhược bằng ánh mắt mờ ám. “Cửa xe bị khóa rồi, em muốn chạy trốn đâu?”

      Chỉ câu nhàng khiến cho bàn tay nắm chặt chốt cửa của bất lực buông xuống.
      Last edited: 2/10/14
      knv123honglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25: Cực kỳ kích thích.

      Tay trái An Nhược nắm chặt thành quyền đấm mạnh vào ngực Lục Mặc Hiên, Lục Mặc Hiên hề né tránh, liên tiếp bị An Nhược đấm cho mấy phát.

      Lục Mặc Hiên tham gia rất nhiều buổi huấn luyện dã ngoại, nên quả đấm này của An Nhược đối với cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi. những cảm thấy đau, mà khi bị con mèo hoang này cào cấu trong lòng lại cảm thấy ngưa ngứa.

      Lục Mặc Hiên mím chặt cánh môi, cả người dần dần ngả về phía An Nhược.

      An Nhược thu mình về chỗ cửa xe, tấm lưng gắt gao dựa vào cửa xe phía sau, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú được phóng đại trước mắt.

      Khoảng cách giữa rất gần, hơi thở ấm áp của Lục Mặc Hiên ngừng phả lên mặt An Nhược. Chỉ cần Lục Mặc Hiên khẽ cúi đầu xuống, môi dán lên đôi môi nhắn đỏ hồng kia của An Nhược.

      Lục Mặc Hiên thản nhiên nhìn khuôn ngực phập phồng theo từng nhịp thở của , khóe mắt mơ hồ lộ ra ý cười.

      An Nhược nghiêng đầu nhìn về phía ghế lái sau lưng Lục Mặc Hiên, nâng đôi bàn tay chống đỡ lồng ngực rộng lớn của Lục Mặc Hiên, cánh môi ngừng khép mở."Thân là quân nhân, hơn nữa lại là người lãnh đạo, thể làm bậy với nhân dân a, mau tránh ra cho tôi!"

      Lục Mặc Hiên giữ chặt tay trái mảnh khảnh của An Nhược, "Chẳng lẽ em biết ở trong bóng tối đàn ông rất nhạy cảm sao? Vốn cũng muốn làm bậy, nhưng em lại đẩy như vậy, khiến lại bắt đầu có suy nghĩ đó."

      An Nhược nghiêm mặt nhìn cánh tay bị Lục Mặc Hiên giữ chặt, quay đầu nhìn vế phía sau xe đầu bất giác cũng duỗi thẳng đầu ra." cái tên khốn kiếp này! Tôi nhất định đấu tranh tới cùng, thề chết cũng khuất phục!"

      Lục Mặc Hiên nhàng cười cái, mèo hoang nào có dễ dàng bị khuất phục như vậy?

      mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay An Nhược, đầu Lục Mặc Hiên khẽ tựa vào trán của An Nhược, đỉnh mũi hai người cứ như vậy mà dán vào nhau."Vậy chúng ta thử xem, ngại chuyện xe lắc lư."

      An Nhược bị chọc cho tức đến thở hồng hộc, Lục Mặc Hiên ỷ thế người cao sức lớn bắt nạt .

      Xe đỗ đường ở vùng ngoại thành, căn bản là có người đường, chỉ có tiếng gió gào rít xung quanh. Nếu Lục Mặc Hiên thực muốn ở trong xe. . . . . .

      Ánh mắt An Nhược trầm xuống, lập tức đập mạnh đầu vào trán của Lục Mặc Hiên.

      Lục Mặc Hiên ngờ được rằng An Nhược dùng đến chiêu này, trán bị An Nhược đập mạnh mặc dù lực của lớn lắm nhưng đột nhiên bị tấn công nên Lục Mặc Hiên cũng khỏi buông lỏng bàn tay của An Nhược ra.

      An Nhược thèm để ý đau đớn trán, bắt lấy thời cơ, cả hai tay nắm thành quyền, muốn đánh lên mặt Lục Mặc Hiên.

      Đàn ông dù có mạnh đến đâu khuôn mặt cũng rất mềm. Lục Mặc Hiên là thượng tá, quân nhân đều rất coi trọng sĩ diện, nếu để người ngoài nhìn thấy vết thương mặt , nhất định rất mất mặt. An Nhược chính tại nơi này bị Lục Mặc Hiên làm mất mặt, muốn mắt mặt, đương nhiên là cả hai người đều cùng phải mất!

      Lúc Lục Mặc Hiên bị An Nhược đánh úp bằng hai nắm đấm, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt. Tay phải nhanh chóng ấn vào cái nút bên cạnh, tay trái ôm lấy eo thon của An Nhược.

      An Nhược ngờ được rằng, ngay lúc nắm đấm của vung tới trước mặt Lục Mặc Hiên đột nhiên nằm xuống. Chết tiệt, ấn vào nút điều chỉnh ghế ngồi!

      Lúc An Nhược nhận ra động tác theo quán tính thể dừng lại được. Eo lần nữa bị chế trụ, cho nên, những An Nhược đấu tranh thất bại mà thân thể còn bi thống nằm đè lên người Lục Mặc Hiên.

      Tay chân Lục Mặc Hiên hề nhà dỗi. Hai chân chế trụ cửa người dưới của An Nhược, nhiều lần tham gia tập huấn chạy trốn nên đôi chân của vô cùng dẻo dai và mạnh mẽ, đôi chân của thẳng tắp có lấy vết sẹo.

      Hai chân của An Nhược bị Lục Mặc Hiên quặp cử động được, cuói cùng cả người có cảm giác nâng nâng. An Nhược cảm thán, sức lực của Lục Mặc Hiên quả nhiên phải là người!

      An Nhược vị Lục Mặc Hiên mạnh mẽ kéo khỏi ghế ngòi, trực tiếp đặt nằm người của .

      Tay trái của Lục Mặc Hiên chế trụ em của An Nhược, tay phải đặt lên tấm lưng của , dùng lực chút, cả người càng dính chặt lên người .

      Bờ ngực rộng lớn của Lục Mặc Hiên bao phủ toàn bộ bộ phần mềm mại của An Nhược, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau. Lúc An Nhược hít thở bộ ngược cũng theo đó mà phập phồng, Lục Mặc Hiên cũng giống như vậy.

      Kết quả cuối cùng chính là, An Nhược nhạy cảm phát ra hai điểm trước ngực thẳng đứng cọ sát lên người Lục Mặc Hiên.

      An Nhược muốn cầm gạch đập bể đầu mình, Lục Mặc Hiên ăn đậu hũ của mấy lần rồi. Đầu tiên là môi, tiếp đến là giữa hai chân, bây giờ là ngực của .

      Ánh mắt của Lục Mặc Hiên thâm trầm như biển chiếu thẳng vào 7 sắc cầu vồng, "Em gấp gáp muốn đùa giỡn xe đến vậy, cung kính bằng tuân lệnh thôi."

      Lục Mặc Hiên vừa xong, hai chân của liền mạnh mẽ tách chân An Nhược ra.

      An Nhược hoảng sợ muốn nhanh chóng đứng dậy, nhưng lại bị Lục Mặc Hiên đè lại, vốn dĩ An Nhược phải là thục nữ, bây giờ bị Lục Mặc Hiên kích thích cách trần trụi như vậy, nên lại càng thêm ngang bướng.

      "Nếu dám động vào tôi, tôi liền hủy luôn gốc dễ của !" An Nhược vô cùng tức giận nên giọng cũng lớn hơn mức bình thường, bộ ngực cũng theo đó mà phập phồng lên xuống.

      Lục Mặc Hiên cố ý đẩy người lên cái, bộ ngược của An Nhược bị Lục Mặc Hiên kích thích phen, thân thể tê rần, cả người giống như có luồng điện chạy qua.

      Lục Mặc Hiên vẫn cười như cũ, đùi phải cố ý tìm kiếm nơi mềm mại giữa hai chân An Nhược."Em có tin bây giờ có thể muốn em mà gốc dễ của tổn thương dù chỉ chút. Thay vì cố gắng trả thù khiến cho kẻ địch nổi giận, bằng hảo hảo hưởng thụ có phải hơn ."

      Nếu như bị người ta cưỡng bức có hảo hảo hưởng thụ được ? ! An Nhược phải quả hồng mặc cho người khác vuốt ve.

      Đôi mắt An Nhược hằn lên vẻ tàn nhẫn, sau đó cười nhạo tiếng, "Những lời này của rất đúng, tôi đổi ý rồi. Cứ coi như tôi cưỡi con vịt , uhm, mà còn là con vịt rất tuấn mĩ nha."

      Lục Mặc Hiên trong nháy mắt sững sờ, này lại lần nữa khiến phải thay đổi cách nhìn, con vịt sao? vất vả cho khi nghĩ ra được cách này.

      Đùi Lục Mặc Hiên rời khỏi hai chân của , cả người dùng lục cái, xoay người đem An Nhược đặt về chỗ cũ. đợi An Nhược chuyện, liền cúi đầu hôn lên đôi môi nhắn của .

      Lưỡi dài của cậy mở hàm răng của ra, tiến vào bên trong công thành đoạt đất, trong thời gian ngắn An Nhược hoa mắt chóng mặt, chỉ còn lại thanh ô ô ngừng truyền ra từ miệng của .

      Nụ hôn vừa kết thúc, môi trở nên đỏ tươi căng mọng tựa hồ như muốn chảy nước vậy.

      Lục Mặc Hiên nâng người lên, xoa xoa khuôn mặt của An Nhược,"Mẹ em hình như được khỏe lắm, lúc nào đó mang chút quà đến cho bác tẩm bổ."

      Lục Mặc Hiên vừa xong, đưa tay giữ chặt An Nhược. Tay còn lại điều chỉnh lại ghế ngồi.

      Mang quà đến tặng mẹ , đây ràng là cảnh con rể đến lấy lòng mẹ vợ mà.

      Kỹ thuật bắn súng của Lục Mặc Hiên rất chuẩn, các loại vũ khí khác cũng có thể học rất nhanh, mưu lược trong chiến tranh của cũng rất xuất sắc. Lục Mặc Hiên tham ra tập trận vài làn, mỗi lần đều sử dụng chiến thuật cách rất linh hoạt khiến đồng đội thổn thức thôi.

      Muốn bắt được khi là thỏ lúc lại là mèo hoang như An Nhược, nhất định phải áp dụng chiến lược lâu dài, sử dụng chiến thuật du kích ép sát cả về thể xác lẫn tinh thần, lại áp dụng chiến lược đánh thẳng vào nhà họ An.
      Chương 26: Vợ à, uống nước .

      Lúc này Triệu Hồng Lượng nằm chiếc ghế mây híp mắt nhìn lên bầu trời, biết ông suy nghĩ cái gì.

      Khuôn mặt dãi dầu sương gió phủ kín toàn những nếp nhăn, đôi mắt khép hờ nhìn có chút vẩn đục. Ông đặt tay lên chiếc ghế mây, các đầu ngón tay của ông vừa thô vừa cong.

      Bàn tay đầy nếp nhăn thô ráp sần sùi như lớp vỏ cây.

      Triệu Hồng Lượng nuôi nhúm râu cá trê ngắn hủn hoẳn màu trắng, đôi mắt màu nâu sâu trong hốc mắt, mái tóc hoa râm thưa dần theo năm tháng.

      Triệu Hồng Lượng thở dài, sau đó quay đầu lại. Khi ông nhìn thấy chiếc xe quân dụng màu xanh đôi mắt của ông lên vẻ ngạc nhiên, thể tin từ ghế mây ngồi dậy.

      Đôi bàn tay thô ráp dụi mắt mấy lần, cuối cùng ông khẳng định đó chính là chiếc xe quân dụng.

      Tâm tình của Triệu Hồng Lượng đột nhiên trở nên rất vui vẻ, từ khi xuất ngũ đến nay ông chưa bao giờ cảm thấy vui mừng như bây giờ, Triệu Hồng Lượng từ ghế mây đứng bậy dậy, quả ông già lắm rồi nên đột nhiên đứng dậy tránh được cảm thấy choáng váng đầu óc.

      Hai chân An Nhược vừa đặt mặt đất nhìn thấy ông cụ mái tóc hoa râm bước chệnh choạng, mặt lộ ra vẻ lo lắng, xoải chân chạy về phía ông cụ.

      Ông nội của An Nhược hy sinh chiến trường nên cho tới bây giờ chưa lần nào được nhìn thấy ông, lúc này khi nhìn thấy ông cụ với mái tóc hoa râm, trái tim dường như bị níu chặt lại. Mặc dù ông cụ này phải ông nội của .

      Triệu Hồng Lượng được An Nhược đỡ, đứng hồi lâu, đầu mới hết choáng váng.

      Sau khi tỉnh táo lạo Triệu Hồng Lượng chỉ liếc mắt nhìn An Nhược cái, sau đó ánh mắt của ông lập tức bị hấp dẫn bởi bộ quân phục người Lục Mặc Hiên, hốc mắt Triệu Hồng Lượng đỏ lên.

      Lục Mặc Hiên đứng thẳng lưng, đầu ngón tay phải để ở thái dương, lòng bàn tay song song với lông mày, chào Triệu Hồng Lượng theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn.

      Cả người Triệu Hồng Lượng cứng lại vì xúc động, nửa ngày mới mềm ra.

      Mặc dù năm nay ông 90 tuổi rồi, nưng khí chất quân nhân vẫn ăn sâu vào trái tim của ông.

      Cho nên lúc này Triệu Hồng Lượng gạt cánh tay đỡ lấy thân thể ông của An Nhược ra, cánh môi khẽ nhếch lên, hai chân thẳng đứng, bàn tay tiều tụy khô ráp như vỏ cây để ở thái dương, ông đáp lễ theo nghi thức quân đội.

      Đây là tình hữu nghị giữa những người quân nhân với nhau, mặc dù tuổi tác hai người chênh nhau rất xa, nhưng tình nghĩa quân nhân giới hạn tuổi tác.

      Trái tim An Nhược như bị bóp nghẹn, giờ An Nhược hiểu, ông nội mất khi còn rất trẻ, bà nội mình nuôi dưỡng 2 người con 1 trai 1 , mặc dù ngày đó cuộc sống vô cùng kham khổ nhưng bà vẫn quyết tái giá.

      Cánh tay Lục Mặc Hiên mạnh mẽ buông xuống bên chân, lời mang theo kính nể sâu đậm, "Tiểu đoàn trưởng Triệu, cháu là con cháu nhà họ Lục, tên là Lục Mặc Hiên."

      Thời điểm Triệu Hồng Lượng nghe đến nhà họ Lục và cái tên này, biểu tình mặt ông đại biến, vẻ kinh ngạc vui sướng tin nổi lần lượt lóe lên trong đôi mắt ông, quân hàm hai vạch 3 sao tỏa sáng dưới ánh mặt trời khiến cho ánh mắt của Triệu Hồng Lượng sáng lên gấp đôi.

      Triệu Hồng Lượng giang đôi bàn tay cầm chặt tay của Lục Mặc Hiên, lời mang theo vài phần nghẹn ngào." ra ông ấy là ông nội của cậu , ngờ ta còn có thể biết được tin tức của lão chiến hữu. tốt quá, ông ấy quả nhiên có đứa cháu trai tài giỏi, giờ làm thượng tá rồi."

      Ông nội Lục nhập ngũ trễ hơn Triệu Hồng Lượng, tuổi tác cũng hơn Triệu Hồng Lượng hai mấy tuổi.

      Lúc Triệu Hồng Lượng đảm nhiệm chức vụ tiểu đoàn trưởng tiểu đội 3 ông nội Lục vẫn chỉ là tên lính quèn.

      Nhưng năm tháng trôi qua tôi luỵên con người, Tính cách kiên cường của nhà họ Lục chính là được tôi luyện từ đó.

      An Nhược biết tại sao trong lòng lại có chút chua xót, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như thế này, An Nhược liền muốn khóc.

      biết vì sao, lại nghĩ tới chuyện chưa bao giờ được nhìn thấy ông nội.

      Ông nội vì cứu Tham Mưu Trưởng, nên bản thân ông bị quân địch bắn thành tổ ong, bà nôi mang theo 2 đứa con kiếm sống qua ngày, sau này quân đội của Nhật Bản còn mạnh hơn thế, bà nội là liệt nữ, nhưng nhìn thấy hai đứa con, nên bà đành cắn răng chịu đựng.

      An Nhược ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, bà nội ở thế giới bên kia gặp lại ông nội thôi, cuộc sống của bà khi ở bên ông nội chắc chắn rất hạnh phúc.

      Lục Mặc Hiên vừa nghe Triệu Hồng Lượng chuyện về chiến trường ngày xưa vừa liếc nhìn An Nhược, An Nhược che dấu được vẻ đau thương mặt, thấy Lục Mặc Hiên nhìn khiến cảm thấy bối rối.

      Triệu Hồng Lượng từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ khi chuyện như vậy, con trai và cháu trai ông vào thị trấn làm việc, trong nhà cũng chỉ có mỗi con dâu hàng ngày chăm sóc cho ông, còn có chái học trung học.

      Bình thường con dâu bận chăm sóc cháu và đốc thúc con bé học bài nên cũng có thời gian nghe ông lải nhải.

      Cháu ông có lúc nghe ông lải nhải nhiều quá hùng hùng hổ hổ bây giờ là thế kỷ 21 rồi, thời đại mới rồi, về chuyện chiếc trận căn bản trở nên vô dụng.

      Triệu Hồng Lượng sau vài lần bị cháu như vậy, con dâu cũng ông đừng làm phiền cháu học tập. Lâu dần, Triệu Hồng lượng đành phải ngậm miệng lại, ban ngày ông ngồi ghế mây ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời, chờ con dâu làm ruộng về nấu cơm.

      "Xem xem, ta nhất thời kích động đến mức khép được miệng lại. Mặc Hiên, vào trong nhà ngồi , đây là vợ của cháu sao?" Đề tài bỗng nhiên rơi hết đầu An Nhược.

      An Nhược vừa mới thu hồi xong cảm xúc đau thương nên chưa phản ứng kịp.

      Lục Mặc Hiên đứng bên cạnh cười ha ha, vươn tay kéo An Nhược về phía mình, sau đó ôm lấy vai , giải thích với Triệu Hồng Lượng "Tiểu đoàn trưởng Triệu, đây là vợ của cháu, ấy tên là An Nhược. ấy gặp người lạ nên hơi xấu hổ."

      Đôi mắt Triệu Hồng Lượng sáng ngời gắt gao nhìn An Nhược, thấy An Nhược có khuôn mặt nhắn hồng nhuận làn da trắng nõn mịn màng, lạ quay đầu nhìn Lục Mặc Hiên dáng người cao lớn khí thế bất phàm, trong đầu liên tục tán thưởng.

      Đúng là, lão Lục có đứa cháu trai giỏi giang như này, ngay đến cả cháu dâu cũng rất ưu tú.

      An Nhược nhìn khuôn mặt cao hứng của Triệu Hồng Lượng nên nỡ vạch trần Lục Mặc Hiên, nhưng tay trái chậm dãi tiếp sát chân phải của Lục Mặc Hiên, khó khăn lắm mói nhéo được tí thịt của , sau đó nhanh chóng buông ra.

      Lục Mặc Hiên mặt đổi sắc nhưng cánh tay ôm An Nhược càng lúc càng siết chặt hơn, "Tiểu đoàn trưởng Triệu, tính tình An Nhược rất tốt, ấy rất hiếu thuận với trưởng bối, hôm nay khi nghe thấy cháu muốn đến thăm tiểu đoàn trưởng Triệu, ấy vô cũng cao hứng."

      Triệu Hồng Lượng vừa nghe đến đó, trong lòng vô cũng vui vẻ liên tục tốt tốt tốt.

      Triệu Hồng Lượng 90 tuổi , người bình thường đến cái tuổi này, thính giác giảm rất nhiều, chuyện cũng phải gằn từng chữ. Nhưng Triệu Hồng Lượng trái ngược hoàn toàn, có thể nghe có thể cũng có thể lại.

      Lục Mặc Hiên lôi kéo An Nhược vào căn nhà , nhà vẫn là loại nhà trệt, vách tường treo lồng hấp màu cánh rán.

      "Ông nội Triệu, ông cần rót nước cho chúng cháu đâu? Mời ông." An Nhược giành lấy bình nước trước, động tác lưu loát rót cho Triệu Hồng Lượng chén nước.

      Triệu hồng lượng nở nụ cười, "Mặc Hiên, vợ cháu quả nhiên tệ, nhu thuận lanh lợi. Ta mới chỉ liếc mắt nhìn qua cái thích con bé rồi, hôm nay ngủ ở đây đêm a, đồ ăn của nông dân chúng ta ăn rất ngon đó nha."

      Triệu Hồng Lượng tới đây, dừng lại , An Nhược để bình nước xuống bàn, thèm rót nước cho Lục Mặc Hiên.

      Triệu Hồng Lượng phát ra chén nước của Lục Mặc Hiên trống liền "An Nhược, cháu cũng nên rót nước cho Mặc Hiên . Nhớ ngày đó, khi ta còn ở trong bộ đội nếu người vợ nào tự động rót nước cho chồng được gọi là người rất nhanh nhẹn đó."

      An Nhược liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Mặc Hiên, trong lòng bất mãn bắt đầu thầm. Lục Mặc Hiên cứ như vậy bắt nạt , lấy nước hắt lên mặt là tốt lắm rồi, còn ngồi đó chờ rót nước cho sao? !

      Lục Mặc Hiên trực tiếp đứng dậy, cầm lấy bình nước bàn tự rót đầy chén cho mình.

      An Nhược xem ánh mắt sáng trưng hơi bất man của Triệu Hồng Lượng, tư tưởng của thế hệ trước, chính là đàn bà phải tận lực phục vụ đàn ông.

      Sau khi Lục Mặc Hiên rót nước xong, lại cầm bình nước rót đầy chén của An Nhược."Vợ à, uống nước , cẩn thận nóng."

      câu nhàng như vậy, khiến cho tròng mắt Triệu Hồng Lượng suýt chút nữa rơi ra ngoài.
      Chương 27: Người chồng tốt là phải biết làm việc nhà.

      "Ba, nhà chúng ta có khách sao? con thấy có chiếc xe quân dụng đỗ ở trước cửa nhà mình, có phải trong quân đội phái người xuống chăm sóc ba ?"

      Người chuyện là Hồng Hiểu Mai, con dâu của Triệu Hồng Lượng.

      Sau lưng Hồng Hiểu Mai đeo cái sọt lớn, tay cầm cái lưỡi liềm, đôi ủng và mặc bộ quần áo mưa màu đen bước vào từ cửa lớn. trán lấm tấm những giọt mồ hôi, da màu vàng đất điển hình của người phụ nữ nông thôn, những nếp nhăn nơi khóe mắt in hằn rất sâu.

      mặt Triệu Hồng Lượng mang theo ý cười, những nếp nhăn mặt xếp lại thành từng hàng. Tay chỉ về phía Lục Mặc Hiên với con dâu nhà mình "Đây là cháu của đồng đội ta, họ Lục tên là Mặc Hiên, hôm nay cậu ấy đến đây thăm ta. tại là Thượng tá, nhìn bộ quân phục này mà xem, hơn hẳn với chúng ta ngày trước."

      Hồng Hiểu Mai đặt lưỡi liềm xuống mặt đất, cái sọt sau lưng cũng được treo lên tường nhà. mặt mang theo nụ cười giản dị thà phúc hậu, "Ba chồng tôi chỉ thích về những chuyện trước kia của ông khi còn ở chiến trường, hôm nay cậu tới thế này, nhìn xem ông vui chưa kìa. Nhà chỉ có mấy món ăn dân dã, chẳng đáng là bao, cậu dùng tạm nhé. Cái này, tôi gọi cậu là ngài Thượng tá được , dù sao cậu cũng là người có chức có quyền mà ?"

      Hồng Hiểu Mai sờ sờ gáy, bà thấy trong phim truyền hình toàn gọi là Thượng tá. Người ta dù sao cũng là Thượng tá, nên cũng thể gọi thẳng tên của người ta được đúng ?

      Hồng Hiểu Mai vừa xấu hổ vò đầu vừa đánh giá An Nhược và Lục Mặc Hiên. Quả nhiên đàn ông mặc người bộ quân phục nhìn trông rất hiên ngang mạnh mẽ, ngồi bên cạnh cũng thể chê vào đâu được, mái tóc dài, mặt trái xoan, đôi mắt to tròn trong sáng.

      Lục Mặc Hiên khoát khoát tay, vừa xắn tay áo vừa hỏi Hồng Hiểu Mai, "Người là trưởng bối, cháu nên gọi người tiếng bác mới phải. Ở đây phải là trong quân đội, nên có loại quy định ấy. Có việc gì nặng ạ, trong nhà có đồ gì hỏng hóc cháu đều có thể sửa được."

      An Nhược kinh ngạc nhìn Lục Mặc Hiên, cái tên vô sỉ hỗn đản này thế mà lại có nhiều công dụng, đột nhiên trong đầu An Nhược xuất câu, người chồng tốt là phải biết làm việc nhà.

      Hồng Hiểu Mai liên tục xua tay, Lục Mặc Hiên là khách sao có thể để cậu làm việc được?

      Triệu Hồng Lượng vỗ vỗ vào cái bàn, ông trừng lớn đôi mắt híp ý bảo con dâu mau mau vào bếp nấu cơm.

      Hồng Hiểu Mai hiểu ý, lập tức cười cười bước nhanh về phía cửa xuống bếp.

      Lục Mặc Hiên xắn tay áo lên rồi, nhưng người ta có ý muốn làm việc.

      Triệu Hồng Lượng ho khan vài cái, sau đó ngoắc tay để cho Lục Mặc Hiên ngồi lại chuyện cùng ông.

      An Nhược đứng lên, đến sau lưng Lục Mặc Hiên, ấn Lục Mặc Hiên ngồi chiếc ghế dài cạnh bàn, Triệu Hồng Lượng sau khi nhìn thấy cảnh này khóe mắt lóe lên tia vui vẻ vuốt vuốt nhúm râu.

      Bàn tay An Nhược di chuyển lưng Lục Mặc Hiên tiện thể véo cái đau, mặt vẫn mang theo ý cười. Lời ra lại cực kỳ ngọt ngào."Mặc Hiên, em giúp bác nấu cơm, ngồi đây tâm với ông nội Triệu nhé, ông nội Triệu là đồng đội của ông nội , chắc chắn lúc còn trẻ ông nội Lục trải qua ít chuyện thú vị a. cố gắng nghe nhiều nhiều chút."

      An Nhược sau khi sau lập tức buông tay khỏi lưng Lục Mặc Hiên.

      An Nhược cười cười với Triệu Hồng Lượng cái, sau đó xoay người chuẩn bị xuống bếp.

      Còn chưa được vài bước, eo bị bàn tay to lớn của Lục Mặc Hiên ôm lại, Lục Mặc Hiên cũng can đảm , ở trước mặt ông nội Triệu mà dám động tay động chân với .

      Bề ngoài An Nhược vẫn rất bình tình, vẫn cong mày cười như cũ.

      Lục Mặc Hiên nhàng cười, giữ chặt eo An Nhược rồi vỗ vài cái lưng , giống như loại ám hiệu nào đó."Em phải chăm chỉ học nấu nướng từ bác , về sau chắc chắn phải dùng đến."

      An Nhược trong lòng cười ha ha hai lần, cho dù có học được bí quyết nấu nướng chăng nữa, cũng bao giờ nấu cho tên khốn nhà ăn. An Nhược làm bộ nhu thuận gật gật đầu, sau đó cất bước ra ngoài.

      Triệu Hồng Lượng lắc lắc đầu, thở dài."Bây giờ thay đổi nhiều quá, khác hẳn với lúc ông còn trẻ, khi đó người phụ nữ cần đàn ông phải nhắc nhở, chuyện gì nên làm chuyện gì nên làm đều phải hiểu, vậy mà bây giờ còn phải để đàn ông ở sau lưng thúc giục. Mặc Hiên a, người vợ này của con mặc dù tốt, nhưng cháu quá nuông chiều con bé, cưng chiều quá chỉ có thể làm hỏng chuyện."

      Tư tưởng của Triệu Hồng Lượng dừng lại ở những năm Trung Quốc chưa giải phóng, nó ăn sâu bén rễ, trước quan điểm trái ngược hoàn toàn với như thế này, Lục Mặc Hiên chỉ đáp qua loa vài câu.

      Lục Mặc Hiên ngồi xuống, gật gật đầu, mặt mang theo ý cười."Phụ nữ quả thực thể quá nuông chiều, cư xử đúng mực là được rồi."

      Lục Mặc Hiên thuận theo Triệu Hồng Lượng, những gì ông nội Triệu ông nội cũng đều qua. Đúng là, trước kia khi bà nội còn sống, chỉ cần rống to tiếng, tướng quân uy phong lừng lẫy như ông nội cũng biến thành con rùa rụt cổ, dám thở mạnh.

      Nhưng ông nội rất sĩ diện, chết cũng cho bọn truyền chuyện này ra ngoài. Có lẽ, cũng giống ông nội của mình, thua trong tay của người con , cho dù trước mặt người ngoài có cứng rắn thế nào, nhưng ở trước mặt người con đó liền trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

      Lục Mặc Hiên ở trước mặt An Nhược thực ra hề ngoan, nhưng lại theo chiều hướng cực đoan khác, chính là vô sỉ hỗn đản đến cực điểm. Theo cách của An Nhược chính là, theo đuổi cách rất vô lại, người ta theo đuổi con tặng hoa tươi chocolate đứng dưới mưa đống những lời cảm động, còn sao? rằng liền ăn đậu hũ của .

      Triệu Hồng Lượng hoặc là mở miệng, nhưng khi mở miệng khác gì cái vòi nước ầm ầm chảy càng chảy lại càng mạnh.

      Triệu Hồng Lượng thèm để chút mặt mũi cho ông nội Lục, đem tất cả những chuyện xấu trước kia của ông nội Lục hết cho Lục Mặc Hiên.

      Lục Mặc Hiên ngồi bên liên tục gật đầu phụ họa Triệu Hồng Lượng.

      Còn ở phòng bếp bên kia An Nhược chẳng phải làm gì cả, Hồng Hiểu Mai coi như thiên kim tiểu thư, cái gì cũng để cho An Nhược làm, An Nhược hơi động chút, Hồng Hiểu Mai ngay lập tức tiến lên ngăn cản , ngoài miệng liên tục việc nặng như này sao có thể để động tay vào được?

      Nếu xuống bếp mà cái gì cũng phải làm hay cho lắm, nên dưới cầu mãnh liệt và cam đoan của , Hồng Hiểu Mai mới miễn cưỡng đồng ý cho nhóm củi.

      An Nhược bỏ củi vào trong bếp nghe thấy Hồng Hiểu Mai hỏi về chuyện của Lục Mặc Hiên.

      An Nhược cười cười, " ấy a, thân thủ rất lợi hại ."

      Hồng Hiểu Mai vừa xào rau vừa đáp " những thân thủ lợi hại, bộ dáng cũng rất đẹp trai, ở vùng nông thôn này làm gì có người tốt như vậy, toàn thân khí thế, phải người bình thường có thể so sánh ."

      Trong lòng An Nhược ngầm thở dài, với diện mạo này của Lục Mặc Hiên ở Trung Quốc, à , thậm chí ngay cả thế giới cũng khó có ai sánh bằng, Lục Mặc Hiên là người rất đẹp trai mang mình khí khái đàn ông, lần đầu tiên gặp có cảm giác người đàn ông này hình như bước ra từ truyện tranh vậy.

      Hồng Hiểu Mai xấu hổ nở nụ cười:"Tuệ Tuệ nhà ta tại học trung học, mặc dù bình thường nó thích nghe ông nội về chuyện chiến trận nhưng từ rất sùng kính quân nhân, lúc nào cũng nhất định phải gả cho quân nhân. Chờ đến lúc Tuệ Tuệ nhà ta đến tuổi kết hôn, con giúp ta giới thiệu người quân nhân cho nó, chắc con quen rất nhiều quân nhân."
      *
      An Nhược biết nên trả lời ra sao, thực ra số quân nhân mà quen biết nhiều lắm, cũng chỉ mới biết Lục Mặc Hiên cách đây lâu, hơn nữa có quen biết nhau đâu!

      An Nhược mím môi, cũng thể quen được, môi của , vùng tam giác, ngực đều bị Lục Mặc Hiên tập kích qua rồi!
      knv123 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Ý nghĩ tà ác.

      Hồng Hiểu Mai rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau bốn món mặn món canh được làm xong, sáng hôm nay Hồng Hiểu Mai dùng muối ướp thịt gà, nên bây giờ khi bà làm món thịt gà kho tàu tất cả hương vị đều ngấm trọn vào trong miếng thịt. Lại thêm chút nấm hương già, đun lửa, hương thơm ấy, màu sắc ấy khiến cho người ta vừa nhìn muốn ăn.

      Trong tay An Nhược bưng bát thịt gà kho tàu, mùi thơm tà tà bay vào trong mũi của , quả thực mang đậm hương vị nông thôn.

      Lục Mặc Hiên cầm khăn lau sạch bà trà, năm món ăn lần lượt được bưng lên.

      Triệu Hồng Lượng hứng trí bừng bừng muốn uống nhị oa đầu.

      Hồng Hiểu Mai hét lên tiếng, thẳng thừng ông cụ già rồi uống rượu vào ảnh hưởng đến sức khỏe.

      An Nhược cũng đứn bên phụ họa, khóe miệng Triệu Hồng Lượng vểnh lên, bộ dáng như vô cùng đáng thương.

      Cuối cùng, Triệu Hồng Lượng đành tự than thở vài câu, bất đắc dĩ phải cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

      Lục Mặc Hiên múc bát canh cho An Nhược, An Nhược nhìn trong bát canh có vài miếng bí đao và vài cọng hành lá trôi nổi.

      Hồng Hiểu Mai nhìn thấy thế liên tục khen Lục Mặc Hiên.

      Triệu Hồng Lượng phập phồng cái mũi vài cái, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về chuyện đánh giặc ngày xưa, có thương tâm nhưng cũng có buồn cười.

      Hồng Hiểu Mai vừa gắp miếng thịt gà đặt vào trong bát của Triệu Hồng Lượng vừa những chuyện xưa xửa xừa xưa như vậy đừng nhắc lại nữa.

      Triệu Hồng Lượng đập bàn cái, trừng lớn đôi mắt him híp của mình.

      An Nhược cảm thấy cuộc sống ở đây vô cùng ấm áp.

      Giờ phút này, người cúi đầu ăn cơm như Lục Mặc Hiên lại quay đầu nhìn về phía An Nhược, khi thấy bát canh bí đao múc An Nhược vẫn chưa động đến chút nào, chân mày khẽ cau lại."Uống nhiều canh bí đao chút, nghe có thể dưỡng nhan, uống cái này rất tốt cho da."

      câu nhàng này của Lục Mặc Hiên khiến Hồng Hiểu Mai nhịn được cười cười, An Nhược liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên cái, sau đó cũng múc cho Lục Mặc Hiên bát canh bí đao, An Nhược đặt canh xuống trước mặt , cười tít mắt ." chỉ có phụ nữ mới cần dưỡng nhan, đàn ông cũng cần. Da dẻ đẹp chút sờ mói thoải mái."

      Mặt mũi Lục Mặc Hiên vặn vẹo, An Nhược càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng rồi.

      Triệu Hồng Lượng vỗ vỗ cái bàn, ho khan vài tiếng, sau đó chậm rãi , "Người trẻ tuổi cần dưỡng nhan, chúng ta già rồi cũng cần phải dưỡng sinh. Canh bí đao chỉ có thể dưỡng nhan mà còn có thể dưỡng sinh, chúng ta đều uống nhiều chút. Tay nghề nấu ăn của con dâu ta cũng có thể coi là đứng thứ nhất trong thôn đó."

      Triệu Hồng Lượng tới đây dừng lại, ông cụ liếc mắt đánh giá An Nhược từ xuống dưới lượt, cuối cùng mím môi hết sức nghiêm túc mở miệng."An Nhược a, con bé này quá gầy yếu. Về sau sinh con rất vất vả, ngày trước khi chúng ta đánh giặc, vô luận lương thực khan hiếm đến cỡ nào, đều phải đem lương thực dự phòng để nuôi vợ mang bầu thành béo trắng mập mạp. Mặc Hiên, về sau phải bắt vợ cháu ăn nhiều chút." Tay An Nhược cầm thìa bỗng nhiên cứng đờ, Lục Mặc Hiên lại liếc mắt nhìn An Nhược cái, sau đó cười ra tiếng."Tiểu đoàn trưởng Triệu, ông cứ yên tâm. Cháu có kế hoạch giúp ấy tăng cân rồi."

      Triệu Hồng Lượng vừa nghe thấy bốn chữ kế hoạch tăng cân, liên tục gật gật cái đầu, Hồng Hiểu Mai nghe vậy ánh mắt càng ngày càng sáng, về sau nhất đinh bà phải tìm cho con người chồng quân nhân, quân nhân đáng để dựa dẫm vào!

      mặt An Nhược mang theo ý cười, chân trái lặng lẽ nâng lên, đôi giày cao gót sáu phân thuận thế đá vào chân người nào đó.

      lúc An Nhược vân sức chuẩn bị hung hăng đá cho Lục Mặc Hiên cái bỗng nhiên Lục Mặc Hiên đột nhiên tách hai chân ra, tiếng động đem chân An Nhược kẹp chặt giữa hai chân của .

      Cái thìa trong tay An Nhược bốp cái rơi vào trong bát canh, nước canh bắn ra ngoài

      chút, bắn vào ngực An Nhược.

      Hồng Hiểu Mai thấy vậy, lập tức đứng dậy đến chiếc tủ ngang đằng kia lấy ra chiếc khăn mặt.

      An Nhược vừa đưa tay nhặt chiếc khăn từ Hồng Hiểu Mai lau lau vết canh trước ngực, vừa gắng sức để thoát khỏi kìm kẹp của Lục Mặc Hiên.

      Nước canh thấm vào vải, chỉ lau lau vài cái thể sạch được.

      Lúc này Lục Mặc Hiên mới buông lỏng chân An Nhược ra, sau đó cầm lấy chiếc khăn trong tay An Nhược.

      Lời ra lại mang theo ý tứ đùa giỡn, “An Nhược nghe thấy chuyện con cái chắc là xấu hổ nên mới làm rơi chiếc thìa.”

      Bây giờ An Nhược hiểu được cách sâu sắc câu tiền mất tật mang. Cái tên Lục Mặc Hiên này, ai muốn sinh con cho chứ! Bát tự còn chưa xem mà lại dám đem ra lung tung!

      An Nhược liếc mắt thấy Triệu Hồng Lượng muốn mở miệng chuyện, vội vàng trước, “Mặc Hiên ở trong quân ngũ phải tiếp nhận rất nhiều đợt huấn luyện, thời gian gặp ấy cũng nhiều lắm, mỗi lần về nhà ấy đều trong tình trạng kiệt sức, cháu nào dám đến chuyện con cái? ấy đâu có đủ tinh lực.” An Nhược cách cực kỳ vô tội.

      Triệu Hồng Lượng và Hồng Hiểu Mai lập tức tròn mắt nhìn hai người, thể trạng Lục Mặc Hiên tốt như vậy, dáng người cũng cao lớn như này, vậy mà trải qua vài đợt huấn luyện trong quân ngũ liền mất hết “tinh lực” sinh con rồi sao?!

      Khóe mắt Lục Mặc Hiên thoáng chốc lóe lên cái, lại còn có tinh lực… Lục Mặc Hiên trong lòng thầm quyết định, phải mau chóng tìm thời gian cùng An Nhược thiết tha phen, để xem có tinh lực nhé!

      Triệu Hồng Lượng thở dài, “Mạc Hiên a, bây giờ trong quân ngũ huấn luyện khổ cực đến thế sao? Có khổ hơn chúng ta khi trước ?”

      Triệu Hồng Lượng dừng lại chút, đợi Lục Mặc Hiên đáp lời, mở miệng lần nữa. Lần này mở miệng giống như hiểu ra chuyện gì đó. “Ta biết rồi, ta nghe tivi , tại trong quân ngũ huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, dã ngoại sinh tồn, thực chiến diễn tập, bố trí cảnh chiến tranh còn ngoan độc hơn là chiến tranh . Khó trách…”

      Triệu Hồng Lượng vuốt vuốt mấy cọng râu, sau đó hai mắt sáng lên. “Mặc Hiên a, cháu cũng đừng quá nóng vội. Ở thôn bên nhà mẹ đẻ của bác Hồng cháu có thầy thuốc có phương thuốc bí truyền giúp duy trì tinh lực.”

      Hồng Hiểu Mai vừa nghe thế, vội vã gật đầu, miệng ngừng : “Buổi chiều bác lập tức gọi cho chị dâu bác, chuyện sinh con thể vội vàng được.”

      mặt Lục Mặc Hiên mang theo ý cười ấm áp, trong đầu như thể chôn dấu mấy chục vạn ý nghĩ tà ác.

      mặt An Nhược có biểu tình gì, trong lòng ngừng cười trộm, chính là muốn để cho Lục Mặc Hiên kinh ngạc.

      Nhưng mà…

      Phật gia có câu gieo nhân nào gặt quả nấy. Bây giờ An Nhược gieo xuống “nhân”, về sau lúc bị Lục Mặc Hiên lăn qua lăn lại đến mức hai chân mềm nhũn, người phủ kín dấu hôn, mới thâm sâu cảm nhận được “quả”.

      An Nhược trực tiếp bỏ qua ánh mắt ám muội của Lục Mặc Hiên, hỏi Hồng Hiểu Mai. “Bác , mấy năm nay gặt hái được nhiều bác?”

      Hồng Hiểu Mai cao giọng ừ tiếng, sau đó ánh mắt lại trầm xuống. “Ruộng đất đối với người nông dân như chúng ta mà , đó chính là sinh mệnh. Thu hoạch tệ, chỉ là năm nay vừa thu hoạch xong, đất ruộng bị chính phủ trưng dụng.”

      An Nhược còn chưa thêm gì ngoài sân vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ, cả người Hồng Hiểu Mai thoáng chốc cứng đờ, đôi đũa trong tay rơi bộp xuống bàn, quay người chạy ra ngoài.

      Lục Mặc Hiên cùng An Nhược liếc nhau, lập tức cũng theo bà ra khỏi phòng.

      “Hiểu Mai, xong rồi, chính quyền thành phố đột nhiên muốn thu hồi đất ruộng ngay lập tức, mạ mới gieo còn chưa đến thời kỳ thu hoạch, họ hoàn toàn thèm để ý đến sống chết của chúng ta mà!”

      chuyện là người phụ nữ trung niên có nước da màu đen.

      có giấy thu hồi đất, chính quyền thành phố thể tùy tiện thu hồi đất ruộng của mọi người.” Lục Mặc Hiên bình tĩnh mở miệng.

      Hồng Hiểu Mai hai mắt sáng lên kép lấy cánh tay của người phụ nữ trung niên. “Tú Hoa, đây là Thượng tá Lục làm trong quân ngũ, nhất định cậu ấy giúp chúng ta. Bọn họ khinh người quá đáng! Lúc này còn chưa đến thời kỳ thu hoạch mà!”

      An Nhược nhướng mày, chậm rãi . “Xảy ra chuyện này, chắc chắn là có tên gian thương nào đó nhìn trúng đất ruộng của mọi người, bọn chúng đút lót cho chính quyền thành phố. Cho nên chính quyền thành phố mới làm như vậy. Lục Mặc Hiên, phải giải quyết tốt chuyện này.”

      Lục Mặc Hiên mặt mày nhíu lại, sau đó vỗ vai An Nhược vài cái. “Trước xử lý chuyện này, sau đó xử lý em.”

      Ý tứ của Lục Mặc Hiên quá ràng, vừa rồi là ai có “tinh lực” hả?!
      Last edited: 2/10/14
      Jin292knv123 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :