1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người - Y Lạc Thành ( Hoàn - 66c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: người ngu ngốc.

      An Nhược đẩy cửa chống trộm ra còn chưa kịp mở đèn phòng khách nghe thấy tiếng khóc trầm thấp khàn khàn từ trong phòng bên trái truyền ra.

      Căn nhà trọ này là do An Nhược và Phan Mộng Lệ góp tiền vào thuê, sau khi và Phan Mộng Lệ tốt nghiệp đại học cùng được công ty nước ngoài tuyển dụng, hai cũng là bạn cùng phòng của nhau thời đại học, thuê chung là trọ là cách tiết kiệm tiền tốt nhất.

      Phan Mộng Lệ là người hoạt bát lạc quan, nhưng cứ chuyện gì liên quan tới Lý Thành Minh là y như rằng ấy còn tỉnh táo nữa. Từ Phan Mộng Lệ thông minh sắc xảo nay lại biến thành Phan Mộng Lệ ngu ngốc.

      An Nhược đóng lại cánh cửa chống trộm, bàn tay lần mò tường tìm kiếm công tắc điện, cạch tiếng, phòng khách tối đen bỗng chốc sáng choang.

      An Nhược phiền não vò vò mái tóc rối bời, sau đó men theo tiếng khóc tới gian phòng bên trái.

      Cửa phòng khóa, ánh sáng trong phòng khách chiếu vào căn phòng hẹp, vài tia sáng len lỏi chiếu lên thân thể co rúc bên cạnh tủ quần áo của Phan Mộng Lệ.

      An Nhược thở dài, hôm nay Phan Mộng Lệ mang vẻ mặt kinh hoàng rời khỏi công ty, chắc chắn là vì Lý Thành Minh, bây giờ lại khóc đến thương tâm như thế này chắc chắn tên khốn kia lại làm ra những chuyện thất đức gì đó rồi.

      Bộ dáng Phan Mộng Lệ rất thanh tú, mặc dù mới vào công ty chưa đầy năm, nhưng dựa vào thông minh và ngại vất vả nên rất được trưởng bộ phận coi trọng. Người như vậy tại sao cứ nhất thiết phải theo Lý Thành Minh.

      An Nhược bước nhanh tới trước người Phan Mộng Lệ, đêm nay nhất định phải kéo bằng được con bé này quay lại chính đạo.

      An Nhược cúi đầu nhìn Phan Mộng Lệ, lên tiếng cũng an ủi, chỉ yên lặng đứng đó nhìn ấy.

      Phan Mộng Lệ ngồi dưới đất, đôi bàn tay bé ôm chặt lấy hai chân, cả khuôn mặt vùi vào trong đầu gối khóc nức nở.

      Tiếng khóc khàn khàn ngắt quãng vang vọng khắp căn phòng, Phan Mộng Lệ biết An Nhược về, thấy khóc như này chắc chắn ấy rất đau lòng.

      Nhưng Phan Mộng Lệ làm sao nghĩ được nhiều đến thế. Hôm nay chịu đả kích thực quá lớn, giờ phút này, trái tim của như bị ai đó bóp chặt từ từ từ từ rỉ máu.

      Phan Mộng Lệ thút tha thút thít khóc đến nỗi cổ họng càng ngày càng khàn, giọng càng ngày càng lạc, đến cuối cùng lại thành khóc ra tiếng.

      An Nhược dậm chân cái, cúi người ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy bả vai của Phan Mộng Lệ, lấy hết sức bình sinh mà đem Phan Mộng Lệ lắc trái lắc phải.

      Phía sau lưng bởi vì An Nhược lắc mạnh quá mà đập vào tường đau đến nghiến răng nghiến lợi.

      "Cậu vẫn còn biết đau sao! Lý Thành Minh, thằng khốn kiếp, lại đánh cậu sao?" An Nhược buông đôi bàn tay nắm vai Phan Mộng Lệ ra ngồi phịch xuống dưới đất, đôi tay hung hăng vò mái tóc rối, vô cùng tức giận mở miệng.

      Phan Mộng Lệ vừa nghe thấy ba chữ Lý Thành Minh này, trong cổ họng dần dần lại có tiếng khóc.

      An Nhược nhướng mày, hung hăng với Phan Mộng Lệ: "Cứ dính tới chuyện của Lý Thành Minh là cậu chỉ biết có khó khóc khóc và khóc thôi. Khóc có tác dụng quái gì chứ? Cậu vì Lý Thành Minh mà mỗi ngày sau khi tan sở lại phải chạy đến Thịnh Tinh làm việc. Mặc kệ Lý Thành Minh đối xử với cậu như thế nào, cậu đều nhắm mắt làm ngơ, cậu đúng là đồ hèn nhát!"

      Hai chữ hèn nhát như chiếc châm độc đâm vào lòng Phan Mộng Lệ, đưa tay níu chặt lấy ngực của mình. Rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn An Nhược.

      "Năm năm, tớ hèn nhát năm năm. Hôm nay nghe thấy tin Lý Thành Minh ở bệnh viện, tớ vô cùng hoảng loạn. Ai biết, khi tớ chạy tới đó. Ha ha, nực cười, cự nhiên lại cùng với người đàn bà khác đến khám thai. An Nhược, An Nhược. . . . . ."

      Phan Mộng Lệ vô lực kêu tên An Nhược, đầu rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn phờ phạc.

      An Nhược giận tái mặt, Lý Thành Minh bắt cá hai tay! Tên đàn ông rẻ rách!

      An Nhược gì, Phan Mộng Lệ tiếp tục thào tự .

      "Lúc đầu tớ vẫn cho rằng đưa đồng nghiệp của khám thai. Tớ ngốc ngếch tiến lên hỏi sao lại thế này, về sau tớ mới biết cái thay ba tháng trong bụng người đàn bà kia chính là của Lý Thành Minh. Vì sao, An Nhược, cậu , vì sao lại đối xử với tớ như vậy?"

      Phan Mộng Lệ si ngốc nở nụ cười.

      An Nhược mím chặt cánh môi, nhìn bộ dáng thương tâm đến nát từng khúc ruột này của Phan Mộng Lệ khiến cho An Nhược hận thể dóc từng miếng thịt của Lý Thành Minh. An Nhược còn chưa kịp gì, Phan Mộng Lệ đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh.

      thanh nôn mửa ngừng truyền vào tai An Nhược, mắt An nhược trong phút chốc trừng lớn. Loại cảnh tượng này, An Nhược nhìn thấy trong phim truyền hình cả trăm lần rồi.

      Phan Mộng Lệ mang thai!

      lúc sau tiếng nôn mửa mới dừng lại, An Nhược bình tĩnh đến mở cửa phòng vệ sinh ra, cả người dựa vách tường.

      "Phan Mộng Lệ, mấy tháng rồi? Cậu cho Lý Thành Minh biết có đúng ?"

      "Hai tháng." Phan Mộng Lệ , mái tóc hỗn độn rối bời, khuôn mặt nhàn nhụa nước mắt.

      An Nhược tiếng nào trực tiếp cầm túi xách về phía cửa nhà.

      Phan Mộng Lệ vội vàng tóm chặt lấy An Nhược."Cậu muốn làm gì? Cậu cần phải tìm ta!"

      An Nhược cười khẽ tiếng, "Phan Mộng Lệ, cậu đừng tiếp tục làm con rùa rụt cổ nữa. Cậu mang thai hai tháng, người đàn bà kia mang thai ba tháng, tháng sau khi Lý Thành Minh 'lăn lộn' với người đàn bà khác ngay lập tức lên giường với cậu. Chuyện này thể cứ để yên như vậy được, tớ nhất định phải lột da tên khốn nạn này!"

      Sau khi An Nhược xong, hai tay dùng lực đẩy Phan Mộng Lệ ra, Phan Mộng Lệ vì vừa mới khóc lớn hồi, hơn nữa cả tinh thần và thể xác của ấy đều rất mệt mỏi nên người chẳng còn chút khí lực nào nữa.

      An Nhược đẩy rất mạnh, Phan Mộng Lệ thể ngăn cản nổi .

      Phan Mộng Lệ gấp đến mức trán đổ đầy mồ hôi, thèm để ý đến bộ dạng bây giờ của chính mình cầm theo túi xách đuổi theo An Nhược xuống lầu.

      Cha của người đàn bà kia là thư kí của thị trưởng thành phố A, nếu bây giờ An Nhược mà đối đầu với Lý Thành Minh chắc chắn chẳng nhận được chuyện gì tốt đẹp.

      Lý Thành Minh chỉ là bảo vệ quèn ở tòa thị chính thành phố A mà thôi, chắc chắn là dựa vào bộ mặt của để quyến rũ con của thư kí thị trưởng.

      An Nhược biết Phan Mộng Lệ đuổi theo là để ngăn cản , cho nên tốc độ chạy ngừng tăng lên.

      Vừa ra tới đầu ngõ, vừa vặn nhìn thấy chiếc taxi, An Nhược trực tiếp dơ tay ngăn chiếc xe đó lại.

      An Nhược nhanh chóng ngồi vào xe, vừa đóng cửa xe vừa "Bác tài, đến tòa Thị Chính."

      Lý Thành Minh là bảo vệ của tòa Thị Chính, mấy hôm trước Phan Mộng Lệ từng cho biết cuối tuần nào cũng phải trực đêm.

      Lái xe hồ nghi liếc nhìn An Nhược cái, tại hơn 10 rưỡi rồi, này nửa đêm nửa hôm tới tòa Thị Chính để làm gì?

      Bởi vì thời gian quá gấp nên An Nhược chưa kịp thay đồng phục làm việc ở Thịnh Tinh ra. Giờ phút này làn váy tung bay bao bọc lấy bờ mông căng tròn vểnh cao của , đôi chân dài trắng nõn dẫm đôi giày cao gót mảnh khảnh màu đen.

      Lái xe vừa nhìn hiểu chuyện gì xảy ra, chắc chắn đây là tình nhân của vị lãnh đạo nào đó trong tòa Thị Chính. Đầu năm nay a, tình nhân cũng dám trực tiếp chạy đến tòa Thị Chính rồi.

      An Nhược quay đầu nhìn thấy Phan Mộng Lệ chạy càng ngày càng gần chiếc xe lập tứ vỗ vào lưng ghế.

      "Bác tài, bác nhanh lên chút có được , cháu có việc gấp."

      Lái xe khinh thường liếc nhìn An Nhược cái, lúc xe bắt đầu chuyển bánh cố ý khiến cho tốc độ trở nên nhanh hơn. Đầu An Nhược thiếu chút nữa đập vào cửa kính xe.
      Chương 8: ấy cũng ở đây!

      Phan Mộng Lệ trơ mắt nhìn chiếc xe mang theo An Nhược mất, trong người như có dòng nước ồ ạt chảy ra, hai chân Phan Mộng Lệ mềm nhũn ngồi rạp mặt đất.

      Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên thân thể mệt mỏi của như tô vẽ thêm cho thê lương.

      Phan Mộng Lệ ngồi rất lâu, mới run rẩy lấy điện thoại từ trong túi ra.

      Số di động của Lý Thành Minh sớm bị Phan Mộng Lệ xóa từ lâu, nhưng dãy số đó như ấn ký lưu giữ trong đầu mà bất kể làm cách nào cũng thể quên được. Dãy số này. gọi năm năm, sớm thuộc làu nó rồi.

      "Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi đúng. . . . . ." Từ điện thoại truyền ra giọng nữ tiếng phổ thông tiêu chuẩn giờ phút này như thanh kiếm vô tình đâm vào trái tim Phan Mộng Lệ.

      Lý Thành Minh nhanh như vậy đổi số rồi sao, vì muốn thoát khỏi rắc rối là sao? Phan Mộng Lệ đưa tay xoa xoa chiếc bụng bằng phẳng của mình, cục cưng được hai tháng, cho dù có sinh cục cưng ra cục cưng cũng trở thành đứa trẻ cha. Cục cưng có cha, cả người Phan Mộng Lệ hung hăng run lên phen.

      Cao ốc của tòa Thị Chính hiên ngang sừng sững đứng sau Quảng trường Nhân Dân, cửa phòng bảo vệ đèn đuốc sáng trưng, ngọn đèn ở trong bóng đêm yên tĩnh lóe sáng trông có chút chói mắt.

      Lái xe liếc mắt khinh thường kẻ làm cán bộ mà lại nuôi dưỡng tình nhân nên lúc phanh xe cố tình phanh gấp, may mà vừa nãy An Nhược có thắt dây an toàn, thế chỉ cần dựa vào lực quán tính thôi cũng đủ để khiến đâm đầu vào cửa sổ xe rồi.

      An Nhược khó thở, vươn tay ra chỉ vào lái xe, "Bác lái xe cái kiểu gì vậy, lúc khởi động xe bất ngờ nhấn ga, lúc phanh xe lại phanh gấp, cháu có cừu oán gì với bác sao? !"

      An Nhược sau khi xong liền lập tức mở cửa xe, còn chưa trả tiền lao ra ngoài.

      Lái xe nặng nề hừ tiếng, lập tức mở cửa xe, nôn nóng sốt ruột theo sat An Nhược.

      " à, còn chưa trả tiền xe cho tôi đấy, nếu như hôm nay là người gặp khó khăn tôi có thể lấy tiền xe của . Nhưng bán thân ngay cả tiền xe mà cũng trả được ai tin cho nổi đây?"

      An Nhược dừng chân lại, ánh mắt ljanh lùng quay đầu lại. bán thân? Từ trước đến nay luôn thủ thân như ngọc, từ lúc nào trở thành loại đàn bà phải dùng thân thể để kiếm miếng ăn vậy.

      Lái xe trợn mắt đặt điều cho , ánh mắt An Nhược nhanh chóng liếc qua biển số xe của chiếc taxi, sau đó thò tay vào túi xách, mở ví tiền, trực tiếp quăng tờ 100 nguyên cho ông ta.

      Cả quãng đường từ nhà đến tòa Thị Chính hầu như đều gặp đèn xanh, đưa chô ông ta 100 nguyên chắc chắn còn thừa.

      Lái xe nắm lấy tờ Mao gia gia màu đỏ, nặng nề hừ tiếng, sau đó xoay người rời . Tiền xe tuyệt đối đến 100 nguyên, là An Nhược cố ý trả thêm cho ông ta.

      Nhìn chiếc xe taxi nhanh chóng rời , An Nhược cầm điện thoại, lưu biển số xe của chiếc xe vừa rồi vào điện thoại.

      An Nhược nhướng mày, vừa cất điện thoại vào trong túi vừa đến cửa phòng bảo vệ.

      Hôm nay nhất định phải xả giận cho Phan Mộng Lệ, Lý Thành Minh bắt cá hai tay khiến cho hai đều mang thai con của , thế giới này làm gì có chuyện gì tiện nghi như vậy!

      "Này này, nửa đêm còn đến tòa Thị Chính để làm gì?" người bảo vệ mặc cảnh phục ngồi ghế chỉ tay về phía An Nhược hô lớn.

      Cửa sổ phòng bảo vệ vừa được mỏ ra, An Nhược liếc nhìn bên trong lượt, có Lý Thành Minh ở trong đó, đêm nay phải trực sao?

      An Nhược thu hồi biểu tình phẫn hận mặt, đứng ở trước của sổ hỏi người bảo vệ ngồi trong đó."Hôm nay Lý Thành Minh trực sao?"

      Bảo vệ đó hiểu ý a lên tiếng, sau đó phá lên cười." ra là tìm Lý Thành Minh, vận may của tới rồi, được con của thư ký thị trưởng nhìn trúng. Sắp trở thành con rể nhà đó rồi, bây giờ a, chắc là ở bên cạnh vợ chưa cưới của rồi."

      An Nhược cố ý lộ ra biểu tình kinh ngạc thể tin vỗ cửa sổ."Vợ chưa cưới của Lý Thành Minh sao co thể là con của thư kí thị trưởng được? Người của an ta là bạn học với tôi năm năm, mà kia còn mang thai đứa con hai tháng của ta nữa mà. bảo vệ ơi, hươu vượn cái gì vậy?"

      An Nhược vừa kinh ngạc lại lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

      Người bảo vệ kia vừa nghe thấy vậy, ánh mắt thoáng chốc sáng lên, Bát Quái đến đây. tên tiểu tử Lý Thành minh này vốn có bạn rồi, bạn của còn mang thai hai tháng, vậy mà vẫn còn dám quyến rũ con của thư kí thị trưởng.

      Bảo vệ lập tức bật dậy từ ghế, mở ra cửa phòng bảo vệ, " , vào đây ngồi , những điều tôi đều là . Tất cả chúng tôi đều biết quan hệ của Lý Thành minh và con của thư kí thị trưởng. Mà bây giờ lại Lý Thàn Minh có bạn , sao có thể!"

      An Nhược khoát khoát tay, "Lý Thành Minh có ở bên trong, tôi liền vào. Nếu những lời bạn học của tôi bi thống rồi. Thư kí thị trưởng là quan chức của chính phủ, con của quan chức hiểu thế nào là liêm sỉ sao? Sao có thể biết xấu hổ làm Tiểu Tam? !"

      Bảo an vỗ đùi, lớn giọng hét lên."Nhìn Lý Thành Minh có vẻ là con người thà, vậy mà sao lại có thể làm ra loại chuyện thất đức như vậy?"

      Bảo vệ miệng như vậy nhưng trong lòng vui đến phát điên rồi. Bọn vào làm việc ở đây còn sớm hơn cả Lý Thành Minh, nhưng vì bộ dáng của bọn được như Lý Thành Minh. tại Lý Thành Minh nhờ vào vẻ ngoài mà thăng quan tiến chức rất nhanh, bọn làm sao có thể ghen tị cho được!

      "Tôi thấy phòng bảo vệ chỉ có mình , Lý Thành Minh đây chính là tự ý rời khỏi vị trí công tác rồi? Bị tra ra theo như luật bị cắt chức đúng ?" An Nhược mang theo vẻ tò mò hỏi.

      Bảo vệ gật gật đầu, từ sau khi Lý Thành Minh có quan hệ với con thư ký thị trưởng, mười lần trực đêm có sáu lần đến, dựa theo luật sớm bị đuổi việc rồi.

      An Nhược cười cười, tòa thị chính có đường dây dùng để tố cáo, từ cán bộ cao cấp đến nhân viên hậu cần trong tòa Thị Chính chỉ cần phát ra có tác phong đúng, đều có thể gọi đến đường dây đó để tố cáo. khi kiểm chứng, Tòa Thị Chính phái người điều tra.

      Dân chúng muốn tố giác quan lớn, quan lớn chưa chắc bị lạt đổ. Nhưng nếu chỉ là bảo vệ quèn, An Nhược hừ tiếng, Lý Thành Minh, tôi muốn trở thành mộ kẻ vô tích .

      Đối với tiện nhân, nên ra tay độc ác, nhất châm kiến huyết là tốt nhất, nếu sớm hay muộn cũng hại người. Phan Mộng Lệ quá hiền lành, cho nên mới dẫn đến bi kịch ngày hôm nay.

      "Xin chào thị trưởng Phan!" Bảo vệ đột nhiên chạy từ phòng an ninh ra, đứng thẳng lưng, lớn tiếng chào tiếng với người nào đó đứng đằng sau An Nhược.

      Thị trưởng Phan sao? ngờ muộn như vậy mà thị trưởng vẫn còn ở đây làm việc.

      An Nhược quay đầu lại, hai mắt đột nhiên mở lớn. Lục Mặc Hiên cự nhiên cũng ở đây!

      Lục Mặc Hiên nhìn thấy An Nhược, thân thể hơi hơi cứng đờ. Đây là lần thứ hai nhìn thấy tên An Nhược này.

      Có thể ngồi được vào vị trí thị trưởng người đó chắc chắn tàm thường, thị trưởng Phan liếc mắt nhìn cái là có thể nhận ra này có quen biết với thượng tá Hiên. Nhưng thượng tá Hiên tỏ thái độ gì, nên ông cũng mở miệng .

      Cho nên, thị trưởng Phan chỉ là lễ độ hỏi An Nhược đêm khuya đến tòa Thị Chính có phải gặp khó khăn gì hay .

      An Nhược liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên cái, sau đó mới trả lời thị trưởng Phan."Thị trưởng Phan, cũng có chuyện gì lớn, tôi đến tòa Thị Chính là muốn tìm bao vệ Lý Thành Minh."

      Lục Mặc Hiên giật mình, An Nhược và Lý Thành Minh có quan hệ gì với nhau? Là người sao?
      Cảm ơn mọi người nhé nhé!

      Chương 9: Liếc mắt đưa tình

      Ánh mắt của Lục Mặc Hiên khẽ động, liếc mắt nhìn về phía phòng bảo vệ cái, trong phòng bóng người, bảo vệ này chắc chắn biết An Nhược. Nếu vậy, có thể loại trừ trường hợp bảo vệ này là Lý Thành Minh.


      An Nhược chắc chắn biết đêm nay Lý Thành Minh phải trực, chỉ có như vậy, An Nhược mới đến đây tìm Lý Thành Minh.

      Như vậy xem ra, An Nhược muốn tìm người bảo vệ tên Lý Thành Minh nhưng tại ta có mặt ở đây. Từ trước đến nay ở tòa Thị Chính luôn phải có ít nhất hai người bảo vệ. tại Lý Thành Minh có ở phòng bảo vệ nên ta tự ý rời khỏi vị trí công tác.

      Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, suy nghĩ của Lục Mặc Hiên xoay vòng.

      "Thị trưởng Phan, trong phòng bảo vệ tại sao lại chỉ có người bảo vệ. Xem ra, tòa thị chính dưới trướng của ông hình như có người tuân theo quy củ."

      Lục Mặc Hiên nhàn nhạt mở miệng, mặt cũng lộ ra biểu tình gì, giống như những lời này chỉ là vô tình ra.

      Trái tim An Nhược đột nhiên nhảy dựng lên, suy nghĩ của Lục Mặc Hiên quả rất nhạy bén, những lời muốn đều cả rồi.

      Thị trưởng Phan ngờ rằng Lục Mặc Hiên như vậy, từ trước tới nay ông chưa bao giờ buồn nhớ tên tuổi của mấy người bảo vệ này. Nhưng đêm nay lại đem cái tên Lý Thành Minh ghi nhớ trong lòng, cho dù đêm nay có phải là ca trực của Lý Thành Minh hay , cũng nhất định phải xa thải cái tên bảo vệ Lý Thành Minh này rồi.

      mặt thị trưởng Phan mang theo ý cười, lời ra lại cực kỳ cung kính."Thượng tá Hiên, đêm nay lại để cho cậu phải chê cười rồi."

      Thị trưởng Phan tới đây, lập tức nghiêm mặt, giơ tay chỉ vào người bảo vệ đứng trước mặt."Bảo vệ trực cùng cậu đêm nay là ai?"

      Bảo vệ lập tức cung kính đáp lời, "Báo cáo thị trưởng Phan, là Lý Thành Minh. rất nhiều lần cậu ta bỏ trực rồi, nhưng Lý Thành Minh chuẩn bị trở thành con rể của ngài thư ký thị trưởng nên chúng tôi dám báo cáo việc cậu ta bỏ trực với cấp ."

      Bảo vệ này ngờ được người con trai uy nghiêm đứng cạnh thị trưởng Phan lại là thượng tá! Lần này Lý Thành Minh chắc chắn chết chắc rồi, công việc chẳng làm gì, có khi hôn của cậu ta cũng vì thế mà bay mất.

      An Nhược nhìn thấy thị trưởng Phan nhíu mày, lập tức tiếp lời bảo vệ kia.

      "Lý Thành Minh là người của bạn học tôi, người bạn đó bây giờ mang trong bụng đứa con hai tháng của ta. ấy còn định về nhà Lý Thành Minh để thưa chuyện hôn với ba mẹ Lý Thành Minh, Lý Thành Minh sao có thể trở thành con rể của ngài thư ký thị trưởng được a? Mặc dù phải là con rể của ngài thị trưởng, nhưng đây phải là bôi do chắt chấu lên tòa Thị Chính hay sao?"

      An Nhược bình tĩnh khiến cho thị trưởng Phan chết đứng chỗ, khóe miệng Lục Mặc Hiên lại cong lên, này mồm mép cũng lưu loát.

      Theo như lời An Nhược , Lục Mặc Hiên biết, Lý Thành Minh là bạn trai của bạn học , chút quan hệ với An Nhược cũng có.

      Trong lòng thị trưởng Phan nổi lên trận sóng lớn, nhà lão Mã muốn tổ chức hôn lễ sao? Tại sao ông lại chẳng hay biết gì? Thị trưởng Phan nhìn vẻ mặt chút cảm xúc của thượng tá Hiên, lại nhìn ở trước mặt, trông có vẻ nhu nhược, nhưng loại khí thế này chẳng phải là của người gây hay sao.

      Lão Mã làm thư ký cho ông nhiều năm như vậy rồi, từ trước đến nay luôn cần cù thà, sao tự dưng lại xuất mấy lời dèm pha thế này? Khiến người ta nửa đêm nửa hôm chạy đến tòa Thị Chính làm loạn. Nếu thượng tá Hiên có ở đây chuyện này còn dễ giải quyết. Nhưng với tình huống như thế này, bảo ông nên xử lý thế nào đây!

      Thị trưởng Phan thông minh lạp tức đưa ra quyết định, :"Thượng tá Hiên, ngày mai tôi lập tức xa thải Lý Thành Minh, sáng sớm ngày mai tôi tìm thư ký Mã chuyện."

      An Nhược gì, đây vốn phải là chuyện của Lục Mặc Hiên, vậy mà thị trưởng Phan lại cũng kính bẩm báo chuyện này với ấy.

      Loại tình cảnh quỷ dị thế này rất giống với, tranh luận hồi với quan tòa, quan toà hoàn toàn bỏ qua nguyên cáo, nhưng lại nghiên túc đêm kết quả cho những người ngồi xem.

      Lục Mặc Hiên gật gật đầu, sau đó giơ tay chỉ về phía An Nhược."Thị trưởng Phan, ông với ấy là được rồi, tôi bất quá cũng chỉ đứng bên cạnh xem mà thôi."

      Lục Mặc Hiên vừa xong càng khiến thị trưởng Phan sửng sốt, sau khi phản ứng kịp, nét mặt gia nua của thi trưởng Phan suýt nữa đỏ ửng.

      Khí thế của Lục Mặc Hiên quá lớn, lại làngười mà tổng bộ phái đến phân khu. Mặc dù quân và chính trị tách ra, nhưng bọn họ vẫn là tham mưu, đắc tội với người của quân khu, mũ ô sa đầu cũng đừng mong đội được nữa.

      Thị trưởng Phan xoay người lại, khi chuyện với An Nhược cung kính lúc đầu cũng giảm rất nhiều.

      "Chuyện này tôi hứa nhất định giải quyết tốt, trả lại công đạo cho bạn học của ."

      Sau khi thị trưởng Phan với An Nhược xong, lại quay người lại, nét mặt già nua khôi phục sắc mặt như thường."Thượng tá Hiên, bây giờ cũng còn sớm, ngày mai cậu còn muốn đến phân quân khu xem xét tình hình, hay là chúng ta. . . . . ."

      Thị trưởng Phan còn chưa xong bị Lục Mặc Hiên cắt ngang.

      Lục Mặc Hiên trực tiếp đến trước mặt An Nhược, cười cười với ."Vừa tiễn em về nhà, mà giờ chạy ra ngoài rồi. sợ bị người xấu bắt sao?"

      An Nhược biết người xấu trong miệng Lục Mặc Hiên chính là Cẩn thiếu, hôm nay Lục Mặc Hiên giúp đỡ rất nhiều, khiến vừa cảm kích vừa sùng kính.

      Có thể là bởi vì nụ cười nhu hòa của dưới ánh đèn đường, cũng có lẽ llà vì Lục Mặc hiên từng cùng mắng chửi Cẩn thiếu có tiểu kê kê.

      Cho nên bây giờ An Nhược cũng chẳng để ý nhiều, trước mặt thị tưởng Phan tự nhiến đùa với Lục Mặc Hiên.

      "Thượng tá Hiên à, người ta bất quá cũng chỉ là sức trói gà chặt, hơn nửa đêm ra ngoài, đương nhiên là sợ rồi. Bất quá, có trai quân nhân thân thể cường tráng ở đây, em cũng chẳng còn sợ cái gì nữa."

      Trong mắt thị trưởng Phan cuộc đối thoại giữa Lục Mặc Hiên và An Nhược lại là liếc mắt đưa tình, bảo vệ đứng bên cạnh thị trưởng Phan cũng khỏi trừng lớn hai mắt. này có lai lịch lớn a! ra la người phụ nữ của vị thượng tá này!

      Thượng giáo là cái thân phận gì a, ngay đến cả thị trưởng Phan cũng dám đắc tội.

      Bảo vệ lại nghĩ đến chuyện của bạn học An Nhược và Lý thành Minh, Lý Thành Minh lần này gặp xui xẻo lớn rồi!

      Lục Mặc Hiên nhìn khuôn mày k=cong cong của An nhược, biết tâm tình thế nào lại vô cùng tốt! Cũng quản việc thị trưởng Phan vẫn đứng bên cạnh, trực tiếp vỗ vào vai An Nhược.

      " thôi, lại tiễn em thêm lần nữa vậy." Lục Mặc Hiên sau khi xong câu đó, quay lại gật đầu với thị trưởng Phan cái tỏ ý tạm biệt.

      Thị trưởng Phan liền khoát khoát tay, ngoài miệng ngừng ."Thượng tá Hiên, cậu thong thả."

      An Nhược được vài bước, đột nhiên lại quay lại, từ trong túi lấy điện thoại ra, mở phần ghi chú ra."Thị trưởng Phan, còn có việc nữa."

      Trái tim thị trưởng Phan mạnh mẽ trầm xuống, việc vừa rồi quả bom rồi, cái này, còn có chuyện gì vậy!

      Trong lòng thị trưởng Phan run lên cái, sợ An Nhược lại ném thêm quả bom nữa sang đây.

      An Nhược nhanh chóng lấy ra số biển số x của chiếc taxi vừa nãy, sau đó cười cười với thị trưởng Phan, tài xế thu tiền phi lung tung lừa gạt tiền bạ của nhân dân.

      Phan thị trưởng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục Mặc Hiên, chân lão suýt chút nữa khuỵu xuống đất. Nếu việc hôm nay bị Lục Mặc Hiên báo cáo lên cấp , quân bộ thực chất cũng là hiệp thương, phía có lẽ phái người xuống điều tra ông.

      Mấy năm nay thị trưởng Phan vơ vét cũng chẳng được nhiều lắm, nhưng ít cũng phải ba bốn trăm vạn.

      Thị trưởng Phan liên tục đổ mồ hôi lạnh, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy!
      knv123honglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: Cưỡng hôn.

      An Nhược vẫn như trước ngồi ở ghế phụ lái, sau khi thắt dây an toàn xong An Nhược liền dựa người vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn mui xe, thở dài cái thoải mái.

      Lục Mặc Hiên cắm chìa khóa xe vào ổ khóa, chiếc xe nhàng rung lên cái bắt đầu chuyển động.

      Lục Mặc Hiên liếc nhìn bộ dáng mệt mỏi của An Nhược lúc này, lại nhớ đến màn vừa rồi.

      Bạn học bị bạn trai phản bội, An Nhược quản mệt mỏi đêm khuya chạy đến tòa Thị Chính chỉ vì muốn xả giận giúp bạn . Hành động này của An nhược rất giống các chiến sĩ trong liên đội, bản thân mình chịu khổ cũng sao, nhưng tuyệt đối để cho em phải chịu ấm ức.

      Lục Mặc Hiên lên tiếng quấy rầy An Nhược, hai tay nắm lấy vô lăng vững vàng lái xe.

      An Nhược quay đầu nhìn Lục mặc Hiên, từ từ , "Suy nghĩ của đàn ông có phải chỉ có đàn ông mới có thể hiểu đúng ? Bạn em vì Lý Thành Minh mà trả giá rất nhiều, Lý Thành Minh tuy làm bảo vệ ở tòa Thị Chính, nhưng tháng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. Sau khi tốt nghiệp, hàng tháng bạn học em vẫn phải đưa tiền cho Lý Thành Minh. Lý Thành Minh tốt rồi, từ đầu đến cuối chính là tên khốn nạn, sao lấy gương ra mà soi xem là ai, còn dám ở bên ngoài câu tam đáp tứ!"

      An Nhược càng càng tức, hai bàn tay nắm chặt thành quyền.

      Lục Mặc Hiên nhìn An Nhược ngồi bên cạnh như con mèo hoang giương nanh múa vuốt, chắc chắn biết bộ dáng này của có bao nhiêu. . . . . . buồn cười lại. . . . . . rất đáng .

      Lục Mặc Hiên ngăn cản An Nhược phát tiết tất cả những nỗi bực dọc trong người ra ngoài, đợi cho An Nhược xong bình tĩnh trở lại, Lục Mặc Hiên mới trầm ổn mở miệng, "Có đôi khi đàn ông cũng hiểu bản thân họ nghĩ cái gì, hơn nữa lại thấy, em nên khuyên bạn học em nghĩ theo chiều hướng khác."

      Lục Mặc Hiên tới đây ngừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn An Nhược cái.

      An Nhược khoanh hai tay trước ngực, thần sắc mười phần nghiêm túc."Thượng tá Hiên suy nghĩ sâu rộng, An nhược xin rửa tai lắng nghe."

      Mèo hoang đột nhiên trở nên rất dịu dàng đâu giống với nguyền rủa người khác có tiểu kê kê.

      Khóe miệng Lục Mặc Hiên khẽ cong lên, sau đó trầm thấp ."Loại tính nết này của Lý Thành Minh nếu như bạn em ở chung với ta càng lâu càng bị tổn thương nhiều hơn mà thôi. Có đôi khi, giải quyết nhanh chóng có thể rất đau, nhưng lại đem gai nhọn lần nhổ sạch, về lâu về dài chuyện này chỉ có lợi chứ hề hại."

      An Nhược nghe xong, đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn ở trong xe.

      "Thượng tá Hiên, lời vừa giờ của thể được ưu điểm của , nhưng đồng thời cũng lộ ra khuyết điểm."

      Ánh trắng ngoài cửa xe như trêu chọc tản mát chiếu lên mặt Lục Mặc Hiên, toàn thân toát lên loại khí phách bất phàm, chính vì như vậy, An Nhược mới liều lĩnh chuyện thân mật với Lục Mặc Hiên.

      Lục Mặc Hiên nhíu chặt mày kiếm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. An Nhược chính là người đầu tiên dám chuyện như vậy với , Lục Mặc Hiên thể phủ nhận, tâm tình bây giờ của rất tốt.

      Ngón tay thon dài của nhịp nhàng gõ vào vô lăng, khẽ mỉm cười đáp lời."Vậy em xem, lời vừa giờ của lộ ra ưu nhược điểm gì?"


      An Nhược búng ngón tay cái, chiếc cằm cao ngạo hếch lên như chú chim Khổng tước."Ưu điểm của cũng chính là khuyết điểm, đó chính là quá lý trí. Người lý trí có thể đem cuộc sống của bản thân hoạch định vô cùng ràng. Nhưng, quá mức lý trí, khiến người ta cảm thấy vô cùng buồn chán tẻ nhạt. Đôi khi, con người bị tình cảm chi phối cũng hẳn là chuyện gì xấu. Bạn em mặc dù phải chịu tổn thương rất lớn, nhưng ít ra, điều đó cũng khiến cho ấy hiểu rằng, chỉ có những người phụ nữ ngu xuẩn mới tin vào đàn ông."

      An Nhược vừa dứt lời, xe đột nhiên ngừng lại, An Nhược nghiêng đầu nhìn Lục Mặc Hiên cách khó hiểu, cũng hiểu vì sao, vừa rồi còn rất thoải mái, bỗng chốc lại trở nên vô cùng căng thẳng.

      Đèn pha bị tắt, Lục Mặc Hiên lại quay lưng về phía đèn đường nên nhìn vẻ mặt của bây giờ.

      An Nhược mấp máy môi, lời vừa rồi của có phải rất quá đáng , như vậy phải là cuộc sống của Lục Mặc Hiên rất buồn tẻ hay sao?

      Lục Mặc Hiên là ai a, là thượng tá, lại là người đàn ông được người ta kính nể. Đến ngay cả thị trưởng Phan nhìn thấy cũng phải mười phần cung kính đối đãi như khách quý. Vậy hành động vừa giờ của chẳng phải nhổ răng trong miệng hổ già rồi sao.

      Lúc này An Nhược tưởng tượng Lục Mặc Hiên là con hổ già, nhưng nào biết đâu rằng, Lục Mặc Hiên so với hổ già, báo con hay sư tử còn hung mãnh hơn. Điểm này, sau khi An Nhược "tự mình thử nghiệm", mới thấu hiểu cách triệt để nhất.

      Lục Mặc Hiên đưa lưng về phía ngọn đèn, Nhưng An Nhược lại ngồi đối diện với ngọn đèn. Cho nên, biểu tình mặt An Nhược Lục Mặc Hiên nhìn thấy rất ràng.

      Lục Mặc Hiên nhìn vẻ mặt khẩn trương mất tự nhiên của An Nhược, lại nhìn đôi môi đỏ mộng phấn nộn mấp máy của , ánh mắt của Lục Mặc Hiên bất giác sâu thêm vài phần.

      Bỗng nhiên Lục Mặc Hiên khẽ động người, hai ban tay dùng lực tì lên thành ghế nơi An Nhược ngồi.


      An Nhược cảm thấy khoảng cách giữa và Lục Mặc Hiên rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của phảng phất bên tai . An Nhược cứ như vậy bị Lục Mặc Hiên nhốt chặt, tư thế này khiến cho vô cùng quẫn bách, hai tay muốn đẩy ra, muốn tự trọng chút.

      Ai biết, cánh môi mang theo hơi thở của người đàn ông thành thục bỗng chốc rơi xuống đôi môi căng mọng của .

      An Nhược sợ hãi, và Lục Mặc Hiên mới quen biết nhau chưa đến 1 ngày, đây cũng chính là nụ hôn đầu của !

      An Nhược chưa bao giờ nghĩ tới, nụ hôn đầu của lại trao cho người đàn ông hề quen biết! và Lục Mặc Hiên mới gặp mặt nhau hai lần, nhưng hai lần gặp đó là cực kỳ ngoài ý muốn cực kỳ hoa lệ.

      Lục Mặc Hiên nghiêng người thêm chút nữa, hai tay nâng lên khuôn mặt thon dài của An Nhược, tỉ mỉ thưởng thức cánh môi tinh tế của , sau đó dùng lực cái, mở miệng An Nhược ra, chỉ trong chốc lát lưỡi của thăm dò vào nơi tràn ngập mùi hương phụ nữ của .

      Thân thể An Nhược mạnh mẽ run lên, sau đó liền nhắm chặt hai mắt lại, trong lúc Lục Mặc Hiên còn say mê, hai tay hung hăng đẩy ngã .

      Động tác của Lục Mặc Hiên dừng lại, cuối cùng thu người cách thân thể An Nhược xa chút, giống như có chuyện gì ngồi lại chỗ cũ. Cùi trỏ tay trái để vô lăng, tay phải vuốt mặt cái.

      "Cùng lắm cũng chỉ mấy câu mà thôi, vậy mà em lại có thể dễ dàng phán xét tôi là người sống lý trí. An Nhược, đàn ông có đôi khi cũng hiểu họ nghĩ gì." Cánh môi mỏng nhạt của Lục Mặc Hiên khẽ động.

      An Nhược dơ tay hung hăng lấy tay áo lau miệng ba lần, động tác này của khiến cho Lục Mặc Hiên nhíu mày. bài xích nụ hôn của đến vậy sao?


      "Khốn kiếp! Cho đến bây giờ tôi còn chưa hôn qua người đàn ông nào, , cái tên khốn kiếp này!" An Nhược dơ ngón tay chỉ vào Lục Mặc Hiên hét lớn.

      Sau khi Lục Mặc Hiên nghe An Nhược phẫn hận câu như vậy, khuôn mặt nhăn nhó bỗng chốc buông lỏng.

      là người đầu tiên hôn , phát này, khiến cho tâm tình của Lục Mặc Hiên càng trở nên tốt hơn.

      An Nhược nhìn khóe miệng cong lên của Lục Mặc Hiên, trong lòng mắng to thôi, trai quân nhân phải đều rất chính trực đều rất quân tử hay sao? !
      Cảm ơn m.ng nhé! Hôm nay đăng bài hơi muộn, m.ng có đoán đc chuyện gì xảy ra ? Đoán nào đoán nào! mai rảnh rỗi edit thêm chương nữa tặng m.ng! :3

      Chương 11: Ra tay mau lẹ, chuẩn xác, ngoan độc.


      Lục Mặc Hiên lần nữa khởi động Land Rover, Tiếng động cơ xe cùng với tiếng trầm ổn của Lục Mặc Hiên truyền vào tai An Nhược." cũng có những lúc bị tình cảm chi phối, được rồi nữa, nhìn em như sắp khóc đến nơi rồi."

      Tốc độ xe so với vừa nãy ràng nhanh hơn rất nhiều, An Nhược trừng mắt liếc Lục Mặc Hiên cái, lặng yên nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe,

      Dọc đường , An Nhược với Lục Mặc Hiên câu nào nữa, Lục Mặc Hiên cũng mở lời.

      Trong khoảng thời gian ngắn, khí trong xe lại có chút quỷ dị.

      Lúc trước, An Nhược có thể thoải mái chuyện với Lục Mặc Hiên, nhưng bây giờ khác rồi, đối mặt với người đàn ông cướp nụ hôn đầu của , bảo làm sao có thể tự nhiên như chưa có chuyện gì được.


      Xe vẫn đỗ cách ngõ chỗ ở khoảng hai ba thước, An Nhược vừa nghe thấy cửa xe vang lên tiếng lạch cạch mở khóa, lập tức mở cửa xe nhanh chóng xuống.

      An Nhược với Lục Mặc Hiên câu nào tự mình về con ngõ .

      Lúc đến gần khu nhà, An Nhược mới nghe thấy phía sau có tiếng bước chân trầm thấp.

      Quay người lại, ánh mắt sáng ngời rơi vào tầm mắt của .

      An Nhược day day trán, tức giận ."Thượng tá Hiên, bây giờ muộn lắm rồi, thị trưởng Phan ngày mai phải đến quân khu sao. nên trở về sớm chút , tôi muốn làm trễ nải công việc của nữa."

      An Nhược hạ lệnh đuổi khách ràng đến vậy rồi, Lục Mặc Hiên vẫn nhúc nhích đứng trước mặt , chút ý nghĩ muốn cũng có.

      An Nhược biết Lục Mặc Hiên muốn làm cái gì, bản thân bị ăn đậu hũ lần rồi, vẫn còn chưa hết giận, chẳng lẽ muốn cám ơn với sao? Mặc dù Lục Mặc Hiên giúp đỡ rất nhiều, nhưng cũng đại biểu có tư cách để hôn .

      "Xe hết xăng, nhìn thấy xung quanh đây có cái khách sạn nào cả, cho nên, chỉ có thể làm phiền tiểu thư An Nhược cho nghỉ tạm ở đây đêm rồi." Lời này của Lục Mặc Hiên ra cực kỳ tự nhiên, trong lòng An Nhược nổi lên trận sóng to gió lớn.

      Cái gì gọi là biết xấu hổ, đây chính là biết xấu hổ!

      Chuyện Lục Mặc Hiên hôn thôi, bây giờ lại còn mặt đỏ tim đập nhanh muốn ngủ ở nhà !

      Nhà trọ chỉ có hai cái phòng, mỗi phòng chỉ có giường, trong phòng kách có sofa rất , thân hình Lục Mặc Hiên lại lớn như vậy, căn bản là sofa thể nào chứa nổi .

      Chẳng lẽ muốn đem giường của mình nhường cho sao? !

      An Nhược còn chưa kịp lời cự tuyệt bị Lục Mặc Hiên kéo tay lên tầng 3.

      tại đêm khuya, An Nhược vì suy nghĩ tới hàng xóm xun quanh nên có kêu lên.

      Lực tay của Lục Mặc Hiên rất lớn, với sức lực của An Nhược căn bản phải là đối thủ của .

      Nhìn An Nhược còn được tự nhiên, Lục mặc Hiên thu lại cánh tay trực tiếp kéo ôm vào trong lòng, thấp giọng ở bên tai ."Hôm nay biết là ai, tiếng nào bổ nhào vào trong lòng . Huống hồ, chỉ ngủ nhờ nhà m đêm thôi, chắc chắn làm gì em."

      hành lang tối đen như mực, An Nhược ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của Lục Mặc Hiên, cẩn thận suy nghĩ, xe của Lục Mặc Hiên biết chừng thực hết xăng rồi.

      Từ Thịnh Tinh đến đây, sau đó mở lại đến tòa Thị Chính, bây giờ lại trở lại nơi này.

      Ngầm thở dài, hôm nay đàng phải chen chúc với Phan Mộng Lệ rồi. Chắc chắn trong lòng Phan Mộng Lệ còn rất khó chịu, đêm nay vừa hay có có thể tâm cùng ấy, để ấy có thể sớm quên tên khốn nạn Lý Thành Minh.

      Nhà An Nhược thuê ở tầng 4, từ tầng 1 lên tầng 4 Lục Mặc Hiên chưa phút nào buông tay ra.

      An Nhược từ trong túi áo lấy ra chiếc chìa khóa, đèn hành lang bị hỏng, An Nhược nhìn thấy ổ khóa, thử vài lần vẫn tìm được vị trí chính xác của ổ khóa.


      Đúng lúc này, bàn tay to lớn vươn ra tóm lấy chiếc chìa khóa tay An Nhược, đưa tay cái chỉ ngh thấy cửa chống trộm kêu cạch tiếng mở ra.

      thể , Lục Mặc Hiên cực kỳ cố chấp, cực kỳ bá đạo!

      "Phòng em ở bên phải, ngủ ở phòng của em. Em ngủ cùn chị em tốt của em, nhớ tiếng chút, đừng làm ồn đến ấy, hôm nay ấy chịu đả kích rồi." An Nhược nhàng đóng chặt cửa lại, với Lục Mặc Hiên câu, sau đó về phía phòng ngủ bên phải, bạt đèn trong phòng lên.

      Lục Mặc Hiên theo An Nhược đến phòng ngủ bên phải, căn phòng vô cùng gọn gàng và sạch , giường có cái ga giường in hình Hello Kitty, chiếc chăn mỏng của cũng in hình của hoạt họa. Đầu giường để con chó bông rất lớn, tủ đầu giường có chiếc đồng hồ báo thức hình con rùa. Lục Mặc Hiên phát An Nhược rất trẻ con.

      An Nhược run run cầm cái chăn, lại quay đầu nhìn vẻ mặt cổ quái của Lục Mặc Hiên, phòng ngu của chắc chắc được trang trí vô cùng đơn giản, nào giống như phòng ngủ của . . . . . .

      "Hôm nay nh đừng tắm rửa, cũng dùng được đồ tắm của em. Nên cứ lên giường ngủ , em chê người bẩn đâu." Sau khi An Nhược chỉnh lại giường xong, ngẩng đấu với người vẫn đứng bên quan sát phòng ngủ của .

      Lục Mặc Hiên gật gật đầu, nếu An Nhược đến nhà , ngji dùng chung đồ với . Nhưng mà, An Nhược dù sao cũng là vô cùng thuần khiết, mà ngay cả nụ hôn đầu còn chưa mất có thể thuần khiết được sao?

      Giờ phút này, Lục Mặc Hiên hoàn toàn quên mất đây cũng là nụ hôn đầu của , cũng là người đàn ông rất thuần khiết đó nha.

      "Uh`m, mau ngủ ." An Nhược sau khi xong, ra khỏi phòng đến phòng ngủ của Phan Mộng Lệ.

      Lục Mặc Hiên nhìn An Nhược rời khỏi phòng, nhìn lại căn phòng được trang trí vô cùng đáng này cái, kìm lòng được lấy điện thoại ra mở chức năng chụp ảnh, sau đó đứng ở cửa phòng, giơ điện thoại tách tách mấy cái.

      An Nhược biết khuê phòng của mình cứ như vậy bị Lục Mặc Hiên chụp lại lưu ở trong di động. Ảnh chụp còn bị Lục Mặc Hiên hăng hái đặt cho cái tên, gọi là mèo hoang .

      Diệp Hạo ngờ được trong lúc say trong mộng đẹp, Lục Mặc Hiên lại ầm ĩ gọi điện cho . Giơ tay day day trán, để cho bản thân tỉnh táo chút, Diệp Hạo ấn xuống nút nghe.

      Khi nghe thấy chuỗi địa chỉ xa lạ, Diệp Hạo cười đến mức miệng khép lại được. Lục Mặc Hiên ra tay thôi, vừa ra tay cái liền trực tiếp xông vào xào huyệt của kia! Bây giờ, chừng đó còn nằm trong lòng của Lục Mặc Hiên nữa kìa.

      "Được, ngày mai xe đúng giờ tới đó. Lục Mặc Hiên, được lắm, ra tay quả nhiên mau chuẩn độc!" Diệp Hạo cười lớn xong, muốn nghe xem Lục ặc Hiên phản ứng như thế nào đầu bên kia truyền đến tiếng hét thất thanh của .

      Diệp Hạo bị dọa sợ mất hồn, sau khi vuốt ve an ủi phụ nữ phải họ đều rất nhu hòa, lời chẳng phải như rót mật vào tai hay sao? Vậy sao tiếng hét lại lanh lảnh dọa người như vậy? Đại não của Diệp Hạo khẽ động, Chẳng lẽ Lục Mặc Hiên cường bạo kia sao?

      Diệp Hạo lập tức gạt bay suy nghĩ đó của , với diện mạo như vậy của Lục Mặc Hiên chắc chắn đàn bà tự bu lấy cậu ta mà thôi.


      Diệp hạo chỉ nghe thấy trận hưởng, Ngay sau đó tiếng lạnh băng của Lục Mặc Hiên từ bên kia truyền đến. Cả người Diệp hạo đột nhiên căng cứng, sau đó nhanh như chớp ấn treo máy, động tác nhanh nhẹn mặc quần áo.

      Đúng là xảy ra chuyện! Giữa trán Diệp Hạo lộ ra vẻ nặng nề, kia sao lại phiền phức như vậy. Mùa xuân đầu tiên của Lục Mặc Hiên lại gặp phải người phụ nữ phiền phức như vậy sao? ?

      Thực khó mà trước. . . . . .
      knv123 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      chương như hứa nhé!

      Chương 12: Lấy thân báo đáp.

      Lục Mặc Hiên cõng Phan Mộng Lệ lên, cổ tay Phan Mộng Lệ vẫn ngừng ra những giọt máu tươi chói mắt. Khuôn mặt hồng nhuận của An Nhược nay trở nên trắng bệch, Phan Mộng Lệ cắt cổ tay, cũng có phần trách nhiệm.

      Diệp Hạo lái xe đến còn nhanh hơn cả xe cứu thương, Lục mặc Hiên đặt Phan Mộng Lệ vào trong, An Nhược lập tức ngồi vào xe.

      Là chuyện liên quan tới mạng người nên vẻ mặt Diệp Hạo vô cùng nghiêm túc, SUV có tính năng tăng tốc cực tốt, chạy như điên tới bệnh viện quân khu.

      Lục Mặc Hiên lập tức gọi điện tới quân khu, để cho nhân viên trực ban chuẩn bị cấp cứu.

      Chỉ ngắn ngủi mấy câu, trong vòng vài chục giây, bệnh viện quân khu nghe theo phân phó của Lục Mặc Hiên chuẩn bị dựng cụ cấp cứu đầy đủ.

      Bác sĩ Triệu bác sĩ hàng đầu của bện viện quân khu nhận được điện thoại của bệnh viện Thượng tá Hiên đường tới lập tức bật dậy khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo. Vội vàng vội vàng lái xe tới bệnh viện, mặc áo blouse.

      Bệnh viện chuẩn bị xong mọi thứ, Diệp Hạo đường lái xe vào bệnh viện.

      Vừa mới mở cửa xe, bốn y tá vội vã đẩy giường cứu thương tới. Lục Mặc Hiên tự mình bế Phan Mộng Lệ lên giường cứu thương.

      Ánh mắt An Nhược nhìn chằm chằm vào 3 chữ phòng cấp cứu, Phan Mộng Lệ ngốc, vì Lý Thành Minh mà cắt cổ tay tự tử! Lý Thành Minh cùng lắm cũng chỉ là tên đàn ông khốn nạn, Phan Mộng Lệ vì ta mà lãng phí 5 năm còn chưa , nay lại thêm cả tính mạng nhất định phải đòi tiền bồi thường của !

      An Nhược gấp đến độ tới lui hành lang bệnh viện, hai môi mím chặt.

      Lục Mặc Hiên đưa tay giữ lấy thân thể ngừng qua lại của An Nhược, "Y thuật của bác sĩ Triệu rất giỏi, chị em tốt của em sao đâu. Nhiệt độ người ấy vẫn còn, miệng vết thương cổ tay cũng sâu lắm, sao đâu, em yên tâm."


      Giọng trầm ổn của Lục Mặc Hiên như liều thuốc an thần đánh thẳng vào lòng An Nhược, hốc mắt An Nhược đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Lục Mặc Hiên.

      màn này vừa vặn bị Diệp Hạo nhìn thấy, đôi mắt Diệp Hạo trợn lớn, vẻ mặt này của Lục Mặc Hiên, nghĩa là cậu ta nghiêm túc sao.

      Lại nhìn kia mang đôi mắt ửng hồng.

      Từ Diệp Hạo và Lục Mặc Hiên cùng nhau lớn lên trong khu tập thể của quân khu, nhưng về sau gia đình cậu ấy được chuyển tới quân khu của tổng bộ nên nhiều năm rồi hai người chưa gặp lại nhau.

      Nhưng tính tình của Lục Mặc Hiên thế nào, Diệp Hạo biết rất . Lục Mặc Hiên phải là loại người thích xen vào chuyện của người khác, chỉ có người khiến cậu ta quân tâm hoặc có hứng thú mới có thể khiến cậu ta nhúng tay vào chuyện của họ.

      Lục Mặc Hiên quân tâm tới mấy chuyện đâu đâu của kia, đến ngay cả chị em tốt của ấy gặp chuyện cậu ta cũng muốn quản, xem ra đơn thuần chỉ là cảm thấy hứng thú. ràng là. . . . . . quan tâm.

      Nghĩ đến hai chữ này, mắt Diệp Hạo mở càng thêm lớn, phải chỉ mới cùng này lăn qua lăn lại giường thôi sao, vậy mà quan tâm đến ta rồi hả? Chẳng lẽ phá thân cũng cần phải có quá trìn sao?

      Diệp Hạo mông lung nhớ tới chính cũng vừa mới phá ~ thân, kia hai lời liền vung ay thưởng cho bạt tai. Sau đó liền biến mất thấy tăm hơi đâu nữa, tìm khắp mọi nơi nhưng cũng thấy.

      Cuối cùng Diệp Hạo đành bất đắc dĩ phải ngừng tìm kiếm. phải chỉ là người phụ nữ thôi sao, cho ta chút mặt mũi liền lớn lối với a! đây thiếu nhất chính là phụ nữ!

      Người con tàn nhẫn đó khiến cho chỗ vừa mới bị phá của Diệp Hạo tổn thương sâu sắc, đúng là có duyên với kiểu đàn ông thuần khiết.

      Diệp Hạo tự tát vào miệng mình ba cái, hi vọng đó nhẫn tâm đến vậy.


      Lục Mặc Hiên nhàng lau nước mắt cho An Nhược, " bé này vừa mới khóc mà mắt đỏ nầu vậy rồi, giống con thỏ nỏ a." Lục Mặc Hiên cảm thấy An Nhược càng lúc càng giống con thỏ rồi, Hình bóng của chú mèo hoang hoàng toàn biến mất.

      Tay phải An Nhược nắm lại thành quyền, đấm Lục Mặc Hiên cái."Thỏ quá yếu đuối, em mới phải là con thỏ a."

      Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở, bác sĩ Triệu ra.

      An Nhược lập tức đẩy Lục mặc Hiên ra, chạy về phía bác sĩ Triệu, vừa nhìn vào trong phòng cấp cứu vừa hỏi."Tình huống như thế nào rồi? Có sao ?"

      Bác sĩ Triệu tháo khẩu trang xuống, mắt nhìn An Nhưng nhưng lại với Lục Mặc Hiên."Thượng tá Hiên, may mà được phát kịp thời, đưa tới cũng đúng lúc nên bảo toàn được tính mạng. Nghỉ ngơi nửa tháng là khỏe lại, sinh mệnh con người quan trọng nhất, yên lành tìm cái chết làm gì? Sau khi người bệnh tỉnh lại, đề nghị mọi người làm tốt công tác tư tưởng cho ấy."


      An Nhược lập tức gật đầu, "Được, cảm ơn bác sĩ Triệu, tôi nhất định làm theo lời dặn của bác sĩ."

      Bác sĩ Triệu ừ tiếng, lúc này Diệp Hạo từ ngã rẽ ra. với An Nhược "Thủ tục đều làm xong, viện phí cũng nộp đủ rồi, nhưng mà, chuyện này tốt nhất nên thông báo cho ba mẹ của bạn tiếng."

      An Nhược nghĩ đến bệnh tim của mẹ Phan Mộng Lệ, ba của ấy lại cũng rất khó khăn, lập tức ra tiếng phủ quyết."Trước hết cần thông báp, người có việc gì là tốt rồi."


      Lời này của An Nhược khiến cho Diệp Hạo phải nhíu mày, loại chuyện này làm sao có thể thông báo cho người nhà được?

      Bác sĩ Triêhu cũng đồng ý với lời của An Nhược, nhưng có số việc An Nhược tiện trước mặt nhiều người như vậy, Phan Mộng Lệ là người có lòng tự trọng rất cao, để cho nhiều người biết về tình hình gia đình của ấy, bất hảo.

      Lục Mặc Hiên nhận ra An Nhược có điều khó xử, lập tức xua tay."Cứ như vậy , trước cần thông báo cho ba mẹ ấy biết. Đợi đến khi bệnh nhân tỉnh lại rồi tính tiếp, Diệp Hạo, cậu phái nười kéo xe của tớ tới trạm xăng . Để xe của cậu lại, ngày mai mình muốn lại xe tới phân quân khu."

      Diệp Hạo thiếu chút nữa kêu lên, nghe lầm chứ? Đêm nay Lục Mặc Hiên ở lại trong bệnh viện sao? Cậu ta cũng quản quá nhiều chuyện rồi? !

      Sau khi An Nhược nghe thấy Lục Mặc Hiên vậy, bắt đầu xấu hổ, Lục Mặc Hiên còn bận bịu việc quân, Phan Mộng Lệ cũng bảo toàn được tính mạng, Lục Mặc Hiên cũng cần thiết phải ở lại trong bệnh viện.

      Lục Mặc Hiên nhìn ra được suy nghĩ của An Nhược, trực tiếp đẩy Diệp Hạo cái, để cho cậu ta nhanh chóng làm việc.

      Diệp Hạo tức giận dậm chân, sau đó hừ tiếng."Lục Mặc Hiên, em quả nhiên quá xem thường cậu rồi, bản lãnh cua của cậu thực con mẹ nó quá cao tay!"

      Bác sĩ Triệu nghe thấy hai chữ cua , đôi mắt già nua tràn đầy nghi hoặc, sau đó nhìn nhìn An Nhược, bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Thượng tá Hiên lại quan tâm đến vậy , ra là thế a.

      Bác sĩ Triệu rất thức thời rời , bốn y tá đẩy Phan Mộng Lệ vẫn còn hôn mê bấtt tỉnh lên phòng bệnh sa hoa nhất của bệnh viện.

      An Nhược hiểu được thế nào là phòng bệnh xa hoa, căn bản là giống như là phòng bệnh, so với phòng trọ của còn tốt hơn a!

      TV LCD 42 inch, 2 chiếc điều hòa lớn màu trắng nạm vàng. Chiếc giường lớn được trảm trổ tinh vi theo phong cách Châu Âu, ngay đến cả đồ dùng cho người nhà bệnh nhân cũng rất tiện nghi.


      Nhìn Lục Mặc Hiên ngồi ghế sofa day day trán, An Nhược đúng là nên cúi đầu tiếng cám ơn. Nếu như Lục Mặc Hiên mặt dày theo về nhà, Phan Mộng Lệ phỏng chừng . . . . . .

      Lục Mặc Hiên ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc mắt nhìn An Nhược cái."Làm tốt công tác tư tưởng cho chị em tốt của em, còn về chuyện Lý Thành Minh và người tài xế taxi kia, xử lý tốt."

      Thân thể An Nhược cứng đờ, ngay cả chuyện tài xế taxi mà Lục Mặc Hiên cũng muốn giải quyết sao?

      Lục Mặc Hiên nhàng cười, " cần cảm ơn , phải là làm công đâu nhé, về sau em từ từ trả là được rồi."

      Từ từ trả? người có thứ gì bị Lục Mặc Hiên nhìn trúng rồi hả? Chẳng lẽ, muốn lấy thân báo đáp sao?
      knv123honglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Cảm ơn ủng hộ của các nàng nhé! thi về vào đọc comment vui chảy bước mắt! :3. và truyện có 60c và 3pn nhé! <3

      Chương 13: Bóng đè!

      Lục Mặc Hiên chỉ về phía chai dịch truyền treo giường Phan Mộng Lệ, đè thấp thanh ."Em ngủ , có trông chừng là được rồi."

      Nhìn vẻ mặt khước từ của An Nhược, Lục Mặc Hiên lại thêm câu." là quân nhân, mình đồng da sắt, vài ngày ngủ cũng có việc gì."

      Trong đầu An nhược bỗng nhiên lóe lên khuôn mặt già nua được chát lứp phấn cực dày của bà trưởng bộ phận, bà ấy rất vừa ý với hiệu suất làm việc của Phan Mộng Lệ, nhưng bà ấy tuyệt đối phải là người có tâm địa thiện lương, cùng hùn vốn mở công ty thương mại giao dịch cả trng nội địa và ở nước ngoài, có thể ngồi lên vị trí trưởng bộ phận này, tâm địa có thể thiện lương sao?

      Cho nên, bây giờ tốt nhất là nên ngủ, công việc ngày mai của Phan Mộng Lệ cố gắng hoàn thành giúp ấy, nếu tiền lương tháng này của Phan Mộng Lệ sợ rằng khó mà giữ được.

      Nghĩ như vậy, An Nhược chỉ có thể khom lưng 90 độ tỏ ý cảm ơn Lục Mặc Hiên."Thượng tá Hiên, hôm nay làm phiền rồi. Em chỉ là người dân bình thường, cũng chỉ có thể tiếng cám ơn với thôi."

      Sau khi An Nhược xong, lại khom người 90 độ chào Lục Mặc Hiên.

      Lục Mặc Hiên khoát tay, nhưng đáy mắt lại vô tình lộ ra ý cười. Là thỏ , mèo hoang , nay lại muốn thành con tiểu hồ ly sao? ràng vừa rồi với phải là người thích lo chuyện bao đồng rồi mà.

      An Nhược thấy Lục Mặc Hiên trả lời, trong lòng thở phào nhõm, may mà ấy cố chấp muốn báo đáp ân tình ngày hôm nay. Lục Mặc Hiên , đương nhiên cũng chủ động mở miệng.

      An Nhược nhanh chóng quay người lại đến chiếc giường dành cho người nhà bệnh nhân. Phan Mộng Lệ thoát khỏi nguy hiểm, tĩnh dưỡng nửa tháng, nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng cho ấy. Tuyệt đối thể xem chuyện này.

      An Nhược gãi gãi đầu, muốn đao chém đứt "gốc rễ" của Lý Thành Minh, tất cả hậu họa đều do nó mà ra!

      An Nhược cảm thấy suốt 24 năm qua, trải qua biết bao nhiêu chuyện nhưng chưa có ngày nào khiến kinh sợ như ngày hôm nay.

      Chân giày cao gót, quần áo cũng chưa kịp thay, trực tiếp nằm ngửa ở giường lớn. Kéo qua tấm chăn mỏng, hồng hộc ngủ say.

      Lục Mặc Hiên rất thính, nghe thấy tiếng thở đầu đều của ai đó vang lên trong phòng, bộ mặt cương nghị thoáng chốc trở nên nhu hòa.

      Lục Mặc Hiên thò tay vào túi áo lấy điện thoại, gửi cái tin nhắn.

      Diệp Hạo đáng thương làm xong chuyện mà Lục Mặc Hiên giao phó, vừa mới qua nhà Chu Công chơi cờ tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

      Trái tim Diệp Hạo theo đó mà co rút lại, khi thấy dòng tin nhắn chói mắt của Lục Mặc Hiên, Diệp Hạo rất muốn đạp nát điện thoại.

      Đúng sáu giờ ngày mai mang tới bệnh viện quân khu bộ quần áo công sở thanh lịch hiệu Chanel, Diệp hạo mơ mơ hồ hồ nhớ tới kia vẫn mặc người bộ đồng phục của câu lạc bộ Thịnh Tinh, ra bộ đồ này là chuẩn bị cho đó!

      Diệp Hạo nắm chặt quả đấm, đấm bang bang hai cái vách tường, từ trước đến nay chưa bào giờ phải mua quần áo cho phụ nữ! Ngay cả đến để lại ấn tượng sâu nhất cho cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy.

      Sau hồi, bực bội trong người Diệp Hạo cũng từ từ tản . Thở dài hơi, ở thành phố A này nơi bán mấy thừ đồ xa xỉ như vậy phải nhắc đến cửa hàng của bà đại Boss của Diệp Hạo.

      Diệp Hạo lãng phí rất nhiều thời gian để giải thích với . Khó khăn lắm mới bị thuyết phục, phiền phức khác lại tiếp tục mò tới.

      thẳng, ngay cả người từ trước đến nay gần gũi nữ sắc như Lục Mặc Hiên mà còn chuẩn bị quần áo để lấy lòng phụ nữ, con cái tên tiểu tử này sao đến giờ còn chưa chịu thông suốt vậy!

      Diệp Hạo đùng đùng bị mắng cho trận, cực kỳ bất đắc dĩ dập máy.

      Nhìn ánh trăng vàng vặc ngoài cửa sổ, đôi đồng tử của Diệp hạo bỗng co rụt lại. Con bà nó, mẹ của Lục Mặc Hiên - Âu Mỹ Trú là tổng giám đốc công ty thời trang danh tiếng tại Đại Lục. Loại chuyện này vốn dĩ cần phải nhúng tay vào!

      Diệp Hạo tức giận vỗ bùm bụp lên ngực, kết giao nhầm người rồi a!

      So với Diệp Hạo, An Nhược cũng có tốt hơn là bao nhiêu. Hai người vì sao lại bi thương đến vậy, còn phải bởi vì vẻ bề ngoài hoa lệ, cử chỉ thân sĩ nho nhã, nhưng thực chất Lục Mặc Hiên lại là người cực kỳ ngạo nghễ và vô lại.

      Đúng, Lục Mặc Hiên quả thực có cái loại bản lĩnh này, kết hợp giữa tính cách vô lại và vẻ ngoài hoàn mỹ. Khiến cho người bị bóc lột từ đầu tới cuối đều bắt lỗi được .

      Giờ phút này An Nhược mơ mơ màng màng bị bóng đè làm cho sợ hãi mà tỉnh dậy, vốn dĩ An Nhược ngủ cực kỳ ngon giấc.

      Sau đó, biết vì sao, cảm giác có vật gì đó rất nặng đè lên người , khiến cho thở nổi. An Nhược muốn cử động, nhưng cảm thấy cực kỳ khó khăn.

      An Nhược giơ tay lên, muốn kéo vật đè người mình xuống. Nhưng ngón tay lại đụng phải cỗ vật thể mềm mại ấm áp, dừng lại.

      Lúc An Nhược vừa mới tình lại, ý thức vẫn còn mơ hồ. Quay đầu nhìn bức màn trước mắt. Vươn tay mò mò mẫn mẫn, lát sau, An Nhược cầm lấy động, mở khóa.

      Điện thoại được mở sáng, điện thoại thị thời gian là 5 rưỡi sáng, cũng để cho An Nhược thấy mình bị "Bóng đè" rồi!

      phải Lục Mặc Hiên để cho ngủ còn trông Phan Mộng Lệ sao? phải . . . . . . cái cọng lông a, An Nhược tức giận.

      vừa mới quen Lục Mặc Hiên ngày hôm qua nụ hôn đầu của bị cướp mất, bây giờ, Lục Mặc Hiên, ta, ngủ người a.

      Cánh tay săn chắc của đè lên khối mềm mại mẫn cảm của , còn cái chân thon dài lại ngăn giữa hai chân . Chỉ cần Lục Mặc Hiên nhích lên thêm chút nữa thôi, phần ở dưới liền. . . . . .

      An Nhược hít sâu mấy hơi thở, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp của đàn ông.

      An Nhược thò tay ra sau lưng Lục Mặc Hiên, ngũ trảo thành hình, liền muốn dùng lực nhéo vào lưng cái.

      Nhưng mà, người tính bằng trời tính.

      Chân dài của Lục Mặc Hiên khẽ động, lập tức đụng vào nơi tư mật của .

      An Nhược thèm giữ hình tượng thục nữ nữa, trực tiếp giật tóc Lục Mặc Hiên, hung hăng mắng."Em a!"

      Lục Mặc Hiên mở ra đôi mắt lim dim buồn ngủ, thượng tá Hiên tuấn uy nghiêm lãnh khốc lúc này lại mang bộ dáng của người say ngủ, là. . . . . . Độc lĩnh phong tao!

      "Em làm sao?" Lục Mặc Hiên nhàng mở miệng, trong lúc đó chân dài lơ đễnh dời .

      An Nhược hỏa khí đầy mình bỗng nhiên ngừng cháy, An Nhược suy nghĩ mấy cái phản ứng của Lục Mặc Hiên. Tình hình bây giờ hoàn toàn giống với suy đoán của .

      Em a, phải nên lập tức bật dậy, ra sức sai rồi sai rồi, chẳng phẩi nên giải thích cái gì đó với sao? !

      Nhưng cự nhiên lại hỏi, em làm sao!

      Làm sao hả! An Nhược muốn đáp lại câu, "em " của tôi ổn! Bị đụng cho hai lần, nếu cái chân của còn mau rời "em " của tôi liền muốn khóc!

      An Nhược là cực kỳ thuần khiết, chưa có nụ hôm đầu đời, thân thể lại càng chưa có người con trai nào động qua, ngay đến cả nắm tay cũng còn chưa nắm nữa là. tại tốt rồi, mất nụ hôn đầu, thân thể bị động tới động lui, "em " đều . . . . . .
      knv123honglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      câmanh: 2 ngày 1 chương bạn nhé!
      Thiến Tiếu Tiếu: ta chú ý cảm ơn nàng!
      Và cảm ơn tất cả mọi người ủng hộ! :">

      Chương 14: Học ngoại khóa.

      Lục Mặc Hiên khép hờ đôi mắt, chân dài của dịch chuyển xuống dưới chút, cánh tay rời khỏi người , biết là cố ý hay vô tình, bộ phận cao ngất của An Nhược bị người nào đó đè khuỷu tay lên hồi.

      An Nhược bị chiếm tiện nghi, sao có thể để Lục Mặc Hiên lui thân dễ dàng như vậy được.

      An Nhược xoay người cái đè khuỷu tay phải lên cổ Lục Mặc Hiên. Dùng lực đánh cái.

      Bởi vì đánh lên cổ nên chiếc cằm thon dài hoàn mỹ bị nâng lên cao, đôi mắt to lại bắt đầu híp lại.

      Hành động mờ ám này của An Nhược, Lục Mặc Hiên sớm phát ra, nhưng vẫn động thủ, muốn nhìn xem con thỏ An Nhược khi biến thành mèo hoang ra tay với như thế nào.

      An Nhược nhìn vẻ mặt bình thường của Lục Mặc Hiên trong khi cổ bị kìm chặt, cỗ hỏa khí biết từ đâu bốc lên ngùn ngụt.

      bị Lục Mặc Hiên làm cho tức đến mức dậm chân, Lục Mặc Hiên chế giễu, bày ra tư thế thần sĩ , ràng làm ra chuyện vô sỉ như vậy mà vẻ mặt vẫn rất quân tử!

      An Nhược rất muốn giơ tay lên thưởng cho Lục Mặc Hiên mấy cái bạt tai, mặc dù Lục Mặc Hiên cứu , giúp rất nhiều việc.

      Nhưng mà, chuyện này cũng đại biểu rằng lấy thân mình ra báo đáp nha.

      24 năm thủ thân như ngọc, An Nhược muốn cẩn thận tìm người đàn ông, và phải chắc chắn rằng người đàn ông đó là người mà có thể phó thác cả đời mình, lúc đó An Nhược mới có thể an tâm trao thân cho người ấy.

      Suy nghĩ này của An nhược bị các bạn cùng phòng hồi đại học cười nhạo, theo kịp thời đại, năm nào rồi mà vẫn còn giữ cái quan niệm cổ hủ như vậy.

      Nhưng An Nhược chính là người như vậy, có số nguyên tắc nhất định duy trì tới cùng.

      Cho nên, bây giờ Lục Mặc Hiên chạm tới điểm mấu chốt nhất, mặc kệ giúp nhiều thế nào, nhưng trong mắt An Nhược bây giờ chỉ là tên bại hoại, vô sỉ, sắc lang!

      "Khụ khụ, thượng tá Hiên, sáu giờ , theo lệnh của cậu mình mang quần áo đến rồi đây." Diệp Hạo cầm theo bộ quần áo công sở Chanel được đóng gói tinh xảo tới phòng ngủ dành cho người nhà bệnh nhân, thân thể cứng ngắc đứng ở cửa phòng, ánh mắt ngừng liếc nhìn đôi nam nữ dây dưa giường.

      Lục Mặc Hiên cũng quá lợi hại quá , ở trong bệnh viện cũng dám làm xằng làm bậy. Mà hôm qua còn hay lắm, sáu giờ gì chứ, lọai chuyện này ít nhất cũng phải làm xong trước sáu giờ rồi chứ. Sáng sớm tinh mơ muốn để cho chảy máu mũ chết sao?

      Diệp Hạo chậc chậc hai lần, nhìn ra a, có bộ dáng nhu nhược như thỏ kia ngờ lại hung hãn như vậy, lại dám chơi tư thế nữ nam dưới.

      Lục Mặc Hiên ơi Lục Mặc Hiên, cậu cũng có lúc bị đàn bà cưỡi sao.

      Diệp Hạo càng xem càng lớn mật, cuối cùng ánh mắt dừng lại cặp mông tròn lẳn của kia. Cặp mông căng tròn được bao bọc bởi chiếc váy ngắn ôm sát, vô cùng đẹp, vô cùng kiều.

      Lục Mặc Hiên giữ chặt đầu An Nhược tựa cằm lên đó, dùng lực xoay người cái.

      trận long trời lở đất trôi qua, An Nhược thẳng tắp bị Lục Mặc Hiên áp dưới thân. Thân thể to lớn rắn chắc của Lục Mặc Hiên vừa đúng che khuất ánh mắt của Diệp Hạo.

      "Diệp Hạo, cậu ngứa da đúng ? Để quần áo ở dưới đât, đóng cửa lại, nhanh chóng rút lui khỏi trường." Lục Mặc Hiên quay đầu lại, ánh mắt yên lặng nhìn An Nhược như nhìn con sư tử Châu Mỹ nguy hiểm vậy.

      Sống lưng Diệp Hạo lập tức thẳng đứng, rất lưu loát đặt quần áo mặt đất, xoay người đóng cửa phòng lại.

      Nếu cửa phòng mở, Diệp Hạo cũng được nhìn cảnh nóng bỏng ~ bạo lực ~ say lòng~ ướt át đến vậy. Xem ra, Lục Mặc Hiên vẫn còn phải an ủi kia hồi xong mới ra.

      Diệp Hạo thấp giọng cảm thán vài câu, sau đó ngồi ở ghế sofa, hai mắt nhìn về phía nằm giường bệnh.

      Hôm qua mọi thủ tục nhập viện đều do mình giải quyết, Diệp Hạo biết nằm giường tên là Phan Mộng Lệ.

      Ngày hôm qua tình khẩn cấp, trước khi làm phẫu thuật nhất định phải có người ký tên. Cho nên, Diệp Hạo cực kỳ bất đắc dĩ đóng giả làm người thân kẻ khác lần.

      Ánh nắng sớm mai nhàng xuyên qua rèm cửa chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Phan Mộng Lệ, làn mi của Phan Mộng Lệ khẽ run lên, đôi môi trắng nhợt khẽ mấp máy.

      Khăn trải giường màu trắng nhất thời bị nắm chặt lấy, Ngay sau đó, Phan mộng lệ khẽ kêu lên tiếng tỉnh lại.

      Phan mộng lệ hoảng hốt nhìn xem bốn phía, vừa mới tỉnh dậy đầu óc vẫn chưa ràng cho lắm.

      Quay đầu nhìn người đàn ôn ngồi ghế sofa, Phan mộng Lệ vô lực mở miệng."Tôi ở dưới Địa phủ rồi sao? là Diêm Vương hay là Phán Quan?"

      Khóe mội Diệp Hạo điên cuồn giật giật, Diêm Vương, Phán Quan sao? Có Diêm Vương với Phán Quan nào đẹp trai như sao?

      Diệp hạo hừ tiếng, được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác."Ở đây là phòng bệnh của bệnh viện quân khu, chị em tốt của cũng ở đây, muốn chết cũng đâu có dễ như vậy."

      Diệp hạo tới đây, tạm dừng lại, ra nên như thế này, có chị em tốt, chị em tốt của lại có Lục Mặc Hiên. Mà Lục Mặc Hiên tên này lại vừa giống thần vừa giống quỷ, muốn chết cũng dễ dàng như vậy.

      Phan Mộng Lệ kinh ngạc, sau đó nhìn xuống kim truyền dịch cắm tay trái của , Phan Mộng Lệ liên tục cười khổ.

      Vốn tưởng rằng chết là có thể giải thoát, là có thể khiến cho còn đau khổ nữa. Nhưng ông trời muốn sống bằng chết, Phan Mộng Lệ dã còn hi vọng gì vào Lý Thành Minh nữa rồi, nhưng đứa con trong bụng. . . . . .

      Nhớ đến cục cưng nằm trong bụng, Phan Mộng Lệ vội vã đặt tay lên bụng.

      Diệp Hạo cười châm chọc, "Bây giờ mới nhớ đến đứa bé sao? Lúc cắt cổ tay tại sao nhớ tới nó? Yên tâm, và cả con đều an toàn."

      Phan Mộng Lệ mím chặt môi lại, cho dù có sinh cục cưng ra nó vẫn chỉ mang danh là con riêng, là đứa con được lộ ra ngoài ánh sáng. Cục cưng thể giữ, nên vốn dĩ muốn cùng cục cưng rời bỏ thế giới này.

      Trong lúc Phan Mộng Lệ hãm sâu vào trong suy nghĩ, tiếng hét chói tai của phụ nữ từ phòng ngủ dành cho người nhà bệnh nhân truyền ra.

      Cả người Phan Mộng Lệ cứng đờ, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng kia. Tiếng hét này là của An Nhược! ấy sao vậy?

      Phan Mộng Lệ vội vã xốc chăn lên muốn xuống giường.

      Diệp hạo nhanh nhẹn ngăn Phan Mộng Lệ lại, "Chị em tốt của sao đâu, Thượng tá Hiên dạy ngoại khóa cho ấy mà thôi."

      Diệp Hạo ngoài miệng như vậy, nhưng trong đầu lại đem Lục Mặc Hiên mắng cho mấy lần, chắc chắn là vừa mới phá ~ chỗ đó rồi, đối với chuyện đó nghiện rồi! Lúc đấy cũng như vậy, chỉ là, lớn mật như Lục Mặc Hiên.

      Phan Mộng Lệ nghi hoặc , học cái gì? Tiếng kêu của An Nhược ràng rất thê thảm thống khổ."Có phải An Nhược xảy ra chuyện gì rồi hay ?"

      " học mà, hôm qua ấy ở Thịnh Tinh bị Cẩn thiếu nhìn trúng, thượng tá Hiên là quân nhân tốt nên dạy ấy số thuật phòng thân." Diệp Hạo mở miệng bừa, chỉ mong Lục Mặc Hiên truyền ra mấy tiếng rên rỉ là được rồi.

      Còn về cái tên Cẩn thiếu kia, về sau Diệp Hạo điều tra hóa ra là nhị thiếu gia của nhà họ Sở, lại là tên ăn chơi trác táng.

      Phan Mộng Lệ sau khi nghe thấy hai chữ Cẩn thiếu, thân thể càng thêm cứng ngắc. Sở Cẩn? ! Lần này An Nhược gặp phiền phức lớn rồi, Sở Cẩn giết rất nhiều "tiểu thư" của Thịnh Tinh rồi, nhưng lại là giết ở giường a!

      A, lại tiếng thét chói tai nữa vang lên.

      Khóe môi Diệp Hạo lại giật giật, sau đó cứng nhắc với Phan Mộng Lệ, "Thượng tá Hiên dạy võ thuật cho chị em tốt của đó."

      Nếu như An Nhược biết Diệp Hạo như vậy, chắc chắn xé nát mồm !

      Ở nơi này dạy võ thuật sao, cái gì gọi là học, bạn có thấy ai sau khi cởi hết quần áo của bạn lại còn dạy học cho bạn ? !
      knv123honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :