Chương 59: Tuân lệnh!
Sau khi An Nhược ngồi vào trong xe mới cắt đứt cuộc gọi. Phan Mộng Lệ làm việc vô cùng cẩn thận, lại là người thà chịu khó, nay Mậu Hưng hoàn toàn thay da đổi thịt. Lời An Nhược giống như đạo thánh chỉ, Phan Mộng Lệ cần phải về quê sống với ba mẹ mà ở lại bộ phận tiêu thụ làm việc, tiền lương chắc chắn vô cùng hậu hĩnh, khóe miệng An Nhược cong lên, có mỗi người bạn thân là ấy, có thể để ấy là được hay sao? Phụ nữ ấy à, vẫn luôn muốn có người bạn tâm đầu ý hợp, chồng là dùng để chăm sóc còn bạn thân là để tâm .
Lục Mặc Hiên nhìn thấy khóe môi An Nhược lên ý cười, lại nhớ đến những lời An Nhược với Phan Mộng Lệ, trong lòng kìm được dâng lên cảm giác rất khó tả. An Nhược có bạn thân là chuyện tốt, nhưng vị trí của bạn thân ấy trong lòng An Nhược lại quá to lớn. An Nhược sớm trở thành người đứng đầu của Mậu Hưng, chắc chắn thăng chức cho Phan Mộng Lệ, tiền lương khỏi cần bàn cãi, An Nhược lại dùng tình cảm để dụ dỗ, phen này Phan Mộng Lệ trở về quê được nữa rồi.
Nghĩ vậy, Lục Mặc Hiên càng thêm khó chịu, nếu , cứ dụ dỗ An Nhược đưa về ra mắt mẹ vợ trước . Sau đó ở lại đấy vài ngày, tròng mắt Lục Mặc Hiên hơi híp lại, việc này thể kéo dài thêm nữa, biết mẹ vợ ghét quân nhân tới mức nào? Nhưng trước tiên cứ mua tặng bà vài thứ mà bà thích , mua mấy hộp nhân sâm lớn, thứ này rất tốt cho sức khỏe. Mua thêm ít collagen nữa, thứ này tốt cho da dẻ của phụ nữ, da bị vàng vọt mà trở nên hồng hào, tươi sáng. Lục Mặc Hiên nhớ lúc còn ở nhà, thường xuyên thấy mẹ uống thứ này.
Nghĩ là làm, Lục Mặc Hiên lái xe tới trung tâm thương mại. Vừa bước vào tới nơi liền buông câu vô cùng hống hách, mang nhân sâm cùng collagen tốt nhất của các người ra đây. Nhân viên bán hàng nghe thấy vậy khỏi mừng thầm. Chưa đầy phút sau mang nhân sâm và collagen cao cấp nhất ra cho Lục Mặc Hiên xem, collagen nhập khẩu từ Pháp, còn nhân sâm được sản xuất ở trong nước. Lục Mặc Hiên hai lời, lập tức mua 3 hộp nhân sâm và 3 hộp collagen, văn vẻ chút tất cả có sáu hộp, lục lục đại thuận, tăng thêm chút may mắn.
An Nhược gì, cầm hai hộp nhân sâm theo sau Lục Mặc Hiên, nhìn dáng vẻ này của , giống như kiểu ngày mai liền muốn theo về nhà luôn vậy. Dù sao Nhân sâm và collagen để ở nhà cũng dễ bị hỏng, chất lượng của chúng được bảo đảm trong thời gian rất dài. Mua sớm chút, về sau lúc muốn về ra mắt mẹ vợ, là có thể ngay.
Sau khi trải qua cuộc mua sắm lớn, tâm tình của trở nên cực kỳ vui vẻ. Trợ thủ đắc lực cầm hai hộp nhân sâm bên cạnh, hai người cùng cất bước rời khỏi trung tâm thương mại. Nhân viên bán hàng cười tới mức khép miệng lại được, chỉ tiêu của tháng này được hoàn thành cách vô cùng xuất sắc, thời buổi nay mọi người rất chú trọng tới việc làm đẹp, vừa muốn có hiệu quả tốt vừa muốn hợp túi tiền, tiền nào của đấy cả thôi! Vẫn là vị khách vừa rồi
Ra tay hào phóng, trực tiếp lấy thẻ vàng chút do dự.
Nhân sâm cùng collagen được đặt phía sau cốp xe, An Nhược phất tay ra hiệu cho Lục Mặc Hiên, “Tới bệnh viện quân khu, Mộng Lệ phá thai xong rồi, em muốn tới xem ấy thế nào! Tên Lý Thành Minh đáng chết, hại Mộng Lệ ra nông nỗi này mà chị bị tống vào tù, quả thực là quá dễ cho rồi! Em rất muốn đem ra chặt làm tám mảnh cho chó ăn!” An Nhược vừa vừa vươn tay thủ thế chém giết.
Lục Mặc Hiên chép miệng : “Những thằng đàn ông giống Lý Thành Minh đời này còn rất nhiều. Nhưng những người giống như , lại nhiều lắm.” Độ tự sướng của Lục Mặc Hiên quả thực vô cùng cao siêu, ý bên trong chúng là, An Nhược, em nên biết quý trọng người đàn ông như này, hiếm có khó tìm, có khi còn bị tuyểt chủng rồi cũng nên!
An Nhược hào phóng nhấc tay thưởng cho Lục Mặc Hiên cái cốc: “Biết rồi, cần phải , ai gia cưng chiều ngươi, ai gia chỉ cưng chiều mình ngươi, hậu cung này của ta cũng chỉ thuộc về mình ngươi. Mau lái xe.” An Nhược mồm miệng sắc sảo, còn bá đạo hơn cả đàn ông con trai, mà Lục Mặc Hiên giống như biến thành vợ thèm khát sủng ái. Land Rover bắt đầu chuyển động, sau đó chậm rãi nhấp vào làn xe. An Nhược chủ động gọi điện cho Phan Mộng Lệ, hỏi ấy muốn ăn cái gì? Người trong bệnh viện quân khu biết Phan Mộng Lệ có quen biết với Lục Mặc Hiên, cho nên ai dám thất lễ với ây, cả khi Phan Mộng Lệ muốn ăn cháo tổ yến bệnh viện quân khu chắc chắn cũng phái người bưng tới. An Nhược dừng lại tại tiệm ăn gần bệnh viện mua cho Phan Mộng Lệ hộp cháo bổ Bát Bảo, cửa hàng này buổi sáng bán từ 6 giờ tới 1 giờ chiều, rồi lại từ 4 giờ chiều tới 10 giờ đêm. An Nhược tới thời điểm, lúc An Nhược tới là 3 giờ chiều. Huống hồ cháo Bát Bảo chỉ bán vào buổi sáng, nên cháo sớm bán hết từ bao giờ rồi.
Khiến cho chủ tiệm đau đầu chính là này vô cùng cố chấp, cứ khăng khăng phải mua bằng được cháo Bát Bảo, lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh này mà xem, khí thế quả thực tầm thường, chủ tiệm còn cách nào khác, những người như này dân đên như ông đắc tội nổi.
Chủ tiệm đành phá lệ nấu riêng cho An Nhược hộp cháo Bát Bảo mang , An Nhược cười tít mắt nhận lấy hộp cháo, Lục Mặc Hiên đnag định trả An Nhược ngăn lại. Lấy ra tờ 20 tệ đưa cho chủ tiệm, chủ tiệm quay người tìm 15 tệ trả lại cho An Nhược, cầm tiền lẻ trong tay quay người lại bóng dáng của An Nhược sớm biến mất thấy tăm hơi!
Chủ tiệm gãi đầu khó hiểu, chuyện gì xảy ra vậy, tiền thừa còn chưa cần bỏ rồi! Cháo Bát Bảo giá 5 tệ, 20 tệ mua được 4 bát! Chắc họ biết ông kiếm tiền dễ dàng gì nên mới bỏ thêm cho ông chút tiền.
An Nhược lắc lư hộp cháo tay : “Mặc Hiên, biết cạnh bệnh viện có tiệm cháo ngon như này sao, cửa hàng anyf chuyên bán cháo bổ. Lúc em còn học đại học, tháng anof cũng muốn đến đây ăn cháo. Lúc ấy, Mộng Lệ còn mở cửa hàng cháo để nấu ra nồi cháo đặc biệt.”
Lục Mặc Hiên ngắm nhìn gương mặt của An Nhược rồi tưởng tượng ra những năm tháng học đại học của , An Nhược của khi đó, Lục Mặc Hiên vẫn chưa quen biết , ngay lúc đo An Nhược, Lục Mặc Hiên lại vẫn biết. Theo như tháng nào cũng muốn tới chỗ này ăn cháo, khi đó cũng từng tới thành phố A này vài lần, số lần tới bệnh viện quân khu cũng ít, vậy sao chưa lần gặp gỡ này?
“Đừng xe ở đây , chúng ta bộ vào nhé.” vai An Nhược vác cái bọc , tay phải cầm cháo, tay trai nắm lấy tay của Lục Mặc Hiên, bước từng bước vào sâu bên trong bệnh viện.
Lục Mặc Hiên cúi đầu nhìn bàn tay hai người dan chặt vào nhau, trong lòng vô cùng ấm áp và hạnh phục, đâu cần sóng to gió lớn mới là hạnh phuc, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản như này thôi, nó là lại hưởng thụ, khoé miệng Lục Mặc Hiên cong lên, bao giờ phải đơn mình nữa, vì bất cứ khi nào, cũng có người con bước ben cạnh , cùng nắm tay tiến về phía trước.
Phan Mộng Lệ nửa nằm nửa ngồi giường nhưng sau khi nhìn thấy An Nhược bước vào lập tức ngồi ngay ngắn lại. Mấy ngày nay, Phan Mộng Lệ luôn nghĩ đến những gì mà Lý Thành Minh làm với . vẫn là Phan Mộng Lệ, có cha mẹ có An Nhược, có cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời. xuất của Lý Thành Minh khiến hiểu ra điều được dễ dàng tin tưởng vào đàn ông.
Last edited by a moderator: 22/3/15