1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người - Y Lạc Thành ( Hoàn - 66c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tiếng giày cao gót chói tai vang lên càng lúc càng gần, An Nhược nhíu mày, nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, là người biến mất mấy ngày nay - Triệu Thâm Du bỗng nhiên xuất . mặt chị ta mang vẻ kích động, nhưng điều mà chị ta lo lắng hề giống những người có mặt ở đây. Chung tổng ngã xuống, tất cả những quản lý cấp cao của Mậu Hưng rất có thể bị thay đổi, đến lúc đó, chị ta có thể tiếp tục ngồi cái ghế trưởng bộ phận Marketting này nữa hay chưa biết trước được.

      Triệu Thâm Du nhìn về phía An Nhược, này trẻ hơn chị ta, đẹp hơn chị ta, Triệu Thâm Du vỗ trán thở dài, trước khi sóng tới chị ta phải chết bãi biển rồi sao? Lục Mặc Hiên đại diện cho tập đoàn Hồng Thiên, dựa vào mối quan hệ giữa An Nhược và Lục Mặc Hiên, khi

      Chung tổng ngã xuống, trong tương lai xa Mậu Hưng thuộc về tay An Nhược.

      Từ trước tới giờ An Nhược luôn bị Triệu Thâm Du quát mắng sai bảo, nhưng đến giờ phút này vai về đều hoàn toàn bị hoán đổi…

      An Nhược giọng chỉ trích Triệu Thâm Du mấy câu: “Chung tổng vẫn trong phòng cấp cứu, trong công ty có quy định phải giày cao gót. Nhưng trong bệnh viện chị nên giày bệt chứ.”

      Triệu Thâm Du thoáng nhìn xuống chân An Nhược, vừa định , phải cũng giày cao gót đó thôi? Lời đến miệng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Mặc Hiên, chị ta đành hậm hực nuốt xuống bụng. Cố gắng nhàng để giày cao gót phát ra tiếng động. Triệu Thâm Du đến tựa mình vào tường.

      Chiếc đèn màu đỏ cánh cửa phòng phẫu thuật như lưỡi dao đòi mạng, phát ra ánh sáng màu đỏ cực kì chói mắt. Hơn 1 tiếng sau, bác sĩ mới từ trong đó bước ra, máu dày đặc đôi găng tay mà ông đeo. Bác sĩ lắc đầu nhìn vợ của Chung tổng: “Bà Chung, chúng tôi cố gắng hết sức rồi, nhưng trong vòng 24 giờ tới, nếu Chung tổng còn chưa tỉnh lại, gia đình nên bắt đầu chuẩn bị hậu cho ông ấy.”

      Đứa trẻ được An Nhược ôm ở trong lòng sau khi nghe thấy bác sĩ vậy, khóc càng lúc càng dữ dội. Cơ thể của bà Chung ngừng run rẩy, mắt thấy bà sắp chống đỡ nổi, Lục Mặc Hiên liền tiến nhanh về phía trước đưa tay đỡ bà.

      Triệu Thâm Du mím chặt hai cánh môi, xem ra Chung tổng…

      Bà Chung cắn chặt hai cánh môi, sau hồi yên lặng, quay đầu với Lục Mặc Hiên: “Thượng tá Hiên, chúng tôi cần biết bán được bao nhiêu, từ nay về sau Mậu Hưng giao cho Hồng Thiên quản lý, mong rằng Hồng Thiên có thể giữ được cái tên Mậu Hưng này. Đây là tâm huyết nửa đời người của ông nhà tôi.” Bất kể tính tình Chung Sam Vũ ở thương trường thế nào, nhưng xem ra trong mắt bà Chung, ông vẫn là người đàn ông tốt, biết chăm lo cho gia đình.

      Bà Chung mới tốt nghiệp cấp 2 ra ngoài làm thuê cho người ta để kiếm tiền cho Chung Sam Vũ học tiếp lên trung học. Thành tích học tập của ông rất tốt, đỗ vào trường đại học danh tiếng. Sau đó ông nhận được giúp đỡ từ thầy giáo, nên mở cửa hàng buôn bán đồ điện tử. Nếu là người khác bám lấy nhà giàu nào đó, nhưng Chung Sam Vũ vẫn trở lại quê hương cưới bà Chung về làm vợ.

      Việc này, Mẫn Cần và Triệu Thâm Du đều biết, An Nhược tới Mậu Hưng làm việc được hơn năm, bình thường quan tâm tới chuyện của cấp nên chuyện của Chung Sam Vũ vẫn chưa biết.

      Những thứ này, Lục Mặc Hiên đưa cho bản kế hoạch thu mua Hồng Thiên có thoáng đề cập chút. An Nhược vô cùng kinh ngạc, sau đó lập tức tăng giá lên gấp 10 lần.

      Bất quá, đây đều là chuyện của sau này.

      “Thượng tá Hiên, cậu là người bận rộn, có thể tới đây thăm nhà họ Chung chúng tôi cái, là đại ân đại đức rồi. Vậy mà giờ còn làm phiền cậu.” mặt bà mang vẻ chất phác tự nhiên.

      An Nhược vỗ vỗ vào bả vai của con trai Chung tổng, cổ vũ nó, muốn thằng bé kiên cường hơn. Thằng bé mở to đôi mắt đẫm lệ, gật gật đầu vài cái sau đó thẳng đến chỗ mẹ nó.

      Lục Mặc Hiên lui về đứng bên cạnh , bàn tay nắm chặt lấy tay An Nhược: “Tới Mậu Hưng thôi, có thứ muốn cho em xem.”

      Vẻ mặt Lục Mặc Hiên trở nên căng thẳng, đó là thứ gì? Là bản kế hoạch thu mua Mậu Hưng của Hồng Thiên sao?

      Triệu Thâm Du bước nhanh tới trước mặt An Nhược, mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “An Nhược…”

      Triệu Thâm Du còn chưa hết câu, An Nhược trực tiếp phất tay cắt ngang lời của chị ta: “Trưởng phòng Triệu vẫn còn bệnh, nhiều năm nay chị vì Mậu Hưng mà dốc sức làm việc. Cho dù Mậu Hưng có bị thu mua, cũng vô tình đến nỗi đuổi chị ra khỏi công ty, chị vẫn giữ chức trưởng phòngMarketting. Nhưng mà, tác phong làm việc của chị, cần chú ý chút.”

      Triệu Thâm Du ngờ An Nhược lại khoan dung đến vậy. Trước kia chị ta ít lần gây khó dễ cho An Nhược, thứ nhất vì An Nhược là người mới, thứ hai là bởi vì so với chị ta lúc mới vào nghề An Nhược lại nhanh nhẹn, thuần thục hơn chị ta rất nhiều. Triệu Thâm Du sợ, lâu sau chị ta bị An Nhược cướp vị trí của mình.

      An Nhược nghiễm nhiên lấy giọng của Tổng giám đốc Mậu Hưng ra để giáo huấn Triệu Thâm Du. Triệu Thâm Du hề có nửa câu oán hận, trong lòng càng thêm hạ quyết tâm, về sau chị ta phải cố gắng làm việc hơn nữa.

      An Nhược giữ lại Triệu Thâm Du, nghĩa là chị ta còn có tác dụng. Lục Mặc Hiên đứng bên cạnh tiếng nào, nhưng tất cả đều được thu vào trong tầm mắt. tệ, thủ đoạn thu phục lòng người này của , quả nhiên rất cao tay.
      Last edited by a moderator: 5/2/15
      dunggg thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 58: cho em độc lập kinh tế.

      Lúc An Nhược và Lục Mặc Hiên ra, Trương Vĩ Lâm vẫn đứng trước cổng bệnh viện như cũ, sống lưng thẳng tắp, duỗi thẳng hay tay trước phải, bình tĩnh điều tiết giao thông. Lục Mặc Hiên nắm tay An Nhược tới cửa lớn bệnh viện, Trương Vĩ Lâm nhìn thấy liền muốn đưa tay lên chào, liền phất tay ngăn cản cậu ta, ra hiệu cho cậu ta cứ tiếp tục làm việc. Trương Vĩ Lâm nhận được chỉ thị của Lục Mặc Hiên, lập tức quay người, trong ánh mắt lóe lên nghiêm túc.

      An Nhược huých cho Lục Mặc Hiên cái, hết lời khen ngợi Trương Vĩ Lâm: "Vị thiếu úy này cũng được đấy chứ, làm việc đâu vào đấy, ứng biến linh hoạt. Trông cũng thà chất phác. Hồi trước ở thôn Tiền Đường, bác Hồng có nhờ em làm mối cho con của bác ấy, bảo là muốn tìm người quân nhân, em thấy vị thiếu úy này cũng tệ."

      Lục Mặc Hiên kéo An Nhược đến chỗ đỗ xe, búng vào trán cái, nơi khóe mắt mang ý cười nồng đậm: "Chuyện mình còn lo chưa xong mà muốn làm mai cho người khác nữa sao? Có phải em rất thích ăn chân heo đúng ?"

      Nếu tác hợp thành công đôi vợ chồng, bà mối nhận cái chân giò rất lớn, đây trở thành tục lệ của thành phố A và số tỉnh thành khác. Vẻ mặt của các bà mối khi nhận được chân giò vô cùng rạng rỡ. Có bà mối năm nhận được năm sáu cái chân giò lớn, mua mấy túi muối về để ướp thịt, ăn năm cũng chẳng hết.

      An Nhược liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên bĩu môi : "Có cái chân giò siêu cấp lớn là ở đây, em cần gì mấy cái chân giò cỏn con đó. Nếu như bác ý đề nghi, giúp được chúng ta cũng phải giúp. Ông nội Triệu là cựu chiến binh của Hồng quân công nông Trung Quốc, vậy cháu của ông ấy tất nhiên cũng phải được gả cho người quân nhân tốt rồi. biết, vị thiếu úy kia bao nhiêu tuổi rồi?" An Nhược vừa vừa quay đầu nhìn Trương Vĩ Lâm.

      Lục Mặc Hiên kéo lại, hai tay nắm chặt lấy tay , ấn An Nhược vào Land Rover. Bác trông xe tươi cười niềm nở nhìn hai người bọn họ, thường xuyên ở đây trông xe nên bà biết, những người vào bệnh viện này phú cũng quý, bà cũng biết rất nhiều các loại xe đắt tiền. Lúc Lục Mặc Hiên dừng xe trước mặt bà, bà liền nhận ra đây là Land Rover. Nên thái độ đối với cũng cung kính gấp bội.

      An Nhược thấy bác này bất kể nắng mưa gió rét đều phải ngồi đây trông xe, kiếm được miếng ăn cũng chẳng dễ dàng gì, có thế lực tâm cũng là bình thường chuyện, An Nhược ngồi bên ghế phụ lái, mở túi xách rồi lấy tờ 20 tệ từ trong túi xách đưa cho bà. Bà vội vã nhận lấy, ý cười mặt càng đậm hơn, liên tục cám ơn.

      Lục Mặc Hiên nhanh chóng nhấn ga rời , An Nhược tựa người vào lưng ghế, giương mắt nhìn mui xe, ở cùng với Lục Mặc Hiên thời gian, An Nhược phát mình càng lúc càng độ lượng hơn. Cuộc sống của kẻ có tiền đúng là rất khác, An Nhược nhìn chằm chằm mui xe thở dài tiếng, ở cùng , tiền sinh hoạt dùng trong cuộc sống hàng ngày đều là tiền của . An Nhược sầm mặt, là loại phụ nữ dựa dẫm vào đàn ông để sống sao?

      "Cái đầu này của em lại suy nghĩ chuyện gì bậy bạ rồi đúng ?" Lục Mặc Hiên thoáng nhìn An Nhược cái, đại khái cũng đoán được suy nghĩ trong đầu . Để hàng phục người phụ nữ, khó đến thế sao? Lục Mặc Hiên có chút do dự, từ trước đến nay luôn cảm thấy ngoài trừ sách kinh tế và binh pháp ra, những loại sách khác đều đáng đọc, chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài. Nhưng tại, có phải cũng nên mua cuốn 72 chiêu hàng phục phụ nữ ?

      An Nhược nắm chặt hai tay lại với nhau, khẽ cắn môi : "Sống trong Hào Đình Hoa Uyển, nên em còn thừa tiền thuê phòng. Lúc ở công ty có cơm miễn phí cho nhân viên, về nhà ăn cơm, hơn phân nửa là lấy nguyên liệu mua để trong tủ lạnh ra nấu. Các đồ dùng hàng ngày cũng là do mua, tháng này em còn thừa rất nhiều tiền." Lục Mặc Hiên nhíu chặt lông mày, xoay vô lăng tiến vào làn đường chính "Sau đó sao?" Môi mỏng khẽ mở, rất tự nhiên hỏi. Dùng tiền của có làm sao? Vợ chồng vốn là , An Nhược dùng tiền của vốn là chuyện rất bình thường mà. Tiền của , thân thể của , tất cả những thứ của đều là của An Nhược. cách khác, An Nhược cũng là của .

      An Nhược trái lại tiếp tục : "Phụ nữ dựa vào đàn ông để sống còn làm gì? Em muốn độc lập về kinh tế, về sau, chuyện tiền bạc chúng ta nên tính toán cho ràng. Bây giờ phải rất hay xuất mấy cai tin tức kiểu như, Tiểu Tam chen chân, hào môn tử đệ tìm vợ mới, vợ đầu bị đuổi ra khỏi nhà, khi đó nếu như có năng lực tự bảo vệ bản thân cuộc sống vô cùng thê thảm."

      An Nhược vừa xong, ngay lập tức bị ăn cái gõ. Lần này Lục Mặc Hiên dùng sức khá mạnh, còn kiểu giả vờ đánh như khi nãy nữa. An Nhược bị đau liền đưa tay xoa nắn: "Làm gì vậy, em đều là mà. Em muốn độc lập kinh tế, sao, phục à? dám phục xem? Quên trong bản kiểm điểm viết những gì rồi à? Tất cả nghe theo em!"

      Qủa thực lần này Lục Mặc Hiên làm việc rất ngốc, nên đem câu kia đổi thành, chỉ nghe theo những cầu hợp lý của vợ. Phải được độc lập về kinh tế, quả thực rất phi lý! Làm sao có thể! Tâm tư của An Nhược còn sâu hơn cả đại dương rộng hơn cả sa mạc, khi tiến vào thương giới, trở thành người cuồng công việc. Đến lúc đó, chẳng phải phải ngủ mình hay sao!

      Để đề phòng thảm kịch nhân gian xảy ra, Lục Mặc Hiên quyết định phải nhanh chóng ngăn cản : "Chuyện này thể nghe theo em được, đồng ý để em độc lập kinh tế. Chúng ta có giấy đăng ký kết hôn, nếu trước hôn nhân công chứng tài sản, vậy tài sản và bất động sản của ,, em đều được hưởng 50%. Cho nên, vợ à, giá trị con người em bây giờ lên tới mười mấy tỷ. nắm giữ 40% cổ phần trong Hồng Thiên, sau khi thu mua Mậu Hưng, cổ phần và quyền lực đều tăng len. Theo pháp luật, đây là tài sản của em. Chúng ta mà còn phải cái gì mà của em với của ." Lục Mặc Hiên cực kỳ nhấn mạnh câu cuối cùng, đều là của , phân chia của của em để làm gì!

      An Nhược hết đảo trái lại đảo phải, cuối cùng vỗ vỗ quần áo : "Lục Mặc Hiên, hào phóng, lần cho mười mấy tỷ rồi. Dọa chết những kẻ thường dân như em rồi."

      Lục Mặc Hiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của An Nhược, bộ dáng của bây giờ, vô cùng thoải mái tự nhiên, làm gì có vẻ kinh sợ như ? Có thể khiến cho An Nhược kinh sợ, Lục Mặc Hiên suy nghĩ trong giây lát, chỉ có khi cởi quần, lộ ra bộ phận hùng dũng dương cao đó. Phụ nữ chẳng phải đều thích chỗ đó của đàn ông lớn hay sao. An Nhược quả rất khác người.

      Ý nghĩ của Lục Mặc Hiên vô cùng biến thái, nhưng biểu tình mặt vẫn nóng lạnh như cũ, vô cùng bình tĩnh. Cho nên, An Nhược hề đoán được suy nghĩ cái gì.

      "Kẻ đứng sau vụ này rốt cuộc là ai? Muốn khơi mào chiến tranh giữa thương giới, quân giới và giới chính trị sao? Quốc Lập và Hạnh Mỹ nhất định tạo áp lực với chính phủ và phân quân khu, lần này xảy ra 5 vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng chắc chắn là có kẻ cố ý." An Nhược vừa dứt lời, Lục Mặc Hiên liền mở radio lên.

      Giọng êm tai của nữ phát thanh viên vang lên: "Thành phố A xảy ra 5 vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, quản lý cấp cao của 3 công ty lớn đều gặp nạn. May mắn là cho đến giờ, cả năm vụ tai nạn đều có người tử vong. Các tin tức tiếp theo chúng tôi nhanh chóng gửi tới quý vị." Sau đó nữ phát thanh viên kia lại đề cập tới số luật an toàn giao thông. An Nhược trực tiếp tắt radio, nhún vai: "Em nghe thấy y tá , lần này người bị thương nghiêm trọng nhất chính là Sở Thiệu, Chung tổng vẫn còn quanh quẩn ở Qủy Môn Quan, liệu Sở Thiệu có xảy ra chuyện gì ?"
      Last edited: 8/2/15
      dungggChris thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Lâu sau Lục Mặc Hiên mới trả lời: "Sở Thiệu chết được đâu, cháu trai của Sở Vạn Hùng chết là chết được sao? Sở Thiệu có người sư phụ, trước kia từng tham gia đội cảm tử, ta từng học võ từ ông ấy nên biết cách bảo vệ tính mạng của bản thân. Giống như lần em bi tai nạn cầu vượt đó, những kẻ đó mất mạng do chúng thiếu nhạy bén, lúc chiếc xe bị lật nhanh chóng điều chỉnh tư thế."

      An Nhược "Ừ" tiếng, đáp lại tiếng nào. Người đứng đằng sau chuyện này cuối cùng cũng phải xuất mà thôi, bây giờ chuyện cần làm chỉ là chờ đợi, nếu nóng vội, vậy trúng kế của kẻ đó rồi.

      "Phương án thu mua Mậu Hưng sai người chuyển đến văn phòng làm việc của Chung Sam Vũ rồi. Khi nào đến em xem qua chút, xem xem có gì cần chỉnh sửa , nếu ký tên vào đó, Hồng Thiên hoàn toàn nắm giữ Mậu Hưng, tên công ty vẫn là Mậu Hưng, nhưng thực tế nó trở thành công ty con của Hồng Thiên rồi." Lục Mặc Hiên nhanh, giọng mang đậm tính chất công việc.

      Người đàn ông giống như Lục Mặc Hiên, khi tới chuyện chính , trở nên vô cùng nghiêm túc. An Nhược lại "Ừ" tiếng, đến khi xem kế hoạch thu mua Mậu Hưng, vơ vét chút lợi lộc. năm qua, lợi nhuận thu được chắc chắn . An Nhược gì, nhưng trong lòng lại bắt đầu tính toán chi li. Người phụ nữ giống như An Nhược, khi đến chuyện chính thèm quan tâm đối phương là ai, từ khi còn , thủ đoạn tàn nhẫn đến đâu cũng dám làm, sau khi lớn lên, học được cách che dấu bản thân. Nhưng có số thứ nó giống như cây kim đâm sâu vào trong cốt tủy, cho dù có gắng sức rút kim ra, bản thân vẫn lưu lại dấu vết.

      Lúc đến trước cổng Mậu Hưng, An Nhược nhanh chóng bước vào thang máy, rồi lên thẳng văn phòng của tổng giám đốc Chung. Quản lý Ngô biết Chung tổng gặp chuyện, lập tức tới văn phòng của Chung tổng. Đứng đó chưa được bao lâu ta thấy máy fax gửi tới văn bản thu mua Mậu Hưng. Quản lý Ngô chăm chú quan sát, cuối cùng nhịn được cầm tất cả lên xem, Hồng Thiên thu mua Mậu Hưng, là chuyện tốt cũng là chuyện xấu. ta dù sao cũng vì cái công ty này dốc sức nhiều năm, sau khi suy tính lại, quản lý Ngô đặt chúng trở lại máy fax. Đứng suy nghĩ miên man trong phòng tổng giám đốc khoảng 10 phút sau đó ta đẩy cửa ra.

      Vừa tới trước cửa thang máy, quản lý Ngô liền nghe thấy "Đinh" tiếng, thang máy của tổng giám đốc, rốt cuộc người lên đây là ai?! Quản lý Ngô tiếng nào, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ thâm trầm, đứng nghiêm trang trước cửa thang máy. Cán cửa thang máy từ từ mở ra, rốt cuộc ta cũng nhìn người bên trong.

      Là thượng tá Hiên và An Nhược! Quản lý Ngô ngay lập tức nhớ đến bản phương án thu mua Mậu Hưng kia, nhanh như vậy muốn tới để hiệp đàm rồi sao, Chung tổng vẫn còn nằm trong bệnh viện, sống chết còn chưa !

      Quản lý Ngô nghĩ như vậy nên ánh mắt nhìn An Nhược có phần khó chịu, mối quan hệ giữa An Nhược và Lục Mặc Hiên quả nhiên tầm thường, nhưng dù sao cũng là người của Mậu Hưng. khi Mậu Hưng bị Hồng Thiên thu mua, mặc dù về mặt tài chính và thiết bị kỹ thuật được nâng cấp rệt, nhưng với những mánh khóe của cái tên Lục Mặc Hiên này, Mậu Hưng chắc chắn sex bị đổi tên. Loại chuyện như thế này phải chưa từng xuất . Mấy năm trước, Hồng Thiên ra tay thu mua xưởng sản xuất máy móc ở thành phố C, thu mua hôm trước, hôm sau tất cả máy móc đều bị cưỡng chế đổi tên. Lúc ấy, hình như con vị tổng giám đốc của xưởng sản xuất máy móc đó có quan hệ tình cảm với ai đó của nhà họ Lục!

      Vẻ trách cứ trong mắt quản lý Ngô An Nhược vừa nhìn hiểu, quản lý Ngô là người rất ngoan cố, luôn ôm khư khư cái gọi là nguyên tắc.

      An Nhược trực tiếp thẳng vào vấn đề, "Quản lý Ngô, Chung tổng vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm, Chung phu nhân đồng ý để Hồng Thiên thu mua Mậu Hưng. Chung tổng gặp chuyện may, Mậu Hưng như rắn mất đầu, tôi thấy rất nhiều công ty bắt đầu có hứng thú với Mậu Hưng. Chi bằng cùng Hồng Thiên hiệp đàm phen, Hồng Thiên ngỏ ý chắc chắn đổi tên công ty, bộ máy quản lý công ty được điều động hợp lý. Tôi hy vọng quản lý Ngô hợp tác."

      Những lời này của An Nhược vô cùng hợp lý, nếu vẫn còn đồng ý, cái tên quản lý Ngô này quá thức thời rồi.

      Quản lý Ngô liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên cái, bây giờ ta còn có thể sao? Quản lý Ngô suy nghĩ trong chốc lát, mặt lập tức bật ra nụ cười tươi rói, ta mực vì Mậu Hưng dốc sức làm việc, chứng kiến quá trình Mậu Hưng từng bước chuyển mình.

      An Nhược thấy quản lý Ngô giảo hoạt của trước kia mới là bộ mặt của ta. Nhưng cũng may ta phải loại người hai mặt, An Nhược định đuổi quản lý Ngô ra khỏi Mậu Hưng.

      Nhưng có số người nhất định phải xử lý sạch , thí dụ như trưởng phòng kế hoạch. Đường đường là người đàn ông mà có thể để chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc! Về phần Mẫn Cần, An Nhược nhớ lại lúc bị Mã Vũ Đình bám chặt có thể bị nổ tung bất cứ lúc nào, Mẫn Cần hề bỏ chạy mình, ngược lại còn tiến lên giúp thoát khỏi Mã Vũ Đình.

      An Nhược, Lục Mặc Hiên, quản lý Ngô theo thứ tự lần lượt vào văn phòng tổng giám đốc. Quản lý Ngô vô cùng quan tâm đến kết quả của buổi hiệp đàm, An Nhược cầm bản kế hoạch tay, Hồng Thiên ưu ái rất nhiều cho Mậu Hưng. phương diện quản lý, Hồng Thiên cũng liên quan quá nhiều. Về mặt kỹ thuật, Hồng Thiên điều rất nhiều máy móc và nhân viên kỹ thuật tới Mậu Hưng. cầu duy nhất của Hồng Thiên chính là, cổ phần mà Mậu Hưng nắm giữ tối đa chỉ có 30%, cách khác, khi Mậu Hưng bị Hồng Thiên thu mua, hoàn toàn có khả năng tự lập. Muốn trở lại như trước kia, hoàn toàn là điều thể.

      An Nhược liếc mắt nhìn điều khoản cuối cùng, khoản tiền thu mua. An Nhược nhấc bút muốn ký tên, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Mặc Hiên, "Chung phu nhân là người vô cùng giản dị chất phác, đứa bé kia cũng rất đáng thương, bất cứ lúc nào nó cũng có thể mất ba."

      Ngụ ý rất ràng.

      Lục Mặc Hiên gật gật đầu: "Chung phu nhân nhìn bề ngoài có vẻ nhu nhược, nhưng bên trong lại vô cùng kiên cường. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, mình giúp đỡ Chung Sam Vũ học tiếp, có Chung phu nhân, có Chung Sam Vũ thành công như ngày hôm nay."

      Vẻ mặt An Nhược cúng lại, ngờ Chung tổng lại là người có tình có nghĩa như vậy. Bình thường keo kiệt đến chết, An Nhược chớp chớp hai mắt, phía sau khoản tiền thu mua viết cái.

      Quản lý Ngô trợn tròn hai mắt, khoản tiền thu mua, Hồng Thiên vô cùng hào phóng rồi, Vậy mà An Nhược lại còn tăng thêm! Quản lý Ngô hơi nghiêng đầu nhìn Lục Mặc Hiên, đây là...đây là hiệp đàm hay sao? Sao cứ có cảm giác như Mậu Hưng muốn được Hồng Thiên thu mua vậy trời! Lục Mặc Hiên đón lấy cây bút trong tay An Nhược rồi ký tên lên đó. Người phụ trách hai bên đều ký tên, bản kế hoạch thu mua có hiệu lực. Kỹ thuật viên và tiền nội trong hôm nay được chuyển đến.

      An Nhược đem bản kế hoạch quét vào máy tính, rồi đem bản gốc đặt vào tủ kính. Tầng 1 và tầng 2 đều chật kín giấy tờ văn kiện, An Nhược kiễng chân, cầm bản kế hoạch tay muốn nhét nó vào tầng cao nhất.

      bao lâu sau, bên hông xuất bàn tay, bàn tay này mang theo ý tứ tà ác ngừng di chuyển lưng . Quản lý Ngô quay mặt chỗ khác, mối quan hệ giữa An Nhược và thượng tá Hiên, chắc chắn vượt qua mức lên giường từ lâu rồi. Con cháu tài phiệt, có cả quân giới và thương giới chống lưng, về sau tài sản của nhà họ Lục đều là của Lục Mặc Hiên, nhà họ Lục là gia tộc giàu có bậc nhất, An Nhược được chấp nhận sao? Quản lý Ngô thở dài tiếng, đàn bà đều rơi hết vào nhà giàu....

      Quản lý Ngô đâu biết rằng, An Nhược trở thành con dâu của nhà họ Lục, vợ chính hiệu của Lục Mặc Hiên!
      Last edited: 12/2/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Lục Mặc Hiên vỗ vào lưng An Nhược sau đó đón lấy tập tài liệu trong tay đặt lên tằng cao nhất của chiếc tủ kính.

      "Vợ à, xong việc rồi, chúng ta mau mua chút lễ vật thôi, con rể tới nhà chí ít cũng phải mua tặng mẹ vợ chút quà chứ. Công trình bên Đạt Thuận em cứ yên tâm, Hồng Thiên phái người tới đó rồi, chắc chắn làm chậm tiến độ công trình đâu. Hơn nữa, tổng giám đốc của Đạt Thuận quay về Pháp, làm sao quản lý được tiến độ công trình. Đứng đầu là chất lượng, sau mới đến tốc độ." Lục Mặc Hiên thèm đếm xỉa gì tới có mặt của quản lý Ngô, hai cánh tay ôm chặt lấy An Nhược, khe khẽ bên tai .

      Quản lý Ngô ho khan tiếng, hai người này chẳng coi ai ra gì!

      Sau khi Lục Mặc Hiên nghe thấy tiếng ho khan của quản lý Ngô, hơi hơi ngẩng đầu, tong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo, quản lý Ngô cảm thấy như có tảng băng dày bao bọc xung quanh mình.

      Quản lý Ngô lập tức cúi đầu : "Thượng tá Hiên, An Nhược. Hợp đồng ký xong, tối muốn trấn an nhân viên chút, nay tất cả nhân viên trong công ty đều rất lo lắng."

      Quản lý Ngô vừa muốn nhấc chân rời môi mỏng của Lục Mặc Hiên lại khẽ chuyển động: "Quay lại."

      Quản lý Ngô lập tức dừng bước. Xoay người lại, bình tĩnh nhìn Lục Mặc Hiên: "Thượng tá Hiên, còn có chỉ thị gì nữa sao?"

      "Sức khỏe của Chung tổng rất yếu, cho dù về sau có khỏi ông ấy cũng thể quay trở lại thương trường được nữa. Cổ phần của Mậu Hưng đều bị Hồng Thiên khống chế, trong nay mai phái người tới đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc." Lục Mặc Hiên phái ai tới, đây chỉ là câu phủ đầu mà thôi.

      Quản lý Ngô lập tức gật đầu: "Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên rồi!."

      An Nhược thấy quản lý Ngô xoay người muốn , lập tức phất tay gọi ta lại. Quản lý Ngô xoay người hai lần nhưng chưa lần nào bước chân được ra khỏi cái văn phòng tổng giám đốc này, cái cảm giác ấy, quả thực rất...

      Bây giờ An Nhược vẫn chưa phải là tổng giám đốc của Mậu Hưng, chức vị nay của quản lý Ngô thậm chí còn cao hơn An Nhược.

      An Nhược cũng hề tỏ ra mình là người lãnh đạo, chuyện cũng rất lễ phép, nhưng những lời này của chính là mệnh lệnh.

      "Quản lý Ngô, phòng kế hoạch trong sạch, trưởng phòng Bộ chắc chắc bi cách chức, trả cho ông ta 6 tháng tiền lương làm tiền trợ cấp nghỉ việc. Hồng Thiên cử chuyên gia kỹ thuật tới Mậu Hưng làm việc, khi phát ra có người xứng với vai trò kỹ thuật viên, cũng bị đuổi việc, tất cả chuyện này đều vì muốn tốt cho Mậu Hưng. Nên phải phiền quản lý Ngô chuyến."

      Thân thể quản lý Ngô thoáng chốc cứng đờ, yên lặng hồi, mới gật đầu chấp nhận. Lục Mặc Hiên khoát tay áo, ý bảo quản lý Ngô ra ngoài, quản lý Ngô ngầm cảm thán, cuối cùng cũng thoát!

      Từ phòng tổng giám đốc xuống, quản lý Ngô cảm thấy như mình vừa trải qua thế kỷ, dần dần ta cũng hiểu ra mọi chuyện, mặc dù vừa nãy thượng tá Hiên rất , nhưng cũng đủ để ta nghe thấy ràng.

      Thượng tá Hiên gọi An Nhược là vợ, chẳng lẽ
      đăng ký kết hôn rồi sao? Lời vừa nãy của An Nhược chính là lời của Lục Mặc Hiên, cũng là lời của lãnh đạo. Hồng Thiên cử người tới tiếp quản Mậu Hưng, tám chín phần mười là An Nhược.

      Cái thế giới này, quả thực vô cùng kì diệu. năm trước, An Nhược là sinh viên mới ra trường tới Mậu Hưng làm việc vậy mà bây giờ trở thành người phụ trách công trình của Đạt Thuận, sắp sửa lại trở thành tổng giám đốc của Mậu Hưng. Bước nhảy này quả thực rất lớn! Con người lúc con sống, thành công hay , ngoại trừ tài năng và giỏi ăn ra còn yếu tố vô cùng quan trọng, đó chính là may mắn.

      Nhưng quản lí Ngô biết rằng, điều hấp dẫn được Lục Mặc Hiên chính là bản lĩnh của An Nhược. thế giới này có rất nhiều phụ nữ, nhưng Lục Mặc Hiên chỉ nhìn trúng mỗi mình An Nhược, đây phải chính là loại bản lĩnh sao?

      An Nhược nhìn bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng của Lục Mặc Hiên, tên khốn này, tám phần là lại suy nghĩ đến chuyện đó, được là được, huống chi bây giở phải lúc thích hợp để làm chuyện đó!

      An Nhược gõ vào trán Lục Mặc Hiên cái: “Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa có được vậy, mau mua quà thôi, mẹ em rất thích ăn nhân sâm, hầm với cháo rất ngon. Sau đó mua them ít táo đỏ là được rồi, cần thứ gì đó quá đắt tiền, mẹ em là người rất giản dị, thích những thứ quá giá trị, lễ nhưng tình nặng!”

      Lục Mặc Hiên lien tục gật đầu: “Cảm ơn lời chỉ giáo của bà xã nhưng có câu em sai rồi. Đừng nghĩ đến chuyện đó mà được ý hả? Em biết nghĩ đến chuyện gì sao?”

      Lục Mặc Hiên bày ra bộ dáng đơn thuần vô hại, An Nhược trực tiếp véo cho cái rất đau: “Này mồm mép, cũng lanh lợi quá ha. Ngụy biện, kéo dài kỳ hạn, cho them khát tới chết luôn.”

      Hình phạt này, quả thực quá nghiêm khắc, lúc này Lục Mặc Hiên mới chịu tước vũ khí đầu hàng: “Vợ à, em độc ác. thừa nhận, vừa rồi quả có ý muốn làm bậy.”

      Sau khi Lục Mặc Hiên cong, đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy chân của An Nhược ở vai, An Nhược đập thùm thụp vào bả vai của : “ mau thả em xuống, nếu , về nhà em bắt quỳ ván giặt quần áo!”

      Lục Mặc Hiên khiêng An Nhược bước ra ngoài, sao cả : “Trong nhà chỉ có máy giặt, có ván giặt quần áo.” xong câu này Lục Mặc Hiên đứng ở trước cửa thang máy.

      Thang máy đinh tiếng mở ra, Lục Mặc Hiên nhanh chóng khiêng An Nhược vào thang máy, thuận tay vỗ vào mông hai cái. Thanh vỗ mông đen đét vang lên, ở bên trong tháng máy, dường như càng trở nên vang dội hơn.

      Vừa vào thang máy, An Nhược vội vã xem trong này có camera theo dõi hay . Sau k hi chắc chắn là có, An Nhược mới thở phào nhõm. Bị ngưởi trong phòng bảo vệ của công ty thấy được, mặt mũi của biết giấu ở đâu đây.

      Lục Mặc Hiên đoán ra được ý nghĩ trong đầu An Nhược: “Trong thang máy của tổng giám đốc ở tất cả các công ty đều gắn camera theo dõi, cần lo lắng, cứ vô tư hưởng thụ bờ vai của ”.

      Hưởng thụ cái đầu ! An Nhược trợn trắng cả hai mắt, bộ dáng lúc này của An Nhược đều bị lớp kính ở trong thang máy phản chiếu cách rất ràng, vô cùng đáng , vẻ mặt này của khiến Lục Mặc Hiên vô cùng ngứa ngáy.

      Lúc đó di động An Nhược vang lên, hai chân An Nhược vùng vẫy muốn nhảy xuống.

      số việc, đừng nên làm quá mức, Lục Mặc Hiên là người rất có chừng mực, lập tức đặt An Nhược xuống.

      Lúc nghe thấy ba chữ Phan Mộng Lê trong miệng An Nhược phát ra, Lục Mặc Hiên xấu hổ, địa vị của torng long bằng người bạn cùng phòng sao? May mà Phan Mộng Lê muốn về quê sống cùng gia đình rồi.

      “Ùhm, đăng kí rồi, còn chưa với mẹ mình… trào lưu á? Tiền trảm hậu tấu…” Giọng An Nhược càng lúc càng dần .

      cho mẹ mình biết Lục Mặc Hiên là quân nhân, với tính cách đó của mẹ mình, khó mà ra được, cứ từ từ là được rồi, người là của Lục Mặc Hiên rồi. Đừng kinh ngạc, đợi lát nữa tới mình cho cậu nghe, bây giờ mình mua quà cho mẹ trước . À…, cậu cố gắng ăn nhiều chút, chăm sóc tốt cho bản than.”

      Tiếng của An Nhược rất , Lục Mặc Hiên yên lặng lắng nghe, đúng lúc nghe được câu người là của Lục Mặc Hiên rồi, khóe miệng Lục Mặc Hiên khẽ cong lên, mẹ vợ có ghét là quân nhân cũng vô dụng, vì này là người của rồi

      ------ Lạc đề ------

      Lục Mặc Hiên: người lập gia đình còn muốn độc lập kinh tế, đừng có mơ!

      Mẹ vợ: Phụ nữ cái nhà này từ trước đến nay đều độc lập kinh tế, sao hả? Cậu phục sao? !
      Last edited by a moderator: 25/2/15
      trangtrongnuoc, Chrisdunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59: Tuân lệnh!

      Sau khi An Nhược ngồi vào trong xe mới cắt đứt cuộc gọi. Phan Mộng Lệ làm việc vô cùng cẩn thận, lại là người thà chịu khó, nay Mậu Hưng hoàn toàn thay da đổi thịt. Lời An Nhược giống như đạo thánh chỉ, Phan Mộng Lệ cần phải về quê sống với ba mẹ mà ở lại bộ phận tiêu thụ làm việc, tiền lương chắc chắn vô cùng hậu hĩnh, khóe miệng An Nhược cong lên, có mỗi người bạn thân là ấy, có thể để ấy được hay sao? Phụ nữ ấy à, vẫn luôn muốn có người bạn tâm đầu ý hợp, chồng là dùng để chăm sóc còn bạn thân là để tâm .

      Lục Mặc Hiên nhìn thấy khóe môi An Nhược lên ý cười, lại nhớ đến những lời An Nhược với Phan Mộng Lệ, trong lòng kìm được dâng lên cảm giác rất khó tả. An Nhược có bạn thân là chuyện tốt, nhưng vị trí của bạn thân ấy trong lòng An Nhược lại quá to lớn. An Nhược sớm trở thành người đứng đầu của Mậu Hưng, chắc chắn thăng chức cho Phan Mộng Lệ, tiền lương khỏi cần bàn cãi, An Nhược lại dùng tình cảm để dụ dỗ, phen này Phan Mộng Lệ trở về quê được nữa rồi.

      Nghĩ vậy, Lục Mặc Hiên càng thêm khó chịu, nếu , cứ dụ dỗ An Nhược đưa về ra mắt mẹ vợ trước . Sau đó ở lại đấy vài ngày, tròng mắt Lục Mặc Hiên hơi híp lại, việc này thể kéo dài thêm nữa, biết mẹ vợ ghét quân nhân tới mức nào? Nhưng trước tiên cứ mua tặng bà vài thứ mà bà thích , mua mấy hộp nhân sâm lớn, thứ này rất tốt cho sức khỏe. Mua thêm ít collagen nữa, thứ này tốt cho da dẻ của phụ nữ, da bị vàng vọt mà trở nên hồng hào, tươi sáng. Lục Mặc Hiên nhớ lúc còn ở nhà, thường xuyên thấy mẹ uống thứ này.

      Nghĩ là làm, Lục Mặc Hiên lái xe tới trung tâm thương mại. Vừa bước vào tới nơi liền buông câu vô cùng hống hách, mang nhân sâm cùng collagen tốt nhất của các người ra đây. Nhân viên bán hàng nghe thấy vậy khỏi mừng thầm. Chưa đầy phút sau mang nhân sâm và collagen cao cấp nhất ra cho Lục Mặc Hiên xem, collagen nhập khẩu từ Pháp, còn nhân sâm được sản xuất ở trong nước. Lục Mặc Hiên hai lời, lập tức mua 3 hộp nhân sâm và 3 hộp collagen, văn vẻ chút tất cả có sáu hộp, lục lục đại thuận, tăng thêm chút may mắn.

      An Nhược gì, cầm hai hộp nhân sâm theo sau Lục Mặc Hiên, nhìn dáng vẻ này của , giống như kiểu ngày mai liền muốn theo về nhà luôn vậy. Dù sao Nhân sâm và collagen để ở nhà cũng dễ bị hỏng, chất lượng của chúng được bảo đảm trong thời gian rất dài. Mua sớm chút, về sau lúc muốn về ra mắt mẹ vợ, là có thể ngay.

      Sau khi trải qua cuộc mua sắm lớn, tâm tình của trở nên cực kỳ vui vẻ. Trợ thủ đắc lực cầm hai hộp nhân sâm bên cạnh, hai người cùng cất bước rời khỏi trung tâm thương mại. Nhân viên bán hàng cười tới mức khép miệng lại được, chỉ tiêu của tháng này được hoàn thành cách vô cùng xuất sắc, thời buổi nay mọi người rất chú trọng tới việc làm đẹp, vừa muốn có hiệu quả tốt vừa muốn hợp túi tiền, tiền nào của đấy cả thôi! Vẫn là vị khách vừa rồi
      Ra tay hào phóng, trực tiếp lấy thẻ vàng chút do dự.

      Nhân sâm cùng collagen được đặt phía sau cốp xe, An Nhược phất tay ra hiệu cho Lục Mặc Hiên, “Tới bệnh viện quân khu, Mộng Lệ phá thai xong rồi, em muốn tới xem ấy thế nào! Tên Lý Thành Minh đáng chết, hại Mộng Lệ ra nông nỗi này mà chị bị tống vào tù, quả thực là quá dễ cho rồi! Em rất muốn đem ra chặt làm tám mảnh cho chó ăn!” An Nhược vừa vừa vươn tay thủ thế chém giết.

      Lục Mặc Hiên chép miệng : “Những thằng đàn ông giống Lý Thành Minh đời này còn rất nhiều. Nhưng những người giống như , lại nhiều lắm.” Độ tự sướng của Lục Mặc Hiên quả thực vô cùng cao siêu, ý bên trong chúng là, An Nhược, em nên biết quý trọng người đàn ông như này, hiếm có khó tìm, có khi còn bị tuyểt chủng rồi cũng nên!

      An Nhược hào phóng nhấc tay thưởng cho Lục Mặc Hiên cái cốc: “Biết rồi, cần phải , ai gia cưng chiều ngươi, ai gia chỉ cưng chiều mình ngươi, hậu cung này của ta cũng chỉ thuộc về mình ngươi. Mau lái xe.” An Nhược mồm miệng sắc sảo, còn bá đạo hơn cả đàn ông con trai, mà Lục Mặc Hiên giống như biến thành vợ thèm khát sủng ái. Land Rover bắt đầu chuyển động, sau đó chậm rãi nhấp vào làn xe. An Nhược chủ động gọi điện cho Phan Mộng Lệ, hỏi ấy muốn ăn cái gì? Người trong bệnh viện quân khu biết Phan Mộng Lệ có quen biết với Lục Mặc Hiên, cho nên ai dám thất lễ với ây, cả khi Phan Mộng Lệ muốn ăn cháo tổ yến bệnh viện quân khu chắc chắn cũng phái người bưng tới. An Nhược dừng lại tại tiệm ăn gần bệnh viện mua cho Phan Mộng Lệ hộp cháo bổ Bát Bảo, cửa hàng này buổi sáng bán từ 6 giờ tới 1 giờ chiều, rồi lại từ 4 giờ chiều tới 10 giờ đêm. An Nhược tới thời điểm, lúc An Nhược tới là 3 giờ chiều. Huống hồ cháo Bát Bảo chỉ bán vào buổi sáng, nên cháo sớm bán hết từ bao giờ rồi.

      Khiến cho chủ tiệm đau đầu chính là này vô cùng cố chấp, cứ khăng khăng phải mua bằng được cháo Bát Bảo, lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh này mà xem, khí thế quả thực tầm thường, chủ tiệm còn cách nào khác, những người như này dân đên như ông đắc tội nổi.

      Chủ tiệm đành phá lệ nấu riêng cho An Nhược hộp cháo Bát Bảo mang , An Nhược cười tít mắt nhận lấy hộp cháo, Lục Mặc Hiên đnag định trả An Nhược ngăn lại. Lấy ra tờ 20 tệ đưa cho chủ tiệm, chủ tiệm quay người tìm 15 tệ trả lại cho An Nhược, cầm tiền lẻ trong tay quay người lại bóng dáng của An Nhược sớm biến mất thấy tăm hơi!

      Chủ tiệm gãi đầu khó hiểu, chuyện gì xảy ra vậy, tiền thừa còn chưa cần bỏ rồi! Cháo Bát Bảo giá 5 tệ, 20 tệ mua được 4 bát! Chắc họ biết ông kiếm tiền dễ dàng gì nên mới bỏ thêm cho ông chút tiền.

      An Nhược lắc lư hộp cháo tay : “Mặc Hiên, biết cạnh bệnh viện có tiệm cháo ngon như này sao, cửa hàng anyf chuyên bán cháo bổ. Lúc em còn học đại học, tháng anof cũng muốn đến đây ăn cháo. Lúc ấy, Mộng Lệ còn mở cửa hàng cháo để nấu ra nồi cháo đặc biệt.”

      Lục Mặc Hiên ngắm nhìn gương mặt của An Nhược rồi tưởng tượng ra những năm tháng học đại học của , An Nhược của khi đó, Lục Mặc Hiên vẫn chưa quen biết , ngay lúc đo An Nhược, Lục Mặc Hiên lại vẫn biết. Theo như tháng nào cũng muốn tới chỗ này ăn cháo, khi đó cũng từng tới thành phố A này vài lần, số lần tới bệnh viện quân khu cũng ít, vậy sao chưa lần gặp gỡ này?

      “Đừng xe ở đây , chúng ta bộ vào nhé.” vai An Nhược vác cái bọc , tay phải cầm cháo, tay trai nắm lấy tay của Lục Mặc Hiên, bước từng bước vào sâu bên trong bệnh viện.

      Lục Mặc Hiên cúi đầu nhìn bàn tay hai người dan chặt vào nhau, trong lòng vô cùng ấm áp và hạnh phục, đâu cần sóng to gió lớn mới là hạnh phuc, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản như này thôi, nó là lại hưởng thụ, khoé miệng Lục Mặc Hiên cong lên, bao giờ phải đơn mình nữa, vì bất cứ khi nào, cũng người con bước ben cạnh , cùng nắm tay tiến về phía trước.

      Phan Mộng Lệ nửa nằm nửa ngồi giường nhưng sau khi nhìn thấy An Nhược bước vào lập tức ngồi ngay ngắn lại. Mấy ngày nay, Phan Mộng Lệ luôn nghĩ đến những gì mà Lý Thành Minh làm với . vẫn là Phan Mộng Lệ, có cha mẹ có An Nhược, có cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời. xuất của Lý Thành Minh khiến hiểu ra điều được dễ dàng tin tưởng vào đàn ông.
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :