1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người - Y Lạc Thành ( Hoàn - 66c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Quản thê nghiêm ngặt

      Lục Mặc Hiên ngồi ở vị trí chủ trì trong phòng họp, vừa nghe thủ trưởng về số thế lực ngầm tồn tại trong thành phố A, vừa cúi đầu lật giở xem tài liệu trong tay.

      Xem ra Mafia SK cũng chỉ là góc của ngọn núi lớn mà thôi, khi quân khu quyết định tăng cường lực lượng điều tra và triệt phá, ngón trỏ và ngón cái của Lục Mặc Hiên khẽ cọ lại vào nhau, trong bộ máy quyền lực của thành phố A liệu có người của thế lực ngầm hay ?

      Khóe môi Lục Mặc Hiên thoáng qua ý cười, nhưng nụ cười thoáng qua ấy lại bị thủ trưởng của phân quân khu nhìn thấy, ông tưởng rằng Lục Mặc Hiên nghĩ ra đối sách gì đó rồi nên lập tức lên tiếng hỏi: "Mực Hiên, cậu nghĩ ra cách đối phó rồi sao?"

      Lục Mặc Hiên ngẩng đầu lên định trả lời trong túi áo vang lên tiếng rất , trước khi bắt đầu cuộc họp, Lục Mặc Hiên để điện thoại ở chế độ im lặng, cho dù có tin nhắn cũng ảnh hưởng đến cuộc họp, nếu điện thoại ở trọng trạng thái im lặng mã vẫn có thể phát ra tiếng kêu, vậy chỉ có khả năng duy nhất, đó chính là chiếc camera được gắn cửa nhà thu lại được hình ảnh bất thường.

      Chiếc camera này là thiết bị đặc biệt của quân đội, có thể dựa vào khoảng thời gian dài ngắn mà nhân vật dừng lại trong phạm vi nó quan sát được để tự động ghi hình lại, rồi dùng tốc độ nhanh nhất để gửi tới thiết bị hệ thống được cài đặt từ trước.

      Lục Mặc Hiên cau chặt lông mày, sau đó nhanh chóng lấy di động từ trong túi áo ra. Bởi vì vẻ mặt của Lục Mặc Hiên vô cùng nghiêm túc, ràng vi phạm kỉ luật quân khu, nhưng có bất cứ ai lên tiếng ngăn cản hoặc lộ vẻ bất mãn. Ngay cả vẻ mặt của viên thủ trưởng kia cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng, tưởng rằng Lục Mặc Hiên nhận được tin tình báo bí mật nào.

      Diệp Hạo ngồi giữa bàn hội nghị, ánh mắt hết sức thâm trầm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho Lục Mặc Hiên màng tới kỉ luật của quân khu như vậy, nếu có lý do thỏa đáng, bị đánh 50 gậy, nặng giam lỏng cùng giáng chức. Giữ chức vụ thượng tá khi tuổi đời còn quá trẻ như vậy, nhưng Lục Mặc Hiên chưa bao giờ dựa vào thế lực của gia đình, mà tự mình lăn lộn tranh đấu, trải qua biết bao khó khăn tôi luyện để đạt được thành công như ngày hôm nay.

      Lục Mặc Hiên giảm lượng điện thoại về mức 0, màn hình điện thoại xuất đám người, có cả người phụ nữ hôm qua xảy ra tranh chấp với An Nhược tại cửa hàng trang sức, cuối cùng lại bi An Nhược chỉnh . Nhưng mà, đám thanh niên kia cuối cùng lại vây thành vòng, dùng ánh mắt gian tà trao đổi với nhau, có phụ đề cũng thanh, nhưng Lục Mặc Hiên vừa xem hiểu.

      Đối phó với mấy tên thanh niên kia đối với An Nhược mà chuyện hết sức đơn giản.

      Nhưng Lục Mặc Hiên vẫn thể nào ngừng lo lắng cho An Nhược được, lập tức đẩy mạnh chiếc ghế nhanh chóng đứng lên, đặt tài liệu lên bàn, Lục Mặc Hiên cau màu với viên thủ trưởng câu: "Muốn triệt phá toàn bộ thế lực ngầm ở thành phố A nay cần theo hai hướng, thứ nhất là phải theo giám sát chặt chẽ vùng ngoại ô thành phố A, thứ hai là nhà họ Mã, nguyên thư ký thị trưởng trưởng thành phố A Mã Duy Thành. chừng trong giới chính trị có người dính líu tới hắc đạo rồi cũng nên."

      Lục Mặc Hiên đến đây ngừng lại, hai mắt lạnh lẽo liếc nhìn tất cả những người có mặt tại đây, những người này đều bị khí thế của Lục Mặc Hiên dọa sợ, nhao nhao gật đầu bày tỏ đồng ý, Lục Mặc Hiên tay gõ nhịp mặt bàn, sau đó với viên thủ trưởng kia: "Thủ trưởng, tôi có chuyện quan trọng cần xử lý gấp, tôi trước. Còn lý do chờ tôi quay lại báo cáo cụ thể cho ngài biết."

      Lục Mặc Hiên sau khi xong, đợi viên thủ trưởng kia đồng ý, trực tiếp nhấc chân chạy nhanh ra ngoài. Diệp Hạo ngồi ghế lập tức đứng hình, thủ trưởng là nhân vật đứng đầu trong phân quân khu, Lục Mặc Hiên quả nhiên là lợi hại! đợi thủ trưởng đồng ý mà cứ như vậy chạy !

      Thủ trưởng ho khan tiếng, khoát khoát tay áo, "Cuộc họp thống nhất được ý kiến, xin cảm ơn đồng chí Lục Mặc Hiên đề xuất ý kiến, cuộc họp đến đây kết thúc, hi vọng mọi người có thể phối hợp chặt chẽ với nhau, lấy tốc độ nhanh nhất đâm thẳng vào trái tim của thế lực ngầm!"

      Lục Mặc Hiên vi phạm kỷ luật trong cuộc họp, cũng bị cấp quở trách, ngược lại còn được khen ngợi ngừng. Diệp Hạo vỗ trán, vận khí của cái tên nhóc Luc Mặc Hiên này con mẹ nó quả thực quá tốt, làm việc trong phân quân khu nhiều năm rồi, cho dù bản thân ở nơi thâm sơn cùng cốc nhưng chỉ cần phân quân khu ra chỉ thị, phải nhanh chóng hoàn bàn giao công việc, vội vàng vội vàng chạy về phân quân khu.

      tại Lục Mặc Hiên cũng có tâm tình đâu mà để ý đến Diệp Hạo và những người có mặt trong phòng họp, triệt phá hắc đạo đương nhiên quan trọng, nhưng quan trọng hơn vẫn là an toàn của An Nhược.

      có mỗi người vợ, mặc dù đám thanh niên kia là lũ người đáng để mắt tới, nhưng Lục Mặc Hiên vẫn rất sốt ruột, hôm qua vừa mới lấy giấy chứng nhận kết hôn, hôm nay bay đến nhiều ruồi nhặng như vậy rồi. Con mắt thẩm mỹ của Dương Bách Tỉnh vài năm trước rất tốt, do từ khi mất chân nên mắt thẩm mỹ cũng kém sao? Loại đàn bà như vậy mà cậu ta cũng coi như bảo bối được sao?

      Khóe mắt An Nhược cong lên ý cười chậm rãi bước về phía trước, mấy tên thanh niên niên này là ngu xuẩn hết chỗ , theo dõi mà còn biết khẽ chút. Huy động nhiều người như vậy theo , hơn nữa còn là ban ngày ban mặt, cái gì cũng chẳng cần làm, trực tiếp dẫn bọn chúng tới sở cảnh sát là được rồi.

      Nhưng mà, An Nhược rất muốn mượn vài tên để luyện tay chân chút. An Nhược đảo mắt cái, sau đó rẽ vào cái ngõ cụt rồi dừng lại, An Nhược cố ý bày ra bộ dáng buồn rầu,
      sau khi xoay người lại, lại cố ý bày ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Ngón tay chỉ vào đám thanh niên: "Sao các cậu cũng ở chỗ này? Tôi cẩn thận nên bị lạc đường rồi."

      Mấy tên thanh niên kia đứng tốp năm tốp ba túm tụm chỗ, ngăn ở đầu hẻm. Đây là con ngõ cụt, đến chỗ này là cố ý câu dẫn bọn họ à? Người đẹp ở ngay trước mặt, lại là đám đàn ông ham mê tửu sắc, chỉ lo thưởng thức mỹ nhân tước mắt, nên ngay từ đầu quên thân phận của An Nhược. Người sống trong Hào Đình Hoa Uyển, thân phận có thể được sao?

      An Nhược về phía đám thanh niên kia, dự định vòng qua bọn họ. tên vươn tay ngăn trở đường của An Nhược, động tác này của hoàn toàn nằm trong dự đoán của An Nhược.

      An Nhược cười nhạt tiếng: "Tôi phải làm, có thời gian cùng các cậu tán gẫu." An Nhược dừng trong chốc lát. Ngay sau đó, lấy tốc độ nhanh nhất tóm lấy tay tên thanh niên kia. Những thứ mà tên thanh niên này vẫn làm hàng ngày là uống rượu và chơi , thả mình vào trong những hộp đêm xa hoa, nên cậu ta chẳng biết chút gì về thuật phòng thân cả.

      An Nhược nhanh chóng di chuyển tay phải, chân phải đồng thời đá mạnh vào xương bánh chè của cậu ta, tên thanh niên kia lập tức kêu lên thảm thiết rồi quỳ rạp xuống đất.

      Cậu ta thở hổn hển căm giận nhìn An Nhược, muốn thoát khỏi tay nhưng lại sợ bị đánh tiếp nên chỉ đành gầm lên tiếng: "Mau thả tay ông ra!" Mắt thấy An Nhược càng lúc càng dùng lực, cậu ta liền vứt hết tôn nghiêm, trực tiếp quay đầu với đồng bọn: "Con mẹ nó, các cậu mau chóng giữ con khốn này lại cho tôi, mấy em chúng ta cùng nhau khống chế con khốn này, sau đó đánh nó ngất, lôi đến khách sạn nào đó, rồi cùng chơi nó đến chết!"

      An Nhược thờ ơ nhìn mấy tên thanh niên còn lại định tiến lên giúp đỡ, thò tay trái vào trong túi xách, chậm rãi rút Hoa Hồng ra, hành động này của , khiến cho tất cả những người ở đây đều đứng hình, hai mắt trợn trừng, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay An Nhược. Ôi mẹ ơi, đây là sao, bọn nghĩ đủ mọi cách để có được khẩu súng mà được, vậy mà này lại có súng!


      Quân khu quản lý rất nghiêm vụ súng ống đạn dược, chỉ có ba loại người mới được dùng súng, thứ nhất là người có quân hàm trung sĩ quan cao cấp trở lên, hai là sĩ quan cao câp thuộc hàng lãnh đạo, cuối cùng là những người thực nhiệm vụ khẩn cấp, do quân khu trực tiếp phát súng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ phải giao nộp đầy đủ súng đạn. khi bị phát có cất giấu súng đạn, chắc chắn phải vào ngồi ăn cơm tù!

      An Nhược khẽ thổi thổi vào họng súng, "Vừa rồi vẫn còn vênh váo lắm cơ mà ra cũng chỉ là lũ bất tài, chỉ là khẩu súng thôi mà dọa các cậu sợ đến thế rồi cơ à. Các cậu đều là người sống trong Hào Đình Hoa Uyển, thân phận chắc chắn cũng phải là tầm thường ."

      Tên thanh niên bị An Nhược khống chế sau khi nghe thấy những lời này của , giống như được giác ngộ cách mạng, ngẩng đầu nhìn An Nhược, kêu gào : "Mày nên biết điều chút, ba ta là phó thủ trưởng của phân quân khu, Hà Tín Uy!" Nhìn thấy ánh mắt mơ màng của An Nhược, cậu ta liền tiếp tục gào thét, "Con mẹ nó, đến ngay cả Hà Tín Uy mà cũng biết sao?! Nhà họ Lục dang tiếng lẫy lừng chắc là mày biết đúng ?"

      An Nhược cười khẩy cái, nhà họ Lục sao? Đây phải là đến Lục Mặc Hiên sao, biết tên nhóc này có quan hệ như thế nào với Lục Mặc Hiên. An Nhược gật gật đầu, miễn cưỡng : "Hà Tín Uy tôi biết, nhưng còn nhà họ Lục tôi hiểu rất . Cậu là bà con xa của nhà họ Lục sao?"

      Cậu ta liền xì tiếng khinh miệt: " phải bà con xa, lúc tao còn còn mặc chung cái quần với con trai trưởng nhà họ Lục mà lớn lên đó! Mày mau thả ông ra nhanh lên!"

      giọng lạnh lùng của đàn ông mang theo khí phách bất phàm vang lên từ phía sau: "Cùng mặc chung quần với con trai cả nhà họ Lục mà lớn lên sao? Nếu như vậy, An Nhược, trực tiếp nổ súng bắn chết , lại biết nhà họ Lục còn có người họ hàng như vậy đó."

      Giọng quen thuộc, khí phách quen thuộc, sức hút quen thuộc. Khóe miệng An Nhược lên ý cười, họng súng trực tiếp dí thẳng vào đầu tên thanh niên kia, cậu ta tưởng rằng An Nhược muốn bóp cò, sợ tới mức dám thở mạnh, cả người đều cứng đờ. Đồng bọn của tên thanh niên kia sau khi thấy khí thế của người đàn ông đứng đầu hẻm kia, càng dám tiến lên giúp cậu ta, tất cả đều lùi lại đứng sát vào bức tường trong ngõ, ngu ngốc đứng im chỗ.
      Last edited: 13/1/15
      dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      An Nhược lắc lắc đầu, "Hồ bằng cẩu hữu, đây là em tốt của cậu sao, mau mở to mắt ra mà xem kìa. Hoạn nạn mới hiểu lòng nhau. đáng tiếc, cậu chết cũng nhắm mắt được rồi. Con trai trưởng của nhà họ Lục - Lục Mặc Hiên ngươi chết, quả thực người thể sống tiếp nữa." An Nhược xong liền muốn bóp cò súng.

      Người thanh niên kia vô cùng hoảng loạn, nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía trước, người đàn ông đứng phía xa kia đúng là có vài phần quen thuộc, khi nhìn kỹ lại, quả nhiên là Lục Mặc Hiên! Tròng mắt cậu ta lộ ra tia kích động, vội vã kêu lên, "Lục Mặc Hiên, em là Hà Mộc Vũ. Chính là Hà Mộc Vũ vẫn làm bia thịt cho khi còn bé đây mà!"

      An Nhược lấy chuôi súng gõ vào đầu Hà Mộc Vũ cái, "Cậu thực có quen biết với Lục Mặc Hiên sao? Lục Mặc Hiên, trước đây và cậu ta từng mặc chung quần sao?"

      Lục Mặc Hiên nhíu chặt chân mày, cất bước về phía trước: "Hà Mộc Vũ, con trai của Hà Tín Uy?"

      Hà Mộc Vũ điên cuồng gật đầu, Lục Mặc Hiên nhớ ra cậu ta tốt rồi! Lục Mặc Hiên đến đứng trước mặt Hà Mộc Vũ, sau mọt hồi yên lặng nhìn cậu ta: "Từ đó đến giờ cũng hơn 20 năm rồi. Nhưng xem ra cậu vẫn muốn ôn lại cảm giác được làm bị thịt, An Nhược, tiếp tục ."

      Lục Mặc Hiên khẽ buông câu nhưng hoàn toàn có ý định giải cứu cho Hà Mộc Vũ, An Nhược cười duyên tiếng, dưới ánh mắt hoảng loạn của Hà Mộc Vũ, thu lại họng súng rồi cất Hoa Hồng vào trong túi xách.

      "Vòng vo cả buổi, ra đây lại là người quen của . Lục Mặc Hiên, người em này của , quả nhiên rất thú vị." An Nhược nhún vai, trong lời tràn ngập châm chọc.

      Hà Mộc Vũ run rẩy đứng lên, cảm giác như vừa bước ra khỏi quỷ môn quan, cỗ vui sướng tuôn trào chẳy khắp toàn thân, "Lục Mặc Hiên, em ngờ còn có thể gặp lại ! Lúc còn bé dùng súng bắn vào bụng em, đến bây giờ vẫn còn sẹo đây này!" Hà Mộc Vũ xong, trực tiếp tóc áo lên, vết sẹo sậm màu dữ tợn lộ ra ngoài khí.

      Vết sẹo rất dài, xem ra phát súng kia ghim vào rất sâu. An Nhược nhướng mày, thực ra cấi cậu Hà Mộc Vũ này cũng là người thà? Chẳng qua vì chơi với đám bạn tốt, mới biến thành bộ dáng như ngày hôm nay?

      Sau khi Lục Mặc Hiên nhìn thấy vết sẹo kia, đôi mắt liền tối lại, "Hà Mộc Vũ, còn mau nhập ngũ? Cả ngày trốn trong nhà, vô tích ? Lại còn..." Lục Mặc Hiên liếc mắt nhìn về phía những kẻ đứng sát vào vách tường.

      Hà Mộc Vũ ngây ngô cười, ở trước mặt Lục Mặc Hiên, bộ dáng con đồ vữa nãy hoàn toàn biến mất: "Em có chí lớn như , sức khỏe của em tốt, phát súng kia làm ảnh hưởng đến phổi, thể nhập ngũ. Thàng tích học tập của em lại tốt, văn ngu võ dốt, nên chỉ có thể làm loạn cho hết ngày thôi."

      Trong lòng An Nhược bỗng có cảm giác đau xót lên lời, cảm giác chán ghét với Hà Mộc Vũ cũng biến mất thấy tăm hơi đâu nữa. Như vậy xem ra, Lục Mặc Hiên quả thực nợ Hà Mộc Vũ phần ân tình.

      An Nhược đánh cái lên vai Hà Mộc Vũ, Hà Mộc Vũ bởi vì chuyện vừa rồi nên đến bây giờ vẫn rất sợ An Nhược. Thân thể to lớn ngừng run rẩy, An Nhược lập tức dùng lực hơn, "Hà Mộc Vũ, 360 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Đừng tiếp tục sống như vậy nữa, tôi tin người có dũng khi làm bia thịt cho Lục Mặc Hiên, đều là nam tử hán."

      Lục Mặc Hiên liếc mắt nhìn An Nhược cái, vòng cuối cùng lại là khen thằng nhóc đó sao? So với lúc , quả thực Hà Mộc Vũ thay đổi rất nhiều. Lúc cậu ta rất gầy, chân tay như cái cẳng gà, nhưng bây giờ béo như ông già bốn mươi tuổi vậy .

      Hà Mộc Vũ bị An Nhược có phần xấu hổ, sờ sờ ót, "Chị dâu, chị đừng khen em như vậy. ra là do em gạt ba mẹ, tới hộp đêm quen biết phải lũ bạn xấu."

      Bạn bè xấu? Lục Mặc Hiên nhướng mày, phân quân khu muốn triệt phá thế lực ngầm, Hà Mộc Vũ xuất , đây chính là mục tiêu thứ ba. Lục Mặc Hiên khoác vai Hà Mộc Vũ, "Chúng ta lâu gặp rồi, hôm nay làm chủ, chúng ta ăn bữa."

      Mời ăn cơm là phụ, thăm dò thông tin về thế lực ngầm mới là mục đích . Trong lòng An Nhược hiểu điều đó nên càng tích cực ủng hộ bữa cơm này. Hà Mộc Vũ liếc mắt nhìn về phía đám bạn đứng cạnh tường: "Chúng mày về , chờ bố
      mày về xem bố mày xử lý chúng mày ra sao!”

      An Nhược khẽ cười tiếng, thưởng cho Hà Mộc Vũ cái cốc đầu, “Vẫn còn to mồm, cẩn thận ông bố ‘’ của cậu tới xử lý cậu đó.”

      Hà Mộc Vũ vội vàng phất tay: “Chị dâu, thực xin lỗi, em sai rồi. Nhìn thấy bộ dáng chị dâu tốt như vậy, nên có ý đồ tốt, em mà biết thân phận của chị, cho em hai trăm lá gan em cũng dám. Vài năm nay sống có lý tưởng quen rồi, lâu dần thành thói xấu khó bỏ, trong thời gian ngắn khó lòng thay đổi được. Bộ dáng thô kệch, sợ chị dâu nhìn đau mắt.”

      Mặc dù Lục Mặc Hiên chưa bao giờ An Nhược là vợ của , Hà Mộc Vũ cũng coi là người lăn lộn nhiều năm, từ ánh mắt, cử chỉ cậu ta cũng nhận ra có gì đó mờ ám hay . Hơn nữa, An Nhược lại là mỹ nhân xinh đẹp giỏi giang như vậy, từ ngoại hình cho tới tư chất, tất cả đều giống khẩu vị của Lục Mặc Hiên. Hai người quả thực rất đẹp đôi!

      Lục Mặc Hiên buông Hà Mộc Vũ ra, trực tiếp ôm lấy người An Nhược: “ thôi, tới nhà hàng cạnh đây ăn cơm, ăn trưa sớm chút cũng được. Việc ở Mậu Hưng chiều tính tiếp.”

      An Nhược liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên cái, đương nhiên việc của công ty chỉ có thể hoãn lại tới chiều. An Nhược cũng rất tò mò về các thế lực ngầm trong thành phố A này, nếu có thể nhìn thấy tận mắt hoặc được trải nghiệm lần tuyệt, nghĩ tới đó, An Nhược lập tức nhiệt huyết sôi trào, tàn nhẫn bá đạo chứa từ trong xương tủy bắt đầu sôi sục cổ vũ An Nhược.

      Lục Mặc Hiên nhìn ánh mắt ngừng phát ra tinh quang của An Nhược, trong lòng khỏi cảm thán, cưới về vợ vô cùng khí phách! Tính cách hai người rất giống nhau. Ông nội hay , hai người sống bên nhau, tính cách phải bù trừ được cho nhau. Nếu , thường xuyên xảy ra tranh cãi, khắc khẩu.

      Nhưng Lục Mặc Hiên lại thấy, thỉnh thoảng cùng An Nhược đấu đá chút cũng rất tuyệt vời.

      “Canh đậu đỏ, rau chận vịt xào trứng, thịt kho cà tím, nồi lẩu nấm kim châm thịt bò, cần làm lạnh thức ăn. Ba bình Vương Lão Cát.” An Nhược mở menu nhìn thoáng qua lượt rồi nhanh chóng gọi món.

      Lúc Hà Mộc Vũ nghe thấy ba chữ Vương Lão Cát, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, lâu lắm rồi mới gặp lại được Lục Mặc Hiên, thể uống chầu đời sao? Vương Lão Cát… Hà Mộc Vũ chưa bao giờ uống thứ đó, cậu ta đâu có bị nóng trong người, sao phải uống Vương Lão Cát chứ. Ánh mắt hơi liếc về phía Lục Mặc Hiên, hề có chút phản đối nào, mà ngược lại, trong mắt ngừng lộ ra ý cười.

      Lục Mặc Hiên tàn nhẫn, trong khoảng thời gian ngắn Hà Mộc Vũ hiểu ra điều đó, thời gian đúng là liều thuốc thần kỳ, có thể biến Lục Mặc Hiên thành bộ dạng như vậy! Hoàn toàn là… vợ quản lý nghiêm ngặt, ngay cả ra ngoài ăn cơm mà chai rượu cũng dám gọi.

      An Nhược quẳng menu vào tay Hà Mộc Vũ, “Các cậu đều là đàn ông, sức ăn rất lớn, xem xem muốn gọi thêm gì ?”

      Hà Mộc Vũ vạn phần lưu luyến nhìn mấy chữ Thiên Chi Loan, Ngũ Lương Dịch, cuối cùng vẫn bắt bản thân phải lật qua trang khác, dưới quan điểm chăm sóc sắc đẹp của phụ nữ, gọi thêm phần canh trứng nấu cà chua, sườn xào chua ngọt, con gà hầm nấm.

      An Nhược cười gật gật đầu, “Vậy thôi sao? cần gọi thêm thứ khác nữa à? Lục Mặc Hiên sao, Hà Mộc Vũ, Vương Lão Cát có vị rất ngọt, cậu uống có quen ? Hay là gọi cho cậu chai rượu .”

      Trong tình huống như thế này, nếu cậu ta dính vào rượu, khác gì là lấy đao tự kề vào cổ, cậu ta nào dám! Hà Mộc Vũ lắc lắc đầu, liên mồm cần.

      Menu bị đoạt : “Bánh sầu riêng ở chỗ này cũng rất ngon, An Nhược, em nếm thử .”

      Hà Mộc Vũ lệ rơi đầy mặt, mồ hôi vã ra như tắm, ra Lục Mặc Hiên gọi bánh sầu riêng… là bánh sầu riêng đó! Cậu ta đường đường là người đàn ông sao có thể ăn bánh sầu riêng được chứ!

      Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, từ đầu tới cuối Hà Mộc Vũ đều đề cập tới chuyện gọi rượu.

      Sau khi nhân viên phục vụ lui ra, Lục Mặc Hiên liền thay An Nhược rót chén trà xanh. Trong lòng Hà Mộc Vũ khỏi chấn động, đây là Lục Mặc Hiên sao? Lúc , trong khu tập thể của quân đội có bé thầm mến Lục Mặc Hiên, cầm bánhchocolate tới cho Lục Mặc Hiên ăn. Lục Mặc Hiên liền vứt ngay chiếc bánh đó xuống đất.

      Vào thời điểm đó, cho dù là con cái của quân nhân, cũng rất ít khi có cơ hội được ăn bánh chocolate. Vậy mà Lục Mặc Hiên lại có thể vứt thứ đồ ăn sang quý như vậy xuống đất!

      Bây giờ giống trước đây, trước đây bánh chocolate rất đắt tiền, nhưng trong cái xã hội coi trọng vật chất như bây giờ, nó chẳng đáng giá xu.
      Last edited: 16/1/15
      dunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Bị dọa sợ!

      Hà Mộc Vũ dám oán giận nửa câu, nhanh chóng chụp lấy ấm trà rót vào chiếc chén trước mặt. Tiếng dòng nước va chạm với thủy tinh vang lên thanh thúy, Hà Mộc Vũ để ấm trà xuống sau đó ngửa cổ uống cạn ly trà. Thưởng trà cần phải từ từ, chứ nào có ai như Hà Mộc Vũ, uống trà mà ừng ực như là uống bia vậy!

      Lục Mặc Hiên gõ nhịp khe khẽ mặt bàn, chiếc chén bằng thủy tinh ngừng xoay tròn trong tay , giọng trầm ổn vang lên trong khí: "Hà Mộc Vũ, bộ dạng bây giờ của cậu khác hẳn với trước kia, mấy năm nay cậu sống thế nào?" Lục Mặc Hiên hỏi thẳng vào vấn đề, trước đó Hà Mộc Vũ để lộ ra chuyện cậu ta lăn lộn ngoài xã hội mấy năm nay, nhưng biết có dính líu gì tới hắc đạo trong thành phố A hay .

      An Nhược gì, ánh mắt lóe lên ý cười khiến Hà Mộc Vũ khỏi ngẩn người, càng lộ ra bộ mặt ngây ngốc. Cậu ta gặp rất nhiều phụ nữ, những người từng vì gia thế của cậu ta mà hận thể lột hết quần áo leo lên giường bám dính lấy cậu ta như đỉa quả thực đếm xuể, nhưng chưa từng gặp người nào như An Nhược cả, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều vô cùng hấp dẫn, ấm áp nhưng cũng lộ ra tàn nhẫn chết người.

      Lục Mặc Hiên nhíu mày gì, nhìn An Nhược, hừ tiếng rồi quay đầu ra chỗ khác. Khóe môi An Nhược miễn cưỡng cong lên, bây giờ phải là lúc vợ chồng đồng tâm hiệp lực cố gắng thăm dò tin tức của giới hắc đạo hay sao?

      tiếng hừ bất mãn đó kéo Hà Mộc Vũ ra khỏi trạng thái đờ đẫn. Chết tiệt, đầu cậu sợ rằng bị súng đánh đến nỗi hỏng luôn rồi nên mới dám ở trước mặt Lục Mặc Hiên mà nhìn chằm chằm người phụ nữ của ta. Huống hồ, này trước đó còn cầm súng gí thẳng vào đầu cậu, thiếu chút nữa kích động bắn chết cậu rồi!

      Hà Mộc Vũ xấu hổ cười cười, gãi đầu biết nên làm gì, vòng vo nửa ngày mới trả lời: "Em quen mấy thằng bạn trong hộp đêm Thịnh Tinh. Lúc đầu, em biết bọn nó là người của hắc đạo, về sau chuyện nhiều mới biết bọn nó là người của xã hội đen. lưng tất cả đều xăm con rồng xanh rất lớn, từ xương bả vai tới cuối xương cụt."

      Lục Mặc Hiên thưởng thức ly trà đột ngột dừng lại, rồng xanh? Chẳng lẽ chính là Thanh Thánh Huy mất tích mười năm trước sao? Rồng xanh chính là biểu tượng củaThanh Thánh Huy, những người ra nhập tổ chức của ông ta đều phải thề độc rằng, nếu làm trái với luật của tổ chức bị lột da. Đại ca hắc đạo Thanh Thánh Huy có sở thích rất biến thái, đó chính là lột da người sống. Da người sau khi lột được ướp trong Formalin để duy trì tươi mới, sau đó lại dùng thuốc màu để vẽ lên những bức tranh vô cùng mỹ lệ, những tấm da này được coi như những tác phẩm nghệ thuật treo trong phòng trưng bày của Thanh Thánh Huy.

      Mười năm trước, cha của Lục Mặc Hiên, Lục Gia Dịch, khi đó là đội trưởng tiên phong vây quét đám người Thanh Thánh Huy, Thanh Thánh Huy nhảy xuống vực tự sát. Kể từ đó, Thanh Thánh Huy cũng biệt vô tín.

      An Nhược bất ngờ bật cười thành tiếng, lắc lắc ngón trỏ với Hà Mộc Vũ: "Sao cậu biết hình xăm của họ là từ xương bả vai tới xương cuối xương cụt, chẳng lẽ cậu từng nhìn mông của họ sao? Thứ cho tôi thẳng, sở thích của đám côn đồ vốn dĩ giống người thường, có phải nam nữ cậu đều “xơi” đúng ?"

      Hà Mộc Vũ “phụt” tiếng, nước trà trong miệng cậu ta vì câu hỏi của An Nhược, kìm được mà phụt ra ngoài. An Nhược nhanh nhẹn nhảy lùi về phía sau mấy bước, dòng nước màu xanh nhạt theo hình parabol rơi xuống đất cách đẹp mắt.

      An Nhược khoanh hai tay trước ngực, chậc chậc hai tiếng: "Hà Mộc Vũ, chú ý hình tượng, đừng có dại mà phun vào người Lục Mặc Hiên. Cái người này ấy mà, rất coi trọng sĩ diện. Nếu chọc cho ấy mất hứng, giải quyết được, ấy mang vại nước lớn đến giội thẳng vào đầu cậu đó."

      Lục Mặc Hiên vẫn tiếng nào, chỉ ngồi bên lẳng lặng uống trà. Sau khi Hà Mộc Vũ ý thức được luống cuống của mình, lập tức cầm lấy chiếc khăn trắng bàn, liều mạng lau miệng, sĩ diện gì đó đều vứt hết đến Bắc Băng Dương! Mặc dù quen sống buông thả nhưng trong những trường hợp quan trọng như thế này cũng chưa bao giờ bị phun nước ra ngoài như vậy cả!

      An Nhược ngồi xuống, hai tay nhàn rỗi chống cằm, lười biếng hỏi, "Cậu vẫn chưa trả lời tôi, những tên côn đồ kia có hào phóng vậy , có thể tùy tiện cho cậu xem mông sao? Bây giờ vẫn còn cái loại sở thích như vậy nữa sao?"

      Hà Mộc Vũ lại nhịn được, ho khan vài tiếng, sau khi ổn định lại cảm xúc mới tiếp tục : "Chị dâu, chị xem tình huống như thế ở trong hắc đạo có rất nhiều. Chơi đàn bà chán rồi lại muốn chuyển sang chơi đàn ông. Mấy tên đàn ông trắng trẻo xinh đẹp chính là đồ ăn của bọn họ. Nhưng em là đàn ông đích thực nên chưa bao giờ làm cái chuyện đó. Đời này, em chỉ thích phụ nữ thôi!" Hà Mộc Vũ vì muốn chứng minh mình là đàn ông nên giọng cũng theo đó mà tăng lên mấy phần.

      Lúc này, mấy người phục vụ nối nhau bưng đồ ăn vào phòng bao, tất cả những gì Hà Mộc Vũ đều bị những đó nghe trọn vẹn. phục vụ ttrong số đó suýt chút nữa làm đổ đĩa bánh sầu riêng, may mà Lục Mặc Hiên kịp thời quay ghế lại, nghiêng người về phía sau giơ bàn tay to lớn của ra đón lấy chiếc đĩa.

      Người phục vụ biết mình mắc lỗi nên liên tục xin lỗi. An Nhược cười tiếng, rất thông cảm , " sao, các ra . Đều tại tên nhóc này linh tinh nên mới khiến các phải sợ hãi."

      Khóe môi Lục Mặc Hiên cong lên, Hà Mộc Vũ thấy thế, xấu hổ tới mức đỏ cả hai tai. Ừ ... cậu ta to như thế liệu có khiến người ta nghĩ cậu giấu đầu hở đuôi ? Con mẹ nó, từ trước tới nay chưa bao giờ phải mất mặt thế này!

      Lục Mặc Hiên múc bát canh cho An Nhược, "Trước khi ăn cơm, uống chút canh , vừa dưỡng nhan sắc vừa tốt cho việc sinh con." Lục Mặc Hiên rất tự nhiên, dáng vẻ này của , An Nhược sớm nhìn nhiều thành quen, đón lấy bát canh Lục Mặc Hiên đưa tới, động tác cũng vô cùng tự nhiên.

      Hà Mộc Vũ khác. Lúc còn , Lục Mặc Hiên thường cầm súng nhắm thẳng vào đầu của cậu, bắt cậu phải đứng canh cái cọc gỗ khiến cậu sợ tới mức khóc toáng cả lên. Cuối cùng, vì nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của Lục Mặc Hiên nên đành phải ngoan ngoãn đứng vào đó. Cảm giác lúc đó, Hà Mộc Vũ lại được trải nghiệm lại nay tại giờ phút này. Lần đầu tiên bị Lục Mặc Hiên mang ra làm bia thịt, sau khi về nhà, buổi tối cậu liền gặp ác mộng. Ngày hôm sau, bị mẹ phát ra là cậu đái dầm, cậu cũng dám hé lời về chuyện bị đem ra làm bia thịt nên bị mẹ véo tai, còn đánh cho trận.

      Sau khi thấy An Nhược uống mấy ngụm canh, Lục Mặc Hiên mới quay lại nhìn Hà Mộc Vũ ngơ ngẩn ngồi đó, " chút xem, những hình xăm rồng xanh đó có gì đặc biệt ?"

      An Nhược vươn đũa gắp miếng bánh sầu riêng. Hương vị của sầu riêng giảm ít nhiều, thêm vào đó là hương sữa tươi và gạo nếp thơm nồng, lớp áo bên ngoài được chiên vàng tươi giòn rụm. An Nhược cắn miếng, miếng bánh sầu riêng bị cắn mất hơn phân nửa. An Nhược liếc mắt nhìn Hà Mộc Vũ, lắc lắc đôi đũa kẹp phần bánh sầu riêng còn lại, giọng hỏi: "Chẳng lẽ hình xăm đó cũng có mùi?"

      Hà Mộc Vũ vỗ bàn cái, hất cằm : "Chị dâu, thế là chị biết rồi. Hình xăm kia quả thực cũng có mùi, nhưng nó chỉ xuất khi người mang hình xăm đó vận động mạnh mà thôi. Mùi hương mỗi người đều rất khác nhau, trong đó có người, hình xăm của người đó tản mát ra mùi sầu riêng rất nồng, mắt của rồng xanh còn có thể phát ra ánh sáng màu đỏ, quỷ dị cực kỳ. Lần đầu tiên em nhìn thấy vô cùng kinh ngạc, em hỏi bọn nó chỗ xăm, chúng nó cũng cho em biết. Thành phố A này từ lúc nào lại có người có thể có kỹ thuật xăm giỏi như vậy."

      Lục Mặc Hiên lạnh lùng “a...” tiếng, quả nhiên là Thanh Thánh Huy! Mười năm trước biến mất để lại chút dấu vết gì, là vì trốn ở trong tối, tu sanh dưỡng tính, chờ cơ hội để ngóc đầu trở lại ư? Xem ra, Mã Vũ Đình sớm cấu kết với người của Thanh Thánh Huy, mà mục tiêu của Thanh Thánh Huy chính là muốn nhắm vào nhà họ Lục, chắc chắn ông ta muốn trả thù chuyện mười năm trước người nhà họ Lục dẫn dắt đội cảm tử tiêu diệt Thanh Thánh Huy.

      Nhưng Thanh Thánh Huy chết rồi cơ mà, vậy người đứng đầu bây giờ là ai? Ánh mắt của Lục Mặc Hiên lại hướng về phía ly trà, đôi đồng tử đen láy thâm thúy u như đại dương.

      An Nhược nhìn thoáng qua Lục Mặc Hiên, liền hiểu rằng lời vừa rồi của Hà Mộc Vũ rất có ích trong việc điều tra. Người mà Hà Mộc Vũ quen kia chắc hẳn phải nhân vật tai to mặt lớn trong hắc đạo. Nếu là như vậy, khóe mắt An Nhược cong lên, lộ ra vẻ kinh ngạc, "Hà Mộc Vũ, cậu càng lúc càng kỳ quặc, hình xăm đó, lúc nào cậu dẫn tôi xem thử chút được ? Có mùi lại còn có thể phát quang. Quả thực là mới nghe thấy lần đầu, chưa thấy qua bao giờ."

      Hà Mộc Vũ ấp a ấp úng hồi, liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên vài lần. Hình xăm kia quả thực phải lột hết quần áo mới có thể nhìn thấy, chỉ áo, mà ngay cả quần lót cũng phải cởi, quả thực hình xăm kéo dài tới cuối xương cụt mà!

      Điều khiến Hà Mộc Vũ kinh ngạc chính là Lục Mặc Hiên nhàng cười: "Chị dâu cậu sai, hôm nào, dẫn tôi và chị dâu cậu xem chút."

      vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Lục Mặc Hiên muốn lấy được thông tin nội bộ về Thanh Thánh Huy, tất phải xông thẳng vào hang ổ của ông ta. Còn về phần An Nhược, lần này hành động, Lục Mặc Hiên định dẫn theo. Thứ nhất là vì gần đây An Nhược rất tiến bộ, cần phải tăng cường huấn luyện, rất có thể còn được tham gia vào nhiệm vụ lần này. Thứ hai là vì Thanh Thánh Huy chưa biết chuyện này nên chắc chắn để cho những tay sai đắc lực của ông ta xuất đầu lộ diện.

      Trong lúc đó, tầm mắt hà Mộc Vũ ngừng di động, hết nhìn Lục Mặc Hiên lại nhìn sang An Nhược, thấy Lục Mặc Hiên giống như đùa. Nếu Lục Mặc Hiên đồng ý, cậu cũng chỉ biết tuân lệnh thôi. Haizz, phải với người em kia tiếng, muốn xem hình xăm phát quang, đó chẳng phải là cần vận động "kịch liệt" sao?

      chỉ có những lúc "cưỡi" đàn bà, hình xăm mới có thể phát ra mùi hương, mắt của rồng xanh mới có thể phát sáng. Hà Mộc Vũ vốn muốn chuyện này ra, nhưng lại thấy xấu hổ, nên chỉ có thể cố gắng nuốt vào bụng.

      An Nhược gõ tay lên bàn: "Quyết định như vậy ! Hà Mộc Vũ, chờ tôi xử lý xong chuyện ở công trường, nhất định phải dẫn tôi xem hình xăm đó. Cậu phải trước với người em kia tiếng, mặc dù Lục Mặc Hiên là quân nhân, bạn của cậu lại là côn đồ. Nhưng chẳng phải hắc bang cũng đâu có gây ra chuyện gì đúng , khi như vậy, Lục Mặc Hiên cũng sao, cho bạn của cậu biết để họ khỏi lo lắng."

      An Nhược dừng lại: " đúng, cái hắc bang đó tên là gì vậy? Tôi chỉ nghe về mafia SK."

      Hà Mộc Vũ cười ha ha: "Những thằng bạn này của em khi về bang của bọn nó, mặt đứa nào cũng đều rất tự hào, mafia SK so với bang bọn nó mà , còn kém xa!"

      Tròng mắt Lục Mặc Hiên híp lại, quả nhiên, mafia SK so với bang hội của Thanh Thánh Huy, quả thực chỉ là con tôm .
      Last edited by a moderator: 24/8/16
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57: Chất độc

      Hà Mộc Vũ quen thói ham ăn, lúc đầu còn câu nệ, nhưng chuyện hồi cũng dần buông lỏng bản thân hơn, chuyện từ lúc tới tại, mười câu cả mười câu đều khen Lục Mặc Hiên và An Nhược thế này thế kia. Lúc sau chuyện về mấy thằng bạn mà cậu quen ở Thịnh Tinh, tay phải liên tục vỗ đùi đen đét, Lục Mặc Hiên cực kỳ quan tâm tới đề tài này, lúc thấy Hà Mộc Vũ đề cập tới, trong mắt ngừng bắn ra tia lạnh lùng u ám.

      Khóe mắt An Nhược cong cong, cười hì hì nhìn Hà Mộc Vũ, từ trong lời của cậu, thu được vài tin tức quan trọng, mấy tên bạn côn đồ của Hà Mộc Vũ thích kết giao với người lạ, hắc bang cũng có quy định rất nghiêm ngặt, Hà Mộc Vũ là người có gia thế quân nhân, mấy tên côn đồ đó quen biết với người trong quân đôi, chắc chắn phạm phải bang quy. Hắc bang đối với kẻ vi phạm bang quy, nghiêm trị tha. Nên cho dù mấy tên đó có biết và Lục Mặc Hiên là ai chắc chắn chúng cũng dám ra. Như vậy, tiếp cận bọn chúng bất quá chỉ là để do thám tình hình bên trong giới hắc đạo mà thôi, còn nếu muốn tiêu diệt bọn chúng, còn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn.

      An Nhược đảo mắt cái, nhìn về phía Lục Mặc Hiên, ánh mắt của u lạnh lẽo, bàn tay ngừng xoay tròn chiếc chén trong tay, tâm tư của Lục Mặc Hiên lúc này sợ là sớm quay mấy chục vòng rồi.

      Ăn uống cũng được lúc rồi, An Nhược đưa tay nâng cổ tay Lục Mặc Hiên lên, hơi nghiêng mắt liếc nhìn đồng hồ, còn sớm nữa, giờ phải tới Mậu Hưng rồi. Hà Mộc Vũ nhận ra An Nhược có việc gấp, lập tức cầm lấy khăn giấy lau miệng, liên tục : "Chị dâu, nếu chị có việc cứ trước , em ăn no rồi, cảm ơn chị dâu chiêu đãi."

      Lục Mặc Hiên quay đầu nhìn An Nhược cái, sau đó lập tức đứng lên theo , "Hà Mộc Vũ, hôm nay còn có việc, để hôm khác chũng ta tiếp chuyện này sau, cậu cứ trước với mấy người bạn của cậu , chỉ cần là bạn của cậu là được rồi, bảo họ là chỉ muốn tới đó tham quan chút thôi. hai giới hắc bạch xưa nay phâm chia rạch ròi, đừng cho họ biết thân phận của ."

      Lúc ngồi ăn cơm Lục Mặc Hiên suy nghĩ rất kỹ rồi, tạm thời thay đổi kế hoạch, vừa bắt đầu bứt dây động rừng là điều tối kỵ của người nhà binh, chi bằng từ từ tiếp cận tử huyệt của địch hơn.

      Hà Mộc Vũ gãi gãi đầu vài cái, sau đó lập tức vỗ bàn to: " rất đúng, để bọn họ biết được thân phận của tức là vi phạm bang quy rồi. Dù sao em cũng chẳng có công việc gì đàng hoàng, mặc dù có gia thế là quân nhân, nhưng cũng chỉ là tên côn đồ. khác, haizz, chỉ tại em suy nghĩ chu toàn."

      An Nhược cầm lấy túi xách rồi khoác lấy cánh tay của Lục Mặc Hiên: "Mau thanh toán thôi, công ty có việc gấp cần phải xử lý, tiện thể đưa em tới công ty luôn." An Nhược xong, lại quay đầu nhìn Hà Mộc Vũ cái.

      Hà Mộc Vũ đứng lên, lễ phép : "Chị dâu cứ làm , em cũng phải về giải quyết mấy thằng khốn kia, dám nghe lời của em, em đập chết bọn nó."

      Lục Mặc Hiên khẽ cau mày, Hà Mộc Vũ thấy thế, lập tức ngậm miệng lại nữa, chết rồi, sao cậu lại tục vào lúc này cơ chứ, chị dâu là giai nhân mỹ lệ hiền lành, còn cậu là tên đại quê mùa, là... Hà Mộc Vũ lộ ra nụ cười xấu hổ.

      Lục Mặc Hiên phất phất tay, xem như lời tạm biệt. Sau đó kéo An Nhược ra khỏi phòng bao, nhân viên phục vụ cầm hóa đơn và đứng đợi bên, nhanh chóng rút ra chiếc thẻ, nhân viên quẹt thẻ vào máy, tinh tinh hai tiếng, Lục Mặc Hiên nhập mật khẩu, thanh toán hoàn tất.

      "Cuộc họp kết thúc nhanh như vậy sao?" sau khi An Nhược ngồi vào Land Rover, nghiêng đầu hỏi Lục Mặc Hiên. Lục Mặc Hiên cười tiếng, nửa đùa nửa , "Bàn bạc về kế hoạch triệt phá các thế lực ngầm trong thành phố A, sau khi ý kiến được đồng thuận, đương nhiên phải tan họp rồi."

      An Nhược ừ tiếng, sau đó lại ồ lên tiếng, "Tại sao lại qua con hẻm đó đúng lúc như vậy, phân quân khu và con hẻm kia ngược hướng nhau, đừng với em là tình cờ ngang qua." Trong mắt An Nhược lóe lên tia lạnh lẽo, chẳng lẽ Lục Mặc Hiên cài thiết bị định vị người ?

      Lục Mặc hiên cốc cái vào đầu An Nhược, : "Nhìn cái dáng vẻ căng thẳng của em kìa, em là vợ của , để đảm bảo an toàn cho em nên mới gắn mắy theo dõi người em. Mấy hôm trước có đọc báo, thấy có người đàn ông muốn quản lý bạn nên dùng xích khóa quần đó lại. chẳng qua chỉ cài thiết bị theo dõi người em thôi mà, so với tên kia, tốt hơn nhiều. Huống hồ, cài máy theo dõi là vì muốn bảo vệ em chứ phải muốn giám sát em." Lục Mặc Hiên có ý nghiêm túc, nhìn thấy đôi mi thanh tú của An Nhược nhăn lại,
      Lục Mặc Hiên đột nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng. rất thích trêu ghẹo , nhìn vợ của bày ra bộ dáng tức giận nhưng lại đáng như chú mèo con, thực vô cùng thú vị.


      An Nhược giãn chân mày, nhún vai tỏ ý sao cả: " dám gắn máy theo dõi người em, hôm nay em mua xích về, rồi đem quần sịp của khóa lại."


      Thiết bị theo dõi cho dù có đến đâu cũng là sản phẩm điện tử, gắn người , sao có thể phát ra. Trừ phi gắn trong Hoa Hồng. Nghi tới đây, An Nhược lập tức mở túi xách, lấy ra Hoa Hồng, tỉ mỉ quan sát.


      Khóe miệng Lục Mặc Hiên liền cong lên, nhanh chóng nhấn ga, buồn cười : " rất vui khi em mua xích về khóa quần sịp của , như vậy về sau khi toilet, em cũng phải cùng , có chìa khóa làm sao có thể cởi quần toilet được?"


      An Nhược trực tiếp cầm lấy Hoa Hồng, cầm chuôi súng gõ lên đầu Lục Mặc Hiên cái: " đái luôn ra quần , quần ướt tự mà giặt."


      Lục Mặc Hiên giả vờ ủy khuất, sờ sờ đầu: "Vợ à, về sau nếu bậy em cứ việc đánh đòn , nhưng đừng đánh vào đầu, đành vào đầu khiến ngu đó. Em minh như vậy, nếu quá ngu dốt, xứng với em nữa."


      An Nhược vứt ánh mắt xem thường về phía , cất Hoa Hồng lại vào trong túi xách: " sao, em vứt bỏ đâu cho dù có biến thành đứa trẻ ngốc, em cũng rời bỏ ."


      Lục Mặc Hiên trong lòng mềm nhũn, đứa trẻ ngốc, ba từ này khiến nhớ tới chị họ, Vạn Dịch Dĩnh, vì tranh giành trong gia tộc nên bị kẻ thù hãm hại, từ đó biến thành đứa trẻ ngốc. Mà cũng là trong số những kẻ tiếp tay hãm hại Vạn Dịch Dĩnh, thể trối bỏ được đó. Suy cho cùng, Lục Mặc Hiên vẫn nợ Vạn Dịch Dĩnh phần ân tình rất lớn. Đối với việc này, Lục Mặc Hiên vô cùng áy náy. Vì bị thiểu năng, nên cho dù nhà họ Vạn có gia tài bạc tỷ cũng ai chịu cưới Vạn Dịch Dĩnh, người nào cưới người con đầu óc có vấn đề cơ chứ.....


      Lục Mặc Hiên đột nhiên trở nên trầm tĩnh, An Nhược nghiêng đầu nhìn . Suy nghĩ của người đàn ông này có đôi khi, An Nhược cảm thấy người đàn ông tốt, thuần khiết hiếm có đời, nhưng đôi khi, khiến cảm thấy vô cùng khó đoán. Trong này Lục Mặc Hiên có thể thay đổi rất nhiều tính cách.


      An Nhược suy nghĩ linh tinh cuối cùng cũng rơi vào trầm tư, ánh mắt phiêu dạt về phía bên ngoài cửa sổ, nhìn ngắm những người lại đường. Cảnh vật đường giống như bức tranh, đem ngăn cách bên ngoài. đứng bên ngoài bức tranh đó, cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ.


      bóng hình màu xám xuất nơi ngã rẽ của con phố, ánh mắt An Nhược bất chợt dừng lại, hình dáng của người này rất giống.... sư phụ, quanh năm suốt tháng sư phụ đều mặc quần áo màu xám, bởi vì trước kia từng bị thương nên lưng ông hơi bị gù. Lúc Land Rover chạy đến ngã rẽ, bóng hình màu xám đó hơi quay người lại. An Nhược hồi hộp mở to hai mắt, quả nhiên là sư phụ!


      Miệng An Nhược ghé vào cửa kính xe, định kêu Land Rover bỗng nhiên tăng tốc, trong nháy mắt bóng hình màu xám đó nhìn thấy đâu nữa. An Nhược nhanh chóng quay đầu lại, muốn bảo Lục Mặc Hiên dừng xe.


      Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của , môi An Nhược hết mở ra rồi lại đóng vào. Kỹ năng bắn súng và võ thuật cơ bản của đều do sư phụ truyền dạy, ở trong lòng An Nhược, sư phụ vừa là ân sư vừa là ba. Nếu sư phụ muốn gặp , tự nhiên đến tìm. Nếu ông muốn gặp lại , tìm đến cũng vô dụng.


      "Nhìn thấy người quen sao? Là ông già lưng gù mặc quần áo màu xám vừa rồi sao?" Mặc dù Lục Mặc Hiên dùng câu hỏi nghi vấn, nhưng khẩu khí lại vô cùng chắc chắn.


      An Nhược thở dài: "Chắc là em bị hoa mắt thôi, nhanh lên , tiến độ thi công của Đạt Thuận so với dự kiến chậm hơn rất nhiều.' An Nhược vừa vừa day day huyệt thái dương.


      Lục Măc Hiên đem bóng hình màu xám kia khắc ghi ở trong đầu, con hẻm thứ hai, cạnh cột đèn giao thông, 1 giờ 30 chiều, thời gian địa điểm đều có, đến lúc đó tới bộ giao thông chuyến, qua camera giám sát, phóng đại hình ảnh xem người này là ai, có quan hệ như thế nào với An Nhược. Kỹ năng bắn súng của An Nhược, Lục Mặc Hiên được chứng kiến tận mắt, người nay chắc chắn rất quan trọng với .


      Lúc Land Rover còn cách Mậu Hưng chừng 500m, điện thoại An Nhược bỗng vang lên, An Nhược nghe điện thoại, sau khi nghe thấy giọng lo lắng truyền ra từ điện thoại, đôi mi thanh tú lại gắt gao nhăn lại.
      Last edited by a moderator: 30/1/15
      dunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chết tiệt, tổng giám đốc Chung bị tai nạn giao thông ngay trước cổng công ty! Con mẹ nó! trong lòng An Nhược ngừng gào thét, Boss lớn nhất của Mậu Hưng nằm bàn mổ, sống chết còn chưa . Nếu Chung Sam Vũ mà chết, các cổ đông của Mậu Hưng tất đại loạn, lần này Hồng Thiên có thể quang minh chính đại thu mua Mậu Hưng rồi.

      "Đừng đến công ty nữa, chúng ta tới bệnh viện thôi, tổng giám đốc Chung bị tai nạn, ô tô bị xe tải chèn qua, tỷ lệ sống cực kỳ thấp." An Nhược khẽ , Lục Mặc Hiên nhanh chóng chuyển hướng, việc xảy ra với Chung Sam Vũ, rốt cuộc là vô tình hay cố ý.

      Nhìn vẻ mệt mỏi gương mặt vợ , Lục Mặc Hiên đành lòng, : "Lần này Chung Sam Vũ gặp chuyện may, Hồng Thiên đẩy nhanh tiến độ thu mua Mậu Hưng. Vị thế của Mậu Hưng vẫn còn, cùng lắm cũng chỉ là thay đổi cổ đông, thay đổi tổng giám đốc mà thôi."

      An Nhược gật gật đầu, "Em biết, nhưng em cảm thấy trong chuyện này dường như là có kẻ cố ý. Có lẽ là Quốc Lập, cũng có lẽ là kẻ muốn nhà họ Lục được yên ổn, Lục Mặc Hiên, chuyện vụn vặt của nhiều đấy, nhanh chóng giải quyết hết kẻ thù của , vốn dĩ muốn đẩy nhanh tiến độ công trình, nhưng giờ lại loạn hết cả lên rồi! Lúc nào về đến nhà, lập danh sách tất cả kẻ thù của cho em, chúng ta cùng nhau giải quyết." An Nhược gõ liền mấy cái xuống thành ghế, lớn tiếng .

      Cái bộ dạng này của An Nhược, đích thị là tiểu hồ ly thích quấy nhiễu người khác. Kẻ thù của nhà họ Lục có viết ra mấy tờ giấy cũng đủ.

      Đối với những người này, Lục Mặc Hiên trái lại hề vội, vì chẳng có kẻ nào dám đối đầu trực diện với nhà họ Lục. Chỉ là gần đây, các thế lực ngầm bắt đầu rục rịch.

      An Nhược gãi gãi đầu, tay phải tạo hình thành khẩu súng, "Lục Mặc Hiên, khi nào chúng ta làm chuyến tới sa mạc, em muốn biết xem nọc độc rắn mạnh đến mức nào."

      Cái đầu này của thay đổi cũng nhanh đấy.

      Lục Mặc Hiên cười khẽ: "Em tự cắn vào tay mình cái mạnh , chất độc của em còn mạnh hơn cả nọc độc rắn nữa kìa."

      An Nhược hừ tiếng, nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, bĩu môi, giả vờ như muốn đánh vào tay Lục Mặc Hiên. Lục Mặc Hiên liền nghiêng người cái: "Việc này vẫn nên để khi nào về đến nhà rồi hãy so sánh, vợ à, em đừng vội."

      Lục Mặc Hiên cố ý xuyên tạc ý của An Nhược, An Nhược dừng tay lại, khôi phục thần sắc như bình thường: "Mậu Hưng là do tổng giám đốc Chung tự tay thành lập, có thể lớn mạnh như nay quả thực hề đơn giản. Lúc thu mua nó


      n
      nên ưu đãi ông ấy chút.”

      Khóe môi Lục Mặc Hiên khẽ cong lên, đối với những người khôn đắc tội với mình, An Nhược vẫn luôn thiện lương như vậy.

      Land Rover lao vun vút đường, chẳng mấy chốc chạy tới bệnh viện. hôm nay bênh viện rất đông người, bác sỹ và y tá ở đây ngừng lại, rất nhiều cảnh sát được điều đến để chỉ huy trường. Cửa bệnh viện chật như nêm cối, Lục Mặc Hiên đứng ở góc bệnh viện cách xa trả tiền trông xe cho bảo vệ.

      Sau khi Lục Mặc Hiên xuống xe nhìn thấy đám người hỗn loạn trước mặt, liền nhíu chặt đôi long mày. An Nhược theo Lục Mặc Hiên vào trong bệnh viện, chưa được bao lâu người đàn ông mặc quân trang chạy tới, An Nhược nhìn kỹ lại, ra đây chính là vị thiếu úy mà gặp ở thôn Tiền Đường trước đây.

      Trương Vĩ Lâm nghiêm trang đứng trước mặt Lục Mặc Hiên , sau khi cậu ta chào Lục Mặc Hiên theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn xong liền nhanh chóng báo cáo tình hình: “Báo cáo thượng tá Hiên, hôm nay thành phố A xảy ra 5 vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, tổng giám đốc của Mậu Hưng – Chung Sam Vũ, tổng giám đốc tập đoàn Quốc Lập – Sở Thiệu, từ quản lý đến nhân viên cao cấp của công ty Hạnh Mỹ đều gặp tai nạn.”

      Lục Mặc Hiên lạnh lùng ”Ừ” tiếng, thu lại vẻ nặng nền giữa hai hàng long mày, nhanh chóng tiến vào trong bệnh viện. An Nhược cười với chung vĩ lâm tiếng, sau đó cũng nhanh chóng bước theo Lục Mặc Hiên . 5 vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, cả 5 vụ đều liên quan tới những vị lãnh đạo và nhân viên của các công ty lớn, quá rồi, chuyện này phải là ngoài ý muốn, mà có người cố tình đứng sau thao túng.

      An Nhược đảo mắt nhìn xung quanh, kẻ đứng đằng sau chuyện này thú vị, tấn công 3 công ty lớn của thành phố A. Cửa bệnh viện chật ních người và xe, ra được mà vào cũng chẳng xong. An Nhược đứng bên nhìn Lục Mặc Hiên điều tiết giao thông.

      Lục Mặc Hiên chỉ cần giơ tay nhấc chân toát lên khí thế vô cùng cường mạnh, đững giữa đám đông hỗn loạn nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng khác biệt. Mặc dù Lục Mặc Hiên mặc quân phục người, nhưng mọi người vẫn vô thức tin tưởng vào .

      Có lẽ đây chính là khí chất của người làm lãnh đạo, cần phải nhiều cũng có thể khiên người khác tự giác nghe theo. Trương :vĩ Lâm nhìn thấy thế, lậ tức chạy đến cửa bệnh viện, nghe theo chỉ huy của Lục Mặc Hiên, giúp duy trì trật tự giao thông.

      Khung cảnh bận rộn, người muốn lái xe ra còn cáu kỉnh, kẻ muốn đánh xe vào cũng hòa hoãn lại tính tình. Chẳng bao lâu sau, những chiếc xe xếp thành bốn hàng, bên trái hai hàng tiến vào, bên phải hai đường ra. Ngay ngắn trật tự, hề rối loạn.

      Viện trưởng bệnh viện đích thân ra đón, mang vẻ mặt áy náy nhìn Lục Mặc Hiên: “Cám ơn thượng tá Hiên, nếu có cậu rất có thể bỏ lỡ thời gian cấp cứu người bệnh, trách nhiệm này bệnh viện chúng tôi gánh nổi. vô cùng cảm ơn cậu!.” viện trưởng tuy rằng tóc bạc nửa đầu, nhưng lưng rất thẳng, dáng người hơi gầy, chứng tỏ hàng ngày luyện tập vô cùng đều đặn.

      Lục Mặc Hiên nghiêm túc : “Cứu người quan trọng hơn, xảy ra 5 vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, hi vọng viện trưởng cố gắng hết sức.” Lục Mặc Hiên xong liền quay đầu nhìn An Nhược, An Nhược liền tiến lên giữ chặt lấy bàn tay .

      Lục Mặc Hiên xoay người lại cầm lấy tay , nhâc chân vào bên trong bệnh viện. viện trưởng nhanh chóng xoay người lớn tiếng : “Bệnh nhân nghiêm trọng nhất, tôi đích thân đưng mổ.”

      Nghiêm trọng nhất, chính là tổng giám đốc tập đoàn Quốc Lập – Sở Thiệu. Khuôn mặt bị dập nát bê bết máu, y tá đẩy xe cấp cứu vào phòng phẫu thuật tin đây chính là Sở Thiệu, cái người có tác phong nhanh nhẹn bìa tập chí tài chính và kinh tế, bây giờ cả khuôn mặt của đều bị hủy hoại hết rồi .

      An Nhược và Lục Mặc Hiên đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật khác, người nằm bên trong chính là tổng giám đốc công ty Mậu Hưng – Chung Sam Vũ. Vợ và con trai của Chung Sam Vũ là những người chạy tới đây đầu tiên, con trai ông mới học cấp 3, khóc nhiều đến mức cất được thành tiếng nữa. Còn vợ của Chung Sam Vũ vẫn đứng bất thần chỗ như người mất hồn, sống lưng bà cứng đờ thẳng tắp, hoàn toàn quan tâm đến đứa con khóc ngừng bên cạnh.

      An Nhược đứng nhìn được nữa, lặng lẽ tiến lên ôm lấy hai vai của thằng bé , giọng an ủi. Thằng bé quay người lại ôm chặt lấy người An Nhược, dầu nó gục xuống vai tiếp tục khóc nấc.

      Sắc mặt của Lục Mặc Hiên vô cùng nhu hòa, giờ phút này An Nhược rất giống hiền thê lương mẫu. ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu rọi lên người , càng khiến cho trái tim Lục Mặc Hiên trở nên nhộn nhạo.
      Last edited by a moderator: 2/2/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :