1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người - Y Lạc Thành ( Hoàn - 66c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 51.3


      " suy nghĩ gì vậy?" Tiếng trầm thấp của Lục Mặc Hiên vang lên bên tai , An Nhược quay đầu nhìn , tay Lục Mặc Hiên xách cái túi nilon, trong túi nilon có túi khoai tây chiên, gói thịt bò khô, hộp bánh quy và chai nước khoáng.

      An Nhược lấy khuỷu tay thúc cái, chớp mắt : " mua nhiều vậy, muốn em đứng trước cổng cục dân chính ăn cơm trưa hả!"

      Khóe miệng Lục Mặc Hiên cong lên: "Nhiều người xếp hàng như vậy, hơn nữa sáng nay em cũng mới chỉ ăn có cái bánh bao, cháo cũng chưa ăn hết, sợ em bị đói."

      Lục Mặc Hiên vừa dứt lời, tất cả những đôi tình nhân đứng phía trước đều quay lại nhìn , rất nhiều ánh mắt tán thưởng cùng ngưỡng mộ bắn thẳng lên người Lục Mặc Hiên, Lục Mặc Hiên có thân hình cao lớn, phong thái hiên ngang, đường nét khuôn mặt cương nghị ràng, hơi trang điểm chút đứng dưới ánh mặt trời càng khiến toát ra sức quyến rũ đàn ông của mình cách triệt để.

      Lúc này, đứng đằng sau trả lại gương cho , An Nhược tươi cười nhận lấy, sau đó cất vào trong túi xách. thò tay vào trong túi nilon tay Lục Mặc Hiên, lấy ra túi khoai tây chiên, bóc ra.

      Rắc rắc tiếng, miếng khoai tây chiên giòn rụm vang lên trong miệng An Nhược, Lục Mặc Hiên sờ sờ đầu An Nhược, "Em thích ăn khoai tây chiên như vậy, thế mà người cũng chẳng thấy béo lên tí nào."

      An Nhược hắt cằm, cầm miếng khoai tây chiên quơ quơ trước mặt Lục Mặc Hiên: "Ghen tị với em hả? Thể chất của em là như vậy đó, dù ăn cái gì cũng bị béo."

      Long mày Lục Mặc Hiên khẽ cau lại, cúi đầu kề sát vào bên tai An Nhược, dùng lượng chỉ có hai người nghe thấy , "Phụ nữ béo chút mới dễ đẻ, em cần phải lên cân thôi. Về sau ăn ít khoai tây chiên thôi, ăn nhiều cơm chút, hỏi chuyên gia chế độ dinh dưỡng cho em, sắp xếp bữ ăn khác nhau trong tuần cho em."

      An Nhược lấy ra miếng khoai tây chiên nhét thẳng vào miệng của Lục Mặc Hiên, " yên lặng ! Nếu như muốn nuôi em thành con lợn nái, vậy chẳng phải cũng trở thành con lợn đực rồi sao."

      Hai mắt Lục Mặc Hiên cong lên, "Em ngại làm lợn nái, cũng ngại trở thành lợn đực. Tiến lên chút, lại có mấy người nữa vào rồi kìa."

      An Nhược ừ tiếng sau đó bước bước , thêm được vài bước. cửa chính của cục dân chính đột nhiên mở ra, người phụ nữ trung niên đứng đó đảo mắt nhìn về phía đám đông.

      Sau đó bà liền nhanh về phía này, cuối cùng dừng lại trước mặt An Nhược và Lục Mặc Hiên, mặt lộ ra nụ` cười cung kính: "Tôi vừa mới nhận được tin, mời thượng tá Hiên lối này." xong, bà duỗi tay về hướng cửa chính ra dấu mời.

      Đây gọi là đường tắt đó! An Nhược nâng mắt nhìn Lục Mặc Hiên.

      Lục Mặc Hiên ôm lấy eo của An Nhược, mặt mang theo ý cười lên tiếng: "Cảm ơn ý tốt của bà, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, chúng tôi vẫn nên làm theo quy tắc tốt hơn, hiệu suất làm việc của các vị rất cao, lại có thêm đôi vào rồi kìa."

      Người phụ nữ trung niên sau khi nghe Lục Mặc Hiên xong,

      mặt lộ ra thần sắc ngượng ngập, sau đó xấu hổ cười trừ, thấy vẻ mặt kiên định của Lục Mặc Hiên, đành gật đầu cái rồi bước nhanh vào cục dân chính.
      Bà ấy vừa , tốc độ của đoàn người càng nhanh, An Nhược còn chưa ăn xong khoai tây chiên sắp tới lượt và Lục Mặc Hiên rồi.
      Lục Mặc Hiên lạnh lùng cười tiếng, "Hiệu suất làm việc của cục dân chính quả nhiên tốt!"
      Di động trong túi xách của An Nhược đột nhiên rung lên, An Nhược đem khoai tây chiên và túi nilon đựng đồ ăn đưa hết cho Lục Mặc Hiên, màn hình hiển thị số của phòng Marketing Mậu Hưng gọi đến.
      Lục Mặc Hiên giữ chặt lấy tay của An Nhược "Hôm nay em được phép làm việc."
      An Nhược híp mắt, sau đó gạt tay của Lục Mặc Hiên ra, trực tiếp ấn phím tắt điện thoại sau đó nhìn cười : "Được chưa?"
      An Nhược vừa dứt lời, di động của Lục Mặc Hiên cũng rung lên, An Nhược nhíu mày nhìn Lục Mặc Hiên. Lục Mặc Hiên nhanh chóng lấy điện thoại ra, rồi dứt khoát ấn phím tắt máy.
      Hôm nay là ngày chỉ thuộc về , ai có thể quấy rầy bọn họ.
      Tâm tình của đôi vợ chồng son vô cùng thoải mái, nhưng có số người lại tức đến mức nổi trận lôi đình. Ví dụ như Lục Gia Dịch, ông nội của Lục Mặc Hiên.
      Lục Gia Dịch vứt mạnh điện thoại sang bên, "Giỏi lắm, giỏi lắm, cư nhiên dám cúp điện thoại của ta!"
      Vạn Mẫn kéo ống tay áo của chồng mình là Lục Thần Hạo cái, thần sắc có phần rối rắm, "Mặc Hiên làm việc thiếu suy nghĩ, dấu chúng ta chuyện có bạn đành, ngay đến cả chuyện đăng ký kết hôn mà cũng cho chúng ta biết."
      Lục Thần Hạo thở dài, "Tính tình của con trai, bà còn chưa hiểu sao. Cứ kệ nó , người con mà nó nhìn trúng chắc chắn tồi. Cha chẳng qua chỉ dang hờn dỗi tí thôi."
      "Thượng tá Hiên, đây là giấy chứng nhận kết hôn của hai vị, mời nhận lấy." Nhân viên của cục dân chính vừa vừa đưa hai bản giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ cho Lục Mặc Hiên.
      Lục Mặc Hiên tươi cười nhận lấy.
      An Nhược cúi đầu nhìn, Lục Mặc Hiên liền mở tờ giấy chứng nhận kết hôn ra cho xem, đó có dán bức ảnh chụp chung của hai người, khuôn mặt Lục Mặc Hiên bất giác cong lên. An Nhược chỉ vào khuôn mặt của Lụ Mặc Hiên ở bức ảnh, "Nhìn cười kìa, vốn dĩ mắt rất to, thế mà chỉ cười có cái thôi, mắt híp tịt vào rồi."
      Lúc này cậu nhân viên kia mới nở nụ cười, "Tôi nhìn thấy giấy kết hôn của rất nhiều người, trong tất cả các bức ảnh, ảnh của hai vị là đẹp nhất đó, tươi cười rạng rỡ, vô cùng xứng đôi!"
      Lục Mặc Hiên khép tờ giấy chứng nhận kết hôn lại, cầm chặt tay An Nhược như nâng niu bảo bối vô giá, lúc đứng lên liền ôm chặt lấy vào lòng, nở nụ cười lịch thiệp và tiếng cám ơn sau đó ôm An Nhược rời khỏi cục dân chính.
      "Bà xã, chúng ta mua nhẫn kim cương thôi, thích cái nào liền mua cái đó!" Hôm nay Lục Mặc Hiên vô cùng vui vẻ, giọng cũng mang theo chút hồ hởi, những đôi tình nhân vẫn xếp hàng ngoài cổng cục dân chính nhao nhao nhìn về phía Lục Mặc Hiên, khẩu khí của người đàn ông này cũng lớn , nhẫn kim cương cứ việc lấy!
      An Nhược đánh vào người Lục Mặc Hiên cái, "Em chỉ muốn cái thôi, nhẫn kim cương chỉ có thể mua cái, chỉ khi nào tái hôn mới được mua chiếc thứ hai." An Nhược xong liền quay đầu nhìn Lục Mặc Hiên.
      Lục Mặc Hiên nắm chặt tay An Nhược dắt : "Cả đời này em chỉ có thể thuộc về , em trốn thoát đâu. Cho dù em có mua bảy tám cái nhẫn kim cương, cuối cùng em vẫn là của , muốn tái hôn sao, đời này kiếp này cũng đừng mong nghĩ tới.' Lúc Lục Mặc Hiên ra những lời này, trong ánh mắt phát ra thứ ánh sáng chói mắt mà kỳ diệu.
      An Nhược mỉm cười với : "Rất nhiều người từng , hôn nhân là nấm mồ của phụ nữ, lúc đàn ông theo đuổi phụ nữ, họ tìm mọi cách để có được người phụ nữ đó, nhưng khi có rồi, người chịu khổ lại chính là phụ nữ, giặt giũ nấu cơm dọn dẹp đều phải làm tất cả."
      Lục Mặc Hiên liên tục lắc đầu: "Em cần phải làm gì cả, làm hết tất cả. Nhiệm vụ duy nhất của em bây giờ chính là sinh con cho , tạo ra bản sao thu của em, nghĩ thôi thấy hạnh phúc rồi."
      Lục Mặc Hiên đối với vấn đề con cái tương đối khác người, lần đầu tiên An Nhược thấy người đàn ông nào lại thích trẻ con như . Con cái đâu phải cứ muốn là được, trước hết là cả hai đều phải có ý muốn sinh con, sau đó... ... lăn lộn giường, vận động giường thể có con. Cả người An Nhược cứng lại, giấy chứng nhận kết hôn cũng cầm tay rồi, chuyện chăn gối còn có thể từ chối được nữa sao.
      Last edited by a moderator: 4/12/14
      dungggWinter thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 51.4

      Đối với chuyện phòng the, An Nhược vô cùng sợ hãi. Nghe lần đầu tiên của con vô cùng đau đớn, chí có đàn ông các là người thoải mái thôi, hơn nữa và Lục Mặc Hiên đều là...uhm...là lần đầu tiên, kỹ thuật gì gì đó phải làm sao bây giờ!

      "Thắt chặt giây an toàn vào, chúng ta mua nhẫn kim cương. Sau khi rời khỏi cục dân chính sao cứ có cảm giác em lo sợ chuyện gì đó nhỉ?" Lục Mặc Hiên xong liền tra khóa vào ổ khởi động Land Rover.

      An Nhược ho khan tiếng, kéo tay : "Lục Mặc Hiên, đêm nay muốn làm chuyện kia sao?" Chuyện này, An Nhược nhất định phải ràng chuyện này để có gì còn có thể chuẩn bị sẵn tinh thần.

      Lục Mặc Hiên nhìn chằm chằm An Nhược hồi, lúc hiểu ra ý nghĩa trong câu của An Nhược liền cười to tiếng rồi vứt cho An Nhược ánh mắt xem thường.

      Lục Mặc Hiên ngừng cười: "Vợ à, ngờ em lại nóng vội như vậy a. OK, bây giờ chúng ta mua nhẫn kim cương, sau đó về nhà làm cả đêm, uh`m, ngày mai quân khu có chuyện gì quan trọng, vậy làm ngày đêm luôn, được ?"

      An Nhược cười gượng tiếng, dương tay gõ vào đầu Lục Mặc Hiên cái, "Cái đó của quá lớn, em chịu được khi bị vào ngày đêm. Em chưa bao giờ xem AV, nên về phương diện này chỉ biết những thứ cơ bản thôi."

      Lục Mặc Hiên vừa lái xe vừa thấp giọng : "Còn gì nữa ?"

      Khóe mắt An Nhược cong lên, búng tay cái : "Hay là vậy , hãy tìm hiểu xem có cách nào để giảm bớt đau đớn của phụ nữ trong lần đầu quan hệ . Trong khoảng thời gian đó, em tìm hiểu chút về chuyện kia. Đợi đến khi chuẩn bị xong tất cả chúng ta làm chuyện kia.

      Lục Mặc Hiên trầm mặc hồi, sau đó kiên quyết bác bỏ lời đề nghị của An Nhược: "Bà xã, về phương diện kia ông xã em cũng tìm hiểu đủ rồi. Cổ nhân có câu, chỉ thượng đắc lai chung đắc thiển, muốn hiểu phải tự mình thực hành. Nhìn nhiều cũng vô dụng, quan trọng là thực hành. Chuyện đó cũng giống như tác chiến vậy."

      An Nhược chống cằm, hai mắt chớp chớp nhìn Lục Mặc Hiên, "Nếu vậy, nhất định phải dùng dầu bôi trơn rồi. Cái kia của nếu có dầu bôi trơn chắc chắn được."

      Lần này đến lượt Lục Mặc Hiên gõ vào đầu An Nhược, "Bà xã, em lại nghi ngờ năng lực của chồng em rồi! cần dầu bơi trơn, chỗ đó của em chắc chắn có thể dung nạp được , yên tâm . Em phải vượt qua được cảm giác sợ hãi. Thân hình của chồng em vô cùng cường tráng, phía dưới của em chắc chắn tiết ra rất nhiều dịch, cần đến dầu bôi trơn đâu."

      An Nhược đen mặt, cái đề tài này quá mức nhạy cảm , thích hợp giữa ban ngày ban mặt thế này. An Nhược thèm nhìn Lục Mặc Hiên, trực tiếp quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

      loạt xe cảnh sát rú còi chạy lướt qua như cơn gió, An Nhược liếc mắt nhìn theo, tổng cổng có mười chiếc.

      "Lục Mặc Hiên, thành phố A này lại xảy ra chuyện gì rồi ư, sao lại có nhiều xe cảnh sát vậy."

      Lục Mặc Hiên liếc nhanh mắt nhìn biển số xe của chiếc xe chạy cuối cùng, sau đó nhàn nhạt mở miệng, " cần phải xen vào, bọn họ chính là người của cục cảnh sát. Bà xã, mẹ vợ thích ăn cái gì? Hay là có hứng thú với việc gì ?"

      Lục Mặc Hiên tự nhiên thay đổi đề tài.

      An Nhược gõ tay vào thành ghế, "Mẹ em thích ăn thanh đạm, thích chuyện vòng vo. lòng với bà là được rồi."

      Vẻ mặt của Lục Mặc Hiên đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc: "Nếu vậy, liền trực tiếp đến trước cửa nhà em dập đầu ba cái."

      An Nhược chậc chậc hai tiếng, "Lục Mặc Hiên, mời tiếng người!"

      Lục Mặc Hiên ngồi thẳng lưng : ", bà xã đại nhân!"

      "Bà xã đại nhân, hôm nay chúng ta tắm uyên ương được ?" Lục Mặc Hiên vô cùng nghiêm túc đề nghị, kì thực trong lòng sớm tính toán trước rồi.

      " sợ dì cả của em đến rồi lại rây hết lên người sao?" An Nhược bình tĩnh mở miệng, vốn dĩ kinh nguyệt của rất đều, nhưng hôm trước bụng có chút nhói đau, chẳng lẽ tháng này dì cả tới hai lần.

      Lục Mặc Hiên bĩu môi, "Vậy cũng chẳng còn cách gì nữa, rây rây. Ăn tối xong, chúng ta liền thi hành chiến thuật tắm uyên ương!"

      An Nhược trực tiếp coi Lục Mặc Hiên như khí, giơ tay bật radio, vặn vài cái, chuyển đến kênh tin tức của thành phố A.

      Giọng êm ái của dẫn chương trình truyền ra, ngón tay vẫn đặt volume của An Nhược đột nhiên cứng đờ, nhanh chóng quay đầu nhìn Lục Mặc Hiên: "Lục Mặc Hiên, mau tới công trường xây dựng của Đạt Thuận, tập đoàn Quốc Lập bắt nạt người quá đáng rồi, khối thịt béo này Mậu Hưng nuốt rồi, lý nào lại có thể phun ra được!" Ánh mắt An Nhược lóe ra tia lạnh lùng, giống như mũi tên bắn thẳng ra ngoài.

      Lục Mặc Hiên xoay vô lăng cái, Land Rover lnh hoạt xoay vòng liền chuyển sang làn đường khác, hướng tới công trường xây dựng của Đạt Thuận chạy vút . Lục Mặc Hiên hết sức khôn khéo lựa chọn nghe theo An Nhược.

      Mậu Hưng thành công dành được công trình này, người đại diện của tập đoàn Quốc Lập thẹn quá hóa giận, dẫn theo đoàn người tới công trường quấy rối.

      Trong đầu An Nhược ngừng nghĩ tới câu phát ra từ radio, cạch tiếng tắt radio , lần này người mà tập đoàn Quốc Lập dẫn tới là người của Sở Thiệu, Sở Thiệu trông có vẻ là người bình tĩnh, giống như kẻ làm ra loại chuyện như này.

      Sau ót An Nhược nóng lên, liệu có phải là Sở Cẩn hay ? Nghĩ như vậy, An Nhược liền quay đầu cho Lục Mặc Hiên biết. Mày Lục Mặc Hiên nhíu lại, ngón trỏ nhàng gõ vô lăng, "Sở Cẩn bị Sở Vạn Hùng vứt sang đất Mĩ rồi, trừ phi Sở Cẩn tự ý chuồn về, nếu chắc chắn có mặt ở thành phô A này."

      An Nhược thở ra hơi, mí mắt rủ xuống, "Biết vậy em mang theo khẩu súng cách kia rồi, em đoán chính là cái tên khốn Sở Cẩn kia, Sở Cẩn thoát khỏi tay của Sở Vạn Hùng, muốn tìm em trút giận nhưng lại tìm được em, đành phải gây rối ở công trường. Lục Mặc Hiên, chi bằng quẳng tên khốn này tới Châu Phi , phái thêm mấy người bộ đội đặc chủng theo , xem còn trốn được !"

      Lục Mặc hiên trịnh trọng gật gật đầu, "Bà xã, ý này của em tồi. Sở Cẩn có thể dễ dàng mang đống người như vậy tới gây rối, Sở Thuộc chắc chắn cũng ngấm ngầm ra tay. Lần này có cớ để trị hai tên nhãi đó rồi."

      Lục Mặc Hiên vứt câu xuống, sau đó hung hăng nhấn ga, Land Rover vững vàng lao vút về phía trước, chưa tới 30 phút chạy tới công trường xây dựng thuộc dự án đầu tư của Đạt Thuận.

      An Nhược nhìn ra phía ngoài cửa xe, cái tên vênh váo đứng ở giữa kia phải Sở Cẩn là ai!

      Sở Cẩn lúc này nhìn trông có vẻ xốch xếch, trán bị thương, máu chảy ròng ròng. An Nhược đảo mắt nhìn quanh, đứng trước mặt Sở Cẩn đích thị là Sở Thuộc. Sở Thuộc vung nắm đấm đấm lên mặt Sở Cẩn, Sở Cẩn nhanh tay ôm chặt cánh tay của Sở Thuộc, hai em mũi đối mũi mắt đối mắt.

      An Nhược nặng nề hừ tiếng, "Hai em đánh nhau ở nhà họ Sở mà đánh, lại tới địa bàn của Mậu Hưng mà đánh, diễn tuồng cho ai xem sao!"

      Lục Mặc Hiên cười tít mắt cởi dây an toàn, rút chìa khóa xe: "Kiếm Tẩu Thiên Phong, thấy người chán sống chính là Sở Vạn Hùng đúng hơn, lầm này Sở Cẩn mò về nước, tám phần là do Sở Vạn Hùng cố ý. Bà xã, có muốn khẩu súng lục 86 , cũng là súng cách , còn tốt hơn cái của Trì Lăng Hạo nhiều!"

      Lục Mặc Hiên xong, trực tiếp nhấn vào cái nút, cái hộp đột nhiên mở ra. An Nhược thò tay sờ vào bên trong, cái người này được lắm, trong xe vẫn còn cất giấu khẩu súng tốt như vậy!

      An
      Nhược vuốt vuốt bắn súng, quả nhiên là khẩu súng tốt, nhưng vô cùng tinh xảo, báng súng rất ngắn, chuôi súng phải chỉ có màu đen, mà là dùng tơ vàng quấn thành đóa hoa hồng.

      đóa hoa hồng, mê người nhưng nguy hiểm!

      "Cây súng này còn hơn cả nhẫn kim cương! Lục Mặc Hiên, em đồng ý hôm nay tắm uyên ương với , nhưng mà, trước tiên phải giải quyết hai tên họ Sở kia trước . Lần này Mậu Hưng nhất phải có lời, chuyện thu mua Hồng Thiên, đừng làm quá lộ liễu." An Nhược nhanh, sau đó cất lại vào trong chiếc hộp kia, đẩy cửa bước xuống xe.

      Phịch tiếng, cửa xe đóng lại, Lục Mặc Hiên nhìn qua kính chiếu hậu, An Nhược lấy tốc độ cực nhanh tiến vào trong đám người. Trong phút chốc mặt Lục Mặc Hiên lên nụ cười tà mị, hề nóng lòng xuống xe, mà lấy điện thoại di động ra, bao lâu giọng lạnh lùng truyền ra từ cánh môi Lục Mặc Hiên.

      "Lập tức điều xe cảnh sát trở về, cần đến nữa."

      Cảnh Thủ, đội trưởng đội cảnh sát trước kia là lính tiên phong ở tổng bộ quân khu, trong lần thực hành động thất bại nên bị điều đến phân quân khu. Nhưng vì ta là nguời có năng lực, nên được bổ nhiệm làm đội trưởng đội cảnh sát khẩn cấp của thành phố A.

      Lục Mặc Hiên xong liền cúp điện thoại, Cảnh Thủ sững sờ cái, sau khi phản ứng kịp liền kết nối bộ đàm, đoàn xe cảnh sát đồng loạt quay đầu trở lại đường cũ.

      An Nhược khoanh tay trước ngực, mang ánh mắt khinh thường liếc nhìn hai em nhà họ Sở: "Hai em các muốn đánh nhau mời tìm chỗ khác mà đánh, công trình khởi công, Mậu Hưng toàn quyền phụ trách, nơi này phải chỗ cho tập đoàn quốc lập các người dễu võ dương oai."

      Sở Cẩn vì An Nhược mà chịu ít nhục nhã, lần này về nước vừa là để báo thù cho hai, thứ hai là để gây khó dễ cho An Nhược!

      hai làm việc quang minh lỗi lạc, chỉ tại tên Trì Lăng Hạo kia dở thủ đoạn, lại dám hạ thuốc với hai, làm hại hai ở trong khách sạn phải chơi nhiều như vậy, về đến nhà, vẫn còn tìm đàn bà! đêm chơi mấy chục người, thiếu chút nữa tinh tẫn nhân vong!

      Sở Thiệu nhìn ánh mắt em trai vẫn thay đổi, lập tức ngăn lại.

      Sở Cẩn giận dữ rống lên tiếng: " hai, cái tên Trì Lăng Hạo kia đừng mong có thể thuận lợi hoàn thành công trình này ở thành phố A! An Nhược, lần này, con mẹ nó, ông đây phải muốn nhắm vào Mậu Hưng."

      An Nhược hiểu ra, Trì Lăng Hạo chọc giận nhà họ Sở. Mậu Hưng bị vạ lây, An Nhược đảo mắt nhìn xung quanh, Trì Lăng Hạo biết trốn ở xó nào rồi.

      An Nhược lắc lắc ngón trỏ: "Thứ cho tôi thẳng. Trì Lăng Hạo bị cuồng chơi thú nhân và SM, nhưng vẫn chưa đạt tới cái trình độ muốn chơi với đàn ông. có ân oán gì với Trì Lăng Hạo?

      Lửa giận của Sở Cẩn bốc lên ngùn ngụt, muốn đè đầu An Nhược xuống rồi hung hăng chà đạp cái miệng kia! Từ lúc nào ta trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy!

      Sở Cẩn vô cùng vui, khi thấy An Nhược đến sau người Lục Mặc Hiên, Sở Cẩn càng thêm vui! Đàn bà mà ông đây nhìn trúng, lại dính vào người tên Lục Mặc Hiên lại như keo! Sở Cẩn thở phì phì phát , đối với An Nhược có loại cố chấp khác người, thể cướp được An Nhược, liền mất hết cả tôn nghiêm đàn ông!

      Sở Thiệu sau khi nhìn thấy Lục Mặc Hiên, lập tức trừng mắt nhìn Sở Cẩn. "Ngay lập tức trở về Mỹ cho , vừa về muốn làm loạn!"

      Sở Cẩn hất cằm, " hai, Trì Lăng Hạo đùa giỡn như vậy, mẹ nó, ta có còn là đàn ông vậy!"

      Người vô tình, người nghe hữu ý. Sở Cẩn hề phát ra, trong lời của , còn mang ý khác.

      Lục Mặc Hiên khẽ cười tiếng: "Sở Thiệu, nếu quả thưc Trì Lăng hạo ức hiếp , tôi nhất định bắt nó chịu trách nhiệm với ."

      An Nhược thiếu chút nữa phì cười, vốn tưởng rằng hôm nay được động tay động chân chút, ngờ chuyện lại thành ra thế này. Sở Thiệu mất hết mặt mũi, trực tiếp cúi đầu xin lỗi Lục Mặc Hiên, lập tức đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ.

      Thuộc hạ của hiểu ý, tiến lên tóm lấy Sở Cẩn.

      Sở Cẩn co chân đạp cho tên thuộc hạ cái, sau khi đứng vững, liền chỉ tay vào mặt Lục Mặc Hiên : "An Nhược là đàn bà của tao, mẹ nó, mày cút xa ra chút!"

      Sau khi xong, Sở Cẩn hai lời, giơ tay muốn đánh vào lưng An Nhược. Lục Mặc Hiên bình tĩnh đứng bên, An Nhược tuyệt đối có khả năng trừng trị tên Sở Cẩn này trận.

      Vài giây sau, Sở Thiệu đành nhắm chặt mắt lại, mặt mũi đều vứt xuống Bắc Băng Dương hết rồi!

      Sở Cẩn hét to tiếng. A, từ lúc nào An Nhược trở nên khỏe như vậy? Chẳng lẽ là do tập luyện mỗi ngày ở giường với tên Lục Mặc Hiên kia sao?!

      ~ Hết chương ~
      Last edited by a moderator: 9/12/14
      dunggg thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 52: Hai ngón tay tiến vào.

      An Nhược dùng lực vặn tay phải lại, thuận thế đạp lên đùi Sở Cẩn cái, Sở Cẩn đau đến mức nhíu chặt chân mày, hai chân cứng đờ, đôi mắt giống như bắn ra tia lửa.

      Tay phải của Sở Cẩn như muốn đánh vào gáy An Nhược, trong nháy mắt, An Nhược liền buông Sở Cẩn ra, nhanh chóng lui người về phía sau vài bước, lập tức cúi người, nhặt lên cục đá mặt đất dùng sức búng tay cái, cốp tiếng, cục đá rơi trúng sau ót của Sở Cẩn. Ót của vốn bị thuộc hạ đánh cho chảy máu, nay lại bị cục đá đánh trúng nên thân thể khỏi đung đưa.

      Lục Mặc Hiên đưa tay giữ chặt lấy , thấp giọng cười : "Chơi vậy thôi, có cần phải đem cái dạy em ra sử dụng như vậy ? Nếu khiến nhị thiếu gia nhà họ Sở phải nhập viện, chúng ta phải đền tiền thuốc men, vậy có lời rồi."

      Ánh mắt An Nhược cong lên, cẩn thận đưa mắt nhìn Sở Cẩn, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: "Em cũng chỉ muốn luyện tay luyện chân tí thôi, cũng là do tự đưa thân đến cho em đánh, nên cũng cần phải kiêng nể cái gì. Sở đại thiếu gia , bây giờ có thể dẫn em trai về nhà được rồi. Tôi thấy, em trai rất thích hợp với cuộc sống ở Mỹ, thành phố A bây giờ còn yên bình như trước kia nữa rồi. Ví dụ như chuyện của và Trì Lăng Hạo..."

      Sở Thiệu khoát tay áo, lập tức cắt ngan lời An Nhược : "Trì Lăng Hạo nể mặt nhà họ Sở, nhà họ Sở tất nhiên cũng dễ dàng buông tha cho . Nhưng mà, nhà họ Sở trước nay làm việc vô cùng nguyên tắc, công trình này bị Mậu Hưng đoạt mất, Quốc Lập chắc chắn nhúng tay vào. Có điều, tôi hảo tâm nhắc nhở An câu, Mậu Hưng ăn hết được khối thịt lớn như vậy, cẩn thận ế."

      Lục Mặc Hiên khẽ chớp mắt, hai mắt mang theo ý cười trêu tức: "Cảm ơn Sở đại thiếu gia nhắc nhỡ, mậu hưng tiêu hóa nổi số thịt béo này, Hồng Thiên cũng trơ mắt đứng nhìn Mậu Hưng bị nghẹn chết."

      Sở Thiệu sau khi nghe xong những lời này, nháy mắt trở nên căng thẳng, Hồng Thiên muốn thu mua Mậu Hưng sao?

      Mậu hưng trong lĩnh vực điện tử cũng có chút danh tiếng, nhưng trong lĩnh vực xây dựng thực đáng để nhắc tới. Hồng Thiên là tập đoàn rất lớn, nếu như ra tay nâng đỡ Mậu Hưng, chắc chắn có lợi nhuận. Sở Thiệu đảo mắt nhìn An nhược, có thể khiến cho Lục Mặc Hiên đầu tư quan tâm đến lợi nhuận như vậy, chắc chắn là vì An Nhược.

      Sở Thiệu chậm rãi vỗ góc áo, An Nhược là nhược điểm của Lục Mặc Hiên. Chỉ cần khống chế được An Nhược, Lục Mặc Hiên chắc chắn phải trợ giúp nhà họ Sở trong giới chính trị, An Nhược này... ánh mắt Sở Thiệu thoáng chốc lên ý cười, lần này muốn ngăn cản ông nội đưa Sở Cẩn sang Mỹ.

      Sở Cẩn ổn định cơ thể liền hung hăng trừng mắt nhìn An Nhược, "Con đàn bà chết tiệt này, tao lơ là cái, mày liền chạy theo tên đàn ông khác, mày cứ chờ đấy!"

      Lục Mặc Hiên lập tức đanh mặt, bỏ tay ra khỏi eo An Nhược, ánh mắt lộ ra tia lạnh lùng, "Đây là vợ của tôi, mời Sở nhị thiếu gia tôn trọng chút!" Lục Mặc Hiên vứt xuống câu, ngón trỏ khẽ động, mặt Sở Cẩn đột nhiên co rúm lại, trong chốc lát liền lăn đùng mặt đất, vừa cười lăn lộn mặt đất, vừa chảy nước mắt ròng ròng.

      An Nhược có chút nghi hoặc, tay trái lén lút nắm lấy tay phải của Lục Mặc Hiên, hung hăng mò mẫm trong lòng bàn tay , lúc ngón trỏ của đụng vào viên bột rất , An Nhược nhất thời ngộ ra, sau đó cố ý tỏ ra kinh ngạc nhìn Sở Cẩn lăn lộn mặt đất, "Sao vậy? Chẳng lẽ Sở nhị thiếu gia có bệnh tiện ra? ổn rồi, lần này Sở nhị thiếu gia gặp chuyện may ngay công trường xây dựng của Mậu Hưng, Mậu Hưng chắc chắn bồi thường phi thuốc men cho Sở nhị thiếu gia."

      Sở Thiệu mặt mày cứng đờ, tay phải nhanh chóng giữ chặt Sở Cẩn, dùng sức kéo Sở Cẩn dậy. Sở Cẩn cười đến mức mặt mũi vặn vẹo hết cả, hai tay ngừng đánh lên người Sở Thiệu, tiếng cười của Sở Cẩn vang vọng khắp công trường, nhưng hai mắt lại mang theo bao nhiêu hận ý nhìn chằm chằm Lục Mặc Hiên, "Con mẹ nó, mày dám giở thủ đoạn sau lưng tao!"

      "Cho dù dùng thủ đoạn tao cũng có thể vờn chết mày." Tiếng lạnh lùng của Lục Mặc Hiên truyền vào trong tai mọi người, như cỗ hàn băng ngàn năm lạnh thấu xương, trong lòng Sở Thiệu vô cùng căng thẳng, Lục Mặc Hiên rất khó đối phó, nếu như gây khó dễ cho An Nhược đúng cách, Lục Mặc Hiên rất có khả năng đối địch trực diện với nhà họ Sở.

      An Nhược kéo tay Lục Mặc Hiên, giương giọng : "Chúng ta thôi, thời gian có hạn, rảnh cùng hai em nhà họ dây

      dưa.”

      Sở Thiệu hơn Sở Cẩn ở chỗ, có vẻ rất thức thời, biết nhìn thời thế. tại Lục Mặc Hiên hề có thiện cảm với , vì tránh việc Lục Mặc Hiên đối địch lại với nhà họ Sở, Sở Thiệu chỉ có thể tươi cười, lôi kéo Sở Cẩn thẳng đến chiếc Volvo đỗ phía trước.

      Sở Thiệu phân phó hai tên thuộc hạ giữ chặt Sở Cẩn ngồi ởghế sau, sau đó nhanh chóng nhấn ga, Volvo lập tức chạy vútđi. Sau khi Sở Thiện lên xe,nụ cười mặt trong phút chốc biến mất, đôi mày rậm căng thẳng nhíu chặt.

      Sở Thiệu lo lắng hai điều, thứ nhất là Sở Cẩn lên xe rồi màvẫn cườirất to, thứ hai là làm cách nào để đối phó vớiLụcMặc Hiên. Lục Mặc hiên bao giờ giúp nhà họ Sở vô điều kiện, danh tiếng nhà họ Sở tronggiới chính trị cònđược như trước nữa, ông nội bởivì dính vào vụ giao dịch vũ khí, tạo ra làn sóng phản đối vô cùng dữ dội trong giới chính tri. nếu sử dụng thủđoạn nhà họ Sở sớmmuốn gì cũng biến mất khỏi giới chính trị.

      khi còn hậu thuẫn bởi thế lực chính trị, thìnguồn tiêu thụ thị trường của nhà họ Sở chịu ảnhhưởng vô cùng nặng nề, Sở Thiệu nghĩ tới đây, càng nhíu chặtchân mày, bàn tay siết chặt lấy vô lăng.

      An Nhược lắc đầu nhìn theo hướng chiếc Volvo kia chạy, về độan toàn Volvo là loại xehàng đầu thế giới, nhưng chiếc xe này chức năng được tốt. Xả nhiều khí như vậy, biết thải ra bao nhiêu là khí cacbon diocid. An Nhược chậcchậc hai tiếng, xoay người liền muốn chuyện với Lực Mặc Hiên.

      Trong phút chốc liền nhíu mắt lại, có người đàn ôngkhông cao lắm đứng phía sau Lục Mặc Hiên áng chừng 20 thước giơ súng nhắm thẳng vào Lục Mặc Hiên!

      Tay phải An Nhược thần tốc kéo lấy tay của Lục Mặc Hiên, xoay người cái dừng lực liềnđem Lục Mặc Hiên áp trênmặt đất, phịch tiếng, đạn mang theo uy lực vĩ đại vụt qua, tiếng thở của An Nhượcdần . Mọi người tụ tập công trường lúc này đều tản ,nếu phátsúng này, chắc chắn trúng vào người nào đó.

      Lục Mặc Hiên ôm chặt lấy người An Nhược, vài giây sau, ôm An Nhược lộn vòng. Hai phát súng vang lên, hai bàn tay gắt gao ôm chặt lấy đầu của Lục Mặc Hiên, tìnhhuống tại vô cùng bất lợi. Địch núp trong tối còn họ ởngoài sáng.

      Lục Mặc Hiên lại lăn thêm vài vòng, ôm An Nhược núp vàochiếc máy ủi bên cạnh. Lục Mặc Hiên thu tay ôm chặt lấy , thân hình cao lớn nhấc đặt vào trong máy ủi, Lục MặcHiên xuyên qua khe hở nhìn về phía xa.

      An Nhược đẩy đẩy Lục Mặc Hiên, quay đầu nhìn theo tầmmắt của , chỗ người nổ súng về phía họn họ thoáng chốc đãkhông thấy bóng dáng đâu nữa. An Nhược tin người đóđã nhất định là trốn trong chỗ tối, chắc hẳn muốn cho bọn họ đòn chí mạng!

      Biểu cảm mặt Lục Mặc Hiên nhất thời giãn ra, rút từ bên hông ra khẩn A86 màu đen sau đó dứt khoát nhét vào trong tay An Nhược, “An Nhược, thu hút chú ý của chúng, nhân lúc chúng lơ là cảnh giác, nhanh chóng nổ súng.”

      An Nhược giữ chặt lấy Lục Mặc Hiên muốn chạy rangoài, “Lục Mặc Hiên, ...” An Nhược chống lại đôi mắt đenláy tràn đầy nhu tình kia trong lòng bỗng trùng xuống. AnNhược hơi nhếch môi cười, gật gật đầu, “Cẩn thận!”

      Lục Mặc Hiên cúi đầu hôn vào trán An Nhược, sauđó nhanhchóng chạy ra khỏi xe ủi đất. An Nhược cầm chặt khẩu súng, tập trung tinh thần dõi mắt nhìn theo bóng dáng Lục MặcHiên chạy rất nhanh, chạy thẳng vềphía Land Rover.

      Chờ giây lát, kẻ địch còn chưa xuất , An Nhược càng nhíu mày căng thẳng. Thần kinh đều trở nên căng cứng, nhưng lúc họng súng lạnh buốt dí thẳng vào ót ,khóe môi An Nhược liền lên ý cười. ra là muốn tìm .

      An Nhược chậm rãi xoay người, mỉm cười nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, kỹ năng bắn tỉa tốtnhư vậy, người đàn ôngnày là ai trong tổ chức?

      “Thức thời chút, bỏ súng xuống!” Giọng thô lỗ của người đàn ông kia vang lên, họng súng càng dí sát vào ót , rồi trực tiếp hướng lên đỉnh đầu vụt cái dí vào thái dương của .

      “Súng có mắt, cẩn thận chút.” An Nhượcvẫn mang theo vẻ thản nhiên, buông tay, A86 bốp tiếng rơi xuống đất. Họng vẫn dí chặt vào sau ót của , người đàn ông vẫy tay về phía chiếc xe tải màu trắng đỗ đằng xa, “ ngoan ngoãn lên xe, nếu phát bắn chết !”

      An Nhược nhàn nhạt ồ... tiếng, nhưng vẫn nhúch nhích chút nào, “Bắt cóc tôi là muốn lợi dụng tôi, nếu tôi chết rồi, còn có giá trị lợi dụng nữa sao. Tôi dám đánh cược mạng của tôi, bảo tôi thức thời chút, nếu tôi phối hợp với , lãnh đạo trực tiếp của chắc chắn nhát bắn chết .”

      ~Còn tiếp~
      Last edited by a moderator: 11/12/14
      dungggBối Nhi thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 52.2



      Người đàn ông đó tức giận cắn chặt môi, xảo quyệt! Chẳng trách người ngoan độc như Mã Vũ Đình cũng phải bỏ mạng trong tay ta, hơn nữa còn chết toàn thây!

      An Nhược đảo mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng : " dám ở đây lãng phí thời gian với tôi, nên chắc hẳn tới đây mình, Lục Mặc Hiên bị các khống chế rồi hả?"

      Người đàn ông hừ tiếng, " cần biết nhiều chuyện như vậy, tại Lục Mặc Hiên ốc còn mang nổi mình ốc, làm gì có thời gian mà tới cứu ! Ngoan ngoãn lên xe cho tôi! dám cược mạng sống của , vậy tôi cũng đánh cuộc lần, tôi ghét nhất là loại phụ nữ dài dòng, còn lằng nhằng, tôi lập tức nổ súng."

      An Nhược vỗ tay cái, hai chân chậm rãi bước về phía trước, mới được vài bước, An Nhược nhìn về phía sau lưng người đan ông rồi kêu lên: "Mực Hiên, rốt cuộc cũng đến!"

      Trong lời mang theo đày vẻ mừng rỡ, tiếng rất to, lập tức khiến người đàn ông đó thay đổi chú ý. An Nhược trầm mặt, lập tức ngồi xổm xuống dùng chân phải quẹt ngã ta, người đàn ông kia chú ý nên bị dính đòn này của An Nhược.

      An Nhược nhân cơ hội nắm lấy khẩu súng A86 vừa bị quăng xuống đất lúc nãy, ngón trỏ đặt cò súng khẽ bóp cái. Bụp bụp hai tiếng, bàn tay cầm khẩu súng bắn tỉa của bị trúng hai phát đạn.

      An Nhược tiến lên hai bước, khom lưng muốn nhặt khẩu súng bắn tỉa kia lên, ai ngờ đột nhiên xuất bàn tay to lớn khác. An Nhược hề nghĩ ngợi, nhắm thẳng A86 về phía người đó.

      Khi nhìn thấy mặt mũi, An Nhược nhanh chóng dừng tay: "Lục Mặc Hiên, an đến sao kêu lên tiếng, làm bà đây suýt nữa nổ súng bắn chết rồi!"

      Lục Mặc Hiên cầm lấy khẩu súng bắn tỉa kia, cười tít mắt với An Nhược, "Bà xã, phát ra em chỉ cần cầm súng tay tính tình trở nên vô cùng nóng nảy."

      Vừa xong, khẩu súng tay Lục Mặc Hiên liền xoay ngược lại, bóp cò súng cái, người đàn ông kia vừa muốn đứng dậy trán liền xuất lỗ thủng, máu chảy ngừng, trợn trừng hai mắt.

      An Nhược rũ mí mắt xuống: "Lục Mặc Hiên, hôm nay là ngày chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn, giết người, đổ máu."

      Lục Mặc Hiên đem khẩu súng bắn tỉa đặt vào tay người đàn ông kia, bình tĩnh đáp lại, "Bà xã, đám người này muốn giết chúng ta, nhưng điều chỉnh được lực bắn nên tự ngộ sát chính mình. Bà xã, chúng ta phải thực theo tư tưởng quân đội, tin tưởng khoa học, rời xa mê tín."

      Ò e í e, từng đợt chuông báo vang lên, đoàn xe màu xanh thẫm nhanh chóng tiến vào đây, biển số xe nền trắng chữ đỏ, phân quân khu trực tiếp phái xe tới đây.

      Diệp Hạo dẫn đầu xuống xe, hai mắt lo lắng liếc nhìn xung quanh, công trường bóng người, Lục Mặc Hiên và An Nhược, hai người này ở đâu? Con bà nó, phải xảy ra chuyện gì rồi chứ? Diệp Hạo vỗ đầu cái, Lục Mặc Hiên là ai cơ chứ, dù trời có sập, cũng chẳng mất cọng lông tơ nào đâu!

      Trường Vĩ Lâm xuống xe ngay sau đó, lời ra vô cùng nghiêm trọng: "Thượng úy Diệp, lần này chắc chắn do tổ chức ngầm nào đó ra tay. Phân quân khu điều tra nhiều năm nay rồi, nhưng tổ chức này vẫn chưa lần nào để lộ hành tung."

      Tầm mắt Diệp Hạo vẫn ngừng quan sát quanh công trường, cuối cùng ánh mắt dừng lại chiếc xe ủi đất, "Công trình này được đầu tư bởi nhà họ Trì, xin chỉ thị của cấp , điều tra ràng về nhà họ Trì cho tôi. Tôi xem chút, cậu mang em kiểm tra công trường, bởi vì có dính líu tới tổ chức ngầm, nên công trình này tạm thời thể khởi công."

      Diệp Hạo về phía chiếc máy ủi đất liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, tâm trạng lo lắng liền bị vứt xuống đất, rồi mà, Lục Mặc Hiên sao!

      An Nhược nhếch môi cười với Diệp Hạo, trái tim Diệp Hạo nhất thời run rẩy, hai mắt bất giác nhìn về phía Lục Mặc Hiên, may quá, mặt chưa có sầm xuống.

      "Diệp Hạo, tối nay tới Hào Đình Hoa Uyển ăn cơm với chúng tôi nhé? Tay nghề xào rau của Lục Mặc Hiên rất cao siêu đó." An Nhược ôn nhu hỏi.

      Lần này mặt của Lục Mặc Hiên thực đen lại rồi, phải ăn tối dưới ánh nến sao? Vậy gọi Diệp Hạo tới làm gì! Lục Mặc Hiên lạnh lùng liếc nhìn Diệp Hạo, ý tứ bên trong thực quá ràng.

      Diệp Hạo liên tục xua tay, "Chị dâu, chị khách khí rồi, cần đâu, hôm nay tôi phải về nhà ăn cơm, mẹ tôi dục vài lần rồi. Hai người cũng mau kết hôn thôi, tốt nhất là tiền trảm hậu tấu luôn!"

      Lục Mặc Hiên trực tiếp xem Diệp Hạo, quay đầu với An Nhược, "Hôm nay còn rất nhiều việc phải làm, đừng ở chỗ này tốn thời gian gian nữa." xong, Lục Mặc Hiên liền phân phó Diệp Hạo, "Nhà họ Trì và

      nhà họ Lục mấy đời thân nhau, chắc liên quan gì đến tổ chức ngầm kia đâu. Nhưng mà, cậu có thể điều tra thêm về mẹ của Trì Lăng Hạo.”


      lục Mặc Hiên xong Diệp Hạo liền hiểu ra, Trì Lăng Hạo có hai người mẹ, mẹ đẻ của Trì Lăng Hạo là người nước Pháp, thế lực ngầm ở nước Pháp vô cùng phát triển.


      “Tiểu Hạo Tử, lần sau nhớ tới ăn cơm nha!” Tiếng cua An Nhược kéo Diệp Hạo ra khỏi dòng suy nghĩ, cả người bất giác run rẩy, Tiểu Hạo Tử, chuột sao?!


      Trương Vĩ Lâm giơ tay chào Lục Mặc Hiên cái theo nghi thức quân đội. Lục Mặc Hiên gât đầu, sau đó nhanh chóng ôm lấy eo An Nhược, ấn ngồi vào ghế lái phụ.


      Lúc này, gió đột nhiên nổi lên rất to An Nhược liền đóng cửa sổ xe vào.


      Súng lục Hoa Hồng, trong đầu An Nhược đột nhiên ngĩ đến cái này, ấn vào cái nút đươc thiết kế ở trong xe, cái hộp chậm rãi mở ra. An Nhược cầm khẩu sung lục lên, tinh tế đoan trang.


      “Lục Mặc Hiên, tên của khẩu sung này là gì?” An Nhược vuốt lên bông hoa hồng được kết bằng tơ vàng, giọng hỏi.


      “Súng mang tính cách của chủ nhân, em giúp nó đặt cái tên .”


      An Nhược ha ha cười, giơ lên xoay vòng trong trung. “ bằng liền gọi nó là Hoa Hồng , báng súng có đóa hoa hồng, hoa hồng có gai, bình thường xinh đẹp nhưng khi lên nòng vô cùng tàn nhẫn.”


      “Có Hoa Hồng rồi em mau đem khẩu súng cách của Trì Lăng Hạo ném cho , khẩu súng kia sao sánh được với Hoa Hồng.” Lục Mặc Hiên vẫn nhớ đến khẩu súng cách được An Nhược quý trọng kia. Tất cả những người đàn ông khác, cò thể có được An Nhược sao?


      An Nhược vuốt ve Hoa Hồng. “Súng cũng cần có bạn, khẩu súng cách kia cũng tệ, đúng lúc có thể làm bạn với Hoa Hồng.”


      Lục Mặc Hiên trực tiếp hừ tiếng. “ được, ném! em phải niêm phong khẩu súng đó lại cất trong kho!”


      An Nhược thổi thổi vào Hoa Hồng: “Ném hay cất vào kho đều rất đáng tiếc, em thấy Trì Lăng Hạo vô cùng nâng niu khẩu súng kia, nếu em có Hoa Hồng rồi, mà lại thích khuẩ súng kia, chi bằng vật hoàn chủ cũ, như vậy, Trì LĂng Hạo nợ em cái ân tình.”


      ràng khẩu súng đó là do cướp từ chỗ Trì Lăng Hạo về, vậy mà An Nhược còn đến hai chữ ân tình, quả nhiên ở lâu với Lục Mặc Hiên, nên nhiễm tính cách của mất rồi.


      Lục Mặc Hiên gõ nhịp vô lăng. “Bà xã, chủ ý này của em tồi! Trì Lăng Hạo, từ trước tới nay Trì Lăng Hạo chưa hề nợ ai cái gì.” Trì Lăng Hạo là con lai Trung Pháp, mẹ của thuộc đạo sao?” Vừa rồi Lục Mặc Hiên bảo Diệp Hạo điều tra về mẹ của Trì Lăng Hạo, mà họ Trì là đại gia tộc quan nhân, vậy mà lại kết hôn với gia tộc hắc đạo.


      Lục Mặc Hiên trầm mặc rất lâu mới : “Mẹ đẻ của Trì Lăng Hạo là người Pháp, bác Trì, sau khi sinh ra Trì Lăng Hạo, bác trì mới biết thân phận của bà ấy, có thể nghĩ…..”


      An Nhược nhíu chặt chân mày. “Ba Trì Lăng Hạo trở lại Trung Quốc cưới người khác sao?”


      Lục Mặc Hiên gì, trực tiếp gật gật đầu, lát sau thêm câu: “Mẹ của cũng phải ngồi , sau đó bà ấy đoạt lại Trì Lăng Hạo.”


      An Nhược chậc chậc hai tiếng. “Chẳng trách Trì Lăng Hạo lại biến thái như vậy, với hoàn cảnh giáo dục như vậy, bồi dưỡng ra biến thái mới là lạ! khổ cho , vẫn nên trả lại súng cho tốt hơn.”


      “Bà xã, sao hôm nay em cứ nhắc đến những tên đàn ông khác hoài vậy, mới đúng là nhân vật chính, mau gạt hết những tên đàn ông khác sang bên .” Lục Mặc Hiên cắt ngang suy nghĩ của An Nhược, từ trong mắt Lục Mặc Hiên thấy, Trì Lăng Hạo hề đáng thương, mà ngược lại cực kỳ hưởng thụ điều đó.


      “Mua nhẫn cưới, ăn tối dưới ánh nến, tắm uyên ương, cái cũng thiếu, nhưng mà hôm nay nhẫn nhịn chút có được , em sợ đau.” An Nhược thích khiến cho người khác đau đớn, nhưng thích làm đau bản thân.


      Lục Mặc Hiên có chút buồn bực, giấy chứng nhận kết hôn cũng lấy rồi, lão Nhị có, giường có, tư tưởng cũng có, vậy mà sao bà xã của vẫn khó bị dụ dỗ như vậy?


      “Bà xã, chẳng lẽ em chưa từng nghe qua câu, đau dài bằng đau ngắn? Sớm hay muộn cũng đau, chi bằng nhanh lên chút có phải hay hơn .”


      An Nhược cầm Hoa Hồng nhắm thẳng vào đầu Lục Mặc Hiên. “Bắn phát, xem có đau hay , người bị cắm có phải là đâu, hay là để em cường bạo hoa cúc của trước , nếu rên lên tiếng nào, em kiền cho phép ….”


      Hai mắt Lục Mặc Hiên sáng lên: “Cho phép cái gì?”


      Khóe miệng An Nhược cong lên. “Cho phép cắm vào hai đầu ngón tay.”
      Last edited by a moderator: 13/12/14
      dungggsanone2112 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 53: Ánh sáng diệu kỳ, ngân phiếu trống.

      Dương Bác Tỉnh nhận ra khẩu súng trong tay An Nhược, đó là khẩu súng mà đội trưởng đội phòng chống ma túy quốc tế dùng trước khi chết! Dương Bách Tỉnh nhíu mày, thần sắc phức tạp nhìn về phía Lục Mặc Hiên, trong nháy mắt, Dương Bách Tỉnh liền hiểu ra.

      Hóa ra là như vậy! Lần diễn quân đó dù có cẩn thận đến đâu, đùi phải cũng tránh được việc bị thương! Cho dù có biểu xuất sắc thế nào, người được tiến cử chắc chắn vẫn là Lục Mặc Hiên!

      Bàn tay trắng nõn thon dài của An Nhược thò vào trong tủ kính lấy sợi dây chuyền kia ra, An Nhược giơ sợi dây chuyền lên, để ngọn đèn trong cửa hàng chiếu vào nó, híp mắt ngắm nhìn.

      Móc khóa của sợi dây chuyền được ghép bởi chữ tiếng , Beloved, tình cảm chân thành. Đôi mắt híp lại của An Nhược đột nhiên mở ra, câu chuyện về sợi dây chuyền có giá trị xa xỉ này chắc chắn rất cảm động, bởi lẽ mặt của ba viên kim cương có vết xước.

      mặt Lục Mặc Hiên lộ ra nụ cười cưng chiều, phất tay với nhân viên trong cửa hàng, "Vợ tôi rất thích sợi dây chuyền này, mặc kệ các người có bán hay , chúng tôi nhất định phải lấy! Trước cứ mang nó , tôi để lại đây tờ chi phiếu trống, tùy tổng giám đốc các người viết giá."

      Cả người Thủy Ly Ly trở nên cứng nhắc, ôi trời ơi! Lúc nhà ta còn chưa phá sản, vung mấy chục vạn vào việc mua sắm là chuyện rất bình thường, nhưng chưa bao giờ giám để lại tờ chi phiếu trống!

      Để lại ngân phiếu trống, bất kể viết bao nhiêu con số đó, đều có thể trực tiếp ra ngân hàng lấy tiền!

      Cánh môi hồng nộn của Thủy Ly Ly bị cắn đến mức trắng bệch, người đàn ông của ta là tên què, chỉ có trăm vạn tiền tiết kiệm, còn người đàn ông này, khí thế, tiền tài, ngoại hình, tất cả đều có!

      Thủy Ly Ly đảo mắt vòng, đột nhiên kéo Dương Bách Tỉnh, "Bách Tỉnh, người này là bạn của sao?"

      Dương Bách Tỉnh gật gật đầu, quanh người Lục Mặc Hiên càng lúc càng phát ra hào quang sáng chói, chiếu vào khiến cảm thấy tự ti vô cùng.

      Lần diễn quân đó thực rất kì lạ, nhưng quả thực Lục Mặc Hiên là con người rất tài giỏi, Dương Bách Tỉnh lộ ra nụ cười sầu thảm, chỉ có thể trách đối thủ của từ gia thế đến thực lực đều vô cùng xuất sắc.

      An Nhược cất Hoa Hồng , cầm dây chuyền đến trước mặt Lục Mặc Hiên, "Em cần nhẫn, chỉ cần sợi dây chuyền này thôi, giúp em đeo ." An Nhược xong, đặt dây chuyền vào trong tay Lục Mặc Hiên, sau đó nhanh chóng xoay người, vén mái tóc dài lên, lộ ra cần cổ trắng nõn.

      Khóe môi Lục Mặc Hiên lên ý cười, đôi tay dịu dàng như dòng suối mát trong lành.

      Cạch, sợi dây chuyền nhàng khóa lại. An Nhược xoay người lại, mỉm cười nhìn : " biết chủ nhân của sợi dây chuyền này là ai nhỉ?" An Nhược quay đầu nhìn về phía người nhân viên bán hàng, "Gọi người quản lý của tới đây, bảo quản lý của các thông báo cho tổng giám đốc của các . Tôi muốn biết câu chuyện về sợi dây chuyền này."

      Thủy Ly Ly cười nhạo tiếng, "Muốn nghe chuyện cổ tích mua sách về mà đọc, nghìn lẻ đêm rất thích hợp với đó."

      Con đàn bà ngu dốt, loại đàn bà biết đến tàn ác của xã hội! Thủy Ly Ly coi An Nhược như loại con ỷ vào đàn ông, mặc dù Thủy Ly Ly ta có chút hám giàu, nhưng từ khi theo Dương Bách Tỉnh, bởi vì bị tàn tật, nên sinh hoạt hàng ngày rất bất tiện, ta luôn phải giúp vệ sinh!

      Dương Bách tỉnh biết tính cách của Thủy Ly Ly, lý do khiến chia tay ta là vì cha của Thủy Ly Ly và cha có quen biết, sau khi nhà họ Thủy phá sản, cha của Thủy Ly Ly chịu nổi đả kích này, nên uống thuốc độc tự tử.

      Thủy Ly Ly quen làm thiên kim tiểu thư rồi, nếu có tiền, rất có thể trở nên sa đọa. Dương Bách Tỉnh nỡ thấy ta như vậy, lại nhớ đến mối ân tình của thế hệ trước, nên mới đưa Thủy Ly Ly tới nhà .

      Nhưng mà ánh mắt Thủy Ly Ly nhìn Lục Mặc Hiên rất khác, thậm chí còn mang theo vẻ thù địch nhìn vợ của Lục Mặc Hiên. Dương Bách Tỉnh trầm mặt, thèm quan tâm tới lời chua ngoa của ta, trực tiếp kéo ta về phía cửa.

      "Ly Ly, lúc khác chúng ta đến xem nhẫn sau." Sức lực tay Dương Bách Tỉnh rất lớn khiến cổ tay ta lên những ngấn hồng hồng.

      An Nhược nhìn Lục Mặc Hiên, kiễng chân lên, cánh môi chạm vào lỗ tai : " và Dương Bách Tỉnh có ân oán gì hả, là bạn bè sao, em thấy chẳng có chút tình cảm bạn bè gì cả."

      Lục Mặc Hiên miễn cưỡng cười, giọng đáp lại, "Hại người ta mất chân, nếu là em em có muốn làm bạn với nữa ?" An Nhược lập tức đứng hình, lập tức gật gật đầu, ra là thế,việc Dương Bách Tỉnh mất chân có liên quan tới Lục Mặc Hiên.

      "Tiểu thư, đề nghị tháo sợi dây chuyền đó xuống, nếu tôi gọi 110, ngang nhiên dám cướp đồ trong cửa hàng trang sức, muốn ngồi tù có đúng ! Nếu đặt sợi dây chuyền đó vào chỗ cũ, chỉ cần bồi thường tiền sửa chữa tủ trưng bày là được rồi. Sợi dây chuyền này thực bán, tiểu thư, cần làm khó chúng tôi!" Vẻ mặt của nhân viên bán hàng vô cùng nghiêm túc.

      Lục Mặc Hiên lấy ra tờ chi phiếu và tờ danh thiếp, đặt tủ kính, "Có việc gì cứ liên lạc với tôi, chúng tôi mang sợi dây chuyền này , muốn báo cảnh sát hay , tùy các người." Lục Mặc Hiên sau khi xong, liền ôm eo An Nhược, hai mắt tinh tế quan sát sợi dây chuyền giống như mang theo vết tích của thời gian kia, "Mặt có vết xước, cũng rất tò mò về sợi dây chuyền này."

      An Nhược vui tươi hớn hở cười : "Chúng ta thôi, bước kế tiếp, mua sắm, chuẩn bị bữa tối lãng mạn nào."

      Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả nhân viên và khách hàng trong cửa hàng đều ngây ngẩn cả người, người vừa mang sợi dây chuyền kia chắc chắn là nhân vật vô cùng có máu mặt, ngay đến cảnh sát mà cũng sợ.

      Tay chân của các nhân viên ở đây đều run lẩy bẩy, nhanh chóng kết nối điện thoại nội bộ, cố gắng khống chế giọng , thuật lại toàn bộ việc cách tỉ mỉ.

      Lúc nghe điện thoại, quản lý của cửa hàng trang sức này ôm mỹ nữ trong lòng, giọng vô cùng nghiêm trọng, lúc nghe thấy dây chuyền bị cướp, nhất thời bị dọa tới mức ngây người, sau đó liền đẩy mỹ nữ ngừng cọ sát người ra, nôn nóng sốt ruột cúp điện thoại, nhanh chóng gọi điện thoại cho thư ký của tổng giám đốc.

      may là, Tổng giam đốc Thượng Quan Tiêu Nhiễm ở Mỹ ký kết hợp đồng quan trọng, nay thị trường Trung Quốc chưa công ty nào xuất khẩu được ngọc Lưu Ly ra thị trường nước ngoài, nếu như ký kết thành công, đây là bước đột phá rất lớn đối với những người trong giới đá quý.

      Sau khi thư ký cúp điện thoại, bình tĩnh đứng trước cửa phòng họp, lẳng lặng chờ đợi Thượng Quan Tiêu Nhiễm ra. Cuối cùng, vào lần nhìn đồng hồ thứ sáu, Thượng Quan Tiêu Nhiễm mới từ phòng họp bước ra.

      Thượng Quan Tiêu Nhiễm ở trong độ tuổi lập gia đình, dáng người cao ngất, hai chân thon dài, toàn thân vest đen thệ lịch lãm trầm ổn. người đàn ông tuấn như vậy, nhưng đầu lại đầy tóc bạc, đối lập với tuổi tác tại của .

      "Tổng giám đốc, Ánh Sáng Diệu Kỳ bị người ta cướp rồi. Là con trai duy nhất của
      nhà họ Lục, thượng tá của tổng bộ quân khu, Lục Mặc Hiên gây ra. Bởi vì vợ của ta thích Ánh Sáng Diệu Kỳ."

      Chỉ ba câu đơn giản tóm gọn nội dung trọng điểm. Thượng Quan Tiêu Nhiêm cầu rất cao với nhân viên, khi làm lãng phí thời gian của , kết cục chỉ có , đó là bị xa thải.

      Với thói quen như vậy, nên trước đó có năm người thư ký bị sa thải, người thư ký này tới nhậm chức cách đây năm, khá ít , nhanh nhẹn, Thượng Quan Tiêu Nhiêm rất coi trọng ta.

      Thượng Quan Tiêu Nhiêm lạnh lùng gật gật đầu: "Biết rồi." vứt câu xuống, sau đó cũng hề thêm gì liền cất bước rời .

      Người thư ký hiểu, Ánh Sáng Diệu Kỳ là bảo vật của công ty, bị người ngoài cướp mất mà sao tổng giám đốc vẫn còn bình tĩnh được như vậy? nghi ngờ chỉ tồn tại trong nháy mắt, tổng giám đốc làm việc đều có đạo lý của , nếu nhiều lời, công việc này của cũng mà khó giữ nổi.

      Thượng Quan Tiêu Nhiêm ngồi ghế dựa cực lớn lật xem hợp đồng, vụ làm ăn này vẫn cần phải tiếp tục. Từ đội trưởng hy sinh trong khi thi hành nhiệm vụ, Thượng Quan Tiêu Nhiêm chưa từng gặp lại Lục Mặc Hiên. Sau khi xuất ngũ, Thượng Quan Tiêu Nhiêm hoàn toàn để ý đến những chuyện xảy ra trong quân đội nữa, ngờ, chỉ vài năm ngắn ngủi mà Lục Mặc Hiên giữ chức vụ thượng tá trong tổng bộ quân khu rồi.

      Thượng Quan Tiêu Nhiêm đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ sát đất, đứng tầng cao nhất của tòa nhà, nhìn dòng xe tấp nập qua lại phố, Thượng Quan Tiêu Nhiêm vuốt trán, từng có vài người làm việc dưới trướng của đội trưởng, nhưng giờ chỉ còn mỗi Lục Mặc Hiên là còn làm việc trong quân khu. Dương Bách Tỉnh mất chân nên phải từ chức, còn bỏ quân nhân làm thương nhân.

      "Vợ à, miếng thịt bò này tươi, đổi miếng khác ." Lục Mặc Hiên dùng tay ấn vào miếng thịt bò, sau đó quay đầu với An Nhược.

      Ông chủ bán thịt bò vừa nghe thấy thế, nhất thời vừa ý : "Chàng trai này, đừng có bậy, miếng thịt bò này rất tươi, hồng hào nõn nà, ta dám đảm bảo, thịt bò nhà ta là ngon nhất!"

      An Nhược a.... tiếng, đưa tay ấn vào miếng thịt bò: "Chú à, miếng thịt bò này thưc hề tươi như chú đâu. Nếu chú đồng ý bán cho chúng cháu với giá mười đồng, chúng cháu cũng so đo nữa."

      Ông chú bán thịt bò nhíu mày : " đồng cũng bớt, mười đồng rẻ quá."

      An Nhược thở dài, kéo cánh tay của Lục Mặc Hiên, "Chúng ta tới nhà khác xem , cũng phải chỉ có mỗi ở đây bán thịt bò, hôm nay mua nhiều chút."

      Ông chú đó thấy An Nhược muốn , lập tức gọi lại, "Sang năm nay buôn bán khó khăn, được rồi, bớt cho cậu tám đồng, cậu mua nhiều là được rồi."

      An Nhược quay lại: "Đại thúc, được a, nhất định phải mười tệ cháu mới mua. Hơn nữa còn mua những 20 miếng, bình thường người ta chỉ mua 5 6 miếng là cùng. Chú à, lãi ít chút nhưng bán được nhiều, chú cứ nghĩ kĩ ."

      Lục Mặc Hiên lời nào, cười nhìn An Nhược mặc cả.

      Ông chú bán thịt bò vuốt cằm, sau đó nhanh chóng cầm miếng thịt bò lên, "Về sau mua thịt bò nhớ đến quá của ta đó, lần đầu tiên ta bán rẻ như thế đấy. Cầm lấy này, 20 miếng thịt bò."

      An Nhược cười hì hì cầm lấy túi nilon, rồi nhanh chóng đưa cho ông chú kia ba tờ Mao gia gia.

      Ông chú bán thịt bò sửng sốt: " nhiều như vậy đâu."

      An Nhược lắc lắc cái túi: "Chú à, chú bán hàng rất thà, buông bán khó khăn, vừa rồi là cháu cố ý mặc cả, tiền này, chú cứ cầm lấy ."

      Mí mắt Lục Mặc Hiên nảy lên, vợ , đúng là lãng phí.

      An Nhược nhìn Lục Mặc Hiên : "Đến ngay cả chi phiếu trống còn có thể tiêu sái để lại cho người ta, có mỗi ba tờ Mao gia gia, chắc hẳn đau lòng đúng ?"

      Ông chú kia thấy bộ dáng An Nhược giống như đùa, buôn bán thành là bổn phận của ông, tự dưng được nhiều tiền như vậy, quả thực ổn cho lắm.Trong lòng vô cùng phiền muộn, nghĩ như thế, ông lập tức xua tay, hô to: "Việc buôn bán thể như vậy, cần trả thêm tiền cho ta, nên trả bao nhiêu trả bấy nhiêu."

      Lục Mặc Hiên nhìn thấy bộ dáng dậm chân của ông, lập tức mở miệng: "Vậy chú mau trả lại tiền thừa cho cháu ."

      Ông chú kia lập tức cứng người.

      An Nhược lén lút cười thầm, Lục Mặc Hiên liếc mắt ra hiệu cho , sau đó hai người nhanh chóng rời .

      Sau khi ông phản ứng kịp, liền cười ngốc nhìn ba tờ tiền kia. Đôi nam nữ vừa rồi chắc hẳn là vừa mới kết hôn chưa bao lâu, cái bộ dáng ngọt ngào kia, khiến ông nhớ lại lúc vừa mới kết hôn với vợ, ai, mẹ nó à, em ở dưới đấy có khỏe ? Chờ con chúng ta thành gia lập thất, xuống đó đoàn tụ với em.

      ~ Hết chương ~
      Last edited by a moderator: 22/12/14
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :