1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người - Y Lạc Thành ( Hoàn - 66c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      chờ mong bản kiểm điểm của Hiên, nhất định sến súa ko nổi rồi.
      honglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50: Bản kiểm điểm buồn nôn! (2)

      Vừa khẽ ngâm nga ca khúc nào đó vừa xoay người mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng, những quả trứng gà này toàn bộ đều được mua trực tiếp từ trang trại mang đến đây. Người bán trứng , những quả trứng này đều là từ gà nuôi thả núi, hề ăn chút thức ăn cho gia cầm nào.

      Rất giàu protein, bị nhiễm bất cứ chất gây hại nào.

      Đổ chút dầu ô liu vào trong chảo, đập hai quả trứng vào thành chảo sau đó thả vào trong chảo dầu.

      Lại rắc thêm chút muối lên lòng trắng của hai quả trứng. Lúc hai quả trứng chín cũng là lúc nước trong nồi sôi lên.

      An Nhược bóc hai gói mì rau cải màu xanh ở mặt bàn ra. Cái gọi là mì rau cải thực chất là sợi mì được tẩm lớp nước rau cải, sau khi sợi mì thấm màu xanh của rau cải vớt ra.

      Bỏ mì vào trong nồi, đậy vung, sau 3 phút, đặt nồi mì vào trong chậu nước lạnh, sau phút là mì nấu xong rồi.

      An Nhược thích nhất là nấu mì, thứ nhất vì nguyên liệu nấu mì vô cùng đơn giản; thứ hai là sợ bị sống hoặc bị cháy; thứ ba là có thể điều chỉnh độ mặn nhạt, nếu bị mặn đổ thêm ít nước sôi vào thế là xong; thứ tư, bát đũa rất dễ rửa, nếu nấu đồ ăn, bát đũa dính rất nhiều dầu mỡ.

      An Nhược bưng bát mì trứng thơm ngào ngạt đến bên người Lục Mặc Hiên, đưa bát mì cho trước sau đó mới xem bản kiểm điểm của .

      Xung quanh bát mì bọc lớp vải ướt nên bị bỏng. Khi cầm, lúc nhìn thấy lớp vải ướt này trong lòng khỏi cảm thán, An Nhược chắc chắn người mẹ hiền vợ đảm, chu đáo cẩn thận.

      "Lục Mặc Hiên, viết bản kiểm điểm hay viết thư tình vậy! Còn thiếu mỗi nước viết cả 'tới khi nào núi mòn, trời đất hòa làm mới cùng chàng chia ly' nữa thôi!" An Nhược vừa vừa trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên.

      Lục Mặc Hiên ăn miếng mì, suy tư phen, "Ừm, chúng ta viết thêm câu này vào."

      An Nhược giơ tay gõ vào đầu Lục Mặc Hiên cái, "Viết cái đầu ý, những lời này là lời của con với con trai, 'mới cùng chàng chia ly'! là con hả?" An Nhược tức giận liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên.

      Lục Mặc Hiên cười hắc hắc, "Đương nhiên là phải chỉnh sửa chút rồi, 'mới cùng nàng chia ly'. Em đọc tiếp , phía dưới còn có cả lời sám hối từ tận đáy lòng và lời cam kết của , vừa đếm rồi, khoảng 700 chữ, sau khi ăn mì xong, lại viết thêm 800 chữ nữa. Bà xã à, viết mệt chết được nên hôm nay em giúp tắm rửa nhé."

      An Nhược nheo mắt, sau đó nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, "Cũng được. viết bản kiểm điểm để đổi lấy việc em tắm rửa cho . Thế này , ngày mai em đến Cục Dân Chính với nữa, đây là do tự chọn."

      Lục Mặc Hiên ngẩng phắt đầu lên, nhanh: " tự tắm, tự tắm! Ngày mai nhất định phải đến Cục Dân Chính. Em mà , liền trói em lại mang tới đó! Em cũng đừng mong trốn được!" Lục Mặc Hiên đến đoạn sau giọng càng lúc càng to.

      Kính koong, tiếng chuông cửa vang lên.

      Lục Mặc Hiên chờ mong câu trả lời của An Nhược liền oán hận liếc ra ngoài phòng khách, ai mà biết điều như vậy, sao cứ nhằm đúng lúc quan trọng mà tới thế!

      An Nhược đặt bản kiểm điểm của Lục Mặc Hiên lên mặt tủ bên cạnh máy giặt, lại vỗ vỗ vài cái vào lưng Lục Mặc Hiên, "Ăn từ từ, cẩn thận bỏng."

      Sau khi cửa lớn của ngôi biệt thự được mở ra, khi Diệp Hạo nhìn thấy An Nhược trong khoảng thời gian ngắn phản ứng kịp, "Ặc, chị dâu!"

      Liếc mắt nhìn trộm vào bên trong cái, Diệp Hạo cung kính hỏi han, "Tôi có việc cần bàn bạc với Thượng tá Hiên. Chị dâu, bây giờ liệu có tiện ?"

      An Nhược cười , đưa tay ra dấu mời vào, "Đương nhiên là tiện. gọi tôi là chị dâu, nhưng sao lại gọi Lục Mặc Hiên là đại ca? Sao lại phải câu nệ như vậy, cần phải xưng hô theo quân hàm đâu?"

      Diệp Hạo thấy An Nhược cười với , trong lòng nhớ lại mà vẫn còn sợ. chừng lúc này, Lục Mặc Hiên đứng ở cửa sổ bên kia quan sát, vạn nhất bị Lục Mặc Hiên nhìn thấy An Nhược cười với … cả người Diệp Hạo liền căng thẳng, có nổi ngày bình yên mất!

      Diệp Hạo lập tức xua tay, bước nhanh vào nhà, "Lúc làm việc công nhất định phải xưng hô theo quân hàm, đây là quy củ. Bình thường, tôi đều gọi đại ca hoặc là trực tiếp kêu tên. Chị dâu cứ yên tâm."

      Diệp Hạo đến đại sảnh dừng lại, nhìn quanh phòng khách lượt, sao thấy bóng dáng của Lục Mặc Hiên nhỉ?

      Diệp Hạo xoay người nghi hoặc nhìn An Nhược cái, : "Chị dâu, chị , tôi vào là thuận tiện hay bất tiện? Chị đừng lấy cái mạng này của tôi ra đùa."

      Mấy ngày nay, bận như con chó! Mặc dù như Lục Mặc Hiên vây quét mafia SK sót lại mống. Nhưng mà, phụ trách giải quyết tốt hậu quả!

      Giải quyết tốt hậu quả so với việc tham gia tác chiến còn khổ cực gấp vạn lần kìa! Tác chiến chỉ cần dựa vào sức lực và ngoan độc, mà giải quyết hậu quả chính là xử lý mấy chuyện vụn vặt. Ví dụ như, xử lý sạch trường, biên soạn hồ sơ còn sót lại của mafia SK.

      An Nhược vào trong nhà liền thay đôi dép lê màu tím nhạt, sau đó mới lấy đôi dép màu xanh lam đưa cho , "Diệp Hạo, vào . Mới mua đấy, chân của chắc bị thối đâu nhỉ?"

      Diệp Hạo vừa mới tháo được đôi giầy quân đội ra, nghe An Nhược xong, thoáng chốc chỉ muốn nhét chân trở lại.

      Mặt Diệp Hạo nhíu lại, bất đắc dĩ : "Chị dâu, chân của tôi chắc cũng có chút mùi. Dù sao cả ngày hôm nay làm nhiệm vụ, toàn thân toát mồ hôi, chân cũng toát mồ hôi nên tránh khỏi có chút mùi."

      An Nhược a... tiếng, sau đó lấy ra hai cái túi nylon, " bọc đôi giầy lại, có việc gấp cần gặp Lục Mặc Hiên đúng ? ngồi ở phòng khách xem TV chờ lát."

      An Nhược vừa vừa đến trước TV, cầm lấy điều khiển mở TV lên.

      Diệp Hạo nhìn trái nhìn phải, sửng sốt vì nhìn thấy Lục Mặc Hiên, "Chị dâu, tôi xem TV đâu, tôi ngồi sofa chờ Thượng tá Hiên là được rồi. Hôm nay ấy bị thương ở vai. Vốn thể vây quét mafia SK thuận lợi như vậy, may mà Thượng tá Hiên có diệu kế, dùng thủ thuật để che mắt bọn người của mafia SK." Hai mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ tán thưởng.

      An Nhược hừ tiếng, đặt điều khiển xuống mặt bàn thủy tinh, "Cảnh giới cao nhất phải là, hao tổn binh tướng mà vẫn có thể giết sạch còn mống quân địch. Diệp Hạo, tôi xem Lục Mặc Hiên ăn mì xong chưa?"

      Hai mắt Diệp Hạo trợn trừng, ăn cơm sao ăn ở phòng ăn? Sao An Nhược lại về phía ban công, bố cục của căn biệt thự này do chính Diệp Hạo kiểm định, ở ngoài ban công ngoài ba cái chậu hoa ra chỉ còn mỗi cái máy giặt đứng mà thôi.

      Cho dù thế nào nữa, cũng ngồi ngoài đó ăn cơm chứ?!

      Bát mỳ mới ăn nửa bị Lục Mặc Hiên vứt lên chiếu tủ bên cạnh, lúc này Lục Mặc Hiên cúi đầu hì hục viết bản kiểm điểm.

      An Nhược liếc nhìn bát mỳ cái, khẽ, "Sao mới chỉ ăn có nửa? Còn lại muốn để cho em ăn sao?"

      Lục Mặc Hiên ngẩng đầu lên, vừa viết vừa , "Bà xã, lát ăn tiếp, uống hết nước canh rồi. ăn đột nhiên nghĩ ra mấy câu, nhất định phải viết ra cho em xem, cho nên phải viết xong bản kiểm điểm ."

      An Nhược cúi đầu kề sát vào Lục Mặc Hiên, ai ngờ, đột nhiên, Lục Mặc Hiên ngẩng đầu hôn lên mặt cái.

      An Nhược đánh Lục Mặc Hiên cái, sau đó tiếp tục xem.

      "Lục Mặc hiên, có cần buồn nôn như vậy !"

      An Nhược liền giật lấy bản kiểm điểm của Lục Mặc Hiên, " cần viết nữa, Diệp Hạo tới tìm có việc muốn bàn bạc với . mau ra ngoài . Xong việc lại viết tiếp đến chuyện ở giường..."

      Lục Mặc Hiên lẳng lặng nhìn An Nhược, việc này rất cần phải viết, cam kết gì gì đó của sau khi kết hôn, có thể đảm bảo An Nhược chịu nổi.

      An Nhược vuốt cằm, nghiêm túc , "Lục Mặc Hiên, rất thích bị SM đúng ?"

      Lục Mặc Hiên khẽ chống tay lên thành máy giặt, hơi dùng lực nhấc người cái, trong nháy mắt nhảy ra ngoài.

      Lục Mặc Hiên tinh thần phấn chấn ôm lấy An Nhược, "Bà xã, chỉ cần em thích có thể làm bất cứ điều gì. Diệp Hạo, tên tiểu tử này tới đây làm gì, chẳng phải phái cậu ta giải quyết hậu quả rồi sao?"

      An Nhược chỉ tay ra phía ngoài, " ấy ngồi ghế sofa chờ , bàn công việc ! Em tới phòng bếp, em còn chưa được ăn gì. Sau này, em cho phép lãng phí đồ ăn."

      An Nhược vuốt ve khuôn mặt của Lục Mặc Hiên, rồi cầm bát vào nhà bếp.

      Lục Mặc Hiên khôi phục thần sắc như bình thường, vẻ mặt nghiêm túc bước nhanh tới phòng khách.

      Diệp Hạo thấy Lục Mặc Hiên đến lập tức đứng dậy. Tay phải để sát huyệt thái dương, chào theo nghi thức quân đội, "Báo cáo Thượng tá Hiên, công tác giải quyết hậu quả vụ mafia SK hoàn tất, xin Thượng tá Hiên cho chỉ thị hành động tiếp theo!"

      Mặc kệ ở đâu, mặc kệ mối quan hệ giữa ngươi và cấp tốt như thế nào, nhưng trong lúc làm việc, tuyệt đối phải tuân theo quy củ.

      Lục Mặc Hiên gật đầu cái, "Ừm, biểu tồi. Khóa huấn luyện quân dã ngoại tháng sau, cậu cần tham gia nữa. Có thể ở lại Phân Quân khu."

      Diệp Hạo nghe xong, ánh mắt nhất thời sáng chói như mặt trời mùa hè.

      "Diệp Hạo, Trương Vĩ Lâm điều tra vụ nổ bom tại vùng ngoại ô thành phố A, có tìm ra dấu vết gì ?" Lục Mặc Hiên cau mày, ngưng trọng hỏi.

      Diệp Hạo lắc lắc đầu, "Tạm thời chưa! Nhưng là tuyệt đối thể xem thường vụ nổ lần này. Bom mà Mã Vũ Đình dùng là địa lôi, phải dạng bom hẹn giờ, người đứng phía sau cũng giống với mafia SK."

      Lúc này, An Nhược bưng bát mỳ vừa ăn vừa về phía này, cho nên lời Diệp Hạo , An Nhược bỏ sót chữ.

      "Diệp Hạo, rốt cuộc tại sao những người đó lại tìm đến Mã Vũ Đình? Nhà họ Mã rốt cuộc là bị lợi dụng hay là phản động từ sớm rồi?" An Nhược đặt bát mỳ lên bàn trà vội vàng hỏi.

      Lục Mặc Hiên khoát tay với Diệp Hạo, Diệp Hạo nhận được chỉ thị, lập tức lên tiếng, "Chị dâu, vẫn chưa tra ra được. Chị cứ từ từ ăn, tôi còn có việc, trước."

      "Trong nồi vẫn còn mỳ, ở lại ăn ." An Nhược sau khi xong, liền muốn đứng dậy lấy mỳ.

      Sắc mặt Lục Mặc Hiên liền sa sầm lại, An Nhược nấu mỳ, sao có thể để cho người đàn ông khác ăn được, nước phù sa tất cả đều phải chảy vào nơi , tuyệt đối thể nhường cho người đàn ông khác dù chỉ là chút.

      Diệp Hạo nhìn thấy sắc mặt Lục Mặc Hiên đen lại, sợ tới mức dám thở mạnh, nín lặng, thần tốc chạy về phía cửa. Ngay đến cái nylon bọc ngoài đôi giày cũng kịp tháo ra.
      Last edited by a moderator: 24/8/16
      dunggghonglak thích bài này.

    3. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      viết bkd mà còn hơn viết thư tình nữa, t phục a này quá

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 51: Tập luyện mỗi ngày?!

      Công lực chạy trốn trong mấy ngày nay của Diệp Hạo có thể đạt tới cảnh giới cao nhất, chỉ trong phút chốc thấy người đâu nữa. An Nhược cảm thán, may mà Diệp Hạo vẫn đôi giày quân đội đó, nếu chẳng phải ta mang luôn đôi dép lê đó mà chạy trốn hay sao.

      An Nhược ngồi ghế sofa, nghiêng người về phía trước, thổi thổi bát mì thơm nào ngạt.

      Khóe mắt Lục Mặc Hiên cong cong, bỗng dưng nhớ tới mình vừa mới phạm lỗi: "Bà xã, vừa rồi chưa ăn xong mì, bây giờ giải quyết nốt ngay lập tức!" Vừa dứt lời, Lục Mặc Hiên liền xoay người chạy vào phòng bếp.

      An Nhược ngẩng đầu với theo: "Mì nguội rồi, cho vào lò vi sóng hâm nóng lại ." Lục Mặc Hiên dừng chân lại "ừ" tiếng rồi lại bước nhanh vào phòng bếp.

      An Nhược cúi đầu xuống uống ngụm nước mì, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn, đột nhiên điện thoại trong túi xách rung lên. An Nhược và Lục Mặc Hiên có thói quen giống nhau, đó chính là luôn để điện thoại ở chế độ rung chứ để chuông.

      Đặt đôi đũa lên bát mì, An Nhược thò tay vào trong túi xách lấy ra chiếc điện thoại.

      Số điện thoại lạ hoắc, An Nhược nhướng mày, đè xuống nút nghe. Bên trong truyền đến giọng nữ nhu hòa, khóe môi An Nhược lập tức cong lên, ngoan ngoãn kêu tiếng "Mẹ.".

      Lúc này bà Bùi Thư, mẹ của An Nhược lo lắng thôi, hôm nay lúc gọi điện thoại cho con , nhưng lại thấy người đàn ông nghe máy, từ trước tới giờ con có chuyện gì đều tâm với bà, vậy sao lần này quen bạn trai lại với bà tiếng nào.

      Lông mày bà Bùi khỏi nhăn lại, lời ra mang theo vẻ trách cứ, "Nhược Nhược, có bạn trai tại sao với mẹ tiếng? Mẹ biết công việc của con rất bận, nhưng bạn trai thể quen bừa được. Nhân phẩm, gia thế của người ta con biết được bao nhiêu?"

      An Nhược ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, trong phòng bết vang lên tiếng bát đũa. An Nhược đứng dậy, đến góc trong phòng khách, : "Mẹ, ấy tên là Lục Mặc Hiên, nhân phẩm tuyệt đối có vấn đề gì, ấy đối xử với con rất tốt, là người đáng để phó thác cả đời. Lời mẹ dạy con luôn ghi nhớ trong lòng, lần này về nhà con dẫn ấy về cho mẹ xem mặt, mẹ đừng tức giận, con cho mẹ vì con biết thế nào. Mẹ, từ trước đến nay con làm việc đều rất cẩn thận, Lục Mặc Hiên tuyệt đối là người đàn ông tốt!"

      Bà Bùi thở dài, "Lục Mặc Hiên làm nghề gì? Hôm nay mẹ chuyện vài câu với cậu ấy, nó có vẻ rất lễ phép. Nhược Nhược, mẹ hi vọng con có thể tìm được người đàn ông bình thường sống cuộc sống ổn định, chúng ta cầu phú quý chỉ cầu bình an."

      An Nhược đảo mắt vòng, chuyện Lục Mặc Hiên là quân nhân trước chưa nên cho mẹ biết, nếu mẹ chắc chắn phản đối. An Nhược uh`m vài tiếng, cuối cùng : "Làm trong công ty bình thường nên công việc vất vả mấy. Mẹ, công ty con tiếp nhận công trình rất lớn, chờ thêm thời gian ngắn nữa, con và Mặc Hiên về thăm mẹ. Dạo này mẹ
      có khỏe ? Có uống thuốc đúng giờ ?"

      Bà Bùi sợ con lo lắng cho sức khỏe của mình nên cố ý lớn: "Mấy ngày nay khi mẹ chuyện cảm thấy rất tốt, mẹ sao! Mẹ ở nhà làm rất nhiều món ngon, chờ con trở về!"

      An Nhược vâng tiếng, "Mẹ, sao mẹ gọi bằng số ở nhà? Mẹ nhờ nhà hàng xóm sao?"

      Bà Bùi căng thẳng nắm chặt điện thoại, sợ An Nhược nhận ra điều gì đó: "Dây điện thoại đột nhiên bị hỏng, mẹ mang sửa. Mẹ ở nhà Cố Lương."

      An Nhược nghe thấy cái tên Cố Lương này, đột nhiên khựng lại. Cố Lương lớn hơn ba tuổi, là hàng xóm vô cùng ôn nhu săn sóc, từ khi gia đình chuyển đến huyện Tây Ninh, Cố Lương luôn chiếu cố đến hai mẹ con .

      "Mẹ, mẹ thiếu thứ gì cứ với con, cần làm phiền đến dì Cố, chúng ta nợ nhà họ quá nhiều ân tình rồi." An Nhược mấp máy cánh môi, mở miệng.

      Bà Bùi hiểu con nghĩ gì, con thích nợ nhân tình, nợ ân tình người ta rồi cũng có ngày phải trả: "Nhược Nhược, tháng sau Cố Lương kết hôn, hôm nay mới tổ chức lễ đính hôn xong, dì Cố con rất vui vẻ, mẹ phải là tới tham gia chút náo nhiệt sao. Nhược Nhược, con nhất định phải đưa Lục Mặc Hiên về cho mẹ gặp, được hồ đồ làm ra cái chuyện tiền trảm hậu tấu, khi nào mẹ đồng ý con mới được phép kết hôn với nó, có biết chưa?"

      Câu cuối của bà Bùi có chút tàn khốc.

      An Nhược nghĩ đằng nẻo a.... tiếng, sau đó cúp điện thoại. An Nhược ngửa đầu thở phào nhõm, đột nhiên nhìn thấy Lục Mặc Hiên híp mắt nhìn , An Nhược lập tức lắc đầu.

      "Bà xã, mẹ gọi điện sao?" Lục Mặc Hiên rất nhạy cảm, nhìn biểu tình vừa rồi của An Nhược, khi nghe điện thoại, Lục Mặc Hiên liền cảm thấy có gì đó ổn. là mẹ vợ, lại còn có nhà họ Cố nào đó.

      An Nhược gật gật đầu, "Mặc Hiên, hay là chúng ta đừng đăng ký kết hôn vội có được ? Em dẫn về gặp mẹ em trước được ?"

      Trong lòng Lục Mặc Hiên vang lên hồi chuông báo động, lập tức lắc đầu xua tay, " được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ngày mai nhất định phải đến cục dân chính. Chỗ mẹ vợ, tự có biện pháp. An Nhược, vì sao mẹ em lại thích quân nhân?"

      An Nhược nhún vai: "Nguyên nhân cụ thể em cũng biết, có thể là bởi vì ông nội và ba em đều là quân nhân. Chắc mẹ em cảm thấy ở cùng quân nhân an toàn, dù sao ông nội và ba em đều mất sớm. Mẹ hi vọng em phải ở góa."

      Lục Mặc Hiên tiến lên ôm chặt lấy hai vai , cằm đặt đỉnh đầu An Nhược: "An Nhược, là ngoại lệ, tuyệt đối sống lâu bằng em."

      An Nhược đưa tay véo cái: "Chỉ cần em còn sống, nhất định bảo vệ ." Trong lời của An Nhược mang theo vài phần đùa giỡn.

      An Nhược là người phụ nữ thứ hai bảo vệ , về người thứ nhất người ngoài biết, đó chính là chị họ của , Vạn Dịch Dĩnh.

      Lục Mặc Hiên xoa lên đầu của An Nhược, "Ừhm, khi như vậy, ngày mai nhất định phải đăng ký kết hôn. Nếu có cảm giác an toàn. Người giám hộ, điều kiện tiên quyết là phải khiến cho đối phương có cảm giác an toàn."

      Về phương diện đầu cơ trục lợi Lục Mặc Hiên có bản lĩnh rất cao.

      An Nhược đập vào cằm Lục Mặc Hiên cái: "Lục Mặc Hiên, em nghĩ, chuyện chúng ta đăng ký kết hôn tuyệt đối được để cho mẹ em biết. Đành để phải chịu uất ức rồi, được ?"

      Lục Mặc Hiên cúi đầu nhìn thoáng qua An Nhược, cuối cùng đành thở dài, "Em sau làm vậy , tư tưởng của người già chính là như vậy, nhất định phải làm theo trình tự." Đăng ký kết hôn, đương nhiên có thể lăn lộn giường với rồi. Còn về phần mẹ vợ, ánh mắt Lục Mặc Hiên trở nên căng thẳng, lần này cần phải áp dụng chiến thuật đánh lâu dài, chọn thời điểm thích hợp cấp tóc chiếm đóng.

      Cuối cùng, An Nhược và Lục Mặc Hiên câu em câu mà đem tất cả vấn đề đều được giải quyết, còn về cái bản kiểm điểm chứa chan tình ý kia bị An Nhược kẹp trong cuốn tạp chí quân đội, đặt giá sách ở thư phòng.

      đêm này, Lục Mặc Hiên ngủ vô cùng ngon giấc, mặc dù vai trái bị thương, nhưng hề gặp trở ngại đến hoạt động của , muốn ôm An Nhược thế nào liền ôm như thế.

      Hơn nữa, Lục Mặc Hiên phát bị thương cũng có cái lợi rất lơn, ban đầu khi ôm , An Nhược luôn trách ôm quá chặt, mỗi lần đều phải đá qua bên.

      Nhưng lần này, chắc An Nhược nghĩ đến vết thương vai trái của nên hề phản kháng chút nào, mà tùy ý để ôm chặt trong lòng. Lục Mặc Hiên có thể mất hứng sao, khóe môi đều cong hết lên rồi. Qủa nhiên, trong họa có phúc!
      Last edited by a moderator: 29/11/14
      dungggsanone2112 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 51: Tập luyện mỗi ngày! (tiếp)

      Nhưng, lúc nửa đêm, hai mắt Lục Mặc Hiên đột nhiên mở ra, suýt nữa quên mất việc quan trọng. Lục Mặc Hiên nhìn An Nhược ngủ say, nhàng bước xuống giường, xuống lầu.

      Sáng sớm hôm sau, Lục mặc Hiên đúng giờ gọi An Nhược dậy, nhanh chóng mở tủ chọn quần áo cho An Nhược. Áo phông màu đỏ sẫm cùng quần jean màu xanh lam.

      An Nhược vừa mặc quần áo vừa nhìn Lục Mặc Hiên. Lục Mặc Hiên cũng mặc bộ quần áo giống hệt , là bản phóng đại của bộ quần áo người .

      "Bà xã, hấp bánh bao rồi, nhanh lên em, biết hôm nay người đến đăng ký kết hôn ở cục dân chính có nhiều hay ? Chúng ta nhất định phải đến đầu tiên." Lục Mặc Hiên vứt lại câu, sau đó phi thân thẳng xuống lầu.

      An Nhược ngáp cái, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, chậm rì rì vào phòng vệ sinh. Nhìn hai chiếc cốc tình nhân dùng để đánh răng dựa sát vào nhau bệ gương, khóe môi An Nhược cong lên, bóp kem đánh răng ra bàn chải, soi gương rồi chậm rãi đánh răng.

      Hôm nay muốn cùng Lục Mặc Hiên đến cục dân chính đăng ký kết hôn, sau khi tốt nghiệp đại học xong, muốn tìm việc ở thành phố A này nên cần phải cầm theo hộ khẩu để xác minh hộ tịch của mình, vì thế mà sổ hộ khẩu luôn nằm trong vali hành lý của .

      Bởi vì công việc bận rộn, chỉ có thể về nhà vào ngày Quốc Khánh, nên lâu dần cũng quên đưa trả lại cho mẹ.

      Bởi vì lúc đó nhất thời quên mất việc này, An Nhược ngờ, cự nhiên lại thuận tiện cho việc đăng ký kết hôn với Lục Mặc Hiên nếu hộ khẩu để ở quê, hai mắt An Nhược cong lên, vậy chuyện đăng ký kết hôn này cũng chẳng dễ dàng như này rồi.

      Sau khi An Nhược súc miệng xong, nhanh chóng lau mặt, đeo chút trang sức trang nhã. An Nhược nghĩ, lần trước muốn trang điểm cho Lục Mặc Hiên, nhưng là vì đột nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên quên mất việc này, bây giờ bỗng dưng nhớ tới chuyện này, nên lúc xuống nhà liền mang theo túi đồ trang điểm.

      "Bà xã, bánh bao cùng với cháo trứng muối thịt nạc xong cả rồi, nóng hôi hổi." Lục Mặc Hiên vừa vừa bê thức ăn đặt lên bàn.

      An Nhược nhìn bát cháo và bánh bao bốc khói nghi ngút thơm lừng, Lục Mặc Hiên lấy đâu ra thời gian mà làm những thứ này vậy? An Nhược nhanh nhẹn kéo Lục Mặc Hiên ngồi xuống ghế, trực tiếp mở ra túi đồ trang điểm, cầm lọ tinh dầu dưỡng da xịt lên mặt Lục Mặc Hiên.

      "Bà xã, da rất ổn, vô cùng ẩm ướt, tin em sờ thử mà xem." Lục Mặc Hiên sau khi xong quay đầu nhìn An Nhược, bắt lấy thời cơ hôn lên trán An Nhược cái.

      Tay phải An Nhược cầm phấn trang điểm BB, tay trái đè cổ Lục Mặc Hiên ra, " được nhúc nhích, từ trước là trang điểm cho rồi mà, nhưng vì chuyện của Mafia SK làm em quên khuấy mất. Hôm nay là ngày đặc biệt, đương nhiên trước khi ra ngoài phải đánh phấn cho long lanh lấp lánh rồi, em đảm bảo hôm nay là chú rể đẹp trai nhất."

      Lục Mặc Hiên hất cằm, "An Nhược, sau khi đăng ký kết hôn xong, chúng ta liền xem nhẫn nhé. Cho dù em trang điểm cũng dâu xinh đẹp nhất rồi." Miệng của Lục Mặc Hiên như được quét mật vậy.

      An Nhược ôm lấy hai má của Lục Mặc Hiên, "Vậy hôm nay phải bỏ rất nhiều vốn đấy, em muốn chiếc nhất cực kỳ lấp lánh, cực kỳ xa xỉ cơ!"

      Lục Mặc Hiên dơ tay sờ mũi An Nhược, "Tuân mệnh, bà xã! Nhanh ăn thôi, cháo trứng muối thịt nạc, ngon miệng lại dinh dưỡng. Trong quân đội, buổi sáng mà được ăn cháo trứng muối thịt nạc, vô cùng phấn chấn đó."

      An Nhược thổi vào bát cháo vẫn còn bốc khói nghi ngút, " làm lúc nào vậy? Đêm qua thực giấc sao?"

      Lục Mặc Hiên ngồi ghế, hai mắt phát sáng, "Đêm hôm qua tự dưng nhớ ra vẫn chưa chuẩn bị đồ điểm tâm cho sáng nay, nên đành phải nhờ Diệp Hạo mua hộ trứng muối và thịt nạc, nấu xong từ hôm qua rồi, sáng nay chỉ cần hâm nóng lên là có thể ăn rồi."

      Bàn tay cầm thìa của An Nhược bỗng khựng lại, trong lòng vô cùng ấm áp, Lục Mặc Hiên có phẩm chất của người vợ hiền. Nhưng hôm qua vừa bị thương, hôm nay phải dậy sớm như vậy.

      An Nhược cọ cọ bàn tay lên mái tóc của Lục Mặc Hiên, "Vai trái của bị thương, ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho em, khoảng thời gian này, đồ ăn cần làm. Em nấu cho ăn, vậy được ?!"

      Lục Mặc Hiên dơ tay trái kề sát vào huyệt thái dương, chào

      Cái theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, hô to:”Tuân lệnh, phu nhân thượng tá ! “
      An Nhược liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên cái, mặt lập tức nở ra nụ cười vô cùng rực rỡ.
      Sau khi hai người ăn sáng xong, Lục Mặc Hiên nắm chặt lấy tay An Nhược kéo , sau khi ngồi vào Land Rover, chỉ thoáng chốc, Land Rover liền tiến ra khỏi Hào Đình Hoa Uyển.
      Đuôi xe kéo theo trân gió, khiến cho nhiều người quay đầu lại nhìn bọn họ. Những người sống ở đây đều là những người có địa vị trong xã hội, trong đó có ông thượng tướng già về hưu, ngày đầu tiên Lục Mặc Hiên tới nhận nhiệm vụ ở phân quân khu cũng là ngày ông xuất ngũ.
      Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, nhưng Lục Mặc Hiên là người quá bắt mắt, cho nên vị thượng tướng già này vừa nhìn lập tức nhận ra người lái chiếc xe vừa xong chính là Lục Mặc Hiên.
      Thượng tướng già lập tức lấy điện thoại bấm số của phân quân khu:”Phân quân khu lại có chuyện gì khẩn cấp rồi hả?”
      Nhân viên liên lạc hiểu ông cái gì, Mafia SK vừa được vây quét thành công, tại vẫn chưa có chuyện gì khẩn cấp.
      “Thượng tá Hiên, vừa rồi lái xe rất nhanh…”
      Vừa đúng lúc Diệp Hạo cũng ở trong phòng liên lạc, khuếch đại thanh của điện thoại quân đội lớn hơn điện thoại bình thường gấp bội, cho nên, Diệp Hạo nghe lọt chữ.
      giật lấy điện thoại thẳng:”Hình như hôm nay thượng tá Hiên đến cục dân chính”
      Thượng tướng già vừa nghe thấy thế, mặt lập tức lộ ra vẻ khó xử. Mất mặt quá, lại con quản cả chuyện hôn của người ta nữa.
      Bên này, Lục Mặc Hiên huýt sáo giẫm chân ga, Land Rover phóng càng thêm nhanh.
      Thời tiết hôm nay đẹp, trời trong nắng ấm, đường lại còn gặp toàn đèn xanh.
      Nhưng mà lúc tới cục dân chính, trước cổng dân chính hàng dài người xếp hàng.
      Đối với chuyện này, Lục Mặc Hiên chỉ híp mắt cười:”Hôm nay là ngày hoàng đạo, rất thích hợp để tổ chức hôn lễ, mới sáng sớm có nhiều người tới đăng ký vậy rồi.”
      An Nhược trực tiếp mở cửa xe, hướng cửa kính xe câu:”Hiên đại thần, bấm ngón tay tính toán, liền chọn đúng ngày tốt. Em vừa mới xem cuốn Bách khoa xong, hôm nay là ngày tốt trăm năm mới gặp lần đó.”
      An Nhược sau khi xong, nhanh chóng xoay người, chiếc túi xách vai vì hành động xoay người của khỏi rung lắc. Lục Mặc Hiên híp mắt nhìn hàng dài kia, lại nhìn về phía An Nhược đứng xếp hàng trong đám người đó, khóe mắt lập tức cong lên, bên cạnh cục dân chính có cửa hàng tiện lợi, An Nhược có thể đói, muốn tới cửa hàng tiện lợi mua chút điểm tâm gì đó cho .
      An Nhược đứng ở vị trí cuối cùng, chẳng bao lâu sau, phía sau lại có thêm mấy đôi tình nhân nữa tới xếp hàng đăng ký kết hôn.
      Ở đây, hầu như nào cũng mặc áo màu đỏ. Có rất nhiều người con trai cũng mặc áo màu đỏ sâm, có vài người mặc màu lam hoặc màu đen.
      An Nhược ngẩng đầu nhìn ba chữ Cục dân chính màu đen mạnh mẽ có lực tấm biển, mới tốt nghiệp được hơn năm, liền đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận kết hôn, tốc độ này so với các bạn học khác xem ra là cực nhanh .
      An Nhược yên lặng nhìn cửa lớn của cục dân chính, trong đầu ngừng lóe lên từng hồi ức từ khi quen nhau cho tới khi thổ lộ tình cảm với Lục Mặc Hiên. Hai mắt An Nhược đột nhiên nhòe , mẹ cho phép lấy người quân nhân làm chồng, nhưng Lục Mặc Hiên rất tốt. An Nhược vuốt vuốt mái tóc, dựa vào bản lĩnh của , về phần mẹ , chắc cũng có vấn đề gì đâu nhỉ.
      An Nhược chìm trong suy nghĩ vai đột nhiên bị ai đó vỗ cái. An Nhược xoay người, thấy híp mắt tươi cười nhìn , An Nhược thân thiện cười hỏi:”Sao vật?”
      trẻ xấu hổ cười cười:”Chị có gương ? Em muốn xem xem tóc em có bị rối hay .” An Nhược vui vẻ gật đầu, lập tức lấy từ trong túi ra chiếc gương “Của em đây, ra tóc của em được chải rất gọn gàng, hôm nay đăng ký kết hôn. Có phải rát hồi hộp đúng ?”
      trẻ đáp tiếng, sau đó nghi hoặc hỏi lại An Nhược, “Chẳng lẽ chị hồi hộp sao? Chẳng bao lâu nữa, thân phận của chị thay đổi, bước vào nhà thờ, là người có chồng.”
      Người con trai đứng bên cạnh trẻ kia lập tức ôm lấy vai bạn mình, sau đó đối với An Nhược xấu hổ :” ấy chính là như vậy đó, mới đăng ký kết hôn thôi hồi hộp như vậy rồi.”
      An Nhược nhìn trẻ chu miệng lên, nũng nịu vỗ vào ngực bạn trai, sau đó được người con trai kia ôm vào lòng an ủi. Khóe môi An Nhược cong lên, hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi, cần lên lên xuống xuống, cần sông cạn đá mòn, chỉ cần hai người ở bên nhau là đủ
      Last edited by a moderator: 1/12/14
      dungggDi Phúc Đế cơ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :