Chương 50: Bản kiểm điểm buồn nôn! (2)
Vừa khẽ ngâm nga ca khúc nào đó vừa xoay người mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng, những quả trứng gà này toàn bộ đều được mua trực tiếp từ trang trại mang đến đây. Người bán trứng , những quả trứng này đều là từ gà nuôi thả núi, hề ăn chút thức ăn cho gia cầm nào.
Rất giàu protein, bị nhiễm bất cứ chất gây hại nào.
Đổ chút dầu ô liu vào trong chảo, đập hai quả trứng vào thành chảo sau đó thả vào trong chảo dầu.
Lại rắc thêm chút muối lên lòng trắng của hai quả trứng. Lúc hai quả trứng chín cũng là lúc nước trong nồi sôi lên.
An Nhược bóc hai gói mì rau cải màu xanh ở mặt bàn ra. Cái gọi là mì rau cải thực chất là sợi mì được tẩm lớp nước rau cải, sau khi sợi mì thấm màu xanh của rau cải vớt ra.
Bỏ mì vào trong nồi, đậy vung, sau 3 phút, đặt nồi mì vào trong chậu nước lạnh, sau phút là mì nấu xong rồi.
An Nhược thích nhất là nấu mì, thứ nhất vì nguyên liệu nấu mì vô cùng đơn giản; thứ hai là sợ bị sống hoặc bị cháy; thứ ba là có thể điều chỉnh độ mặn nhạt, nếu bị mặn đổ thêm ít nước sôi vào thế là xong; thứ tư, bát đũa rất dễ rửa, nếu nấu đồ ăn, bát đũa dính rất nhiều dầu mỡ.
An Nhược bưng bát mì trứng thơm ngào ngạt đến bên người Lục Mặc Hiên, đưa bát mì cho trước sau đó mới xem bản kiểm điểm của .
Xung quanh bát mì bọc lớp vải ướt nên bị bỏng. Khi cầm, lúc nhìn thấy lớp vải ướt này trong lòng khỏi cảm thán, An Nhược chắc chắn là người mẹ hiền vợ đảm, chu đáo cẩn thận.
"Lục Mặc Hiên, viết bản kiểm điểm hay viết thư tình vậy! Còn thiếu mỗi nước viết cả 'tới khi nào núi mòn, trời đất hòa làm mới cùng chàng chia ly' nữa thôi!" An Nhược vừa vừa trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên.
Lục Mặc Hiên ăn miếng mì, suy tư phen, "Ừm, chúng ta viết thêm câu này vào."
An Nhược giơ tay gõ vào đầu Lục Mặc Hiên cái, "Viết cái đầu ý, những lời này là lời của con với con trai, 'mới cùng chàng chia ly'! là con hả?" An Nhược tức giận liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên.
Lục Mặc Hiên cười hắc hắc, "Đương nhiên là phải chỉnh sửa chút rồi, 'mới cùng nàng chia ly'. Em đọc tiếp , phía dưới còn có cả lời sám hối từ tận đáy lòng và lời cam kết của , vừa đếm rồi, khoảng 700 chữ, sau khi ăn mì xong, lại viết thêm 800 chữ nữa. Bà xã à, viết mệt chết được nên hôm nay em giúp tắm rửa nhé."
An Nhược nheo mắt, sau đó nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, "Cũng được. viết bản kiểm điểm để đổi lấy việc em tắm rửa cho . Thế này , ngày mai em đến Cục Dân Chính với nữa, đây là do tự chọn."
Lục Mặc Hiên ngẩng phắt đầu lên, nhanh: " tự tắm, tự tắm! Ngày mai nhất định phải đến Cục Dân Chính. Em mà , liền trói em lại mang tới đó! Em cũng đừng mong trốn được!" Lục Mặc Hiên đến đoạn sau giọng càng lúc càng to.
Kính koong, tiếng chuông cửa vang lên.
Lục Mặc Hiên chờ mong câu trả lời của An Nhược liền oán hận liếc ra ngoài phòng khách, ai mà biết điều như vậy, sao cứ nhằm đúng lúc quan trọng mà tới thế!
An Nhược đặt bản kiểm điểm của Lục Mặc Hiên lên mặt tủ bên cạnh máy giặt, lại vỗ vỗ vài cái vào lưng Lục Mặc Hiên, "Ăn từ từ, cẩn thận bỏng."
Sau khi cửa lớn của ngôi biệt thự được mở ra, khi Diệp Hạo nhìn thấy An Nhược trong khoảng thời gian ngắn phản ứng kịp, "Ặc, chị dâu!"
Liếc mắt nhìn trộm vào bên trong cái, Diệp Hạo cung kính hỏi han, "Tôi có việc cần bàn bạc với Thượng tá Hiên. Chị dâu, bây giờ liệu có tiện ?"
An Nhược cười , đưa tay ra dấu mời vào, "Đương nhiên là tiện. gọi tôi là chị dâu, nhưng sao lại gọi Lục Mặc Hiên là đại ca? Sao lại phải câu nệ như vậy, cần phải xưng hô theo quân hàm đâu?"
Diệp Hạo thấy An Nhược cười với , trong lòng nhớ lại mà vẫn còn sợ. chừng lúc này, Lục Mặc Hiên đứng ở cửa sổ bên kia quan sát, vạn nhất bị Lục Mặc Hiên nhìn thấy An Nhược cười với … cả người Diệp Hạo liền căng thẳng, có nổi ngày bình yên mất!
Diệp Hạo lập tức xua tay, bước nhanh vào nhà, "Lúc làm việc công nhất định phải xưng hô theo quân hàm, đây là quy củ. Bình thường, tôi đều gọi đại ca hoặc là trực tiếp kêu tên. Chị dâu cứ yên tâm."
Diệp Hạo đến đại sảnh dừng lại, nhìn quanh phòng khách lượt, sao thấy bóng dáng của Lục Mặc Hiên nhỉ?
Diệp Hạo xoay người nghi hoặc nhìn An Nhược cái, : "Chị dâu, chị , tôi vào là thuận tiện hay bất tiện? Chị đừng lấy cái mạng này của tôi ra đùa."
Mấy ngày nay, bận như con chó! Mặc dù như Lục Mặc Hiên vây quét mafia SK sót lại mống. Nhưng mà, phụ trách giải quyết tốt hậu quả!
Giải quyết tốt hậu quả so với việc tham gia tác chiến còn khổ cực gấp vạn lần kìa! Tác chiến chỉ cần dựa vào sức lực và ngoan độc, mà giải quyết hậu quả chính là xử lý mấy chuyện vụn vặt. Ví dụ như, xử lý sạch trường, biên soạn hồ sơ còn sót lại của mafia SK.
An Nhược vào trong nhà liền thay đôi dép lê màu tím nhạt, sau đó mới lấy đôi dép màu xanh lam đưa cho , "Diệp Hạo, vào . Mới mua đấy, chân của chắc bị thối đâu nhỉ?"
Diệp Hạo vừa mới tháo được đôi giầy quân đội ra, nghe An Nhược xong, thoáng chốc chỉ muốn nhét chân trở lại.
Mặt Diệp Hạo nhíu lại, bất đắc dĩ : "Chị dâu, chân của tôi chắc cũng có chút mùi. Dù sao cả ngày hôm nay làm nhiệm vụ, toàn thân toát mồ hôi, chân cũng toát mồ hôi nên tránh khỏi có chút mùi."
An Nhược a... tiếng, sau đó lấy ra hai cái túi nylon, " bọc đôi giầy lại, có việc gấp cần gặp Lục Mặc Hiên đúng ? ngồi ở phòng khách xem TV chờ lát."
An Nhược vừa vừa đến trước TV, cầm lấy điều khiển mở TV lên.
Diệp Hạo nhìn trái nhìn phải, sửng sốt vì nhìn thấy Lục Mặc Hiên, "Chị dâu, tôi xem TV đâu, tôi ngồi sofa chờ Thượng tá Hiên là được rồi. Hôm nay ấy bị thương ở vai. Vốn thể vây quét mafia SK thuận lợi như vậy, may mà Thượng tá Hiên có diệu kế, dùng thủ thuật để che mắt bọn người của mafia SK." Hai mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ tán thưởng.
An Nhược hừ tiếng, đặt điều khiển xuống mặt bàn thủy tinh, "Cảnh giới cao nhất phải là, hao tổn binh tướng mà vẫn có thể giết sạch còn mống quân địch. Diệp Hạo, tôi xem Lục Mặc Hiên ăn mì xong chưa?"
Hai mắt Diệp Hạo trợn trừng, ăn cơm sao ăn ở phòng ăn? Sao An Nhược lại về phía ban công, bố cục của căn biệt thự này do chính Diệp Hạo kiểm định, ở ngoài ban công ngoài ba cái chậu hoa ra chỉ còn mỗi cái máy giặt đứng mà thôi.
Cho dù thế nào nữa, cũng ngồi ngoài đó ăn cơm chứ?!
Bát mỳ mới ăn nửa bị Lục Mặc Hiên vứt lên chiếu tủ bên cạnh, lúc này Lục Mặc Hiên cúi đầu hì hục viết bản kiểm điểm.
An Nhược liếc nhìn bát mỳ cái, khẽ, "Sao mới chỉ ăn có nửa? Còn lại muốn để cho em ăn sao?"
Lục Mặc Hiên ngẩng đầu lên, vừa viết vừa , "Bà xã, lát ăn tiếp, uống hết nước canh rồi. ăn đột nhiên nghĩ ra mấy câu, nhất định phải viết ra cho em xem, cho nên phải viết xong bản kiểm điểm ."
An Nhược cúi đầu kề sát vào Lục Mặc Hiên, ai ngờ, đột nhiên, Lục Mặc Hiên ngẩng đầu hôn lên mặt cái.
An Nhược đánh Lục Mặc Hiên cái, sau đó tiếp tục xem.
"Lục Mặc hiên, có cần buồn nôn như vậy !"
An Nhược liền giật lấy bản kiểm điểm của Lục Mặc Hiên, " cần viết nữa, Diệp Hạo tới tìm có việc muốn bàn bạc với . mau ra ngoài . Xong việc lại viết tiếp đến chuyện ở giường..."
Lục Mặc Hiên lẳng lặng nhìn An Nhược, việc này rất cần phải viết, cam kết gì gì đó của sau khi kết hôn, có thể đảm bảo An Nhược chịu nổi.
An Nhược vuốt cằm, nghiêm túc , "Lục Mặc Hiên, rất thích bị SM đúng ?"
Lục Mặc Hiên khẽ chống tay lên thành máy giặt, hơi dùng lực nhấc người cái, trong nháy mắt nhảy ra ngoài.
Lục Mặc Hiên tinh thần phấn chấn ôm lấy An Nhược, "Bà xã, chỉ cần em thích có thể làm bất cứ điều gì. Diệp Hạo, tên tiểu tử này tới đây làm gì, chẳng phải phái cậu ta giải quyết hậu quả rồi sao?"
An Nhược chỉ tay ra phía ngoài, " ấy ngồi ghế sofa chờ , bàn công việc ! Em tới phòng bếp, em còn chưa được ăn gì. Sau này, em cho phép lãng phí đồ ăn."
An Nhược vuốt ve khuôn mặt của Lục Mặc Hiên, rồi cầm bát vào nhà bếp.
Lục Mặc Hiên khôi phục thần sắc như bình thường, vẻ mặt nghiêm túc bước nhanh tới phòng khách.
Diệp Hạo thấy Lục Mặc Hiên đến lập tức đứng dậy. Tay phải để sát huyệt thái dương, chào theo nghi thức quân đội, "Báo cáo Thượng tá Hiên, công tác giải quyết hậu quả vụ mafia SK hoàn tất, xin Thượng tá Hiên cho chỉ thị hành động tiếp theo!"
Mặc kệ ở đâu, mặc kệ mối quan hệ giữa ngươi và cấp tốt như thế nào, nhưng trong lúc làm việc, tuyệt đối phải tuân theo quy củ.
Lục Mặc Hiên gật đầu cái, "Ừm, biểu tồi. Khóa huấn luyện quân dã ngoại tháng sau, cậu cần tham gia nữa. Có thể ở lại Phân Quân khu."
Diệp Hạo nghe xong, ánh mắt nhất thời sáng chói như mặt trời mùa hè.
"Diệp Hạo, Trương Vĩ Lâm điều tra vụ nổ bom tại vùng ngoại ô thành phố A, có tìm ra dấu vết gì ?" Lục Mặc Hiên cau mày, ngưng trọng hỏi.
Diệp Hạo lắc lắc đầu, "Tạm thời chưa! Nhưng là tuyệt đối thể xem thường vụ nổ lần này. Bom mà Mã Vũ Đình dùng là địa lôi, phải dạng bom hẹn giờ, người đứng phía sau cũng giống với mafia SK."
Lúc này, An Nhược bưng bát mỳ vừa ăn vừa về phía này, cho nên lời Diệp Hạo , An Nhược bỏ sót chữ.
"Diệp Hạo, rốt cuộc tại sao những người đó lại tìm đến Mã Vũ Đình? Nhà họ Mã rốt cuộc là bị lợi dụng hay là phản động từ sớm rồi?" An Nhược đặt bát mỳ lên bàn trà vội vàng hỏi.
Lục Mặc Hiên khoát tay với Diệp Hạo, Diệp Hạo nhận được chỉ thị, lập tức lên tiếng, "Chị dâu, vẫn chưa tra ra được. Chị cứ từ từ ăn, tôi còn có việc, trước."
"Trong nồi vẫn còn mỳ, ở lại ăn ." An Nhược sau khi xong, liền muốn đứng dậy lấy mỳ.
Sắc mặt Lục Mặc Hiên liền sa sầm lại, An Nhược nấu mỳ, sao có thể để cho người đàn ông khác ăn được, nước phù sa tất cả đều phải chảy vào nơi , tuyệt đối thể nhường cho người đàn ông khác dù chỉ là chút.
Diệp Hạo nhìn thấy sắc mặt Lục Mặc Hiên đen lại, sợ tới mức dám thở mạnh, nín lặng, thần tốc chạy về phía cửa. Ngay đến cái nylon bọc ngoài đôi giày cũng kịp tháo ra.
Last edited by a moderator: 24/8/16
dunggg và honglak thích bài này.