1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người - Y Lạc Thành ( Hoàn - 66c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      hóa ra là đàn e thử tài chị dâu, làm mình hết hồn:yoyo65::yoyo65::yoyo65:

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 49: Khẩu súng này, muốn!

      Sau hồi suy nghĩ, Trì Lăng Hạo đưa ra đáp án, An Nhược phải là phụ nữ. Ngẫm lại cũng đúng, cái tên Lục Mặc Hiên này cường đại đến mức vượt qua cả phạm trù về đàn ông, người đàn bà mà nhìn trúng chắc chắn cũng phải là người bình thường.

      "Chị dâu, vừa rồi tôi chỉ là muốn thử chị chút thôi, tôi muốn xem thử xem người đàn bà mà Lục Mặc Hiên chọn rốt cuộc là người như thế nào thôi. Chị hung dữ như vậy, Lục Mặc Hiên quản được chị sao?" Trì Lăng Hạo buông cánh tay bị nắm chặt của An Nhược ra, sau đó liền ngăn cản hành động chà đạp đầu tóc của An Nhược.

      " phải muốn giỡn sao? Tôi đây giỡn vơi tới cùng, Lục Mặc Hiên rồi, muốn tôi chỉnh chết . xem, người kết nghĩa của cũng thèm quan tâm đến sống chết của , vậy tôi việc gì phải bỏ qua cho ? xem có phải ?" An Nhược nắm lấy khẩu súng nhắm vào Trì Lăng Hạo ngồi sofa mà bóp cò.

      Đạn lao ra khỏi nòng súng mà phát ra bất cứ thanh nào, góc của sofa xuất lỗ thủng, toát ra làn khói trắng.

      An Nhược nhếch môi thổi vào họng súng, khẩu súng xoay vòng vòng quanh ngón trỏ của . Súng cách , tuyệt , muốn khẩu súng này!

      Trái tim Trì Lăng Hạo ngừng máu, khẩu súng này phải vất vả lắm mới mang được từ Pháp về đây!

      Tại đại sảnh của khách sạn 5 sao, người đàn ông với mái tóc highlight đứng bất động chỗ, đôi đồng tử màu xanh toát ra tia u oán.

      Khiến cho đám vệ sĩ đứng sau lưng lo sợ dám ho he nửa lời, nhìn đằng trước với dáng vẻ vô vùng thong dong, khẩu súng tuỳ thân cách cực tốt của Pháp mà Thái từ gia thích nhất bị đó cướp mất rồi! Hơn nữa hình như thái tử gia cũng có ý định cướp lại! Người này là Thái tử gia ngoan độc tàn nhẫn của bọn họ sao? !

      Trì Lăng Hạo đưa tay lau khóe môi, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đám thuộc hạ nhìn chằm chằm An Nhược. Lộ khí càng thêm nặng, hừ tiếng rồi đạp mạnh xuống nền bước .

      "Đặt phòng khách sạn rồi vứt đám đàn bà kia vào phòng khác nhau, buổi trưa sau khi người đại diện của mấy công ty kia dùng cơm xong dẫ họn tới đó, mỗi người phòng." Giọng trầm thấp kia truyền vào tai những tên vệ sĩ phía sau.

      Đám vệ sĩ nín thở đứng lại, gật đầu rồi lập tức quay người làm việc.

      Mẫn Cần vẫn chưa khôi phục lại như cũ, khuôn mặt nhắn vẫn trắng bệch. Nhìn nụ cười tự nhiên khóe môi An Nhược, hai mắt Mẫn Cần lập tức trợn tròn, trong lòng vô cùng tò mò, "An Nhược, sau khi tôi bị đánh ngất xỉu, dùng cách gì để đối phó với Thái tử gia của Đạt Thuận vậy? dễ dàng đem công trình đó giao cho Mậu Hưng như vậy, chẳng lẽ . . ."

      Mẫn Cần dừng lại, có tiếp tục nữa, nhưng ý tứ trong lời vô cùng ràng, An Nhược có thể giành được công trình ấy về tay mình, chắc chắn ta làm gì đó khiến cho thái tử gia Đạy Thuận hài lòng rồi.

      Chuyện gì có thể khiến cho Thái tử gia Đạt Thuận hài lòng ư? Đương nhiên là. . . khiến cho đám đàn bà và lũ chó kia im mồm, nhưng tất cả họ đều bị hạ xuân dược rồi mà!

      Huống chi, ba con chó kia lại béo tốt như vậy.

      Rốt cuộc An Nhược làm như thế nào vậy?

      An Nhược nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mẫn Cần cái, sau đó dơ tay nhàng ngoắc ngoắc vài cái, "Làm như thế nào ư? Đương nhiên là phải dùng cái đầu rồi, bất quá, hình như có người chẳng có chút chất xám nào."

      Mẫn Cần nghe thấy thế, mặt vốn tắng bệch nay càng trắng hơn, từ trước đến nay An Nhược mắng chửi người bao giờ dùng từ ngữ thô tục, ta có đầu óc! Mặc dù ta bị đánh hôn mê bết tỉnh, mặc dù An Nhược cứu ta, nhưng tốt xấu gì ta cũng là người tốt nghiệp đại học chính quy mà!

      Hai mắt Mẫn Cần lóe lên tia phẫn hận, nhưng thể phát tác. Địa vị của An Nhược ở Mậu Hưng còn cao hơn Triệu Thâm Du gấp nhiều lần. Triệu Thâm Du hiển nhiên tiêu hóa được cái này, vô có cách nào đối mặt với nên mới tức đến mức ốm liệt giường như vậy.

      An Nhược bây giờ, những Mẫn Cần thể đắc tội, mà ngược lại còn phải lấy lòng . phát triển sau này của Mậu Hưng như thế nào, tất cả đều phải dựa vào An Nhược.

      Nghĩ tới đây, khuôn mặt trắng bệch của An Nhược lộ ra tươi cười, khóe mắt cũng nhắm thành đường. Nếu mặt Mẫn Cần chát đầy phấn, khi ta cười như vậy trông cũng chẳng đến nỗi nào.

      Nhưng bây giờ . . . trông chẳng khác gì ma nữ! An Nhược khoát khoát tay: "Mẫn Cần, hôm nay vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt . Mậu Hưng rất quan tâm đến nhân viên, yên tâm, thưởng cho . Chuyện hôm nay nhìn thấy ở khách sạn, được tiết lộ với người ngoài. Chắc cũng biết thủ đoạn của Thái tử gia Đạt Thuận rồi đấy." An Nhược càng , giọng càng trở nên thâm trầm.

      Nụ cười gương mặt Mẫn Cần lập tức biến mất, liều mạng gật đầu.

      An Nhược ừ tiếng, vẫy chiếc taxi. Mẫn cần theo An Nhược ngồi vào trong xe.

      An Nhược vừa ngồi vào ghế phụ lái, còn chưa kịp địa chỉ tài xế đạp mạnh chân ga phóng .

      An Nhược hồ nghi, liền quay đầu nhìn về phía đầu xe, mỗi tài xế lái taxi nào cũng phải có giấy chứng nhận công tác để ở đầu xe, nhưng xe này lại có.

      An Nhược yên lặng lên tiếng, hôm nay gặp phải nhiều chuyện bất ngờ đó. An Nhược lặng lẽ sờ vào khẩu súng cách trong túi, khẩu súng này tới đúng lúc.

      Mẫn Cần ngồi ở ghế sau cũng cảm thấy có gì đó ổn, hai tay vỗ vào ghế của người tài xế, vội vàng mở miệng, " lái xe này, chúng tôi muốn tới công ty trách nhiệm hữu hạn Mậu Hưng, sao chưa hỏi chúng tôi muốn đâu mà tự tiện chạy vậy? Cẩn thận tôi kiện đó!"

      Mẫn Cần nhíu chặt lông mày.

      An Nhược khẽ cười tiếng, chỉ tay về phía đầu xe : "Mẫn Cần, vừa lúc đến giờ ăn trưa, có người muốn mời chúng ta ăn cơm. Mời cơm phải là chuyện tốt sao? Lại còn phái người giả dạng tài xế taxi lừa chúng ta, làm như vậy, khiến người ta mất hứng."

      Mẫn Cần sau khi nhìn theo hứng ngón tay An Nhược chỉ liền trợn trừng đôi mắt, trong lòng vô cùng hoảng sợ đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, nước mắt Mẫn Cần lại rơi xuống, hướng tài xế lái taxi ki cầu xin: "Chúng tôi đều là người tốt, cầu xin thương xót thả chúng tôi xuống ."

      Tên tài xế lái taxi lên tiếng, Mẫn Cần khóc càng thêm lợi hại.

      An Nhược lắc lắc đầu, nhàn nhã nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lần này đưa Mẫn Cần tới buổi đấu thầu, quyết định sai lầm. Lúc nguy cấp giúp được gì cho lại còn gây thêm phiền phức.

      An Nhược muốn thưởng cho Mẫn Cần cái bạt tai, sau đó trực tiếp đánh ngất ta.

      Xe chạy càng lúc càng nhanh, chạy đến vùng ngoại ô hoang vắng mới thả An Nhược và Mẫn Cần xuống.

      An Nhược cười tít mắt bước xuống xe, tiêu sái đóng cửa xe lại.

      Mẫn Cần sớm khóc đến kiệt sức, ta càng lúc càng hiểu An Nhược ngĩ gì, sao An Nhược lại hề hoảng sợ chút nào vậy!

      Mẫn Cần biết là An Nhược sớm mở di động, thừa dịp lúc tên lái xe chú ý, nhấn di động ghi lại quãng đường vừa mới qua, trong lúc đóng cửa xe, lựa chọn người liên lạc, trực tiếp gửi cho Lục Mặc Hiên.

      Mặc dù biết hôm nay Lục Mặc Hiên làm nhiệm vụ, nhưng An Nhược vẫn quyết định gửi tin cho .

      biết vì sao, An Nhược chỉ biết, bất luận Lục Mặc Hiên ở chỗ nào, chỉ cần lúc đó An Nhược gặp nguy hiểm, việc đầu tiên làm là lao đến bên .

      Lại , người mời đến nơi này, chưa chắc làm gì được !

      Mẫn Cần sợ hãi theo sát sau lưng An Nhược, nếu alf trước kia, Mẫn Cần tuyệt đối đứng gần An Nhược như vậy, nhưng bây giờ, Mẫn Cần thể thừa nhận, bề ngoài trông An Nhược vô cùng bướng bỉnh lì lợm, phía sau lưng , khiến ta có cảm giác vô cùng an toàn.

      An Nhược nghĩ tới Sở Cẩn, nhưng dựa theo tính cách của cái tên hoa hoa công tử này, mời đến hộp đêm hoặc khách sạn có vẻ hợp lý hơn.

      người khác sao? Rốt cuộc là ai?

      được vài bước, An Nhược nhìn thấy đằng sau gốc cây xuất bóng dáng xinh màu trắng.

      Hai mắt An Nhược nhíu lại, mời đến nơi này là sao?

      Bóng dáng màu trắng quay người về phía này, đầu tóc dài hỗn độn chịu nổi, ánh mắt đều bị tóc mái che khuất, đó lại cúi thấp đầu, nhìn qua, cực kỳ giống Trinh Tử!

      Mẫn cần khẩn trương lôi kéo ống tay áo của An Nhược, "An Nhược, có phải bức chết , nên bây giờ, hồn ta mới về gặp kìa!"

      An Nhược tức giận liếc mắt nhìn Mẫn Cần, hất mạnh tay của Mẫn Cần ra, nhanh về phía trước.

      cơn gió lạnh thổi tới, toàn thân Mẫn Cần run lẩy bẩy, lập tức thần tốc di chuyển hai chân, bắt kịp An Nhược.

      kia lbỗng nhiên ngẩng đầu lên, chỉ tay vào mặt An Nhược, phẫn hận kêu lên, "An Nhược, mày giết chết con của tao, trả lại con cho tao!"

      Lông mày An Nhược nhíu lại, kỳ quái, này biết tên , mà lại hề biết ta! Hơn nữa, giết con của ta lúc nào!

      An Nhược dừng bước, bình tĩnh nhìn mang vẻ mặt phẫn hận dưới gốc cây.

      Cả người Mẫn Cần cứng đờ, hai mắt nghi hoặc nhìn về phía An Nhược, chẳng lẽ mặc quần áo màu trắng này là bạn cũ của Lục Mặc Hiên? An Nhược hại chết con của ta rồi sao?

      Suy nghĩ của Mẫn Cần càng lúc càng hỗn loạn, mang ánh mắt nghi hoặc nhìn An Nhược. An Nhược bất cứ lời nào, có phải là ngầm thừa nhận rồi ?

      An Nhược lẳng lặng nhìn đứng dưới tán cây kia, vững vàng , "Có ân oán mới có thể trả thù, tôi và hề có ân oán gì, sao tôi phải giết con của ? Ngay cả tên của tôi còn biết, nhưng biết tên của tôi. , bị điên hay có người đứng đằng sau sai khiến ?"

      Bàn tay đan duỗi ra của Mã Vũ Đình ngừng run rẩy, vừa gào to vừa đến trước mặt An Nhược: "Chính là mày, đồ đàn bà xấu xa, mày hại tao tan cửa nát nhà, mày hại tao mất con! Mày biết tao, nhưng chắc mày biết Sở Cẩn chứ? Chắc mày cũng biết thư ký Mã của thành phố A chứ?"

      Mẫn Cần đột nhiên lớn tiếng kêu lên: "Thư ký Mã, kẻ tình nghi nhận hối lộ, bị tòa án giam giữ, bị khai trừ khỏi Đảng và tịch thu toàn bộ tài sản sung vào công quỹ. Chẳng lẽ là Mã Vũ Đình con của thư ký Mã sao?"

      Mã Vũ Đình ngửa đầu cười lớn tiếng, sau đó mang theo ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm An Nhược: "An Nhược, nếu phải tại mày Sở Cẩn sao có thể cần tao? Cũng chính vì mày súi giục Lục Mặc Hiên, cố ý vu oan hãm hại nhà họ Mã, bây giờ tất cả người nhà họ Mã đều bị giam trong tù! Như vậy, mày vui vẻ chưa, khiến chúng tao người ra người, quỷ ra quỷ!"

      Mã Vũ Đình sau khi xong, bước chân càng lúc càng nhanh, chạy như bay đến chỗ An Nhược.

      An Nhược đảo mắt cái, trong cổ tay áo Mã Vũ Đình có giấu con dao gọt trái cây.

      Mẫn cần sớm bị điên cuồng của Mã Vũ Đình dọa sợ đứng sang bên, còn An Nhược vẫn đứng yên chỗ bất động, yên lặng nhìn Mã Vũ Đình lên cơn điên.

      Khi gần đến trước mặt An Nhược, Mã Vũ Đình chạy chậm lại, vừa oán hận chửi mắng An Nhược vừa vung tay lên chém về phía An Nhược.

      An Nhược vẫn đứng yên chỗ rồi bỗng nhiên gập người xuống cái, Mã Vũ Đình đâm dao vào người An Nhược thất bại, ã Vũ Đình lại tiếp tục vung dao về phía An Nhược, An Nhược lạnh lùng tóm chặt lấy cổ tay phải của ta, xoay ngược cái, Mã Vũ Đình đau đến mức mặt trắng bệch còn chút huyết sắc nào, mặt nhăn lại như tờ giấy bị vò nát.

      An Nhược có đùi thúc vào bụng Mã Vũ Đình cái, Mã Vũ Đình đau đến nhất thời quỳ rạp xuống đất, ngửa đầu liên tục kêu đau.

      Tay phải An Nhược dùng lực, hai mắt nghiêm túc nhìn Mã Vũ Đình: "Vu oan hãm hại người khác chính là , thứ nhất, tôi và Sở Cẩn chẳng có quan hệ gì hết, bắt bỏ đứa bé trong bụng có quan hệ gì đến tôi sao? Thứ hai, việc ba nhận hối lộ là , theo luật pháp phải ngồi tù. Thứ ba, đứa bé trong bụng phải là của Lý Thành Minh sao, sao lúc này lại đổi thành Sở Cẩn rồi hả?"

      Từng câu từng chữ của An Nhược như lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào trái tim của An Nhược.

      Cả người Mã Vũ Đình ngừng run rẩy, mãi đến lúc răng nanh cắn nát môi, mùi máu tanh ngập tràn trong khoang miệng, Mã Vũ Đình mới lên tiến: "Mày dùng ba lý do đó để chối bỏ hết trách nhiệm sao, nếu phải mày trêu trọc Sở Cẩn, bị ngươi mê hoặc, tao cũng phải mất đứa con này. Lý Thành Minh chẳng qua cũng chỉ là cái bia mà thôi, tao chỉ muốn con tao là đứa con hợp pháp, muốn để người đời biết nó là con riêng mà thôi. Nhà họ Mã lụi bại, nếu phải mày đến quyến rũ Lục Mặc Hiên, cũng xuống tay với nhà họ Mã chúng tao. Mày là vì bạn của mày là Phan Mộng Lệ đúng ?"

      An Nhược nâng tay hung hăng tát vào mặt Mã Vũ Đình cái, bên má phải của Mã Vũ Đình sưng đỏ lên. Mã Vũ Đình bị đánh ngã lệch san bên.

      Sau khi Mẫn Cần nhìn thấy cảnh này, hai tay bịt chặt miệng lại, trừng lớn hai mắt, quanh thân An Nhược tỏa ra khí thế vô cùng lạnh lẽo, giống như chị hai của giới hắc đạo vậy!

      An Nhược hừ tiếng, " còn có mặt mũi để mở mồm ra sao? muốn con của hợp pháp nên tìm người ba của đứa bé! Sở Cẩn cần , lại đem tất cả tội lỗi đổ hết lên đầu tôi. Mã Vũ Đình, tôi thấy cũng sắp phải ngồi tù rồi, giết người chưa thành. Cảnh sát kiểm tra dấu vân tay chuôi con dao kia !"

      Mã Vũ Đình đột nhiên cười lạnh, hai mắt lộ ra tia tàn độc: "An Nhược, tao có xuống địa ngục cũng phải kéo mày chết chung! Chẳng lẽ mày ngửi thấy mùi gì lạ hay sao?" Mã Vũ Đình đoạn sau, thanh bỗng dưng trầm xuống.

      Mùi thuốc nổ bấy giờ mới sộc thẳng vào mũi An Nhược, An Nhược thầm kêu ổn, lập tức dùng lực đẩy mạnh Mã Vũ Đình ra.

      Mã Vũ Đình điên cuồng kêu tiếng, áo bị xé ra, chiếc bra đích thị là bom hẹn giờ!

      Được cài đặt tiếng đồng hồ, đúng giờ bắt đầu, An Nhược híp mắt nhìn, chỉ còn phút đồng hồ.

      Mã Vũ Đình dùng hết sức lực của bản thân nhảy về phía An Nhược ôm chặt lấy hai chân của , mặt mang theo vẻ hung ác cười, "An Nhược, để cho chúng ta cùng xuống địa ngục . Mày hủy hoại tao, tao cũng thể để mày sống vui vẻ mình được!"

      Hai tay An Nhược lần mò bom hẹn giờ, Mã Vũ Đình bị điên rồi, cư nhiên ôm bom liều chết, khối thuốc nổ này vô cùng lớn, nhất thời gỡ được tới.

      Thời gian từng giây trôi qua, còn lại 45 giây.

      Hai tay Mã Vũ Đình ôm chân An Nhược càng lúc càng chặt, mặt nở ra nụ cười điên cuồng.

      Mẫn Cần nhanh chóng tiến lên, muốn giúp An Nhược kéo Mã Vũ Đình ra.

      Kéo vài cái, Mẫn Cần đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía An Nhược, bộ dạng lúc này của An Nhược vô cùng lạnh lẽo, chỉ cần liếc mắt cái, khiến cho người khác có cảm giác như rơi vào hầm băng vậy.

      An Nhược liếc mắt nhìn bom hẹn giờ, 30 giây.

      30 giây, đủ để giải quyết Mã Vũ Đình, đây là con đường mà tự ta chọn.

      An Nhược nhanh chóng thò vào trong túi xách, lấy ra khẩu súng vô cùng tinh xảo, họng súng nhắm thẳng vào trán của Mã Vũ Đình, trong giây phút Mã Vũ Đình vẫn còn trong trạng thái kinh hoàng, An Nhược nhanh chóng bóp cò.

      tiếng động, chỉ có làn khói trắng. Mã Vũ Đình ngã phịch mặt đất, tắt thở chết.

      Mẫn cần bị dọa sợ tơi mức hai chân cứng đờ, thể di chuyển được dù là nửa phân.

      An Nhược tóm lấy tay Mẫn Cần, kéo Mẫn Cần chạy như điên về hướng ngược lại.

      25 giây sau, bang bang ầm, giữa vùng đất hoang vắng vang lên tiếng nổ lớn, từng tia lửa bắn thẳng lên bầu trời, bầu trời trong xanh thoáng chốc đen kịt, tro thuốc nổ bốp bốp rơi đầy xuống đất, mùi thuốc nổ nồng nặc phiêu tán trong gió.

      Bên cạnh có thôn , người dân trong thôn nấu cơm sau khi nghe thấy tiếng nổ lớn, tất cả đều chạy ra xem, khi thấy bầu trời khói đen mù mịt, sợ tới mức mặt cắt còn giọt máu.

      Trong giây phút trái bom phát nổ, cung là lúc Lục Mặc Hiên nhảy xuống xe.

      Thiếu úy của phân quân khu Trương Vĩ Lâm khỏi chấn động, lửa cao ngút trời, bà xã của thượng tá Hiên ở trong đó.

      Sắc mặt của Lục Mặc Hiên trong nháy mắt biến đổi, Trương Vĩ Lâm trơ mắt nhìn Lục Mặc Hiên từ nhanh đến chạy vội cuối cùng là chạy như điên, mấy sợi tóc trán Lục Mặc Hiên dường như cũng trở nên cứng đờ.

      Trương Vĩ Lâm rũ mắt xuống, hai bàn tay nắm chặt thành quyền bỗng buông thõng ra, phạm vi nổ vô cùng lớn, xe quân dụng còn bị nó làm cho rung lắc hồi.

      Trương Vĩ Lâm lại giương mắt nhìn về phía trước, cả người Lục Mặc Hiên tiến vào giữa làn khói đen sì.

      Sau khi Lục Mặc Hiên nhìn thấy khối thịt trông giống cánh tay đôi lông mày liền nhíu chặt lại, yên lặng nhìn hai giây, sau đó lập tức quay . Trong mắt bất giác dâng lên tia hi vọng, An Nhược có việc gì, tuyệt đối có việc gì!

      Lục Mặc Hiên rất nhanh di chuyển hai chân, dù là bắp thịt hay thần kinh đều trở nên căng cứng.

      Ánh mắt lần nữa dừng lại thân thể của người con mặc quần áo màu vàng, Lục Mặc Hiên chỉ liếc qua cái rồi lại tiếp tục tìm kiếm.

      Sắc mặt Mẫn Cần vốn trắng bệch nay lại trở nên đen sì làm nộ ra hàm răng trắng tinh.

      Mẫn Cần suy yếu vô lực ngẩng đầu, nhận ra có người qua, Mẫn Cần khẽ kêu tiếng.

      Trương Vĩ Lâm dừng bước lại, kéo Mẫn Cần, cánh tay và hai chân của này đều bị thương rất nặng, bom lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có thể chay xa đến 20 mét là qua giỏi rồi.

      Hai tay Mẫn Cần tóm chặt lấy Trương Vĩ Lâm, cánh môi khô ráp lứt lẻ khép mở vài cái, "Cứu cứu tôi, cứu cứu tôi."

      Quẳng lại câu đó, đầu Mẫn Cần đột nhiên sụp xuống, Trương Vĩ Lâm vươn tay ôm lấy Mẫn Cần.

      Tay phải kiểm tra hơi thở của Mẫn Cần, hơi thở vô cùng mỏng manh, nhưng vẫn còn sống, Trương Vĩ Lâm giương mắt nhìn về phía trước thấy bóng dáng thượng tá Hiên đâu nữa, đâu rồi?

      Trương Vĩ Lâm có linh cảm tốt, nếu tìm thấy An Nhược, chỉ có hai khả năng, là An Nhược bình an vô thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của trái bom, hai là bị trái bom làm cho tan xương nát thịt, thân thể cùng bom đồng thời hóa thành khói đen, theo gió mất .

      - -

      An Nhược

      An Nhược phụt tiếng, đem cỏ trong miệng phun ra ngoài. Chạy quá nhanh, giẫm lên tảng đá, trực tiếp lăn xuống sườn núi.
      Thình lình xảy ra chấn động nên bàn tay nắm chặt tay Mẫn Cần của bị tuột ra.
      An Nhược bóp vai cánh tay và cổ tay, sau đó, An Nhược quay đầu nhìn xung quanh.
      Lúc quay đầu ngửa cổ lên nhìn, hai mắt chống lại ánh mắt mang theo vô vàn lời của người nào đó. Lo lắng, kinh hoảng, sợ hãi, bế tắc lóe lên trong mắt rồi biến mất, cuối cùng sáng lên.
      bóng dáng cao ngất từ đỉnh núi chạy như điên xuống như cơn gió, An Nhược vừa nháy mắt cái, thân thể bị Lục Mặc Hiên ôm vào trong lòng.
      Mùi cỏ quen thuộc lập tức bay vào chóp mũi, An Nhược hung hăng ở trong ngực, An Nhược hít mạnh hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu như biển của Lục Mặc Hiên,”Lục Mặc Hiên, em giết…”
      Lời còn chưa hết bị nụ hôn của chặn lại ở cổ họng, hai tay An Nhược gắt gao ôm lấy đầu của Lục Mặc Hiên, đầu càng lúc ngửa càng cao, chống đỡ lại nụ hôn ngày càng mãnh liệt của .
      Miệng môi hòa lại làm , mảnh ôn nhu, khói đen trong trung đằng xa chậm rãi phiêu đãng.
      sườn núi có hai người đàn ông mặc quân trang đứng đó, Trương Vĩ Lâm khoát tay cái, trong giọng mang theo vui vẻ, thậm chí còn mang theo chút rung, giống như bị cảm động: “Đừng quấy rầy thượng tá Hiên, xem ra, chị dâu có việc gì. Cho xe cứu thương chở kia đến bệnh viện, để lại chiếc xe cho thượng tá Hiên, chúng ta trở về.”
      Trương Vĩ Lâm sau khi xong, xoay người mang theo cấp dưới rời , thời gian còn lại là của thượng tá Hiên và chị dâu.
      “An Nhược….” Lục Mặc Hiên chậm rãi thập phần nhu tình gọi tên An Nhược, tay phải ngừng vuốt mái tóc dài của .
      tiếng qua , tay phải lại đè xuống cái ót của , đem An Nhược ôm chặt vào trong lòng, mặt An Nhược áp chặt vào khuôn ngực rộng lớn của Lục Mặc Hiên, kẽ hở.
      An Nhược ở trong ngực Lục Mặc Hiên rầu rĩ ” “ người Mã Vũ Đình gắn bom hẹn giờ, em nổ súng giết chết ta, khẩu súng cách đó em lấy từ chỗ Trì Lăng Hạo.”
      Lục Mặc Hiên nhàng ừ tiếng, “Tự vệ chính đáng, tính là phạm tội.”
      “Lục Mặc Hiên, Mã Vũ Đình lấy đâu ra bom vậy, chắc phải ta là người của mafia SK chứ ?” An Nhược ngẩng đầu, cau mày hỏi.
      Lục Mặc Hiên cúi đầu yên lặng nhìn An Nhược, “Mã Vũ Đình bị người khác lợi dụng, bây giờ ta chết toàn thây rồi, xem như trừng phạt đúng người đúng tội. An Nhược, chúng ta ngày mai liền đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận kết hôn.”
      Trong ánh mắt chan chứa rất nhiều tình cảm, An Nhược lẳng lặng nhìn hồi, sau dó dùng hai tay nâng mặt Lục Mặc Hiên lên, hôn lên cánh môi của cái rồi : “Vâng.”
      Chỉ chữ nhàng mộc mạc đơn giản như vậy, nhưng uy lực lại vô cùng to lớn. Trái tim của Lục Mặc Hiên đập sai nhịp, hôm nay An Nhược là vợ của , cả đời là vợ của Lục Mặc Hiên .
      Tầm mắt An Nhược bỗng thay đổi, nhìn lên vết thương vai trái của Lục Mặc Hiên, “ bị thương?”
      Quân trang vai trái của Lục Mặc Hiên bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm.
      Lục Mặc Hiên thản nhiên đáp, “Vết thương , đáng ngại.”
      Vừa dứt lời, nghênh đón Lục Mặc Hiên lại là dòng nước mắt. Lục Mặc Hiên nhất thời biết làm thế nào, biểu cảm mặt vô cùng nghiêm túc.
      An Nhược đấm vào ngực Lục Mặc Hiên cái, “ giỏi rồi, vết thương như thế cũng coi ra gì, nếu như đầu đạn chỉ cần lệch chút thôi, bắn trúng là cổ đó!”
      mặt Lục Mặc Hiên lộ ra nụ cười ngượng ngùng, “Bà xã, rất khỏe, muốn bắn vào cổ đâu phải chuyện dễ dàng.”
      An Nhược nhàng véo cái lên cổ , “ chịu nhận sai, ngày mai cùng đến cục dân chính nữa, mình .”
      An Nhược sau khi xong, liền đẩy Lục Mặc Hiên ra, trực tiếp đứng lên.
      Lục Mặc Hiên cũng nhanh chóng đứng dậy, giữ chặt lấy cánh tay của An Nhược, “Bà xã, lúc nào về quỳ lên tấm gỗ giặt quần áo rồi viết phạt ngàn chữ được ?”
      An Nhược hừ tiếng, hất cằm, “Em chỉ thấy máy giặt thôi, làm gì nhìn thấy tấm gỗ giặt đồ nào đâu. bằng, tự chui vào trong máy giặt rồi ngồi trong đó viết phạt được ?”
      Với dung lượng của máy giặt cùng lắm cũng chỉ chứa được nửa người dưới của Lục Mặc Hiên mà thôi.
      Lục Mặc Hiên suy nghĩ phen, sau đó nặng nề gật gật đầu.
      “Đạn lấy ra chưa?”
      Lục Mặc Hiên lộ ra tươi cười, vô cùng thành : “Lấy ra rồi!”
      An Nhược liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên cái: “ dối, phải phạt.”
      Khuôn mặt của Lục Mặc Hiên lập tức sụp xuống, sao An Nhược lại phát ra là dối nhỉ? Bà xã lợi hại, có chuyện gì có thể qua được mắt .
      Last edited by a moderator: 23/11/14
      trangtrongnuochonglak thích bài này.

    3. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      phải có bà xã bản lĩnh như v mới đứng cạnh LMH a
      xứng đôi:060::060::060:

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 50: Bản kiểm điểm, đọc buồn nôn.(1)

      Tại phòng băng bó vết thương bệnh viện quân khu thành phố A, An Nhược nhìn chằm chằm viên đạn vẫn nhuốm đầy máu tươi lấy ra từ vai Lục Mặc Hiên, Lục Mặc Hiên gây tê mà trực tiếp lấy đạn ra.

      Sắc mặt hề thay đổi, cũng nhăn mày lấy cái.

      Sau khi băng bó xong, An Nhược liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên cái, rồi quay người hỏi bác sĩ "Viên đạn găm vào thịt có sâu ạ? Có để lại sẹo bác sĩ, ăn uống hằng ngày cần lưu ý những gì?"

      Vị bác sĩ kia thoáng nhìn Lục Mặc Hiên, hai mắt lộ ra vẻ căng thẳng, sau đó vội vàng xua tay, "Quân nhân khi làm nhiệm vụ bị thương là chuyện rất bình thường. cần lo lắng, chút thương tích đó có là gì, cũng chỉ như bị muỗi đốt thôi. Người bình thường bị thương, được ăn mặn, nên ăn lỏng dễ tiêu. Còn quân nhân ý hả, muốn ăn gì ăn cái đó, cơ thể vô cùng khỏe mạnh, cần kiêng nhiều như vậy đâu."

      Sau khi liền tràng dài xong vị bác sĩ kia lại căng thẳng nhìn về phía Lục Mặc Hiên, sợ vừa rồi mình có sai cái gì đó.

      Lục Mặc Hiên mặc người quân phục, giang tay ôm lấy An Nhược "Em nghe bác sĩ rồi đó, sao cả. Chút thương tích cỏn con này, chỉ giống như bị muỗi đốt thôi."

      An Nhược ha ha cười khan tiếng, cảm ơn bác sĩ xong liền quay mặt trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên, "Uy lực của đầu đạn có thể so sánh với muỗi đốt sao? quá đề cao con muỗi rồi đó, lúc về xem em xử lý thế nào!"

      An Nhược vừa dứt lời liền đưa tay đỡ lấy người , vừa dìu ra khỏi phòng bệnh vừa trách mắng phen.

      Bác sĩ băng bó vết thương cho Lục Mặc Hiên trợn mắt nhìn đôi nam nữ dần dần xa, thượng tá Hiên bị bà xã quản là nghiêm a? chút phản kháng cũng có!

      Bác sĩ kinh sợ đưa tay dụi mắt, có phải mình nhìn lầm rồi ? !

      An Nhược lấy chìa khóa xe từ trong túi áo của Lục Mặc Hiên, ấn xuống nút điều khiển từ xa. Land Rover bíp bíp kêu lên tiếng, An Nhược nhanh chóng mở cửa xe, lần này trực tiếp ngồi vào ghế lái.

      Lục Mặc Hiên thở dài tiếng, dám phản kháng câu gì, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái, sau khi thắt dây an toàn xong, Lục Mặc Hiên nở nụ cười lấy lòng, "Khi nào về đến nhà viết bản kiểm điểm cho em kiểm tra, rồi ngày mai chúng ta cũng nhau đến cục dân chính nhé."

      Cắm chìa khóa xe vào ổ khóa, An Nhược nhấn ga, Land Rover vững vàng tiến về phía trước.

      Lục Mặc Hiên giơ ngón tay cái lên, tiếc lời khen kỹ thuật lái xe của An Nhược rất giỏi.

      An Nhược hơi liếc nhìn Lục Mặc Hiên cái " thôi là được rồi, giơ cao tay như thế để làm gì, cẩn thận bị rách miệng vết thương rồi lại nhiễm trùng đó. 1000 chữ, đứng trong máy giặt viết, viết xong mới có thể ra ngoài."

      Lục Mặc Hiên lập tức ngoan ngoãn để tay trái xuống đùi, ngừng gật đầu lia lịa. Chỉ cần An Nhược đồng ý ngày mai đến cục dân chính đăng kí kết hôn, bất luận bây giờ có đưa ra cầu gì cũng đồng ý với hết.

      Đợi đến khi cầm tay giấy đăng ký kết hôn, khóe miệng Lục Mặc Hiên nhếch lên, lập tức có thể nhận phúc lợi của rồi!

      Mồi hồi tiếng chuông điện thoại từ trong túi xách của An Nhược truyền ra, túi xách đề ở phía trước, An Nhược định thò tay ra lấy điện thoại đột nhiên Lục Mặc Hiên vươn tay ra đoạt mất.

      Lục Mặc Hiên mò tay vào trong túi xách của An Nhược lấy điện thoại ra rồi : " nghe giúp em, cứ chuyên tâm lái xe ."

      Lục Mặc Hiên chỉ vứt xuống câu như thế rồi nhanh chóng ấn phím nghe, "Alo, xin hỏi ai vậy ạ?"

      An Nhược liếc mắt nhìn Lục

      Mặc Hiên cái, trong danh bạ điện thoại phải có lưu tên người gọi đó sao, vậy sao còn hỏi ai đó? Trừ phi, người gọi đến có tên trong danh bạ của .

      Lục Mặc Hiên bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt vô cùng niềm nở cung kính đáp: “Dạ, bác , An Nhược lái xe tiện nghe điện thoại nên cháu nghe giúp ấy. Dạ, được ạ, cháu với ấy, bác cứ yên tâm… Cháu tên là Lục Mặc Hiên, là bạn trai của An Nhược ạ. Vẫn chưa đến thăm bác, là rất có lỗi. Dạ được ạ, bác khách khí quá, về sau cháu chính là con trai của bác.”

      Cả người An Nhược cứng đờ, liếc mắt nhìn về phía : “Sao lại tùy tiện nhận điện thoại của mẹ em, em vẫn chưa với mẹ em về .”

      Lục Mặc Hiên để điện thoại vào trong túi, lời vô cùng ủy khuất: “Bà xã, em lưu số điện thoại, nghe xong mới biết là bác gọi. Bác bảo em về nhà chuyến, có chuyện muốn với em. Bà xã, cùng về với em nha. À phải, phải gọi bác là mẹ mới phải.”

      An Nhược vuốt trán : “Lục Mặc Hiên, em dự định về mình trước, chuyện của hai chúng ta , sau đó mới dẫn về nhà. Tim mẹ em tốt, đột ngột thông báo như vậy, em sợ mẹ em tiêu hóa kịp. Huống hồ…”

      An Nhược tiếp, trước kia ba cũng là quân nhân, về sau biết xảy ra chuyện gì, mẹ vẫn muốn gả cho quân nhân.

      “Bà xã, em đồng ý với ngày mai đến cục dân chính đăng ký kết hôn, dù sao cũng thể nào cưới giấu được đâu, sao có thể lén lút giấu như vậy được.” Lục Mặc Hiên xong thèm nhìn An Nhược liền quay đầu .

      Lục Mặc Hiên bây giờ giống như …làm nũng.

      An Nhược vỗ vỗ vào vô lăng: “Em nghĩ muốn cưới trộm.”

      Lục Mặc Hiên sau khi nghe xong câu này, lập tức quay đầu, hai mắt sáng lên: “ hiếu thảo với bác , từ từ chuyện với bà, bà chắc chắn chấp nhận người con rể này!”

      An Nhược mấp máy môi, “Vết thương vai ngàn vạn lần được để mẹ em phát , là quân nhân, lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, mẹ em hy vọng…”

      Lục Mặc Hiên cắt ngang lời An Nhược, “ đời này, người có thể lấy tính mạng của Lục Mặc Hiên chỉ có mình em, trừ lần này ra, những kẻ khác muốn động đến cọng lông tơ của thôi cũng khó.”

      Lục Mặc Hiên dừng chút rồi lại tiếp, “Nếu em đăng ký kết hôn với , dẫn về nhà, mới chính là muốn lấy mạng .”

      Lục Mặc Hiên chỉ có thể giở trò lưu manh, mà còn có thể quấn quít làm phiền, dây dưa dứt!

      An Nhược nhìn thẳng về phía trước, nhấn mạnh chân ga, Land Rover đột ngột tăng thêm 20km/h nữa.

      Hồi lâu nghe thấy An Nhược trả lời, Lục Mặc Hiên trực tiếp tung ra đòn sát thủ, “Mẹ em chắc hẳn biết em giỏi võ, cũng biết em giỏi bắn súng thế nào.”

      An Nhược đập mạnh vào vô lăng: “Dẫn về! Câm miệng lại cho em!”

      Mắt Lục Mặc Hiên chợt lóe lên, nguyện vọng được thỏa mãn, Lục Mặc Hiên thoải mái tựa người vào lưng ghế.

      “Bà xã, chẳng phải em bản kiểm điểm 1000 chữ sao? Sao đột nhiên lại tăng lên thành 1500 chữ vậy? Tại sao vậy?” Lục Mặc Hiên tay trái cầm tờ giấy A4, tay phải cầm cái bút lông, thẳng tắp đứng trong máy giặt, hai mắt lộ ra vẻ khát khao, thiếu mỗi nước dẩu môi lên nữa thôi.

      An Nhược tùy tiện lật giở cuốn tạp chí quân , sau đó cười tít mắt đưa cho Lục Mặc Hiên, “Lót cuốn tạp chí này ở dưới, như vậy khi viết cũng dễ dàng hơn chút. Nhiều hơn có 500 chữ thôi mà, ngoan ngoãn viết cho em, được thiếu chữ, chờ viết xong, em quét máy vi tính, sau khi nhập vào word, kiểm tra số lượng từ, dấu chấm câu được tính là chữ.” Lúc An Nhược , khóe môi càng lúc càng cong.

      Mới đầu, khi Lục Mặc Hiên nghe thấy nhập vào Word vô cùng cao hứng, khi Word thống kê số lượng từ luôn tính cả dấu câu.

      Như vậy khi viết, hoàn toàn có thể thêm dấu chấm than, dấu chấm dấu phẩy, dấu ngoặc kép…

      Nhưng nghe đến vế sau, mặt lập tức xụ xuống, 1500 chữ, chữ , Lục Mặc Hiên thầm thở dài, An Nhược quá độc ác!

      ở trong này từ từ viết, nếu như mỏi lưng em lấy cho cái đệm lót rồi đó. Em vào bếp nấu mì, ưu tiên cho quả trứng gà.” An Nhược đầu hơi nghiêng, nhìn về phía Lục Mặc Hiên .

      Lục Mặc Hiên lắc lắc đầu, “Vết thương thôi, toàn thân cũng hề đau nhức, bà xã, nhất định viết tốt bản kiểm điểm này. Lúc nấu mì, cẩn thận bỏng tay.”

      xong lập tức cúi đầu, tập trung tinh thần tìm từ ngữ, bản kiểm điểm này nhất định phải viết tình cảm, tốt nhất và viết nhu tình, khiến cho tâm can của An Nhược bị đảo lộn mới là tốt nhất!
      Last edited by a moderator: 25/11/14
      honglaksanone2112 thích bài này.

    5. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      há há, cái này ta thick đó

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :