Chương 49: Khẩu súng này, muốn! (2)
Sáng sớm hôm sau, Lục Mặc Hiên rời khỏi giường từ rất sớm, mặc người bộ quân trang, đội mũ lính, toàn thân toát lên khí thế dũng bất phàm.
Lục Mặc Hiên hôn lên trán của An Nhược, sau đó nhanh chóng lái xe tới quân khu. An Nhược đến phòng bếp, mở nồi cơm điện ra xem, thấy bên trong hấp hai cái bánh bao và cốc sữa đậu nành.
An Nhược ngẩng đầu lên : "Mẹ, Lục Mặc Hiên thực rất tốt với con, mẹ chắc chắn rất thích ấy."
Sáng sớm dạy là điểm tâm nhưng chính mình lại kịp ăn. Người đàn ông như này, đời còn được mấy người.
An Nhược ăn điểm tâm xong liền trang điểm nhàng, buộc tóc đuôi ngựa, đeo túi xách Chanel, mặc đồ công sở của Dior, vô cùng thoải mái bước ra khỏi cửa.
Bên ngoài biệt thự, sớm có chiếc xe Benz đứng đợi. Khi cửa kính được hạ xuống, An Nhược mới nhìn người lái xe là ai.
Diệp Hạo ngáp cái dài, mở ra đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ: "Nhanh lên xe, nửa đêm hôm qua Lục Mặc Hiên gọi điện cho tôi, bảo tôi sáng sớm nay đưa đến buổi đấu thầu của Đạt Thuận. Làm tôi cả đêm ngủ ngon giấc."
An Nhược trực tiếp mở cửa xe ngồi vào trong, thắt dây an toàn, "Đồng chí Diệp Hạp, vất vả cho rồi!"
Diệp Hạo vừa nhấn ga vừa : "Đừng mang theo nụ cười ấy chuyện với tôi, tôi phải cẩn thận mới được! Sau khi đưa đến nơi tổ chức đấu thầu của Đạt Thuận là tôi hoàn thành xong nhiệm vụ và rút lui!"
Buổi đấu thầu được tổ chức tại khách sạn 5 sao cao cấp ở thành phố A, từ trước đến nay Mậu Hưng tham gia đấu thầu về lĩnh vực điện tử, nhà máy, hay các cửa hàng tư nhân đều chỉ dừng lại ở hai chữ 'phòng họp', mà lần này, công ty Đạt Thuận trực tiếp đem buổi đấu thầu tổ chức ở khách sạn 5 sao.
Nhân viên tiếp tân đều mặc người bộ sườn xám màu đỏ thẫm, tới lui trong gian phòng, đôi chân dài trắng nõn đều lộ hết ra ngoài.
Sườn xám truyền thống hầu như đều là cao cổ hoặc cổ tròn, nhưng sườn xám mà những tiếp tân này mặc đều là cổ thấp, sườn xám cổ thấp bó sát, họ chỉ hơi cúi đầu chút thôi cặp vú đầy đặn ngay lập tức đập vào mắt người đối diện .
Quy mô của lần đấu thầu này quả thực rất lớn, rất nhiều công ty trong thành phố A đều đến tham dự, những công ty có cùng đẳng cấp với Mậu Hưng nhiều vô số kể.
Trong các công ty có mặt ở đây, thu hút nhất vẫn là 'ông trùm' của thành phố A, tập đoàn Quốc Lập của nhà họ Sở.
Hồng Thiên thầm hỗ trợ Mậu Hưng, những người ở đây đều biết tập đoàn Quốc Lập vốn dĩ tham dự lần đấu thầu này, nhưng biết tại sao bây giờ lại tham gia.
Tập đoàn Quốc Lập đột nhiên đến đây ra chiêu như vậy, làm rất nhiều các công ty tham gia đấu thầu khác phải choáng váng.
An Nhược ăn mặc đơn giản nhưng vô cùng thành thục, quanh thân tỏa ra cỗ khí phách, còn Mẫn Cần mặc bộ váy bó sát màu vàng chói mắt, cổ áo thêu vài đường kim tuyến trông vô cùng lấp lánh. Đôi môi được tô vẽ cẩn thẩn bằng lớp son nước màu Mân côi, tóm lại, trông Mẫn Cần chẳng khác gì cái bóng đèn, đâm vào ta cái liền mù mắt.
An Nhược đảo mắt nhìn mọi người xung quanh cái mà khỏi cảm thán, với phong cách ăn mặc này của Mẫn Cần, muốn hấp dẫn ánh mắt của Thái tử gia Đạt Thuận cũng khó.
Mẫn Cần chuẩn bị sẵn tinh thần làm tình với thú hay SM rồi hả?
An Nhược thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, trực tiếp dẫn theo Mẫn Cần tới chỗ ngồi
Sau khi Mẫn Cần ngồi xuống, lưng ta lập tức thẳng tắp, cố ý muốn đem cặp vú mà ta luốn lấy làm kiêu ngạo ra phô diễn hết sức.
Nhìn từ bên cạnh quả là dáng người của Mẫn Cần cũng rất chuẩn, chỗ nên lồi lồi chỗ nên lõm lõm.
Người phụ trách của công ty Đạt Thuận đến, khách khí vài câu, sau đó theo lệ, từng công ty viết giá đấu thầu của mình vào màn hình điện tử bên cạnh, nhấn cái xác nhận, những số liệu này lập tức được chuyển tới máy chủ của Đạt Thuận.
Mẫn Cần nhìn mấy con số mà An Nhược ấn, hai mắt đột nhiên trợn trừng, ghé đầu vào sát tai An Nhược, trong giọng mang theo bất mãn cùng chỉ trích, “tại sao lại tự ý nâng lên cao như vậy? bị điên rồi hả!?”.
An Nhược liếc mắt nhìn Mẫn Cần cái, ngón trỏ nhàng ấn xác nhận, “Nhất thời quyết định nâng giá.”
câu nhàng bâng quơ của nhước mà khiến mặtMẫn Cần trở nên trắng bệch, nếu trúng thầu, tiền thưởng cuối năm của tất cả nhân viên bộ phận Marketing đều mất hết, rốt cuộc An Nhược nghĩ cái gì vậy!
Mẫn Cần cắn chặt cánh môi, “An Nhược, đại diện cho Mậu Hưng tới đây, sao có thể…”
An Nhược trực tiếp cắt ngang lời của Mẫn Cần, “Tôi quyết rồi. Lại , phải có đại mĩ nhân Mẫn Cần ở đây sao, Thái tử gia của Đạt Thuận liền giao cho thu phục, có dám hay ?” An Nhược nhíu mày, ngữ khí mang theo vẻ khiêu khch1.
Tâm Mẫn Cần phịch cái thiếu chút nữa rớt ra ngoài, lần này ta ăn mặc sặc sỡ nhơ vậy chính là muốn câu dẫn ánh mắt của Thái tử gia Đạt Thuận, nhưng đến hình ảnh của ta còn chưa ra, ta phải nơi nào để tìm ta bây giờ? Tìm thấy người, sao mà câu dẫn được! Vậy mà An Nhượccòn mát.
“Mời đại diện của ba công ty Quốc Lập, Hạnh Mĩ và Mậu Hưng đến nội sảnh, còn tất cả đại diện của các công ty khác, mời các vị ở lại khách sạn dùng bữa, Đạt Thuận cảm ơn các vị tới.” Trong loa truyền ra giọng đàn ông vô cùng vang dội.
Rất nhiều đại diện của các công ty khác khỏi thở dài, mới vòng đầu tiên loại nhiều công ty đến vậy.
Khoé miệng An Nhược cong lên, tiêu sái đứng lên.
Trong mắt Mẫn Cần lộ ra vẻ nghi hoặc, trả giá cao như vậy, thế nhưng thuận lợi vượt qua ái đầu tiên.
Hai mắt Mẫn Cần dừng lại ở tập đoàn Quốc Lập, cảm thấy người đại diện của tập đoàn Quốc Lập trong rất quen, hình như ta từng trong thấy ta tạp chí kinh tế.
Nghĩ lát, hai mắt của Mẫn Cần liền trợn trừng, với An Nhược câu nào chủa động bước tới.
“Thuộc tổng, em từng nhìn thấy cuốn tạp chí kinh tế, ngưỡng mộ đại danh lâu!” Mẫn Cần mặt dày tươi cười, lời khiến da gà An Nhược rơi đầy đất.
An Nhược liếc mắt nhìn Mẫn Cần cái rồi lui về phía sau vài bước sau đó chuyển tầm mắt lên người cái tên Thuộc tổng.
Tầm mắt vừa giao nhau thấy Thuộc tổng nhìn cười hữu nghị.
Để đáp lễ, An Nhược cũng đành mỉm cười thân thiện chào lại ta, đối với chào hỏi nhiệt tình của Mẫn Cần hoàn toàn bỏ qua.
Sở Thuộc về phái An Nhược: “ An của công ty Mậu Hưng, hân hạnh được làm quen.”
An Nhược gất đầu: “ ngờ tập đoàn Quốc Lập cũng có hứng thú với công trình này, Mẫn Cần chúng ta vào nội sảnh thôi.”
An Nhược vừa dứt lời, lập tức hướng về phía trước đồng thời ra hiệu bằng mắt với Mẫn Cần.
Phía trong nội sảnh tổng cộng có ba phòng, mỗi cong ty được bố trí ở phòng khác nhau.
Khoé miệng An Nhược khẽ nhếch lên, buồi đấu thầu kì quái.
mặt Mẫn Cần lộ ra vẻ đề phòng, kéo lấy cánh tay của An Nhược, “An Nhược, tôi cảm thấy lần đấu thầu này có vẻ rất thần bí, liệu có phải chúng ta bị lức rồi ?”
“ vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, tưởng rằng tiền thưởng cuối năm dễ lấy như thế sao?” An Nhược lạnh lùng lên tiếng, trực tiếp đẩy cửa vào phòng.
Căn phòng tối như mực đột nhiên sáng lên, nhưng bên trong rỗng tuếch có lấy bóng người.
Mẫn Cần bị khí quỷ dị này doạ làm cho sỡ đến mức trốn vào góc phòng dám tiến lại gần.
An Nhược trấn định đến bên tường vỗ vỗ vài cái, sau hồi mò mẫm, ánh mắt An Nhược dừng lại ở nơi gồ lên, tay phải thăm dò chỗ gồ lên kia.
Cạch, đột nhiên vách tường xuất hình ảnh cực lớn, con chó sói miệng đầy máu tươi đứng đỉnh núi cao giọng tru lên.
Thanh cực kỳ vang dội, Mẫn Cần bị tiếng hú bất ngờ đó doạ sợ đến mức run bần bật.
Ngay sau đó, hình ảnh biến mất, từng hồi tiếng chó sủa truyền đến.
An Nhược cẩn thận lắng nghe, tiếng chó sủa này giống như là giả. Mày nhăn lại, lúc này cánh cửa bức tường từ từ mở ra.
Chương 49
An Nhược phụt tiếng, đem cỏ trong miệng phun ra ngoài. Chạy quá nhanh, chân giẫn lên tảng đá, trực tiếp lăn xuống sườn núi.
Thình lình xảy ra chấn động nên bàn tay nắm chặt Mẫn Cần của bị tuột ra.
An Nhược bóp vai, cánh tay và cổ tay, sau đó An Nhượcquay đầu nhìn qung quanh.
Lúc quay đầu ngửa cổ nhìn lên, hai mắt chống lại ánh mắt mang theo vô vàn lới của người nào đó. Lo lắng kinh hoảng sợ hãi, bế tắc loé lên trong mắt rồi biến mất, cuối cùng sáng lên.
bóng dáng cao ngất từ đỉnh núi chạy như điên xuống như cơn gió, An Nhược vừa nháy mắt cái, thân thể bịLục Mặc Hiên ôm vào trong lòng.
Mùi cỏ quen thuộc lập tức bay vào chóp mũi, An Nhược hung hăng ở trong ngực An Nhược hít mạnh hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu như biển của Lục Mặc Hiên, “Lục Mặc Hiên, em giết…”
Lời còn chưa hết bị nụ hôn của chặn lại ở cổ họng, hai tay An Nhược gắt gao ôm lấy đầu lục mặc hien, đầu càng lúc ngửa càng cao, chống đỡ lại nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt của .
Miệng môi hoà làm , mảnh ôn nhu, khói đen trong trung đằng xa chậm rãi phiêu đãng.
sườn núi có hai người đàn ông mặc quân trang đứng đó, Trương Vĩ Lâm khoát tay cái, trong giọng mang theo vui vẻ, thậm chí còn mang theo chút rung giống như bị cảm động: “Đừng quấy rầy thượng tá Hiên, xem ra, chị dâu có việc gì. Cho xe cứu thương chở kia đến bệnh viện, để lại chiếc xe cho thượng tá Hiên, chúng ta trở về.”
Trương Vĩ Lâm sau khi xong, xoay người mang thep cấp dưới rời , thời gian còn lại là của thượng tá Hiên và chị dâu.
“An Nhược.” Lục Mặc Hiên chậm rãi thập phần nhu tình gọi tênAn Nhược, tay phải ngừng vuốt mái tóc dài của .
tiếng qua , tay phải lại đè xuống cái ót của , đem An Nhược ôm chặt vào trong lòng, mặt an nược áp chặt vào khuôn ngực rộng lớn của Lục Mặc Hiên, kẽ hở.
An Nhược ở trong ngực luc mặc hiên rầu rĩ “ người Mã Vũ Đình có gắn bom hẹn giò, em nổ súng giết chết ta, khẩu súng đó em lấy từ chỗ Trì Lăng Hạo”.
Lục Mặc Hiên nhàng ừ tiếng. “Tự vệ chính đáng, tính là phạm tội.”
“Lục Mặc Hiên, Mã Vũ Đình lấy đâu ra bom vậy, chắc phải ta là người của mafia SK chứ?” An Nhược ngẩng đầu, cau mày hỏi.
Lục Mặc Hiên cúi đầu nhìn An Nhược, “Mã Vũ Đình bị người khác lợi dụng, bây giờ ta chết toàn thây rồi, xem như trừng phạt đúng người đúng tội. An Nhược, chúng ta ngày mai liền đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận kết hôn.”
Trong ánh mắt chan chứa rất nhiều tình cảm, An Nhượclẳng lặng nhìn hồi, sau đó dùng hai tay nâng mặt Lục Mặc Hiên lên, hôn cánh môi của cái rồi : “Vâng”
Chỉ chữ nhàng mộc mạc đơn giản như vậy, nhưng uy lực lại vô cùng to lớn. Trái tim của Lục Mặc Hiên nảy sai nhịp, hôm nay An Nhược là vợ của , cả đời là vợ của Lục Mặc Hiên .
Tầm mắt An Nhược bỗng thay đổi, nhìn lên vết thương vai trái của Lục Mặc Hiên, “ bị thương?”
Quân trang bên vai trái của Lục Mặc Hiên bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm.
Lục Mặc Hiên thản nhiên đáp, “Vết thương , đáng ngại.”
Vừa dứt lời, nghênh đón Lục Mặc Hiên là dòng nước mắt,Lục Mặc Hiên nhất thời biết nên làm thế nào, biểu cảm mặt vô cùng nghiêm túc.
An Nhược đâm vào ngực Lục Mặc Hiên cái “ giỏi rồi, vết thương như thế cũng coi ra gì, nếu như đầu đạn chỉ cần lệch chút thôi bắn trúng là cổ đó!”
mặt Lục Mặc Hiên lộ ra nụ cười ngượng ngùng, “Bà xã, rất hoẻ, muốn bắn vào cổ đâu phải chuyện dễ dàng.”
An Nhược nhàng véo cái lên cổ , “ chịu nhận sai, ngày mai cùng đến cục dân chính nữa, mình .”
An Nhược sau khi xong, liền đẩy Lục Mặc Hiên ra, trực tiếp đứng lên.
Lục Mặc Hiên cũng nhanh chóng đứng dậy, giữ chặt lấy cánh tay của An Nhược, “Bà xã, lúc nào về quỳ lên tấm gỗ giặt quần áo rồi viết phạt 1000 chữ được ?”
An Nhược hừ tiếng, hất cằm, “Em chỉ thấy máy giặt thô, làm gì nhìn thấy tấm gỗ giặt đồ nào đâu. bằng, tự chui vào trong máy giặt rồi ngồi trong đó viết phạt được ?”
Với dung lượng của máy giặt cùng lắm cũng chỉ chứa được nửa người dưới của Lục Mặc Hiên mà thôi.
Lục Mặc Hiên suy nghĩ phen, sau đó nặng nề gật đầu.
“Đạn lấy ra chưa?”
Lục Mặc Hiên lộ ra tươi cười, vô cùng thành : “Lấy ra rồi!”
An Nhược liếc mắt Lục Mặc Hiên cái: “ dối, phải phạt.”.
Khuôn mặt lục mặc hiền lập tức sụp xuống, sao An Nhược lại phát ra được là dối nhỉ? Bà xã lợi hại, có chuyện gì có thể qua được mắt
Hết chương 49!
Last edited by a moderator: 23/11/14