1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vòng dưỡng chi nhà có phu quân đoạn tụ - Dạ Mạn Vũ (55.3/105) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17: Xông lầm vào rừng rậm

      Edit: Panh Hoang
      Beta: Vũ Ca

      Bên này, Hoa Dung Nguyệt vẫn đánh giá thiên tử ngồi phía kia, có lẽ thiên tử phải là tiểu tử nhận thức lúc nữa rồi, chợt nghe phía trước bãi săn truyền tới tiếng trống, kèn phát lệnh thổi lên. Từng thanh của tự nhiên trong nháy mắt được thay bằng tiếng quét dọn ở giữa bãi săn.

      Chiêu Quang đế bá tiếng, tay chống phía sau đứng thẳng dậy, khí phách tôn quý, quân lâm thiên hạ, đồng thời vẫy ống tay áo ra , vẻ mặt như mới vừa ngẫm nghĩ cái gì lẫn nét cười ở khóe môi đều thu liễm. Ánh mắt sắc bén nhanh nhẹn nhìn qua nhìn lại đông đảo mọi người đứng ở dưới đài, tiếng cất lên, rung động lòng người: "Các vị nam tử hán của Đại Chu, việc giương cung cưỡi ngựa, săn bắn đánh giặc, luôn luôn là khuyết điểm của nam nhân Đại Chu ta. Cho nên, gần trăm năm nay, biên giới hỗn loạn, xã tắc yên ổn. Cũng phải do nam nhi Đại Chu ta so với bọn man di tiểu quốc ở biên giới yếu hơn, chỉ là thân ở phía nam Phong Quốc, coi trọng thi từ, lại quên giang sơn Đại Chu là do tiên đế cùng các tướng sĩ dùng đao kiếm gây dựng nên. Hôm nay, nhân cơ này, trẫm phát động lễ săn bắn mùa thu, muốn nhìn xem nhân tài mới xuất của Đại Chu ta rốt cuộc có bản lãnh gì. Là nam nhi sải bước lên ngựa cho trẫm, cầm lấy cung, tỷ thí đọ công phu ngựa. Ai săn được nhiều thú nhất, ngày hôm nay người đó là người thắng, trẫm nhất định trọng thưởng!"

      Chiêu Quang đế vừa dứt lời, liền thấy đám nam tử hán trẻ tuổi đầy nhiệt huyết của Đại Chu giương cao cung tên trong tay, cao giọng hô vang!

      Thấy màn này, mặt Chiêu Quang đế lộ ra vẻ vui mừng. Ngọc Lạc công công vội lên trước, trong tay bưng cái mâm bằng vàng, Chiêu Quang đế cầm lấy vật trong mâm vàng, là cái hộp quẹt. Chỉ thấy những đốm lửa vừa phát ra phía hộp quẹt, liền châm lên chỗ pháo tín hiệu. Đốm lửa phát sáng bắn ra thanh xì xì, đột nhiên trung xuất cỗ khói , ầm tiếng, pháo nổ, từ chuồng ngựa liền chạy ra hơn mười con ngựa tốt của Ðại Uyển. Các thiếu niên nhiệt huyết sôi trào xoay người mà lên, roi ngựa vung lên tiến vào trong rừng bắt đầu trận săn bắn.

      Mà Chu Nhan vốn mực đứng xem ở lễ đài giờ tìm được chiến mã của mình từ trong bầy ngựa, vui mừng hết sức liền muốn nhảy xuống. Đúng lúc đó, đằng sau truyền đến tiếng dặn dò: "Biểu ca, hết thảy phải cẩn thận!"

      Chu Nhan nhảy xuống lễ đài, quay đầu lại hướng bóng dáng màu vàng nhạt kia nhìn, sau khi bốn mắt nhìn nhau, hai tay ôm quyền tỏ ý cảm tạ, phi thân tiến vào rừng, bóng dáng xoay người trong chớp mắt, liền vững vàng ngồi ở lưng ngựa, thả lỏng dây cương, nhàng đá vào bụng ngựa, con ngựa chạy như bay, bóng dáng chuyển động như tia chớp, chớp mắt, liền biến mất trước mặt mọi người.

      Mà lúc này, Hoa Dung Nguyệt nơm nớp lo sợ đứng ở trước con ngựa cao to, hai chân phát run đạp lên đăng ngựa, cố gắng lật mình nhưng vẫn biết lên như thế nào.

      Cao Uy nhìn sốt ruột, liền phen tới ôm lấy thân thể bé của Hoa Dung Nguyệt, để cho ngồi ở vai của mình, sau đó nhấc hướng lên , đúng đem cái đồ đoạn tụ có tiền đồ này đỡ lên lưng ngựa.

      Sau khi Hoa Dung Nguyệt ngồi vững vàng, vội cúi đầu hướng về phía huynh đệ tốt của mình cảm kích : "Hồ ly chết tiệt, cảm ơn ngươi!"

      Cao uy sốt ruột, vỗ vỗ tay : "Khỏi cảm ơn, mau đuổi theo, tiểu tướng quân đều thấy nữa!"

      Hoa Dung Nguyệt nhìn bốn phía, đúng là trong những người tham gia trận săn bắn giờ chỉ còn lại mình . Trong lòng thầm hô tiếng tốt, quên cả sợ hãi, quất roi ngựa liền lao vào rừng.

      Cao Uy duỗi thẳng cổ trực tiếp nhìn Hoa Dung Nguyệt bình an lao vào rừng rậm, lúc này mới yên tâm thở phào cái. Kế tiếp, phải xem chính bản lãnh của tên đoạn tụ này rồi!

      Trong rừng...

      Hoa Dung Nguyệt dũng cảm thăm dò bất chấp khó khăn, tay túm nhanh lấy cương ngựa, tay ôm chặt cổ ngựa, cả thân thể cơ hồ đều áp vào lưng ngựa. Cho dù sợ muốn chết, cũng chịu buông tha, ánh mắt to tròn lanh lợi nhìn chằm chằm, tìm kiếm bóng dáng Chu Nhan ở mọi nơi.

      Bỗng nhiên, mũi tên biết từ chỗ nào sượt qua hai má Hoa Dung Nguyệt, sợ tới mức mặt trắng bệch, ôm lấy đầu phát run thét chói tai : "Đừng bắn ta! Đừng bắn ta! Ta phải đến tranh thú với các ngươi!" giọng run rẩy cao ngất trong tiếng khóc, quả thực là làm cho lòng người đau đớn.

      Sau khi Hoa Dung Nguyệt hô mấy tiếng, phát tên hề hướng bay tới nữa, lại thử hơi hơi ngẩng đầu hướng chung quanh nhìn vài lần, lúc này tâm trạng mới hơi thả lỏng ít, nhàng mà đá đá vào bụng ngựa, tựa như con sóc chuột tháo chạy, vừa sợ chết vừa nôn nóng tìm kiếm.

      Lại sau khi Chu Nhan lao vào rừng rậm, lại may mắn nhìn thấy con thỏ hoang di chuyển trong bụi cây chạy băng băng mà qua. vốn là thích đả thương động vật nhắn khả ái loại này, nhưng biết làm sao lại nghe ở giữa khu săn bắn này nhiều nhất chính là thỏ cùng chim trĩ hoang dã, rất ít xuất các loại động vật hung dữ to lớn hoang dã. Nghĩ đến đây, cũng chỉ có hứng thú mà giương cung lên, chỉ nghe thấy sưu tiếng, tên mang tia ánh sáng trắng, bá bắn tiếng liền đâm vào cổ thỏ hoang, chính là đem động vật nhắn trắng noãn kia bắn chết tươi, nằm bất động mặt đất.

      Chu Nhan xoay người xuống ngựa, sải bước tới nhặt lên, sau đó lấy tay tay quơ quơ bên rìa, nhìn thỏ trắng này tuy rằng lúc sống đáng lại mập. Trong lòng thoáng cảm thấy bắn được cái này có giá trị. Trong lúc muốn xoay người tìm kiếm con mồi khác chợt nghe thấy mấy tiếng mang theo run rẩy cầu xin tha thứ "Đừng bắn ta! Đừng bắn ta..."

      Tâm, bỗng nhiên căng thẳng, vốn là ở giữa mi tâm trong trẻo nhưng lạnh lùng, tức lên vẻ lo lắng. hiển nhiên là nghe ra thanh kia là ai phát ra! Tiểu tử này, ngay cả cưỡi ngựa đều sợ hãi phát run, cư nhiên cũng chạy vào rừng săn thú?

      Nghĩ đến đây, Chu Nhan vội vàng lên ngựa, hướng tới phía thanh kia phát ra.

      ------ lời với người xa lạ------

      Mạn: Ngươi xác định thân thể bé của mình có thể thay tướng quân chắn tai họa?

      Đoạn tụ: Ừ!

      Mạn: Ngay cả cưỡi ngựa cũng khoogn được, nếu gặp tai hoạ, sợ rằng ngươi chỉ là gánh nặng!

      Đoạn tụ căm phẫn: Quan trọng là ở chỗ tâm ý ta quan tâm Nhan lang...

      Mạn: Đúng vậy a... Tâm ý, tâm ý chân chính của ngươi còn phải muốn ngủ cùng !

      Đoạn tụ đỏ mặt, cãi chày cãi cối: Ta chính là muốn ngủ cũng làm sao? Gia sinh xinh đẹp như hoa, gia thế cường đại, trừ bỏ thể nối dõi tông đường cái gì đều được!

      【 dặn dò chút, biết nhóm muội muội đối với thiên tử cảm thấy rất hứng thú, hoài nghi thiên tử cùng đoạn tụ trong lúc đó có hay thực có gian gian tình. Suy nghĩ chút, thiên tử ở cái tuổi ngây thơ trong sáng nhất hồ đồ theo cùng đoạn tụ, đoạn tụ cũng coi thiên tử tính khai sáng Mông lão sư, chẳng qua vỡ lòng chính là thủy tinh mà thôi. Nhưng là, cái thủy tinh chết chân chính là có khả năng có được hậu cung ba nghìn, thiên tử a! Ngươi này chỉ là thú thành tinh đến cùng là công nam cùng công nữ? 】( hoàng đế nam nữ đều phía hổ với chữ “Thiên” à nha :v ~~~ he he)

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18: câu nghiệt súc hay !

      Edit: Vũ Ca
      Beta: Panh Hoang

      Hoa Dung Nguyệt tựa như con sóc lạc vào rừng sâu, lông tơ toàn thân đều dựng đứng đầy cảnh giác, đôi mắt mở lớn tròn xoe, cất chứa nội tâm khủng hoảng đề phòng. Ngón tay cương cứng, hai chân phát run, vốn môi phấn nộn giờ lại xanh xanh trắng trắng, thở hơi liền run rẩy chút. Đúng là bộ dáng sợ hãi đến cực điểm.

      Hoa Dung Nguyệt cưỡi lưng ngựa, bụi cây trong rừng mọc đan xen nhau, chặt chẽ phức tạp. càng sâu vào sơn đạo càng gập ghềnh, hơn nữa, ngẫu nhiên truyền tới vào tiếng kêu thảm thiết như cận kề cái chết, càng khiến sợ phát run, cơ hồ sắp ngã xuống ngựa đến nơi.

      Ngay khi Hoa Dung Nguyệt đánh bạo tiến về phía trước đoạn, đột nhiên nhận ra có tiếng vó ngựa đuổi theo , tiếp đó, vạt áo giống như bị cái gì túm lấy, sợ tới mức dám quay đầu nhìn lại, chỉ cố gắng chịu đựng, cho bản thân khóc ra, ôm chặt cổ ngựa, kiều nức nở: “Ô ô~ Đừng bắt ta!... Mau buông ra, mau buông ra…” Tiếng khóc nức nở kia, khiến người ta nghe mà tan nát cõi lòng.

      Chu Nhay cưỡi ngựa chạy nhanh, từ xa thấy gương mặt kiều sợ hãi khóc lóc quen thuộc, tựa như con khổng tước nho khiến người ta nảy sinh lòng thương tiếc. Nhận ra Hoa Dung Nguyệt sợ hãi, Chu Nhan vội thúc vào bụng ngựa, khi con ngựa chạy tới gần Hoa Dung Nguyệt, cư nhiên từ lưng ngựa nhảy xuống, lưu loát xoay người vài cái, so với con ngựa còn đến bên người Hoa Dung Nguyệt sớm bước.

      Hoa Dung Nguyệt còn đắm chìm trong sợ hãi, chỉ cảm thấy phiá sau có cỗ sức mạng vô cùng lớn lôi kéo vạt áo , mặc kệ giãy dụa thế nào cũng trốn thoát ma chưởng kia. Trước kia, ở trong tửu lâu nghe tiên sinh kể chuyện kể đến đoạn sắp chết, cũng nhắc tới cây cối bên trong núi sâu, có nhiều ma quỷ quái, phải là lần này vào núi liền đụng phải ?

      Nghĩ đến đây, càng nhát chết. Nước mắt cố gắng ghìm xuống cuối cùng cũng rơi xuống cuồn cuồn từ hốc mắt, khóc đến kiều nhu nhược!

      Chu Nhan tới gần người Hoa Dung Nguyệt, vừa định vỗ tay gọi, liền nghe thấy tiếng khóc của (HDN) cùng thanh cầu khẩn. Ánh mắt người Hoa Dung Nguyệt đảo qua đảo lại lần, chính là vạt áo giắt ở đám bụi gai. phải do (HDN) bị thứ này dọa sợ chứ?

      Chu Nhan lắc đầu cười khẽ, cầm trường cung trong tay đẩy bụi gai ra, sau đó ho tiếng, khi nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Hoa Dung Nguyệt bị nước mắt che phủ, bộ dáng như con sóc lâm đại địch ngoái đầu nhìn lại, vừa định chuyện thấy người kia (HDN) vốn ngồi lưng ngựa cúi đầu nhìn thấy (CN), đầu tiên là hai mắt rưng rưng ngẩn ra, tiếp đó tựa như thải phong hoa luân(1), phịch tiếng từ lưng ngựa trượt xuống, mở rộng vòng tay, ôm cổ (CN): “Nhan lang!...Nhan lang, có quỷ tới bắt ta…bắt ta !”

      Chu Nhan còn gì để : “ phải là quỷ, chỉ là cây bụi gai!”

      Hoa Dung Nguyệt kinh ngạc, lau nước mặt mặt nhìn đám bụi gai đất, mặt nhất thời đỏ bừng: “Hóa ra là đám quỷ này hù dọa người, ta còn tưởng rằng…”

      Nhìn (HDN) như thế, Chu Nhan phốc cái cười ra tiếng, dạy dỗ: “Nơi này là khu vực săn bắn của hoàng gia, thường xuyên có người qua đây tuần tra, làm sao có quỷ được. Tốt lắm, tại an toàn, ta đưa ngươi ra ngoài!” xong, (CN) đến trước con ngựa, muốn dìu (HDN) lên ngựa, lại bị dáng người nho này tránh ra.

      “Ta ” Người nọ trừng mắt, nước mắt lưng tròng nhìn (CN), kiên định .

      Chu Nhan lo lắng, : “Ngươi ngay cả ngựa đều cưỡi tốt, còn gì đến chuyện săn bắn? Lại , đường trong rừng uốn lượn quanh co, cầm thú thường lui tới, mọi người chỉ lo săn bắn tìm vui, vạn nhất ngươi bị trúng tên làm sao bây giờ?”

      Hoa Dung Nguyệt nghe ra ý quan tâm trong lời của Chu Nhan, vừa vui mừng vừa luyến tiếc rời (CN) : “Ta theo Nhan lang, gặp nguy hiểm!” xong, (HDN) liền hướng bên người Chu Nhan cọ cọ, ngón tay trắng nõn vụng trộm túm tay áo (CN), bộ dáng giống như sợ bị người cự tuyệt.

      Chu Nhan thấy (HDN) như vậy, thở dài dỗ: “Dung Nguyệt, ngươi nghe ta …”

      “Ta nghe!” Hoa Dung Nguyệt câu liền đánh gãy lời của Chu Nhan, tiếp: “Ta muốn rời , muốn rời khỏi ngươi!”

      Nhìn thấy cặp mắt sáng long lanh của Hoa Dung Nguyệt, Chu Nhan đem lời tới bên miệng nuốt xuống, đau lòng nhìn gương mặt trắng bệch cùng đôi môi phát xanh của (HDN), hơi hơi nắm tay lại, tiếp đó, rốt cục hạ quyết tâm, kéo tay (HDN) : “Được, ta liền mang ngươi theo, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, phải luôn theo phía sau ta, cho nơi nơi chạy loạn!”

      Hoa Dung Nguyệt vui mừng nhảy nhót, lại ôm chặt Chu Nhan phen: “Ta chỉ biết Nhan lang đối với ta tốt nhất!”

      Khóe miệng Chu Nhan nâng lên, nhàng vỗ vỗ bờ vai của Hoa Dung Nguyệt bày tỏ an ủi!

      Cùng lúc đó, bên trong bãi săn cỏ cây bát ngát…

      Cao Uy từ xa liền thấy Quý Hải cùng Triệu Quát vội vàng nhanh, tò mò đuổi theo hai người đó, kéo Triệu Quát lại hỏi: “Hai người các ngươi sao còn ở đây? cùng tướng quân săn sao?”

      Triệu Quát nghiêm mặt lại : “Vừa rồi con ngựa điên kia tựa hồ do người cố ý sắp đặt, lão đại muốn chúng ta lưu lại điều tra phen!”

      “Sắp đặt? Ai to gan như vậy?” Cao Uy vuốt cằm suy tư.

      Quý Hải vỗ bả vai Cao Uy, nhắc nhở: “Ngươi cũng thận trọng chút, ta luôn cảm thấy lần săn bắn này chứa sát khí khắp nơi.”

      Sát khí? Cao Uy híp mắt liếc mắt nhìn về phía Thương thái phó đứng.

      Ngay lúc thần trí Cao Uy ra ngoài cơ thể, Ngọc Lạc công công luôn luôn theo bên người thiên tử biết từ khi nào gần người , : “Cao công tử!”

      Cao Uy ngẩn ra, vội chắp hai tay làm lễ: “Hóa ra là Ngọc Lạc công công, có chuyện gì cần xin cứ !”

      Có thể trở thành đại thái giám thân cận của thiên tử, Ngọc Lạc công công này trừ bỏ đoán được thánh tâm, tự nhiên là sinh ra cũng phải cực kì thanh tú nõn nà, nếu phải là tên hoạn quan, chỉ sợ trở thành tình lang trong lòng của ít thiếu nữ.

      “Hoàng thượng thỉnh công tử qua!” Khi Ngọc Lạc chuyện, phất trần trong tay bị gió thổi lay động đong đưa, lại xứng với thân trường bào màu xanh của cung nhân, tăng thêm vài phần phiêu dật.

      Cao Uy nghe thấy lời này, dám chậm trễ, vội cùng Quý Hải, Triệu Quát cáo biệt.

      Lúc này, lễ đài bốn bề vắng lặng, triều thần vương công tham gia săn bắn đều trở lại doanh trướng của bản thân, lôi kéo đồng nghiệp hàn huyên, là kéo bè kéo phái thảo luận tình huống vừa phát sinh, mưu toan điều tra chuyện này tốt để lấy được thánh tâm.

      Cao Uy theo Ngọc Lạc công công, rất nhanh đến trước doanh trướng của thiên tử, bẩm báo xong, mới gập thắt lưng tiến vào.

      Trong doanh trướng rộng rãi sáng ngời, thảm lông màu đỏ đẹp đẽ phủ kín, gấm vóc hoàng trù, gối mềm long sàng, bình ngọc trắng noãn, còn có đồ cổ quý hiếm bày biện tủ, khiến Cao Uy vừa tiến vào liền cảm nhận được quý khí cùng áp lực vô hình.

      Chiêu Quang đế miễn cưỡng tựa vào long ỷ, hai mắt nhắm lại, nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, thế này mới mở mắt ra. Liếc mắt cái như đầm nước sâu gợn sóng, ngũ quan đoan trang diễm lệ, đúng là người phong tư bế nguyệt, mày kiếm như họa, thiên tử tuấn mỹ.

      Cao Uy phúc thân hành lễ, quỳ mặt đất, ngay cả đầu cũng dám nâng lên. Sau lúc lâu, rốt cục nghe thấy thiên tử có chút lười biếng hỏi: “Tên nghiệt súc kia đâu?”

      ------ lời ngoài mặt ------

      cần nghi ngờ, thiên tử đối Hoa Dung Nguyệt là đặc biệt, đặc biệt a! 】

      【 Nhưng tâm tư Hoa Dung Nguyệt, nhóm muội muội đều biết, tâm nam nhi hồn nhiên đều giao cho người hiểu phong tình ngụy đàn ông! 】

      Cao Uy: Thâm sơn rừng rậm, lùm cây sinh sôi nảy nở, đoạn tụ, ngươi tạo chút gian tình liền thực xin lỗi nhóm muội muội luôn ủng hộ ngươi ...

      Đoạn tụ: Ta nỗ lực!


      ***********
      Chú thích:
      (1) thải phong hoa luân: bánh xe của Na Tra, có thể cưỡi mây đạp gió


    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19: Oai hùng giết hại

      Edit: Vật
      Beta: Vũ Ca

      Nghe xưng hô của thiên tử đối với người nọ, Cao Uy thiếu chút nữa cười ra tiếng, cũng may là kiểu người trong ngoài đồng nhất, nhưng cũng làm bộ như sợ hãi, cúi đầu đáp lời: "Cùng đội ngũ săn bắn vào rừng rồi, tại chỉ sợ...bị dọa đến phát khóc !"

      Chiêu Quang đế phì cười ra tiếng, cước đá vào bờ vai Cao Uy: "Thế gian này nào có bằng hữu hỗn đản như ngươi vậy, biết (HDN) văn được võ xong, còn cố tình khiến lấy thân mạo hiểm? ? Ngươi có tính toán gì?"

      Cao Uy bị Chiêu Quang đế đá cái lảo đảo, sau khi ổn định thân người, che ý cười bên miệng, : "Hoàng thượng thánh minh, tiểu thần sao dám ở trước mặt quan công đùa giỡn đại đao(1), chỉ là Dung Nguyệt thích vật, ta thân là bạn thân tự nhiên là phải giúp phen. Tuy rằng trong rừng dã thú thường hay lui tới, đường lại gập ghềnh khó , nhưng cũng phải đầm rồng hang hổ, có việc gì."

      " thích vật?" Chiêu Quang đế lặp lại lời của Cao Uy, ngón tay nhè xoa mi tâm, : "Xem ra nghiệt súc này lại muốn chọc phiền toái cho trẫm!"

      xong câu đó, Chiêu Quang đế liền co rút đồng tử, nhìn chằm chằm Cao Uy quỳ mặt đất dám ngẩng đầu: "Trẫm biết ngươi thận trọng, người cũng thông minh, có ngươi ở bên người (HDN) tự nhiên chịu thiệt gì, chỉ là cũng thể tùy ý để hồ nháo như vậy mãi, tốt xấu gì cũng là thế tử tiên hoàng khâm phong, người hiển quý. Đôi lúc làm ra vài hành động hoang đường chút cũng liền thôi, tại lớn như vậy còn biết thu liễm, mọi người cũng phải người mù, tất cả đều ghi nhớ trong lòng."

      Cao Uy dập đầu, : "Tiểu thần nhớ kỹ lời thánh thượng dạy bảo, nhất định trông coi tốt, để lại hồ nháo!" Nhưng là lại nghĩ đến Hoa Dung Nguyệt sắp ngủ với Chu Nhan, thời điểm Cao Uy những lời này còn có chút bối rối, trong lòng nghĩ trước tiên có nên hướng thiên tử xin khối kim bài miễn tử hay , miễn cho đến lúc đó tên đoạn tụ biết sống chết kia làm ra chuyện thương thiên hại lý, cũng đến mức bị liên lụy.

      Thấy Cao Uy trả lời cẩn thận và thà nghiêm túc như thế, Chiêu Quang đế coi như là vừa lòng, vẫy vẫy tay, : "Được rồi, ngươi trước hết xuống ! Chờ trẫm có thời gian liền tự mình tìm tên nghiệt súc kia chuyện!"

      Cao Uy lại dập đầu cái, đứng lên lui về phía sau hai bước, khi mới vừa đến trước mành che cửa, liền thấy cung nữ bên người hoàng hậu tiến vào doanh trướng. Mơ hồ nghe thấy hoàng hậu mời Chiêu Quang đế đến, lại bị cự tuyệt.

      Cao Uy nghe đến thấy thế, vội nhanh chân rời , bộ dạng giống như sợ chậm bước bị đàn mãnh thú phía sau ăn luôn. Xem ra, quả là Chiêu Quang đế cảm thấy Thương thái phó ở triều đình quá kiêu ngạo, muốn chèn ép phen. Mà lúc chèn ép Thương thái phó là lúc cất nhắc Sở Tương Vương, sợ là trong khoảng thời gian này Đoan phi nương nương muốn độc sủng hậu cung!

      Lúc này, trong rừng, săn bắn đến giai đoạn cao trào. Hoa Dung Nguyệt tuy rằng theo Chu Nhan phía sau có nguy hiểm gì, còn bị mấy mũi tên ngẫu nhiên bắn tới dọa cho sợ tới mức hết hồn.

      Chu Nhan vì chiếu cố Hoa Dung Nguyệt, tốc độ chậm rất nhiều. Chỉ chốc lát sau, liền cùng đại bộ phận người tham gia săn thú kéo ra khoảng cách, cùng Hoa Dung Nguyệt chậm rì rì di chuyển ở phía sau. Ngẫu nhiên thấy con mồi từ bụi cỏ chạy ra liền giương cung lên bắn, mũi tên chệch hướng cái nào, chỉ lúc sau liền săn được mấy con nai cùng con hoẵng vốn khó nhìn thấy.

      ‘Vèo’ tiếng!

      Chu Nhan lại lần nữa bắn trúng con thỏ to béo, Hoa Dung Nguyệt ngồi ở lưng ngựa rốt cuộc che giấu được biểu cảm khâm phục, vỗ tay kêu lên, vui mừng : "Nhan lang tay thần tiễn, ta xem hội săn bắn lần này ngươi chắc chắn là người chiến thắng!"

      Chu Nhan từ lưng ngựa nhảy xuống, nhặt lên con thỏ nằm mặt đất, cầm tay quơ quơ, trông có vẻ hứng thú ngời ngời: "Ta là người hay múa đao lộng thương , bản thân tại hội săn bắn này liền chiếm ưu thế, thắng cũng có gì ngạc nhiên."

      Hoa Dung Nguyệt lại cho là đúng: " vậy đúng lắm, ta thấy mấy vị vương công đệ tử kia vừa đủ tuổi cũng đều tập võ luyện công, bọn họ võ công so với ngươi kém quá xa!" tới đây, Hoa Dung Nguyệt liền hạ mi, tiếp tục : "Ngươi xem hỗn đản Cao Uy kia trời sinh cao lớn, từ cũng bị phụ thân ném vào trong quân doanh huấn luyện, nhưng là đến lúc cần còn phải chân nhũn tay mềm, nhìn thấy nữ nhân, chỗ kia càng mềm!"

      Chu Nhan bị lời thô tục của Hoa Dung Nguyệt chọc cười: "Quan hệ của ngươi cùng Cao công tử tựa hồ rất tốt?"

      "Uh, từ liền theo ta nháo loạn, giống như cái đuôi, đuổi thế nào đều !" xong, Hoa Dung Nguyệt liền nâng cằm mỉm cười, tươi cười kia đúng là điên đảo chúng sinh.

      Chu Nhan cột chắc con thỏ trong tay, lại xoay người lên ngựa, ngoái đầu nhìn lại liền thấy gương mặt tươi cười kia, gương mặt tuấn lãng lóe qua tia thâm ý: "Dung Nguyệt, ngươi với ta, hôm nay ngươi theo ta như vậy, có chuyện gì gạt ta hay ?"

      Hoa Dung Nguyệt ngẩn ra: "Gì... Chuyện gì? !"

      Chu Nhan mỉm cười: "Ta tuy rằng hiểu ứng xử triều đình, nhưng là hàng năm trải qua chiến trường, bản năng phát nguy hiểm vẫn là rất tốt. Nếu , ta cũng có khả năng từ chiến trường còn sống trở về!"

      Hoa Dung Nguyệt lúc này cười nổi, chỉ kinh ngạc nhìn bộ dáng thong dong thản nhiên của Chu Nhan, lại yên lặng cúi đầu, cắn môi .

      Thấy như vậy, Chu Nhan liền khẳng định phỏng đoán của mình. (CN) thân ở vị trí cuối cùng trong đội ngũ săn bắn, theo lý mà những người ở phía trước này hẳn là nhắm con mồi phía trước mà bắn, nhưng nghĩ tới có ‘vận may’ như thế, cư nhiên cuối cùng vẫn có thể săn được nhiều con mồi như vậy. Có thể thấy, nhất định là chung quanh có động tĩnh, quấy nhiễu động vật bốn phía, chọc đám thú vật kia chạy tán loạn, giúp thừa dịp này chiếm tiện nghi.

      Nghĩ đến đây, Chu Nhan gợi lên khóe miệng, nhìn thoáng qua Hoa Dung Nguyệt chịu chuyện, chờ (CN) nhảy lên lưng ngựa, liền phen ôm (HDN) vào trong ngực, nghiêm cẩn : "Từ giờ trở , được rời khỏi tầm mắt ta. Cuộc săn bây giờ mới bắt đầu!"

      Tiếng vừa dứt, cũng biết Chu Nhan từ nơi nào lấy ra mấy hòn đá, tiếp đó giương tay lên, mang theo trận gió lớn, hòn đá cuồn cuộn tung ra, giây sau, liền nghe thấy tiếng la hô đau nối nhau truyền tới.

      Hoa Dung Nguyệt kinh ngạc, : " ***! Nhanh như vậy tới rồi!" Vừa dứt lời, Hoa Dung Nguyệt vội che miệng, cảnh giác hướng phía sau nhìn qua, quả nhiên Chu Nhan hướng cười cái ý hiểu . Xong rồi, chú ý chút liền ra!

      Kết quả Chu Nhan lại truy hỏi, chỉ là sau khi thám thính xong, liền ôm Hoa Dung Nguyệt giục ngựa chạy vội. Nhóm sát thủ mặt che khăn đen kia nhìn thấy con mồi chạy trốn, sao chịu ngồi yên để ý đến. Sau đó nghe thấy trong rừng truyền đến từng tiếng huýt gió , tiếp sau đó, vũ tiễn từ khắp nơi thi nhau hướng bọn họ phóng tới!

      Hoa Dung Nguyệt từ đến lớn nào gặp qua hoàn cảnh này, sợ tới mức liên tục kêu thất thanh, liền ở trong lòng Chu Nhan xoay đến xoay , vặn vẹo ngừng, con ngựa dưới thân bị kinh động, mở ra bốn vó chạy mạch như điên, Chu Nhan cũng có chút chịu nổi, chỉ nắm chặt dây cương, vội vàng vòng qua đám sát thủ.

      "Nhan lang! Nhan lang, làm sao bây giờ... Chúng ta chết chắc rồi, chết chắc rồi... Hỗn đản Cao Uy, ai bọn họ nhớ tới lão tử là thế tử Trấn Quốc Công phủ, hạ thủ lưu tình, ta thấy bọn họ gặp người liền giết người, ngoan độc nha!"

      Vừa nghe Hoa Dung Nguyệt như nữ nhân trong ngày ở cữ mắng quang quác, Chu Nhan vừa nhăn mi tâm nhìn về phía phía sau. Chỉ thấy mười mấy tên hắc y giục ngựa theo sát, xem tư thế kia tuyệt đối đều luyện công phu. Nếu muốn đối phó những người này hẳn là thành vấn đề, chỉ là tại trong ngực còn có người này... Thực trói buộc!

      Tình huống khẩn cấp, Chu Nhan do dự, cắn răng ôm lấy Hoa Dung Nguyệt liền hướng tới bụi cỏ bên cạnh nhảy. Lúc rơi xuống đất, Chu Nhan vững vàng ôm đầu Hoa Dung Nguyệt, bảo vệ (HDN) chặt chẽ trong ngực, sau đó đưa nhét vào sau cây cổ thụ, dặn dò : "Trốn trong này, được nhúc nhích!"

      Hoa Dung Nguyệt lúc này bị dọa đến hoang mang lo sợ, túm tay áo Chu Nhan liền hỏi: "Ngươi định đâu?"

      Chu Nhan cắn răng, nhìn thoáng qua phía sau: "Thu thập mấy thằng nhóc kia!"

      xong, Chu Nhan liền đứng dậy. thân trang phục cưỡi ngựa mặc ở người , giống như chiến thần hạ phàm, làm được!

      Hoa Dung Nguyệt sợ hãi, tiến lên ôm Chu Nhan chịu buông tay: " cần ! Bọn họ nhiều người quá!"

      Chu Nhan lãnh khốc : "Nhiều người hơn nữa ta cũng từng đánh qua!"

      xong, Chu Nhan đem Hoa Dung Nguyệt đẩy ra. Nhảy lên lung ngựa, đồng thời trong lúc cúi người, tay từ trong ủng đồng lấy ra thanh đoản đao quen thuộc. Hàn đao ra khỏi vỏ, mang theo tia lãnh liệt, chỉ thấy trong khí xoẹt tiếng chói tai, ngay sau đó, liền cưỡi ngựa xông vào tên sát thủ đầu đầu nơi thân nẻo, cái đầu tròn giống như dưa hấu lỗ lỗ lăn đến bên chân Hoa Dung Nguyệt, ánh mắt mở to như chuông đồng còn mang theo sát khí!

      Hoa Dung Nguyệt nhìn thấy người chết, sợ tới mức hét lên tiếng ôm đầu nhắm thẳng thân cây ôm, hai chân sợ tới mức run run, kém chút nữa liền tè ra quần!

      Chu Nhan nhấc đao hạ đao lưu loát, dễ dàng giết chết người đầu tiên, máu đỏ tươi bắn ra khắp nơi giống như bọt nước, dính quần áo sạch của , tại mặt biểu cảm, trong nháy mắt này, như hóa thân thành la sát, giống như từ trong địa ngục bò ra, người đủ giữ quan ải, đứng thẳng ở trong đám mười mấy tên sát thủ, ánh mắt lóe lóe, miệng nhếch lên cười lạnh!

      "Các ngươi..." Đoản đao chỉ hướng tên sát thủ ngồi lưng ngựa dám tiến về phía trước, "Cùng lên !"

      ------ lời ngoài mặt ------

      Chu Nhan: các ngươi, cùng lên !

      Đoạn tụ hai tay làm thành hình dáng cầu nguyện: Nhan lang quý của ta, soái a! (thè lưỡi... )

      【 cảm tạ nhóm muội muội duy trì cùng cổ vũ... Cầu ghi nhớ cùng ủng hộ, Mạn ở đây cảm tạ ôm ôm... Thân ái, Mạn dọa các ngươi nga! 】


      **********
      Ghi chú:
      (1) trước mặt quan công đùa giỡn đại đao: tương tự câu múa rìu qua mắt thợ

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 20: Thuần khiết nha!

      Edit: Panh Hoang


      Trước Hoa Dung Nguyệt bịt tai, nhắm mắt lại, ngay cả như thế, vẫn còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên ngừng vang lên!

      Sớm sợ tới mức toàn thân lạnh lẽo, ngón tay bởi vì sợ hãi còn đủ sức cuộn lại được, trong lòng sớm đem ý tưởng trong đầu tên Cao Uy khốn kiếp kia mắng xối xả, nhưng vẫn là che được đáy lòng lan ra hoảng hốt cùng sợ hãi của !

      Giờ phút này Chu Nhan, dĩ nhiên cả người dính đầy máu tươi, bọn này sát thủ so với trong tưởng tượng của có năng lực hơn nhiều, ít nhất ở trong tay vượt qua hai mươi chiêu, hơn nữa người đông thế mạnh; nhưng là, tâm treo lên an nguy của Hoa Dung Nguyệt, cho nên đao lên đao xuống gian có do dự chút nào, chiêu chiêu đều lộ sát chiêu, xoay người đá văng ra tên giơ đại đao hướng người bổ tới, lại quật ngã tên què lại đem tên hỗn đản bị băng bó ở bụng mới vừa đứng lên lần nữa thể đứng dậy nổi; tiếp theo, đao người, giống như chém dưa thái rau, nhanh như tia chớp!

      Lúc giải quyết tên sát thủ cuối cùng, sau khi trực tiếp chém eo tên kia , đằng sau, tiếng thét chói tai của Hoa Dung Nguyệt vẫn còn có thể nghe thấy.

      Hoa Dung Nguyệt mắt lạnh lóe ra, nhìn thấy hắc y nhân đầy đất , lại nhìn đoản đao máu giỏ giọt, cầm lên đoản đao nhuốm đầy máu tươi lấy y phục lau lau, lại cắm lại trong vỏ đao; ủng ngắn màu lam ở chân, giẫm phải thi thể Hắc y nhân thi thể cùng đường đầy máu, hướng tới nơi Hoa Dung Nguyệt náu mình đến.

      Hoa Dung Nguyệt run rẩy, nghe thấy có tiếng bước chân hướng gần tới phía , ý thức phòng vệ mình khiến thân lông tơ khắp người dựng nên, tiếp theo từ mặt đất sờ lên cây nhánh cây, bá tiếng đứng lên, nhắm mắt lại hướng tới người kia liền bổ tới: "Người xấu! Người xấu! Ngươi dám động vào ta thử xem... !"

      Nhánh cây trong tay lung lay rơi xuống trong khí, tiếp theo giống như bị bắt lấy, Hoa Dung Nguyệt trong lòng lộp bộp tiếng, sợ chết hơi hơi mở mắt ra, khi thấy người cầm lấy nhánh cây kia là Chu Nhan hai chân mềm nhũn, phịch tiếng quỳ mặt đất, tiếp theo, lại ôm lấy đùi Chu Nhan kêu khóc dứt!


      "Nhan lang! ... Nhan lang! Suýt hù chết ta, hù chết ta!"

      khuôn mặt lạnh như băng của Chu Nhan rốt cục cũng ra ý cười, giơ tay lên vừa định sờ sờ đầu của , nhưng thấy được lòng bàn tay loang lổ vết máu, vẫn là nhịn: "Tất cả đều là quá khứ! Mau dậy !"

      Hoa Dung Nguyệt thút tha thút thít khóc bắt đầu đứng lên, thấy trận huyết tẩy của Chu Nhan cùng tắm giống nhau, vẫn là nhát gan người run run chút.

      Chu Nhan cũng biết mình tại còn rất dọa người, nâng lên tay áo qua loa lau mặt; Hoa Dung Nguyệt cũng nhón chân lên nhìn về phía hắc y nhân chết té đầy đất, hỏi: "Nhan lang, bọn đều chết hết sao?"

      Chu Nhan buông ống tay áo, : "Ừ! Vì phòng ngừa bên trong có cá lọt lưới, ta chủ yếu đều thẳng đến bộ phận yếu hại, chính là Đại La thần tiên cũng cứu sống!" phải là bị chém rớt đầu chính là chém eo, thủ pháp tuyệt đối tàn nhẫn!

      Hoa Dung Nguyệt dậm chân, tiếc hận : "Làm sao lưu lại nhân chứng sống đây?"

      Chu Nhan : "Lưu nhân chứng sống làm cái gì? Trực tiếp giết cho xong chuyện!"

      Hoa Dung Nguyệt nhắc nhở : "Lưu nhân chứng sống, chúng ta có thể có chứng cớ bắt được tên hung thủ sau màn muốn giết ngươi kia!" Kế hoạch này cũng là lúc Cao Uy quyết định, tìm vết nhơ từ chỗ nhân chứng, đến lúc đó để cùng lão già kia thương lượng, xem đến lúc đó lão còn làm mấy chuyện xấu làm sao.

      Chu nhan vừa nghe Hoa Dung Nguyệt , lúc này mới hậu tri hậu giác : "Oh! Ta cũng quên mất, chỉ lo vui vẻ chém giết, nghĩ tới tìm hung thủ phía sau màn!"

      Chu Nhan đảo đôi mắt, mạnh mẽ chụp ót của mình, sâu hoài nghi tiểu tướng quân là người có tâm cơ như thế, sao tại chiến trường, nơi hung hiểm như thế mà sống sót được!

      phen ác đấu, sớm kinh độnh đến chim thú trong rừng chim thú tán loạn, chỉ có chiến mã Đạp Tuyết hàng năm theo ở bên người Chu Nhan núp ở chỗ xa, Đạp Tuyết xưa nay thông minh, thấy có nguy hiểm, lúc này mới giương vao đầu theo từ phía sau cái cây chạy đến, thuần chất 'Mã tử'.


      Hoa Dung Nguyệt buồn cười vỗ vỗ đầu Đạp Tuyết, khen: "Thú cưng tốt, trước gặp nguy hiểm chính mình chạy thoát, tại mới nghĩ trở về nịnh bợ chủ tử, muộn!" xong, Hoa Dung Nguyệt liền hung hăng nhéo tai Đạp Tuyết phen, Đạp Tuyết bị đau liền ngửa mặt lên trời hí dài, nếu phải Chu Nhan ở bên nhìn, chắc chắn vung chân trước lên đạp tên đoạn tụ cùng dạng với nó.

      Chu Nhan cất kỹ đoản đao, mắt an tĩnh nhìn chung quanh, biết nơi này nên ở lâu; giúp đỡ Hoa Dung Nguyệt muốn đưa đưa lên lưng ngựa; ai ngờ Hoa Dung Nguyệt mới vừa giơ chân lên, liền ai u tiếng, nhếch miệng nhe răng hướng bên cạnh ngã.

      Chu Nhan vội vươn tay ôm lấy , nhìn mặt tái nhợt má mồ hôi lạnh tầng tầng, tốt xấu điều tra sau, lúc nay phát bắp chân của chỗ bị nhánh cây làm bị thương.

      Mới vừa rồi bị đám kia sát thủ sợ tới mức hoang mang lo sợ, người va chạm vài cái cũng thấy đau, trước mắt nguy hiểm vừa qua, nhất thời Hoa Dung Nguyệt cảm thấy được xương cốt toàn thân đều mệt mỏi rã rời, đích thị là vừa rồi tại thời điểm Nhan lang ôm nhảy xuống ngựa bị nhánh cây cùng đá lạc mặt đất quẹt qua.

      Chu nhan nhìn đau đớn, giúp đỡ ngồi xuống; xoạt tiếng xé toang miếng vải người, cột vào vết thương còn đổ máu của !

      Hoa Dung Nguyệt từ đến lớn, đừng là chảy máu, ngay cả bị thương cũng cực ít; người đẹp đẽ da mềm thịt non, trước mắt lại biến thành mặt xám mày tro , lại bị thương trong người; đau nên mãnh kiệt thở dốc, kéo vạt áo trước của Chu Nhan buông tay, trực kêu đau!

      Chu Nhan nhìn quần áo trắng thuần của đỏ sậm mảnh, chỉ biết là bị thương , bắt lấy chân của khom người đem cả người ôm vào trong ngực, Hoa Dung Nguyệt cả kinh hoa chân múa tay vui sướng, bối rối nghĩ tới lại đụng vào ngực của Chu Nhan.

      Chu Nhan lập tức giật mình, đồng tử vĩnh viễn đều trầm tĩnh như mực lại hoảng hốt bắn ra ánh sáng lạnh : "Buông ra! Tay ngươi..." Đô Chỏ Huy đệ nhất thần tướng chiến trường đối mặt với thiên binh vạn mã lại có thanh run rẩy.

      Hoa Dung Nguyệt chớp mắt, vô tội : "Làm sao vậy?" xong, tôn tử kia còn giơ tay lên nhìn nhìn, tiện đà : " tay có tổn thương, Nhan lang, ngươi chân này của ta có hay tàn phế!" xong, tôn tử kia như cũ muốn chết chết tử tế tiện thể để tay ngực Chu Nhan ! ( này quá là vô si luôn !!!)

      Chu Nhan biết Hoa Dung Nguyệt là vô tâm ( chị nhầm, cố ý lợi dụng ăn đậu hũ đấy :)) ), huống chi chi xem mình là thuần nam tử (nam nó mới nên chuyện chứ!); nhưng là, cho dù la khoác vào bộ da nam tử nhưng trong xương cốt lại là giả nam tử; trước mắt bị sỡ soạng địa phương kia vẫn là ngượng ngùng, lúc trước giọng của Chu Nhan run rẩy giờ biến thành toàn thân run rẩy, cực lực khắc chế chính mình phế người này!

      ------ Lời ngoài lề------

      Sờ sờ soạng soạng ~

      Chân chính là sờ soạng ~

      Tiểu tướng quân bị sờ nha ~ cứ như vậy uổng phí bị tên đoạn tụ tính dưới tình huống minh bạch làm mất~

      Cao Uy: Phỏng vấn chút, lần đầu cùng tiểu tướng quân tiếp xúc thân thể, có cảm giác gì?

      Đoạn tụ nhìn tay của mình: có cảm giác gì... Chỉ cảm giác của ta thấy được, Nhan lang tựa hồ đối với ta hơi hơi có cảm giác, hì hì...

      Cao Uy đầu đầy hắc tuyến: Ngươi thực suy nghĩ nhiều!

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21: Đoạn tụ cũng có tôn nghiêm

      Edit + Beta: Vũ Ca

      Nhận ra Chu Nhan khác thường, Hoa Dung Nguyệt vội mở miệng hỏi: "Nhan lang, ngươi cũng bị thương?"

      Ánh mắt Chu Nhan lạnh lẽo, nhìn cái tay như gắn ngực mình kia, khóe miệng run rẩy, lặp lại lời vừa : "Tay ngươi..."

      Hoa Dung Nguyệt thế này mới chú ý tới tay mình, có điều chút nào cảm thấy có nửa phần ổn, ngược lại, như ăn được gan hùm mật gấu, năm ngón tay để chỗ mềm mại kia cư nhiên xấu xa bóp bóp vài cái, chỉ cảm thấy xúc cảm trong tay cực kì cứng rắn, hơn nữa, cứng rắn đến mức rất bình thường!

      Chu Nhan cơ hồ muốn đem tên hỗn đản dựa vào lòng mình ngang nhiên ăn đậu hũ này ném xuống đất, nhất là khi (HDN) bóp ngực (CN), càng hít khí lạnh liên tục, gân xanh trán nổi lên hết cái này đến cái khác!

      Hoa Dung Nguyệt bóp xong, vô tội cười cười: "Nhan lang hổ là người có võ công trác tuyệt, cơ bắp người giống như sắt đá!"

      xong, hỗn đản này cư nhiên lại chưa từ bỏ ý định muốn vươn tay bóp tiếp, rốt cục, Chu Nhan thể nhịn được nữa, cũng cần nhịn nữa, lưu tình chút nào ném (HDN) xuống đất, sau đó túm cổ tay lại, sắc mặt xanh mét kéo lên, lực hơi lớn chút kéo quay lại lưng ngựa.

      Bị hành động liên tiếp lại hề ôn nhu này khiến cho cả người đau nhức, Hoa Dung Nguyệt quay đầu hướng về phía Chu Nhan quát to: "Nhan lang, ngươi làm sao vậy? Ta bóp khiến ngươi vui về sau ta bóp là được..."

      Hỗn đản kia muốn thêm gì nữa, tự dưng trong miệng lại mắc cái gì đó đen tuyền. Hoa Dung Nguyệt ấp úng giãy dụa, phiền nỗi là thân thể nho có sức lực gì, giằng co nửa ngày cũng làm nên chuyện gì. Chu Nhan xoay người lên ngựa, mắt lạnh căm hận, vung roi ngựa liền hướng tới phía ngoài rừng cây chạy !

      Trong rừng, trận đấu săn bắn vẫn như cũ tiến hành hừng hực khí thế. Mà Chu Nhan hiển nhiên còn hưng trí, trước săn gặp phải phục kích, sau lại nghĩ tới bị nam nhân sờ soạng ngực, sờ soạng cũng liền thôi, cư nhiên vẫn còn vừa sờ vừa bóp!

      Vừa nghĩ đến đây, Chu Nhan liền oán hận giơ lên roi ngựa, quật liên tiếp vào ngựa Phi Tuyết, Phi Tuyết bị đau, hí tiếng dài rồi nở ra bốn vó chạy như điên, khiến Hoa Dung Nguyệt ghé vào lưng ngựa hoa mắt chóng mặt, tiện thể còn kèm theo nửa nôn nửa phun, thiếu chút đem cả mật nhổ ra!

      Cùng lúc đó...

      Cấm vệ quân cùng ngự lâm quân canh giữ ngoài rừng cây từ xa nghe thấy vài tiếng tiếng ngựa hí cổ quái truyền ra từ trong rừng. Hai mặt nhìn nhau, thời điểm còn chưa có biết ràng tình huống, liền thấy con tuấn mã tuyết trắng như tia chớp từ trong rừng lao ra. Mà lưng ngựa, ràng có hai người ngồi. người cả người bị máu nhiễm đỏ bừng, giống như ma quỷ làm cho người ta sợ hãi, còn người thân trang phục cưỡi ngựa bằng gấm quý khí, nhưng tựa hồ mất nửa cái mạng, giờ trong trạng thái nửa hôn mê!

      "Là ngựa của Định Bắc đại tướng quân! Là Định Bắc đại tướng quân trở lại!" tên binh lính mắt khá tốt nhận ra Chu Nhan đầu tiên, quát to tiếng rồi chuẩn bị chạy theo!

      Tiểu binh vừa nhận ra Chu Nhan kia kêu loạn lên, rất nhanh liền kinh động nhóm vương hầu chuyện phiếm trong doanh trướng.

      Chiêu Quang đế nằm trong trướng chợp mắt, từ trong miệng Ngọc Lạc biết được tin tức Chu Nhan trở về sớm, thoáng cái mở mắt ra, bước thảm đỏ ra ngoài.

      Mà các chủ tử cao quý khác cũng đều nối đuôi nhau ra, trong bãi săn vất vả mới khôi phục yên tĩnh, vậy mà giờ đây tiếng nghị luận lại nổi lên bốn phía. Nhất là khi nhìn thấy Chu Nhan thân huyết y, vẻ mặt ảo não, khí thế ai dám tới gần liền giết tha, càng khiến bãi săn oanh động nổ tung.

      Sở Tương Vương là người đầu tiên lao tới, nhìn con từ lưng ngựa nhảy xuống, kinh hô: "Nhan nhi, ngươi làm sao vậy?" xong, lão vương gia đưa tay chạm vào người Chu Nhan, vừa chạm tay liền xuất vết máu.

      Thân người Chiêu Quang đế cao ngất, ánh mắt đầy tinh quang được che giấu cẩn thận nhìn Chu Nhan toàn thân đầy máu cùng Hoa Dung Nguyệt nửa chết nửa sống, nhếch môi vui.

      Cao Uy cùng Quý Hải trước sau xuất , phốc phốc nhanh chóng chạy lên trước, từ lưng ngựa ôm Hoa Dung Nguyệt như sắp tắt thở xuống, Quý Hải ấn vào huyệt nhân trung, Triệu Quát bóp mạnh hàm, giằng co cả buổi Hoa Dung Nguyệt vẫn có chút dấu hiệu tỉnh lại. Cao Uy sợ tới mức trực tiếp vứt vào miệng hai hạt dưa, đưa tay đánh (HDN), tiểu tử này dám trở về từ quỷ môn quan.

      Chiêu Quang đế lạnh lùng nhếch mày, trầm giọng hỏi: "A Nhan, thân như thế này là như thế nào?"

      Chu Nhan đối với ánh mắt phỏng đoán của mọi người khong tỏ vẻ gì, chỉ dùng ống tay áo lau vết máu còn dính mặt, thanh lạnh lùng : "Hết cách! Chắc là có người nghe bản tướng muốn ở trong rừng săn bắn, cho nên liền cố ý chuẩn bị mấy con mồi cho ta luyện tập. Ai ngờ đám phế vật kia thực lực tốt, ta cho mỗi tên đao, còn chưa đến nửa nén hương giải quyết hết!"

      Người có lỗ tai dài(1) đều nghe ra, ý tứ của Chu Nhan trong lời này là: thiếu chút nữa bị ám sát!

      Chiêu Quang đế nghe thấy lời này, lãnh mi càng nâng cao, ánh mắt thâm thúy đảo qua loạt gương mặt mọi người ở trường. Như mang theo mưa đá trong mùa đông rét buốt, khiến khí chung quanh đều lạnh tới mức đông lại.

      Sở Tương Vương giận tím mặt "Là tên hỗn đản muốn hại con ta?"

      Thương thái phó đứng ngoài cùng đám đông cùng thủ hạ liếc nhau cái, đều đứng ra thêm câu nào.

      Càng lúc khí quỷ dị càng thổi qua bái săn, ngay khi mọi người đều cho rằng Chiêu Quang đế muốn tỏa ra oai phong của thiên tử oai, đột nhiên Hoa Dung Nguyệt luôn trong trạng thái nửa hôn mê ho sặc sụa tiếng, cả người xụi lơ té mặt đất, thanh như ruồi muỗi, : "Hoàng thượng, tiểu thần biết ai là chủ mưu!"

      Lời này vừa ra, như sấm chớp giữa trời quang mây tạnh!

      Chiêu Quang đế nhăn mi tâm, nhìn Hoa Dung Nguyệt hữu khí vô lực xụi lơ mặt đất, do dự lúc, rốt cục mở miệng: "Nâng thế tử vào trướng, những người khác đều trở lại trướng của bản thân. Truyền ý chỉ của trẫm, cấm vệ quân triệu hồi những người còn ở trong rừng săn bắn. Tất cả ngững người ở đây, có ý chỉ của trẫm được tùy ý lại hoặc rời , nếu như phát có người gây rối, cấm vệ quân cùng ngự lâm quân có thể tiền trảm hậu tấu!"

      "Tuân lệnh!" Mấy trăm tên cấm vệ quân cùng ngự lâm quân đồng loạt quỳ xuống, lĩnh chỉ mà !

      Chu Nhan lạnh lùng liếc mắt cái, thấy Hoa Dung Nguyệt bị đặt cáng nâng vào trong trướng của vua, cặp mắt buồn vui kia có nửa phần cảm xúc, chỉ khi ánh mắt dừng lại ngực của chính mình, ánh mắt vốn bình tĩnh mới xuất tia tức giận cùng ảo não khó mà phân biệt.

      Sở Tương Vương mang theo tùy tùng tới gần Chu Nhan, : "Nhan nhi, theo phụ vương tiến vào trong trướng rồi !"

      Chu Nhan nghe theo lời của Sở Tương Vương, theo sát phụ thân bước vào, chỉ là giây cuối cùng khi sắp vào trong trướng, nhìn thoáng qua Quý Hải cùng Triệu Quát phía sau, thấp giọng ra lệnh: "Ở trong này trông giữ , ai dám lại gần, liền đánh tha, đến lúc đó có chuyện gì liền tính đầu ta."

      Quý Hải cùng Triệu Quát theo Chu Nhan nhiều năm, tự nhiên nhìn ra được lão đại giờ phút này tức giận khó nén, mà cỗ lửa giận kia tựa hồ chẳng phải vì bị người ám sát, mà là do chuyện khác...

      Cùng lúc đó, trong trướng của vua...

      Cung nữ thái giám hầu hạ trong trướng đều lui ra, chỉ để lại Ngọc Lạc cùng Cao Uy hay theo Hoa Dung Nguyệt.

      Hoa Dung Nguyệt kéo cái chân bị què, cả người mềm nhũn ghé vào cáng, mở to đôi mắt, nước mắt lưng tròng nhìn thiên tử ngồi long ỷ!

      Chiêu Quang đế tay chống xuống ghế, ngón tay thon dài xoa mi tâm, rất có ý tứ phiền não hỏi: " , khi nào ngươi cùng a Nhan thân cận như thế?"

      Hoa Dung Nguyệt ngẩn ra, hiểu : "Hoàng thượng, ngươi kêu tiểu thần vào đây phải muốn hỏi chủ mưu là ai sao?"

      Chiêu Quang đế cười lạnh: "Muốn hỏi ngươi? Văn võ đều được, còn biết chủ mưu là ai? Ngay cả ngươi ra được cái tên, trẫm còn phải xem xét tính chính xác a!"

      Biết ngay như vậy mà!

      Hoa Dung Nguyệt nắm chặt tay, tức giận hướng về phía Chiêu Quang đế cãi chày cãi cối: "Hoàng thượng, ngươi có thể hoài nghi chỉ số thông minh của ta, nhưng thể vũ nhục tôn nghiêm của ta!" Chư mưu cùng tên phế vật là có quan hệ gì cơ chứ?

      Chiêu Quang đế cười khẽ: "Tôn nghiêm? Tôn nghiêm của đoạn tụ đáng mấy đồng?"

      Hoa Dung Nguyệt nghe thấy lời này, thiếu chút bị tức chết! chỉ biết, bản thân bị nhóm sát thủ này hù chết chính là bị thiên tử tức chết, kiểu chết nào cũng là chết nhắm mắt!

      ------ lời ngoài mặt ------

      Mạn: thiên tử rốt cục cùng ‘nữ’ chính trong lời đồn gặp mặt, có thể phát sinh cái gì nha ( che miệng cười trộm... )

      【 cầu ghi nhớ chút cùng cảm ơn, nhóm muội muội, bao dưỡng khó khăn đâu, chỉ cần ngẫu nhiên lướt qua là được a... 】

      **********
      Ghi chú:
      (1) Người có lỗ tai dài: ý người thính tai hoặc người muốn nghe lén chuyện của người khác

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :