1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vòng dưỡng chi nhà có phu quân đoạn tụ - Dạ Mạn Vũ (55.3/105) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. milktruyenky

      milktruyenky Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      44
      Truyện hay nha, rất hấp dẫn người luôn, lâu lâu đọc thể loại mới lạ này thấy cuốn người ghê.

    2. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      ta cũng thắc mặc đến khi "ba trấm" đè chị hay chị đè :yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14: Mỹ sắc a mỹ sắc!

      Edit: Panh Hoang

      Bên này, Hoa Dung Nguyệt cùng Cao Uy trước sau hướng về phía Chu Nhan chạy qua.

      Ỏ bên, Chu Nhan trộm nhìn thoáng qua vẻ mặt túng quẫn của Quý Hải, : "Đừng là ngươi, lần đầu tiên ta thấy , cũng gọi là tiểu nương tử kia mà!"

      Những lời này trái lại cũng giải quyết xấu hổ của Quý Hải, mắt thấy Hoa Dung Nguyệt hướng bọn họ chạy tới, ba người đều là thu hồi nét cười mơ hồ mặt, đồng thời nhìn con người xinh đẹp kia tới.

      Cao Uy mặc bộ y phục màu xanh thẫm cưỡi lưng ngựa, mặc dù có kinh diễm xuất chúng như Hoa Dung Nguyệt, nhưng cũng là nam tử tuấn tú vô cùng xuất sắc; mắt nhìn xuống Chu Nhan, tại thời điểm thu lại roi ngựa, trước than thở lau mồ hôi : "Cuối cùng tướng quân cũng ra rồi, ta sắp bị tên tiểu hỗn đản này hành hạ chết rồi!"

      Hoa Dung Nguyệt trừng mắt nhìn , như bảo Cao Uy bậy, : "Chính mình có tiến bộ còn người khác, bảo ngươi dạy ta cưỡi ngựa dạy suốt nửa canh giờ, Nhưng ta ngoại trừ lên ngựa xuống ngựa, còn lại cái gì cũng biết!"

      Ở bên, Cao Uy mím môi cười trộm : "Nửa canh giờ mới học được lên ngựa xuống ngựa, ngươi còn biết xấu hổ mà ra!"

      "Hồ ly chết tiệt, ngươi dám xem thường ta!" Hoa Dung Nguyệt tức giận.

      Cao Uy nhướn mày: " phải xem thường, là ăn ngay !"

      Mắt thấy hai người này muốn ầm ĩ, Chu Nhan đau đầu híp mắt xuống: "Dung Nguyệt, nếu như ngươi muốn học cách cưỡi ngựa theo ta, ta dạy ngươi, nhìn Cao công tử đầu đầy mồ hôi, chắc cũng dễ dàng!"

      Hoa Dung Nguyệt nghe Chu Nhan như vậy, nhất thời hai mắt sáng lên: " ? Nhan lang nguyện ý dạy ta sao?"

      Nhìn thấy bộ dáng kinh hỉ kia của Hoa Dung Nguyệt, theo ở bên Quý Hải tiếp lời : "Công tử sợ còn biết, trong quân đội Định Bắc cách cưỡi ngựa của lão Đại là tốt nhất; ban đầu ở Mạc Bắc, trước biết có bao nhiêu nương quấn lấy lão Đại học cách cưỡi ngựa, lão Đại chính là nhìn cũng thèm nhìn cái!"

      Hoa Dung Nguyệt nghe xong lời này vốn là vui mừng, chính là sau khi nghe xong, trong lòng ghen tuông lại vô ảnh vô tung xuất : "Nhan lang rất thích trêu chọc các nương?"

      Triệu Quát : "Lão Đại tuổi trẻ hùng, lại là hoàng hoàng thân quốc thích, tuấn tú lịch , thích trêu trọc bọn nha đầu chẳng lẽ lại thích trêu trọc đám đàn ông sao? !"

      Hoa Dung Nguyệt nhất thời nghẹn họng, nhìn về phía dáng vẻ phi phàm chu nhan, kỳ quái : "Nhan lang tuổi trẻ uy vũ, tự nhiên là tình nhân trong mộng của các thiếu nữ!" Lời này ra có chút vị chua, giống như oán trách tình cảm trung thủy của tình lang, khiến người ta miệt mài theo đuổi.

      Chu Nhan cũng biết Hoa Dung Nguyệt suy nghĩ như thế , chỉ là cười nhạt tiếng, nhìn về phía con ngựa lúc trước từng cưỡi qua; ngựa tốt thượng đẳng của Ðại Uyển, toàn thân tuyết trắng, màu lông chính tông, quả thực cùng chiến mã thích giống nhau như đúc.

      Chu Nhan vốn chiến mã, nhìn ra có ngựa tốt ở trước mắt, lại càng vui sướng, chút nghĩ ngợi liền trực tiếp kéo Hoa Dung Nguyệt vẫn còn cúi đầu xuống ăn dấm, hướng chỗ con ngựa tới: "Sắc trời vừa vặn, lại có ngựa tốt làm bạn; dù sao tại Nhan cũng nhàn rỗi, ngay lập tức có thể dạy ngươi cưỡi ngựa!"

      Ánh mắt Hoa Dung Nguyệt từ mặt Chu Nhan chuyển qua tay hai người bọn họ cùng dắt, vừa rồi khó chịu trong lòng thoáng cái tan thành mây khói, chính là nghĩ đến suy nghĩ ngu ngốc của mình, vẫn còn có chút chột dạ: "Chỉ sợ Nhan lang chịu, từ ta đối với cưỡi ngựa rất là thành thạo!"

      Chu Nhan ngoảnh lại nhìn , đột nhiên cười: " sợ! Ta vừa rồi nhìn ngươi cưỡi ngựa cũng phải là ngốc mà là động tác có làm tốt; yên tâm, hết thảy có ta ở đây!"

      chuyện hồi, Hoa Dung Nguyệt bị Chu Nhan kéo đến bên cạnh con ngựa, nhìn thấy con ngựa trắng đầy linh tính này, Chu Nhan vui mừng từ trong lòng ngực lấy ra mấy khối đường mạch nha đưa đến bên miệng cho con ngựa ăn, sau đó vuốt ve bên trán của con ngựa mặt còn như cái gì đó , bộ dáng thông thạo kia càng làm cho Hoa Dung Nguyệt nhìn đến cháng váng rồi

      Sau khi lắp dây cương lên thân ngựa, Chu Nhan đến bên người Hoa Dung Nguyệt, đưa tay điều chỉnh yên ngựa, ánh mắt trong suốt ra đối với Hoa Dung Nguyệt còn ngẩn người cười cười, sau đó cũng biết khí lực từ nơi nào; hai tay mạnh mẽ nâng hông của , Hoa Dung Nguyệt kinh hãi hét lên tiếmg, liền bị thoải mái đưa lên yên ngựa, vững vàng ngồi.

      Hoa Dung Nguyệt chưa hết kinh hãi, khẩn trương mở to hai mắt liều mạng bám chặt cương ngựa; Chu Nhan lo lắng kéo mạnh như vậy làm kinh động bạch câu, cả người dứt khoát nhảy lên ngựa, tay đỡ yên ngựa, tay nhàng giúp chỉnh tư bán nguyệt, ngồi lưng ngựa cũng thoải mái hơn, phía sau Hoa Dung Nguyệt rùng mình nắm chặt tay, tiếp nhận dây cương trong tay .

      Hoa Dung Nguyệt hiển nhiên là nghĩ tới Chu Nhan cùng cưỡi chung con, càng nghĩ tới hai người lấy tư thế mờ ám như thế mà ngồi cùng chỗ; lập tức hai gò má đỏ lên, ngay cả hai con ngươi ngập nước cũng ra ánh sáng.

      Chu Nhan ôm Hoa Dung Nguyệt từ phía sau lưng, cảm giác được lưng cứng nhắc, hai chân tựa hồ cũng run rẩy; cho là sợ hãi, liền cười động viên : "Dung nguyệt, ngươi sợ hãi như vậy kinh động đến con ngựa; thả lỏng, có ta ở đây ngươi ngã xuống!"

      Nghe thấy giọng kiên địng trầm ổn sau lưng, tâm Hoa Dung Nguyệt liền giống như bị đặt vào trong ấm lô hâm nóng vậy, trong hai tròng mắt gợn gợn nước, giống như thu thủy mang theo thâm tình cùng mến , quay đầu lại nhìn thấy ái lang ôm từ phía sau lưng.

      Bây giờ thân thể bọn họ vô cùng gần, lúc này Hoa Dung Nguyệt lại quay đầu lại nhìn ; nhất thời bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách chỉ còn lại khoảng ở giữa hai má.

      Bỗng nhiên Chu Nhan thấy hai gò má xinh đẹp đến cực điểm bất ngờ lọt vào tầm mắt, bản thân có chút ngu muội rồi, chính là ngẩn ngơ si mê nhìn về phía đôi thu thủy giống như đôi tiễn cùng cùng bờ môi mọng nước như cánh hoa đào mềm mại, yết hầu sít chặt, môi khô miệng khát; Hoa Dung Nguyệt cũng giật mình, che lại hơi nước trong ánh mắt rũ mi liếc Chu Nhan cái liền hiểu , len lén thở ra hơi, cánh môi tựa hồ còn cách khoảng là chạm vào môi mỏng của , làm cho tim đập rộn lên, thân thể kiều khẽ run rẩy.

      "Nhan lang!" tiếng gọi mềm mại, giống như mị giống như cổ, phảng phất từ chỗ sâu nhất trong lòng mà phát ra; mang theo thẹn thùng cùng khát vọng, khẽ mở cánh môi, hàm răng trắng muốt giống như trân châu dụ dỗ mê người, nghĩ muốn vào bên trong tìm tòi.

      Chu Nhan biết mình bị làm sao, thế nhưng cảm thấy ngực mình từng đợt khát vọng nổi lên, muốn đem môi in lên cổ của , cùng lặng lẽ giọng , xem khí chất như lan, thân thể tuyệt mỹ mềm mại run rẩy xụi lơ trong lồng ngực của .

      Nghĩ đến đây, Chu Nhan giống như bị điện giật, mạnh mẽ mở to mắt nhìn sắc đẹp trước mắt, mắt nháy lợi hại, sau đó ổn định tâm thần, đối với như cũ khẽ : "Cầm tốt lắm!"

      Giọng bình tĩnh hạ xuống, roi ngựa Trường ; Cả vùng đất trống trải truyền đến tiếng quát mắng, tiếp theo, con ngựa phi nhanh, bờm ngựa bao quanh bồng bềnh như mây nhàng tung bay theo gió; bãi săn vốn nên ồn ào náo nhiệt lúc này lại yên tĩnh lạ thường, mọi người ở đây đều là ngừng công việc lại, rất ngạc nhiên cùng nhau hướng tới hai người cưỡi ngựa chạy qua kia!

      chiến trường dũng mãnh thiện chiến oai phong nhất giờ phút này ngồi trong lòng lại là người xinh đẹp diễm lệ nhất, con ngựa nhanh như chớp chạy vụt qua, gió lạnh thổi bay mái tóc dài của bọn họ, quần áo đẹp đẽ quý giá khẽ lay động, chỉ nhìn thấy hai màu xanh trắng đan xem, thổi bay mảnh lệ sắc càng thêm đẹp đẽ quý giá.

      Cao Uy chuyện cùng bọn Quý Hải, nhận thấy khí xung quanh thế nhưng kỳ lạ, quay đầu lại nhìn chỗ vó ngựa tung bay, đến khi thấy ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra con ngươi thiếu chút nữa từ trong vành mắt rơi xuống .

      "Ai ya! Đây cũng là cưỡi sao?"

      Quý Hải thuận miệng : "Cách cưỡi ngựa tự nhiên như vậy mới học nhanh, ngươi mới vừa rồi chỉ là dắt ngựa, đó là phương pháp ngốc ngếch nhất!"

      ------ lời của người xa lạ------

      Truyện mới giới thiệu, chào hỏi các vị chị em trong nhóm ủng hộ và cổ vũ nhiều hơn! Người thân bao bọc chính là nhà!

      Hồ ly: Vui mới thích cũ đều tụ họp ở bãi săn, đoạn tụ, ngươi xử lý như thế nào?

      Đoạn tụ: Chớ nhảm, vui mới thích cũ ở đâu? !

      Hồ ly: Hừ! Ngươi vẫn còn giả bộ? Ánh mặt thiên tử bất cứ lúc nào di chuyển quanh ngươi...

      Đoạn tụ trái tim hốt hoảng: Càn rỡ, chuyện của gia cùng thiên tử là hai chuyện khác nhau phải như ngươi nghĩ

      Hồ ly: Vậy là loại gì?

      Đoạn tụ: Chính là ( hướng về bên kia )... Ai nha, cái dạng kia ...

      Hồ ly cười hắc hắc: Đương nhiên ràng, làm sao xảy ra gian tình đây!
      Last edited: 29/9/15
      Trâu thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Thiên tử phúc hắc nhất

      Edit + Beta: Vũ Ca

      Chu Nhan dẫn Hoa Dung Nguyệt vừa mới thông suốt, nhanh như chớp chạy ra bên ngoài, tiếng gió thổi mãnh liệt bên tai, cả người đều bắt đầu lạnh. Đương nhiên, Hoa Dung Nguyệt cũng sợ , hàm răng gắt gao cắn vào cánh môi, vốn gò má như hồng nhuận, nay vì sợ quá mức mà tím tái giống như bị sương thu nhiễm lạnh. Trong hốc mắt, nước mắt vòng quanh, biết là muốn chảy ra ngoài hay như thế nào.

      Người quan sát tụ tập ở bãi săn ngày càng nhiều, ban đầu mọi người còn hơi giật mình, sau đó biến thành giọng bàn tán, cuối cùng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Tuy rằng biết bọn họ cái gì, nhưng thông qua biểu tình cười nhạo ái muội kia cũng có thể đoán ra những lời họ tuyệt đối phải lời gì hay ho.

      Chu Nhan cũng chú ý tới việc này, chỉ thấy thân thể Hoa Dung Nguyệt trong lòng ngày càng căng cứng cùng lạnh lẽo, tựa như dây cung bị kéo hết cỡ, nhàng cúi người : “Dung Nguyệt, thoải mái chút, ngươi cứ như vậy dễ chịu đâu!” xong, Chu Nhan liền lấy bàn tay nhàng xoa thắt lưng Hoa Dung Nguyệt.

      Hằng năm, Chu Nhan đều cầm đao nên tay khá thô, khi xoa xoa quần áo Hoa Dung Nguyệt như thế, nhưng vẫn cảm nhận được da thịt mềm mại phía dưới. Chu Nhan cười cười: “Thắt lưng Dung Nguyệt mềm mại như vậy, giống như nữ nhi…”

      Hoa Dung Nguyệt ngồi phía trước vẫn luôn căng thẳng nghe vậy đầu lập tức liền ‘ông’ tiếng, chỉ thấy luồng khí nóng từ chỗ Chu Nhan đụng chạm ở giữa lưng chạy đến ngực mình, vòng vòng dập dờn đảo quanh trái tim. ràng Chu Nhan đụng tới chỗ nhạy cảm, nhưng lại khiến thần hồn điên đảo!

      Có điều, trong lúc xóc nảy như vậy lại hướng lời ái muội như vậy, tiểu tướng quân đúng là người kỳ lạ nha. Biện pháp khiêu khích người khác với những người khác, chỉ là, Hoa Dung Nguyệt càng thích lúc tiểu tướng quân đè xuống giường, những lời mất hồn như thế với !

      Thấy thắt lưng Hoa Dung Nguyệt thả lỏng chút, Chu Nhan giống như thở phào nhõm hơi. Hai chân bắt đầu gia tăng giữ chặt bụng ngựa, chậm rãi kéo dây cương, con ngựa chạy như điên rốt cuộc bắt đầu chạy chậm lại!

      Chạy loạn hồi, khiến Hoa Dung Nguyệt cảm thấy như gãy từng khúc xương, rốt cục chờ đến lúc Chu Nhan cho ngựa dừng lại, mới vội vàng nhảy xuống, lê tấm thân mệt mỏi chạy đến chỗ đám người Cao Uy đứng.

      giống như bộ dáng sinh long hoạt hổ của Chu Nhan, chân Hoa Dung Nguyệt chạm đất, hai chân liền như nhũn ra, ‘ai nha’ tiếng liền ngã vào lòng Cao Uy.

      Chu Nhan thấy như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó cười ha ha: “Xem ra Dung Nguyệt vẫn thể cưỡi ngựa!”

      Quý Hải thấy má phấn của Hoa Dung Nguyệt ửng hồng, ánh mắt mang tình ý, tuy rằng biết người này là nam nhân, nhưng tâm cũng chịu khống chế mà bang bang đập loạn: “Lão đại, tại ngươi chạy quá nhanh, khiến Hoa công tử bị kinh hách!”

      Triệu Quát lại bình tĩnh hơn, chịu sắc đẹp mị hoặc, : “Hoa công tử nên thường xuyên luyện tập mới tốt, cưỡi ngựa đánh giặc vốn là chuyện nam nhân nên làm!”

      Hoa Dung Nguyệt nghe bọn họ vậy, vốn định mở miệng cái gì, nhưng lại phát ra tiếng, toàn thân mềm nhũn, trong lòng còn nghĩ vừa rồi Chu Nhan phải dạy cưỡi ngựa mà giống như cưỡi .

      Cao Uy thấy tình huống này, giảo hoạt cười tiếng, đối với Chu Nhan : “Tướng quân uy vũ, chỉ là xương cốt huynh đệ của ta mềm, chịu được tướng quân chạy xóc nảy như thế hồi. Lần sau tướng quân muốn làm chuyện như vậy nữa, cần phải cố ý thương hương tiếc ngọc a!”

      Hoa Dung Nguyệt nghe Cao uy như vậy, hai gò má càng ửng hồng, hờn dỗi trừng mắt liếc cái nhìn tên hỗn đản Cao Uy này, chuyện đứng đắn gì phát ra từ miệng tên này cũng đều mang theo hương vị khác.

      Chu Nhan đương nhiên là biết ý tứ sâu xa của lời này. Chỉ nhìn thấy bộ dáng mảnh mai yếu đuối của Hoa Dung Nguyệt, trong lòng nảy sinh vài phần thương tiếc, vừa định lên cái gì đó, lại nghe thấy tiếng vang từ giữa bãi săn truyền tới, ở đó từ sớm dựng lên cái đài màu vàng sáng, trước đài dựng hơn mười cái kèn cổ lớn phát ra tiếng vang, mặt đất chấn động từng trận run run, thanh như sấm rền vang.

      khán đài, đế hậu ngồi vào vị trí. Mười mấy tên thái giám cùng cung nữ đều ra, bộ dạng phục tùng, thần thái cung kính. Mọi người bị tiếng trống giục giã, vội vàng đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi chạy tới lễ đài.

      Quý Hải nhìn về phía Chu Nhan: “Lão đại, đại hội săn bắn sắp bắt đầu!”

      Ánh mắt Chu Nhan đảo quanh vòng, liền thấy bá quan văn võ triều đều trình diện, bọn công tử vương hầu cũng ăn mặc chỉnh tề nhanh chóng đứng ở bên, phụ thân Sở Tương Vương của bây giờ ngồi ở bên trái Chiêu Quang đế, thân trang phục thân vương đỏ sậm, thần thái uy nghi.

      “Chúng ta cũng nhanh thôi!” Chu Nhan nhìn thoáng qua mấy người Quý Hải, sau đó sải bước về phía trước.

      Cùng lúc đó, Hoa Dung Nguyệt tựa vào lòng Cao Uy lộ ra sắc mặt khổ sở, : “Sớm tập hợp, trễ tập hợp, lại tập hợp đúng lúc hai chân ta như nhũn ra. Đúng là thiên tử cố ý trêu đùa ta!”

      Cao Uy thèm nghe Hoa Dung Nguyệt lải nhải, đỡ về phía trước: “Nhanh chút chạy theo, cẩn thận nhìn chút bị kẻ xấu kia hại mất!”

      Nhờ Cao Uy nhắc nhở, Hoa Dung Nguyệt mới nhớ tới mục đích đến đây lần này của bản thân. May là sức mạnh tình quá cực đại, nhất thời liền giúp Hoa Dung Nguyệt tinh thần tỉnh táo, được Cao Uy đỡ, nửa chạy nửa bộ, nhưng cũng bước nhanh đuổi theo.

      gian rộng rãi bằng phẳng, bãi cỏ vàng trước đài xem lễ, bá quan văn võ cùng bọn vương tôn công tử phân ra đứng ở hai bên, ở giữa là lối hình đường cung khá thoáng. Mười mấy thanh niên tài tuấn, bộ dáng khí phách, thần sắc hăng hái, tình thần dồi dào, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đứng.

      Ở bên phía các vị đại thần, có thể thấy ràng có vài vị quan cùng nhau thấp giọng trò chuyện, lời toàn xoay quanh đứa con của mình đứng trong nhóm bọn vương tôn công tử. Lần săn bắn vào mùa thu này, người có thể được mời tới cơ bản đều là người có bản lĩnh, con nhà mình có thể nằm trong dnah sách các vị công tử được mời càng khiến cho họ cảm thấy vinh dự, chỉ là trong việc này còn có người muốn đục nước béo cò, ví như người lên giường uy vũ xuống giường thành phế vật – Hoa Dung Nguyệt.

      Hàng đứng đầu tiên là hàng của nhất phẩm đại thần, Chu Nhan thân tiêu sái đứng trong đó. thân trang phục màu xanh ngọc khiến cao ngất, diện mạo tuấn tú bất phàm, gương mặt nội liễm trầm ổn, môi mỏng hơi mím lại giống như hơi hơi mang theo ý cười, đôi mắt đen láy thâm thúy, giống như hồ nước sâu hút, sáng ngời hữu thần.

      Nhạc Tần luôn ngồi bên người Chiêu Quang đế hôm nay mặc bộ cung trang màu vàng, má phấn xinh đẹp, nhìn trong chúng phi tần, mặc dù được diễm lệ chói mắt như Thương Linh, nhưng lại có loại vẻ đẹp diễm lệ đoan trang khác, càng khiến cho người ta thích.

      Chiêu Quang đế đương nhiên là vừa lòng, nhìn thoáng qua đường đệ nhà mình, tay ôm eo Nhạc Tần, : “Nhìn Định Bắc đại tướng quân của trẫm cái, bộ dáng khiến cho khí thế văn võ bá quan cả triều cùng vương tôn công tử này kém !”

      Nhạc Tần cũng vui mừng, ngượng ngùng cười : “Nô tì thân ở hậu cung, chưa từng gặp qua biểu ca, nhưng lại nghe các cung nữ kể về bộ dáng thiếu niên oai hùng của , uy vũ bất phàm, hôm nay nhìn thấy, đúng là như thế!”

      Chiêu Quang đế nhìn thấy ái phi xấu hổ trông kiều diễm, càng nhìn càng thấy vui vẻ, vốn định cái gì đó, lại bị Thương Linh ngồi phía bên kia vừa ý cắt ngang: “Hoàng thượng, ngươi chỉ cùng muội muội chuyện, lại bỏ mặc nô tì cùng các vị đại nhân, công bằng!”

      Vốn là câu tranh dành tình cảm, lại bị Thương Linh uyển chuyển đưa đẩy, thanh như con mèo cong móng vướt, cào cái khiến trong lòng Chiêu Quang đế ngứa ngáy khó nhìn. Hướng Thương Linh sủng nịch cười, rồi nhìn phía các vị đại thần, lanh lảnh : “Ngày hội Trung thu, vốn là ngày lành đoàn viên hòa thuận vui vẻ, hôm nay trẫm cùng chư vị ái khanh cùng nhau săn bắn, muốn cùng trời đất tấu lên khúc ca vui mừng này!”

      Hoàng đế vừa dứt lời, đám người đứng ở phía dưới đồng loạt quỳ xuống, hô to: “Thần tạ chủ long ân, cùng trời đất tấu lên khúc ca vui mừng!”

      Chiêu Quang đế vui mừng meo meo nhìn đám người quỳ bên dưới, khẽ phất tay cái, các vị đại thần liền đứng dậy, cùng đợi thiên tử mở miệng tuyên bố thời điểm săn bắn bắt đầu. Lại thấy Chiêu Quang đế chuyển mắt nhìn về phía Chu Nhan đứng ở hàng đầu tiên, sắc mặt vui mừng : “Định Bắc đại tướng quân công phu nhất định rất cao, là đệ nhất hùng Đại Chu ta, đợi lát nữa khi cưỡi ngựa săn bắt cần phải cho trẫm xem bản lĩnh của ngươi a!”

      Chu Nhan hai tay ôm quyền, : “Thần tuyệt phụ ngô hoàng!”

      Chiêu Quang đế cười cười, liếc mắt nhìn Nhạc Tần cái, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hướng Chu Nhan : “A Nhan nha, ngươi từ ở dân gian lớn lên, Đoan phi của trẫm tính ra cũng biểu muội của ngươi, mấy ngày trước trẫm muốn xuất cung săn bắn, nàng quấn quít lấy trẫm ầm ĩ đòi xuất cung để nhìn ngươi, tại hai huynh muội cuối cùng cũng nhìn thấy nhau!”

      Chu Nhan nghĩ tới Chiêu Quang đế lời này, đầu tiên là ngẩn ta, tiếp đó ngẩng đầu nhìn về phía người đứng bên kia hoàng đế, khi ánh mắt chống lại ánh mắt như làn thu thủy kia, đáy mắt lướt qua tia kinh diễm: “Thần Chu Nhan, gặp qua Đoan phi nương nương!”

      Nhạc Tần nghe thấy thanh trong trẻo lãng vũ kia, ngực đột nhiên nhảy loạn. Con ngươi ngượng ngùng che giấu hoảng loạn, mở miệng muốn cái gì, lại bị Thương Linh cắt ngang!

      “Đoan phi muội muội đúng là được sủng ái, trong tình cảnh vui mừng như vậy mà hoàng thượng còn quên giới thiệu ngươi với Định Bắc đại tướng quân!” Thương Linh xong, liền liếc mắt nhìn về phía Chu Nhan đứng phục tùng bên dưới.

      Nhạc Tần vừa thấy Chu Nhan mà tim đập nhanh, giờ lại nghe thấy lời này của Thương Linh, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Tỷ tỷ đùa, Tần nhi từ gặp mặt biểu ca, hôm nay cũng nhờ ngày hội Trung thu ngụ ý đoàn viên này mà cùng biểu ca hàn huyên đôi câu, hẳn là quấy rầy đến khí vui mừng !”

      Thương Linh nghe ra ý khiêu khích trong miệng Nhạc Tần, chỉ mím môi cười, tay vuốt ve móng tay sơn nước hoa bóng bong, chậm rì rì : “Muội muội cần tức giận, bản cung chỉ là thuận miệng chút mà thôi!”

      Nhạc Tần nhìn thấy mọi người ở đây tuy rằng cúi đầu dám nhìn nàng cùng hoàng hậu đấu võ mồm, nhưng là hai cái lỗ tai kia đều vểnh lên thẳng tắp. Phải biết rằng, tin tức nàng ở hậu cung cùng Thương Linh tranh dành tình cảm, các vị đại thần triều đều biết. Giờ, Thương Linh lại ở tình cảnh chẳng phân biệt được mà tận lực làm khó dễ nàng, Chiêu Quang đế lại chỉ đứng đó híp mắt , thực khiến nàng rối loạn, biết nên giải quyết thế nào.

      Hoa Dung Nguyệt đứng ở giữa bọn vương tôn công tử đương nhiên là nhìn thấy màn này, lén lút nhìn về phía hai nữ nhân bên người Chiêu Quang đế tranh đấu kia, nhíu mày, hỏi Cao Uy đứng sau mình: “Này! Đây là tình huống gì?”

      Tên hồ ly thối Cao Uy này mỉm cười, vụng trộm giương mắt nhìn về phía , : “Còn nhìn ra? Hai vị phi tử chơi trò cung đấu, mọi người đứng đây xem diễn!”

      là hồ nháo, trong tình cảnh này cư nhiên còn làm ầm ĩ như thế!” Hoa Dung Nguyệt như vậy, cũng do lo lắng Chu Nhan bị hai vị phi tử kia liên lụy, dù sao lời này cũng do câu của thiên tử.

      Cao Uy nhìn ra Hoa Dung Nguyệt nôn nóng, cười cười đưa tay vỗ vai Hoa Dung Nguyệt: “Yên tâm, ngươi nhìn sắc mặt thiên tử!”

      Hoa Dung Nguyệt vụng trộm nhìn qua, thoáng chốc tức giận: “Đại lão bà cùng tiểu lão bà của chính mình đều tranh đấu ầm ĩ, còn có tâm tư uống trà?”

      Cao Uy : “Nhóm đại thần trong triều luôn cho rằng, thiên tử của chúng ta là người nhu nhược, tuy là cửu ngũ chí tôn, nhưng binh quyền dều bị Sở Tương Vương nắm trong tay, chính quyền lại bị Thương thái phó nắm giữ, khó nghe chút chính là con rối, lên triều nghe báo cáo chỉ là hình thức mà thôi. Hơn nữa, hai vị nương nương được sủng ái nhất hậu cung cố tình lại là người của hai vị đại thần nắm quyền lực, ngươi cho rằng đây chỉ là trùng hợp sao?”

      Hoa Dung Nguyệt nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy da đầu run lên, tuy rằng đứng ở dưới nắng ấm gió ấm, nhưng lại giống như ở hầm băng, gió lạnh xung quanh nổi lên bốn phía!

      Cao Uy mím môi giảo hoạt cười cười như hồ ly, tiếp tục : “Càng nhìn qua có vẻ như yếu đuối bị người giam giữ, kỳ thường thường lại càng là người khó đối phó nhất, bởi vì bọn họ hiểu được phương thức giả ngu để bảo vệ bản thân, chúng ta sợ người ngấm ngầm đánh hay người đánh công khai, chỉ sợ nhất là người giấu tài năng. Thương gia đứng sau hoàng hậu, Sở Tương Vương phủ đứng sau Đoan phi, bọn họ đồng khí tương liên, tiền triều hậu cung đoàn kết tựa như cái thùng sắt. Ngươi quen biết từ với thiên tử cũng chưa nhìn ra sao? Vì ngồi ổn long ỷ, thiên tử của chúng ta đúng là nhọc lòng, câu kia nhìn như nhàng bâng quơ, lại dẫn tới hai nhà đấu trang gay gắt, bản thân lại đứng ngoài xem. Chỉ là đáng tiếc, tiểu tướng quân trở thành mồi lửa của lời này!”

      Hoa Dung Nguyệt vừa nghe lời này, tự nhiên là đứng nổi. Nắm chặt tay lại định ra mặt, lại đúng lúc này nghe thấy tiếng ngựa hí truyền tới, tiếp đó là thanh vó ngựa phi đất, hỗn loạn vang lên. con ngựa thượng đẳng cũng biết là bị làm sao, cư nhiên điên cuồng chạy về phía này!

      Ngự lâm quân vội vàng xông lên phía trước cản lại, nhưng phiền là con ngựa cao lớn, lại giống như bị điên rồi, nhìn thấy người liền đá loạn, mọi người ào ào ngã xuống, đều bị thương. Hoa Dung Nguyệt cũng sợ tới mức hoa dung thất sắc, tránh ở sau Cao Uy run rẩy ngừng. Chỉ thấy con ngựa nổi điên kia, đường chạy qua đám người, giơ đầu ngựa lên kiêu ngạo đá loạn, hai mắt đỏ đậm nhìn qua khán đài, khi mọi người còn chưa phản ứng, biết từ nơi nào vọng lại thanh kinh hô: “Mau bắt nó lại, đừng cho nó vọt lên !”

      Vừa dứt lời, con ngựa điên kia sớm chạy tới, quả nhiên phương hướng nó chạy là tới khán đài!

      Cùng lúc đó, bóng dáng xanh ngọc bay vút lên trung, ở trung lưu loát xoay người vài vòng rồi rơi xuống, ngay sau đó, cư nhiên ở trước mắt bao người, đem bóng dáng màu vàng vững vàng bảo vệ sau người, lại chỉ có hoàng hậu Thương Linh ở bên cạnh, trừ bỏ cung nữ cùng thái giám, lại có người nào bảo hộ, mà con ngựa điên kia tựa hồ hướng tới hoàng hậu chạy đến, nguy hiểm nháy mắt tới gần!
      Last edited: 29/9/15
      Trâu thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16: Giống như mới quen

      Edit: Vật

      Beta: Panh Hoang

      Ngựa điên chạy nhanh như chớp, hai mắt đỏ đậm, bên miệng con ngựa còn chảy nước dãi, dường như vô cùng đau đớn, bên kêu hí hí bên toàn thân co giật; mà theo phía sau ngựa điên là đoàn người chạy băng băng tới, vốn là tay cầm dây thừng, Quý Hải chuẩn bị bay lên chế trụ nó trước.

      Quý Hải vốn là người có năng lực, chiến trường dũng mãnh phi thường, lúc này nề hà chi chuyện ngựa điên chạy lồng, cho dù thân bản lãnh cũng khó mà phát huy, chỉ có thể chầm chậm đuổi theo ở phía sau, tìm thời cơ thích hợp.

      bãi săn bắn tốt, thế nhưng khắp nơi nay hoảng loạn thành đoàn; tiếng thét chói tai cao thấp nối tiếp nhau, nhưng lại người dám vượt lên phía trước khiêu chiến con ngựa điên này.

      Ngay lúc tình thế nguy cấp này, bỗng nhiên thấy viên đá lăng mang theo cỗ mạnh mẽ bay tới, từ lễ đài thẳng hướng đầu ngựa mạnh ném tới!

      Kia cùng viên đá cuội thông thường lớn giống nhau, lại trong lúc va chạm mạnh với đầu ngựa, phát ra ‘Phốc’ tiếng, trong nháy mắt con ngựa điên nện trúng lui về phía sau mấy bước, con ngựa yếu dần bên mép trào ra mảnh đỏ sậm, đổ xuống mặt cỏ vàng!

      Quý Hải thấy này màn, biết là cơ hội tới ; đồng thời xoay người mà lên, chỉnh tề ngồi ở lưng ngựa, tiếp đó cầm lấy dây thừng trong tay, buộc thành cái vòng hung hăng hướng tới cổ con ngựa ghìm lại; ngựa điên hí tiếng dài, ở trong đau đớn vó ngựa nhảy lên vùng vẫy hết sức, chính là bị sức mạnh cường hãn của Quý Hải làm té lăn đất!

      Ngay lúc này ngự lâm quân lập tức xông lên, hơn mười người ào ào xông lên kẹp chỗ chân ngựa cùng đầu ngựa, cố sức mấy phen, cuối cùng chính là đến đem ngựa điên chế phục!

      Xem lễ đài, Thương Linh bị dọa đến ngã ngồi đất, khuôn mặt mấy cung nữ bên cạch cũng trắng bệch; ngược lại sắc mặt Chiêu Quang đế vẫn ổn định như cũ ngồi ở long ỷ, chỉ là nhìn thấy hoàng hậu chật vật ngã ngồi đất lông mày vốn bình thường lại bất giác cau lại, ở bên khác, Nhạc Tần cùng Chiêu Quang đế giống nhau, ổn định ngồi ghế, nhưng cũng bị hoảng sợ, sắc mặt có chút cứng ngắc; mà đứng trước người Nhạc Tần kia, thân cao lớn mạnh mẽ mang theo sức mạnh chống trời, như mây, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ như được đẽo gọt bình tĩnh quay mặt; mà ở trong tay , cục đá khác được lấy ra vân vê trong tay, chờ đợi sau khi con ngựa điên bị người chế trụ, lúc này mới thỏa mãn lộ ra vẻ tươi cười, cục đá cầm trong tay, sau khi bị dùng lực, hóa thành bột trắng mịn, bị gió thổi qua, bay !

      hồi sợ bóng sợ gió, cuối cùng là giai đoạn kiện cáo!

      Nhìn ngựa điên điên cuồng bị đám người Quý Hải hợp lực kéo xuống, sắc mặt Thương Linh vẫn như cũ tái nhợt, vuốt ngực ngồi trở lại lên ghế; thế nhưng dư quang ở trong mắt liếc thẳng hướng về phía Nhạc Tần được Chu Nhan bảo hộ phía sau người, phẫn hận : " hổ là người nhà, ngựa điên kinh động bãi săn, Đoan phi cách như vậy xa, Định Bắc đại tướng quân vẫn như cũ đứng ra phía trước bảo hộ, mà bản cung ở dưới vó ngựa nguy hiểm chạy trốn, cũng thấy tướng quân xuất cứu giúp; tướng quân cũng đủ quan tâm đứng ra bảo hộ giai nhân nha!"

      Nhạc Tần tuy rằng cũng bị trận biến cố này liên lụy, nhưng cũng bị kinh sợ; lúc này lại nghe Thương Linh tỏ làm khó dễ chuyện Chu Nhan đứng ra bảo hộ, trong lòng cũng là cực kì tức giận, thu hồi thái độ dịu dàng lúc trước, trả lời lại cách mỉa mai : "Tỷ tỷ, chớ phải là bị hù dọa, thậm chí ngay cae ánh mắt cũng tốt? Vừa rồi ngựa điên xông tới, tuy rằng Định Bắc đại tướng quân bảo hộ thần thiếp, nhưng cũng lấy tay ném cục đá đánh vào đầu ngựa, nếu có cục đá kia, chỉ sợ tỷ tỷ ngay cả thân mình là làm bằng sắt lúc này cũng biến thành bãi thịt nát !"

      "Đoan phi! Ngươi dám cùng bản cung tranh luận!" Thương Linh trừng mắt giận giữ mắng!

      Nhạc Tần lạnh lùng cười: "Tỷ tỷ sai lầm rồi, thần thiếp chẳng qua chỉ là lời mà thôi!"

      Mắt thấy hai cung này lại bắt đầu tranh đấu, còn có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng; đồng thời mọi người nắm phen mồ hôi lạnh, đều là cùng nhau nhìn về phía Chiêu Quang đế vừa mới vừa câu.

      Chiêu Quang đế chuyển động ngón tay cái lên ngọc ban chỉ ( biết là cái gì ??? ~> Vũ Ca: là nhẫn ngọc vì từ 'chỉ' trong 'giới chỉ' là cái nhẫn mà ), nhíu phần đuôi mắt tuy rằng mê nhưng lại dấu cỗ lệ khí: "Ngọc Lạc, hoàng hậu tựa hồ bị ngựa điên ban nãy làm rối loạn tâm trí rồi, đưa về trong doanh trướng, trước truyền thái y đến xem!"

      Chiêu Quang đế tiếng vừa dứt, sắc mặt mọi người ở đây cũng là giống nhau; thấy Thương thái phó cùng Thương Linh cũng lúc rời khỏi khó có thể tin trợn to mắt nhìn hướng thiên tử, mà ngồi ở bên kia từ đầu tới đuôi đều có nhúc nhích chút Sở Tương Vương cũng là nhếch miệng cười, tán thưởng nhìn về phía Nhạc Tần được Chu Nhan bảo hộ ở sau người.

      Cao Uy trông thấy màn này, vuốt đuôi ngựa : " nhìn ra chưa? Lúc này đây môi thương khẩu chiến, Đoan phi nương nương thắng!"

      Hoa Dung Nguyệt vẫn chưa trả lời, chính là đền nhìn người từ đầu tới đuôi đứng ở phía trước Đoan phi lên tiếng Chu Nhan, lúc này trong nháy mắt, trong lòng đột nhiên có chút xót xa, tuy rằng biết Nhan Lang đương triều nhất phẩm, là người tâm phúc bên người thiên tử, lại càng là hùng của toàn bộ Đại Chu; nhưng lúc này, lại cảm thấy này phần hùng vô cùng đáng thương, đáng thương đến trở thành đối tượng mà mỗi người nghĩ muốn công kích lợi dụng.

      Nghĩ đến đây, Hoa Dung Nguyệt đứng yên, vừa muốn cất bước tiến lên, lại bị Cao Uy nhanh tay nhanh mắt ngăn lại : "Ngươi muốn làm cái gì?"

      "Hoàng hậu khi dễ Nhan lang, hoàng thượng lợi dụng Nhan lang, ta muốn cứu !"

      "Tiểu tổ tông của ta ơi, con mắt nào của ngươi thấy Chu Nhan bị người khi dễ ? Ngươi yên tâm, những người này ở đây, cho dù là có người muốn khi dễ cũng dám quang minh chính đại mà đến; vừa rồi hồi phong ba tuy rằng Chu Nhan nhìn qua bị công kích, nhưng là ngươi thấy sao? Hoàng thượng quát hoàng hậu lui về phía sau, trận này là Đoan phi thắng, Đoan phi thắng liền chứng minh Sở Tương Vương phủ thắng, Chu Nhan vẫn như cũ là đương triều nhất phẩm, vẫn là người tâm phúc nay của thiên tử!"

      Hoa Dung Nguyệt tuy rằng có hoàn toàn hiểu được lời của Cao Uy, nhưng là mơ hồ nghe ra Chu Nhan là an toàn lo lắng ; nhưng là, vẫn lo lắng như cũ nhìn về phía , con ngươi trong trẻo mang theo bất an, lóe ra bất định.

      Phong ba ngựa điên, tuy rằng bị ngăn chặn. Mọi người ở đây vẫn là luận sôi nổi, vẻ mặt mơ hồ; có tiểu nhân nhát gan, hai chân lại càng run lên, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoang mang.

      Chiêu Quang đế tự nhiên chú ý tới điều đó, ánh mắt thâm thúy ở mặt từng vị đại thần đảo qua, cuối cùng dừng người thanh niên tuấn tú phi phàm, khóe miệng mang theo nụ cười ý vị sâu xa, ngón cái vẫn như cũ chuyển động tren ngọc ban chỉ, mỉm cười : "Trẫm thân ở trong cung, cả ngày trước phải ở trong điện thiết triều là ở trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương; dĩ nhiên là nhiều năm cũng có trải qua kích động phong phú như thế..." tới đây, Chiêu Quang đế đối với Chu Nhan cười: "A Nhan, hôm nay ngươi thế nhưng là khiến trẫm mở rộng tầm mắt, mười mấy tên ngự lâm quân đều thể chế phục con ngựa, nhưng lại bị cục đá nho của ngươi bay tới, cư nhiên lại hoa mắt choáng đầu, lui về xa về phía sau vài thước, rất có bản lãnh; giang sơn trẫm giao tới cho ngươi coi chừng, tuyệt đối yên tâm!"

      Chu Nhan khom lưng hành lễ : "Hộ giá quốc gia, vốn là bổn phận của thần!"

      "Tốt! Tốt câu bổn phận! Hoàng thúc, ngươi xem đường đệ coi chừng trẫm yên tâm tin cậy!"

      Sắc mặt Sở Tương Vương mang nét cười đứng lên "Thân là thần tử lẽ ra nên như vậy, hoàng thượng cần lại khen , miễn cho tiểu tử này đuôi vểnh lên đến trời !"

      Chiêu Quang đế vẫn như cũ cười cười "Hoàng thúc, trẫm khen đường đệ nhà mình cũng tương đương là khen chính bản thân trẫm. Lại , A Nhan hiểu biết đúng mực, chắc chắn đem đuôi vểnh lên so trẫm còn muốn cao hơn!" Chiêu Quang đế vừa xong, liền cười ha hả đứng lên; câu đơn giản, lại bị với ý vị vô cùng sâu xa.

      Chu Nhan thấy mặt phụ thân chợt lóe lên trầm sắc tồi biên mất, liền rũ mắt xuống ; nhưng trong lòng này, lại biết được tựa như gương sáng: phụ vương chính là thuận miệng câu ‘Thiên’, nhưng lại xem đương kim thánh thượng, ai mới có thể xứng đáng với chữ ‘Thiên’ này!

      Cao Uy ở phía dưới đem tất cả chuyện này thu hết vào trong tầm mắt, sau cùng lại nhìn thấy Sở Tương Vương thu hồi vẻ mặt hãnh diện thực tại lại vì đương kim thiên tử trầm trồ khen ngợi tiếng: "Đây là thiên tử của chúng ta, bốn lượng đẩy nghìn cân, thể khinh thường."

      Hoa Dung Nguyệt ở bên cạnh nghe thấy tiếng Cao Uy than thở , đến gần quay đầu lại, giọng : "Vừa rồi màn kia ta xem hiểu , hoàng thượng đây là dùng lực đả lực, trước dùng Nhan lang thu thập Thương Linh cùng Thương thái phó, lại đơn giản khen Sở Tương Vương câu khiến thả lỏng cảnh giác, nhưng cuối cùng lại chiêu hồi mã thương, xác thực rất cao minh!"

      Cao Uy khẽ nhướn mày, tán thưởng nhìn Hoa Dung Nguyệt cái: "Ôi trời ơi! Trở nên thông minh rồi nha!"

      Hoa Dung Nguyệt căm hận trừng mắt nhìn tôn tử này liếc mắt cái: "Gia vốn có ngu ngốc... Chẳng qua tới đây ta liền hoài nghi ?"

      Cao Uy , chỉ là nghiêng đầu nhìn .

      Hoa Dung Nguyệt híp mắt lại vuốt cằm, bộ dáng sầu tư trăm kết: "Đây vẫn là tên thiên tử ta nhận thức kia sao? Vẫn là tên tiểu tử xấu xa năm đó theo ta phía sau ta cùng nhau nhìn lén 《 nam phong đồ 》sao? !"

      ------ lời của người xa lạ ------

      Cao Uy: Thiên tử trưởng thành, trước kia là tiểu tử trắng nõn mềm mịn, giờ sớm biến thành thú thành tinh rồi !

      Hoa Dung Nguyệt: , tại ngẫm lại, vẫn luôn là thú thành tinh!

      Cao Uy: lời này lên như thế nào?

      Hoa Dung Nguyệt: Xa nghĩ lại thiên tử năm đó, ban đầu nghe thấy việc nam nam, khi đó liền với ta, tương lai chính là vua của nước, vĩnh viễn đều là nằm phía người khác! (Ôi, Nguyệt *khụ khụ* ~~~~)

      ( tiết mục ngắn hiếm thấy, xem hiểu phải ? )

      【 rốt cục đem trận phong ba ngựa điên này bàn giao ràng , thấy ràng phải ? Người người đều kêu gào mãnh liệt nha, ngay cả hồ ly Cao Uy chỉ biết cợt nhả kia đều là tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía! Cảm tạ nhóm muội muội duy trì cùng cổ vũ, ôm ôm cảm tạ 】
      Last edited: 29/9/15
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :