Chương 3.2
"Nếu như hiểu nguyên nhân của việc, bắt đầu từ ngày mai, khi tan làm lập tức xuống tìm tôi báo danh." Ăn ý cần phải có thời gian luyện tập, mà thời gian là thứ thiếu nhất.
Nếu làm tình nhân của phải hiểu từng thói quen, hứng thú, sở thích, trừ việc này ra, còn phải học dáng vẻ lẳng lơ nên có của tình nhân, cũng muốn người khác nhìn ra chỗ sơ hở, dẫn đến liên lụy toàn bộ kế hoạch thoát hôn.
"Ngày mai? Nhưng tối mai tôi có việc." Cái miệng nhắn của cong xuống, tuy rằng oan ức, cũng dám phàn nàn.
"Chủ nhật cũng ngoại lệ." lại làm lơ, tiện thể cả ngày nghỉ của cũng hẹn trước.
Tham vọng của đàn ông này vốn cần ngày nghỉ, nên là tình nhân đừng mong có thể nghỉ ngơi hai ngày.
Mắt thấy công việc còn chút, chuyện nên xử lý cũng làm xong, nhếch môi, vớ lấy điện thoại, ví da và chìa khóa xe bàn, trước đoạn ra khỏi phòng sách.
" ăn bữa cơm với tôi, lát tôi đưa trở về." ngoắc ngoắc ngón trỏ, ý bảo nhanh chóng đuổi theo.
"Hả? Nhưng mà tôi còn có việc muốn --" xong, việc tuyển chọn còn chưa có hỏi nữa.
" Động tác nhanh!"
" Vâng!" có thói quen nghe lời, dưới thúc giục của , tuyệt đối dám chậm trễ.
Ba chân bốn cẳng nhét laptop vào trong túi, giống như dâu nhanh chóng đến bên cạnh , nhưng lại chân dài, sải bước, chạy hai bước mới đuổi kịp, hơn nữa có chuyên tâm, phân tâm cái, thế nhưng giẫm phải hụt bậc thang, mắt thấy ngã xuống cầu thang --
" Đáng chết, muốn ngã gãy cổ sao?" khẩn cấp kéo lại thân thể mất hồn của , đồng thời chửi ầm lên.
Mặt trắng bệch, bất thình lình bị cái ngoài ý muốn này làm sợ tới mức cổ họng siết chặt, lúc sau, mới phát ra thanh.
ực xin lỗi, phải tôi cố ý."
đương nhiên biết cố ý, ngay cả đường còn có thể té nhào, nên ngã cầu thang cũng có gì là lạ.
Vì ngăn chặn lại tiếp diễn tình huống như vậy, dứt khoát phen đoạt lấy laptop của , tay siết chặt cổ tay của , giống như đỡ người già , mang theo xuống thang lầu, khó có được săn sóc, Vưu Vịnh Kỳ lập tức bị dọa sợ.
Trong nháy mắt, thế mà lại hoài nghi người đàn ông trước mắt hẳn phải là Quyền Thiên Sóc.
Quyền Thiên Sóc chân chính phải là duy ngã độc tôn, lạnh lùng bá đạo, làm sao có thể có hành động dịu dàng như vậy?
"!" như có con mắt mở to ở sau lưng, liền lập tức phát phân tâm của . này ngã lần đủ sao, còn muốn thêm tiếp lần nữa sao?
quay đầu trừng mắt , toàn thân run lên, lập tức phục tùng mệnh lệnh, rập khuôn đuổi kịp bước chân của , nhưng mới được vài bước, lại phát chuyện có làm người khác giật mình --
Bước chân của chuyển nên chậm rãi ư!
là phối hợp với sao?!
ngạc nhiên nháy mắt nghi ngờ, nhịn được lại lén nhìn vài lần, nghi ngờ tất cả đều là lỗi của chính mình.
Vừa ra khỏi biệt thự, liền lập tức buông ra, còn thay mở cửa xe, bỏ laptop vào chỗ ngồi phía sau. dự đoán được lại thân sĩ như vậy, thẳng đến khi xe bắt đầu chạy, vẫn nhịn được muốn lén lút xác định, có là Quyền Thiên Sóc hay --
"Muốn nhìn quang minh chính đại mà nhìn." Hai tay Quyền Thiên Sóc nắm tay lái, nhìn về phía trước.
"Á!" Vưu Vịnh Kỳ hoảng sợ.
"Còn có, muốn cái gì , tôi ghét nhất người khác có chuyện gạt tôi." Từ rất sớm, liền phát nhìn lén của , này dọc đường vài lần muốn rồi lại thôi, nhiều lần mở miệng nhưng từ đầu đến cuối lại phát ra chút thanh, bộ dáng ấp a ấp úng kia, làm cho người nhìn bực dọc.
"Tôi , muốn gì.... " thiếu tự tin thu hồi ánh mắt.
có mới là lạ.
tiếng hừ lạnh, khuôn mặt tuấn tú cố tình nghiêm túc, sử dụng thủ đoạn uy hiếp.
"Tôi chỉ đếm đến ba, tốt nhất có chuyện mau, có rắm mau thả, nếu ... "
này điểm tốt ở chỗ lá gan , bất quá xấu cũng ở điểm xấu này, mỗi lần chuyện luôn lề mề, cho dù là người thông thái tu dưỡng tốt đến đâu, cũng bị chọc giận, nếu đợi bằng tự mình mở miệng hỏi trước.
"À...... Là, là về chuyện nhân vật nữ chính của phim hoạt hình ! " bị dọa tới run lên, liền tranh thủ ra thắc mắc. "Bởi vì tất cả mọi người tôi chưa vào phòng ghi , rất kì lạ là tôi lại được nhận vai vào nhân vật nữ chính, cho nên tôi muốn hỏi kết quả lần tuyển chọn này có phải bị lỗi....... À, có phải bị lỗi hay ?"
kín đáo hỏi, dám là làm sai, cho dù , lại nghe ra ý ở ngoài lời của .
Bình thường chỉ có người được chọn mới mới có thể nghi ngờ cuộc tuyển chọn bất công, nghĩ tới là người trúng tuyển chẳng những vui, ngược lại còn bị người ta nắm mũi dẫn , là ngu ngốc!
"Ai tuyển chọn cần phải vào phòng ghi ?" hừ lạnh khinh thường.
"Ồ?" hoảng hốt.
"Kịch bản là tôi viết, tôi muốn nhân vật cho ai đảm nhận đều là thuộc quyền tự do của tôi, cho dù chưa đến phòng ghi sao!" ai bì được, đối với để ý của , chỉ cảm thấy ngu ngốc.
Toàn bộ người trong công ty đều hiểu được tính tình của , hiểu tác phong làm việc của , cho dù có người chạy tới bên ngoài công ty kêu gào kháng nghị,cũng làm thay đổi kết quả tuyển chọn, chỉ có thể bị liệt vào danh sách đen, từ nay về sau càng mất nhiều cơ hội.
"Hả? Nhưng là như vậy... Như vậy công bằng." Ba chữ công bằng kia, rất .
lập tức cười khẩy, vì ngây thơ.
" Thế giới này vốn có công bằng, cái gọi là tuyển chọn, cũng phải vì chứng minh công bằng mà ra, mà là vì tìm được người tài tốt nhất, người có thực lực , cho dù có tham gia tuyển chọn, cũng khó trốn mắt thần của Bá Nhạc*, người có thực lực nhưng lại tự cao tự đại, mới có thể giống chó điên cắn loạn." Thừa dịp đèn đỏ, hứng thú quay đầu nhìn . "Tôi muốn là ngựa tốt, mà phải là chó điên, tốt nhất hiểu điều này."
*Bá Nhạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát , tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Nhạc" những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)
Lời của là làm thụ sủng nhược kinh.
Á..... Lời của ý tứ là, có thực lực kia sao? Nhưng, nhưng là người mới ?
" có thể tin chính mình, nhưng cho phép hoài nghi tôi." lập tức liền nhìn ra do dự của .", chính là người tôi muốn." nghiêm túc , giọng điệu chuyện rung động hơn lời thề của người khác.
Vưu Vịnh Kỳ hoàn toàn biết phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngây người nhìn , sau đó hiểu sao đỏ mặt.
Nếu là trong lòng của còn hoài nghi cái gì, cũng toàn bộ thua ở khí phách cả người của .
chính là người như vậy, thân là thần trong giới diễn nghệ, cho dù hôm nay đổi trắng thay đen, con nai kia là ngựa, nghi ngờ người của , ngược lại thành ngu ngốc.
Vốn lồng tiếng là chuyên môn của , chỉ cần chịu xuất ra chút bản lãnh, hẳn là để cho người khác quá thất vọng mới phải, nhưng với vai tình nhân, có chút lo lắng.
Tuy rằng muốn tin tưởng , nhưng rốt cuộc nên làm như thế nào, mới giống tình nhân đây?
-----Hết chương 3---- ----
Last edited by a moderator: 23/12/15