Vì Sao Ông Ackroyd Chết - Agatha Christie (16 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 16: (Kết)

      Hãy để tôi nhắc lại tý. người có mặt trong nhà trọ ngày hôm ấy, người quen ông Ackroyd đến mức biết được rằng ông ta mua chiếc máy ghi , người có năng lực như nhà phát minh và có thể nghiên cứu để làm ra chiếc máy báo giờ cỡ , người có đủ cơ hội để lấy được con dao găm ra khỏi ra khỏi chiếc bàn bằng bạc trước khi Flora vào, người có bên mình chiếc túi xách có thể giấu trong đó chiếc máy ghi , và cuối cùng, người ở trong phòng làm việc của ông Ackroyd vài phút trước khi Parker gọi điện cho cảnh sát sau khi cái chết được phát , kết cục lại, con người đó chính là bác sỹ Sheppard!

      phút im lặng trôi qua, tôi phá lên cười.

      - Ông bị điên hay sao đấy, ông Poirot. - Tôi .

      - , tôi điên đâu. Tôi chú ý đến chi tiết . Thí dụ ông rời khỏi nhà ông Ackroyd vào lúc 21 giờ kém 10. Phải, bất cứ ai, kể cả ông nữa, đều rằng để từ nhà ra đến ngoài cửa biệt thự chỉ mất có năm phút thôi. Còn 5 phút nữa đâu? thí dụ khác: có bằng chứng để rằng những cánh cửa sổ nơi xảy ra án mạng được đóng lại; đấy chỉ là lời của ông thôi. Sau khi giết xong Ackroyd và ra bằng cửa chính, ông có đủ thời gian để đôi giày của Ralph vào, ông cất đôi giày đó trong túi thuốc của ông. Tiếp theo, ông tạo ra những dấu giày ở cửa sổ, leo vào phòng, khóa cửa ra vào lại, leo ra và cuối cùng, ông chạy ra cửa chính. Tôi biết rằng tất cả những việc đó có thể làm được trong 10 phút, vì tôi thử nghiệm vào hôm ông chuyện với bà Ackroyd. Sau khi ông về đến nhà, chiếc máy ghi được phát vào lúc 21g30 phút; chiếc máy ghi đóng vai trò của kẻ đồng lõa cho ông. Đúng thế, nếu ai đó nghe được tiếng từ trong phòng của ông Ackroyd đó là tiếng của máy ghi . Tôi nghĩ là ông phạm sai lầm ở đó.

      - Ông bạn thân mến của tôi ôi - Tôi bằng giọng khác lạ đến nỗi bản thân nhận ra được đó là giọng của mình nữa - Tại sao ông lại luôn nghĩ rằng tôi là kẻ muốn giết ông Ackroyd?

      - Chắc chắn như thế. Ông là kẻ đe dọa bà Ferrars. Ai có thể biết về cái chết của ông Ferrars hơn bác sỹ, người khám tử thi kia? Ông với tôi về chuyện của hồi môn; song tôi thể tìm ra được bằng chứng nào về của hồi môn của ông cả. Ông đặt chuyện với tôi để giải thích về số tiền hai mươi nghìn bảng mà ông lấy được của bà Ferrars. Nếu ông Ackroyd biết được ông ra sao? Điều đó ông biết hơn tôi. Cú điện thoại cũng ràng lắm rồi. Tôi phát ra được việc này lúc ban đầu. Nhưng tôi nghi ngờ cho đến khi tìm được là ông có bệnh nhân, vào ngày đó, người Mỹ chiếc tàu cập bến vào nước . Tôi gởi cho ta bức điện để hỏi về điều mà tôi cần biết - đây là bức điện trả lời của ta.

      Poirot lấy cho tôi xem bức điện và đọc:

      - Đúng như vậy. Bác sỹ Sheppard cầu tôi lấy lời dặn của ông ta ở nhà bệnh nhân. Sau đó tôi phải gọi điện thoại cho bác sỹ từ nhà ga xe lửa với cầu, cầu đó là: trả lời!

      - Chị của ông nghe thấy ông nhận điện thoại, nhưng ông bịa ra lời gọi của Parker là ông cần phải đến ngay nơi xảy ra án mạng.

      - Tất cả cái đó đều rất là thú vị - tôi - nhưng ông định làm gì bây giờ?

      - Tôi với ông rồi đấy; ông thanh tra Rgalan biết vào sáng ngày mai, nhưng vì bà chị tốt bụng của ông nên tôi cho ông lối thoát. Ông có thể uống thứ thuốc ngủ gì đấy, và vô tình, ông hãy uống nhiều vào. Ông hiểu tôi chứ? Đại úy Ralph Paton cần được yên ổn, vô tội. Ông làm ơn hãy viết lại tất cả những gì xảy ra.

      - Ông còn cầu gì nữa ?

      - Ông có rằng kẻ giết người có thể làm tôi câm họng; nhưng tôi bao giờ khuyên ông làm điều này đâu. Điều đó cũng bao giờ có thể xảy ra được đâu.

      - Tôi đến nỗi làm việc đó đâu.

      xong tôi đứng dậy, chào Poirot và trở về nhà.

      Tôi viết được phần lớn câu chuyện này rồi, với dụng ý là thất bại cuối cùng thuộc về Poirot; nhưng cuối cùng, kẻ thất bại lại chính là tôi. Sau khi viết xong những dòng cuối cùng, tôi gói lại và gởi cho Poirot. Ông ta hứa với tôi là cho Caroline biết chuyện này và tôi tin tưởng vào lời hứa của ông ấy.

      Trong suốt cả vụ án này, tôi cảm thấy rằng có những điều gì đó kinh khủng xảy ra và có rất nhiều điều khó hiểu.

      Thuốc sẵn rồi, hãy dùng Veronal, bởi vì cũng chính bằng loại thuốc độc đó mà câu chuyện này được bắt đầu.

      Nhưng tôi mong rằng, Hercule Poirot đừng bao giờ rút lui khỏi công việc của ông để đến đây trồng bí.


      THE END

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :