Vì Sao Ông Ackroyd Chết - Agatha Christie (16 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 14: Câu Chuyện Về Ursula Bourne (Tiếp)

      Caroline đẩy tôi sang bên và tiến tới ôm lấy Ursula.

      - Tôi tới đây vì bài báo - tiếp tục cách bình tĩnh, Poirot nhìn bằng ánh mắt khích lệ.

      - Nếu Ralph bị bắt cuộc sống của tôi là vô nghĩa - tiếp trong tiếng khóc.

      - Báo chí bao giờ lên cả đâu - Poirot và có vẻ như rất ngượng nghịu - Song, đó là mà chúng tôi mong muốn đấy.

      - Tôi tin là Ralph làm điều đó - Ursula tiếp tục - Ông là con người thông thái và ông tìm ra ; tôi xin ông hãy giúp tôi.

      - Nếu như muốn tôi cứu Ralph, phải cho tôi bất cứ điều gì về ta, ngay cả khi những điều đó có thể bất lợi cho ta nữa.

      Ursula bắt đầu câu chuyện. Bố chết , để lại bảy đứa con với số tiền ít ỏi. Người chị lớn nhất của Ursula lấy ông Folliott; đấy là người đàn bà mà tôi gặp hôm chủ nhật; con người đó tôi vẫn nhớ cho tới tận hôm nay. Cần phải tự kiếm sống, Ursula trở thành người ở. Sau khi gặp Ralph, tình nảy nở giữa hai người và kết thúc bằng đám cưới bí mật. Ralph sợ ông Ackroyd biết những chuyện này, vì nếu như vậy ông ta cho tiền nữa.

      Tuy thế, Ralph vẫn có thể thoát ra vòng vây của khó khăn. Ông Ackroyd từ chối cho Raplh đồng nào, trừ phi ta lấy Flora. Do yếu đuối, Ralph đồng ý với hy vọng là dần dần giải quyết được khó khăn; sau đó, tìm kiếm công việc ở nơi nào đó rồi đến việc xóa bỏ mối tình bắt buộc với Flora. Đây là kế họach của Ralph.

      Ursula rất đột ngột trước tin Ralph nhận lời lấy Flora. liền hẹn gặp Ralph trong rừng. Nơi Caroline nghe được phần câu chuyện của họ. Ralph cầu Ursula giữ kín mối quan hệ bí mật của họ thêm thời gian nữa, nhưng Ursula từ chối và quyết định tất cả với ông Ackroyd. Ursula thực quyết định đó của mình, và cuộc gặp gỡ giữa họ, Ursula và Ralph, với ông Ackroyd trở thành cơ bão tố. Ông Ackroyd nổi nóng với cả hai người, Ralph và Ursula.

      Vào buổi tối thứ sáu tuần trước, Ralph và Ursula gặp nhau ở ngôi nhà nghỉ mùa hè ngoài vườn. Họ cãi nhau và tuyên bố bỏ nhau. Ursula vứt chiếc nhẫn cưới vào trong bể nước. Khoảng vài chục phút sau người ta phát ra ông Ackroyd bị giết chết.

      - Từ đó trở - Ursula kết thúc cách khó khăn - tôi hề gặp lại hay nghe về Ralph nữa.

      Bây giờ rất ràng là tại sao trước đây Ursula hề gì cả. Nếu còn sống ông Ackroyd làm gì trước chuyện này? Ông ta phải là con người dễ dàng tha thứ cái việc Ralph lừa dối ông ta. Mặt khác, cái chết của ông Ackroyd lại rất có lợi cho Ralph và Ursula. Giả thiết này đặt Raplh vào tình thế xấu hơn bao giờ hết.

      - Tôi có câu hỏi quan trọng, thưa - Poirot - và Ralph rời khỏi nơi đứng chuyện vào lúc mấy giờ?

      - Thưa ông - đúng 21 giờ 30 phút tôi gặp Ralph. đường , tôi gặp thiếu tá Blunt lững thững dạo chơi, đo đó tôi phải tránh vào bụi để ông ta nhìn thấy Ralph đợi tôi ở đây. Chúng tôi gặp nhau khoảng 10 phút, hơn.

      Giờ đây tôi hiểu tại sao Ursula lại hỏi tôi về thời gian xảy ra vụ án.

      - làm gì sau khi quay về nhà? - Poirot hỏi.

      - Tôi trở về phòng riêng của mình và ở đó cho tới khoảng 22 giờ.

      - Có ai nhìn thấy ?

      - , nhưng... sao, ông cho rằng họ cói thể coi tôi, tôi...

      - Đúng thế, họ có thể cho là vào phòng làm việc của ông Ackroyd - Poirot kết thúc hộ .

      - Chỉ những kẻ ngốc mới nghĩ như vậy thôi - Caroline tuyên bố - Còn đối với người chồng của , theo tôi cần phải nghĩ gì về ta nữa cho mệt óc. ta liên tục chạy theo mấy đồng tiền và để cho phải chịu đựng hết.

      - , phải thế đâu. Bà đừng nghĩ như vậy về Ralph - Ursula khóc - ấy quay lại phải vì bản thân ấy đâu. Có thể là Ralph nghĩ rằng tôi gây ra vụ án mạng nên quay lại để cứu tôi đấy. Tôi nghiệp cho Ralph quá! Thế mà tôi dùng những lời lẽ tàn nhẫn để với Ralph.

      - Đấy phải là làm hại đâu - Caroline - Chẳng có gì phải lo lắng cả. Hãy bình tĩnh lại nào!

      - Tôi muốn Ralph quay lại với tôi và kể cho tôi nghe tất cả mọi việc - Ursula tiếp - Tôi nghĩ rằng bác sỹ Sheppard và Ralph rất thân nhau nên có thể bác sỹ biết được Ralph trốn ở đâu.

      quay lại nhìn tôi.

      - Do đó tôi với bác sỹ câu bóng gió là bác sỹ có thể chuyển lời của tôi tới Ralph.

      - Tôi? - Tôi kêu lên.

      - Tại sao James lại có thể biết được Ralph của ở đâu nhỉ? - Caroline hỏi.

      - Tôi hề biết là Ralph ở đâu cả.

      - Thôi, đủ rồi, ạ - Poirot cắt ngang câu chuyện - Còn bây giờ, Madame đừng có lo lắng nhiều quá. Hãy can đảm lên và tin tưởng vào Hercule Poirot.
      Last edited: 16/3/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 15: Câu Chuyện Về Ursula Bourne (2)

      Vào lúc 21 giờ, cuộc gặp gỡ của Poirot bắt đầu. Ursula cũng được mời tới và ta là người đầu tiên có mặt.

      Sau đó, đoàn người từ Fernly Park mới kéo đến, sau cùng là Russell và Parker. Poirot xếp chúng tôi ngồi xung quang chiếc bàn, còn ông ta ngồi ở vị trí chủ tọa.

      - Trước tiên - Poirot bắt đầu - tôi thấy cần thiết phải tuyên bố rằng - ông ta nhìn Ursula - đây phải là Ursula Bourne, mà là Ursula Paton. ấy và đại úy Ralph Paton lấy nhau từ hồi tháng ba.

      Có những tiếng kêu ngạc nhiên.

      - Xin chúc mừng chị, tôi rất vui mừng vì điều đó - Flora - Nhưng chị giữ câu chuyện này quá kín đấy. Tôi nghĩ rằng chị có biết nay Ralph ở đâu chứ? Riêng tôi - Flora tự trả lời - Đúng thế, tôi biết gì cả.

      - Chỉ có Poirot biết thôi - Poirot mình - Ông ta biết tất cả.

      - Ông cho rằng ông có thể đoán được Ralph ở đâu phải ? - Tôi nghi ngờ hỏi ông ta.

      - phải là đoán, ông bạn của tôi ạ, mà tôi biết cơ đấy. Nhưng bây giờ hãy để tôi bắt đầu . Bà Ackroyd, Flora, ông Raymond, thiếu tá Blunt, bà Ralph Paton, bác sỹ Sheppard, John Parker, Russell, tất cả các ông bà đều nghi ngờ người.

      cảm giác ngột ngạt chạy lan khắp phòng từ người này sang người khác. Mọi người đều nghĩ rằng đây là cái bẫy.

      - Khi được cầu điều tra vụ án này - Poirot tiếp - tôi đến Fernly Park cùng với bác sỹ Sheppard. Tôi nhìn thấy dấu giày ở cửa phòng làm việc của ông Ackroyd. Tôi xem xét ngôi nhà nghỉ mùa hè và tìm thấy mảnh vải rách. Tôi nhận ra đấy là mảnh vải của chiếc tạp dề và người sử dụng nó phải là ở đây. Khi đọc bản danh sách tất cả những người trong nhà, tôi nhận thấy rằng, trong những người đó có quan hệ với vụ án này, đó là Ursula Bourne. Ursula rằng ở trong phòng riêng của mình từ 21g30 đến 22 giờ. Nhưng trong khỏang thời gian này ta lại ở ngoài nhà nghỉ mùa hè. Nếu như vậy Ursula ở đó để gặp ai? Chúng ta biết rằng có người lạ mặt đến Fernly Park vào tối hôm ấy, và tôi có nhặt được chiếc lông ngỗng mà những người nghiện thước phiện hay dùng. Song, thời gian của hai kiện đó trùng lặp. Người lạ mặt đến ngôi nhà nghỉ mùa hè ngay sau lúc 21 giờ; còn Ursula ở đó trước 21 giờ 30. Từ đó, tôi nghĩ rằng có thể có hai cuộc gặp gỡ ở nhà nghỉ mùa hè.

      Tôi phát ra việc Russell hỏi bác sỹ Sheppard về thuốc phiện và làm thế nào để chữa bệnh nghiện thuốc phiện. Như vậy ai đến gặp Ursula? Câu hỏi này được trả lời bằng chiếc nhẫn mà tôi tìm thấy trong bể cá vàng, cộng thêm với việc Ralph bị phát con đường tới ngôi nhà nghỉ mùa hè vào lúc 21 giờ 25. Tôi cũng nghe được câu chuyện là Ralph hội đàm ở trong rừng với . Những chứng cứ trùng lặp xảy ra. ràng là Ralph ở trong phòng làm việc của ông Ackroyd vào lúc 21 giờ 30, cũng phải là Charles Kent, người đàn ông lạ mặt, vì ta cũng vừa bỏ xong. Như vậy ai là kẻ chuyện với ông Ackroyd?

      - Tôi cũng tự hỏi mình câu hỏi đó. Có ai đó ngồi với ông Ackroyd? Mà cũng phải tôi là người duy nhất nghe thấy giọng ông Ackroyd - Raymond - Ông thiếu tá Blunt cũng nghe đấy.

      - Thiếu tá Blunt hình như nghĩ rằng khi đó ông chính là người chuyện với ông Ackroyd đấy, ông Raymond ạ - Poirot nhấn mạnh - Tôi cũng tự hỏi tại sao ông ta lại có ý nghĩ ấy? Có nguyên nhân như thế này - Những gì ông nghe thấy lúc đó là: ... những cầu đối với tôi về vấn đề tiền là luôn luôn chậm trễ, nên tôi buộc lòng phải thể đồng ý với lời cầu của ông... Ở đây có điều đáng nghi ngờ.

      - Ông Ackroyd thường hay đọc cho tôi viết những bức thư có sử dụng từ như thế - Raymond nhấn mạnh.

      - Chính xác là như thế - Poirot trở lại vấn đề - Như thế đây là bức thư được đọc lên. Tôi tự hỏi: người bình thường, khi có dùng những lời lẽ như vậy ?

      - Có lẽ là lúc đó ông Ackroyd đọc to lá thư - Song, ở đây cần phải xem là ai đọc thư cho ai nghe.

      - Tại sao? có chứng cứ nào về việc có người nữa ở trong phòng. Đây giống như cách ông Ackroyd đọc to lá thư cho mình mình nghe. Nhưng hình như quên mất việc có người rẽ qua đây vào hôm thứ tư tuần trước. Người đàn ông đó đóng vai trò gì quan trọng, có lẽ thế. Nhưng cái công ty cử người đó tới đây lại gây cho tôi nhiều chú ý.

      - Người đàn ông của công ty bán máy ghi ở Cranchester - Raymond cười.

      - Đúng như vậy, tôi hỏi công ty này - Poirot thêm - Họ với tôi là ông Ackroyd có mua chiếc máy ghi . Tôi hiểu tại sao ông ấy lại với ông. Nhưng bây giờ ông thấy đấy, vì sao những lời của ông Ackroyd là rất bình thường và tại sao ông thiếu tá Blunt lại cho rằng khi đó ông Ackroyd chuyện với ông. Thiếu tá Blunt chú ý đến những lời ở trong phòng vì khi đó ông ta chú ý đến cái tạp dề của Ursula trong bụi cây.

      - Nhưng ở đây có gì khác đâu chứ? - Tôi hỏi - Nếu lúc 21g30 mà vào máy ghi lúc đó ông Ackroyd vẫn còn sống chứ có gì phải bàn cãi nữa. Vấn đề ở đây là phải tìm ra ai là người chuyện với ông Ackroyd hay cách khác là ai là kẻ giết ông ấy?

      - Đúng thế! - Raymond đồng tình - Charles Kent vừa khỏi Fernly Park vào lúc đó, Ralph bỏ vào lúc 21 giờ 45. Nếu vô tội tại sao Ralph lại ra mắt cảnh sát để cải chính nhỉ?
      Last edited: 16/3/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 15: Câu Chuyện Về Ursula Bourne (2) (Tiếp)


      - Tất cả quí vị ở đây đều nghĩ như vậy phải ? - Poirot hỏi - Quí vị đều cho rằng Ralph Paton cần xuất ngay phải ? Quí vị tin tôi khi tôi là: tôi biết tất cả. Đúng, tôi biết bất cứ chuyện gì: về cú điện thoại, dấu giày nơi cửa sổ, nơi Ralph trốn...

      - Như vậy, ta ở đâu, ông Poirot? - Thiếu tá Blunt ngắt lời Poirot.

      - Kia kìa! - Poirot chỉ ra cửa.

      Tất cả mọi người cùng nhất loạt quay lại: Ralph Paton đứng mỉm cười ngoài cửa.

      Lúc này là thời điểm bất lợi cho tôi, giá như có lỗ nẻ nào để tôi chui xuống tốt quá. Có những tiếng kêu ngạc nhiên khi Ralph tới bên cạnh vợ ta và mỉm cười. Poirot cũng cười và ông ta chỉ tay về phía tôi.

      - Bác sỹ, tôi là ông phí công để giấu tôi mà - Ông ta - Tôi luôn luôn tìm ra được điều gì, dẫu ai có muốn giấu tôi. Ông có còn nhớ cuộc gặp mặt cuối cùng của chúng ta ? Tôi buộc tội 5 người dối tôi. Bốn người sau đó cho tôi nghe , nhưng bác sỹ Sheppard . Ông tìm gặp đại úy Ralph Paton ngay sau khi từ Fernly Park trở về. Vốn là người sâu sắc, ông nhận ra, có lẽ là hơn bất cứ người nào khác, rằng vụ án này thế nào rồi cũng gây rắc rối cho Ralph Paton, vì ông là người bạn của Paton, có phải thế , bác sỹ Sheppard.

      - Đúng thế - tôi buồn bã thú nhận - Tôi có thể thú nhận tất cả ngay bây giờ. Tôi có gặp Ralph vào buổi trưa hôm đó, tôi có biết về mối tình bí mật của hai người, Ralph và Ursula, và những khó khăn về tài chính mà Ralph gặp phải. Chính vì vậy, sau khi xảy ra cái chết của ông Ackroyd, tôi tìm Ralph ở nhà trọ. Tôi gặp ta ở ngoài đường và khuyên ta trốn vì tôi nhận thấy rằng ta có thể gặp nhiều phiền phức trong vụ án này.

      - Và bác sỹ của chúng ta thắng trong việc dẫn đại úy Paton thoát khỏi vòng truy lùng của cảnh sát. ràng là cảnh sát bao giờ nghĩ tới chuyện tìm Ralph trong bệnh xá. Vậy làm sao tôi có thể tìm ra được cái bệnh xá ấy nhỉ? Tôi nghĩ rằng, nếu Ralph vô tội tại sao ta lại ra trình diện với cảnh sát? Vậy có lẽ ta nơi nào đó, hề nhận được tí thông tin nào từ bên ngoài; nơi đó chỉ có thể là chỗ điều trị các bệnh nhân bị điên mà thôi. Do đó tôi dựng nên câu chuyện về người họ bị điên của mình, và qua câu chuyện này, bà chị tốt bụng của bác sỹ khuyên tôi nên đưa người họ của mình tới chỗ ở Cranchester, nơi bác sỹ Sheppard thường gởi những bệnh nhân mắc bệnh thần kinh tới điều trị, mà theo Caroline , là rất tốt. Tôi tới đó và tìm thấy Ralph Paton. Sau khi thuyết phục mọi người ở đó họ đồng ý cho ta trở về. Và Ralph về đến nhà tôi vào buổi sớm hôm nay.

      Tôi mỉm cười nhớ tới người đàn ông của Caroline, người mà theo chị , là chuyên gia về thuốc độc từ London tới đây.

      - Bác sỹ Sheppard đối xử rất tốt với tôi, tôi xin thành cảm ơn bác sỹ - Ralph cảm động - Bác sỹ giúp tôi thoát khỏi mọi khó khăn. Bác sỹ làm tất cả những gì mà bác sỹ cho là có lợi cho tôi. Song, bây giờ tôi nhận thấy rằng tới lúc tôi cần phải ra mắt mọi người. Chắc các ông các bà cũng thấy đấy, trong cái bệnh xá mà tôi ở, bao giờ, chúng tôi được đọc tờ báo. Tôi hề biết những gì xảy ra đối với tôi.

      - Được rồi, nhưng bây giờ hãy về - Raymond sốt ruột đề nghị.

      - Có lẽ tôi có nhiều chuyện để với mọi người đâu - Ralph đáp - Tôi rời nhà nghỉ mùa hè vào lúc 21g45. đường về, tôi lang thang đường và tự hỏi biết phải làm gì, bởi vì chắc chắn tất cả mọi người biết bí mật của tôi và Ursula; điều bí mật đó còn gì là bí mật nữa; bố dượng tôi, ông Ackroyd, biết đều bí mật đó rồi. Tôi biết tý gì về vụ án. Tôi cũng chẳng có quan hệ gì tới nó. Thú là tôi bao giờ có đủ can đảm để làm chuyện đó; cầm dao giết ông Ackroyd - người nuôi nấng tôi trong nhiều năm trời. Tôi cũng xin thề với mọi người ở đây, là tôi hề đến gần ngôi nhà của ông vào buổi tối ngày hôm đó, và tôi cũng hề gặp ông Ackroyd sau đó để biết xem là ông ấy còn sống hay chết.

      - Hình như vấn đề này còn tồi tệ hơn nữa đấy - Raymond buồn bã - Nó còn kéo dài cho tới khi ràng liên quan tới cái chết của ông Ackroyd. Vậy ai chứng minh được điều này?

      - Đơn giản thôi, bạn ạ - Poirot - Để cứu Ralph Paton, kẻ tội phạm hãy nên thú nhận !

      Ông ta nhìn quanh tất cả mọi người; khí nặng nề đè lên tất cả.

      - Các ông, các bà đều thấy đấy; trong buổi họp mặt này, tôi chủ ý mời ông thanh tra Raglan tới dự, bởi vì tôi muốn cho ông ấy biết tất cả những gì tôi biết. Hay cách khác, tôi muốn cho ông ta biết vào buổi tối hôm nay.

      Poirot ngả người về phía trước và bằng giọng hết sức lạnh lùng:

      - Tôi biết rằng kẻ giết ông Ackroyd có mặt trong phòng này. Tôi muốn cho kẻ giết người đó biết rằng: ngày mai, ông thanh tra Raglan biết được tất cả , hiểu ?

      Im lặng bao trùm lên căn phòng, hiểu là Poirot với ai, nghi ngờ đe dọa tất cả mọi người. Ngay lúc đó, người phục vụ của Poirot bước vào và phá tan im lặng đó.

      Ông ta đưa cho Poirot bức điện. Poirot cẩn thận mở bức điện ra và bình tĩnh đọc; nụ cười nở môi ông ta.

      - Bây giờ tôi thấy là tôi đúng rồi. Tôi biết chắc chắn rằng ai trong số các ông bà ngồi đây là kẻ giết ông Ackroyd - Poirot vừa vươn vai vừa .

      - Đó là bức điện phải ? - Raymond hỏi.

      - bức điện gởi cho tôi từ chiếc tàu biển đường châu Mỹ.
      Last edited: 16/3/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 16:

      Tất cả mọi người im lặng ra khỏi phòng khách; Poirot đứng bên cửa sổ với nụ cười, ông lần lượt chào từng người.

      Tôi cảm thấy khó hiểu. Đầu tiên, Poirot là ông ta biết tất cả rồi, nhưng chẳng có gì nghiệm trọng trong cách của ông ta. Tôi chỉ nhận thấy đe dọa ở đó thôi. Nhưng tôi vẫn cho rằng Poirot ở trong hướng sai lầm hoàn toàn.

      - Này, ông bạn của tôi ơi - Poirot - Ông nghĩ gì về tất cả mọi việc vừa xảy ra?

      - Tôi hiểu gì cả - Tôi thắc mắc - Tại sao lại cho ông thanh tra Raglan biết ngay bây giờ? Tại sao lại cho con người tội lỗi ấy biết trước là bị phát ?

      - Ông hãy nghĩ - Poirot - Tất cả những gì tôi làm đều có nguyên nhân của nó cả.

      - Có lẽ là trong thực tế ông biết ai là kẻ giết người; song ông hy vọng rằng tự dằn vặt vì sợ hãi mà ra đầu thú phải ?

      - phải, đấy phải là nguyên nhân đâu.

      - Có lẽ ông định bắt thủ phạm phải làm việc: ta có thể làm cái việc như là làm đối với ông Ackroyd: đó là giết ông.

      - cái bẫy mà tôi làm luôn con mồi chứ gì? đâu, ông bạn thân mến của tôi ạ. Tôi có đủ dũng cảm để làm con mồi ấy đâu.

      - Nhưng kẻ giết người có thể trốn thoát ngay bây giờ vì ông đặt vào tình trạng báo động rồi.

      - thể thoát được - Poirot trở lại vấn đề - Hãy chú ý nghe tôi đây. Có hay hai việc rất lý thú trong vụ án này mà tôi để ý được. việc thứ nhất là cú điện thoại cho ông, ai trong nhà ông Ackroyd gọi điện cho bác sỹ cả. Như vậy, kẻ giết người có kẻ khác tiếp tay à? Đây là điểm rất khó đoán. Cái gì là kết quả của cú điện thoại đó? Chính chi tiết này gây ra cho kẻ giết người bị phát sớm hơn là điều hy vọng. Vào tối hôm đó, hay đúng hơn là vào buổi sáng hôm sau, tôi thấy rất ràng là kẻ giết người mong có mặt ở đấy, bằng lý do nào đó, vào lúc cửa phòng ông Ackroyd bị phá. Bây giờ chúng ta hãy tính qua việc thứ hai: chiếc ghế bị đẩy ra khỏi vị trí ban đầu của nó. Parker chỉ cho tôi vị trí cũ của chiếc ghế, nó nằm đường thẳng giữa cửa ra vào và cửa sổ.

      - Cửa sổ à? - Tôi nhanh.

      - Đầu tiên, tôi nghĩ là có vài việc dính dáng tới chiếc cửa sổ mà ai thấy khi vào cửa. Nhưng chiếc ghế dựa thể che cái cửa sổ được. Tuy thế, nó che chiếc bàn đặt đối diện với cửa sổ. Kẻ giết người muốn dùng chiếc ghế để che dấu cái gì, cái mà ta thể đem ngay sau khi xảy ra án mạng! Chưa hết, ta tìm cách lấy vật đó cách sớm nhất nếu có thể: đó chính là lý do của cú điện thoại gọi bác sĩ.

      - Tiếp tục , ông Poirot.

      - Bốn người có mặt ở trường trước khi cảnh sát tới: ông, Parker, thiếu tá Blunt và Raymond. Parker thể dính dáng vào việc này được vì ta cho tôi biết về vị trí của chiếc ghế dựa. Mặt khác, Parker cũng thể là kẻ giết người, mặc dù tôi từng nghĩ rằng ấy là người dính dáng đến việc dọa bà Ferrars. Như vậy cái vật đó là gì và ai cất giấu nó ? Ông nghe tôi về những câu chuyện mà Raymond và thiếu tá Blunt nghe được và tại sao tôi cho là nó có dính dáng đến chiếc máy ghi rồi chứ? Nếu ông Ackroyd mua chiếc máy ghi tại sao lại tìm thấy nó?

      - Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều này cả.

      - Nếu chiếc máy ghi bị mất, tại sao cái vật bí hiểm mà kẻ giết người dùng ghế dựa để che, và sau đó lấy nó từ chiếc bàn , lại phải là chiếc máy ghi ? Nhưng cái máy đó phải là . ai có thể nhét được nó vào túi quần hay túi áo. Như thế là cần phải có cái gì nữa để cho giấu chiếc máy ghi vào đó.

      - Nhưng tại sao thủ phạm lại lấy chiếc máy ghi chứ phải cái khác?

      - Ông giống như ông Raymond đấy. Raymond giả sử rằng giọng vào lúc 21g30 phút là giọng của ông Ackroyd đọc vào máy ghi . Song ông cũng biết đấy, nó cũng có thể phát lại giọng ấy sau đó. Theo cách này người ta có thể nghe được giọng của ông Ackroyd. Ông thấy đấy, vào lúc 21g30 ông Ackroyd chết rồi. Lúc đó, có ai gì cả và tiếng là của chiếc máy ghi .

      - Như vậy kẻ giết người vặn máy cho , còn ta vẫn phải có mặt trong phòng làm việc của ông Ackroyd vào lúc đó.

      - cần thiết phải làm như thế. Có lẽ thủ phạm sử dụng thiết bị giống như đồng hồ báo thức đánh chuông. Đầu tiên, người ta đặt giờ và sau đó đồng hồ tự động đánh chuông. Bây giờ ông có thể thấy thủ phạm vụ án thuộc loại người nào rồi chứ? ta phải là trong số những người có mặt lúc phát ra cái chết của ông Ackroyd; ta là người đặt chiếc máy ghi ; ta cũng là người biết làm thế nào đó để việc xảy ra theo ý muốn sau khi ta .

      - Bây giờ về những dấu giày - Poirot tiếp tục - Những dấu giày ở đấy ràng được tạo nên bằng đôi giày của đại úy Ralph Paton vì Kent đôi bốt gần tụt đế như phục vụ ở khách sạn . Nếu Ralph Paton tạo ra những dấu giày này phải có ai đó làm việc ấy để chĩa những nghi ngờ sang phía Ralph. Cảnh sát lấy được đôi giày của Ralph trong nhà trọ, nên cho rằng ta đổi đôi giày khác với đôi để lại dấu chân. Nhưng người ta lại biết rằng, hôm ấy Ralph giày, mà là bốt; đó là nguyên nhân câu hỏi về màu giày của Ralph để giấu những mà tôi muốn tìm kiếm. Như thế là kẻ giết người giày của Ralph Paton. ta làm thế nào để lấy được đôi giày đó từ trong nhà trọ?
      Last edited: 16/3/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 16: (Kết)

      Hãy để tôi nhắc lại tý. người có mặt trong nhà trọ ngày hôm ấy, người quen ông Ackroyd đến mức biết được rằng ông ta mua chiếc máy ghi , người có năng lực như nhà phát minh và có thể nghiên cứu để làm ra chiếc máy báo giờ cỡ , người có đủ cơ hội để lấy được con dao găm ra khỏi ra khỏi chiếc bàn bằng bạc trước khi Flora vào, người có bên mình chiếc túi xách có thể giấu trong đó chiếc máy ghi , và cuối cùng, người ở trong phòng làm việc của ông Ackroyd vài phút trước khi Parker gọi điện cho cảnh sát sau khi cái chết được phát , kết cục lại, con người đó chính là bác sỹ Sheppard!

      phút im lặng trôi qua, tôi phá lên cười.

      - Ông bị điên hay sao đấy, ông Poirot. - Tôi .

      - , tôi điên đâu. Tôi chú ý đến chi tiết . Thí dụ ông rời khỏi nhà ông Ackroyd vào lúc 21 giờ kém 10. Phải, bất cứ ai, kể cả ông nữa, đều rằng để từ nhà ra đến ngoài cửa biệt thự chỉ mất có năm phút thôi. Còn 5 phút nữa đâu? thí dụ khác: có bằng chứng để rằng những cánh cửa sổ nơi xảy ra án mạng được đóng lại; đấy chỉ là lời của ông thôi. Sau khi giết xong Ackroyd và ra bằng cửa chính, ông có đủ thời gian để đôi giày của Ralph vào, ông cất đôi giày đó trong túi thuốc của ông. Tiếp theo, ông tạo ra những dấu giày ở cửa sổ, leo vào phòng, khóa cửa ra vào lại, leo ra và cuối cùng, ông chạy ra cửa chính. Tôi biết rằng tất cả những việc đó có thể làm được trong 10 phút, vì tôi thử nghiệm vào hôm ông chuyện với bà Ackroyd. Sau khi ông về đến nhà, chiếc máy ghi được phát vào lúc 21g30 phút; chiếc máy ghi đóng vai trò của kẻ đồng lõa cho ông. Đúng thế, nếu ai đó nghe được tiếng từ trong phòng của ông Ackroyd đó là tiếng của máy ghi . Tôi nghĩ là ông phạm sai lầm ở đó.

      - Ông bạn thân mến của tôi ôi - Tôi bằng giọng khác lạ đến nỗi bản thân nhận ra được đó là giọng của mình nữa - Tại sao ông lại luôn nghĩ rằng tôi là kẻ muốn giết ông Ackroyd?

      - Chắc chắn như thế. Ông là kẻ đe dọa bà Ferrars. Ai có thể biết về cái chết của ông Ferrars hơn bác sỹ, người khám tử thi kia? Ông với tôi về chuyện của hồi môn; song tôi thể tìm ra được bằng chứng nào về của hồi môn của ông cả. Ông đặt chuyện với tôi để giải thích về số tiền hai mươi nghìn bảng mà ông lấy được của bà Ferrars. Nếu ông Ackroyd biết được ông ra sao? Điều đó ông biết hơn tôi. Cú điện thoại cũng ràng lắm rồi. Tôi phát ra được việc này lúc ban đầu. Nhưng tôi nghi ngờ cho đến khi tìm được là ông có bệnh nhân, vào ngày đó, người Mỹ chiếc tàu cập bến vào nước . Tôi gởi cho ta bức điện để hỏi về điều mà tôi cần biết - đây là bức điện trả lời của ta.

      Poirot lấy cho tôi xem bức điện và đọc:

      - Đúng như vậy. Bác sỹ Sheppard cầu tôi lấy lời dặn của ông ta ở nhà bệnh nhân. Sau đó tôi phải gọi điện thoại cho bác sỹ từ nhà ga xe lửa với cầu, cầu đó là: trả lời!

      - Chị của ông nghe thấy ông nhận điện thoại, nhưng ông bịa ra lời gọi của Parker là ông cần phải đến ngay nơi xảy ra án mạng.

      - Tất cả cái đó đều rất là thú vị - tôi - nhưng ông định làm gì bây giờ?

      - Tôi với ông rồi đấy; ông thanh tra Rgalan biết vào sáng ngày mai, nhưng vì bà chị tốt bụng của ông nên tôi cho ông lối thoát. Ông có thể uống thứ thuốc ngủ gì đấy, và vô tình, ông hãy uống nhiều vào. Ông hiểu tôi chứ? Đại úy Ralph Paton cần được yên ổn, vô tội. Ông làm ơn hãy viết lại tất cả những gì xảy ra.

      - Ông còn cầu gì nữa ?

      - Ông có rằng kẻ giết người có thể làm tôi câm họng; nhưng tôi bao giờ khuyên ông làm điều này đâu. Điều đó cũng bao giờ có thể xảy ra được đâu.

      - Tôi đến nỗi làm việc đó đâu.

      xong tôi đứng dậy, chào Poirot và trở về nhà.

      Tôi viết được phần lớn câu chuyện này rồi, với dụng ý là thất bại cuối cùng thuộc về Poirot; nhưng cuối cùng, kẻ thất bại lại chính là tôi. Sau khi viết xong những dòng cuối cùng, tôi gói lại và gởi cho Poirot. Ông ta hứa với tôi là cho Caroline biết chuyện này và tôi tin tưởng vào lời hứa của ông ấy.

      Trong suốt cả vụ án này, tôi cảm thấy rằng có những điều gì đó kinh khủng xảy ra và có rất nhiều điều khó hiểu.

      Thuốc sẵn rồi, hãy dùng Veronal, bởi vì cũng chính bằng loại thuốc độc đó mà câu chuyện này được bắt đầu.

      Nhưng tôi mong rằng, Hercule Poirot đừng bao giờ rút lui khỏi công việc của ông để đến đây trồng bí.


      THE END
      Last edited: 16/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :