Vì Sao Ông Ackroyd Chết - Agatha Christie (16 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 8: Thanh Tra Raglan (Tiếp)

      im lặng tuyệt đối trùm lên tất cả những người có mặt ở đây. Thanh tra Raglan nhìn mọi người lượt rồi tiếp.

      - Rất ràng là đại úy Ralph Paton vào cổng của khu nhà này vào lúc 21 giờ 30 phút. Raymond có nghe thấy ông Ackroyd lớn tiếng cùng với người nào đó, người ấy chính là đại úy Ralph Paton. Paton ra khỏi phòng làm việc của ông Ackroyd bằng đường cửa sổ. ta quanh nhà với nỗi tức giận và tới bên cửa sổ phòng khách. Chúng ta cứ cho lúc ấy là 21 giờ 45 phút. Thiếu tá Blunt, ông Raymond và bà Ackroyd ở trong phòng đánh bài. Ralph trèo qua cửa sổ để vào trong phòng khách, lấy con dao găm trong chiếc bàn bằng bạc rồi quay trở lại phía cửa sổ phòng làm việc của ông Ackroyd. Tại đấy, ta để lại dấu giày, sau đó leo lên cửa sổ và... Tiếp sau đó việc diễn ra như thế nào các ông đều biết cả rồi. Tiếp theo, Ralph rời thị trấn bằng chuyến tàu tốc hành, và trong khi chờ tàu tại ga xe lửa, gọi điện cho bác sỹ Sheppard.

      - Tại sao Ralph lại gọi điện cho bác sỹ Sheppard? - Poirot hỏi.

      Im lặng. có ai có thể tìm ra câu trả lời.

      - Ralph có sai sót là có để lại các vết giày. Khi bỏ , sử dụng đôi giày khác với đôi giày mà dùng trong vụ giết người.

      Chúng tôi trở lại xem xét những dấu giày của kẻ giết người. Ở mảnh đất ẩm ướt, nơi con đường mòn được nối với hành lang của ngôi nhà, có nhiều vết giày. Poirot quan sát lát những vết đó.

      - Các ông có thấy đây là dấu giày đàn bà ? - Ông khẽ hỏi.

      - Có vài phụ nữ của ngôi nhà lại con đường này - Raglan đáp - Đây là con đường thường được sử dụng. Song, những người con đường này theo tôi chẳng có gì đáng chú ý cả. Chẳng lẽ họ có thể lại đó hay sao và con đường này cũng khá khô ráo đấy chứ?

      Mặc dù vậy, Poirot vẫn lần theo con đường xem nó dẫn tới đâu. Tôi theo sát ông ta; con đường đưa chúng tôi đến ngôi nhà được dùng để nghỉ trong những ngày hè nóng nực. Người đàn ông bé này lại lần nữa cố gắng thận trọng tìm kiếm bất cứ dấu vết gì có vẻ nghi ngờ. Poirot tìm được mảnh vải bị mắc vào thân cây. Đây là loại vải cứng, màu trắng, có vẻ như mới bị rách và chiếc ống lông ngỗng. Ông ta cho tôi xem rồi cẩn thận nhét những thứ nhặt được vào túi.

      Poirot mỉm cười hỏi tôi:

      - Theo ông những vật này có ích gì cho ông ?

      Tôi thể trả lời được - đối với tôi, những thứ đó là những vật vô nghĩa. Tôi nhìn Poirot, nhún vai và trả lời.

      Poirot và tôi tiếp tục . Chúng tôi đến chỗ vườn hoa.

      - Đẹp ! - Poirot với tôi - Ai là người được hưởng cái cơ ngơi đẹp đẽ này nhỉ?

      Tôi giật mình khi nghe câu hỏi này của ông ta.

      - Tôi làm sao mà biết được cơ chứ - Tôi chậm rãi trả lời - Tôi chưa bao giờ được nghe về vấn đề này. Nghe ông hỏi, tôi cũng tò mò muốn biết ai là kẻ được hưởng cái cơ ngơi này.

      Poirot trầm ngâm lát rồi :

      - Tôi biết những điều ông suy nghĩ, bác sỹ ạ. Song tôi biết là ông với tôi đâu.

      - Ban nãy ông khẳng định rằng bất cứ ai cũng có vấn đề gì đó cần phải giấu kín, phải ?

      - Đúng là như vậy, song phải dễ dàng giấu kín Hercule Poirot này đâu. Tôi có cách tìm ra những điều đó.

      Chúng tôi đến chiếc bể nuôi cá vàng giữa khu vườn. Đột nhiên Poirot đặt tay lên vai áo tôi để ra hiệu cho tôi dừng lại. Bên cạnh bể cá có hai người chuyện. Đó là Flora và Hector Blunt: họ cười với nhau.

      Flora im lặng, nét mặt trở nên đăm chiêu.

      - Ông Blunt, ông có biết tại sao tôi lại vui như thế này ? Nhất định là phải có lý do nào đó chứ? - tiếp - Tôi được nghe rằng bác tôi để lại cho tôi 20 nghìn bảng. Ông biết đấy, số tiền này có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Tôi phải lo lắng, phải dối trá với ai làm gì nữa...

      - Dối trá à?

      Flora có vẻ hơi bối rối.

      - Ồ, ông nghĩ gì khi ông phải cám ơn người khác vì người ta cho ông số đồ vật cũ kỹ? Ông có biết địa vị của kẻ nghèo nàn luôn luôn phải phụ thuộc vào những kẻ giàu có ?

      - Tôi làm bất cứ điều gì để giúp , Flora ạ; đó là hân hạnh đối với tôi - Blunt an ủi Flora.

      Poirot giả vờ ho lên tiếng và chúng tôi tiến tới gần hai người. Poirot quay sang hỏi họ về những chuyện xảy ra vào buổi tối hôm trước. Song ông cũng chỉ thu lượm được thêm vài điều, mà theo tôi, là có giá trị. Blunt rằng ông ta vào nhà lúc hơn 2 giờ 30 chút, và lúc đó, ông ta nghe thấy giọng của ông Ackroyd.

      - Tôi nghĩ rằng ông Ackroydđang với Raymond - Blunt nhận xét - song cũng có thể là phải. Tôi chẳng nghe được gì cả vì lúc đó tôi mải chú ý về chuyện khác.

      - Thế à? - Poirot buột miệng hỏi.

      - Hình như lúc đó tôi nhìn thấy người phụ nữ biến mất vào bụi rậm - Blunt ngập ngừng , mặt đỏ lên - Cũng có thể là tôi nhầm.

      - Ông đứng ở chỗ nào khi nghe giọng của ông Ackroyd?

      - Tôi ở phía trước ngôi nhà. Lúc ấy tôi tới góc ngôi nhà.

      - Có điều tôi muốn hỏi tiểu thư, thưa tiểu thư - Poirot hỏi Flora - khi tiểu thư và bác sỹ đứng bên chiếc bàn bằng bạc tiểu thư có thấy con dao ở đó nữa ?

      - Ông thanh tra Raglan có hỏi tôi điều này - Flora mím chặt môi trả lời - Tôi chắc chắn là con dao găm còn ở đó nữa. Thanh tra Raglan tin tôi; ông ấy nghĩ rằng tôi muốn bao che cho Ralph.

      Blunt nhìn đồng hồ.

      - Ồ, có lẽ chúng ta phải quay về thôi. đến giờ ăn trưa rồi.

      - Xin mời ông vào ăn cơm trưa, Monsieur Poirot - Flora quay sang tôi - và cả bác sỹ nữa.

      và Blunt về phía ngôi nhà. Đợi họ khuất, Poirot bắt đầu chăm chú quan sát bể cá. lát sau, ông ta reo lên.

      - A, có cái gì sáng sáng ở dưới kia kìa - Poirot cúi xuống, xắn tay áo, thò tay xuống và nhặt lên chiếc nhẫn. Đó là chiếc nhẫn cưới của phụ nữ. vành nhẫn có dòng chữ:

      Của R. 13 tháng 3.
      Last edited: 16/3/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 9: Poirot Điều Tra

      Trong bữa ăn trưa này, có thêm vị khách nữa: ông Hammond, luật sư riêng của gia đình Ackroyd. Đó là người đàn ông thấp, vẻ mặt khô khan; song ông ta có cặp mắt rất sắc.

      Trước bữa ăn, Poirot kéo Hammond sang bên:

      - Tiểu thư Flora có cầu tôi điều tra cái chết của ông bác ấy - Poirot - Chắc chắn là ông từ chối khi tôi cầu ông cho tôi biết những tin tức cần thiết chứ?

      - Tôi tin là Paton lại dính dáng tới vụ này - Hammond - mặc dù các việc xảy ra hoàn toàn gây khó dễ cho ta; tất cả chỉ vì Ralph gặp khó khăn, về tiền nong thôi...

      - ta gặp khó khăn à?

      - Lúc nào cũng thế - Hammond trả lời - Tiền qua tay chàng này cứ như là rác cả thôi và khi nào ấy cũng tới xin tiền ông Ackroyd.

      - Còn bản di chúc của ông Ackroyd, ông có biết ?

      - À, tôi biết chứ, đơn giản lắm: Russell được 1000 bảng, Raymond được 500 bảng, mỗi người hầu được món tiền , số tiền lớn được đưa cho các bệnh viện...

      - Xin ông cho biết về những người quan trọng nhất ở đây? - Poirot ngắt lời.

      - Bà Ackroyd được 10.000 bản, tiểu thư Flora được 20.000. Số tiền rất lớn còn lại do đại úy Ralph quản lý; ta trở nên người đàn ông giàu có còn rất trẻ.

      Bà Ackroyd gọi ông Hammond. Poirot bước đến chỗ tôi.

      - Bác sỹ này, tôi muốn nhờ ông hỏi thiếu tá Blunt xem ông ta có quen bà Ferrars nhé. Ông nhớ quan sát nét mặt của ông thiếu tá.

      Thấy Blunt đứng mình bên cửa sổ, tôi liền mời ông ta dạo lát trong vườn hoa, Blunt nhận lời. Vừa , chúng tôi vừa hút thuốc. Rất nhanh chóng, tôi liền chuyển câu chuyện về bà Ferrars; nhưng đáng tiếc là Blunt biết tí gì về bà Ferrars cả. Blunt có gặp bà ấy hai lần, khi ông ta đến King Abbot, và ông ta cũng chỉ nhận thấy nét thay đổi khuôn mặt bà Ferrars vào lần gặp cuối cùng. Đó là tất cả những gì mà Blunt biết. Ông ta chuyện với thái độ rất cởi mở, và tôi hề nhận thấy điều gì khả nghi nét mặt hay cửa chỉ của Blunt.

      Kết thúc câu chuyện, thiếu tá thêm vào:

      - Tiền, tất cả mọi đau khổ thế giới này đều có thể giải quyết được bằng tiền, hay cách khác, tất cả mọi việc đều cần đến tiền.

      - Ông có khó khăn gì về vấn đề tiền bạc , thiếu tá? - Tôi hỏi Blunt.

      - , đối với tôi, tiền bạc phải là vấn đề quan trọng lắm. Tôi được hưởng số tiền lớn của người bà con; song nó cũng chẳng là gì cả vì tôi bị thiệt trong việc thực kế hoạch ngốc nghếch.

      Câu chuyện của thiếu tá Blunt làm tôi ngạc nhiên, vì câu chuyện của ông cũng giống trường hợp của tôi. Tôi bèn kể cho Blunt nghe vài kinh nghiệm trong việc sử dụng tiền của mình.

      Tiếng chuông gọi mọi người vào ăn trưa làm ngắt quãng câu chuyện của chúng tôi. Tất cả mọi người bước vào phòng ăn. Tôi tiến lại gần Poirot và cho ông ta nghe tất cả những điều ít ỏi vừa thu lượm được.

      Trong bữa ăn, mọi người đều chuyện xoay quanh vấn đề chính của vụ án, kể cả Ursula Bourne, người phục vụ bữa ăn. Sau đó, tôi bị bà Ackroyd lôi vào câu chuyện của bà. Bà tuyên bố rằng tất cả số tiền của ông Ackroyd lẽ ra nên để lại cho bà.

      - Chắc chắn là bất cứ người mẹ nào cũng đều phải chăm lo cho con mình - Bà Ackroyd tiếp - Tại sao cái Russell kia lại được hưởng 1000 bảng cơ chứ? Tôi chẳng ưa ta chút nào. Ở ấy có vài điều gì đó bí . ta tìm mọi cách mồi chài để được làm vợ ông Ackroyd; may mà tôi về đây kịp thời để chận ngay lại cuộc tình duyên lấy gì làm tốt đẹp này.

      Lúc đó Raymond và Hammond tới, thế là tôi thoát được câu chuyện vô cùng khó chịu của bà.

      - Bà lại thắc mắc về tiền phải , bà Ackroyd - Hammond ngắt lời bà ta - Bà muốn tất cả chứ gì?

      - Ô, điều bà mong muốn rất dễ thỏa mãn thôi - Raymond vừa cười vừa - Ngày hôm qua, ông Ackroyd rút từ nhà băng ra 100 bảng để thanh toán số việc gì đấy; nay ông ấy vẫn chưa tiêu tới số tiền ấy.

      - Vậy số tiền đó ông ta để ở đâu? - Hammond hỏi Raymond - Có phải ở bàn làm việc của ông ta ?

      - , ông Ackroyd có thói quen cất tiền ở bàn làm việc, ông ấy cất trong phòng ngủ - Raymond trả lời - Ông Ackroyd luôn cất tiền trong chiếc hộp cũ, ai đụng đến cái hộp đó bao giờ. Ông Ackroyd rất tin những người phục vụ trong nhà.

      Chúng tôi tìm thanh tra Raglan; người giữ chìa khóa phòng ngủ của ông Ackroyd và sau đó tất cả kéo nhau lên căn phòng này. Raymond mở chiếc hộp và đưa cho Hammond cuộn tiền. Ông luật sư chăm chú đếm số tiền.

      - trăm bảng, có phải như vậy , Raymond? Tại sao ở đây chỉ có 60 bảng thôi?

      Raymond biết trả lời thế nào; ta đếm lại tập tiền, Hammond đúng; toàn bộ số tiền chỉ còn lại có 60 bảng.

      - Theo như tôi biết số tiền này chưa được sử dụng và có ai sờ đến nó cho đến buổi tối hôm qua - Raymond - Ông Ackroyd với tôi là ông ấy dùng số tiền này để chi cho bữa ăn tối.

      - Như vậy vấn đề đơn giản thôi - Poirot tiếp ngay lời Raymond - Nếu ông Ackroyd dùng tới số tiền này , cách khác, là có kẻ lấy mất 40 bảng.

      Thanh tra Raglan quay sang nhìn bà Ackroyd:

      - Có ai đến đây vào ngày hôm qua? Ai quét dọn ở đây nhỉ?

      - Elsie Dale, người hầu , tôi đoán thế.

      - Trước đây bà có hay bị mất cái gì ?

      - , tôi hề bị mất gì bao giờ. Còn Elsie tôi đảm bảo ta đụng tới số tiền này đâu. Elsie là có giáo dục.

      - Có người phục vụ nào rời khỏi đây ? - Raglan chất vấn.

      - Có, Ursula Bourne, ta khỏi đây.

      - Vào lúc nào?

      - Trong thời gian tới đây, Ursula xin phép ra vào ngày hôm qua, song tôi phải là người trông coi những người phục vụ ở nhà này. Russell chịu trách nhiệm về việc đó.
      Last edited: 16/3/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 9: Poirot Điều Tra (Tiếp)

      Những câu trả lời của Russell thỏa mãn mong muốn của mọi người. Khi hỏi Ursula về nguyên nhân muốn ra , trả lời:

      - Tôi có dọn dẹp phòng của ông Ackroyd và làm xáo trộn giấy tờ bàn của ông ấy; ông ấy tỏ ra rất giận dữ. Tôi xin phép ông ta cho thôi việc, nhưng ông Ackroyd với tôi là về chuyện này ông sau.

      - Tối hôm qua có lên phòng này ? - Poirot hỏi Ursula.

      - Thưa ông, .

      - Thế tại sao ở đây lại bị mất cắp số tiền nhỉ? - Raglan hỏi.

      Mặt Ursula đỏ lên, nhưng trả lời cách chắc chắn.

      - Tôi biết gì về chuyện này. Còn nếu các ông nghĩ rằng ông Ackroyd định đuổi tôi vì chuyện mất tiền các ông nhầm.

      - Câu chuyện của và ông Ackroyd kéo dài bao lâu? - Đột nhiên Poirot hỏi Ursula - Khoảng hai mươi phút. Nửa giờ hay giờ.

      - quá nửa giờ đâu, tôi nghĩ thế.

      Tôi tò mò nhìn Poirot; lúc đó mắt ông ta sáng lên như vừa bắt được vật gì quý giá.

      Sau đó, chúng tôi gặp Elsie Dale để hỏi ta vài điều, song thu được gì sáng tỏ thêm. Poirot và tôi trở về nhà.

      - Tôi rất nghi ngờ về việc tại sao ông Ackroyd có thể giận dữ được chỉ vì mấy tờ giấy- tôi để dò hỏi Poirot - trừ trường hợp là những tờ giấy đó của ông ta thuộc loại rất quan trọng.

      - Raymond rằng trong phòng làm việc của ông Ackroyd có giấy tờ gì quan trọng cả - Poirot trầm ngâm - Đây lại là điều bí nữa. Trong danh sách của Raglan đả động gì tới bé này.

      - Ông nghĩ rằng...

      - Phải chú ý bất cứ điều gì có liên quan, bác sỹ Sheppard ạ. Song tôi thú với ông là tôi thể tìm ra được lý do nào để là Ursula Bourne lại muốn giết ông Ackroyd. Ông có thể giúp tôi được ?

      - Sao lại ? - Tôi nhấn mạnh - Tôi rất lấy làm hân hạnh khi được ông tin cậy.

      - Người giới thiệu Ursula Bourne tới làm việc ở Fernly Park là người đàn bà tên là Folliott ở Marby - Marby, đúng rồi, Russell với tôi như thế. Marby ở đâu, ông có biết ?

      - Ở đầu đằng kia của Cranchester.

      - Ông có thể tới đó để tìm hiểu hộ tôi về Ursula ?

      Tôi nhận lời. Song cho mãi tới tận chiều hôm sau tôi mới có thể được, bởi lẽ tôi quá bận với những bệnh nhân của mình.

      Bà Folliott là người cởi mở, dễ chịu, vui tính. Song khi tôi nhắc đến tên Ursula Bourne nụ cười của bà ta trở nên nhăn nhó. Hình như bà Folliott có điều gì đó khó chịu về này.

      - Bà có lấy làm hài lòng trong thời gian Ursula ở với bà ạ? - Tôi hỏi - ta ở với bà trong thời gian bao lâu?

      - hay hai năm gì đấy, tôi còn nhớ nữa. ta là tốt, hiền lành và chăm chỉ.

      - Xin lỗi, bà có thể kể cho tôi nghe vài điều về Ursula được ?

      - Tôi biết gì về ấy - Bà Folliott từ chối.

      Sau khi đạt được kết quả gì trong việc thu lượm thông tin về Ursula, tôi lái xe trở về King Abbot.

      Về tới nhà, tôi nhận thấy hình như Caroline bị kích thích bởi vì chuyện gì đó. Có lẽ thể giấu kín được lâu, chị bắt đầu ngay câu chuyện:

      - Ông Poirot khi nãy có ở đây - Caroline khi tôi chưa kịp ngồi xuống.

      - Thế à? Ông ta có gì với chị ?

      - Ông ta là ông ta rất hiểu cậu và cũng muốn làm quen với tôi nữa. Poirot kể cho tôi nghe vài vụ án ly kỳ mà ông ta từng điều tra, ông ấy có biệt tài kể chuyện.

      - Thế chị có kể gì cho ông ấy nghe xung quanh chuyện của ông Ackroyd ?

      - Tất nhiên là có chứ. Tôi làm sáng tỏ với ông ấy vài vấn đề; số chuyện mà Poirot thể biết được, thí dụ như chuyện của Ralph và trong khu rừng bữa hôm trước...

      - Tại sao chị lại kể cho ông ấy nghe câu chuyện đó? - Tôi trách Caroline - Chị là chị muốn giúp đỡ Ralph, thế mà chị lại làm thế à?

      - Tại sao tôi lại muốn giúp Ralph? Biết đâu vào thời điểm ấy, ta lại ở đâu đó với , chàng này có đống con chạy theo.

      - Theo như chị Ralph vô tội. Thế tại sao Ralph trốn ở lại để cải chính câu chuyện này?

      - Có thể là Ralph làm cho bạn của ta đau khổ, song, theo tôi, nếu như Monsieur Poirot biết được đó ông ấy khiến ta kể tất cả về Ralph.

      - Được rồi. Thế ông Poirot còn hỏi được ở chị điều gì nữa?

      - Tôi còn kể cho Poirot nghe về những người bệnh của cậu buổi sáng hôm ấy.

      - Về bệnh nhân của em? - Tôi ngạc nhiên nhắc lại.

      - Đúng, tôi có kể cho Poirot nghe về các bệnh nhân của cậu. Đúng là bà Bennet này, cậu bé nông dân này, sau đó là Dolly Grice, rồi đến thằng cha người Mỹ. À, phải rồi, còn có cả George Evana và cuối cùng là Russell.

      - Ngày hôm qua, bà Ackroyd có rằng Russell là con người bí . Em đoán là chị cũng nghĩ như thế chứ?

      - Đúng đấy. Tôi cho rằng ông Poirot cũng muốn tìm những điều bí của Russell đấy.
      Last edited: 16/3/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 10: Ralph Paton Ở Đâu?

      Cuộc điều tra bị gián đoạn vào ngày thứ hai sau khi xảy ra vụ án mạng. Người ta thể phát thêm điều gì mới. Cảnh sát tiết lộ là họ bị mất đầu mối. Tôi và Poirot tìm gặp thanh tra Raglan và chuyện với ông ta.

      - Ralph trốn việc rất bất lợi cho ta - Thanh tra Raglan - Nếu phải là kẻ giết người tại sao Ralph lại phải trốn ? Nếu là người vô tội tại sao khi biết mình bị mắc nạn, ta lại ra trình diện để cải chính cho bản thân mình?

      Thanh tra Raglan cho chúng tôi biết là cảnh sát khắp nơi được thông báo để tìm bắt Ralph. Tại sao tất cả các bến xe, ga xe lửa, bến cảng, sân bay, các thành phố khắp nước đều có dán ảnh của Ralph. chàng này trở thành con người nổi tiếng. Tất cả những nơi ta thường qua lại đều bị cảnh sát lục soát. Hình như Ralph thể trốn tránh đâu được nữa.

      - có chút tin tức gì từ Liverpool cả - Raglan - Bác sỹ nhận được điện thoại đúng 8 phút trước khi có chuyến tàu tốc hành Liverpool...

      - Ông Raglan, ông nghĩ rằng Ralph bỏ Livepool à? - Poirot ngắt lời.

      - Rất có thể như vậy, thưa ông Poirot, trừ khi cú điện thoại đặc biệt này là phát minh của kẻ giết người nhằm đặt chúng ta vào hướng sai lầm khác.

      - Tôi tin tưởng rằng khi tìm được lời giải của cú điện thoại đó - Poirot - chúng ta tìm ra được của vụ án này.

      - Ông khẳng định thế à? - Tôi hỏi lại Poirot.

      - Đúng, đây là điều chắc chắn, ông bạn thân mến của tôi.

      - con dao găm có dấu tay - Raglan tiếp - Chúng tôi đối chiếu với dấu tay tất cả mọi người ở đây, song ai khớp cả. Trừ đại úy Paton và người đàn ông lạ mặt mà bác sỹ gặp ở ngoài hàng rào của Ferly Park là chưa được đối chiếu thôi.

      - Thế ông lấy dấu tay của ông Ackroyd chưa? - Poirot hỏi.

      - Để làm gì cơ chứ, ông Poirot? Chắc ông định đưa ra giả thuyết là chính ông Poirot tự sát chứ gì?

      - Tôi giả thiết rằng - Poirot - kẻ sát nhân đeo găng tay khi hạ sát ông Ackroyd và in dấu tay của xác chết lên con dao găm để đánh lừa ông.

      Sau đó, Raglan ra về. Tôi và Poirot quyết định ở lại để gặp toàn thể gia đình ông Ackroyd, kể cả Blunt và Raymond.

      Tất cả mọi người ngồi trong phòng ăn.

      - Thưa quí vị, tôi có nhã ý mời các ông, các bà tới đây với mục đích. Trước hết, tôi muốn hỏi Flora. Nếu biết được chỗ lẫn tránh của đại úy Ralph Paton nên ngay cho tôi biết. cầu tôi đứng ra điều tra vụ này nên cũng phải giúp đỡ tôi, tôi cầu đấy.

      - quá muộn rồi, bác ạ - Flora - Nhưng cháu xin thề với bác là cháu biết Ralph ở đâu cả. Cháu nhìn thấy ấy và nghe gì về ấy nữa kể từ khi xảy ra cái chết của bác Ackroyd.

      - Được, chúng ta cứ cho là thế - Poirot quay sang nhìn tất cả mọi người - Bây giờ thế này: tất cả các bà, các ông ở đây đều là bạn của chàng bị mất tích; tôi xin nhắc lại những gì mà tôi hỏi. Nếu có ai trong số quý vị ở đây biết được nay Ralph Paton trốn ở đâu hãy ngay . Xin quý vị hãy vì Ralph mà !

      Tất cả đều im lặng cúi đầu.

      - Quý vị có hiểu ? Dù thế nào tôi cũng tìm thấy Ralph, đó là . Phải, mặc dù tất cả quý vị ngồi đây đều im lặng cả. trong những người ngồi đây giấu tôi, đúng người ở đây, có phải thế ? Tôi đúng phải ?

      Poirot nhìn quanh bằng cặp mắt rất đáng sợ, như muốn buộc tội và bất cứ ai cũng phải tránh cái nhìn đó.

      - Tôi tự trả lời được câu hỏi đó rồi - Poirot kèm theo tiếng cười ngắn ngủi, rồi ra khỏi căn phòng.

      Tối đó, sau bữa ăn, Poirot mời tôi sang nhà ông ta chuyện. Lúc tôi sang đến nơi, Poirot ngồi bên chai rượu mạnh. Vừa mời tôi uống, ông ta vừa hỏi tôi về bà chị của tôi.

      - Chị ấy có kể gì cho ông nghe , bác sỹ?

      - Có và - tôi mỉm cười trả lời.

      - Tôi thu thập được số tin tức có giá trị - Poirot tiếp tục - Ông cần phải cho tôi biết : mặc dù chị ông gặp Ralph ở trong khu rừng hôm ấy, nhưng phải có người khác nữa nhìn thấy đại úy Ralph.

      - Có lẽ như vậy đấy, ông Poirot ạ - Tôi trả lời - Ông thu thập được những điều gì hay ho ở các bệnh nhân của tôi?

      - Chỉ có người làm tôi chú ý thôi.

      - Ông định về Russell phải ?

      Poirot tránh trả lời tôi trực tiếp.

      - Russell là rất hay.

      - Vì vậy tôi rất mong ông cho tôi biết ông nghĩ gì về vụ án này - Tôi dứt khoát hỏi Poirot.

      Đặt ly rượu xuống bàn, Poirot hỏi tôi:

      - Ông muốn được biết điều đó phải ? Như vậy chúng ta hãy nhắc lại cách ràng tất cả những gì xảy ra vào buổi tối xảy ra vụ giết người đó. Ông nên nhớ rằng, bất kỳ ai cũng đều có thể dối được đấy.

      - Bất kỳ ai à? - Tôi trầm ngâm hỏi.

      - thám tử cần phải nghi ngờ tất cả và nên chấp nhận giả thiết nào cả, trừ khi những giả thiết đó được chứng minh. Bây giờ tôi xin hỏi ông: Ông rời khỏi Fernly Park vào 21 giờ kém 10 phút. Làm sao mà ông biết được khi ông ra vào lúc mấy giờ?

      - Câu hỏi này tôi trả lời ông rồi cơ mà.

      - Chưa đủ đâu, vì Parker cũng như ông. Ngoài ra, vào lúc 21 giờ ông gặp người khách vãng lai phải ?

      - Tôi cũng kể với ông rồi.

      - Phải, nhưng người khách đó cũng chuyện với trước đấy để hỏi đường tới Fernly Park. Như vậy là có mặt của người đàn ông đó được xác nhận rồi. Người này có hút thuốc phiện ở ngoài hàng rào, và có ta vừa từ châu Mỹ tới đây. Tôi có cái này; chắc ông cũng nhìn thấy rồi đấy.

      Poirot lấy cho tôi xem chiếc lông ngỗng nhặt được ở ngôi nhà nghỉ mùa hè trong khu vườn nhà ông Ackroyd.

      - Những kẻ nghiền thuốc phiện thường sử dụng cách này - Poirot giảng giải cho tôi - nhất là ở châu Mỹ; cho nên tôi biết là kẻ lạ mặt này phải tới đây từ châu Mỹ. Tiếp theo, người lạ mặt đó phải vào ngôi nhà bằng cửa chính hay cửa sau, mà ta đến ngôi nhà nghỉ mùa hè. Vậy ai là người hẹn gặp ta ở đó?

      - Mảnh áo rách nhặt được ở đấy có cho ông biết thêm được điều gì ? - Tôi tò mò hỏi.

      - Có lẽ có, nhưng vẫn chưa có gì ràng, cả ở mảnh vải rách này, và cả câu chuyện về hầu phòng cũng thế. Có gì sau việc bị đuổi, chỉ vì làm lẫn lộn vài tờ giấy? Và tại sao ông Ackroyd lại phải tới nửa tiếng đồng hồ để đuổi người hầu? Ông có nhớ ? hầu ấy chẳng có lý lẽ nào để khẳng định rằng mình ở trong phòng riêng của mình từ 21 giờ 30 đến 22 giờ.

      - Theo tôi tôi tin là hầu ấy làm nổi việc giết ông Ackroyd. Thủ phạm chính là người lạ mặt . Có lẽ ta nằm trong vụ án quái gở này giống như trường hợp của Parker.

      - Theo tôi, những suy nghĩ của ông thể giải thích được điều gì - Poirot - Việc có người gọi điện thoại cho ông, chiếc ghế bị dịch chỗ khác, biến mất của Ralph...

      - Là bác sỹ, tôi cho rằng Ralph tự chủ được bản thân. ta biết được ông bác bị giết vài phút sau khi mình bỏ , và suy nghĩ gì tiếp, Ralph trốn luôn.

      - Và còn có điều quan trọng nữa, đó là: Nếu ông Ackroyd chết Ralph trở thành người giàu có. Đó cũng là lý lẽ chứng minh thêm cho nhận định của ông: lá thư màu xanh bị biến mất, Ralph lo lắng vì phải giữ kín câu chuyện bí mật của ông bác mình. Ba lý do, phải ? Nhiều quá đấy, ông bạn của tôi ạ. Nhưng tôi lại tin rằng Ralph vô tội.
      Last edited: 16/3/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 11: Bà Ackroyd Và Raymond

      Sau buổi tối chuyện với Poirot, mỗi người chúng tôi đều có quan điểm khác nhau. Những lúc bên cạnh Poirot, tôi thấy được điều ông ấy thấy: tôi tìm cách đọc ý nghĩ của Poirot. Giờ đây tôi biết mình thất bại trong việc tìm hiểu con người ông ta, do Poirot biết giữ bí mật tất cả những gì ông thu lượm được hay tất cả những gì ông ta rút ra được từ những tượng xảy ra.

      Buổi sáng thứ ba sau cái chết của ông Ackroyd, bà Ackroyd nhắn tôi tới gặp bà. Tôi nghĩ rằng có thể bà ấy bị ốm, tôi vội vã đến ngay. Lúc tôi đến nơi, bà Ackroyd nằm giường, song bà ta đau ốm gì cả. Bà Ackroyd xin lỗi vì làm phiền tôi, nguyên nhân của việc muốn gặp tôi là bà muốn tâm với tôi và bắt buộc tôi phải nghe theo việc mà chắc tôi chẳng muốn. Tôi chú ý lắng nghe bà ta . lúc sau, tôi hiểu ra là bà Ackroyd với tôi vài điều bí mật. Lúc đó, tôi chợt nhớ tới lời của Poirot về những người luôn muốn giấu điều gì: hãy chú ý lắng nghe toàn bộ câu chuyện tự nó khui ra.

      - Cuộc sống của tôi rất vất vả - Bà Ackroyd phàn nàn - Có rất nhiều thứ phải cần đến tiền, chắc ông cũng biết thế, Roger Ackroyd lại được rộng rãi cho lắm. Vậy mà tôi từng mong mượn được khoản tiền. là nhục nhã khi phải van xin con người có vẻ là cao thượng cho mình vay tiền, bởi trước đó, tôi nghĩ rằng Roger tự nguyện làm việc ấy.

      Bà Ackroyd thở vắn thở dài khiến tôi phải giục bà ta tiếp tục câu chuyện.

      - Vào buổi chiều thứ sáu, tôi vào phòng làm việc của Roger. Giữa đống giấy tờ của ông ấy, tôi nghĩ rằng mình có thể tìm thấy bản di chúc. Chắc chắn là tôi có quyền đọc bản di chúc ấy, có phải bác sỹ? Khi vừa tìm đến đáy chiếc ngăn kéo bàn làm việc Ursula Bourne bước vào. Thú với ông, tôi có cảm tình với này; ta giống như những người khác trong ngôi nhà này.

      - Cái gì xảy ra sau đó? - Tôi giục.

      - Roger vào. Tôi nghĩ rằng, vào thời điểm đó, Roger dạo chơi cho nên tôi mới vào phòng làm việc của ông ấy. Tôi là tôi vào đây tìm tờ báo. Song ai mà biết được Ursula kể chuyện gì về tôi cho các ông? Ông có thể kể điều này cho Poirot được ? Tôi cảm thấy người ta có thể nghĩ sai về tôi.

      - Được thôi, bà Ackroyd ạ, nếu như tất cả câu chuyện của bà có thể được chứng minh.

      - Còn điều này nữa: đúng là tôi mở chiếc bàn bằng bạc. Việc này xảy ra sau khi tôi ra khỏi phòng làm việc của Roger. Tôi định lấy vài đồ vật bằng bạc để gởi bán ở London, và cũng để cho Roger bị ngạc nhiên.

      Tôi chú ý lắm về câu chuyện này mà chỉ hỏi tại sao bà đậy chiếc bàn lại.

      - Tôi nghe thấy tiếng chân bước bên ngoài, tôi liền vội vã về phòng riêng đúng lúc Parker mở cửa cho Bác sỹ.

      điều rất lý thú mà tôi nhận ra được trong câu chuyện này là Russell vào phòng khách bằng cửa sổ, và bây giờ tôi hiểu là tại sao ta lại ở trong trạng thái như người vừa chạy xong.

      đường về, tôi gặp Ursula Bourne và trao đổi với vài câu:

      - Xin lỗi bác sỹ - Ursula - bác sỹ có tin tức gì về đại úy Paton ?

      Tôi lắc đầu.

      - có ai biết được Paton ở đâu nhỉ? - Ursula mình.

      - có biết à? - Tôi vặn lại Ursula.

      - , tôi biết, biết. Nhưng bất kỳ ai là bạn của Ralph đều nên với ta là hãy trở về.

      Bởi Fernly Park, tôi lấy làm ngạc nhiên là tại sao Ursula Bourne lại có thể như vậy.

      Về tới nhà, tôi thấy Caroline với vẻ mặt rất quan trọng.

      - Này James, tôi giúp đỡ ông Poirot đấy - Chị ta - Ông ấy muốn tôi tìm hiểu xem đôi bốt của Ralph màu đen hay màu vàng.

      Tôi trố mắt nhìn Caroline. Tôi hiểu ra sao cả và nhận thấy rằng nên khinh thường những đôi giày ống đó được.

      - Đôi giày đó màu vàng - Tôi .

      - phải là giày mà là bốt, Ralph có vài đôi ở nhà trọ. Tôi có thể làm được điều này cách dễ dàng. Annie quen người phục vụ ở đó.

      Đối với Caroline công việc quả là dễ dàng . Vào giữa trưa, bà chị tôi biết là đôi bốt màu đen. Caroline liền cầu tôi vòng ra sau nhà để báo cáo cho Poirot và cũng để phát xem tại sao chàng thanh niên Raymond lại đến đó để gặp Poirot. Caroline nhìn thấy Raymond qua cửa sổ.

      Tôi kể với Poirot về màu của đôi bốt và những điều tôi thu lượm được vào buổi sáng hôm nay, từ câu chuyện của bà Ackroyd.

      - Rất ràng là Russell ra ngoài để gặp người nào đó - Poirot .

      - Còn Raymond sao, ta vừa đến đây phải ? - Tôi hỏi - Raymond thú nhận với ông điều gì à?

      - Đúng thế, song có gì đáng chú ý cả. ta gặp khó khăn về tài chính. Song, số tiền 500 bảng của ông Ackroyd cho có thể giải quyết được khó khăn của Raymond. Ông thấy đấy, ông bạn của tôi ạ; tốt hơn hết là ông có muốn ngay với tôi bây giờ ? Đến Fernly Park? Tôi hy vọng thu lượm được vài đầu mối ở đó.

      Tôi đồng ý Fernly Park với Poirot. Khi đến nơi, Poirot cầu được gặp Flora. Poirot cầu Flora và Parker diễn lại việc xảy ra bên ngoài phòng làm việc của ông Ackroyd. Hai người đó liền vào vị trí của họ: Flora ở cửa ra vào, tay đặt lên quả đấm cửa; Parker ở gần đấy với chiếc khay, đó có hai chiếc ly.

      - Tại sao lại những hai chiếc ly nhỉ? - Poirot hỏi.

      - Thưa ông, đó là thói quen ạ - Parker trả lời.

      Flora và Parker trình diễn lại các việc và câu chuyện xảy ra giữa hai người. Poirot tuyên bố là rất thỏa mãn với màn kịch này.

      Khi chúng tôi về tới nhà, Poirot rằng ông ta tin Parker , song hình như vẫn còn vài điều ta chưa ra.

      Tối hôm ấy, Caroline có vài người khách. Đối với tôi, thời gian trôi qua quá chậm chạp, đặc biệt khi mà tất cả câu chuyện của mọi người đều chỉ xoay quanh tên giết người.

      Tuy thế, tôi cũng nghe được vấn đề đáng ngạc nhiên. Caroline rằng chị tin chắc rằng Ralph trốn ở Cranchester. Lý lẽ của chị là ngày hôm trước, khi Poirot đến gặp Caroline, ông ấy đứng nhìn chăm chú vào chiếc bản đồ treo tường.

      - Điều này quá ràng - Caroline tuyên bố - Cảnh sát tìm kiếm khắp nước ; song họ bao giờ tìm kiếm ở ngay cạnh đây.

      - Có thể bà đúng đấy, bà Caroline ạ - bà khách - Chiều nay tôi dạo chơi và trông thấy ông thám tử quen thuộc ngồi ôtô từ Cranchester trở về. Song tôi chắc là bác sỹ Sheppard biết được tất cả những gì mà ông thám tử kia làm. Bác sỹ hợp tác với ông ấy kia mà.

      - James gì đâu - Caroline dõng dạc tuyên bố.

      Bị cuốn vào câu chuyện của những người khách, cuối cùng tôi cũng phải tiết lộ vài điều. Tất cả mọi người đều nhìn tôi với vẻ chăm chú.

      - Tôi cho mọi người biết chuyện về chiếc nhẫn cưới bằng vàng - Tôi - đó có khắc dòng chữ Ngày 13 tháng 3; bên cạnh đó là chữ R, Poirot và tôi tìm được nó trong hồ cá vàng tại vườn hoa nhà ông Ackroyd.

      Câu chuyện này của tôi kích thích tất cả mọi người. vài người cho rằng đó là của Ralph hoặc Raymond bí mật cưới Flora, số khác cho rằng Roger Ackroyd cưới bà Ferrars hoặc Russell.

      Để cho họ tranh luận, tôi lặng lẽ rút lui về phòng ngủ.
      Last edited: 16/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :