Vì Sao Ông Ackroyd Chết - Agatha Christie (16 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 5: Tên giết người (Tiếp)

      - có ai tới đây cả; theo như tôi biết, vì tôi là người mở cửa ở đây - Parker .

      - Bây giờ tôi muốn nghe các ông trình bày ràng cho tôi thời gian của việc - Viên sỹ quan làm ra vẻ quan trọng - Ai là người cuối cùng nhìn thấy ông Ackroyd?

      - Có lẽ tôi là người cuối cùng - Tôi trả lời - Tôi rời khỏi phòng ông ấy lúc 21 giờ kém 10 phút.

      - Tôi còn nghe thấy tiếng của ông Ackroyd hình như chuyện với ai vào lúc 21 giờ 30 - Raymond thêm vào.

      - Ông Ackroyd gì lúc đó? Với ai?

      - Tôi được biết. Lúc đó tôi nghĩ rằng ông Ackroyd vẫn chuyện với bác sỹ, song tôi tới đó làm gì vì ông Ackroyd muốn ai làm phiền mình.

      - Tôi về tới nhà lúc 22 giờ kém 15 - Tôi .

      - Có ai tới đây sau khi bác sỹ khỏi?

      Blunt, Raymond và Parker nhìn nhau, rồi tất cả đều cúi đầu im lặng.

      Viên sỹ quan quay sang hỏi Raymond:

      - Ông có nghe được câu chuyện giữa ông Ackroyd và người lạ mặt đó ?

      - Thưa ông, tôi chỉ nghe thấy loáng thoáng thôi. Tôi lấy làm lạ về câu chuyện giữa hai người. Tôi nghe thấy tiếng của người lạ mặt như sau: Họ cứ gọi tôi để đòi tiền. Sau đó ông Ackroyd trả lời: Tôi nghe nhàm tai lắm rồi, nhưng xin lỗi, tôi thể làm theo cầu này, vì các lý do ấy được... Chỉ thế thôi; tôi thể nghe được gì hơn nữa.

      - Đòi tiền à? - Viên sỹ quan cảnh sát lẩm bẩm, trán nhăn lại - Có lẽ đây là đầu mối quan trọng...? Nếu có ai vào bằng cửa chính có lẽ ông Ackroyd cho phép kẻ lạ mặt vào bằng cửa sổ. Đến 21 giờ 30 ông ta vẫn còn sống: sau lúc đó có ai nhìn thấy ông ấy nữa à?

      - Ông tha lỗi cho tôi - Parker ngắt lời viên cảnh sát - Flora có gặp ông Ackroyd sau đấy. Vào lúc 22 giờ kém 15, theo thói quen như mọi khi, tôi đem đến cho ông Ackroyd vài thứ để uống, lúc đó tôi trông thấy Flora ở cửa phòng. ấy với tôi rằng ông bác muốn ai đến quấy rầy.

      Viên sỹ quan chăm chú nhìn Parker:

      - Đáng lẽ nên cho tôi biết điều đó trước hơn - Viên sỹ quan lạnh lùng .

      - Dạ đúng, thưa ông - Giọng của Parker run lên và hai tay y thõng xuống - Tôi quên mất là vào giờ đó tôi thường đem đồ uống tới cho ông Ackroyd.

      - Hừm - Viên sỹ quan gật gù khi nhận ra thái độ của Parker - Tôi cần phải gặp Flora Ackroyd ngay. Tôi đóng ngay cửa phòng này lại và ai được phép vào đây nữa.

      - Nếu ông có thể tha thứ cho tôi - Parker lập cập tiếp - Nếu như quan sát vị trí của các cửa này, ông thấy ngay rằng chỉ có qua hành lang chính mới tới được đây thôi. Trong toàn bộ tầng này chỉ có phòng ngủ của ông Ackroyd. Như vậy là còn con đường nào khác dẫn tới đây.

      Tất cả chúng tôi theo hành lang chính đến phòng khách. Viên sỹ quan quan sát cánh cửa mà Parker vừa , đồng thời cầu Raymond báo ngay cho Flora biết là ông ta muốn gặp .

      - nên cho ấy biết vội về cái chết của ông bác - Viên sỹ quan căn dặn - Có thể rằng đây là vụ ăn cắp.

      Raymond lên gác. Mấy phút sau Flora xuống, nhìn tất cả mọi người với nét mặt hốt hoảng.

      - Việc gì xảy ra thế? - Flora hỏi - Cái gì bị lấy mất ở đâu vậy, ông cảnh sát?

      - Đúng thế đấy - Viên sỹ quan cảnh sát nhìn thẳng vào mắt Flora - Parker có với tôi là ra khỏi phòng làm việc của bác vào lúc 22 giờ kém 15 phút, đúng ?

      - Thưa ông, đúng thế. Tôi đến để chào bác tôi trước khi ngủ.

      - Bác lúc đó chỉ ngồi mình à?

      - Vâng, lúc đó bác sỹ Sheppard về rồi.

      - Lúc đó thấy các cánh cửa sổ đóng hay mở?

      Flora cúi đầu xuống suy nghĩ.

      - Tôi thể trả lời được đâu, vì những cánh cửa sổ bị rèm cửa che kín mất rồi.

      - Bác vẫn như thường ngày chứ?

      - Vâng, nhưng tại sao ông lại hỏi tôi như thế? Bác tôi chúc tôi ngủ ngon và cầu tôi với ông Parker là ông rất bận, cũng như muốn ai làm phiền mình.

      - Rồi gặp Parker khi ra khỏi phòng? - Viên sỹ quan hỏi tiếp.

      - Đúng thế, thưa ông, và tôi nhắc lại cho ấy nguyên văn lời bác tôi. Bây giờ tôi xin ông hãy cho tôi biết kẻ trộm lấy cái gì trong nhà này chưa?

      - Chúng tôi vẫn chưa biết bị mất cái gì cả.

      sợ hãi lên trong mắt Flora.

      - Có chuyện gì thế? - kêu lên - Tại sao các người cứ định giấu tôi thế?

      Blunt tiến tới gần Flora và cầm tay .

      - Flora, tin rất đau đớn - Ông với bằng giọng dịu dàng - kiện đau buồn vừa xảy ra. Bác , ông Roger, bị giết chết rồi.

      Flora ngước mắt nhìn Blunt; đôi mắt mở to đầy sợ hãi.

      - Khi nào? - thét lên - Khi nào?

      - Ngay sau khi ra khỏi phòng. Tôi rất sợ. - Blunt hạ thấp giọng.

      Flora đặt tay lên cổ, tiếng nấc vang lên, từ từ khuỵu người xuống, ngất .

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 6: Chiếc Dao Găm Châu Phi

      Blunt và tôi dìu Flora lên phòng . Tôi cho viên thuốc. Để Flora lại với bà mẹ , tôi vội vã chạy trở lại chỗ cũ; khi đó viên sỹ quan cảnh sát từ bếp ra. Ông ta ông ta vừa hỏi mấy người phục vụ trong nhà, nhưng thu được kết quả gì.

      Viên sỹ quan cảnh sát kéo tôi vào phòng làm việc của ông Ackroyd. Ông ta khép cánh cửa lại và hỏi tôi:

      - Ông có nghi ngờ điều gì ? Theo ý ông Parker có hành động gì đáng nghi ?

      - Nghi ngờ à? - Tôi nhắc lại - Nếu nghe được điều gì ta nghe trộm được qua lỗ khóa.

      - có gì khả nghi à? ra là tôi thích điệu bộ của Parker. biết ta có dính líu gì tới vụ án này ?

      Tôi kể cho ông cảnh sát nghe về tất cả những gì mình biết xung quanh cái chết của ông Ackroyd, cũng như tất cả những việc xảy ra trong buổi tối hôm nay cho tới thời điểm tôi rời khỏi ngôi nhà.

      - Đây là trường hợp kỳ lạ mà tôi chưa bao giờ gặp - Ông ta khi tôi kết thúc câu chuyện - Có phải ông kể là bức thư bí mật kia bị biến mất phải ? việc này cho chúng ta thấy cần phải để ý tới tất cả những gì có thể là nguyên nhân của vụ án mạng. Tôi lấy làm lạ là tại sao Parker nghe trộm ở ngoài cửa phòng lúc ông ra và bắt gặp . Sau đó lại định vào đây và lúc đó Flora gặp . Có lẽ, Parker vào đây sau khi Flora lên phòng riêng. giết chết ông Ackroyd, sau đó khóa cửa lại từ bên trong, nhảy ra ngoài qua cửa sổ rồi thoát bằng phía cửa sau.

      - Theo ý tôi, lập luận của ông có điều vô lý, rất khó hiểu - Tôi chậm rãi - Nếu đọc xong bức thư bí kia ông Ackroyd có thể nổi nóng khi gặp Parker ở trong phòng. Ông nên biết rằng, Ackroydlà con người rất nóng nảy. Ông ta thể ngồi lâu đến nửa tiếng đồng hồ để suy nghĩ về bức thư ấy đâu, và lại, ông Ackroyd lại chết ở tư thế ngồi thoải mái ghế.

      - Có lẽ, khi đó ông ấy đọc hết được bức thư - Viên sỹ quan cảnh sát tiếp lời tôi - Chúng ta biết rằng có ngưòi nào đó vào đây chuyện với ông ta cho đến 21 giờ 30, sau đó đến lượt Flora vào. Như vậy ông Ackroyd thể đọc được lá thư cho đến 22 giờ.

      - Thế còn cú điện thoại cho tôi? - Tôi cãi.

      - Parker gọi điện thoại cho ông, nhưng sau đó ta sợ, hay đúng hơn là chối, để đánh lạc hướng chúng ta. Có lẽ cách làm tốt nhất bây giờ là chúng ta cùng nhau tới tổng đài thị trấn để thử tìm cách phát ra người gọi điện thoại cho ông là ai.

      Bỗng viên cảnh sát nhổm dậy, cẩn thận cầm con dao găm đâm chết ông Ackroyd và tỉ mỉ quan sát nó.

      - Có dấu tay - Viên cảnh sát với vẻ mặt rất quan trọng.

      - Bác sỹ, ông hãy lại gần đây. Theo tôi, chúng ta hãy thử xem ông Raymond có thể giới thiệu cho chúng ta biết được điều gì về con dao găm này . Đây là con dao găm đặc biệt, có hai.

      tới phòng chơi bài, chúng tôi thấy Blunt và Raymond thầm chuyện với nhau về việc gì đấy. Họ im lặng nhìn chúng tôi.

      - Có, tôi có biết - Raymond trả lời - Đây là con dao găm mà ông thiếu ta Blunt tặng ông Ackroyd, có phải như vậy , ông Blunt?

      - Đúng thế - Blunt ngay - Đây là con dao găm châu Phi, tôi đem nó từ Tunis về.

      - Con dao này thường được cất ở đâu? - Viên sỹ quan ngắt lời Blunt.

      - Nó luôn luôn nằm trong chiếc bàn bằng bạc tại phòng khách - Raymond trả lời.

      - Sao, ông gì vậy? Tôi giật mình kêu lên và tất cả mọi người đều quay sang nhìn tôi.

      - Đây là chi tiết có gì quan trọng lắm - Tôi tiếp - Khi tới đây để dùng bữa tối, tôi nghe thấy tiếng động của chiếc nắp bàn bằng bạc này, khi đó tôi đường tới cửa phòng khách.

      Tôi kể lại cách tỉ mỉ.

      - Chúng ta có thể gọi quản lý tới đây để chất vấn - Viên sỹ quan vừa vừa bấm chuông gọi Parker. Sau đó ông ta cầu Parker gọi Russell tới.

      - Đúng như lời ông bác sỹ - Russell điềm tĩnh trả lời viên cảnh sát - Tôi đậy nắp bàn bằng bạc lại. Lúc đó tôi ở trong phòng khách để xem hoa trong các lọ có còn tươi thấy nắp của chiếc bàn bằng bạc bị mở ra, và thế là tôi đậy lại.

      - Thế con dao găm này lúc ấy có còn trong đó ?

      - Tôi thể trả lời ông được; khi đó tôi rất vội - Russell lạnh lùng kêu lên - Tôi để ý.

      - Cám ơn Russell. Bây giờ có thể được rồi, tất cả chỉ có thế thôi.

      gật đầu chào mọi người và lặng lẽ ra.

      - Như vậy là có ai đụng chạm tới con dao này cả. Kẻ giết người lấy nó vào lúc nào? - Viên cảnh sát gói con dao lại. Tôi cần giữ con dao này. Ngày mai, tôi quay lại đây cùng với ông chỉ huy của tôi, đại tá Melrose.

      Vài phút sau tôi rời khỏi phòng chơi bài cùng với Raymond.

      - Đấy, bác sĩ có thấy ? - Raymond mỉm cười quay sang tôi - Ngài sỹ quan cảnh sát tìm dấu tay của Parker đấy.

      Viên sỹ quan cảnh sát lấy dấu tay của Parker vào cuốn sổ tay của ông ta.

      - Như vậy là Parker bị nghi ngờ, nhưng liệu có phải là ta nhỉ? - Raymond tiếp tục - Có lẽ chúng ta cũng nên lấy dấu tay của mình để cho họ đỡ mất thời gian.

      xong, ta lấy ba tờ bìa đặt lên bàn, đánh dấu và lấy dấu tay của mấy người chúng tôi. Rồi vẫn với nụ cười môi, Raymond trao ba tờ bìa cho viên cảnh sát.

      Tôi trở về nhà khuya lắm rồi, song Caroline vẫn còn thức đợi tôi. Chị pha cho tôi cốc sữa nóng. Để bù lại, tôi kể cho Caroline nghe về cái chết của ông Ackroyd, nghĩa là tất cả những gì tôi biết được; nhưng tôi vẫn giấu kín những nghi ngờ của mình về vụ giết người này.

      - Cảnh sát nghi ngờ Parker - Tôi thầm - Đây là trường hợp đáng sợ đe dọa ta.

      - Nghi cho Parker à? - Caroline kêu lên - thể như thế được, thằng cha cảnh sát ấy hoàn toàn là đứa ngu!

      Tôi im lặng và gì hơn với Caroline.
      Last edited: 15/3/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 7: Tôi Học Nghề Của Ông Hàng Xóm

      Buổi sáng hôm sau, tôi vội vã chuẩn bị ra phòng khám: hôm nay tôi có vài bệnh nhân. Khi chuẩn bị xong mọi thứ Caroline vào báo cho tôi biết là có Flora Ackroyd đến xin gặp tôi.

      - ấy rất mong được gặp cậu. ta chờ ở đây nửa tiếng đồng hồ rồi.

      Tôi theo Caroline vào phòng khách. Flora mặc bộ quần áo màu đen. ngồi im lặng văng, hai bàn tay xoắn chặt vào nhau, khuôn mặt nhợt nhạt của lên những nét đau đớn. Flora nặng nề đứng lên chào tôi. Tuy vậy, khi , tỏ ra rất bình tĩnh.

      - Bác sĩ Sheppard ạ, cháu tới đây để cầu bác sỹ giúp đỡ cháu.

      - Tất nhiên rồi, James bao giờ từ chối ai cả. James giúp đỡ , Flora thân mến ạ - Caroline trìu mến với .

      Lúc đó tôi nghĩ rằng, tình Flora muốn có mặt của Caroline, song muốn mất giờ.

      - Cháu muốn bác sỹ qua ngôi nhà hàng xóm của bác sỹ. Bác sỹ có biết ông hàng xóm đó làm gì ?

      - Ồ, chúng tôi biết; nhưng chúng tôi nghĩ rằng ông ấy có thể là người làm nghề buôn bán gì đó, nay nghỉ việc - Tôi trả lời.

      - Ai cơ? Ông ấy mà là người buôn bán à? Ông ta là Hercule Poirot. Chắc bác sỹ cũng biết tiếng ông ấy rồi chứ, thám tử nổi tiếng người Bỉ - Flora vừa vừa cười cách cay đắng - Bác Ackroyd biết ông ta là ai, song bác ấy giữ kín, bởi vì ông Poirot thôi công việc này từ lâu rồi và muốn sống an nhàn.

      - Ra vậy, ông hàng xóm của tôi là người như thế đấy - Tôi chậm rãi .

      - Kỳ lạ ! - Caroline thốt lên, có lẽ chị ấy muốn điều kỳ lạ là mình thất bại trong việc tìm hiểu lai lịch ông hàng xóm bí này.

      - muốn gặp ông ta ngay bây giờ à? - Tôi hỏi - Tại sao vậy?

      - Cháu muốn nhờ ông ấy điều tra vụ án này, bác sỹ ạ.

      - Cần phải thận trọng - Tôi tiếp tục - Tôi thành khuyên nên cầu ông Poirot làm gì cả, chắc cũng hiểu tôi chứ?

      Flora đứng bật dậy, mặt đỏ dần lên.

      - Có, cháu hiểu điều bác muốn - Flora cười - Bác sỹ sợ phải ? Song cháu khác. Có lẽ cháu hiểu về Ralph hơn bác sỹ đấy.

      - , ., đừng nghĩ như vậy, bé ạ! Tôi bao giờ nghĩ sai về Ralph đâu - Tôi .

      - Như vậy tại sao bác sỹ đến nhà trọ, nơi Ralph ở, vào buổi tối hôm qua, đường về nhà, sau khi biết rằng bác Ackroyd bị giết chết.

      Tôi im lặng lát. Tôi hy vọng là cuộc viếng thăm Ralph lúc đó của tôi ai biết đến.

      - Làm thế nào mà biết được chuyện đó? - Tôi hỏi.

      - Cháu tới đó vào buổi sáng hôm nay. Những người phục vụ với cháu là Ralph ở đấy...

      - biết gì à? Caroline ngắt lời.

      - , cháu biết gì về Ralph cả. Cháu đến đấy, và người ta với cháu là Ralph khỏi nhà trọ vào buổi tối hôm qua, lúc 1 giờ, và bao giờ quay lại nữa.

      Flora nhìn thẳng vào mắt tôi. Có lẽ nhìn thấy điều gì đó trong cái nhìn của tôi.

      - Nếu vậy tại sao ấy lại bỏ ? - Flora tiếp - Có lẽ là Ralph London?

      - Ralph bỏ . Thế nhưng tại sao tất cả quần áo của ấy vẫn còn ở đây? - Tôi nhàng hỏi .

      - Có thể Ralph là con người yếu đuối. Trước kia ấy từng làm những điều ngốc nghếch, nhưng ấy phải là đứa khốn nạn. Ralph có đủ can đảm để giết nỗi ai, nhất là giết người thân càng thể được. Đấy là điều rất đơn giản, bác sỹ ạ.

      - Đấy chính là nguyên nhân muốn cầu Hercule Poirot điều tra vụ này phải ? Chúng ta cứ để mọi việc diễn ra cách trật tự có phải là tốt hơn ? Cái gì đến dứt khoát phải đến; ngoài ra cảnh sát có nghi ngờ gì cho Ralph đâu!

      - Họ nghi ngờ Ralph - Flora - ông thanh tra từ Cranchester tới đây sáng nay; tên ông ta là Raglan. Cháu gặp ông này ở nhà trọ; ông ấy có mặt ở đó trước khi cháu đến và hỏi cháu về Ralph.

      - Từ tối hôm qua đến bây giờ người ta thay đổi ý kiến về thủ phạm giết người rồi - Tôi bực mình lẩm bẩm.

      - Bác sỹ ạ, bác sỹ hãy tin cháu. Bác sỹ tin, nhưng cháu tin. Cháu hiểu Ralph hơn bác sỹ đấy.

      Thấy Flora quyết định như vậy, tôi đành phải chịu. Chúng tôi cùng nhau sang ngôi nhà bên cạnh. Vài phút sau, ông hàng xóm ra tiếp chúng tôi. Ông mỉm cười chào chúng tôi.

      Tôi trình bày cho Poirot nghe nguyên nhân tại sao hai chúng tôi tới thăm ông. Flora thêm vào:

      - Tôi muốn ông tìm ra kẻ giết người, thưa ông Poirot, tôi muốn biết .

      Poirot nhíu mày nhìn Flora lúc lâu.

      - Thưa tiểu thư, tôi muốn tiểu thư hiểu rằng, nếu dính vào vụ án này tôi phải từ đầu đến cuối, đấy là điều mà tôi muốn làm - Poirot nhấn mạnh - Tôi nhận điều tra. Tôi hy vọng là tiểu thư thất vọng; tất cả phải ra ánh sáng. Còn bây giờ, để khỏi mất giờ, xin tiểu thư hãy kể cho tôi nghe tất cả những gì xảy ra.

      Tôi thay Flora cẩn thận kể cho ông Poirot biết cụ thể từng việc . Poirot chú ý lắng nghe tôi kể, đôi khi ông ngắt lời tôi để vài câu. Khi tôi xong, Flora nhìn tôi:

      - Bác sỹ ạ, bây giờ bác sỹ hãy với ông Poirot về Ralph - cầu tôi với nét mặt sợ hãi.

      Tôi trung thực kể cho Poirot nghe tất cả những gì tôi biết về Ralph.
      Last edited: 15/3/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 7: Tôi Học Nghề Của Ông Hàng Xóm (Tiếp)

      - Xin lỗi bác sỹ, tại sao ông lại đến nhà trọ vào buổi tối hôm qua? - Poirot hỏi lại.

      - Tôi nghĩ rằng cần phải có ai đấy cho Ralph biết là cha của ấy bị giết - Tôi thanh minh.

      - Chỉ có lý do ấy thôi à?

      - Đúng, đó là lý do duy nhất - Tôi khẳng định.

      - Bác sỹ ạ, hình như ông chưa hiểu câu hỏi của tôi đâu - Poirot - Bác sĩ cam đoan là bác sỹ đến nhà trọ để xem xem đại úy Ralph rời khỏi đó vào buổi tối hôm qua hay chưa chứ?

      - - Tôi trả lời cộc lốc.

      - Tôi cảm thấy hình như bác sỹ tin tưởng tôi như tiểu thư đây. Thôi được, chúng ta tới chuyện đó nữa. Có lẽ phải có lý do đơn giản giải thích cho việc chàng này biến mất.

      Flora ra về. Tôi dẫn Poirot tới gặp cảnh sát. Tôi có quen đại tá Melrose. Ông ta chú ý lắng nghe ông người Bỉ bé này . Chúng tôi cũng gặp Raglan, lúc đầu ông ấy muốn để Poirot tham gia cuộc điều tra. Nhưng sau hồi chuyện thân mật, Raglan đồng ý để Poirot giúp đỡ.

      - Tôi hiểu rằng Parker bị nghi ngờ - Poirot .

      - phải chúng tôi kết luận Parker là thủ phạm - Raglan tuyên bố - Vết tay ở con dao găm chưa khẳng định được điều gì hết - Ông ta quay lại phía tôi với nụ cười - phải là bác sỹ hay người nào khác ở đây đâu, mà chính tôi là người rất muốn gặp đại úy Ralph ngay và, nếu như có thể, bắt ta.

      - Tại sao ông lại nghi ngờ Ralph? - Tôi vội hỏi.

      - Ralph rời khỏi khách sạn lúc 21 giờ. Xuất ở gần đây vào lúc 21 giờ 30. ta biến mất từ khi nào? ta thiếu tiền. Tôi có đôi giày của ta ở đây. Tôi đối chiếu đôi giày này với những dấu giày ở ngoài cửa sổ.

      Poirot cầu được xem xét lại phòng làm việc của ông Ackroyd, nơi xảy ra vụ án mạng. Chúng tôi theo đại tá Melrose đến phòng làm việc của ông Ackroyd, còn Raglan mình. Trong phòng, tôi trình bày lại cho Poirot nghe về vị trí của xác chết, của con dao găm và vị trí của lá thư xanh. Poirot tiến tới bên cửa sổ.

      - Mấy chiếc giày mà ông giữ có trùng với vết giày ở cửa sổ và bên ngoài ông Raglan? Tôi cho là khớp đấy - Poirot hỏi Raglan khi thấy ông kia đứng lúi húi ở phía ngoài cửa sổ.

      - Trùng với nhau như in. còn nghi ngờ gì nữa - Raglan đắc ý nhấn mạnh.

      Poirot quay lại, tiến tới giữa phòng và quan sát bốn phía.

      - Bác sỹ này, ông có chú ý tới tình trạng ngọn lửa lúc ông tới, sau khi biết là ông Ackroyd chết ?

      - Tôi, tôi chú ý. Tôi trả lời ông được.

      - Đối với mỗi người, nhận xét của người đó... - Poirot mỉm cười và lẩm bẩm.

      Ông ta dừng lại và bấm chuông. Khi Parker vào, Poirot hỏi ta về ngọn lửa:

      - Thưa ông, về ngọn lửa à? Phải rồi, lúc đó nó còn cháy ỉ.

      - Này, Parker. hãy quan sát xung quanh . Vị trí của mọi vật trong phòng như trước đây phải ?

      Parker nhìn quanh.

      - Rèm cửa sổ được che kín chứ mở ra như thế này và đèn điện được bật lên.

      - có gì khác nữa à?

      - Thưa ông, có chứ. Cái ghế ở ngoài chút nữa.

      - hãy chỉ cho tôi xem nào.

      Parker đẩy chiếc ghế ra ngoài chút:

      - Trước hết, nó ở vị trí giữa cửa ra vào và cửa sổ. Tiếp theo, Parker quay chiếc ghế lại, mặt chiếc ghế quay ra phía cửa ra vào.

      - Kỳ lạ ! - Poirot thốt lên - sắp xếp lại vị trí của chiếc ghế phải ?

      - Thưa ông, ạ. Chiếc ghế này vẫn như thế từ lúc tôi tới đây với mấy ông cảnh sát.

      - Ông có chuyển vị trí chiếc ghế chỗ khác , bác sỹ?

      - - Tôi lắc đầu - Có lẽ Blunt hoặc Raymond - Tôi hỏi thêm - có gì quan trọng cả chứ?

      - À, chuyện này có gì quan trọng cả đâu - Poirot trả lời rồi lẩm bẩm mình - Bởi vì đây là điều rất quan trọng.

      - Xin lỗi các ông nhé - Đại tá Melrose với chúng tôi rồi ra khỏi phòng cùng với Parker. Còn lại tôi và Poirot.

      - Ông Poirot, ông có cho rằng Parker ? - Tôi hỏi.

      - Về chuyện cái ghế phải , bác sỹ? Có chứ; còn nếu ta dối tôi biết. Tôi cho là Parker . Trường hợp này cũng giống như mọi trường hợp khác; bất kỳ ai chú ý đến việc gì đều cố tình che giấu những việc khác.

      - Tôi phải ? - Tôi cười và hỏi Poirot.

      - Tôi nghĩ rằng ông cố ý giấu tôi số điều - Ông ta khẳng định - Ông với tôi tất cả những gì ông biết về chàng Ralph Paton chưa? Ồ, ông đừng sợ, bác sỹ ạ. Tôi bao giờ bắt buộc bất cứ ai phải ra những gì người ấy muốn ra. Nhưng thôi, Poirot này biết được những gì mình cần.

      Để hiểu thêm những giả thuyết của Poirot về vụ án, tôi hỏi ông ta về phương pháp điều tra.

      - Cái việc ông chú ý tới ngọn lửa là thế nào? Ông có thể giải thích cho tôi biết được ?

      - Rất đơn giản. Ông từ biệt ông Ackroyd để về vào lúc 21 giờ kém 10 phút. Cửa sổ và cửa phòng được đóng và chốt lại cẩn thận. Cửa ra vào khóa. Trước 22g30, xác chết được phát , cửa ra vào lại bị khóa từ bên trong và cửa sổ lại bị mở tung ra. ràng là chính ông Ackroyd làm việc đó. Trong phòng nóng, buổi tối mát trời và ngọn lửa cháy ỉ. Do đó có lẽ có người vào được đây bằng đường cửa sổ và Ackroyd cho phép người đó vào. Giống như trước đó, ông Ackroyd thổ lộ cho bác sỹ biết là ông ta lo lắng về cánh cửa sổ bị mở, cho nên người mà ông Ackroyd cho phép vào bằng đường cửa sổ phải là người quen của ông ấy.

      - Ồ, việc đơn giản quá nhỉ - Tôi .

      - Tất cả mọi việc đều rất đơn giản, nếu như ông biết cách phân tích chúng cách khoa học. Điều này chứng tỏ rằng người đến gặp ông Ackroyd vào lúc 21g30 được phép vào bằng đường qua cửa sổ. Nếu như Flora trông thấy bác mình vẫn còn sống vào lúc 22 giờ mà thấy vị khách nào trong phòng, có nghĩa là vị khách ban nãy bỏ quay lại; và có thể là sau đó người khác nữa lại vào đây bằng cửa sổ vì thấy nó mở sẵn. A, ông đại tá đến kia kìa.

      Đại tá Melrose bước vào.

      - Về việc có người gọi điện thoại cho bác sỹ, tôi cho điều tra: phải người đó gọi điện thoại ngay từ thị trấn này. Vào khoảng 22 giờ kém 15 phút tối hôm qua, ở trạm điện thoại công cộng tại nhà ga xe lửa, người đó gọi điện thoại cho bác sỹ. Có lẽ sau đó người này lên chuyến tàu tốc hành Liverpool dừng lại ở ga này.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 8: Thanh Tra Raglan

      Như tôi tả trước đây, King Abbot là thị trấn , nhưng có ga xe lửa lớn. Rất nhiều tàu chạy qua đây. Điều đó có nghĩa là khó có thể tìm ra nổi kẻ gọi điện thoại. Việc tìm ta chuyến tàu tốc hành kể lại càng khó hơn.

      - Nhưng tại sao thủ phạm lại gọi điện thoại đến nhà bác sỹ? - Melrose hỏi - Tôi thấy lý lẽ nào để giải thích việc này ở đây cả; tôi thể hiểu nổi.

      - Chắc chắn phải có lý do nào đó, và ràng là có kẻ gọi điện cho bác sỹ - Poirot đáp lại - Nếu tìm ra được kẻ bí mật này chúng ta biết được bất cứ điều gì. Đây là vụ rất kỳ lạ và rất hấp dẫn.

      Poirot nhìn ra ngoài cửa sổ.

      - Bác sỹ, ông có gặp người lạ mặt ở ngoài cổng nhà này vào lúc 21 giờ phải ?

      - Đúng thế. Lúc đó là 21 giờ, tôi nghe thấy tiếng chuông đồng hồ.

      - Để tới được đây từ ngoài cổng, kẻ giết người phải mất bao nhiêu thời gian, thưa bác sỹ?

      - quá 5 phút đâu; theo tôi chỉ vào khoảng 2 hay 3 phút thôi, nếu ta thông thạo đường ở đây, nghĩa là theo con đường mòn qua ngôi nhà mát ở ngoài vườn dẫn tới đây.

      Poirot bấm chuông. lát sau Parker vào. Poirot cầu Parker tìm Raymond.

      - hãy ở lại đây với chúng tôi lát, Parker - Poirot với Parker khi này vào cùng với Raymond.

      - Ông Raymond, ông có thể cho tôi biết được tuần vừa qua ông Ackroyd tiếp những ai ?

      - Tôi, tôi cũng nhớ được những ai tới đây - Raymond trả lời Poirot và quay sang hỏi Parker - có nhớ là ai tới đây , Parker?

      - Có, thưa ông. Có thanh niên tới đây vào hôm thứ tư; ta đến từ cửa hàng ở Cranchester. Tôi có biết việc này.

      - À, đúng, phải rồi. Có thanh niên đến đây: song tôi cho rằng đây phải là người mà chúng ta cần biết - Raymond quay sang Poirot - Ông Ackroyd có ý định mua chiếc máy ghi để tiết kiệm thời gian trong giao dich, song việc này vẫn chưa tới đâu cả. Hôm đó, thanh niên tới để bàn về chuyện mua bán này. Nhưng ông Ackroyd lại muốn mua nữa.

      - có thể tả lại cho tôi hình dáng người này , Parker?

      - Thưa ông - Parker trả lời - Đó là người đàn ông có bộ tóc vàng, cắt ngắn, ăn mặc sạch năng rất lịch . Tôi chỉ nhớ được như vậy thôi.

      - Thế còn người lạ mặt ông gặp như thế nào hả bác sỹ.

      - Cao khoảng 1m80, ăn mặc sạch hay năng lịch chút nào cả.

      - Như vậy là có gì trùng lặp ở đây, hai kẻ khác nhau hoàn toàn - Poirot tuyên bố - Thôi, cảm ơn Parker nhé, có thể được rồi.

      Khi Parker ra khỏi, Poirot liền hỏi Raymond xem ta có xê dịch chiếc ghế của ông Ackroyd ra khỏi vị trí cũ của nó hay hoặc có chú ý về vị trí của chiếc ghế ?

      - , tôi hề động chạm tới chiếc ghế này; tôi cũng có thể được với ông điều gì về vị trí của nó, vì tôi chẳng bao giờ chú ý đến điều đó.

      Poirot cầu được vào phòng khách để xem xét chiếc bàn bằng bạc, nơi cất con dao găm châu Phi tham gia vào vụ giết người. Ông ta còn quan sát cả khung cửa sổ kiến trúc theo lối Pháp trông ra phía vườn hoa.

      Thanh tra Raglan vào và ngăn Poirot lại; ông dõng dạc tuyên bố:

      - Như vậy là vụ án này được điều tra xong. Tôi rất lấy làm tiếc vì ông có dịp giúp tôi được nữa rồi, ông Poirot ạ. Nhưng dù sao, tôi cũng xin cám ơn ông về những ý định tốt của ông. Đây là vụ án rất đơn giản; chàng thanh niên lầm đường.

      - Ông điều tra xong vụ án này rồi à? - Poirot hỏi lại.

      - Đúng thế, cứ theo thứ tự của việc là có thể phát được thôi - Raglan vừa vừa chìa ra quyển sổ - Đây là bản ghi chép lại thứ tự thời gian của tất cả những gì xảy ra.

      Ông ta đằng hắng nhìn xung quanh với vẻ đắc ý rồi đọc to:

      + 21 giờ 45 phút: Ông Ackroyd còn sống vì tới lúc đó ông ta vẫn còn gặp cháu mình là Flora Ackroyd.

      + 22 giờ: Ackroyd bị giết; bác sĩ Sheppard có rằng lúc 22g30 phút, khi bác sỹ tới Ackroyd bị giết cách đó khoảng nửa giờ rồi.

      + Vụ án như vậy xảy ra vào thời điểm 15 phút còn lại từ 21g45 phút cho tới 22 giờ.

      - Còn đây là ghi chép của tôi về việc làm của tất cả những người trong nhà này vào thời điểm - Raglan đọc tiếp.

      + Thiếu tá Blunt và Raymond ở trong phòng đánh bài.

      + Bà Ackroyd xem đánh bài cho tới 21 giờ 55; ông Blunt và Raymond có thấy bà ta lên gác.

      + Packer và hầu có nhìn thấy Flora Ackroyd lên gác sau khi ta rời khỏi phòng của Parker từ 21g45 đến 21g55.

      + Russell và Parker chuyện với nhau trong phòng của Parker từ 21g45 đến 21g55.

      + Elsie Dale, người hầu , lúc đó ở trong phòng riêng; Russell và Flora có nhìn thấy việc đó.

      + Ursula Bourne, người quét dọn trong nhà, có mặt trong phòng ngủ của mình cho tới 21g55, sau đó này sang phòng ngủ của những người phục vụ.

      + Ba người phục vụ khác lúc này cũng ở đó.

      Trừ Parker ra, kẻ có cử chỉ nghi ngờ, còn tất cả mọi người ở đây đều có gì đáng ngờ cả.

      - Ồ, danh mục rất đầy đủ - Poirot nhấn mạnh - Tôi chắc chắn Parker phải là tên giết người.

      - Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau đề cập tới điều quan trọng hơn - Raglan tiếp tục lý luận - Bà Black, vợ của người gác cổng, từ cửa sổ phòng mình có nhìn thấy người vào lúc 21 giờ 25 phút. Kẻ đó là ai? Đó chính là Ralph Paton; khi ấy ta vòng theo hàng rào và về phía bên phải của ngôi nhà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :