1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vì Em Mà Anh Đến - Huyền Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Duy An bị kéo lại thể cử động, giơ tay với được tranh vừa rồi bị ném vào góc tường quay người đập vào kẻ nắm tóc mình, kết quả, kẻ đó ngờ vẫn còn sức, nên bị đập rất đau, đạp chân lên bức tranh, đá cái khiến bức tranh gẫy làm đôi, rồi tức tối đuổi theo .


      vừa hét vừa loạng choạng chạy về phía di động, màn hình nhấp nháy liên tục cho thấy di động chưa bị hỏng. Ngón tay như chạm phải vết nứt của màn hình, ba từ quen thuộc khiến Duy An gần như bật khóc nức nở, Tống Thư Minh.


      “Thầy ơi... Thầy! Em sợ... em nghe lời, em lớn lên rồi mới hỏi thầy những chuyện đó, thầy đừng bỏ em mình, bọn chúng muốn... thầy ơi!”


      Tất cả mọi ấm áp đều như bị rút khỏi cơ thể, miệng Duy An bị chúng bịt chặt, người đàn ông phía sau kéo tuột vào con hẻm, từ đó lại thông sang con đường vắng vẻ khác.


      Duy An hoàn toàn tuyệt vọng, căm hận tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay, nếu dễ dàng tin vào lời hứa của Kiều Ngự, nếu ngốc nghếch đợi tới tận muộn thế này... tất cả vốn xảy ra.


      Đầu đường đột nhiên có ánh sáng, là đèn xe.


      chiếc xe con màu đen đột ngột dừng lại, Duy An tưởng mình có hy vọng rồi, ngừng giãy giụa phát ra những tiếng ư ư, nhưng chiếc xe đó chẳng có động tĩnh gì, còn kẻ phía sau chịu buông tay.


      Cửa xe nhàng được kéo xuống hở kẽ , bên trong vọng ra thanh rất khẽ: “Đánh nó cho tôi!”


      “Nhưng... chỉ dọa nó thôi mà.”


      “Đánh! Phía ấy tôi giải thích.”


      Duy An cứng đờ cả người, nghe thấy giọng ấy… là giọng của Trình An Ni.


      “An Ni... cậu...”


      có cơ hội tiếp nữa, thậm chí có thời gian sắp xếp lại tư duy để hiểu nguồn cơn câu chuyện. trợn mắt nhìn ngưòi đàn ông với vết sẹo dài mặt cười ghê rợn, quay người cho cái tát, bị đánh tới mức thể phát ra bất kỳ thanh nào nữa, còn chiếc xe ngoài đầu đường lặng lẽ rời .


      “Đánh con bé yếu xìu ngu ngốc này khiến tao cũng ngại, , Đông Tử, mau nhặt chai rượu về đây, mau lên.”


      kẻ nữa vâng dạ, quay ngưòi chạy nhặt chai rượu. Mặc dù Duy An biết chúng định làm gì, nhưng ý thức được hôm nay nhất định có chuyện. liều mạng cắn vào tay kẻ bịt miệng mình, đối phương khẽ gầm lên chửi rủa, rồi buông ra, giơ tay tát mạnh lên mặt cái.


      Duy An thấy mình gần như đứng nổi, mặt bỏng rát, miệng chảy máu, được người ta thả rồi mà lại đứng vững, muốn mở miệng hét gọi nhưng thấy tên mặt sẹo cười gian tà rồi giơ cao chai rượu nhằm vào giáng xuống.


      Bọn chúng... bọn chúng điên rồi!


      “Đừng!” Tiếng thét xé gan xé phổi, nhưng bị người ta giữ, Duy An thể giãy giụa nổi, chỉ còn biết mở mắt trừng trừng nhìn chai rượu đập vào đinh đầu mình.


      Mắt... mắt của tôi...


      Tiếng thét thê thảm xé rách màn đêm, những mảnh chai vỡ dính đầy máu, bị ném vào thùng rác ven đường, rồi bọn chúng bỏ chạy: “Mau thôi!”


      Đây có phải cơn ác mộng ?


      Trong ánh sáng loang loáng của vũng máu, Duy An lại thấy tỉnh táo, biết bao lâu sau, thấy mình được bế lên, nhưng, nghe thấy gì, nhìn thấy gì, cảm nhận được bất kỳ hơi ấm nào.


      Con người ta khi tuyệt vọng tới cùng cực sợ hãi tự bảo vệ mình, giống như cỗ máy, lúc sụp đổ đột nhiên trở nên đờ đẫn.


      Cảm giác đau đớn duy nhất bắt nguồn từ đôi mắt, trong lòng ngừng la hét, nhưng mình có ra miệng hay , “Đừng! Buông tôi ra...” Màu đỏ giống như nước triều dâng ập tới, muốn nhấn chìm .


      làm sai điều gì để bị đối xử như thế này? Nếu Kiều Ngự lỡ hẹn, nếu lơ là cảnh giác mà vào con đường khuất vắng đó, tất cả xảy ra… Ý thức của bị đau đớn giữ cho tỉnh táo, cho tới tận khi vào đến bệnh viện mới ngất .


      Trong giấc mộng khủng khiếp Duy An nhìn thấy rất nhiều chuyện.


      Vô số thanh giống như luồng khí xoáy ngừng, va đập vào trái tim , nhìn thấy người bố tuyệt tình của mình đạp cửa bỏ hồi còn , hề quay đầu lại nhìn lần nào. Còn họ ôm đứa bé là bây giờ đứng bên cạnh khóc thảm thiết, đau lòng : “Duy An đừng trách bố con, ông ấy có gia đình mới rồi, ông ấy thể... thể thường tới thăm con được.”


      Vì vậy, từ sau ngày hôm đó, Duy An biết mình giống những người bạn khác, quan tâm thương của cha mẹ, sống rất rón rén thận trọng, được gây phiền phức cho và chú.


      Sau này học, thông minh, hiệu quả của nỗ lực cố gắng cũng có hạn, thành tích luôn cao, nhưng mỗi lần họ thấy được điểm cao đều vô cùng vui.


      Mười tám tuổi, ngày mà Duy An nhận được giấy thông báo trúng tuyển của Đại học G, họ còn đặc biệt đưa ra ngoài ăn cơm, mặc dù chú ngồi bên cạnh sắc mặt khá lạnh lùng, nhưng bao nhiêu năm nay, cuối cùng chú vẫn lên tiếng cằn nhằn về chuyện liên quan đến .


      Sau bữa cơm đó, Duy An tự nhắc nhở mình được làm phiền tới gia đình chú nữa, cố gắng kiếm tiền và tiết kiệm hết mức có thể, muốn xin tiền chú.


      Cuộc sống tăm tối đó vẫn luôn giấu kín trong lòng, ra có nghĩa quên.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      cố gắng để sống vui vẻ, nhưng lại thể nào thay đổi được mặc cảm tự ti trong lòng, hết lần này tới lần khác dám bạo dạn ra suy nghĩ của mình, hết lần này tới lần khác bị hiểu lầm, bị tổn thương.


      Sau đó...


      Mọi việc trong dòng sông ký ức dài dằng dặc mỗi lúc mỗi gần với thực, bỗng phát những cảnh tượng nhảy múa trước mắt giống như bộ phim hài đáng sợ.


      Niềm tin ngày cạn kiệt còn đáng sợ hơn cả cái chết.


      Tại sao... nhìn những màu sắc đó, tại sao ...


      Duy An đột nhiên tỉnh táo.


      Tất cả mọi cảm quan phá vỡ ý thức bị khóa chặt, cố gắng mở mắt nhưng chỉ thấy màu trắng, chỉ có thể dùng tai để nghe.


      Ngoài cửa có người chuyện: “ Tống, về cơ bản bệnh nhân bị ngoại thương từ cổ trở lên. May mắn là trước mắt, qua kiểm tra, phần não bộ bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng đôi mắt, giác mạc của ấy bị mảnh vỡ làm bị thương, nhưng nghiêm trọng. Có để di chứng gì cụ thể tại chúng tôi dám chắc.”


      “Tôi lo là lo cho thị lực của ấy.”


      “Về mặt lý thuyết, vết thương kiểu này tạm thời gây khó khăn trong sinh hoạt, thị lực bị giảm có thể chỉnh lại, nhưng vấn đề chủ yếu là nhanh nhạy của thị giác bị ảnh hưởng.”


      Giọng Tống Thư Minh có chút căng thẳng: “Là ý gì?”


      “Lúc đưa ấy tới cũng , ấy là sinh viên của Học viện Mĩ thuật, nên chúng tôi chỉ lo...”


      Cuộc chuyện bị chen ngang bởi thanh gì đó vang lên từ trong phòng, hình như có thứ gì rơi đổ, Tống Thư Minh ngừng lại, đột nhiên giơ tay đẩy cửa.


      Người con bị băng ở mắt ngã dưới đất, vội vàng chạy tới, chưa kịp gì, bị lần sờ túm chặt, “... ...”


      xin lỗi, Annie! Là , về rồi.”


      Duy An nhận ra tầm nhìn của mình bị vải che mất, trước màu trắng thê thảm thế này căn bản thể tập trung suy nghĩ, ôm lấy đầu mình đau khổ muốn giật phăng mảnh vải kia xuống, nhưng Tống Thư Minh và bác sĩ vội ngăn lại.


      bế lên giường, nhẫn nại nắm chặt tay giúp bình tĩnh, “Đừng sợ, em an toàn rồi, giờ em ở trong bệnh viện... Annie? Em bình tĩnh lại , là đây.”


      ôm chặt vào lòng, nhàng vỗ lưng .


      Duy An chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi cùng cực như vậy, trong hoàn cảnh hoàn toàn mất màu sắc và thị lực khiến giống như con nhím cuộn người lại, cho tới khi hơi ấm từ lòng bàn tay Tống Thư Minh truyền sang, cuối cùng cũng khôi phục được chút lý trí, run rẩy túm lấy cổ tay , khẽ hỏi: “Thầy ơi, mắt em đau lắm... Có phải em nhìn thấy được nữa thầy?”


      đâu, tuyệt đối đâu.”


      Bác sĩ đứng bên cạnh cũng vội vàng giải thích, ông ta vừa định đến biến chứng sau này, Tống Thư Minh lên tiếng nhắc nhở: “Tôi muốn ngồi với ấy lát. Làm phiền bác sĩ rồi, chút nữa tôi tới gặp ông sau.”


      Bác sĩ đương nhiên quen với những việc thế này, thông minh rút lui, đóng cửa lại.


      Duy An giờ còn quan tâm được tới bất kỳ việc gì nữa, giơ tay khua khua trong khí. Tống Thư Minh ôm chặt , ngay cả giọng xưa nay vẫn luôn trầm tĩnh của giờ cũng khống chế được, khẽ thở dài, “Lần này làm sợ quá. Annie, tại sao em lại vào con đường vừa tăm tối vừa hẻo lánh ấy? Cũng may vừa quay về là gọi điện cho em ngay, nếu , ai biết em xảy ra chuyện.”


      Đầu óc hỗn loạn, ra cuộc gọi cuối cùng đó là của Tống Thư Minh .


      “Thầy, em rất sợ, chúng đánh em... em biết rốt cuộc mình làm sai điều gì, hơn nữa em thấy…” Duy An đột nhiên nghĩ tới người trong xe, im bặt tiếp nữa.


      “Em nhìn thấy ai? Còn có ai ở đó?”


      “Trình An Ni, nhưng em chắc chắn, em chỉ nghe thấy giọng rất giống mà thôi.”


      Giọng Tống Thư Minh đột nhiên trở nên rất nghiêm túc: “Mau kể lại mọi chuyện cho nghe, em đừng sợ, làm tất cả.”


      Duy An bình tĩnh lại, rất lâu gì, gục đầu vào vai .


      Tống Thư Mỉnh sợ bị bóng đen tâm lý, muốn chuvện để phân tán chú ý của , vậy là hỏi: “Thư viện trong trường gần đây có mở cửa ?”


      “À, chỉ có tầng cùng tu sửa, tầng dưới chắc vẫn mở đấy ạ.”


      Tống Thư Minh hỏi thêm nữa, lát sau, : “ rời khỏi đây thời gian, quay về giải quyết vài chuyện, văn phòng có nhiều việc phải bàn giao.”


      vẫn chịu , nhưng bật khóc,Tống Thư Minh lại ôm để nằm xuống, nhàng hôn lên trán , : “ vốn là luật sư, có văn phòng riêng của mình, phải thầy giáo tiếng . Những chuyện khác... đợi em lớn hơn chút nữa cho em biết.”


      vẫn kiên quyết chịu gì thêm.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng Duy An lắc đầu, run rẩy lần tìm tay trong chăn, cho tới tận khi nắm được tay mới yên tâm. “Dù thầy có coi em là thế thân cho người vợ khuất của thầy hay ... thầy ơi, em cầu xin thầy, lúc này... đừng bỏ em mình ở bệnh viện.” gần như ra hơi, như khẩn cầu. “Được thầy?”


      nhìn thấy vẻ mặt Tống Thư Minh, nhưng nghe giọng lạc , như cố nén đau buồn mà an ủi : “Đương nhiên, giờ đâu cả, ở đây cho tới khi em xuất viện, hơn nữa, cũng xin nghỉ phép cho em rồi, tạm thời em cần phải vội quay về học. Phía em...”


      “Đừng! Đừng thông báo cho người nhà em biết, em muốn lo lắng.”


      xoa xoa tay để yên tâm, đáp: “Được, chưa thông báo về nhà. Đừng lo, em chỉ bị thương bên ngoài thôi, tạm thời mắt em bị mảnh thủy tinh quệt vào, vì vậy em mới cảm thấy đau, may mà nghiêm trọng.”


      Duy An cố gắng kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn buột miệng hỏi: “Vừa nãy em nghe rồi, ý của bác sĩ là... mắt để lại di chứng ảnh hưởng tới thị lực phải ?”


      Ngón tay Tống Thư Minh siết chặt, nhưng giọng rất thoải mái: “Cái đó lo, cùng lắm là sau này em đeo cặp kính là được.” đưa tay vuốt thẳng tóc rồi đặt lên vai , dịu dàng : “Như thế cũng rất đẹp, sao cả.”


      Duy An bỗng kích động, lại hỏi: “Nhưng em muốn vẽ, liệu có ảnh hưởng tới việc vẽ tranh ?”


      “Giờ chưa biết chắc, lát nữa bác sĩ vào kiểm tra cho em, em nghỉ lát , đừng khóc, khóc khiến mắt phải làm việc. Nghe lời nhé! ngồi ở đây.”


      Những lời luôn chạm vào nơi mềm yếu trong trái tim Duy An, chỉ câu thôi, cũng giúp thấy bình tĩnh trở lại, hít hơi sâu, nhắm mắt nghỉ ngơi.


      tiếng sau bác sĩ vào kiểm tra, Tổng Thư Minh lui ngoài, trong phòng rất yên tĩnh, ngoài hành lang mấy y tá bàn tán: “Này, trị an xã hội bây giờ khó . ngoan ngoãn, hiền lành lại bị đám lưu manh đánh, hôm qua lúc đưa vào đầu bê bết máu, cũng may chỉ bị thương bên ngoài.”


      “Cũng lạ đấy, những người đó làm gì bé ấy cả... Khụ, cậu biết , chỉ đánh thôi, liệu có phải bé đó gây ra chuyện gì ?”


      Trong phòng bệnh, bác sĩ cầm bệnh án ghi chép, vừa nhìn Duy An vừa thở dài, “Thị lực chắc chắn bị ảnh hưởng nhất định, có điều bé, cháu đừng lo lắng quá, nếu hồi phục tốt, đeo thêm cặp kính chắc gặp vấn đề gì lớn đâu.”


      Xoạt xoạt vài dòng, Duy An nghe tiếng đầu bút cọ vào giấy mà rùng mình, rất lâu sau mới dám lên tiếng hỏi: “Vậy, có ảnh hưởng gì tới việc vẽ của cháu ?”


      “Cái này... Đúng rồi, Tống đứng ngoài cửa là gì của cháu? Cháu có người thân ?”


      Duy An do dự biết phải trả lời thế nào, đành ngượng ngùng đáp: “Người nhà cháu ở thành phố Lan, chuyện này cháu muốn cho họ biết khiến họ lo lắng.”


      Đúng lúc ấy Tống Thư Minh vào, thẳng: “Tôi là bạn trai ấy, có thể với tôi.”


      Bác sĩ nhìn hai người, có chút bối rối, “Ồ, tôi lại tưởng đây là trai .” Có lẽ mọi người đều cho rằng Duy An vẫn còn là bé, tìm được người bạn trai thành công trong nghiệp thế này thực khiến họ thấy hơi lạ, vậy là y tá trẻ theo sau bác sĩ cũng bật cười, vỗ vỗ Duy An : “Đừng lo, bác sĩ ra ngoài chuyện với bạn trai em lát.”


      rồi mấy người bọn họ ra, Duy An đột nhiên , cho em biết . Em muốn biết, mọi người đừng gạt em.”


      Mọi người nhìn Tống Thư Minh, thở dài, vẫn quyết định tôn trọng lựa chọn của Duy An: “Vậy được, ở đây .”


      Bác sĩ nhún vai, lời xin lỗi rồi lấy ra mấy bức tranh dùng để đo đạc màu sắc. “Về cơ bản có thể xác định rồi, mắt bị thương bên ngoài, bước đầu cho thấy, khả năng phân biệt màu sắc của hai mắt sau này bị ảnh hưởng, chủ yếu là trở ngại trong việc phân biệt màu xanh và màu vàng. Loại bệnh này trong y học gọi là chứng mù màu lam, thường chứng bệnh này rất hiếm gặp về mặt di truyền, chủ yếu là do các bệnh về mắt và ngoại thương gây ra, vì vậy tôi nghĩ… xin lỗi, cách nghiêm túc , có khả năng thể tiếp tục học vẽ nữa.”


      Câu này khác gì sét giữa trời quang, lặp lặp lại bên tai Duy An.


      Duy An khi nhìn thấy mấy tờ trắc nghiệm màu sắc lo lắng rồi, quả nhiên, những vệt vằn đó căn bản phân biệt được là hình vẽ gì.


      vẫn ngồi giường, ánh nắng ấm áp hắt vào từ cửa sổ sau lưng, đậu tấm chăn trắng tinh, giống như màu của đám mây mà từng vẽ.


      14 tháng 3, sinh nhật của , món quà sinh nhật mười chín tuổi của lại là hậu quả đau khổ.


      thể nào, thị lực của tôi trước giờ luôn rất tốt! Sao có thể, mau mang mấy tờ trắc nghiệm màu lại đây!” Duy An đột nhiên giơ tay định giật mấy tờ giấy đó, Tống Thư Minh vội vàng chạy lại ôm chặt , ra hiệu cho bác sĩ ra ngoài trưóc.


      sao đâu, cũng có thể hồi phục lại được, chỉ là kiểm tra bước đầu thôi, Annie!”


      bị ép nằm xuống, miếng vải được quấn quanh mắt, từ nay về sau, thể nào tận hưởng vẻ đẹp của tất cả mọi màu sắc nữa, còn được tùy tiện sử dụng khả năng duy nhất của mình nữa.


      Ông trời sao có thể tàn nhẫn như vậy, túm chặt tay Tống Thư Minh, nghẹn ngào : “Tại sao lại đối xử với em như thế, em chẳng có gì, bố em cần em nữa, em bị chú ghét bỏ, lại xinh đẹp, chẳng ai thích, có chỗ nào xuất sắc nổi trội, khả năng duy nhất khiến em cảm thấy được an ủi là vẽ, tại sao ông trời tha cho em, tại sao còn muốn thu nó mang về...”


      Thế giới này hoàn toàn sụp đổ chỉ trong đêm.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 19: Em từng sống trong giấc mộng của



      Sau khi Duy An tỉnh lại cảnh sát tới bệnh viện, họ tìm hiểu và ghi chép lại việc. Qua những thông tin Duy An cung cấp, họ tìm ra kẻ có vết sẹo mặt và kẻ nhuộm tóc màu xanh có khả năng là những kẻ lang thang nghề nghiệp ở đường vành đai Trường Thạch. Nhưng do thiếu chứng cứ, chỉ dựa vào những đặc điểm rời rạc mà Duy An nhìn thấy buổi tối đó thể khẳng định do bọn chúng làm, nên tạm thời chưa thể tiến hành bắt giữ đám người đó. Nhưng hậu quả cách nào thay đổi, cũng cứu được đôi mắt của mình


      Duy An trở nên yên lặng cách lạ thường, Tống Thư Minh nghiêm túc vói : “Chuyện này thể cứ thế mà cho qua, đợi điều tra tìm được chứng cứ đương nhiên chúng phải đền tội.”


      tuần sau Duy An xuất viện.


      Mắt tạm thời được tiếp xúc với ánh sáng, Tống Thư Minh kiên quyết đề nghị cứ để miếng vải bịt mắt, rồi thận trọng dắt ta ra khỏi bệnh viện, đưa lên xe.


      thắt dây an toàn giúp , hỏi: “Trong bệnh viện rất buồn, có muốn về trường gặp bạn cùng phòng trước ?”


      Môi run run, lúc lâu sau mới đáp: “, em muốn về trường.” vẫn chưa thể đối mặt với bản thân, sao có thể để Cố Mộng Mộng nhìn thấy, bạn đó chắc chắn rất sợ, hà tất phải khiến người khác lo lắng vì mình chứ.


      “Được, vậy chúng ta về nhà trước.”


      Dọc đường phải nghe theo dẫn dắt của Tống Thư Minh mới có thể được. Trong bóng tối, Duy An nhớ tới quãng thời gian rất lâu về trước, cũng từng chơi trò chơi như thế này, khi ấy nhắm mắt gò đường, tay vịn vào vai , để mặc đưa tiến về phía trước.


      Giờ mới nhận ra chơi trò đó chẳng lãng mạn chút nào, giống như điềm báo tàn nhẫn vậy.


      Tống Thư Minh kiên nhẫn giúp mở cửa, đợi ngồi xuống sofa rồi mới thận trọng tháo tấm vải bịt mắt ra.


      “Cảm thấy thế nào?”


      “Nhìn .”


      “Nghỉ ngơi thêm ngày nữa, ngày mai bắt đầu làm quen với việc đeo kính, ổn cả thôi.” an ủi , lấy chiếc kính điều chỉnh thị lực mà bệnh viện chuẩn bị ra lau sạch, đặt chiếc tủ đầu giường.


      Nhưng buồn bã gì, ngồi thừ người cả buổi chiều, khuyên nằm nghỉ lát, nhưng lắc đầu từ chối.


      Tống Thư Minh đành ngồi lại với .


      Trong khí những hạt sáng màu trắng bay bay, là bụi khí trôi giữa ánh sáng, trước kia có thể nhìn thấy tất cả những cảnh tượng tuyệt đẹp này, giờ chỉ còn lại khiếm khuyết.


      Cuối cùng Duy An nhìn Tống Thư Minh, thế giới trước mắt mặc dù mơ mơ hồ hồ, nhưng lại rất , khẽ khàng thẳng thắn: “Ngày hôm đó em tới đấy để chờ Kiều Ngự, ấy muốn chúc mừng sinh nhật em, em còn vẽ bức tranh làm quà tặng ấy.”


      Tống Thư Minh nghe đến tên Kiều Ngự bỗng chau mày, thở dài, “ rồi, em phải tránh xa cậu ta ra.”


      Quả nhiên rất để ý.


      “Em luôn ngốc như thế, chịu nghe lời còn làm thầy tức giận bỏ , bây giờ...”, ôm lấy mặt mình. “Thầy ơi, có phải thầy ghét em lắm ? Em luôn do dự biết mình muốn gì cần gì. Sau khi thầy rồi em tới thư viện rất nhiều lần, nhưng tầng cùng bị khoá. Em cũng nghĩ tới tình cảm mà mình dành cho Kiều Ngự, cảm giác hình như thay đổi rồi, lẽ ra em nên với ấy, nhưng… dù sao ấy cũng là người em thích bao nhiêu năm như thế, em nỡ, ấy chỉ cần tốt với em chút thôi là em muốn nhận lời.”


      Quá yếu đuối, quá thê thảm.


      ôm chặt , : “ giận, em muốn có thời gian bình tĩnh suy nghĩ cho ràng, vì vậy mới quay về để xử lý công việc của mình, nhưng khi quay lại phát ra chỗ đó bị khoá rồi.”


      “Chỗ nào?” Duy An đột nhiên ngẩng đầu lên.


      “Chính là… có gì, thời gian trước văn phòng nhiều việc quá, tha thứ cho lâu như vậy.” chuyển đề tài, cúi đầu hôn lên lông mi . “Kiên nhẫn chút, đợi thời gian nữa chúng ta tới bệnh viện kiểm tra lại, có thể khả năng nhận biết màu sắc có chuyển biến tốt.”


      gật đầu, đột nhiên nghĩ Kiều Ngự cũng từng có những giây phút rung động như thế, nhưng khi cúi người xuống lại sợ, vô thức từ chối nụ hôn của . Nhưng với Tống Thư Minh, lại đón nhận dịu dàng của cách rất tự nhiên.

      Ba ngày liền, Duy An đeo kính điều chỉnh thị lực nhưng vẫn thấy quen, thể nhìn ánh sáng quá mạnh. Tống Thư Minh cũng cho xem ti vi hay dùng di động, những lúc buồn chán bèn mang bút ra nguệch ngoạc lên giấy.


      Mỗi lần nhìn thấy những đường bút trắng đen ràng ấy, luôn cảm thấy thị Ịực của mình bị ảnh hưởng nhiều, đáng tiếc sau khi thử rất nhiều lần, vẫn phân biệt được những con số con chữ trắc nghiệm màu. Nếu để nhà trường biết hậu quả khó tưởng tượng, học chuyên ngành mĩ thuật cầu rất cao đối với việc phân biệt màu.


      Càng nghĩ càng buồn.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lại đến thứ Sáu.


      Tống Thư Minh làm, ở nhà với suốt, buổi tối đưa ăn dạo, tìm cách phân tán chú ý của , giúp nghĩ đến những chuyện vui vẻ.


      nhìn buồn rầu ngồi sofa, vậy là pha cốc trà sữa đưa cho . “Chỉ có , hai màu là phân biệt được, chắc ảnh hưởng gì đến việc học đâu, cùng lắm cuối kỳ tìm người giúp em hoàn thành bài tập.”


      cúi đầu nhìn cốc trà sữa, rất lâu mới : “Em vẫn luôn nghĩ mình sống khá độc lập, nhưng đến lúc này, nếu có thầy, em biết phải làm gì nữa, thế này em rất chán ghét bản thân.”


      Tóc Duy An rối bời nhét đại vào trong cổ áo len, cầm cốc trà sữa mà vẻ mặt đầy khiên cưỡng, nhìn cười, đến vuốt má . “Em có cảm thấy việc em gặp là do số mệnh an bài .”


      câu hỏi quá đột ngột, Duy An ngẩn ra quay sang nhìn , ngẫm nghĩ rồi bật cười, “Vâng.”


      Tống Thư Minh hình như rất ít khi những câu tình cảm “nổi da gà” kiểu này, vì thế cảm thấy vô cùng thú vị.


      thở dài, vẻ mặt cảm khái. “Điều duy nhất khiến thấy sợ là giờ lớn hơn em nhiều quá, đến muộn mười năm.” ôm , giọng thấp hẳn xuống: “Em có cảm thấy quá già ?”


      cũng ôm lại , lắc đầu đáp bằng giọng khẳng định: “ đâu.”


      Buổi tối thứ Sáu đèn điện sáng trưng.


      Duy An uống hớp trà sữa, cảm giác thơm tho ấm áp khiến nỗi bi ai tắc nghẹn trong lòng bấy lâu nay bỗng trở nên chơ vơ chẳng có chỗ nào che giấu. khẽ giơ tay bịt mắt, “Em hứa với trở thành họa sĩ tranh sơn dầu giỏi nhất, mặc dù lời hứa ấy nghe nực cười, nhưng em vẫn luôn tin tưởng. Bây giờ, em chẳng thể làm được gì nữa rồi.”


      nhàng nắm chặt tay , “Em chỉ cần làm tiểu Annie của thôi là đủ rồi.”


      lắc đầu, cố gắng hít hơi lâu để bật khóc.


      Tống Thư Minh vẫn nắm tay , khẽ : “ vốn định đợi em bình yên qua tuổi hai mươi rồi cho em biết, nhưng giờ rất lo lắng cho em. Annie, muốn đưa em khỏi đây.”


      ngước lên nhìn , có chút thắc mắc, nhưng sau đó lại hoảng sợ cúi đầu gì.


      “Nếu em sợ, vậy cùng nhé, đợi em lớn rồi, chúng ta kết hôn.” những lòi ấy tự nhiên, như chắc chắn kết quả, nhưng Duy An giật nảy cả mình, ngẩn ngơ nhìn : “Thầy, em còn chưa... chưa nghĩ xa như thế...”


      vò vò tóc , : “Nhưng em thấy chuyện này đường đột chút nào sao, biết em tin , đây là bí mật, trước sau gì em cũng biết.”


      Giống như tòa thư viện tĩnh lặng kia, bí mật này từ đầu tới cuối, luôn ở đó, cũng như luôn ở đó, nó bị ai phát , cho tới hôm đó, cùng với tay lấy cuốn nhật ký...


      Duy An cảm thấy cảm giác thần bí này lại quay lại, dám trả lời. “Giờ thể , em còn có phải học cho xong đại học... Thầy, tại lòng em rối bời, đừng như thế... Thậm chí em còn chưa biết tại sao thầy lại thích em...”


      “Qua ngày mùng 10 tháng 5, cho em biết tất cả. Nhưng đầu tiên em phải hứa với trước, thời gian này được gặp Kiều Ngự.”


      Duy An vừa nghe thấy cái tên đó ánh mắt trở nên tối hẳn , gật đầu : “Em gặp lại ấy nữa.”


      bế ngủ, đắp chân cho , rồi vặn đèn.


      Mấy hôm nay Duy An liên tục gặp ác mộng, Tống Thư Minh thường ngồi sofa đặt bên cạnh chờ ngủ say, sau đó mới yên tâm ra ngoài đóng cửa lại.


      Lúc vào phòng khách bỗng phát ra di động của Duy An đổ chuông, cầm lên thấy Cố Mộng Mộng gọi, vậy là nghe máy.


      Đối phương nghĩ ngợi nhiều vừa thấy có người nghe máy luôn: “Duy An! Rốt cuộc cậu thế nào rồi?”


      Cố Mộng Mộng chỉ biết Duy An gặp chuyện khi đến trung tâm thành phố, tạm thời thể về trường, nghiêm trọng lắm, nhưng bao nhiêu ngày qua được gặp Duy An, Cố Mộng Mộng yên tâm, ngày nào cũng gửi tin nhắn hỏi thăm.


      Đáng tiếc mắt Duy An bị thương tạm thởi thể nhìn màn hình thiết bị điện tử, nên chẳng thể nhắn tin trả lời chi tiết cho bạn yên tâm.


      “Tôi là Tống Thư Minh, ừm, ấy vừa ngủ rồi, chỉ bị thương ở đầu, vết thương ngoài da thôi, giờ nghỉ ở nhà tôi. Sau khi khỏi tôi bảo ấy liên lạc với mọi người, cần phải lo lắng quá.” giúp an ủi bạn, nhưng Cố Mộng Mộng lo lắng do dự mãi, mới hỏi: “ có phải thầy giáo đó ?”


      “Đúng.”


      “Vậy... vậy có thể gọi ấy dậy ? Giờ tôi có chuyện gấp cần với ấy, chuyện liên quan đến Kiêu Ngự,” Cố Mộng Mộng hiểu gì cả, ngốc nghếch hỏi .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :