1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vì Em Mà Anh Đến - Huyền Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 17: Chúc tôi sinh nhật vui vẻ



      Thành phố Lan vào mùa xuân dường như trở nên vui tươi hơn chỉ trong đêm.


      Đầu tháng Ba, các cành đào đều nhú những nụ hoa trắng mập, khiến bức tượng thầy Hiệu trưởng già nghiêm khắc đứng trong đó cũng trở nên hòa nhã, vui vẻ hơn. Duy An mang theo giá vẽ lưng dạo trong sân trường để giải tỏa tâm trạng, tiện thể tìm kiếm cảm xúc.


      đứng dưới cây đào ngẩng đầu lên nhìn, khi gió thổi qua, những cánh hoa mỏng manh màu hồng phấn thơm ngát lưa thưa rơi xuống, nắng xuyên qua những kẽ lá hắt xuống thảm cỏ, trong phong cảnh vô cùng hữu tình như thế, đột nhiên nghĩ tới câu : “Tha thứ cho em đủ say đắm, dù luôn đợi em ở nơi ánh đèn rực rỡ nhất.”


      Hãy tha thứ cho khi ấy bỏ quá kiên quyết, cả cho Tống Thư Minh có cơ hội để giải thích, cũng có thể do quen với chờ đợi và bao dung của , nên bị chiều hư rồi.


      ràng cảnh ngày xuân rất đẹp, vậy mà Duy An bỗng thấy rất buồn, biết liệu có phải mình chỉ là thế thân cho người vợ mất của , nếu chỉ là thế thôi ...


      Phải chăng quá hao tâm tổn trí vì ? Việc gì phải thế chứ?


      Thời gian dần trôi, những thắc mắc trong lòng càng ràng.


      Thời khắc đẹp đẽ như vậy mà vẫn có người tới làm phiền.


      Từ xa có người vừa ngâm thơ vừa đến, câu thơ hôm nay ta ngâm theo kiểu cổ điển, vậy là cảnh và tình giao thoa: “Hoa đào thắm nở sắc xuân, rực rỡ muôn phần chẳng ai ngắm.”(*)


      (*) Hai câu trong bài Hoa đào của Chu Phác, đời Đường


      Ngoài Trịnh Chí Ma ra còn ai vào đây nữa?


      Duy An chào hỏi Trịnh Chí Ma: “ thăm Mộng Mộng à?”


      “Tuần trước rồi, hôm qua vừa mới về.” Trịnh Chí Ma cuối cùng cũng mặc chiếc sơ mi đúng quy cách, trời đẹp, ta bắt đầu cầm sách khắp nơi để đọc thơ. Đúng lúc Duy An rảnh rỗi, bèn cùng ta, nhớ tới chuyện thi đấu bóng rổ lần trước, bèn hỏi: “Phải rồi, người của Đại học A về sau có tới tìm gây ?”


      Trịnh Chí Ma vừa nghe nhắc đến chuyện này bỗng có chút căng thẳng, kéo tay tới gốc cây đào, thần thần bí bí : “Suỵt, em đừng kể cho ai biết nhé, người của bên Đại học A sau có kéo bè kéo phái tới gây chiến, nhưng bị Kiều Ngự gọi người đến dẹp yên rồi.”


      Duy An kinh hãi lớn tiếng hỏi: “Sao trong trường ai biết?”


      “Ái chà, Duy An ơi, be bé cái miệng thôi...” Trịnh Chí Ma thấp thỏm lén la lén lút nhìn ngó quanh quất thấy chỉ có hai người bọn họ, ta hạ giọng đáp: “Gia đình Kiều Ngự có nhiều mối quan hệ lắm! Hơn nữa nghe hồi học cấp ba cậu ta có chơi với rất nhiều xã hội đen, đường Trường Thạch em biết , rất đáng sợ, đám láo nháo... Kỳ lạ, vốn tưởng cậu ta là thiếu gia ham chơi, nhưng cậu ta học rất khá, tại sao tính cách lại cổ quái như thế?”


      Duy An thầm nghĩ, Kiều Ngự qua lại với đám người đánh quen ở đường Trường Thạch mấy năm rồi, vậy là đành gật đầu tỏ vẻ hiểu. “Bố mẹ ấy quan tâm tới ấy lắm, hồi cấp ba thế rồi. Haiz, ấy rất nóng tính, lại ngang ngạnh, thực ra ấy phải là người khó gần lắm, chỉ là thích thể diện mà thôi.”


      Trịnh Chí Ma tiếp tục về phía trước vói , tay cầm tập thơ ngẫm nghĩ rồi miệng xì xì thành tiếng: “Đúng là con nhà có tiền có khác, học đại học mà lái xe hơi.”


      thế giới này, giữa con người với nhau luôn có khoảng cách, những thứ vốn sinh ra ai khắc phục được, về sau càng khiến người ta lực bất tòng tâm, cũng may Duy An bình thường, chẳng ngưỡng mộ cũng đố kỵ.


      Chuyện tốt xưa nay chẳng tới lượt .


      Chỉ có điều, bức tranh mà Kiều Ngự khó khăn lắm mới vẽ được rồi lại xé đó, khiến lần đầu tiên Duy An thấy mình đến nỗi đen đủi lắm.


      Hai người vừa vừa chuyện, đến cửa thư viện lúc nào biết, Trịnh Chí Ma vô cùng vui sướng khi thấy cây ngô đồng ta thích nhất dần lấy lại sức sống, lập tức cảm hứng thơ ca tuôn trào, lao tới gốc cây cất cao giọng đọc thơ Đường.


      Duy An và ta chia tay nhau ở đây, vào thư viện, kỳ nghỉ nên rất ít người, thủ thư gật gà gật gù, vừa nhìn thấy có người vào, lập tức hơi cáu bẳn, tiện miệng nhắc: “Nhớ đừng lên tầng , trong đó vừa quét sơn.”


      “Dạ.” Duy An đáp ngay, chạy lấy tờ tạp chí rồi ngồi xuống bàn đọc, thấy bên cửa sổ có hai sinh viên cũng ở lại trường, họ vừa đeo tai nghe vừa đọc sách, xung quanh còn ai khác nữa.


      Thủ thư thể chống cự được với cơn buồn ngủ bèn nhắm mắt vào, Duy An rón rén chạy mạch lên tận tầng cùng. Quả nhiên vẫn bị khóa, hai cánh cửa gổ tạm thời bị khóa rất chặt.


      Trong lòng có chút thất vọng, dù biết rất đáp án xong vẫn mong nhìn thấy bất ngờ, ví dụ thủ thư quên khóa cửa, ví dụ công nhân vẫn làm ở đó, có thế nhân lúc mọi người bận rộn mà lẻn vào trong xem chút... Nhưng chỗ này vẫn bị khóa, hơn nữa rất yên tĩnh, hình như còn ai làm việc ở bên trong nữa, cầu thang chất rất nhiều vật liệu xây dựng, còn cả thùng sơn lớn.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Duy An chầm chậm lên , tới chỗ thể tiếp được nữa, đứng dựa người vào cánh cửa. chỉ biết mình phải quay về nơi này, nhưng vì sao.


      Lần đầu tiên và Tống Thư Minh gặp nhau là ở đây. Về sau, họ cũng trải qua rất nhiều buổi tối yên tĩnh bên nhau ở đây. khẽ đọc tiếng cho nghe, dạy từng chút từng chút . Đôi lúc, ngâm nga điệu nhạc, thầm cảm thấy vô cùng hạnh phúc.


      thích gọi là tiểu Annie.


      Bao nhiêu tình cảm cũng ngấp nghé nảy mầm trong quãng thời gian ấy, giống như những chiếc rễ cây sinh sôi nảy nở cùng tông màu nâu ấm áp nơi đây, sớm muộn gì cũng phát triển tươi tốt rợp trời.


      nhàng giơ tay đẩy đẩy cánh cửa gỗ, chẳng hề động đậy, tất cả thể quay trở lại nữa rồi.


      Nửa tháng sau khi Tống Thư Minh biến mất, Duy An cảm nhận được yếu đuối của bản thân mình. Trước đây nhận ra, quen làm bé trước mặt , cần lo lắng về thế giới khiến người ta khủng hoảng ngoài kia, cần lo lắng về mọi thứ ở trong trường, cũng sợ hãi.


      “Thầy…” dựa vào cánh cửa lẩm nhẩm gọi , nhưng xung quanh bị đóng kín, chẳng có gì cả. biết sau khi được mở cửa trở lại, tầng cùng này có hình dáng thế nào.


      Vậy là Duy An càng nghĩ càng buồn, cuối cùng thở dài cúi đầu định xuống, mặc dù là ban ngày, nhưng vì quây lại để tu sửa nên nơi này khá tối, khiến thể thận trọng nhìn xuống dưới chân,bước chậm từng bước .


      Bước chân cầu thang bỗng dừng khựng lại.


      Trong lúc quay người Duy An như nghe thấy gì đó, hình như có người vừa gọi Annie.


      bấu mạnh vào tay mình, ảo giác ấy khiến sợ tới phát hoảng, như bị ma xui quỷ khiến quay lại bên cánh cửa.


      Cánh cửa gỗ ràng vẫn bị khóa/ chẳng có động tĩnh gì cả.


      Tất cả mọi tình tiết ly kỳ và sợ hãi như được liên kết lại, rất lâu trước đó Cố Mộng Mộng từng rằng, thư viện này cứ là lạ.


      Còn bản thân , thỉnh thoảng cũng nhìn thấy nó xuất trong tầm mắt ở những góc rất kỳ quái, thậm chí có lúc nửa đêm giật mình tỉnh dậy, cũng nhìn thấy bóng thư viện in cửa kính.


      Duy An bắt đầu run lên bần bật. nhớ lại câu đùa của bạn cùng phòng vào hôm gọi điện: “Có phải cậu gặp ma ?” Nhưng cảm giác này đơn giản là sợ hãi. Giống kỳ vọng chờ đợi trong sâu thẳm trái tim hơn, lẽ nào kỳ vọng nơi này xảy ra chuyện khác thường nào đó?


      Thứ mùi ẩm mốc cũ kỹ tỏa ra từ cánh cửa gỗ, quện vào đó là mùi sơn mới, bao nhiêu những bộ phim ma từng xem rất lâu trước đó giờ như sống lại ngay trước mắt. Nhận thức vừa đáng sợ vừa mâu thuẫn này khiến Duy An cảm thấy mình sắp phát điên, quay người nhìn thêm nữa, lao thẳng xuống dưới cầu thang xoắn ốc, những bậc cầu thang mà hằng ngày đều qua kia giống như có điểm kết thúc, sợ tới mức vừa chạy vừa hét ầm lên.


      Cuối cùng, tông vào người thủ thư nghe tiếng động chạy lên.


      Người phụ nữ trung niên gần như túm lấy cổ áo của nữ sinh bé kéo xuống dưới tầng . “Gào khóc gì chứ! với em đó tối rồi mà, rốt cuộc em muốn mượn sách gì? Ra quầy tự tra tìm , đừng gào tới gào lui, lớn bằng từng này rồi còn sợ bóng tối!”


      ngừng quay đầu lại nhìn về phía cầu thang, nhưng muốn rời , tiếng gọi quen thuộc đó vẫn vang vọng bên tai, có điều tất cả những chuyện ấy thể xảy ra được nữa.


      Thư viện... rốt cuộc thư viện có bí mật gì?


      Đáng tiếc, sau đó thủ thư cảnh giác liên tục quan sát Duy An, chỉ sợ lại chạy gây chuyện, có cơ hội lần thứ hai, đành cúi đầu vờ đọc sách lúc, rồi ra về.


      Ánh mặt trời rạng rỡ cao chiếu xuống khiến bao phiền muộn trong lòng đều tan biến, Duy An thấy sân trường vẫn như mọi ngày, Trịnh Chí Ma say sưa cầm tập thơ đứng dưới gốc cây ngô đồng ngâm nga, từ phía xa xa có người chuyển bàn ghế tới, hình như muốn tiếp tục hoạt động bán hàng từ thiện trong kỳ nghỉ.


      Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tất cả đều bình an vô .


      Chỉ có nhớ Tống Thư Minh, nhớ tới sinh ảo giác, cho rằng tất cả mọi chuyện đời đều là , đều liên quan tới . bỗng trở nên căng thẳng vì suy nghĩ ấy, lần này là và Kiều Ngự cùng nhau bỏ trưóc mặt , là nhận lời người khác.


      Hơn nữa, ràng Kiều Ngự mới là người thích bao nhiêu năm nay mà. vội vội vàng vàng lấy di động ra gọi cho Kiều Ngự, xưa nay chưa bao giờ khẩn thiết muốn chứng minh điều gì đó như lần này.


      Kiều Ngự nghe máy có chút cáu kỉnh: “Chuyện gì thế?”


      “Em... em nhớ ...”


      “Nhớ ?” Kiều Ngự hừ lạnh tiếng, nhưng vẫn cười, do dự lát, đợi Duy An giải thích, đột nhiên hạ giọng : “Được, em sao thế? Có phải có chuyện gì ?”


      Mặc dù biết nhìn thấy, nhưng Duy An vẫn vừa vừa lắc đầu, “ phải, phải thế, em muốn , gạt em nữa phải ? đột nhiên biến mất chứ? vứt bỏ em ở...”


      Kiều Ngự gì.


      Duy An gần như nghĩ, mạch, rất xa mới cảm thấy mình thoát khỏi cái bóng của thư viện, hạ giọng cố vượt qua tâm trạng căng thẳng, hỗn loạn, tiếp tục : “Em xin lỗi... em làm phiền phải ? Vừa rồi em bị dọa cho sợ quá... sợ chết mất...”


      Duy An thầm tự giận mình, nghĩ quá mất mặt, bị dọa cho hồn bay phách tán giống như con ngốc, ngừng muốn nắm bắt thứ gì đó để chứng minh rằng mình còn tỉnh táo.


      Kiều Ngự chỉ điềm đạm “ừ” tiếng, chắc chắn vui.


      Duy An nhìn cái bóng của mình kéo dài mặt đất, : “Vậy làm việc , em sao.”


      cúp máy đây.” Kiều Ngự lạnh lùng .


      “Kiều Ngự!” Duy An đột nhiên hét gọi, Kiều Ngự ngập ngừng, rồi hỏi: “Sao thế?”


      “Em cảm thấy, em vẫn thích…”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Đừng nhiều lời nữa, còn có việc. Đợi ngày mười bốn quay về trường chúc mừng sinh nhật em. À, bảy giờ tối gặp nhau trước cửa KTV Kim Tước trong trung tâm thành phố.” Xưa nay luôn ghét những lời ngọt ngào cho dù là cái hẹn lãng mạn cũng bằng cái giọng khô cứng ấy.


      Duy An có cơ hội nốt nửa vế sau, đành nuốt trở vào trong, nhắc lại lời : “Bảy giờ tối ngày mười bốn, được, nhất định phải đến đúng giờ nhé.”


      biết rồi, nhiều chuyện. À, hôm đó là lễ Tinh nhân trắng, đến nỗi em biết chứ?”


      Duy An đương nhiên biết, hiếm khi thấy Kiều Ngự nhõng nhẽo: “Em nhớ chuẩn bị quà đáp lễ đấy, ngày Tình nhân đưa em chơi còn gì.”


      giống như đứa trẻ hư đòi quà.


      Cuối cùng, Duy An cũng thấy nhõm hơn rất nhiều nghiêm túc đáp: “Vâng, em chuẩn bị quà cho .” Lần trước bức tranh vẽ Kiều Ngự ngồi giữa vườn hoa oải hương chỉ cần tô màu nữa là hoàn thành, đó là biển hoa rất đẹp, người mẫu mặc áo trắng, màu tím tươi trẻ khiến thị giác được thỏa mãn.


      Đó từng là tất cả những gì mơ ước.


      Duy An thầm đắc ý, nay thứ duy nhất mà cảm thấy tự tin có lẽ chính là khả năng vẽ, cho dù Kiều Ngự có là ngọn núi băng ngàn vạn năm, cũng nhận bức tranh đẹp đó.


      Mấy hôm sau Duy An hoàn thành bức tranh, mùng mười bắt đầu học kỳ mới. Buổi tối, tự nhắc mình rằng gọi cho Tống Thư Minh lần cuối cùng, nhưng điện thoại của vẫn kết nối được, tất cả giống như giấc mơ kết thúc quá đột ngột, khiến người sống trong thực là cuối cùng vẫn phải quay về bên Kiều Ngự.


      Ngày sinh nhật Duy An, Cố Mộng Mộng xách túi lớn túi bé lên trường, ấy giữ lời hứa mang cho Duy An túi thịt bò khô to, còn chưa mở ra ngửi thấy mùi thơm rồi.


      Hai người lĩnh sách xong, ngồi trong phòng ăn vặt, Cố Mộng Mộng quanh bức tranh Duy An mới vẽ lúc lau, sau đó kinh ngạc : “Này? Đây chẳng phải là bạn trai của Trình An Ni sao?”


      Duy An trả lời, Cố Mộng Mộng quyết định truy hỏi tới cùng, khiến đành phải cung khai hết: “Thực ra... bây giờ ấy là bạn trai của mình.”


      phải chứ! Để Trình An Ni thấy lại làm khó cậu, mình nghe Trịnh Chí Ma , học kỳ trước mỗi lần đội bóng rổ của họ có hoạt động, Trình An Ni đều đến đợi Kiều Ngự, sau đó họ luôn cãi vã, Trình An Ni cứ quấn chặt lấy Kiều Ngự buông, những người ở đội bóng rổ đều biết hết đấy. Mình khuyên cậu đừng có động vào hai người đó, hình như gia đình họ còn có quan hệ gi ấy, phải kiểu gia đình như chúng ta đâu.”


      Chẳng mấy khi bạn phổi bò cùng phòng tràng giang đại hải nhớ được bao nhiêu tin tức lớn như thế, Duy An biết là vì Cố Mộng Mông lo lắng cho , sợ bị bắt nạt, gật đầu: “Mình biết rồi.”


      Cảm giác thể nào giải thích được kia lại ùa về. Về phần Kiều Ngự, ngay chính Duy An cũng biết tại sao khi nhận được lời tỏ tình của lại xúc động như trong tưởng tượng.


      Tới năm giờ chiều, Duy An cầm di động gửi tin nhắn cho Kiều Ngự, mình trước, bảo buổi tối ra thẳng trung tâm thành phố là được.


      mình dùng giấy màu xám bọc bức tranh lại cố ý chọn màu tối, để tránh gây chú ý khiến Kiều Ngự vui.


      Vì sợ Cố Mộng Mộng truy hỏi, nên ra ngoài rất sớm, mình men theo con đường trong sân trường, vô thức qua trước cửa thư viện, chỗ đó giờ vẫn còn có học sinh tổ chức bán hàng làm từ thiện. có việc gì làm, dạo quanh chỗ bán hàng vòng, quả nhiên bị người ta túm lại chào mời. Cũng may hôm nay tâm trạng của khá vui vẻ, hễ nghĩ đến vẻ mặt của người có tính khí kỳ cục như Kiều Ngự khi nhìn thấy bức tranh này, lại cười thầm trong lòng, vậy là chủ động mua hai chiếc bút.


      Ngẩng đầu lên nhìn, cây ngô đồng mọc lá, hôm nay Trịnh Chí Ma có ở đây, chắc vừa vào học nên công việc ở đội bóng rổ tương đối bận.


      Trưóc kia, mỗi lần đều đứng ở đây đợi Kiều Ngự, nhưng chưa lần nào đợi được .


      Hôm nay, ôm bức tranh qua, quay người nhìn vào trong thư viện, mười bốn rồi, nhưng tầng cùng vẫn có động tĩnh gì, biết mấy giờ mới mở cửa.


      Duy An thấy có chút hổ thẹn, thực ra vẫn luôn dám thừa nhận, thể quên Tống Thư Minh.


      Càng nghĩ như thế càng muốn sớm gặp được Kiều Ngự, mang theo bức vẽ lớn ngồi xe bus tới trung tâm thành phố, đường có cặp vợ chồng trẻ mang theo con lên xe, vừa khéo ngồi cạnh Duy An.


      Người mẹ liên tục nhìn Duy An, kéo tay đứa trẻ chào , còn cúi đầu : “Con ngoan nhìn kìa, chị học vẽ đấy, rất đáng , chị biết vẽ.”


      Đứa trẻ tròn xoe mắt, nhìn bức tranh được bọc lại reo lên vui vẻ, sau đó tò mò giơ tay ra định chạm vào, người mẹ vội vàng ngăn con: “Đừng làm phiền chị. Con ngoan, sau này mẹ cho con học vẽ, được ? Giống như chị vậy, những người học ở trường nghệ thuật rất có khí chất.”


      Duy An có chút bối rối, thầm nghĩ, mình bình thường thế này sao có thể liên quan gì đến hai từ “khí chất” chứ? định thoái thác, nhưng rồi chợt nhớ tới lời thoại trong bộ phim từng xem: “Nếu người khác khen có khí chất, điều đó chứng minh ấy rất xấu.”


      đành thừa nhận, thích thú cười trêu đứa trẻ.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Người mẹ rất dễ gần, bắt đầu trò chuyện với , hỏi kinh nghiệm học mĩ thuật, giống như chị ấy rất hy vọng sau này nuôi dưỡng được họa sĩ vậy, bất giác nhớ tới giấc mơ của mình.


      Xe bus vào bến, vừa khéo đỗ ở ngay cạnh khu buôn bán sầm uất của thành phố Lan.


      Duy An vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy màn hình điện tử rất lớn gắn ở tầng cùng tòa nhà văn phòng cao cấp bốn mươi tầng, đó liên tục xuất những bức tranh vẽ hoa súng nổi tiếng của Monet.


      Trời vừa tối, Duy An nhìn thấy màn hình chầm chậm thay đổi, bức tranh sơn dầu nổi tiếng của Monet được sử dụng hiệu ứng ánh sáng, từng chùm ánh sáng từ rớt xuống rồi xuyên thẳng qua, làm nổi bật màu vàng cam và những hạt chu sa xíu, tất cả những bông hoa mờ ảo như bùng cháy. Tất cả những bức vẽ với thứ màu sắc bắt mắt ấy đều thể hài hòa hoàn mĩ, vừa tràn trề sức sống lại vừa thổ lộ cho cả thế giới biết về sức mạnh và vẻ đẹp tự nhiên của mình qua những đường nét dịu dàng.


      rất thích Monet, thích các nét vẽ xoắn của ông, trong thế giới tranh sơn dầu có thứ gọi là ký hiệu của gian mà chỉ có ánh sáng và màu sắc nắm bắt bởi nét bút.


      Cho dù chỉ là kỳ vọng, cũng kiên định tin rằng mình có thể trở thành họa sĩ tranh sơn dầu số . Vì lý do đó mà Duy An cười càng tươi hơn, ôm chặt bức vẽ của mình hơn.


      Trung tâm thành phố vào lúc sáu, bảy giờ tối trở thành bãi đỗ xe lộ thiên, xe bus tắc đường, cũng may sớm, nếu lại để Kiều Ngự phải đợi.


      xưa nay vẫn chẳng có chút tự tin nào dựa đầu vào cửa sổ xe nhìn bức tranh khổng lồ đó, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến trái tim mình bình yên. ngừng nhắc nhở bản thân đừng sợ hãi nữa, bắt đầu từ ngày hôm nay, được quan tâm tới những chuyện thể hối hận đó nữa, nỗ lực cố gắng vẽ, cố gắng ở bên... Kiều Ngự.


      Vì hôm nay là ngày lễ Tình nhân trắng, nên trước cửa trung tâm thương mại đều làm những hộp quà khá đẹp để trang trí.


      Duy An xuống xe, khi tới KTV Kim Tước gần bảy rưỡi, lo lắng thấp thỏm, sợ Kiều Ngự sốt ruột lại mắng mình, kết quả chạy vào tìm mãi nhưng người lễ tân Kiều Ngự chưa tới, tuy nhiên đặt phòng từ mấy ngày trước rồi.


      Duy An tiện giục , quyết định ôm bức tranh vào trong ngồi đợi, lúc này mới phát ra cách trang trí của từng phòng giống nhau.


      “Người gọi điện đặt phòng muốn chọn phòng vẽ tranh Monet.” Nhân viên phục vụ đẩy cửa, Duy An kinh ngạc phát dưới ánh đèn, xung quanh bốn bức tường là bức tranh sơn dầu màu sắc vô cùng rực rỡ. Đó chính là cảnh tượng mặt trời mọc bến cảng mờ sương, trong khối màu sắc được tạo thành từ màu tím nhạt màu đỏ phớt, màu xanh xám và màu cam vàng đó, vầng mặt trời đỏ rực kiêu hãnh kéo cả lớp sóng màu da cam rực rỡ rẽ nước trồi lên. Kết hợp với khí vốn riêng tư và ánh đèn ấm áp đặc trưng của các phòng KTV, khiến ba con thuyền trong bức tranh dần dần trở nên mờ ảo, thấp thoáng trong sương mù. Cho dù chỉ là mảng màu xám nhạt nhưng vẫn khiến người ta vô cùng rung động.


      Duy An thậm chí cả kịp lời cảm ơn với người nhân viên dẫn đường, thực quá chấn động trước căn phòng màu sắc này.


      rất thích nơi đây.


      Bao nhiêu năm nay, Duy An luôn tưởng chỉ mình mình lén quan sát Kiều Ngự, luôn cho rằng chẳng quan tâm tới mình, thậm chí còn nghĩ coi thường mình, nên thà ngồi nhà “sáng tác” ra mấy trăm bức thư tình cũng chịu tìm cơ hội tới gặp người để bày tỏ.


      Đến khi, cả hai cùng lên đại học, vô tình hữu ý, gặp nhau trong sân trường mà bỏ lỡ qua nhau rất nhiều lần.


      Duy An nhàng đặt bức vẽ lên bàn, dù dưới bức tranh sơn dầu nổi tiếng của họa sĩ vĩ đại, cũng vẫn mong được nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Ngự khi nhận bức tranh này. Nó chính là lá thư tình tinh tế, dùng hội họa để lưu giữ những rung động bao giờ lặp lại lần nữa.


      màn hình vẫn mở nhạc, nền MTV là màu trắng thuần khiết, sau đó dần dần xuất bài tình ca ấm áp giữa những bức hình màu đen. Đây là bản tình ca đơn giản, lên tâm trạng khúc khuỷu trong lòng chúng ta. mình ngồi sofa nghe hết bài hát, Kiều Ngự vẫn trả lời tin nhắn. cầm di động lên nhắn cho tin nữa: Em đến rồi, ở đâu?


      Rất lâu sau, khi bài hát kia vang lên lần nữa, cốc nước táo bàn uống hết, ràng nghĩ đến rất nhiều những chuyện vui, nhưng vẫn tự nhủ với mình rằng lần này Kiều Ngự nghiêm túc hứa rồi.


      Sao có thể nuốt lời lần nữa?


      Chín giờ, Duy An sốt ruột bấm máy gọi cho Kiều Ngự, nhưng di động lại là trạng thái tắt máy.


      đợi đến mười giờ, ngoài hành lang KTV có rất nhiều khách khứa lại, cánh cửa của phòng bên cạnh mở ra, truyền tới những tiếng hát tập thể lạc điệu, những chiếc ly thủy tinh đế cao được nhân viên phục vụ bê qua, có người ngang qua, nhìn vào căn phòng yên ắng của với ánh mắt tò mò.


      Khói thuốc, hơi rượu, lần đầu tiên bước chân vào nơi trung tâm đô thị phồn hoa rực rỡ, lòng đầy háo hức, nhưng cuối cùng vẫn là kết cục lạnh lẽo, tất cả vẫn vào vết xe đổ, giống như trò đùa độc ác bao giờ kết thúc, chỉ có luôn mình đợi Kiều Ngự, còn chẳng bao giờ xuất .

      Em có biết, cho dù cơn mưa xối xả khiến cả thành phố này sụp đổ

      cũng ôm em trong lòng


      thể chịu nổi khi nhìn thấy bóng em tới


      Hằn nỗi đau khổ ly biệt trong dòng thời gian trôi rất chậm.

      Lời bài hát Thời gian trôi rất chậm dần xuất màn hình. thể nào khống chế việc khinh bỉ chính bản thân mình. Nếu là Tống Thư Minh, nếu biết ở đây khổ sở chờ đợi, nếu là .


      nhất định ôm vào lòng, nhất định vứt bỏ ở đây.


      Duy An cầm di động lên biết mình còn có thể gọi cho ai, bài hát nữa lại kết thúc. Nhưng ngưòi xuất bên thế gian này đều đột nhiên biến mất trong nháy mắt, nhớ ra mình từng thề rằng, bao giờ đợi Kiều Ngự nữa, bao giờ để bản thân phạm cùng sai lầm nữa.


      Nhưng vẫn đủ tốt, đủ tuyệt tình, cũng đủ kiên định.


      Duy An xé tờ giấy bọc tranh ra, người con trai trong tranh hình như vẫn còn ở trong biển hoa ngày hôm ấy nghiêm túc nhưng lại đầy ý : “ thể hứa bắt nạt em, nhưng hứa em phải là thế thân của bất kỳ ai.”


      Mảnh giấy mạ vàng đặt bàn viết: White Day(*), ngụ ý mong chờ và hạnh phúc.


      (*) White day: Ngày Trắng, là ngày lễ được tổ chức vào 14 tháng 3, tháng sau ngày Valentine ở Nhật Bản, Hàn Quốc và Đài Loan.


      ra chẳng có gì thuộc về .


      Mười giờ, khi bài hát cuối cùng kết thúc, trong thời gian dài có ai chọn bài, màn hình biến thành màu đen.


      Duy An ngồi trước bức tranh sơn dầu của Monet, ngâm nga khúc nhạc mừng sinh nhật, dù tiết đơn giản nhưng vẫn cứ bị lạc điệu. ôm di động khẽ khàng chúc mừng mình: “Chúc mình sinh nhật vui vẻ.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 18: Bức tranh gẫy làm đôi



      Cuối cùng ôm bức tranh ấn chặt vào mặt, ép mình được khóc, mình rời thản nhiên như khi đến.


      hành lang phía sau vẫn còn những lắc lư, ánh đèn ấm áp, ồn ào náo nhiệt, chỉ có mình là ăn vận như học sinh, mái tóc dài rối bời nhét vào trong mũ áo.


      Đây là khoảng cách sao nghịch chuyển được, và Kiều Ngự là hai người sống ở hai thế giới khác nhau, bình thường như thế, lên đại học rồi cũng biết chơi, càng biết trang điểm làm đẹp, nếu Trình An Ni đến những nơi như thế này chắc chắn khiến khí trở nên náo nhiệt.


      Nhưng ngay cả cơ hội Kiều Ngự cũng cho .


      Ra khỏi Kim Tước, đứng ở đầu đường, Duy An thấy rất bộ dạng của mình qua tủ kính bày hàng ở phía sau. Tống Thư Minh từng muốn để tóc dài, còn Kiều Ngự cũng từng , tuyệt đối bao giờ nuốt lời lần nữa.


      ra chưa bao giờ may mắn, ai cũng chỉ coi như con ngốc, càng nghĩ thế trong tủ kính càng rơi nhiều nước mắt hơn. tức tối lau phắt , cúi đầu ôm bức tranh lang thang trong ánh đèn neon, dòng người đông đúc hòa cùng khí ngọt ngào của ngày lễ khiến vẻ mặt họ khi nhìn đều có những biểu rất thú vị, hoặc cảm thông hoặc thắc mắc.


      càng càng nhanh, hoảng loạn phương hướng, xe bus mãi thấy đến, đành ôm tranh vào con hẻm tối om, muốn vòng qua trung tâm thương mại tới bến xe tiếp theo để tuyến xe bus khác. Đèn đường bị hỏng, cuối cùng buồn bã dựa vào bức tường trống trải, nhẫn nhịn rất lâu rồi òa khóc thành tiếng.


      Người đó muốn đợi lớn lên, nhưng lại luôn coi là người thế thân, rồi từ đó bặt vô tín.


      Còn Kiều Ngự muốn tổ chức sinh nhật cho vào ngày mười bốn, cuối cùng đợi đến đêm, lại trêu lần nữa.


      Duy An nhún nhường hết lần này tới lần khác, từ nay về sau thể tin được vào lời hứa nữa rồi.


      Từ xa vọng lại tiếng chai rượu bị đập vỡ, rồi tiếng bước chân mỗi lúc mỗi gần. Đến khi lau khô nước mắt, nghi hoặc quay người lại nhìn, tất cả muộn. Bốn, năm ngườií đàn ông cao lớn người nồng nặc mùi rượu loạng choạng bước đến, có người còn cười hi hi ha ha, ràng họ uống say, người đầu châm điếu thuốc.


      Duy An nhanh chóng nín thở dám , cúi đầu ôm chặt đồ của mình muốn lách qua người họ.


      “Này? Ôm tranh, có phải bé này ?”


      Duy An kịp nghĩ ta vậy là có ý gì, định nhấc chân chạy ai đó túm lấy từ phía sau, sợ hãi giơ bức tranh lên đập về phía người đó, “Buông tôi ra...”


      “Ái chà!” Ngưòi đàn ông bị đập trúng vốn chỉ là giơ tay kéo lại, giờ bị đánh, tức tối, buột miệng chửi: “Con ranh này muốn sống nữa! Mau qua đây cho tao, mang nó về rồi tính!”


      Con đường hẹp tối đen, tiếng ai đó cười đầy gian xảo vang lên từ phía sau, bật lửa được bật lên, Duy An nhìn vết sẹo dài mặt người đó, còn người mà túm lại kia tóc nhuộm màu xanh, nhìn dọc theo cổ tay lên bằng ánh mắt ác ý.


      đám lưu manh.


      Di động đột ngột đổ chuông, giống như cọng rơm cứu mạng, Duy An giật mình bừng tỉnh thoát khỏi hoảng loạn, nhanh chóng lấy di động ra, kịp nhìn là ai gọi, chỉ bấm nghe vào hét lên: “Thầy ơi...” Trong lúc sợ hãi nhất, theo bản năng bật gọi Tống Thư Minh, mặc dù khả năng gọi là cao.


      Chưa kịp câu thứ hai, tên tóc nhuộm màu xanh kia vội giơ tay ra bịt chặt miệng lại, hất tay ấn vào tường.


      Di động bị ném ra xa.


      sợ tới phát điên, dùng bức tranh đập tới tấp, nhưng đám người đó vây quanh rồi dễ dàng cướp được bức tranh, ném nó xuống đất giống như ném đầu mẩu thuốc lá.


      Trong đêm tối, cách đó xa là con đường sáng rực người qua kẻ lại tấp nập, nhưng Duy An bị bịt chặt miệng, sắp ngạt thở tới nơi, còn tiếng cười đáng sợ của những kẻ lưu manh lại quanh quẩn bên tai khiến người ta buồn nôn.


      “Buông tôi ra...” Áo bị kẻ nào đó giật mạnh, nước mắt Duy An trào ra, ngừng giãy giụa, thể tưởng tượng nổi chuyện này lại xảy ra với mình; còn những kẻ trước mặt cười đầy xấu xa kia người nồng nặc mùi rượu và mùi thuốc lá rẻ tiền. căn bản, căn bản thể thoát được.


      Cả thế giới em”, ai có thể cứu đây? Lễ Tình nhân trắng hạnh phúc là thế, ai biết lại bị đám lưu manh giở trò sỗ sàng.


      Lúc hoảng loạn tuyệt vọng, Duy An thể khống chế được căng thẳng của bản thân, ngừng hét gọi: “Thầy... Tống Thư Minh!” Nhân lúc người đứng trước mặt phân tâm, dùng hết sức mình đẩy ra, quay người định chạy, nhưng tóc bị giật ngược trở lại.


      “Mẹ kiếp! Muốn chạy? Thấy em đáng thương, đây vốn định dịu dàng hơn chút. Em , hôm nay em bị chơi tới thảm rồi…” Những lời bẩn thỉu muốn nghe nhưng vẫn lọt vào tai.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :