1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vì Em Mà Anh Đến - Huyền Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 13: ra nụ cười cũng là lời dối



      Phân tán tập trung đôi khi lại là cách tốt nhất để chữa trị muộn phiền, mọi căng thẳng buồn bực dường như đều tạm thời bị lắng xuống trước những công việc ở đội bóng rổ.


      Ba người cười cười suốt dọc đường, ra sức tìm cách hất hết trách nhiệm của việc tuyên truyền sang người khác. Trịnh Chí Ma kiên trì muốn hai thiết kế tờ rơi, đồng thời còn muốn các đứng phát cho sinh viên ở trong sân trường, chẳng khác với việc phát tờ rơi quảng cáo là bao.


      “Tại sao bọn em phải ? Vẽ thôi cũng quá lắm rồi còn phải lao động khổ sai nữa?” Cố Mộng Mộng lười biếng phản đối.


      Trịnh Chí Ma ngọt nhạt khuyên bạn , xòe bàn tay ra bắt đầu giảng giải đạo lý: “Em xem, những người biết toàn học năm hai, năm ba rồi, còn chưa kết thúc học kỳ, chỉ có bọn em rảnh rỗi vào ngày mai thôi.”


      Cố Mộng Mộng đành gật đầu, Duy An chẳng có cách nào đành trơ mắt đứng nhìn mình bị hai người đó nhốt trong lớp học, chấp nhận số phận mà đồng ý: “Thôi được rồi.”


      Dù sao cũng thể đứng nhìn bạn bè gặp khó khăn, thở dài tiếng bày tỏ khuất phục, nhưng trong lòng thấy có chút hổ thẹn, bởi vì bắt đầu lên kế hoạch bỏ chạy giữa chừng vào ngày mai, thực muốn gặp lại Kiều Ngự nữa.


      Mấy ngày nay giảng đường có ai lên học, ít người mới có thể tập trung vẽ, sau buổi tối hôm nay Trịnh Chí Ma sốt sắng giục giã họ làm việc.


      Thứ Sáu mọi thứ phải xong xuôi, trong vòng hai ngày Duy An và Cố Mộng Mộng phải thiết kế tờ rơi, rồi còn phải ra bản phác thảo cho poster. Cuộc sống bỗng trở nên rất bận rộn, nhiều màu sắc hơn, cuối cùng cũng giúp Duy An hoàn toàn tập trung trong bầu khí mỹ thuật, vứt bỏ mọi phiền não.


      mở máy tính, dạo trong sân trường, kìm nén cho phép mình nghe ngóng những chuyện xảy ra sau đó, vậy mà lòng bình yên hơn nhiều. Đồng thời sau lần gặp mặt ở quá café Vui vẻ, cả Kiều Ngự lẫn Trình An Ni đều biến mất kèn trống, gây khó khăn gì cho nữa.


      Chương trình phát thanh của trường phát ca khúc, giọng người dẫn chương trình vẫn rất dịu dàng như thường ngày, hình như cố ý muốn làm nền cho giai điệu tình cảm đó: Mây lang thang trôi, em đứng ngẩn ngơ ngoài cửa, sau lưng em là biển rộng thênh thang…


      Mọi thấp thỏm, lo âu lẫn tức giận dần dần lắng xuống.


      Duy An biết bài hát này có tên Lễ tình nhân trong tranh sơn dầu, nhàng dùng bút phác thảo giấy, lòng thầm nghĩ, nếu có thể được yên tĩnh để làm việc mà mình thích, cho dù đơn chút cũng chẳng sao.


      Thứ Năm, bớt chút thời gian trong lúc vẽ Duy An đến bên cửa sổ gọi điện cho Tống Thư Minh, đáng tiếc nghe thấy tổng đài báo máy nằm trong vùng phủ sóng. biết có phải bận hay , đành nhắn tin mấy hôm nay mình có việc, cuối tuần tới tìm sau.


      Lúc đặt di động xuống bàn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới những dòng chữ mình và Cố Mộng Mộng trước kia từng viết đó, họ đều có ước mơ của riêng mình, đều muốn trở thành những họa sĩ ưu tú xuất sắc. Mặc dù những chuyện ấy xa xôi, nhưng chỉ những lúc vẽ Duy An mới thấy mình mạnh mẽ, đó là thế giới thuộc về riêng mình , yên tĩnh và trung thành.


      lén cười nhạo tính rụt rè nhút nhát của mình, ngẫm nghĩ thế nào, lại cầm máy lên nhắn tin cho Tống Thư Minh: Thầy ơi, bức tranh em vẽ đạt điểm cao nhất đấy. Mấy hôm nay có thời gian để khoe với , giờ đột nhiên lại dùng giọng điệu ấy để báo cáo, có lẽ Tống Thư Minh nghĩ trẻ con, kiêu ngạo và ham hư vinh.


      Nhưng Duy An thích cảm giác đó, cảm giác được bảo vệ, là chỗ dựa của , cho dù cả thế giới này có sụp đổ.


      Nghĩ thế, đột nhiên nhận ra cuộc sống của mình còn liên quan chút nào với Kiều Ngự nữa. Học kỳ trước, còn lén rúc chăn nghĩ tới khuôn mặt nghiêng của Kiều Ngự, phác thảo những đường nét khuôn mặt , mỗi lần ngắm bức vẽ là ngắm liền mấy tiếng đồng hồ.


      Quả nhiên, cuộc sống đôi khi có những tình tiết như trong truyện, Duy An đợi người, đợi tới mức chính bản thân cũng chịu nổi nữa mà từ bỏ. Khi đó, Kiều Ngự mới chịu ngồi trước mặt cùng uống ly café “Hơi ấm của người ”. Cuối cùng kết luận, chuyện cổ tích cũng có tính triết học nhất định. Ví dụ, hoàng tử công chúa hay kỵ sĩ và phù thủy; đôi khi, hai người căn bản đứng trong cùng thế giới, tình đau khổ như thế chắc chắn thất bại.


      Huống hồ có ai từng rằng, nghìn tòa cung điện sụp đổ cũng bằng lần trái tim tan nát.


      nhìn về phía thư viện xa xa, nó kiêu hãnh đứng đó giống như tồn tại của hồ sơ và nhân chứng, muốn hỏi nó, tất cả những nỗi đau và niềm cảm động sau này liệu có còn ai nhớ tới ?


      Nhưng thư viện biết .


      Cảm xúc dâng trào, Duy An đứng mình bên cửa sổ cảm khái, Trịnh Chí Ma từ ngoài vào phá vỡ khí đó, ta lên tiếng: “Đúng rồi! Duy An này, Mộng Mộng về ký túc lấy khăn, vừa rồi gọi điện báo vào mạng kiểm tra lần nữa, topic đó bị xóa rồi.”


      Duy An gật đầu, Trịnh Chí Ma ngập ngừng ghé sát người hỏi: “Topic gì thế? Khi lên mạng tìm kiếm để đọc thấy đâu nữa, Mộng Mộng chịu .”


      có gì, tin vớ vẩn ấy mà.”


      Trịnh Chí Ma quay đầu bày tỏ bất mãn, vừa bỏ vừa ngâm thơ: “ vô vị. À… Sao chỉ say mê những gì vàng úa, còn vui tươi em lại tỏ ra buồn?(*)”


      (*) Bài Sonnet số 8 của William Shakespeare, Phan Cẩm Thịnh dịch


      Duy An cầm bút vẽ lắc đầu phớt lờ ta, giờ ngoài thẫn thờ và nghỉ ngơi ra, thời gian còn lại đều dùng để làm việc.


      Vậy là liền hai ngày sau đó, Trịnh Chí Ma biến thành nhân vật Chu râu vểnh(*)nổi tiếng. Sau khi tập luyện ngoài sân bóng, ta chạy lên giảng đường, tay cầm tập thơ của Shakespeare, ngồi ở vị trí cao nhất, từ nhìn xuống giám sát bạn bạn cùng phòng của bạn làm việc.


      (*) Chu râu vểnh là nhân vật địa chủ ác bá nổi tiếng dưới ngòi bút của Cao Ngọc Bảo trong tác phẩm Gà gáy nửa đêm


      Ngay cả căn phòng để cho họ làm việc này, cũng là do Trịnh Chí Ma lấy uy danh của đội trưởng đội bóng rổ, nằn nỉ ngọt nhạt cả nửa ngày với thầy giáo giữ chìa khóa mới lấy được. Duy An Trịnh Chí Ma chiếm dụng cơ sở vật chất của trường cách phi pháp; còn ta lại hống hách muốn mang vinh quang về cho trường, nhà trường phải cảm ơn ba người bọn họ mới đúng.


      Đội trưởng đại nhân được ăn còn được , nhưng chưa đủ, trong thời gian giám sát liên tục đưa ra những lời đánh giá, nhận xét: “Hì hì, quả nhiên là nhân tài của Học viện Mỹ thuật, vẽ đẹp quá. Ừm… đúng rồi, quả bóng vẽ to hơn chút, che tay của người cầm .”


      Duy An chấp nhận giúp đỡ ta, cũng may đội bóng rổ cầu nhiều, và Cố Mộng Mộng cũng gần như hoàn thành công việc vào tối thứ Năm, Trịnh Chí Ma vô cùng vui vẻ, mang in để chuẩn bị cho trận thi đấu hôm sau.


      Trước lúc ra khỏi cửa, ta còn hét lớn với giọng rất hống hách: “Duy An, quả nhân vô cùng kính trọng nhà ngươi, sau trận đấu, quả nhân mời nhà ngươi ăn cơm.”


      Duy An quen với việc ngày ta thay đổi vài lần phương thức chuyện này, chỉ “ừm” tiếng rồi thu dọn đồ đạc quay về ký túc xá.


      đường, Cố Mộng Mộng rất hào hứng, khoa chân múa tay : “Cuối cùng cũng xong rồi, sáng mai chỉ việc tới xem họ thi đấu thôi. Duy An, cậu nhất định phải ra sân xem đấy, vừa hay giúp mình trông nước và quần áo cho đội bóng luôn…”


      Duy An gật đầu nhận lời, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, ngay tiếng chó hoang trong trường sủa nghe cũng vô cùng vui tai. Họ men theo con đường về, Cố Mộng Mộng bàn với xem nên “diệt” Trịnh Chí Ma thế nào sau khi trận đấu kết thúc: “Ăn Pizza? , ngon, chúng ta ăn buffet …”


      Tối nay Đại học G có sương, màu tĩnh mịch.


      mặc quần áo dày cộp khoác tay bạn nhảy nhót bên cạnh gật đầu đồng ý: “Ừm, buffet cũng ngon.”


      xong hai cười rúc rích với nhau mãi, cuối cũng Duy An cũng kết thúc công việc lặt vặt của mình, nghĩ đến Tống Thư Minh, rút di động ra nhìn, chưa trả lời tin nhắn của . Khi định gọi điện, thấy có người gọi tới, vậy là tiện tay bấm nút nghe.


      “Chim cánh cụt?” Là Kiều Ngự.


      Duy An nghe giọng thoáng do dự, xong cúp máy, mà hỏi thẳng: “Có chuyện gì thế?”


      Người ở đầu dây bên kia đáp: “ ta phải thầy giáo.”


      Họ tới hành lang ký túc, xung quanh vắng ngắt, nên vọng rất to, bên ngoài cửa sổ bóng cành cây in tấm kính, khẽ lay động, giống như con dã thú khổng lồ rình rập chờ cơ hội. Có thứ gì đó xuyên qua lớp sương mù dần trở nên ràng, mắt Duy An nhìn chằm chằm vào cửa sổ, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, ràng phải ở hướng đó… tại sao vừa rồi lại thấy bóng của thư viện chứ? Cửa sổ hành lang, ràng nhìn về phía nhà ăn, thể nào… là hoa mắt chăng?


      vội vàng giơ tay kéo người bên cạnh. Cố Mộng Mộng tìm chìa khóa, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu lên với : “Sao thế?”


      “Cậu nhìn cửa sổ kia kìa, có thấy… có gì lạ lắm ?”


      Cố Mộng Mộng dựng hết cả lông mao, “Á á á!”


      Đèn trong hành lang bật sáng nên bên ngoài nhìn tối hơn hành lang, họ hoàn toàn nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.


      “Cậu cậu… đừng dọa mình, có gì lạ chứ? Bên ngoài chẳng phải chỉ có vài cái cây thôi sao.”


      Duy An lắc đầu ra hiệu sao, thở phào tiếng nghĩ chắc do mình quá căng thẳng, vậy là vừa về phòng vừa tiếp tục câu chuyện, lúc này mới nhớ ra mình quên béng Kiều Ngự: “À, em nghe gì?”


      hỏi người ở khoa tiếng rồi, trong khoa họ căn bản có thầy giáo nào họ Tống hết!” Giọng Kiều Ngự vô cùng tức giận.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      …” Duy An ngẩn ra, đột nhiên bật cười, với : “ nực cười, Kiều Ngự, có phải uống quá nhiều rồi ?” Nếu sao lại làm cái chuyện nực cười như thế.


      Đối phương ngập ngừng, đột nhiên trở nên điềm đạm hơn: “Em tin? Thôi vậy, với IQ của em bị lừa là đáng đời lắm. hỏi hết rồi, ta phải là giảng viên tiếng . Sau đó đến phòng giáo vụ để tra hồ sơ, Đại Học G có giảng viên nào tên Tống Thư Minh.”


      vớ vẩn!” cuống lên.


      “Vậy em cho biết, hằng ngày ta làm ở đâu? Tại sao lại có nhiều tiền như thế, nếu chỉ là giảng viên đại học ta sao có thể lái chiếc CL 600? Nhà ta làm gì? Còn nữa, nếu ngày nào ta cũng dạy ở trường, tại sao khi ta tới đón em lại là từ ngoài trường vào? Ngoài việc thường xuyên có mặt ở thư viện ra, ta căn bản chưa bước chân vào giảng đường bao giờ.”


      Kiều Ngự rất nhanh, giọng sắc như lưỡi dao chém đá, mỗi câu đều như chém thẳng vào biểu tượng dịu dàng trong lòng Duy An, từng câu từng từ đều vô cùng chuẩn xác.


      Mà bi ai hơn cả là, Duy An ngang ngạnh cãi lại, nhưng bỗng nhận ra mình chẳng trả lời được câu hỏi nào của cả. hề biết rốt cuộc gia đình Tống Thư Minh làm gì, giảng viên đại học thể có nhiều tiền như thế được, hơn nữa… ngoài thư viện ra, Duy An chưa từng gặp ở bất kỳ giảng đường nào. Quen nhau thời gian dài như vậy, dù khuôn viên trường rất rộng, tỉ lệ ngẫu nhiên gặp nhau trong giờ học là cao, nhưng phải có đồng nghiệp và sinh viên của mình, vậy mà chưa từng nghe bất kỳ ai nhắc tới .


      Duy An càng nghĩ càng thấy sợ, đột nhiên quay phắt người nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ phòng họ nhìn về hướng thư viện, lúc này sắc trời tối, ánh sáng tắt dần giống như bí mật được tích lũy trong bóng tối vậy.


      Mỗi ngày khi trời tối, rốt cuộc giấu bao nhiêu bí mật thể ?


      Cố Mộng Mộng vừa cởi áo khoác, vừa nhìn về phía với ánh mắt tò mò, Duy An đành cố lấy lại bình tĩnh, cố gắng để suy nghĩ của mình logic hơn, hỏi Kiều Ngự: “Tại sao biết ngày nào thầy Tống cũng lái xe từ ngoài trường vào?”


      …” Kiều Ngự cũng thể trả lời, phải nghĩ lúc mới có thể hét lên với : “Em quan tâm thế để làm gì! Mấy hôm đó vô tình nhìn thấy mà thôi, việc ấy đâu quan trọng! Quan trọng là Tống Thư Minh gì gì đó lừa dối em!”


      Duy An vốn muốn thẳng thắn phủ nhận, nhưng lại nghĩ mấy hôm rồi liên lạc được với Tống Thư Minh, hình như xưa nay đều do chủ động tìm , khi rời , chẳng có cách nào để tìm .


      biết rất nhiều chuyện về .


      đến phòng giáo vụ kiểm tra hồ sơ à?”


      Giọng Kiều Ngự vô cùng bất lực giống như sắp tức phát điên, cuối cùng lạnh lùng hừ tiếng, đáp: “ có cần phải lừa em ?”


      Đúng là cần.


      nắm chặt di động, lòng hỗn loạn, “Cũng có thể ấy chỉ là…”


      Kiều Ngự truy hỏi: “Chỉ là gì? Chỉ là cố ý vậy cho em yên tâm? Vậy mục đích của ta? Em có bao giờ nghĩ ta cố tình giả mạo thân phận để tiếp cận em là nhằm mục đích gì ?”


      Sương rơi dày đặc bám vào lớp mờ kính cửa sổ, mùa đông năm nay còn xảy ra bao nhiêu chuyện nữa?


      Duy An thể trả lời Kiều Ngự, từng câu từng lời của đều dồn vào đường cùng, cuối cùng lòng rối như tơ vò, trong lúc hoang mang cúp máy.


      Cố Mộng Mộng ở trong phòng nghe thấy gì, vẫn thoải mái dùng máy tính, đầu còn nghĩ xem mai đâu ăn gì, quay lại hỏi : “Đúng rồi, cổng phía đông có phải có cửa hàng thịt dê nhỉ? Hay qua đó ăn lẩu cay?”


      Duy An trả lời, tiếp tục bấm máy gọi cho Tống Thư Minh, vẫn có người nghe. hoảng loạn vô cùng, những tiếng chuông chờ người nhấc máy trong điện thoại giống như từng chiếc kim phát ra thứ ánh sáng nguy hiểm, như ám chỉ rằng những gì Kiều Ngự .


      Cố Mộng Mộng thấy lạ bèn hét gọi : “Này? Duy An, cậu nghe mình , nếu cậu có ý kiến mình với Trịnh Chí Ma nhé, để ngày mai ấy mời bọn mình ăn lẩu cay.”


      Duy An đột nhiên đứng dậy khoác áo ra ngoài.


      chạy về phía tòa nhà có phòng giáo vụ, giờ này chắc có đèn đóm gì nữa, thầy về, chỉ có tầng ba là vẫn còn loáng thoáng tiếng người. lên tới nơi thấy mấy sinh viên bị phạt lôi lôi kéo kéo giáo hạ giọng xin xỏ: “Cho bọn em cơ hội nhận lỗi ạ, sau này tuyệt đối gọi người bên ngòai trường vào, chỉ là phút bốc đồng... lại uống chút rượu, khụ, cũng biết đấy, chúng ta đều là người lớn cả rồi, tránh được phiền phức tốt cho cả hai bên…”


      Hai nam sinh đó còn chưa xong, Duy An đứng trước mặt giáo, lên tiếng hỏi: “ là giáo viên ở phòng giáo vụ ạ?”


      giáo đó vốn rất buồn bực, tay vẫn còn cầm hai thông báo xử phạt, thấy Duy An đột nhiên xuất trước mặt lại càng phiền não hơn, gật đầu ứng phó: “Phải phải phải, em lại có chuyện gì? Lớp nào khoa nào, nếu quan trọng lắm sáng mai được ?”


      Hai nam sinh kia đứng ngệt ra hiểu gì, nhìn chằm chằm Duy An, nhưng lại can đảm cách bất ngờ, chịu rời giáo kia bước, chỉ hỏi: “ có thể giúp em kiểm tra xem, trong trường mình có thầy giáo tiếng nào tên là Tống Thư Minh ?”


      giáo đó vốn còn cố gắng nhẫn nại, nhưng nghe đến đây tức giận , vô cớ trừng mắt với Duy An: “Tôi cứ thắc mắc, sinh viên bọn em cuối kỳ lo chuẩn bị thi cử, rãnh rỗi chạy tới đây thăm dò nghe ngóng về thầy giáo nào đó làm gì? Hôm kia, cậu… à, Kiều Ngự, cậu ta cũng chạy đến đây hỏi về người này, có rồi, trong trường chỉ có ba thầy giáo họ Tống, nhưng đều dạy tiếng , và có ai tên Tống Thư Minh cả!”


      Hai nam sinh bị phạt kia nhìn nhau nháy mắt, lúc Duy An quay người bỗng nghe họ thầm bàn tán: “Toàn chuyện bất công! ràng lần trước mình thấy Kiều Ngự cũng chơi bời qua lại với mấy tên ở đường Trường Thạch mà.”


      đùa, bố người ta là Kiều tổng, nghe … khụ khụ, năm mà trường Đại học G xây dựng thư viện, bố cậu ta quyên tặng số tiền lớn danh nghĩa là sinh viên cũ của trường, giờ sao có thể ngang nhiên xử phạt con trai người ta chứ?”


      Duy An cố gắng ép mình ra ngoài, phía sau vọng lại những lời trách cứ: “ thà thụt gì vậy! Mau cầm thông báo phạt mà về ! Đừng để tôi bắt được nữa! Những kẻ ở đường Trường Thạch nổi tiếng chuyên gây rối, phòng giáo vụ tuyệt đối cấm sinh viên của trường qua lại với bọn chúng!”


      Thanh xuân như con sông dài cuồn cuộn chảy, cũng có thể mặt sông là những tinh quang lóng lánh, nhưng ai có thể phủ nhận bùn đất cùng nguy hiểm dưới đáy sông.


      Bắt đầu từ ngày mà Duy An bước chân vào cánh cổng trường đại học này, cuộc sống đơn thuần và giản dị trôi bao giờ quay trở lại nữa.


      nắm chặt điện thoại trong tay muốn quay về phòng, trong phòng Cố Mộng Mộng vô ưu vô lo, muốn làm bạn lo lắng, nhưng nếu về, có thể đâu?


      Tống Thư Minh vẫn ở trong tình trạng thể liên lạc.


      Cuối cùng Duy An ngồi bó gối chiếc ghế dài bên đường, do dự lát cuối cùng vẫn gọi điện về nhà cho họ. Nghe những lời hỏi han quan tâm vọng tới, kìm được mà nước mắt tuôn rơi: “Cháu rất khỏe, sắp được nghỉ rồi, chẳng có việc gì… chỉ là… là cháu nhớ thôi.”


      của Duy An hình như nhận ra giọng khác thường của cháu giá, mực truy hỏi: “Có phải bị ai bắt nạt ? Sức khỏe thế nào, ở đó lạnh lắm phải , nhất định phải giữ ấm đấy nhé.”


      Bố Duy An tái hôn nhiều năm, lâu rồi hai bố con liên lạc, Duy An có con, nên nuôi như con ruột. Hoàn cảnh gia đình khá, hơn nữa… thực ra sau khi lớn rồi Duy An hiểu rất điều, chú chồng họ vẫn luôn thoải mái về việc Duy An ở nhà họ. Dù chú ngại họ nên gì nhiều, nhưng trong lòng rất khó chịu.


      Cho dù là thế, cho dù bị chán ghét, Duy An vẫn cảm thấy nhớ nhà da diết, nếu được quay về thành phố B, nhất định nơi đó ấm áp hơn thành phố Lan rất nhiều. Ít nhất ở đó còn có họ lòng thương quan tâm , bất cứ khi nào và ở trong hoàn cảnh nào họ cũng dối gạt .


      Duy An cầm điện thoại mãi nỡ dập máy, cho tới khi tay lạnh cóng, vẫn thể nào hiểu nỗi, tại sao ngay cả Tống Thư Minh cũng muốn lừa dối .


      họ lo lắng: “Được nghỉ cháu về nhà , đan chiếc áo len, cháu về thử xem có vừa , nếu vừa học kỳ sau có thể mặc luôn.”


      Duy An khịt mũi cố gắng ngăn nước mắt tuôn rơi, giọng kiên định: “, cháu ở lại thành phố Lan ạ, dù sao cũng phải trả phòng ký túc, sao đâu .”


      họ nghe mà đau lòng, ngập ngừng hồi lâu mới khẽ khàng : “Cháu đừng nghĩ nhiều, về nhà , chú cháu gì đâu. Cháu về lo lắm.” Càng càng đau lòng, từ trong điện thoại vọng ra tiếng khóc. “ muốn thăm cháu, nhưng mấy hôm nay chú cháy lại ốm, thể đâu được…”


      Duy An càng khóc nhiều hơn, “Cháu biết, cháu biết cả. Nhưng cháu lớn rồi, mười chín tuổi rồi, cháu muốn dựa dẫm vào nữa. yên tâm ạ, được nghỉ cháu làm thêm, vẽ tranh cho phòng tranh, vẽ xong cũng là lúc kết thúc kỳ nghỉ… sao đâu mà, cháu quen với cuộc sống ở trường rồi.”


      dối, nhưng nếu dối, làm khó cho người thương nhất, cuộc đời có rất nhiều nỗi khổ thể thành lờ. chẳng có ai để trút bỏ nỗi lòng, chỉ còn biết tự mình kiên cường nỗ lực hoàn thành mơ ước làm họa sĩ, tìm cho bản thân chỗ đứng, khiến những kẻ coi thường phải hối hận.


      Cuối cùng lúc cúp máy, Duy An ngẩng đầu lên muốn nước mắt chảy ngược vào trong, thấy sương giăng khắp trời, nhìn cả ánh trăng.


      ra dịu dàng vĩnh hằng, đại dương sau lưng , liệu có phải là ảo ảnh?

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 14: Sụp đổ, mãi mãi thay đổi



      Năm phút trước khi ký túc xá đóng của, Duy An mới quay về.


      Cố Mộng Mộng mơ mơ màng màng sắp ngủ, ấy khoác áo ngồi giường, vừa thấy Duy An về tuôn tràng: “Cậu đừng dọa mình nữa, vừa rồi cậu bảo ngoài hành lang có thứ gì đó, khiến mình sợ mãi. Lúc trong phòng còn có mình, mình thấy… thấy hình như có bóng ai đó di chuyển ở bên ngoài cửa sổ.”


      Duy An rằng, bỏ tắm.


      Lúc Duy An quay vào, Cố Mộng Mộng định nằm xuống, nhưng thấy tâm trạng Duy An có vẻ vui, nên Cố Mộng Mộng lại ngồi dạy, rụt rè hỏi: “ sao chứ?”


      Duy An lắc đầu, “Ra ngoài dạo, gọi điện về nhà, mình hơi nhớ nhà thôi.”


      Cố Mộng Mộng “ừm” tiếng, bỗng nhớ tới hoàn cảnh của mình, cũng : “Được nghỉ mình về thăm nhà, rồi tới thành phố B tìm cậu chơi nhé.”


      “Mình về.”


      “Hả? Tại sao? Ở đây lạnh lắm!” Cố Mộng Mộng sao hiểu nổi, Duy An chỉ cười cười lắc đầu, “Mình với gia đình rồi, mình về.”


      Kết quả sinh viên chăm ngoan Cố Mộng Mộng lại thần thần bí bí biến đổi sắc mặt, ấy giơ tay chỉ về phía ngoài cửa sổ, : “Á… cậu đừng ở đây mình, mình luôn cảm thấy gần đây phong thủy của trường ổn lắm, cậu xem cậu xem…”


      Bên ngời cửa kính loáng thoáng ra hình dáng thư viện.


      Nhưng… ràng trong phòng họ bật đèn, cửa sổ sương bám mờ tịt, vậy mà hình dáng của tòa nhà đó nhìn rất chân , Duy An sợ hãi giật lùi về phía sau bước, “Mộng Mộng!”


      Mọi thứ vẫn bình thường, trong phòng quá sáng, ngoài cửa sổ bằng kính chẳng có gì, tối đen.


      Cố Mộng Mộng nhìn đầy lạ lẫm, cười nghiêng cười ngả: “ ra cậu còn nhát gan hơn cả mình, ha ha, mình chỉ dọa cậu thôi, sao mặt như nhìn thấy ma thế?”


      Vừa xong, hai người quay sang nhìn nhau, rồi cùng hét ầm lên chui vào chăn.


      Tự mình dọa mình là sợ nhất, tất cả các câu chuyện ma đều sử dụng yếu tố kinh khủng này.


      Hai người họ phải mất lúc lâu mới dám thò đầu ra để thở, Duy An bật cười tắt điện, tiện thể trèo sang dọa Cố Mộng Mộng ở giường đối diện, tiếng kêu thét vang lên liên tục, cuối cùng Duy An cũng chịu thôi, sinh viên chăm ngoan Cố Mộng Mộng đẩy Duy An về giường ngủ: “Đừng đùa nữa, sáng mai còn phải xem đấu bóng rổ đấy, đến muộn Trịnh Chí Ma lại cằn nhằn.”


      Duy An quay về giường mình đắp chăn, nhắm mắt lại ép mình phải ngủ nhanh, nhưng lăn qua lật lại mãi chẳng ngủ được. Cố Mộng Mộng quả nhiên là người đơn giản, chẳng bao giờ để tâm chuyện gì, lúc sau nghe tiếng ấy thở rất đều.


      Cả thế giới như chìm xuống đáy biển vậy, tối đen và có bất cứ cảm giác nào, bức bối mà yên ắng. Những nỗi sợ hãi cùng hoài nghi tích tụ trong lòng khiến Duy An dám đối mặt, chỉ có thể ngừng tự với mình rằng, chuyện còn chưa chắc chắn, cứ phải chờ gặp được Tống Thư Minh .


      Trằn trọc mãi, cuối cùng Duy An cũng ngủ thiếp . Hôm sau là thứ Sáu, hơn chín giờ sáng bị Cố Mộng Mộng kéo dậy, bị ép phải từ bỏ cơ hội ngủ nướng hiếm có này.


      Bên ngoài sân bóng rổ giăng băng rôn ngang rất lớn, hai mặc áo phao lông vũ dày cộp tìm vòng, cuối cùng thấy đội trưởng đại nhân ở quảng trường Vườn hoa. Trịnh Chí Ma mặt đầy mồ hôi, hình như vừa mới chạy tới đây, lập tức rút tập tờ rơi từ trong ba lô ra, buồn nghĩ ngợi gì nhiều nhét luôn vào tay Cố Mộng Mộng và Duy An, hạ lệnh: “Cố lên các em! Gặp ai cũng phát, thấy người là lôi, càng nhiều người tới sân bóng rổ xem thi đấu càng tốt, đúng mười rưỡi trận đấu bắt đầu.”


      Vừa dứt lời, ta chạy biến như cơn gió.


      Duy An và Cố Mộng Mộng đứng đực ra, bối rối nhìn tập tờ rơi trong tay, do dự mãi cuối cùng đành quyết định vứt bỏ thể diện, đau khổ đứng dưới bức tượng trong quảng trường Vườn hoa, hai đứng quay lưng lại với khuôn mặt nghiêm nghị của thầy Hiệu trưởng, bắt đầu phát tờ rơi.


      Nhưng có chuyện cần phải nỏi là, Trịnh Chí Ma hiểu rất về nguyên tắc marketing, trong tờ rơi do Duy An thiết kế hoàn toàn viết tên bất kỳ ai trong đội bóng rổ lên đó, nhưng cuối cùng khi Trịnh Chí Ma in, Trịnh Chí Ma thay đổi thiết kế, viết tên Kiều Ngự nổi bật đó.


      Duy An nhìn hai chữ đó, lòng thầm than “ hay rồi”, quả nhiên, vừa phát được vài tờ thu hút được rất nhiều chú ý, rất nhiều người chạy đến đòi lấy tờ rơi. “Nhanh lên nhanh lên, Kiều Ngự thi đấu đấy, phải xem.”


      Vậy là hai đứng ngẩn ra nhìn, các nữ sinh chạy đến mỗi lúc nhiều, chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ, số tờ rơi trong tay Cố Mộng Mộng và Duy An bị cướp hết sạch.


      Hôm nay khí ấm áp hơn chút, dù sao cũng sắp đến mùa xuân rồi.


      Duy An nhìn ánh nắng nhảy nhót dưới đất, bất lực vỗ vai bạn cùng phòng: “ thôi, Trịnh Chí Ma lo lắng quá mức rồi, có Kiều Ngự tham gia, chắc chắn có nhiều khán giả.”


      Câu này vô cùng chính xác, mới mười giờ mười phút mà khắp trong ngoài sân bóng chật kín người. Đội bóng của trường Đại học A đứng khởi động, họ đến đây là để thi đấu, có lẽ họ hề ngờ thế trận lại thế này. tại họ phát khán giả đa phần đều đến để cổ vũ đại học G, lập tức lòng bất mãn, người nào người nấy vẻ mặt rất khó coi.


      Duy An bị Cố Mộng Mộng lôi kéo hai thùng nước tới, sử dụng lao động nữ cho công việc chân tay nặng nhọc là chưa nghe bao giờ. Duy An thầm thương xót Cố Mộng Mộng, người bạn trai này của ấy chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả, ngày nào cũng tới làm phiền Mộng Mộng.


      Có điều, bọn họ nhau theo cách ấy, cách rất đặc biệt, rất đơn giản, tính toán và lừa gạt phức tạp.


      Khó khăn lắm họ mới tìm được chỗ trống, dùng để tuyên truyền và ngồi nghỉ, hai cùng ngồi hai thùng nước suối, xung quanh là những người tới cổ vũ huyên náo ồn áo, còn có rất nhiều nữ sinh hét gọi tên Kiều Ngự.


      Duy An giơ tay ra vỗ vỗ Cố Mộng Mộng, đột nhiên có chút cảm khái, : “Mộng Mộng, hãy sống vui vẻ cùng với đội trưởng.”


      rất ngưỡng mộ họ.


      Cố Mộng Mộng lơ đễnh, nhìn chằm chằm, mãi mới hỏi: “Tại sao đột nhiên lại thế, cứ như cậu mắc bệnh nan y sắp chết ấy.”


      Duy An lại bị đả kích lần nữa, cuối cùng khẳng định chuyện cảm động với đôi này phải ý kiến hay.


      Chỉ còn năm phút nữa là đến mười rưỡi, sân bóng bỗng im ắng, tất cả các cầu thủ đều đứng tập trung trước mặt đội trưởng đội mình, Trịnh Chí Ma nhìn quanh rồi lớn tiếng hỏi: “Kiều Ngự đâu? Kiều Ngự…”


      Duy An cũng thấp thỏm yên nhìn ngó xung quanh, Kiều Ngự mãi vẫn chưa xuất .


      Khán giả ngoài sân bắt đầu lao xao: “Này, đội trưởng, có phải dối hả?”


      Trịnh Chí Ma tức giận: “Sao tôi có thể dối chứ! Cậu ta nhất định ra sân! Tôi biết mọi người hy vọng được xem Kiều thiếu chơi bóng, đừng nóng, đừng nóng.”


      Vừa dứt lời, các cầu thủ của trường Đại học A tỏ thái độ vui, vài kẻ khoanh tay ném về phía bọn họ ánh mắt khinh bỉ, nam sinh cắt đầu cua bèn đứng ra, người này chắc tính tình nóng nảy, cậu ta cố ý lớn: “Đều đến để trồng cây si cái người tên Kiều Ngự của trường các người phải ? Hê, nghe hễ cậu ta xuất là giống như có động đất độ richter, mọi người chạy hết ra ngoài? Hôm nay tôi phải chờ xem là chúng tôi chạy, hay Kiều thiếu phải cắp đít chạy vì thua…”


      Vẻ bề ngoài của Kiều Ngự khiến trời đất cảm động là , nhưng người nổi tiếng thường lắm thị phi, người kia vừa dứt lời khán giả bên ngoài rần rần vang lên những lời chửi mắng, Duy An và Cố Mộng Mộng cũng túm chặt lấy lưới sắt mà nhìn.


      Đột nhiên, Cố Mộng Mộng : “Duy An, nếu như cảnh này có trong phim, chắc cảnh tiếp theo xuất chiếc trực thăng, sau đó Kiều Ngự đứng đó ngạo thị quần hùng(*).”


      (*) Ngạo nghễ nhìn mọi người

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Duy An đáp, băn khoăn trực thăng và ngạo thị quần hùng có liên quan gì tới nhau, lẽ nào gần đây Trịnh Chí Ma lại gạt sinh viên chăm ngoan Cố Mộng Mộng đọc tiểu thuyết võ hiệp rồi? Còn chưa tìm được đáp án, bị tiếng thét của khán giả đứng xung quanh làm cho giật nảy cả mình.


      có trực thăng cũng có fan cuồng nào ngất xỉu, thực tế , Kiều Ngự chỉ hai tay đút túi quần, mặt mày vô cảm lững thững tới, phía sau là Trình An Ni với đôi giày cao gót tám phân.


      xuất của Trình An Ni vô tình nhắc nhở tất cả mọi người, hoa thơm hiếm có, đáng tiếc lại có chủ rồi.


      Vậy là nhiệt tình của khán giả đột ngột giảm mất nửa.


      Cầu thủ của trường Đại học A vừa nhìn thấy Kiều thiếu trong truyền thuyết đồng loạt phát ra những thanh khinh miệt.


      Trình An Ni vẻ mặt vẫn hằm hằm trừng mắt nhìn đám khán giả quanh sân, Duy An thấy may mắn vì mình đứng ở góc khuất nhất, ít ra cũng bắt mắt.


      Qua đám người và hàng cây lén quan sát Trình An Ni, thấy ấy quét mắt nhìn về phía đám nữ sinh vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị kia, nhìn ai cũng bằng ánh mắt tức giận.


      Mà gần đây Trình An Ni hình như tiều tụy nhiều, mặc dù vẫn ăn mặc thời trang và xinh đẹp, nhưng hôm nay ấy và Kiều Ngự giống như…


      Duy An huýnh huých Cố Mộng Mộng, khẽ hỏi: “Cậu có cảm thấy, An Ni hình như được vui lắm?”


      Cố Mộng Mộng gật đầu: “Ừ, giống oán phụ.”


      Duy An vội bịt miệng bạn lắc đầu: “Đừng linh tinh, hôm nay có người trường khác ở đây, đừng gây chuyện.”


      Hai người quyết định cúi gằm xuống, muốn đụng mặt đôi oan gia kia.


      Kiều Ngự lững thững vào sân bóng, Trịnh Chí Ma lập tức tức giận phừng phừng biết trút đâu, chạy đến chuyện với , kết quả chỉ giải thích rất ngắn gọn: “Vừa rồi có chút chuyện, đến muộn.”


      Thực ra nhìn có chút làm bộ làm tịch nào cả, từ lúc xuất tới lúc mở miệng vẻ mặt vẫn vô cảm như thường ngày, nhưng thái độ lạnh như băng này khiến Trịnh Chí Ma rất vui, ta giơ cổ tay đeo đồng hồ lên cho nhìn: “Cậu có phải ngày đầu tiên chơi trong đội bóng đâu, thông báo mười rưỡi đến nên đến muộn chứ.”


      Kiều Ngự ngước mắt liếc nhìn Trịnh Chí Ma cái, sau đó lại chậm rãi cởi áo khoác ngoài khởi động cho nóng người.


      người trưởng thành trong nền giáo dục nghiêm khắc và nguyên tắc cứng nhắc như Trịnh Chí Ma, có lẽ thể chịu nổi vô lý của người khác, thế là ta nhất định phải đối đầu với tính khí thiếu gia của Kiều Ngự, buông tha cho . “Tốt nhất cậu nên lời xin lỗi những cầu thủ khác trong đội, giờ là mười giờ ba mốt phút rồi, cậu đến muộn.”


      Kiều Ngự dùng tay đập bóng hai cái, sau đó nhìn đội trưởng : “Tôi đến đúng giờ, nhưng lại cứ cằn nhà cằn nhằn như đàn bà, làm lỡ thời gian của mọi người.”


      Đám con bên ngoài nhìn động tác đập bóng của Kiều Ngự mà lòng như nở hoa, đàn ông con trai ưa thể diện, những cầu thủ của Đại học A vốn bực mình khó chịu, lúc này bị gạt sang bên, cuối cùng thể nhẫn nhịn được nữa mà bắt đầu bực bội, hét lên với Kiều Ngự: “Này, tiểu tử kia ngông cuồng gì chứ, đến muộn còn lý à?”


      Kiều Ngự chẳng buồn quay đầu lại, ném ra câu: “Lúc nào tôi đến lúc ấy trận đấu mới bắt đầu, đó chính là lý.”


      Lời vừa thốt ra, cả sân bóng rối như nồi canh hẹ. Những cầu thủ của Đại học A ném bóng xông tới; bên này, mặc dù những cầu thủ của Đại học G trong lòng rất vui nhưng dù sao vào thời khắc quan trọng họ vẫn đồng tâm hiệp lực để đối phó với người ngoài, đây là đạo lý. Vậy là hai bên bắt đầu lao ra giữa sân bóng, càng mắng chửi càng khó nghe.


      Trịnh Chí Ma giật mình sợ hãi, vội chạy ra đứng giữa hai đội khuyên can. Nhưng đám nam sinh hỏa bốc lên đầu, lại thêm phối hợp vô cùng ăn ý của khán giả bên ngoài, họ nín thở chuẩn bị xem vở kịch hay, tạo thành tình thế thể rút lui, đánh nhau phụ lòng khán giả cổ vũ.


      Chỉ sau vài phút mà chiến tranh bùng nổ tới cực điểm, Duy An thể ngồi yên được nữa, lo lắng đứng dậy nhìn vào sân, thấy cầu thủ của hai đội bắt đầu ra tay, giằng rồi đẩy lẫn nhau.


      “Có người bố lắm tiền ghê gớm lắm à? Đồ công tử bột…”


      Kiều Ngự nhiều lời, thậm chí thèm mắng chửi lại, giơ tay đấm thẳng vào mặt kẻ kia, người của Đại học A dồn lên, cầu thủ cả hai đội lao vào nhau.


      Chuyện xảy ra quá đột ngột, ai ngờ trận đấu còn chưa bắt đầu mà cục diện hỗn loạn thế này.


      Trịnh Chí Ma khống chế được cầu thủ đội mình, ra sức la hét cầu họ bình tĩnh lại, nhưng nhũng tiếng la ó cổ vũ bên ngoài ngày lớn, những nhát gan vội vã bỏ chạy ra về.


      Duy An nhận thấy việc nghiêm trọng, chưa kịp gì Cố Mộng Mộng cuống lên, chạy ào vào sân. “Trịnh Chí Ma! được đánh nhau! quay lại đây ngay!”


      Duy An cũng chạy vào theo để khuyên nhủ, nhưng đám nam sinh thấy con xuất càng nổi máu hùng. Đám người của Đại học A nghiến răng nghiến lợi muốn tìm cớ trút giận, Kiều Ngự là người có thù tất báo, vậy là xuất đột ngột của hai bỗng như thêm dầu vào lửa.


      Duy An thấy thể ngăn được họ, trong lúc tay chân luống cuống biết phải làm thế nào, chỉ vô thức nhìn quanh, đột nhiên nhận ra, lúc này thấy Trình An Ni xuất khuyên can Kiều Ngự.


      bạn giày cao gót tức giận phừng phừng như thường thấy, mà hình như bị sốc nặng, ấy đứng yên nhìn Duy An chằm chằm, ánh mắt đó khiến Duy An lạnh sống lưng. nhớ tới tất cả những việc mà Trình An Ni từng làm, biết ấy còn là người như mình nghĩ nữa, nhưng vẫn quyết định tới chào hỏi trước, vậy là Duy An ra ngoài, lên tiếng : “An Ni, cậu có thể vào khuyên Kiều Ngự đừng đánh nữa , nếu tiếp tục thế này nhà trường biết phạt đấy.”


      Trình An Ni như vừa nghe thấy câu chuyện nực cười nhất, phá lên cười như điên như dại, nhìn đám nam sinh trong sân bóng hung hăng, ấy vẫn thản nhiên trừng mắt với Duy An: “ ta căn bản thèm nghe lời tôi, có lẽ bây giờ Kiều thiếu chỉ chịu nghe lời người thôi, cậu đoán xem, người đó là ai?”


      Đột nhiên qua khóe mắt, trong lớp sương mỏng có người mặc áo khoác dài chầm chậm xuất , khuôn mặt đường nét dần , vẻ mặt thản nhiên điềm tĩnh, sau đó là nụ cười rất .


      Duy An đâu còn tâm trạng để đoán.


      Mặt biến sắc, khiến Trình An Ni cũng sững lại, quay lại nhìn theo ánh mắt , thấy con đường có người về phía họ.


      phải sinh viên, là Tống Thư Minh.


      Duy An ngờ lại đột nhiên quay về đúng vào lúc hỗn loạn này, lòng rối loạn, biết mình phải gì với , càng biết mình nên ra khuyên Kiều Ngự đừng đánh nhau nữa hay chạy tới hỏi Tống Thư Minh mấy hôm nay đâu, là ai…


      Trăm ngàn suy nghĩ như muốn nổ tung, khiến nghĩ ra được điều gì, Trình An Ni đứng bên cạnh lại cười quỷ dị, vẻ mặt như chợt hiểu ra, : “Chim cánh cụt, cậu phải dùng bao nhiêu thủ đoạn mới câu được người đàn ông ngốc nghếch kia? Vì cậu mà xe đưa xe đón, nhưng đáng tiếc… Kiều Ngự chạy điều tra giúp cậu cả nửa ngày mới phát ra, ta mạo nhận là thầy giáo phải ? Ái chà, si tình quá mất, muốn dùng cách này để lừa gạt trái tim trong trắng của cậu cơ đấy!”


      Duy An cứng người đứng bên sân bóng nhìn Tống Thư Minh, hoàn toàn biết phải làm thế nào, Tống Thư Minh đột nhiên nhìn hét lớn: “Cẩn thận!”


      Quả bóng rổ bay đến, rơi xuống đất lăn lăn.


      Duy An mơ mơ màng màng cảm thấy cơ thể mình nặng dần, trước lúc ngất còn nhìn thấy vẻ mặt người đó lo lắng như phát điên chạy về phía , Kiều Ngự vẫn đẹp trai như thế, ngay cả khi tức giận, ngay cả khi đánh nhau với người khác.


      vẫn là đoạn hồi ức thể xóa được.


      “Duy An!”


      Ồ… Lúc ngất lại nghĩ, cuối cùng gọi là chim cánh cụt nữa.


      Ngay sau đó, được vòng tay quen thuộc bế lên, giọng người dịu dàng như biển, ràng sắp khiến chết chìm trong đó, ngừng hét gọi: “Annie?”


      Duy An còn ý thức.


      biết bao nhiêu lâu trôi qua, lúc Duy An mở mắt ra thấy trần nhà trắng toát, thấy lòng nặng trĩu, đây chắc là bệnh viện rồi.


      Chẳng ai muốn vô duyên vô cớ bị đưa vào cái nơi lạnh lẽo như bệnh viện, cũng may khi Duy An cố gắng đảo mắt nhìn quanh, phát ra mình nằm trong phòng y tế của trường. thở hắt ra bóp bóp đầu ngồi dậy, vốn định với Cố Mộng Mộng ngồi ở giường đối diện là nhìn thấy quả bóng rổ đó bay tới, nhưng lời vừa lên tới môi bị ánh mắt của hai người bên cạnh ngăn lại.


      Kiều Ngự đứng dựa bên cửa nhìn , còn Tống Thư Minh ngồi ghế, thấy tỉnh, Tống Thư Minh đứng dậy, tới ngồi xuống bên giường quan tâm hỏi: “Em thấy thế nào?”


      Duy An cúi đầu đáp: “ sao, chỉ là ở đây… hơi đau.”


      “Bác sĩ sao, chỉ hơi sưng chút. Nhưng yên tâm, em nằm lát, hôm nay nhất định phải đến bệnh viện.” Tống Thư Minh vừa dịu dàng vừa kiên quyết , sau đó cười cười xoa đầu như ở chỗ người, tiếp: “Em đừng nghĩ ra cách phản kháng, em bị ngất, cần phải tới bệnh viện kiểm tra mới yên tâm, nghe lời.”


      Duy An ràng nhìn thấy vẻ mặt Kiều Ngự cứng lại, ngước mắt lạnh lùng liếc Tống Thư Minh cái, sau đó chậm rãi hỏi: “ phải thầy giáo, là ai?”


      Duy An bắt đầu căng thẳng, nhìn Tống Thư Minh, biết phản ứng thế nào trước câu chất vấn của Kiều Ngự, nếu lời dối của bị lộ, nếu có mục đích khác, vậy


      Nhưng Tống Thư Minh thậm chí còn tỏ ra kinh ngạc, vẫn yên lặng lịch lãm như thường ngày, cầm cốc sữa nóng tới, hỏi Duy An: “Có muốn uống chút ?”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 15: Mùa đông bị lãng quên



      Phòng Y tế nằm ở cửa phía đông của Đại học G, trong căn nhà ba tầng, trước kia còn treo biển hiệu bệnh viện trường, nhưng về sau phía trường tự thấy quy mô , lại cách xa ký túc xá sinh viên, nếu xảy ra chuyện gì sinh viên thường thẳng đến bệnh viện trong thành phố, vậy là đành khôi phục lại tên gọi bình thường.


      Thường , chỉ những sinh viên ngoại tỉnh mới tới để mua thuốc khi bị cảm cúm lặt vặt, vì vậy mấy phòng bệnh tầng hai lâu có ai dọn dẹp, mấy chậu hoa xương rồng bệ cửa sổ chết khô.


      Duy An giơ tay đón lấy cốc sữa, Kiều Ngự tới cạnh giường nhìn Tống Thư Minh lại hỏi: “Rốt cuộc là ai? Tại sao lại giả vờ là giảng viên trường chúng tôi?”


      Người đàn ông kéo chăn đắp cho Duy An ngước mắt nhìn Kiều Ngự, lần đầu tiên với giọng có chút khó chịu: “Những chuyện ấy có liên quan gì tới cậu.”


      rất ít khi với người khác như thế, Duy An ngửi thấy mùi thuốc súng.


      Quả nhiên, Kiều Ngự lập tức chau mày lạnh lùng hừ tiếng, ngang ngạnh tiếp: “ chịu mời ra khỏi đây.”


      “Tại sao?”


      “Chúng tôi biết rốt cuộc muốn làm gì, ấy là con , bị người khác gạt phải làm sao?”


      Tống Thư Minh cười, nhìn Duy An hỏi: “Em có cho rằng gạt em ?”


      Duy An dám nhìn ai trong số hai người, câu hỏi này thể trả lời, đành thuận theo thắc mắc của Kiều Ngự mà hỏi : “Thầy ơi, rốt cuộc tại sao thầy phải giả vờ làm…” được nửa mới chợt nhận ra mình quen gọi là thầy, cho dù cách xưng hô ấy còn tồn tại nữa. Nhưng trong lòng, thích cách xưng hô như thế, bản thân cách gọi dựa dẫm rồi.


      Vẻ mặt an ủi, Tống Thư Minh khẳng định: “ hại em, em hãy tin .”


      “Rốt cuộc thầy là ai? Làm nghề gì, tại sao lại thường tới thư viện, tại sao lại tiếp cận em? Những chuyện này… những chuyện này em đều biết, bắt đầu từ ngày thầy xuất em lựa chọn tin tưởng thầy, nhưng những gì thầy ràng đều là dối.” Duy An ép mình phải lấy hết dũng khí để ra, ngước mắt thấy Kiều Ngự đắc ý nhìn Tống Thư Minh, dường như cảm thấy những lời của khiến vô cùng hài lòng.


      Tống Thư Minh bị chất vấn, nhưng hề hoảng loạn, trầm mặc gì, rất lâu sau mới cúi xuống hôn lên trán Duy An, khẽ : “Annie, em đừng sợ, rồi, có những chuyện phải đợi em lớn thêm chút nữa cho em biết. Giờ vẫn chưa phải lúc, cũng có thể nếu ra… được gặp em nữa.”


      Duy An vô tội bị quả bóng đập vào đầu, nằm giường cắn chặt môi, sắc mặt trắng nhợt, nhưng đột nhiên trở nên ngang bướng. nhìn chăm chăm, thành khẩn hỏi : “Thầy, thầy đừng dối em, cho em biết , thầy là ai? Tại sao lại phải giả vờ là người của trường G?”


      Tống Thư Minh còn chưa kịp trả lời, Kiều Ngự thấy hôn lên trán Duy An thể kìm chế được nữa, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở : “Tránh xa ấy ra chút.”


      Giọng đầy khiêu khích, Duy An lén nhìn Kiều Ngự, hiểu Kiều Ngự lại lo lắng cho mình như thế.


      Tống Thư Minh giọng ôn tồn , nhưng hoàn toàn có ý nhượng bộ, đáp : “Đây cũng là điều tôi muốn với cậu, Kiều Ngự, tốt nhất cậu nên tránh xa tiểu Annie của tôi ra, xuất của cậu mang lại tai họa cho ấy.”


      Kiều Ngự như cười như , ràng là rất tức giận, cố nén giọng hỏi : “Giờ tôi có thể gọi người đuổi ra, mạo nhận là giảng viên trường G, chuyện này nếu lộ ra ngoài tưởng mình sao chứ?”


      “Haiz, tuổi trẻ là tuyệt, trẻ con luôn như vậy, sợ trời, chẳng sợ đất.” Tống Thư Minh có chút cảm khái, lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Kiều Ngự : “Tôi vốn tưởng cậu là thằng bé rất xấu, nhưng giờ xem ra… dường như cậu…”, đột nhiên cười cười quay sang nhìn Duy An, bộ dạng như muốn cho biết bí mật nho , “Suỵt… Annie, em xem, ra cậu ta thích em.”


      Duy An giật nảy mình, trong lúc hoảng loạn chỉ biết nhìn Kiều Ngự, phát vẻ mặt biến đổi, Kiều Ngự chưa kịp lên tiếng phản bác, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng thét chói tai, ai đó lao vào như người điên, trừng mắt nhìn Duy An gào lên: “ thể nào! Cậu đừng si tâm vọng tưởng! Kiều Ngự thể thích cậu, thể!”


      Chỉ mới hai tiếng đồng hồ trôi qua thôi, Trình An Ni đứng trước mặt lúc này còn nhếch nhác hơn so với lúc gặp ngoài sân bóng, ràng ấy sắp khóc đến nơi rồi, thấy những người trong phòng bệnh đều quay ra nhìn mình, ấy chạy tới bên cạnh Kiều Ngự, kéo tay muốn lôi .


      Kiều Ngự vô cùng chán nản, kiên nhẫn mà hất mạnh tay Trình An Ni ra, : “Em về trước .”


      “Tại sao? ràng là bạn trai em. Kiều Ngự! tưởng em biết người xóa topic đó là chắc, tại sao bảo vệ ta? Em chỉ chụp có hai tấm ảnh đưa lên, vậy mà căng thẳng như thế, con bé xấu xí đó có gì tốt!”


      Ánh mắt Kiều Ngự đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, đứng trước mắt Trình An Ni nhưng thèm nhìn thẳng vào mặt ấy, giọng thiếu kiên nhẫn như sắp nổi điên : “ cảnh cáo em, trước khi nổi giận hãy tránh xa nơi này ra.”


      Trình An Ni ràng tin vào tai mình, kinh ngạc nhìn Kiều Ngự, “ gì!”


      , em… cút!”


      Mấy người trong phòng đều vô cùng kinh ngạc, bao gồm cả Duy An, thể tin nổi ngồi bật dậy nhìn Kiều Ngự, cuống quýt định gì đó, nhưng Tống Thư Minh lại giơ tay ra vỗ vỗ lên chăn của , ngăn cho .


      Duy An đành ngồi im nhìn họ cãi nhau.


      Trình An Ni giật lùi từng bước, tới cửa phòng bệnh đột nhiên gằn giọng hỏi Kiều Ngự: “ thích ta ư?” Trình An Ni chỉ vào Duy An nằm giường, giống như chỉ kẻ thù giết cha.


      Duy An bất giác muốn giải thích : ” phải… Kiều Ngự? giải thích với ấy …”


      Kiều Ngự lại đứng quay lưng về phía , cười gật đầu, điệu bộ rất nhàng, trả lời Trình An Ni: “Đúng. Vì vậy có thể được rồi.”


      ấy thừa nhận rồi?


      Căn phòng xíu ngột ngạt khiến Duy An thở được.


      Đôi mắt mở to tròn như mắt mèo của Trình An Ni phóng ra vài tia nhìn sắc lẹm, ánh mắt như đao chỉ hận thể chém lên người Kiều Ngự. An Ni tức tối gườm gườm nhìn Duy An sau đó nhìn Kiều Ngự từng từ từng chữ : “Kiều Ngự, tôi cược với , rất nhanh thôi, quay về bên tôi! Tôi tuyệt đối tin mình lại thua vào tay con bé xấu xí kia!”


      Cuối cùng Tống Thư Minh cũng đứng dậy, ra, lịch mở cửa cho Trình An Ni, sau đó cười cười : “Nếu giờ lập tức biến mất, tôi tha thứ cho cách dùng từ của .”


      Trình An Ni ngẩn ra, sống tới tuổi này có lẽ chưa bao giờ phải chịu mất mặt như thế, liên tiếp bị người khác đuổi ra ngoài, khiến chẳng có đất dung thân. nhìn Tống Thư Minh, hỏi : “ cũng thích ta? Xem ra ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đúng là cầm thú! Chuyên lừa gạt loại con ngu ngốc như ta. Ha ha…” Trình An Ni phá lên cười rồi chạy ra ngoài, cuối cùng bật khóc nức nở.


      Trong phòng chỉ còn lại ba người, Tống Thư Minh như có chuyện gì xảy ra, lảng sang chuyện khác : “Lúc em ngất bạn cùng phòng và đội trưởng bóng rổ cũng có mặt, nhưng sau người của phòng giáo vụ tới tìm đội trưởng, bảo bạn cùng em cùng cậu ta rồi, chắc liên quan đến chuyện ẩu đả ở sân bóng.”


      Duy An chẳng nghe lọt tai từ nào, nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt mình như nhìn bức họa hỗn loạn, màu sắc đậm đậm nhạt nhạt làm hoa mắt, đường vẽ khúc khuỷu, sử dụng màu sai.


      Rốt cuộc nên tin ai đây?


      Tống Thư Minh quay lại nhìn Kiều Ngự, lịch : “Ở đây còn chuyện gì nữa, phiền cậu cũng về , lát nữa tôi đưa ấy đến bệnh viện kiểm tra, cảm ơn cậu tới thăm Duy An.”


      Giọng điệu ôn hòa lịch , nhưng từng lời từng chữ lại như cây kim.


      Kiều Ngự cứng người, vẻ mặt biến đổi phức tạp tới mức ngay bản thân cũng khống chế nổi, hết lần này tới lần khác, đều đứng trước mặt như thế này, ngập ngừng định lại thôi.


      Thực ra … thực ra chỉ ưa thể diện hơn người khác mà thôi.


      Cuối cùng, Duy An cũng nhìn thẳng vào mắt , cả hai đều định , do dự, rồi : “ trước .”


      Kiều Ngự hỏi bằng giọng dịu dàng : “Em thà tin người lai lịch bất minh còn hơn tin những lời sao? Những lá thư tình đó, em bỏ đâu rồi?”


      Duy An thể khống chế được tâm trạng của mình nữa, “Là bùa cợt em trước. thích Trình An Ni, nhưng cố ý dùng em để chọc giận ấy.”


      Kiều Ngự muốn giải thích, có điều biết phải sao, bởi đây là .


      Duy An hít hơi sau, cúi đầu : “Kiều Ngự, về .”


      Kiều Ngự đạp cửa ra.


      Đám người ồn ào kia đều cả rồi, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn, chỉ còn Tống Thư Minh và Duy An, nhưng Duy An thấy thoải mái.


      Tống Thư Minh mang áo khoác tới mặc cho trước, rồi vừa vén tóc lên vừa nhìn chỗ đầu bị sưng của , bằng giọng lo lắng : “Cần phải tới bệnh viện kiểm tra, ngộ nhỡ có di chứng gì còn sớm phát . thấy lúc họ ném bóng, lực rất mạnh, ngờ lại đập thẳng vào em.” Xong thở dài, “Tại sao lại đứng ngẩn ra ở đó, biết đường mà tránh .”


      Duy An lắc đầu, “Lúc đó em đột nhiên thấy thầy tới.”


      cười, vừa đau lòng vừa bất lực, ‘Annie ngốc, hai hôm nay về nhà, vì vậy… lại mang theo di động. Ở nhà có chút việc cần giải quyết, sau này vô duyên vô cớ biến mất nữa, được ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :