1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vì Em Mà Anh Đến - Huyền Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Suốt buổi chiều Duy An chỉ cắm cúi nhặt đồ của mình, tiếng chuông đồng hồ nóc thư viện vang lên hết lần này tới lần khác, hai người bọn họ đều giữ im lặng như có thỏa thuận ngầm.

      Đột nhiên dưới sân ký túc vọng lên tiếng huýt sáo dài, giống như cảnh đại hiệp xuất trong phim, ngay sau đó là tiếng ngâm thơ:
      "Cơ thể chính là tấm gương khảm khuôn mặt kiều diễm của em.
      Nghệ thuật cao siêu của người họa sĩ chính là góc nhìn
      ." (*)

      (*) Bài thơ Sonnet 24 của William Shakespeare.

      Cách xuất của Trịnh Chí Ma quả nhiên rất cá tính, hai quay sang nhìn nhau, Duy An bật cười đầu tiên, Cố Mộng Mộng vội chạy đến bên cửa sổ ra sức xua tay xuống dưới, hét lên với ta: " tự ăn cơm trước , hôm nay em ."

      Duy An đương nhiên muốn vì mình mà làm lỡ việc của người khác, liền : "Mình sao đâu, cậu ."

      Đáng tiếc, sinh viên chăm ngoan lại vô cùng cố chấp, hồ nghi nhìn bạn hồi lâu, cuối cùng kết luận: "Nhưng mình thấy nhìn cậu giống người sao."

      Câu này khiến Duy An giận cũng được mà cười cũng chẳng xong, đành đứng dậy lôi thùng rác tới, sợ mình hối hận, nhanh nhẹn ném những mảnh thư tình bị xé vụn kia vào, cho chúng làm bạn cùng rất nhiều những phế vật khác, cuối cùng nghiến răng nghiến lơi dùng chân ép chúng xuống.

      lại những động tác đó được thực rất dứt khoát, Duy An làm xong rồi mà Cố Mộng Mộng vẫn còn đứng ngẩn ra đó, với bạn: "Mình tuyệt đối liên hệ với Kiều Ngự nữa, đều tại mình chịu tỉnh ngộ. An Ni cần phải tức giận, là do mình đơn phương ngốc nghếch, đấy…" quay lưng về phía bạn, ra sức hít sâu và nhắc mình được phép khóc, rồi tiếp tục hứa: "Mình thích Kiều Ngự nữa."

      Những lá thư bị xé vụn và vứt vào thùng rác đó là quãng thời gian trong sáng nhất trong suốt ba năm qua, giờ chúng thành rác rồi, ai tiếc nuối, cũng chẳng ai thừa nhận, lạnh lẽo của thanh xuân đó chẳng thể sưởi ấm bất kỳ ai, ngay cả Duy An cũng muốn vứt bỏ, phủi sạch.

      Thành phố Lan ngày lạnh hơn, Duy An ôm cánh tay mình, phòng ký túc có điều hòa nên thể giữ ấm, cuối cùng cũng đuổi được Cố Mộng Mộng hẹn hò với Trịnh Chí Ma, cả phòng giờ chỉ còn lại mình .

      Hình như ngay cả nước mắt cũng đóng băng lại rồi.

      với mình rằng đây là lần cuối cùng nhớ lại những chuyện này, giống như mỗi buổi tối bình thường khác, nếu bây giờ vẫn còn như ba năm trước, Kiều Ngự nhất định nằm bò sách tiếng , tức giận gào to: "Ngốc chết mất, mau học thuộc ! biết ai nghĩ ra cái chủ ý vớ vẩn này, dựa vào cái gì mà cậu học kém tôi lại được về nhà hả?"

      Về sau, khi phải đảm nhận vai trờ học sinh giỏi phụ đạo cho bạn, Kiều Ngự luôn rất quý "nghề nghiệp" của mình. vừa chỉ chỉ chỏ chỏ vở, vừa lơ đễnh, tiện miệng hỏi : "Này, cậu có biết đám người hay đứng ở đầu đường Trưởng Thạch , hôm qua họ gây với tôi đấy."

      "Hả?" Duy An nghĩ mãi mới nhớ ra đường Trưởng Thạch ở đâu, hình như gần khu công nghiệp.

      "Hôm qua tôi chán nên cần tài xế đến đón, vốn định taxi qua bên đó gặp bạn, kết quả bị bọn chúng chặn đường." Kiều Ngự chau mày, "Này! được ngẩn ra nghe chuyện của người khác như thế! Nhìn vào đây, từ này đọc thế nào?"

      Thôi được, ràng là chuyển chủ đề trước.

      Duy An đành chấp nhận thực tế, tiếp tục đọc, lúc sau, vẫn lo lắng, bèn ngẩng dầu lên hỏi: "Vậy… tại sao họ lại tìm cậu?"

      "Suýt đánh nhau, trong số bọn chúng có đứa thích nữ sinh trong trường chúng ta, kết quả người đó như bị thần kinh cứ nhất định tôi là bạn trai ta. Tôi ghét nhất những chuyện như thế này, chán chết mất! Có điều đám người đó cũng rất thú vị, sau khi mọi chuyện tôi còn ăn với họ bữa cơ, đánh quen."

      Chim cánh cụt ngốc nghếch khi ấy sợ tới co cả vai lại, những chuyện này thường gặp ở trong trường, rất nhiều nam sinh bị phạt trừ điểm chỉ vì động tí là đánh nhau…

      Huống hồ đám người hỗn loạn trong xã hội đó đối với Duy An mà quả quá đáng sợ, đành khuyên Kiều Ngự đừng qua lại với họ nữa. "Ừ… Chỗ đầu đường ấy đều là những người làm nghề sửa chữa thay thế phụ tùng xe hơi phải , giống người tốt lắm."

      "Ai là người tốt? Tôi có phải là người tốt ?"

      Duy An nhìn đoạn văn dài dằng dặc mà cầu phải học thuộc, quả quyết lắc đầu: " phải."

      "Đừng vớ vẩn nữa!"

      Trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, ngày dài bất tận, còn dùng phương thức cãi cọ cùng phục tùng để ở bên nhau trong suốt ba năm cấp ba, tới lớp mười hai, học hành căng thẳng. Duy An vì muốn thi vào trường mỹ thuật mà thường xuyên phải đến lớp học vẽ, vì vậy buổi tối phải sớm.

      hôm, hiếm khi Kiều Ngự lại chủ động hỏi : "Với điểm số môn tiếng Ạnh như thế này liệu cậu có đỗ được trường đại học nào ?"

      Duy An tưởng lại bắt đầu khinh miệt mình, đành buồn bực giải thích: "Mình học vẽ, nên đăng ký Học viện Mỹ thuật của Đại học G, nghe hai năm gần đây học viện đó khá ổn."

      Người nồi bên cạnh chau mày, đảo mắt nhìn , tiếp: "Đại học G, hừ, cũng ghê gớm đấy nhỉ."

      " mà, mình muốn thi vào đó." Duy An vô cùng nghiêm túc ra ước muốn của mình. "Thực ra mình vẽ tệ, do cậu biết đấy thôi."

      Kiều Ngự đột nhiên yên lặng nhìn , bộ dạng uể oải của trong rất hấp dẫn, vì thường xuyên dùng ánh mắt chán ghét như thế, nên khiến nhiều người hiểu lầm khó gần.

      Nhưng thực ra… Duy An lén bật cười, biết Kiều Ngự giống đứa trẻ bị chiều hư, chỉ quen tiếp nhận ngưỡng mộ và tán thưởng của người khác, vì vậy chẳng có thứ gì khiến hứng thú, ngược lại thích những hành vi phản nghịch.

      Duy An đợi rồi lại đợi, vẫn gì, vậy là đành cúi đầy nhìn sách của mình, lúc sau, Kiều Ngự đột nhiên bảo: "Ừ, vẽ đẹp ."

      Khó có dịp nhận được lời đánh giá như thế của , Duy An cảm thấy căn phòng ngột ngạt bỗng trở nên đáng lạ thường, hỏi: "Vậy còn cậu? Cậu định thi trường nào?"

      Kiều Ngự muốn trả lời, hình như biết hỏi thế, bèn lảng sang đề tài khác: "Tôi cá cậu thi đỗ Đại học G."

      Duy An cuống lên muốn tranh cãi, nhưng người bên cạnh lại vô vị tới mức ngáp dài, tay phải Kiều Ngự chống cằm, chống khuỷu tay lên bàn nhìn , lắc đầu thở dài: "Được rồi được rồi, tôi đánh cược với cậu, nếu cậu thi trượt Đại học G, hãy viết lên tấm biển câu: "Tôi là lợn, rồi đứng ở cổng trường chụp ảnh gửi cho tôi xem."

      cuộc đánh cược hết sức ấu trĩ… Duy An cười thành tiếng, hỏi ngược lại: "Thế nếu mình thi đỗ sao?"

      "Cậu thi đỗ tôi dành tặng cậu bất ngờ, đến khi ấy cậu biết."

      Giờ, ngồi mình trong ký túc xá trường Đại học G để hồi tưởng lại.

      Tất cả mọi chi tiết đều bị Kiều Ngự quên rồi, từ nay về sau, ký hiệu cho những cuộc cãi vã ấu trĩ và những lời đùa hồi đó chỉ có từ: Phế phẩm.

      Đến đây là kết thúc rồi, Kiều Ngự.

      nhìn thùng rác đầy ắp lời cáo biệt: " quên rồi, nếu em thi đỗ Đại học G dành tặng em bất ngờ."

      ra, định nghĩa về bất ngờ của và em lại khác nhau đến thế.

      Vừa hay, nó bất hạnh khi mang tên: Xa lạ.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 11: Đại dương sau lưng.

      Trời tối hẳn.

      Di động của Duy An đổ chuông ngừng, cuối cùng cũng giật mình bừng tỉnh, nỗi buồn vốn lắng xuống nay bỗng cuộn dâng sau cú điện thoại đó.

      Người đầu dây bên kia dịu dàng hỏi : "Annie, có uống thuốc đúng giờ ?"

      Câu này như bàn tay vô hình, đẩy đổ bức tường thành bằng cát mà phải khó khăn lắm mới dựng lên trong tim, và lần này là vì tin tưởng.

      Tống Thư Minh chính là đại dương sau lưng , cho thế giới an toàn, nếu làm mặt trời chiếu rọi, có nơi nương thân.

      Giờ, nhờ cú điện thoại mà có lý do để yếu đuối, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

      Duy An cố nén giọng trả lời: "Ừm… uống rồi ạ." Sau đó vừa với tay lật tìm, vội vàng lấy thuốc cảm uống.

      "Vẫn thấy khó chịu à? Hình như nghe giọng mũi của em nặng hơn rồi đấy." Người ở đầu dây bên kia nghi ngờ hỏi.

      " sao nữa rồi." Duy An khịt khịt mũi, hỏi: "Thầy ở đâu?" Cũng may mấy hôm nay bị cảm, nước mắt, nước mũi chảy giàn giụa, giọng có nghe như khóc cũng thể nhận ra.

      Tống Thư Minh cúi đầu cười, giọng trầm ấm vang lên: "Em ra cửa sổ xem."

      Duy An lau mặt, cầm di động ra đứng bên cửa sổ, kính sương bám mờ, dùng tay lâu lau qua rồi áp sát nhìn xuống dưới.

      Người đàn ông gọi điện thoại mặc chiếc áo choàng dài, đứng dưới gốc cây ở sân ký túc.

      Nhìn ra sau lưng thấy thư viện, màu xám sẫm đó và như hòa vào làm , cứ như vừa bước từ đấy ra, vậy là cả người và nền đều bị đóng khung ở đó, qua lớp sương mỏng dần dần ra trong bức vẽ đầy bình yên.

      Kỳ lạ là, mỗi lần Duy An nhìn thấy bức tranh như thế này đề vô thức có cảm giác quen thuộc.

      "Bên ngoài lạnh, còn ốm đừng ăn nữa, xuống lấy cơm tối, mang đến cho em này."

      vẫn luôn chu đáo như vậy, khiến Duy An thể xúc động.

      Cuối cùng đứng bên đường ôm túi đựng hộp cơm vừa mang đến cho mình, chân giẫm lên gờ đường, loạng choạng vững, Tống Thư Minh còn phải giơ tay ra đỡ.

      Duy An nghịch ngợm, đứng từ cao nhìn , còn tít cả mắt.

      thế giới này luôn có người vì mà đến cách chân thành, tại sao phải tự mình tìm phiền phức cho mình chứ?

      Tống Thư Minh nhìn mặt , đột nhiên giơ tay gạt mũi cái, hỏi: "Mũi đỏ cả lên rồi, có phải khó chịu lắm ? , đến bệnh viện." yên tâm.

      Nhưng Duy An biết tại vừa khóc, vì vậy bộ dạng mới nhếch nhác thế này, thế là bối rối lắc đầu, chịu .

      đành đẩy . "Mau lên phòng , có việc gì đâu, chỉ sợ em chạy ra ngoài ăn cơm rồi lại bị lạnh, mau ăn lúc cơm còn nóng, hôm nay nhất định phải nghỉ sớm đấy."

      Duy An thở ra làn hơi trắng, vẫn đứng im lề đường như người bạn cố chấp.

      Tống Thư Minh hỏi : "Sao thế?"

      Duy An muốn về những chuyện đó nữa, ôm cái túi nóng hổi ngẫm nghĩ mãi vẫn tìm ra được cớ nào, vậy là co ro trong chiếc áo khoác : "Ồ… thầy, em…"

      quyết định an ủi bé ngốc nghếch luôn tự đưa mình vào rắc rối này, nhẫn nại : " sao đâu, ra được là tốt."

      trẻ mũi đỏ lựng cúi đầu, băn khoăn rất lâu, thực ra chỉ vì muốn quay về phòng sớm quá thôi, nhưng ngại với , đành trả lời tùy tiện: "À, em lạnh."

      xong câu đó cả hai đều cười. Tống Thư Minh vò vò tóc , : "Mau lên phòng , nghe lời."

      do dự lát, rồi gật đầu, ôm đồ trong lòng chạy được hai bước.

      đầu là bầu trời tối đen, cũng may vì ban ngày có nắng nên lúc này có sao. Duy An nhìn những ngôi sao lấp lánh qua kẽ hở của các tòa nhà, đột nhiên dừng lại quay người.

      "Thầy… thực ra…" Thực ra thấy khó chịu, thực ra họ có thể dạo cùng nhau, thực ra muốn đứng với thêm chút nữa.

      Tống Thư Minh cũng hối hận, bước nhanh lên phía trước và kéo người lại, Duy An đứng gờ đường chật hẹp suýt ngã, thế là nghiêng ra sau. còn chưa kịp hét lên thấy mình nằm gọn trong lòng .

      Họ đứng ôm nhau như thế trước cửa ký túc xá người qua kẻ lại, cũng may đương phải chuyện to tát trong trường đại học, lại là buổi tối nên mọi người để ý.

      Duy An nhắm mắt dựa vào , chẳng dám câu nào, lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi: "Tại sao mỗi lần em buồn, thầy đều ở bên em?"

      " đến chỉ vì em, đương nhiên luôn ở bên em." khẽ hôn lên trán .

      Duy An ngửa ra sau né tránh, mắt lấp lánh nhìn , thành nhắc: "Em bị cảm mà."

      Đèn đường nháy phụt, câu hợp tình hợp cảnh.

      Tống Thư Minh cười vừa ấm áp lại vừa bá đạo, mặc kệ tất cả hôn lên môi , chỉ động tác đó thôi khiến mùa đông như nở hoa.

      Duy An hít thở khó khăn, nhưng vẫn có thể cảm thấy ánh sao lấp lánh rất đẹp sau lưng , vậy là giống như chú thỏ con đỏ bừng mặt, dám nhìn thêm lần nào.

      Cuối cùng cũng buông con thỏ trong vòng tay ra. Tống Thư Minh cười trêu, bẹo má : "Annie, em lúc này đáng ."

      "Thầy…"

      ra thân mật là phải chia sẻ, cho dù chỉ là nụ hôn rất , nhưng cũng trở thành cột mốc của hạnh phúc.

      Mười phút sau, Tống Thư Minh cầm tay về phía nhà để xe, chân tay Duy An hễ đến mùa đông là lạnh cóng, luồn mười ngón tay vào nhau, rồi nhét tay vào túi áo mình.

      được đoạn, Duy An bỗng lo lắng, hạ giọng kéo lại hỏi: " sao ạ… ý em là, nếu để đồng nghiệp và các thầy giáo trong trường thấy chúng ta thế này… có phải… ổn lắm?"

      Lúc này mới nghĩ ra, quay đầu nhìn các đôi tình nhân qua, bằng giọng tự trào: " quên hết những chuyện xảy ra hồi trẻ với mình rồi, cũng may, còn có cơ hôi cho lại được gặp em bây giờ."

      "Dạ? Ý em là…"

      " sao đâu." Tống Thư Minh vừa vừa đỡ Duy An lên gờ đường cao, hai tay đặt ở eo để ngoan ngoãn phía trước mình. Duy An nhìn bằng ánh mắt thà, vẻ mặt vô cùng cảm khái, nhìn giống như người tình bị mất rồi lại được gặp ở kiếp này. "Annie, rất em."

      Đây chính là lời bộc bạch đột ngột song cũng rất thẳng thắn, người trầm tĩnh như Tống Thư Minh lại ra được điều đó, khiến người nghe an tâm. Duy An còn cảm thấy căng thẳng, vòng tay ôm chặt cổ , nghiêm túc gật đầu.

      gì, chỉ ôm chặt , dường như hành động này còn quan trọng hết thảy.

      Tống Thư Minh tiếp tục thầm bên tai : " biết em thích Kiều Ngự nhiều năm rồi, giờ em trả lời cũng sao, đợi em lớn hơn chút nữa."

      của .

      Duy An mắt đỏ hoe, cứ thế đặt tay vào lòng bàn tay , để mặc đưa mình gờ đường mấp mô nguy hiểm, sân trường buổi tối bao phủ lớp sương lạnh thấu da thấu thịt, ánh đèn đường quá tối.

      Đột nhiên muốn nhắm chặt mắt, chỉ bởi bỗng muốn trải nghiệm nguy hiểm hoàn toàn phòng bị lúc này. Trong bóng tối, nhìn thấy cuối đường ở đâu, cũng biết mình gặp phải điều gì, nhưng chỉ cần nắm chặt tay Tống Thư Minh là được.

      câu mà người ta hay dùng để làm chữ ký, thế nào nhỉ? "Chỉ cần nắm tay em, em dám nhắm mắt bước về phía trước."

      gặp được người như thế, làm như thế rồi, giờ mới hiểu những tình tiết cẩu huyết trong ngôn tình cảm động tới mức nào.

      Tối nay tất cả giống như trang sách mới, Duy An cảm thấy cuối cùng mình cũng có được cuộc sống mới.

      "Được rồi đừng ồn nữa, còn ăn là nguội đấy." Hai người dạo tới tận khi Tống Thư Minh thể lên tiếng nhắc nhở, lúc này mới nhớ ra mình chưa ăn cơm tối, vậy là hai người quay lại nhà xe, lên xe ngồi giải quyết chỗ đồ ăn.

      Dù chiếc xe con của Tống Thư Minh màu đen, nhưng nó đỗ ở trong sân trường cũng rất bắt mắt, biết thu hút bao nhiêu ánh mắt tò mò của người qua đường.

      Duy An vừa ăn cháo vừa nhớ lại, trước kia chưa từng thấy chiếc xe nào sang trọng như thế này.

      Cuộc sống từ ngày hôm ấy bắt đầu trở nên thoải mái hơn rất nhiều, giống như khúc ngoặt con đường đời.

      Trình An Ni quay lại ký túc thêm lần nào nữa, trong phòng chỉ còn lại Duy An và Cố Mộng Mộng. Tống Thư Minh thường đến đón , hai người vẫn giữ thói quen trước đây, buổi tối thích trốn ở tầng cùng trong thư viện giống như những cuộc hẹn hò nho , đây là bí mật của riêng hai người.

      Tết Nguyên đán trong trường rất náo nhiệt, buổi tối Duy An cùng Cố Mộng Mộng xem tiệc mừng năm mới, nguyên nhân chủ yếu là vì Trịnh Chí Ma được lên đọc thơ.

      Tiết mục này thực quá hợp với ta.

      Trịnh Chí Ma đứng sân khấu với vẻ mặt say mê, ngâm thể thơ mười bốn dòng của Shakespeare bằng tiếng , lúc kết thúc ta lại thể hành động vô cùng lãng mạn đầy bất ngờ, trước mặt bao nhiêu người, ta đứng sân khấu và " em" với Cố Mộng Mộng bằng tiếng .

      Tiếng hò hét của mọi người gần như phá vỡ cả trần nhà, nhưng Cố Mộng Mộng là người trong cuộc lại sợ tới mức phát khóc, hoàn toàn phải vì cảm động, kéo tay Duy An bỏ chạy, cũng may Duy An kiên định lập trường, ngồi dính vào ghế bất động, nên mới giúp Trịnh Chí Ma bớt bối rối.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cuối cùng buổi biểu diễn kết thúc, Cố Mộng Mộng ngượng ngùng đến ôm ta, hai người rất ngọt ngào. Duy An đứng ở sau cánh gà nhìn thấy, cười thầm trong lòng, chân thành mong Cố Mộng Mộng tìm thấy hạnh phúc của mình.

      Hai người họ rất giống nhau, rất thà, cùng thích đọc sách, vẽ tranh, có tình nồng nhiệt với nghệ thuật, gặp nhau chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nhau cũng là duyên trời định.

      khí của buổi tiệc vì màn ngâm thơ này mà được đẩy lên cao trào, thầy giáo rồi sinh viên dưới sân khấu đều vui vẻ hết mình, Duy An nhân lúc đèn sáng trưng bèn nhìn về phía khu giáo viên ngồi, muốn tìm Tống Thư Minh, nhưng chẳng nhìn thấy đâu.

      Cho tới tận khi tối hẳn, Tống Thư Minh đứng đợi ngoài cửa hội trường, kéo tới thư viện, Duy An nhìn thấy ánh sáng lay động ở tầng cùng của thư viện, mà dùng nến xếp thành hình trái tim rất lớn, cảm động tới mức thể gì.

      Đây là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên.

      Nhưng… vô cùng lo lắng khi nhìn những giá sách ở xung quanh, bèn nhắc nhở Tống Thư Minh: “Thầy ơi, ngộ nhỡ lửa bén vào sách phiền lắm, chỗ này được thắp nến.”

      Tống Thư Minh gật đầu: “Nhưng lại cảm thấy nơi này rất thú vị. Annie, nếu như được gặp em hồi trẻ tốt biết bao.”

      Lúc này Duy An mới nhớ ra người đứng trước mặt mình ba mươi mốt tuổi, những trò lãng mạn kiểu này đối với rất ấu trĩ, vậy mà tình nguyện làm để vui. Thực ra vẫn luôn hiểu, tại sao Tống Thư Minh luôn cho rằng mình rất già? Vậy là dựa vào vai xòe tay đếm: “Em phải là nữa. Qua Tết Nguyên Đán là em sắp mười chín tuổi rồi, sau đó… nhìn xem, chẳng mấy lại hai mươi.”

      đột nhiên chau mày, ấn tay xuống gì, cầm cái túi rất lớn tới, tặng rất nhiều quà Tết.

      Duy An nhìn những bộ quần áo và khăn quàng cổ ấm áp đó liền biết giá hề rẻ, do dự muốn nhận.

      Tống Thư Minh hoàn toàn phải người dùng những thứ xa xỉ để đánh bóng bản thân: “Chút quà thôi mà, nhớ sinh viên thích gì nữa rồi, nên mua hết. Đừng để mình bị lạnh, nhớ về sau phải mặc cái áo này, nó rất ấm.”

      là quà , Duy An đành nhận, lén sờ chất của chiếc áo len, giống với cái mặc, màu xám sẫm, giống như kiểu áo đôi của tình nhân, khiến lòng ấm áp vô cùng.

      Mấy hôm sau, các môn chuyên ngành của Học viện Mỹ thuật kết thúc, chỉ đợi kết quả thi cuối kỳ được công bố, nên sinh viên rảnh rỗi vô cùng.

      Duy An nhận vẽ tranh cho phòng tranh, đối tác câu vài bức họa trang trí, coi như có cơ hội để làm thêm kiếm tiền, vì vậy với Tống Thư Minh, rất tán đồng, xưa nay chưa bao giờ ngăn cản việc muốn làm, chỉ dặn phải chú ý nghỉ ngơi, sau đó Duy An đóng cửa làm việc, ở trong phòng liền ba ngày.

      Đến thứ Hai, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, khi thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu nhìn thấy máy tính trước mặt nhấp nháy, người bạn cùng phòng duy nhất của đầu óc bù xù mặt mũi nhếch nhác ngồi ghế cười ngây ngốc.

      Duy An hiểu tại sao mấy hôm nay Cố Mộng Mộng lại thay tâm đổi tính, tích cực vác giá vẽ ra ngoài vẽ nữa? Mà bạn sinh viên chăm ngoan hiểu đam mê lên mạng từ bao giờ.

      "Này, cậu xem gì thế?"

      Cố Mộng Mộng nghiêm túc giải thích: "Trịnh Chí Ma muốn mình tìm hiểu về những trào lưu tại, ấy như thế rất có ích cho việc sáng tác, mình bèn lên BBS của trường, nhiều chuyện thú vị lắm, giờ mới phát ra lại thú vị như thế! Ví dụ như hoa khôi của khoa Trung văn hôm qua ngáy lớp…"

      Duy An linh cảm đối phương chỉ cần mở lời là dừng lại được, quả nhiên, Cố Mộng Mộng tuôn tràng kể ra bao nhiêu là cái hay, cái tốt của việc lên mạng, vậy là vội gật đầu tán thành: "Được rồi được rồi, mình biết rồi, có thời gian mình lên xem."

      lúc sau Trịnh Chí Ma gọi điện tới, Cố Mộng Mộng chuyện với ta rất lâu sau mới nhớ đến việc chính, đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Thứ Sáu cậu rảnh ?"

      Duy An ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

      "Đội bóng rổ có trận đấu, là trận cuối cùng của học kỳ này, đấu với đội của trường Đại học A. Họ cần hai người làm tuyên truyền, đại loại như vẽ poster, mình là , còn thiếu người nữa, Trịnh Chí Ma bảo mình nhờ cậu."

      "Được." Duy An nghĩ nhiều nhận lời luôn, nhưng tới khi Cố Mộng Mộng hào hứng, vui vẻ cúp máy rồi mới chợt nghĩ ra, đột nhiên lắc đầu hối hận: " được, mình quên Kiều Ngự cũng có mặt trong đội bóng rổ, mình… mình làm nữa, mình cậu làm ."

      Kết quả ba người bọn họ nhường tới nhường lui trong điện thoại, cuối cùng Trịnh Chí Ma buồn đôi co nữa, ta cũng coi như thân thiết với Duy An, vì ngại mối quan hệ này mà biết tiện thoái thác, đội trưởng đại nhân kết luận muốn Duy An cùng Cố Mộng Mộng, ai thế nào cũng thay đổi.

      Chuyện của đội bóng rổ còn chưa tìm ra được cái cớ để khéo léo từ chối, tới thứ tư Học viện Mỹ thuật bắt đầu công bố điểm thi cuối kỳ, sáng hôm đó Tống Thư Minh lái xe đưa Duy An đến phòng tranh để giao tranh, sau đó đón về xem điểm.

      Vì tắc đường nên khi họ tới trường khá muộn, lúc cửa xe mở, Duy An cảm thấy khí trong trường có chút kỳ quái.

      Bình thường đây phải là lần đầu tiên họ xe vào trường, nhưng hôm nay trước cửa Học viện Mỹ thuật tập trung rất nhiều nữ sinh, vừa thấy xe của Tống Thư Minh, vẻ mặt kẻ nào kẻ nấy như bừng lên chợt hiểu.

      Duy An băn khoăn xuống xe, vừa khéo nhìn thấy nhóm người đứng trước cửa ngó nghiêng, những người đó vừa thấy tới, vội vàng quay đầu như thấy.

      Theo thông lệ hàng năm của Đại học G, những tác phẩm xuất sắc của sinh viên được treo trong phòng triển lãm của học viện, tòa nhà của Học viện Mỹ thuật được xây theo hình chữ Hồi(*), nên những gian trống trong đó đều dùng làm triển lãm.

      (*) Cách viết chữ Hồi trong tiếng Trung: 可

      Hôm nay người tới xem triển lãm khá nhiều, còn có cả những sinh viên của học viện khác tới xem rất náo nhiệt. Duy An tìm khắp vòng mà thấy Cố Mộng Mộng, có lẽ ấy xem từ sớm và về rồi, vậy là đành tìm từng bức từng bức .

      Xét về tổng thể, ở đâu cũng treo bức tranh của người đạt giải nhất ở vị trí chính giữa cho mọi người thưởng thức. Duy An quá hiểu khả năng của mình, có tình nồng nhiệt với mỹ thuật, nhưng mộng tưởng luôn vượt qua được thực, thành tích của luôn ở hạng bình thường, trước mắt đành cúi đầu tìm từ hàng cuối cùng tìm lên.

      Năm bức tranh ở top đầu được mọi người xem đông nhất, họ bàn tán bình phẩm, Duy An bị những người đó chắn mất tầm nhìn, thấy bức tranh ở vị trí thứ nhất là của ai, có điều nhìn vẻ mặt đắm đuối của "khán giả" đủ hiểu, người được điểm cao nhất chắc chắn là Trình An Ni rồi.

      Đối với việc xem tranh, sinh viên của Học viện Mỹ thuật có thể phân biệt được trình độ cao thấp, còn những sinh viên ở các học viện khác chỉ tới vì tò mò, xem ai vẽ ai mà thôi.

      Ngoài Kiều thiếu hiển hách nổi tiếng khắp Đại học G ra, còn chân dung của ai có thể thu hút nhiều nữ sinh như thế chứ?

      Kết quả này cũng quá bất ngờ, bức tranh Trình An Ni vẽ có sáng tạo mới mẻ, mặc dù màu sắc đơn điệu như thể được cảm xúc, điểm cao cũng xứng đáng.

      Duy An thở dài, tiếp tục tìm tranh của mình ở những bảng cuối cùng, mãi tìm thấy, băn khoăn, đột nhiên thấy di động rung ngừng, đảo mắt nhìn ra Cố Mộng Mộng gọi, vậy là bắt máy hỏi: "Cậu về ký túc rồi à?"

      "Xong rồi xong rồi, có chuyện rồi!" Giọng đối phương vọng từ trong máy ra mà cũng rất lớn.

      "Hả?" Duy An nhìn thấy xung quanh mọi người ngừng bàn tán, nhìn về phía mình bằng ánh mắt cổ quái, vậy là bối rối quay người tìm chỗ khuất để trốn, tiếp túc hỏi bạn: "Mình đến muộn chút, sao thế?"

      Cố Mộng Mộng hễ cuống lên là năng lắp bắp, gào lên với : "Buổi sáng mình xem điểm, sau đó về ký túc, phải phải, đấy phải trọng tâm, trọng tâm là… mình quay về phát … Á! Chuyện của cậy và ấy bị đưa lên diễn đàn của trường rồi, phải là người đó, là người đó! Cậu hiểu ?"

      Duy An thấy lòng nặng trĩu, mãi vẫn hiểu, vậy là quyết định trả lời dứt khoát: "Mình hiểu."

      " phải Kiều Ngự! Là người mà cậu mới quen, người khác ấy, khá lớn tuổi!" Cố Mộng Mộng chẳng có thời gian mà để ý tới cách dùng từ, tiếp tục hét: " biết ai chụp lén ảnh hai người gửi lên BBS của trường rồi, có ảnh cậu lên xe hơi của người đó vào buổi tối, còn có ảnh hai người ôm nhau… người post chủ đề đó là…" Cố Mộng Mộng kích động nghẹn lại, dừng lúc mới tiếp: "Cậu cần biết, khó nghe lắm. Mới buổi sáng mà mấy trăm comment, rất nhiều người biết rồi."

      Duy An hơi lỏng tay, suýt điện thoại rơi xuống đất, giữ chặt, dựa vào tường hạ giọng : "Ai là người post chủ đề đó?"

      " biết, ID được đăng ký rất tùy tiện, ơ… nhưng người post topic đó ăn rất quá đáng, cái tên vừa nhìn khiến người ta tức giận rồi, ID là gì mà… Mày Là Tiện Nhân."

      Duy An gần như kịp hỏi thêm gì nữa, đxã nghe phía sau vang lên từng tràng bàn tán: "Chính là ta, là ta, cậu nhìn tranh xem, người ta vẽ quả nhiên là người đàn ông trong ảnh! Ha ha… buồn nôn, nữ sinh viên mà có xe hơi đưa đón?"

      Ở đầu dây bên kia Cố Mộng Mộng biết tình hình của Duy An, vẫn hét tướng: "Đúng rồi, thời gian post là sáng nay, mình về ký túc cũng mới phát ra, khi ấy người đó mới tiết lộ chuyện, sau đấy post rất nhiều ảnh, gì mà chân tướng… giờ ai cũng tin rồi!"

      Duy An cúp máy, có dũng cảm quay người đối diện với những cái miệng, những khuôn mặt tò mò háo hức nhìn về phía mình kia.

      Chỉ trong vòng có mấy phút, cảm thấy nơi mình đứng trở thành nơi rất khủng khiếp, trước mắt từng bức tranh sơn dầu, giao nhau với hình ảnh thư viện trong bức họa của , màu sắc đậm đặc và lập thể đó khiến người ta đau đầu. Vô số những thanh phá vỡ phòng tuyến trong trái tim , rốt cuộc ai làm, là ai mà lại có dụng ý chụp lén ?

      Đợi , Duy An đột nhiên nghĩ ra chuyện, đẩy đám người trước mặt ra xông tới chỗ treo những bức tranh thuộc top đầu kia, kinh ngạc khi thấy bức tranh của mình được đường hoàng treo ở chính giữa. Người đàn ông trong tranh có khí chất nho nhã trời sinh, mỉm cười cúi đầu đọc sách, yên lặng và dịu dàng, thứ màu sắc của những giá sách bằng gỗ xung quanh ấm áp. Chính là cảnh tượng mà Duy An và Tống Thư Minh lúc mới gặp nhau.

      Bức họa vẽ lại được điểm cao nhất?

      Còn bức vẽ của Trình An Ni bị đẩy sang bên, bất hạnh làm nền cho tranh của .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 12: Hơi ấm của người



      Mùa đông luôn là mùa trầm lặng nhất, cây cối trơ trọi, khô khốc, chẳng chút sinh khí, ngay cả con người cũng lười vận động vì giá rét, nhưng chuyện bị đưa lên BBS hôm nay trở thành nguồn tư liệu mới cho mọi người bàn tán.


      Trong trường học nào cũng có những người rảnh rỗi tò mò, huống hồ hôm nay nữ chính của tin tức động tròi ấy lại là người bình thường vô cùng, tò mò giết chết con mèo.(*)


      (*) Ý chỉ tò mò có ngày thiệt thân.


      Duy An nhanh nhẹn ra khỏi khu lớp học, nhưng đám nữ sinh đứng ở cửa nhìn với ánh mắt vô cùng khác thường, có người thích gây còn chỉ thẳng vào : “Mau nhìn mau nhìn, bé đuôi phượng ở khoa chúng ta đổi đời rồi! Động bước chân ra đường là có xe hơi đưa đón… Xì, cũng lạ , ta hỏi nhan sắc, có nhan sắc, đòi dáng có dáng… Cậu nhìn bức vẽ mà xem, người đó toàn vẹn, tướng mạo cũng khác, đáng tiếc mắt mù, nếu sao lại nhắm trúng ta.”


      Xung quanh bỗng rộ lên tiếng cười.


      Duy An vặn chặt tay tự với mình phải mau mau ra khỏi đây, nhưng vừa đến cửa, đột nhiên có mấy người chặn lại, nhìn từ xuống dưới : “Này! Cậu có phải là người cuối cùng thi đỗ vào trường này ? Đại học G lẽ ra nên nhận cậu, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, người khác nghĩ gì về trường chúng ta?”


      Duy An quay người định vòng, nhưng bị họ chắn tiếp: “Bọn tôi nhìn thấy rồi, chính là chiếc xe hơi vừa nãy đúng ? Có phải ra ngoài qua đêm với người ta … Ối chà chà, nhìn cái túi của ta đeo , đây chẳng phải là kiểu mới nhất vừa lên tạp chí ViVi sao, phải tám nghìn tệ…”


      phải!” Duy An vội vàng phủ nhận, căn bản hề biết đồ mà Tống Thư Minh tặng mình trị giá bao nhiêu tiền, chỉ cảm thấy nó rất đắt, nhưng nghĩ nhiều, buổi sáng nay giao tranh tiện tay cầm dùng, giờ lại thành chứng cứ cho người ta soi mói.


      Mấy đều trang điểm, mùa đông mà mặc váy ngắn, bốt cao cổ, ràng ở trong ngôi trường này bọn họ mới khác người, vậy mà giờ còn ngang nhiên chế giễu .


      Họ vây lấy Duy An phá lên cười ha hả, Duy An bị ép vào góc tường, bao nhiêu tức giận xộc thẳng lên đầu, những thanh xung quanh giống như tiếng muỗi vo ve, chịu tha cho chút tự trọng cuối cùng trong .


      Chẳng ai đáng đời khi bị bắt nạt cả, cũng chẳng có ai phải nhẫn nhịn mãi.


      hít hơi sâu, cơn phấn nộ có chỗ xả khiến gào lên với đám người trước mặt: “Câm miệng!”


      Mọi giọng im bặt, họ quay sang nhìn nhau, ai ngờ yếu đuối như Duy An lại dám hét lên với họ, vì vậy họ đều chưa phản ứng lại được.


      Duy An nhìn thẳng vào họ, đẩy mạnh người đứng chắn trước mặt mình ra rồi bỏ chạy.


      chạy suốt dọc đường dám dừng lại, ra sức chạy về phía trước, hai hàng cây lạnh băng bên đường lùi dần về phía sau, giống như quãng thời gian thể quay trở lại trong quá khứ, ai biết chuyện gì xảy ra trong tương lai và ai thay đổi được quá khứ.


      Mọi đau khổ giấu trong sân trường ngày đông giá rét tĩnh lặng, đợi thời cơ bùng nổ. Hiểu lầm, xỉ nhục từng là những hậu quả do mối tình thầm lặng đó gây ra, luôn có những việc mà cần phải đối diện.


      Duy An rất muốn gọi điện cho của mình, đó là người thân duy nhất quan tâm tới , nhưng lúc này cho dù có gọi về biết phải gì? mình bị bạn học bắt nạt, bị người ta hiểu lầm? Lớn bằng từng này rồi, vừa khẳng định với Tống Thư Minh rằng còn là nữa, sắp tròn mười chín tuổi, chuẩn bị bước sang tuổi hai mươi rồi.


      trưởng thành, thể gây thêm phiền phức cho người khác nữa.


      Sân trường bỗng trở nên trống trải, rộng rãi chưa từng thấy, Duy An biết phải chạy bao lâu mới nhìn thấy ký túc xá.


      Lúc quay về phòng mặt đầy mồ hôi, mệt tới mức nổi câu nào, Cố Mộng Mộng căng thẳng nhìn màn hình máy tính, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng bị ai đó đập mạnh, bộp tiếng đứng dậy: “Duy An? Cậu đừng cuống, mình… mình đọc giúp cậu, họ mắng cậu làm bại hoại danh tiếng của trường…”


      Duy An thở hồng hộc còn chưa kịp nghỉ ngơi, chạy tới trước màn hình vi tính kéo xuống xem, trực tiếp chứng kiến topic đó có vô số người like ở mức cao nhất, trở thành topic đứng đầu diễn đàn.


      Tiêu đề là: Nữ sinh viên vì muốn xài hàng hiệu từ thủ đoạn, cam tâm bán mình làm nhân tình.


      Tiêu đề kiểu này luôn có tác dụng lan truyền cực lớn, chỉ trong vài tiếng ngẳn ngủi thu hút vô số lượt view.


      Cố Mộng Mộng nhìn vẻ mặt Duy An càng lúc càng tệ, lập tức đóng web lại, Duy An cho, trong lúc hai người tranh giành nhau con chuột Duy An hét lên: “Để mình xem!”


      bạn sinh viên chăm ngoan kia đành buồn bã buông tay, khẽ hỏi: “Có phải cậu đắc tội với ai đó rồi ? Những bức ảnh này ràng do người có dụng tâm chụp.”


      Đắc tội với ai? Bình thường Duy An luôn lẳng lặng về về, chẳng tranh giành cái gì với ai, huống hồ chút thành tích của cũng thể khiến ai đó đố kỵ được, lẽ nào do lần này bức tranh cuối kỳ được điểm cao, thậm chí có thể coi là chuyện lạ “cây sắt nở hoa”.


      Nghĩ vậy Duy An hiểu ra được chút, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, nhìn những bức ảnh được công bố ở post thứ hai và thứ ba, có bức ảnh chụp cảnh hai người đứng ôm nhau vào mấy hôm ốm sau đó Tống Thư Minh tới ký túc xá đưa cơm cho , bối cảnh là màn đêm đen kịt.


      Còn cả ảnh họ tay trong tay cùng , Tống Thư Minh đỡ gờ đường…


      Bức cuối là bức có tính chứng thực cao độ cho tiêu đề của topic, đó chính là cảnh mặc áo phao lông vũ dày cộp, vẻ mặt tươi cười mở cửa chiếc xe hơi.


      lật tìm thời gian post topic, là lúc mười giờ sáng, mà chủ topic cũng dương dương đắc ý lên tiếng vào post thứ mười mấy rằng: “Nếu các bạn tin có thể tới cửa Học viện Mĩ thuật mà xem, theo nguồn tin đáng tin cậy , sáng nay nữ chính trong các bức ảnh của chúng ta tới đó để xem điểm.”


      suy đoán trong lòng Duy An được kiểm chứng, hỏi Cố Mộng Mộng: “Hôm nay mấy giờ cậu đến khu lớp học?”


      “Ồ, sau khi cậu tới phòng tranh… hơn chín giờ phải, mình sợ đông người nên mới sớm, kết quả còn gặp An Ni nữa, mình chào ấy, sắc mặt ấy rất tệ, chẳng thèm nhìn mình quay đầu bỏ .” Cố Mộng Mộng thà kể lại.


      Duy An xưa nay muốn nghi ngờ bạn bè, nhưng lần này, ngay cả thời gian post bài cũng trùng hợp như thế vừa khéo lại là thời gian sau khi xem điểm xong, lời chủ topic cũng rất ràng.


      Bức tranh đó… bức tranh đó bọn họ đều cho rằng giúp Trình An Ni đạt điểm cao nhất, nhưng kết quả bất ngờ.


      Cho dù việc này chẳng ảnh hưởng tới lợi ích của ai, nhưng mọi người đều hiểu tính cách Trình An Ni, Trình gia nổi tiếng hiển hách trong giới chính trị, nên đương nhiên từ ấy cũng được nuông chiều kiêu ngạo nên quen rồi, muốn gì tất phải được nấy, ấy thích Kiều Ngự như thế, phải tìm đủ mọi cách, dỗ dành có, dọa nạt có để vẽ bức tranh ấy, đợi ngày công bố để tung hô về hạnh phúc của mình cho tất cả mọi người biết, nhưng cuối cùng lại bị người ngốc nghếch như Duy An cướp mất ngôi vị đầu bảng.


      Trình An Ni sao có thể cam tâm?


      Duy An nhìn những lời lẽ độc ác màn hình rồi nhấp chuột, đóng trang web lại. Người ta bị ép tới bước đường cùng cảm thấy chẳng còn gì phải kiêng dè nữa, rất hỏi bạn cùng phòng: “An Ni có về đây ?”


      Cố Mộng Mộng thà lắc đầu: “Hôm nay có tiết, nên chắc ấy về thẳng nhà.”


      Duy An lập tức lấy di động ra bấm số gọi cho An Ni, nhưng bị đối phương từ chối, lại gửi tin nhắn: Mình muốn chuyện với cậu, cậu ở đâu?


      Rất lâu sau, ngồi bên mép giường cảm thấy trong phòng quá lạnh, nhưng vẫn nhận được tin nhắn hồi .


      Cố Mộng Mộng đứng dậy pha cho tách trà nóng, cố gắng an ủi : “Cậu đừng đau lòng, mình tin cậu.”


      Duy An cảm kích nhìn bạn cái, Cố Mộng Mộng lập tức rút khăn giấy cho : “Cậu muốn khóc khóc .”


      “Mình muốn khóc, đấy.” cảm thấy tủi thân gì hết, khóc có thể giải quyết được vấn đề ư? Liên tiếp bị bắt nạt, nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, nhưng điều đó có nghĩa đáng phải chịu tất cả mọi nỗi oan uổng đó. cần phải với Trình An Ni, thành tích này, kết quả cuối cùng này là do thầy giáo đưa ra, chuyện của Kiều Ngự cũng lịch từ chối rồi, né tránh hết sức rồi. Người dù yếu đuối đến đâu cũng có giới hạn, tại sao mọi lỗi lầm đều đổ hết cho , bắt phải gánh chịu?


      Di động rung bần bật, cuối cùng Trình An Ni cũng gửi lại tin nhắn, rất ngắn gọi, nửa tiếng sau gặp ở quán café Vui vẻ ở cổng trường phía đông.


      Duy An cầm di động thẳng về cổng trưởng phía Đông, ở đấy có quán café rất sáng tạo, nằm giữa dãy những cửa hàng bán dụng cụ, nguyên liệu vẽ, thường xung quanh các trường đại học đều có những nơi như thế này, có thể cho sinh viên vào mạng miễn phí, gian khá riêng tư, khá thu hút khách.


      mói chỉ nghe qua về nơi này, chưa đến bao giờ, phải tìm vòng mới thấy, gọi cốc café có cái tên cực kỳ kì lạ, nhìn những nét chữ Menu mà ngẩn cả người. Chẳng qua chỉ là cốc Latte nóng bình thường, vậy mà được đặt tên là “Hơi ấm của người ”.


      Cái tên này làm người ta thấy buồn khi đông đến, gọi loại cafe này chỉ có hai kiểu người, đơn càng thêm đơn, hạnh phúc vẫn luôn hạnh phúc.


      Cửa sổ chớp lật kéo thẳng hết, ánh sáng lọt qua từng ô cửa chớp, nhưng chẳng chút ấm áp.


      Duy An ngồi đợi tới ba giờ chiều, hai tiếng qua , Trình An Ni vẫn xuất , bắt đầu thấy chán nản, đầy bụng tức cùng nóng ruột muốn được giải thích hoàn toàn tan biến. lúc này nhận ra mình ngốc, lần nào cũng bị người ta gạt, phải Kiều Ngự gạt là bạn của ấy gạt, nhìn cốc cafe hết bắt đầu nghi ngờ liệu có phải kiếp trước mình mắc nợ gì họ .

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      nghĩ, có người bước từ ngoài cửa vào, ngẩn ngơ nên cũng chẳng để ý nhiều, lúc ngẩng lên, thấy người đó ngồi ở sofa đối diện với mình rồi.


      Duy An càng thêm kinh ngạc: “…”


      biết ngay là em gọi loại Latte này mà, thích cái tên đó phải ? Hơi ấm của người , buồn nôn…” Kiều Ngự vẻ mặt như cố gắng chịu đựng, ngẫm nghĩ thế nào vẫn gọi cốc giống .


      “Sao lại đến đây? Duy An buột miệng hỏi, thấy người ngồi đối diện châm thuốc rít hơi, dáng vẻ hút thuốc của nhìn giống người xấu, ngược lại trông khá trầm tư.


      Kiều Ngự mặt biểu cảm, trả lời thẳng: “Khi em gửi tin nhắn cho Trình An Ni ở bên cạnh ấy, nhìn thấy.”


      Duy An còn gì để nữa.


      “Giận rồi à? Cho rằng bọn đùa giỡn em phải ?”


      phản ứng, đảo mắt nhìn về phía cửa sổ.


      “Này!”


      Kiều Ngự gọi hai tiếng thấy Duy An có phản ứng gì, lúc sau đột nhiên nhìn : “Em có bạn trai rồi, em còn bất cứ quan hệ gì với bọn nữa, có thể đừng làm phiền cuộc sống của em nữa được ?”


      Trò chơi vô vị này hay ho lắm sao? Để phải chờ đợi hết lần này tới lần khác. Người nên tức giận là , nhưng chẳng còn gì để nữa, đứng dậy định .


      Kiều Ngự bỗng cuống lên, kéo giật lại: “Chỉ có em mới đợi cách ngốc nghếch như thế! Em thể động não mà nghĩ à, ta tới đây làm gì? Thừa nhận topic đó là do ta lập? Nhận lỗi với em? Đừng nằm mơ nữa! Quỷ cũng biết chắc chắn ta bao giờ đến! Vì vậy mới tới để bảo em đừng đợi nữa, nếu đùa bỡn em tại sao còn chạy đến đây? Em tưởng ai cũng rảnh rỗi có việc gì làm giống mình chắc!”


      Duy An hất tay ta ra: “Vậy được rồi, cảm ơn đến để nhắc nhở em, em đợi nữa.”


      Quả nhiên giờ ai ai cũng biết, ngay Kiều Ngự cũng đọc topic BBS rồi, thậm chí những lời của chứng thực nghi ngờ của Duy An, chủ top đúng là Trình An Ni.


      gian chật hẹp trong quán café nồng nặc mùi khói thuốc.


      nhất quyết muốn , Kiều Ngự lại kiên trì nắm chặt cánh tay chịu buông, cuối cùng cũng chẳng đủ kiên nhẫn nữa, đứng dậy kéo ngồi xuống.


      gian trong quán café Vui vẻ khá , bàn bên cạnh là hai nam sinh nghịch máy tính nhìn thấy họ kéo kéo giằng giằng ngẩng lên nhìn đầy tò mò. Duy An muốn gây chú ý, đành ngồi xuống lại, bình tĩnh : “ còn có chuyện gì nữa à?”


      Kiều Ngự nhướng nhướng mày, giọng vẫn rất sốt sắng: “Topic đó bị xóa rồi.”


      “Hả?” Duy An chưa hiểu gì.


      “Đích thân tìm admin của diễn đàn, ấy là sư huynh học bọn khóa, quen, nhưng hôm nay ở trường, đành tới nhà ấy để tận mắt thấy ấy xóa.” ngắn gọn, rồi dụi dụi điếu thuốc hút xong vào gạt tàn, ngón tay lại bắt đầu nghịch nghịch chiếc bật lửa hàng hiệu.


      Cùng lúc này, Duy An nhận được tin nhắn “báo hỉ” của Cố Mộng Mộng: Topic đó biến mất rồi! Cậu xem cậu xem, công đạo ở lòng người, đừng giận nữa, sao rồi, những lời đồn đại rồi cũng qua thôi.


      Thôi được, bỗng nhiên hiểu ra ý đồ của Kiều Ngự khi xuất ở đây, muốn khiến phải cảm kích, phải biết ơn . Với tính khí thiếu gia của Kiều Ngự chắc chắn là làm được, nếu dựa vào cái gì mà đột nhiên quan tâm tới như thế? bị người ta chửi rủa thảm thê, bình thường những lúc như thế là cơ hội tốt để lạnh lùng chế giễu mà.


      Duy An giơ cánh tay kéo cửa chớp lên, nhìn về phía đường cái xa xa bên ngoài, người qua kẻ lại, ánh mặt trời nhức mắt, đành cứng giọng: “Em nên cảm ơn , vô cùng cảm ơn .”


      nghiến răng nghiến lợi , lòng đau tới khó chịu.


      Kiều Ngự như bị kim châm, tức giận đáp: “ muốn em cảm ơn !”


      “Thế muốn thế nào? Sợ em ra ảnh hướng tới Trình An Ni à, em làm thế đâu.” cảm thấy mình rất bi thảm, tới lúc này rồi mà vẫn muốn lựa chọn cách trả thù và trả đòn.


      Người con trai trước mặt ngập ngừng định lại thôi, hình như mấy lần suýt buột miệng chửi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm được, chỉ : “Tại sao em luôn thích làm con rùa rụt đầu rụt cổ như thế.”


      dùng im lặng để rằng hiểu ý .


      “Thư tình là em viết, biết từ lâu rồi, hôm đó tự Trình An Ni bất cẩn nhìn thấy, vì vậy mới tìm em gây . Sau đó, gửi tin nhắn hẹn gặp em trước cửa thư viện, gửi xong rồi bị ấy giật điện thoại, ấy cãi nhau với cả buổi tối, mãi mới thoát được ấy để chạy tới tìm em,nhưng em lại cùng người đàn ông đó? từng câu, từng từ rất bình thản, ánh mắt nhìn Duy An chăm chăm.


      Kiều Ngự giải thích rất đơn giản, nhưng giờ nghe chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng cách khó chịu, là là giả thực ra quan trọng nữa rồi. miễn cưỡng mỉm cười, dáng vẻ vẫn giống như thời còn ngồi cùng bàn với , là ngốc nghếch thầm hotboy đẹp trai của trường, luôn là tự ti đó.


      “Ồ, em biết rồi, thực ra cũng chẳng có gì đâu.”


      Kiều Ngự hỏi ngay: “Em nhiễm lạnh nên ốm à? Tối đó gọi điện cho em mãi, nhưng sau người đàn ông cùng em tắt mắt, rốt cuộc ta có quan hệ gì với em, tại sao em…”


      Duy An muốn nghe tiếp nữa, càng hiểu vẻ sốt sắng truy hỏi của là có ý gì, đành lên tiếng cắt ngang: “Thầy Tống là bạn trai em.”


      Quả nhiên Kiều Ngự im bặt, lại châm thêm điếu thuốc, nhìn qua làn khói rất lâu, rồi nở nụ cười lạnh nhạt thường thấy, “Tình thầy trò? nhận ra, em lại có sức hấp dẫn như thế.”


      Nhìn bộ dạng đó của Duy An thấy rất giận, chẳng nghĩ ngợi được gì gật đầu luôn, “Đúng, thế làm sao, ai bảo em chỉ được thích chứ?”


      Chim cánh cụt trước kia hình như chưa bao giờ dám làm trái ý Kiều Ngự.


      tức tối rít hơi thuốc sâu, đột nhiên nhoài người qua bàn ghé sát mặt vào mặt Duy An, chưa kịp định thần, bị phả hơi thuốc vào mặt. Khi ho sặc sụa lại cười đầy mất mát, như Hoàng Tử Bé bị mất chiếc vương miện vàng vậy.


      Có điều, khi khói tan hết, Kiều Ngự như cười như , dường như cảnh mà Duy An vừa thấy chỉ là lời dối trong tiềm thức của mà thôi.


      lạnh nhạt : “Vậy coi như kẻ làm bạn như nhiều chuyện rồi. Tốt lắm, lấy tư cách làm bạn nhắc em lần cuối, em nên nhờ bạn trai giải quyết những lời đồn đại giúp em, nếu ta cũng chẳng sống yên trong trường được đâu.”


      Đúng, Kiều Ngự là người như thế, sao biết buồn chứ?


      xong bèn đứng dậy thanh toán, dụi thẳng điếu thuốc hút dở xuống mặt bàn trước mặt Duy An, tàn thuốc bay khắp bàn.


      nhìn bỏ , đột nhiên bật gọi: “Kiều Ngự!”


      dừng lại, hai tay đút túi, bằng giọng vô cảm: “Nhờ em chuyển lời hỏi thăm của đến thầy Tống, rằng vô cùng kính phục thầy, người thích được em, đầu óc nhất định bình thường.”


      chỉ còn biết im lặng đón nhận, thấy cốc cafe của Kiều Ngự còn nguyên mà chưa hề uống, lại tiếc, nó là hơi ấm của người mà.


      Cũng có thể ngay từ khi mới sinh ra, mỗi người đều có “hơi ấm” riêng thuộc về mình, vô cùng tinh tế, chỉ có người mới cảm nhận được, vì vậy những người mới có thể nương tựa sưởi ấm cho nhau.


      Đáng tiếc hơi ấm của Kiều Ngự giống như mùa đông ở thành phố Lan, luôn lạnh lẽo, lại còn thêm sương mù, khiến người sợ lạnh như Duy An bao giờ đến gần được.


      Kết thúc buổi chiều hôm nay cũng giống như những lần khác, họ rời khỏi quán café Vui vẻ và về hai hướng khác nhau, thậm chí còn cả cáo biệt, ít nhất thời điểm ban đầu là tương đồng.


      Duy An về đến ký túc cũng gần bốn giờ, còn chưa nghĩ xong tiếp theo phải làm thế nào, mặc dù topic đó bị xóa, nhưng Tống Thư Minh là giáo viên, chuyện này nhất định khiến khoa tiếng nổi sóng lớn. Dù cây ngay sợ chết đứng, kiên trì phớt lờ, nhưng với … Kiều Ngự đúng, là thầy giáo sao có thể để xảy ra chuyện như thế chứ. Càng nghĩ lòng càng rối loạn, cúi đầu đường, đằng sau bỗng vang lên tiếng gọi dài: “Bạn… Duy… An!”


      suýt giật bắn cả mình, mãi mới bình tĩnh lại được để quay người nhìn, thấy Trịnh Chí Ma, ta mặc chiếc áo khoác dài rất kỳ quái, vừa giậm chân vừa chào hỏi , lạnh tới mức mũi đỏ ửng cả lên.


      chẳng biết phải gì, đành buồn bã, bực bội hỏi: “ đến đợi Mộng Mộng à?”


      “Ồ, , chính xác , Duy An này, và Mộng Mộng đợi em.” ta có nhịp có điệu, cứ như đội trưởng đại nhân hôm nay nghiên cứu thi ca mà chuyển sang Kinh kịch vậy.


      Quả nhiên, đúng lúc này Cố Mộng Mộng lao ra khỏi cửa ký túc, tay là hòm dụng cụ của hai người, chạy đến trước mặt họ với tốc độ nhanh như chớp, vô cùng vui vẻ : “ thôi thôi, vẽ poster.”


      xong ấy kéo Duy An , Trịnh Chí Ma còn ở đằng sau tiếp tục giọng Kinh kích của mình: “Hê hê, đúng thế, chúng ta sốt sắng muốn được thi đấu với Đại học A, ngàn vạn lần thể để thua họ về khí thế, đúng ? Duy An này, việc tuyên truyền cho trường chúng ta nhờ cả vào em và Mộng Mộng đấy! Cố lên cố lên!”


      Duy An hạ giọng lẩm bẩm câu là muốn , nhưng cả hai người đều cho có thời gian từ chối, lúc Cố Mộng Mộng buông ra, bị hai người bọn họ đẩy vào phòng học chung rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :