1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vì Em Mà Anh Đến - Huyền Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thư viện vẫn khí trầm mặc yên tĩnh ấy, vào trong ngồi lát nhưng lại lo lắng Kiều Ngự kiên nhẫn mà vào tìm mình, vậy là ôm tay, đứng trước cột đó "độc thân" thần kỳ chờ .

      Hôm nay có ai ngâm thơ, chỉ có mình Duy An, bỗng nhớ lại chuyện hôm vừa nhập học, đứng trước dường như luôn đóng vai trò bị động, từ hồi cây ngô đồng còn xanh lá, tới giờ chúng trơ trọi cành khô, cành chỉ còn tuyết đọng lại, giống hệt như thầy giáo dạy môn Mỹ thuật cơ sở của họ vậy.

      lạnh đến mức mũi đỏ ửng và xoa tay ngừng, ngừng thầm với mình thực rằng, hôm nay chủ động, Kiều Ngự có lý do gì đến cả. Vậy là đứng đó chờ đợi, trong lúc chờ đợi, nhắn cho Kiều Ngư tin nhắn báo rằng mình đến, nhưng đối phương chẳng thấy động tĩnh gì. Đến khi trời tối hẳn, lạnh tới mức hắt xì hơi liên tục, cảm giác đầu đau vô cùng.

      Tiếng chuông đồng hồ điểm, tám giờ, thể đối mặt với thực lần nữa.

      Kiều Ngự đùa cợt .

      đợi ba tiếng đồng hồ, trời bắt đầu có tuyết bay bay, nhìn những ngọn cây lạnh lẽo và ánh đèn ấm áp hắt ra từ thư viện, bất giác thể nổi giận.

      chợt nhớ tới câu , nỗi bi ai lớn nhất chính là mất hết hy vọng.

      Lần này, mất hết hy vọng chưa?

      Duy An nhìn đôi găng tay tay mình, toàn thân từ xuống dưới dường như chỉ có đôi tay là ấm nhất, đây là đôi găng tay Tống Thư Minh tặng, giờ nhìn chúng lại thấy vô cùng nực cười. lãng phí ấm áp bày ở trước mắt, để ra sức tiếp cận cái cây lạnh như băng, Kiều Ngự xưa nay luôn là người mà bao giờ chạm vào được.

      Duy An khẽ hà hơi, trước mắt làn hơi sương dày đặc, trắng tinh bốc lên, khối kiến trúc quen thuộc bị lu mờ, chỉ nhìn thấy thảm cỏ dưới chân mình.

      Ngày tuyết rơi, chẳng có ai để ôm, cũng có ai để trách cứ.

      Người thích là như vậy, làm gì cũng cần lý do, huống hồ là bạn trai của người khác, phải ở bên Trình An Ni. Nguyên nhân đến có quá nhiều, có thể quên, cũng có thể do có việc… mà có thể chỉ là trò đùa ác ý mà thôi.

      thấy tuyết rơi càng lúc càng nhiều, định vào thư viện cho ấm, ngờ vừa mới quay người, thấy người quàng chiếc khắn kẻ caro màu xám đứng sau cửa kính.

      Tống Thư Minh nhàng đẩy gọng kính, nhìn với vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

      Lại là ấy, mỗi lần Duy An buồn bã, lạnh lẽo hoặc đau lòng, luôn xuất , còn như con cá bơi giữ biển sâu, đúng lúc đói rét nhìn thấy giống như nhìn thấy ánh sáng của ngọn hải đăng, ngay cả nụ cười lặng lẽ đầy bao dung cũng vô cùng cảm động.

      Duy An miễn cưỡng mỉm cười, đẩy cửa định vào, vừa mở miệng gọi tiếng: "Thầy…", đột nhiên trước mắt tối sầm, mất ý thức, mềm nhũn gục xuống đất.

      sao… sao.

      Lúc ngất vẫn còn cảm thấy có gì đáng sợ, Tống Thư Minh ở đó, ấy đưa mình , rời khỏi nơi băng tuyết đầy trời này.

      Trong lúc hôn mê, Duy An nhớ tới những trang nhật ký nực cười hồi cấp ba, đó là khoảng tự do và dũng cảm duy nhất của , giống như những thiếu nữ am hiểu thế khác, từng viết những lời si mê như lấy ai ngoài Kiều Ngự.

      Nhưng… bây giờ…

      Thứ duy nhất mơ thấy chỉ là vùng đất hoang tàn, kỳ lạ là, giữa nơi tuyết trắng mênh mang ấy, tòa kiến trúc duy nhất ràng lại chính là thư viện. Hình như nó trở thành kỳ diệu, liên kết tất cả thời gian và gian chưa được biết tới lại với nhau.

      Cuối cùng Duy An cũng mở mắt, chiếc đèn thủy tinh đầu hắt xuống thứ ánh sáng mùa cam ấm áp, ràng… Chỗ này phải là thứ viện, cũng phải là ký túc.

      Bên cạnh có người cầm ly sữa nóng ngồi ở mép giường.

      Tống Thư Minh thấy tỉnh thở phào nhõm, , trong giọng có chút trách mắng: "Em bị sốt tại sao còn đứng ở cửa?"

      Duy An nhìn xung quanh, chỗ này giống như phòng ngủ, nhưng, cảnh sắc ngoài cửa sổ phải là sân trường Đại học G. đành đón lấy ly sữa nóng uống hớp, lúc này mới cảm thấy khó chịu. "Em biết mình sốt, nhưng đứng lâu quá, nên bị lạnh."

      nằm chiếc giường rộng mềm mại, bối rối nhìn người ngồi cạnh bên cửa sổ, cuối cùng cũng hỏi câu bằng giọng đầy bất an: "Chỗ này là…"

      "Là căn hộ mà tôi ở trước khi ra nước ngoài, lâu rồi chưa quay lại. Em bị ngất, đành đưa em tới đây trước." giơ tay ra sờ trán cách khá tự nhiên, sắc mặt dịu xuống, : "Cũng may, chỉ sốt , uống chút sữa nóng, nếu thấy trong người khá hơn rồi theo tôi đến bệnh viện lấy thuốc." xong thấy vẻ mặt vẫn bối rối bất an, vậy là giơ tay vuốt tóc an ủi: " sao, đừng sợ, có tôi ở đây rồi."

      Xưa nay Duy An chưa từng ở riêng với người đàn ông nào như thế này, thậm chí tại còn nằm giường người lạ, vì vậy lòng chợt căng thẳng, nhưng lại cảm thấy khó chịu.

      Nghe Tống Thư Minh vừa như khuyên nhủ, vừa như dỗ dành, giọng như coi là bé con, vì vậy khẽ khàng thả lỏng cơ thể, nhìn cười, rằng lo lắng thái quá.

      Có điều… lòng thầm trả lời, đúng thế, phải sợ, có ở đây mà.

      Tống Thư Minh lại hỏi thấy khá hơn chưa, Duy An gật đầu, thấy lấy chiếc áo khoác rất dày, rồi khoác lên người .

      ngây ngốc hiểu vì sao, ngồi giường giống như con nhộng béo, chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài, cuối cùng kìm được mà hỏi : "Tại sao lại phải thế này?"

      " thời gian rồi tôi ở đây, có thuốc cảm trong nhà. , tôi đưa em khám bác sĩ."

      vội vàng giằng ra, cố gắng thò tay kéo tay áo lại, : " cần khám bác sĩ, chỉ bị lạnh quá mà sốt thôi, tới nỗi… em, em có phải trẻ con đâu, làm gì mà yếu thế."

      Người đàn ông luôn nở nụ cười dịu dàng ấm áp môi ấy quay lại nhìn , trước mặt mười chín tuổi rồi, nhưng vẫn là đứa trẻ, sau khi ốm lạnh tới mức mũi đỏ ửng như quả cà chua, sắc mặt hơi xấu.

      Căn phòng lớn, nhưng sạch thoải mái, có thể nhận ra nơi này có người ở, vì bàn và ghế vẫn phủ vải.

      Duy An thấy gì chỉ nhìn mình, nhất thời thấy ngại, cố gắng chui người khỏi chiếc áo khoác rộng lớn của , vừa thở phào hơi muốn giải thích ở ký túc có thuốc cảm, đột nhiên Tống Thư Minh ngồi xuống giường, giơ tay ra ôm vào lòng.

      Mặt áp vào ngực .

      Tiếng trái tim đập nhàng khiến Duy An nhớ ra chuyện, Kiều Ngự, người mà từng lòng dạ thầm, bị đùa, bị gạt mà còn tưởng mình là bạn của . Ngày hôm đó, ở trước cửa Học viện Mĩ thuật, chẳng mấy khi Kiều Ngự tốt bụng kéo cái, Duy An khi ngã người vào lòng , cũng nghe thấy nhịp tim đập.

      Nay… cuối cùng Duy An thể kìm nén được nữa, trong vòng tay lặng lẽ của Tống Thư Minh, bật khóc, nín nhịn quá lâu, bị dồn nén tới góc chết, cả thế giới chỉ còn duy nhất vòng tay này là ấm áp, vậy là bật , như người bị mất kiểm soát: "Thầy ơi, em thích ấy nữa, em muốn thích ấy nữa."

      Lạnh tới mức chân tay tê cứng, đợi Kiều Ngự ba tiếng đồng hồ, chỉ vì tin nhắn ngắn ngủi đơn giản. Duy An thầm nghiến răng thề, cứ thế , sau này bao giờ muốn đợi nữa, bao giờ nhẫn nhịn trêu chọc của mà lòng vẫn ngầm mong chờ nữa.

      Tống Thư Minh nhàng vỗ vỗ lưng , nghe khóc nghẹt cả mũi.

      ràng chẳng gì cả, nhưng nằm trong lòng , cuối cùng Duy An có thể bỏ thảm cỏ dưới chân mình lại đằng sau rồi.

      "Annie ngốc nghếch, Kiều Ngự đáng để em thích, cậu ta phải người cùng em tới cuối cùng." phải là nhà tiên tri, nhưng lại chắc chắn như vậy.

      Nước mắt Duy An chảy nhiều hơn, trước kia tin điều này, luôn cho rằng kiên trì có hy vọng, nhưng giờ bắt đầu tin vào việc "cầu mà được" rồi.

      Nước mắt nước mũi giàn giụa, Tống Thư Minh lấy khăn giấy lau giúp , biết mình khóc trông càng xấu, nhưng biểu của cứ như thấy rất thú vị vậy.

      Cuối cùng, tiểu Annie ngốc nghếch cũng phải phì cười trong nước mắt.

      Tống Thư Minh nâng mặt lên, nhẫn nại lau khô từng chút nước mắt gương mặt , Duy An cúi đầu ngồi giường, lẩm bẩm: "Em về ký túc là được, ký túc có thuốc cảm, Cố Mộng Mộng chắc có thuốc giảm sốt."

      Nhưng Tống Thư Minh để ý tới câu ấy, nhìn vào mắt , cười cười hỏi: "Ở bên nhé? để em phải đứng trong tuyết lạnh đợi vì em mà đến."

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      hỏi rất nhiều lần rồi, đôi khi cũng dám tưởng tượng, tại sao vị thầy giáo xuất hết sức đột ngột và kỳ lạ này lại kiên trì với như thế. Nhìn thấy có vẻ gia thế rất khá, là giảng viên đại học được mọi người ngưỡng mộ kính trọng, và cũng qua cái tuổi lừa gạt các rồi.

      phải cảm thấy tốt, mà bắt đầu hoài nghi bản thân mình theo thói quen, "Thầy… em luôn dám tin."

      có phần thất vọng. "Cũng đúng, quên em còn tuổi quá, ba mươi mốt rồi, bây giờ đối với em mà , ừm… hơn em mười hai tuổi, giữa chúng ta có khoảng cách thế hệ khá lớn."

      Duy An bất giác lắc đầu: " phải, em chỉ cho rằng mình đủ tốt. Hơn nữa…", do dự nhưng cuối cùng vẫn hỏi: "Thầy, thầy thích em ở điểm nào ạ? Em rất ngốc, học tiếng lại kém, mộng tưởng làm giảng viên tranh sơn dầu, nhưng thành tích chuyên ngành cũng cao." càng nghĩ càng nản, có chút thương cảm dám ngẩng đầu lên nhìn , buồn buồn : "Hơn nữa, em luôn bị người khác đùa cợt."

      gì, thở dài, kéo chăn giúp Duy An, đột nhiên hạ giọng bổ sung thêm câu: "Thực ra… thực ra em biết thầy đối với em rất tốt, em biết… đôi lúc em rất mong được nhìn thấy thầy, nhìn thấy thầy rồi… em cũng biết mình bao giờ còn phải sợ hãi nữa."

      Ngón tay Tống Thư Minh khựng lại, nâng mặt lên, trán lấm tấm mồ hôi, phát ra tiểu Annie của mình sợ tới mức giật lùi về phía sau né tránh, dường như chưa bao giờ tiếng xúc thân mật như thế này với người khác giới.

      kìm được, bật cười : "Hình như còn sốt nữa."

      đỏ mặt gật đầu, rồi nghe hỏi: "Sinh viên chẳng phải nên nghe lời thầy giáo ư?"

      "Dạ"

      " rất thích em, lý do … là bí mật, đợi em lớn hơn chút nữa em hiểu. Giờ em chỉ cần tin rằng lừa gạt em là được."

      Duy An vẫn gật đầu: "Em…"

      "Vì vậy, học sinh ngoan phải nghe lời thầy giáo, ở bên nhé?" cười rất thoải mái, giống như đùa, nhưng lời đùa này quá mức chân thành.

      Làm gì có thầy giáo xấu thế này? Tống Thư Minh đặt nụ hôn lên trán , đột nhiên cảm thấy mình giống như bị bỏng, ngọn lửa cháy lan vào tận trong tim.

      Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi, thưa thớt giống như giấc mộng vỡ vụn thủa thiếu thời, nên nhìn về phía trước, nên nghĩ về những hồi ức qua nữa.

      Tội danh tồi tệ nhất cũng đẹp đẽ nhất thế gian này, đó chính là rung động quá dễ dàng.

      Giọng Duy An tới mức chính cũng nghe , nhưng vẫn cố gắng : "Vâng."

      Di động đột nhiên đổ chuông, Duy An nghĩ chắc Cố Mộng Mộng tìm mình, vội vàng giơ tay ra tìm chiếc áo khoác lông vũ.

      Tống Thư Minh mang đến giúp , thấy tên người gọi là Kiều Ngự.

      Người này để phải đợi cả buổi chiều dưới tuyết lạnh, và giờ là chín giờ tối, còn gọi điện định gì? Chắc cũng giống như những lần trước, Kiều Ngự lạnh lùng bảo mình quên khuấy mất, tiện thể cười nhạo , rồi ở đầu dây bên kia loáng thoáng nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của Trình An Ni.

      Duy An nhìn vào cái tên đó rất lâu, Tống Thư Minh nhìn thấy gì, chỉ đứng dậy đắp chăn cho , ra khỏi phòng mua thuốc.

      Trong phòng chỉ còn lại mình Duy An, hít hơi sâu, nhìn đêm tuyết tối đen và lạnh lẽo bên ngoài, những bông hoa tuyết bị gió thổi đập vào cửa sổ, mơ mơ hồ hồ, giống như khuôn mặt ngũ quan đó.

      lời tạm biệt với Kiều Ngự, và cũng lời tạm biệt với mang trong tim tình thầm kín ấy.

      Sau đó Duy An tắt máy, muốn nghe điện thoại của Kiều Ngự nữa.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 9: Người .

      Sau trận tuyết lớn, chim cánh cụt xui xẻo quả nhiên ứng nghiệm với câu cũ, bệnh đến như núi đổ.

      Bệnh tình của Duy An nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, ngủ ở nhà Tống Thư Minh tối, uống thuốc xong, nhưng sáng hôm sau đầu óc vẫn nặng trịch, mặt mày choáng váng, vậy là đành gọi điện cho Cố Mộng Mộng, nhờ xin nghỉ phép giúp.

      Giọng sinh viên chăm ngoan có vẻ kỳ quái, cằn nhằn: "Hôm qua An Ni đến tìm cậu, nhưng hình như cậu tắt máy suốt, ấy bảo gọi cho cậu được, sau đó chạy về ký túc, rất tức giận, làm mình sợ chết khiếp."

      Duy An hiểu vì sao, hơn nữa tại khó thở nên cảm giác vô cùng khó chịu, chỉ ậm ừ tiếng rồi cúp máy, suy nghĩ mãi vẫn biết Trình An Ni xảy ra chuyện gì.

      Tuyết ngừng rơi, những ngày u liên miên ở thành phố Lan chấm dứt, trời hửng nắng, vài tia nắng ấm áp hắt vào phòng, Duy An phát ra hình như Tông Thư Minh dọn dẹp khiến căn phòng trở nên ấm áp, sạch hơn.

      Chín giờ rồi, Tống Thư Minh vẫn chưa lên lớp.

      lại mang thuốc giảm sốt tới, ép uống. Duy An bối rối nhìn quanh, bỏ chăn ra muốn mặc áo khoác, "Em xin nghỉ học rồi, về ký túc ngủ cũng được, thầy cũng phải dạy chứ, cứ mặc kệ em."

      cầm cốc nước, đột nhiên cúi xuống hôn lên trán , "Ký túc rất lạnh, lại dễ lây sang các bạn khác, em cứ ở tạm đây , ngày mai khỏi đưa em về."

      Nụ hôn của như an ủi, lại như mang theo nỗi lưu luyến nặng nề.

      lại đỏ bừng mặt, lén nhìn , lẩm bẩm muốn giải thích nhưng ánh mắt Tống Thư Minh nhìn lại ra chiều thích thú, vò vò tóc rồi ấn nằm xuống, đắp chăn cho , xong : "Nghĩ linh tinh gì vậy, em nhận lời rồi, chúng ta ở bên nhau, đương nhiên phải chăm sóc tốt cho em."

      Từng hạt bụi xíu trong khí cũng trở nên sinh động lạ thường vì câu này.

      Duy An gật đầu, vì sốt nên ràng cũng lười biếng, nằm giường nhìn , bỗng Tống Thư Minh hốt hoảng, đột nhiên đặt cốc nước tay xuống, nhìn chằm chằm: "Annie… em…"

      luông cuống của khiến nằm co mình trong chăn kinh ngạc, chạm chạm vào ngón tay : "Thầy?"

      Tống Thư Minh bừng tỉnh, chỉ đẩy gọng kính rồi cười lắc đầu. " có gì, chỉ thấy… vừa rồi em rất giống mười năm sau…"

      "Mười năm sau? Làm sao thầy biết mười năm sau em thế nào?"

      càng cười lớn hơn, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ ngẫm nghĩ, rồi : "Đoán thôi mà, cũng có thể tiểu Annie của mười năm sau thay đổi, ví dụ như… bạo dạn và gợi cảm hơn?"

      Duy An lè lè lưỡi lắc đầu, cũng bật cười, vuốt vuốt mái tóc rối bời vì bị ốm của mình, nuối tiếc: "Thầy, em xui xẻo như vậy, có lẽ bao nhiêu năm nữa cũng thay đổi được đâu."

      chẳng xinh đẹp, lại quen với cuộc sống bình lặng, yên tĩnh của đuôi phượng, may mắn và hạnh phúc dường như cách rất xa, càng bao giờ có những suy nghĩ bạo dạn mới mẻ như những khác, sao có thể thay đổi đây?

      Tống Thư Minh nhàng nắm chặt lấy tay , vỗ vỗ lên người qua lớp chăn bông dày, giống như dỗ dành bé con mà mình hết lòng thương: "Ngủ , nghỉ ngơi cho tốt, đổ chút mồ hôi hết sốt thôi."

      Haizz… vẫn còn là bé, muốn tới bệnh viện, sợ bị tiêm, sợ uống thuốc.

      Duy An nghe lời nhắm mắt, lúc sau lại mở ra, hỏi với giọng thấp thỏm: "Thầy, sao em chẳng thấy thầy làm? Nhà trường chắc nhiều việc lắm chứ? Đừng để lỡ…"

      lắc đầu: " sao, gần đây bận."

      "Vậy…"

      "Annie, nếu em có thể quay về mười năm trước, em muốn thay đổi thứ gì?" Đột nhiên cắt ngang nghi hoặc của , mà tự hỏi câu theo ý mình, vẻ mặt rơi vào trạng thái trầm tư.

      Duy An cũng ngẫm nghĩ, mười năm trước? Mười năm trước mới tám tuổi: "Khi em tám tuổi cuộc sống rất tệ, bố thường xuyên ra ngoài và gặp gỡ rất nhiều phụ nữ, bố chê em phiền nên bỏ em cho nuôi."

      Tống Thư Minh quay lại nhìn , khẽ gật đầu, có lẽ nghĩ đến việc gia đình từng xảy ra biến cố, nên hỏi thêm gì nữa. Duy An lại thấy cuối cùng cũng có người để tâm , nên tuôn trào cảm xúc: "Thực ra cũng chẳng có gì, em sinh ra được bao lâu mẹ mất, bố suốt ngày chìm trong men rượu, cờ bạc, vì vậy, quan tâm đến em, em lớn lên ở nhà , ở thành phố B."

      mãi mãi, nghiêng mặt , xoay lưng về phía Tống Thư Minh, giọng mỗi lúc : "Hồi em mới lên cấp hai, bố cưới vợ khác, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với em."

      Người đàn ông ngồi bên cạnh vỗ về , như muốn với rằng, những chuyện ấy đều biết cả.

      ràng là người xuất muộn nhất, nhưng tại sao luôn thể như mình biết hết mọi chuyện?

      tiếp tục dỗ ngủ: "Đừng buồn nữa, biết em nhớ mẹ, nhưng Annie, em phải biết chuyện của người lớn qua rồi. Em xem, giờ em thi đỗ đại học, sau này em trở thành họa sĩ tranh sơn dầu, em sống rất tốt, mẹ em chắc mừng lắm."

      buồn bã gật đầu, vẫn muốn khóc, trong người khó chịu, nên chỉ mơ mơ màng màng gọi mẹ rồi thiếp .
      Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Duy An biết là mình sốt tới hồ đồ hay nghe thấy , cảm giác có người thở dài, giọng vang lên bên tai rất khẽ rất : "Annie, em của mười năm trước đáng , tiếc vì thể gặp em sớm hơn, giờ xem ra… số mệnh cho thêm cơ hội nữa, nhất định từ bỏ, thể lại để em rời xa ." Giọng của người ấy dường như rất buồn, cuối cùng trở nên nghẹn ngào: "Em thích ăn ớt xanh, em có mẹ, em và sống ở thành phố B, em thích những bộ y phục màu sắc rực rỡ, ghét đồ màu vàng và xanh, em hận người con trai có tên là Kiều Ngự."

      điềm đạm từng lời từng chữ, khiến Duy An trong giấc ngủ cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, rất muốn hỏi xem là ai, tại sao biết mình thích ăn ớt xanh, tại sao… nhưng ý thức thể tỉnh táo được, Duy An vẫn thấy người mình sốt hầm hập, mũi tắc nghẹn, hơi thở trở nên nặng nề vô cùng.

      "Thầy…"

      Tống Thư Minh nhìn lẩm bẩm mơ, cười khổ đẩy đẩy gọng kính, nắm chặt tay Duy An: "Ngoan ngoãn ngủ , đây."

      Ngày hôm sau, Duy An hạ sốt, chỉ còn triệu chứng của việc bị cảm, nhưng Tống Thư Minh thực thấy yên tâm, kiên quyết bảo xin nghỉ học thêm ngày nữa, dù sao cuối kỳ bài vở cũng còn nhiều, nên Duy An đồng ý.

      Tống Thư Minh dạy, ở nhà với hai ngày.

      Ngày thứ ba, Duy An tỉnh dậy rất sớm, mấy hôm rồi ngủ nhiều quá, nên muốn nằm giường thêm nữa, vậy là mặc thêm quần áo, nhiệt độ có vẻ tăng, từ cửa sổ nhìn xuống, khu chung cư bảy tầng này yên tĩnh vô cùng.

      Tống Thư Minh mang bánh bao và sữa nóng vào, cười cười : "Chỗ này cách Đại học G xa, lái xe mất mười lăm phút, phải vội, ăn sáng rồi hãy ."

      Giá nhà ở trung tâm thành phố Lan luôn cao chót vót. Duy An nghĩ, chỗ này có lẽ là khu chung cư ngoại giao gần trường, đương nhiên giá cũng hề rẻ.

      ngồi chiếc ghế cạnh cửa sổ ăn bánh bao, vừa ăn vừa thấy tinh thần khá hơn rất nhiều, nhìn Tống Thư Minh sắp xếp thuốc men cho mình mang về, buột miệng hỏi: "Thầy ở cùng người nhà ạ?"

      lắc đầu: " giờ… chưa thể quay về, chưa đến lúc."

      "Lúc?"

      ngẩn người, rồi bật cười: " vốn với mẹ sang năm mới về nước, muốn mẹ lo lắng nên tạm thời chưa về gặp bà."

      Duy An ồ tiếng, nghĩ chắc gia đình điều kiện khấm khá, cũng có thể vốn được sắp xếp để ở lại nước ngoài, nhưng tự mình bỏ về, nên chưa dám về nhà, ngập ngừng, thận trọng hỏi tiếp: "Vậy… thầy đột nhiên quay về là vì vợ thầy qua đời sao…"

      Tống Thư Minh sắp xếp hết thuốc vào túi cho rồi gật đầu: "Ừ."

      "Vậy thầy hà tất…" bỗng nghĩ đến mình.

      " rồi, lý do sau này cho em biết, đợi em lớn hơn chút nữa được ? Bây giờ…" đột nhiên cúi người xuống nhìn , Duy An vốn đôi tất dày, ôm đầu gối ngồi ghế ăn bánh bao, lúc này tư thế thành ra, Tống Thư Minh chống hai tay lên thành ghế ngồi, nhìn từ xuống.

      có chút bối rối, cũng biết mình có nên tiếp tục ăn hay , mép vẫn còn dính sữa, ngây ngốc ngẩng đầu, ánh mặt trời vàng ruộm hắt lên cả hai người.

      Ánh mắt Tống Thư Minh dịu dàng như nước, vừa khẽ vừa cúi xuống hôn lên những dấu vết đáng kia: "Giờ em nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng nghĩ lung tung, nhưng nhớ là, nhất định phải tránh Kiều Ngự xa chút."

      Nửa câu sau vô cùng nghiêm túc khiến Duy An trở tay kịp, lau vết sữa miệng hỏi: "Thầy?" Vẻ mặt như nghi hoặc, Tống Thư Minh quay người tìm đồ kệ, vừa kệ, vừa tìm vừa tiếp: "Thầy cũng biết ghen đó nhỉ."

      Cuối cùng Duy An bật cười.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      tìm tủ rất lâu mới lấy ra chùm chìa khóa xe, lát sau lại lấy từ trong thư phòng ra chiếc di động, nghịch nghịch rồi nhét vào túi, với Duy An: " thôi, muộn học đấy."

      Vậy là hôm đó, Tống Thư Minh đưa về trường, đường đột nhiên xuống xe, mua chiếc sim điện thoại mới ở sạp báo ven đường, nhét vào trong di động, Duy An nhìn hỏi: "Thầy thay số?"

      Tống Thư Minh lắc đầu, bỏ sim vào xong mới hỏi số của Duy An để thử máy, yên tâm : "Cũng may, vẫn dùng được."

      Duy An rất hiểu: "Sao thế ạ?"

      Người ngồi ở ghế lái cất di động , cười cười đáp: " có gì, di động cũ ngày trước, biết còn dùng được nữa … nhớ lưu số của vào."

      Duy An đảo mắt nhìn chiếc di động của , thực ra đâu có cũ, là kiểu thịnh hành của năm ngoái mà.

      hỏi thêm gì nữa chỉ gật đầu, xe ra khỏi khu chung cư, đột nhiên Duy An bật cười, nghiêng đầu nhìn Tống Thư Minh : "Thầy… hình như thầy rất lạ."

      Tống Thư Minh chăm chú lái xe, nghe thấy vậy chỉ hỏi: "Lạ ở chỗ nào?"

      "Ồ… Em biết, hình như thầy giống bọn em, em cũng biết nữa." Tự thể . Từ xa thấy gác chuông thư viện của Đại học G xuất trong tầm mắt, vậy giơ tay lên chỉ, cười, đùa: "Em có người bạn ở cùng phòng, luôn ra những câu khiến người khác kinh ngạc, ấy ấy cảm thấy thư viện rất kỳ quái, giờ em thấy… thầy cũng giống như thư viện, hình như luôn ở đó, mà cũng như luôn ở đó."

      Tống Thư Minh cười cười thêm gì nữa, thành phố Lan vào buổi sáng vẫn rất lạnh, luôn sợ Duy An lại bị cảm, nên mở điều hòa, thấy ấm áp, mắt mơ màng buồn ngủ.

      Sau tiếng chuông đồng hồ, trước cửa Học viện Mĩ thuật Đại học G đỗ chiếc xe CL600.

      Duy An cúi đầu bước nhanh xuống, căng thẳng vẫy vẫy tay với người ngồi trong xe, ngờ Tống Thư Minh lại lái chiếc xe bắt mắt như vậy tới tận đây, đường muốn xuống để bộ vào, nhưng lo ốm, nhất định phải đưa tới tận cửa, còn … dù sao cũng vẫn còn là sinh viên, ngồi chiếc xe thể thao hai cửa thế này quá nhức mắt.

      Cũng may họ đến muộn, tới giờ vào học, nên người đường nhiều lắm.

      Tống Thư Minh ngồi trong xe đột nhiên gọi giật lại, Duy An đành nhìn ngó xung quanh rồi chạy lại: "Sao thế ạ?"

      "Khăn quàng cổ lỏng rồi kìa." bấm cửa kính xe xuống rồi với tay ra buộc lại khăn cho nhìn vẻ mặt căng thẳng của , giải thích: "Lâu rồi mới về nước, quên mất là mười năm trước chiếc xe này cũng được coi là xa xỉ… sao, em nhớ uống thuốc đúng giờ, nước? Có mang nước ?"

      Duy An cảm thấy logic câu này của có vấn đề, nhưng nhất thời chẳng nghĩ được gì nhiều, vội vàng gật đầu, lập tức đứng nghiêm cho nhìn lượt, cuối cùng xua tay ý bảo lên lớp, lúc này mới như trút được gánh nặng, chạy .

      Hôm nay là tiết cuối cùng của môn chuyên ngành trong học kỳ này, sinh viên tâm trạng lơ đễnh, thầy giáo uể oải, bảo mọi người ngồi chép tranh, tuần sau có kết quả vẽ chân dung lần trước, tác phẩm xuất sắc được trưng bày dọc hành lang học viện.

      Duy An cúi đầu rón rén vào lớp từ cửa sau, nhìn ngó xung quanh tìm Cố Mộng Mộng.

      Trong tư duy của sinh viên chăm ngoan Cố Mộng Mộng, muộn là việc khủng khiếp, vậy là Cố Mộng Mộng lén lút như ăn trộm, mặt gí sát vào giá vẽ vẫy tay lia lịa với Duy An, ý bảo cứ vào nhanh.

      Duy An có thời gian để ý tới các bạn xung quanh, trốn thầy giáo đằng sau các giá vẽ, trong lúc bất cẩn đụng phải ống đựng bút của bạn nào đó, bộp tiếng làm người gục ngủ bàn kia giật mình.

      Là… Trình An Ni?

      Duy An ngẩn người, hôm nay Trình An Ni khoác chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, mũ trùm đầu.

      Đối phương vẫn cúi đầu nằm bò ra bàn gì. Có lẽ phát ra động tĩnh nên mới ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp Duy An bối rối chạy qua.

      vốn xinh đẹp diễm lệ nay phấn son trôi cả, mắt đỏ ngầu, thấy Duy An như thấy ma, ánh mắt căm hận, hận tới mức chỉ muốn rút dao ra chém.

      "An Ni? Mình ốm hai hôm nay, vừa về…" Duy An hiểu tại sao, vẫn giải thích với bạn, xong cúi đầu nhặt bút. Kết quả Trình An Ni rằng, vẫn căm hận nhìn như thế.

      Duy An bỗng nhớ đến chuyện xảy ra con đường lần trước, sau khi ấy tát cái cũng nhìn đầy căm tức như lúc này.

      "Cậu sao thế? Lại cãi nhau với Kiều Ngự à?" Duy An thực hiểu lần này Trình An Ni làm sao, đành an ủi mình rằng có lẽ họ cãi nhau, sau đó lén quay về ngồi bên cạnh Cố Mộng Mộng.

      Cho tới tận khi hết giờ học, Trình An Ni vẫn trong trạng thái thẫn thờ như người mất hồn nhìn Duy An chằm chằm, với lời nào.

      Cố Mộng Mộng vừa nghe tiếng chuông báo hết giờ vang lên thu dọn đồ đọc, hỏi Duy An: "Cậu thấy lạnh sống lưng à?"

      Duy An chưa khỏi hẳn, hắt xì hơi, tiện thể gật đầu.

      "Mình thấy… Trình An Ni như muốn giết người đến nơi rồi, cậu phải cẩn thận, hôm trước Trịnh Chí Ma với mình, những người con điên cuồng vì đều có khả năng giết người."

      Duy An ra sức lau mũi bỗng giật nảy mình bởi hai từ "con ", sau đó nghĩ khẩu khí này đúng là khẩu khí của đội trưởng đội bóng rổ, vậy là chỉ còn biết gật đầu công nhận, với Cố Mộng Mộng: "Mình ốm hai hôm nay, cậu cũng biết rồi đấy, mình chẳng có thời gian mà gây với cậu ấy."

      Hai người còn chưa xong, trong phòng học bỗng vang lên tiếng thét thất thanh.

      "Kiều thiếu!" Giá vẽ bị mọi người xô đổ, các bạn đồng loạt nhìn về phía cửa phòng học, người mặc áo khoác gió màu đen hai tay đút túi, đứng chếch ngoài cửa nhìn vào trong lớp họ.

      Duy An hiểu ra, quả nhiên Kiều Ngự lại giận hờn gây với Trình An Ni, chẳng phải đến để dỗ dành ấy hay sao?

      tốt bụng kéo Cố Mộng Mộng, đẩy đẩy Trình An Ni : "Đừng giận nữa, ấy đến đón cậu đấy." Kết quả Trình An Ni đột nhiên quay phắt lại nhìn Duy An, khóe miệng nhếch lên, cười đầy khinh miệt.

      Cố Mộng Mộng đứng bên cạnh sợ hãi giật lùi về phía sau bước, vừa lắc đầu vừa lắp bắp: "An Ni… cậu cậu… cậu sao thế?"

      Hiếm hôm nào mà Trình An Ni lại chải tóc như hôm nay, hình như cố nén cơn giận, cười cười, đột nhiên giơ tay ra đẩy Duy An cái.

      Cố Mộng Mộng kinh hãi chạy lại đỡ, cũng may kéo được cánh tay của Duy An, nếu cả người Duy An ngã ngồi lên hộp màu nước sau lưng.

      "An Ni? Cậu sao thế?" Duy An thấy lạ, đứng vững rồi mới hỏi bạn.

      Thầy giáo ra khỏi lớp, các bạn vốn muốn vây lấy Kiều Ngự, nhưng vở kịch diễn ra lúc này khiến họ hoảng sợ cúi đầu thu dọn đồ đạc để về cho nhanh.

      Duy An nhìn nhìn Kiều Ngự, vốn đứng dựa vào cửa, giờ bước lên phía trước mấy bước, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn mọi người trong lớp gì.

      " hai hôm mình học rồi, mình trêu ghẹo gì cậu cả." Duy An thực thể nhẫn nhịn nữa.

      Đối phương cười vô cùng cổ quái, cứ như đây là lần đầu tiên ấy quen Duy An vậy. Trình An Ni quanh mấy vòng, sau đó nghiến răng nghiến lợi : "Tôi ngờ, cậu xấu thế này, đầu óc chậm chạp, ngu độn… thậm chí còn biết cách ăn , ngốc nghếch luôn xoay quanh tôi, vậy mà cái đồ ngu ngốc cậu lại biết dụ dỗ người khác cơ đấy!"

      Bên cạnh có người đột nhiên ngắt lời Trình An Ni : "Chim cánh cụt, hết giờ rồi, thôi." Người đó là Kiều Ngự, buông câu đầu cũng chẳng cuối.

      Duy An có thời gian đôi co với , muốn hỏi Trình An Ni vậy là có ý gì, nhưng Trình An Ni nhấc giá vẽ bên cạnh lên, đập thẳng vào người Duy An.

      Cố Mộng Mộng hét lớn, đáng tiếc ngăn kịp.

      Trong lúc luống cuống, Duy An giật lùi về phía sau, va vào giá vẽ của ai đó, thấy chiếc giá vẽ trong tay Trình An Ni sắp đập thẳng xuống người mình, bỗng dưng dừng khựng giữa trung.

      Kiều Ngự lạnh lùng ngăn Trình An Ni lại từ phía sau, đảo mắt nhìn đám người la hét lượt, ném giá vẽ xuống đất, sau đó lẳng lặng nhìn Duy An.

      trường vô cùng hỗn loạn.

      Cố Mộng Mộng đứng bên cạnh kéo Duy An. "Họ… họ chẳng ra làm sao! Sao có thể đánh người ta chứ! Nhanh bọn mình tìm thầy giáo…"

      Duy An nhìn hai người đứng trước mặt mình, lòng thấy rét run, là bạn, là người mà mình từng thầm. luôn tin rằng Trình An Ni là thẳng thắn, vui vẻ, có điều tính cách thẳng quá, chứ ấy phải người xấu. Còn Kiều Ngự… đợi quá nhiều lần rồi, và kết quả sau mỗi lần chờ đợi luôn trở thành đề tài trong cuộc trà dư tửu hậu của đại thiếu gia .

      Họ nhau nhưng dựa vào cái gì mà mang ra làm trò đùa? Duy An thể nhẫn nhịn được nữa.

      đứng đó, lần đầu tiên lớn tiếng hét lên với Kiều Ngự: "Em muốn làm người bạn thân của nữa, cũng muốn bị mang ra đùa cợt nữa! Kiều Ngự, nếu lòng với An Ni, hãy trân trọng ấy, ngoài ra, cũng mong hãy để mắt tới ấy!"

      Duy An xong hít hơi sâu, rồi nhìn Trình An Ni, tiếp: "Còn nữa, An Ni, mình biết trước kia cậu hiểu lầm mình, mình hiểu cả. Nhưng giờ có chuyện gì nữa rồi, cậu vẫn thế… mình muốn nhìn thấy hai người nữa, từ nay về sau, chuyện của hai người mình muốn biết nữa!"

      xong, quả buồn nhìn họ, kéo Cố Mộng Mộng bỏ .

      Kiều Ngự gọi với từ phía sau: "Duy An!" Chẳng mấy khi gọi cả họ cả tên như thế, có lẽ rất giận.

      Nhưng Duy An lại thấy nhõm lạ thường, ra hết tất cả, từ nay về sau cần phải theo Trình An Ni làm bóng đèn giữa họ nữa, cũng còn phải làm người giảng hòa trong tình của họ nữa.

      Song… Kiều Ngự vẫn hét với theo: "Em muốn lấy đồ của mình về à?"

      Duy An ngẩn ra, nghĩ mình chẳng có thứ gì ở chỗ cả, vậy là nghi hoặc quay người lại nhìn, nhưng thấy lấy từ trong túi ra mấy lá thư.

      Thứ được viết bằng giấy màu hồng, kiểu con , cần nhìn cũng biết nó là cái gì.

      cầm tay nhàng giơ ra cho nhìn, giống như hoàng tử đứng ngược sáng, ngạo mạn và mê hoặc. Khuôn mặt lạnh lùng của cuối cùng cũng có biểu cảm, giống như cười nhạo, chỉ nhìn , giữa hai người là hành lang dài.

      : "Chim cánh cụt, thư tình em để lại ở thư viện, cần nữa à?"

      Trong nháy mắt, Duy An thấy trần nhà như ép xuống, sau khi hít bụi và khí lạnh vào mũi cảm giác rất khó chịu, khiến thấy đầu mình nặng hơn, cất giọng hỏi đầy khó khăn: "… sao biết những lá thư tình đó là của em…?"

      Thế này chẳng phải ngầm thừa nhận rồi ư.

      Trình An Ni nãy giờ vẫn nghiến răng nghiến lợi ở đằng sau bỗng đứng phắt dậy, tức giận đạp cửa, bỏ đầu tiên.

      Kiều Ngự đứng đó, cửa lớp gần cửa sổ, nên hơi tối, Duy An nhìn vẻ mặt của , nhưng nghe : "Sao có thể biết? Em tưởng ai cũng ngốc như em chắc? Chỉ có kẻ ngốc như em khi viết tên mới luôn viết thiếu nét thôi."

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 10: còn là ánh sáng của em nữa.

      Hành lang bên ngoài lớp học ngày hôm đó trở nên vô cùng dài, ánh nắng mặt trời ban trưa ràng rạng rỡ là thế, nhưng nhiệt độ vẫn còn rất thấp.

      Chiếc áo lông vũ màu xanh nhìn giống con chim cánh cụt của Duy An giữ nhiệt rất tốt, lúc này nó khiến đổ mồ hôi liên tục. nhìn Kiều Ngự về phía mình, biết nên dùng thái độ thế nào để giải thích cho mối tình thầm lặng ấy, ai cũng biết, với tính cách của Kiều thiếu, khi biết có nào đó thích mình nhất định tỏ ra châm biếm, chế giễu, đến liếc nhìn cũng cảm thấy phiền phức…

      Huống hồ, lại là Duy An, là nhân vật phụ kém cỏi nhất trong mắt . vốn tưởng tất cả những chuyện này trở thành quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong ký ức của mình, cho dù bây giờ tất cả chấm dứt, nhưng ít ra buông tay và vẫn giữ được tự trọng.

      Duy An từng thích Kiều Ngự, nhưng còn muốn là khien đỡ đạn của và Trình An Ni nữa.

      Vậy mà bây giờ… vừa nhận lời với Tống Thư Minh quên hết mọi buồn khổ tủi nhục của quá khức, bị Kiều Ngự phát ra tất cả.

      ràng, rất ràng, Duy An nhìn thấy nụ cười khinh miệt bất cần nhếch lên môi , ánh mắt vô cùng phức tạp. Trong đầu lập tức nghĩ biết Kiều Ngự dùng những lời lẽ đáng sợ thế nào để khinh miệt bí mất suốt ba năm qua của mình đây?

      Con người ta trong những lúc căng thẳng nhất, việc thường làm nhất vẫn là… bỏ chạy.

      Duy An vội vàng giật lấy những lá thư tình mất mặt ấy từ tay , nhét bừa vào túi, thậm chí buồn nhìn vẻ mặt thêm nữa, chỉ : "Ừm, những cái này… viết chơi thôi, có chuyện gì nữa, em trước đây."

      Diễn xuất hết sức vụng về, xưa nay giỏi trong việc giải thích.

      quay người chạy xuống cầu thang, Kiều Ngự đứng ở góc rẽ gọi , hai người các nhau đoạn cầu thang, vẫn đứng cao : "Ngày hôm đó, gửi tin nhắn em đợi ở thư viện, chính là muốn…"

      "Ồ, em có đến đứng đợi lúc, tới em cũng về luôn. Có phải muốn quên mất ? sao." Duy An nhìn chằm chằm vào những bậc cầu thang dưới chân mình, miệng cho qua chuyện.

      Duy An muốn kể cho nghe mình đứng đợi trong tuyết lạnh lâu thế nào, cũng muốn giải thích thêm gì nữa. Dù sao… dù sao người thích cũng là Trình An Ni, là bạn trai của người khác, cái tát đó nhận rồi, muốn làm ra chuyện phản bội bạn bè thêm lần nữa.

      Huống hồ lúc này chắc Trình An Ni hận tới chết, có trời biết, rốt cuộc trước đó bọn họ cãi nhau thế nào? Duy An nghĩ đến đây đành : " giải thích với An Ni , đó là chuyện của ngày trước rồi, giờ em… thực muốn có quan hệ gì với nữa, đừng để ấy nghĩ nhiều. đấy, em biết em và chỉ là bạn học, hãy dỗ dành ấy."

      Chỉ là bạn học, cũng có thể, bây giờ giữa họ còn là bạn nữa.

      Tiếng cười của Kiều Ngự nghe chói tai, ràng hài lòng, cố chấp hỏi thêm câu: "Ngày hôm ấy rốt cuộc em đợi bao lâu?"

      Duy An cố gắng trả lời bằng giọng thoải mái nhất, ngẩng đầu lên nhìn , lắc mạnh : "Hả? lâu lắm, sau đó tuyết rơi, em sợ đợi lâu lúc về khó nên cũng về luôn. Đúng rồi, quên hỏi là hẹn em ra đó có chuyện gì…"

      Kiều Ngự đột nhiên bước xuống đứng trước mặt , Duy An lập tức muốn chạy trốn, nhưng chặn lại, ép phải nhìn vào mắt , sau đó hỏi bằng giọng hoài nghi: "Em về?" Khi , khóe miệng cong cong, giống như đùa cợt đầy ác ý, chế giễu tín đồ trong tay mình.

      rất tuấn, tóc mái trước trán có dài hơn chút, chạm lông mày, nửa bên mặt hứng ánh sáng, giống như nam chính trong mọi câu chuyện tình .

      Nhưng ai bảo Duy An ngay cả tư cách làm bé Lọ Lem cũng có, mong muốn lớn nhất của gì khác ngoài… là những người bạn thân có gì ?

      Giờ họ biến thành có gì để nữa rồi.

      đành gật đầu, trong lòng lo sợ thấp thỏm nhưng bên ngoài vẫn cao giọng đáp: "Em về luôn."

      Kiều Ngự bất động chắn trước , Duy An bên trái lách bên phải đều được, cuối cùng bị ép tới cuống cả lên, giơ tay đẩy ra: " làm gì thế? muốn chế nhạo em cứ thẳng được rồi, dù sao… dù sao mấy lá thứ này cũng dọc, em từng thích , nhưng giờ em hiểu, em tuyệt đối si tâm vọng tưởng nữa, hài lòng chưa?" cắn môi, có cách nào. "Hơn nữa, em rất xin lỗi vì để An Ni biết chuyện, có lẽ ấy vẫn giận vì mấy lá thư tình này. Khi ấy em giấu chúng trong thư viện, rất nhiều rất nhiều thể tìm lại hết được, nhưng em cố gắng hủy chúng , để ấy nhìn thấy nữa."

      xong, vẻ mặt Kiều Ngự lại trở nên căng thẳng: " mũi của em rất nặng, em ốm à?"
      Duy An ngẩn ra rồi lắc đầu, nhanh chóng chớp cơ hội vòng qua , rồi chạy xuống dưới.

      Kiều Ngự đứng gọi với theo: "Tối hôm đó đến nhìn thấy cả rồi, em vẫn đứng đợi, tại sao thừa nhận?"

      Duy An cúi đầu ép mình phải chạy xuống dưới, vẫn đứng đó truy hỏi: "Tuyết rơi rồi, tại sao em còn ngốc nghếch đứng đợi? đến nơi thấy em ngất xỉu ở cửa, thầy giáo… rốt cuộc thầy ấy là ai? Tại sao em lại cùng thầy ấy?"

      mạch dám quay đầu lại, cũng thể trả lời những câu hỏi của Kiều Ngự, cũng hiểu tại sao giọng lịa trở nên phẫn nộ như thế, giống như kết cục của mọi lần khác, xưa nay chưa bao giờ dịu dàng với .

      Thôi, tất cả đều hết rồi.

      Duy An thầm với mình rằng tất cả kết thúc, chạy mạch về thẳng ký túc xá. vốn muốn chạy về cái mai rùa xíu của mình để lánh nạn, ngờ vừa đẩy cửa ra nhìn thấy đống lộn xộn.

      đất, bàn, đồ đạc bị ném lung tung.

      Cố Mộng Mộng luống cuống nhặt từng thứ lên, thấy Duy An quay về sợ tới mức ăn lắp ba lắp bắp, giải thích: " phải mình… phải mình, là Trình An Ni, ấy vừa chạy về liền… liền giật tung đồ của cậu, sau đó… tìm thấy sấp thư, ấy là thư tình, còn cậu giấu trong thư viện… sau đó ấy ra sức ném đồ của cậu như người điên…"

      Cốc nước bị đổ, ga giường bị giật tung, còn cả những cuốn sách giá, tất cả lộn tùng phèo, tức giận mặt Duy An.

      Bạn? Người bạn mà Duy An luôn lo lắng, quan tâm lại đối xử với như thế này, đáng tiếc có tư cách gì để oán trách, là tại cứ đòi thầm bạn trai của người khác.

      cửa sổ là từng lớp sương trắng, nhiệt độ ấm áp hiếm hoi này hạ xuống, tay chân lạnh cóng, lạnh tới mức thể chịu nổi.

      Duy An cứ đứng đờ người giữa đống hỗn loạn ấy. Cố Mộng Mộng bước qua đống chăn màn dưới đất đến bên , biết phải an ủi thế nào, buỗng buông câu: "Cậu… sao cậu lại giấu thư tình trong thư viện? Lần này rắc rồi rồi…", xong chính Cố Mộng Mộng cũng thấy sợ, vội bịt miệng: "Là Trình An Ni chửi mắng đó."

      Duy An hít hơi sâu, người bên cạnh ngây ngốc đưa tay đỡ : "Cậu cậu… đừng làm mình sợ, cậu vẫn ổn chứ?"

      "Mình vẫn sống."

      Đúng, dù thế nào người ta vẫn phải sống, bị phát , bị khinh miệt, còn có thể thế nào? vẫn phải tự mình đối mặt với tất cả.

      Đột nhiên, Duy An ngồi xổm xuống bắt đầu lật tìm, Cố Mộng Mộng đứng im dám hỏi, ngập ngừng định lại thôi, tới giúp , tiện tay rút xấp giấy bàn, bối rối rồi đưa cho Duy An : "Có phải cậu tìm thứ này ? Mình nhặt lên cả rồi."

      tay Cố Mộng Mộng là xấp thư mà Duy An giấu dưới gối, đáng tiếc hôm nay chúng bị người ta giày xéo, đó vẫn còn dấu giày.

      Duy An đón lấy xấp thư gật đầu: "Cám ơn." xong, bắt đầu xé.

      Cố Mộng Mộng kinh hãi hét: "Đừng!"

      kịp nữa rồi, dưới chân họ giấy vụn bay tả tơi.

      Duy An như trút tức giận vào xấp thư ấy, xấp thư trong tay khá dày, vậy mà nghiến răng nghiến lợi để xé, sinh viên ưu tú đứng bên cạnh cuống cuồng phát khóc: "Đừng! Cậu đừng làm thế! An Ni vừa khóc vừa la hét tìm rất lâu, cuối cùng… cậu ấy ném chúng xuống đất cho hả giận, mình ngăn được, khi nhặt lên mình nhìn thấy… là Kiều Ngự? Người cậu thích là bạn trai của cậu ấy?"

      Duy An mím chặt môi , Cố Mộng Mộng có cách nào, kéo lắc đầu quầy quậy : "Mình biết cậu làm thế là đúng, nhưng có lần mình hỏi Trịnh Chí Ma, rốt cuộc ấy thích mình ở điểm nào, ấy thích người có lý do. Mình cũng thấy thế, mình thích ấy chẳng vì lý do gì, vì vậy mình nghĩ… các cậu cũng vậy, việc cậu thích Kiều Ngự sai, An Ni thể trách cậu." Sinh viên chăm ngoan càng càng hăng, bổ sung: "Hơn nữa xảy ra chuyện bọn mình có thể ngồi xuống để giải quyết, vậy mà ấy lại tự ý vứt đồ của cậu là đúng!"

      Cố Mộng Mộng xưa nay làm việc gì cũng e dè, lần này bị ép quá, mình ấy đứng khuyên giải hồi lâu cuối cùng cũng khiến khí dịu xuống, Duy An bình tĩnh lại.

      Hai người ủ rũ nhặt đồ, Duy An buông tay, nhìn đống giấy vụn rơi xuống đất, giống như tuyết của buổi tối hôm đó, mình đứng trước cửa thư viện đợi Kiều Ngự, cảnh tượng ấy chỉ diễn ra lần, đáng tiếc kết quả vẫn luôn là, tự đa tình.

      "Duy An… cậu đừng khóc, mình tin cậu muốn đối đầu với An Ni, hơn nữa mình nhớ cậu từng , từ hồi cấp ba cậu thích người ấy rồi phải ? ràng cậu thích người đó sớm hơn An Ni…" Cố Mộng Mộng lại luống cuống tìm khăn giấy cho Duy An. Duy An lúc này mới phát ra mũi mình cay tới khó chịu, ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt quan tâm lo lắng của Cố Mộng Mộng, chỉ còn biết cười khổ dụi dụi mắt với bạn: "Mình khóc."
      Nhưng còn khó chịu hơn khóc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :