1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vì Em Mà Anh Đến - Huyền Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3.1: Có phải thầy cũng thích Trình An Ni?

      Từ sau hôm đó Trình An Ni rất ít khi về kí túc xá ở, nhà ấy ở thành phố Lan, còn Duy An và Cố Mộng Mộng là người nơi khác, ngoài ký túc ra chẳng còn chỗ nào để .

      Thế là căn phòng bốn người giờ lại càng thêm vắng lạnh, cảm giác mới mẻ khi vừa vào đại học qua , cuộc sống bắt đầu trở nên vô vị.

      Duy An mãi vẫn chưa có cơ hội chuyên với Trình An Ni, nhắn tin cho ấy, ấy, ấy bao giờ trả lời. Khi lên lớp, Trình An Ni luôn ôm giá vẽ ngồi ở chỗ cách xa nhất, Duy An gọi mấy lần nhưng ấy phớt lờ như nghe thấy.

      Tình chớm nở luôn bất đồng, và màng hậy quả khiến người ta dũng cảm về phía trước, chút sợ hãi.

      Duy An trong lòng thấy hổ thẹn, nhưng lại cảm thấy mình nên kiên cường để tiếp tục, thích Kiều Ngự bao nhiêu năm như thế, cuối cùng cũng được ở bên , thực muốn buông tay,

      Thế là suy nghĩ ích kỷ ấy khiến Udy An càng cảm thấy có lỗi với Trình An Ni, mấy lần đối phương học, Duy An đều chủ động điểm danh giúp, biết làm thế nào mới có lại được tình bạn ấy.

      Mọi chuyện trở lại bình thường sau trận cãi vã ấy, nhưng tin tức Kiều Ngự và Duy An quyết định nhau ai cũng biết. Sóng gió nổi lên các diễn đàn của trường, vài nữ sinh thích tám chuyện lập topic đó để buôn cho , có người còn rằng Trình An NI là con của cán bộ cấp cao, thậm chí có quan hệ qua lại với tập đoàn Liên Phong, do đó càng khiến người ta cảm thấy lựa chọn của Kiều Ngự vô cùng sáng suốt.

      Mùa đông đến dần, thi cử cũng ùa đến.

      Hàng ngày Duy An vẫn mặc rất dày, Duy An được nuôi lớn, nhà Duy An ở thành phố B cách thành phố Lan học mấy năm rồi, Duy An vẫn thể nào thích ứng được với nhiệt độ ở đây. Mùa đông ở thành phố Lan quá lạnh, khiến thể quấn mình chawth, mà ăn mặc như thế bị Kiều Ngự chê cười.

      Biệt hiệu chim cánh cụt vẫn có cách nào thay đổi.

      Buổi tối thứ năm, chim cánh cụt đen đủi ăn tói với Kiều Ngự tầng hai của căng tin, mua đồ xong quay vê bàn mới nhớ ra gì đó, hỏi , “Em ăn những gì nhỉ? nhớ hồi học trung học em ăn....”

      “À, ớt chuông xanh.” Hồi Duy An ăn ớt xanh và bị nôn lần, từ đó hễ thấy ớt xanh là sợ.

      Kiều Ngự chau mày, giống như trước kia, giọng có phần chán ghét, nhìn nhìn , “Vậy em tự nhặt ra , phiền qua”.

      Nhưng Duy An quen với giọng điệu đó của , cúi đầu nhặt ớt xanh ra, vừa tìm vừa nghĩ đến rất nhiều chuyện, “Em nhớ hồi học trung học luôn phải nhờ bổ túc cho môn tiếng , nhưng cuối cùng nghe em đọc thuộc lòng tới mức ngủ gật”.

      Hồi trung học, buổi tối là thời gian tự học, những học sinh kém hoặc theo kịp chương trình lớp phải ở lại, điều đó có nghĩa là học sinh giỏi cũng bị liên lụy theo, ví dụ, học sinh thông minh như Kiều Ngự cũng phải ngoại lệ.

      Cho dù ngày nào lên lớp cũng ngủ gật, nhưng thành tích hề kém, chỉ là số cũng đen, bất hành bị phân ngồi cùng bàn với Duy An, vậy nên thầy giáo chỉ cần giơ tay cái, dễ dàng vứt thứ khó nhằn như Duy An cho Kiều Ngự, để giúp co bổ túc môn tiếng .

      Cái gọi là bổ túc chẳng qua chỉ là, cầm bút viết từng từ từng từ ép Duy An học thuộc lòng, trí nhớ của kém, học từ này lại quên từ kia, vậy là đôi lông mày đẹp của Kiệu Ngự chau lại, ném bút quát, “Ngốc chết mất, đây, đọc thuộc đoạn này cho tô, ba mươi phút sau tôi kiểm tra”. xong gục đầu xuống bàn, còn ngồi cạnh khổ sở học, mất nửa tiếng mới thuộc, đến khi lay mới phát ngủ từ bao giờ.

      Đây chính là người con trai thích.

      Tính cách phản nghịch, tuyệt đối phải kiểu học sinh vừa ngoan vừa học giỏi, gia cảnh nhà Kiều Ngự rất khá, vậy là có chút tính khí của thiếu gia, ngoại hình tuấn tú, với ai cũng tỏ ra lạnh lùng khó gần. Chính tính cách ấy khiến trở thành người có cá tính, mà chàng trai vừa có cá tính vừa có ngoại hình, ai chẳng thích, trong quan niệm thẩm mĩ của bọn con , kiểu con trai như là người tình trong mộng hoàn hảo nhất.

      Khi Kiều Ngự ngủ, Duy An lén ngước lên, phảt ra bộ dạng nhắm mắt ngủ của nhìn rất thú vị, mặt vùi trong cánh tay, chỉ khi ngủ say rồi, mới hơi nghiêng, má đè xuống tới đỏ ửng.

      Những lúc thế này, Duy An lén lấy nhật ký ra, rồi bắt đầu phác họa nhanh.

      Kiều Ngự như lúc này, có lẽ chỉ mình mới được nhìn thấy, phải nhỉ?

      Có bao nhiêu nữ sinh mong muốn được ngồi cùng bàn với ấy chứu?

      Chỉ riêng cảm giác đặc biệt xíu này thôi cũng đủ khiến Duy An cảm thấy quan hệ giữa mình và Kiều Ngự bình thường.

      Giờ đây, hai người bọn họ cuối cùng cũng thoát khỏi áp lực của việc thi cuối cấp, có thể thoải mái ngồi ăn cơm với nhau.

      Những đôi tình nhân khác thường ngồi đối diện với nhau, nhưng Duy An luôn có thói quen ngồi bên tay trái Kiều Ngự, nghe luyên thuyên mãi dứt, có chút buồn bực, gắp miếng thịt gà lớn đút cho , đành phải cúi đầu ăn.

      lúc sau, phì cười thành tiếng, nghiêng người , “Này, em có nhớ lần đánh nhau, bị thương ở tay, em với rằng ăn gì bổ nấy, bị thương ở cánh tay nên ăn cánh gà, có phải em bị ngốc ?”

      Đôi mắt khi cười lấp lánh ánh sáng, khiến Duy An nhìn tới thất thần, lúc sai mới phản ứng lại dược là lần ấy mình ngốc, cũng cười, “Vậy sao lại đánh nhau với người ta, biết là bị phạt à?”

      Kiều Ngự dừng đũa, “ hiểu trong đầu bọn con chứa gì, chặn đường học về, nhất định nhét thư tình vào tay bằng được, mắng cho hai đứa vừa xấu vừa ngốc ấy chạy mất, thế là chúng gọi người tới gây , lẽ nào lại phải ngồi đợi ăn đòn, đương nhiên phải đánh rồi”>

      Những lời ấy ràng là đánh trúng tâm tư của Duy An, vội vàng gật đầu, thấp thỏm , “Đưa thư tình quê ...”

      Kiều NGự cúi đầu cười khẽ, rồi gắp thịt gà nhét vào miệng .

      Duy An giằng ra, đột nhiên thấy có người lên tầng, người đó đứng ở cửa căng tin nhìn xung quanh, hình như tìm ai đó, cách ăn vận của ta giống với những sinh viên xung quanh, nên rất nổi bật.

      “Có phải là thầy Tống nhỉ?” Duy An chỉ về phía người ấy, Kiều Ngự ngước mắt liếc cái, “Ừ”, tiếng rồi , “Kỳ cục”.

      Duy An cũng nhìn thấy Tống , “Thầy năn rất dịu dàng, chắc sinh viên đều thích thầy ấy!”, Vừa dứt lời, nhìn thấy Tống Thư Minh phát ra

      Mình, nhìn về phía mình mỉm cười.

      Vậy là Duy An đành phải chào, “Em chào thầy, thầy cũng ăn cơm ạ?”

      Người đó chẳng né tránh. Mặc dù là thầy giáo. Nhưng trong trường đại học, sinh viên nhau khá nhiều, bình thường thầy giáo mà thấy nam nữ sinh viên ngồi với nhau nhiều làm phiền họ, nhưng Tống Thư Minh lại như biết điều ấy, ta ngồi xuống bàn đối diện, khiến Kiều Ngự thể ngước mắt lên nhìn.

      Tống Thư Minh nhìn Duy An, “lần trước làm em sợ phải , ngại quá, quên hỏi em tên gì?”

      “Duy An. Khoa sơn dầu ạ”. Duy An đáp tự nhiên.

      Hôm nay, Tống Thư Minh mặc chiếc áo len màu sẫm kiểu dáng đơn giản bên ngoài khoác áo khoác, nhìn nho nhã hơn cả lần trước, nghe thấy cái tên này hơi sững lại, nhưng sau đó mỉm cười, nhìn từ đầu đến chân, cuối cùng hỏi: “Ăn cơm xong có lên thư viện ? Tôi đợi em ở đó”.

      Kiều Ngự vốn cắm cúi ăn cơm, nghe Tống Thư Minh vậy ném ra câu, “Thưa thày, bạn em ăn cơm xong muốn ra ngoài chơi cùng em, thầy có chuyện gì ngày mai lên lớp tìm ấy, tại sao lại chiếm dụng thời gian cá nhân chứ?”

      Duy An suýt nghẹn vì ba từ “bạn em”, lén ngước mắt nhìn Kiều Ngự.

      Thời gian đúng là nhìn như họ nhau, nhưng ngoài lần ở trước cửa học viện Mĩ thuật, Kiều Ngự hỏi có muốn làm bạn , về sau có bất kỳ biểu nào khác. Hai người giống như hai người bạn cũ, có thời gian ra ngoài chơi, thỉnh thoảng cũng đến căng tin, ăn cơm xong đưa về kí túc xá nữ, hề có bất kì cử chỉ, hành động mờ ám hay thân mật nào.

      Vậy như thế... có được tính là nhau ? Duy An luôn rất khổ sở về vấn đề này, nhưng vì trong lòng cảm thấy có lỗi với Trình An Ni, nên cho rằng mình có quyền hỏi Kiều Ngự, hôm nay bực bội ra điều ấy trước mặt người ngoài, cuối cùng cũng có thể khiến vui vẻ hơn chút.

      Thế là cúi đầu im lặng, nhưng Tống Thư Minh chẳng buông tha, hinh như Tống Thư Minh cảm thấy hai người họ rất thú vị vậy, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Ngự,, rồi hỏi : “Cậu tên gì?”

      Kiều Ngự đạp sách xuống bàn, có lẽ khôgn nghĩ rằng trong trường lại có thầy giáo biết ý tứ như thế, tức giận biết phải gì, Duy An thấy có vẻ tức giận, vội vàng trả lời thay, “Kiều Ngự, Học Viện Công nghệ thông tin.”

      Dù sao người ta cũng là thầy giáo, năng phải cung kính chút chứ.

      Ánh mắt Tống Thư Minh khựng, nhìn Kiều Ngự chăm chú, sau đó đứng dậy nhưng vẫn với Duy An, “Buổi tối tôi luôn ở thư viện”. xong xoáy người bỏ , lúc Tống Thư Minh nghiêng người có hơi dừng lại.

      Hai người đều ngẩng đầu lên nhìn, Tống Thư Minh mới khoảng ba mươi, cử chỉ hành động thể là người có giáo dục, đột nhiên giơ tay cầm đũa của Duy An gắp hết ớt xanh trong khay của ra, sau đó lại thản nhiên đặt đôi đũa xuống bàn. ngẩng đầu lên, nghiêm túc , “Duy An, nhà trường chuẩn bị cuộc họp dành cho những sinh viên có thành tích học Tiếng quá kém, để tiến hành bố trí giáo viên phụ đạo, vốn tôi nghĩ nên trước mặt người ngoài tốt hơn, nhưng... tóm lại buổi tối em nhớ lên thư viện”.

      Hai từ “người ngoài” này thậy kì diệu vừa khéo rơi xuống Kiều Ngự.

      Duy An biết tại sao Tống Thư Minh lại biết mình thích ăn ớt xanh, còn chưa kịp nghĩ ngời nhiều, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân mà thầy giáo tới tìm minh liền buồn bã chán chường.

      Cho tới tận khi Tống Thư Minh rồi Kiều Ngự mới phá lên cười ha hả, vỗ vỗ vai , “Này, có phải em cảm thấy thầy giáo đẹp trai nên si mê đúng ? Kết quả là người ta đến tìm em để giục bổ túc, ngốc chết mất, tiếng vẫn có tiến bồ gì”.

      Ăn cơm xong, Duy An và Kiều Ngự chia tay nhau ở Quảng trường Vườn hoa.

      Mùa đông cây cối khẳng khiu trơ trọi, kiến trúc trong trường đều lộ hết vẻ mềm mại vốn có, những bức tượng và ghế dài nằm lâu năm ngoài trời và bị ánh nắng soi rọi giờ lạnh ngắt.

      Duy An theo con đường tới thư viện, vừa vừa vội vàng đeo găng tay, vòng qua chiếc ghế dài, để ý người ngồi đấy.

      Người đứng bật dậy chắn trước mặt , Duy An ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi, “An Ni”

      Trình An Ni ăn mặc khá phong phanh, lạnh tới mức môi cứng cả lại, Duy An vội giơ tay chạm vào bạn: “Hôm nay về nhà a? Tại sao lên phòng? Lạnh quá”.

      Trình An Ni cử động, trừng mắt nhìn , vẻ mặt lạnh lùng.

      Duy An biết chắc chắn là ấy trách mình, nhưng đứng ở đây chuyện tiện, vậy là vội vàng tháo găng tay đeo cho An Ni, còn ngừng khuyên: “Về kí túc xá trước , ít ra ở đó cũng ấm áp hơn”.

      Trình An Ni hất đôi găng tay ra, rồi vung tay tát Duy An cái.
      Last edited by a moderator: 15/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Duy An hoàn toàn ngờ ấy làm hư vậy, giật lùi vê phía sau ngã ngồi xuống chiếc ghế dài hét lên: “An NI?”

      TRình An NI nhìn chằm chằm , “Đừng tưởng tôi biết, cậu với Kiều Ngự ở bên nhau rất vui vẻ đúng ? Ngày nào ấy cũng đưa đón cậu, đưa cạu ra ngoài ăn cơm....Cậu tưởng như thế trở thành bạn của ấy? Nằm mơ!” Trình An NI tức tới phát điên túm lấy chiếc áo khoác của Duy An ấn ngồi lại xuống ghế, “Cậu biết tôi thích ấy! Cậu quá bỉ ổi”

      Duy An ngừng đẩy tay Trình An Ni ra, Trình An Ni buông tay nhìn từ đầu tới chân: “ con bé quê mùa đến từ thành phố B! Chưa va chạm với đời nhiều, nghe mẹ mất sớm, bố lại lấy người khác, vì vậy nên cậu mới phải sống với , trong nhà có quản ai dạy cậu, quả nhiên là vô giáo dục! Tùy tiện nhận lời người khác, cậu đê tiện!”.

      Duy An cũng nhìn lại bạn, “Mình biết cậu rất giận, cậu mắng chửi mình được, dựa vào cái gì mà cậu động đến người nhà mình?”

      Trinh An Ni cười khinh miệt, lại nhìn từ đầu tới chân, “ người nhà cậu saom Kiều Ngự là ai chứ, bố ấy và bố tôi quen biết từ lâu, ấy là người để cậu động vào đấy à? Tôi cho cậu biết, ấy chỉ giận dỗi tôi thôi! Nếu buổi sáng hôm ấy cậu đứng lì ở đây xen vào việc của người khác, ấy có thích cậu ?” Trình An Ni càng càng giận, “Cậu cố ý, cậu mong bọn tôi cãi nhau, thế là có cớ chạy đến làm thánh mẫu, giờ cũng vậy...găng tay? Ai Cẫn cậu giả vờ giả vịt tử tế tốt bụng, thứ hàng rẻ tiền buồn nôn này tôi thèm vào dùng!”, xong ném luôn đôi găng tay của Duy An vào lề đường, tức tối đẩy rồi bỏ .

      Vạt cỏ khô héo úa vàng, năm ngón găng tay màu xanh vẫn xòe ra.

      Duy An đứng sững rất lâu mới tới nhặt găng tay của mình lên, găng tay dính đất, nhìn vô cùng bẩn thỉu, đáng thương. ngồi xổm xuống đeo vào tay mình, nhìn đôi găng tay rất lâu, Trình An Ni trách cướp bạn trai của ấy, ai biết thích Liều Ngự bao nhiêu năm ròi, cũng ai có thể hiểu lòng , bị ăn bạt tai cũng trách Trình An Ni.

      nhát gan, lâu như vậy mà dám tỏ tình, ngay cả việc cho bạn bè biết về tình cảm ấy cũng làm được, đương nhên Trình An NI thể chấp nhận được phản bội quá đột ngột của rồi.

      Duy An cảm thấy điều duy nhất mình có thể làm bây giờ là kiên trì, kiên trì thích Kiều Ngự, đây gần như trở thành thói quen, khi Kiều Ngự hỏi có muốn làm bạn của , cũng muốn nhận lời như thói quen.

      ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc ghế đá rất lâu, lâu tới mức tay lạnh cứng cả rồi mới trở về thư viện, có ai đó đứng ngâm thơ dưới cây ngô đồng trước cửa, lại là cậu bạn tự nhận mình là tài tử đó, hôm nay ta ngâm:

      “Danh giá nhất khi

      Con tôi đây, xin các vị cứ nhìn

      Nó thừa kế tuổi xuân tôi sôi nổi

      Tôi nhường cả sắc đẹp niềm tin!”

      Người đó dường như nhận ra đến, vậy là cười chào, dường như nhận thấy vẻ mặt rất lạ, ta trừng mắt hỏi: “Em bị bạo hành gia đình à?”

      Duy An ôm mặt cúi đầu chạy vào thư viện, tầng có ai, tưởng Tống Thư Minh còn chưa đến, thế là
      Duy An ôm mặt cúi đầu chạy vào thư viện, tầng có ai, tưởng Tống Thư Minh còn chưa đến, thế là thẳng lên tầng, khong ngờ vừa lên đến tầng cùng thấy cầm cuốn Lịch sử văn học phương Tây dày cộp.

      Độ sáng của đèn vừa phải, Tống Thư Minh dựa vào giá sách đọc chăm chú, nghe thấy có tiếng người tới ngước mắt lên, vội vàng buông sách đến, cúi người hỏi bên má sưng đỏ của : “Sao thế này? Annie?”

      Duy An cuối cùng thể chịu được nữa, buột miệng hét, “Tôi phải An Ni”.

      Tống Thư Minh ngẩn người, cười cười lắc đầu, “Đúng, tôi quên mất, em là Duy An, mặt sao thế?”, rồi kéo tay Duy An ra, nhìn bên mặt sưng tấy của , giọng lập tức lo lắng, “Em bị người ta đánh à, ai đánh?”

      mặt sưng vì mặc chiếc ao phao lông vũ, còn mang đôi găng tay bẩn, đôi mắt ràng rất buồn, nhưng vẫn cố che giấu, “ Đường trơn, sao, ngã thôi mà, phải bị đánh”. Nhưng xong mắt lại đỏ lựng.

      Duy An ngồi xuống bậc cầu thang ngẩn ngơ, chẳng buồn quan tâm tới việc mình đến đây là vì thành tích môn Tiếng .

      Tống Thư Minh thở dài, gập sách lại ngồi cùng , trong thư viện rất yên tĩnh. Duy An chỉ nghe tiếng hơi thở của hai người.

      Rất lâu sau, ngước mắt nhìn người bên cạnh, hỏi: “Thầy ơi, có phải thầy cũng thích Trình An Ni , vì em ở cũng phòng với ấy, nên thầy mới làm quen với em?”

      Mắt Duy An mở tròn xoe, giống như đôi mắt của thú cưng, sưng vù mổ bên mặt, nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng . Tống Thư Minh nghe thấy hỏi vật, giống như được nghe chuyện rất thú vị, lắc đầu đáp: “ phải, em nghĩ nhiều quá rồi, tôi biết em còn có người bạn học tên là Trình An Ni”.

      “Vậy tại sao thầy luôn nhắc đến cái tên này?”

      Tống Thư Minh có cảm giác như mình dỗ dành thiếu nữ vậy, cười cười rồi phát thành tiếng : “Annie, rất giống em, em từng xem vở nhạc kịch rất nổi tiếng đó chưa? Tiểu Annie trong vở nhạc kịch giống hệt em”.

      mãi mãi cuối cùng Tống Thư Minh đột nhiên ngâm nga điệu nhạc trong vở nhạc kịch ấy, tâm trạng Duy An dần nhõm, cảm giác giống với các giáo viên khác trong trường, mà là người dễ gần, hơn nữa lại còn khá kiên nhẫn.

      Vì vậy hỏi, “Thầy ơi, thầy bảo, nếu em rất thích người, nhưng… nhưng ấy cũng là người bạn thân em rất thích, em nhận lời ấy, làm vậy có phải quá bỉ ổi ?”

      Tống Thư Minh bật cười: “Tại sao lại thích cậu ta?”

      “À… Em biết, có lý do!”. Duy An ôm gối ngồi bậc cầu thang, nghiêng mặt nhìn Tống Thư Minh, đột nhiên biến thành học trò , khiêm tốn muốn tìm kiếm đáp án qua thầy giáo của mình.

      Tống Thư Minh vươn tay xoa đầu , mới chỉ gặp mặt lần thứ hai, nhưng hai lần có cử chỉ thân mật này rồi.Duy An phát ra mình thấy ghét cảm giác này khiến có chút hoảng sợ, bất giác ngửa người ra phía sau tránh né.

      “Thầy…”

      Vẻ mặt Tống Thư Minh rất tự nhiên, dịu dàng hỏi . “Nếu thích có lý do, việc nhận lời ở bên cậu ta, có phải cũng có đúng sai ? Thích ai đó là công bằng, là lựa chọn của cả hai người, nếu cậu ta muốn ở bên em, chọn bạn em, đây còn là vấn đề của em nữa”.

      Con người ta trong những lúc hoang mang, nghi ngờ chính bản thân hoặc hành động của mình, luôn muốn có người đứng về phía mình, đây là căn bệnh rất thường gặp. Duy An cũng ngoại lệ, nhưng vẫn thấy buồn. “Em, chỉ thích ấy thôi, nghĩ nhiều như thế, cũng ngờ… ấy lại hận em như thế”. buồn bã, Tống Thư Minh ngồi bên nhìn chăm chăm, đột nhiên mỉm cười, buông câu cảm thán, “Annie, kể cho tôi nghe chuyện của em ”.

      Duy An thấy hơi lạ, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, vội vàng đứng dậy ngượng ngùng : “À phải rồi, chẳng phải thầy muốn họp với bọn em, những bạn khác đâu ạ?”

      “Tôi chuyện xong với bọn họ rồi, chỉ còn mình em thôi. Thực ra cũng có gì, chỉ là tôi muốn chia bớt gánh nặng với thầy giáo tiếng ở khoa Sơn dầu bọn em, cùng thầy ấy phụ đạo thêm cho các em, muốn hỏi em buổi tối em có thời gian ? Nếu có thời gian lên thư viện học phụ đạo”.

      Đương nhiên Duy An dám là mình có thời gian, thành tích môn tiếng của luôn là trở ngại lớn, tất cả các thầy đều biết, vậy là ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ, phiền thầy Tống quá”.

      Tống Thư Minh lật giở cuốn Lịch sử Văn học Phương tây, từng trang từng trang, ngón tay sạch , thư sinh của đột nhiên dừng lại, rút ra thứ gì đó, cười nhìn Duy An, “Em viết thư tình hay lắm, nếu viết bằng tiếng , càng lãng mạn hơn.

      Duy An xấu hổ, giơ tay giật lại lá thư. Màu tóc rất nhạt, cũng có thể từ thế rồi. của Duy An luôn màu tóc rất nhạt, giống hệt như người mẹ mất.

      Duy An như thế dưới ánh đèn, giống tiểu Annie.
      Last edited: 21/3/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4:Chúng tôi có chuyện gì là .

      Cả nhà chủ nhật vui vẻ nhé!!

      xuất của Tống Thư Minh là việc rất ngẫu nhiên, nhưng xuất đó lại khiến việc lên thư viện của Duy An trở thành tất yếu.

      Sân trường Đại học G rất lớn, rất nhiều nơi Duy An chưa từng qua, thư viện là nơi duy nhất mà thấy quen thuộc với mọi thứ, bao gồm cả vị lớp trưởng tài tử ngày nào cũng đứng ngâm thơ trước cửa, cuối cùng cũng biết ta tên là Trịnh CHí Ma, sinh viên năm thứ ba khoa Triết.

      “Chắc thi nhân mà thích nhất là Từ Chí Ma nhỉ?”

      , đấy là nhà thơ mẹ thích nhất”.

      Tiếng chuông đồng hồ lại điểm, năm giờ đúng, nữ sinh trong trường thích quàng những chiếc khăn đủ màu sắc vào mùa đông, nhìn cảnh tượng ấy rất ấm áp, rực rỡ.

      Duy An vừa thi xong môn Nhập môn sơn dầu, lại đứng đợi người trước cửa thư viện, ba ngày gần đây Kiều Ngự đến tìm , biết làm gì, buổi tối nhắn tin cho , nhưng trả lời.

      Duy An nghĩ chắc cũng bận việc thi cử, vậy là tự giác làm phiền nữa. Đứng lúc, Trịnh Chí Ma mặc chiếc áo bông, chạy tới hỏi : “Em lại chờ bạn trai à?”

      Duy An biết có nên gật đầu hay , nhớ tới Kiều Ngự lần trước ở căng tin, vậy là đành ừm tiếng.

      “À, em này, chẳng phải từng với em rồi hay sao, đây là cột đá “dộc thân”, em đứng đợi ở đây chẳng phải điểm báo tốt đẹp gì đâu”. Trịnh Chí Ma vô cùng chân thành khuyên .

      Nhưng, cuộc sống kỳ lạ, mục đích của nó chính là chứng mình TRịnh CHí Ma đích thị là tên quạ đen.

      Bởi vì năm phút sau, Duy An nhìn thấy Trình An Ni đôi giày tuyết bằng lông, kéo tay Kiều Ngự tới.

      Chiều muộn ngày đông luôn u ám, bầu trời xám xịt, chỉ có vài cây ngô đồng là vươn những cành khẳng khiu ra, vừa khéo tương phản với tâm trạng Duy An lúc này, chúng ngừng phát triển hướng lên , còn lại như bị đánh cho nguyên hình dạng.

      Luôn có những thứ thể khống chế được, ví dụ như sinh trưởng hưng vong của cái cây, hay như tình cảm của con người. Những cành cây khẳng khiu ấy chỉ cần đợi mùa đông qua thôi, còn sao? đợi bao nhiêu mùa hè rồi, nhưng hình như....người mà đợi luôn bên cạnh người khác.

      Duy An nhìn thấy họ, đột nhiên có cảm giác nếu vẽ bức tranh trước mặt chắc màu tro xám, thân câu khô cằn, còn cả những bóng người dậm nhạt khác nhau, tất cả những thứ ấy khiến , dù được gói bọc kỹ càng trong chiếc áo phao lông vũ rồi mà vẫn thấy lạnh.

      Tiếng cười của Trình An Ni lanh lảnh ràng, ấy mặc chiếc áo len dáng dài kiểu dáng thịnh hành nất nay, phía đôi giày là đôi chân thon dài, có lẽ vì lạnh nên mặc quần tất khá dày, thân hình ấy đẹp, con đường lát đá, giống như ma nơ canh đằng sau ô cửa kính của những cửa hàng thời trang/


      Còn Duy An sao? cao, mặc dù béo, nhưng chỉ mặc quần áo hơi nhiều chút là rất giống chim cánh cụt.

      chẳng ra sao, đều tại gây với em, giờ khiến em phải xấu hổ!”. Trình An NI cười sảng khoái quay đầu mắng Kiều Ngự, kéo chàng trai sau lưng mình đến trước mặt Duy An. Duy An cúi đầu định quay người bỏ , nhưng bị Trình An NI chặn lại: “Đừng , chim cánh cụt, mình trách nhầm cậu được chưa hả?”

      ấy cũng học theo Kiều Ngự gọi là chim cánh cụt, đột nhiên cảm thấy ghét cách xưng hô này, cho dù là vẫn luôn gọi như thế.

      Duy An nhìn nhìn Kiều Ngự, bối rối tránh mặt , chỉ nhìn Trình An NI, cảm thấy chẳng còn gì để nữa, dù sao cũng bày ra trước mắt, ba ngày hôm nay Kiều Ngự đột nhiên mất tích, có lẽ phải là vì bận học hành thi cử, mà là vì và Trình An Ni làm lành với nhau.

      Chuyện đơn giản như thế, còn muốn lừa mình dối người ư?

      Trình An NI thấy khí giữa ba người khá gượng gạo, vậy là vội vàng lên tiếng, khoác tay Duy An giải thích: “MÌnh xin lỗi, lần trước.... xin lỗi, mình giận quá, cậu cũng biết tính mình thẳng thắn bộc trực mà, các cậu chỉ là bạn học thời trung học thôi, cậu là bạn cùng bàn của ấy, hai người chẳng có chuyện gì là với nhau, vì vậy trong lúc tức giận ấy mới mang cậu ra làm lá chắn, mình biết, xin lỗi!”.

      chuyện gì là , vì vậy mới dễ gạt.

      Đôi mắt như mắt mèo của Trình An Ni nhìn chằm chằm Duy An, vẻ mặt chân thành giống như người phát ngôn của Kiều Ngự, thay lời cảm ơn tới người bạn thân “ chuyện gì là ” gánh tội hộ.

      vở kịch nực cười, Duy An nghe TRịnh Chí Ma vẫn dứng dưới gốc cây ngâm nga.

      “Nhìn vào gương và hãy với mình

      đến lúc cần đứa con như thế”.

      Cũng phải, họ xứng đôi như thế, độc nhất vô nhị. Nếu phải tìm người khác để thay thế vị trí của đối phương, chỉ e là phải tạo ra bản sao khác.


      Duy An chẳng qua chỉ là tấm bia đỡ đạn mà Kiều Ngự mang ra dùng trong lúc tức giận, với vài ba câu , ấy chỉ muốn chọc tức Trình An NI, muốn trả thù vô cớ gây của ấy mà thôi.

      Mà, cột đá “độc thân” lại lần nữa ứng nghiệm rồi, Duy An thể nổi giận trước khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của Trình An NI, đành miễn cưỡng cười cười, ” Các cậu cãi nhau nữa tốt rồi”


      Trình An Ni đánh đùa cái, xin lỗi rồi, giữa hai người lại như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Trình An Ni cười rất vui vẻ, quay đầu nhìn Kiều Ngự : “Cũng tại em, em quên mất Duy An vốn giỏi giải thích biện hộ, ấy đến tìm em mấy lần, lúc ấy em giận, nên nghe ấy nên trách lầm ấy”. xong nhìn Duy An hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn chứ?”

      Duy An nhìn đôi găng tay mà mình phải giặt mãi mới sạch: “Ừ”.

      Trình An NI kéo Duy An, rằng nhất định phải để Kiều Ngự mời bạn học cũ ăn cơm bữa, đương nhiên muốn nên ra sức từ chối, nhưng An Ni ôm chặt cánh tay của buông, suốt quá Trình ấy Kiều Ngự vẫn lên tiếng.

      Thực ra, Duy An rất muốn nghe điều gì đó, ràng là hỏi có muốn làm bạn . Cũng chính tỏ lập trường trước xuất đột ngột của Tống Thư Minh, nhưng giờ ấy dường như lại muốn chối bỏ, tốt xấu gì cũng câu chia tay, còn hơn phải nghe màn giải thích vừa rồi của Trình An Ni.

      Nếu lên tiếng, Duy An trở thành nhân vật A có cũng được mà có cũng chẳng sao trong câu chuyện.

      Cuối cùng Kiều Ngự cũng thể im lặng mãi, ngăn Trình An Ni, khẽ với ấy, “Đừng ồn nữa, ngoan, buổi tối Duy An còn phải học phụ đạo môn tiếng , có thời gian, chúng ta thôi”.

      Trình An Ni vẫn nhìn Duy An, vừa vừa , “Tối đợi mình về hãy ngủ, hôm nay mình về nhà, về ký túc bọn mình chuyện nhé”.

      Tất cả mọi chuyện như chưa từng xảy ra, lại quay về trước kia rồi.

      Duy An gật đầu.

      đứng dưới cây ngô đồng, có lá, những sinh viên qua trước mặt đều mặc rất dày để tránh rét, thậm chí có nữ sinh trốn trong lòng bạn trai vừa cười vừa gọi điện thoại đặt cơm.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trong sách , mùa đông là mùa thích hợp để ôm nhau, từ hôm Kiều Ngự và Trình An NI cãi nhau tới nay, bốn mươi ba ngày, là thời gian và Kiều Ngự bên nhau.

      Hoặc giả, cho rằng đó là thời gian và Kiều Ngự bên nhau.

      Bốn mươi ba ngày qua , người bạn cũ chuyện gì đây, chưa từng được nhìn dù chỉ cái.

      Tối đó, đúng giờ Duy An ngồi ở cầu thang thư viện học thuộc từ mới, Tống Thư Minh thỉnh thoảng lại nhắc phát , ngồi cạnh , từng cuốn từng cuốn sách giở ra đặt bên cạnh, thỉnh thoảng tìm thấy cuốn sách mà ngày trước Duy An nhét thư tình, bèn lấy ra đưa cho .

      Trong thời gian này, về cơ bản Tống Thư Minh giúp tìm hết những lá thư tình nhét vào các cuốn sách ở tầng cùng của thư viện, xếp dưới chân, dài ngắn cũng được mười mấy lá thư.

      Duy An học thuộc lòng từ mới học tới thất thần, đột nhiên vùi đầu vào cánh tay.

      “Ạnnie?”

      “Đừng gọi em là An Ni, em thích cái tên này”. Lần đầu tiên Duy An như thế với Tống Thư Minh, chút khách sáo.

      Tống Thư Minh ngẩn ra, cười cười, giơ tay nâng đầu khỏi cánh tay, thấy khóc.

      “Ai bắt nạt em?”, Giọng Tống Thư Minh rất dịu dàng, luôn điềm đạm, lại rất nghiêm túc. Duy An thể nào coi là thầy giáo đứng bục giảng được, cho dù ngày nào cũng đến thư viện để học từ mới tiếng với , nhưng.... luôn có cảm giác giống với những thầy giáo khác.

      Mắt giống như biển, bao dùng và sâu thẳm, lúc nào cũng nhìn đầy kiên nhẫn.

      Tống Thư Minh khuyên đừng khóc, ngược lại chỉ thở dài, xoa xoa đầu , “Chỗ này cũng chẳng có ai lên đâu, nếu buồn xả chút cũng được”.

      Duy An tì cằm lên mu bàn tay, ôm đầu gối nhìn những lá thư tình, : “Em thích những lời mà Trình An Ni với em, ấy đánh là vì em tốt, em cướp bạn trai của ấy. Nhưng giờ họ lại cùng coi em như con ngốc, thầy Tống, có phải em ngốc ?” muốn khóc nhưng cố nén lại, nước mắt chảy tràn khóe mi.

      Tống Thư Minh cười nổi, lấy gói khăn giấy đưa cho , nhãn hiệu của mấy tờ khăn giấy đó phải loại thường thấy thị trường, nhìn có vẻ khá cao cấp.

      Duy An buồn vô cùng nên cũng cũng chẳng để ý tới mấy chuyện này, rút ra lau mặt.

      “Cả Kiều Ngự nữa, em giận ấy vẫn còn thích Trình An Ni, em chỉ buồn... Nếu vậy, tạo sao ấy lại hỏi em có muốn làm bạn ấy ? ấy cho em hi vọng, giờ lại bảo em chỉ là người bạn thân chuyện gì , bạn bè có đùa cợt như thế ?”

      đúng là ngốc nghếch.

      Tống Thư Minh khom lưng xếp lại mấy lá thư tình, đặt vào tay Duy An, nhìn nhìn chúng, nhớ đến tâm tình của mình khi viết, “Em thích ấy từ hồi cấp ba, thực ra cũng chẳng có lí do gì, có thể là.....thầy cũng biết đất, con mà, luôn thích kiểu con trai như ấy, hơn nữa ngày nào ấy cũng ngồi cạnh em. Em nhớ hồi năm lớp mười, ấy đứng dậy đọc bài tiếng , giọng rất hay, bắt đầu chia lớp, ấy vẫn học cùng lớp với em, ngồi cùng bàn, đây có lẽ là duyên phận, nên em muốn tiếp tục kiên trì”.

      Đứa trẻ chìm đắm trong tuổi thanh xuân, nếu thích ai đó, kinh thiên động địa, rủ rỉ như mạch suối ngầm.

      cứ mãi, dương như đem hết những lời đè nén suốt ba năm qua ra để , đối phương phải Kiều Ngự, mà là Tống Thư Minh.

      Nhưng đối phương ngắt lời , mà nhẫn nãi nghe lời tâm của .

      Cuối cùng, gói khăn giấy dùng hết, Duy An cũng mệt rồi, lần này phải mặt sưng mà là mắt sưng.

      ngước mắt lên nhìn Tống Thư Minh, giống như con vật vừa đáng thương vừa đáng , buồn bã : ‘Thầy...em xin lỗi, em nên chuyên tâm học từ mới mới phải”.

      Tống Thư Minh ra hiệu cho như muốn , “Khong sao” bằng vẻ mặt khá bất lực, rồi hỏi : “Em tên là Duy An chứ?”

      “Vâng, sao ạ?”

      sao. Tôi quen người rất giống em, nhưng...tính cách ấy giống em, ấy rất xinh đẹp, có mái tóc dài”>

      Sau khi trút được hết những khổ sở trong lòng, tâm trạng Duy An khá hơn nhiều, đảo mắt, ngồi dịch về phía Tống Thư Minh, sau đó hạ giọng : “Thầy, thầy nghe bao nhiêu bí mật của em như thế, cũng phải kể cho em chuyện , người mà thầy ....có quan hệ gì với thầy?”

      Tống Thư Minh trả lời.

      tự ngẫm nghĩ, rồi lại hỏi: “À? Thầy luôn gọi em là An Ni... phải chứ, ngoại hình của Trình An Ni chẳng giống em chút nào, mặc dù đúng là ấy rất xinh đẹp, tóc dài, nhưng ấy có điểm nào giống em cả”.

      Người ngồi bên cạnh đẩy gọng kình mũi, muốn giải thịc, nhưng Duy An cho cơ hội, vẫn nghi hoặc : “Thầy, có phải thầy thích TRình An Ni ?” Đột nhiên nhìn Tống Thư Minh với vẻ căng thẳng, “Nếu đúng, ngàn vạn lần thầy đừng đóng vở kịch ấy với em nữa, em thích bị người khác mang ra làm khiên đỡ đạn, thầy có thể tìm ấy để thổ lộ”.

      Tống Thư Minh nhìn kích động liên hồi, cuối cùng kìm được đành lên tiếng cắt ngang: “Đợi , tôi thích TRình An NI nào cả, em hiểu lầm rồi, người mà tôi , chính là vợ tôi”.

      Duy An im bặt, thấy biể của Tống Thư Minh có chút khác lạ, thận trọng hỏi: “Vậy ấy....”

      Dưới ánh đèn, đôi mắt dịu dàng của Tống Thư Minh phủ lên những cái bóng khác nhau, giống như phủ mày xám ấm áp lên bức tranh, quét từng lớp từng lớp , cuối cùng hóa thành nụ cười mỉm.

      ấy mất rồi, mất vì bệnh”.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5: Vinh quang mượn

      Đối với những sinh viên vẫn còn ngồi ghế nhà trường mà , bệnh tật và đau đớn ràng là thứ gì đó rất xa xôi, khí đột nhiên có chút thương cảm.

      Duy An dám hỏi nữa, cúi đầu thu dọn đồ đạc, Tống Thư Minh giúp bỏ những lá thư tình tìm lại được vào túi, đột nhiên : “Em đừng buồn, tôi theo đuổi em có được ?”

      cầm túi sách sững lại, ngẫm nghĩ lát rồi đáp: “Thầy đừng trêu em nữa, em sao. Em nghĩ thông rồi, thực ra em thích Kiều Ngự là việc của em, còn ấy muốn ở bên ai, liên quan gì tới em cả”.

      Tống Thư Minh lại tỏ ra rất chân thành: “ đùa, tôi đấy,, ở bên tôi nhé”. giơ tay giúp kéo chiếc áo khoác, giải thích thêm lần nữa: “Màu tóc em rất nhạt, dưới ánh đèn, rất giống Annie trong vở nhạc kịch ấy, tôi chỉ cảm thấy thế mà thôi, liên quan gì tới bạn mà em , em đừng hiểu lầm nữa”.


      Duy An ngẩn người gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Thầy Tống, thầy là thầy giáo... những lời như thế...em tin đâu. Đừng trêu em nữa”. ôm túi rồi tạm biệt, cho Tống Thư Minh có cơ hội để thêm, vội vàng xuống dươi trở vê fkys túc.

      Buổi tối, cách trong ký túc tốt, tầng tầng dưới vì dùng chung đường ống nước nên chẳng còn gì là bí mật nữa, Duy An nằm nghe các bạn ở tầng chuyện với nhau, nội dung chính là làm thế nào để lấy được chàng con nhà giàu danh giá, giàu có.

      Quả nhiên TRình An Ni về ký túc, đương nhiên Duy An ngủ được, vừa về ấy chui vào giường Duy An áp sát vào tai Duy An. “MÌnh biết cậu tốt nhất mà, kể chuyện mình đánh cậu ra, Kiều Ngự cũng biết. mình còn tưởng....cậu với ấy rồi”.

      Duy An thấy lòng lạnh buốt, kéo kéo chăn, : “, mình chuyện ấy làm gì, mình với cậu ấy chỉ hằng ngày ăn cơm cùng nhau, ôn lại chuyện hồi cấp ba, còn gì khác nữa”. Dù sao cũng bị đẩy lên cái bị trí bạn tâm giao thân thiết, đành xác nhận danh phận này luôn.

      ràng Trình An Ni rất hài lòng với câu trả lời này của , yên tâm nằm xuống bên hỏi: “Đúng rồi, mình nhớ cậu cũng thích người mà, đưa thư tình ra đây cho mình xem, để bù đắp cho cậu, mình thay cậu chuyện với ta. Mau cho mình biết chàng đó học lớp nào ở khoa nào, mình giúp cậu, chắc chắn khiến ta đón nhận cậu”.

      Duy An lòng khó chịu, xoay người lắc đầu, “ cần đâu, mình muốn thổ lộ, sau này cũng viết thư tình nữa”.

      Đúng lúc đó, Cố Mộng Mộng nằm giường đối diện giật mình tỉnh giấc, nghe thấy tiếng từ giường hai người bọn họ ngồi dậy, xuống giường uống nước, mới uống được nửa thắc mắc hỏi: “Đúng rồi? Duy An, người mà cậu thích chẳng phải cũng học cùng lớp cấp ba ư, bạn trai An Ni biết phải ? Cậu nhờ cậu ấy hỏi giúp xem sao?”

      Chuyện này là do Duy An nhỡ miệng kể cho Cố Mộng Mộng nghe, giờ bị ấy nhắc đến, Duy An căng thẳng, sợ Trình An Ni nhận ra.

      Cũng may Trình An Ni chỉ mải cười, vừa cù Duy An vừa ép hỏi : “Kiều Ngự cũng quen. Vậy cậu mau xem là ai, ngày mai mình hỏi ấy, ta là người thế nào mà có thể khiến cậu nhớ nhung bao nhiêu năm như thế?’

      vùi đầu xuống vờ ngủ, Trình An NI thấy cụt hứng bèn quay về giường của mình, từ phía giường bên đó vọng ra tiếng thở dài, Cố Mộng Mộng còn chưa ngủ, ngốc nghếch hỏi: “An Ni, cậu lại làm sao thế?”

      Trình An Ni khổ sở nhăn nhó: “Các cậu bảo, làm thế nào mình mới có thể lẻn vào lớp Kiều Ngự ngồi dự thính được bây giờ? Mình muốn ở bên ấy nhiều hơn”.

      Cố Mộng Mộng quay người lại ngủ nữa, suy nghĩ vấn đề đó thay bạn, lúc sau hỏi: “Bình thường thầy chỉ điểm danh thôi, thêm hai người nhận ra đâu, cậu vào chắc chẳng sao”.

      “Nhưng chuyên ngành họ học con ít quá, cả lớp có năm người, mình trà trộn vào rất dễ bị phát . Thầy giáo chắc chắn nghĩ mình đến đây vì bạn trai”. ấy mãi rồi đột nhiên nghĩ ra: “Duy An? Cậu cùng mình nhé, nếu thầy giáo có hỏi, mình môn tự chọn bọn mình chọn Học viện Công nghệ Thông tin, vì biết khó dễ thế nào, nên muốn đến dự thính hai tiết, có cậu cùng, họ đuổi cả hai bọn mình ra”.

      Duy An đành phải nhận lời.

      Cấc môn thi cuối kì xen kẽ với các môn học vẫn diễn ra ngừng, các môn học của sinh viên năm thứ nhất luôn lắt nhắt phiền phức, ngoài thời gian đối phó vớ những chuyện ấy ra, Duy An còn phải bắt đầu làm bóng đèn điện nữa.

      Trong câu chuyện của hoàng tử và công chúa, luôn có nương ngốc nghếch bối rồi đứng sau lưng họ, nương này đóng vai trò là người bưng trà rót nước, sau đó nếu có chuyện xảy ra trở thành bia đỡ đạn cho họ.

      Hạnh phúc luôn cần thứ gì đó làm đòn bẩy.

      Thế là Duy An trở thành thứ lay lắt giữa hạnh phúc của họ, bị ép cùng Trình An NI sang Học viện Công nghệ Thông tin nghe giảng, nhìn ấy chuẩn bị bữa sáng từ nhà cho Kiều Ngự.

      Vị trí ấy khiến người ta thể từ chối, vì dù sao khi Kiều Ngự nhìn thấy cũng chẳng tỏ vẻ gì khác lạ, cố tình tỏ ra xa cách hay né tránh.

      Nhà Kiều Ngự rất khá giả, nên mặc dù là sinh viên nhưng luôn mua rất nhiều quà đắt tiền cho Trình An Ni, thỉnh thoảng Trình An Ni ủ rũ cầm hai chiếc khăn lụa hàng hiệu có kiểu dáng giống hệt nhau tới bên cạnh Duy An, vừa ấm ức : “ ấy biết mình kiểu này rồi nên lại mua, tặng cậu chiếc đấy”.

      Đương nhiên Duy An nhận, nhưng Trình An NI luôn tìm cách nhờ Cố Mộng Mộng mang về kí túc, đặt giường , Duy An mang trả lại mấy lần, nhưng Trình An Ni với bằng giọng vui: “Cậu coi mình là bạn”.

      Hậu quả của lời khẳng định đó quả đáng sợ, bạn bè, hai từ này lúc nào cũng rất quan trọng, giữa con với nhau lại vô cùng coi trọng mối quan hệ thân thiết ấy. Duy An thực bối rối, về sau đành nhận luôn, để trong chiếc tủ đầu giường, chưa bao gờ đụng đến

      Thời gian luôn trôi nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, lại đến thứ sau, buổi sáng nhìn di động Duy An mới biết hôm nay là mùng 1 tháng 12 rồi, khí lạnh tràn về thành phố Lan, nằm trong chăn hắt xì hơi liên tục, quả nhiên là lạnh hơn rồi.

      Haiz, có câu thế nào ý nhỉ? Chăn đệm là nấm mồ chôn vùi tuổi thanh xuân, quả nhiên....Duy An kéo chăn lên che tận mặt, giơ tay, vô tình chạm phải thứ gì đó, loạt xoạt hồi tiếng đồ rơi vang lên. đành nghiêng người lần mò lúc, sờ được mấy lá thư. quên mất những lá thư này rồi, đó là những lá thư tình, viết rất nhiều, cũng giấu rất nhiều, giờ chỉ còn vài lá để dưới gối thôi.

      Trong phim , nếu viết ra tên người ấy mà mình thích, rồi gối lên nó ngủ, được gặp người ấy trong mộng. Đáng tiếc, Duy An cảm thấy bản thân cần phải phiền phức như thế, ngày nào cũng được thấy Kiều Ngự, điều kiện ưu việt như thế thực quá lãng phí,

      đành hà hơi vào tay để sưởi ấm, cấm mấy lá thư đó cất .

      Vừa thu dọn xong, Trình An Ni gửi tin nhắn bị cảm, hôm qua về đến nhà bắt đầu sốt, hôm nay học được, nhờ Duy An và Cố Mộng Mộng điểm danh hộ.

      Duy An nhận lời, gọi điện nhắc bạn nhớ uống thuốc, giọng Trình An Ni nghe vẫn ổn, nhưng mũi hơi nặng, cuối cùng Duy An cũng thấy yên tâm, lúc cúp máy bỗng bên kia đột nhiên : “Đúng rồi, còn chuyện này nữa”.

      “HẢ?”

      “Chiều nay đội bóng rổ của Kiều Ngự có hoạt động, nhờ giúp mình đưa nước đến cho ấy”. ấy rồi tự mình cũng thấy buồn cười, khẽ ho tiếng, giải thích, “Giống hệt trẻ con, lần trước mình quên mang nước cho ấy, ấy bắt đầu giở thói công tử. Duy An, cậu là tốt nhất, giúp mình nhé, dù sao hết giờ học cậu cũng chẳng bận gì”.

      “Được được được, cậu yên tâm”. Duy An chưa bao giờ từ chối được giọng điệu nhờ vả mềm nhùn của Trình An Ni, cúp máy ngẫm nghĩ, rồi nhảy xuống giường, sắp xếp lạo đồ đạc trong tủ, bỏ hết vào hộp giấy.

      Vừa hay lúc đó Cố Mộng Mộng từ nhè vệ sinh ra, miệng còn cằn nhằn, “Bài tập về nhà cuối kì phải tìm ai vẽ đây? Mình nghĩ cả nửa ngày nay mà vẫn nghĩ ra được người nào thích hợp”.

      Cuối học kỳ họ phải giao bức tranh vẽ chân dung làm bài thi cuối kì, nhưng mọi người chẳng nghĩ ra được ý tưởng sáng tạo nào.

      Duy An cũng ủ rũ mấy ngày nay, đáng tiếc chẳng có kết quả gì, họ lại có tiền mời người mẫu, vậy là buột miệng đáp, “Mình cũng chưa biết phải làm thế nào”.

      Cố Mộng Mộng như người bị mộng du, thở dài: “Cửa sổ mờ sương rồi, lạnh quá... Haiz! Cậu tìm gì thế?”

      “Thu dọn đồ đạc”. Duy An cúi đầu làm việc của mình, nhớ ra bạn cùng phòng này thứ sáu ào cũng ra ngoài vẽ phác thảo tìm cảm hứng, nên hỏi: “hôm nay rét hơn, cậu có ra ngoài ?”

      Sinh viên ưu tú vòng qua đứng trước cửa sổ, dùng tay lau lớp hơi sương phủ kính thò đầu ra ngoài nhìn, vừa nhìn vừa trả lời khẳng định: “Mẹ mình rồi, vẽ thể chỉ dựa vào tài năng, mà còn cần nỗ lực và kiên trì. Con người ta làm gì cũng được dễ dàng từ bỏ, ví dụ như việc thứ Sáu hàng tuần đều ra ngoài vẽ vậy, thể đứt gánh giữa đường, đặc biệt sắp cuối kì rồi, càng thể lơ là. Nếu làm sao có thể thành nghệ thuật gia?”

      Duy An ôm hộp giấy đặt bàn, hối hận mình nhiều lời, vội vàng gật đầu: “Đúng, cậu nhất định phải kiên trì, mặc thêm quần áo vào, đừng lo, ”.

      Cố Mộng Mộng lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ phòng bọn họ vừa khéo hướng về phía sân trường: “Thư viện lúc nào cũng rất kì quái, cậu thấy thế à?’

      Duy An thu dọn đồ đạc xong thấy lạnh nữa, khoác thêm áo khoác tới gần cửa sổ nhìn, từ góc này nhìn xuống, thư viện bị những cành cây khẳng khiu phủ lên, chỉ còn thấy nửa gác chuông .

      Trời quá lạnh, tòa kiến trúc màu xám sẫm ràng nhìn rất chắc chắn, giống như những cảnh quay đan xen trong phim, vẻ đẹp của nó nằm ở màu sắc, mà chứa trầm mặc im ắng đáng sợ.

      Tình cảm cũng vậy, chàng trai tuấn tú , ấm áp mang lại cho ở ba năm sau phải là xúc động và lưu luyến nữa, mà chỉ là những hồi ức bối rồi gượng gạo thôi.

      Ngón tay áp lên mặt kính lạnh buốt, Duy An đột nhiên nghĩ tới Tống Thư Minh, người như chính là như thế, vào những lúc lạnh tới cùng cực lại khiến người ta có cảm giác ấm áp, chân thực.

      Từ trong sân trường có rất nhiều con đường rẽ mọi hướng, mùa hè cây cối um tùm rậm rạp, nên ai nhìn chúng đổ về đâu, giờ lại thấy chúng kéo dài vô tận, hình như chạy về nơi thăm thẳm xa xôi.

      Cuối đường bao giờ cũng là tòa thư viện được xây dựng bởi rất nhiều tiền của đó.

      Duy An đột nhiên ngẫm nghĩ rất lâu, cho tới tận khi Cố Mộng Mộng thở dài chạy tìm áo ấm, mới bừng tỉnh, lau cửa sổ hỏi: “Lạ ở điểm nào?”

      Sinh viên ưu tú quyết Chí trở thành nghệ thuật gia chui đầu vào trong chiếc áo len to xụ, nhún vai đáp: “Cứ có cảm giác nó chẳng liên quan gì đến trường của bọn mình, cậu thấy thế à? Nó đứng đó, nhưng lại như phải ở mãi đó, cũng có thể....mấy chục năm sau khi bọn mình đều già rồi, quay về trường, nó vẫn còn ở đấy”

      Duy An bị những lời lộn xộn của bạn làm cho ong cả đầu, đành trả lời qua quýt: “Ừ, cậu nhất định thành nghệ thuật gia, vì cậu có logic của nghệ thuật gia rồi đấy”.

      Cố Mộng Mộng rất vui, mặc chiếc áo len bị rút sợi đung đưa tới, chân thành hỏi: “ à?”

      Duy An gật đầu, “Đúng, cậu muốn thành nghệ thuật gia, mình muốn thành giáo viên dạy vẽ tranh sơn dầu, An Ni muốn lấy Kiều Ngư. Mong ước của bọn mình nhất định trở thành thực”.

      Nhưng nghĩ nghĩ lại, hình như chỉ có ước mơ của Trình An Ni là thực tế nhất thôi.

      Vào buổi sáng mùa đông lạnh giá ấy, Duy An kéo Cố Mộng Mộng tới viết chữ lên tấm cửa kính mở hơi sương, họ viết rất nhiều, viết ra cả mộng tưởng và hy vọng của mười tám năm nay.

      Vì Trình An Ni có ở ký túc, nên Duy An viết giúp bạn. gạt lớp sương mờ đặc bám tấm kính , từng nét từng nét viết tên Kiều Ngự, phía sau viết: Em muốn lấy , nhưng khi kí tên lại ghi tên người bạn thân của mình.

      Khung cảnh bên ngoài cửa sổ vẫn lấy thư viện làm nền, những mộng tưởng và thương đó xuyên qua thời gian lạnh giá, giống như in lên bức tường của thư viện vậy.

      Cuối cùng, nguyện vọng lớn nhất của hai là được nằm cuộn trong chăn ấm bị tiếng chuông đồng hồ phá vỡ.

      Học xong là ba giờ chiều, quảng trường Vườn hoa chật cứng toàn sinh viên cờ dong trống mở tới sân bóng rổ. Duy An ôm chiếc hộp giấy trong tay ra sân vận động phía sau, đột nhiên có người xuất , cười hi hi : “Em , hôm nay em đến thư viện đợi bạn à?”

      Là Trịnh Chí Ma.

      Duy An nhìn ta từ xuống dưới, kinh ngạc: “ phải cũng ở trong đội bóng rổ đấy chứ?” Mùa đông buốt giá mà ta chỉ mặc bộ đồ chơi bóng rổ, lạnh tới mức mặt đỏ cả lên.

      Trịnh Chí Ma rất tự đắc: “Đương nhiên rồi! là đội trưởng đội bóng rổ mà”.

      Suýt Duy An đánh rơi chiếc hộp tay xuống đất, nhìn ta bằng ánh mắt tin lắm, lại hỏi: “Vậy hôm nay có phải bọn thi đấu với sinh viên năm nhất để lựa chọn cầu thủ mới ?”

      Trịnh Chí Ma vừa trước dẫn đường vừa gật đầu: “Đúng thế, em xem em xem, ở con đường đằng kia có bao nhiêu là nữ sinh, em biết tại sao họ lại chạy ra sân vận động ?”

      Duy An ngây ngốc lắc đầu, Trịnh Chí Ma đấm ngực giậm chân : “Thế mà em cũng biết! Hôm nay Kiều Ngự của Học viện Công nghệ thông tin cũng tới tham gia, họ tới để xem cậu ta chơi bóng rổ”.

      Chẳng trách họ lại chọn ngày lạnh như thế này để ra sân chơi bóng, vì đội trưởng của họ là Trịnh Chí Ma.... bị chập dây.

      Cuối cùng Duy An cũng hiểu ra, vội theo ta về phía trước, đội trưởng đại nhân vừa vừa oán than, liên tục hỏi : “Em xem cái cậu Kiều Ngự ấy có gì hay ho đâu chứ? Cậu ta chỉ hơi đẹp trai, nhà hơi có tiền chút thôi, đúng ? Tính tình có ra gì đâu”.

      Duy An nhìn nhìn bàn tay lạnh cứng của Trịnh Chí Ma, chuyển đề tài: “Đội trưởng, mặc thêm áo vào à?”

      Trịnh Chí Ma nghe hỏi thế sắc mặt vui, khảng khái xua tay, làm bô dũng, rồi cứ để cánh tay trần như vậy mà đứng bên sân bóng hét lớn: “ là biểu tượng của đội bóng rổ! Mọi người hãy tập trung về phía này! Chúng ta dồn hết sức mình để Đại học G được vinh quang! Đến đây nào....Các em! Ra trận!”

      Duy An giật mình bởi tiếng hét của ta, vội giật lùi hai bước, suýt đụng phải bức tường người dâng lên, lúc này mới phát con đường sau lưng chật ních toàn người là người, đa phần là nữ sinh, thậm Chí có những tốp những nhóm, vừa nhìn biết ở cùng phòng, còn làm cả băng rôn, bên viết hai chữ “Kiều Ngự” rất to.

      “Đội trưởng, nhất định phải nhận Kiều Ngự thiếu của bọn em, như thế sau này cậu ấy mới có thể thường xuyên tham gia thi đấu, tạo phúc cho quần chúng!”

      Vô số nữ sinh chạy tới bao vây quanh Trịnh Chí Ma khuyên nhủ, năn nỉ.

      Trịnh Chí Ma bĩu bĩu môi, trả lời cách rất nghiêm túc, “Cái này còn phải xem thực lực”. xong ta chạy ra sân, hô hào kêu gọi mấy nam sinh trong đội bóng, trận thi đấu được khai mạc.

      lâu sau khán giả bắt đầu kêu rú ngừng, hôm nay Kiều Ngự chỉ mặc áo T-shirt dài tay, nhóm người bước ba bước là bóng vào rổ đương nhiên nhìn đẹp trai vô cùng, nữ sinh đứng ngoài cổ vũ kích động tới mức túm chặt lấy tấm lưới sân mà hò hét.

      Duy An đứng đợi mình dưới gốc cây ngô đồng, trong hộp giấy mà ôm còn có mấy chai nước, ôm lâu bỗng thấy nặng, nhìn nam sinh lại sân bóng lại nghĩ đến mình hồi trước, cũng từng lén đứng thế này trong sân bóng rổ trường cấp ba để nhìn Kiều Ngự, cảnh tượng rất giống hôm nay, nhưng cũng còn giống nữa. Ít ra khi ấy, đứng đó với tư thế của người con mang tình thầm kín, ngắm nhìn người con trai trong lòng mình, nhưng bây giờ, chỉ có thể đứng ngắm với tư thế là bạn cùng phòng bạn .

      Càng nghĩ, càng muốn ngước mắt lên nhìn, có cảm giác nhìn thất vọng.

      Danh hiệu của Kiều Ngự phải thêu hoa gấm, trận bóng rổ diễn ra vô cùng sôi nổi kịch liệt, tiếng la hét của khán giả cũng mỗi lúc to.

      Bên ngoài sân vận động vào mùa đông là những con đường đá trống trải, cảnh sắc tiêu điều, nhưng vì có trận bóng tuyển chọn này khiến nữ sinh cả trường Đại học G đều vui mừng cổ vũ. Thiếu niên tuấn và bóng rổ, hai thứ quan trọng đó xưa nay luôn là thứ cảnh sắc thể bỏ qua, huống hồ, hôm nay chúng lại cùng xuất .

      Duy An cảm thấy, sắc trời trở nên sinh động hơn sau mỗi cú ném bóng Chính xác của Kiều Ngự, khuôn mặt nghiêng của vẫn có sức hấp dẫn chết người như thế.

      thở dài tiếng rồi quyết định xem nữa, tới chiếc ghế đá ở phía đông ngồi xuống, vừa đúng lúc ấy nhìn thấy Cố Mộng Mộng lưng cõng giá vẽ chậm rãi , đúng là ấy đến để vẽ phác thảo , đáng tiếc hôm nay trong trường rất náo nhiệt, chắc ấy bị giật mình, lạ lẫm xuyên qua đám người hò hét kích động kia.

      Duy An chạy lại định bảo ấy chỗ khác, ở đây đông người, có chỗ cho ấy vẽ đâu, nhưng cùng lúc Trịnh Chí Ma cũng đứng ở ngoài sân chấm điểm cho mỗi sinh viên mới vào sân, nên ta giật lùi về phía Cố Mộng Mộng hai bước, vậy là Duy An thấy, ta vừa lùi đâm vào Cố Mộng Mộng.

      Có Mộng Mộng “á” tiếng.

      Sau tiếng kêu đó, người ngã đập vào tấm lưới bao quanh sân vận động là Trịnh Chí Ma, lúc này trợn mắt há miệng quay người lại, ràng thể ngờ mà lại khỏe như thế.

      Vậy là, ta bắt đầu cười ngây ngốc với Cố Mộng Mộng, người cũng bị va mạnh như mình nhưng vẫn đứng yên, “Chào em, ngại quá, ở đây đông người nên để ý”.

      Cố Mộng Mộng thần chí lơ đễnh, “Ồ, sao, tránh ra chút ”. xong, Cố Mộng Mộng định ngang qua sân bóng rổ, Trịnh Chí Ma giơ tay ngăn lại: “Đừng đừng, em , đội bóng rổ chơi mà, em bên này ”.

      Cố Mộng Mộng chịu: “Tại sao? Tôi phải ra sân vận động”.

      qua chỗ này, qua thảm cỏ”.

      “Mẹ dạy là được giẫm lên cỏ à?”

      Trịnh Chí Ma chẳng buồn ngó tới đám sinh viên năm nhất thể sân nữa, mải lí lẽ với Cố Mộng Mộng, mãi mãi ta cuống lên, mở miệng là ngâm thơ. Duy An đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo suýt nữa thở nổi, tính cách của hai người đó quả là hợp nhau, quyết định làm phiền họ, để Trịnh Chí Ma dùng thơ của Shakespeare dọa bạn cùng phòng Cố Mộng Mộng sợ chết khiếp.

      Cuối cùng....Trịnh Chí Ma biết gì nữa, cười cười cùng Cố Mộng Mộng về phía sân vận động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :