1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vì Em Mà Anh Đến - Huyền Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tống Thư Minh khuyên nhủ rất nhiều, nhẫn nại bón cho ăn, chỉ những lúc ở bên mới có chút phản ứng, thỉnh thoảng đột nhiên bật khóc, hỏi có phải mình đã làm sai điều gì .


      sẽ lau nước mắt cho , “ phải lỗi của em, nếu chuyện hôm nay nhất ̣nh phải trách tội một ai đó, thì người ấy nên là , nếu quay lại, Kiều Ngự sẽ chết.”


      Số mệnh thật nực cười, cho họ một cơ hội, nhưng lại thay đổi tình tiết của câu chuyện.


      Nếu là thế, thà cần, muốn dùng sinh mệnh của bất kỳ ai đổi lấy tuổi thanh xuân vô tội của mình.


      Duy An bị ảnh hưởng thần kinh nên gần như mất khả năng nói, nói được, chỉ biết khóc và lắc đầu. Tống Thư Minh ôm gật đầu, “ biết, hiểu lòng em, nhưng đừng làm khó bản thân mình, em quá căng thẳng rồi, hãy thả lỏng, đừng như thế.”


      Có Tống Thư Minh ở đây, dù là bất cứ lúc nào, cũng đều nắm chặt tay .


      Nhưng càng như thế Duy An càng tự trách mình, có gì tốt, đáng để họ hi sinh tất cả, thậm chí bỏ mạng để bảo vệ ?


      Ngày ra viện, Tống Thư Minh mặc áo khoác cho , “ làm thủ tục, em hãy ngoan ngoãn ở đây đợi đừng nghĩ lung tung, sẽ quay lại ngay.”


      Duy An nhìn gật đầu, hôm nay hình như đã nghĩ thông rồi, suốt một tuần nay thần kinh của quá đỗi căng thẳng, khiến nói được, hôm nay lúc dậy có khá hơn một chút, lên tiếng nói muốn ăn táo.


      Tống Thư Minh nắm tay , khẽ nói: “ quyết ̣nh ở lại thế giới này, làm lại từ đầu, Annie, sau này chúng ta sẽ được ở bên nhau, chúng ta còn cả đời phía trước. Rất nhiều người cho tới tận giây phút nhắm mắt xuôi tay vẫn hối hận tại sao được làm lại từ đầu, giờ chúng ta có thể, vì vậy đừng để cuộc sống của mình chìm đắm trong đau khổ.”


      im lặng, ngồi ăn từng miếng từng miếng táo.


      Y tá gõ cửa vào, sau khi kiểm tra xong ra hiệu sao nữa, nhìn sắc mặt tốt hơn rất nhiều.


      Tống Thư Minh lúc này mới yên tâm thu dọn, rồi xuống lầu làm thủ tục xuất viện.


      Duy An thấy đã ra ngoài, nhẹ nhàng xuống giường tìm giấy bút.


      Thành phố Lan đã vào hạ, mở cửa sổ, dựa vào cửa kính viết, thế giới bên ngoài vẫn bình thường, tin tức rợp trời cũng chỉ là tư liệu cho người ta bàn tán, chẳng bao lâu sau, mọi thứ liên quan tới người thiếu niên ấy sẽ bị xóa sạch trong thế giới này.


      bắt đầu hối hận vì mình đã xé hết những lá thư tình , đó là chứng chứ cho việc Kiều Ngự từng tồn tại, ít ra cũng đã từng cho niềm khao khát tốt đẹp nhất. Những buổi sáng sớm sương mù giăng giăng, đứng dựa vào bức tượng thầy Hiệu trưởng già hút thuốc, nhìn qua, sẽ trêu chọc vài câu: “Chim cánh cụt.”


      Bây giờ, tất cả đều biến thành tấm ảnh nhỏ đóng trong chiếc khung màu đen.


      Chuyện này phải lỗi của , nhưng cũng thể cứ thế mà thản nhiên quay lại cuộc sống cũ, thể giả vờ rằng thế giới này hề có bi thương.


      nhẹ nhàng viết lên tờ giấy, sau đó đẩy cửa phòng bệnh, ra ngoài


      Tống Thư Minh làm xong thủ tục quay về phòng, Duy An đã còn ở đó nữa.


      hứa sẽ về nhà cùng , nói muốn cùng làm lại mười năm đã qua.


      bàn vẫn còn quả táo vừa gọt cho , mới chỉ ăn một nửa, đặt ở đó mới một lúc mà đã bắt đầu ngả vàng vì phơi ra trong khí.


      Dưới nửa quả táo là một tờ giấy, là thư Duy An để lại cho .


      Thầy,


      Kiều Ngự từng làm em tổn thương, nhưng cuối cùng lại dùng tính mạng để cứu em.


      Em xin lỗi, tiểu Annie của thầy vẫn thể tha thứ cho bản thân mình, lần này em muốn biến mất một thời gian, xin thầy hãy cho em một thời gian, để em lấy lại dũng khí, được ?


      Em biết, để từ bỏ một người nhất ̣nh là sự gian khổ thể tưởng tượng, cũng may thầy chưa bao giờ buông tay em.


      Cảm ơn của em, em biết, đến vì em.


      Duy An, 25 tháng 5 năm 2011.


      Lần này, muốn vì mà ́ gắng kiên cường hơn.


      Tống Thư Minh khẽ mỉm cười, cầm tờ giấy đến bên cửa sổ, cả thành phố như ở dưới chân, ánh mặt trời rạng rỡ, hôn lên tên , “Được.”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Kết



      Mùa đông ở thành phố Lan luôn khiến người ta vừa vừa ghét, nó quá lạnh, vì vậy nó khiến chút ấm áp rời rạc trở nên hiếm hoi và đáng quý.


      Tin tức báo gần đây đều đăng tin về một vị luật sư nổi tiếng vừa từ nước ngoài trở về, hoàn cảnh gia thế của người đó tốt tới thể tốt hơn, từng đảm nhận chức vụ trong một văn phòng luật sư có tiếng ở nước ngoài, sự nghiệp vô cùng rạng rỡ, lập tức trở thành đối tượng mơ ước của rất nhiều gái.


      Còn cuộc sống ở trường học vẫn vừa đơn giản vừa phức tạp như nó vốn thế, danh tiếng thư viện của Đại học G ngày một lan rộng, bởi vì khuôn viên rộng lớn, lại mang phong cách lãng mạn kiểu châu Âu, vì vậy sinh viên của các trường xung quanh gần đây thường thích đến mượn sách.


      Tầng cùng được sơn lại, về cơ bản có gì thay đổi, cho dù những tầng bên dưới có sửa chữa cải tạo nâng cấp thế nào, thì tầng cùng vẫn giữ nguyên.


      Dần dần trong trường có lời đồn: “Này, cậu đã nghe chuyện ma tầng cùng của thư viện trường chưa?”


      gái có mái tóc dài đeo kính, mỗi lúc nghe thấy sinh viên thì thầm với nhau như thế, đều lén bật cười.


      Thứ Sáu, ôm giá vẽ tới thư viện một mình, dưới cây ngô đồng trước cửa thư viện có người cầm tập thơ ngâm nga:


      “Tôi lại nghĩ rằng bề ngoài đẹp đẽ


      Mà nay có sẽ mất dần


      Như bông hoa héo tàn - tuy thế


      Bông hoa còn sống lại với mùa xuân…”(*)


      (*) Bài thơ Sonnet 12 của William Shakespeare do Thái Bá Tân dịch.


      Người ngâm thơ đó đột nhiên mở to hai mắt, bỏ tập thơ xuống ra sức vẫy tay: “Duy An! Em về rồi à?”


      Người ôm giá vẽ gật đầu, nhìn ta mỉm cười.


      “Tại sao em lại đột nhiên xin nghỉ học?” Trịnh Chí Ma kích động chạy tới, chỉ muốn kéo tới gốc cây để trò chuyện, thấy có ý ̣nh giải thích, đành đứng nhìn từ xuống dưới, đột nhiên nói rất chân thành: “Một năm gặp, em xinh đẹp hơn đấy.”


      “Cảm ơn .” Hình như thoải mái, vui vẻ hơn trước rất nhiều, lúc cười dựng giá vẽ, bắt đầu phác thảo những đường nét của thư viện.


      Trịnh Chí Ma ngồi xổm xuống nhìn dụng cụ vẽ của , bỗng thấy lạ, “Em mang màu à?”


      “Ừm, giờ em chỉ vẽ chì thôi.”


      Dù có sự trợ giúp của màu sắc, nhưng vẫn dùng đường nét để lột tả cảnh vật. Trịnh Chí Ma nhìn một lúc thì chạy đến gốc cây nhặt cuốn thơ lên, sau đó nghĩ ra điều gì, lại gọi với về phía Duy An: “ nhớ lần đầu tiên gặp em là ở đây.”


      “Đúng thế.” Duy An gật đầu.


      Trịnh Chí Ma vô cùng cảm khái: “ nhớ khi ấy người mà em đợi... à, đội bóng rổ giờ chẳng thú vị gì cả, Kiều Ngự vừa mất...”


      ta nói tiếp, lén nhìn vẻ mặt Duy An.


      vẫn lặng lẽ vẽ tranh của mình, rất lâu sau mới nói: “Em đã thăm ấy, ở bên cạnh mộ ấy có rất nhiều hoa oải hương, đẹp lắm.”


      Thực ra chúng là do trồng, mắt của Duy An đã thể nhìn được màu sắc sau vụ tai nạn đó, đã thay đổi cách khác để tiếp tục vẽ tranh, trả lại cho khuôn mặt thiếu niên đầy đủ nhất.


      Trịnh Chí Ma hiểu, thấy tình trạng hiện giờ của thì có chút vui mừng, “Em tự trách cứ bản thân nữa thì tốt rồi. Khi ấy nghe Mộng Mộng nói, em thể đối diện với hiện thực, luôn cho rằng đó là lỗi của em, thực ra chuyện ấy... Haiz, thôi nói nữa, Duy An, em nghĩ thông là tốt rồi.”


      ta đứng dưới gốc cây ngô đồng tiếp tục vẫy tay với , từ xa hét với tới: “Bọn đều đợi em. Nếu muốn quay về, nhất ̣nh đều phải tới tìm và Mộng Mộng đấy!”


      Duy An cười rất chân thành, cũng vẫy tay với ta, “Được.”


      Chúng ta đều phải nhìn về phía trước, quãng thời gian thanh xuân mới có thế mãi mãi hạ màn.


      Mùa đông rất lạnh, đứng ngoài trời vẽ một lúc các ngón tay đã lạnh cứng, Duy An ngẩng đầu lên bóp bóp tay, nhưng cẩn thận làm rơi bút chì, cúi người ̣nh nhặt, thì chiếc bút đó lăn tít ra xa.


      đứng dậy đuổi theo, thảm cỏ đều là lá vàng rụng, giẫm lên phát ra những tiếng lạo xạo.


      Có người đã nhặt cây bút chì lên trước , tay mang găng da màu đen.


      ung dung gạt những lá cỏ khô bám thân bút, sau đó rút găng tay ra đẩy đẩy gọng kính, nhìn Duy An mỉm cười nói: “Annie, lâu rồi gặp.”


      Duy An nhìn thấy Tống Thư Minh, đứng đó và hoàn toàn ngạc nhiên, chỉ mỉm cười với , mũi là gọng kính nhỏ xíu màu hồng, đã lớn rồi, nhưng vẫn giống một gái nhỏ thông minh, xinh đẹp.


      ngẩng cao đầu nói: “Em quay về rồi.”


      cười cười dang rộng vòng tay, như muốn ôm vào lòng.


      Nhưng tiểu Annie lại đứng im bất động, nghịch ngợm bĩu môi, giơ tay về phía : “Thầy, thầy phải trả bút lại cho em trước đã.”


      Tống Thư Minh bất lực, đành đưa cho , tiện thể ôm chặt lấy , vuốt tóc nói: “Được rồi, chúng ta về nhà.” Duy An vẽ nốt nét cuối cùng bức tranh, nhìn thu dọn đồ cho mình, giống như trước kia, luôn là đại dương ấm áp sau lưng .


      Mặc dù mùa đông, cây cỏ tiêu điều, nhưng may thay tất cả vẫn còn kịp, những cơn gió lạnh buốt trở nên dịu dàng hơn, trong lớp sương mù mỏng, dắt tay rời , bóng lưng tạo thành mười năm hoàn toàn mới.


      nhẹ nhàng nhón chân hôn vào má , “Cũng may, đã đến vì em.”

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :